-
Chương 111-115
Chương 111 Lệ bá đạo và Hứa yêu tinh
Trên người Hứa Thâm Thâm mặc một chiếc áo len tay phồng màu đen và một chiếc áo khoác dạ màu đen, nửa người dưới là một chiếc váy dạ đen dài, cộng thêm một đôi giày vải đen, trông rất ngây thơ đáng yêu.
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Dì Tiếu nhìn thấy hai người, lộ ra nụ cười giống như người mẹ.
"Tiên sinh tiểu thư, thoắt cái đã sắp sang năm mới rồi, hôm nay tôi muốn về nhà, con dâu tôi mang thai rồi." Dì Tiếu cười nói.
Lệ Quân Trầm gật đầu, "Ừm."
"Hy vọng năm mới quay lại, tiên sinh tiểu thư cũng có thể có tin tốt." Dì Tiếu chúc phúc tự đáy lòng.
Hai má Hứa Thâm Thâm ửng đỏ, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Đi ra khỏi biệt thự Danh Sơn, Lệ Quân Trầm vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe với ánh mắt thâm trầm, vừa lái xe.
Hứa Thâm Thâm chớp chớp mắt, "Không ngờ nhanh như vậy đã sang năm mới rồi."
"Con dâu dì Tiếu đã mang thai lần hai rồi." Ánh mắt Lệ Quân Trầm trĩu nặng.
"Lệ tiên sinh, anh không phải là muốn bảo em sinh con cho anh đấy chứ?" Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn anh.
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn cô, "Không được sao?"
Hứa Thâm Thâm mím môi, cô không muốn có con.
"Đương nhiên, trước khi có con, chúng ta phải kết hôn trước đã." Lệ Quân Trầm dường như đã có tính toán.
Hàng lông mi dày của Hứa Thâm Thâm run rẩy, anh nói thật sao?
"Em có yêu cầu gì với hôn lễ không?" Lệ Quân Trầm tiếp tục hỏi.
"Không..." Hứa Thâm Thâm có chút đờ đẫn, như này có phải là tới quá nhanh không?
"Đón tết xong chúng ta đi đến Đức một chuyến, thương lượng với mẹ em một chút." Lệ Quân Trầm thản nhiên nói.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu, "Nghe anh hết."
Cô không có chủ ý gì.
Đôi mắt Lệ Quân Trầm trở nên sâu lắng, "Có muốn cho em chút thời gian suy nghĩ không?"
"Cái này cần thiết không?" Ánh mắt Hứa Thâm Thâm ngưng lại, "Ngộ nhỡ em không muốn gả cho anh thì sao?"
"Hứa Thâm Thâm, em không được phép lựa chọn, ngoài anh ra thì em không được lấy ai hết." Lệ Quân Trầm nói với giọng lạnh lùng nghiêm nghị.
Hứa Thâm Thâm nở nụ cười bất đắc dĩ, "Đúng là Lệ bá đạo."
Lệ Quân Trầm hừ lạnh, nếu cô dám lấy người khác, anh sẽ loại bỏ người đàn ông đấy, sau đó nhốt cô lại, ra sức giày vò cô.
Hứa Thâm Thâm trở lại công ty.
Diệp Tiêu Nhiên sớm đã đến đợi cô, xem ra, anh ta còn sốt ruột hơn cả mình.
Hứa Thâm Thâm vừa cười vừa đến nghênh đón, "Diệp tổng, chào buổi sáng."
Diệp Tiêu Nhiên cười nhạt, "Không còn sớm nữa, anh đã chờ em lâu lắm rồi."
Hai người ngồi lên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một bản hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần.
Diệp Tiêu Nhiên đã ký tên lên trên.
"Diệp tổng là một người thẳng thắn." Hứa Thâm Thâm cầm bút máy rồi ký tên lên trên.
"Anh cũng không thích làm khó em." Diệp Tiêu Nhiên nói với giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm biết anh ta không hề nói dối.
Diệp Tiêu Nhiên quả thật chưa từng làm chuyện già có lỗi với cô, người có lỗi với cô là Diệp gia.
Nhưng cô không thể suy nghĩ rõ ràng như vậy, như thế bản thân rất dễ bị chi phối.
Đối xử với Diệp gia, cô phải đối xử như nhau.
"Thâm Thâm..." Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô với ý tứ sâu sắc, "Ở bên Lệ Quân Trầm, em thật sự hạnh phúc sao?"
Hứa Thâm Thâm cúi đầu, cười nhẹ: "Tất nhiên rồi, mấy người thật kỳ quái, cứ luôn hỏi tôi như vậy, hỏi tôi ở bên cạnh Lệ Quân Trầm có hạnh phúc hay không, lẽ nào mấy người thích xem chuyện cười của tôi?"
Diệp Tiêu Nhiên khẽ thở dài: "Anh không có ý này."
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Nếu không phải thì đừng hỏi nữa, tôi ở bên anh ấy có hạnh phúc hay không, bản thân tôi rõ nhất."
Diệp Tiêu Nhiên không nói thêm gì nữa, anh ta biết thái độ của Hứa Thâm Thâm kiên quyết, thì tình cảm đối với Lệ Quân Trầm càng vững chắc.
Ký xong hợp đồng, anh ta liền cáo từ.
"Đúng rồi, em chuẩn bị giải quyết chuyện này với Tư Đồ Uyển Uyển thế nào rồi, anh nghe nói cô ta chỉ rút lại đơn kiện, mối nguy của công ty vẫn chưa giải quyết." Diệp Tiêu Nhiên có chút lo cho cô.
Cho dù có Lệ Quân Trầm cho cô chỗ dựa, nhưng mà địa vị của Tư Đồ Uyển Uyển cũng không nhỏ.
Hứa Thâm Thâm cười nói: "Không cần lo, tôi đã nghĩ ra đối sách tốt rồi."
Diệp Tiêu Nhiên biết cô không muốn để lộ quá nhiều với mình, anh ta mỉm cười, "Anh đi trước, có cơ hội sẽ gặp lại."
"Được." Hứa Thâm Thâm tiền anh ta ra khỏi phòng làm việc.
Chờ anh ta đi vào thang máy, Hứa Thâm Thâm mới trở lại phòng làm việc của mình, cô thở dài một hơi, chuẩn bị đi gặp Tư Đồ Uyển Uyển.
"Hứa tiểu thư." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của Kỷ Tương Quân.
Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy dáng vẻ đến với ý không tốt của bà ta, thì không khỏi nhíu mày.
"Sao thế, không hoan nghênh người phát ngôn như tôi sao?" Kỷ Tương Quân đi vào, phía sau không có Thanh Vân hay những người khác đi theo, xem ra là đến một mình.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Tất nhiên không phải, tôi còn phải cảm ơn Kỷ phu nhân, công ty chúng tôi gặp phải sóng gió lớn thế này, bà vẫn không nghĩ đến việc hủy bỏ hợp đồng."
Mặc dù không biết xuất phát từ mục đích gì, nhưng cũng giúp Hứa Thâm Thâm ổn định lại tinh thần nhân viên của công ty.
Kỷ Tương Quân cười với ý sâu xa: "Nếu Hứa tiểu thư cảm ơn tôi, không bằng cho tôi một ân tình."
"Bà nói đi." Hứa Thâm Thâm muốn nghe tường tận.
Kỷ Tương Quân nhếch môi, "Rời xa Lệ Quân Trầm, nhường cậu ta cho Uyển Uyển, tôi có thể chia tất cả hạng mục của Trạm gia cho cô một nửa, cam đoan trong vòng nửa năm sẽ khiến cho tập đoàn Hứa thị trở nên tốt hơn trước kia."
Không thể ngờ hôm nay Kỷ Tương Quân đến lại là vì chuyện của Tư Đồ Uyển Uyển.
Hứa Thâm Thâm cười một cách lạnh lùng, "Nếu như tôi không đồng ý, có phải bà sẽ hủy bỏ hợp đồng với tôi, cho tôi một đòn chí mạng?"
Kỷ Tương Quân cười lạnh, "Cô nói đúng một nửa, cô không đồng ý, tôi sẽ làm cho tập đoàn Hứa thị biến mất hoàn toàn."
Hứa Thâm Thâm nheo mày.
"Đúng lúc chúng ta có thể xem xem rốt cuộc là Lệ gia lợi hại hay là Trạm gia." Kỷ Tương Quân nói với vẻ uy hiếp.
Không thể ngờ, lại là chim sẻ ở phía sau.
"Tôi có thể từ bỏ rất nhiều thứ, nhưng Lệ Quân Trầm thì tôi không thể buông tay." Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm trở nên nặng nề, "Trạm phu nhân muốn hủy bỏ hợp đồng, không cần phiền toái như vậy, bây giờ tôi sẽ tìm người đến."
Nói xong, cô đứng dậy gọi Lâm Tư Kỳ vào.
Nghe nói Kỷ Tương Quân muốn hủy bỏ hợp đồng, Lâm Tư Kỳ rất kinh ngạc, cô ta cũng biết bây giờ hủy bỏ hợp đồng đối công ty có nghĩa cái gì.
"Hứa tổng?" Lâm Tư Kỳ hy vọng Hứa Thâm Thâm suy nghĩ lại một chút.
"Đi chuẩn bị hủy hợp đồng." Hứa Thâm Thâm nói một cách khí phách, "Hứa Thâm Thâm tôi tuyệt đối sẽ không bị người khác khống chế!"
Kỷ Tương Quân mang ánh mắt lạnh lùng sắc bén, "Vậy chúng ta thử xem, đến lúc đó tôi sẽ khiến cho cô chạy đến tìm tôi."
"Tư Kỳ, nơi này giao cho chị, ở cạnh người nào đó thêm một phút nữa thôi tôi cũng cảm thấy ghê tởm." Hứa Thâm Thâm nhìn Kỷ Tương Quân một cách chán ghét, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Đôi mắt Kỷ Tương Quân trầm xuống, Hứa Thâm Thâm lại nói cô ghê tởm!
Thật sự là khó ưa!
Hứa Thâm Thâm đứng ở bên ngoài, thân thể không thể kiềm chế được mà run rẩy .
Không biết vì sao, cô đã từng cãi nhau với rất nhiều người, nhưng đối mặt với Kỷ Tương Quân, một luồng nóng giận không tên lại không thể nào trút hết ra.
Không biết sao lại thế này!
Hứa Thâm Thâm đi đến thang máy, đúng lúc Trạm Hoàng Vũ từ trong đi ra, hai người đụng vào nhau.
"Thâm Thâm, em không sao chứ?" Trạm Hoàng Vũ thấy Hứa Thâm Thâm ôm trán, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao, anh đến tìm Trạm phu nhân nhỉ, tôi với bà ấy đã hủy hợp đồng rồi, anh yên tâm là sẽ không ảnh hưởng đến Trạm gia các anh nữa." Hứa Thâm Thâm thở dài nói.
Hết chương 111.
Chương 112 Chỉ có tôi mới có tư cách này
Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn Trạm Hoàng Vũ: “Đây là người anh mời đến ư?” Trạm Hoàng Vũ huýt sáo: “Không tồi, nháy mắt đã hạ gục mẹ tôi.”
Tô Bạch bất đắc dĩ cười, đi đến chào hỏi Hứa Thâm Thâm: “Hứa tiểu thư, xin chào, tôi là Tô Bạch.”
“Tô tiên sinh, xin chào.” Hứa Thâm Thâm lẽ phép bắt tay anh ta, hai người đều có chút xấu hổ.
“Anh ấy là bạn tốt nhất của anh, thân phận địa vị còn trên mẹ anh, làm đại ngôn cho sản phẩm của công ty em, tuyệt đối không thành vấn đề.” Trạm Hoàng Vũ cười tủm tỉm.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cười với Tô Bạch: “Tô tiên sinh, thật vất vả cho anh quá, trước mắt, công ty chúng tôi và sản phẩm của công ty đang bị hạn chế, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, anh cứ suy nghĩ cẩn thận.”
Tô Bạch nhìn cô, một gương mặt trắng nõn tinh xảo, mặt mày phong tình, ánh mắt trong veo sáng ngời, khi cười khiến người ta có cảm giác thế giới bừng sáng.
Anh ta cho rằng “Hứa tiểu thư” trong lời đồn, nhất định là một người đẹp rắn rết, phong tình vạn chủng.
“Suy nghĩ cái gì, em là bị người khác hãm hại.” Trạm Hoàng Vũ thở phì phì nói: “Chờ anh nắm được điểm yếu của những người đó, anh sẽ thu thập bọn họ.”
Tô Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói ấm áp: “Hoàng Vũ, cậu quá bạo lực.”
“Cậu phải làm phát ngôn lần này đấy, nếu không, công ty của Thâm Thâm sẽ xong đời.” Vẻ mặt Trạm Hoàng Vũ rất nghiêm túc, anh ta đứng dậy, đi ra phía sau Tô Bạch, đưa tay vỗ vai anh ta, khẽ nói: “Tớ không thể lại khiến em ấy đau lòng được.”
Tô Bạch ngẩn ra, sau đó mỉm cười hiểu rõ: “Được.”
“Anh đi trước đây.”Trạm Hoàng Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Tham Thâm, mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm vẫn hoang mang, nhưng nhìnTô Bạch, cô chỉ có thể cười, mời anh ta ngồi xuống, nói chuyện chi tiết.
…. Tập đoàn Lệ thị.
Lệ Quân Trầm ngồi trên sô pha, nghe Bùi Triết báo cáo.
“Đã điều tra rõ rồi, là Bạch Viên Viện tìm người làm giả đồ trang điểm, sau đó đến nhà máy đánh tráo. Cũng đã điều tra tất cả đồ trang điểm của Tư Đồ Uyển Uyển, phát hiện chỉ có phấn má hồng không phù hợp, nhưng nghe chuyên viên trang điểm nói, lúc đó Tư Đồ Uyển Uyển dùng phấn má hồng tự mang theo.” Bùi Triết nhíu mày nói.
“Như vậy, chuyện này là do Bạch Viện Viện và Tư Đồ Uyển Uyển tự biên tự diễn?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Đúng như vậy.” Bùi Triết nghiêm túc đáp: “Nhưng vẫn may, sản phẩm không phù hợp kia còn chưa tiêu thụ ra ngoài, tôi nghĩ bọn họ muốn phát ra tin tức lớn, nhưng không ngờ những sản phẩm kia lại chưa được bán ra.”
“Đưa mấy thứ này đến cục cảnh sát, Lăng Khoa sẽ biết làm thế nào.” Vẻ mặt Lệ Quân Trầm toát ra vẻ uy nghiêm: “Lần này, tôi muốn Bạch gia phải táng gia bại sản.”
Trong lòng Bùi Triết trầm xuống, xem ra lần này boss sẽ thật sự xuống tay.
Bạch gia tràn ngập nguy cơ.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người ta đẩy ra, Trạm Hoàng Vũ không coi ai ra gì đi vào.
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn anh ta một cái, đáy mắt nhanh chóng hiện lên tia lạnh thấu xương.
“Lệ Quân Trầm, anh còn là đàn ông hay không, nhìn Thâm Thâm bị khi dễ như vậy, tại sao anh lại không giúp em ấy?” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng nói, hôm nay anh ta đến gây chuyện.
“Khi dễ cô ấy là mẹ anh.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng phản bác.
Trạm Hoàng Vũ hừ lạnh nói: “Thì tính sao.”
“Anh dám đại nghĩa diệt thân, thì có chuyện gì tôi không dám làm. Chỉ sợ tôi làm, anh lại ra tay bảo vệ thôi.” Lệ Quân Trầm châm chọc.
Trạm Hoàng Vũ không nói, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ, lạnh băng của Lệ Quân Trầm một lúc lâu: “Lệ Quân Trầm, anh thật khí phách, thảo nào em gái tôi lại thích anh.”
Trạm Hoàng Vũ thừa nhận Hứa Thâm Thâm thích mình, không biết tại sao trong lòng Lệ Quân Trầm lại vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn là dáng vẻ thâm trầm: “Cô ấy không phải em gái anh.”
“Sớm muộn gì cũng phải, trong người em ấy chảy dòng máu giống tôi.” Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ kiên định: “Tôi có nhiều anh chị em, nhưng bọn họ đều là kẻ địch của tôi, chỉ có Thâm Thâm sẽ không đối xử với tôi như vậy.”
“Cô ấy còn chưa thừa nhận, anh đã chắc chắn như vậy, anh nên biết, Thâm Thâm ghét cay ghét đắng mẹ anh, người phụ nữ đã vất bỏ cô ấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn anh ta.
Trạm Hoàng Vũ nhíu mày, anh ta đã thử thái độ của Hứa Thâm Thâm rồi, phát hiện, quả thật cô hận mẹ đẻ của mình.
“Hơn nữa, nếu ba anh biết sự tồn tại của Thâm Thâm, anh biết điều này có nghĩa gì không?” Ánh mắt Lệ Quân Trầm trầm xuống: “Nếu ông ta dám động đến Thâm Thâm, tôi sẽ khiến Trạm gia các người phải chôn cùng.”
“Điều này không cần anh làm, có người làm anh như tôi che chở rồi.” Trạm Hoàng Vũ thật khó chịu: “Hôm nay tôi đến để thương lượng với anh về chuyện của Thâm Thâm.”
“Anh không cần nhúng tay vào, chưa đến chiều tối nay, chuyện này sẽ được giải quyết.” Gương mặt anh tuấn của Lệ Quân Trầm rất bình tĩnh: “Người phụ nữ của tôi không cần người khác bảo vệ.”
Ý của lời này là, anh là anh trai cũng đừng nghĩ.
Trạm Hoàng Vũ nheo mắt, nếu không phải trong nhà còn ông già, anh ta đã hủy diệt Tư Đồ Uyển Uyển, báo thù cho Hứa Thâm Thâm rồi.
…
Chạng vạng.
Hứa Thâm Thâm ở công ty chờ Lệ Quân Trầm.
Nhìn thấy xe anh vừa xuất hiện, trên mặt cô nở nụ cười, run run đứng trong gió lạnh, nhưng nụ cười lại ấm áp như gió xuân.
Lệ Quân Trầm xuống xe, dùng áo khoác bọc cô lại: “Lạnh như vậy, sao không chờ trong văn phòng?”
Lệ Quân Trầm nhón mũi chân, chạm cái mũi lạnh như băng của mình lên chóp mũi anh, cười nói: “Em thích nhìn lúc anh xuất hiện.”
Gương mặt lạnh lùng của Lệ Quân Trầm trở nên dịu dàng: “Về nhà.”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, theo anh lên xe.
Vào trong xe, Hứa Thâm Thâm muốn nói với anh chuyện Tô Bạch sẽ làm phát ngôn cho sản phẩm lần này, lại nhận được điện thoại của Lâm Tư Kỳ.
“Hứa tổng, chân tướng đã rõ ràng, truyền thông đã công bố chuyện này là do Bạch Viện Viện và Tư Đồ Uyển Uyển tự biên tự diễn, chứng cứ cũng công bố rồi.” Giọng nói của Lâm Tư Kỳ rất vui vẻ.
Hứa Thâm Thâm kích động, nhưng tâm tình nhanh chóng bình phục, vành mắt đỏ lên nhìn Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm trầm mặc ít nói, nhưng đã làm rất nhiều chuyện vì cô.
“Được, chuyện này cô theo dõi giúp tôi.” Hứa Thâm Thâm nói xong liền cúp điện thoại, đôi mắt ngập nước nhìn Lệ Quân Trầm: “Cảm ơn.”
“Em là người của anh, đương nhiên anh sẽ che chở em.” Lệ Quân Trầm dịu dàng nói.
Hứa Thâm Thâm lại sùng bái nhìn anh: “Sao anh tra được vậy?”
Cô cũng phái người điều tra rồi, nhưng không có một tin tức hữu dụng nào.
Lệ Quân Trầm cong môi: “Không phải điều tra, mà là vận dụng một số thủ đoạn cực đoan, Thâm Thâm, anh không thích người khác bắt nạt em, bởi vì, chỉ anh mới có tư cách này.”
Hứa Thâm Thâm cười, hờn dỗi nói: “Bắt nạt em thú vị như vậy sao?”
Lệ Quân Trầm ôm cô, cắn vành tai cô, thấp giọng nói: “Anh lại thích bắt nạt em trên giường hơn.”
Hết chương 112.
Chương 113 Giẫm đạp cô không đáng một đồng
Hứa Thâm Thâm không chịu nổi tên háo sắc này.
Cô cắn môi: “Đồ bại hoại!”
Lệ Quân Trầm cười, ôm cô, bảo tài xế lái xe.
Về đến biệt thự Danh Sơn, hai người lại vuốt ve an ủi nhau lần nữa.
Chờ đến khi Lệ Quân Trầm đi rắm, Hứa Thâm Thâm cầm điện thoại xem tin tức.
Chứng cứ lần này vô cùng xác thực, nhất định hành vi của Bạch Viện Viện phạm tội không nhẹ, đương nhiên, con đường nghệ sỹ của Tư Đồ Uyển Uyển cũng xong đời.
Bây giờ, hai người họ đều trong ở trong tù, nhà ai có quyền thế lớn hơn, thì có thể thả người ra.
Quả thật, Lệ Quân Trầm rất tàn nhẫn.
Bạch gia đã tràn ngập nguy cơ, lần này, nếu lại tiêu tiền cho Bạch Viện Viện, nhất định sẽ không gượng dậy nổi, nếu không cứu, Bạch Viện Viện chỉ có thể ở trong tù.
Mà Tư Đồ Uyển Uyển vốn là nữ minh tinh nổi tiếng, con đường bằng phẳng, được mọi người đánh giá là tiên nữ không có tai tiếng, trong một đêm lại trở thành bạch liên hoa âm hiểm, độc ác, các fan quay lưng, sự nghiệp trong giới giải trí coi như chấm dứt.
Hứa Thâm Thâm thở dài nhẹ nhõm, chỉ mong sau chuyện lần này, tập đoàn Hứa thị sẽ gặp ít khó khăn, nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Công ty không thể bị ảnh hưởng nặng nữa, lần sau sẽ không dễ vượt qua như vậy.
Lúc này, di động của Lệ Quân Trầm đặt trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên.
Hứa Thâm Thâm duỗi tay nhận: “Alo?”
“Tại sao cô lại nhận điện thoại, Quân Trầm đâu, bảo nó nghe máy!” Giọng nói của Nguyễn Thanh Uyển khàn khàn, rõ ràng đã khóc.
Hứa Thâm Thâm nhìn về phía phòng tắm, vẫn có tiếng nước chảy: “Anh ấy đang tắm.”
“Hứa Thâm Thâm, đồ hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ con trai tôi!” Nguyễn Thanh Uyển tức giận hét lên.
Hứa Thâm Thâm cũng không giận, chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Cô đúng là quyến rũ Lệ Quân Trầm, nhưng một cây làm chẳng nên non, hơn nữa, bọn họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, là bạn bè nam nữ bình thường, thân thiết một chút thì đã sao?
Nguyễn Thanh Uyển một bụng tức giận, vừa lúc gặp mình, nên phát tiết thôi.
Lúc Hứa Thâm Thâm định phản bác, thì cửa phòng tắm đẩy ra, Lệ Quân Trầm mang theo hơi nước đi đến, dáng người thon dài cao lớn, rất đẹp mắt.
Anh nhìn thấy dáng vẻ không biết làm sao của Hứa Thâm Thâm, liền duỗi tay nhận điện thoại.
“Alo?” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.
“Quân Trầm, là mẹ, mẹ cầu xin con, bây giờ hãy buông tha cho Bạch gia đi.” Nguyễn Thanh Uyển điên cuồng khóc, giống như sắp khóc đến ngất đi.
Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh lẽo: “Bạch Viện Viện tự tìm đường chết, vì sao tôi phải tha cho cô ta?”
“Quân Trầm, con không thể làm mẹ không có chỗ đứng ở Bạch gia được.” Nguyễn Thanh Uyển khóc lóc kể lể nói: “Mẹ là mẹ ruột của con, chẳng lẽ còn kém Hứa Thâm Thâm chỉ biết làm điệu làm bộ kia sao?”
Làm điệu làm bộ?
Hứa Thâm Thâm nghe thấy.
Cô chớp mắt, có chút vô tội.
Lệ Quân Trầm vươn tay xoa đầu cô, trong mắt dịu dàng: “Thâm Thâm, đi tắm đi.”
Anh hoàn toàn không nghe những điều Nguyễn Thanh Uyển nói.
Hứa Thâm Thâm gật đầu, lập tức đi tắm, dù sao cô cũng không muốn nghe.
Hứa Thâm Thâm rời khỏi, giữa lông mày Lệ Quân Trầm đều là vẻ tàn khốc: “Bà còn dám mắng Thâm Thâm, tôi sẽ không quản bà nữa.”
Nguyễn Thanh Uyển lệ rơi đầy mặt: “Quân Trầm, con cũng quá tàn nhẫn.”
“Không giúp chồng bà thì là tàn nhẫn, vậy nếu tôi muốn giết ông ta thì sao?”Giọng nói của Lệ Quân Trầm vô cùng lạnh lẽo.
“Con…” Nguyễn Thanh Uyển ngẩn ra, bỗng nhiên quát lên: “Vì sao con lại không muốn mẹ sống tốt? Mẹ là mẹ con!”
“Nhưng bà có xem tôi là con của bà không?” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói: “Hay là một quân cờ tùy lúc có thể lợi dụng?”
Một lúc lâu, Nguyễn Thanh Uyển cũng không trả lời.
“Thay tôi nói cho Bạch gia, còn dám động vào Thâm Thâm nữa, tôi sẽ khiến bọn họ phải ra đường ăn xin.” Nói xong, Lệ Quân Trầm dứt khoát cúp điện thoại.
Nguyễn Thanh Uyển sửng sốt vài giây: “Được, được, Lệ Quân Trầm, mày coi Hứa Thâm Thâm thành bảo bối, vậy tao sẽ giẫm đạp cô ta không đáng một đồng!”
…
Sau khi tắm xong, Hứa Thâm Thâm cảm thấy đói bụng.
Lệ Quân Trầm cùng cô xuống dưới lầu ăn cơm tối.
Hứa Thâm Thâm vừa ăn vừa nói: “Lệ tiên sinh, anh tính bao giờ sẽ hợp tác với em?”
“Hợp tác gì?”Lệ Quân Trầm nhìn cô.
“Thì là chuyện hợp tác giữa công ty anh và công ty em, lúc trước công ty anh đã dừng chuyện hợp tác rồi, nhưng bây giờ là em quản lý công ty, có phải nên tiếp tục hợp tác không?” Đôi mắt to tròn, đen nhánh của Hứa Thâm Thâm nhìn anh.
Thì ra là chuyện này.
“Ừ, sáng mai đến công ty anh một chuyến.” Lệ Quân Trầm gật đầu.
“Ở nhà không được sao?” Hứa Thâm Thâm cắn đũa: “Chúng ta không cần công tư phân minh như vậy?”
Lệ Quân Trầm gắp một miếng bông cải xanh cho cô: “Công tư phân minh mới tốt.”
Miễn cho cô được voi đòi tiên.
“Nhưng anh là người em không thể công tư phân minh nhất.” Hứa Thâm Thâm u oán, sau đó cúi đầu gắp bông cải vào miệng, cắn nuốt.
“Em nghĩ đi, nếu chúng ta khôi phục hợp tác, nhưng lại không làm chính thức, sao người khác dám hợp tác với em nữa?” Lệ Quân Trầm khẽ nói, sau đó lại gắp một miếng cải xanh vào bát cô.
Hứa Thâm Thâm không nghĩ nhiều, trong lòng đều là công việc: “Được.”
Ánh mắt Lệ Quân Trầm xa rộng, cô không thể so sánh được, không bằng cứ nghe theo anh, học tập anh.
Trên gương mặt anh tuấn, hoàn mỹ của Lệ Quân Trầm hiện lên ý cười cưng chiều, tiếp tục gắp đồ ăn cho cô.
Cuối cùng, Hứa Thâm Thâm không nhịn được kháng nghị: “Lệ tiên sinh, có phải anh không thích ăn bông cải không?”
Lệ Quân Trầm hơi nhíu mày: “Không phải.”
“Vậy vì sao anh lại gắp hết bông cải cho em?” Hứa Thâm Thâm đau khổ nhìn anh, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập u oán.
“Theo bản năng.”Lệ Quân Trầm dừng đũa, nhìn đi nơi khác.
Hứa Thâm Thâm nghi ngờ nhìn anh, cô tin mới lạ!
“Lệ tiên sinh, anh ăn cái này đi.” Hứa Thâm Thâm gắp một miếng cà rốt bỏ vào trong bát Lệ Quân Trầm, đôi mắt chớp chớp: “Cà rốt có nhiều dinh dưỡng, tốt cho cơ thể.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm nheo mắt, buông đôi đũa trong tay xuống, múc một bát canh gà cho anh, còn cố ý múc miếng củ cải trắng nữa.
“Lệ tiên sinh, ăn canh đi, củ cải trắng là nhân sâm giá cả bình dân, có lợi cho anh.” Hứa Thâm Thâm cười xấu xa.
Sắc mặt Lệ Quân Trầm thâm trầm: “Hứa Thâm Thâm, em biết em đang làm gì không?”
“Em muốn tốt cho anh thôi.”Hứa Thâm Thâm cười sâu xa.
“Em không vừa lòng với anh à?”Lệ Quân Trầm nghiêm túc hỏi.
“Làm sao lại không vừa lòng được, anh không thấy gần đây em rất dễ chịu sao? Hứa Thâm Thâm tinh nghịch chớp mắt.
Hết chương 113.
Chương 114 Lệ tiên sinh nhà tôi nhìn thấy sẽ tức giận
Hứa Thâm Thâm cười hì hì, cười đến vô cùng đáng giận.
Lúc này, dì Tiếu xách một rổ đồ từ bếp đi ra, Hứa Thâm Thâm nhanh mắt phát hiện thứ bên trong.
“Dì Tiếu, dì định cầm cà rốt đi đâu đấy?” Hứa Thâm Thâm đứng dậy, đi về phía dì Tiếu.
Dì Tiếu xấu hổ cười: “Tôi đem mấy thứ này vào hầm, trong nhà ấm áp quá, không để được.”
Hứa Thâm Thâm kinh ngạc: “Trong nhà có hầm à?” Sau đó cô duỗi tay cầm một củ cà rốt trong rổ ra, nhìn rồi nhanh chóng thả xuống.
Cô nhìn trộm Lệ Quân Trầm, nói với dì Tiếu: “Dì Tiếu, mau cầm đi.”
Bị Lệ Quân Trầm nhìn thấy sẽ không tốt đâu.
Dì Tiếu gật đầu, xoay người đi, lại nghe thấy Lệ Quân Trầm nói: “Cầm cả củ cải trắng đi nữa.”
Hì!
Hứa Thâm Thâm không nhịn được cười, thì ra anh cũng nhìn thấy.
Cô làm động tác đi nhanh đi với dì Tiếu, sau đó tủm tỉm quay lại bàn cơm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.
“Em cảm thấy dì Tiếu làm rất đúng.” Hứa Thâm Thâm cười lấy lòng.
“Hứa Thâm Thâm.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm thâm trầm nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm cúi đầu, nén cười: “Em không nói nữa.”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Đêm nay em chờ đấy cho anh!”
Hứa Thâm Thâm không cười nổi nữa, mình lại gây họa rồi.
…
Mấy tiếng sau.
Phong ba về độ an toàn của sản phẩm tập đoàn Hứa thị qua đi, trời trong xanh sau cơn mưa.
Hơn nữa, Lệ thị tiếp tục hợp tác với Hứa thị, khiến rất nhiều nhà đầu tư thấy được hi vọng, đồng ý hợp tác với cô.
Quan trọng nhất là, Trạm Hoàng Vũ cũng muốn hợp tác với Hứa Thâm Thâm, rất có lợi để cô phát triển công ty ra thị trường nước ngoài, vì vậy, Hứa Thâm Thâm chờ mong chuyện hợp tác với anh ta.
Lúc này, Tô Bạch đến công ty quay quảng cáo.
Tô Bạch là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô gái, cho nên lúc Hứa Thâm Thâm đến studio, nhìn thấy rất nhiều nhân viên nữ đến xem náo nhiệt.
Lâm Tư Kỳ muốn cho các cô ấy về, lại bị Hứa Thâm Thâm ngăn cản.
“Soái ca chất lượng như vậy rất hiếm thấy, cứ để bọn họ ngắm cho đã mắt.”Hứa Thâm Thâm cười nói.
Nhân viên nữ bên cạnh nghe vậy cảm động rơi nước mắt, tổng giám đốc thật hiểu các cô.
Tô Bạch đứng trước camera, trên người mặc tây trang màu đen, thắt cà vạt tinh xảo, rất tuấn tú.
Anh ta giơ tay nhấc chân, đám nhân viên nữ đều hít một ngụm khí lạnh, hoặc hoan hô không thôi.
Hứa Thâm Thâm khẽ vuốt tóc, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Thật ra có rất ít nam minh tinh nhận làm phát ngôn cho sản phẩm trang điểm, còn là cả bộ trang điểm nữa.
Trong quảng cáo, Tô Bạch phải trang điểm cho một cô gái thành dáng vẻ mà mình thích nhất, nhưng sau đó, cô gái muốn sống đúng với bản thân mình, vứt bỏ Tô Bạch, theo đuổi cách trang điểm mà mình thích, sau đó lại được Tô Bạch yêu thích lần nữa.
Một nhân viên nữ đứng bên cạnh xem bất mãn: “Oa, nếu là tôi, chỉ cần ở bên Tô Bạch, trang điểm tôi như hoa, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
“Đầu tiên, nhất định Tô Bạch sẽ không trang điểm cho cô như hoa đâu, phẩm vị của Tô Bạch rất tốt đấy.”Một nhân viên nữ khác không phục phản đối.
Các nhân viên nữ bên cạnh cũng đồng ý lời này.
Lúc này, đạo diễn quay quảng cáo bỗng nhiên dừng lại, ông ta cau mày, không biết đang nghĩ cái gì, sau đó nhìn một vòng qua đám nhân viên nữ, rồi chỉ vào Hứa Thâm Thâm: “Cô đến đây một chút.”
Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc, cô đã làm gì khiến đạo diễn không vui à?
Tô Bạch cũng nghi ngờ nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm đi đến, tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn hào phóng hỏi: “Đạo diễn, có yêu cầu gì sao?”
“Cô đến đứng bên cạnh Tô Bạch đi.” Đạo diễn thâm trầm nói.
Hứa Thâm Thâm đi đến, gật đầu với Tô Bạch rồi đứng bên cạnh anh ta.
Đạo diễn nhìn trái nhìn phải, ấn đường nhíu chặt: “Cô đứng lên, đi ra ngoài.” Anh ta nói với nữ diễn viên ngồi bên cạnh Tô Bạch.
Nữ diễn viên kia cũng là người mới, không có danh tiếng gì, luôn dựa vào quay quảng cáo mà sống.
Bị đạo diễn yêu cầu như vậy, đương nhiên cô ta không dám ý kiến gì, đứng dậy ra ngoài khung hình.
Đạo diễn lại yêu cầu Hứa Thâm Thâm: “Cô ngồi vào đi.”
Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, đã hiểu ý đạo diễn: “Đạo diễn, ngại quá, tôi không muốn quay quảng cáo.”
“Cô cứ ngồi xuống trước đi.” Đạo diễn làm lơ cô.
Hứa Thâm Thâm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống.
Trên người Tô Bạch có mùi thơm tao nhã nhàn nhạt, anh ta vừa ngồi xuống, Hứa Thâm Thâm đã ngửi thấy rồi.
Nhưng cô thích hương gỗ trầm trên người Lệ Quân Trầm hơn, khiến cô rất thoải mái.
“Tô Bạch, anh nhích đến gần một chút.”Đạo diễn giơ loa nói.
“Đạo diễn, Hứa tiểu thư là bà chủ công ty đấy.”Tô Bạch có ý tốt nhắc nhở, ý là, đây là người phụ nữa của Lệ Quân Trầm.
Đạo diễn giống như không để ý: “Vậy không phải càng tốt sao? Sản phẩm của công ty mình, tự mình quay quảng cáo sẽ tiết kiệm được một số tiền.”
Hứa Thâm Thâm cười, suy nghĩ của vị đạo diễn này đơn giản mà thô bạo.
Tô Bạch nhìn Hứa Thâm Thâm: “Cô thấy sao?”
“Thử xem.”Hứa Thâm Thâm có chút bất đắc dĩ, không thể dứt khoát cự tuyệt được, sẽ khiến Tô Bạch và đạo diễn mất mặt.
Ánh mắt Tô Bạch thâm trầm, nhích lại gần Hứa Thâm Thâm.
Anh ta cách Hứa Thâm Thâm rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy dung mạo tinh tế của cô, da thịt cô vô cùng mịn màng, trắng nõn tinh tế, đẹp không nói lên được.
Hơn nữa, lúc nhìn gần, lại không tìm thấy bất kỳ tì vết nào trên mặt cô.
Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp, vừa đơn thuần, lại vừa quyến rũ.
Lỗ tai Tô Bạch không khỏi đỏ lên, lần đầu xấu hổ với một cô gái.
Hứa Thâm Thâm quay đầu mỉm cười với anh ta: “Đừng gần quá, nếu không Lệ tiên sinh nhà tôi sẽ tức giận.”
Chưa biết chừng còn phong sát anh ta đấy.
Cô không muốn gây phiền phức cho Tô Bạch.
Tô Bạch cười nhã nhặn: “Tôi hiểu.”
Hai người ngồi đối diện nhau, nhưng chỉ vài giây, Tô Bạch đã không nhịn được.
Hứa Thâm Thâm thì tốt, ánh mắt cô bình tĩnh, không hề có cảm tình, chỉ là cười yếu ớt, xinh đẹp, lễ phép và xa cách.
“Tốt, sau đó Tô Bạch cầm son tô cho cô ấy.” Đạo diễn lại ra lệnh, khóe miệng tươi cười như mẹ già.
Hai người này ngồi cùng nhau quá xứng đôi.
Tô Bạch nhận thỏi son đã mở nắp từ trong tay trợ lý, anh ta nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, có chút luống cuống.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày.
“Vậy tôi tô nhé.” Tô Bạch dịu dàng nói.
“Được.”Hứa Thâm Thâm cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể ngẩng đầu để anh ta tô son cho mình.
Lúc Tô Bạch khẽ cầm cằm Hứa Thâm Thâm, người bên ngoài ống kính đều hít vào một hơi, gương mặt vô cùng hâm mộ.
Phụ nữ xinh đẹp thật tốt, có nhiều phúc lợi tự tìm đến cửa.
Hết chương 114.
Chương 115 Cô có thể nhìn thẳng sô pha trong nhà à?
Tô Bạch tô son cho Hứa Thâm Thâm, động tác vô cùng cẩn thận, anh ta xem Hứa Thâm Thâm là một tác phẩm nghệ thuật, tô son chính là việc làm cuối cùng.
Hứa Thâm Thâm có thể cảm giác được ngón tay anh ta run rẩy.
Hai người rất vất vả mới diễn xong, cảm giác đều không được tự nhiên.
Lúc này, tiếng hít thở bên ngoài càng thêm rõ ràng.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn, lại thấy Lệ Quân Trầm đứng bên ngoài, sắc mặt thâm trầm nhìn mình.
Anh nhìn thấy hết rồi.
“Lệ tiên sinh.” Hứa Thâm Thâm đứng dậy đi đến chỗ anh, giọng nói mềm mại, không có dáng vẻ nữ cường nhân như ngày thường.
Lệ Quân Trầm chiếm hữu ôm eo nhỏ của cô, sau đó vươn tay.
Bùi Triết lập tức đưa khăn giấy cho anh.
Lệ Quân Trầm cầm khăn giấy lau son trên môi cô, ánh mắt nghiêm túc.
Hứa Thâm Thâm cũng tùy ý để anh lau giúp mình.
Người đứng xem không chịu nổi, không muốn ăn thức ăn cho chó nữa.
Vừa rồi bị Tô Bạch ngược, giờ lại đến Lệ Quân Trầm ngược, cẩu độc thân thật là bi ai.
Lệ Quân Trầm phát hiện son môi này rất khó lau, liền ôm Hứa Thâm Thâm vào phòng rửa mặt.
Khiến mọi người vừa ngỡ ngàng vừa đỏ mặt.
Bùi Triết cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục, boss tôi và Hứa tổng còn có việc riêng cần xử lý.”
Mọi người chớp mắt, thật ra anh ta không cần nói, mọi người cũng biết.
Trong toilet.
Lệ Quân Trầm vẫn nghiêm túc giúp cô lau môi.
Tay Hứa Thâm Thâm đặt trên eo anh, khẽ cười.
“Rất khó lau.”Lệ Quân Trầm khó chịu.
“Vậy chứng minh sản phẩm của công ty bọn em rất tốt, nếu dễ phai màu thì không được.” Hứa Thâm Thâm cười giải thích.
“Hừ.”Lệ Quân Trầm hừ lạnh.
“Lệ tiên sinh, anh ghen à?”Hứa Thâm Thâm nghịch ngợm chớp mắt, nếu không tại sao anh lại để ý như vậy?
“Em không hợp tô son.”Lệ Quân Trầm bình tĩnh trả lời.
“Nhưng lần đầu tiên em gặp anh cũng tô son đấy.”Hứa Thâm Thâm nhớ lại chuyện lúc trước nói.
“Màu sắc không giống nhau, màu đỏ này rất xấu.” Quan trọng khác là đồ người đàn ông khác đưa cho cô, anh ta còn đáng chết khi sờ mặt cô nữa!
Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ: “Anh đang ghen, tại sao lại không chịu thừa nhận chứ?”
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Anh thừa nhận thì làm sao?”
Chuyện cũng xảy ra rồi.
“Anh thừa nhận thì em sẽ rất vui.” Hứa Thâm Thâm mềm mại nói: “Em sẽ cảm thấy, ở trong lòng anh, em rất quan trọng.”
Lệ Quân Trầm buông tay, ném khăn giấy vào thùng rác.
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Anh lau mạnh quá, môi em hơi đau.”
“Anh thổi giúp em.”Lệ Quân Trầm đè cô lên cửa, hôn xuống.
Môi anh lành lạnh, hôn rất thoải mái.
Lúc đầu, Lệ Quân Trầm muốn trừng phạt cô nên mới hôn, nhưng sau đó là do Hứa Thâm Thâm đòi hỏi.
Lệ Quân Trầm bị cô khiêu khích đến mặt đỏ tai hồng, hơi thở rối loạn.
Hứa Thâm Thâm quả thật là yêu tinh, muốn mạng của anh mà!
“Thâm Thâm, đủ rồi.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm từ tính và khàn khàn.
Hứa Thâm Thâm không biết vì sao: “Nhưng mà môi em vẫn đau.”
Lệ Quân Trầm ép sát người đến.
Hứa Thâm Thâm lập tức đỏ mặt.
“Thâm Thâm, theo anh đi.” Lệ Quân Trầm sắp không nhịn được, muốn cô ở đây.
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm nghe theo.
Lệ Quân Trầm kéo Hứa Thâm Thâm vào văn phòng của cô.
Hứa Thâm Thâm còn tưởng rằng anh muốn dẫn mình về nhà.
Hai người củi khô bốc lửa ở sô pha, đã làm là không thể dừng lại.
Sau khi xong việc, trên người Hứa Thâm Thâm khoác áo của Lệ Quân Trầm, cười nói: “Sau này có người đến văn phòng, em làm sao nhìn thẳng vào sô pha được?”
Lệ Quân Trầm cài cúc áo sơ mi, cười: “Em có thể nhìn thẳng ghế sô pha trong nhà à?”
“Lưu manh!” Đôi tay trắng nõn của Hứa Thâm Thâm túm quần áo anh.
“Thế ai đã cười nhạo anh?”Lệ Quân Trầm lành lạnh hỏi.
Nghĩ lại cũng thấy ngượng ngùng.
“Đừng nói nữa.”Hứa Thâm Thâm đỏ mặt.
Lệ Quân Trầm đi đến, bế Hứa Thâm Thâm vẫn còn trần truồng lên.
Hứa Thâm Thâm ôm chặt eo anh: “Anh lại muốn làm gì?”
Lệ Quân Trầm ôm cô đến bàn làm việc, ánh mắt thâm trầm, cả người tỏa ra hơi thở nam tính.
“Làm một lần ở đây, như vậy lúc em ngồi làm việc cũng có thể suy nghĩ miên man.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm khàn khàn, như vậy khiến cô có thể nhớ đến anh mọi lúc.
“Vô sỉ!” Hứa Thâm Thâm phục với tính toán của anh luôn.
Bề ngoài là một tổng giám độc bá đạo cấm dục, ai ngờ khi cởi quần áo, lại là một con sói đói.
Lệ Quân Trầm trầm thấp cười, cắn một cái lên đầu vai mượt mà của cô: “Yêu tinh.”
Hứa Thâm Thâm đã không nghĩ được cái gì, cảm thấy xấu hổ.
Sau khi tình cảm xong, bọn họ đi ra khỏi văn phòng, người trong công ty đã đi gần hết.
“Có đói không?” Lệ Quân Trầm hỏi, Hứa Thâm Thâm gật đầu, cô đã sớm đói bụng rồi.
Hai người đi về phía thang máy, bàn xem buổi tối sẽ ăn cái gì, nhưng thang máy vừa mở ra, Nhiếp Tử San ở bên trong, gương mặt xấu hổ.
Hứa Thâm Thâm còn tưởng sẽ không gặp lại cô ta nữa.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao cô lại đến đây?”
Nhiếp Tử San bước ra ngoài thang máy, lạnh lùng nói: “Dì Nguyễn bảo em đến tìm Hứa Thâm Thâm, muốn mời cô ấy ăn bữa cơm, em không gọi điện được nên trực tiếp đến đây.”
Hứa Thâm Thâm lấy điện thoại từ trong túi ra: “Không có gọi.”
Nhưng đột nhiên Nguyễn Thanh Uyển mời cô ăn cơm, thật là không ngờ.
Nhiếp Tử San nhìn thấy Hứa Thâm Thâm không muốn đi, liền nói: “Hứa tiểu thư, mượn chút thời gian nói chuyện được không?”
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm, Lệ Quân Trầm lại để cô tự quyết định.
“Tôi sẽ không hại cô.” Nhiếp Tử San cười tự giễu, cô ta không có can đảm làm trò trước mặt Lệ Quân Trầm.
Hứa Thâm Thâm dẫn Nhiếp Tử San đi vào phòng trà nước.
Nhiếp Tử San dựa vào bồn rửa, cười lạnh nhạt: “Quân Trầm thật sự là đề phòng tôi, sợ tôi sẽ hại cô, khoảng thời gian này vẫn không cho tôi đến gần cô.”
Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh, khó trách mình vẫn không nhìn thấy cô ta.
“Tôi phải về Mỹ.” Nhiếp Tử San đưa tay khảy lọn tóc: “Tôi muốn ngả bài với Tông gia, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.”
Hứa Thâm Thâm bình tĩnh nói: “Hi vọng cô sẽ thành công.”
Nhiếp Tử San cười lạnh: “Nhất định cô đang hi vọng tôi không thành công, như vậy tôi không thể dây dưa với Quân Trầm được nữa,”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Vậy cô thật sự xem thường tôi rồi.”
Nhiếp Tử San ngẩn ra: “Hứa Thâm Thâm, cô biết không, tôi rất chán ghét cái tự tin này của cô, tôi và Quân Trầm quen biết lâu như vậy, thậm chí đã từng yêu đương, nhưng tôi không dám chắc anh ấy sẽ yêu tôi cả đời.”
“Cô thật tham lam.” Hứa Thâm thâm cười châm chọc: “Anh ấy yêu tôi nhiều một chút, tôi đã cảm thấy đủ rồi.”
Dù sao, anh cũng là một người đàn ông vô cùng ưu tú!
Hết chương 115.
Trên người Hứa Thâm Thâm mặc một chiếc áo len tay phồng màu đen và một chiếc áo khoác dạ màu đen, nửa người dưới là một chiếc váy dạ đen dài, cộng thêm một đôi giày vải đen, trông rất ngây thơ đáng yêu.
Hai người đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Dì Tiếu nhìn thấy hai người, lộ ra nụ cười giống như người mẹ.
"Tiên sinh tiểu thư, thoắt cái đã sắp sang năm mới rồi, hôm nay tôi muốn về nhà, con dâu tôi mang thai rồi." Dì Tiếu cười nói.
Lệ Quân Trầm gật đầu, "Ừm."
"Hy vọng năm mới quay lại, tiên sinh tiểu thư cũng có thể có tin tốt." Dì Tiếu chúc phúc tự đáy lòng.
Hai má Hứa Thâm Thâm ửng đỏ, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Đi ra khỏi biệt thự Danh Sơn, Lệ Quân Trầm vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe với ánh mắt thâm trầm, vừa lái xe.
Hứa Thâm Thâm chớp chớp mắt, "Không ngờ nhanh như vậy đã sang năm mới rồi."
"Con dâu dì Tiếu đã mang thai lần hai rồi." Ánh mắt Lệ Quân Trầm trĩu nặng.
"Lệ tiên sinh, anh không phải là muốn bảo em sinh con cho anh đấy chứ?" Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn anh.
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn cô, "Không được sao?"
Hứa Thâm Thâm mím môi, cô không muốn có con.
"Đương nhiên, trước khi có con, chúng ta phải kết hôn trước đã." Lệ Quân Trầm dường như đã có tính toán.
Hàng lông mi dày của Hứa Thâm Thâm run rẩy, anh nói thật sao?
"Em có yêu cầu gì với hôn lễ không?" Lệ Quân Trầm tiếp tục hỏi.
"Không..." Hứa Thâm Thâm có chút đờ đẫn, như này có phải là tới quá nhanh không?
"Đón tết xong chúng ta đi đến Đức một chuyến, thương lượng với mẹ em một chút." Lệ Quân Trầm thản nhiên nói.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu, "Nghe anh hết."
Cô không có chủ ý gì.
Đôi mắt Lệ Quân Trầm trở nên sâu lắng, "Có muốn cho em chút thời gian suy nghĩ không?"
"Cái này cần thiết không?" Ánh mắt Hứa Thâm Thâm ngưng lại, "Ngộ nhỡ em không muốn gả cho anh thì sao?"
"Hứa Thâm Thâm, em không được phép lựa chọn, ngoài anh ra thì em không được lấy ai hết." Lệ Quân Trầm nói với giọng lạnh lùng nghiêm nghị.
Hứa Thâm Thâm nở nụ cười bất đắc dĩ, "Đúng là Lệ bá đạo."
Lệ Quân Trầm hừ lạnh, nếu cô dám lấy người khác, anh sẽ loại bỏ người đàn ông đấy, sau đó nhốt cô lại, ra sức giày vò cô.
Hứa Thâm Thâm trở lại công ty.
Diệp Tiêu Nhiên sớm đã đến đợi cô, xem ra, anh ta còn sốt ruột hơn cả mình.
Hứa Thâm Thâm vừa cười vừa đến nghênh đón, "Diệp tổng, chào buổi sáng."
Diệp Tiêu Nhiên cười nhạt, "Không còn sớm nữa, anh đã chờ em lâu lắm rồi."
Hai người ngồi lên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một bản hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần.
Diệp Tiêu Nhiên đã ký tên lên trên.
"Diệp tổng là một người thẳng thắn." Hứa Thâm Thâm cầm bút máy rồi ký tên lên trên.
"Anh cũng không thích làm khó em." Diệp Tiêu Nhiên nói với giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm biết anh ta không hề nói dối.
Diệp Tiêu Nhiên quả thật chưa từng làm chuyện già có lỗi với cô, người có lỗi với cô là Diệp gia.
Nhưng cô không thể suy nghĩ rõ ràng như vậy, như thế bản thân rất dễ bị chi phối.
Đối xử với Diệp gia, cô phải đối xử như nhau.
"Thâm Thâm..." Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô với ý tứ sâu sắc, "Ở bên Lệ Quân Trầm, em thật sự hạnh phúc sao?"
Hứa Thâm Thâm cúi đầu, cười nhẹ: "Tất nhiên rồi, mấy người thật kỳ quái, cứ luôn hỏi tôi như vậy, hỏi tôi ở bên cạnh Lệ Quân Trầm có hạnh phúc hay không, lẽ nào mấy người thích xem chuyện cười của tôi?"
Diệp Tiêu Nhiên khẽ thở dài: "Anh không có ý này."
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Nếu không phải thì đừng hỏi nữa, tôi ở bên anh ấy có hạnh phúc hay không, bản thân tôi rõ nhất."
Diệp Tiêu Nhiên không nói thêm gì nữa, anh ta biết thái độ của Hứa Thâm Thâm kiên quyết, thì tình cảm đối với Lệ Quân Trầm càng vững chắc.
Ký xong hợp đồng, anh ta liền cáo từ.
"Đúng rồi, em chuẩn bị giải quyết chuyện này với Tư Đồ Uyển Uyển thế nào rồi, anh nghe nói cô ta chỉ rút lại đơn kiện, mối nguy của công ty vẫn chưa giải quyết." Diệp Tiêu Nhiên có chút lo cho cô.
Cho dù có Lệ Quân Trầm cho cô chỗ dựa, nhưng mà địa vị của Tư Đồ Uyển Uyển cũng không nhỏ.
Hứa Thâm Thâm cười nói: "Không cần lo, tôi đã nghĩ ra đối sách tốt rồi."
Diệp Tiêu Nhiên biết cô không muốn để lộ quá nhiều với mình, anh ta mỉm cười, "Anh đi trước, có cơ hội sẽ gặp lại."
"Được." Hứa Thâm Thâm tiền anh ta ra khỏi phòng làm việc.
Chờ anh ta đi vào thang máy, Hứa Thâm Thâm mới trở lại phòng làm việc của mình, cô thở dài một hơi, chuẩn bị đi gặp Tư Đồ Uyển Uyển.
"Hứa tiểu thư." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của Kỷ Tương Quân.
Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy dáng vẻ đến với ý không tốt của bà ta, thì không khỏi nhíu mày.
"Sao thế, không hoan nghênh người phát ngôn như tôi sao?" Kỷ Tương Quân đi vào, phía sau không có Thanh Vân hay những người khác đi theo, xem ra là đến một mình.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Tất nhiên không phải, tôi còn phải cảm ơn Kỷ phu nhân, công ty chúng tôi gặp phải sóng gió lớn thế này, bà vẫn không nghĩ đến việc hủy bỏ hợp đồng."
Mặc dù không biết xuất phát từ mục đích gì, nhưng cũng giúp Hứa Thâm Thâm ổn định lại tinh thần nhân viên của công ty.
Kỷ Tương Quân cười với ý sâu xa: "Nếu Hứa tiểu thư cảm ơn tôi, không bằng cho tôi một ân tình."
"Bà nói đi." Hứa Thâm Thâm muốn nghe tường tận.
Kỷ Tương Quân nhếch môi, "Rời xa Lệ Quân Trầm, nhường cậu ta cho Uyển Uyển, tôi có thể chia tất cả hạng mục của Trạm gia cho cô một nửa, cam đoan trong vòng nửa năm sẽ khiến cho tập đoàn Hứa thị trở nên tốt hơn trước kia."
Không thể ngờ hôm nay Kỷ Tương Quân đến lại là vì chuyện của Tư Đồ Uyển Uyển.
Hứa Thâm Thâm cười một cách lạnh lùng, "Nếu như tôi không đồng ý, có phải bà sẽ hủy bỏ hợp đồng với tôi, cho tôi một đòn chí mạng?"
Kỷ Tương Quân cười lạnh, "Cô nói đúng một nửa, cô không đồng ý, tôi sẽ làm cho tập đoàn Hứa thị biến mất hoàn toàn."
Hứa Thâm Thâm nheo mày.
"Đúng lúc chúng ta có thể xem xem rốt cuộc là Lệ gia lợi hại hay là Trạm gia." Kỷ Tương Quân nói với vẻ uy hiếp.
Không thể ngờ, lại là chim sẻ ở phía sau.
"Tôi có thể từ bỏ rất nhiều thứ, nhưng Lệ Quân Trầm thì tôi không thể buông tay." Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm trở nên nặng nề, "Trạm phu nhân muốn hủy bỏ hợp đồng, không cần phiền toái như vậy, bây giờ tôi sẽ tìm người đến."
Nói xong, cô đứng dậy gọi Lâm Tư Kỳ vào.
Nghe nói Kỷ Tương Quân muốn hủy bỏ hợp đồng, Lâm Tư Kỳ rất kinh ngạc, cô ta cũng biết bây giờ hủy bỏ hợp đồng đối công ty có nghĩa cái gì.
"Hứa tổng?" Lâm Tư Kỳ hy vọng Hứa Thâm Thâm suy nghĩ lại một chút.
"Đi chuẩn bị hủy hợp đồng." Hứa Thâm Thâm nói một cách khí phách, "Hứa Thâm Thâm tôi tuyệt đối sẽ không bị người khác khống chế!"
Kỷ Tương Quân mang ánh mắt lạnh lùng sắc bén, "Vậy chúng ta thử xem, đến lúc đó tôi sẽ khiến cho cô chạy đến tìm tôi."
"Tư Kỳ, nơi này giao cho chị, ở cạnh người nào đó thêm một phút nữa thôi tôi cũng cảm thấy ghê tởm." Hứa Thâm Thâm nhìn Kỷ Tương Quân một cách chán ghét, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Đôi mắt Kỷ Tương Quân trầm xuống, Hứa Thâm Thâm lại nói cô ghê tởm!
Thật sự là khó ưa!
Hứa Thâm Thâm đứng ở bên ngoài, thân thể không thể kiềm chế được mà run rẩy .
Không biết vì sao, cô đã từng cãi nhau với rất nhiều người, nhưng đối mặt với Kỷ Tương Quân, một luồng nóng giận không tên lại không thể nào trút hết ra.
Không biết sao lại thế này!
Hứa Thâm Thâm đi đến thang máy, đúng lúc Trạm Hoàng Vũ từ trong đi ra, hai người đụng vào nhau.
"Thâm Thâm, em không sao chứ?" Trạm Hoàng Vũ thấy Hứa Thâm Thâm ôm trán, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao, anh đến tìm Trạm phu nhân nhỉ, tôi với bà ấy đã hủy hợp đồng rồi, anh yên tâm là sẽ không ảnh hưởng đến Trạm gia các anh nữa." Hứa Thâm Thâm thở dài nói.
Hết chương 111.
Chương 112 Chỉ có tôi mới có tư cách này
Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn Trạm Hoàng Vũ: “Đây là người anh mời đến ư?” Trạm Hoàng Vũ huýt sáo: “Không tồi, nháy mắt đã hạ gục mẹ tôi.”
Tô Bạch bất đắc dĩ cười, đi đến chào hỏi Hứa Thâm Thâm: “Hứa tiểu thư, xin chào, tôi là Tô Bạch.”
“Tô tiên sinh, xin chào.” Hứa Thâm Thâm lẽ phép bắt tay anh ta, hai người đều có chút xấu hổ.
“Anh ấy là bạn tốt nhất của anh, thân phận địa vị còn trên mẹ anh, làm đại ngôn cho sản phẩm của công ty em, tuyệt đối không thành vấn đề.” Trạm Hoàng Vũ cười tủm tỉm.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cười với Tô Bạch: “Tô tiên sinh, thật vất vả cho anh quá, trước mắt, công ty chúng tôi và sản phẩm của công ty đang bị hạn chế, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, anh cứ suy nghĩ cẩn thận.”
Tô Bạch nhìn cô, một gương mặt trắng nõn tinh xảo, mặt mày phong tình, ánh mắt trong veo sáng ngời, khi cười khiến người ta có cảm giác thế giới bừng sáng.
Anh ta cho rằng “Hứa tiểu thư” trong lời đồn, nhất định là một người đẹp rắn rết, phong tình vạn chủng.
“Suy nghĩ cái gì, em là bị người khác hãm hại.” Trạm Hoàng Vũ thở phì phì nói: “Chờ anh nắm được điểm yếu của những người đó, anh sẽ thu thập bọn họ.”
Tô Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói ấm áp: “Hoàng Vũ, cậu quá bạo lực.”
“Cậu phải làm phát ngôn lần này đấy, nếu không, công ty của Thâm Thâm sẽ xong đời.” Vẻ mặt Trạm Hoàng Vũ rất nghiêm túc, anh ta đứng dậy, đi ra phía sau Tô Bạch, đưa tay vỗ vai anh ta, khẽ nói: “Tớ không thể lại khiến em ấy đau lòng được.”
Tô Bạch ngẩn ra, sau đó mỉm cười hiểu rõ: “Được.”
“Anh đi trước đây.”Trạm Hoàng Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Tham Thâm, mỉm cười rồi xoay người rời đi.
Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm vẫn hoang mang, nhưng nhìnTô Bạch, cô chỉ có thể cười, mời anh ta ngồi xuống, nói chuyện chi tiết.
…. Tập đoàn Lệ thị.
Lệ Quân Trầm ngồi trên sô pha, nghe Bùi Triết báo cáo.
“Đã điều tra rõ rồi, là Bạch Viên Viện tìm người làm giả đồ trang điểm, sau đó đến nhà máy đánh tráo. Cũng đã điều tra tất cả đồ trang điểm của Tư Đồ Uyển Uyển, phát hiện chỉ có phấn má hồng không phù hợp, nhưng nghe chuyên viên trang điểm nói, lúc đó Tư Đồ Uyển Uyển dùng phấn má hồng tự mang theo.” Bùi Triết nhíu mày nói.
“Như vậy, chuyện này là do Bạch Viện Viện và Tư Đồ Uyển Uyển tự biên tự diễn?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Đúng như vậy.” Bùi Triết nghiêm túc đáp: “Nhưng vẫn may, sản phẩm không phù hợp kia còn chưa tiêu thụ ra ngoài, tôi nghĩ bọn họ muốn phát ra tin tức lớn, nhưng không ngờ những sản phẩm kia lại chưa được bán ra.”
“Đưa mấy thứ này đến cục cảnh sát, Lăng Khoa sẽ biết làm thế nào.” Vẻ mặt Lệ Quân Trầm toát ra vẻ uy nghiêm: “Lần này, tôi muốn Bạch gia phải táng gia bại sản.”
Trong lòng Bùi Triết trầm xuống, xem ra lần này boss sẽ thật sự xuống tay.
Bạch gia tràn ngập nguy cơ.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người ta đẩy ra, Trạm Hoàng Vũ không coi ai ra gì đi vào.
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn anh ta một cái, đáy mắt nhanh chóng hiện lên tia lạnh thấu xương.
“Lệ Quân Trầm, anh còn là đàn ông hay không, nhìn Thâm Thâm bị khi dễ như vậy, tại sao anh lại không giúp em ấy?” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng nói, hôm nay anh ta đến gây chuyện.
“Khi dễ cô ấy là mẹ anh.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng phản bác.
Trạm Hoàng Vũ hừ lạnh nói: “Thì tính sao.”
“Anh dám đại nghĩa diệt thân, thì có chuyện gì tôi không dám làm. Chỉ sợ tôi làm, anh lại ra tay bảo vệ thôi.” Lệ Quân Trầm châm chọc.
Trạm Hoàng Vũ không nói, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ, lạnh băng của Lệ Quân Trầm một lúc lâu: “Lệ Quân Trầm, anh thật khí phách, thảo nào em gái tôi lại thích anh.”
Trạm Hoàng Vũ thừa nhận Hứa Thâm Thâm thích mình, không biết tại sao trong lòng Lệ Quân Trầm lại vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn là dáng vẻ thâm trầm: “Cô ấy không phải em gái anh.”
“Sớm muộn gì cũng phải, trong người em ấy chảy dòng máu giống tôi.” Ánh mắt Trạm Hoàng Vũ kiên định: “Tôi có nhiều anh chị em, nhưng bọn họ đều là kẻ địch của tôi, chỉ có Thâm Thâm sẽ không đối xử với tôi như vậy.”
“Cô ấy còn chưa thừa nhận, anh đã chắc chắn như vậy, anh nên biết, Thâm Thâm ghét cay ghét đắng mẹ anh, người phụ nữ đã vất bỏ cô ấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn anh ta.
Trạm Hoàng Vũ nhíu mày, anh ta đã thử thái độ của Hứa Thâm Thâm rồi, phát hiện, quả thật cô hận mẹ đẻ của mình.
“Hơn nữa, nếu ba anh biết sự tồn tại của Thâm Thâm, anh biết điều này có nghĩa gì không?” Ánh mắt Lệ Quân Trầm trầm xuống: “Nếu ông ta dám động đến Thâm Thâm, tôi sẽ khiến Trạm gia các người phải chôn cùng.”
“Điều này không cần anh làm, có người làm anh như tôi che chở rồi.” Trạm Hoàng Vũ thật khó chịu: “Hôm nay tôi đến để thương lượng với anh về chuyện của Thâm Thâm.”
“Anh không cần nhúng tay vào, chưa đến chiều tối nay, chuyện này sẽ được giải quyết.” Gương mặt anh tuấn của Lệ Quân Trầm rất bình tĩnh: “Người phụ nữ của tôi không cần người khác bảo vệ.”
Ý của lời này là, anh là anh trai cũng đừng nghĩ.
Trạm Hoàng Vũ nheo mắt, nếu không phải trong nhà còn ông già, anh ta đã hủy diệt Tư Đồ Uyển Uyển, báo thù cho Hứa Thâm Thâm rồi.
…
Chạng vạng.
Hứa Thâm Thâm ở công ty chờ Lệ Quân Trầm.
Nhìn thấy xe anh vừa xuất hiện, trên mặt cô nở nụ cười, run run đứng trong gió lạnh, nhưng nụ cười lại ấm áp như gió xuân.
Lệ Quân Trầm xuống xe, dùng áo khoác bọc cô lại: “Lạnh như vậy, sao không chờ trong văn phòng?”
Lệ Quân Trầm nhón mũi chân, chạm cái mũi lạnh như băng của mình lên chóp mũi anh, cười nói: “Em thích nhìn lúc anh xuất hiện.”
Gương mặt lạnh lùng của Lệ Quân Trầm trở nên dịu dàng: “Về nhà.”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, theo anh lên xe.
Vào trong xe, Hứa Thâm Thâm muốn nói với anh chuyện Tô Bạch sẽ làm phát ngôn cho sản phẩm lần này, lại nhận được điện thoại của Lâm Tư Kỳ.
“Hứa tổng, chân tướng đã rõ ràng, truyền thông đã công bố chuyện này là do Bạch Viện Viện và Tư Đồ Uyển Uyển tự biên tự diễn, chứng cứ cũng công bố rồi.” Giọng nói của Lâm Tư Kỳ rất vui vẻ.
Hứa Thâm Thâm kích động, nhưng tâm tình nhanh chóng bình phục, vành mắt đỏ lên nhìn Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm trầm mặc ít nói, nhưng đã làm rất nhiều chuyện vì cô.
“Được, chuyện này cô theo dõi giúp tôi.” Hứa Thâm Thâm nói xong liền cúp điện thoại, đôi mắt ngập nước nhìn Lệ Quân Trầm: “Cảm ơn.”
“Em là người của anh, đương nhiên anh sẽ che chở em.” Lệ Quân Trầm dịu dàng nói.
Hứa Thâm Thâm lại sùng bái nhìn anh: “Sao anh tra được vậy?”
Cô cũng phái người điều tra rồi, nhưng không có một tin tức hữu dụng nào.
Lệ Quân Trầm cong môi: “Không phải điều tra, mà là vận dụng một số thủ đoạn cực đoan, Thâm Thâm, anh không thích người khác bắt nạt em, bởi vì, chỉ anh mới có tư cách này.”
Hứa Thâm Thâm cười, hờn dỗi nói: “Bắt nạt em thú vị như vậy sao?”
Lệ Quân Trầm ôm cô, cắn vành tai cô, thấp giọng nói: “Anh lại thích bắt nạt em trên giường hơn.”
Hết chương 112.
Chương 113 Giẫm đạp cô không đáng một đồng
Hứa Thâm Thâm không chịu nổi tên háo sắc này.
Cô cắn môi: “Đồ bại hoại!”
Lệ Quân Trầm cười, ôm cô, bảo tài xế lái xe.
Về đến biệt thự Danh Sơn, hai người lại vuốt ve an ủi nhau lần nữa.
Chờ đến khi Lệ Quân Trầm đi rắm, Hứa Thâm Thâm cầm điện thoại xem tin tức.
Chứng cứ lần này vô cùng xác thực, nhất định hành vi của Bạch Viện Viện phạm tội không nhẹ, đương nhiên, con đường nghệ sỹ của Tư Đồ Uyển Uyển cũng xong đời.
Bây giờ, hai người họ đều trong ở trong tù, nhà ai có quyền thế lớn hơn, thì có thể thả người ra.
Quả thật, Lệ Quân Trầm rất tàn nhẫn.
Bạch gia đã tràn ngập nguy cơ, lần này, nếu lại tiêu tiền cho Bạch Viện Viện, nhất định sẽ không gượng dậy nổi, nếu không cứu, Bạch Viện Viện chỉ có thể ở trong tù.
Mà Tư Đồ Uyển Uyển vốn là nữ minh tinh nổi tiếng, con đường bằng phẳng, được mọi người đánh giá là tiên nữ không có tai tiếng, trong một đêm lại trở thành bạch liên hoa âm hiểm, độc ác, các fan quay lưng, sự nghiệp trong giới giải trí coi như chấm dứt.
Hứa Thâm Thâm thở dài nhẹ nhõm, chỉ mong sau chuyện lần này, tập đoàn Hứa thị sẽ gặp ít khó khăn, nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Công ty không thể bị ảnh hưởng nặng nữa, lần sau sẽ không dễ vượt qua như vậy.
Lúc này, di động của Lệ Quân Trầm đặt trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên.
Hứa Thâm Thâm duỗi tay nhận: “Alo?”
“Tại sao cô lại nhận điện thoại, Quân Trầm đâu, bảo nó nghe máy!” Giọng nói của Nguyễn Thanh Uyển khàn khàn, rõ ràng đã khóc.
Hứa Thâm Thâm nhìn về phía phòng tắm, vẫn có tiếng nước chảy: “Anh ấy đang tắm.”
“Hứa Thâm Thâm, đồ hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ con trai tôi!” Nguyễn Thanh Uyển tức giận hét lên.
Hứa Thâm Thâm cũng không giận, chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Cô đúng là quyến rũ Lệ Quân Trầm, nhưng một cây làm chẳng nên non, hơn nữa, bọn họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, là bạn bè nam nữ bình thường, thân thiết một chút thì đã sao?
Nguyễn Thanh Uyển một bụng tức giận, vừa lúc gặp mình, nên phát tiết thôi.
Lúc Hứa Thâm Thâm định phản bác, thì cửa phòng tắm đẩy ra, Lệ Quân Trầm mang theo hơi nước đi đến, dáng người thon dài cao lớn, rất đẹp mắt.
Anh nhìn thấy dáng vẻ không biết làm sao của Hứa Thâm Thâm, liền duỗi tay nhận điện thoại.
“Alo?” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.
“Quân Trầm, là mẹ, mẹ cầu xin con, bây giờ hãy buông tha cho Bạch gia đi.” Nguyễn Thanh Uyển điên cuồng khóc, giống như sắp khóc đến ngất đi.
Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh lẽo: “Bạch Viện Viện tự tìm đường chết, vì sao tôi phải tha cho cô ta?”
“Quân Trầm, con không thể làm mẹ không có chỗ đứng ở Bạch gia được.” Nguyễn Thanh Uyển khóc lóc kể lể nói: “Mẹ là mẹ ruột của con, chẳng lẽ còn kém Hứa Thâm Thâm chỉ biết làm điệu làm bộ kia sao?”
Làm điệu làm bộ?
Hứa Thâm Thâm nghe thấy.
Cô chớp mắt, có chút vô tội.
Lệ Quân Trầm vươn tay xoa đầu cô, trong mắt dịu dàng: “Thâm Thâm, đi tắm đi.”
Anh hoàn toàn không nghe những điều Nguyễn Thanh Uyển nói.
Hứa Thâm Thâm gật đầu, lập tức đi tắm, dù sao cô cũng không muốn nghe.
Hứa Thâm Thâm rời khỏi, giữa lông mày Lệ Quân Trầm đều là vẻ tàn khốc: “Bà còn dám mắng Thâm Thâm, tôi sẽ không quản bà nữa.”
Nguyễn Thanh Uyển lệ rơi đầy mặt: “Quân Trầm, con cũng quá tàn nhẫn.”
“Không giúp chồng bà thì là tàn nhẫn, vậy nếu tôi muốn giết ông ta thì sao?”Giọng nói của Lệ Quân Trầm vô cùng lạnh lẽo.
“Con…” Nguyễn Thanh Uyển ngẩn ra, bỗng nhiên quát lên: “Vì sao con lại không muốn mẹ sống tốt? Mẹ là mẹ con!”
“Nhưng bà có xem tôi là con của bà không?” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói: “Hay là một quân cờ tùy lúc có thể lợi dụng?”
Một lúc lâu, Nguyễn Thanh Uyển cũng không trả lời.
“Thay tôi nói cho Bạch gia, còn dám động vào Thâm Thâm nữa, tôi sẽ khiến bọn họ phải ra đường ăn xin.” Nói xong, Lệ Quân Trầm dứt khoát cúp điện thoại.
Nguyễn Thanh Uyển sửng sốt vài giây: “Được, được, Lệ Quân Trầm, mày coi Hứa Thâm Thâm thành bảo bối, vậy tao sẽ giẫm đạp cô ta không đáng một đồng!”
…
Sau khi tắm xong, Hứa Thâm Thâm cảm thấy đói bụng.
Lệ Quân Trầm cùng cô xuống dưới lầu ăn cơm tối.
Hứa Thâm Thâm vừa ăn vừa nói: “Lệ tiên sinh, anh tính bao giờ sẽ hợp tác với em?”
“Hợp tác gì?”Lệ Quân Trầm nhìn cô.
“Thì là chuyện hợp tác giữa công ty anh và công ty em, lúc trước công ty anh đã dừng chuyện hợp tác rồi, nhưng bây giờ là em quản lý công ty, có phải nên tiếp tục hợp tác không?” Đôi mắt to tròn, đen nhánh của Hứa Thâm Thâm nhìn anh.
Thì ra là chuyện này.
“Ừ, sáng mai đến công ty anh một chuyến.” Lệ Quân Trầm gật đầu.
“Ở nhà không được sao?” Hứa Thâm Thâm cắn đũa: “Chúng ta không cần công tư phân minh như vậy?”
Lệ Quân Trầm gắp một miếng bông cải xanh cho cô: “Công tư phân minh mới tốt.”
Miễn cho cô được voi đòi tiên.
“Nhưng anh là người em không thể công tư phân minh nhất.” Hứa Thâm Thâm u oán, sau đó cúi đầu gắp bông cải vào miệng, cắn nuốt.
“Em nghĩ đi, nếu chúng ta khôi phục hợp tác, nhưng lại không làm chính thức, sao người khác dám hợp tác với em nữa?” Lệ Quân Trầm khẽ nói, sau đó lại gắp một miếng cải xanh vào bát cô.
Hứa Thâm Thâm không nghĩ nhiều, trong lòng đều là công việc: “Được.”
Ánh mắt Lệ Quân Trầm xa rộng, cô không thể so sánh được, không bằng cứ nghe theo anh, học tập anh.
Trên gương mặt anh tuấn, hoàn mỹ của Lệ Quân Trầm hiện lên ý cười cưng chiều, tiếp tục gắp đồ ăn cho cô.
Cuối cùng, Hứa Thâm Thâm không nhịn được kháng nghị: “Lệ tiên sinh, có phải anh không thích ăn bông cải không?”
Lệ Quân Trầm hơi nhíu mày: “Không phải.”
“Vậy vì sao anh lại gắp hết bông cải cho em?” Hứa Thâm Thâm đau khổ nhìn anh, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập u oán.
“Theo bản năng.”Lệ Quân Trầm dừng đũa, nhìn đi nơi khác.
Hứa Thâm Thâm nghi ngờ nhìn anh, cô tin mới lạ!
“Lệ tiên sinh, anh ăn cái này đi.” Hứa Thâm Thâm gắp một miếng cà rốt bỏ vào trong bát Lệ Quân Trầm, đôi mắt chớp chớp: “Cà rốt có nhiều dinh dưỡng, tốt cho cơ thể.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm nheo mắt, buông đôi đũa trong tay xuống, múc một bát canh gà cho anh, còn cố ý múc miếng củ cải trắng nữa.
“Lệ tiên sinh, ăn canh đi, củ cải trắng là nhân sâm giá cả bình dân, có lợi cho anh.” Hứa Thâm Thâm cười xấu xa.
Sắc mặt Lệ Quân Trầm thâm trầm: “Hứa Thâm Thâm, em biết em đang làm gì không?”
“Em muốn tốt cho anh thôi.”Hứa Thâm Thâm cười sâu xa.
“Em không vừa lòng với anh à?”Lệ Quân Trầm nghiêm túc hỏi.
“Làm sao lại không vừa lòng được, anh không thấy gần đây em rất dễ chịu sao? Hứa Thâm Thâm tinh nghịch chớp mắt.
Hết chương 113.
Chương 114 Lệ tiên sinh nhà tôi nhìn thấy sẽ tức giận
Hứa Thâm Thâm cười hì hì, cười đến vô cùng đáng giận.
Lúc này, dì Tiếu xách một rổ đồ từ bếp đi ra, Hứa Thâm Thâm nhanh mắt phát hiện thứ bên trong.
“Dì Tiếu, dì định cầm cà rốt đi đâu đấy?” Hứa Thâm Thâm đứng dậy, đi về phía dì Tiếu.
Dì Tiếu xấu hổ cười: “Tôi đem mấy thứ này vào hầm, trong nhà ấm áp quá, không để được.”
Hứa Thâm Thâm kinh ngạc: “Trong nhà có hầm à?” Sau đó cô duỗi tay cầm một củ cà rốt trong rổ ra, nhìn rồi nhanh chóng thả xuống.
Cô nhìn trộm Lệ Quân Trầm, nói với dì Tiếu: “Dì Tiếu, mau cầm đi.”
Bị Lệ Quân Trầm nhìn thấy sẽ không tốt đâu.
Dì Tiếu gật đầu, xoay người đi, lại nghe thấy Lệ Quân Trầm nói: “Cầm cả củ cải trắng đi nữa.”
Hì!
Hứa Thâm Thâm không nhịn được cười, thì ra anh cũng nhìn thấy.
Cô làm động tác đi nhanh đi với dì Tiếu, sau đó tủm tỉm quay lại bàn cơm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.
“Em cảm thấy dì Tiếu làm rất đúng.” Hứa Thâm Thâm cười lấy lòng.
“Hứa Thâm Thâm.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm thâm trầm nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm cúi đầu, nén cười: “Em không nói nữa.”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Đêm nay em chờ đấy cho anh!”
Hứa Thâm Thâm không cười nổi nữa, mình lại gây họa rồi.
…
Mấy tiếng sau.
Phong ba về độ an toàn của sản phẩm tập đoàn Hứa thị qua đi, trời trong xanh sau cơn mưa.
Hơn nữa, Lệ thị tiếp tục hợp tác với Hứa thị, khiến rất nhiều nhà đầu tư thấy được hi vọng, đồng ý hợp tác với cô.
Quan trọng nhất là, Trạm Hoàng Vũ cũng muốn hợp tác với Hứa Thâm Thâm, rất có lợi để cô phát triển công ty ra thị trường nước ngoài, vì vậy, Hứa Thâm Thâm chờ mong chuyện hợp tác với anh ta.
Lúc này, Tô Bạch đến công ty quay quảng cáo.
Tô Bạch là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều cô gái, cho nên lúc Hứa Thâm Thâm đến studio, nhìn thấy rất nhiều nhân viên nữ đến xem náo nhiệt.
Lâm Tư Kỳ muốn cho các cô ấy về, lại bị Hứa Thâm Thâm ngăn cản.
“Soái ca chất lượng như vậy rất hiếm thấy, cứ để bọn họ ngắm cho đã mắt.”Hứa Thâm Thâm cười nói.
Nhân viên nữ bên cạnh nghe vậy cảm động rơi nước mắt, tổng giám đốc thật hiểu các cô.
Tô Bạch đứng trước camera, trên người mặc tây trang màu đen, thắt cà vạt tinh xảo, rất tuấn tú.
Anh ta giơ tay nhấc chân, đám nhân viên nữ đều hít một ngụm khí lạnh, hoặc hoan hô không thôi.
Hứa Thâm Thâm khẽ vuốt tóc, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Thật ra có rất ít nam minh tinh nhận làm phát ngôn cho sản phẩm trang điểm, còn là cả bộ trang điểm nữa.
Trong quảng cáo, Tô Bạch phải trang điểm cho một cô gái thành dáng vẻ mà mình thích nhất, nhưng sau đó, cô gái muốn sống đúng với bản thân mình, vứt bỏ Tô Bạch, theo đuổi cách trang điểm mà mình thích, sau đó lại được Tô Bạch yêu thích lần nữa.
Một nhân viên nữ đứng bên cạnh xem bất mãn: “Oa, nếu là tôi, chỉ cần ở bên Tô Bạch, trang điểm tôi như hoa, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
“Đầu tiên, nhất định Tô Bạch sẽ không trang điểm cho cô như hoa đâu, phẩm vị của Tô Bạch rất tốt đấy.”Một nhân viên nữ khác không phục phản đối.
Các nhân viên nữ bên cạnh cũng đồng ý lời này.
Lúc này, đạo diễn quay quảng cáo bỗng nhiên dừng lại, ông ta cau mày, không biết đang nghĩ cái gì, sau đó nhìn một vòng qua đám nhân viên nữ, rồi chỉ vào Hứa Thâm Thâm: “Cô đến đây một chút.”
Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc, cô đã làm gì khiến đạo diễn không vui à?
Tô Bạch cũng nghi ngờ nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm đi đến, tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn hào phóng hỏi: “Đạo diễn, có yêu cầu gì sao?”
“Cô đến đứng bên cạnh Tô Bạch đi.” Đạo diễn thâm trầm nói.
Hứa Thâm Thâm đi đến, gật đầu với Tô Bạch rồi đứng bên cạnh anh ta.
Đạo diễn nhìn trái nhìn phải, ấn đường nhíu chặt: “Cô đứng lên, đi ra ngoài.” Anh ta nói với nữ diễn viên ngồi bên cạnh Tô Bạch.
Nữ diễn viên kia cũng là người mới, không có danh tiếng gì, luôn dựa vào quay quảng cáo mà sống.
Bị đạo diễn yêu cầu như vậy, đương nhiên cô ta không dám ý kiến gì, đứng dậy ra ngoài khung hình.
Đạo diễn lại yêu cầu Hứa Thâm Thâm: “Cô ngồi vào đi.”
Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, đã hiểu ý đạo diễn: “Đạo diễn, ngại quá, tôi không muốn quay quảng cáo.”
“Cô cứ ngồi xuống trước đi.” Đạo diễn làm lơ cô.
Hứa Thâm Thâm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống.
Trên người Tô Bạch có mùi thơm tao nhã nhàn nhạt, anh ta vừa ngồi xuống, Hứa Thâm Thâm đã ngửi thấy rồi.
Nhưng cô thích hương gỗ trầm trên người Lệ Quân Trầm hơn, khiến cô rất thoải mái.
“Tô Bạch, anh nhích đến gần một chút.”Đạo diễn giơ loa nói.
“Đạo diễn, Hứa tiểu thư là bà chủ công ty đấy.”Tô Bạch có ý tốt nhắc nhở, ý là, đây là người phụ nữa của Lệ Quân Trầm.
Đạo diễn giống như không để ý: “Vậy không phải càng tốt sao? Sản phẩm của công ty mình, tự mình quay quảng cáo sẽ tiết kiệm được một số tiền.”
Hứa Thâm Thâm cười, suy nghĩ của vị đạo diễn này đơn giản mà thô bạo.
Tô Bạch nhìn Hứa Thâm Thâm: “Cô thấy sao?”
“Thử xem.”Hứa Thâm Thâm có chút bất đắc dĩ, không thể dứt khoát cự tuyệt được, sẽ khiến Tô Bạch và đạo diễn mất mặt.
Ánh mắt Tô Bạch thâm trầm, nhích lại gần Hứa Thâm Thâm.
Anh ta cách Hứa Thâm Thâm rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy dung mạo tinh tế của cô, da thịt cô vô cùng mịn màng, trắng nõn tinh tế, đẹp không nói lên được.
Hơn nữa, lúc nhìn gần, lại không tìm thấy bất kỳ tì vết nào trên mặt cô.
Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt long lanh, vô cùng xinh đẹp, vừa đơn thuần, lại vừa quyến rũ.
Lỗ tai Tô Bạch không khỏi đỏ lên, lần đầu xấu hổ với một cô gái.
Hứa Thâm Thâm quay đầu mỉm cười với anh ta: “Đừng gần quá, nếu không Lệ tiên sinh nhà tôi sẽ tức giận.”
Chưa biết chừng còn phong sát anh ta đấy.
Cô không muốn gây phiền phức cho Tô Bạch.
Tô Bạch cười nhã nhặn: “Tôi hiểu.”
Hai người ngồi đối diện nhau, nhưng chỉ vài giây, Tô Bạch đã không nhịn được.
Hứa Thâm Thâm thì tốt, ánh mắt cô bình tĩnh, không hề có cảm tình, chỉ là cười yếu ớt, xinh đẹp, lễ phép và xa cách.
“Tốt, sau đó Tô Bạch cầm son tô cho cô ấy.” Đạo diễn lại ra lệnh, khóe miệng tươi cười như mẹ già.
Hai người này ngồi cùng nhau quá xứng đôi.
Tô Bạch nhận thỏi son đã mở nắp từ trong tay trợ lý, anh ta nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, có chút luống cuống.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày.
“Vậy tôi tô nhé.” Tô Bạch dịu dàng nói.
“Được.”Hứa Thâm Thâm cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể ngẩng đầu để anh ta tô son cho mình.
Lúc Tô Bạch khẽ cầm cằm Hứa Thâm Thâm, người bên ngoài ống kính đều hít vào một hơi, gương mặt vô cùng hâm mộ.
Phụ nữ xinh đẹp thật tốt, có nhiều phúc lợi tự tìm đến cửa.
Hết chương 114.
Chương 115 Cô có thể nhìn thẳng sô pha trong nhà à?
Tô Bạch tô son cho Hứa Thâm Thâm, động tác vô cùng cẩn thận, anh ta xem Hứa Thâm Thâm là một tác phẩm nghệ thuật, tô son chính là việc làm cuối cùng.
Hứa Thâm Thâm có thể cảm giác được ngón tay anh ta run rẩy.
Hai người rất vất vả mới diễn xong, cảm giác đều không được tự nhiên.
Lúc này, tiếng hít thở bên ngoài càng thêm rõ ràng.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn, lại thấy Lệ Quân Trầm đứng bên ngoài, sắc mặt thâm trầm nhìn mình.
Anh nhìn thấy hết rồi.
“Lệ tiên sinh.” Hứa Thâm Thâm đứng dậy đi đến chỗ anh, giọng nói mềm mại, không có dáng vẻ nữ cường nhân như ngày thường.
Lệ Quân Trầm chiếm hữu ôm eo nhỏ của cô, sau đó vươn tay.
Bùi Triết lập tức đưa khăn giấy cho anh.
Lệ Quân Trầm cầm khăn giấy lau son trên môi cô, ánh mắt nghiêm túc.
Hứa Thâm Thâm cũng tùy ý để anh lau giúp mình.
Người đứng xem không chịu nổi, không muốn ăn thức ăn cho chó nữa.
Vừa rồi bị Tô Bạch ngược, giờ lại đến Lệ Quân Trầm ngược, cẩu độc thân thật là bi ai.
Lệ Quân Trầm phát hiện son môi này rất khó lau, liền ôm Hứa Thâm Thâm vào phòng rửa mặt.
Khiến mọi người vừa ngỡ ngàng vừa đỏ mặt.
Bùi Triết cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục, boss tôi và Hứa tổng còn có việc riêng cần xử lý.”
Mọi người chớp mắt, thật ra anh ta không cần nói, mọi người cũng biết.
Trong toilet.
Lệ Quân Trầm vẫn nghiêm túc giúp cô lau môi.
Tay Hứa Thâm Thâm đặt trên eo anh, khẽ cười.
“Rất khó lau.”Lệ Quân Trầm khó chịu.
“Vậy chứng minh sản phẩm của công ty bọn em rất tốt, nếu dễ phai màu thì không được.” Hứa Thâm Thâm cười giải thích.
“Hừ.”Lệ Quân Trầm hừ lạnh.
“Lệ tiên sinh, anh ghen à?”Hứa Thâm Thâm nghịch ngợm chớp mắt, nếu không tại sao anh lại để ý như vậy?
“Em không hợp tô son.”Lệ Quân Trầm bình tĩnh trả lời.
“Nhưng lần đầu tiên em gặp anh cũng tô son đấy.”Hứa Thâm Thâm nhớ lại chuyện lúc trước nói.
“Màu sắc không giống nhau, màu đỏ này rất xấu.” Quan trọng khác là đồ người đàn ông khác đưa cho cô, anh ta còn đáng chết khi sờ mặt cô nữa!
Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ: “Anh đang ghen, tại sao lại không chịu thừa nhận chứ?”
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Anh thừa nhận thì làm sao?”
Chuyện cũng xảy ra rồi.
“Anh thừa nhận thì em sẽ rất vui.” Hứa Thâm Thâm mềm mại nói: “Em sẽ cảm thấy, ở trong lòng anh, em rất quan trọng.”
Lệ Quân Trầm buông tay, ném khăn giấy vào thùng rác.
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Anh lau mạnh quá, môi em hơi đau.”
“Anh thổi giúp em.”Lệ Quân Trầm đè cô lên cửa, hôn xuống.
Môi anh lành lạnh, hôn rất thoải mái.
Lúc đầu, Lệ Quân Trầm muốn trừng phạt cô nên mới hôn, nhưng sau đó là do Hứa Thâm Thâm đòi hỏi.
Lệ Quân Trầm bị cô khiêu khích đến mặt đỏ tai hồng, hơi thở rối loạn.
Hứa Thâm Thâm quả thật là yêu tinh, muốn mạng của anh mà!
“Thâm Thâm, đủ rồi.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm từ tính và khàn khàn.
Hứa Thâm Thâm không biết vì sao: “Nhưng mà môi em vẫn đau.”
Lệ Quân Trầm ép sát người đến.
Hứa Thâm Thâm lập tức đỏ mặt.
“Thâm Thâm, theo anh đi.” Lệ Quân Trầm sắp không nhịn được, muốn cô ở đây.
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm nghe theo.
Lệ Quân Trầm kéo Hứa Thâm Thâm vào văn phòng của cô.
Hứa Thâm Thâm còn tưởng rằng anh muốn dẫn mình về nhà.
Hai người củi khô bốc lửa ở sô pha, đã làm là không thể dừng lại.
Sau khi xong việc, trên người Hứa Thâm Thâm khoác áo của Lệ Quân Trầm, cười nói: “Sau này có người đến văn phòng, em làm sao nhìn thẳng vào sô pha được?”
Lệ Quân Trầm cài cúc áo sơ mi, cười: “Em có thể nhìn thẳng ghế sô pha trong nhà à?”
“Lưu manh!” Đôi tay trắng nõn của Hứa Thâm Thâm túm quần áo anh.
“Thế ai đã cười nhạo anh?”Lệ Quân Trầm lành lạnh hỏi.
Nghĩ lại cũng thấy ngượng ngùng.
“Đừng nói nữa.”Hứa Thâm Thâm đỏ mặt.
Lệ Quân Trầm đi đến, bế Hứa Thâm Thâm vẫn còn trần truồng lên.
Hứa Thâm Thâm ôm chặt eo anh: “Anh lại muốn làm gì?”
Lệ Quân Trầm ôm cô đến bàn làm việc, ánh mắt thâm trầm, cả người tỏa ra hơi thở nam tính.
“Làm một lần ở đây, như vậy lúc em ngồi làm việc cũng có thể suy nghĩ miên man.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm khàn khàn, như vậy khiến cô có thể nhớ đến anh mọi lúc.
“Vô sỉ!” Hứa Thâm Thâm phục với tính toán của anh luôn.
Bề ngoài là một tổng giám độc bá đạo cấm dục, ai ngờ khi cởi quần áo, lại là một con sói đói.
Lệ Quân Trầm trầm thấp cười, cắn một cái lên đầu vai mượt mà của cô: “Yêu tinh.”
Hứa Thâm Thâm đã không nghĩ được cái gì, cảm thấy xấu hổ.
Sau khi tình cảm xong, bọn họ đi ra khỏi văn phòng, người trong công ty đã đi gần hết.
“Có đói không?” Lệ Quân Trầm hỏi, Hứa Thâm Thâm gật đầu, cô đã sớm đói bụng rồi.
Hai người đi về phía thang máy, bàn xem buổi tối sẽ ăn cái gì, nhưng thang máy vừa mở ra, Nhiếp Tử San ở bên trong, gương mặt xấu hổ.
Hứa Thâm Thâm còn tưởng sẽ không gặp lại cô ta nữa.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao cô lại đến đây?”
Nhiếp Tử San bước ra ngoài thang máy, lạnh lùng nói: “Dì Nguyễn bảo em đến tìm Hứa Thâm Thâm, muốn mời cô ấy ăn bữa cơm, em không gọi điện được nên trực tiếp đến đây.”
Hứa Thâm Thâm lấy điện thoại từ trong túi ra: “Không có gọi.”
Nhưng đột nhiên Nguyễn Thanh Uyển mời cô ăn cơm, thật là không ngờ.
Nhiếp Tử San nhìn thấy Hứa Thâm Thâm không muốn đi, liền nói: “Hứa tiểu thư, mượn chút thời gian nói chuyện được không?”
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm, Lệ Quân Trầm lại để cô tự quyết định.
“Tôi sẽ không hại cô.” Nhiếp Tử San cười tự giễu, cô ta không có can đảm làm trò trước mặt Lệ Quân Trầm.
Hứa Thâm Thâm dẫn Nhiếp Tử San đi vào phòng trà nước.
Nhiếp Tử San dựa vào bồn rửa, cười lạnh nhạt: “Quân Trầm thật sự là đề phòng tôi, sợ tôi sẽ hại cô, khoảng thời gian này vẫn không cho tôi đến gần cô.”
Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh, khó trách mình vẫn không nhìn thấy cô ta.
“Tôi phải về Mỹ.” Nhiếp Tử San đưa tay khảy lọn tóc: “Tôi muốn ngả bài với Tông gia, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.”
Hứa Thâm Thâm bình tĩnh nói: “Hi vọng cô sẽ thành công.”
Nhiếp Tử San cười lạnh: “Nhất định cô đang hi vọng tôi không thành công, như vậy tôi không thể dây dưa với Quân Trầm được nữa,”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Vậy cô thật sự xem thường tôi rồi.”
Nhiếp Tử San ngẩn ra: “Hứa Thâm Thâm, cô biết không, tôi rất chán ghét cái tự tin này của cô, tôi và Quân Trầm quen biết lâu như vậy, thậm chí đã từng yêu đương, nhưng tôi không dám chắc anh ấy sẽ yêu tôi cả đời.”
“Cô thật tham lam.” Hứa Thâm thâm cười châm chọc: “Anh ấy yêu tôi nhiều một chút, tôi đã cảm thấy đủ rồi.”
Dù sao, anh cũng là một người đàn ông vô cùng ưu tú!
Hết chương 115.
Bình luận facebook