Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-175
Chương 174: Tôi không quen
**********
"Thàng nhóc, mày gian lận!" Lương Hàn chỉ Thường Ninh.
"Gian lận?" Ánh mắt Thường Ninh lạnh lùng nói: “Xúc xắc và chén trong tay anh, nếu nói gian lận thì phải là anh mới đúng!"
"Đúng vậy, tự mình đổ xúc xắc mà còn nói người khác gian lận, vậy mà nói cũng không biết ngại.” Lúc này cô gái đứng một bên nói đệm vào.
Thường Ninh thắng đương nhiên cô cũng vui, đồng thời cũng muốn hấp dẫn sự chú ý của Thường Ninh lên người cô.
Tiếc là Thường Ninh chẳng hề liếc nhìn cô lấy một cái, làm cô có chút thất vọng.
Không lẽ tên này đã quên cô rồi.
"Thua là thua, tìm thêm nhiều có thì đi chăng nữa thì cũng là thua!" Lúc này Bạch Tử Hằng có thể nói là vô cùng hãnh diện, thậm chí còn đắc ý vô cùng.
Cậu ta biết rằng một khi anh Ninh đến, nhất định thế cục sẽ được xoay chuyển.
Có thể nói đây là canh bạc vài chục tỷ.
Cậu ta sùng bái người anh này chết mất.
Lương Hàn có chút á khẩu không biết nói gì.
Sắc mặt cũng đỏ bừng lên.
Hơn nữa ánh mắt của Thường Ninh khiến gã cảm giác được có chút lạnh lẽo.
Điều này khiến gã vô cùng căm phẫn.
Gã làm sao mà có thể sợ một tên nhóc thối như này được chứ, hon nữa hôm nay thua một ván từ trên tay thằng nhóc này, đối với gã đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Phải biết rằng gã là vua cờ bạc Tây Nam lâu như vậy, đó giờ chưa từng thua trận nào, thanh danh cũng gã không thể bị một Phàn Thành nho nhỏ này làm hỏng được.
Trong mắt gã cũng hiện lên một tia sát ý.
Sắc mặt Lục Vũ Trầm lúc này cũng âm trầm vô cùng.
Gì mà vua cờ bạc Tây Nam, chưa từng thua, toàn bộ là chó má.
Gì mà canh bạc chục tỷ, cũng là chó má, gã ta cũng sẽ không nhận.
Lúc này gã hừ một tiếng, muốn bỏ đi.
"Sao nào, thua rồi muốn quyt nợ à?" Thường Ninh chỉ nhẹ nhàng nói.
Lục Vũ Trầm quay đầu, cười lạnh nói: “Mày bị ngốc à, chục tỷ như vậy, có ngốc mới nghĩ là thật."
Những người xem náo nhiệt nhìn nhau, đây đúng thật là lời của mấy đứa quyt nợ hay nói này.
Thế nhưng bọn họ cũng không dám nói gì, dù sao chuyện này cũng không đến phiên bọn họ nhúng tay, mà có cho bọn họ cũng không dám nhúng ta.
Mà Thường Ninh chỉ cười cười, “Nợ tôi, đó giờ chưa có ai có thể quyt!"
“Hừ!"
Lục Vũ Trầm hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà cứ tiếp tục bước đi.
"Thằng nhóc, hôm nay mày gặp may đó, hi vọng lần sau mày tiếp tục gặp may như vậy đi!"
Lương Hàn cũng cười lạnh với Thường Ninh một cái, rồi cũng dẫn lão già kia rời đi.
"Anh Ninh, để bọn chúng cứ thế mà đi sao?”
Thấy Thường Ninh không cản lạn, Bạch Tử Hằng vội la lên.
"Chục tỷ đó?"
Hơn nữa sổ nợ của cậu ta vẫn nằm trong tay Lục Vũ Trầm đó, cũng không thế nào biến thành giấy vụn được đâu.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Không ai có thể quyt nợ của tôi!"
Thường Ninh chỉ nhàn nhạt nói.
"Sau vừa rồi ông không ra tay giết chết tên kia?”
Vừa ra ngoài, sắc mặt Lương Hàn vô cùng âm trầm mà hỏi lão già kia.
"Người này không đơn giản, chuyện này tôi không nắm chắc phần thắng, cho nên không dám liều lĩnh." Ông lão cúi đầu nói.
“Ăn hại, ngay cả một tên nhóc thối mà đánh cũng không lại, hôm nay ông làm tôi mất mặt vô cùng!" Lương Hàn oán hận nói.
"Lương thiếu, hôm nay cậu mất mặt chẳng lẽ tôi không mất mặt sao?" Lục Vũ Trầm đi chưa xa, lúc này đi đến nghiêm mặt nói.
Kế hoạch vạch ra bao lâu, hôm nay toàn bộ đều hỏng bét khiến tâm trạng của gã khó chịu đến cực điểm.
Mà câu nói cuối cùng của Thường Ninh không mặn không nhạt, càng khiến trong lòng gã như có một tảng đá đè nặng vậy.
Dù sao tên đó cũng quá kỳ quái.
"Lục Vũ Trầm, anh còn không biết xấu hổ mà nói à, lúc trước anh chưa hề nói với tôi thằng nhóc đó không bình thường." Lương Hàn cũng phẫn nộ nói.
"Thằng nhóc đó quả thật có chút kỳ lạ, nhưng Lương thiếu sợ tên đó sao?"
“Sợ? Lương Hàn tôi chưa từng sợ ai. Lục Vũ Trầm, anh cũng đường khích tôi, tôi biết anh mượn tay tôi để đối phó với tên đó, bổn thiếu gia tôi thật sự cũng muốn giết tên đó, chỉ cần đem giao phân nửa tài sản của Lục gia cho tôi, thằng nhóc đó tôi sẽ thay anh giải quyết!"
"Phân nửa tài sản của Lục gia? Lương thiếu, không phải ai hơi tham rồi sao.” Lục Vũ Trầm tức giận nói.
"Tham? Lục thiếu gia, anh đừng quên, anh đã thua thằng nhóc kia chục tỷ, cả Lục gia đều lụi bại vì tên đó, phải biết rằng tên đó không phải người bình thường, không có tôi, số nợ này của anh không xong đâu!"
Lương Hàn cười ha ha nói.
Lục Vũ Trầm nhíu mày, hai tay siết lại thành nắm đấm.
Nhưng một lát sau, gã lại buông nắm tay ra.
Nói thế nào thì nói, trước tiên phải giải quyết được thằng nhóc kia là quan trọng nhất.
Còn về phần Lương Hàn này, đợi giải quyết xong thằng nhóc kia rồi tìm cách sau.
"Điều kiện của anh tôi có thể đồng ý, nhưng trước tiên phải giải quyết thằng nhóc kia đã!"
"Yên tâm, tôi có thể đảm bảo tên đó không sống nổi qua chiều nay!”
Lương Hàn chỉ ha ha cười nói.
"Chị, đừng mà!"
Bạch Tử Hằng gào lên thảm thiết, cậu ta bị vệ sĩ của Bạch Hâm Niên dẫn đến áp tải về Bạch gia, phỏng chừng là bị cấm túc một thời gian.
Về việc cấm túc bao lâu thì phải xem biểu hiện của cậu ta thế nào.
"Anh Thường, thật xin lỗi, Tử Hằng lại kéo phiền phức đến cho anh."
Dẫn Bạch Tử Hằng đi xong, Bạch Hâm Nhiên khom lưng nói với Thường Ninh,
"Không sao, hôm nay là kế hoạch của Lục Vũ Trầm vạch ra, em cô tin tưởng gã ta như vậy, đương nhiên khó tránh khỏi việc này." Thường Ninh không đặt nặng vấn đề, nói.
"Anh Thường, anh yên tâm, sau này Bạch gia chúng tôi sẽ không qua lại với Lục gia nữa, chuyện hợp tác với nhau cũng sẽ cắt đứt.” Bạch Hâm Nhiên khẽ nâng đầu nói.
Thường Ninh gật gật đầu, “Chuyện hợp tác phải nhanh chóng cắt đứt, sau này Phàn Thành sẽ không còn Lục gia nữa!"
Bạch Hâm Nhiên như hít phải khí lạnh, cô không hề nghi ngờ lời nói của Thường Ninh.
Cô cũng có thể cảm nhận được sâu sắc, mấy gia tộc như bọn họ trong mắt người đàn ông này chẳng qua cũng như như con kiến bé nhỏ.
Hơn nữa, cô cũng càng ngày càng cảm giác được, Thường Ninh như một ngọn núi cao, cố chỉ có thể mãi mãi ngước nhìn, không thể nào với tới.
Có lẽ lúc trước cô còn cho rằng Sở Nguyệt không thể nào so được với cô, nhưng bây giờ thì cô lại vô cùng hâm mộ Sở Nguyệt.
Sau đó cô cũng không dám nói thêm gì nữa, lập tức trở về Bạch gia, bắt tay vào việc cắt đứt hợp tác với Lục gia.
"Này, anh không nhớ tôi sao?"
Vào lúc Thường Ninh định rời khỏi Cẩm Tủ sơn trang.
Cô gái kia chạy đến.
Dáng vẻ có chút oán giận.
“Cô là ai, tôi không quen.” Thường Ninh lại tiếp tục bước đi, tựa như không quen biết cô thật.
Cô gái bắt đầu nóng nảy, chạy theo vội ngăn cản Thường Ninh.
"Anh thật sự không nhớ tôi sao, hôm đó anh đưa tôi đến đây mà, anh còn giúp tôi xử lý hai tên sát thủ nữa, sao anh lại quên nhanh như thế.”
Thường Ninh suy nghĩ một lúc lâu mới à lên một tiengs.
Sau đó lại lần nữa cất bước đi.
"Này, sao anh lại như thế, nhớ ra tôi rồi, sao lại còn muốn bỏ đi?"
Cô gái có chút vui mừng, cuối cùng cũng nhớ ra cô rồi, nhưng thấy Thường Ninh lại muốn đi, cô có chút tức giận.
"Nhưng tôi thật sự không quen cô, sau này cô cần thận chút, ngàn vạn lần đừng khiến người xấu nhìn trúng."
Thường Ninh nghiêng đầu, nở nụ cười, cũng không định đứng lại nói chuyện phiếm với cô gái này, xoay người bỏ đi.
Dù sao vừa nhìn cô gái này là biết, nếu dây dưa sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Tuy anh không sợ phiền toái, nhưng bớt được cái nào thì hay cái đó.
Cô gái này nào ngăn được anh.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thường Ninh dần biến mất trong tầm mắt.
"Tức chết tôi rồi, sao lại có một người đàn ông như thế chứ!"
Cô gái tức giận đến mức dậm chân, nhưng không do dự mà hét về phía Thường Ninh.
"Giả vờ gì chứ, không phải chỉ là biết chút võ thôi sao, trên đời này còn nhiều người biết võ giỏi hơn anh nhé, bổn tiểu thư bây giờ ghét anh rồi đó!"
Màn đêm dần dần buông xuống.
Thường Ninh đến một nhà hàng.
Đây là nơi mà Sở Nguyệt đã hẹn anh.
Nhà hàng này vô cùng lãng mạn,
Âm nhạc du dương, ánh nến lay động, lãng mạn biết bao.
Ừm, là một nơi thật tốt để nói chuyện yêu đương, vợ mình thật là biết chọn chỗ.
Thường Ninh thầm gật đầu.
Sở Nguyệt đã đến trước rồi, cô ngồi đó vẫy tay với anh.
Dưới ánh nến, hôm nay trông cô rực rỡ vô cùng, không hề sai khi nói rằng cô là tâm điểm chú ý của mọi người.
Khiến Thường Ninh có chút lóa mắt.
“Ngẩn ở đó làm gi, ngồi xuống đi, anh muốn ăn gì?"
Sở Nguyệt khẽ cười nói.
Nụ cười ấy rất mê người.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Thường Ninh thật sự muốn ôm lấy gương mặt mê người của cô mà hôn lên một cái.
“Anh cũng không biết ăn gì nữa, tùy em chọn."
Như thế thôi, nhìn vợ ăn là no rồi, mình ăn gì cũng được, không quan trọng.
Sở Nguyệt thấy anh bày ra dáng vở ngơ ngẩn kia, thỏa mãn cười cười.
Sau đó gọi hai phần bò sốt tiêu và một chai rượu vang đỏ.
Trong lòng Thường Ninh thật sự có chút căng thẳng, dù sao hai người kết hôn lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò dưới ánh nên lãng mạn như vậy.
Đương nhiên, anh vui nhiều hơn.
Chỉ là khi thịt bò được bê lên, anh nhìn nhìn một chút rồi nhíu mày, ăn mấy món đơn giản như này mà phải trang trọng đến vậy sao.
**********
"Thàng nhóc, mày gian lận!" Lương Hàn chỉ Thường Ninh.
"Gian lận?" Ánh mắt Thường Ninh lạnh lùng nói: “Xúc xắc và chén trong tay anh, nếu nói gian lận thì phải là anh mới đúng!"
"Đúng vậy, tự mình đổ xúc xắc mà còn nói người khác gian lận, vậy mà nói cũng không biết ngại.” Lúc này cô gái đứng một bên nói đệm vào.
Thường Ninh thắng đương nhiên cô cũng vui, đồng thời cũng muốn hấp dẫn sự chú ý của Thường Ninh lên người cô.
Tiếc là Thường Ninh chẳng hề liếc nhìn cô lấy một cái, làm cô có chút thất vọng.
Không lẽ tên này đã quên cô rồi.
"Thua là thua, tìm thêm nhiều có thì đi chăng nữa thì cũng là thua!" Lúc này Bạch Tử Hằng có thể nói là vô cùng hãnh diện, thậm chí còn đắc ý vô cùng.
Cậu ta biết rằng một khi anh Ninh đến, nhất định thế cục sẽ được xoay chuyển.
Có thể nói đây là canh bạc vài chục tỷ.
Cậu ta sùng bái người anh này chết mất.
Lương Hàn có chút á khẩu không biết nói gì.
Sắc mặt cũng đỏ bừng lên.
Hơn nữa ánh mắt của Thường Ninh khiến gã cảm giác được có chút lạnh lẽo.
Điều này khiến gã vô cùng căm phẫn.
Gã làm sao mà có thể sợ một tên nhóc thối như này được chứ, hon nữa hôm nay thua một ván từ trên tay thằng nhóc này, đối với gã đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Phải biết rằng gã là vua cờ bạc Tây Nam lâu như vậy, đó giờ chưa từng thua trận nào, thanh danh cũng gã không thể bị một Phàn Thành nho nhỏ này làm hỏng được.
Trong mắt gã cũng hiện lên một tia sát ý.
Sắc mặt Lục Vũ Trầm lúc này cũng âm trầm vô cùng.
Gì mà vua cờ bạc Tây Nam, chưa từng thua, toàn bộ là chó má.
Gì mà canh bạc chục tỷ, cũng là chó má, gã ta cũng sẽ không nhận.
Lúc này gã hừ một tiếng, muốn bỏ đi.
"Sao nào, thua rồi muốn quyt nợ à?" Thường Ninh chỉ nhẹ nhàng nói.
Lục Vũ Trầm quay đầu, cười lạnh nói: “Mày bị ngốc à, chục tỷ như vậy, có ngốc mới nghĩ là thật."
Những người xem náo nhiệt nhìn nhau, đây đúng thật là lời của mấy đứa quyt nợ hay nói này.
Thế nhưng bọn họ cũng không dám nói gì, dù sao chuyện này cũng không đến phiên bọn họ nhúng tay, mà có cho bọn họ cũng không dám nhúng ta.
Mà Thường Ninh chỉ cười cười, “Nợ tôi, đó giờ chưa có ai có thể quyt!"
“Hừ!"
Lục Vũ Trầm hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà cứ tiếp tục bước đi.
"Thằng nhóc, hôm nay mày gặp may đó, hi vọng lần sau mày tiếp tục gặp may như vậy đi!"
Lương Hàn cũng cười lạnh với Thường Ninh một cái, rồi cũng dẫn lão già kia rời đi.
"Anh Ninh, để bọn chúng cứ thế mà đi sao?”
Thấy Thường Ninh không cản lạn, Bạch Tử Hằng vội la lên.
"Chục tỷ đó?"
Hơn nữa sổ nợ của cậu ta vẫn nằm trong tay Lục Vũ Trầm đó, cũng không thế nào biến thành giấy vụn được đâu.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Không ai có thể quyt nợ của tôi!"
Thường Ninh chỉ nhàn nhạt nói.
"Sau vừa rồi ông không ra tay giết chết tên kia?”
Vừa ra ngoài, sắc mặt Lương Hàn vô cùng âm trầm mà hỏi lão già kia.
"Người này không đơn giản, chuyện này tôi không nắm chắc phần thắng, cho nên không dám liều lĩnh." Ông lão cúi đầu nói.
“Ăn hại, ngay cả một tên nhóc thối mà đánh cũng không lại, hôm nay ông làm tôi mất mặt vô cùng!" Lương Hàn oán hận nói.
"Lương thiếu, hôm nay cậu mất mặt chẳng lẽ tôi không mất mặt sao?" Lục Vũ Trầm đi chưa xa, lúc này đi đến nghiêm mặt nói.
Kế hoạch vạch ra bao lâu, hôm nay toàn bộ đều hỏng bét khiến tâm trạng của gã khó chịu đến cực điểm.
Mà câu nói cuối cùng của Thường Ninh không mặn không nhạt, càng khiến trong lòng gã như có một tảng đá đè nặng vậy.
Dù sao tên đó cũng quá kỳ quái.
"Lục Vũ Trầm, anh còn không biết xấu hổ mà nói à, lúc trước anh chưa hề nói với tôi thằng nhóc đó không bình thường." Lương Hàn cũng phẫn nộ nói.
"Thằng nhóc đó quả thật có chút kỳ lạ, nhưng Lương thiếu sợ tên đó sao?"
“Sợ? Lương Hàn tôi chưa từng sợ ai. Lục Vũ Trầm, anh cũng đường khích tôi, tôi biết anh mượn tay tôi để đối phó với tên đó, bổn thiếu gia tôi thật sự cũng muốn giết tên đó, chỉ cần đem giao phân nửa tài sản của Lục gia cho tôi, thằng nhóc đó tôi sẽ thay anh giải quyết!"
"Phân nửa tài sản của Lục gia? Lương thiếu, không phải ai hơi tham rồi sao.” Lục Vũ Trầm tức giận nói.
"Tham? Lục thiếu gia, anh đừng quên, anh đã thua thằng nhóc kia chục tỷ, cả Lục gia đều lụi bại vì tên đó, phải biết rằng tên đó không phải người bình thường, không có tôi, số nợ này của anh không xong đâu!"
Lương Hàn cười ha ha nói.
Lục Vũ Trầm nhíu mày, hai tay siết lại thành nắm đấm.
Nhưng một lát sau, gã lại buông nắm tay ra.
Nói thế nào thì nói, trước tiên phải giải quyết được thằng nhóc kia là quan trọng nhất.
Còn về phần Lương Hàn này, đợi giải quyết xong thằng nhóc kia rồi tìm cách sau.
"Điều kiện của anh tôi có thể đồng ý, nhưng trước tiên phải giải quyết thằng nhóc kia đã!"
"Yên tâm, tôi có thể đảm bảo tên đó không sống nổi qua chiều nay!”
Lương Hàn chỉ ha ha cười nói.
"Chị, đừng mà!"
Bạch Tử Hằng gào lên thảm thiết, cậu ta bị vệ sĩ của Bạch Hâm Niên dẫn đến áp tải về Bạch gia, phỏng chừng là bị cấm túc một thời gian.
Về việc cấm túc bao lâu thì phải xem biểu hiện của cậu ta thế nào.
"Anh Thường, thật xin lỗi, Tử Hằng lại kéo phiền phức đến cho anh."
Dẫn Bạch Tử Hằng đi xong, Bạch Hâm Nhiên khom lưng nói với Thường Ninh,
"Không sao, hôm nay là kế hoạch của Lục Vũ Trầm vạch ra, em cô tin tưởng gã ta như vậy, đương nhiên khó tránh khỏi việc này." Thường Ninh không đặt nặng vấn đề, nói.
"Anh Thường, anh yên tâm, sau này Bạch gia chúng tôi sẽ không qua lại với Lục gia nữa, chuyện hợp tác với nhau cũng sẽ cắt đứt.” Bạch Hâm Nhiên khẽ nâng đầu nói.
Thường Ninh gật gật đầu, “Chuyện hợp tác phải nhanh chóng cắt đứt, sau này Phàn Thành sẽ không còn Lục gia nữa!"
Bạch Hâm Nhiên như hít phải khí lạnh, cô không hề nghi ngờ lời nói của Thường Ninh.
Cô cũng có thể cảm nhận được sâu sắc, mấy gia tộc như bọn họ trong mắt người đàn ông này chẳng qua cũng như như con kiến bé nhỏ.
Hơn nữa, cô cũng càng ngày càng cảm giác được, Thường Ninh như một ngọn núi cao, cố chỉ có thể mãi mãi ngước nhìn, không thể nào với tới.
Có lẽ lúc trước cô còn cho rằng Sở Nguyệt không thể nào so được với cô, nhưng bây giờ thì cô lại vô cùng hâm mộ Sở Nguyệt.
Sau đó cô cũng không dám nói thêm gì nữa, lập tức trở về Bạch gia, bắt tay vào việc cắt đứt hợp tác với Lục gia.
"Này, anh không nhớ tôi sao?"
Vào lúc Thường Ninh định rời khỏi Cẩm Tủ sơn trang.
Cô gái kia chạy đến.
Dáng vẻ có chút oán giận.
“Cô là ai, tôi không quen.” Thường Ninh lại tiếp tục bước đi, tựa như không quen biết cô thật.
Cô gái bắt đầu nóng nảy, chạy theo vội ngăn cản Thường Ninh.
"Anh thật sự không nhớ tôi sao, hôm đó anh đưa tôi đến đây mà, anh còn giúp tôi xử lý hai tên sát thủ nữa, sao anh lại quên nhanh như thế.”
Thường Ninh suy nghĩ một lúc lâu mới à lên một tiengs.
Sau đó lại lần nữa cất bước đi.
"Này, sao anh lại như thế, nhớ ra tôi rồi, sao lại còn muốn bỏ đi?"
Cô gái có chút vui mừng, cuối cùng cũng nhớ ra cô rồi, nhưng thấy Thường Ninh lại muốn đi, cô có chút tức giận.
"Nhưng tôi thật sự không quen cô, sau này cô cần thận chút, ngàn vạn lần đừng khiến người xấu nhìn trúng."
Thường Ninh nghiêng đầu, nở nụ cười, cũng không định đứng lại nói chuyện phiếm với cô gái này, xoay người bỏ đi.
Dù sao vừa nhìn cô gái này là biết, nếu dây dưa sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Tuy anh không sợ phiền toái, nhưng bớt được cái nào thì hay cái đó.
Cô gái này nào ngăn được anh.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thường Ninh dần biến mất trong tầm mắt.
"Tức chết tôi rồi, sao lại có một người đàn ông như thế chứ!"
Cô gái tức giận đến mức dậm chân, nhưng không do dự mà hét về phía Thường Ninh.
"Giả vờ gì chứ, không phải chỉ là biết chút võ thôi sao, trên đời này còn nhiều người biết võ giỏi hơn anh nhé, bổn tiểu thư bây giờ ghét anh rồi đó!"
Màn đêm dần dần buông xuống.
Thường Ninh đến một nhà hàng.
Đây là nơi mà Sở Nguyệt đã hẹn anh.
Nhà hàng này vô cùng lãng mạn,
Âm nhạc du dương, ánh nến lay động, lãng mạn biết bao.
Ừm, là một nơi thật tốt để nói chuyện yêu đương, vợ mình thật là biết chọn chỗ.
Thường Ninh thầm gật đầu.
Sở Nguyệt đã đến trước rồi, cô ngồi đó vẫy tay với anh.
Dưới ánh nến, hôm nay trông cô rực rỡ vô cùng, không hề sai khi nói rằng cô là tâm điểm chú ý của mọi người.
Khiến Thường Ninh có chút lóa mắt.
“Ngẩn ở đó làm gi, ngồi xuống đi, anh muốn ăn gì?"
Sở Nguyệt khẽ cười nói.
Nụ cười ấy rất mê người.
Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Thường Ninh thật sự muốn ôm lấy gương mặt mê người của cô mà hôn lên một cái.
“Anh cũng không biết ăn gì nữa, tùy em chọn."
Như thế thôi, nhìn vợ ăn là no rồi, mình ăn gì cũng được, không quan trọng.
Sở Nguyệt thấy anh bày ra dáng vở ngơ ngẩn kia, thỏa mãn cười cười.
Sau đó gọi hai phần bò sốt tiêu và một chai rượu vang đỏ.
Trong lòng Thường Ninh thật sự có chút căng thẳng, dù sao hai người kết hôn lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hai người hẹn hò dưới ánh nên lãng mạn như vậy.
Đương nhiên, anh vui nhiều hơn.
Chỉ là khi thịt bò được bê lên, anh nhìn nhìn một chút rồi nhíu mày, ăn mấy món đơn giản như này mà phải trang trọng đến vậy sao.
Bình luận facebook