Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-139
Chương 138
**********
Toàn thân của nữ nhân viên run rẩy, xém chút nữa bị dọa đến hôn mê.
!
Nhưng cô nào dám đi nhận chiếc thẻ kia.
Mà những người khác cũng hít một hơi lạnh.
!
Trước giờ bọn họ chưa từng nghe thấy một chiếc thẻ nào có thể quét mấy chục tỷ
Nhưng mà, bây giờ bất kỳ ai cũng không hề hoài nghi câu này. Khóe mắt của Bạch Tử Hằng không kìm được nảy lên một cái, loạn nửa ngày thì ra tên này lại có thể lại có tiền như vậy.
!
Lập tức thái độ của cậu ta cũng xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Suy cho cùng thì mặt dù cậu ta thường hay gọi anh Thường Ninh, nhưng trong lòng thực ra cũng có chút không thoải mái.
!
Nhưng lúc này hai mắt cậu ta nhìn Thường Ninh đều phát sáng cả lên.
Mặc dù cậu ta thân là cậu chủ lớn nhà họ Bạch nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu ta đều bị bà chị khống chế chặt chẽ, thỉnh thoảng muốn ra ngoài hẹn một cô em còn phải tạm ứng trước tiền tiêu vặt tháng sau với bà chị.
!
Mấy chục tỷ, đây quả thật chính là anh ruột của cậu ta rồi!
"Anh Ninh, anh mau thu thẻ lại đi, anh như vậy là không đặt người em này vào mắt, không đặt nhà họ Bạch vào mắt rồi!" Cậu ta vội vàng tiền lên phía trước cười hi hi.
!
Sau đó tát nữ nhân viên một cái.
"Dám xem thường anh tôi, ai cho cô lá gan đó!"
!
Nữ nhân viên bị đánh ngã trên mặt đất, không dám nói một câu, cả cơ thể đang thu mình lại ở nơi đó, giống như một con chim cút vậy.
Sau đó Bạch Tử Hằng lại chạy đến trước mặt giám đốc.
!
Đầu tiên tát bốp bốp mấy cái lên trên mặt của giám đốc, sau đó lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay: “Tên chó chết giám đốc anh sao lại làm như vậy, đến cả anh trai tôi cũng dám mạo phạm, ông đây đánh chết anh!"
Giám đốc bị đánh đến mức ở nơi đó mà hoài nghi cuộc đời.
!
Còn Thường Ninh chỉ lạnh nhạt lắc đầu, cũng lười để ý đến.
Lập tức quay người muốn rời đi.
!
"Anh Ninh, đợi em với!"
Thấy Thường Ninh đi, Bạch Tử Hằng cũng vội vàng đuổi theo.
!
"Anh Ninh, hôm nay thật sự xin lỗi anh, em không biết ở phía dưới lại có mấy người không hiểu chuyện như vậy. Anh yên tâm, em đã đuổi việc bọn họ rồi." Gương mặt Bạch Tử Hằng cười nịnh nói.
Thường Ninh nhìn anh một cái: “Còn chuyện gì sao?”
!
Bạch Tử Hằng cười ngượng ngùng hai tiếng: "Bởi vì để tỏ ý nhận lỗi với anh, anh Ninh để em mời anh ăn một bữa cơm nhé."
"Không cần đâu, tôi còn phải trở về trông con nữa.” Thường Ninh nói vậy, sau đó thì quay người muốn đi.
!
Kết quả đúng lúc này, Bạch Tử Hằng đột nhiên nửa quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân của Thường Ninh: "Anh Ninh, em cầu xin anh, để em mời anh ăn một bữa cơm nhé. Nể mặt bà chị của em, anh đáp ứng em đi!”
Một màn này vừa hay bị mấy người bảo vệ bị đuổi đến nhìn thấy khiến răng hàm của bọn họ xém chút nữa vì kinh ngạc mà rớt xuống.
!
Đường đường là cậu chủ nhà họ Bạch vậy mà lại quỳ xuống xin mời một bữa ăn, mạch não của bọn họ đều có chút tắt nghẽn rồi.
Mà những người qua đường khác nhìn thấy một màn này cũng bụm miệng lại, toàn hoàn không thể tưởng tượng được.
!
Thường Ninh cũng cạn lời. Thằng nhóc này tốt xấu gì cũng là cậu chủ nhà họ Bạch, lại có cách mời ăn cơm như vậy sao?
"Đứng lên!"
!
"Không đứng lên, không đứng lên đấy. Anh Thường nếu như anh không đồng ý em thì em sẽ không đứng lên!" Thậm chỉ Bạch Tử Hằng giở trò vô lại luôn.
Thường Ninh hận không thể đạp một cước giết chết tên nhóc này.
!
Nhưng mà, nể tình Bạch Hâm Nhiên mà anh không đạp chết thằng nhóc này. Cuối cùng chỉ đành đáp ứng.
Bạch Tử Hằng cũng lập tức bò dậy trừ trên đất.
!
Trên gương mặt không cần nói có bao nhiêu vui vẻ, thậm chí có ẩn chút một sự đắc ý,
Sơn trang Cẩm Tú nằm ở vùng ngoại ô bên bờ hồ, phong cảnh như họa, môi trường trong lành thoáng đãng, là nơi mà một số con nhà giàu thường xuyên tụ tập.
!
Chủ nhân của Sơn Trang là một người phụ nữ độc thân hơn ba mươi tuổi, đang là độ tuổi thướt tha mặn mà, xinh đẹp động lòng người. Mấy cậu ấm đến nơi này để vui chơi, thực ra phần lớn là vì cô ta mà đến. Nhưng mà phần lớn đều chỉ dám ở nơi xa để thảo luận một phen, chứ không ai thật sự dám có ý tưởng gì với cô ấy.
Bởi vì nghe nói bối cảnh của người phụ nữ này rất thâm hậu, đến cả chủ thành của Phàn Thành cũng phải dùng lễ mà đối đãi. Bối cảnh như thế thì bọn họ sao dám có ý nghĩ làm loạn.
!
Dưới kiến nghị mãnh liệt của Bạch Tử Hằng, Thường Ninh đổi bộ vest kia lên người.
Sau khi thay vest, thì thấy Bạch Tử Hằng nhìn anh mà kinh ngạc đến phát ngốc.
!
Anh Ninh đơn giản giống như là hóa thành một người khác vậy.
Thậm chí khiến cậu ta cảm thấy, khí chất này của anh Ninh so với mấy cậu ấm nhà quan không biết còn mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần. Quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân.
!
Cậu ta cũng không kìm được mà lặng lẽ cảm thán, nói thật là tên này quả thật đủ tư cách làm anh rể của mình, chỉ tiếc là đã kết hôn rồi.
Sau khi Thường Ninh cùng Bạch Tử Hằng đến sơn trang thì Bạch Tử Hằng không hổ là cậu ấm hàng đầu Phàn thành, dường như người nào gặp đều phải nịnh hót một tiếng. Ngay cả Thường Ninh ở bên cạnh cậu ta cũng được rất nhiều người nịnh hót theo.
!
Đương nhiên hiện tại anh đang mặc một bộ vest danh tiếng, khí chất hơn người nên giá trị thu hút người khác đã vượt cao hơn Bạch Tử Hằng, mọi người đều cho rằng anh là cậu chủ của nhà nào đó, có rất nhiều người đẹp còn đang lặng lẽ nghe ngóng về anh.
Thường Ninh có hơi chau mày, anh vẫn cho rằng Bạch Tử Niên chỉ đơn thuần là mời anh ăn một bữa cơm. Lúc này mới phát hiện, thì ra là đến tham gia tụ họp.
!
Anh đối với loại tụ họp này chẳng hề có hứng thứ gì, thậm chí vừa đến đã chuẩn bị rời đi ngay.
Kết quả Bạch Tử Niên kéo anh lại: “Anh Ninh, đã đến đây rồi thì ngồi một chút đi. Dù sau thì em đã cầu xin anh đến rồi, anh không thể vô tình như vậy được."
!
Ánh mắt của Bạch Tử Hằng mang theo sự cầu xin khiến cho Thường Ninh cảm thấy tên nhóc này dường như gặp phải phiền phức gì đó.
Nghĩ một chút, dù sao đã đến rồi thì ngồi một lát vậy.
!
Sau đó thì bọn họ đến một căn Nhã phòng, nơi đó đã tụ họp một nhóm nam nữ trẻ tuổi, đang ở nơi đó nói nói cười cười.
Sự xuất hiện của Thường Ninh thu hút ánh nhìn của một số cô nàng. Nhưng mà lúc một số cô nàng lớn gan thử đến bắt chuyện cùng với anh đều bị xối một trận nước lạnh thì sau đó không còn cô gái nào dám tiến lên trước, thậm chí đối với sự lạnh lùng của anh lại âm thầm phê bình kín đáo.
!
Ở nơi này Thường Ninh lại phát hiện ra một người quen, là Vương Dương.
Ban đầu Vương Dương vẫn không nhận ra Thường Ninh. Sau khi nhìn tỉ mỉ thì đồng tử co rút mạnh lại, trong chớp mắt giật mình tại chỗ.
!
"Anh Dương, anh làm sao vậy?" Một người phụ nữ xinh
đẹp bên cạnh anh ta không kìm được mà hỏi. “Không, không sao." Vương Dương ngã ngồi xuống, trong lòng giống như đang dời sông lấp biển. Người kia sao lại có thể xuất hiện ở nơi này.
!
Ngày hôm đó sau khi anh ta bị Thường Ninh hung dữ đánh một trận thì cũng không dám đuổi theo Liễu Tinh Tinh nữa, mà cùng một người phụ nữ phong trần lặn lộn ở cùng.
Vốn dĩ anh ta không có đủ tư cách tham gia loại tụ họp này, nhưng mà người phụ nữ phong trần này lại không đơn giản, suốt ngày qua lại không ngớt trong vòng bạn bè của đám cậu ấm nhà giàu, là một người có chút quan hệ.
!
Có thể nói, anh ta hoàn toàn nhờ cậy vào mối quan hệ của người phụ nữ này để tham gia loại tụ họp này.
Thường Ninh chỉ nhếch miệng lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, cũng chẳng hề để ý đến nhiều.
!
Mấy cậu ấm đang ngồi kia, xét về thân thế và gia cảnh đều không bằng Bạch Tử Hằng. Cho nên Bạch Từ Đằng vừa đến, thì bọn họ đều lần lượt đứng dậy, để cậu ta ngồi lên trên.
Bạch Tử Đằng có chút ngập ngừng nhìn Thường Ninh nhưng Thường Ninh đã lạnh nhạt tìm một chỗ để ngồi xuống.
!
Cậu ta gãi gãi đầu, chỉ đành hào phóng ngồi lên vị trí ở trên.
Mà Thường Ninh từ đầu đến cuối không nói một lời, căn bản không để tâm bất kỳ ai, lại thêm Bạch Tử Hằng cũng không có lòng muốn giới thiệu anh. Nên anh đều bị người ta lạnh nhạt bỏ mặt một bên.
!
Chỉ duy nhất Vương Dương, cả người lộ rõ vô cùng không tự nhiên, muốn chào hỏi Thường Ninh một tiếng như lại không dám.
Chuyện đã xảy ra ngày hôm đó là một đòn đánh quá lớn đối với anh ta, đến hôm nay anh ta nghĩ lại mà vẫn có chút sợ.
!
Nhưng mà bọn cậu ấm ở nơi này quá nhiều, cũng chẳng có người nào đặc biệt để ý đến anh ta.
Chỉ là người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh anh ta cảm giác được điều không đúng. Mấy ngày hôm nay cô ta luôn ở cùng Vương Dương, đối với anh ta lại có mấy phần thật lòng quan tâm.
!
"Anh Dương, rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Vương Dương chỉ lặng lẽ nhìn Thường Ninh một cái, chẳng hề nói gì cả.
!
Người phụ nữ đó thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía Thường Ninh, không kìm được nhướng mày một cái. Dựa vào cảm giác của cô ta thì người đó chắc chắn đã từng đắc tội với Vương Dương.
Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp bưng một ly rượu tiến vào trong Nhã phòng, chính là chủ nhân của sơn trang, chị Nhu.
!
Trên người cô ta mặc một chiếc sườn xám màu đen thêu hoa được xẻ lớn vạt cùng với một đường khe rãnh thật sâu ấn trước ngực, thân hình không cần phải nói có bao nhiêu mê người.
"Hôm nay khách của sơn trang có hơi đông, có gì không phải thì các vị khách quý hãy lượng thứ nhé!" Cô ta chỉ tay làm điệu, bưng ly rượu lên: “Ly rượu này là để nhận tội với các vị khách quý, lát nữa tôi sẽ lại sai người mang lên một chai rượu ngon, để mọi người tận hưởng!”
!
Cô ta chỉ xem nhóm người này thành một đám con nít mà dỗ dành bọn họ mà thôi. Dù sao thì bọn họ cũng xem như là khách quen của nơi này.
Mọi người nghe cô ta nói như vậy thì đều lần lượt bưng ly rượu của mình rồi đứng lên.
!
Mặc dù phần lớn bọn họ điều là cậu ấm cô chiêu có tiếng ở Phàn Thành. Nhưng đối với sự kính rượu của chị Như cũng không có ai dám hững hờ. Bạch Tử Hằng cũng không ngoại lệ, đều lần lượt khách sáo nào: "Chị Như khách sáo rồi!"
Lúc bọn họ đang bưng ly rượu thì đột nhiên phát hiện có một người lại ngồi đó không động đậy gì.
!
Họ không kìm được đều nhìn về phía anh.
Đến chị Như cũng không kìm được mà nhìn một cái. Đương nhiên cô ta chẳng hề muốn đi tính toán với người tại sao không đứng lên. Mà chỉ tò mò, mọi người đều đứng lên cả, tại sao anh lại không đứng lên.
!
Sau khi nhìn một cái thì cô ta đột nhiên cảm thấy có hơi kinh ngạc. Cô ta tự nhận mình từng gặp không it thiếu niên xinh đẹp hay đàn ông anh tuấn. Nên ánh mắt cô ta đối với việc thưởng thức đàn ông đã trở nên rất xoi mói. Nhưng lúc này trong mắt cô ta lại không kiềm được mà lóe lên một tia ánh sáng khác thường.
"Anh kia, chị Như kính rượu tại sao lại không đứng lên?”
!
**********
Toàn thân của nữ nhân viên run rẩy, xém chút nữa bị dọa đến hôn mê.
!
Nhưng cô nào dám đi nhận chiếc thẻ kia.
Mà những người khác cũng hít một hơi lạnh.
!
Trước giờ bọn họ chưa từng nghe thấy một chiếc thẻ nào có thể quét mấy chục tỷ
Nhưng mà, bây giờ bất kỳ ai cũng không hề hoài nghi câu này. Khóe mắt của Bạch Tử Hằng không kìm được nảy lên một cái, loạn nửa ngày thì ra tên này lại có thể lại có tiền như vậy.
!
Lập tức thái độ của cậu ta cũng xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Suy cho cùng thì mặt dù cậu ta thường hay gọi anh Thường Ninh, nhưng trong lòng thực ra cũng có chút không thoải mái.
!
Nhưng lúc này hai mắt cậu ta nhìn Thường Ninh đều phát sáng cả lên.
Mặc dù cậu ta thân là cậu chủ lớn nhà họ Bạch nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng của cậu ta đều bị bà chị khống chế chặt chẽ, thỉnh thoảng muốn ra ngoài hẹn một cô em còn phải tạm ứng trước tiền tiêu vặt tháng sau với bà chị.
!
Mấy chục tỷ, đây quả thật chính là anh ruột của cậu ta rồi!
"Anh Ninh, anh mau thu thẻ lại đi, anh như vậy là không đặt người em này vào mắt, không đặt nhà họ Bạch vào mắt rồi!" Cậu ta vội vàng tiền lên phía trước cười hi hi.
!
Sau đó tát nữ nhân viên một cái.
"Dám xem thường anh tôi, ai cho cô lá gan đó!"
!
Nữ nhân viên bị đánh ngã trên mặt đất, không dám nói một câu, cả cơ thể đang thu mình lại ở nơi đó, giống như một con chim cút vậy.
Sau đó Bạch Tử Hằng lại chạy đến trước mặt giám đốc.
!
Đầu tiên tát bốp bốp mấy cái lên trên mặt của giám đốc, sau đó lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay: “Tên chó chết giám đốc anh sao lại làm như vậy, đến cả anh trai tôi cũng dám mạo phạm, ông đây đánh chết anh!"
Giám đốc bị đánh đến mức ở nơi đó mà hoài nghi cuộc đời.
!
Còn Thường Ninh chỉ lạnh nhạt lắc đầu, cũng lười để ý đến.
Lập tức quay người muốn rời đi.
!
"Anh Ninh, đợi em với!"
Thấy Thường Ninh đi, Bạch Tử Hằng cũng vội vàng đuổi theo.
!
"Anh Ninh, hôm nay thật sự xin lỗi anh, em không biết ở phía dưới lại có mấy người không hiểu chuyện như vậy. Anh yên tâm, em đã đuổi việc bọn họ rồi." Gương mặt Bạch Tử Hằng cười nịnh nói.
Thường Ninh nhìn anh một cái: “Còn chuyện gì sao?”
!
Bạch Tử Hằng cười ngượng ngùng hai tiếng: "Bởi vì để tỏ ý nhận lỗi với anh, anh Ninh để em mời anh ăn một bữa cơm nhé."
"Không cần đâu, tôi còn phải trở về trông con nữa.” Thường Ninh nói vậy, sau đó thì quay người muốn đi.
!
Kết quả đúng lúc này, Bạch Tử Hằng đột nhiên nửa quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân của Thường Ninh: "Anh Ninh, em cầu xin anh, để em mời anh ăn một bữa cơm nhé. Nể mặt bà chị của em, anh đáp ứng em đi!”
Một màn này vừa hay bị mấy người bảo vệ bị đuổi đến nhìn thấy khiến răng hàm của bọn họ xém chút nữa vì kinh ngạc mà rớt xuống.
!
Đường đường là cậu chủ nhà họ Bạch vậy mà lại quỳ xuống xin mời một bữa ăn, mạch não của bọn họ đều có chút tắt nghẽn rồi.
Mà những người qua đường khác nhìn thấy một màn này cũng bụm miệng lại, toàn hoàn không thể tưởng tượng được.
!
Thường Ninh cũng cạn lời. Thằng nhóc này tốt xấu gì cũng là cậu chủ nhà họ Bạch, lại có cách mời ăn cơm như vậy sao?
"Đứng lên!"
!
"Không đứng lên, không đứng lên đấy. Anh Thường nếu như anh không đồng ý em thì em sẽ không đứng lên!" Thậm chỉ Bạch Tử Hằng giở trò vô lại luôn.
Thường Ninh hận không thể đạp một cước giết chết tên nhóc này.
!
Nhưng mà, nể tình Bạch Hâm Nhiên mà anh không đạp chết thằng nhóc này. Cuối cùng chỉ đành đáp ứng.
Bạch Tử Hằng cũng lập tức bò dậy trừ trên đất.
!
Trên gương mặt không cần nói có bao nhiêu vui vẻ, thậm chí có ẩn chút một sự đắc ý,
Sơn trang Cẩm Tú nằm ở vùng ngoại ô bên bờ hồ, phong cảnh như họa, môi trường trong lành thoáng đãng, là nơi mà một số con nhà giàu thường xuyên tụ tập.
!
Chủ nhân của Sơn Trang là một người phụ nữ độc thân hơn ba mươi tuổi, đang là độ tuổi thướt tha mặn mà, xinh đẹp động lòng người. Mấy cậu ấm đến nơi này để vui chơi, thực ra phần lớn là vì cô ta mà đến. Nhưng mà phần lớn đều chỉ dám ở nơi xa để thảo luận một phen, chứ không ai thật sự dám có ý tưởng gì với cô ấy.
Bởi vì nghe nói bối cảnh của người phụ nữ này rất thâm hậu, đến cả chủ thành của Phàn Thành cũng phải dùng lễ mà đối đãi. Bối cảnh như thế thì bọn họ sao dám có ý nghĩ làm loạn.
!
Dưới kiến nghị mãnh liệt của Bạch Tử Hằng, Thường Ninh đổi bộ vest kia lên người.
Sau khi thay vest, thì thấy Bạch Tử Hằng nhìn anh mà kinh ngạc đến phát ngốc.
!
Anh Ninh đơn giản giống như là hóa thành một người khác vậy.
Thậm chí khiến cậu ta cảm thấy, khí chất này của anh Ninh so với mấy cậu ấm nhà quan không biết còn mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần. Quả nhiên người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân.
!
Cậu ta cũng không kìm được mà lặng lẽ cảm thán, nói thật là tên này quả thật đủ tư cách làm anh rể của mình, chỉ tiếc là đã kết hôn rồi.
Sau khi Thường Ninh cùng Bạch Tử Hằng đến sơn trang thì Bạch Tử Hằng không hổ là cậu ấm hàng đầu Phàn thành, dường như người nào gặp đều phải nịnh hót một tiếng. Ngay cả Thường Ninh ở bên cạnh cậu ta cũng được rất nhiều người nịnh hót theo.
!
Đương nhiên hiện tại anh đang mặc một bộ vest danh tiếng, khí chất hơn người nên giá trị thu hút người khác đã vượt cao hơn Bạch Tử Hằng, mọi người đều cho rằng anh là cậu chủ của nhà nào đó, có rất nhiều người đẹp còn đang lặng lẽ nghe ngóng về anh.
Thường Ninh có hơi chau mày, anh vẫn cho rằng Bạch Tử Niên chỉ đơn thuần là mời anh ăn một bữa cơm. Lúc này mới phát hiện, thì ra là đến tham gia tụ họp.
!
Anh đối với loại tụ họp này chẳng hề có hứng thứ gì, thậm chí vừa đến đã chuẩn bị rời đi ngay.
Kết quả Bạch Tử Niên kéo anh lại: “Anh Ninh, đã đến đây rồi thì ngồi một chút đi. Dù sau thì em đã cầu xin anh đến rồi, anh không thể vô tình như vậy được."
!
Ánh mắt của Bạch Tử Hằng mang theo sự cầu xin khiến cho Thường Ninh cảm thấy tên nhóc này dường như gặp phải phiền phức gì đó.
Nghĩ một chút, dù sao đã đến rồi thì ngồi một lát vậy.
!
Sau đó thì bọn họ đến một căn Nhã phòng, nơi đó đã tụ họp một nhóm nam nữ trẻ tuổi, đang ở nơi đó nói nói cười cười.
Sự xuất hiện của Thường Ninh thu hút ánh nhìn của một số cô nàng. Nhưng mà lúc một số cô nàng lớn gan thử đến bắt chuyện cùng với anh đều bị xối một trận nước lạnh thì sau đó không còn cô gái nào dám tiến lên trước, thậm chí đối với sự lạnh lùng của anh lại âm thầm phê bình kín đáo.
!
Ở nơi này Thường Ninh lại phát hiện ra một người quen, là Vương Dương.
Ban đầu Vương Dương vẫn không nhận ra Thường Ninh. Sau khi nhìn tỉ mỉ thì đồng tử co rút mạnh lại, trong chớp mắt giật mình tại chỗ.
!
"Anh Dương, anh làm sao vậy?" Một người phụ nữ xinh
đẹp bên cạnh anh ta không kìm được mà hỏi. “Không, không sao." Vương Dương ngã ngồi xuống, trong lòng giống như đang dời sông lấp biển. Người kia sao lại có thể xuất hiện ở nơi này.
!
Ngày hôm đó sau khi anh ta bị Thường Ninh hung dữ đánh một trận thì cũng không dám đuổi theo Liễu Tinh Tinh nữa, mà cùng một người phụ nữ phong trần lặn lộn ở cùng.
Vốn dĩ anh ta không có đủ tư cách tham gia loại tụ họp này, nhưng mà người phụ nữ phong trần này lại không đơn giản, suốt ngày qua lại không ngớt trong vòng bạn bè của đám cậu ấm nhà giàu, là một người có chút quan hệ.
!
Có thể nói, anh ta hoàn toàn nhờ cậy vào mối quan hệ của người phụ nữ này để tham gia loại tụ họp này.
Thường Ninh chỉ nhếch miệng lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, cũng chẳng hề để ý đến nhiều.
!
Mấy cậu ấm đang ngồi kia, xét về thân thế và gia cảnh đều không bằng Bạch Tử Hằng. Cho nên Bạch Từ Đằng vừa đến, thì bọn họ đều lần lượt đứng dậy, để cậu ta ngồi lên trên.
Bạch Tử Đằng có chút ngập ngừng nhìn Thường Ninh nhưng Thường Ninh đã lạnh nhạt tìm một chỗ để ngồi xuống.
!
Cậu ta gãi gãi đầu, chỉ đành hào phóng ngồi lên vị trí ở trên.
Mà Thường Ninh từ đầu đến cuối không nói một lời, căn bản không để tâm bất kỳ ai, lại thêm Bạch Tử Hằng cũng không có lòng muốn giới thiệu anh. Nên anh đều bị người ta lạnh nhạt bỏ mặt một bên.
!
Chỉ duy nhất Vương Dương, cả người lộ rõ vô cùng không tự nhiên, muốn chào hỏi Thường Ninh một tiếng như lại không dám.
Chuyện đã xảy ra ngày hôm đó là một đòn đánh quá lớn đối với anh ta, đến hôm nay anh ta nghĩ lại mà vẫn có chút sợ.
!
Nhưng mà bọn cậu ấm ở nơi này quá nhiều, cũng chẳng có người nào đặc biệt để ý đến anh ta.
Chỉ là người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh anh ta cảm giác được điều không đúng. Mấy ngày hôm nay cô ta luôn ở cùng Vương Dương, đối với anh ta lại có mấy phần thật lòng quan tâm.
!
"Anh Dương, rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Vương Dương chỉ lặng lẽ nhìn Thường Ninh một cái, chẳng hề nói gì cả.
!
Người phụ nữ đó thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía Thường Ninh, không kìm được nhướng mày một cái. Dựa vào cảm giác của cô ta thì người đó chắc chắn đã từng đắc tội với Vương Dương.
Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp bưng một ly rượu tiến vào trong Nhã phòng, chính là chủ nhân của sơn trang, chị Nhu.
!
Trên người cô ta mặc một chiếc sườn xám màu đen thêu hoa được xẻ lớn vạt cùng với một đường khe rãnh thật sâu ấn trước ngực, thân hình không cần phải nói có bao nhiêu mê người.
"Hôm nay khách của sơn trang có hơi đông, có gì không phải thì các vị khách quý hãy lượng thứ nhé!" Cô ta chỉ tay làm điệu, bưng ly rượu lên: “Ly rượu này là để nhận tội với các vị khách quý, lát nữa tôi sẽ lại sai người mang lên một chai rượu ngon, để mọi người tận hưởng!”
!
Cô ta chỉ xem nhóm người này thành một đám con nít mà dỗ dành bọn họ mà thôi. Dù sao thì bọn họ cũng xem như là khách quen của nơi này.
Mọi người nghe cô ta nói như vậy thì đều lần lượt bưng ly rượu của mình rồi đứng lên.
!
Mặc dù phần lớn bọn họ điều là cậu ấm cô chiêu có tiếng ở Phàn Thành. Nhưng đối với sự kính rượu của chị Như cũng không có ai dám hững hờ. Bạch Tử Hằng cũng không ngoại lệ, đều lần lượt khách sáo nào: "Chị Như khách sáo rồi!"
Lúc bọn họ đang bưng ly rượu thì đột nhiên phát hiện có một người lại ngồi đó không động đậy gì.
!
Họ không kìm được đều nhìn về phía anh.
Đến chị Như cũng không kìm được mà nhìn một cái. Đương nhiên cô ta chẳng hề muốn đi tính toán với người tại sao không đứng lên. Mà chỉ tò mò, mọi người đều đứng lên cả, tại sao anh lại không đứng lên.
!
Sau khi nhìn một cái thì cô ta đột nhiên cảm thấy có hơi kinh ngạc. Cô ta tự nhận mình từng gặp không it thiếu niên xinh đẹp hay đàn ông anh tuấn. Nên ánh mắt cô ta đối với việc thưởng thức đàn ông đã trở nên rất xoi mói. Nhưng lúc này trong mắt cô ta lại không kiềm được mà lóe lên một tia ánh sáng khác thường.
"Anh kia, chị Như kính rượu tại sao lại không đứng lên?”
!
Bình luận facebook