• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông Xã Thú Tính (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 36 Theo nhu cầu của mọi người

“Chuyện này cô không cần hỏi.”Lệ Quân Trầm lãnh đạm.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Lệ tiên sinh yên tâm, tôi coi như Lệ tiên sinh cho tôi nghỉ phép.”

Lệ Quân Trầm chăm chú nhìn cô: “Hứa Thâm Thâm, trong khoảng thời gian này, cô dám có quan hệ loạn bên ngoài, xem tôi trừng trị cô thế nào.”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, không vui: “Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, Lệ tiên sinh thật bá đạo, nếu không anh đừng cự tuyệt tôi nữa.”

Cô đến gần Lệ Quân Trầm, trên người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Dừng xe.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Bùi Triết lập tức dừng xe ở ven đường.

“Xuống xe.” Lệ Quân Trầm nói rất nghiêm túc, Hứa Thâm Thâm ủy khuất, nhưng vẫn nghe lời xuống xe: “Xuống xe thì xuống xe, anh chẳng biết đùa gì cả. Vậy khoảng thời gian này tôi sẽ về nhà ở.”

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Cô dám!”

Hứa Thâm Thâm biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng thả mình ra.

Cô khẽ mỉm cười: “Lệ tiên sinh, buổi tối gặp lại.”

Nói xong, cô quay người đi vào nhà hàng bên cạnh, định giải quyết vấn đề no ấm.

Lệ Quân Trầm nhìn cô tiêu sái như vậy, sắc mặt đen kịt.

Bùi Triệt vừa khởi động lại xe, vừa hỏi: “Lệ tổng, có cần giữ khoảng cách với chị Hứa như vậy không?”

“Tôi chỉ muốn xem,rốt cuộc cô ấy có tâm tư gì với tôi.” Lệ Quân Trầm nhìn cảnh phố bên ngoài cửa xe.

Cô sẽ ghen sao?

Bùi Triết rất kinh ngạc, tại sao Lệ Quân Trầm đột nhiên lại để ý suy nghĩ của Hứa Thâm Thâm như thế?

Thật sự không nhìn thấu.

Lệ Quân Trầm cũng không biết mình nghĩ cái gì nữa, anh chỉ muốn mượn khoảng thời gian Nhiếp Tử San trở về này, để thử Hứa Thâm Thâm.

Về phần kết quả, anh rất chờ mong.

Hứa Thâm Thâm tùy tiện tìm một nhà hàng, ngồi xuống, chọn một phần mỳ ý và súp đặc.

Lúc đang chuẩn bị ăn, thì Diệp Tiêu Nhiên lại xuất hiện bên cạnh cô.

“Thâm Thâm, một mình à?” Diệp Tiêu Nhiên cười tủm tỉm, thật ra anh ta đã nhìn thấy Hứa Thâm Thâm từ trên xe Lệ Quân Trầm đi xuống.

Hứa Thâm Thâm gật đầu.

Diệp Tiêu Nhiên ngồi xuống, nhìn đồ ăn trước mặt cô: “Ăn ít thế à?”

“Giảm béo.”Hứa Thâm Thâm nói đùa.

Diệp Tiêu Nhiên ngăn người phục vụ lại, bảo anh ta cũng cho mình một phần mỳ ý và súp đặc giống Hứa Thâm Thâm.

Hứa thâm Thâm sâu kín nhìn anh ta: “Diệp tổng, anh muốn làm gì vậy?”

“Đồng cam cộng khổ.”Diệp Tiêu Nhiên cười trả lời.

Hứa Thâm Thâm cười ra tiếng, anh ta thật khôi hài.

“Đại diện công ty đầu tư Lập Đức đã đến công ty chưa?”Diệp Tiêu Nhiên mở miệng hỏi.

Hứa Thâm Thâm dùng dĩa cuốn mỳ ý lên, gật đầu: “Đến rồi, là một thiếu gia bất cần đời, cảm giác giống một bao cỏ.”

Diệp Tiêu Nhiên nheo mắt: “Kết luận thật chính xác.”

Hứa Thâm Thâm nhìn người thật độc ác.

“Cô cảm thấy lần hợp tác này sẽ thế nào?”Diệp Tiêu Nhiên muốn nghe ý kiến của cô.

“Tôi không thành vấn đề, tập đoàn Hứa thị xuất hiện trên thị trường đã lâu, nhưng từ trước đến nay chưa từng hợp tác với công ty nước ngoài, lần này coi như là một bước đột phá.” Hứa Thâm Thâm cân nhắc kỹ lưỡng.

“Thâm Thâm, cô thật sự làm tôi phải lau mắt mà nhìn, tôi tưởng rằng cô sẽ vì một chút ân oán mà phản đối lần hợp tác này.” Diệp Tiêu Nhiên thưởng thức nhìn cô, cô gái đáng yêu lại thông minh như vậy, lúc trước anh ta đúng là bị mỡ heo che mắt, mới có thể buông tay.

“Kiếm tiền là chuyện tốt, tôi có càng nhiều tiền, mới có thể thu mua càng nhiều cổ phần từ trong tay người khác, đến lúc đó, tập đoàn Hứa thị vẫn là họ của tôi.”Hứa Thâm Thâm không hề giấu diếm mưu tính của mình trước mặt anh ta.

Diệp Tiêu Nhiên cười khẽ: “Tôi nghĩ, nhất định Mạc Phàm sẽ hối hận vì từ bỏ cô.”

“Một động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh ta hối hận nhất, hẳn là không thể ở trên tôi.”Hứa Thâm Thâm thẳng thắn châm chọc.

Diệp Tiêu Nhiên khẽ cười: “Thâm Thâm, chú ý hình tượng.”

“Nói cẩu thả nhưng làm không cẩu thả.” Hứa Thâm Thâm trả lời thật: “Tôi không phản đối lần hợp tác này, nhưng nếu Diệp Mạc Phàm dám xằng bậy, tôi sẽ lên tiếng.”

“Chuyện này cô yên tâm, chuyện hợp tác với công ty đầu tư Lập Đức là tôi quyết định, tôi sẽ giám sát thật tốt.” Diệp Tiêu Nhiên khẽ đáp.

Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu, tốt nhất là như thế.

“Thâm Thâm, rốt cuộc giữa cô và Lệ Quân Trầm có chuyện gì?” Diệp Tiêu Nhiên chuyển đề tài hỏi.

“Chính là chuyện lần đó anh biết.”Hứa Thâm Thâm buông cái dĩa trong tay xuống, không nhanh không chậm trả lời.

“Kỳ thật, thứ anh ta có thể cho cô, tôi cũng có thể cho cô, Thâm Thâm, gả cho tôi thì sao, cô muốn tập đoàn Hứa thị, tôi có thể khiến Mạc Phảm chuyển nhượng hết cổ phần cho cô, đến lúc đó, tập đoàn Hứa thị vẫn là họ của cô.” Diệp Tiêu Nhiên nghiêm túc nói.

“Quân tử không ăn đồ bố thí, đặc biệt là Diệp gia bố thí, tôi càng không muốn.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười.

“Nhưng bây giờ cô…” Lời đã lên đến miệng, Diệp Tiêu Nhiên lại nuốt xuống, nếu nói ra sẽ rất đả thương người.

“Tôi biết, tôi hi sinh thân thể và bán đứng nhan sắc cho Lệ Quân Trầm đổi lấy thứ tôi muốn, nhiều người sẽ thấy trơ trẽn. Nhưng tôi không để bụng suy nghĩ của người khác, còn để Diệp gia các anh bố thí, lòng tôi sẽ khó chịu.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn Diệp Tiêu Nhiên, tiếp tục nói: “Bởi vì Diệp gia các anh là kẻ thù của tôi.”

Diệp Tiêu Nhiên phát hiện Hứa Thâm Thâm rất hận Diệp gia.

Anh ta muốn bù đắp, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Diệp Tiêu Nhiên thở dài, nói: “Thâm Thâm, cho dù cô có thái độ gì, tôi vẫn sẽ bù đắp cho cô.”

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Ăn thôi, để lạnh sẽ không ăn được nữa.”

Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy rất đau lòng, một cô gái yếu đuối, rốt cuộc có bao nhiêu thù hận, mới trở thành một nữ vương cả người đều nghĩ đến báo thù như vậy.

Sau khi Hứa Thâm Thâm ăn xong, tạm biệt Diệp Tiêu Nhiên.

Một mình cô trở về công ty, lại gặp phải Tông Tranh Vanh.

Tại sao anh ta còn chưa đi.

“Tôi đi đón chị dâu, Hứa tổng có muốn đi cùng không?”Tông Tranh Vanh cười như không cười hỏi.

“Tôi không có hứng thú.”Hứa Thâm Thâm khẽ nói.

“Xem ra cô còn không biết, chuyện hợp tác lần này đã giao cho cô phụ trách, Diệp Tiêu Nhiên không yên tâm về em trai mình, nên đã giao cho cô giám sát.” Tông Tranh Vanh cười nói.

Hứa Thâm Thâm dừng bước, cô cau mày, không phải bọn họ cố ý chứ?

Biết rõ quan hệ của cô và Lệ Quân Trầm, còn bắt cô đi gặp người tình của anh, rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy.

“Thuận tiện nhìn thấy tình địch của mình, lúc đó cô sẽ phát hiện, mình và Lệ Quân Trầm không thích hợp đến thế nào.”Tông Tranh Vanh bỡn cợt và trào phúng nói.

“Tông tiên sinh, phép khích tướng cũng vô dụng thôi, người trên toàn thế giới đều cho rằng tôi sẽ sống chết bám lấy Lệ Quân Trầm, nhưng tôi không ngại nói cho anh biết, tôi và anh ta chỉ theo nhu cầu mà thôi, anh ta thích ai cũng không liên quan đến tôi.” Hứa Thâm Thâm lạnh như băng nói.

Tông Tranh Vanh liếc xéo cô, hoài nghi lời cô nói: “Nếu cô đã nói như vậy, tại sao lại không dám đi?”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Đi thì đi.”

Tông Tranh Vanh lộ ra ý cười thực hiện được, cùng Hứa Thâm Thâm rời khỏi công ty.

Hứa Thâm Thâm muốn lái xe, anh ta lại lôi kéo Hứa Thâm Thâm ngồi xe của mình.

“Ngồi xe tôi, cô sợ à?” Tông Tranh Vanh cười sâu xa: “Hay là lo lắng Lệ Quân Trầm sẽ hiểu lầm?”

Hết chương 36.
Chương 37 Hứa Thâm Thâm, giữ khoảng cách

Hứa Thâm Thâm nhếch miệng: “Anh ta sẽ không hiểu lầm.”

Tông Tranh Vanh cười ý vị thâm trường, chở cô đến sân bay.

Hứa Thâm Thâm dùng wechat liên hệ với Lâm Tư Kỳ, xác nhận có chuyện như vậy mới yên tâm.

“Chị dâu tôi và người đàn ông của cô đã có quan hệ nhiều năm.” Tông Tranh Vanh vừa lái xe vừa nói: “Nghe nói lúc ấy hai người củi khô bốc lửa, vĩnh viễn không chia lìa.”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, bản lĩnh ngôn ngữ của Tông Tranh Vanh thật không bình thường: “Ngữ văn của anh là giáo viên thể dục dạy à?”

“Làm sao cô biết?”Tông Tranh Vanh rất vui vẻ: “Môn thể dục của tôi là giáo viên tiếng Anh dạy, tôi là hải quy (*).”

(*) Du học về.

“Tôi còn tưởng là hải tượng (**) đấy.”Lời thoại này có chút quen thuộc.

(**) Voi biển.

“Anh trai tôi và chị dâu là do gia tộc ép duyên, mặc dù, Lệ Quân Trần cũng rất ưu tú, nhưng Nhiếp gai và Tông gia là thế giao, Lệ gia có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng.” Tông Tranh Vanh nhàn nhạt nói.

“Chị dâu anh họ Nhiếp, thế Nhiếp Văn Du có quan hệ gì với cô ấy?”Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.

“Chị em, đôi chị em này thật là một lời khó nói hết.”Tông Tranh Vanh nhắc đến hai chị em này, biểu cảm không nghĩ nhiều.

Hứa Thâm Thâm giữ kín như bưng, cũng không hỏi tiếp.

Nhưng Tông Tranh Vanh là cái máy hát, một khi đã mở thì sẽ không dừng lại.

Cô không hỏi, anh ta lại nói ra tất cả.

“Nếu không phải anh trai tôi mất sớm, cái nhà này cũng không rơi vào tay chị dâu.”Tông Tranh Vanh có chút không phục: “Ai bảo anh trai tôi là quỷ đoản mệnh chứ.”

Hứa Thâm Thâm nghe anh ta lải nhải, khẽ cười.

“Hứa Thâm Thâm, làm bạn bè đi, tôi nhìn cô rất vừa mắt.” Tông Tranh Vanh cười hì hì nói.

“Tôi lại nhìn anh không vừa mắt.”Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nói.

“Haiz.”Tông Tranh Vanh bất lực thở dài: “Sớm muộn gì cô cũng phát hiện, tôi và cô mới là một phe.”

Lúc nói ra lời này, bọn họ đã đến sân bay.

Tông Tranh Vanh tìm chỗ đậu xe, sau đó dẫn Hứa Thâm Thâm đi vào sân bay đón người.

Hứa Thâm Thâm còn đang nghĩ có nên lấy cái bảng hiệu gì đó không, lại nghe thấy giọng nói bén nhọn của Nhiếp Văn Du: “Tông Tranh Vanh, tại sao anh và cô ta lại ở cạnh nhau?”

Cô ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi sửn sốt, tại sao Lệ Quân Trầm cũng ở đây?

Lệ Quân Trầm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đến cùng Tông Tranh Vanh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Hứa Thâm Thâm chột dạ cúi đầu, sớm biết thế này cô sẽ không đến.

Cô giả vờ không quen biết với Lệ Quân Trầm, nhìn sang một bên.

Tông Tranh Vanh nhìn thấy Nhiếp Văn Du, cười lạnh: “Cô quản được tôi đến cùng ai à?”

“Tôi quản anh thì sao, lúc anh rể qua đời, là tôi và chị chăm sóc anh đấy.” Nhiếp Văn Du hợp lý hợp tình nói: “Xem anh sa đọa thành cái gì rồi, lại ở bên loại phụ nữ này.”

“Này, cô ăn nói chú ý chút, tôi là loại phụ nữ nào?” Hứa Thâm Thâm nghiêm nghị nhìn Nhiếp Văn Du: “Còn dám ăn nói bậy bạ, tôi sẽ xé nát miệng cô đấy!”

Nhiếp Văn Du mím môi, đáy lòng vẫn bận tâm đến Lệ Quân Trầm bên cạnh.

Nhưng hôm nay Lệ Quân Trầm có hơi khác thường, giống như có chút lạnh nhạt với Hứa Thâm Thâm.

Lá gan cô ta to ra, trào phúng nói: “Hứa Thâm Thâm, cô đừng đắc ý, chờ chị tôi đến, cô sẽ bết, người Quân Trầm yêu là ai.”

Hứa Thâm Thâm cười xùy một tiếng: “Lệ tiên sinh yêu ai không liên quan đến tôi, quan hệ của chúng tôi không phải vì tình yêu, nhưng cô đấy, lại không biết liêm sỉ thích người đàn ông của chị mình.”

“Cô!”Nhiếp Văn Du tức đến dậm chân.

Tông Tranh Vanh tán thưởng nhìn Hứa Thâm Thâm nhanh mồm nhanh miệng.

Mà khuôn mặt Lệ Quân Trầm lạnh băng, nghe Hứa Thâm Thâm trả lời, lại lộ ra vẻ thâm trầm và lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm hừ một tiếng, xoay người nhìn về phía cửa ra vào.

Vài phút sau, Nhiếp Văn Du bỗng nhiên la lớn: “Chị, em ở đây!”

Cô ta vươn tay, vui mừng gọi, gương mặt vô cùng đắc ý.

Hứa Thâm Thâm nhìn theo ánh mắt cô ta, phát hiện một người phụ nữ đi từ cửa ra vào ra, hình như có chút quen mặt.

Dáng người không cao gầy như Nhiếp Văn Du, mà tinh tế yểu điệu, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, dáng vẻ không dính khói lửa phàm tục.

Cùng với Nhiếp Văn Du tính tính nóng nảy, căn bản không giống cùng một mẹ sinh ra.

Ngược lại, ngũ quan cô ta tinh xảo, dịu dàng, lại có chút tương tự mình.

Chẳng lẽ đây là lý do Lệ Quân Trầm bao dưỡng mình sao?

Đáy lòng Hứa Thâm Thâm lướt qua một chút không thoải mái trong giây lát.

Người phụ nữ kia đi đến, khóe miệng lộ ra một nụ cười lành lạnh, trong mắt không có bất kỳ ai, chỉ có một mình Lệ Quân Trầm.

“Anh đến rồi.”Giọng nói của cô ta vô cùng dịu dàng.

“Nếu không phải em…”

Lệ Quân Trầm mới mở miệng, Nhiếp Tử San lại chuyển đề tài, cô ta nhìn về phía Hứa Thâm Thâm vẫn đứng một bên, cười nói: “Hứa tổng.”

Hứa Thâm Thâm đã sớm phục hồi tinh thần, dáng vẻ không sợ vinh nhục: “Xin chào Nhiếp tổng, tôi là Hứa Thâm Thâm, là người phụ trách bàn bạc với cô về chuyện hợp tác lần này.”

“Hứa tổng thật trẻ tuổi.” Nhiếp Tử San hơi mỉm cười: “Cũng rất xinh đẹp.”

Là quá xinh đẹp.

Gương mặt của Hứa Thâm Thâm, có thể nói là như ma quỷ, thanh thuần lại quyến rũ, phụ nữ nhìn thấy sẽ không nhịn được tán thưởng và ghen ghét.

Đàn ông nhìn thấy, chỉ biết mê muội thật sâu.

Khó trách Lệ Quân Trầm sẽ ở bên cô.

“Chị dâu.”Tông Tranh Vanh không tình nguyện gọi một tiếng.

“Chú cũng ở đây à?”Nhiếp Tử San đối với Tông Tranh Vanh cũng không nóng không lạnh.

“Nhiếp tổng, tôi đã sắp xếp xe rồi, xin mời.”Hứa Thâm Thâm khách sáo nói.

“Không cần, tôi ngồi xe của Quân Trầm đến khách sạn là được rồi.” Nhiếp Tử San cười mềm mại, xoay người nhìn Lệ Quân Trầm dáng người trác tuyệt: “Đúng lúc, chúng ta có thể vừa nghỉ ngơi, vừa tâm sự.”

Hứa Thâm Thâm nhướng mày nhìn Lệ Quân Trầm.

Vẻ mặt anh vô cảm, cũng không cự tuyệt.

Hứa Thâm Thâm cũng không làm khó người khác: “Vậy được, sáng mai tôi sẽ cho người đến tìm cô.”

Nhiếp Tử San khẽ cười: “Được.”

“Chị, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến con hồ ly này nữa.” Nhiếp Văn Du ôm cánh tay chị mình đi ra ngoài.

Tông Tranh Vanh nói với Hứa Thâm Thâm: “Tôi đi lấy xe, cô chờ tôi ở cửa nhé.”

Nói xong, cũng nhanh chóng rời đi.

Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm đi phía sau cùng.

“Sau khi đến khách sạn, còn nhờ Lệ tổng nói mấy câu tốt đẹp cho tôi rồi.”Hứa Thâm Thâm cười ái muội.

“Hứa Thâm Thâm, đừng khiêu chiến sự nhẫn lại của tôi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Tôi quên mất phải giữ khoảng cách với anh.”Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh hiểu ra.

Cô dịch một bước sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Lệ Quân Trầm, sau đó cười nói: “Lệ tiên sinh, từ giờ trở đi, chúng ta là người xa lạ.”

Lệ Quân Trầm hoàn toàn đen mặt.

Rốt cuộc cô muốn làm gì!

Đi ra ngoài cửa, Nhiếp Tử San và Nhiếp Văn Du đã ngồi trong xe, hai người đều chờ mong nhìn Lệ Quân Trầm.

Đôi mắt Lệ Quân Trầm run lên, xoay người đi đến ghế phụ.

Hứa Thâm Thâm đứng bên ngoài cười tạm biệt với ba người trong xe, nhưng đặc biệt lạnh lùng với Lệ Quân Trầm.

Lúc này, Tông Tranh Vanh cũng lái xe đến.

Hứa Thâm Thâm chuẩn bị lên xe, lúc xoay người lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lệ Quân Trầm: “Hứa Thâm Thâm, giữ khoảng cách.”

Cô quay đầu mỉm cười, quyến rũ nói: “Với anh à?”

Hết chương 37.
Chương 38 Muốn nối lại tình xưa với cô ta sao?

Lệ Quân Trầm ngưng mắt nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm nhìn anh thay đổi thất thường, bỗng nhiên hờn dỗi: “Biết rồi, anh thật dài dòng.”

Nói xong, cô cười nũng nịu, cất bước đi đến xe của Tông Tranh Vanh.

Lệ Quân Trầm đóng cửa xe, bảo Bùi Triết lái xe.

Nhiếp Tử san khẽ cười: “Chị Hứa thật đặc biệt.”

“Cô ấy là một đứa trẻ.” Lệ Quân Trầm khẽ nói, không hề biết bản thân đã lộ ra vẻ dịu dàng và sủng nịnh.

“Nhìn cô ấy không giống đâu.” Nhiếp Tử San khẽ nói.

“Tùy hứng, càn quấy, hơi ngốc, cũng hơi bướng bỉnh.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm sâu kín: “Cần người bảo vệ.”

Nhiếp Tử San hơi sửng sốt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

“Quân Trầm, anh đừng để cô ta lừa, cô ta chính là một con hồ ly tinh.” Nhiếp Văn Du xen miệng vào nói.

Cô ta biết, lúc Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San nói chuyện, mình không thể xen miệng vào.

“Văn Du, không được nói người khác như vậy, em là thiên kim tiểu thư, phải chú ý khí chất.” Nhiếp Tử San nghiêm khắc răn dạy, cô ta không muốn Lệ Quân Trầm phản cảm với người Nhiếp gia.

Nhiếp Văn Du sợ nhất là bị cô ta răn dạy, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhưng trong lòng Nhiếp Tử San rõ ràng, đối với Lệ Quân Trầm, Hứa Thâm Thâm rất đặc biệt.

Mà Hứa Thâm Thâm đi phía sau bọn họ, không hề biết cái gì, đang trò chuyện với Tông Tranh Vanh.

“Vừa rồi có thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của chị dâu tôi nhìn người đàn ông của cô không? Lúc trước, thế nào cô ta cũng không muốn gả cho anh tôi.” Tông Tranh Vanh căm giận, bất bình nói.

Hứa Thâm Thâm xoa trán, khẽ nói: “Tông tiên sinh, những lời này anh đã nói lần thứ hai rồi.”

“Tôi còn muốn nói lần thứ ba đây!” Tông Tranh Vanh oán hận nói.

“Hay là anh nói chuyện khác đi.” Nếu không trên đường về cũng rất nhàm chán, anh ta không nói lời nào thì có vẻ xấu hổ.

“Cô muốn nói chuyện gì?” Tông Tranh Vanh tò mò hỏi.

Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm ý vị sâu xa, hơi trầm ngâm: “Thì là những chuyện trong quá khứ giữa người đàn ông của tôi và chị dâu anh đấy.”

Tông Tranh Vanh lắc đầu cười: “Hứa Thâm Thâm, cô thật hăng hái, tôi thích dáng vẻ bà tám này của cô.”

Hứa Thâm Thâm cười ha ha, lười so đo với cách dùng từ của anh ta.

“Bọn họ là mối tình đầu của nhau.” Tông Tranh Vanh không bận tâm nói: “Nghe nói ở bên nhau năm năm, cuối cùng không chống lại sự phản đối trong nhà. Sau đó, Nhiếp Tử San gả cho anh trai tôi, bọn họ cưới đã ba năm, nhưng vẫn chưa có con, một năm trước anh tôi bị chuẩn đoán là ung thư gan, không chờ đến khi chữa trị, đã qua đời.”

Nói đến những chuyện này, đôi mắt của Tông Tranh Vanh hơi đỏ, xem ra tình cảm của anh ta với anh trai mình rất sâu đậm.

Hứa Thâm Thâm an ủi nói: “Người chết không thể sống lại, anh nén bi thương.”

“Cô an ủi thật không có lòng.” Tông Tranh Vanh lườm cô.

Người phụ nữ này là mặt nóng tâm lạnh, tuyệt tình tuyệt ái!

Hứa Thâm Thầm mỉm cười: “Tôi lại không có tình cảm với anh trai anh, có thể làm sao được.”

“Lần này, cô ta về nước muốn gương vỡ lại lành với Lệ Quân Trầm.” Tông Tranh Vanh lẩm bẩm: “Anh trai tôi chết thảm, bây giờ người khác lại nằm trên vợ anh ấy, ngủ giường của anh ấy.”

“Khụ khụ!” Mặt Hứa Thâm Thâm lập tức đỏ lên.

Tông Tranh Vanh cũng ý thức được mình nói sai, mặt đỏ bừng.

Quãng đường còn lại, bọn họ không nói với nhau câu nào nữa.

Rất nhanh đã đến cửa khách sạn, Hứa Thâm Thâm vốn định đi trước, nhưng Tông Tranh Vanh muốn tìm Nhiếp Tử San, cô cũng chỉ có thể xuống xe theo.

Sau khi xuống xe, gương mặt Hứa Thâm Thâm vẫn rất đỏ.

Vẻ mặt Tông Tranh Vanh cũng có chút mất tự nhiên.

Nhiếp Văn Du nhìn ra vẻ kỳ quái hỏi: “Hai người nói cái gì mà mặt đỏ như vậy, không phải là chuyện thiếu nhi không nên nghe chứ?”

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Ở đây có trẻ con sao?”

“Anh còn có việc, nếu em có lời muốn nói với anh, thì để lúc khác.” Lệ Quân Trầm lãnh đạm nói.

Nhiếp Tử San mím môi: “Đi lên uống chén trà đã.”

Lệ Quân Trầm lại không để ý đến cô ta, xoay người đi về phía Hứa Thâm Thâm: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu?” Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt mênh mông sương mù vô cùng mê người.

Anh kéo cánh tay cô, xoay người lên xe mình.

Cửa xe vừa đóng, Lệ Quân Trầm đã đè lên người cô.

Hô hấp của Hứa Thâm Thâm trầm xuống: “Anh… Anh muốn làm gì? Không phải ở bên ngoài sẽ giữ khoảng cách với tôi sao?”

“Tôi đổi ý.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, ngay từ khi bắt đầu anh không nên nói như vậy.

Thật là một sơ hở không thể có, nếu không Hứa Thâm Thâm sẽ liều mạng chui vào.

Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nhìn anh: “Lệ tiên sinh, vẫn nói lòng phụ nữ như kim đáy biển, nhưng lòng anh càng khó nghĩ hơn.”

Lệ Quân Trầm buông cô ra, trầm ổn ngồi dậy.

Hứa Thâm Thâm cũng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo trên người, bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, anh muốn tôi làm sao bây giờ?”

“Bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hứa Thâm Thâm ôm cánh tay anh, tựa đầu trên vai anh: “Như vậy có được không?”

Nói xong, cô lại thay đổi tư thế, cầm tay anh đặt lên vai mình: “Như vậy có được không?”

Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực mình, ánh mắt thâm trầm: “Thế nào cũng được.”

Hứa Thâm Thâm cười xinh đẹp: “Cuối cùng vẫn là tôi giỏi, đến Lệ tiên sinh cũng không lạnh nhạt với tôi được.”

Lệ Quân Trầm cau mày: “Vừa rồi cô và Tông Tranh Vanh nói chuyện gì?”

Vẻ mặt hai người đều kỳ lạ như vậy.

Hứa Thâm Thâm tự nhiên dựa vào ngực anh, cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là thảo luận vấn đề tu hú chiếm tổ chim khách thôi.”

“Ai là tu hú, ai là chim khách?” Lệ Quân Trầm nhíu mày.

“Đương nhiên anh là tu hú…” Hứa Thâm Thâm ý thức được, nói như vậy không tốt lắm, nên chuyển đề tài, cười nói: “Lệ tiên sinh không phải là tu hú đâu, sao anh có thể là chim chóc được.”

Đôi tay Bùi Triết đang lái xe run lên, suýt nữa đã trượt tay, may mắn kỹ thuật lái xe của anh ta rất tốt, nếu không sẽ xảy ra chuyện rồi.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Có biết lái xe không?”

Bùi Triết không dám hé răng.

Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Lệ tiên sinh muốn nối lại tình xưa với cô ta à?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?” Lệ Quân Trầm nheo mắt, đôi mắt thâm thúy, âm trầm nhìn cô.

Đôi mắt cô bình tĩnh, một bàn tay đặt trên đầu vai anh, cằm đặt trên tay, cười nói: “Nếu Lệ tiên sinh có quyết định này, tôi sẽ cố gắng không dính lấy anh.”

“Nếu tôi không có quyết định này thì sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

“Vậy tôi sẽ tiếp tục dính lấy anh.” Hứa Thâm Thâm trả lời đơn giản.

Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, không nói lời nào.

Hứa Thâm Thâm cũng không hỏi nhiều, coi như anh ngầm đồng ý.

Đến tập đoàn Hứa thị, Hứa Thâm Thâm xuống xe, nhìn Lệ Quân Trầm ngồi trong xe, cười nói: “Lệ tiên sinh, buổi tối tôi muốn ăn cơm với Nhiếp Tử San.”

“Ừ.” Lệ Quân Trầm lên tiếng.

Hứa Thâm Thâm nghĩ một chút nói: “Diệp Tiêu Nhiên cũng đến.”

“Lúc đó tôi sẽ đến đón cô.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

“Xem ra đúng là Lệ tiên sinh sợ tôi chạy theo người khác.” Hứa Thâm Thâm nói đùa.

“Cô dám chạy trốn theo người khác, tôi sẽ tính toán cái chân cô.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng uy hiếp.

Hết chương 38.
Chương 39 Dám quyến rũ anh trai tôi

Đôi mắt Hứa Thâm Thâm lúc sáng lúc tối, khẽ nói: “Lệ tiên sinh, anh như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh có ý với tôi đấy.”

“Lái xe.” Lệ Quân Trầm đóng cửa xe, ra lệnh cho Bùi Triết.

Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm cửa xe đóng chặt, không nói chỉ cười, khẽ lắc đầu, rồi xoay người đi vào công ty.

Cô gặp Diệp Mạc Phàm ở thang máy.

Diệp Mạc Phàm nhìn thấy cô, sắc mặt không tốt lắm, muốn đi ra ngoài, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Hứa Thâm Thâm khoanh tay, cười như không cười nhìn Diệp Mạc Phàm hỏi: “Không muốn ở chung một chỗ với tôi như vậy à?”

Diệp Mạc Phàm không nói.

“Ở đây có máy quay, tôi sẽ không làm gì anh đâu.” Nhìn qua Hứa Thâm Thâm giống một nữ lưu manh đang đùa giỡn đàn ông.

Diệp Mạc Phàm căng mặt, bất mãn nói: “Là cô khiến anh trai tôi giao chuyện hợp tác với công ty đầu tư Lập Đức cho cô à?”

Hứa Thâm Thâm hiểu rõ vì sao mặt anh ta lại lộ ra vẻ khó chịu đến thế.

“Không phải.” Cô lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng năng lực của anh kém, cũng có khả năng anh trai anh không tín nhiệm anh.”

“Hứa Thâm Thâm, cô dám quyến rũ anh trai tôi, Diệp gia sẽ không cho cô vào cửa đâu.” Trên mặt Diệp Mạc Phàm lộ vẻ căm thù đến tận xương tủy.

“Diệp Mạc Phàm, anh tỉnh lại đi, ở trước mặt Lệ Quân Trầm, Diệp gia anh là cái gì.” Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta châm chọc, cười lạnh nói: “Anh trai anh coi như là một quân tử, còn anh chỉ là một kẻ hèn thôi.”

“Cô!” Diệp Mạc Phàm thẹn quá hóa giận, giơ tay lên.

Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm không sợ chút nào: “Anh đánh đi, ở đây có máy quay, tôi sẽ báo cảnh sát cho anh ăn cơm tù!”

Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức không biết làm thế nào, chỉ có thể hạ tay xuống.

Lúc này, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Hứa Thâm Thâm không quay đầu lại đi ra ngoài.

Diệp Mạc Phàm đấm một cái lên vách thang máy, phát ra tiếng bịch, cửa thang máy đóng lại, rồi đi xuống.

Thang máy đi được một nửa rồi rồi ngừng lại, anh ta sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lập tức ấn nút khẩn cấp.

Sau này Hứa Thâm Thâm mới biết Diệp Mạc Phàm bị nhốt trong thang máy.

Nghĩ thầm, đây chính là báo ứng.



Nhiếp Tử San đi vào phòng tổng thống, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Tông Tranh Vanh theo vào, nhìn rồi cười lạnh nói: “Thật đúng là hưởng thụ.”

“Phòng khách sạn này vẫn luôn giữ cho anh trai cậu, đương nhiên tôi ở đây.”Nhiếp Tử San lạnh nhạt nói.

“Bớt đi, khách sạn này có cổ phần của Lệ Quân Trầm, tâm tư của cô, tôi lại không biết hay sao.”Tông Tranh Vanh không nóng không lạnh nhìn cô ta.

Nhiếp Tử San nâng mắt: “Tông Tranh Vanh, cậu quá căm thù tôi rồi, tôi vẫn xem cậu là em trai ruột của tôi đấy.”

“Cô đừng có giả bộ, tất cả mọi người đều biết vì sao cô về nước, Tông gia chúng tôi không phải chỉ biết ăn mà không biết làm, cô dám mang tài sản của Tông gia tái giá, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Tông Tranh Vanh lạnh lùng nói.

Nhiếp Tử Sản khẽ cười: “Tranh Vanh, tôi chỉ có ba năm quyền thừa kế gia tộc, còn hai năm nữa, tất cả sẽ là của cậu.”

“Haiz, ai biết cô đã rót mê hồn gì cho anh trai tôi, khiến anh ấy lập di chúc như vậy, muốn tôi ba năm sau mới có thể thừa kế gia tộc.”Tông Tranh vanh vẫn luôn canh cánh trong lòng về di chúc này.

“Anh trai cậu thấy cậu không hiểu chuyện, muốn dùng ba năm này để tôi luyện cậu.” Nhiếp Tử San giải thích: “Nhưng cậu có thể tham dự chuyện công ty, cậu nên yêm tâm đi.”

Tông Tranh Vanh bất mãn hừ một tiếng: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong, anh ta xoay người đi ra ngoài.

Nhiếp Văn Du thấy thái độ của anh ta ngạo mạn như vậy, vô cùng khó chịu: “Chị, chị nhìn anh ta đi, anh ta một lòng bất hòa với chị.”

“Công ty nằm trong tay người khác họ như chị, sao cậu ta có thể một lòng với chị được.” Nhiếp Tử San sâu kín nói.

“Chị, hôm nay chị nhìn thấy công lực Hứa Thâm Thâm có thâm hậu không, Quân Trầm đối với cô ta không bình thường.” Nhiếp Văn Du khó chịu: “Nhưng cô ta có vài điểm giống chị, chị nói xem, có phải Quân Trầm đối với chị tình cũ khó quên không?”

Nhiếp Tử San nghe thấy cô ta nói như vậy, không khỏi mỉm cười: “Quân Trầm nhìn như lạnh lùng, nhưng thật ra rất có tình nghĩa, em đừng lo lắng, Hứa Thâm Thâm không uy hiếp được chị đâu.”

Hiện tại, chuyện khiến cô ta đau đầu chính là trong nhà và Tông gia.

Nhất định bọn họ sẽ phản đối cô ta gả cho Lệ Quân Trầm.

Nhiếp Văn Du lại cảm thấy, cô ta còn chưa nhìn thấy Lệ Quân Trầm cưng chiều Hứa Thâm Thâm thế nào, nên mới chắc chắn như thế.



Chạng vạng tối.

Lúc sắp tan tầm, Hứa Thâm Thâm cảm thấy không thoải mái nên chạy vào nhà vệ sinh, kết quả phát hiện, dì cả đến.

Quan trọng nhất là, cô không có băng vệ sinh.

Lại mặc váy ngắn màu hồng nhạt, sợ là không thể ra ngoài.

Bên ngoài, nhân viên đã đi được bảy, tám phần, cô không thể gọi Lâm Tử Kỳ quay lại đưa cho mình được.

Đang buồn bực, bỗng nhiên cô nghĩ đến một người.

“Lệ tiên sinh…” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm vô cùng mềm mại.

Lệ Quân Trầm ngồi trên xe đến công ty cô, lạnh lùng hỏi: “Đột nhiên dùng giọng điệu này, Hứa Thâm Thâm, cô lại có mục đích gì?”

“Lệ tiên sinh, dì cả của tôi đến rồi.”Hứa Thâm Thâm cũng không ra vẻ, dù sao anh cũng sẽ biết.

Đôi mắt Lệ Quân Trầm chìm nổi: “Ừ, cô có thể nghỉ mấy ngày.”

Cảm xúc không hề phập phồng.

Hứa Thâm Thâm mím môi: “Cảm ơn anh săn sóc, nhưng anh có thể mua băng vệ sinh mang đến giúp tôi không?”

“Hứa Thâm Thâm!” Giọng nói của Lệ Quân Trầm âm trầm đáng sợ.

“Anh không mua đến, thì tôi không thể ra ngoài được.”Dáng vẻ Hứa Thâm Thâm sắp khóc.

“Vậy cô đợi đến khi dì cả đi đi.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Anh….” Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi: “Vậy được, anh không giúp tôi thì tôi tìm người khác.”

“Rẽ vào cửa hàng tiện lợi.”Lệ Quân Trầm nói với Bùi Triết đang lái xe.

Hứa Thâm Thâm nghe thấy vậy, thở dài nhẹ nhõm, lại nói: “Lệ tiên sinh, tiện mua giúp tôi một cái quần lót nữa nhé.”

Tút tút.

Lệ Quân Trầm cúp điện thoại.

Hứa thâm Thâm đưa tay ôm mặt, hi vọng anh nhanh đến.

Bùi Triết dừng xe trước cửa cửa hàng tiện lợi, quay đầu hỏi: “Lệ tổng, anh cần mua cái gì, để tôi mua giúp anh.”

Nghĩ đến đó là những vật phẩm Hứa Thâm Thâm dùng lên người, Lệ Quân Trầm lắc đầu: “Tự tôi mua được rồi.”

Bùi Triết kinh ngạc nhìn anh, từ trước đến nay, Lệ Quân Trầm chưa từng mua một đồ vật nào giúp phụ nữ, hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.

Lệ Quân Trầm đi vào cửa hàng tiện lợi, lúc anh đi vào, đôi mắt của cô nhân viên thu ngân lập tức sáng ngời, tầm mắt luôn đuổi theo anh, thậm chí có người đứng xếp hàng tính tiền còn khiến cô ta sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.

Lần đầu tiên Lệ Quân Trầm đi mua mấy thứ này, nhưng cũng không khó giải quyết lắm, anh cầm một cái quần lót trắng tinh và một gói băng vệ sinh đi đến quầy thu ngân.

Cô gái thu ngân vừa nhìn thấy đồ anh mua liền biết mua cho bạn gái, đôi mắt biến thành hình trái tim: “Tiên sinh mua cho bạn gái sao?”

Lệ Quân Trầm dừng một chút, rồi gật đầu.

“Bạn gái anh thật anh phúc, có bạn trai đẹp trai như vậy mua đồ cho.”Cô gái xuân tâm nhộn nhạo nhìn Lệ Quân Trầm, nếu đây là bạn trai mình, mình cũng không nỡ đâu.

Hết chương 39.
Chương 40 Nghi ngờ phẩm vị của anh

“Bao nhiêu tiền?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

Cô thu ngân tê rần cả người, mặc dù người này đẹp trai lạnh lùng, nhưng giọng nói rất êm tai.

“Tổng cộng năm mươi tệ.” Cô thu ngân tủm tỉm: “Quần lót hình dâu tây này chất cotton, nên hơi đắt.”

Lệ Quân Trầm lấy thẻ ngân hàng ra thanh toán, sau đó cầm túi đồ, xoay người rời đi.

Cô thu ngân vẫn đắm chìm trong soái khí và vẻ đẹp trai của anh, không kiếm chế được.

Chờ anh đi khỏi, một người phụ nữ đứng nghe lén đã lâu ở kệ hàng bên cạnh bước ra, nở nụ cười sâu xa.

Lệ Quân Trầm đi vào tập đoàn Hứa thị, trong công ty chỉ còn vài người.

Anh đi thang máy lên tầng mười bảy, đến văn phòng cô lại phát hiện không có người.

Cô ấy đi đâu rồi?

Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Hứa Thâm Thâm: “Cô ở đâu?”

Hứa Thâm Thâm nghe vậy, biết anh đã đến, vui mừng nói to: “Lệ tiên sinh, tôi ở trong nhà vệ sinh.”

Nhà vệ sinh ở trong cùng, gần phòng trà nước, vì vậy, cô vừa nói, Lệ Quân Trầm đã nghe thấy.

Anh cúp điện thoại, đi đến cửa.

“Cô ở nhà vệ sinh nam?”Lệ Quân Trầm cau mày hỏi.

Hứa Thâm Thâm muốn hộc máu: “Tôi là phụ nữ!”

“Đồ tôi mua cho cô đặt ở cửa đấy.”Lệ Quân Trầm khẽ nói.

“Không được!”Tay Hứa Thâm Thâm ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Không được cái gì?”

“Ý tôi là, anh đừng đặt ở cửa, anh cầm vào cho tôi đi, bụng tôi đau đến mức không động đậy nổi.”Hứa Thâm Thâm mềm mại nói.

Nghe giọng nói của cô cũng biết, cô thật sự không thoải mái.

“Hứa Thâm Thâm, cô bảo tôi đi vào nhà vệ sinh nữ?” Giọng nói Lệ Quân Trầm vô cùng lạnh.

Hứa Thâm Thâm có cảm giác chó cắn áo rách: “Nhưng tôi không thể đi ra, gần đây dì cả đến là tôi không động đậy nổi, tối nay không thể đi ăn với anh được, anh và Nhiếp Tử San cứ ăn vui vẻ nhá, về muộn một chút cũng được.”

“Bụng đau thế mà cũng không bịt được miệng cô.”Vẻ mặt Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm phát ra tiếng rên rỉ, cô thật sự khó chịu.

“Tôi vào đây.” Giọng nói Lệ Quân Trầm âm u, lại mang theo chút khẩn trương.

Lớn như vậy rồi, anh chưa từng vào nhà vệ sinh nữ, không ngờ vì Hứa Thâm Thâm, anh lại phá lệ.

Vừa đi vào, anh đã nhìn thấy một cái tay vươn ra ngoài một gian vách ngăn.

Giọng nói mềm mại đến cực điểm: “Mr Le, I am here.”

Lệ Quân Trầm đi đến, đưa túi trong tay cho cô.

“Thank you.” Cô không quên nói tiếng Anh.

Lệ Quân Trầm quay người đi, nhìn cửa nhà vệ sinh.

Phía sau truyền đến tiếng mở túi nilon, đồng thời còn tiếng cười khẽ của Hứa Thâm Thâm.

“Cười cái gì?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.

“Tôi đang cười phẩm vị của Lệ tiên sinh đấy, quần lót hình dâu tây, thật là…” Hứa Thâm Thâm nghĩ một chút nói: “Thật là ngây thơ.”

Rõ ràng, cô đang nghi ngờ phẩm vị của anh.

“Cô có dáng người học sinh, cũng hợp với loại này.”Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm cười: “36D, anh cảm thấy học sinh sẽ phát dục tốt như vậy sao?”

Lệ Quân Trầm mặc kệ cô.

Rầm một tiếng, Hứa Thâm Thâm đến bên bồn cầu, sau đó, như trút được gánh nặng.

Cô rửa sạch tay, gương mặt hơi tái nhợt.

“Đi thôi.” Cô dùng khăn giấy lau khô tay mình, đi đến bên cạnh Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm sải bước đi ra ngoài, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.

Hứa Thâm Thâm đi phía sau, cười trêu nói: “Lệ tiên sinh, anh đừng khẩn trương, bây giờ công ty đã không…”

Cô còn chưa nói hết, lại phát hiện Lệ Quân Trầm đã dừng bước, cô ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt, mặt đỏ bừng: “Bác Diệp.”

Người đến là Diệp Thanh Phong.

Diệp Thanh Phong nhìn thấy bọn họ một trước một sau đi ra từ nhà vệ sinh, mặt già đỏ bừng.

Không ngờ Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm lại thoải mái như vậy.

“Thâm Thâm, tôi đến tìm cháu.” Diệp Thanh Phong khẽ nói.

“A, bác.”Hứa Thâm Thâm không nóng không lạnh.

Diệp Thanh Phong cố kỵ Lệ Quân Trầm ở đây, có vài lời không nên để anh nghe thấy thì tốt hơn.

Hứa Thâm Thâm nói: “Bác Diệp có chuyện gì thì cứ nói, Lệ tiên sinh không phải người ngoài.”

Sắc mặt Diệp Thanh Phong âm trầm: “Vậy được, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, Thâm Thâm, xin cháu rời công ty đi.”

“Vì sao?” Hứa Thâm Thâm cười: “Công ty này tôi có 20% cổ phần, hơn nữa, đây là của Hứa gia, dựa vào đâu mà tôi phải đi?”

“Vậy cháu đừng quyến rũ Tiêu Nhiên nữa.” Diệp Thanh Phong vô cùng nghiêm khắc: “Nó là người nối nghiệp Diệp gia, cháu không thể hủy hoại nó được.”

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Bác Diệp, cứ hỏi lại lương tâm, vì sao lúc bác hủy hoại Hứa gia không nghĩ rằng tôi là người duy nhất nối nghiệp Hứa gia? Bác có hai người con, hủy một người thì vẫn còn một người mà.”

Sắc mặt Diệp Thanh Phong đen kịt nhìn Hứa Thâm Thâm: “Trước kia cháu là một cô gái hiểu chuyển, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?”

“Trước kia không phải tôi hiểu chuyện, mà là ngu ngốc, không nhìn thấy lòng muông dạ thú của Diệp gia bác!” Hứa Thâm Thâm tức giận nói: “Tôi sẽ không rời tập đoàn Hứa thị, ngược lại, tôi sẽ tống cổ Bạch gia và Diệp gia bác đi!”

“Cháu!”Diệp Thanh Phong tức giận nhìn cô.

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Phong, trào phúng: “Bắt nạt một cô gái, Diệp tiên sinh thật có bản lĩnh.”

“Lệ tổng, chuyện này không liên quan đến anh.”Diệp Thanh Phong bất mãn.

“Đương nhiên là có liên quan.”Lệ Quân Trầm ôm bả vai Hứa Thâm Thâm, lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Phong: “Chẳng lẽ ông không nhìn ra, tôi còn ưu tú hơn con trai ông rất nhiều à? Có người phụ nữ nào mắt mù mới có thể coi trọng anh ta?”

Trái tim Hứa Thâm Thâm đập mạnh, lời nói của Lệ Quân Trầm đi mạnh vào lòng cô.

Đẹp trai quá.

Khóe miệng Diệp Thanh Phong hơi co rút: “Lệ tổng, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, đừng để phụ nữ lừa, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.

“Tôi cũng nhắc nhở Diệp tiên sinh một câu, làm người đừng quá kiêu căng, dựa vào đâu mà ông có thể bắt nạt người khác, người khác chỉ biết thành thật chịu đựng không phản kháng, hơi phản kháng chút là ông đã tìm đến tận nhà gây sự, da mặt ông cũng đủ dày đấy.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, mắt đen lạnh như băng.

Diệp Thanh Phong bị nói đến mặt đỏ tai hồng, biết anh ở đây mình sẽ không chiếm được tiện nghi, nắm chặt tay, rồi xoay người rời đi.

Nhìn ông ta rời khỏi, Hứa Thâm Thâm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bụng cô rất đau, cả người lập tức thả lỏng, mềm nhũn ra.

Lệ Quân Trầm ôm cô, phát hiện cô hơi nóng.

“Cô bị sốt? Lệ Quân Trầm nhíu mày.

Trên trán Hứa Thâm Thâm phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô lắc đầu, giải thích nói: “Không sao, phản ứng sinh lý, lúc dì cả đến tôi đều như vậy, đau muốn chết.”

“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”Lệ Quân Trầm trầm giọng hỏi.

“Không sao, anh đưa tôi về nhà đi, thuận tiện ghé tiệm thuốc mua thuốc giảm đau là được.”Hứa Thâm Thâm đã đau đến mức không còn sức nói nữa.

Lệ Quân Trầm cởi áo khoác tây trang của mình, khoác lên người cô, sau đó đỡ cô đi về phía thang máy.

Hết chương 40.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom