Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 132
Vietwriter
**********
Sở Nguyệt còn chưa kịp phản ứng.
Cô ấy chỉ theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Nhóm người của A Hổ đã xông lên, bảo vệ lấy cô.
"Mấy người là ai? Muốn làm cái gì?" A Hổ xông về phía hai người mặc đồ đen hét lên. Trong mắt của hai người mặc đồ đen chỉ mang theo sự thản nhiên.
"Cút đi, không phải là chuyện của các người!"
"Sao lại không phải là chuyện của chúng tôi, muốn động vào cô Sở thì phải bước qua xác chúng tôi!"
Dù sao thì A Hổ cũng xem như là người trải qua trăm cuộc chiến, vừa nhìn là có thể nhìn ra đối phương có thể là con nhà võ chân chính.
Nhưng mà, cô Sở là người nào, đó là vợ của cậu Ninh.
Bọn họ đương nhiên phải cố sức bảo vệ.
"Không biết điều!"
Hai người mặc đồ đen chỉ lạnh lùng phun ra mấy từ.
Sau đó thì động thủ.
Giống như là hai đường bóng đen vậy, lắc qua lắc lại trước mặt nhóm người A Hổ.
Nhóm người A Hổ đến góc áo của đối phương còn chưa sờ đến đã ngã trên đất.
"Các người muốn làm cái gì?"
Lúc này Cam Cầm cầm lấy xẻng cơm xông đến.
Nhưng mà còn chưa đến gần thì đã bị đánh ngã lên trên đất.
"Me!"
Sở Nguyệt muốn đến dìu bà lên nhưng hai người mặc đồ đen đã tiến lại gần cô.
Cô chỉ có thể liên tục lùi về sau.
"Đi theo chúng tôi!” Hai người mặc áo đen lạnh giọng nói.
Họ vươn tay muốn bắt Sở Nguyệt.
Lúc này A Hổ xông đến mỗi tay ôm lấy một chân của bọn mặc đồ đen, lớn giọng nói: "Cô Sở, chạy ngay đi!"
Sở Nguyệt cắn răng, xoay người muốn chạy.
Nhưng cô vừa mới chạy được hai bước.
Một người đàn ông mắt tam giác đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Đánh một chiêu Knife Hand thẳng vào trên cổ của cô.
Trong chớp mắt cô hôn mê đi.
Sau đó người đàn ông mắt tam giác vác cô lên đi thẳng vào trong xe.
Mà A Hổ bị hai người đàn ông mặc áo đen kết hợp đá mạnh xuống, xương cốt đều bị đứt mấy khúc, không ngừng nôn ra máu.
Hai người đàn ông mặc đồ đen cũng nhanh chóng tiến vào trong xe.
“Nguyệt Nhi!"
Cam Cầm khó khăn bò dậy, nhưng mà khoảnh khắc vừa nãy bà ấy đã ngã xuống không hề nhẹ.
Còn chiếc xe bánh mì màu đen kia đã không thấy bóng dáng đầu...
Lúc này Thường Ninh vẫn còn ngồi trong sân huấn luyện, trong tay đang cầm cuốn sổ kia, nghiêm túc nghiền ngẫm.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Anh chỉ cảm thấy trong cơ thể anh đang dần dần có một dòng khí tức nhỏ xíu đang bắt đầu lưu động.
Mặc dù vẫn còn yếu ớt nhưng cũng đủ chứng tỏ trong cơ thể của anh đã bắt đầu sản sinh ra khí.
Điều này khiến cho con đường tương lai phía trước của anh tràn đây mong chờ.
Cũng vào lúc này, anh nhận được điện thoại của Cam Cầm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quần áo không gió mà khẽ dao động.
"Dám động đến vợ ông, muốn chết!"
Sau đó anh liên tục gọi mấy cuộc điện thoại: “Tra xem là ai bắt cóc vợ của tôi, trong vòng năm phút đưa kết quả cho tôi!”
Trong nhất thời, cả Phàn Thành cho dù là thế lực ngầm hay là các bộ ngành, toàn bộ đều được huy động.
Rất nhanh đã báo kết quả cho Ninh Thường.
Khách sạn Sunny Sky, phòng tổng thống.
Công tử nhà họ Lưu ở tỉnh thành!
Lúc này, ở khách sạn Sunny Sky.
Gương mặt cười tà của Lưu Năng nhìn về phía Sở Nguyện đang bị trói hai tay hai chân rồi quăng lên giường.
Sau đó, gã sắp xếp một chiếc máy quay phim.
Sau khi canh chuẩn góc máy thì gã ta câm một ly rượu đỏ, đặt vào đó một viên thuốc, rồi lắc.
Sau đó đi về phía Sở Nguyệt, bóp miệng cô, ngay lúc đang muốn đổ thuốc vào trong miệng.
Đột nhiên Sở Nguyệt tỉnh lại.
Cô chợt hoảng hốt lo sợ mà vội vàng mím chặt miệng lại, bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Cô có thể tưởng tượng được, ly rượu này chắc chắn bị pha trộn thứ gì đó.
"Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thực một chút, ngoan ngoãn uống hết ly rượu này, tôi đảm bảo có thể khiến cô sướng muốn chết!" Lưu Năng cười hi hi nói.
Sau đó dùng sức bàn tay khiến cho đầu của Sở Nguyệt đặt thẳng lại.
Sở Nguyệt mím chặt miệng, cắn chặt răng.
Một tay của Lưu Năng bưng rượu nên dù thế nào cũng không thể dùng hết sức được. Bóp hồi lâu cũng không thể nào khiến Sở Nguyệt mở miệng được.
Gã ta tức điên lên.
Bốp!
Gã ta tát Sở Nguyệt một cái: "Đồ gái điểm, ông đây nhìn trúng mày cũng là may mắn của mày. Mày đừng ép ông đâu trực tiếp dùng bạo lực!"
Trong mắt của Sở Nguyệt ánh lên sự phẫn nộ. Cô không dám mở miệng nói, sợ một khi nói rồi thì rượu sẽ đổ vào trong miệng cô.
Cô chỉ trùng nhìn chằm chằm Lưu Năng.
Lưu Năng bị ánh mắt cô nhìn đến khó chịu.
Bốp bốp bốp?
Gã lại tát Sở Nguyệt liên tiếp mấy cái.
"Mày đừng cho rằng thằng chồng bỏ đi kia của mày rất bản lĩnh, ở trước mặt ông đây thì nó chỉ là một con kiến, Mày còn hy vọng nó sẽ đến đây cứu mày phải không? Chỉ cần nó dám đến thì ông đây sẽ nghiền chết nó!"
Vốn dĩ gã ta muốn đối phó với Thường Ninh trước, nhưng vừa nghĩ đến Sở Nguyệt thì có chút không kiềm chế được ham muốn. Quyết định vẫn nên để bản thân mình vui sướng trước. Dù sao thì tên kia trong mắt của gã đã chẳng khác gì so với người chết.
Huống hồ chi người của gã đều đang canh giữ ở ngoài của. Nếu tên đó dám tự động đưa mình đến cửa thì tuyệt đối không có đường trở về.
Sở Nguyệt vẫn không ư hử một tiếng như cũ, mặc dù hiện tại cô rất bo vơ nhưng trong lòng cô có một loại cảm giác, Thường Ninh chắc chắn sẽ đến cứu cô!
"Mày vẫn thực sự cho rằng tạo không xử được mày sao!"
Lưu Năng tức đến đặt ly nước xuống.
Sau đó bắt đầu xé quần áo của Sở Nguyệt.
Xoảng!
Ngay lúc này, cửa sổ sát đất đột nhiên bị nổ tung.
Lưu Năng bị dọa một cái.
Mà Sở Nguyệt nhìn thấy bóng người kia, đột nhiên mọi hờn tủi hóa thành nước mắt.
Người đến chính là Thường Ninh!
Anh bảo đội trưởng Phương lái trực thăng đến.
Từ bên ngoài, đội trưởng Phương nhìn thấy Thường Ninh cứ vậy mà lao vào thì có chút chết lặng.
Phải biết rằng nơi này là tầng hai mấy, nếu như không cẩn thận thì chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Chẳng qua anh ta chỉ kinh ngạc một chút, nhưng cũng không thấy bất ngờ gì lớn.
Dù sao thì đó là cậu Thường, ngoại trừ đại thống lĩnh thì lại thêm một tên biến thái.
Sau đó đội trưởng Phương vẫy vẫy tay, lái máy bay rời thẳng đi.
Dù sao thì những chuyện tiếp theo, cậu Thường muốn tự mình giải quyết.
"Mày...."
Lưu Năng chỉ Thường Ninh, đang muốn nói chuyện.
Rầm!
Thường Ninh liền đá ngay một cước khiến gã bay đi.
Lưu Năng đụng vào tường, tường chấn động đến nứt ra mấy đường.
Gã chỉ cảm thấy bụng đã bị đạp vỡ rồi, toàn thân cũng đau đến rã rời.
Gã cuộn nằm trên nền, trong miệng không ngừng phun ra máu.
Thường Ninh Không nói gì cả, đi lên phía trên nắm lấy đầu tóc của gã, đánh một đấm vào chính diện mặt của gã.
Máu tươi tung tóe.
Thậm chí Lưu Năng còn chưa kịp hét thảm lên một tiếng thì đã hôn mê mất rồi.
Gương mặt đó, đã biến dạng nghiêm trọng, cả một gương mặt có hơn lõm vào trong.
Nhưng Thường Ninh vẫn còn chưa hả giận, đá mấy cái vào tay chân của Lưu Năng.
Rắc rắc mấy tiếng, tiếng xương cốt bị gãy vang lên.
Lưu Năng đang hôn mê lại vì đau mà tỉnh lại một chút, sau đó toàn thân co giật mấy cái rồi hoàn toàn ngất lịm đi.
Thấy Thường Ninh còn muốn đánh nữa thì Sở Nguyệt vội vàng hét lớn: "Thường Ninh, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!”
"Đây là loại người đáng chết!” Thường Ninh nghiến răng nói.
Đụng đến vợ anh là đã đụng đến giới hạn cuối cùng của anh. Dù là người có quyền lực ngất trời thì anh cũng sẽ không bỏ qua!
Sau đó anh vội vàng đến trước mặt Sở Nguyệt, giúp Sở Nguyệt tháo dây ra, rồi lấy áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô.
"Nhà họ Lưu muốn động vào em, anh sẽ diệt!”
Thường Ninh ôm lấy Sở Nguyệt, trong đôi mắt có một tia lạnh lùng.
Thường Ninh như vậy khiến Sở Nguyện có một chút sợ hãi.
Nhưng mà, người chồng này để tâm đến cô, khiến trong lòng cô thật sự vừa ấm áp vừa cảm động.
Pång!
Cũng ngay lúc này, cửa phòng bị tung mở ra.
Một người đàn ông mắt tam giác dẫn theo hai người mặc đồ đen tiến vào.
Ban đầu bọn họ vốn cho rằng động tác của cậu Lưu quá mức kịch liệt nên tạo ra tiếng ồn do vậy bèn không để tâm đến. Dù sao thì bọn họ canh ở trước cửa, căn bản không có ai có thể làm loạn tiếng vào.
Nhưng mà càng nghe càng thấy sai sai.
Vừa tiến vào đã có thể thấy được tay chân của cậu Lưu đều bị vặn đến một góc độ không thể nào tưởng tượng nổi, còn gương mặt kia có hơi nát rồi.
Lòng ngực của bọn họ cũng giống như hứng phải một chùy nặng nề.
Lúc này Thường Ninh đang dìu Sở Nguyệt ngồi qua một bên.
Lạnh lùng nhìn ba người kia.
"Xem ra nhà họ Lưu quả thực có một cao thủ.”
Ba người này vừa nhìn là có thể biết được là con nhà võ chân chính.
Mắt tam giác trong số đó là người mạnh nhất, Thường Ninh ước tính không yếu hơn Hùng Bát xíu nào.
Nhưng mà, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là mấy tên có tiếng không có miếng mà thôi.
"Nhóc con, tao không quan tâm mày là ai, đảnh cậu Lưu của bọn tao thành như vậy thì ai cũng không cứu được mày đâu!"
Hai tên mặc đồ đen xông thẳng về phía Thường Ninh, tốc độ vô cùng nhanh, bóng dáng giống như ma quỷ.
Ở trong tay của bọn họ còn lóe lên một tia sáng lạnh, rõ ràng trong tay còn giấu dao sắt.
Thường Ninh chỉ cười lạnh, quét chân một cái như gió như chớp.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rắc rắc trong trẻo.
Chân của hai tên mặc đồ đen kia đều cong vẹo lại.
Sau đó hai người bọn họ đều không khống chế được mà nghiêng ngã về phía nền.
Cái chân bị phế cũng nặng nề đập trên đất, xương cốt dày đặc đều lộ ra bên ngoài.
Một màn này khiến đồng tử người đàn ông mắt tam giác thu mạnh lại.
Chỉ vào Thường Ninh: "Mày lại ai, rốt cuộc mày là ai?"
Cậu Lưu đã đưa tài liệu về anh ta, đối phương chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi bị nhà họ Sở ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ, hắn căn bản không tin đây chỉ có thể là một tên phế vật mà thôi.
Thường Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi là người các người gây chuyện không nổi!”
Vietwriter
**********
Sở Nguyệt còn chưa kịp phản ứng.
Cô ấy chỉ theo bản năng lùi về sau mấy bước.
Nhóm người của A Hổ đã xông lên, bảo vệ lấy cô.
"Mấy người là ai? Muốn làm cái gì?" A Hổ xông về phía hai người mặc đồ đen hét lên. Trong mắt của hai người mặc đồ đen chỉ mang theo sự thản nhiên.
"Cút đi, không phải là chuyện của các người!"
"Sao lại không phải là chuyện của chúng tôi, muốn động vào cô Sở thì phải bước qua xác chúng tôi!"
Dù sao thì A Hổ cũng xem như là người trải qua trăm cuộc chiến, vừa nhìn là có thể nhìn ra đối phương có thể là con nhà võ chân chính.
Nhưng mà, cô Sở là người nào, đó là vợ của cậu Ninh.
Bọn họ đương nhiên phải cố sức bảo vệ.
"Không biết điều!"
Hai người mặc đồ đen chỉ lạnh lùng phun ra mấy từ.
Sau đó thì động thủ.
Giống như là hai đường bóng đen vậy, lắc qua lắc lại trước mặt nhóm người A Hổ.
Nhóm người A Hổ đến góc áo của đối phương còn chưa sờ đến đã ngã trên đất.
"Các người muốn làm cái gì?"
Lúc này Cam Cầm cầm lấy xẻng cơm xông đến.
Nhưng mà còn chưa đến gần thì đã bị đánh ngã lên trên đất.
"Me!"
Sở Nguyệt muốn đến dìu bà lên nhưng hai người mặc đồ đen đã tiến lại gần cô.
Cô chỉ có thể liên tục lùi về sau.
"Đi theo chúng tôi!” Hai người mặc áo đen lạnh giọng nói.
Họ vươn tay muốn bắt Sở Nguyệt.
Lúc này A Hổ xông đến mỗi tay ôm lấy một chân của bọn mặc đồ đen, lớn giọng nói: "Cô Sở, chạy ngay đi!"
Sở Nguyệt cắn răng, xoay người muốn chạy.
Nhưng cô vừa mới chạy được hai bước.
Một người đàn ông mắt tam giác đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Đánh một chiêu Knife Hand thẳng vào trên cổ của cô.
Trong chớp mắt cô hôn mê đi.
Sau đó người đàn ông mắt tam giác vác cô lên đi thẳng vào trong xe.
Mà A Hổ bị hai người đàn ông mặc áo đen kết hợp đá mạnh xuống, xương cốt đều bị đứt mấy khúc, không ngừng nôn ra máu.
Hai người đàn ông mặc đồ đen cũng nhanh chóng tiến vào trong xe.
“Nguyệt Nhi!"
Cam Cầm khó khăn bò dậy, nhưng mà khoảnh khắc vừa nãy bà ấy đã ngã xuống không hề nhẹ.
Còn chiếc xe bánh mì màu đen kia đã không thấy bóng dáng đầu...
Lúc này Thường Ninh vẫn còn ngồi trong sân huấn luyện, trong tay đang cầm cuốn sổ kia, nghiêm túc nghiền ngẫm.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Anh chỉ cảm thấy trong cơ thể anh đang dần dần có một dòng khí tức nhỏ xíu đang bắt đầu lưu động.
Mặc dù vẫn còn yếu ớt nhưng cũng đủ chứng tỏ trong cơ thể của anh đã bắt đầu sản sinh ra khí.
Điều này khiến cho con đường tương lai phía trước của anh tràn đây mong chờ.
Cũng vào lúc này, anh nhận được điện thoại của Cam Cầm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Quần áo không gió mà khẽ dao động.
"Dám động đến vợ ông, muốn chết!"
Sau đó anh liên tục gọi mấy cuộc điện thoại: “Tra xem là ai bắt cóc vợ của tôi, trong vòng năm phút đưa kết quả cho tôi!”
Trong nhất thời, cả Phàn Thành cho dù là thế lực ngầm hay là các bộ ngành, toàn bộ đều được huy động.
Rất nhanh đã báo kết quả cho Ninh Thường.
Khách sạn Sunny Sky, phòng tổng thống.
Công tử nhà họ Lưu ở tỉnh thành!
Lúc này, ở khách sạn Sunny Sky.
Gương mặt cười tà của Lưu Năng nhìn về phía Sở Nguyện đang bị trói hai tay hai chân rồi quăng lên giường.
Sau đó, gã sắp xếp một chiếc máy quay phim.
Sau khi canh chuẩn góc máy thì gã ta câm một ly rượu đỏ, đặt vào đó một viên thuốc, rồi lắc.
Sau đó đi về phía Sở Nguyệt, bóp miệng cô, ngay lúc đang muốn đổ thuốc vào trong miệng.
Đột nhiên Sở Nguyệt tỉnh lại.
Cô chợt hoảng hốt lo sợ mà vội vàng mím chặt miệng lại, bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Cô có thể tưởng tượng được, ly rượu này chắc chắn bị pha trộn thứ gì đó.
"Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thực một chút, ngoan ngoãn uống hết ly rượu này, tôi đảm bảo có thể khiến cô sướng muốn chết!" Lưu Năng cười hi hi nói.
Sau đó dùng sức bàn tay khiến cho đầu của Sở Nguyệt đặt thẳng lại.
Sở Nguyệt mím chặt miệng, cắn chặt răng.
Một tay của Lưu Năng bưng rượu nên dù thế nào cũng không thể dùng hết sức được. Bóp hồi lâu cũng không thể nào khiến Sở Nguyệt mở miệng được.
Gã ta tức điên lên.
Bốp!
Gã ta tát Sở Nguyệt một cái: "Đồ gái điểm, ông đây nhìn trúng mày cũng là may mắn của mày. Mày đừng ép ông đâu trực tiếp dùng bạo lực!"
Trong mắt của Sở Nguyệt ánh lên sự phẫn nộ. Cô không dám mở miệng nói, sợ một khi nói rồi thì rượu sẽ đổ vào trong miệng cô.
Cô chỉ trùng nhìn chằm chằm Lưu Năng.
Lưu Năng bị ánh mắt cô nhìn đến khó chịu.
Bốp bốp bốp?
Gã lại tát Sở Nguyệt liên tiếp mấy cái.
"Mày đừng cho rằng thằng chồng bỏ đi kia của mày rất bản lĩnh, ở trước mặt ông đây thì nó chỉ là một con kiến, Mày còn hy vọng nó sẽ đến đây cứu mày phải không? Chỉ cần nó dám đến thì ông đây sẽ nghiền chết nó!"
Vốn dĩ gã ta muốn đối phó với Thường Ninh trước, nhưng vừa nghĩ đến Sở Nguyệt thì có chút không kiềm chế được ham muốn. Quyết định vẫn nên để bản thân mình vui sướng trước. Dù sao thì tên kia trong mắt của gã đã chẳng khác gì so với người chết.
Huống hồ chi người của gã đều đang canh giữ ở ngoài của. Nếu tên đó dám tự động đưa mình đến cửa thì tuyệt đối không có đường trở về.
Sở Nguyệt vẫn không ư hử một tiếng như cũ, mặc dù hiện tại cô rất bo vơ nhưng trong lòng cô có một loại cảm giác, Thường Ninh chắc chắn sẽ đến cứu cô!
"Mày vẫn thực sự cho rằng tạo không xử được mày sao!"
Lưu Năng tức đến đặt ly nước xuống.
Sau đó bắt đầu xé quần áo của Sở Nguyệt.
Xoảng!
Ngay lúc này, cửa sổ sát đất đột nhiên bị nổ tung.
Lưu Năng bị dọa một cái.
Mà Sở Nguyệt nhìn thấy bóng người kia, đột nhiên mọi hờn tủi hóa thành nước mắt.
Người đến chính là Thường Ninh!
Anh bảo đội trưởng Phương lái trực thăng đến.
Từ bên ngoài, đội trưởng Phương nhìn thấy Thường Ninh cứ vậy mà lao vào thì có chút chết lặng.
Phải biết rằng nơi này là tầng hai mấy, nếu như không cẩn thận thì chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Chẳng qua anh ta chỉ kinh ngạc một chút, nhưng cũng không thấy bất ngờ gì lớn.
Dù sao thì đó là cậu Thường, ngoại trừ đại thống lĩnh thì lại thêm một tên biến thái.
Sau đó đội trưởng Phương vẫy vẫy tay, lái máy bay rời thẳng đi.
Dù sao thì những chuyện tiếp theo, cậu Thường muốn tự mình giải quyết.
"Mày...."
Lưu Năng chỉ Thường Ninh, đang muốn nói chuyện.
Rầm!
Thường Ninh liền đá ngay một cước khiến gã bay đi.
Lưu Năng đụng vào tường, tường chấn động đến nứt ra mấy đường.
Gã chỉ cảm thấy bụng đã bị đạp vỡ rồi, toàn thân cũng đau đến rã rời.
Gã cuộn nằm trên nền, trong miệng không ngừng phun ra máu.
Thường Ninh Không nói gì cả, đi lên phía trên nắm lấy đầu tóc của gã, đánh một đấm vào chính diện mặt của gã.
Máu tươi tung tóe.
Thậm chí Lưu Năng còn chưa kịp hét thảm lên một tiếng thì đã hôn mê mất rồi.
Gương mặt đó, đã biến dạng nghiêm trọng, cả một gương mặt có hơn lõm vào trong.
Nhưng Thường Ninh vẫn còn chưa hả giận, đá mấy cái vào tay chân của Lưu Năng.
Rắc rắc mấy tiếng, tiếng xương cốt bị gãy vang lên.
Lưu Năng đang hôn mê lại vì đau mà tỉnh lại một chút, sau đó toàn thân co giật mấy cái rồi hoàn toàn ngất lịm đi.
Thấy Thường Ninh còn muốn đánh nữa thì Sở Nguyệt vội vàng hét lớn: "Thường Ninh, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!”
"Đây là loại người đáng chết!” Thường Ninh nghiến răng nói.
Đụng đến vợ anh là đã đụng đến giới hạn cuối cùng của anh. Dù là người có quyền lực ngất trời thì anh cũng sẽ không bỏ qua!
Sau đó anh vội vàng đến trước mặt Sở Nguyệt, giúp Sở Nguyệt tháo dây ra, rồi lấy áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô.
"Nhà họ Lưu muốn động vào em, anh sẽ diệt!”
Thường Ninh ôm lấy Sở Nguyệt, trong đôi mắt có một tia lạnh lùng.
Thường Ninh như vậy khiến Sở Nguyện có một chút sợ hãi.
Nhưng mà, người chồng này để tâm đến cô, khiến trong lòng cô thật sự vừa ấm áp vừa cảm động.
Pång!
Cũng ngay lúc này, cửa phòng bị tung mở ra.
Một người đàn ông mắt tam giác dẫn theo hai người mặc đồ đen tiến vào.
Ban đầu bọn họ vốn cho rằng động tác của cậu Lưu quá mức kịch liệt nên tạo ra tiếng ồn do vậy bèn không để tâm đến. Dù sao thì bọn họ canh ở trước cửa, căn bản không có ai có thể làm loạn tiếng vào.
Nhưng mà càng nghe càng thấy sai sai.
Vừa tiến vào đã có thể thấy được tay chân của cậu Lưu đều bị vặn đến một góc độ không thể nào tưởng tượng nổi, còn gương mặt kia có hơi nát rồi.
Lòng ngực của bọn họ cũng giống như hứng phải một chùy nặng nề.
Lúc này Thường Ninh đang dìu Sở Nguyệt ngồi qua một bên.
Lạnh lùng nhìn ba người kia.
"Xem ra nhà họ Lưu quả thực có một cao thủ.”
Ba người này vừa nhìn là có thể biết được là con nhà võ chân chính.
Mắt tam giác trong số đó là người mạnh nhất, Thường Ninh ước tính không yếu hơn Hùng Bát xíu nào.
Nhưng mà, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là mấy tên có tiếng không có miếng mà thôi.
"Nhóc con, tao không quan tâm mày là ai, đảnh cậu Lưu của bọn tao thành như vậy thì ai cũng không cứu được mày đâu!"
Hai tên mặc đồ đen xông thẳng về phía Thường Ninh, tốc độ vô cùng nhanh, bóng dáng giống như ma quỷ.
Ở trong tay của bọn họ còn lóe lên một tia sáng lạnh, rõ ràng trong tay còn giấu dao sắt.
Thường Ninh chỉ cười lạnh, quét chân một cái như gió như chớp.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rắc rắc trong trẻo.
Chân của hai tên mặc đồ đen kia đều cong vẹo lại.
Sau đó hai người bọn họ đều không khống chế được mà nghiêng ngã về phía nền.
Cái chân bị phế cũng nặng nề đập trên đất, xương cốt dày đặc đều lộ ra bên ngoài.
Một màn này khiến đồng tử người đàn ông mắt tam giác thu mạnh lại.
Chỉ vào Thường Ninh: "Mày lại ai, rốt cuộc mày là ai?"
Cậu Lưu đã đưa tài liệu về anh ta, đối phương chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi bị nhà họ Sở ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ, hắn căn bản không tin đây chỉ có thể là một tên phế vật mà thôi.
Thường Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi là người các người gây chuyện không nổi!”
Bình luận facebook