• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (14 Viewers)

  • Chap-138

Chương 137




Vietwriter

**********



"Chí Lâm, đây chính là người bạn học vô dụng lần trước em đã nhắc đến với anh."






Lâm Tiểu Nhã kéo anh chàng ăn mặc bảnh bao, õng ẹo nói: “Lần trước đó, em suýt nữa bị cậu ta dọa cho chết khiếp, không biết cậu ta nhặt được tấm thẻ vàng từ đâu ra, ngay cả anh Thiết của hội sở Kim Bích cũng bị cậu ta dọa sợ."



Tiếp đó, cô ta tò mò nhìn Thường Ninh một cái. Lần trước sau khi bỏ chạy vì hoảng sợ, cô ta vẫn không biết lần đó Thường Ninh làm thế nào để thoát thân.






Tuy nhiên, đây không còn là điều cô ta quan tâm nữa, cô ta chỉ biết hôm đó thiếu chút nữa mình đã bị tên vô dụng này liên lụy.



Hơn nữa, còn khiến cô ta mất đi người bạn thân Liễu Tinh Tinh.






Giang Chí Lâm liếc mắt nhìn Thường Ninh, ánh mắt anh ta tràn đầy khinh thường: "Anh biết là ai rồi, thì ra là đồ ở rể rác rưởi!"



Nhân viên cửa hàng nghe xong thì âm thầm cười lạnh, chọn cả buổi trời, thì ra chỉ là một tên ở rể vô dụng, trong lòng cô ta càng thêm coi thường Thường Ninh.






"Chí Lâm ơi, anh mua nhiều quần áo cho em như vậy, em sẽ chọn cho anh một món nhé."



Lâm Tiểu Nhã cố tình chỉ vào bộ âu phục mà Thường Ninh vừa ý, đáp: "Em thấy bộ kia rất hợp với anh, lấy bộ đó nhé!”






"Ánh mắt của Tiểu Nhã không tệ. Đuợc, gói bộ đó lại cho tôi!"



Tất nhiên Giang Chí Lâm biết Lâm Tiểu Nhã cố tình muốn làm cho Thường Ninh khó xử, anh ta sẽ vui vẻ hợp tác, dù sao chỉ là một tên ở rể vô dụng, anh ta đâu để vào mắt nên bèn nói với nhân viên cửa hàng.






Nhân viên cửa hàng lập tức cười dịu dàng cúi người và chuẩn bị tháo bộ âu phục xuống, dẫu sao hai vị khách này mới là người có khả năng mua thực sự.



Bấy giờ, Thường Ninh mới lên tiếng: "Hình như tôi đã nhìn trúng bộ âu phục này trước."






"Anh nhìn trúng thì sao? Anh mua nổi không?" Giang Chí Lâm ném ra một tấm thẻ ngân hàng kim cương: "Anh có không?"



Nhìn thấy tấm thẻ kim cương, hai mắt của cô nhân viên cửa hàng lập tức sáng lên, không có mấy người có được tấm thẻ này. Trong vòng một tháng, cô ta cũng không gặp được bao nhiêu người cầm tấm thẻ này.






Lúc này, cô ta hoàn toàn không thèm để ý tới Thường Ninh nữa, tháo âu phục xuống và xếp vào tủi cẩn thận, sau đó nhận lấy tấm thẻ của Giang Chí Lâm quẹt xong rồi mỉm cười đưa bộ âu phục qua: “Cảm ơn vì đã chiếu cổ"



Thường Ninh chỉ hờ hững nhìn, anh chẳng thèm so đo với loại người này.






Dẫu sao, bộ đồ đó anh chỉ tùy tiện chọn thôi.



Giang Chí Lâm cầm lấy túi đồ được gói cẩn thận, khóe miệng rướn lên nụ cười giễu cợt: “Thằng kia, tạo khuyên mày nên đến mua mấy hàng via hè ở chợ ấy, những chỗ như vầy không thích hợp với mày đâu!"






Lâm Tiểu Nhã thấy Thường Ninh không lên tiếng thì ôm hai tay cười khẩy, quả nhiên là đồ vô dụng.



Sau đó, cô ta không có hứng thú quan tâm tới Thường Ninh nữa, dù sao hôm nay còn có việc chính phải làm: "Chí Lâm à, chúng ta đi nhanh thôi, nhóm bạn của anh còn đang chờ đấy!"






Giang Chí Lâm gật đầu: “Ừm, chúng ta mau đi thôi, nãy giờ đã mua nhiều quần áo đẹp như vậy, đủ để em xuất hiện nổi bật rồi!"



Hai người nói xong, xem Thường Ninh như không khí, cười cười nói nói rời khỏi.






Sau khi nhân viên của hàng lịch sự tiến bọn họ đi, thì thu lại nụ cười, thậm chí sắc mặt còn hơi lạnh lùng, dù sao vừa rồi bị người khác chế giễu như thế, anh ta cũng không lên tiếng, cho dù không có tiền cũng có miệng. Đúng là người đàn ông vô dụng!



Thường Ninh đột nhiên chỉ vào một bộ âu phục có giá cao hơn và nói: "Gói bộ này lại dùm tôi!”






Nhân viên cửa hàng không nhúc nhích như thể không nghe thấy lời anh nói.



Thường Ninh hơi nhíu mày: “Sao? Sợ tôi không trả nổi à?"






Nhân viên nữ trả lời với vẻ chế giễu: “Thưa anh, bộ âu phục này thuộc nhãn hiệu hàng đầu thế giới, nhãn hiệu âu phục được làm phần lớn bằng thủ công, hơn nữa số lượng lại ít, cho nên cả cửa hàng chỉ có một bộ này thôi, giá tiền của nó cũng gấp mười lần bộ âu phục vừa rồi!"



Ngay cả bộ âu phục ban nãy còn không mua nổi, bày đặt giả vờ giả vịt!






Cô ta chỉ hận không thể dùng chổi quét loại nghèo hèn này ra khỏi cửa.



"Xảy ra chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, quản lý đi tới, thật ra anh ta đã đứng từ xa quan sát tình hình đại khái rồi, thấy Thường Ninh vẫn chưa chịu đi nên bèn bước đến.






Nhân viên nữ thấy quản lý đi tới, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm. Xét cho cùng, cô ta không thể đuổi Thường Ninh đi một cách trắng trợn được.



Sau đó, cô ta bình thản mỉm cười với quản lý, nụ cười có chút mập mờ.






Quản lý cũng nở nụ cười ái muội với cô ta, vừa nhìn biểu cảm là biết ngay hai người bọn họ cùng một giuộc.



"Thưa anh, thứ bán ở đây không phải khách hàng bình thường có thể mua được, mời anh đừng gây phiền phức ở chỗ này nữa!” Quản lý lạnh lùng nói với Thường Ninh.






Thường Ninh chỉ hờ hững hỏi một câu: “Sao các người biết tôi có mua nổi hay không?"



Thấy dáng vẻ này của anh, vẻ mặt của quản lý càng lạnh lùng hơn, dẫu sao anh ta đã thấy rõ tình hình vừa rồi, chỉ là một kẻ ở rể rác rưởi mà dám vẫy đuôi sói ở trước mặt anh ta.








Giọng nói anh ta lập tức trầm xuống: “Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ!”



Nói đoạn, anh ta cầm bộ đàm lên cũng lười so đo với loại người này.






Mà trong mắt nhân viên nữ kia cũng tràn đầy hả hê, anh muốn khoe khoang cũng không xem nơi này là đâu.



Thường Ninh hơi híp mắt lại, đâu đâu cũng có người dùng mắt chó để đánh giá người khác!






Ngay sau đó, một vài nhân viên bảo vệ cầm gậy cao su chạy đến.



Quản lý chỉ tay vào Thường Ninh: “Đuổi người này ra ngoài cho tôi!"






Vài nhân viên bảo vệ không khỏi bao vây Thường Ninh lại và nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: "Thưa anh, xin anh nhanh chóng rời khỏi đây, đừng làm chúng tôi khó xử."



Nói đoạn, từng người bắt đầu vung gậy cao su trong tay Thường Ninh lắc đầu, kế đó, thân hình anh vụt qua.






Mấy nhân viên bảo vệ nhất thời lảo đảo rồi từng người ngã xuống đất.



Sau đó, cả đám hoảng sợ nhìn Thường Ninh.






Bọn họ không biết Thường Ninh làm thế nào ra tay đánh bọn họ ngã xuống đất.



Điều này khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi, hoàn toàn không dám bò dậy.






Thường Ninh lạnh lùng nhìn quản lý và nhân viên nữ kia.



Quản lý và nhân viên nữ thấy vài nhân viên bảo vệ chẳng mấy chốc đã bị đánh ngã thì sợ bắn cả người, lại thấy Thường Ninh nhìn bọn họ thì nhất thời cảm thấy bối rối. Họ không ngờ rằng tên quê mùa này lại lợi hại như vậy, lập tức có chút sợ hãi lùi về phía sau vài bước.






Thậm chí, nhân viên của hàng còn níu chặt quần áo của quản lý, thở hổn hển hỏi: “Quản lý ơi, làm sao bây giờ? Anh ta còn đánh cả bảo vệ, có khi nào lát nữa anh ta đánh luôn chúng ta không?"



Người quản lý bình tĩnh lại: "Yên tâm, anh ta không dám đâu. Không thử nhìn xem tòa nhà thương mại này của ai. Đúng lúc, hôm nay cậu Bạch cũng ở đây, để tôi gọi điện thoại cho cậu ta.”






Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra, sau khi gọi điện xong thì chỉ vào Thường Ninh hét lên: “Anh kia, CÓ gan thì cứ chờ ở đây. Trung tâm thương mại này là tài sản của nhà họ Bạch, anh ở đây gây sự, nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua cho anh!"



Thường Ninh chỉ rướn lên nụ cười nghiền ngẫm: "Nhà họ Bạch? Được, tôi chờ!"






Một lúc sau, có tiếng bước chân, nhiều nhân viên bảo vệ vây quanh một anh chàng đi tới.



Quản lý và nhân viên của hàng nhanh chóng tiếp đón, khom lưng cúi đầu gọi: “Cậu Bạch!"






Người đến chính là cậu cả nhà họ Bạch, Bạch Tử Hằng.



"Là ai dám gây sự ở trung tâm thương mại của nhà họ Bạch?” Anh ta nghiêng đầu, nói bằng giọng điệu tự cao tự đại.






Xét cho cùng, dám đến địa bàn của nhà họ Bạch để gây sự đúng là chán sống rồi.



Nhưng mà khi anh ta nhìn thấy Thường Ninh, thì sững sờ cả người.






“Cậu Bạch, chính là anh ta!" Quản lý chỉ tay vào Thường Ninh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên khốn nghèo hèn này, anh ta không chỉ đánh bảo vệ ở đây, mà còn đánh tôi nữa. Xin cậu Bạch giải quyết dùm!"



Nhân viên nữ nọ cũng liều mạng gật đầu, nét mặt như thể vừa bị






Thường Ninh vô lễ vậy.



Thường Ninh chỉ nhìn Bạch Tử Hằng đăm đăm và nở nụ cười nghiền ngẫm.






Bạch Tử Hằng cũng không biết vì sao, cậu ta bị cười đến mức da đầu hơi run lên.



Sau đó, cậu ta tát vào mặt quản lý một cái: "Anh có biết anh ấy là ai không? Mẹ kiếp, nghèo hèn hả? Bố mày thấy anh mới ngu đó, anh ấy là anh tôi! Anh ấy có dỡ bỏ chỗ này thì nhà họ Bạch cũng không dám nói gì!"






Tiếp theo, Bạch Tử Hằng vội vã chạy tới trước mặt Thường Ninh, gọi một tiếng: "Anh Ninh!"



Người quản lý che mặt như thể hóa đá.






Anh ta cảm thấy có phải mình đã gây ra họa lớn không hả.



Bộ ngực của nhân viên nữ không ngừng run rẩy, hai mắt trở nên đen sẫm.






Trời ơi, cậu Bạch gọi anh ta là anh, vậy rốt cuộc anh ta là ai?



Lúc này, Thường Ninh chỉ hờ hững bước đến, chỉ vào bộ âu phục kia và nói: “Bây giờ có thể gói bộ âu phục
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom