Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-135
Chương 134.
**********
“Gã ta chết là chuyện nhỏ, không thể nào liên lụy đến cả nhà họ Sở chúng ta được!" Ông cụ Sở dùng sức gõ cây gậy, hung hăng nói.
Mặc dù ông cụ đã đuổi cả nhà Sở Nguyệt ra khỏi nhà nhưng dù sao thì con trai nhà họ Lưu đã chết. Chuyện này nếu như xử lý không tốt thì cả một nhà đều phải chết theo.
"Ba, rốt cuộc tại sao cậu ta lại làm như vậy?" Gương mặt của Sở Sơn Hà có chút chết lặng.
Dù sao chuyện đánh chết người này không thể vô duyên vô cớ mà ra được.
Ông cụ Sở nhìn Sở Sơn Hà một cái, trầm giọng nói: “Chuyện này phải hỏi đứa con gái bảo bối kia của mày đó!"
"Chuyện, chuyện này lại có liên quan gì đến Sở Nguyệt?" Sở Sơn Hà càng thêm khó hiểu.
"Lần đầu tiên Lưu công tử nhìn thấy Sở Nguyệt đã rất yêu thích con bé, muốn mời con bé đi uống một ly rượu. Kết quả thằng nhóc kia chạy đến, không chịu hỏi rõ phải trái trắng đen đã đánh chết Lưu công tử rồi!” Sở Gia Lượng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông cụ nằm mộng cũng chưa từng nghĩ rằng Thường Ninh có thể độc ác như vậy, đánh Lưu công tử đang sống sờ sờ chết tươi.
Đơn giản chính là thằng thần kinh.
Thậm chí ông cụ cảm thấy, nếu như lúc đó ông cũng ở nơi đó thì có thể nào cũng bị tên thần kinh đó đánh chết không.
Nghĩ thôi cũng thật sự khiến ông cụ có hơi sợ hãi.
Sở Sơn Hà cũng xem như đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là Lưu công tử đang chuẩn bị quấy rối con gái ông thì bị thằng nhóc kia bắt gặp.
Dù sao thì đối với danh tiếng của vị Lưu công tử này ông cũng nghe thấy ít nhiều, cuộc sống sinh hoạt riêng tư hỗn loạn, không biết đã làm hại bao nhiêu thiếu nữ rồi.
Nhưng mà, cái thằng nhóc thúi kia cũng không nên đánh chết người ta chứ.
Chuyện này, ầm ĩ quá lớn rồi!
Trong lòng của ông ấy hiện giờ ngoại trừ sợ hãi thì chỉ còn sợ hãi.
Dù sao thì bọn họ làm gì có năng lực để đi thừa nhận Cơn đại nộ này của một gia tộc Tỉnh Thành chứ.
"Bây giờ mày nói tao nghe, chuyện này nên làm như thế nào?” Ông cụ Sở chống gậy tức giận rống với Sở Son Hà.
Hận không thể một gậy đánh chết thằng con này. Vốn dĩ nhà họ Sở bọn họ ngay lập tức đã có cơ hội phát triển ở Tỉnh Thành,
Nhưng bây giờ tất cả đều như bọt biển rồi. Mà không chúng còn phải chịu cơn thịnh nộ chẳng biết như thế nào của nhà họ Lưu.
Hiện tại trong lòng ông cụ hận không thể băm vằm Thường Ninh thành ngàn đoạn. Trước kia không chỉ hại nhà họ Sở bọn họ tổn thương nguyên khí, bây giờ lại hại nhà họ Sở bọn họ gặp phải tai họa ngập đầu.
Sở Sơn Hà bị dọa đến không dám lên tiếng.
"Ba, trước tiên ba bớt giận đi." Lúc này Sở An Hải tiến lên trước một bước: “Dù sao thì một nhà bọn họ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở rồi, đây là chuyện mọi người đều biết, chỉ cần chúng ta tỏ ra đủ thành ý đến nhà họ Lưu thì tin rằng nhà họ Lưu sẽ không tính món nợ này lên trên đầu chúng ta."
"Vậy thì con nói xem sao, chúng ta nên biểu thị thành ý như thế nào?" Ông cụ Sở nghe thấy lời của Sở An Hải thì sắc mặt mới hơi chuyển tốt một chút.
Lúc này Sở An Hải lại nhìn Sở Sơn Hà: “Vậy thì phải xem thằng hai rồi."
"Anh cả, có ý gì?” Sở Sơn Hà hèn nhát hỏi.
"Có ý gì?" Sở An Hải mỉm cười: “Nhà của mày nuôi một đứa con rể thật tốt, dám đánh chết cậu chủ nhà họ Lưu, mày cảm thấy nó còn có thể sống nổi sao?"
Sở Sơn Hà chỉ biết câm nín.
"Nó chết là chuyện nhỏ, lẽ nào chúng ta cũng phải chết cùng nó sao?" Ngay sau đó Sở An Hải lại cười lạnh,
Sắc mặt Sở Sơn Hà trắng tái, liều mạng lắc đầu. Ai không sợ chết, đương nhiên ông ấy cũng không ngoại lệ.
Nhìn bộ dáng ông ấy như vậy thì Sở An Hải lại cười lạnh lần nữa.
"Chỉ cần tới đây mày làm theo những gì tao dặn thì tao sẽ bảo vệ một nhà mày bình an vô sự!”
Tỉnh Thành đông đúc gia tộc lớn.
Cho dù là tiền tài hai là quyền lực đều không phải là thứ mà mấy gia tộc ở Phàn Thành có thể so sánh được.
Nhà họ Lưu mặt dù không được là gia tộc cấp cao ở Tỉnh Thành, nhưng cũng là sự tồn tại hiển hách một phương.
Lúc nhìn thấy thi thể của con trai mình. Đặc biệt là bộ dáng thảm đến không nỡ nhìn kia.
Gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Nguyên Kiệt xém chút nữa đã hôn mê tại chỗ.
Sau đó ông ta xách cổ áo của người đàn ông mắt tam giác, đứt hơi khản tiếng mà hỏi: “Là ai? Là ai giết chết Con trai tôi?"
Lưu Năng là đứa con mà ông ta yêu thương nhất, bình thường cưng đển không tả nổi.
Trên căn bản là Lưu Năng muốn cái gì ông ta đều cho. Cho dù là làm sai thì chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa thì trước giờ ông ta chưa từng trách mắng một câu.
Bây giờ nói với ông, đúa con mà ông ta yêu thương nhất đã bị đánh chết rồi. Ông ta không có cách nào tin tưởng, cũng không có cách nào tiếp nhận
Người đàn ông mắt tam giác tên là Sầm Tam, lúc này đang vùi đầu cúi xuống: “Là con rể đến ở rể của nhà họ Sở, tên là Thường Ninh!"
Bốp!
Lưu Nguyên Tam cầm lấy bình hoa trên bàn hung hăng đập lên đầu của Sầm Tam.
"Một lũ bỏ đi, đến cả một đứa ở rể cũng đối phó không được!"
Sau đó, ông ta lại túm lấy cổ áo của Sầm Tam tiếp, lạnh lùng nói: “Con trai tôi chết rồi, các người tại sao còn có thể bình an không có chuyện gì trở về?"
Trên trán của Sầm Tam đang chảy máu tươi, nhưng hắn ta không dám động đậy: “Anh ta cố ý thả chúng tôi ra, bảo chúng tôi trở về chuyển lời!"
"Gia chủ, sức mạnh của thằng nhóc đó rất lớn. Lúc chúng tôi đuổi đến thì cậu chủ đã bị hại rồi. Anh ta bảo chúng tôi trở về chuyển lời, nói ngài trong vòng ba ngày đến Phàn Thành nhận tội với vợ anh ta, không thì anh ta sẽ tiêu diệt cả nhà họ Lưu!"
“Tiêu diệt cả nhà họ Lưu, thật là mạnh miệng, thật cuồng vọng!" Lưu Nguyên Kiệt ngoại trừ bị thương thì là tức điện.
"Lập tức triệu tập đội ngũ cho tôi, tôi phải tự mình đến Phàn Thành, chặt đầu thằng nhóc này xuống, cúng tế linh hồn trên trời của Năng nhi!"
"Còn cả nhà họ Sở nữa, tôi muốn toàn bộ bọn họ đều chôn theo với Năng Nhi!"
"Ba, trước tiên ba bình tĩnh một chút."
Đúng lúc này, cậu chủ lớn nhà họ Lưu ở bên cạnh, Lưu Minh, anh trai của Lưu Năng đã mở miệng nói.
Mặc dù em trai mình bị đánh chết, trong lòng anh ta cũng rất đau nhưng anh ta vẫn luôn bình tĩnh ở một bên.
"Đối phương dám chẳng kiêng nể gì mà đáng chết em Năng, còn dám để Sầm Tam trở về, chắc chắn không đơn giản."
"Không đơn giản? Sao có thể không đơn giản? Một tên nhóc ở Phàn Thành bé xíu, lại còn là một đứa ở rể, cho dùng bản lĩnh có lợi hại một chút thì lẽ phải sợ nó hay sao!
Đối với đứa con trai lớn này, Lưu Nguyên Kiệt vẫn luôn không làm sao thích được. Bởi vì đứa con lớn này bình thường nói không nhiều, làm việc cũng quá mức bảo thủ, vô cùng không hợp tính của ông ta. Vốn dĩ ông ta vẫn luôn chuẩn bị để lại chức vụ gia chủ cho đứa con trai nhỏ Lưu Năng. Nhưng bây giờ Lưu Năng chết rồi.
Trong lòng của ông tràn đầy tức giận đối với đứa con trai lớn này, làm anh trai mà lại không thể bảo vệ em trai mình còn chưa tính.
Bây giờ muốn đi báo thù lại mà lại ở nơi này nói lời khoa trương dọa người.
Nhà họ Lưu bọn họ có thể có chỗ đứng tại Tỉnh Thành nhiều năm như vậy, lẽ nào còn phải sợ ai nữa sao?
Đối với thái độ mà cha đối với mình thì Lưu Minh cũng không để ý một chút nào.
Chỉ nói: “Tên nhóc đó đã dám làm ra chuyện như thế nào, sợ rằng có chỗ dựa nên không sợ. Con cảm thấy vẫn nên để con đi thăm dò tên nhóc này trước rồi tính tiếp."
"Có phải con không muốn thay em trai con báo thù?" Lưu Nguyên Kiệt lạnh mặt hỏi.
"Ba, sao lại có thể? Em Năng chết rồi, con còn đau lòng hơn so với cha. Chỉ là con cảm thấy mọi chuyện nên cẩn thận mới có thể đạt được thành quả lâu dài. Còn chưa cấn thận thăm dò đối phương trước, mà đã ào ào tấn công chẳng phải là điều hợp lý. Ba yên tâm, con sẽ không để em Năng chết không nhắm mắt!"
Lưu Minh bi thương nắm chặt nắm đấm.
Nhìn bộ dáng anh ta như vậy thì nét mặt của Lưu Nguyên Kiệt mới ôn hòa một chút. Dù sao thì bây giờ chi trưởng của nhà họ Lưu chỉ còn sót lại đứa con trai này.
"Được, vậy thì ra giao chuyện này lại cho con, hy vọng con đừng làm ta thất vọng!"
Vừa mới dọn vào nhà mới, còn là biệt thự cao cấp nhất của Phàn Thành, ngày đầu tiên Sở Nguyệt vẫn có chút không thích ứng.
Đến hơn nửa đêm mà cô cũng không thế nào ngủ được.
Thật sự có mấy lần cô muốn gọi Thường Ninh, tiến vào ngủ cùng cô.
Cái tên nhóc này, đã chuyển ra ngoài ở rồi mà còn phân phòng ngủ với cô. Cô thật không biết nên nói thế nào mới được.
Nhưng mà cô cũng biết, đây là Thường Ninh tôn trọng cô.
Nghĩ đoạn thời gian đã trôi qua này, thật sự có cảm thấy như sống trong mộng.
Ông chồng này thay đổi thực sự quá lớn, luôn khiến cô có cảm giác không chân thật.
Nhưng mà ông chồng này từ đầu đến cuối đối với cô quả thực không có gì để nói.
Có lẽ đây là điểm khiến cô cảm thấy an ủi nhiều nhất.
Buổi sáng ngày thứ hai thức dậy.
Vừa nhìn thấy Thường Ninh đã làm xong bữa sáng.
Trong lòng cô có hơi nóng. Sau khi ngồi vào ghế, gương mặt cô có hơi ửng đỏ nói nhỏ một câu: “Thường Ninh, không thì chúng ta tìm thời gian đi chụp một tấm hình kết hôn nhé!"
“Ừm, hả!" Ban đầu Thường Ninh không nghe rõ. Đợi sau khi nghe rõ thì lập tức ngẩng đầu lên.
Bọn họ kết hôn đừng nói không hề đãi tiệc rượu mà đến cả một tấm hình kết hôn cũng chưa từng chụp.
Nguyên nhân trong đó đương nhiên bởi vì thân phận của Thường Ninh quá hèn mọn. Lúc đó Sở Nguyệt chỉ không muốn để đứa trẻ sinh ra mà không có cha nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này, do vậy đương nhiên tất cả vô cùng đơn giản.
Bây giờ Sở Nguyệt nhắc đến chuyện muốn đi chụp hình kết hôn. Điều này chứng tỏ vợ thật sự tiếp nhận anh rồi, xem anh thành người chồng chân chính rồi.
Trên mặt của Thường Ninh không cần phải nói có bao nhiều vui vẻ.
"Chụp! Trong phòng quả thực nên trưng bày một tấm hình kết hôn của chúng ta. Vả lại còn cần cái loại hình siêu to ấy!”
Sở Nguyệt chỉ đỏ mặt chứ không nói thêm gì nữa,
Nhưng mà lúc ăn cơm rồi đi làm thì có hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên mặt của Thường Ninh.
Điều này khiến Thường Ninh ngây ngốc, sau đó thì kích động như một đứa trẻ, khua tay múa chân cả lên.
Lúc này Sở Nhiễm vừa mới thức dậy ngáp một cái, nhìn thấy bộ dáng này của Thường Ninh.
Hip mắt lại: "Anh tán đố chị em rồi?"
Thường Ninh có chút đắc ý nói: "Chị em hôn anh rồi!"
Nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, Sở Nhiễm trợn trắng mắt: “Chậc, đồ bỏ đi vô dụng!”
Sau đó quay người đi tắm rửa.
Thường Ninh sững sờ. Tại sao bây giờ trong mắt dì nhỏ này thì mình vẫn là một đồ bỏ chứ?
**********
“Gã ta chết là chuyện nhỏ, không thể nào liên lụy đến cả nhà họ Sở chúng ta được!" Ông cụ Sở dùng sức gõ cây gậy, hung hăng nói.
Mặc dù ông cụ đã đuổi cả nhà Sở Nguyệt ra khỏi nhà nhưng dù sao thì con trai nhà họ Lưu đã chết. Chuyện này nếu như xử lý không tốt thì cả một nhà đều phải chết theo.
"Ba, rốt cuộc tại sao cậu ta lại làm như vậy?" Gương mặt của Sở Sơn Hà có chút chết lặng.
Dù sao chuyện đánh chết người này không thể vô duyên vô cớ mà ra được.
Ông cụ Sở nhìn Sở Sơn Hà một cái, trầm giọng nói: “Chuyện này phải hỏi đứa con gái bảo bối kia của mày đó!"
"Chuyện, chuyện này lại có liên quan gì đến Sở Nguyệt?" Sở Sơn Hà càng thêm khó hiểu.
"Lần đầu tiên Lưu công tử nhìn thấy Sở Nguyệt đã rất yêu thích con bé, muốn mời con bé đi uống một ly rượu. Kết quả thằng nhóc kia chạy đến, không chịu hỏi rõ phải trái trắng đen đã đánh chết Lưu công tử rồi!” Sở Gia Lượng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông cụ nằm mộng cũng chưa từng nghĩ rằng Thường Ninh có thể độc ác như vậy, đánh Lưu công tử đang sống sờ sờ chết tươi.
Đơn giản chính là thằng thần kinh.
Thậm chí ông cụ cảm thấy, nếu như lúc đó ông cũng ở nơi đó thì có thể nào cũng bị tên thần kinh đó đánh chết không.
Nghĩ thôi cũng thật sự khiến ông cụ có hơi sợ hãi.
Sở Sơn Hà cũng xem như đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là Lưu công tử đang chuẩn bị quấy rối con gái ông thì bị thằng nhóc kia bắt gặp.
Dù sao thì đối với danh tiếng của vị Lưu công tử này ông cũng nghe thấy ít nhiều, cuộc sống sinh hoạt riêng tư hỗn loạn, không biết đã làm hại bao nhiêu thiếu nữ rồi.
Nhưng mà, cái thằng nhóc thúi kia cũng không nên đánh chết người ta chứ.
Chuyện này, ầm ĩ quá lớn rồi!
Trong lòng của ông ấy hiện giờ ngoại trừ sợ hãi thì chỉ còn sợ hãi.
Dù sao thì bọn họ làm gì có năng lực để đi thừa nhận Cơn đại nộ này của một gia tộc Tỉnh Thành chứ.
"Bây giờ mày nói tao nghe, chuyện này nên làm như thế nào?” Ông cụ Sở chống gậy tức giận rống với Sở Son Hà.
Hận không thể một gậy đánh chết thằng con này. Vốn dĩ nhà họ Sở bọn họ ngay lập tức đã có cơ hội phát triển ở Tỉnh Thành,
Nhưng bây giờ tất cả đều như bọt biển rồi. Mà không chúng còn phải chịu cơn thịnh nộ chẳng biết như thế nào của nhà họ Lưu.
Hiện tại trong lòng ông cụ hận không thể băm vằm Thường Ninh thành ngàn đoạn. Trước kia không chỉ hại nhà họ Sở bọn họ tổn thương nguyên khí, bây giờ lại hại nhà họ Sở bọn họ gặp phải tai họa ngập đầu.
Sở Sơn Hà bị dọa đến không dám lên tiếng.
"Ba, trước tiên ba bớt giận đi." Lúc này Sở An Hải tiến lên trước một bước: “Dù sao thì một nhà bọn họ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở rồi, đây là chuyện mọi người đều biết, chỉ cần chúng ta tỏ ra đủ thành ý đến nhà họ Lưu thì tin rằng nhà họ Lưu sẽ không tính món nợ này lên trên đầu chúng ta."
"Vậy thì con nói xem sao, chúng ta nên biểu thị thành ý như thế nào?" Ông cụ Sở nghe thấy lời của Sở An Hải thì sắc mặt mới hơi chuyển tốt một chút.
Lúc này Sở An Hải lại nhìn Sở Sơn Hà: “Vậy thì phải xem thằng hai rồi."
"Anh cả, có ý gì?” Sở Sơn Hà hèn nhát hỏi.
"Có ý gì?" Sở An Hải mỉm cười: “Nhà của mày nuôi một đứa con rể thật tốt, dám đánh chết cậu chủ nhà họ Lưu, mày cảm thấy nó còn có thể sống nổi sao?"
Sở Sơn Hà chỉ biết câm nín.
"Nó chết là chuyện nhỏ, lẽ nào chúng ta cũng phải chết cùng nó sao?" Ngay sau đó Sở An Hải lại cười lạnh,
Sắc mặt Sở Sơn Hà trắng tái, liều mạng lắc đầu. Ai không sợ chết, đương nhiên ông ấy cũng không ngoại lệ.
Nhìn bộ dáng ông ấy như vậy thì Sở An Hải lại cười lạnh lần nữa.
"Chỉ cần tới đây mày làm theo những gì tao dặn thì tao sẽ bảo vệ một nhà mày bình an vô sự!”
Tỉnh Thành đông đúc gia tộc lớn.
Cho dù là tiền tài hai là quyền lực đều không phải là thứ mà mấy gia tộc ở Phàn Thành có thể so sánh được.
Nhà họ Lưu mặt dù không được là gia tộc cấp cao ở Tỉnh Thành, nhưng cũng là sự tồn tại hiển hách một phương.
Lúc nhìn thấy thi thể của con trai mình. Đặc biệt là bộ dáng thảm đến không nỡ nhìn kia.
Gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Nguyên Kiệt xém chút nữa đã hôn mê tại chỗ.
Sau đó ông ta xách cổ áo của người đàn ông mắt tam giác, đứt hơi khản tiếng mà hỏi: “Là ai? Là ai giết chết Con trai tôi?"
Lưu Năng là đứa con mà ông ta yêu thương nhất, bình thường cưng đển không tả nổi.
Trên căn bản là Lưu Năng muốn cái gì ông ta đều cho. Cho dù là làm sai thì chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa thì trước giờ ông ta chưa từng trách mắng một câu.
Bây giờ nói với ông, đúa con mà ông ta yêu thương nhất đã bị đánh chết rồi. Ông ta không có cách nào tin tưởng, cũng không có cách nào tiếp nhận
Người đàn ông mắt tam giác tên là Sầm Tam, lúc này đang vùi đầu cúi xuống: “Là con rể đến ở rể của nhà họ Sở, tên là Thường Ninh!"
Bốp!
Lưu Nguyên Tam cầm lấy bình hoa trên bàn hung hăng đập lên đầu của Sầm Tam.
"Một lũ bỏ đi, đến cả một đứa ở rể cũng đối phó không được!"
Sau đó, ông ta lại túm lấy cổ áo của Sầm Tam tiếp, lạnh lùng nói: “Con trai tôi chết rồi, các người tại sao còn có thể bình an không có chuyện gì trở về?"
Trên trán của Sầm Tam đang chảy máu tươi, nhưng hắn ta không dám động đậy: “Anh ta cố ý thả chúng tôi ra, bảo chúng tôi trở về chuyển lời!"
"Gia chủ, sức mạnh của thằng nhóc đó rất lớn. Lúc chúng tôi đuổi đến thì cậu chủ đã bị hại rồi. Anh ta bảo chúng tôi trở về chuyển lời, nói ngài trong vòng ba ngày đến Phàn Thành nhận tội với vợ anh ta, không thì anh ta sẽ tiêu diệt cả nhà họ Lưu!"
“Tiêu diệt cả nhà họ Lưu, thật là mạnh miệng, thật cuồng vọng!" Lưu Nguyên Kiệt ngoại trừ bị thương thì là tức điện.
"Lập tức triệu tập đội ngũ cho tôi, tôi phải tự mình đến Phàn Thành, chặt đầu thằng nhóc này xuống, cúng tế linh hồn trên trời của Năng nhi!"
"Còn cả nhà họ Sở nữa, tôi muốn toàn bộ bọn họ đều chôn theo với Năng Nhi!"
"Ba, trước tiên ba bình tĩnh một chút."
Đúng lúc này, cậu chủ lớn nhà họ Lưu ở bên cạnh, Lưu Minh, anh trai của Lưu Năng đã mở miệng nói.
Mặc dù em trai mình bị đánh chết, trong lòng anh ta cũng rất đau nhưng anh ta vẫn luôn bình tĩnh ở một bên.
"Đối phương dám chẳng kiêng nể gì mà đáng chết em Năng, còn dám để Sầm Tam trở về, chắc chắn không đơn giản."
"Không đơn giản? Sao có thể không đơn giản? Một tên nhóc ở Phàn Thành bé xíu, lại còn là một đứa ở rể, cho dùng bản lĩnh có lợi hại một chút thì lẽ phải sợ nó hay sao!
Đối với đứa con trai lớn này, Lưu Nguyên Kiệt vẫn luôn không làm sao thích được. Bởi vì đứa con lớn này bình thường nói không nhiều, làm việc cũng quá mức bảo thủ, vô cùng không hợp tính của ông ta. Vốn dĩ ông ta vẫn luôn chuẩn bị để lại chức vụ gia chủ cho đứa con trai nhỏ Lưu Năng. Nhưng bây giờ Lưu Năng chết rồi.
Trong lòng của ông tràn đầy tức giận đối với đứa con trai lớn này, làm anh trai mà lại không thể bảo vệ em trai mình còn chưa tính.
Bây giờ muốn đi báo thù lại mà lại ở nơi này nói lời khoa trương dọa người.
Nhà họ Lưu bọn họ có thể có chỗ đứng tại Tỉnh Thành nhiều năm như vậy, lẽ nào còn phải sợ ai nữa sao?
Đối với thái độ mà cha đối với mình thì Lưu Minh cũng không để ý một chút nào.
Chỉ nói: “Tên nhóc đó đã dám làm ra chuyện như thế nào, sợ rằng có chỗ dựa nên không sợ. Con cảm thấy vẫn nên để con đi thăm dò tên nhóc này trước rồi tính tiếp."
"Có phải con không muốn thay em trai con báo thù?" Lưu Nguyên Kiệt lạnh mặt hỏi.
"Ba, sao lại có thể? Em Năng chết rồi, con còn đau lòng hơn so với cha. Chỉ là con cảm thấy mọi chuyện nên cẩn thận mới có thể đạt được thành quả lâu dài. Còn chưa cấn thận thăm dò đối phương trước, mà đã ào ào tấn công chẳng phải là điều hợp lý. Ba yên tâm, con sẽ không để em Năng chết không nhắm mắt!"
Lưu Minh bi thương nắm chặt nắm đấm.
Nhìn bộ dáng anh ta như vậy thì nét mặt của Lưu Nguyên Kiệt mới ôn hòa một chút. Dù sao thì bây giờ chi trưởng của nhà họ Lưu chỉ còn sót lại đứa con trai này.
"Được, vậy thì ra giao chuyện này lại cho con, hy vọng con đừng làm ta thất vọng!"
Vừa mới dọn vào nhà mới, còn là biệt thự cao cấp nhất của Phàn Thành, ngày đầu tiên Sở Nguyệt vẫn có chút không thích ứng.
Đến hơn nửa đêm mà cô cũng không thế nào ngủ được.
Thật sự có mấy lần cô muốn gọi Thường Ninh, tiến vào ngủ cùng cô.
Cái tên nhóc này, đã chuyển ra ngoài ở rồi mà còn phân phòng ngủ với cô. Cô thật không biết nên nói thế nào mới được.
Nhưng mà cô cũng biết, đây là Thường Ninh tôn trọng cô.
Nghĩ đoạn thời gian đã trôi qua này, thật sự có cảm thấy như sống trong mộng.
Ông chồng này thay đổi thực sự quá lớn, luôn khiến cô có cảm giác không chân thật.
Nhưng mà ông chồng này từ đầu đến cuối đối với cô quả thực không có gì để nói.
Có lẽ đây là điểm khiến cô cảm thấy an ủi nhiều nhất.
Buổi sáng ngày thứ hai thức dậy.
Vừa nhìn thấy Thường Ninh đã làm xong bữa sáng.
Trong lòng cô có hơi nóng. Sau khi ngồi vào ghế, gương mặt cô có hơi ửng đỏ nói nhỏ một câu: “Thường Ninh, không thì chúng ta tìm thời gian đi chụp một tấm hình kết hôn nhé!"
“Ừm, hả!" Ban đầu Thường Ninh không nghe rõ. Đợi sau khi nghe rõ thì lập tức ngẩng đầu lên.
Bọn họ kết hôn đừng nói không hề đãi tiệc rượu mà đến cả một tấm hình kết hôn cũng chưa từng chụp.
Nguyên nhân trong đó đương nhiên bởi vì thân phận của Thường Ninh quá hèn mọn. Lúc đó Sở Nguyệt chỉ không muốn để đứa trẻ sinh ra mà không có cha nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này, do vậy đương nhiên tất cả vô cùng đơn giản.
Bây giờ Sở Nguyệt nhắc đến chuyện muốn đi chụp hình kết hôn. Điều này chứng tỏ vợ thật sự tiếp nhận anh rồi, xem anh thành người chồng chân chính rồi.
Trên mặt của Thường Ninh không cần phải nói có bao nhiều vui vẻ.
"Chụp! Trong phòng quả thực nên trưng bày một tấm hình kết hôn của chúng ta. Vả lại còn cần cái loại hình siêu to ấy!”
Sở Nguyệt chỉ đỏ mặt chứ không nói thêm gì nữa,
Nhưng mà lúc ăn cơm rồi đi làm thì có hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên mặt của Thường Ninh.
Điều này khiến Thường Ninh ngây ngốc, sau đó thì kích động như một đứa trẻ, khua tay múa chân cả lên.
Lúc này Sở Nhiễm vừa mới thức dậy ngáp một cái, nhìn thấy bộ dáng này của Thường Ninh.
Hip mắt lại: "Anh tán đố chị em rồi?"
Thường Ninh có chút đắc ý nói: "Chị em hôn anh rồi!"
Nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, Sở Nhiễm trợn trắng mắt: “Chậc, đồ bỏ đi vô dụng!”
Sau đó quay người đi tắm rửa.
Thường Ninh sững sờ. Tại sao bây giờ trong mắt dì nhỏ này thì mình vẫn là một đồ bỏ chứ?
Bình luận facebook