Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-137
Chương 136: Một đấm
**********
"Có ý gì?" Sở Nguyệt không khỏi nhíu mày hỏi.
"Nhà họ Sở đã giao 70% tài sản cho nhà họ Lưu chúng tôi, nơi đây đương nhiên cũng thuộc về nhà họ Lưu chúng tôi rồi." Lưu Minh vắt chéo hai chân nói.
"Nhưng chỗ này của bọn tôi không còn thuộc về nhà họ Sở nữa!" Sở Nguyệt nhíu mày đáp.
“Lúc trước không thuộc về, nhưng bây giờ đã thuộc về."
Lưu Minh vẫy tay ra hiệu Sâm Tam đưa cho anh ta một phần tài liệu.
Sau đó, anh ta ném tài liệu đến trước mặt Sở Nguyệt: "Tự cô xem đi, bản công chứng do văn phòng công chứng thành phố trực thuộc trung ương xác nhận, nơi này không còn của nhà họ Sở nữa!"
Sở Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn tài liệu.
"Cô không cần sợ, mặc dù em trai tôi vì cô mà chết. Tuy nhiên, coi như cô đã giúp tôi một việc lớn, chỉ cần cô chịu giao nơi này ra, tôi sẽ không làm khó Cô nữa." Lưu Minh đáp.
"Em trai anh chết rồi?" Sở Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Khi cậu Năng được khiêng về, do bị thương nặng không trị được nên đã qua đời." Nét mặt Sầm Tam không thay đổi trả lời.
Lưu Mình liếc nhìn hắn một cái, tuy nhiên, anh ta không nói gì chỉ khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Sở Nguyệt hơi tái nhợt, cô nhớ rõ Lưu Năng chỉ ngất xỉu do bị thương nặng thôi mà.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
Nếu là trước đây, có thể cô sẽ rất sợ hãi, nhưng bây giờ, Thường Ninh là niềm tin của cô.
Cô bình tĩnh cầm tài liệu lên xem.
Trên giấy tờ, tên chủ sử dụng đất ở đây thế mà lại biến thành tên của bác cô Sở An Hải.
Chỗ đóng dấu được đóng bằng con dấu của văn phòng công chứng thành phố.
Tuy nhiên, nếu như không có giấy tờ nhà đất ban đầu trong tay cô, thì cơ bản không thế nào thay đổi chủ sở hữu.
Tại sao lại như vậy?
“Xem rõ rồi chứ?" Lúc này, Lưu Minh mở miệng hỏi.
"Tôi sẽ không thừa nhận nội dung của tài liệu này, bởi vì nó hoàn toàn không được tôi cho phép!" Sở Nguyệt đóng tài liệu lại và ném cho Lưu Minh.
Lưu Minh rất ngạc nhiên khi Sở Nguyệt có thế bình tĩnh đến vậy, xem ra người phụ nữ này không tầm thường chút nào, khiến anh có chút hứng thú.
Anh ta lập tức cười haha trả lời: “Cô có thừa nhận hay không không quan trọng, đây là đúng thủ tục, cô không muốn giao lại nơi này cũng phải giao!"
"Ai dám đụng tới cô Sở!”
Đúng lúc này, ngoài của vang lên tiếng bước chân kéo dài.
Âm thanh khiến tòa nhà có chút rung chuyển
Sau đó, hơn hai trăm người cầm gậy trên tay bước vào rồi vây quanh toàn bộ văn phòng chật như nêm cối, khí thế của từng người như cầu vồng.
"Kẻ nào dám đụng vào cô Sở, giết!"
Khí thế kia khiến Lưu Minh không khỏi thay đổi sắc mặt.
Anh ta không ngờ rằng sẽ có nhiều người bảo vệ Sở Nguyệt như vậy.
Nét mặt của Sầm Tam cũng thay đổi.
Mặc dù hắn có thể coi là cao thủ, nhưng dù sao có quá nhiều người, hắn không thể đối phó hết được.
Lúc này, Thiết Sơn đã bò dậy và che chở ở trước mặt Sở Nguyệt.
"Tôi khuyên các người không nên có ý định đánh nhau đây, vì người ở đây không phải là người các người có thể chọc vào!"
Hơn hai trăm người cầm gậy gõ bốp bốp.
Có vẻ như chỉ chờ Sở Nguyệt ra lệnh, họ sẽ đập đối phương tan nát!
Trong tình cảnh này, ngay cả Lưu Minh cũng sợ hết hồn hết vía.
"Hai người đi đi, tôi đã nói rõ với các người rồi. Còn nữa, nếu nhà họ Lưu muốn báo thù thì cứ việc đến, tôi và chồng tôi sẽ tiếp!” Bấy giờ, Sở Nguyệt mới lên tiếng.
"Được, được, được, xem ra tôi thật sự đã xem thường CÔ rồi. Tôi không ngờ một người phụ nữ lại có khí phách như vậy, không tệ!” Tuy rằng Lưu Minh đang cười nhưng sắc mặt anh ta hơi u ảm.
Anh ta không ngờ rằng hôm nay ở đây lại trình diễn cảnh tượng thế này khiến mặt mũi anh ta mất hết rồi.
Sau đó, anh ta vẫy tay rồi dẫn theo Sầm Tam rời khỏi.
"Được rồi, không sao rồi, mọi người đi làm việc đi!"
Sở Nguyệt vỗ tay để giải tán mọi người.
Ban đầu, Thường Ninh bảo cô giữ lại gần hai trăm người này, ngoài làm việc cho cô, mục đích lớn nhất là giúp cô bảo vệ nơi đây.
Hôm nay, Sở Nguyệt đã hiểu rõ điều này.
Quay trở lại xe.
Lưu Minh tức giận vỗ mạnh lên nệm ghế.
Màn ra trận hôm nay thật bất lợi, ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được.
"Cậu Minh, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Sầm Tam ngồi ở ghế lái, sau khi khởi động xe thì không khỏi hỏi.
"Cậu đã giết em trai tôi à?” Lưu Minh đột nhiên hỏi.
Trong lòng Sầm Tam run lên, tay nắm vô lăng toát ra mồ hôi lạnh: “Cậu Minh ơi, nhà họ Lưu có ơn với tôi, sao tôi có thể làm ra loại chuyện như vậy?"
"Được rồi, cậu không cần phải che giấu ở trước mặt tôi nữa, giết thì nói giết. Cho dù đồ vô dụng đó không chết cũng trở thành người tàn phế, cậu chỉ cần nhớ kĩ tôi là cậu chủ của cậu là được!"
Lưu Minh nói xong thì ngửa đầu tựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại và suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Sầm Tam thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, hắn nhanh chóng phanh xe lại.
Lưu Minh suýt nữa đụng đầu, tức giận mắng: “Làm sao vậy?"
Sầm Tam không trả lời.
Vì hắn ta đã thấy rõ bóng dáng đó là ai.
Bóng hình đó cũng đang nhìn hắn ta đăm đăm.
Hắn ta cảm thấy lưng mình ướt đẫm vì ánh mắt ấy.
"Thường Ninh?" Lưu Minh cũng thấy rõ hình dáng của người trước mặt, lông mày anh ta nhíu chặt.
Mặc dù anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy Thường Ninh, nhưng trong lòng anh ta luôn nhớ rõ dáng vẻ của Thường Ninh.
Sau đó, anh ta xuống xe.
Sầm Tam cũng xuống theo.
"Xem ra nhà họ Lưu các người không coi trọng lời nói của tôi! Còn dám đến quấy rầy vợ tôi!” Thường Ninh chỉ thản nhiên nói.
"Thường Ninh, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng có thể đánh bại nhà họ Lưu chúng tôi?” Lưu Minh cười khẩy hỏi.
Sầm Tam đứng bên cạnh anh ta, hết sức chăm chú.
Hắn ta cảm thấy Thường Ninh có vẻ mạnh hơn hôm đó.
Cái khí thế khiếp người kia khiến anh có cảm giác như đang đè một tảng đá lớn trong lòng.
Thường Ninh lạnh lùng liếc nhìn Lưu Minh: "Tôi lặp lại lần cuối, nếu như ngày mốt vẫn không nhìn thấy chủ nhân nhà họ Lưu các người đến đây xin lỗi vợ tôi thì hậu quả sẽ giống như chiếc xe này!”
Thường Ninh giơ cú đấm lên và giáng xuống đầu xe.
Rồi kế đó, anh quay người rời đi.
Lưu Minh không ngờ Thường Ninh sẽ bỏ đi như vậy, anh ta hơi sửng sốt một chút. Tuy nhiên, khi nghĩ tới gia thế của Thường Ninh thì hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, nói lời đe dọa, ai không biết nói!”
Còn Sầm Tam chỉ nhìn chằm chằm vào đầu xe bị Thường Ninh đấm một cú.
Cú đấm dường như không dùng quá nhiều sức, nhưng trực giác nói cho hắn biết, củ đấm này chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tiếp theo, anh ta thấy rõ ràng nơi bị Thường Ninh đập xuống bắt đầu vang lên tiếng lách cách, từng vết nứt nhỏ bắt đầu lan ra giống như mạng nhện.
Làm!
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn.
Toàn bộ chiếc xe như thể bị xe lửa nghiền ép, nổ lốp xe, thân xe lõm vào và biến thành một đống sắt vụn!
Chứng kiến cảnh tượng này, hai mắt Sầm Tam như muốn rớt ra ngoài.
Mà Lưu Minh giống như bị sét đánh, tứ chi tê dại, hộ hấp ngừng lại, suýt nữa ngã quy trên mặt đất.
Anh ta cảm thấy mình mới dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Nếu như Thường Ninh đấm anh ta bằng củ đấm đó, anh ta không biết mình sẽ có kết cục thế nào!
Thường Ninh nghĩ rằng nếu muốn chụp ảnh cưới thì phải có một bộ vest vừa vặn.
Nhân lúc rảnh rỗi, anh đến trung tâm thương mại Thế Mậu lớn nhất Phàn Thành.
Đồ nam nằm ở tầng năm, hàng loạt quần áo hàng hiệu dành cho nam rực rỡ đủ loại được trưng bày khắp nơi bên trong.
Thường Ninh bước tới cửa hàng nọ, nhân viên nữ ở đấy vô tình liếc nhìn anh và hỏi với nụ cười chuyên nghiệp: "Thưa anh, xin hỏi anh cần dùng gì?"
Tuy nhiên, cô ta không che giấu được sự khinh thường trong mắt, dù sao Thường Ninh vẫn mặc đồ vỉa hè trên người.
Thường Ninh hờ hững nở nụ cười: “Âu phục!”
Nhân viên cửa hàng cười nói: "Vậy mời anh xem thử những hàng mẫu trên bục của cửa hàng chúng tôi, những mẫu này đều là style mới nhất năm nay.”
“Có thể thử không?"
Nét mặt của nhân viên cửa hàng chot thay đổi, cười đáp: “Thật ngại quá, cửa hàng chúng tôi là cửa hàng hiệu nên không được mặc thử ạ!”
"Vậy thì bộ này!”
Thường Ninh chỉ vào một bộ âu phục được trung bày trên bục. "Giá của bộ này là 28 vạn tệ, anh có chắc muốn mua không?”
Thường Ninh đang chuẩn bị gật đầu.
Đột nhiên, có tiếng giễu cợt của một cô gái vang lên: "Hai lúa mà còn bày đặt học mặc vest như người thành phố, không tự hỏi xem đây là đâu, nếu muốn như mặt người thân chó thì mấy cửa hàng bên đường bán đầy âu phục fake đấy, chưa đến 100 tệ một bộ."
Nhân viên cửa hàng nghe thấy thế rất muốn bật cười, nhưng đành nghẹn lại, khiến biểu cảm của cô ta trông khá hài hước.
Thường Ninh quay đầu nhìn theo tiếng nói, mới phát hiện ra đó là Liễu Tinh Tinh bạn thân của Lâm Tiểu Nhã, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông khác.
Người đàn ông nọ xách theo vài túi đồ, đều là quần áo phụ nữ.
"Tiểu Nhã, em biết người đàn ông này u?" Người đàn ông nọ rướn miệng hỏi.
**********
"Có ý gì?" Sở Nguyệt không khỏi nhíu mày hỏi.
"Nhà họ Sở đã giao 70% tài sản cho nhà họ Lưu chúng tôi, nơi đây đương nhiên cũng thuộc về nhà họ Lưu chúng tôi rồi." Lưu Minh vắt chéo hai chân nói.
"Nhưng chỗ này của bọn tôi không còn thuộc về nhà họ Sở nữa!" Sở Nguyệt nhíu mày đáp.
“Lúc trước không thuộc về, nhưng bây giờ đã thuộc về."
Lưu Minh vẫy tay ra hiệu Sâm Tam đưa cho anh ta một phần tài liệu.
Sau đó, anh ta ném tài liệu đến trước mặt Sở Nguyệt: "Tự cô xem đi, bản công chứng do văn phòng công chứng thành phố trực thuộc trung ương xác nhận, nơi này không còn của nhà họ Sở nữa!"
Sở Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn tài liệu.
"Cô không cần sợ, mặc dù em trai tôi vì cô mà chết. Tuy nhiên, coi như cô đã giúp tôi một việc lớn, chỉ cần cô chịu giao nơi này ra, tôi sẽ không làm khó Cô nữa." Lưu Minh đáp.
"Em trai anh chết rồi?" Sở Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Khi cậu Năng được khiêng về, do bị thương nặng không trị được nên đã qua đời." Nét mặt Sầm Tam không thay đổi trả lời.
Lưu Mình liếc nhìn hắn một cái, tuy nhiên, anh ta không nói gì chỉ khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Sở Nguyệt hơi tái nhợt, cô nhớ rõ Lưu Năng chỉ ngất xỉu do bị thương nặng thôi mà.
Nhưng những điều này không còn quan trọng nữa.
Nếu là trước đây, có thể cô sẽ rất sợ hãi, nhưng bây giờ, Thường Ninh là niềm tin của cô.
Cô bình tĩnh cầm tài liệu lên xem.
Trên giấy tờ, tên chủ sử dụng đất ở đây thế mà lại biến thành tên của bác cô Sở An Hải.
Chỗ đóng dấu được đóng bằng con dấu của văn phòng công chứng thành phố.
Tuy nhiên, nếu như không có giấy tờ nhà đất ban đầu trong tay cô, thì cơ bản không thế nào thay đổi chủ sở hữu.
Tại sao lại như vậy?
“Xem rõ rồi chứ?" Lúc này, Lưu Minh mở miệng hỏi.
"Tôi sẽ không thừa nhận nội dung của tài liệu này, bởi vì nó hoàn toàn không được tôi cho phép!" Sở Nguyệt đóng tài liệu lại và ném cho Lưu Minh.
Lưu Minh rất ngạc nhiên khi Sở Nguyệt có thế bình tĩnh đến vậy, xem ra người phụ nữ này không tầm thường chút nào, khiến anh có chút hứng thú.
Anh ta lập tức cười haha trả lời: “Cô có thừa nhận hay không không quan trọng, đây là đúng thủ tục, cô không muốn giao lại nơi này cũng phải giao!"
"Ai dám đụng tới cô Sở!”
Đúng lúc này, ngoài của vang lên tiếng bước chân kéo dài.
Âm thanh khiến tòa nhà có chút rung chuyển
Sau đó, hơn hai trăm người cầm gậy trên tay bước vào rồi vây quanh toàn bộ văn phòng chật như nêm cối, khí thế của từng người như cầu vồng.
"Kẻ nào dám đụng vào cô Sở, giết!"
Khí thế kia khiến Lưu Minh không khỏi thay đổi sắc mặt.
Anh ta không ngờ rằng sẽ có nhiều người bảo vệ Sở Nguyệt như vậy.
Nét mặt của Sầm Tam cũng thay đổi.
Mặc dù hắn có thể coi là cao thủ, nhưng dù sao có quá nhiều người, hắn không thể đối phó hết được.
Lúc này, Thiết Sơn đã bò dậy và che chở ở trước mặt Sở Nguyệt.
"Tôi khuyên các người không nên có ý định đánh nhau đây, vì người ở đây không phải là người các người có thể chọc vào!"
Hơn hai trăm người cầm gậy gõ bốp bốp.
Có vẻ như chỉ chờ Sở Nguyệt ra lệnh, họ sẽ đập đối phương tan nát!
Trong tình cảnh này, ngay cả Lưu Minh cũng sợ hết hồn hết vía.
"Hai người đi đi, tôi đã nói rõ với các người rồi. Còn nữa, nếu nhà họ Lưu muốn báo thù thì cứ việc đến, tôi và chồng tôi sẽ tiếp!” Bấy giờ, Sở Nguyệt mới lên tiếng.
"Được, được, được, xem ra tôi thật sự đã xem thường CÔ rồi. Tôi không ngờ một người phụ nữ lại có khí phách như vậy, không tệ!” Tuy rằng Lưu Minh đang cười nhưng sắc mặt anh ta hơi u ảm.
Anh ta không ngờ rằng hôm nay ở đây lại trình diễn cảnh tượng thế này khiến mặt mũi anh ta mất hết rồi.
Sau đó, anh ta vẫy tay rồi dẫn theo Sầm Tam rời khỏi.
"Được rồi, không sao rồi, mọi người đi làm việc đi!"
Sở Nguyệt vỗ tay để giải tán mọi người.
Ban đầu, Thường Ninh bảo cô giữ lại gần hai trăm người này, ngoài làm việc cho cô, mục đích lớn nhất là giúp cô bảo vệ nơi đây.
Hôm nay, Sở Nguyệt đã hiểu rõ điều này.
Quay trở lại xe.
Lưu Minh tức giận vỗ mạnh lên nệm ghế.
Màn ra trận hôm nay thật bất lợi, ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được.
"Cậu Minh, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Sầm Tam ngồi ở ghế lái, sau khi khởi động xe thì không khỏi hỏi.
"Cậu đã giết em trai tôi à?” Lưu Minh đột nhiên hỏi.
Trong lòng Sầm Tam run lên, tay nắm vô lăng toát ra mồ hôi lạnh: “Cậu Minh ơi, nhà họ Lưu có ơn với tôi, sao tôi có thể làm ra loại chuyện như vậy?"
"Được rồi, cậu không cần phải che giấu ở trước mặt tôi nữa, giết thì nói giết. Cho dù đồ vô dụng đó không chết cũng trở thành người tàn phế, cậu chỉ cần nhớ kĩ tôi là cậu chủ của cậu là được!"
Lưu Minh nói xong thì ngửa đầu tựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại và suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Sầm Tam thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, hắn nhanh chóng phanh xe lại.
Lưu Minh suýt nữa đụng đầu, tức giận mắng: “Làm sao vậy?"
Sầm Tam không trả lời.
Vì hắn ta đã thấy rõ bóng dáng đó là ai.
Bóng hình đó cũng đang nhìn hắn ta đăm đăm.
Hắn ta cảm thấy lưng mình ướt đẫm vì ánh mắt ấy.
"Thường Ninh?" Lưu Minh cũng thấy rõ hình dáng của người trước mặt, lông mày anh ta nhíu chặt.
Mặc dù anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy Thường Ninh, nhưng trong lòng anh ta luôn nhớ rõ dáng vẻ của Thường Ninh.
Sau đó, anh ta xuống xe.
Sầm Tam cũng xuống theo.
"Xem ra nhà họ Lưu các người không coi trọng lời nói của tôi! Còn dám đến quấy rầy vợ tôi!” Thường Ninh chỉ thản nhiên nói.
"Thường Ninh, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng có thể đánh bại nhà họ Lưu chúng tôi?” Lưu Minh cười khẩy hỏi.
Sầm Tam đứng bên cạnh anh ta, hết sức chăm chú.
Hắn ta cảm thấy Thường Ninh có vẻ mạnh hơn hôm đó.
Cái khí thế khiếp người kia khiến anh có cảm giác như đang đè một tảng đá lớn trong lòng.
Thường Ninh lạnh lùng liếc nhìn Lưu Minh: "Tôi lặp lại lần cuối, nếu như ngày mốt vẫn không nhìn thấy chủ nhân nhà họ Lưu các người đến đây xin lỗi vợ tôi thì hậu quả sẽ giống như chiếc xe này!”
Thường Ninh giơ cú đấm lên và giáng xuống đầu xe.
Rồi kế đó, anh quay người rời đi.
Lưu Minh không ngờ Thường Ninh sẽ bỏ đi như vậy, anh ta hơi sửng sốt một chút. Tuy nhiên, khi nghĩ tới gia thế của Thường Ninh thì hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, nói lời đe dọa, ai không biết nói!”
Còn Sầm Tam chỉ nhìn chằm chằm vào đầu xe bị Thường Ninh đấm một cú.
Cú đấm dường như không dùng quá nhiều sức, nhưng trực giác nói cho hắn biết, củ đấm này chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tiếp theo, anh ta thấy rõ ràng nơi bị Thường Ninh đập xuống bắt đầu vang lên tiếng lách cách, từng vết nứt nhỏ bắt đầu lan ra giống như mạng nhện.
Làm!
Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng vang thật lớn.
Toàn bộ chiếc xe như thể bị xe lửa nghiền ép, nổ lốp xe, thân xe lõm vào và biến thành một đống sắt vụn!
Chứng kiến cảnh tượng này, hai mắt Sầm Tam như muốn rớt ra ngoài.
Mà Lưu Minh giống như bị sét đánh, tứ chi tê dại, hộ hấp ngừng lại, suýt nữa ngã quy trên mặt đất.
Anh ta cảm thấy mình mới dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Nếu như Thường Ninh đấm anh ta bằng củ đấm đó, anh ta không biết mình sẽ có kết cục thế nào!
Thường Ninh nghĩ rằng nếu muốn chụp ảnh cưới thì phải có một bộ vest vừa vặn.
Nhân lúc rảnh rỗi, anh đến trung tâm thương mại Thế Mậu lớn nhất Phàn Thành.
Đồ nam nằm ở tầng năm, hàng loạt quần áo hàng hiệu dành cho nam rực rỡ đủ loại được trưng bày khắp nơi bên trong.
Thường Ninh bước tới cửa hàng nọ, nhân viên nữ ở đấy vô tình liếc nhìn anh và hỏi với nụ cười chuyên nghiệp: "Thưa anh, xin hỏi anh cần dùng gì?"
Tuy nhiên, cô ta không che giấu được sự khinh thường trong mắt, dù sao Thường Ninh vẫn mặc đồ vỉa hè trên người.
Thường Ninh hờ hững nở nụ cười: “Âu phục!”
Nhân viên cửa hàng cười nói: "Vậy mời anh xem thử những hàng mẫu trên bục của cửa hàng chúng tôi, những mẫu này đều là style mới nhất năm nay.”
“Có thể thử không?"
Nét mặt của nhân viên cửa hàng chot thay đổi, cười đáp: “Thật ngại quá, cửa hàng chúng tôi là cửa hàng hiệu nên không được mặc thử ạ!”
"Vậy thì bộ này!”
Thường Ninh chỉ vào một bộ âu phục được trung bày trên bục. "Giá của bộ này là 28 vạn tệ, anh có chắc muốn mua không?”
Thường Ninh đang chuẩn bị gật đầu.
Đột nhiên, có tiếng giễu cợt của một cô gái vang lên: "Hai lúa mà còn bày đặt học mặc vest như người thành phố, không tự hỏi xem đây là đâu, nếu muốn như mặt người thân chó thì mấy cửa hàng bên đường bán đầy âu phục fake đấy, chưa đến 100 tệ một bộ."
Nhân viên cửa hàng nghe thấy thế rất muốn bật cười, nhưng đành nghẹn lại, khiến biểu cảm của cô ta trông khá hài hước.
Thường Ninh quay đầu nhìn theo tiếng nói, mới phát hiện ra đó là Liễu Tinh Tinh bạn thân của Lâm Tiểu Nhã, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông khác.
Người đàn ông nọ xách theo vài túi đồ, đều là quần áo phụ nữ.
"Tiểu Nhã, em biết người đàn ông này u?" Người đàn ông nọ rướn miệng hỏi.