-
Chương 116-120
Chương 116 Thâm Thâm, là tôi không thể rời xa cô được
“Cô thật sự khiến người khác nhìn không thấu.” Nhiếp Tử San rất khó chịu: “Cô đừng đắc ý, chờ khi tình cảm của hai người tan vỡ, tôi không tin cô còn cười được,”
“Tông phu nhân, tận hưởng niềm vui trước mắt thôi.”Hứa Thâm Thâm không để bụng nhún vai.
Sắc mặt Nhiếp Tử San hơi thay đổi, tuy rằng cô ta rất khó chịu với Hứa Thâm Thâm, nhưng vẫn có chuyện cần làm.
“Cô có đi không?”Cô ta sâu kín hỏi.
“Nguyễn Thanh Uyển bảo cô đến mời tôi, thật là không ngờ, tôi không biết trong hồ lô của bà ta có thuốc gì, trong lòng cũng bất an.”Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười nhạo.
“Vậy thì đi.” Nhiếp Tử San tức giận: “Đừng có rườm rà.”
Hứa Thâm Thâm cười nhạt: “Cô đến mời tôi đấy, giọng điệu gì đây?”
Nhiếp Tử San thay đổi: “Hứa tiểu thư, có thể đi không?”
“Đương nhiên có thể.”Hứa Thâm Thâm lộ ý cười thực hiện được.
Nhiếp Tử San nghiến răng, cuối cùng cũng không nói ra câu gì ác độc.
Nếu chọc giận Hứa Thâm Thâm không đi, chẳng phải phiền phức sao.
Nhìn Hứa Thâm Thâm cười từ phòng trà nước đi ra, vẻ mặt Lệ Quân Trầm tự nhiên: “Có thể đi rồi?”
Hứa Thâm Thâm quen thuộc ôm cánh tay anh, trả lời: “Chúng ta đi dự tiệc.”
Ánh mặt Lệ Quân Trầm có vẻ không vui, anh liếc mắt nhìn Nhiếp Tử San một cái: “Cô ta uy hiếp em ư?”
Hứa Thâm Thâm cười, khẽ lắc đầu: “Không, là em muốn đi, em muốn xem những người đó sẽ làm gì để cầu xin em.”
Nhiếp Tử San hơi tổn thương, ánh mắt của Lệ Quân Trầm là không tin mình.
Cho dù bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng đã quen biết nhiều năm như vậy, anh lại không tin tưởng mình.
Một Hứa Thâm Thâm lại có uy lực như vậy, có thể làm sụp đổ quan hệ của hai người.
“Muốn đi thì đi.” Giọng nói Lệ Quân Trầm dịu xuống.
Nhiếp Tử San chua xót, miễn cưỡng đứng đấy.
Cô ta cố gắng duy trì hình tượng tiểu thư khuê các của mình trước mặt Lệ Quân Trầm, không để mình quá hèn mọn.
Từ trên lầu đi xuống, Nhiếp Tử San nhìn thấy hai người họ lên xe, cô ta thở dài, đi về xe mình.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Nhiếp Tử San lên xe, than nhẹ: “Cô ta thật sự là không nhìn ra.”
“Nhìn ra cái gì?” Lệ Quân Trầm ngồi trong xe, bóng tối che giấu nửa khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Hứa Thâm Thâm quay đầu, mỉm cười: “Nhìn ra tình cảm của hai người, nhìn ra rằng anh không yêu cô ta.”
“Tại sao em biết anh không yêu cô ta?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên em biết.” Hứa Thâm Thâm cười tự tin, dựa vào ngực anh, vươn ngón tay chọc vào trái tim anh: “Chẳng lẽ anh cưới em, không phải vì yêu em à?”
Lệ Quân Trầm túm tay cô, giọng nói thâm trầm: “Không phải.”
Sắc mặt Hứa Thâm Thâm thay đổi, đôi mắt trắng đen rõ ràng trợn to: “Nếu không phải thì em không gả cho anh nữa!”
“Thâm Thâm, là anh không thể rời xa em.” Lệ Quân Trầm dịu dàng nói.
Hứa Thâm Thâm ngẩn ngơ.
Anh không thể rời xa mình?
So với ba chữ “Anh yêu em” càng chấn động lòng người hơn.
Hứa Thâm Thâm cười xán lạn, cô ôm cổ Lệ Quân Trầm, nhiệt tình hôn môi anh.
Lệ Quân Trầm ôm eo nhỏ của cô, cũng nóng rực đáp trả.
Bùi Triết lái xe ở phía trước, bị ngước đến thương tích đầy mình, anh ta rất nhớ vợ mình.
Muốn ôm ấp hôn hít với vợ.
….
Nhiếp Tử San dẫn bọn họ vào phòng ăn, ba người đi vào, phát hiện trên bàn tròn to như vậy, đã có khá nhiều người ngồi rồi.
Đương nhiên Bạch Quang Huy và Nguyễn Thanh Uyển không cần nói, bọn họ không đến thì Hứa Thâm Thâm cũng không xuất hiện.
Ngoài bọn họ, còn Bạch Linh và Diệp Mạc Phàm, bây giờ Bạch Viện Viện đang ở trong tù, đương nhiên sẽ không có mặt ở đây.
Còn có hai người cô không nghĩ đến, là Kỷ Tương Quân và Tư Đồ Uyển Uyển.
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không vui.
Trong lòng mọi người kinh ngạc, không ngờ Lệ Quân Trầm vẫn luôn lãnh khốc, lại săn sóc Hứa Thâm Thâm như vậy.
Chẳng lẽ là tình yêu đích thực?
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, nhìn mọi người: “Phô trương như vậy, là muốn kính trà bồi tội tôi à?”
Trong bữa tiệc, sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển thay đổi, bà ta lạnh lùng nhìn cô: “Hứa tiểu thư, cô đừng quá đắc ý.”
Hứa Thâm Thâm nâng một tay lên chống cằm, nở nụ cười sâu xa: “Tôi biết bà nghĩ gì, tôi là cáo mượn oai hùm, lão hổ thật sự cũng ở đây, bà có bản lĩnh thì cứ động vào đi.”
Cô quay đầu cười tươi với Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm thích cô cười, cho dù là quyến rũ hay âm hiểm, anh đều thích.
Anh thích Hứa Thâm Thâm như vậy.
Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, kia vẫn là con trai ruột của mình đấy!
“Thâm Thâm, cô…” Cuối cùng Diệp Mạc Phàm cũng không nhịn được mở miệng.
“Diệp thiếu, mời gọi tôi là Hứa tiểu thư, tôi và anh không thân.” Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên nghiêm túc, giọng nói lạnh như sương.
Diệp Mạc Phàm bị nghẹn đến biến sắc, nhưng ở trước mặt Lệ Quân Trầm, lại không thể làm gì: “Hứa tiểu thư, cô có thể giơ cao đánh khẽ, thả Viện Viện ra không?”
“Không thể.” Hứa Thâm Thâm chém đinh chặt sắt trả lời.
“Vì sao?”Diệp Mạc Phàm thuận miệng hỏi.
“Vì sao?” Hứa Thâm Thâm buồn cười nhìn anh ta: “Anh cho rằng, vì sao Hứa gia tôi suýt phá sản, anh cho rằng, vì sao Hứa Thâm Thâm tôi phải giẫm đạp tôn nghiêm của mình mà bò lên? Anh cho rằng, vì sao tôi lại hận Diệp gia và Bạch gia như vậy?”
Hứa Thâm Thâm hỏi liên tiếp ba câu vì sao, khiến sắc mặt Diệp Mạc Phàm càng thêm tái nhợt.
“Nhưng cô đã có được thứ cô muốn.” Diệp Mạc Phàm lạnh lùng nói: “Hiện tại, trong tay anh tôi chỉ còn 15% cổ phần của tập đoàn Hứa thị, bây giờ cô đã có quyền lãnh đạo tuyệt đối.”
“Thật xin lỗi, tôi không đuổi cùng giết tuyệt các người, thì tôi không bỏ qua!” Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Anh cho rằng tôi chỉ vì cái này thôi sao, tôi vì ba của tôi, vì sao ông sinh bệnh nằm viên, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”
Sắc mặt Diệp Mạc Phàm lại thay đổi, một lúc lâu cũng không nói câu nào nữa.
“Hứa thiểu thư, cô như vậy cũng quá không có tình người.” Kỷ Tương Quân xen vào.
“A, bà là người ngoài, có tư cách gì mà khoa chân múa tay oán trách tôi?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi, cô sẽ không cho tất cả những người ở đây chút mặt mũi nào!
“Là một phụ nữ, đáng quý nhất chính là lương thiện.” Kỷ Tương Quân sâu kín nói.
“Thiện lương để bọn họ giẫm đạp dưới chân, tùy tiện xâu xé sao?” Hứa Thâm Thâm tức đến bật cười: “Trạm phu nhân, bà thật sự lương thiện ư?”
Hai chữ lương thiện đã lừa gạt bao nhiêu người?
“Tôi nghe nói, Bạch gia đã trả lại toàn bộ cổ phần cho cô, trong tay Diệp gia cũng chỉ còn 15% cổ phần, Hứa tiểu thư còn có gì không hài lòng?” Kỷ Tương Quân khẽ hỏi.
Hết chương 116.
Chương 117 Tránh xa người đàn ông của tôi ra một chút
Hứa Thâm Thâm cười lạnh lùng: “Những thứ đó là do tự tôi lấy lại, không phải bọn họ trả cho tôi.”
“Là cô không từ thủ đoạn đoạt lại chúng!”Bạch Linh tức giận.
“Cũng là các người không từ thủ đoạn cướp chúng đi.”Ánh mắt Hứa Thâm Thâm lạnh lùng, khí thế không thua kém bất cứ ai.
Lệ Quân Trầm cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Thâm Thâm, không cần gì nữa cả. Xem ra Bạch gia vẫn không biết hối cải, đừng phí lời nữa.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Được, vậy chúng ta về thôi.”
Lệ Quân Trầm đứng dậy, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy lạnh như băng của Hứa Thâm Thâm. Cô nhóc này rõ ràng đã không trụ nổi, nhưng bề ngoài lại vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Nếu cô không gặp được anh, cô sẽ bị những người này ức hiếp thế nào. Nghĩ thôi cũng thấy nổi giận.
“Quân Trầm, con đợi đã.” Nguyễn Thanh Uyển đứng dậy: “Con không thể đi.”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm đen nháy như mực, ánh mắt âm u: “Bạch phu nhân còn muốn gì nữa?”
Anh gọi bà ta là Bạch phu nhân ư?
Nguyễn Thanh Uyển đau lòng nhìn anh: “Con hãy tha cho Viện Viện, nó mới 23 tuổi.”
“Thâm Thâm nhà tôi cũng mới 20 tuổi.” Vẻ mặt Lệ Quân Trầm dữ dằn: “Các người ai tha cho cô ấy? Nếu Bạch gia không có một chút ý hối cải, tôi sẽ làm mọi việc, cho đến khi Bạch gia hối hận mới thôi.”
“Em muốn Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm quỳ xuống dập đầu với em.”Hứa Thâm Thâm giống như đang trêu đùa.
“Được.”Ánh mắt Lệ Quân Trầm dịu dàng, tràn đầy sự cưng chiều với cô.
Hai người cùng thương lượng về việc sau này báo thù thế nào một cách tự nhiên như không có ai, khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Nhìn thấy bọn họ muốn đi, Tư Đồ Uyển Uyển lại vội vàng, cô ta nhìn Kỷ Tương Quân với ánh mắt như đang cầu cứu, nước mắt rơi lã chã.
Kỷ Tương Quân hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Lệ tiên sinh, Hứa tiểu thư, xin chờ một chút.”
Hứa Thâm Thâm ngước mắt nhìn, ánh mắt cô bình thản nhìn bà ta.
“Chuyện lần này là Uyển Uyển đã sai. Nó cũng biết lỗi rồi. Hai người muốn thế nào mới bỏ qua cho nó?” Hiếm khi Kỷ Tương Quân nhún nhường, nhưng vì Tư Đồ Uyển Uyển cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Chúng tôi nào dám.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười, vênh váo hống hách như vậy mà bảo bọn họ tha thứ, rõ ràng là ép buộc người khác.
Tư Đồ Uyển Uyển đứng dậy, vâng vâng dạ dạ bước đến trước mặt bọn họ, còn đâu khí thế cao ngạo lạnh lùng trước đó: “Hứa tiểu thư, xin lỗi cô.”
“Một câu xin lỗi của cô thật đáng tiền, suýt nữa khiến tập đoàn Hứa thị của chúng tôi phá sản rồi.” Hứa Thâm Thâm vén sợi tóc bên tai ra đằng sau, để lộ khuôn mặt tuyệt đẹp sáng ngời đầy quyến rũ: “Cô cho rằng tôi sẽ nhận sao?”
Sắc mặt Tư Đồ Uyển Uyển tái nhợt đi.
“Cô muốn thế nào?” Tư Đồ Uyển Uyển nắm chặt vạt áo của mình, cô ta đã hạ mình rồi, thế còn chưa đủ sao?
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng, giọng nói cực kỳ không vui: “Tránh xa người đàn ông của tôi ra một chút!”
Tư Đồ Uyển Uyển ngẩng đầu, cô ta nhìn Hứa Thâm Thâm, rồi lại nhìn Lệ Quân Trầm. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú như tạc của anh, mặt cô ta bất giác đỏ lên.
Lệ Quân Trầm chính là kẻ “hại nước hại dân” như vậy, khiến những kẻ thích anh căn bản không thể che giấu được.
Hứa Thâm Thâm không vui: “Nghe hiểu chưa?”
Dựa vào sự cưng chiều của Lệ Quân Trầm, Hứa Thâm Thâm không sợ gì cả.
“Quân Trầm, con xử lý đi!” Nguyễn Thanh Uyển tức giận.
Muốn chiếm đoạt con trai bà ta, đã hỏi qua người làm mẹ như bà ta hay chưa?
Hứa Thâm Thâm xoay người nhìn Lệ Quân Trầm, không biết anh sẽ nghĩ gì.
Một cánh tay Lệ Quân Trầm vòng qua eo cô thể hiện tính chiếm hữu: “Nói rất hay.”
Hứa Thâm Thâm lộ ra một sự vui vẻ.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô bị tập đoàn Lệ thị ngăn chặn hoàn toàn!” Lệ Quân Trầm nói không chút biểu cảm.
Sắc mặt Tư Đồ Uyển Uyển hoàn toàn trắng bệch.
Kỷ Tương Quân cũng kinh ngạc y như vậy: “Quân Trầm, cậu làm như vậy, Trạm gia…”
“Trạm gia sẽ không vì một người không quan trọng mà hy sinh lợi ích.” Trạm Hoàng Vũ đứng ở cửa cứng rắn nói.
“Hoàng Vũ?” Kỷ Tương Quân cau mày.
Trạm Hoàng Vũ ngang ngược bước vào, Chung Ngưng theo sau.
Chung Ngưng bước nhanh vài bước đến bên cạnh Hứa Thâm Thâm, sau đó cười một chút: “Bọn họ bắt nạt cậu?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Có anh Lệ ở đây, bọn họ không dám.”
Chung Ngưng cười: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Tư Đồ Uyển Uyển: “Tư tiểu thư, cô có biết tôi làm gì không?”
Tư Đồ Uyển Uyển cắn môi, mặt đầy thảm hại.
“Tôi là nhà tâm lý học quyền uy nhất quốc tế, nếu cô có bệnh thần kinh…” Chung Ngưng nhìn cô ta với ánh mắt u ám và cay nghiệt.
Tư Đồ Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Chung Ngưng, mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút sắc đỏ, hồi lâu cũng không nói lời nào.
“Chung Ngưng!” Kỷ Quân Tương đập bàn: “Nó là em gái nuôi của cô và Hoàng Vũ.”
“Cũng không phải là em ruột.” Trạm Hoàng Vũ hừ lạnh: “Vợ con nói không sai, cô ta chính là bị bệnh thần kinh.”
“Con!” Kỷ Tương Quân bị anh ta làm cho tức chết.
Tư Đồ Uyển Uyển mặt đầy tủi thân nhìn Kỷ Tương Quân, bây giờ chỉ còn bà ta mới có thể làm chủ cho mình.
“Trạm gia tuyệt đối sẽ không vì một diễn viên mà đắc tội với tập đoàn Lệ thị.” Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn về người nhà họ Bạch: “Bởi vậy các người có ý muốn lôi kéo Trạm gia thì bớt lại đi.”
Dám ức hiếp em gái anh ta, những người này không muốn sống nữa rồi.
Người khiến anh ta tức giận nhất vẫn là Kỷ Tương Quân. Thâm Thâm là cốt nhục của bà ta, sao bà ta có thể giúp người ngoài ức hiếp Thâm Thâm!
Lệ Quân Trầm nhếch mày lạnh lùng, người phụ nữ của anh không cần người khác bảo vệ.
Anh ôm Hứa Thâm Thâm vào lòng, nói với những người đó: “Về sau những bữa cơm kiểu này thì bớt đi, ăn cơm với các người sẽ mất ngon.”
Anh ôm Hứa Thâm Thâm định bước đi.
“Quân Trầm.” Cuối cùng Bạch Quang Huy cũng không nén được giận, ông ta cũng không ngờ Trạm Hoàng Vũ sẽ xuất hiện.Ông ta vốn định cùng Kỷ Tương Quân liên kết gây áp lực cho Hứa Thâm Thâm, buộc cô tha cho Bạch Viện Viện.
Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ông không có tư cách gọi tên tôi.”
Bạch Quang Huy là một tên cáo già, vì lợi ích ông ta sẽ không so đo tính toán với thái độ của Lệ Quân Trầm hoặc Hứa Thâm Thâm.
Trước mắt, Bạch Viện Viện đang ở trong tù, vừa nhắc đến nhị thiếu phu nhân của Diệp gia đang ở trong tù đã thấy khó nghe, ông ta cũng phải cho Diệp gia một câu trả lời.
Hơn nữa Diệp Mạc Phàm cũng ở đây, đương nhiên ông ta không thể làm con rùa rụt đầu, để người nhà họ Diệp cười nhạo.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Viện Viện quả thật đã làm sai, nếu Hứa tiểu thư muốn nó ở đây nhận lỗi cũng không sao. Nhưng cũng phải thả người ra mới được.” Bạch Quang Huy khẽ cười, dường như rất chân thành.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta: “Xin lỗi là xong ư?”
“Vậy cậu còn có điều kiện gì, có thể nói ra.”Bạch Quang Huy cười ha hả hỏi.
Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh: “Em muốn gì?”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày suy nghĩ: “Vậy em muốn 15% cổ phần cuối cùng trong tay Diệp Mạc Phàm.”
“Cô cũng to gan quá rồi!”Diệp Mạc Phàm đứng dậy hét nói, đó là thứ anh ta vất vả làm ra.
Lúc đầu vì để chứng tỏ với mọi người trong nhà rằng anh ta không thua kém gì với Diệp Tiêu Nhiên, nên anh ta mới để mắt tới Hứa gia.
Bây giờ nhường toàn bộ lại, chẳng phải chứng tỏ anh ta bất tài, vì vậy anh ta đương nhiên không đồng ý.
Hết chương 117.
Chương 118 Em đã bước vào rồi thì đừng đi ra nhé
Hứa Thâm Thâm cười với ý sâu xa: “Sao vậy, vì vợ yêu mà ngay cả chút cổ phần này cũng không nỡ sao?”
Diệp Mạc Phàm nhíu chặt mày, anh ta nhìn Bạch Quang Huy.
Đến cuối cùng khoản tiền này vẫn phải để Diệp gia bỏ ra.
Sau khi trở về, anh ta cũng không biết phải ăn nói thế nào.
Bạch Linh nhìn Diệp Mạc Phàm: “Mạc Phàm, tình hình hiện giờ của Viện Viện không tốt lắm, cháu cần sớm đưa ra quyết định.”
Hai tay Diệp Mạc Phàm nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, anh ta liếc nhìn Hứa Thâm Thâm.
Người phụ nữ này thật sự quá đáng sợ.
Từng chút một đoạt lại cổ phần của tập đoàn Hứa thị, thủ đoạn nhanh chóng mạnh mẽ, quả nhiên dựa vào cây lớn thì có bóng mát.
Không thể không công nhận cái giá Hứa Thâm Thâm được “ngủ” lúc đầu.
Bạch Linh thấy Diệp Mạc Phàm vẫn đang do dự, chân mày bà ta nhíu chặt thành rãnh: “Nếu cháu không biết nên ăn nói thế nào với anh trai cháu thì cô đi.”
Nếu không cứu Bạch Viện Viện ra, chứng tỏ Bạch gia quá bất tài.
“Chậc chậc, cậu lúc đầu vì Bạch Viện Viện mà vứt bỏ Thâm Thâm, bây giờ vì cổ phần tập đoàn Hứa thị, có phải là muốn vứt bỏ Bạch Viện Viện hay không?” Trạm Hoàng Vũ cười nhạo hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày.
“Là Thâm Thâm không cần anh ta.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, anh nhìn Trạm Hoàng Vũ, rốt cuộc có biết nói hay không!
Trạm Hoàng Vũ ngẩn người, xem ra Lệ Quân Trầm rất để ý đến chuyện Hứa Thâm Thâm và Diệp Mạc Phàm từng thích nhau.
Anh ta cười với hàm ý sâu xa: “Sao vậy, ghen à?”
Lệ Quân Trầm ôm Hứa Thâm Thâm vào lòng, không nói gì.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, cười tít, hóa ra dáng vẻ ghen của Lệ Quân Trầm lại kiêu ngạo như vậy.
“Anh Lệ, chuyện giữa em và Diệp thiếu gia đã qua lâu rồi, bây giờ em chỉ thích anh.” Đôi mắt tuyệt đẹp của Hứa Thâm Thâm cười lên trông càng đẹp.
Lệ Quân Trầm hừ nói: “Anh tốt hơn nhiều so với cậu ta.”
“Đúng đúng, hai người không thể so sánh, anh Lệ là tốt nhất.”Hứa Thâm Thâm cười tâng bốc.
Chung Ngưng ở bên cạnh cười, nhìn Hứa Thâm Thâm nũng nịu tự nhiên trước mặt Lệ Quân Trầm như vậy, chắc hẳn cô ấy thực sự vui vẻ.
Sắc mặt Diệp Mạc Phàm rất kém, anh ta bây giờ là đâm lao thì phải theo lao.
Không đồng ý với yêu cầu của Hứa Thâm Thâm, sau này sẽ bị người nhà họ Bạch nhìn vào.
“Tôi thấy anh ta vẫn cần thời gian suy nghĩ, nếu trưa mai chúng tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời, thì để cho Bạch Viện Viện sống cả đời trong tù đi.”Lệ Quân Trầm không muốn kéo dài thời gian với bọn họ nữa, anh kéo Hứa Thâm Thâm bước ra ngoài.
Chung Ngưng bước đến bên Trạm Hoàng Vũ: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ nhìn Chung Ngưng vô cùng dịu dàng: “Em muốn ăn gì, anh đưa em đi.”
“Ra ngoài xong rồi quyết.” Chung Ngưng khoác tay Trạm Hoàng Vũ, hai người cùng rời đi.
Để lại mọi người với vẻ mặt u ám ở trong phòng.
“Làm tôi tức chết!” Bạch Linh tức giận đến mức hét lên.
Kỷ Tương Quân nhìn những người này của Bạch gia, tất cả đều tức giận.Chuyện hôm nay thật đúng là uất ức.
Bà ta nhìn Tư Đồ Uyển Uyển: “Con đó, cũng không chịu thua.”
Nói xong bà ta liền xoay người rời đi.
Tư Đồ Uyển Uyển khóc to: “Mẹ nuôi, con…”
Kỷ Tương Uyên lạnh lùng nhìn cô ta: “Trận chiến này chưa đánh con đã thua rồi.”
Sau đó liền đi thẳng.
Những người còn lại đều mặt mày ủ rũ, không tìm được một chút biểu cảm thoải mái nào trên gương mặt.
Lệ Quân Trầm lái xe đưa Hứa Thâm Thâm về nhà.
“Anh Lệ, dì Tiếu không ở nhà, chúng ta về nhà ai sẽ nấu cơm?” Hứa Thâm Thâm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi.
Lệ Quân Trầm dừng xe bên đường, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm quay đầu lại khẽ cười: “Anh đừng nhìn em, em không biết.”
“Lần sau sẽ làm một công thức nấu ăn cho em.” Lệ Quân Trầm như rất nghiêm túc.
Hứa Thâm Thâm suýt nữa bật cười: “Anh làm cho em một quyển sách ma pháp em cũng sẽ không biết.”
“Em muốn ăn gì?” Lệ Quân Trầm nhíu mày.
Hứa Thâm Thâm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ vừa hay dừng ở phía dưới vòng quay, dưới vòng quay là một con phố kinh doanh nổi tiếng, bên trong bán đủ mọi thứ.
Các cửa hàng đều trang trí những món đồ màu xanh vàng đỏ, bởi vì sắp đến Giáng sinh, nhìn rất có không khí.
“Chúng ta mua gà rán và bia, lên trên vòng quay.” Hứa Thâm Thâm đề nghị nói.
Cô không hề mong chờ Lệ Quân Trầm sẽ đồng ý.
“Em muốn uống rượu?”Lệ Quân Trầm nhíu mày.
“Thử thôi.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười, anh hỏi như vậy thật phá hỏng bầu không khí: “Anh không đồng ý thì thôi.”
“Bạn bè trai gái bình thường cũng đều làm vậy sao?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi: “Em cũng từng làm vậy với Diệp Mạc Phàm?”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, rõ ràng anh rất để ý.
“Không có.” Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Anh Lệ, anh rất để ý đến quá khứ của em sao?”
Lệ Quân Trầm nheo mắt: “Đương nhiên, anh hận không thể có được tất cả của em, tất cả đều là của anh. Anh không thích việc em từng thuộc về người đàn ông khác, nghĩ đến Diệp Mạc Phàm từng động vào em, anh chỉ muốn giết anh ta.”
Hứa Thâm Thâm nín cười: “Nhưng em không để ý đến quá khứ giữa anh và Nhiếp Tử San.”
Mắt Lệ Quân Trầm trùng xuống: “Em không để ý?”
“Không phải, em cảm thấy nếu anh chưa từng yêu mới là lạ. Anh Lệ, anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa anh đã 29 tuổi rồi, nếu anh chưa từng yêu, sẽ bị người ta nghi ngờ giới tính. Thứ em quan tâm là sau khi anh và em ở bên cạnh nhau, trong lòng anh vẫn sẽ có người phụ nữ khác hay không.” Hứa Thâm Thâm hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Lệ Quân Trầm im lặng lắc đầu: “Trong lòng anh chỉ có em.”
Hứa Thâm Thâm cầm tay anh đặt vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Em cũng vậy, bây giờ trong lòng em chỉ có anh, hơn nữa em rất quân phiệt, không thích anh nói chuyện với người phụ nữ khác, cũng không thích anh nhìn bọn họ.”
Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: “Thâm Thâm, đừng rời xa anh, em là của anh.”
“Vâng.”Hứa Thâm Thâm đồng ý.
“Thâm Thâm, em biết không, anh rất cô đơn.” Giọng Lệ Quân Trầm khàn khàn: “Từ sau khi ba mẹ qua đời, người bên cạnh anh đều có ý đồ với anh, bọn họ chưa từng bước vào trong trái tim anh, anh vẫn luôn rất cô đơn. Cho đến khi gặp được em, là em khiến cuộc sống của anh nổi sóng, em đã bước vào rồi thì đừng đi ra nhé?”
Hứa Thâm Thâm cảm động đến mức hồ đồ, cô tin lời Lệ Quân Trầm nói.
“Nhưng em có ý đồ với anh.”Hứa Thâm Thâm than thở trả lời.
“Anh không quan tâm.” Lệ Quân Trầm buông cô ra, một tay nâng cằm cô, khẽ đặt bờ môi lên môi cô.
Hứa Thâm Thâm cũng không đẩy ra, cô để mặc cho Lệ Quân Trầm ở trong xe làm gì thì làm.
Nhưng hôn được một nửa, Lệ Quân Trầm liền dừng lại, nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của anh càng đẹp hơn: “Chúng ta lên trên thôi.”
Hứa Thâm Thâm trợn tròn mắt, kéo lấy cánh tay anh: “Đây là vòng quay đó.”
Lệ Quân trầm mở cửa xe nhìn một chút, lại rút điện thoại gọi cho Bùi Triết: “Lập tức bao hết vòng quay.”
Bùi Triết đang ăn cơm, lộ ra bộ dạng cực khổ đầy ép buộc: “Cậu chủ tôi vừa mới về đến nhà, còn chưa bỏ được miếng cơm vào miệng.”
“Vậy cậu có thể mang bát cơm đến thẳng châu Phi rồi.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Đừng mà!”Bùi Triết lập tức bỏ bát đũa xuống, để không phải đi châu Phi, anh ta chỉ có thể làm việc.
Hết chương 118.
Chương 119 Em cũng muốn chiếm đoạt anh
Bùi Triết vội vàng chạy tới, trong vòng mười phút, anh ta bao hết toàn bộ vòng quay, đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại một vòng quay trống trơn.
Anh ta đứng ở dưới chờ, hôm nay thời tiết không đẹp lắm, gió lạnh thổi từng cơn, thổi đến mức cả người anh ta run lên, không ngừng giậm chân.
Lúc này, từ đằng xa có hai người bước đến.
Người đàn ông to lớn lạnh lùng, tay xách hai thùng bia, người phụ nữ dịu dàng uyển chuyển, trong tay cầm túi gà rán thơm nức. Hai người tay trong tay, vẻ mặt rạng rỡ hạnh phúc bước đến.
Trước đây Bùi Triết cảm thấy, cảnh này thật ra còn lâu Lệ Quân Trầm mới có được.
Bởi vì anh vốn không phải là một người đón nhận cuộc sống của một người bình thường, anh ta càng giống một vị thần tiên không dùng đồ ăn nơi cõi phàm hơn.
Nhưng hôm nay coi như anh đã thấy được rồi.
Thần tiên có cấm đoán thế nào đi nữa cũng không qua nổi sự quyến rũ của hồ ly tinh dễ thương, ngay lập tức liền bị kéo xuống thần đàn.
“Cậu chủ, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.”Bùi Triết cười ngượng ngùng.
“Trợ lý Bùi, vất vả cho cậu rồi.”
Bùi Triết đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn dữ dội đang quét lên mình, anh ta cười khổ sở: “Không vất vả, làm việc cho anh, tôi rất vui.”
“Cậu có thể cút đi rồi.” Lệ Quân Trầm khó chịu.
Bùi Triết cảm thấy mình rất khổ: “Chúc hai người chơi vui vẻ, tôi đi đây.”
Nói xong anh ta xoay người liền chạy, sợ rằng Lệ Quân Trầm sẽ gọi anh ta lại.
Lệ Quân trầm kéo Hứa Thâm Thâm bước vào vòng quay, chọn bừa một khoang liền ngồi vào trong.
Sau khi ngồi xong, vòng quay dần dần chuyển động.
Hứa Thâm Thâm không kịp mở hộp ra, cô rút một miếng gà rán từ trong hộp ra đặt vào miệng, Lệ Quân Trầm lại mở cho cô một lon bia.
Hứa Thâm Thâm đưa một miếng gà rán đến miệng Lệ Quân Trầm, anh không nhìn liền mở miệng cắn.
Hứa Thâm Thâm liếm ngón tay: “Anh không sợ em sẽ hạ độc anh sao?”
Mắt Lệ Quân Trầm trùng xuống: “Nếu thật sự có độc, vậy trước khi chết anh cũng sẽ lột sạch em rồi mới chết.”
“Anh…” Hứa Thâm Thâm thẹn quá hóa giận: “Ở nơi lãng mạn thế này lại như vậy!”
“Lẽ nào chuyện đó không lãng mạn sao?” Lệ Quân Trầm dựa vào cô, không gian trong này đã vô cùng chật hẹp, Lệ Quân Trầm lại chen như vậy, Hứa Thâm Thâm không thể tránh né.
“Lãng mạn, rất lãng mạn.” Hứa Thâm Thâm giùng giằng: “Gà rán của em sắp bị dồn nát rồi.”
Cơ thể Lệ Quân Trầm dựa vào sau, một mình uống rượu.
Hứa Thâm Thâm vừa ăn vừa đút cho anh, hai người rất nhanh liền ăn xong gà rán.
Lúc này, gò má của Hứa Thâm Thâm đã rất đỏ.
Cô thuộc tuýp người không thể uống rượu, ngoại trừ việc mặt đỏ cả người nóng lên, cơ thể cũng sẽ mềm nhũn ra.
Cô uống say trở nên có chút mơ màng, dựa vào lòng Lệ Quân Trầm, lười biếng như một cô mèo.
“Anh Lệ, sao bên ngoài thật sáng.” Hứa Thâm Thâm cười ngây ngô, dùng tay chọc vào kính.
“Đó là đèn máy bay.”Lệ Quân Trầm từ tốn giải thích.
Hứa Thâm Thâm ợ một hơi rượu: “Ngôi sao của em to như vậy, hóa ra là máy bay à. Anh Lệ, chúng ta đang đi máy bay sao? Sao lại có thể nhìn thấy máy bay khác.”
“Chúng ta đang ngồi vòng quay.”Lệ Quân Trầm nhẫn nại giải thích.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, vành mắt đỏ lên: “Lúc nhỏ ba em cũng thường đưa em đi ngồi vòng quay, em đòi gì ba em đều đồng ý, em còn chưa kịp báo đáp ông ấy, ông ấy đã qua đời.”
Trái tim Lệ Quân Trầm đau nhói, anh đưa tay vuốt lên đỉnh đầu cô: “Đừng nghĩ nữa.”
Hứa Thâm Thâm quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lệ Quân Trầm, cô bỗng nhiên cười.
Cô ngây ngốc nhìn Lệ Quân Trầm, hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh Lệ, anh đẹp trai quá.”
Lệ Quân Trầm để mặc cho cô nghịch ngợm trong lòng mình, ánh mắt trìu mến.
Hứa Thâm Thâm đưa tay tháo cà vạt của anh, còn cởi ba nút cúc áo ở phía trên ra, sau đó cười ngây dại: “Thân hình của anh cũng rất đẹp.”
Mặt Lệ Quân Trầm hơi đỏ, giọng khàn khàn: “Thâm Thâm, đừng quậy nữa.”
Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên nhìn thấy chỗ nhạy cảm của anh, lại cởi hai nút cúc, lè lưỡi liếm.
Cơ thể Lệ Quân Trầm lập tức run lên, anh nắm chặt hai tay Hứa Thâm Thâm, ánh mắt vô cùng sốt ruột: “Thâm Thâm!”
“Sao vậy?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh một cách rất mơ màng cũng rất vô tội: “Anh không thích sao?”
Đương nhiên anh thích!
Thích đến chết đi!
Hứa Thâm Thâm chưa từng chủ động như vậy.
Anh chết mất, dáng vẻ bây giờ của cô ấy rất lẳng lơ, lại ngây thơ!
“Chúng ta về nhà rồi tiếp tục.”Hơi thở của Lệ Quân Trầm trở nên sâu hơn. Anh tháo cà vạt ra, bỏ vào trong túi áo khoác, sau đó chỉnh lại cổ áo.
Hứa Thâm Thâm mặt đầy tủi thân: “Anh không thích.”
Cô đã say, gò má đỏ ửng, lại bày ra tính khí trẻ con, nhưng duyên dáng đáng yêu.
Lệ Quân Trầm ôm lấy cô: “Đương nhiên không phải.”
Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra, khóc nức nở: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
“Anh không đi!” Lệ Quân Trầm kéo cô trở lại lòng mình, giọng nói dịu dàng khác thường: “Chờ thêm lúc nữa, rất nhanh chúng ta sẽ xuống dưới mặt đất.”
Thật ra anh còn gấp gáp hơn bất cứ ai.
Hứa Thâm Thâm mở đôi mắt to tròn mơ màng của mình, không nói gì chỉ nhìn anh.
Lệ Quân Trầm bị nhìn tới mức khô miệng khô lưỡi, cơ thể cực kỳ căng thẳng.
Không có cách nào khác, anh ôm Hứa Thâm Thâm, hôn cô thắm thiết để làm dịu sự khó chịu trong người.
Nhưng càng như vậy anh càng khó chịu.
Đến khi cửa khoang mở ra, anh lập tức ôm Hứa Thâm Thâm xuống.
Anh ôm cô đặt vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô xong mới lên xe từ cửa bên kia.
Ở trên xe, Hứa Thâm Thâm mơ mơ tỉnh tỉnh, cô lúc khóc lúc ngồi ngây dại, tâm trí hồ đồ.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, Lệ Quân Trầm lại nhìn cô nhưng nhận ra cô đã ngủ say.
Trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt nhàn nhạt, khiến người ta đau lòng.
Lệ Quân Trầm hít một hơi thật sâu, sau đó nở một nụ cười bất lực, cô gợi lên dục vọng trong anh nhưng lại ngủ say.
“Thâm Thâm.” Giọng nói Lệ Quân Trầm trầm sâu mà khàn khàn, anh gọi: “Chúng ta về tới nhà rồi.”
Hứa Thâm Thâm bị đánh thức, cô mở đôi mắt đỏ au nhìn Lệ Quân Trâm: “Em muốn ngủ.”
“Anh bế em xuống xe.” Lệ Quân Trầm xuống xe, vòng sang bên đối diện mở cửa xe, bế cô xuống.
Cơ thể của Hứa Thâm Thâm như nước, ôm rất thoải mái.
Cằm Lệ Quân Trầm cau lại, anh bế cô đi vào trong biệt thự.
Vào đến phòng, anh đặt Hứa Thâm Thâm lên giường, sau đó cởi quần áo cô.
“Anh đừng cởi quần áo của em.” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm rất quyến rũ.
“Lẽ nào em muốn để anh cởi quần áo người khác.” Lệ Quân Trầm giơ tay quẹt lên mũi cô.
Hứa Thâm Thâm mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Lệ Quân Trầm, cô cười ngây dại, nhưng mang theo chút ý tức giận: “Không được! Anh không thể cởi quần áo người phụ nữ khác, muốn cởi cũng là em đi cởi!”
Lệ Quân Trầm khẽ bật cười: “Anh chỉ muốn cởi quần áo của em, sau đó chiếm đoạt em.”
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt tía tai, hai mắt mơ màng: “Em cũng muốn chiếm đoạt anh, Lệ Quân Trầm, anh là của em.”
Lệ Quân Trầm cười nồng thắm, cúi đầu giúp cô cởi quần áo.
Hứa Thâm Thâm rất biết điều, cứ nhìn anh cởi quần áo của mình, hai mắt to tròn trong trẻo lấp lánh, nhưng lại dụ người ta phạm tội.
Hết chương 119.
Chương 120 Cậu ta không kết hôn được thì liên quan gì tới em chứ
Khi Hứa Thâm Thâm tỉnh lại cảm thấy toàn thân tê dại giống như đã lao động khổ sai cả đêm, cả người cô như bị một pho tượng gỗ mất khống chế, mềm yếu nằm trên giường.
Cô ôm chăn cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hình như còn có chút ấn tượng nhưng cảm thấy có gì đó không chân thật.
Lúc này Lệ Quân Trầm cũng tỉnh lại, nhìn thấy cô ngơ ngác thất thần, nói giọng khàn khàn: “Em tỉnh rồi sao?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, quay người lại nhìn một cách mông lung: “Tối qua không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Lệ Quân Trầm khẽ hừ một tiếng, sau đó ngồi dậy, kết quả khiến Hứa Thâm Thâm giật mình.
Trên ngực anh có một dấu hôn màu tím sẫm, đặc biệt ở trên xương quai xanh có một vết màu sắc khá đậm, xem ra là phải dùng hết sức mới tạo ra được.
Cô lại mặt đỏ tía tai, hai tay ôm lấy mặt mình, chuyện này chắc chắn không phải là cô làm!
Chắc chắn không phải!
“Hứa Thâm Thâm!” Lệ Quân Trầm trong trẻo mà sâu lắng.
“Em muốn ngủ tiếp, đừng gọi em.” Hứa Thâm Thâm chột da, cô loáng thoáng nhớ lại cô đã đè lên người Lệ Quân Trầm sau đó…
Xấu hổ quá mức!
“Vậy em ngủ tiếp đi!” Giọng Lệ Quân Trầm trong veo hình như không muốn nhắc tới chuyện ngày hôm qua.
Hứa Thâm Thâm kéo chăn xuống, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh không chớp mắt.
Anh nghiêng đầu đang tìm quần áo trên sàn.
Đợi khi anh nhặt áo lên thì Hứa Thâm Thâm lại vùi đầu vào chăn.
Lệ Quân Trầm khôi khỏi cong môi lên: “Hứa Thâm Thâm, năng lực trên giường của em có tiến bộ rồi đó.”
Hứa Thâm Thâm mím môi không nói gì.
“Chỉ là chưa biết dùng lực.” Lệ Quân Trầm hình như đánh giá rất nghiêm túc.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, vẫn không nói gì, dù sao chỉ cần giả vờ không nhớ gì anh sẽ nhanh chóng từ bỏ chuyện trêu cô.
Lệ Quân Trầm khẽ cười, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, liền ném lại xuống đất đứng dậy đi vào vào phòng tắm.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy trên lưng anh có mấy vết móng tay, trong lòng cô càng chột dạ, hôm qua mình đã làm gì vậy!
Chờ Lệ Quân Trầm đi tắm, Hứa Thâm Thâm cũng vội vàng tỉnh dậy mặc áo ngủ rồi chạy sang phòng tắm ở phòng bên cạnh để tắm rồi thay một cái áo ngủ mới.
Hôm nay không cần đến công ty nên cô cũng không cần ăn mặc chỉnh tề.
Tắm xong cô lại quay về phòng ngủ, thấy Lệ Quân Trầm đã phóng khoáng thoải mái, đang quay lưng về phía cô mặc quần áo.
Cô cẩn thận: “Có cần bôi thuốc vào phía sau lưng không?”
Động tác của Lệ Quân Trầm hơi dừng lại, sau đó cúi đầu cài cúc áo: “Không cần, đêm nay chắc lại có thêm vết tích mới.”
“Sao em không hiểu gì hết, Lệ tiên sinh.” Hứa Thâm Thâm giả bộ cười giả lả, như thể không hiểu gì cả.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Không hiểu sao?”
Hứa Thâm Thâm cố sức gật đầu, đúng là nghe không hiểu!
Lệ Quân Trầm cầm điện thoại trên bàn vuốt vài cái sau đó điện thoại vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tía tai.
“Lệ tiên sinh, em sắp không chịu nổi nữa rồi… Lệ tiên sinh, anh giỏi quá…”
“Thâm Thâm, em thật đẹp.”
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm mở thật to.
Cô bước vài bước tới chỗ Lệ Quân Trầm, muốn đoạt lấy điện thoại trong tay anh, anh vậy mà lại ghi lại khung cảnh tối qua.
Đồ biến thái xấu xa!
“Xóa đi!” Hứa Thâm Thâm lập tức tìm nút xóa.
Lệ Quân Trầm cướp điện thoại trong tay cô, cười đắm đuối: “Ký ức tuyệt diệu như vậy anh không nỡ xóa đi.”
“Nhỡ may điện thoại của anh bị mất thì làm sao?” Hứa Thâm Thâm vô cùng nghiêm túc: “Vậy không phải những gì bí mật của chúng ta đều lộ hết ra ngoài.”
“Em yên tâm đi, điện thoại của anh được thiết kế chuyên biệt nhập sai mật khẩu hoặc cưỡng ép giãi mã thì điện thoại sẽ tự hủy dữ liệu và tất cả mọi thứ bên trong.” Lệ Quân Trầm cất điện thoại đi khóe miệng cong lên: “Giờ em đã nhớ ra chuyện gì chưa?”
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Anh biến thái quá đi.”
Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, tay luồn vào áo ngủ của cô, cúi đầu cắn môi cô: “Ai bảo yêu tinh em cứ quyến rũ như thế chứ.”
“Xóa đi!” Hứa Thâm Thâm ôm cánh tay anh lay đi lay lại: “Chỉ cần anh xóa thì em đồng ý tất cả điều kiện của anh.”
“Anh suy nghĩ chút đã.” Lệ Quân Trầm chuẩn bị thắt cà vạt lại dừng lại muốn bảo Hứa Thâm Thâm làm giúp.
Hứa Thâm Thâm đành tuy cơ ứng biến, nịnh nọt anh vừa thắt cà vạt vừa nói: “Em thắt cà vạt cho anh, được chưa nào?”
“Thế thì lời cho em quá.” Lệ Quân Trầm là một thương nhân, sao có thể làm chuyện buôn bán lỗ vốn được chứ.
Hứa Thâm Thâm mím môi, ôm lấy cổ anh, cả người đu lên người anh: “Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh…”
“Làm nũng cũng vô dụng.” Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô giống như con kaola, chẳng hiểu sao khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày lại: “Vậy quyến rũ bằng sắc đẹp có được không?”
“Em định quyến rũ thế nào?” Lệ Quân Trầm khẽ cong môi.
Hứa Thâm Thâm nghĩ ngợi lắc đầu: “Em không biết.”
Cô có thể nghĩ tới cũng rất nhiều nhưng lại không thể làm được.
Lệ Quân Trầm cười như không cười, lại hơi nghiêm túc: “Vậy đợi em nghĩ kỹ rồi thì tới tìm anh nhé.”
“Lệ tiên sinh!” Hứa Thâm Thâm sốt sắng tới mức dậm chân: “Anh không thể châm chước được sao?”
“Không thể nhân từ với em được.” Lệ Quân Trầm nói:” Sau này không được ra ngoài uống rượu.”
Sau khi say cô thực sự quá điên cuồng.
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt, đều tại rượu đã rước họa vào thân!
-----
Hôm nay là ngày cuối tuần nhưng Lệ Quân Trầm vẫn phải tới công ty, anh có một hội nghị quan trọng cần phải họp gấp, chỉ có thể để Hứa Thâm Thâm ở nhà một mình mà thôi.
“Nếu như người của Bạch gia tới, em không cần khách sáo cũng không cần phải sợ hãi, trong biệt thự đều có người do anh sắp xếp.” Lệ Quân Trầm vuốt ve mặt cô: “Đừng để bản thân bị buồn bã là được.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, một tay ôm eo anh: “Anh yên tâm đi, em sẽ không để bản thân mình bị thua thiệt nhưng anh cảm thấy người của Bạch gia sẽ tới sao?”
Thực ra cô cảm thấy hơi lo lắng.
“Đương nhiên.” Lệ Quân Trầm có thể nắm chắc.
Ai khiến cho người phụ nữ của anh không vui thì anh sẽ để người đó mất vui.
“Không được phép đầu mày cuối mắt với Diệp Mạc Phàm.” Lệ Quân Trầm nhéo cái mũi của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Hứa Thâm Thâm cười khẽ: “Bảo em không đầu mày cuối mắt cũng được, anh xóa video đi!”
“Nằm mơ đi!” Lệ Quân Trầm buông cô ra: “Buổi trưa anh sẽ đưa em đi ăn.”
“Bữa sáng của anh thì sao?” Hứa Thâm Thâm bắt đầu chú ý tới việc ăn ở đi lại của anh.
“Bùi Triết sẽ chuẩn bị.” Lệ Quân Trầm khẽ đáp.
Hứa Thâm Thâm ngừng lại cảm thấy hơi ấm ức: “Cảm giác như anh ta mới là người thân nhất của anh vậy.”
Dù sao việc ăn ở của Lệ Quân Trầm lại do Bùi Triết lo liệu khiến Hứa Thâm Thâm cảm thấy đời sống riêng tư như bị xâm phạm vậy.
Lệ Quân Trầm bĩnh tĩnh nói: “Anh để anh ta đi Châu Phi đào củ đậu nhé.”
Hứa Thâm Thâm không khỏi bật cười: “Vì vậy mà trợ lý Bùi không thể lấy được vợ, em sẽ tự trách mình cả đời.”
“Cậu ta có kết hôn hay không thì có liên quan gì tới em chứ.” Lệ Quan Trầm lạnh lùng.
Hết chương 120.
“Cô thật sự khiến người khác nhìn không thấu.” Nhiếp Tử San rất khó chịu: “Cô đừng đắc ý, chờ khi tình cảm của hai người tan vỡ, tôi không tin cô còn cười được,”
“Tông phu nhân, tận hưởng niềm vui trước mắt thôi.”Hứa Thâm Thâm không để bụng nhún vai.
Sắc mặt Nhiếp Tử San hơi thay đổi, tuy rằng cô ta rất khó chịu với Hứa Thâm Thâm, nhưng vẫn có chuyện cần làm.
“Cô có đi không?”Cô ta sâu kín hỏi.
“Nguyễn Thanh Uyển bảo cô đến mời tôi, thật là không ngờ, tôi không biết trong hồ lô của bà ta có thuốc gì, trong lòng cũng bất an.”Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười nhạo.
“Vậy thì đi.” Nhiếp Tử San tức giận: “Đừng có rườm rà.”
Hứa Thâm Thâm cười nhạt: “Cô đến mời tôi đấy, giọng điệu gì đây?”
Nhiếp Tử San thay đổi: “Hứa tiểu thư, có thể đi không?”
“Đương nhiên có thể.”Hứa Thâm Thâm lộ ý cười thực hiện được.
Nhiếp Tử San nghiến răng, cuối cùng cũng không nói ra câu gì ác độc.
Nếu chọc giận Hứa Thâm Thâm không đi, chẳng phải phiền phức sao.
Nhìn Hứa Thâm Thâm cười từ phòng trà nước đi ra, vẻ mặt Lệ Quân Trầm tự nhiên: “Có thể đi rồi?”
Hứa Thâm Thâm quen thuộc ôm cánh tay anh, trả lời: “Chúng ta đi dự tiệc.”
Ánh mặt Lệ Quân Trầm có vẻ không vui, anh liếc mắt nhìn Nhiếp Tử San một cái: “Cô ta uy hiếp em ư?”
Hứa Thâm Thâm cười, khẽ lắc đầu: “Không, là em muốn đi, em muốn xem những người đó sẽ làm gì để cầu xin em.”
Nhiếp Tử San hơi tổn thương, ánh mắt của Lệ Quân Trầm là không tin mình.
Cho dù bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng đã quen biết nhiều năm như vậy, anh lại không tin tưởng mình.
Một Hứa Thâm Thâm lại có uy lực như vậy, có thể làm sụp đổ quan hệ của hai người.
“Muốn đi thì đi.” Giọng nói Lệ Quân Trầm dịu xuống.
Nhiếp Tử San chua xót, miễn cưỡng đứng đấy.
Cô ta cố gắng duy trì hình tượng tiểu thư khuê các của mình trước mặt Lệ Quân Trầm, không để mình quá hèn mọn.
Từ trên lầu đi xuống, Nhiếp Tử San nhìn thấy hai người họ lên xe, cô ta thở dài, đi về xe mình.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Nhiếp Tử San lên xe, than nhẹ: “Cô ta thật sự là không nhìn ra.”
“Nhìn ra cái gì?” Lệ Quân Trầm ngồi trong xe, bóng tối che giấu nửa khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Hứa Thâm Thâm quay đầu, mỉm cười: “Nhìn ra tình cảm của hai người, nhìn ra rằng anh không yêu cô ta.”
“Tại sao em biết anh không yêu cô ta?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên em biết.” Hứa Thâm Thâm cười tự tin, dựa vào ngực anh, vươn ngón tay chọc vào trái tim anh: “Chẳng lẽ anh cưới em, không phải vì yêu em à?”
Lệ Quân Trầm túm tay cô, giọng nói thâm trầm: “Không phải.”
Sắc mặt Hứa Thâm Thâm thay đổi, đôi mắt trắng đen rõ ràng trợn to: “Nếu không phải thì em không gả cho anh nữa!”
“Thâm Thâm, là anh không thể rời xa em.” Lệ Quân Trầm dịu dàng nói.
Hứa Thâm Thâm ngẩn ngơ.
Anh không thể rời xa mình?
So với ba chữ “Anh yêu em” càng chấn động lòng người hơn.
Hứa Thâm Thâm cười xán lạn, cô ôm cổ Lệ Quân Trầm, nhiệt tình hôn môi anh.
Lệ Quân Trầm ôm eo nhỏ của cô, cũng nóng rực đáp trả.
Bùi Triết lái xe ở phía trước, bị ngước đến thương tích đầy mình, anh ta rất nhớ vợ mình.
Muốn ôm ấp hôn hít với vợ.
….
Nhiếp Tử San dẫn bọn họ vào phòng ăn, ba người đi vào, phát hiện trên bàn tròn to như vậy, đã có khá nhiều người ngồi rồi.
Đương nhiên Bạch Quang Huy và Nguyễn Thanh Uyển không cần nói, bọn họ không đến thì Hứa Thâm Thâm cũng không xuất hiện.
Ngoài bọn họ, còn Bạch Linh và Diệp Mạc Phàm, bây giờ Bạch Viện Viện đang ở trong tù, đương nhiên sẽ không có mặt ở đây.
Còn có hai người cô không nghĩ đến, là Kỷ Tương Quân và Tư Đồ Uyển Uyển.
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không vui.
Trong lòng mọi người kinh ngạc, không ngờ Lệ Quân Trầm vẫn luôn lãnh khốc, lại săn sóc Hứa Thâm Thâm như vậy.
Chẳng lẽ là tình yêu đích thực?
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, nhìn mọi người: “Phô trương như vậy, là muốn kính trà bồi tội tôi à?”
Trong bữa tiệc, sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển thay đổi, bà ta lạnh lùng nhìn cô: “Hứa tiểu thư, cô đừng quá đắc ý.”
Hứa Thâm Thâm nâng một tay lên chống cằm, nở nụ cười sâu xa: “Tôi biết bà nghĩ gì, tôi là cáo mượn oai hùm, lão hổ thật sự cũng ở đây, bà có bản lĩnh thì cứ động vào đi.”
Cô quay đầu cười tươi với Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm thích cô cười, cho dù là quyến rũ hay âm hiểm, anh đều thích.
Anh thích Hứa Thâm Thâm như vậy.
Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, kia vẫn là con trai ruột của mình đấy!
“Thâm Thâm, cô…” Cuối cùng Diệp Mạc Phàm cũng không nhịn được mở miệng.
“Diệp thiếu, mời gọi tôi là Hứa tiểu thư, tôi và anh không thân.” Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên nghiêm túc, giọng nói lạnh như sương.
Diệp Mạc Phàm bị nghẹn đến biến sắc, nhưng ở trước mặt Lệ Quân Trầm, lại không thể làm gì: “Hứa tiểu thư, cô có thể giơ cao đánh khẽ, thả Viện Viện ra không?”
“Không thể.” Hứa Thâm Thâm chém đinh chặt sắt trả lời.
“Vì sao?”Diệp Mạc Phàm thuận miệng hỏi.
“Vì sao?” Hứa Thâm Thâm buồn cười nhìn anh ta: “Anh cho rằng, vì sao Hứa gia tôi suýt phá sản, anh cho rằng, vì sao Hứa Thâm Thâm tôi phải giẫm đạp tôn nghiêm của mình mà bò lên? Anh cho rằng, vì sao tôi lại hận Diệp gia và Bạch gia như vậy?”
Hứa Thâm Thâm hỏi liên tiếp ba câu vì sao, khiến sắc mặt Diệp Mạc Phàm càng thêm tái nhợt.
“Nhưng cô đã có được thứ cô muốn.” Diệp Mạc Phàm lạnh lùng nói: “Hiện tại, trong tay anh tôi chỉ còn 15% cổ phần của tập đoàn Hứa thị, bây giờ cô đã có quyền lãnh đạo tuyệt đối.”
“Thật xin lỗi, tôi không đuổi cùng giết tuyệt các người, thì tôi không bỏ qua!” Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Anh cho rằng tôi chỉ vì cái này thôi sao, tôi vì ba của tôi, vì sao ông sinh bệnh nằm viên, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”
Sắc mặt Diệp Mạc Phàm lại thay đổi, một lúc lâu cũng không nói câu nào nữa.
“Hứa thiểu thư, cô như vậy cũng quá không có tình người.” Kỷ Tương Quân xen vào.
“A, bà là người ngoài, có tư cách gì mà khoa chân múa tay oán trách tôi?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi, cô sẽ không cho tất cả những người ở đây chút mặt mũi nào!
“Là một phụ nữ, đáng quý nhất chính là lương thiện.” Kỷ Tương Quân sâu kín nói.
“Thiện lương để bọn họ giẫm đạp dưới chân, tùy tiện xâu xé sao?” Hứa Thâm Thâm tức đến bật cười: “Trạm phu nhân, bà thật sự lương thiện ư?”
Hai chữ lương thiện đã lừa gạt bao nhiêu người?
“Tôi nghe nói, Bạch gia đã trả lại toàn bộ cổ phần cho cô, trong tay Diệp gia cũng chỉ còn 15% cổ phần, Hứa tiểu thư còn có gì không hài lòng?” Kỷ Tương Quân khẽ hỏi.
Hết chương 116.
Chương 117 Tránh xa người đàn ông của tôi ra một chút
Hứa Thâm Thâm cười lạnh lùng: “Những thứ đó là do tự tôi lấy lại, không phải bọn họ trả cho tôi.”
“Là cô không từ thủ đoạn đoạt lại chúng!”Bạch Linh tức giận.
“Cũng là các người không từ thủ đoạn cướp chúng đi.”Ánh mắt Hứa Thâm Thâm lạnh lùng, khí thế không thua kém bất cứ ai.
Lệ Quân Trầm cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Thâm Thâm, không cần gì nữa cả. Xem ra Bạch gia vẫn không biết hối cải, đừng phí lời nữa.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Được, vậy chúng ta về thôi.”
Lệ Quân Trầm đứng dậy, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy lạnh như băng của Hứa Thâm Thâm. Cô nhóc này rõ ràng đã không trụ nổi, nhưng bề ngoài lại vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Nếu cô không gặp được anh, cô sẽ bị những người này ức hiếp thế nào. Nghĩ thôi cũng thấy nổi giận.
“Quân Trầm, con đợi đã.” Nguyễn Thanh Uyển đứng dậy: “Con không thể đi.”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm đen nháy như mực, ánh mắt âm u: “Bạch phu nhân còn muốn gì nữa?”
Anh gọi bà ta là Bạch phu nhân ư?
Nguyễn Thanh Uyển đau lòng nhìn anh: “Con hãy tha cho Viện Viện, nó mới 23 tuổi.”
“Thâm Thâm nhà tôi cũng mới 20 tuổi.” Vẻ mặt Lệ Quân Trầm dữ dằn: “Các người ai tha cho cô ấy? Nếu Bạch gia không có một chút ý hối cải, tôi sẽ làm mọi việc, cho đến khi Bạch gia hối hận mới thôi.”
“Em muốn Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm quỳ xuống dập đầu với em.”Hứa Thâm Thâm giống như đang trêu đùa.
“Được.”Ánh mắt Lệ Quân Trầm dịu dàng, tràn đầy sự cưng chiều với cô.
Hai người cùng thương lượng về việc sau này báo thù thế nào một cách tự nhiên như không có ai, khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Nhìn thấy bọn họ muốn đi, Tư Đồ Uyển Uyển lại vội vàng, cô ta nhìn Kỷ Tương Quân với ánh mắt như đang cầu cứu, nước mắt rơi lã chã.
Kỷ Tương Quân hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Lệ tiên sinh, Hứa tiểu thư, xin chờ một chút.”
Hứa Thâm Thâm ngước mắt nhìn, ánh mắt cô bình thản nhìn bà ta.
“Chuyện lần này là Uyển Uyển đã sai. Nó cũng biết lỗi rồi. Hai người muốn thế nào mới bỏ qua cho nó?” Hiếm khi Kỷ Tương Quân nhún nhường, nhưng vì Tư Đồ Uyển Uyển cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Chúng tôi nào dám.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười, vênh váo hống hách như vậy mà bảo bọn họ tha thứ, rõ ràng là ép buộc người khác.
Tư Đồ Uyển Uyển đứng dậy, vâng vâng dạ dạ bước đến trước mặt bọn họ, còn đâu khí thế cao ngạo lạnh lùng trước đó: “Hứa tiểu thư, xin lỗi cô.”
“Một câu xin lỗi của cô thật đáng tiền, suýt nữa khiến tập đoàn Hứa thị của chúng tôi phá sản rồi.” Hứa Thâm Thâm vén sợi tóc bên tai ra đằng sau, để lộ khuôn mặt tuyệt đẹp sáng ngời đầy quyến rũ: “Cô cho rằng tôi sẽ nhận sao?”
Sắc mặt Tư Đồ Uyển Uyển tái nhợt đi.
“Cô muốn thế nào?” Tư Đồ Uyển Uyển nắm chặt vạt áo của mình, cô ta đã hạ mình rồi, thế còn chưa đủ sao?
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng, giọng nói cực kỳ không vui: “Tránh xa người đàn ông của tôi ra một chút!”
Tư Đồ Uyển Uyển ngẩng đầu, cô ta nhìn Hứa Thâm Thâm, rồi lại nhìn Lệ Quân Trầm. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú như tạc của anh, mặt cô ta bất giác đỏ lên.
Lệ Quân Trầm chính là kẻ “hại nước hại dân” như vậy, khiến những kẻ thích anh căn bản không thể che giấu được.
Hứa Thâm Thâm không vui: “Nghe hiểu chưa?”
Dựa vào sự cưng chiều của Lệ Quân Trầm, Hứa Thâm Thâm không sợ gì cả.
“Quân Trầm, con xử lý đi!” Nguyễn Thanh Uyển tức giận.
Muốn chiếm đoạt con trai bà ta, đã hỏi qua người làm mẹ như bà ta hay chưa?
Hứa Thâm Thâm xoay người nhìn Lệ Quân Trầm, không biết anh sẽ nghĩ gì.
Một cánh tay Lệ Quân Trầm vòng qua eo cô thể hiện tính chiếm hữu: “Nói rất hay.”
Hứa Thâm Thâm lộ ra một sự vui vẻ.
“Bắt đầu từ hôm nay, cô bị tập đoàn Lệ thị ngăn chặn hoàn toàn!” Lệ Quân Trầm nói không chút biểu cảm.
Sắc mặt Tư Đồ Uyển Uyển hoàn toàn trắng bệch.
Kỷ Tương Quân cũng kinh ngạc y như vậy: “Quân Trầm, cậu làm như vậy, Trạm gia…”
“Trạm gia sẽ không vì một người không quan trọng mà hy sinh lợi ích.” Trạm Hoàng Vũ đứng ở cửa cứng rắn nói.
“Hoàng Vũ?” Kỷ Tương Quân cau mày.
Trạm Hoàng Vũ ngang ngược bước vào, Chung Ngưng theo sau.
Chung Ngưng bước nhanh vài bước đến bên cạnh Hứa Thâm Thâm, sau đó cười một chút: “Bọn họ bắt nạt cậu?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Có anh Lệ ở đây, bọn họ không dám.”
Chung Ngưng cười: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Tư Đồ Uyển Uyển: “Tư tiểu thư, cô có biết tôi làm gì không?”
Tư Đồ Uyển Uyển cắn môi, mặt đầy thảm hại.
“Tôi là nhà tâm lý học quyền uy nhất quốc tế, nếu cô có bệnh thần kinh…” Chung Ngưng nhìn cô ta với ánh mắt u ám và cay nghiệt.
Tư Đồ Uyển Uyển kinh ngạc nhìn Chung Ngưng, mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút sắc đỏ, hồi lâu cũng không nói lời nào.
“Chung Ngưng!” Kỷ Quân Tương đập bàn: “Nó là em gái nuôi của cô và Hoàng Vũ.”
“Cũng không phải là em ruột.” Trạm Hoàng Vũ hừ lạnh: “Vợ con nói không sai, cô ta chính là bị bệnh thần kinh.”
“Con!” Kỷ Tương Quân bị anh ta làm cho tức chết.
Tư Đồ Uyển Uyển mặt đầy tủi thân nhìn Kỷ Tương Quân, bây giờ chỉ còn bà ta mới có thể làm chủ cho mình.
“Trạm gia tuyệt đối sẽ không vì một diễn viên mà đắc tội với tập đoàn Lệ thị.” Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng nhìn về người nhà họ Bạch: “Bởi vậy các người có ý muốn lôi kéo Trạm gia thì bớt lại đi.”
Dám ức hiếp em gái anh ta, những người này không muốn sống nữa rồi.
Người khiến anh ta tức giận nhất vẫn là Kỷ Tương Quân. Thâm Thâm là cốt nhục của bà ta, sao bà ta có thể giúp người ngoài ức hiếp Thâm Thâm!
Lệ Quân Trầm nhếch mày lạnh lùng, người phụ nữ của anh không cần người khác bảo vệ.
Anh ôm Hứa Thâm Thâm vào lòng, nói với những người đó: “Về sau những bữa cơm kiểu này thì bớt đi, ăn cơm với các người sẽ mất ngon.”
Anh ôm Hứa Thâm Thâm định bước đi.
“Quân Trầm.” Cuối cùng Bạch Quang Huy cũng không nén được giận, ông ta cũng không ngờ Trạm Hoàng Vũ sẽ xuất hiện.Ông ta vốn định cùng Kỷ Tương Quân liên kết gây áp lực cho Hứa Thâm Thâm, buộc cô tha cho Bạch Viện Viện.
Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ông không có tư cách gọi tên tôi.”
Bạch Quang Huy là một tên cáo già, vì lợi ích ông ta sẽ không so đo tính toán với thái độ của Lệ Quân Trầm hoặc Hứa Thâm Thâm.
Trước mắt, Bạch Viện Viện đang ở trong tù, vừa nhắc đến nhị thiếu phu nhân của Diệp gia đang ở trong tù đã thấy khó nghe, ông ta cũng phải cho Diệp gia một câu trả lời.
Hơn nữa Diệp Mạc Phàm cũng ở đây, đương nhiên ông ta không thể làm con rùa rụt đầu, để người nhà họ Diệp cười nhạo.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Viện Viện quả thật đã làm sai, nếu Hứa tiểu thư muốn nó ở đây nhận lỗi cũng không sao. Nhưng cũng phải thả người ra mới được.” Bạch Quang Huy khẽ cười, dường như rất chân thành.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta: “Xin lỗi là xong ư?”
“Vậy cậu còn có điều kiện gì, có thể nói ra.”Bạch Quang Huy cười ha hả hỏi.
Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh: “Em muốn gì?”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày suy nghĩ: “Vậy em muốn 15% cổ phần cuối cùng trong tay Diệp Mạc Phàm.”
“Cô cũng to gan quá rồi!”Diệp Mạc Phàm đứng dậy hét nói, đó là thứ anh ta vất vả làm ra.
Lúc đầu vì để chứng tỏ với mọi người trong nhà rằng anh ta không thua kém gì với Diệp Tiêu Nhiên, nên anh ta mới để mắt tới Hứa gia.
Bây giờ nhường toàn bộ lại, chẳng phải chứng tỏ anh ta bất tài, vì vậy anh ta đương nhiên không đồng ý.
Hết chương 117.
Chương 118 Em đã bước vào rồi thì đừng đi ra nhé
Hứa Thâm Thâm cười với ý sâu xa: “Sao vậy, vì vợ yêu mà ngay cả chút cổ phần này cũng không nỡ sao?”
Diệp Mạc Phàm nhíu chặt mày, anh ta nhìn Bạch Quang Huy.
Đến cuối cùng khoản tiền này vẫn phải để Diệp gia bỏ ra.
Sau khi trở về, anh ta cũng không biết phải ăn nói thế nào.
Bạch Linh nhìn Diệp Mạc Phàm: “Mạc Phàm, tình hình hiện giờ của Viện Viện không tốt lắm, cháu cần sớm đưa ra quyết định.”
Hai tay Diệp Mạc Phàm nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, anh ta liếc nhìn Hứa Thâm Thâm.
Người phụ nữ này thật sự quá đáng sợ.
Từng chút một đoạt lại cổ phần của tập đoàn Hứa thị, thủ đoạn nhanh chóng mạnh mẽ, quả nhiên dựa vào cây lớn thì có bóng mát.
Không thể không công nhận cái giá Hứa Thâm Thâm được “ngủ” lúc đầu.
Bạch Linh thấy Diệp Mạc Phàm vẫn đang do dự, chân mày bà ta nhíu chặt thành rãnh: “Nếu cháu không biết nên ăn nói thế nào với anh trai cháu thì cô đi.”
Nếu không cứu Bạch Viện Viện ra, chứng tỏ Bạch gia quá bất tài.
“Chậc chậc, cậu lúc đầu vì Bạch Viện Viện mà vứt bỏ Thâm Thâm, bây giờ vì cổ phần tập đoàn Hứa thị, có phải là muốn vứt bỏ Bạch Viện Viện hay không?” Trạm Hoàng Vũ cười nhạo hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày.
“Là Thâm Thâm không cần anh ta.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, anh nhìn Trạm Hoàng Vũ, rốt cuộc có biết nói hay không!
Trạm Hoàng Vũ ngẩn người, xem ra Lệ Quân Trầm rất để ý đến chuyện Hứa Thâm Thâm và Diệp Mạc Phàm từng thích nhau.
Anh ta cười với hàm ý sâu xa: “Sao vậy, ghen à?”
Lệ Quân Trầm ôm Hứa Thâm Thâm vào lòng, không nói gì.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, cười tít, hóa ra dáng vẻ ghen của Lệ Quân Trầm lại kiêu ngạo như vậy.
“Anh Lệ, chuyện giữa em và Diệp thiếu gia đã qua lâu rồi, bây giờ em chỉ thích anh.” Đôi mắt tuyệt đẹp của Hứa Thâm Thâm cười lên trông càng đẹp.
Lệ Quân Trầm hừ nói: “Anh tốt hơn nhiều so với cậu ta.”
“Đúng đúng, hai người không thể so sánh, anh Lệ là tốt nhất.”Hứa Thâm Thâm cười tâng bốc.
Chung Ngưng ở bên cạnh cười, nhìn Hứa Thâm Thâm nũng nịu tự nhiên trước mặt Lệ Quân Trầm như vậy, chắc hẳn cô ấy thực sự vui vẻ.
Sắc mặt Diệp Mạc Phàm rất kém, anh ta bây giờ là đâm lao thì phải theo lao.
Không đồng ý với yêu cầu của Hứa Thâm Thâm, sau này sẽ bị người nhà họ Bạch nhìn vào.
“Tôi thấy anh ta vẫn cần thời gian suy nghĩ, nếu trưa mai chúng tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời, thì để cho Bạch Viện Viện sống cả đời trong tù đi.”Lệ Quân Trầm không muốn kéo dài thời gian với bọn họ nữa, anh kéo Hứa Thâm Thâm bước ra ngoài.
Chung Ngưng bước đến bên Trạm Hoàng Vũ: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ nhìn Chung Ngưng vô cùng dịu dàng: “Em muốn ăn gì, anh đưa em đi.”
“Ra ngoài xong rồi quyết.” Chung Ngưng khoác tay Trạm Hoàng Vũ, hai người cùng rời đi.
Để lại mọi người với vẻ mặt u ám ở trong phòng.
“Làm tôi tức chết!” Bạch Linh tức giận đến mức hét lên.
Kỷ Tương Quân nhìn những người này của Bạch gia, tất cả đều tức giận.Chuyện hôm nay thật đúng là uất ức.
Bà ta nhìn Tư Đồ Uyển Uyển: “Con đó, cũng không chịu thua.”
Nói xong bà ta liền xoay người rời đi.
Tư Đồ Uyển Uyển khóc to: “Mẹ nuôi, con…”
Kỷ Tương Uyên lạnh lùng nhìn cô ta: “Trận chiến này chưa đánh con đã thua rồi.”
Sau đó liền đi thẳng.
Những người còn lại đều mặt mày ủ rũ, không tìm được một chút biểu cảm thoải mái nào trên gương mặt.
Lệ Quân Trầm lái xe đưa Hứa Thâm Thâm về nhà.
“Anh Lệ, dì Tiếu không ở nhà, chúng ta về nhà ai sẽ nấu cơm?” Hứa Thâm Thâm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi.
Lệ Quân Trầm dừng xe bên đường, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm quay đầu lại khẽ cười: “Anh đừng nhìn em, em không biết.”
“Lần sau sẽ làm một công thức nấu ăn cho em.” Lệ Quân Trầm như rất nghiêm túc.
Hứa Thâm Thâm suýt nữa bật cười: “Anh làm cho em một quyển sách ma pháp em cũng sẽ không biết.”
“Em muốn ăn gì?” Lệ Quân Trầm nhíu mày.
Hứa Thâm Thâm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ vừa hay dừng ở phía dưới vòng quay, dưới vòng quay là một con phố kinh doanh nổi tiếng, bên trong bán đủ mọi thứ.
Các cửa hàng đều trang trí những món đồ màu xanh vàng đỏ, bởi vì sắp đến Giáng sinh, nhìn rất có không khí.
“Chúng ta mua gà rán và bia, lên trên vòng quay.” Hứa Thâm Thâm đề nghị nói.
Cô không hề mong chờ Lệ Quân Trầm sẽ đồng ý.
“Em muốn uống rượu?”Lệ Quân Trầm nhíu mày.
“Thử thôi.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười, anh hỏi như vậy thật phá hỏng bầu không khí: “Anh không đồng ý thì thôi.”
“Bạn bè trai gái bình thường cũng đều làm vậy sao?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi: “Em cũng từng làm vậy với Diệp Mạc Phàm?”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, rõ ràng anh rất để ý.
“Không có.” Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Anh Lệ, anh rất để ý đến quá khứ của em sao?”
Lệ Quân Trầm nheo mắt: “Đương nhiên, anh hận không thể có được tất cả của em, tất cả đều là của anh. Anh không thích việc em từng thuộc về người đàn ông khác, nghĩ đến Diệp Mạc Phàm từng động vào em, anh chỉ muốn giết anh ta.”
Hứa Thâm Thâm nín cười: “Nhưng em không để ý đến quá khứ giữa anh và Nhiếp Tử San.”
Mắt Lệ Quân Trầm trùng xuống: “Em không để ý?”
“Không phải, em cảm thấy nếu anh chưa từng yêu mới là lạ. Anh Lệ, anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa anh đã 29 tuổi rồi, nếu anh chưa từng yêu, sẽ bị người ta nghi ngờ giới tính. Thứ em quan tâm là sau khi anh và em ở bên cạnh nhau, trong lòng anh vẫn sẽ có người phụ nữ khác hay không.” Hứa Thâm Thâm hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Lệ Quân Trầm im lặng lắc đầu: “Trong lòng anh chỉ có em.”
Hứa Thâm Thâm cầm tay anh đặt vào ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Em cũng vậy, bây giờ trong lòng em chỉ có anh, hơn nữa em rất quân phiệt, không thích anh nói chuyện với người phụ nữ khác, cũng không thích anh nhìn bọn họ.”
Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: “Thâm Thâm, đừng rời xa anh, em là của anh.”
“Vâng.”Hứa Thâm Thâm đồng ý.
“Thâm Thâm, em biết không, anh rất cô đơn.” Giọng Lệ Quân Trầm khàn khàn: “Từ sau khi ba mẹ qua đời, người bên cạnh anh đều có ý đồ với anh, bọn họ chưa từng bước vào trong trái tim anh, anh vẫn luôn rất cô đơn. Cho đến khi gặp được em, là em khiến cuộc sống của anh nổi sóng, em đã bước vào rồi thì đừng đi ra nhé?”
Hứa Thâm Thâm cảm động đến mức hồ đồ, cô tin lời Lệ Quân Trầm nói.
“Nhưng em có ý đồ với anh.”Hứa Thâm Thâm than thở trả lời.
“Anh không quan tâm.” Lệ Quân Trầm buông cô ra, một tay nâng cằm cô, khẽ đặt bờ môi lên môi cô.
Hứa Thâm Thâm cũng không đẩy ra, cô để mặc cho Lệ Quân Trầm ở trong xe làm gì thì làm.
Nhưng hôn được một nửa, Lệ Quân Trầm liền dừng lại, nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của anh càng đẹp hơn: “Chúng ta lên trên thôi.”
Hứa Thâm Thâm trợn tròn mắt, kéo lấy cánh tay anh: “Đây là vòng quay đó.”
Lệ Quân trầm mở cửa xe nhìn một chút, lại rút điện thoại gọi cho Bùi Triết: “Lập tức bao hết vòng quay.”
Bùi Triết đang ăn cơm, lộ ra bộ dạng cực khổ đầy ép buộc: “Cậu chủ tôi vừa mới về đến nhà, còn chưa bỏ được miếng cơm vào miệng.”
“Vậy cậu có thể mang bát cơm đến thẳng châu Phi rồi.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Đừng mà!”Bùi Triết lập tức bỏ bát đũa xuống, để không phải đi châu Phi, anh ta chỉ có thể làm việc.
Hết chương 118.
Chương 119 Em cũng muốn chiếm đoạt anh
Bùi Triết vội vàng chạy tới, trong vòng mười phút, anh ta bao hết toàn bộ vòng quay, đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại một vòng quay trống trơn.
Anh ta đứng ở dưới chờ, hôm nay thời tiết không đẹp lắm, gió lạnh thổi từng cơn, thổi đến mức cả người anh ta run lên, không ngừng giậm chân.
Lúc này, từ đằng xa có hai người bước đến.
Người đàn ông to lớn lạnh lùng, tay xách hai thùng bia, người phụ nữ dịu dàng uyển chuyển, trong tay cầm túi gà rán thơm nức. Hai người tay trong tay, vẻ mặt rạng rỡ hạnh phúc bước đến.
Trước đây Bùi Triết cảm thấy, cảnh này thật ra còn lâu Lệ Quân Trầm mới có được.
Bởi vì anh vốn không phải là một người đón nhận cuộc sống của một người bình thường, anh ta càng giống một vị thần tiên không dùng đồ ăn nơi cõi phàm hơn.
Nhưng hôm nay coi như anh đã thấy được rồi.
Thần tiên có cấm đoán thế nào đi nữa cũng không qua nổi sự quyến rũ của hồ ly tinh dễ thương, ngay lập tức liền bị kéo xuống thần đàn.
“Cậu chủ, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa.”Bùi Triết cười ngượng ngùng.
“Trợ lý Bùi, vất vả cho cậu rồi.”
Bùi Triết đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn dữ dội đang quét lên mình, anh ta cười khổ sở: “Không vất vả, làm việc cho anh, tôi rất vui.”
“Cậu có thể cút đi rồi.” Lệ Quân Trầm khó chịu.
Bùi Triết cảm thấy mình rất khổ: “Chúc hai người chơi vui vẻ, tôi đi đây.”
Nói xong anh ta xoay người liền chạy, sợ rằng Lệ Quân Trầm sẽ gọi anh ta lại.
Lệ Quân trầm kéo Hứa Thâm Thâm bước vào vòng quay, chọn bừa một khoang liền ngồi vào trong.
Sau khi ngồi xong, vòng quay dần dần chuyển động.
Hứa Thâm Thâm không kịp mở hộp ra, cô rút một miếng gà rán từ trong hộp ra đặt vào miệng, Lệ Quân Trầm lại mở cho cô một lon bia.
Hứa Thâm Thâm đưa một miếng gà rán đến miệng Lệ Quân Trầm, anh không nhìn liền mở miệng cắn.
Hứa Thâm Thâm liếm ngón tay: “Anh không sợ em sẽ hạ độc anh sao?”
Mắt Lệ Quân Trầm trùng xuống: “Nếu thật sự có độc, vậy trước khi chết anh cũng sẽ lột sạch em rồi mới chết.”
“Anh…” Hứa Thâm Thâm thẹn quá hóa giận: “Ở nơi lãng mạn thế này lại như vậy!”
“Lẽ nào chuyện đó không lãng mạn sao?” Lệ Quân Trầm dựa vào cô, không gian trong này đã vô cùng chật hẹp, Lệ Quân Trầm lại chen như vậy, Hứa Thâm Thâm không thể tránh né.
“Lãng mạn, rất lãng mạn.” Hứa Thâm Thâm giùng giằng: “Gà rán của em sắp bị dồn nát rồi.”
Cơ thể Lệ Quân Trầm dựa vào sau, một mình uống rượu.
Hứa Thâm Thâm vừa ăn vừa đút cho anh, hai người rất nhanh liền ăn xong gà rán.
Lúc này, gò má của Hứa Thâm Thâm đã rất đỏ.
Cô thuộc tuýp người không thể uống rượu, ngoại trừ việc mặt đỏ cả người nóng lên, cơ thể cũng sẽ mềm nhũn ra.
Cô uống say trở nên có chút mơ màng, dựa vào lòng Lệ Quân Trầm, lười biếng như một cô mèo.
“Anh Lệ, sao bên ngoài thật sáng.” Hứa Thâm Thâm cười ngây ngô, dùng tay chọc vào kính.
“Đó là đèn máy bay.”Lệ Quân Trầm từ tốn giải thích.
Hứa Thâm Thâm ợ một hơi rượu: “Ngôi sao của em to như vậy, hóa ra là máy bay à. Anh Lệ, chúng ta đang đi máy bay sao? Sao lại có thể nhìn thấy máy bay khác.”
“Chúng ta đang ngồi vòng quay.”Lệ Quân Trầm nhẫn nại giải thích.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, vành mắt đỏ lên: “Lúc nhỏ ba em cũng thường đưa em đi ngồi vòng quay, em đòi gì ba em đều đồng ý, em còn chưa kịp báo đáp ông ấy, ông ấy đã qua đời.”
Trái tim Lệ Quân Trầm đau nhói, anh đưa tay vuốt lên đỉnh đầu cô: “Đừng nghĩ nữa.”
Hứa Thâm Thâm quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lệ Quân Trầm, cô bỗng nhiên cười.
Cô ngây ngốc nhìn Lệ Quân Trầm, hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh Lệ, anh đẹp trai quá.”
Lệ Quân Trầm để mặc cho cô nghịch ngợm trong lòng mình, ánh mắt trìu mến.
Hứa Thâm Thâm đưa tay tháo cà vạt của anh, còn cởi ba nút cúc áo ở phía trên ra, sau đó cười ngây dại: “Thân hình của anh cũng rất đẹp.”
Mặt Lệ Quân Trầm hơi đỏ, giọng khàn khàn: “Thâm Thâm, đừng quậy nữa.”
Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên nhìn thấy chỗ nhạy cảm của anh, lại cởi hai nút cúc, lè lưỡi liếm.
Cơ thể Lệ Quân Trầm lập tức run lên, anh nắm chặt hai tay Hứa Thâm Thâm, ánh mắt vô cùng sốt ruột: “Thâm Thâm!”
“Sao vậy?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh một cách rất mơ màng cũng rất vô tội: “Anh không thích sao?”
Đương nhiên anh thích!
Thích đến chết đi!
Hứa Thâm Thâm chưa từng chủ động như vậy.
Anh chết mất, dáng vẻ bây giờ của cô ấy rất lẳng lơ, lại ngây thơ!
“Chúng ta về nhà rồi tiếp tục.”Hơi thở của Lệ Quân Trầm trở nên sâu hơn. Anh tháo cà vạt ra, bỏ vào trong túi áo khoác, sau đó chỉnh lại cổ áo.
Hứa Thâm Thâm mặt đầy tủi thân: “Anh không thích.”
Cô đã say, gò má đỏ ửng, lại bày ra tính khí trẻ con, nhưng duyên dáng đáng yêu.
Lệ Quân Trầm ôm lấy cô: “Đương nhiên không phải.”
Hứa Thâm Thâm đẩy anh ra, khóc nức nở: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
“Anh không đi!” Lệ Quân Trầm kéo cô trở lại lòng mình, giọng nói dịu dàng khác thường: “Chờ thêm lúc nữa, rất nhanh chúng ta sẽ xuống dưới mặt đất.”
Thật ra anh còn gấp gáp hơn bất cứ ai.
Hứa Thâm Thâm mở đôi mắt to tròn mơ màng của mình, không nói gì chỉ nhìn anh.
Lệ Quân Trầm bị nhìn tới mức khô miệng khô lưỡi, cơ thể cực kỳ căng thẳng.
Không có cách nào khác, anh ôm Hứa Thâm Thâm, hôn cô thắm thiết để làm dịu sự khó chịu trong người.
Nhưng càng như vậy anh càng khó chịu.
Đến khi cửa khoang mở ra, anh lập tức ôm Hứa Thâm Thâm xuống.
Anh ôm cô đặt vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô xong mới lên xe từ cửa bên kia.
Ở trên xe, Hứa Thâm Thâm mơ mơ tỉnh tỉnh, cô lúc khóc lúc ngồi ngây dại, tâm trí hồ đồ.
Khó khăn lắm mới về đến nhà, Lệ Quân Trầm lại nhìn cô nhưng nhận ra cô đã ngủ say.
Trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt nhàn nhạt, khiến người ta đau lòng.
Lệ Quân Trầm hít một hơi thật sâu, sau đó nở một nụ cười bất lực, cô gợi lên dục vọng trong anh nhưng lại ngủ say.
“Thâm Thâm.” Giọng nói Lệ Quân Trầm trầm sâu mà khàn khàn, anh gọi: “Chúng ta về tới nhà rồi.”
Hứa Thâm Thâm bị đánh thức, cô mở đôi mắt đỏ au nhìn Lệ Quân Trâm: “Em muốn ngủ.”
“Anh bế em xuống xe.” Lệ Quân Trầm xuống xe, vòng sang bên đối diện mở cửa xe, bế cô xuống.
Cơ thể của Hứa Thâm Thâm như nước, ôm rất thoải mái.
Cằm Lệ Quân Trầm cau lại, anh bế cô đi vào trong biệt thự.
Vào đến phòng, anh đặt Hứa Thâm Thâm lên giường, sau đó cởi quần áo cô.
“Anh đừng cởi quần áo của em.” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm rất quyến rũ.
“Lẽ nào em muốn để anh cởi quần áo người khác.” Lệ Quân Trầm giơ tay quẹt lên mũi cô.
Hứa Thâm Thâm mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Lệ Quân Trầm, cô cười ngây dại, nhưng mang theo chút ý tức giận: “Không được! Anh không thể cởi quần áo người phụ nữ khác, muốn cởi cũng là em đi cởi!”
Lệ Quân Trầm khẽ bật cười: “Anh chỉ muốn cởi quần áo của em, sau đó chiếm đoạt em.”
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt tía tai, hai mắt mơ màng: “Em cũng muốn chiếm đoạt anh, Lệ Quân Trầm, anh là của em.”
Lệ Quân Trầm cười nồng thắm, cúi đầu giúp cô cởi quần áo.
Hứa Thâm Thâm rất biết điều, cứ nhìn anh cởi quần áo của mình, hai mắt to tròn trong trẻo lấp lánh, nhưng lại dụ người ta phạm tội.
Hết chương 119.
Chương 120 Cậu ta không kết hôn được thì liên quan gì tới em chứ
Khi Hứa Thâm Thâm tỉnh lại cảm thấy toàn thân tê dại giống như đã lao động khổ sai cả đêm, cả người cô như bị một pho tượng gỗ mất khống chế, mềm yếu nằm trên giường.
Cô ôm chăn cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, hình như còn có chút ấn tượng nhưng cảm thấy có gì đó không chân thật.
Lúc này Lệ Quân Trầm cũng tỉnh lại, nhìn thấy cô ngơ ngác thất thần, nói giọng khàn khàn: “Em tỉnh rồi sao?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, quay người lại nhìn một cách mông lung: “Tối qua không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Lệ Quân Trầm khẽ hừ một tiếng, sau đó ngồi dậy, kết quả khiến Hứa Thâm Thâm giật mình.
Trên ngực anh có một dấu hôn màu tím sẫm, đặc biệt ở trên xương quai xanh có một vết màu sắc khá đậm, xem ra là phải dùng hết sức mới tạo ra được.
Cô lại mặt đỏ tía tai, hai tay ôm lấy mặt mình, chuyện này chắc chắn không phải là cô làm!
Chắc chắn không phải!
“Hứa Thâm Thâm!” Lệ Quân Trầm trong trẻo mà sâu lắng.
“Em muốn ngủ tiếp, đừng gọi em.” Hứa Thâm Thâm chột da, cô loáng thoáng nhớ lại cô đã đè lên người Lệ Quân Trầm sau đó…
Xấu hổ quá mức!
“Vậy em ngủ tiếp đi!” Giọng Lệ Quân Trầm trong veo hình như không muốn nhắc tới chuyện ngày hôm qua.
Hứa Thâm Thâm kéo chăn xuống, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh không chớp mắt.
Anh nghiêng đầu đang tìm quần áo trên sàn.
Đợi khi anh nhặt áo lên thì Hứa Thâm Thâm lại vùi đầu vào chăn.
Lệ Quân Trầm khôi khỏi cong môi lên: “Hứa Thâm Thâm, năng lực trên giường của em có tiến bộ rồi đó.”
Hứa Thâm Thâm mím môi không nói gì.
“Chỉ là chưa biết dùng lực.” Lệ Quân Trầm hình như đánh giá rất nghiêm túc.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, vẫn không nói gì, dù sao chỉ cần giả vờ không nhớ gì anh sẽ nhanh chóng từ bỏ chuyện trêu cô.
Lệ Quân Trầm khẽ cười, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, liền ném lại xuống đất đứng dậy đi vào vào phòng tắm.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy trên lưng anh có mấy vết móng tay, trong lòng cô càng chột dạ, hôm qua mình đã làm gì vậy!
Chờ Lệ Quân Trầm đi tắm, Hứa Thâm Thâm cũng vội vàng tỉnh dậy mặc áo ngủ rồi chạy sang phòng tắm ở phòng bên cạnh để tắm rồi thay một cái áo ngủ mới.
Hôm nay không cần đến công ty nên cô cũng không cần ăn mặc chỉnh tề.
Tắm xong cô lại quay về phòng ngủ, thấy Lệ Quân Trầm đã phóng khoáng thoải mái, đang quay lưng về phía cô mặc quần áo.
Cô cẩn thận: “Có cần bôi thuốc vào phía sau lưng không?”
Động tác của Lệ Quân Trầm hơi dừng lại, sau đó cúi đầu cài cúc áo: “Không cần, đêm nay chắc lại có thêm vết tích mới.”
“Sao em không hiểu gì hết, Lệ tiên sinh.” Hứa Thâm Thâm giả bộ cười giả lả, như thể không hiểu gì cả.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Không hiểu sao?”
Hứa Thâm Thâm cố sức gật đầu, đúng là nghe không hiểu!
Lệ Quân Trầm cầm điện thoại trên bàn vuốt vài cái sau đó điện thoại vang lên những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tía tai.
“Lệ tiên sinh, em sắp không chịu nổi nữa rồi… Lệ tiên sinh, anh giỏi quá…”
“Thâm Thâm, em thật đẹp.”
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm mở thật to.
Cô bước vài bước tới chỗ Lệ Quân Trầm, muốn đoạt lấy điện thoại trong tay anh, anh vậy mà lại ghi lại khung cảnh tối qua.
Đồ biến thái xấu xa!
“Xóa đi!” Hứa Thâm Thâm lập tức tìm nút xóa.
Lệ Quân Trầm cướp điện thoại trong tay cô, cười đắm đuối: “Ký ức tuyệt diệu như vậy anh không nỡ xóa đi.”
“Nhỡ may điện thoại của anh bị mất thì làm sao?” Hứa Thâm Thâm vô cùng nghiêm túc: “Vậy không phải những gì bí mật của chúng ta đều lộ hết ra ngoài.”
“Em yên tâm đi, điện thoại của anh được thiết kế chuyên biệt nhập sai mật khẩu hoặc cưỡng ép giãi mã thì điện thoại sẽ tự hủy dữ liệu và tất cả mọi thứ bên trong.” Lệ Quân Trầm cất điện thoại đi khóe miệng cong lên: “Giờ em đã nhớ ra chuyện gì chưa?”
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Anh biến thái quá đi.”
Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, tay luồn vào áo ngủ của cô, cúi đầu cắn môi cô: “Ai bảo yêu tinh em cứ quyến rũ như thế chứ.”
“Xóa đi!” Hứa Thâm Thâm ôm cánh tay anh lay đi lay lại: “Chỉ cần anh xóa thì em đồng ý tất cả điều kiện của anh.”
“Anh suy nghĩ chút đã.” Lệ Quân Trầm chuẩn bị thắt cà vạt lại dừng lại muốn bảo Hứa Thâm Thâm làm giúp.
Hứa Thâm Thâm đành tuy cơ ứng biến, nịnh nọt anh vừa thắt cà vạt vừa nói: “Em thắt cà vạt cho anh, được chưa nào?”
“Thế thì lời cho em quá.” Lệ Quân Trầm là một thương nhân, sao có thể làm chuyện buôn bán lỗ vốn được chứ.
Hứa Thâm Thâm mím môi, ôm lấy cổ anh, cả người đu lên người anh: “Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh…”
“Làm nũng cũng vô dụng.” Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô giống như con kaola, chẳng hiểu sao khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày lại: “Vậy quyến rũ bằng sắc đẹp có được không?”
“Em định quyến rũ thế nào?” Lệ Quân Trầm khẽ cong môi.
Hứa Thâm Thâm nghĩ ngợi lắc đầu: “Em không biết.”
Cô có thể nghĩ tới cũng rất nhiều nhưng lại không thể làm được.
Lệ Quân Trầm cười như không cười, lại hơi nghiêm túc: “Vậy đợi em nghĩ kỹ rồi thì tới tìm anh nhé.”
“Lệ tiên sinh!” Hứa Thâm Thâm sốt sắng tới mức dậm chân: “Anh không thể châm chước được sao?”
“Không thể nhân từ với em được.” Lệ Quân Trầm nói:” Sau này không được ra ngoài uống rượu.”
Sau khi say cô thực sự quá điên cuồng.
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt, đều tại rượu đã rước họa vào thân!
-----
Hôm nay là ngày cuối tuần nhưng Lệ Quân Trầm vẫn phải tới công ty, anh có một hội nghị quan trọng cần phải họp gấp, chỉ có thể để Hứa Thâm Thâm ở nhà một mình mà thôi.
“Nếu như người của Bạch gia tới, em không cần khách sáo cũng không cần phải sợ hãi, trong biệt thự đều có người do anh sắp xếp.” Lệ Quân Trầm vuốt ve mặt cô: “Đừng để bản thân bị buồn bã là được.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, một tay ôm eo anh: “Anh yên tâm đi, em sẽ không để bản thân mình bị thua thiệt nhưng anh cảm thấy người của Bạch gia sẽ tới sao?”
Thực ra cô cảm thấy hơi lo lắng.
“Đương nhiên.” Lệ Quân Trầm có thể nắm chắc.
Ai khiến cho người phụ nữ của anh không vui thì anh sẽ để người đó mất vui.
“Không được phép đầu mày cuối mắt với Diệp Mạc Phàm.” Lệ Quân Trầm nhéo cái mũi của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
Hứa Thâm Thâm cười khẽ: “Bảo em không đầu mày cuối mắt cũng được, anh xóa video đi!”
“Nằm mơ đi!” Lệ Quân Trầm buông cô ra: “Buổi trưa anh sẽ đưa em đi ăn.”
“Bữa sáng của anh thì sao?” Hứa Thâm Thâm bắt đầu chú ý tới việc ăn ở đi lại của anh.
“Bùi Triết sẽ chuẩn bị.” Lệ Quân Trầm khẽ đáp.
Hứa Thâm Thâm ngừng lại cảm thấy hơi ấm ức: “Cảm giác như anh ta mới là người thân nhất của anh vậy.”
Dù sao việc ăn ở của Lệ Quân Trầm lại do Bùi Triết lo liệu khiến Hứa Thâm Thâm cảm thấy đời sống riêng tư như bị xâm phạm vậy.
Lệ Quân Trầm bĩnh tĩnh nói: “Anh để anh ta đi Châu Phi đào củ đậu nhé.”
Hứa Thâm Thâm không khỏi bật cười: “Vì vậy mà trợ lý Bùi không thể lấy được vợ, em sẽ tự trách mình cả đời.”
“Cậu ta có kết hôn hay không thì có liên quan gì tới em chứ.” Lệ Quan Trầm lạnh lùng.
Hết chương 120.
Bình luận facebook