• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (8 Viewers)

  • Chap-176

Chương 175. Tinh tú.




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Lập tức cầm cái nĩa lên, xiên một miếng bò bít tết đưa vào trong miệng.






Dù sao anh cũng chưa từng ăn qua đồ Tây.



Người phục vụ đang đứng rót rượu nhìn thấy cũng bị hết hồn, rượu cũng bị đổ ra ngoài, vội vàng xin lỗi, lau dọn sạch sẽ xong mới rời đi, hơn nữa trước lúc rời đi ánh mắt nhìn Thường Ninh rõ ràng lộ ra một chút quái di.






Thường Ninh lười không thèm quản hắn.



Làm cho Sở Nguyệt có chút cạn lời.






Có điều, bây giờ cảm thấy cái người chồng này, cũng có một loại cảm giác hài lòng đấy chứ.



Hai người vừa ăn, cũng vừa nói vài câu chuyện ngắn. Giống như một cặp tình nhân mới yêu nhau. Làm cho Thường Ninh thoải mái vô cùng.






Cùng ngay lúc này, một người đàn ông đeo một cái cà vạt nơ bướm, dáng vẻ phong độ đi đến.



"Vị tiểu thư xinh đẹp này, cho hỏi món bò bít tết ngày hôm nay có hợp khẩu vị của cô không ạ?"






Người đàn ông đó vừa bước tới, liền cúi đầu chào Sở Nguyệt vô cùng lễ mạo như một thân sĩ, "Tôi là Lê Khang, là quản lý của nhà hàng này, rất hân hạnh khi tối nay có thể gặp được cô!"



Anh ta trực tiếp ngó lơ Thường Ninh luôn.






Ảnh mắt nhìn Sở Nguyệt lóe ra một chút nóng bỏng.



Dù sao một nữ nhân cực phẩm như thế này, rất khó có thế gặp được.






"Anh chính là quản lý của cái nhà hàng này sao, khen một cách thắng thắn chính là, bò bít tết chỗ này của các anh làm không tệ, chính là có thể nấu đến mức chín một cách hoàn mỹ.”



Mà Thường Ninh giơ cái nĩa lên, cười hề hề mở miệng nói.






Nhưng trong con người lại có chút lạnh, đúng thật là đi đến đâu cũng gặp được ruồi nhặng, thật là ảnh hướng tâm tình mà.



Lê Khang xem thường mà lướt mắt nhìn Thường Ninh, trước khi anh đến đã chủ ý cái tên này rồi, hoàn toàn là một đứa đầu đất, đến cả đồ Tây mà cũng không biết ăn, làm sao có thể xứng được với vị nữ nhân ở bên cạnh anh được.






Cho nên lúc này mới chủ động xuất kích, anh tin rằng, dựa vào tài ăn nói ưu nhã của anh, và sự phong độ ngời ngời, tuyệt đối sẽ chinh phục được vị tiểu thư này.



Anh ngắm chắc mục tiêu, trước giờ còn chưa từng thất bại lần nào.






"Tiểu thư, ngoại trừ phần bò bít tết này ra, tôi đặc biệt giới thiệu đến cô món tôm hùm Úc, vì mỗi con đều được tôi cẩn thận lựa chọn, bảo đảm tươi ngon, thịt tôm chắc chắn tinh tế thơm ngon."



Lê Khang căn bản không thèm để ý đến Thường Ninh, mà miệng thì thao thao bất tuyệt hướng về phía Sở Nguyệt nói.






"Mong tiểu thư yên tâm, phần tôm hùm Úc này có thể miễn phí tặng cô dùng thử, đợi cô thử qua rồi sẽ biết, nó giống như mị lực của tôi vậy làm cho cô có dư vị bất tận. Bởi vì đối với thức ăn tôi rất hiểu cũng vô cùng tỉ mỉ, cũng giống như đối với người phụ nữ xinh đẹp, tôi cũng sẽ là người đàn ông vô cùng tinh thể!"



Sở Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn cái miệng thao thao bất tuyệt của hắn.






Thường Ninh không thể không bội phục tài ăn nói của cái tên này, nhưng hôm nay anh không muốn đánh người, tạm thời nhịn lại xúc động muốn vung tay ra tát một phát.



"Anh nói xong chưa?" Sở Nguyệt lúc này cau mày nói, "Nếu như nói xong rồi có thể rời đi rồi, mong đừng làm phiền tôi và chồng tôi dùng bữa nữa."






"Chồng của cô?" Lê Khang ngắn người ra một lúc,



“Không phải bạn trai của cô?"






"Làm sao anh nhiều chuyện thế, anh có biết việc làm phiền người khác dùng bữa là vô cùng không có đạo đức không." Thường Ninh đã có có chút không kiên nhẫn nữa.



“Tiểu thư, tôi không cho rằng chồng của cô có thể hiểu cô, một người đàn ông đến cả việc ăn bít tết cũng không biết, làm sao có thể hiểu phụ nữ được " Lê Khang tựa như còn không muốn buông bỏ.






Nhưng mà Thường Ninh đã không cho hắn ta cơ hội để nói.



Trực tiếp vung tay tát một cái.






Vốn dĩ anh không muốn ra tay, nhưng mà cái con ruồi này thực sự đáng ghét quá.



Phanh phanh!






Lê Khang đụng ngã mấy cái bàn lớn mới dừng lại được.



Những người trong nhà hàng cũng hét lên không ngớt.






Sở Nguyệt trừng mắt nhìn Thường Ninh.



Thường Ninh chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai.






"Anh, anh sao lại dám đánh người?" Lê Khang sau khi bò dậy, nửa bên mặt đã sưng như đầu heo rồi.



Hắn không nghĩ rằng Thường Ninh sẽ bạo lực như thế, trường hợp như thế này cũng dám ra tay, tức đến mức oa oa kêu to.






Mấy nhân viên và quản lý cũng bị kinh động rồi.



"Tiên sinh, sao anh lại đánh người ở đây được?” Quản lý đem theo mấy người nhân viên đi đến trầm giọng hỏi.






Thường Ninh đầu tiên là liếc mắt nhìn quản lý, cũng không thèm để ý.



Chỉ đi tới trước mặt Lê Khang, lại giơ lên một bàn tay rồi tát tới.






“Đánh rồi thì làm sao, chỉ dựa vào cái miệng này, cũng đã thiếu đòn rồi! Trước giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào dài dòng như thế này!"



Sau đó, anh căn bản không thèm đợi Lê Khang kịp phản ứng, lại liên tục tát cho mấy tát nữa.






"Anh có biết hay không, làm phiền người khác ăn cơm là việc vô cùng không có đạo đức, mẹ anh không có dạy anh sao?"



"Vợ của tôi đã nói với anh rồi, cô ấy là người đa có chồng, vẫn còn tới dây dưa, chưa thấy người đàn ông nào hèn hạ như anh!"






Ba ba ba!



Lê Khạng quả thực bị tát đến mức hoài nghi cuộc đời này luôn.






Một màn này làm quản lý đúng ngây người ở đó quên mất phải làm gì.



Mà Sở Nguyệt cũng ngắn người, nhưng sau đó lại nổi ra một tia bất đắc dĩ ở trên mặt.






Chỉ đi đánh đến khi khóe miệng Lê Khang chảy máu không ngừng, Thường Ninh mới dừng tay lại.



"Cút, nếu như để tôi nhìn thấy anh lần nữa, tôi se cho anh hối hận vì đã đầu thai làm người!"








Bây giờ Lê Khang đã có chút hối hận vì đã đầu thai làm người rồi.



Trước mặt mọi người mà bị đánh thành cái dạng này, về sao anh làm sao mà làm người được nữa?






"Anh, anh, anh..."



Trong lòng anh đầy oán hận, chỉ vào Thường Ninh tính nói vài lời cay nghiệt, nhưng mà miệng đã bị đánh đến mức không nghe sai khiến nữa, lại còn bị Thường Ninh hung dữ trừng mắt nhìn, cơ hồ như không nói ra được bất kì điều gì.






Mà mấy người nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng giữ anh lại, kéo anh về phía ngoài.



Dù sao đây cũng là chủ quản của bọn họ, bị đánh thành thế này, phải nhanh chóng đi bệnh viện xem sao.






Đương nhiên bọn họ cũng sợ Lê Khang bị đánh tiếp, cải thằng kia quá hung tàn rồi, bọn họ đều sợ.



"Tiên sinh, anh làm sao có thể ra tay hai ba lần liên tiếp như thế!" Quản lý thấy Thường Ninh bạo lực như thế, mặc dù tức giận, nhưng cũng có chút sợ anh.






"Tôi cũng không có đánh anh, anh nóng giận như thế làm cái gì?" Thường Ninh làm như không hề có chuyện gì xảy ra, quay về chỗ ngồi.



"Nhưng mà, anh đánh người là không đúng rồi, cung ảnh hưởng đến những vị khách khác của chúng tôi!"






"Vậy thì tôi mời bọn họ ăn cơm, tiền ăn của tất cả những vị khách ở đây hôm nay tôi bao hết, dựa theo những gì bọn họ đã gọi, lên lại một phần mới, hơn nữa đồ vật bị tổn hại cũng đền gấp mười lần!”



Sau đó Thường Ninh đứng dậy, đối với những vị khách còn đang ngồi tại chỗ kia nói: “Tôi mời mọi người bữa này, mọi người liền xem như chưa nhìn thấy chuyện ban nãy, mọi người có ý kiến gì không?”






Những vị khách còn ngồi ở đó thấy Thường Ninh bạo lực như thế, còn đáng sợ chọc phải anh, có ý kiến cũng không dám có luôn á, huống hồ ăn uống chùa, bọn họ đương nhiên không có ý kiến gì rồi.



Vốn dĩ việc này cũng không liên quan đến việc của bọn họ, từng người từng người nhao nhao nói: “Không có gì! Ban nãy không có chuyện gì xảy ra cả!"






Sau đó Thường Ninh khoát khoát tay với quản lý, "Lần này thì không sao rồi đúng không.”



Quản lý cũng cạn lời luôn.






Nhưng mà trước đây không lâu anh cũng từng nghe qua có một nhà hàng đắc tội phải một vị nhân vật không thể đắc tội được, cuối cùng cũng bị phá bỏ rồi.



Anh thấy Thường Ninh dám hung ác như thế, khẳng định có bối cảnh rất lớn cho xem.






Lúc này cũng không dám nói thêm gì nữa.



Mang người lui xuống.






"Ăn bữa cơm cũng không được yên thân."



Ngồi xuống lại một lần nữa, Thường Ninh thở dài nói.






"Anh á, gây sự làm cho người ta không yên thân.” Sở Nguyệt cũng thở dài nói, có điều trên mặt là lộ ra ý cười.



Dù sao ông chồng này của bản thân bây giờ có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng đã quá quen thuộc rồi.






Sau đó, không còn ai dám đến quấy rối hai bọn họ nữa.



Bọn họ yên tĩnh ăn xong bữa cơm này.






"Cái nhà hàng này tựa hồ cũng không tệ, hay là chúng ta mua lại nó, sau này mỗi ngày đều đến đây ăn cơm.”



Sau khi ra khỏi nhà hàng, Thường Ninh không nhịn được nói.






"Nếu mà thật sự như vậy, thì không còn ý nghĩa nữa rồi.” Sở Nguyệt cười cười nói.



"Tinh thú đó. Nếu mà mỗi ngày đều đến, thế thì so với việc ăn cơm ở nhà có gì khác nhau đâu."






Thường Ninh gật gật đầu, "Vậy thì cách mấy ngày chúng ta lại đến một lần.”



Sở Nguyệt cười chọc chọc cái trán của Thường Ninh, hơi thở như lan tới bên tai của Thường Ninh: “Thật ra tình thủ cũng có thể tìm thấy ở nhà đó, nhưng phải xem bản thân anh có tìm hay không thôi."






Lời nói này vừa dứt làm nhiệt huyết của Thường Ninh sôi lên sùng sục.



Ngồi vào trong xe, vừa mới lướt ra khỏi chỗ đậu xe, một thân ảnh đột nhiên vọt tới bên cửa sổ.






Thường Ninh thì không có việc gì, nhưng Sở Nguyệt thì bị dọa cho một trận.



Đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy quỷ dị của Lê Khang, làm cho sắc mặt Sở Nguyệt lập tức trắng bệch ra.






“Ở trong xe đợi đừng nhúc nhích!"



Thường Ninh mở cửa xe ra, vừa mới bước ra một ánh sáng lạnh lùng lao tới.






Anh nghĩ cũng không nghĩ, tung một chưởng ra.



Phanh!






Thân ảnh của Lê Khang cũng lập tức bay ra ngoài. Con dao ở trong tay cũng bị rơi xuống nền đất.



Nhưng hắn ta dường như không cảm nhận được đau đớn là gì.






Nhổ một ngụm máu tươi ở trong miệng ra, hai mắt đỏ au mà cầm lấy con dao ở trên mặt đất lên, lại lao lên một lần nữa.



Đầu lông mày Thường Ninh nhíu chặt.






Đá thắng một đá vào lần xông lên lần nữa này của Lê Khang.



Răng rắc!






Lê Khang trực tiếp bị đá gây hai chân, bay hơi xa xa, nhưng mà hắn vẫn kéo lấy hai cái chân như cũ, cầm lấy con dao lên, bò về hướng Thường Ninh, mặt đất đều bị hắn kéo ra được hai đường máu đỏ chót.



Dường như không đạt được mục đích thì không bỏ qua.






Sở Nguyệt nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.



Thường Ninh lúc này mở cửa xe ra chui vào.






Trực tiếp dậm ga lên chạy, không thèm để ý Lê Khang nữa.



Dù sao anh cũng không muốn ở trước mặt vợ của mình để lộ ra hình tượng quá mức tàn nhẫn, dù sao cái tên đó với việc chết rồi thì cũng không có khác biệt là bao,
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom