• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông Xã Thú Tính (4 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Không nên chấp nhặt với chó

Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ thản nhiên: "Vậy tôi nên ở đâu?"

Bạch Phu Nhân nhíu mày, ánh mắt không vui.

"Ông nội..." Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm đi tới, nhìn thấy Lệ Quân Trầm xuất hiện ở đây, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc.

Bạch Quang Huy nhìn thoáng qua Bạch Viện Viện, rồi nhìn Diệp Mạc Phàm bên cạnh cô ta, ánh mắt ảm đạm không rõ: "Viện Viện, đây là chú của con."

"Chú?" Bạch Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, đường đường là Lệ Quân Trầm, không ngờ là chú của mình.

Diệp Mạc Phàm đã biết chuyện này, chẳng qua vẫn thấy ngạc nhiên.

Rất muốn biết rõ chuyện này là như thế nào?

Bạch Viện Viện nhìn về phía Bạch phu nhân bên cạnh, ánh mắt run lên, chắc là có liên quan tới người bà mới được cưới vào này?

Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua Bạch Viện Viện, ngữ khí lạnh lùng: "Đừng có nhận người thân linh tinh."

Vẻ mặt Bạch Quang Huy lập tức trở nên lạnh lẽo.

Bạch phu nhân nhìn Lệ Quân Trầm dịu dàng nói: "Quân Trầm, dù sao ông ấy cũng là cha dượng của con."

"Không nuôi tôi được ngày nào, tôi sẽ không nhận." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói: "Tôi đến không phải để nhìn sắc mặt của bà, chẳng qua là tới cùng với Thâm Thâm."

Bạch Phu Nhân hơi chao đảo một chút, Lệ Quân Trầm lại vì một người phụ nữ không có liêm sỉ mà chống đối mình.

"Tôi đưa cô đi ăn gì đó." Lệ Quân Trầm không hứng thú ở cùng với mấy người này, kéo Hứa Thâm Thâm đi qua bên cạnh.

Hứa Thâm Thâm kéo cánh tay anh, khẽ nói: "Lệ tiên sinh, tôi có thể tò mò một chút không?"

Lệ Quân Trầm lấy một ly Champagne từ người phục vụ đi qua, ngón tay thon dài lắc nhẹ ly rượu: "Được."

"Cha mẹ ruột của anh là ai?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.

Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô, còn tưởng là cô đã biết một chút chuyện của Bạch gia hoặc là mẹ nuôi.

Giọng điệu anh lạnh lùng: "Cô không biết, bọn họ đã chết vì tai nạn xe vào mười chín năm trước rồi ư."

Hứa Thâm Thâm có chút ngạc nhiên, thì ra anh cũng giống như mình, đều là cô nhi.

Năm nay anh 29 tuổi, mười chín năm trước mới mười tuổi mà thôi, mất đi cha mẹ, nhất định rất đáng thương.

"Lệ tiên sinh, sinh nhật anh là lúc nào?" Hứa Thâm Thâm lại hỏi.

"Mười một tháng một." Lệ Quân Trầm khẽ trả lời.

Hứa Thâm Thâm ghi nhớ trong lòng, đã là tháng mười hai, sinh nhật của anh cũng nhanh đến thôi.

"Anh cũng rất ghét người của Bạch gia ư?" Hứa Thâm Thâm khẽ hỏi.

Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh lùng: "Bạch gia có thể có ngày hôm nay, là do Bạch Quang Huy dụ dỗ mẹ nuôi khi tôi chưa có kế thừa sản nghiệp, thâu tóm không ít tài sản Lệ gia mới có Bạch gia hôm nay."

"Vậy mẹ nuôi của anh và cha mẹ anh có quan hệ như thế nào?" Hứa Thâm Thâm cẩn thận hỏi.

"Bà ta là tình nhân của cha tôi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời: "Lúc trước tôi đã dựa vào di thư của cha nên bà ta mới thành công nhận nuôi tôi."

Hứa Thâm Thâm âm thầm líu lưỡi, mấy người giàu trong hào môn lớn đều không thể thiếu tình nhân được.

Nhưng mà cô cũng không có tư cách chế giễu người khác, không phải mình cũng là một tình nhân bị người phỉ nhổ ư.

"Quân Trầm." Bạch Phu Nhân đi về phía bọn họ, hình như có lời muốn.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ba ta: "Có chuyện gì."

"Chúng ta ra kia nói." Bạch Phu Nhân cười lạnh lùng: "Có mấy lời không nên để người ngoài biết."

Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại, cười nói: "Lệ tiên sinh cứ đi, người ngoài như tôi đi tìm đồ ăn."

Cô tự mình hiểu mình, chưa từng nghĩ sẽ biến mình thành những người trong cuộc.

Lệ Quân Trầm âm trầm đi qua một bên với Bạch phu nhân, hai người đứng ở chỗ rất xa, không biết nói gì.

"Hứa Thâm Thâm, mau cút ra khỏi Bạch gia!" Bạch Viện Viện vênh váo đắc ý đi về phía Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh khinh bỉ: "Cô kêu tôi cút, có hỏi Lệ tiên sinh có đồng ý hay không."

"Nơi này là Bạch gia, Lệ Quân Trầm cũng không làm chủ được!" Bạch Viện Viện cắn răng nghiến lợi.

Hứa Thâm Thâm hừ lạnh một tiếng, quay đầu tiếp tục chọn món bên trong.

Bạch Viện Viện hận đến nghiến răng: " Hứa Thâm Thâm, cô là người phụ nữ liêm sỉ nhất tôi từng thấy, buổi sáng ba cô mới mất, buổi chiều đã lả lướt với đàn ông, cô thật sự không biết xấu hổ!"

"Chị Bạch khách khí, bàn về đoạt đàn ông tôi không thể nào sánh bằng cô, tiểu tam như cô còn có kinh nghiệm hơn tôi, tôi đây chỉ lấy kinh nghiệm từ cô mà thôi." Hứa Thâm Thâm khẽ cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành, không có một chút bực bội.

Ngược lại là Bạch Viện Viện bị tức đến đỏ mặt tía tai, không có một chút khí thế bẻ lại, hoàn toàn bị Hứa Thâm Thâm đo ván.

"Hứa Thâm Thâm, cô..." Bạch Viện Viện nổi trận lôi đình nhìn Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm lười phải dây dưa với cô ta, cầm lấy một chiếc bánh kem dâu, làm bộ trượt tay, bánh kem rơi vào váy Bạch Viện Viện.

"A!" Bạch Viện Viện phát ra tiếng hét như mỏ heo: "Đây chính là bản Chanel có hạn!"

Hứa Thâm Thâm rụt cổ một cái, lại cười trên nỗi đau của người khác: "Xin lỗi, tôi không hề cố ý."

"Cô!" Bạch Viện Viện đỏ mắt, sát ý từ trong mắt phun ra ngoài.

Rất nhiều người đều vây lại, dáng vẻ như xem kịch.

Ân oán giữa họ người nào không rõ.

Hứa Thâm Thâm đỏ hốc mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn Bạch Viện Viện: "Chị Bạch, tôi thật sự không có cố ý, cô đột nhiên chạy đến tìm tôi khoe khoang cô và Diệp Mạc Phàm sắp kết hôn, tôi cũng thật lòng chúc phúc hai người."

Trong đám người phát ra những tiếng chậc chậc.

Vẻ mặt Bạch Viện Viện trắng bệch: "Cô đừng có nói bừa!"

"Tôi không có nói bừa, chẳng lẽ không phải lúc trước tôi bắt gặp cô ở cùng với Diệp Mạc Phàm trong khách sạn ư?" Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ vô tội hỏi.

Mắt Bạch Viện Viện càng đỏ hơn, cô ta nhìn chung quanh: "Mấy người đừng tin cô ta!"

Hứa Thâm Thâm mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chị Bạch, trợn mắt nói bừa dễ mất lưỡi đấy."

"Thâm Thâm!" Diệp Mạc Phàm đi tới bảo vệ Bạch Viện Viện: "Thâm Thâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?!"

"Diệp thiếu gia, tôi không muốn làm gì đôi cẩu nam nữa không biết xấu hổ như hai người, chạy tới trước mặt tôi để khoe khoang, chẳng lẽ tôi còn cho hai người vẻ mặt tốt?" Hứa Thâm Thâm cười lạnh hỏi.

Diệp Mạc Phàm cũng không khỏi tức giận: " Hứa Thâm Thâm, tôi và cô đã sớm chia tay, tôi và Bạch Viện Viện là yêu đương thông thường."

"Đúng vậy, chúng ta đã sớm chia tay, vì sao Bạch Viện Viện vẫn muốn dây dưa với tôi, chẳng lẽ anh còn thích tôi, cô ta không có cảm giác an toàn nên mới đến khiêu khích?" Hứa Thâm Thâm chớp chớp đôi mắt long lanh, lạnh lùng nói: "Diệp thiếu gia, tôi thấy anh rất chướng mắt, anh đừng dây dưa với tôi nữa."

"Cô!" Diệp Mạc Phàm hận không thể tìm thứ gì chặn miệng cô lại.

Cô căn bản đổi trắng thay đen.

"Anh muốn làm gì?" Giọng nói lạnh lùng hung dữ của Lệ Quân Trầm truyền tới.

Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm với vẻ uất ức, không nói lời nào, thế nhưng cảm xúc hiện ra hoàn toàn.

Lệ Quân Trầm ôm lấy eo cô nói: "Nói bao nhiêu lần, không nên chấp nhặt với chó."

Hứa Thâm Thâm mím môi, cười hì hì: " Tôi nhớ rồi."

Sắc mặt Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm đen như đáy nồi.

Hết chương 21.
Chương 22 Cô là con nhím nhỏ

Chương 22. Cô là con nhím nhỏ

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện, nói: “Hứa Thâm Thâm là người của tôi, hai người còn dám gây khó dễ cho cô ấy, tôi sẽ khiến hai người sống không bằng chết!”

Hứa Thâm Thâm giật mình, Lệ Quân Trầm như vậy khiến cô có chút cảm động.

Lòng cô run lên, vùi trong ngực anh, càng thêm nhỏ bé.

“Viện Viện, Mạc Phàm, hai cháu đều lui ra.” Bạch Quang Huy chống gậy đi đến, nhìn thấy Lệ Quân Trầm che chở Hứa Thâm Thâm, đôi mắt thâm trầm: “Quân Trầm, Thâm Thâm, hai người đừng để ý, Viện Viện vẫn còn là trẻ con.”

“Một người phụ nữ hai mươi ba tuổi rồi vẫn còn là trẻ con, bị ngốc à?” Lệ Quân Trầm châm chọc hỏi.

Sắc mặt Bạch Quang Huy tối sầm lại: “Quân Trầm, Thâm Thâm và Viện Viện có chút hiểu lầm, hôm nay sẽ nói rõ ở đây.”

“Ông Bạch muốn nói rõ thế nào?” Đôi mắt tinh xảo của Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Là để bọn họ xin lỗi tôi trước mặt mọi người sao?”

Trên mặt Bạch Quang Huy có vẻ xấu hổ: “Ha ha, Thâm Thâm thật biết nói đùa, bọn họ có làm gì sai?”

Hứa Thâm Thâm không nóng vội, cười một tiếng: “Ông Bạch, đoạt bạn trai của người khác còn không sai sao?”

“Theo tôi được biết, sau khi cô và Mạc Phàm chia tay, bọn chúng mới kết giao.” Bạch Quang Huy cười, trong mắt lộ ra ánh sáng.

Hứa Thâm Thâm nhìn lão cáo già trước mặt cười, biết ông ta chắc chắn mình không có chứng cứ mới nói như vậy.

“Đúng vậy, là tôi hiểu lầm.” Cô uyển chuyển nói, đã không còn khí thế hùng hổ dọa người như vừa rồi.

Bạch Quang Huy sửng sốt, đây hoàn toàn không giống tác phong của Hứa Thâm Thâm, chẳng lẽ vì không có chứng cứ, nên chột dạ?

Bạch Viện Viện đắc ý, ít nhất trên lưng mình sẽ không mang tiếng xấu.

Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn Bạch Quang Huy nói: “Ông Bạch, ông có dùng Weibo không?”

Bạch Quang Huy lắc đầu: “Tôi già rồi, không dùng cái đó.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vậy thật đáng tiếc, ông không biết Weibo rất thú vị, có thể gửi hình ảnh và video.”

Bạch Quang Huy không biết trong hồ lô của cô có thuốc gì, nhíu mày nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm khẽ thu mắt lại nói: “Nếu mọi người có di động, có thể tìm kiếm một Weibo tên “Phàm Viện là tiện nhân”, nội dung trong đó rất đặc sắc đấy.”

Trong lòng mọi người hiếu kỳ, lập tức mở máy tìm kiếm.

Rất nhanh đã có người tìm thấy, vẻ mặt lập tức trở nên khác thường.

Hứa Thâm Thâm cười như không cười nhìn mọi người, đây là kết quả cô muốn.

Nếu không phải Bạch Quang Huy bức cô, cô sẽ không làm Diệp gia và Bạch gia mất mặt sớm như vậy.

Diệp Mạc Phàm cũng lấy di động của mình ra, cái Weibo này chỉ đăng lên một đoạn video.

Anh ta click mở ra, là đoạn video lần đó mình và Bạch Viện Viện đi khách sạn bị Hứa Thâm Thâm bắt gặp quay lại.

Bạch Quang Huy tái mặt.

Bạch Viện Viện hận không tìm được cái khe mà chui vào, trong video, thân hình trần trụi của cô ta đều bị mọi người nhìn thấy hết.

Lệ Quân Trầm ở một bên nhìn một màn này, không ngờ Hứa Thâm Thâm đã sớm có chuẩn bị.

Vừa rồi nhìn thấy cô bị khi dễ, anh vốn định đứng ra bảo vệ cô, bây giờ, xem ra không cần.

Con nhím nhỏ này, rất bén nhọn.

Hứa Thâm Thâm cười nghịch ngợm, quay đầu chớp mắt với gương mặt thâm trầm, nghiêm túc của Lệ Quân Trầm.

“Không được xem!” Bạch Quang Huy tức giận đến mức các thớ thịt nhão trên mặt đều run rẩy.

“Phiền mọi người nhìn ngày tháng, đó là hai tháng trước, lúc ấy tôi và Diệp thiếu vẫn còn bên nhau.” Hứa Thâm Thâm sâu kín nói.

Lúc này, chuyện Bạch Viện Viện đoạt bạn trai người khác, làm tiểu tam, đã chắc như ván đóng thuyền.

Hứa Thâm Thâm vụng trộm đi tới bên cạnh Lệ Quân Trầm nói: “Lệ tiên sinh có thể giúp đỡ gắn đoạn video này được không?”

Lệ Quân Trầm giúp người xấu làm điều ác, cười: “Xem biểu hiện tối nay của cô.”

Khóe miệng Hứa Thâm Thâm co rút, lại cười quyến rũ: “Được.”

Chỉ cần khiến Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện không tốt, cô làm gì cũng được!

“Ông Bạch, có phải bọn họ nên xin lỗi tôi không?” Hứa Thâm Thâm cau mày, nghiêm túc hỏi.

Bạch Quang Huy không xuống đài được, nổi giận nói: “Viện Viện, Mạc Phàm, xin lỗi cô ta!”

“Ông nội!” Bạch Viện Viện đâu chịu, tức giận đến dậm chân.

Sắc mặt Diệp Mạc Phàm cũng đen kịt, càng thêm hận Hứa Thâm Thâm.

Bạch Quang Huy thở dài, nói với Hứa Thâm Thâm: “Thâm Thâm, nể mặt tôi, không cần…”

“Vừa rồi ông gây khó dễ cho Thâm Thâm thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy.” Cuối cùng Lệ Quân Trầm cũng mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Quang Huy, trầm giọng nói: “Làm sao bây giờ lại muốn Thâm Thâm đừng so đo?”

“Này…” Bạch Quang Huy hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, sớm biết vừa rồi đã không làm khó Hứa Thâm Thâm, cuối cùng ông ta cũng biết cái gì gọi là vác đá đập chân mình.

Hứa Thâm Thâm nước mắt lưng tròng, nhìn Lệ Quân Trầm nói: “Cảm ơn Lệ tiên sinh đã bênh vực tôi, ba tôi đi rồi, nhà không có, bị người khác khi dễ, lại chỉ có Lệ tiên sinh đối tốt với tôi.”

Lệ Quân Trầm nhướng mày, tiểu yêu tinh này lại đang tính kế gì đây.

Mọi người vây xem đều biết, Hứa gia sụp đổ như thế nào, Bạch Viện Viện kiêu căng cướp Diệp Mạc Phàm, Bạch Quang Huy còn làm con gái người ta khó xử trước mặt mọi người, thật sự quá đáng.

“Thâm Thâm, cô nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này đi.” Bạch phu nhân đứng ra, bà ta sợ Lệ Quân Trầm chống lưng cho Hứa Thâm Thâm, sau này Bạch Quang Huy hỏi đến lại mắng bà ta.

“Vì sao tôi phải nể mặt bà?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn Bạch phu nhân: “Bạch phu nhân, hình như tôi và bà chẳng có giao tình gì.”

Hứa Thâm Thâm vốn không cho ai mặt mũi.

Hôm nay, cô muốn Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm phải xin lỗi mình, để trấn an linh hồn ba mình!

Bạch phu nhân nhìn Lệ Quân Trầm, hy vọng anh có thể buông tha cho Bạch gia, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Bạch Quang Huy.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Hứa Thâm Thâm, không biết tiếp theo cô sẽ làm thế nào.

Hứa Thâm Thâm đi đến trước mặt Bạch Quang Huy đang giận đến phát run, khẽ nói với ông ta: “Ông Bạch, tôi còn tin tức lớn hơn cơ, đảm bảo một khi tiết lộ, mặt mũi của Bạch gia hoàn toàn mất hết.”

“Cô… Cô là đồ yêu nữ!” Bạch Quang Huy trợn mắt, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Ông chỉ cần trả lại Hứa gia tôi 10% cổ phần, tôi sẽ thu tay, nếu không, đêm nay ai cũng đừng muốn tốt!” Đôi mắt quyến rũ của Hứa Thâm Thâm phiếm chút quyết tuyệt, lạnh lẽo.

Bạch Quang Huy hít sâu một hơi: “Cô thật biết buôn bán.”

“Ha ha, chiêu thức nham hiểm như vậy, là học từ Diệp gia và Bạch gia các ông đấy.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh.

“Được, tôi cho cô!” Bạch Quang Huy không thể không nhả ra, thể diện Bạch gia là chuyện lớn, hơn nữa, cho cô 10% cổ phần thì thế nào.

Hứa Thâm Thâm cười sâu xa, lui người về sau một bước, nói: “Nếu ông Bạch đã đích thân xin lỗi tôi, tôi mà so đo nữa thì thật quá đáng, vậy tôi sẽ đại nhân đại lượng tha thứ cho bọn họ.”

Bạch Quang Huy suýt thì phun máu, ông ta xin lỗi khi nào!

Hết chương 22.
Chương 23 Đêm nay chơi đặc biệt một chút

Hứa Thâm Thâm cười quyến rũ, quay về bên cạnh Lệ Quân Trầm, nhỏ giọng nói: “Lệ tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay đã dẫn tôi đến, để tôi kiếm được một món hời.”

Lệ Quân Trầm nhìn con hồ ly bên cạnh, môi mỏng khẽ mở: “Đừng khách sáo.”

Hứa Thâm Thâm nhếch đôi môi đỏ bừng lên, hôm nay thật sự được hời.

Vốn định dùng đoạn video này uy hiếp Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện, không ngờ lại lộ ra trước mặt Bạch Quang Huy, để cô lấy lại được 10% cổ phần công ty, thật may mắn!

Bạch Quang Huy đã không còn hào hứng quay lại tiệc mừng thọ nữa, nện mạnh cây gậy trong tay xuống đất, đưa tay chỉ vào Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm: “Hai đứa đi qua đây với ông!”

Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm biết mình bị mất mặt, không dám ngẩng đầu lên, sắc mặt xám xịt đi theo Bạch Quang Huy.

Khách khứa tham gia tiệc mừng thọ nhìn thấy chủ nhân bữa tiệc đi rồi, cũng không hứng thú ở lại nữa, đều rời đi.

Lệ Quân Trầm định dẫn Hứa Thâm Thâm rời đi, Bạch phu nhân lại nói: “Quân Trầm, đêm nay ở lại đây đi.”

“Muốn ở lại một đêm không?” Lệ Quân Trầm cúi đầu hỏi Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Nghe anh.”

Hai người cười ý vị thâm trường, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Ở lại đương nhiên là tốt, có thể khiến Bạch gia ngột ngạt, cớ sao không làm.

Bạch phu nhân cũng không ngờ, chính mình đã giữ lại hai phiền toái lớn này.

Bạch phu nhân bảo người làm dẫn Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm lên phòng trên lầu. Vừa vào cửa, Lệ Quân Trầm lập tức đóng cửa lại, sau đó đè Hứa Thâm Thâm lên cánh cửa.

Anh đã nhịn ba ngày không chạm vào cô rồi.

Ba ngày đó là trong lễ tang của ba cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều vô cùng khát vọng, nhưng chỉ có thể nhẫn nại.

Không thể không thừa nhận, cơ thể tiểu hồ ly này, làm anh say mê.

Hứa Thâm Thâm bất ngờ bị anh hôn nồng nhiệt, đầu óc choáng váng.

Lúc cô bị hôn đến ý loạn tình mê, trong đầu còn một chút lý trí khiến cô tỉnh táo lại: “Lệ tiên sinh, tôi không mang thuốc tránh thai.”

Lệ Quân Trầm hôn từ đôi môi mềm mại đến xương quai xanh tinh xảo của cô, thậm chí còn thăm dò đi xuống, phát ra tiếng rên rỉ: “Nếu có thai thì sinh ra, tôi nuôi là được.”

Hô hấp của Hứa Thâm Thâm dồn dập, cô không thể mang thai!

Bởi vì cô không thể đối mặt với chuyện cốt nhục chia lìa.

“Lệ tiên sinh, hay là đêm nay chúng ta đổi phương thức khác nhé.” Hứa Thâm Thâm cười ái muội, đôi tay đặt lên vai Lệ Quân Trầm, đẩy anh ngã xuống giường lớn phía sau.

Lệ Quân Trầm nhìn tiểu yêu tinh trước mặt, ánh mắt sắc bén và thâm trầm, anh nằm thẳng trên giường, áo sơ mi trắng lịch sự tao nhã che khuất cơ bụng bằng phẳng, tràn ngập hương vị cấm dục.

Hứa Thâm Thâm nuốt nước miếng, người đàn ông này quá gợi cảm, không cởi quần áo đã làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô.

“Ngẩn ngơ cái gì?” Giọng nói Lệ Quân Trầm thâm trầm.

Hứa Thâm Thâm không dám chậm trễ, rối loạn đi đến, vô cùng thư thái cười: “Phải chơi chút mới mẻ, anh đừng gấp.”

Lệ Quân Trầm cười như không cười, khóe mắt nhìn cô, giống như muốn nhìn xem tiểu yêu tinh này có thể làm ra chuyện mới mẻ gì.

Đôi mắt đào hoa của Hứa Thâm Thâm khẽ đảo, cởi giày ra, sau đó ngồi trên người anh.

Cô dùng tay kéo cà vạt anh, cười tủm tỉm: “Lệ tiên sinh, dáng vẻ này của anh thật dụ hoặc người, tôi cũng sắp không cầm lòng nổi.”

“Phải không?” Lệ Quân Trầm đưa tay gối sau đầu, đôi mắt đen nhánh, thâm thúy nheo lại, giống như anh mới là báo săn.

Hứa Thâm Thâm giật nảy mình, rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay mình, sao lại có cảm giác bị động thế này?

Cô cười xấu xa, duỗi tay cởi dây lưng của anh, vì không muốn mang thai, cô chỉ có thể sử dụng một chút thủ đoạn.

Một tiếng sau, Hứa Thâm Thâm mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, tê liệt ngã xuống giường.

Mà Lệ Quân Trầm nằm bên cạnh cô, đưa tay đỡ má, cười như không cười nhìn cô, khuôn mặt tuyết trắng đỏ bừng, trầm thấp cười, vô cùng mị hoặc.

“Lệ tiên sinh, anh quá mạnh.” Hứa Thâm Thâm xoa đôi tay nhức mỏi, trên khuôn mặt trắng nõn viết hai chữ bất mãn.

Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực, bàn tay to tham lam đưa vào trong nội y của cô, cười lạnh nói: “Muốn dùng tay giải quyết giúp tôi, cô thật ngây thơ.”

“Chỉ cần anh sảng khoái là được tồi, còn để ý tôi dùng biện pháp gì à?” Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi, gương mặt lên án.

“Có thể thỏa mãn tôi, chỉ có….” Lệ Quân Trầm cười tà mị, xoay người đè lên người cô: “Thân thể cô.”

….

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Hứa Thâm Thâm tỉnh lại, Lệ Quân Trầm đã ngồi trên ghế trong phòng đọc sách.

Cô như một con mèo lười biếng, duỗi người, ngáp một cái, tư thế quyến rũ hờn dỗi.

“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.” Cô dùng chăn che thân thể mình, chào Lệ Quân Trầm một tiếng, rồi duỗi tay lấy quần áo của mình.

Nhưng quần áo đã bị Lệ Quân Trầm xé rách, sợ là không mặc được.

Lúc đang u oán, thì giọng nói thanh lãnh của Lệ Quân Trầm vang lên: “Tôi đã cầm quần áo vào phòng tắm rồi.”

Hứa Thâm Thâm nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn.”

Nói xong, cô bọc chăn đi xuống giường, chân trần dẫm lên sàn nhà.

“Chờ một chút.” Lệ Quân Trầm kéo chăn từ phía sau, nói: “Cô muốn làm ướt chăn sao?”

“Nhưng tôi không thể trần truồng được.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, gương mặt tinh xảo lộ vẻ khó chịu.

Lệ Quân Trầm càng muốn trêu cô: “Trong phòng chỉ có tôi và cô, cô để ý cái gì?”

Bởi vì có anh nên mới để ý đấy! Hứa Thâm Thâm mắng thầm.

“Tôi xấu hổ.” Hứa Thâm Thâm nheo mắt cười, trong lòng lại nói thầm: Mắc mớ gì đến anh!

“Trong từ điển của cô có hai chữ xấu hổ cơ à?” Lệ Quân Trầm cố ý kéo chăn của cô.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấu tâm tư anh, cười nhạt: “Thì ra Lệ tiên sinh thích cái giọng điệu kia à, đáng tiếc tôi lại là hồ ly tinh.”

“Giọng điệu gì?” Lệ Quân Trầm hỏi.

“Chính là làm bộ làm tịch.” Hứa Thâm Thâm sâu kín nói.

Lệ Quân Trầm dứng dậy, kéo chăn trên người cô xuống, rồi ôm cô vào ngực, một tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay nâng cằm cô lên, nói: “Đáng tiếc, tôi chỉ thích loại thanh thuần lại phóng đãng như cô!”

Hứa Thâm Thâm hừ hừ: “Khẩu vị nặng!”

Cốc cốc!

Bên ngoài có người gõ cửa.

Hứa Thâm Thâm hoảng sợ, cô không mặc quần áo, muốn đẩy Lệ Quân Trầm ra trốn vào phòng tắm.

Ai ngờ, Lệ Quân Trầm lại ôm cô xoay lại, giấu cô trong ngực mình, dùng tây trang màu đen trên người mình bọc lấy thân thể cô.

Hứa Thâm Thâm không mảnh vải che thân, thân thể mềm mại dán vào ngực anh, yếu đuối không xương như rắn nước, tinh tế mê người, khiến đáy lòng anh nổi lên từng gợn sóng, vô thức bọc cô càng chặt.

“Vào đi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói với người bên ngoài.

Diệp Mạc Phàm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lệ Quân Trầm đưa lưng về phía mình thì sửng sốt, sau đó nhìn thấy Hứa Thâm Thâm ở trong lòng Lệ Quân Trầm lộ đùi đẹp ra, lập tức ngây ngẩn cả người.

Làm sao anh ta lại không hiểu Hứa Thâm Thâm đang ở trạng thái nào.

Hết chương 23.
Chương 24 Tôi thiếu một người tiêu tiền

"Có chuyện gì?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi, ánh mắt của anh dừng lại trên đùi của Hứa Thâm Thâm rất lâu.

Cả người Hứa Thâm Thâm run rẩy, cô âm thầm mắng chửi trong lòng: Lệ Quân Trầm, anh là đồ biến thái, lại để cô mang bộ dạng này trước mặt Diệp Mạc Phàm, xem khi cô về trị anh ra sao!

"Tôi muốn nói chuyện với anh về chuyện công xưởng Mân Nam." Giọng Diệp Mạc Phàm trầm đi.

"Không có gì để nói." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lẽo cứng rắn: "Chuyện này sẽ có luật sư tìm cậu."

"Lệ tiên. . . Chú Lệ, tôi nghĩ chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện." Diệp Mạc Phàm đứng ở đó, rõ ràng rất muốn chạy, thế nhưng hai chân lại giống như rót chì, không cất bước nổi.

Hứa Thâm Thâm nghe Diệp Mạc Phàm gọi Lệ Quân Trầm là chú, suýt thì bật cười, cả người run lên.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, giọng điệu hiếm khi dịu dàng: "Đừng lộn xộn, tôi không muốn tiện cho người khác."

Hứa Thâm Thâm mím môi, giận dữ: "Tôi không hề động, anh ôm cho tốt."

Lệ Quân Trầm rất nghe lời, hai tay ôm chặt lấy cô, thế nhưng yêu nữ này lại cọ thân thể vào người anh.

Yêu tinh!

"Ra ngoài!" Lệ Quân Trầm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Diệp Mạc Phàm đỏ mắt, nghe giọng của Hứa Thâm Thâm, anh ta cảm thấy không cam lòng.

Anh ta chưa từng được nếm qua sắc đẹp của Hứa Thâm Thâm, lại tiện nghi cho Lệ Quân Trầm.

Bị Lệ Quân Trầm đuổi ra khỏi phòng, Diệp Mạc Phàm đỏ mặt trở lại phòng mình.

Nhìn thấy Bạch Viện Viện còn trên giường, anh ta đi tới, thô bạo ôm cô ta vào ngực, chà đạp một trận.

Hứa Thâm Thâm nhìn Diệp Mạc Phàm đi rồi, hai tay ôm lấy cổ Lệ Quân Trầm, cười nói: "Lệ tiên sinh, cái câu chú kia khiến anh già rồi."

Ánh mắt Lệ Quân Trầm thâm trầm, hai tay ôm lấy eo cô: "Vừa rồi cô đã làm gì?"

Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ vô tội, đôi mắt hoa đào lấp lánh, long lanh rung động lòng người: "Tôi không làm gì cả."

"Hứa Thâm Thâm!" Giọng Lệ Quân Trầm âm u: "Tự mình tạo lửa thì tự mình dập!"

Xong anh ôm Hứa Thâm Thâm trở lại giường lớn vừa rồi, lại ăn cô một lần.

Sau đó.

Hứa Thâm Thâm ôm chăn nhìn người đàn ông ngồi đầu giường hút thuốc nói: "Chuyện công xưởng Mân Nam, Lệ tiên sinh định xử lý như thế nào?"

"Hình như em rất để ý." Lệ Quân Trầm nghiêng mắt nhìn cô một cái.

Hứa Thâm Thâm khẽ che giấu sự chột dạ: "Tôi chỉ tiện hỏi một chút, dù sao Lệ tiên sinh lợi hại như vậy, tôi muốn thấy thủ đoạn của Lệ tiên sinh."

Lệ Quân Trầm lạnh lùng, đưa tay ôm cô.

Hứa Thâm Thâm run lên: " Lệ tiên sinh, tôi rất mệt."

Không thể để cho cô nghỉ ngơi một chút ư?

Nhìn sự lên án trên gương mặt xinh đẹp kia, trong đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm hiện lên vẻ cưng chiều: "Đưa cô đi tắm."

"Không cần!" Hứa Thâm Thâm đẩy tay anh ra: "Tự tôi làm được."

"Hứa Thâm Thâm, cô dám không nghe lời tôi liền ném cô ra ngoài!" Lệ Quân Trầm uy hiếp.

Hứa Thâm Thâm cắn môi dưới, bộ dạng phụ nữ tốt không đấu với ác nam.

Lệ Quân Trầm nhếch lên khóe miệng tà mị, ôm cô đi vào phòng tắm.

—— Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm từ trong phòng đi ra, đúng lúc nhìn thấy Bạch Viện Viện rúc vào trong ngực Diệp Mạc Phàm, vẻ mặt hạnh phúc từ trong phòng đi.

Bốn người chạm mặt nhau, bầu không khí có chút kỳ lạ.

"Mạc Phàm, anh đối với em thật tốt." Bạch Viện Viện dùng khóe mắt liếc Hứa Thâm Thâm.

Diệp Mạc Phàm nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm, thản nhiên gật đầu, thật ra vừa rồi anh ta coi Bạch Viện Viện thành Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm đối không them quan tâm tới việc liếc mắt đưa tình của họ, mà kéo cánh tay Lệ Quân Trầm đi xuống lầu.

Bạch Viện Viện nhìn Hứa Thâm Thâm không chút phản ứng, lên giọng nói: "Mạc Phàm, vừa rồi anh rất dịu dàng với em."

Diệp Mạc Phàm có chút ngại ngùng, nhìn thoáng qua Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm đi phía trước, ánh mắt bỗng âm u.

Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm Thâm, nhìn lông mi cô khẽ run một cái, mắt đen hơi nheo lại, ánh mắt nguội lạnh.

Bọn họ đi vào nhà ăn, Bạch Quang Huy và Bạch phu nhân đã ngồi trước bàn cơm, đang ăn sáng.

Nhìn thấy bốn người cùng xuống, Bạch phu nhân khẽ cười nói: "Tôi đang định kêu người giúp việc gọi mấy đứa xuống ăn sáng thì mấy đứa đã xuống hết rồi."

Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh lùng, quan tâm tới Hứa Thâm Thâm bên cạnh: "Tối hôm qua cô chưa ăn gì, lại mệt cả đêm, ăn nhiều một chút."

Hứa Thâm Thâm nhíu mày nhìn về phía anh, sao anh cũng trở nên giống Bạch Viện Viện, lại mang chuyện đó ra khoa khoang.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Diệp Mạc Phàm rất kém, một chút muốn ăn cũng không có.

Hứa Thâm Thâm cúi đầu, im lặng ăn cháo trứng thịt nạc, động tác dịu dàng.

"Quân Trầm, con mới về nước thì ở chỗ nào, muốn ở lại Bạch gia hay không?" Bạch phu nhân quan tâm hỏi.

"Không cần quan tâm, đã chuẩn bị xong biệt thự." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Bạch phu nhân mím môi: "Con ở mình không tiện, khong ai chăm sóc khiến mẹ không yên lòng."

"Có Thâm Thâm." Lệ Quân Trầm khẽ nói.

Hứa Thâm Thâm ngơ ngác một chút, cô cũng không có muốn ở cùng với anh?

Cho dù là tình nhân, cũng không cần thiết ở cùng, anh không thể Kim Ốc Tàng Kiều, cho cô chuyển sang nơi khác ư?

"Thân Thâm sẽ thích hợp ư?" Bạch phu nhân mang ý sâu xa hỏi.

"Hứa Thâm Thâm, cô biết giặt quần áo nấu cơm không?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm bỏ cái muỗng sứ trong tay xuống, lắc đầu: "Tôi không biết."

Lệ Quân Trầm đã sớm biết cô sẽ nói như vậy, nhếch khóe miệng ngạo mạn: "Tốt, tôi cũng không cần người giúp việc."

"Nhưng tôi biết xài tiền phá của." Hứa Thâm Thâm ranh mãnh nhìn Lệ Quân Trầm, xem anh định thế nào.

Lệ Quân Trầm nhếch khóe miệng cao hơn, cười nói: "Tốt, tôi thiếu một người biết tiêu tiền."

Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn anh, hoàn toàn không ngờ anh sẽ như vậy.

"Nhưng nếu muốn ở cùng với anh, tôi phải hỏi người nhà một chút." Hứa Thâm Thâm có chút hốt hoảng.

"Ồ, chuyện hỏi người nhà này, giống như hai người chưa ngủ qua với nhau vậy." Bạch Viện Viện châm chọc hỏi.

Lệ Quân Trầm bắn qua ánh mắt lạnh lùng.

Bạch Viện Viện giật nảy mình, hoảng hốt quay đầu qua chỗ khác, không dám đối mặt với anh.

Hứa Thâm Thâm nhìn Bạch Viện Viện, khẽ nói: "Chúng tôi ngủ với nhau, cô có ý kiến?"

Bạch Viện Viện tức giận nhìn cô: "Vô liêm sỉ!"

"Bạch Viện Viện, chú ý thái độ của cô, không chừng tôi sẽ thành thím của cô." Hứa Thâm Thâm cong khóe mắt, cười lạnh nói: "Chọc giận tôi, tôi sẽ kêu Lệ tiên sinh chừng trị cô!"

"Cô dám!" Bạch Viện Viện vỗ bàn.

"Đủ rồi!" Bạch Quang Huy quát lên một tiếng, lập tức yên tĩnh.

Hứa Thâm Thâm vốn không có sợ Bạch Quang Huy, liếc mắt nhìn thoáng qua hỏi: "Ông Bạch, lúc nào ông định giao cổ phần cho tôi đây, gần đây tôi rất bận, tốt nhất ông nên nắm bắt thời gian, nếu như giữ càng lâu thì sẽ càng ảnh hưởng tới Bạch gia."

Hết chương 24.
Chương 25 Đến đó làm

"Đợi chút nữa cô đến phòng sách của tôi." Bạch Quang Huy xanh cả mặt.

Hứa Thâm Thâm khẽ nhếch khóe môi: "Được."

Bạch Viện Viện giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Thâm Thâm, hận không thể lột một lớp da của cô.

Ăn xong bữa sáng, Hứa Thâm Thâm đi theo Bạch Quang Huy vào phòng sách.

Bạch Quang Huy đặt một phần tài liệu lên bàn sách, nói với cô: "Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần."

Hứa Thâm Thâm đảo mắt, đưa tay nhận lấy, lại bị Bạch Quang Huy dùng tay giữ lại.

"Ông Bạch muốn đổi ý sao?" Đôi mắt Hứa Thâm Thâm trầm xuống, cười lạnh, trong mắt không có một chút sợ hãi.

Bạch Quang Huy khẽ nhíu mày, mới từng đó tuổi nhưng lòng dạ thật khiến người ta kinh ngạc.

"Nếu như tôi đổi ý, dù sao video đã đăng ra ngoài, bọn chúng cũng sẽ kết hôn." Bạch Quang Huy thật sự có chút hối hận ngắm, cũng đau lòng vì 10% cổ phần này.

Hứa Thâm Thâm giống như hồ ly cười lạnh: "Ông Bạch, ông sẽ không nghĩ là Hứa Thâm Thâm tôi chỉ có mỗi một chiêu này mà đến đùa nghịch trước mặt ông ư?"

Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo, khẽ cười nói: "Chỉ cần tôi kéo áo ra, hét to một tiếng cưỡng gian, ông Bạch cảm thấy đến lúc đó ông cố gắng chỉ vì 10% cổ phần này ư?"

Vẻ mặt Bạch Quang Huy đen như đáy nồi: "Yêu nghiệt!"

"Ha ha!" Hứa Thâm Thâm cười lạnh, ánh mắt đột nhiên ác liệt: "Còn không phải đều bị mấy người ép."

Bạch Quang Huy buông tay của mình ra, ván này ông thua.

Không ngờ bản thân mình lại thua ở trong tay một nhóc con.

Hứa Thâm Thâm cầm thấy giấy tờ cổ chuyển nhượng phần trong tay, nụ cười rực rỡ: "Cám ơn ông Bạch, tiện thì cho tôi hỏi thêm một câu, tôi có 10% cổ phần này, cộng thêm 10% sẵn có, có thể đảm nhiệm chức vị gì trong công ty?"

"Ít nhất cũng là giám đốc." Bạch Quang Huy đáp qua loa, thế nhưng nói xong ông thấy hối hận.

Hứa Thâm Thâm khẽ cong mày: "Tốt quá, vậy tiếp theo tôi sẽ tới công ty báo danh."

Nói xong cô quay người rời đi.

Bạch Quang Huy hận không thể vả vào cái miệng rộng của mình.

Hứa Thâm Thâm từ trong phòng sách ra, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cô siết chặt giấy chuyển nhượng cổ phần trong tay, vẻ mặt u buồn và độc ác.

Rõ ràng cái này là của Hứa gia bọn họ, bây giờ cô lấy về cũng là điều đương nhiên.

Mục tiêu của cô không chỉ ở đây, cô muốn lấy lại toàn bộ Hứa gia!

Đi đến ngã rẽ cuối cùng, cô nhìn thấy Lệ Quân Trầm đang chờ mình.

Cô khẽ cười một nụ cười xinh đẹp: "Lệ tiên sinh đang chờ tôi, là sợ tôi bị bắt nạt sao?"

"Cô sẽ để cho một ông già bắt nạt ư?" Lệ Quân Trầm lạnh nhạt hỏi.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười, ánh mắt hiện vẻ ngoan độc: "Nếu ông ta dám bắt nạt tôi, tôi sẽ để ông ta cố gắng nhiều hơn!"

"Tôi đưa cô về nhà." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lùng, đưa cô về, anh cũng phải tới công ty.

"Không cần, Lệ tổng đưa tôi qua tập đoàn Hứa thị, hôm nay tôi muốn tới đó làm." Hứa Thâm Thâm đắc ý giơ giấy chuyển nhượng cổ phần trong tay nói: "Cảm ơn Lệ tiên sinh."

Đôi mắt lạnh của Lệ Quân Trầm hơi thu lại: "Đi."

Hứa Thâm Thâm cười xinh xắn, đi theo Lệ Quân Trầm xuống dưới lầu như cái đuôi.

—— Hứa Thâm Thâm đi vào tập đoàn Hứa thị, đứng ở cửa công ty, cô có chút giật mình, thật sự đã lâu không thấy.

Từ khi cổ phần trong tay cô bị đoạt mất , đã lâu rồi không tới công ty.

Về sau cố gắng bảo vệ 10% cổ phần, sau đó khi có cuộc họp cổ đông của công ty, không ai còn thông báo cho cô nữa.

Nghe nói nhưng người mà cha dẫn dắt cũng bị sa thải, cô muốn đứng vững gót chân ở đây, còn cần nuôi dưỡng thế lực của mình.

Hứa Thâm Thâm vừa xuất hiện, liền gây nên sóng to gió lớn trong công ty.

Cái gì cũng có, Hứa Thâm Thâm chỉ coi như không nghe thấy.

Quản lý Trần của bộ phận nhân sự nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, có chút kinh ngạc: "Chị cả, sao chị lại tới đây?"

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: "Công ty này cũng có cổ phần của tôi, sao tôi lại không thể tới."

"Có 10%, cũng không tính là gì." Quản lý Trần cười ngại ngùng.

"Là 20%." Hứa Thâm Thâm uốn nắn: "Nhân tiện nhắc tới, hiện tại tôi là phó giám đốc công ty, anh nên lễ độ với tôi một chút, tôi nghĩ thoáng sẽ cho anh thoải mái."

Quản lý Trần ngây ra, tại sao Hứa Thâm Thâm đột nhiên có 20% cổ phần, chẳng lẽ lời đòn ra ngoài là thật, cô thật sự leo lên giường của Lệ Quân Trầm?

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Mau xử lý thẻ vào cửa, bây giờ tôi cần nó."

Nói xong cô đi ra khỏi bộ phận nhân sự.

Trước đó cũng là bởi vì không có thẻ ra vào, cô mới không có cách nào tự do ra vào công ty.

Hứa Thâm Thâm đi vào phòng làm việc của mình, nhìn thấy bên trong có chút lộn xộn, cô gọi nhân viên vệ sinh tới quét dọn.

Dì nhân viên vệ sinh lại rất khách sao, giúp cô dọn sạch văn phòng, Hứa Thâm Thâm cho bà ra ngoài, tự mình ngồi trên ghế làm việc như có điều suy nghĩ.

Cô đang nghĩ, bước đầu tiên để đứng vững gót chân ở công ty chính là khiến những người bên ngoài tin phục.

Đầu tiên, nhất định cô phải lấy được một hạng mục lớn.

Nhân tiện thăm dò một chút, có mấy người ngoài kia trung thành với mình.

—— Lệ Quân Trầm đang xử lý giấy tờ, Bùi Triết đi tới: "Lệ tổng, chị Hứa tới."

"Hứa Thâm Thâm ư?" Lệ Quân Trầm nhíu mày, bọn họ mới tách ra chưa tới một lúc, con sên này lại!

Hứa Thâm Thâm ở ngoài, chọc chọc vào vai Bùi Triết, ra hiệu anh ta tránh ra.

Bùi Triết thành thật tránh ra, Hứa Thâm Thâm nhếch khóe miệng cười rồi đi vào.

Nhìn thấy Lệ Quân Trầm như có điều suy nghĩ, cô oán trách: "Lệ tổng, tôi muốn gặp anh cũng khó khăn như thế ư?"

Lệ tổng?

Lệ Quân Trầm nhướn mày lạnh lùng, trước đó cô đều gọi mình là Lệ tiên sinh.

"Cô tới làm gì?" Lệ Quân Trầm buông giấy tờ trong tay xuống, mắt đen sâu lắng nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm đến gần anh, hai tay khẽ ôm lấy cổ anh, cười nói: "Tới tìm anh nói chuyện làm ăn."

Bùi Triết cảm thấy ở đây không còn có chuyện của liền đi ra ngoài, nhân tiện đóng kỹ cửa.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày: "Tới tìm tôi nói chuyện làm ăn, có gan đấy."

Hứa Thâm Thâm cúi người, dựa cằm của mình lên vai anh, khẽ cười một tiếng: "Nếu cuộc làm ăn này của tôi có thể giúp anh hại Bạch gia, anh có đồng ý hợp tác với tôi không?"

Lệ Quân Trầm đưa tay ra, kéo cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt lạnh lùng: "Con hồ ly như cô không sợ lật thuyền trong mương ư?"

Hứa Thâm Thâm cười mập mờ, hai tay quấn lấy cổ Lệ Quân Trầm, khẽ dựa mũi mình lên mũi Lệ Quân Trầm, hơi thở như hoa lan: "Tôi không sợ, người khác đều nói tôi là yêu nữ, còn anh lại là ác ma, làm ăn với anh tôi sẽ không lật thuyền."

"Nhưng cô sẽ phải đánh đổi một số thứ." Lệ Quân Trầm giữ lấy cằm cô, yêu tinh này thật sự mê người.

Hứa Thâm Thâm cười xinh đẹp, cô đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi, vừa nói: "Như vậy được chứ?"

Lệ Quân Trầm đưa tay chỉ ra cửa sổ sát đất phía sau, giọng nói mêm đắm: "Đến đó làm."

Toàn thân Hứa Thâm Thâm run lên, chẳng phải chỗ đó sẽ bị người đối diện thấy được ư!

Hết chương 25.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom