Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16 Đăng lên nhóm bạn bè
Lệ Quân Trầm hừ lạnh: "Coi như cô thức thời."
Hứa Thâm Thâm cười hiền hòa, trong lòng thầm nghĩ đàn ông quả nhiên đều như vậy, rất vui vẻ nghe mấy lời nịnh hót nói dối.
Cô thừa nhận Lệ Quân Trầm đúng là một người đàn ông cực phẩm, nhưng tối hôm qua quả thật cô không thoải mái.
"Thâm Thâm, con tới đây." Sắc mặt Diêu Tuyết Lệ tái xanh gọi Hứa Thâm Thâm tới bên.
Trong lòng Hứa Thâm Thâm hơi hồi hộp một chút, xong rồi, mẹ muốn ra oai.
"Tôi đi xuống." Hứa Thâm Thâm lo lắng không yên đứng dậy, đi về phía Diêu Tuyết Lệ.
Lệ Quân Trầm ngồi xuống, chờ Bùi Triết dẫn bác sĩ vào.
Hứa Thâm Thâm đi theo Diêu Tuyết Lệ qua một bên, là nơi cách Lệ Quân Trầm rất xa khiến anh không thể nghe thấy được.
"Thâm Thâm, chuyện này rốt cuộc là sao?!" Diêu Tuyết Lệ nén lửa giận trong lòng hỏi.
"Mẹ, mẹ không nên hỏi." Hứa Thâm Thâm cực kỳ khó khăn, cô hít sâu một hơi đáp, "Con đi tìm Diệp Mạc Phàm, anh ta chẳng những không giúp gì con lại còn gọi Bạch Viện Viện tới sỉ nhục con. Con gặp đường cùng mới phải đi tìm Lệ Quân Trầm, mẹ cũng thấy đấy, anh ấy giúp chúng ta xử lý mọi việc cần thiết."
"Thâm Thâm, con thật là hồ đồ!" Diêu Tuyết Lệ vô cùng đau đớn nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm kéo khóe miệng chua xót: "Mẹ, một đứa con gái như con còn có cách nào đây. Trong lòng con có mối hận lớn như vậy, không đi tìm một kẻ địch nổi Diệp gia và Bạch gia thì nói gì tới chuyện báo thù nữa."
"Con à, tương lai của con phải làm sao bây giờ?" Diêu Tuyết Lệ quay đầu nhìn di ảnh của chồng mình, khẽ khóc nức nở, bà có lỗi với Hứa gia.
"Mẹ, tương lai của con, con không nhìn thấy, con chỉ thấy trước mắt có thể ổn định cuộc sống cho mẹ, có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng, lại còn có thể cướp lại tập đoàn Hứa thị của ba là con đã hài lòng rồi." Hứa Thâm Thâm khẽ đáp.
Ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, giống như người già đã trải qua gió sương, bình tĩnh thâm thúy.
Diêu Tuyết Lệ thở dài thườn thượt, không biết nên nói gì.
Hứa Thâm Thâm liếc mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Trầm ở phía xa, khẽ nói: "Mẹ, con đi xem."
Diêu Tuyết Lệ gật đầu, bà cũng cần giữ im lặng.
Hứa Thâm Thâm trở lại bên cạnh Lệ Quân Trầm, ngồi xuống dịu dàng như một con mèo.
"Nói xong rồi?" Lệ Quân Trầm lãnh đạm hỏi.
"Là mẹ tôi khá ngạc nhiên, không tưởng tượng nổi Lệ tiên sinh lại yêu thích tôi như vậy." Hứa Thâm Thâm chớp mắt, nụ cười hiền hòa dễ thương.
"Là yêu thích cơ thể của cô." Lệ Quân Trầm sửa lại cho đúng.
"Cơ thể của tôi cũng là của tôi, tức là yêu thích tôi." Hứa Thâm Thâm cười vô liêm sỉ, đầu khẽ dựa lên vai Lệ Quân Trầm: "Lê tiên sinh, cho mượn bả vai một chút, tôi mệt mỏi quá."
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn cô thâm trầm.
Cô khẽ mỉm cười, đầu dựa vào vai anh, sau đó nhắm mắt lại.
Bùi Triết dẫn bác sĩ tới, thấy cảnh tượng này không khỏi sửng sốt.
Từ trước tới nay Lệ Quân Trầm vẫn ghét thân mật như vậy với phụ nữ, anh ta cũng chưa từng thấy Lệ Quân Trầm từng có người phụ nữ nào.
Anh ta quay đầu ý bảo bác sĩ chờ một chút.
Sau đó hai người liền ngồi một bên chờ đợi.
Hứa Thâm Thâm từ từ mở mắt, đôi mắt cô ướt át, ba cứ lạnh lùng ra đi như vậy thật quá đáng thương.
Cô hít sâu một hơi, ngồi dậy, cười nói với Lệ Quân Trầm: "Tôi có thể chụp với Lệ tiên sinh một tấm hình không?"
Lệ Quân Trầm nhíu mày nhưng không hề từ chối.
Hứa Thâm Thâm vui vẻ trong lòng, lấy điện thoại di động của mình ra, giơ lên giữa không trung chụp một tấm hình và nửa bả vai của Lệ Quân Trầm.
Nhưng trong tấm ảnh Lệ Quân Trầm chỉ lộ nửa mặt, cũng không quá thân thiết.
Hứa Thâm Thâm đăng tấm hình lên nhóm bạn bè, viết: "Cảm ơn người ở bên tôi."
Sau đó nhấn gửi.
Cô tin rằng nhất định sẽ khiến những người nhìn thấy tấm hình tới để kiểm chứng người này có phải Lệ Quân Trầm hay không.
Hết chương 16.
Chương 16 Đăng lên nhóm bạn bè
Lệ Quân Trầm hừ lạnh: "Coi như cô thức thời."
Hứa Thâm Thâm cười hiền hòa, trong lòng thầm nghĩ đàn ông quả nhiên đều như vậy, rất vui vẻ nghe mấy lời nịnh hót nói dối.
Cô thừa nhận Lệ Quân Trầm đúng là một người đàn ông cực phẩm, nhưng tối hôm qua quả thật cô không thoải mái.
"Thâm Thâm, con tới đây." Sắc mặt Diêu Tuyết Lệ tái xanh gọi Hứa Thâm Thâm tới bên.
Trong lòng Hứa Thâm Thâm hơi hồi hộp một chút, xong rồi, mẹ muốn ra oai.
"Tôi đi xuống." Hứa Thâm Thâm lo lắng không yên đứng dậy, đi về phía Diêu Tuyết Lệ.
Lệ Quân Trầm ngồi xuống, chờ Bùi Triết dẫn bác sĩ vào.
Hứa Thâm Thâm đi theo Diêu Tuyết Lệ qua một bên, là nơi cách Lệ Quân Trầm rất xa khiến anh không thể nghe thấy được.
"Thâm Thâm, chuyện này rốt cuộc là sao?!" Diêu Tuyết Lệ nén lửa giận trong lòng hỏi.
"Mẹ, mẹ không nên hỏi." Hứa Thâm Thâm cực kỳ khó khăn, cô hít sâu một hơi đáp, "Con đi tìm Diệp Mạc Phàm, anh ta chẳng những không giúp gì con lại còn gọi Bạch Viện Viện tới sỉ nhục con. Con gặp đường cùng mới phải đi tìm Lệ Quân Trầm, mẹ cũng thấy đấy, anh ấy giúp chúng ta xử lý mọi việc cần thiết."
"Thâm Thâm, con thật là hồ đồ!" Diêu Tuyết Lệ vô cùng đau đớn nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm kéo khóe miệng chua xót: "Mẹ, một đứa con gái như con còn có cách nào đây. Trong lòng con có mối hận lớn như vậy, không đi tìm một kẻ địch nổi Diệp gia và Bạch gia thì nói gì tới chuyện báo thù nữa."
"Con à, tương lai của con phải làm sao bây giờ?" Diêu Tuyết Lệ quay đầu nhìn di ảnh của chồng mình, khẽ khóc nức nở, bà có lỗi với Hứa gia.
"Mẹ, tương lai của con, con không nhìn thấy, con chỉ thấy trước mắt có thể ổn định cuộc sống cho mẹ, có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng, lại còn có thể cướp lại tập đoàn Hứa thị của ba là con đã hài lòng rồi." Hứa Thâm Thâm khẽ đáp.
Ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, giống như người già đã trải qua gió sương, bình tĩnh thâm thúy.
Diêu Tuyết Lệ thở dài thườn thượt, không biết nên nói gì.
Hứa Thâm Thâm liếc mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Trầm ở phía xa, khẽ nói: "Mẹ, con đi xem."
Diêu Tuyết Lệ gật đầu, bà cũng cần giữ im lặng.
Hứa Thâm Thâm trở lại bên cạnh Lệ Quân Trầm, ngồi xuống dịu dàng như một con mèo.
"Nói xong rồi?" Lệ Quân Trầm lãnh đạm hỏi.
"Là mẹ tôi khá ngạc nhiên, không tưởng tượng nổi Lệ tiên sinh lại yêu thích tôi như vậy." Hứa Thâm Thâm chớp mắt, nụ cười hiền hòa dễ thương.
"Là yêu thích cơ thể của cô." Lệ Quân Trầm sửa lại cho đúng.
"Cơ thể của tôi cũng là của tôi, tức là yêu thích tôi." Hứa Thâm Thâm cười vô liêm sỉ, đầu khẽ dựa lên vai Lệ Quân Trầm: "Lê tiên sinh, cho mượn bả vai một chút, tôi mệt mỏi quá."
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn cô thâm trầm.
Cô khẽ mỉm cười, đầu dựa vào vai anh, sau đó nhắm mắt lại.
Bùi Triết dẫn bác sĩ tới, thấy cảnh tượng này không khỏi sửng sốt.
Từ trước tới nay Lệ Quân Trầm vẫn ghét thân mật như vậy với phụ nữ, anh ta cũng chưa từng thấy Lệ Quân Trầm từng có người phụ nữ nào.
Anh ta quay đầu ý bảo bác sĩ chờ một chút.
Sau đó hai người liền ngồi một bên chờ đợi.
Hứa Thâm Thâm từ từ mở mắt, đôi mắt cô ướt át, ba cứ lạnh lùng ra đi như vậy thật quá đáng thương.
Cô hít sâu một hơi, ngồi dậy, cười nói với Lệ Quân Trầm: "Tôi có thể chụp với Lệ tiên sinh một tấm hình không?"
Lệ Quân Trầm nhíu mày nhưng không hề từ chối.
Hứa Thâm Thâm vui vẻ trong lòng, lấy điện thoại di động của mình ra, giơ lên giữa không trung chụp một tấm hình và nửa bả vai của Lệ Quân Trầm.
Nhưng trong tấm ảnh Lệ Quân Trầm chỉ lộ nửa mặt, cũng không quá thân thiết.
Hứa Thâm Thâm đăng tấm hình lên nhóm bạn bè, viết: "Cảm ơn người ở bên tôi."
Sau đó nhấn gửi.
Cô tin rằng nhất định sẽ khiến những người nhìn thấy tấm hình tới để kiểm chứng người này có phải Lệ Quân Trầm hay không.
Hết chương 16.
Loading in progress...
Chương 18 Anh là chú của cô ta
"Hứa Thâm Thâm, chỉ có tôi được đổi, cô không có tư cách." Lệ Quân Trầm lạnh lùng khiển trách.
"Được được, không đổi thì không đổi." Hứa Thâm Thâm nhún vai. Cô cũng chỉ thử thăm dò một chút thôi, sao anh lại tức giận như vậy chứ.
Cô thở dài một hơi, chuẩn bị quay trở về.
Lúc này, Diệp Mạc Phàm từ ngoài bước vào, anh ta hổn hển giữ chặt cổ tay của Hứa Thâm Thâm, tức giận quát: "Hứa Thâm Thâm, em đã làm những gì!"
Hứa Thâm Thâm bị hắm túm có hơi đau, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Diệp Mạc Phàm, anh buông tay, anh làm tôi đau đó!"
"Hứa Thâm Thâm, sao em lại tới châm chọc Viện Viện?" Diệp Mạc Phàm tức giận nhìn cô: "Cô ấy là người con gái yếu đuối, không chịu nổi dạng kích thích đó của em."
Cô gái yếu đuối?
Hứa Thâm Thâm hừ lạnh: "Diệp thiếu gia, buông tay chó của anh ra. Anh cũng không nhìn thử xem đây là trường hợp nào. Diệp gia các người liên kết với Bạch gia thâu tóm Hứa gia chúng tôi, giờ lại chạy tới tang lễ của ba tôi làm loạn, thật là khinh người quá đáng rồi đó!"
Lúc này Diệp Mạc Phàm mới chú ý hôm nay có rất nhiều người tới tham dự tang lễ.
Hôm qua anh ta nghe Bạch Viện Viện nói rằng tang lễ vắng vẻ khác thường.
"Buông tay ra." Cuối cùng Lệ Quân Trầm ở bên cạnh cũng mở miệng.
Diệp Mạc Phàm không ngờ rằng Lệ Quân Trầm ở đây, lập tức buông tay ra.
Chuyện của nhà máy Mân Nam còn chưa giải quyết, hai nhà Lương Tử lại có quan hệ mật thiết, bây giờ không phải là thời điểm đối đầu.
Hứa Thâm Thâm giơ cổ tay lên phát hiện nó đã đỏ hồng.
Cô nhìn Diệp Mạc Phàm chán ghét, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ.
"Thứ đó là tôi sai người đưa đi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng mở miệng.
Diệp Mạc Phàm hơi sửng sốt, anh ta thật sự không tin.
Lệ Quân Trầm là nhân vật có mặt mũi, mang thứ đồ bẩn thỉu như vậy đi uy hiếp một cô gái tay không tấc sắt, thật sự quá mất mặt.
"Lệ tổng, anh có ý gì?" Ánh mắt Diệp Mạc Phàm nghiêm nghị nhìn anh.
"Cô ta cho người tới quấy rối, chẳng qua tôi chỉ dạy bảo một chút." Lệ Quân Trầm ngồi trên ghế, tư thế ung dung, giống như một quý ông cao ngạo.
"Anh có tư cách gì." Diệp Mạc Phàm cũng là một đứa con cưng, bị một kẻ xấp xỉ tuổi mình nói như vậy, tự nhiên thấy khó chịu trong lòng.
"Tôi là chú của cô ta, cậu cảm thấy tôi có tư cách gì?" Lệ Quân Trầm khẽ đáp.
Chú?!
Hứa Thâm Thâm cũng ngây người.
Lệ Quân Trầm là chú của Bạch Viện Viện, có thể ư?!
Chẳng trách vừa rồi anh ta chẳng chịu nói.
Anh ta thật sự là con riêng của Bạch gia mà.
Độ khiếp sợ của Diệp Mạc Phàm không thua gì Hứa Thâm Thâm, bởi anh ta cũng chưa từng nghe qua chuyện này.
Nhưng sự việc tới nước này, anh ta tin Lệ Quân Trầm không hề nói dối.
"Mặc dù tôi chưa cưới Hứa Thâm Thâm, nhưng trên danh nghĩa cô ấy cũng được coi như thím của cậu." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn anh ta: "Sau này chú ý lời nói của cậu, đi đi."
Hứa Thâm Thâm chớp chớp mắt, nhìn Lệ Quân Trầm mờ ám: "Quân Trầm..."
Diễn trò phải diễn tới nơi, đối phương đã cho mình chỗ dựa như vậy, đương nhiên cô phải tiếp tục.
Diệp Mạc Phàm cảm thấy mình không nên tới, quả thực là tự làm mình mất mặt, còn khiến mình mặt mũi xám xịt.
Chẳng qua nếu Lệ Quân Trầm thực sự là chú của Bạch Viện Viện, chuyện công xưởng Mân Nam kia có lẽ sẽ có cách giải quyết.
"Hứa Thâm Thâm, nay trước mặt nhiều người, anh sẽ nói rõ ràng, từ nay về sau anh và em cắt đứt, không còn liên quan gì tới nhau!" Diệp Mạc Phàm định vớt vát chút danh dự cho bản thân.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh, làm sao có thể để anh ta thực hiện được gian kế chứ. "Diệp thiếu gia, anh có nhầm không? Là tôi bỏ rơi anh, hơn nữa, anh so với Lệ Quân Trầm thì rất vô dụng."
Hết chương 18.
Chương 19 Đêm này cô không thể để tôi... thất vọng
Mặt của Diệp Mạc Phàm đỏ còn hơn sắt nung, đây là lần đầu anh ta bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
Hứa Thâm Thâm cười như yêu tinh: "Diệp thiếu gia đi thong thả không tiễn nhé. Nếu còn không đi tôi sợ tối nay ba tôi sẽ tới tìm anh đó."
Diệp Mạc Phàm nắm chặt thành hai nắm đấm, giận dữ xoay người bỏ đi.
Mọi người chứng kiến cuộc tình tay ba này liền bàn tán ầm ĩ.
Chờ anh ta rời đi, khóe miệng cười tươi của Hứa Thâm Thâm giống như sao băng sa xuống, quay về phía Lệ Quân Trầm khẽ nói: "Lệ tiên sinh yên tâm, tôi biết mình không đáng bao nhiêu cân lượng, sau một năm tuyệt đối sẽ không bám víu lấy anh nữa."
Bởi vì cô chưa từng dám hy vọng hão huyền.
Đôi mắt Lệ Quân Trầm sâu thăm thẳm, lạnh lùng băng giá.
Ba ngày sau, ông Hứa về nơi yên nghỉ.
Hứa Thâm Thâm đứng trước mộ phần của ba, quỳ xuống đất thề: "Ba yên tâm, chỉ cần có con ở đây, sẽ không để ai cướp đi tất cả của Hứa gia, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, xin ba yên tâm."
Diêu Tuyết Lệ lau khóe mắt, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chiếc xe Maybach màu đen ở dưới chân núi, lại thở dài thườn thượt.
"Thâm Thâm, hay là chúng ta đừng tranh đấu nữa." Diêu Tuyết Lệ không muốn Hứa Thâm Thâm lún quá sâu, cô làm người tình của Lệ Quân Trầm sẽ bị người ta khinh rẻ suốt đời.
"Con không muốn!" Hứa Thâm Thâm quật cường: "Bạch gia và Diệp gia hại chúng ta thảm như vậy, còn hại chết cả ba. Con tuyệt đối không tha cho bọn họ! Cho dù là liên lụy tới tính mạng, con cũng không tiếc!"
Diêu Tuyết Lệ rơi vào khủng hoảng, bà sợ nhất là Hứa Thâm Thâm muôn đời không quay lại được.
Hứa gia chỉ còn lại một mình cô thôi.
"Mẹ, mẹ về trước đi, con phải ra ngoài với Lệ Quân Trầm một chuyến." Hứa Thâm Thâm đứng dậy, khẽ phủi đi tro bụi trên đầu gối.
"Con đi đâu vậy?" Diêu Tuyết Lệ vội vã hỏi.
"Còn có thể đi đâu đây ạ, tới nhà anh ta hoặc là giường của anh ta." Hứa Thâm Thâm cười đau khổ: "Dù sao cũng cần thiết."
"Thâm Thâm..." Diêu Tuyết Lệ òa khóc.
Hốc mắt Hứa Thâm Thâm đỏ hồng: "Mẹ, mong rằng mẹ không ghét bỏ con."
"Sẽ không đâu." Diêu Tuyết Lệ ôm cô thật chặt: "Sao mẹ có thể ghét bỏ con, là mẹ không có bản lĩnh bảo vệ con thật tốt."
Hứa Thâm Thâm sụt sịt một chút, vỗ bả vai của bà: "Mẹ, cảm ơn mẹ, con đi trước."
Nói xong, cô buông Diêu Tuyết Lệ ra, bước thẳng về phía chiếc xe.
Sau khi Diêu Tuyết Lệ nhìn Hứa Thâm Thâm lên xe của Lệ Quân Trầm, chờ xe chạy rồi bà bật khóc thật lớn, một mình khóc trên núi không biết bao lâu.
"Chúng ta đi đâu?" Hứa Thâm Thâm không yên lòng ngồi trên xe.
"Về nhà." Lệ Quân Trầm khẽ nói.
Khóe miệng Hứa Thâm Thâm hơi rẩy: "Lệ tiên sinh vội vã muốn ở cùng tôi như vậy, không sợ xui xẻo sao?"
Ba của cô vừa mới yên nghỉ, anh không cho cô cơ hội lấy hơi sao?!
"Hứa Thâm Thâm, trong đầu cô đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Lệ Quân Trầm u ám: "Nhà của tôi là Bạch gia."
Bạch gia?
Cũng là nhà của Bạch Viện Viện?
"Xin lỗi, là tôi hiểu lầm." Hứa Thâm Thâm chớp chớp đôi mắt, cười ngượng ngùng, cô âm thầm thở phào một hơi.
Một lúc lâu sau, Lệ Quân Trầm cất giọng nói: "Cô không hiểu lầm, bây giờ quả thật tôi rất muốn làm với cô."
"Khụ khụ..." Hứa Thâm Thâm nhận một vạn điểm kinh sợ, có phải não anh ta bị úng tinh trùng rồi không hả?
Sao vừa qua đêm đã nghĩ tới chuyện kia rồi!
"Phối hợp diễn xuất với cô lâu như vậy rồi, Hứa Thâm Thâm, đêm nay cô đừng khiến tôi... thất vọng." Anh túm lấy cằm của Hứa Thâm Thâm, hơi dùng sức, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Hết chương 19.
Chương 20 Không nên xuất hiện
Đôi mắt Hứa Thâm Thâm đảo qua, vẻ mặt ẩn ý: "Kính xin Lệ tiên sinh nói rõ."
"Rất đơn giản, tôi hi vọng được xem dáng vẻ giơ chân của người Bạch gia." Hôm nay Lệ Quân Trầm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm nói lời ác độc với Bạch Linh, quả thật không tệ.
Hứa Thâm Thâm cười thản nhiên nói: "Đã hiểu, Lệ tiên sinh yên tâm, tôi có thể làm tốt. Chỉ là theo như trao đổi, Lệ tiên sinh cần phải cho tôi một chút lợi ích."
"Nói đi." Lệ Quân Trầm rút tay của mình lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn: "Trong tay của tôi còn có 10% cổ phần của Hứa gia, muốn chống lại Bạch gia và Diệp gia, còn cần ít nhất 10% cổ phần nữa, Lệ tiên sinh có thể giúp tôi một chút chứ?"
"Cô có biết giá trị của 10% cổ phần không?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
"Lệ tiên sinh yên tâm, tôi không cần 10% này, anh chỉ cần giao cho tôi xử lý là được." Hứa Thâm Thâm đã tính toán từ trước, không đời nào Lệ Quân Trầm phí phạm tiền bạc giúp mình thu mua cổ phần.
Đối phương là thương nhân, làm sao có thể buôn bán lỗ được.
Lệ Quân Trầm nhìn cô, cô mỉm cười hiền dịu đáng yêu, xem ra đã có kế hoạch.
Đây mới chính là mục đích thực sự của việc cô tới tìm mình ngày trước.
Thật đúng là thông minh.
Lệ Quân Trầm im lặng không nói, thái độ cũng không lạnh lùng, dường như đã chấp nhận.
Hứa Thâm Thâm biết rõ được mất, cô hôn lên má Lệ Quân Trầm một cái như chuồn chuồn lướt nước: "Cảm ơn Lệ tiên sinh."
Giọng nói của cô cực kỳ ngọt ngào.
Bùi Triết lái xe phía trước cảm thấy Hứa Thâm Thâm đồi bại không kém gì yêu tinh!
"Lệ tổng, có cần cho cô Hứa thay bộ đồ khác?" Bùi Triết nhắc nhở với ý tốt.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua người con gái trong ngực. Cô mặc một tà áo dài màu đen, dịu dàng phóng khoáng, trang nhã lạ thường, không có cảm giác gợi cảm mê hoạch: "Không cần."
Nét mày của Hứa Thâm Thâm cong cong: "Lệ tiên sinh thích là tốt rồi."
Bùi Triết khẽ thở dài, biết rõ rằng Hứa Thâm Thâm cố tình nói như vậy nhưng Lệ Quân Trầm vẫn mắc câu.
Qủa nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Bọn họ tới Bạch gia rất nhanh.
Hứa Thâm Thâm nhìn không ít xe cộ đỗ trước cửa, hơi kinh ngạc: "Nay Bạch gia có chuyện gì vui sao?"
"Đại thọ 70 tuổi của Bạch Quang Huy." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Bạch Quang Huy chính là ba của Lệ Quân Trầm.
Đã gọi thẳng tên như vậy, xem ra quan hệ giữa họ không tốt lắm.
Hứa Thâm Thâm đi theo Lệ Quân Trầm vào cửa lớn của Bạch gia, mọi người thấy họ cùng xuất hiện bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bạch Quang Huy ngồi cách đó không xa vốn còn mang nét mặt vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Thâm Thâm biểu cảm liền đông cứng lại.
Lúc Lệ Quân Trầm dẫn cô tới, Bạch Quang Huy tức giận nói: "Con dẫn cô ta tới làm gì?!"
"Thâm Thâm, giới thiệu một chút, đây là ba dượng của tôi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng: "Nhân tiện, mẹ nuôi của tôi là vợ sau của ông ấy."
Hứa Thâm Thâm hơi sửng sốt, mẹ nuôi, tái giá?
"Quân Trầm, con đã tới rồi." Phía sau bỗng vang lên giọng nói dịu dàng uyển chuyển của một người phụ nữ.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn lại, một vị phu nhân khoảng năm mươi tuổi, được chăm sóc tỉ mỉ đi về phía bọn họ.
Bà cao gầy, khí chất dịu dàng xuất chúng, nhìn qua rất có đạo đức.
"Mẹ." Giọng điệu của Lệ Quân Trầm có hơi dịu đi.
Phu nhân vui vẻ gật đầu, lại nhìn Hứa Thâm Thâm một chút, tròng mắt lóe lên gì đó rồi biến mất thật nhanh.
"Cô là Thâm Thâm?" Người phụ nữ cười như không cười, ánh mắt như có ý cười nhưng lại khiến người ta không cảm thấy ấm áp.
Hứa Thâm Thâm thản nhiên: "Vâng, Bạch phu nhân."
"Cô không nên xuất hiện ở đây hôm nay." Người phụ nữ khẽ nói.
Hết chương 20.
Lệ Quân Trầm hừ lạnh: "Coi như cô thức thời."
Hứa Thâm Thâm cười hiền hòa, trong lòng thầm nghĩ đàn ông quả nhiên đều như vậy, rất vui vẻ nghe mấy lời nịnh hót nói dối.
Cô thừa nhận Lệ Quân Trầm đúng là một người đàn ông cực phẩm, nhưng tối hôm qua quả thật cô không thoải mái.
"Thâm Thâm, con tới đây." Sắc mặt Diêu Tuyết Lệ tái xanh gọi Hứa Thâm Thâm tới bên.
Trong lòng Hứa Thâm Thâm hơi hồi hộp một chút, xong rồi, mẹ muốn ra oai.
"Tôi đi xuống." Hứa Thâm Thâm lo lắng không yên đứng dậy, đi về phía Diêu Tuyết Lệ.
Lệ Quân Trầm ngồi xuống, chờ Bùi Triết dẫn bác sĩ vào.
Hứa Thâm Thâm đi theo Diêu Tuyết Lệ qua một bên, là nơi cách Lệ Quân Trầm rất xa khiến anh không thể nghe thấy được.
"Thâm Thâm, chuyện này rốt cuộc là sao?!" Diêu Tuyết Lệ nén lửa giận trong lòng hỏi.
"Mẹ, mẹ không nên hỏi." Hứa Thâm Thâm cực kỳ khó khăn, cô hít sâu một hơi đáp, "Con đi tìm Diệp Mạc Phàm, anh ta chẳng những không giúp gì con lại còn gọi Bạch Viện Viện tới sỉ nhục con. Con gặp đường cùng mới phải đi tìm Lệ Quân Trầm, mẹ cũng thấy đấy, anh ấy giúp chúng ta xử lý mọi việc cần thiết."
"Thâm Thâm, con thật là hồ đồ!" Diêu Tuyết Lệ vô cùng đau đớn nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm kéo khóe miệng chua xót: "Mẹ, một đứa con gái như con còn có cách nào đây. Trong lòng con có mối hận lớn như vậy, không đi tìm một kẻ địch nổi Diệp gia và Bạch gia thì nói gì tới chuyện báo thù nữa."
"Con à, tương lai của con phải làm sao bây giờ?" Diêu Tuyết Lệ quay đầu nhìn di ảnh của chồng mình, khẽ khóc nức nở, bà có lỗi với Hứa gia.
"Mẹ, tương lai của con, con không nhìn thấy, con chỉ thấy trước mắt có thể ổn định cuộc sống cho mẹ, có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng, lại còn có thể cướp lại tập đoàn Hứa thị của ba là con đã hài lòng rồi." Hứa Thâm Thâm khẽ đáp.
Ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, giống như người già đã trải qua gió sương, bình tĩnh thâm thúy.
Diêu Tuyết Lệ thở dài thườn thượt, không biết nên nói gì.
Hứa Thâm Thâm liếc mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Trầm ở phía xa, khẽ nói: "Mẹ, con đi xem."
Diêu Tuyết Lệ gật đầu, bà cũng cần giữ im lặng.
Hứa Thâm Thâm trở lại bên cạnh Lệ Quân Trầm, ngồi xuống dịu dàng như một con mèo.
"Nói xong rồi?" Lệ Quân Trầm lãnh đạm hỏi.
"Là mẹ tôi khá ngạc nhiên, không tưởng tượng nổi Lệ tiên sinh lại yêu thích tôi như vậy." Hứa Thâm Thâm chớp mắt, nụ cười hiền hòa dễ thương.
"Là yêu thích cơ thể của cô." Lệ Quân Trầm sửa lại cho đúng.
"Cơ thể của tôi cũng là của tôi, tức là yêu thích tôi." Hứa Thâm Thâm cười vô liêm sỉ, đầu khẽ dựa lên vai Lệ Quân Trầm: "Lê tiên sinh, cho mượn bả vai một chút, tôi mệt mỏi quá."
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn cô thâm trầm.
Cô khẽ mỉm cười, đầu dựa vào vai anh, sau đó nhắm mắt lại.
Bùi Triết dẫn bác sĩ tới, thấy cảnh tượng này không khỏi sửng sốt.
Từ trước tới nay Lệ Quân Trầm vẫn ghét thân mật như vậy với phụ nữ, anh ta cũng chưa từng thấy Lệ Quân Trầm từng có người phụ nữ nào.
Anh ta quay đầu ý bảo bác sĩ chờ một chút.
Sau đó hai người liền ngồi một bên chờ đợi.
Hứa Thâm Thâm từ từ mở mắt, đôi mắt cô ướt át, ba cứ lạnh lùng ra đi như vậy thật quá đáng thương.
Cô hít sâu một hơi, ngồi dậy, cười nói với Lệ Quân Trầm: "Tôi có thể chụp với Lệ tiên sinh một tấm hình không?"
Lệ Quân Trầm nhíu mày nhưng không hề từ chối.
Hứa Thâm Thâm vui vẻ trong lòng, lấy điện thoại di động của mình ra, giơ lên giữa không trung chụp một tấm hình và nửa bả vai của Lệ Quân Trầm.
Nhưng trong tấm ảnh Lệ Quân Trầm chỉ lộ nửa mặt, cũng không quá thân thiết.
Hứa Thâm Thâm đăng tấm hình lên nhóm bạn bè, viết: "Cảm ơn người ở bên tôi."
Sau đó nhấn gửi.
Cô tin rằng nhất định sẽ khiến những người nhìn thấy tấm hình tới để kiểm chứng người này có phải Lệ Quân Trầm hay không.
Hết chương 16.
Chương 16 Đăng lên nhóm bạn bè
Lệ Quân Trầm hừ lạnh: "Coi như cô thức thời."
Hứa Thâm Thâm cười hiền hòa, trong lòng thầm nghĩ đàn ông quả nhiên đều như vậy, rất vui vẻ nghe mấy lời nịnh hót nói dối.
Cô thừa nhận Lệ Quân Trầm đúng là một người đàn ông cực phẩm, nhưng tối hôm qua quả thật cô không thoải mái.
"Thâm Thâm, con tới đây." Sắc mặt Diêu Tuyết Lệ tái xanh gọi Hứa Thâm Thâm tới bên.
Trong lòng Hứa Thâm Thâm hơi hồi hộp một chút, xong rồi, mẹ muốn ra oai.
"Tôi đi xuống." Hứa Thâm Thâm lo lắng không yên đứng dậy, đi về phía Diêu Tuyết Lệ.
Lệ Quân Trầm ngồi xuống, chờ Bùi Triết dẫn bác sĩ vào.
Hứa Thâm Thâm đi theo Diêu Tuyết Lệ qua một bên, là nơi cách Lệ Quân Trầm rất xa khiến anh không thể nghe thấy được.
"Thâm Thâm, chuyện này rốt cuộc là sao?!" Diêu Tuyết Lệ nén lửa giận trong lòng hỏi.
"Mẹ, mẹ không nên hỏi." Hứa Thâm Thâm cực kỳ khó khăn, cô hít sâu một hơi đáp, "Con đi tìm Diệp Mạc Phàm, anh ta chẳng những không giúp gì con lại còn gọi Bạch Viện Viện tới sỉ nhục con. Con gặp đường cùng mới phải đi tìm Lệ Quân Trầm, mẹ cũng thấy đấy, anh ấy giúp chúng ta xử lý mọi việc cần thiết."
"Thâm Thâm, con thật là hồ đồ!" Diêu Tuyết Lệ vô cùng đau đớn nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm kéo khóe miệng chua xót: "Mẹ, một đứa con gái như con còn có cách nào đây. Trong lòng con có mối hận lớn như vậy, không đi tìm một kẻ địch nổi Diệp gia và Bạch gia thì nói gì tới chuyện báo thù nữa."
"Con à, tương lai của con phải làm sao bây giờ?" Diêu Tuyết Lệ quay đầu nhìn di ảnh của chồng mình, khẽ khóc nức nở, bà có lỗi với Hứa gia.
"Mẹ, tương lai của con, con không nhìn thấy, con chỉ thấy trước mắt có thể ổn định cuộc sống cho mẹ, có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng, lại còn có thể cướp lại tập đoàn Hứa thị của ba là con đã hài lòng rồi." Hứa Thâm Thâm khẽ đáp.
Ánh mắt của cô vô cùng lạnh nhạt, giống như người già đã trải qua gió sương, bình tĩnh thâm thúy.
Diêu Tuyết Lệ thở dài thườn thượt, không biết nên nói gì.
Hứa Thâm Thâm liếc mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Trầm ở phía xa, khẽ nói: "Mẹ, con đi xem."
Diêu Tuyết Lệ gật đầu, bà cũng cần giữ im lặng.
Hứa Thâm Thâm trở lại bên cạnh Lệ Quân Trầm, ngồi xuống dịu dàng như một con mèo.
"Nói xong rồi?" Lệ Quân Trầm lãnh đạm hỏi.
"Là mẹ tôi khá ngạc nhiên, không tưởng tượng nổi Lệ tiên sinh lại yêu thích tôi như vậy." Hứa Thâm Thâm chớp mắt, nụ cười hiền hòa dễ thương.
"Là yêu thích cơ thể của cô." Lệ Quân Trầm sửa lại cho đúng.
"Cơ thể của tôi cũng là của tôi, tức là yêu thích tôi." Hứa Thâm Thâm cười vô liêm sỉ, đầu khẽ dựa lên vai Lệ Quân Trầm: "Lê tiên sinh, cho mượn bả vai một chút, tôi mệt mỏi quá."
Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn cô thâm trầm.
Cô khẽ mỉm cười, đầu dựa vào vai anh, sau đó nhắm mắt lại.
Bùi Triết dẫn bác sĩ tới, thấy cảnh tượng này không khỏi sửng sốt.
Từ trước tới nay Lệ Quân Trầm vẫn ghét thân mật như vậy với phụ nữ, anh ta cũng chưa từng thấy Lệ Quân Trầm từng có người phụ nữ nào.
Anh ta quay đầu ý bảo bác sĩ chờ một chút.
Sau đó hai người liền ngồi một bên chờ đợi.
Hứa Thâm Thâm từ từ mở mắt, đôi mắt cô ướt át, ba cứ lạnh lùng ra đi như vậy thật quá đáng thương.
Cô hít sâu một hơi, ngồi dậy, cười nói với Lệ Quân Trầm: "Tôi có thể chụp với Lệ tiên sinh một tấm hình không?"
Lệ Quân Trầm nhíu mày nhưng không hề từ chối.
Hứa Thâm Thâm vui vẻ trong lòng, lấy điện thoại di động của mình ra, giơ lên giữa không trung chụp một tấm hình và nửa bả vai của Lệ Quân Trầm.
Nhưng trong tấm ảnh Lệ Quân Trầm chỉ lộ nửa mặt, cũng không quá thân thiết.
Hứa Thâm Thâm đăng tấm hình lên nhóm bạn bè, viết: "Cảm ơn người ở bên tôi."
Sau đó nhấn gửi.
Cô tin rằng nhất định sẽ khiến những người nhìn thấy tấm hình tới để kiểm chứng người này có phải Lệ Quân Trầm hay không.
Hết chương 16.
Loading in progress...
Chương 18 Anh là chú của cô ta
"Hứa Thâm Thâm, chỉ có tôi được đổi, cô không có tư cách." Lệ Quân Trầm lạnh lùng khiển trách.
"Được được, không đổi thì không đổi." Hứa Thâm Thâm nhún vai. Cô cũng chỉ thử thăm dò một chút thôi, sao anh lại tức giận như vậy chứ.
Cô thở dài một hơi, chuẩn bị quay trở về.
Lúc này, Diệp Mạc Phàm từ ngoài bước vào, anh ta hổn hển giữ chặt cổ tay của Hứa Thâm Thâm, tức giận quát: "Hứa Thâm Thâm, em đã làm những gì!"
Hứa Thâm Thâm bị hắm túm có hơi đau, hốc mắt lập tức đỏ hoe: "Diệp Mạc Phàm, anh buông tay, anh làm tôi đau đó!"
"Hứa Thâm Thâm, sao em lại tới châm chọc Viện Viện?" Diệp Mạc Phàm tức giận nhìn cô: "Cô ấy là người con gái yếu đuối, không chịu nổi dạng kích thích đó của em."
Cô gái yếu đuối?
Hứa Thâm Thâm hừ lạnh: "Diệp thiếu gia, buông tay chó của anh ra. Anh cũng không nhìn thử xem đây là trường hợp nào. Diệp gia các người liên kết với Bạch gia thâu tóm Hứa gia chúng tôi, giờ lại chạy tới tang lễ của ba tôi làm loạn, thật là khinh người quá đáng rồi đó!"
Lúc này Diệp Mạc Phàm mới chú ý hôm nay có rất nhiều người tới tham dự tang lễ.
Hôm qua anh ta nghe Bạch Viện Viện nói rằng tang lễ vắng vẻ khác thường.
"Buông tay ra." Cuối cùng Lệ Quân Trầm ở bên cạnh cũng mở miệng.
Diệp Mạc Phàm không ngờ rằng Lệ Quân Trầm ở đây, lập tức buông tay ra.
Chuyện của nhà máy Mân Nam còn chưa giải quyết, hai nhà Lương Tử lại có quan hệ mật thiết, bây giờ không phải là thời điểm đối đầu.
Hứa Thâm Thâm giơ cổ tay lên phát hiện nó đã đỏ hồng.
Cô nhìn Diệp Mạc Phàm chán ghét, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ.
"Thứ đó là tôi sai người đưa đi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng mở miệng.
Diệp Mạc Phàm hơi sửng sốt, anh ta thật sự không tin.
Lệ Quân Trầm là nhân vật có mặt mũi, mang thứ đồ bẩn thỉu như vậy đi uy hiếp một cô gái tay không tấc sắt, thật sự quá mất mặt.
"Lệ tổng, anh có ý gì?" Ánh mắt Diệp Mạc Phàm nghiêm nghị nhìn anh.
"Cô ta cho người tới quấy rối, chẳng qua tôi chỉ dạy bảo một chút." Lệ Quân Trầm ngồi trên ghế, tư thế ung dung, giống như một quý ông cao ngạo.
"Anh có tư cách gì." Diệp Mạc Phàm cũng là một đứa con cưng, bị một kẻ xấp xỉ tuổi mình nói như vậy, tự nhiên thấy khó chịu trong lòng.
"Tôi là chú của cô ta, cậu cảm thấy tôi có tư cách gì?" Lệ Quân Trầm khẽ đáp.
Chú?!
Hứa Thâm Thâm cũng ngây người.
Lệ Quân Trầm là chú của Bạch Viện Viện, có thể ư?!
Chẳng trách vừa rồi anh ta chẳng chịu nói.
Anh ta thật sự là con riêng của Bạch gia mà.
Độ khiếp sợ của Diệp Mạc Phàm không thua gì Hứa Thâm Thâm, bởi anh ta cũng chưa từng nghe qua chuyện này.
Nhưng sự việc tới nước này, anh ta tin Lệ Quân Trầm không hề nói dối.
"Mặc dù tôi chưa cưới Hứa Thâm Thâm, nhưng trên danh nghĩa cô ấy cũng được coi như thím của cậu." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn anh ta: "Sau này chú ý lời nói của cậu, đi đi."
Hứa Thâm Thâm chớp chớp mắt, nhìn Lệ Quân Trầm mờ ám: "Quân Trầm..."
Diễn trò phải diễn tới nơi, đối phương đã cho mình chỗ dựa như vậy, đương nhiên cô phải tiếp tục.
Diệp Mạc Phàm cảm thấy mình không nên tới, quả thực là tự làm mình mất mặt, còn khiến mình mặt mũi xám xịt.
Chẳng qua nếu Lệ Quân Trầm thực sự là chú của Bạch Viện Viện, chuyện công xưởng Mân Nam kia có lẽ sẽ có cách giải quyết.
"Hứa Thâm Thâm, nay trước mặt nhiều người, anh sẽ nói rõ ràng, từ nay về sau anh và em cắt đứt, không còn liên quan gì tới nhau!" Diệp Mạc Phàm định vớt vát chút danh dự cho bản thân.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh, làm sao có thể để anh ta thực hiện được gian kế chứ. "Diệp thiếu gia, anh có nhầm không? Là tôi bỏ rơi anh, hơn nữa, anh so với Lệ Quân Trầm thì rất vô dụng."
Hết chương 18.
Chương 19 Đêm này cô không thể để tôi... thất vọng
Mặt của Diệp Mạc Phàm đỏ còn hơn sắt nung, đây là lần đầu anh ta bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
Hứa Thâm Thâm cười như yêu tinh: "Diệp thiếu gia đi thong thả không tiễn nhé. Nếu còn không đi tôi sợ tối nay ba tôi sẽ tới tìm anh đó."
Diệp Mạc Phàm nắm chặt thành hai nắm đấm, giận dữ xoay người bỏ đi.
Mọi người chứng kiến cuộc tình tay ba này liền bàn tán ầm ĩ.
Chờ anh ta rời đi, khóe miệng cười tươi của Hứa Thâm Thâm giống như sao băng sa xuống, quay về phía Lệ Quân Trầm khẽ nói: "Lệ tiên sinh yên tâm, tôi biết mình không đáng bao nhiêu cân lượng, sau một năm tuyệt đối sẽ không bám víu lấy anh nữa."
Bởi vì cô chưa từng dám hy vọng hão huyền.
Đôi mắt Lệ Quân Trầm sâu thăm thẳm, lạnh lùng băng giá.
Ba ngày sau, ông Hứa về nơi yên nghỉ.
Hứa Thâm Thâm đứng trước mộ phần của ba, quỳ xuống đất thề: "Ba yên tâm, chỉ cần có con ở đây, sẽ không để ai cướp đi tất cả của Hứa gia, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, xin ba yên tâm."
Diêu Tuyết Lệ lau khóe mắt, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chiếc xe Maybach màu đen ở dưới chân núi, lại thở dài thườn thượt.
"Thâm Thâm, hay là chúng ta đừng tranh đấu nữa." Diêu Tuyết Lệ không muốn Hứa Thâm Thâm lún quá sâu, cô làm người tình của Lệ Quân Trầm sẽ bị người ta khinh rẻ suốt đời.
"Con không muốn!" Hứa Thâm Thâm quật cường: "Bạch gia và Diệp gia hại chúng ta thảm như vậy, còn hại chết cả ba. Con tuyệt đối không tha cho bọn họ! Cho dù là liên lụy tới tính mạng, con cũng không tiếc!"
Diêu Tuyết Lệ rơi vào khủng hoảng, bà sợ nhất là Hứa Thâm Thâm muôn đời không quay lại được.
Hứa gia chỉ còn lại một mình cô thôi.
"Mẹ, mẹ về trước đi, con phải ra ngoài với Lệ Quân Trầm một chuyến." Hứa Thâm Thâm đứng dậy, khẽ phủi đi tro bụi trên đầu gối.
"Con đi đâu vậy?" Diêu Tuyết Lệ vội vã hỏi.
"Còn có thể đi đâu đây ạ, tới nhà anh ta hoặc là giường của anh ta." Hứa Thâm Thâm cười đau khổ: "Dù sao cũng cần thiết."
"Thâm Thâm..." Diêu Tuyết Lệ òa khóc.
Hốc mắt Hứa Thâm Thâm đỏ hồng: "Mẹ, mong rằng mẹ không ghét bỏ con."
"Sẽ không đâu." Diêu Tuyết Lệ ôm cô thật chặt: "Sao mẹ có thể ghét bỏ con, là mẹ không có bản lĩnh bảo vệ con thật tốt."
Hứa Thâm Thâm sụt sịt một chút, vỗ bả vai của bà: "Mẹ, cảm ơn mẹ, con đi trước."
Nói xong, cô buông Diêu Tuyết Lệ ra, bước thẳng về phía chiếc xe.
Sau khi Diêu Tuyết Lệ nhìn Hứa Thâm Thâm lên xe của Lệ Quân Trầm, chờ xe chạy rồi bà bật khóc thật lớn, một mình khóc trên núi không biết bao lâu.
"Chúng ta đi đâu?" Hứa Thâm Thâm không yên lòng ngồi trên xe.
"Về nhà." Lệ Quân Trầm khẽ nói.
Khóe miệng Hứa Thâm Thâm hơi rẩy: "Lệ tiên sinh vội vã muốn ở cùng tôi như vậy, không sợ xui xẻo sao?"
Ba của cô vừa mới yên nghỉ, anh không cho cô cơ hội lấy hơi sao?!
"Hứa Thâm Thâm, trong đầu cô đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Lệ Quân Trầm u ám: "Nhà của tôi là Bạch gia."
Bạch gia?
Cũng là nhà của Bạch Viện Viện?
"Xin lỗi, là tôi hiểu lầm." Hứa Thâm Thâm chớp chớp đôi mắt, cười ngượng ngùng, cô âm thầm thở phào một hơi.
Một lúc lâu sau, Lệ Quân Trầm cất giọng nói: "Cô không hiểu lầm, bây giờ quả thật tôi rất muốn làm với cô."
"Khụ khụ..." Hứa Thâm Thâm nhận một vạn điểm kinh sợ, có phải não anh ta bị úng tinh trùng rồi không hả?
Sao vừa qua đêm đã nghĩ tới chuyện kia rồi!
"Phối hợp diễn xuất với cô lâu như vậy rồi, Hứa Thâm Thâm, đêm nay cô đừng khiến tôi... thất vọng." Anh túm lấy cằm của Hứa Thâm Thâm, hơi dùng sức, ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
Hết chương 19.
Chương 20 Không nên xuất hiện
Đôi mắt Hứa Thâm Thâm đảo qua, vẻ mặt ẩn ý: "Kính xin Lệ tiên sinh nói rõ."
"Rất đơn giản, tôi hi vọng được xem dáng vẻ giơ chân của người Bạch gia." Hôm nay Lệ Quân Trầm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm nói lời ác độc với Bạch Linh, quả thật không tệ.
Hứa Thâm Thâm cười thản nhiên nói: "Đã hiểu, Lệ tiên sinh yên tâm, tôi có thể làm tốt. Chỉ là theo như trao đổi, Lệ tiên sinh cần phải cho tôi một chút lợi ích."
"Nói đi." Lệ Quân Trầm rút tay của mình lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, tự nhiên ôm lấy cánh tay hắn: "Trong tay của tôi còn có 10% cổ phần của Hứa gia, muốn chống lại Bạch gia và Diệp gia, còn cần ít nhất 10% cổ phần nữa, Lệ tiên sinh có thể giúp tôi một chút chứ?"
"Cô có biết giá trị của 10% cổ phần không?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
"Lệ tiên sinh yên tâm, tôi không cần 10% này, anh chỉ cần giao cho tôi xử lý là được." Hứa Thâm Thâm đã tính toán từ trước, không đời nào Lệ Quân Trầm phí phạm tiền bạc giúp mình thu mua cổ phần.
Đối phương là thương nhân, làm sao có thể buôn bán lỗ được.
Lệ Quân Trầm nhìn cô, cô mỉm cười hiền dịu đáng yêu, xem ra đã có kế hoạch.
Đây mới chính là mục đích thực sự của việc cô tới tìm mình ngày trước.
Thật đúng là thông minh.
Lệ Quân Trầm im lặng không nói, thái độ cũng không lạnh lùng, dường như đã chấp nhận.
Hứa Thâm Thâm biết rõ được mất, cô hôn lên má Lệ Quân Trầm một cái như chuồn chuồn lướt nước: "Cảm ơn Lệ tiên sinh."
Giọng nói của cô cực kỳ ngọt ngào.
Bùi Triết lái xe phía trước cảm thấy Hứa Thâm Thâm đồi bại không kém gì yêu tinh!
"Lệ tổng, có cần cho cô Hứa thay bộ đồ khác?" Bùi Triết nhắc nhở với ý tốt.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua người con gái trong ngực. Cô mặc một tà áo dài màu đen, dịu dàng phóng khoáng, trang nhã lạ thường, không có cảm giác gợi cảm mê hoạch: "Không cần."
Nét mày của Hứa Thâm Thâm cong cong: "Lệ tiên sinh thích là tốt rồi."
Bùi Triết khẽ thở dài, biết rõ rằng Hứa Thâm Thâm cố tình nói như vậy nhưng Lệ Quân Trầm vẫn mắc câu.
Qủa nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Bọn họ tới Bạch gia rất nhanh.
Hứa Thâm Thâm nhìn không ít xe cộ đỗ trước cửa, hơi kinh ngạc: "Nay Bạch gia có chuyện gì vui sao?"
"Đại thọ 70 tuổi của Bạch Quang Huy." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Bạch Quang Huy chính là ba của Lệ Quân Trầm.
Đã gọi thẳng tên như vậy, xem ra quan hệ giữa họ không tốt lắm.
Hứa Thâm Thâm đi theo Lệ Quân Trầm vào cửa lớn của Bạch gia, mọi người thấy họ cùng xuất hiện bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bạch Quang Huy ngồi cách đó không xa vốn còn mang nét mặt vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Thâm Thâm biểu cảm liền đông cứng lại.
Lúc Lệ Quân Trầm dẫn cô tới, Bạch Quang Huy tức giận nói: "Con dẫn cô ta tới làm gì?!"
"Thâm Thâm, giới thiệu một chút, đây là ba dượng của tôi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng: "Nhân tiện, mẹ nuôi của tôi là vợ sau của ông ấy."
Hứa Thâm Thâm hơi sửng sốt, mẹ nuôi, tái giá?
"Quân Trầm, con đã tới rồi." Phía sau bỗng vang lên giọng nói dịu dàng uyển chuyển của một người phụ nữ.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn lại, một vị phu nhân khoảng năm mươi tuổi, được chăm sóc tỉ mỉ đi về phía bọn họ.
Bà cao gầy, khí chất dịu dàng xuất chúng, nhìn qua rất có đạo đức.
"Mẹ." Giọng điệu của Lệ Quân Trầm có hơi dịu đi.
Phu nhân vui vẻ gật đầu, lại nhìn Hứa Thâm Thâm một chút, tròng mắt lóe lên gì đó rồi biến mất thật nhanh.
"Cô là Thâm Thâm?" Người phụ nữ cười như không cười, ánh mắt như có ý cười nhưng lại khiến người ta không cảm thấy ấm áp.
Hứa Thâm Thâm thản nhiên: "Vâng, Bạch phu nhân."
"Cô không nên xuất hiện ở đây hôm nay." Người phụ nữ khẽ nói.
Hết chương 20.
Bình luận facebook