Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-136
Chương 135: Không phải yêu nghiệt chứ.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Cậu Minh!”
Trong một câu lạc bộ tư nhân, Sở An Hải cung kính chào đón người vừa đến.
Câu lạc bộ này rất bí mật, không mở cửa kinh doanh, là nơi Sở An Hải đặc biệt tiếp khách quan trọng.
Ngay cả ông cụ Sở cũng không biết nơi này.
Lưu Minh dường như không phải lần đầu tiên tới đây, anh ta tùy ý ngồi trên ghế sopha và lắc lắc ly rượu đỏ với ánh mắt sắc bén.
Khí chất của anh ta hoàn toàn khác với khi ở nhà họ Luu.
Sở An Hải giống như người giúp việc hầu hạ cho ông chủ, đứng hầu ở một một bên.
"Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Ngay cả em trai tôi cũng chết ở đây?"
Lưu Minh hỏi bằng giọng điệu rất bình thản, hoàn toàn không tỏ ra buồn bã giống như ở trong nhà.
Sở An Hải củi thấp đầu đáp: "Đều do tôi sơ suất, tôi không ngờ Thường Ninh lại dám ra tay tàn nhẫn như thế." Lưu Minh im lặng một hồi, uống hết ly rượu đỏ, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: "Thực ra chết rồi cũng tốt, không còn ai tranh giành vị trí chủ nhà họ Lưu
Với tôi nữa!"
"Tuy nhiên, cậu ta vẫn là em ruột của tôi, mối thù này không thế không báo!" Anh ta nói tiếp.
"Thường Ninh này thật sự lợi hại như vậy sao?” Bấy giờ, anh ta nghiêng đầu hỏi Sầm Tam ở phía sau.
Lần này đến Phàn Thành, anh ta đặc biệt dẫn Sầm Tam đi theo.
Cũng tương đương với việc cứu Sầm Tam một mạng.
Dù sao Sầm Tam vẫn còn giá trị lợi dụng, trong tay anh ta có chút tác dụng.
Sở dĩ lúc ấy Sầm Tam dám ra tay giết Lưu Năng một cách tàn nhẫn, cũng như đang đánh cuộc với chuyện này.
Hiện tại chứng minh anh ta quả thật đã thành công rồi.
Dĩ nhiên, bí mật này chỉ có thể mãi mãi chôn chặt trong lòng anh ta.
Anh ta cũng giải quyết xong hai gã đàn em của mình, dù sao một người luyện võ mà bị gãy chân thì sống cũng không còn ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, anh ta đã trút hết thù hận lên người Thường Ninh rồi.
"Quả thật rất mạnh, tôi hoàn toàn không thể đánh được năng lực thực sự của cậu ta." Sầm Tam cúi đầu trả lời.
Lưu Minh liếc nhìn Sở An Hải: “Trước đây, sao chưa từng nghe nói nhà họ Sở các người có người tài giỏi như thế?”
Sở An Hải lập tức kinh sợ đáp: "Cậu ta không còn là người nhà họ Sở chúng tôi từ lâu rồi. Hơn nữa, chúng tôi thật sự không biết cậu ta có võ, trước đây cậu ta chỉ là đồ rác rưởi, không hiểu sao cậu ta đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy!”
“Ông cũng là đồ ăn hại, đã lâu như vậy vẫn chưa nắm được toàn bộ nhà họ Sở, uống công tôi giúp đỡ cho ông!” Lưu Minh dựa vào ghế salon và hừ lạnh nói.
Sở An Hải đỏ bừng cả mặt, không dám nói tiếp.
"Tôi có thể giữ lại nhà họ Sở các người, nhưng phải nhượng lại 70% tài sản, hơn nữa, Thường Ninh nhất định phải chết! Nếu không, tôi không thể giải thích với ba tôi được!" Lưu Minh nói tiếp.
"Cảm ơn cậu Minh!” Sở An Hải vội vã nói cảm ơn.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của ông ta, thậm chí có thể nói là nằm trong kế hoạch của ông ta, dù sao cả nhà họ Sở sớm muộn gì cũng thuộc về nhà họ Lưu.
Có cây đại thụ như nhà họ Lưu, ông ta mới được che bóng mát.
"Tuy nhiên cậu Minh ơi, Thường Ninh ngoại trừ có sức mạnh bên ngoài, quan hệ của cậu ta của cậu ta cũng rất rộng, muốn lay chuyển cậu ta e rằng không dễ dàng đâu."
“Hừ, không dễ dàng sao? Ngược lại, tôi muốn nhìn xem khó như thế nào?"
"Cái gì? Muốn nhà họ Sở chúng ta nhường lại 70% tài sản?"
Sở An Hải vừa về đến nhà đã nói ra ý của Lưu Minh, ông cụ Sở đứng dậy ngay lập túc.
Ngay cả vẻ mặt của Sở Gia Lượng cũng có chút bất mãn: "Ba oi, nhường lại 70% tài sản thì nhà họ Sở chúng ta còn lại cái gì?"
Phải biết rằng, sau này toàn bộ nhà họ Sở sẽ thuộc về anh ta, bây giờ lại muốn chắp tay tặng cho người khác 70% tài sản, dĩ nhiên trong lòng anh ta cảm thấy không vui.
"Con cho rằng chúng ta không giao ra được sao?” Sở An Hải chỉ bình thản trả lời.
Sở Gia Lượng nhất thời kêu lên một tiếng, dù sao cũng là nhà họ Lưu ở thủ đô.
"Ba à, đây thật ra là chuyện tốt. Chúng ta còn thiếu ngân hàng Tứ Hải khoản vay một tỷ, nếu bọn họ bắt chúng ta phải trả lại số tiền kia thì nhà họ Sở thật sự không còn gì nữa. Nhưng có cây cố thụ lớn như nhà họ Lưu, nhà họ Sở chúng ta còn có cơ hội quật khởi." Sở An Hải tiếp tục nói.
Ông cụ Sở thở dài và ngồi xuống ghế.
Quả thực, kết quả này còn tốt hơn nhà họ Sở chẳng còn gì cả.
Nhưng đồng thời, trong lòng ông ta rất hận.
Nhà họ Sở bị buộc rơi vào tình trạng như bây giờ, đều do thằng nhóc kia hại.
Ông ta hận không thế rút gân bẻ xương Thường Ninh.
Sở Gia Lượng cũng hận Thường Ninh tới thấu xương.
Nhưng nghĩ đến việc Thường Ninh còn dám đánh chết cậu chủ Lưu, anh ta không khỏi hoảng sợ.
Lúc này, Thường Ninh đang ở nhà quan sát viên trân châu màu xanh nước biển.
Từ ngày hôm đó, sau khi anh phát hiện viên trân châu này dường như có thể ảnh hưởng tinh thần của anh, anh đã giữ nó lại và không chạm vào nó.
Hôm nay, khi anh đang dọn dẹp một số đồ đạc để chuyển đi, anh vô tình thấy được nó.
Không biết có phải vì hiện tại anh đã luyện khí hay không, nhưng lúc câm viên trân châu này khiến anh có một loại cảm giác vô cùng thần bí.
Có vẻ như anh đã nhìn thấy một số hoa văn kì lạ trên viên trân châu.
Những đường nét hoa văn này trông giống như kinh mạch trên cơ thế con người, hơn nữa, ngoài trừ những hoa văn, anh còn lờ mờ phát hiện một số chữ cổ hiện lên trên viên trân châu.
Chỉ là, những chữ cổ này có vẻ rất huyền bí và tối nghĩa, anh không nhận ra chữ nào cả.
Tuy nhiên, anh có thể cảm giác được rằng những chữ Cổ này có một sức mạnh to lớn và bí ẩn.
"Viên trân châu này rốt cuộc là cái quái gì vậy?" Anh không khỏi lẩm bẩm một mình và càng cảm thấy hạt châu này không bình thường chút nào.
Thằng bé đang bò qua bò lại xung quanh anh.
Đây là phòng em bé mà anh đặc biệt sắp xếp cho cu cậu.
Dường như có được địa bàn của mình, cậu bé rất vui vẻ không còn im ắng nữa.
Chẳng qua, khi cậu bé nhìn thấy hạt châu trên tay Thường Ninh, liền chớp đôi mắt to tròn nhìn một cách tò mò.
Mặc dù Thường Ninh không thể nhận ra chữ cố, nhưng đường nét hoa văn trên hạt châu cũng mang lại cho anh cảm giác rất thần kì.
Nhìn theo những hoa văn, luồng khí sinh ra trong cơ thể anh cũng bất giác chuyển động theo những đường nét đó một cách rõ ràng.
Anh rơi vào trạng thái rất kì lạ.
Ban đầu, luồng khí trong cơ thể anh chỉ ngưng tụ một chút, nhưng sau khi chuyển động một vòng, anh cảm thấy khí trong cơ thể anh bắt đầu tăng lên.
Sau khi chuyển động lặp lại vài vòng.
Khí trong cơ thể anh đã chảy xuôi như dòng nước nhỏ giọt.
"Hạt châu này quả thật rất thần kì!”
Sau khi hồi phục tinh thần, anh ta thở ra một luồng khí dục.
Anh cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cả người anh trông rạng rỡ hẳn lên.
Có thể nói, bây giờ xem như anh đã bước vào ngưỡng cửa tu luyện khí rồi.
“Á.." Anh không khỏi nghiêng người nhìn thằng bé một cái rồi lập tức sợ ngây người.
Chỉ thấy cậu nhóc đang lơ lửng trên không trung, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hạt châu kia.
Thường Ninh sợ đến mức kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng cất hạt châu đi.
Thường Ninh vội vã đỡ lấy cậu.
Còn cậu nhóc dường như vẫn chưa thỏa mãn, cứ nhìn Thường Ninh đăm đăm rồi phát lên tiếng kêu kì lạ.
Thường Ninh không khỏi có chút ngạc nhiên, thằng nhóc này mới bé xíu đã bắt đầu luyện khí chứ.
Sau đó, Thường Ninh lại bắt đầu đặt hạt châu ở trước mặt thằng bé.
Ngược lại, lần này cậu không bay lên không trung nữa.
Nhưng những món đồ chơi xung quanh cậu đều bay lên.
Thường Ninh có chút kinh ngạc, con trai anh không phải yêu nghiệt chứ!
Sau khi Sở Nguyệt hết bận việc, cô đứng trước bệ cửa sổ phòng làm việc nhìn nhà máy đã chính thức đưa vào sản xuất, trong lòng cô cảm thấy có chút thành tựu.
Suy cho cùng, đây là thành quả mà cô từng bước đạt được.
Nhưng cô biết, đằng sau những điều này không thể thiếu bóng dáng của Thường Ninh.
Bây giờ, nhà máy đã chính thức đi vào quỹ đạo, ngoài hợp tác với tập đoàn Chí Tôn, còn kí nhiều đơn hàng với các công ty khác.
Có thể nói nó đang trong quá trình phát triển ổn định.
Cô cảm thấy mình có thể thư giãn một chút.
Cô còn định sẽ đưa con đi du lịch sau khi chụp hình cưới với Thường Ninh xong.
Dù gì bọn họ cũng không tổ chức hôn lễ, đi hưởng tuần trăng mật cũng không tệ.
"Các người là ai, không thể vào trong!”
Đúng lúc này, ngoài của vọng đến tiếng quát của Thiết Son.
“Mà."
Cửa phòng làm việc bị phá vỡ, Thiết Sơn bay ngược vào trong.
Lưu Minh dẫn theo Sầm Tam xuất hiện ở trước mặt Sở Nguyệt.
Nhìn thấy Sầm Tam, vẻ mặt Sở Nguyệt thay đổi.
“Cô đừng sợ, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn bàn bạc với cô một việc."Lưu Minh phong độ nhẹ nhàng mở miệng nói.
Sau đó, anh ta ngồi xuống ghế sopha lớn, đánh giá Sở Nguyệt một cách tỉ mỉ: "Quả nhiên rất quyến rũ, nhưng CÔ yên tâm, tôi không giống như em trai mình, vừa nhìn thấy người đẹp thì có suy nghĩ động lòng."
"Anh, anh là cậu cả nhà họ Lưu?”
"Không sai. Hôm nay, tôi đến đây là muốn nói cho cô biết, nhà họ Lưu chúng tôi sẽ tiếp quản chỗ này!"
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
“Cậu Minh!”
Trong một câu lạc bộ tư nhân, Sở An Hải cung kính chào đón người vừa đến.
Câu lạc bộ này rất bí mật, không mở cửa kinh doanh, là nơi Sở An Hải đặc biệt tiếp khách quan trọng.
Ngay cả ông cụ Sở cũng không biết nơi này.
Lưu Minh dường như không phải lần đầu tiên tới đây, anh ta tùy ý ngồi trên ghế sopha và lắc lắc ly rượu đỏ với ánh mắt sắc bén.
Khí chất của anh ta hoàn toàn khác với khi ở nhà họ Luu.
Sở An Hải giống như người giúp việc hầu hạ cho ông chủ, đứng hầu ở một một bên.
"Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Ngay cả em trai tôi cũng chết ở đây?"
Lưu Minh hỏi bằng giọng điệu rất bình thản, hoàn toàn không tỏ ra buồn bã giống như ở trong nhà.
Sở An Hải củi thấp đầu đáp: "Đều do tôi sơ suất, tôi không ngờ Thường Ninh lại dám ra tay tàn nhẫn như thế." Lưu Minh im lặng một hồi, uống hết ly rượu đỏ, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi: "Thực ra chết rồi cũng tốt, không còn ai tranh giành vị trí chủ nhà họ Lưu
Với tôi nữa!"
"Tuy nhiên, cậu ta vẫn là em ruột của tôi, mối thù này không thế không báo!" Anh ta nói tiếp.
"Thường Ninh này thật sự lợi hại như vậy sao?” Bấy giờ, anh ta nghiêng đầu hỏi Sầm Tam ở phía sau.
Lần này đến Phàn Thành, anh ta đặc biệt dẫn Sầm Tam đi theo.
Cũng tương đương với việc cứu Sầm Tam một mạng.
Dù sao Sầm Tam vẫn còn giá trị lợi dụng, trong tay anh ta có chút tác dụng.
Sở dĩ lúc ấy Sầm Tam dám ra tay giết Lưu Năng một cách tàn nhẫn, cũng như đang đánh cuộc với chuyện này.
Hiện tại chứng minh anh ta quả thật đã thành công rồi.
Dĩ nhiên, bí mật này chỉ có thể mãi mãi chôn chặt trong lòng anh ta.
Anh ta cũng giải quyết xong hai gã đàn em của mình, dù sao một người luyện võ mà bị gãy chân thì sống cũng không còn ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, anh ta đã trút hết thù hận lên người Thường Ninh rồi.
"Quả thật rất mạnh, tôi hoàn toàn không thể đánh được năng lực thực sự của cậu ta." Sầm Tam cúi đầu trả lời.
Lưu Minh liếc nhìn Sở An Hải: “Trước đây, sao chưa từng nghe nói nhà họ Sở các người có người tài giỏi như thế?”
Sở An Hải lập tức kinh sợ đáp: "Cậu ta không còn là người nhà họ Sở chúng tôi từ lâu rồi. Hơn nữa, chúng tôi thật sự không biết cậu ta có võ, trước đây cậu ta chỉ là đồ rác rưởi, không hiểu sao cậu ta đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy!”
“Ông cũng là đồ ăn hại, đã lâu như vậy vẫn chưa nắm được toàn bộ nhà họ Sở, uống công tôi giúp đỡ cho ông!” Lưu Minh dựa vào ghế salon và hừ lạnh nói.
Sở An Hải đỏ bừng cả mặt, không dám nói tiếp.
"Tôi có thể giữ lại nhà họ Sở các người, nhưng phải nhượng lại 70% tài sản, hơn nữa, Thường Ninh nhất định phải chết! Nếu không, tôi không thể giải thích với ba tôi được!" Lưu Minh nói tiếp.
"Cảm ơn cậu Minh!” Sở An Hải vội vã nói cảm ơn.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của ông ta, thậm chí có thể nói là nằm trong kế hoạch của ông ta, dù sao cả nhà họ Sở sớm muộn gì cũng thuộc về nhà họ Lưu.
Có cây đại thụ như nhà họ Lưu, ông ta mới được che bóng mát.
"Tuy nhiên cậu Minh ơi, Thường Ninh ngoại trừ có sức mạnh bên ngoài, quan hệ của cậu ta của cậu ta cũng rất rộng, muốn lay chuyển cậu ta e rằng không dễ dàng đâu."
“Hừ, không dễ dàng sao? Ngược lại, tôi muốn nhìn xem khó như thế nào?"
"Cái gì? Muốn nhà họ Sở chúng ta nhường lại 70% tài sản?"
Sở An Hải vừa về đến nhà đã nói ra ý của Lưu Minh, ông cụ Sở đứng dậy ngay lập túc.
Ngay cả vẻ mặt của Sở Gia Lượng cũng có chút bất mãn: "Ba oi, nhường lại 70% tài sản thì nhà họ Sở chúng ta còn lại cái gì?"
Phải biết rằng, sau này toàn bộ nhà họ Sở sẽ thuộc về anh ta, bây giờ lại muốn chắp tay tặng cho người khác 70% tài sản, dĩ nhiên trong lòng anh ta cảm thấy không vui.
"Con cho rằng chúng ta không giao ra được sao?” Sở An Hải chỉ bình thản trả lời.
Sở Gia Lượng nhất thời kêu lên một tiếng, dù sao cũng là nhà họ Lưu ở thủ đô.
"Ba à, đây thật ra là chuyện tốt. Chúng ta còn thiếu ngân hàng Tứ Hải khoản vay một tỷ, nếu bọn họ bắt chúng ta phải trả lại số tiền kia thì nhà họ Sở thật sự không còn gì nữa. Nhưng có cây cố thụ lớn như nhà họ Lưu, nhà họ Sở chúng ta còn có cơ hội quật khởi." Sở An Hải tiếp tục nói.
Ông cụ Sở thở dài và ngồi xuống ghế.
Quả thực, kết quả này còn tốt hơn nhà họ Sở chẳng còn gì cả.
Nhưng đồng thời, trong lòng ông ta rất hận.
Nhà họ Sở bị buộc rơi vào tình trạng như bây giờ, đều do thằng nhóc kia hại.
Ông ta hận không thế rút gân bẻ xương Thường Ninh.
Sở Gia Lượng cũng hận Thường Ninh tới thấu xương.
Nhưng nghĩ đến việc Thường Ninh còn dám đánh chết cậu chủ Lưu, anh ta không khỏi hoảng sợ.
Lúc này, Thường Ninh đang ở nhà quan sát viên trân châu màu xanh nước biển.
Từ ngày hôm đó, sau khi anh phát hiện viên trân châu này dường như có thể ảnh hưởng tinh thần của anh, anh đã giữ nó lại và không chạm vào nó.
Hôm nay, khi anh đang dọn dẹp một số đồ đạc để chuyển đi, anh vô tình thấy được nó.
Không biết có phải vì hiện tại anh đã luyện khí hay không, nhưng lúc câm viên trân châu này khiến anh có một loại cảm giác vô cùng thần bí.
Có vẻ như anh đã nhìn thấy một số hoa văn kì lạ trên viên trân châu.
Những đường nét hoa văn này trông giống như kinh mạch trên cơ thế con người, hơn nữa, ngoài trừ những hoa văn, anh còn lờ mờ phát hiện một số chữ cổ hiện lên trên viên trân châu.
Chỉ là, những chữ cổ này có vẻ rất huyền bí và tối nghĩa, anh không nhận ra chữ nào cả.
Tuy nhiên, anh có thể cảm giác được rằng những chữ Cổ này có một sức mạnh to lớn và bí ẩn.
"Viên trân châu này rốt cuộc là cái quái gì vậy?" Anh không khỏi lẩm bẩm một mình và càng cảm thấy hạt châu này không bình thường chút nào.
Thằng bé đang bò qua bò lại xung quanh anh.
Đây là phòng em bé mà anh đặc biệt sắp xếp cho cu cậu.
Dường như có được địa bàn của mình, cậu bé rất vui vẻ không còn im ắng nữa.
Chẳng qua, khi cậu bé nhìn thấy hạt châu trên tay Thường Ninh, liền chớp đôi mắt to tròn nhìn một cách tò mò.
Mặc dù Thường Ninh không thể nhận ra chữ cố, nhưng đường nét hoa văn trên hạt châu cũng mang lại cho anh cảm giác rất thần kì.
Nhìn theo những hoa văn, luồng khí sinh ra trong cơ thể anh cũng bất giác chuyển động theo những đường nét đó một cách rõ ràng.
Anh rơi vào trạng thái rất kì lạ.
Ban đầu, luồng khí trong cơ thể anh chỉ ngưng tụ một chút, nhưng sau khi chuyển động một vòng, anh cảm thấy khí trong cơ thể anh bắt đầu tăng lên.
Sau khi chuyển động lặp lại vài vòng.
Khí trong cơ thể anh đã chảy xuôi như dòng nước nhỏ giọt.
"Hạt châu này quả thật rất thần kì!”
Sau khi hồi phục tinh thần, anh ta thở ra một luồng khí dục.
Anh cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cả người anh trông rạng rỡ hẳn lên.
Có thể nói, bây giờ xem như anh đã bước vào ngưỡng cửa tu luyện khí rồi.
“Á.." Anh không khỏi nghiêng người nhìn thằng bé một cái rồi lập tức sợ ngây người.
Chỉ thấy cậu nhóc đang lơ lửng trên không trung, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hạt châu kia.
Thường Ninh sợ đến mức kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng cất hạt châu đi.
Thường Ninh vội vã đỡ lấy cậu.
Còn cậu nhóc dường như vẫn chưa thỏa mãn, cứ nhìn Thường Ninh đăm đăm rồi phát lên tiếng kêu kì lạ.
Thường Ninh không khỏi có chút ngạc nhiên, thằng nhóc này mới bé xíu đã bắt đầu luyện khí chứ.
Sau đó, Thường Ninh lại bắt đầu đặt hạt châu ở trước mặt thằng bé.
Ngược lại, lần này cậu không bay lên không trung nữa.
Nhưng những món đồ chơi xung quanh cậu đều bay lên.
Thường Ninh có chút kinh ngạc, con trai anh không phải yêu nghiệt chứ!
Sau khi Sở Nguyệt hết bận việc, cô đứng trước bệ cửa sổ phòng làm việc nhìn nhà máy đã chính thức đưa vào sản xuất, trong lòng cô cảm thấy có chút thành tựu.
Suy cho cùng, đây là thành quả mà cô từng bước đạt được.
Nhưng cô biết, đằng sau những điều này không thể thiếu bóng dáng của Thường Ninh.
Bây giờ, nhà máy đã chính thức đi vào quỹ đạo, ngoài hợp tác với tập đoàn Chí Tôn, còn kí nhiều đơn hàng với các công ty khác.
Có thể nói nó đang trong quá trình phát triển ổn định.
Cô cảm thấy mình có thể thư giãn một chút.
Cô còn định sẽ đưa con đi du lịch sau khi chụp hình cưới với Thường Ninh xong.
Dù gì bọn họ cũng không tổ chức hôn lễ, đi hưởng tuần trăng mật cũng không tệ.
"Các người là ai, không thể vào trong!”
Đúng lúc này, ngoài của vọng đến tiếng quát của Thiết Son.
“Mà."
Cửa phòng làm việc bị phá vỡ, Thiết Sơn bay ngược vào trong.
Lưu Minh dẫn theo Sầm Tam xuất hiện ở trước mặt Sở Nguyệt.
Nhìn thấy Sầm Tam, vẻ mặt Sở Nguyệt thay đổi.
“Cô đừng sợ, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn bàn bạc với cô một việc."Lưu Minh phong độ nhẹ nhàng mở miệng nói.
Sau đó, anh ta ngồi xuống ghế sopha lớn, đánh giá Sở Nguyệt một cách tỉ mỉ: "Quả nhiên rất quyến rũ, nhưng CÔ yên tâm, tôi không giống như em trai mình, vừa nhìn thấy người đẹp thì có suy nghĩ động lòng."
"Anh, anh là cậu cả nhà họ Lưu?”
"Không sai. Hôm nay, tôi đến đây là muốn nói cho cô biết, nhà họ Lưu chúng tôi sẽ tiếp quản chỗ này!"
Bình luận facebook