Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-134
Chương 133.
Vietwriter
**********
Sau đó đội trưởng Phương vẩy vẩy tay, lái máy bay rời thẳng đi.
Dù sao thì những chuyện tiếp theo, cậu Thường muốn tự mình giải quyết.
"May...."
Lưu Năng chỉ Thường Ninh, đang muốn nói chuyện.
Rầm!
Thường Ninh liền đá ngay một cước khiến gã bay đi. Lưu Năng đụng vào tường, tường chấn động đến nút ra mấy đường.
Gã chỉ cảm thấy bụng đã bị đạp vỡ rồi, toàn thân cũng đau đến rã rời.
Gã cuộn nằm trên nền, trong miệng không ngừng phun ra máu.
Thường Ninh Không nói gì cả, đi lên phía trên nắm lấy đầu tóc của gã, đánh một đấm vào chính diện mặt của gā.
Máu tươi tung tóe.
Thậm chí Lưu Năng còn chưa kịp hét thảm lên một tiếng thì đã hôn mê mất rồi.
Gương mặt đó, đã biến dạng nghiêm trọng, cả một gương mặt có hơn lõm vào trong.
Nhưng Thường Ninh vẫn còn chưa hả giận, đá mấy cái vào tay chân của Lưu Năng.
Lưu Năng đang hôn mê lại vì đau mà tỉnh lại một chút, sau đó toàn thân co giật mấy cái rồi hoàn toàn ngất lịm đi.
Thấy Thường Ninh còn muốn đánh nữa thì Sở Nguyệt vội vàng hét lớn: "Thường Ninh, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!"
"Đây là loại người đáng chết!” Thường Ninh nghiến răng nói.
Đụng đến vo anh là đã đụng đến giới hạn cuối cùng của anh. Dù là người có quyền lực ngất trời thì anh cũng sẽ không bỏ qua!
Sau đó anh vội vàng đến trước mặt Sở Nguyệt, giúp Sở Nguyệt tháo dây ra, rồi lấy áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô.
"Nhà họ Lưu muốn động vào em, anh sẽ diệt!"
Thường Ninh ôm lấy Sở Nguyệt, trong đôi mắt có một tia lạnh lùng.
Thường Ninh như vậy khiến Sở Nguyện có một chút sợ hãi.
Nhưng mà, người chồng này để tâm đến cô, khiến trong lòng cô thật sự vừa ấm áp vừa cảm động.
Pång!
Cũng ngay lúc này, cửa phòng bị tung mở ra.
Một người đàn ông mắt tam giác dẫn theo hai người mặc đồ đen tiến vào.
Ban đầu bọn họ vốn cho rằng động tác của cậu Lưu quá mức kịch liệt nên tạo ra tiếng ồn do vậy bèn không để tâm đến. Dù sao thì bọn họ canh ở trước cửa, căn bản không có ai có thể làm loạn tiếng vào.
Nhưng mà càng nghe càng thấy sai sai.
Vừa tiến vào đã có thể thấy được tay chân của cậu Lưu đều bị vặn đến một góc độ không thể nào tưởng tượng nổi, còn gương mặt kia có hơi nát rồi.
Lòng ngực của bọn họ cũng giống như hứng phải một chùy nặng nề.
Lúc này Thường Ninh đang dìu Sở Nguyệt ngồi qua một bên.
Lạnh lùng nhìn ba người kia.
"Xem ra nhà họ Lưu quả thực có một cao thủ.”
Ba người này vừa nhìn là có thể biết được là con nhà võ chân chính.
Mắt tam giác trong số đó là người mạnh nhất, Thường Ninh ước tính không yếu hơn Hùng Bát xíu nào.
Nhưng mà, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là mấy tên có tiếng không có miếng mà thôi.
"Nhóc con, tao không quan tâm mày là ai, đánh cậu Lưu của bọn tao thành như vậy thì ai cũng không cứu
được mày đâu!"
Hai tên mặc đồ đen xông thắng về phía Thường Ninh, tốc độ vô cùng nhanh, bóng dáng giống như ma quỷ.
Ở trong tay của bọn họ còn lóe lên một tia sáng lạnh, rõ ràng trong tay còn giấu dao sắt,
Thường Ninh chỉ cười lạnh, quét chân một cái như gió như chớp.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rắc rắc trong trẻo.
Chân của hai tên mặc đồ đen kia đều cong vẹo lại.
Sau đó hai người bọn họ đều không khống chế được mà nghiêng ngả về phía nền.
Cái chân bị phế cũng nặng nề đập trên đất, xương cốt dày đặc đều lộ ra bên ngoài.
Một màn này khiến đồng tử người đàn ông mắt tam giác thu mạnh lại.
Chỉ vào Thường Ninh: “Mày lại ai, rốt cuộc mày là ai?"
Cậu Lưu đã đưa tài liệu về anh ta, đối phương chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi bị nhà họ Sở ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ, hắn căn bản không tin đây chỉ có thể là một tên phế vật mà thôi.
Thường Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi là người các người gây chuyện không nổi!"
"Nếu như mày muốn động thủ thì tao cũng không để bụng mà biến mày thành như bọn chúng.
Thường Ninh lạnh lùng chỉ xuống hai người mặc đồ đen đang năm trên sàn.
Hai người mặc đồ đen gương mặt đều mang đây sự sợ hãi nhìn về phía Thường Ninh.
Bọn họ dù thế nào cũng không hề ngờ đến ở cái nơi nhỏ xíu như Phàn Thành này còn có một cao thủ như vậy.
Ánh mắt của người đàn ông mắt tam giác khẽ dao động. Hắn ta biết, hắn ta cũng không phải là đối thủ của Thường Ninh.
Nhưng mà, cậu Lưu bị phế, chuyện như vậy, hắn không có cách nào giải thích với nhà họ Lưu.
"Nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành không phải thứ mày có thể đắc tội!"
“Hừ, đừng nói chỉ một nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành, cho dù là dòng họ lớn ở Thượng Kinh, dám mạo phạm vợ tao, thì tao cũng sẽ không tha thứ!"
"Trở về nói với gia chủ nhà họ Lưu, trong vòng ba ngày nến như người đó không tự mình đến nhận lỗi với vợ tao thì nhà họ Lưu, tao sẽ diệt trừ!"
Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
Sau đó dìu Sở Nguyệt lên: "Chúng ta về thôi."
Sở Nguyệt gật đầu.
Mắt thấy bọn họ rời đi rồi nhưng người đàn ông mắt tam giác lại không hề hành động.
"Anh ba, bây giờ làm sai đây?" Hai người mặc áo đen kia mặc dù bị gãy chân nhưng trên mặt lại không có một chút xíu đau đớn, mà tràn đầy lo lắng.
Dù sao thì cậu Lưu cũng bị phế dưới mắt của bọn họ. Bọn họ bị gãy chân là chuyện nhỏ, còn có thể còn mạng hay không mới là quan trọng.
Người đàn ông mắt tam giác nhìn Lưu Năng đã thảm đến không nỡ nhìn.
Hắn đi qua đó.
Cắn chặt răng, nắm bụng của Lưu Năng rồi vặn một cái!
"Anh ba, anh làm gì vậy!” Hai người mặc đồ đen kia kinh ngạc nói.
“Gã chết, chúng ta mới có thể cứu!” Sắc mặt của người đàn ông mắt tam giác xanh xám, nói.
Hai người áo đen không nói gì nữa.
"Thường Ninh, anh có thể nói với em, sao anh lại có thể trở nên lợi hai như vậy?" Trên đường trở về nhà, Sở Nguyệt không kìm được hỏi.
Thường Ninh chỉ cười hơ hơ: “Bởi vì anh đã thức tỉnh một loại sức mạnh, như vậy mới có thể bảo vệ được em!"
Sở Nguyệt trợn trắng mắt nhìn anh,
Nhưng cô không hỏi gì thêm.
Cô chỉ có hơi lo lắng hỏi: "Dù sao thì đó cũng là nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành, anh thật sự không lo lắng?"
Thường Ninh mỉm cười: “Có gì mà lo lắng, chẳng phải anh từng nói rồi sao, nếu như trong vòng ba ngày gia chủ nhà họ Lưu không đến để nhận lỗi với em thì anh sẽ tiêu diệt nhà họ Lưu!”
"Thường Ninh, em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng sức mạnh của gia tộc Tỉnh Thành không dễ xem thường đầu. Lại thêm vì chuyện này mà đi tiêu diệt cả một gia tộc có cần thiết không?"
"Cần! Đương nhiên cần! Em là vợ của anh, anh không thể chấp nhận bất cứ ai ức hiếp em!" Thường Ninh rất bình tĩnh nói.
Sở Nguyệt dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng quả thực cô không biết nên nói cái gì.
“Ôi chao, mấy đứa muốn chuyển ra ngoài?”
Trở về nhà, Sở Nguyệt và Thường Ninh nhắc đến chuyện chuyển ra ngoài ở.
Trần Di liền ngáp một cái thật to.
"Được rồi được rồi, các ngươi có năng lực rồi, thật sự mua nhà ở bên ngoài. Được rồi, dù sao trong nhà cũng chật, chuyển đi chuyển đi." Mặc dù nói như vậy nhưng trong mắt của Trần Di khẽ lóe lên, không biết đang mưu tính chuyện gì.
Cũng vào lúc này, Sở Nhiễm cũng xách một bao lớn từ trong phòng đi ra.
"Nhiễm Nhiễm, sao vậy? Cô cũng muốn chuyển đi sao?" Trần Di không kìm được hỏi.
Sở Nhiễm chỉ chỉ Thường Ninh với Sở Nguyệt, nói cũng lười nói.
Trần Di tức đến mức xém chút nữa muốn mắng hai câu.
Nhưng mà bà ta đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Sở Nhiễm, đó là muốn chuyển đến ở cùng với bọn Sở Nguyệt.
“Nhà của các ngươi rất to sao?" Bà ta không có thời gian tức giận với Sở Nhiễm, hỏi Thường Ninh.
Thường Ninh gật đầu: "Cũng được, ở hai ba người không là vấn đề." Trần Di khẽ nhếch miệng: "Được rồi, đều cút đi, cút hết cho bà đây thoải mái yên tĩnh."
Chỉ có thể ở hai ba người, vậy chắc chắn không lớn bằng nơi này.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Trần Di không kìm được ghé đến trước mặt Sở Sơn Hà đang xem báo trên sô pha.
“Ông nói xem bọn nó mua nhà như thế nào?"
Sở Sơn Hà đặt báo xuống: "Muốn biết, tự mình đi xem đi."
Ông ấy đối với chuyện con gái mình chuyển đi không có ý kiến gì cả, ngược lại đây cũng là chuyện trong dự liệu.
Dù sao thì nơi nào có con cái vẫn mãi ở với cha mẹ mình chủ.
"Tôi xem con khỉ á, chỉ có thể ở hai ba người thì có thể là một căn phòng tốt sao." Trần Di trợn mắt.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò.
Dù sao thì tên bỏ đi đã mở miệng nói lời ngông cuồng, nói muốn mua biệt thự số một Phúc Cảnh.
Bà ta không xem thử thì quả thực có chút không cam lòng.
Cũng vào lúc này, di động của Sở Sơn Hà vang lên.
Ông ấy cầm lên xem, vậy mà lại là điện thoại của ông cụ.
Nên biết rằng cho dù trước kia chưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở thì ông cụ cũng chẳng bao giờ gọi điện cho ông. Bây giờ bọn họ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho ông.
Ông do dự có nên nhận hay không.
Bởi vì ông có thể cảm giác được, lần này nhất định xảy ra chuyện lớn rồi.
"Sao ông lại không nhận điện thoại đi?" Trần Di không kìm được mà hỏi.
"Là của ba!" Bàn tay cầm di động của Sở Sơn Hà có hơi run rẩy.
Sắc mặt của Trần Di chợt thay đổi. Suy cho cùng thì điều Sở Sơn Hà có thể nghĩ đến thì bà cũng có thể nghĩ đến.
"Ba, có chuyện gì?" Sở Sơn Hà vẫn run lẩy bẩy mà nhận điện thoại.
"Lập tức đến nhà họ Sở.” Ông cụ Sở chỉ lạnh lùng nói một câu rồi cúp điện thoại.
Trong lòng Sở Sơn Hà càng thêm sợ, thái độ của ông cụ khiến ông cảm thấy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Vietwriter
**********
Sau đó đội trưởng Phương vẩy vẩy tay, lái máy bay rời thẳng đi.
Dù sao thì những chuyện tiếp theo, cậu Thường muốn tự mình giải quyết.
"May...."
Lưu Năng chỉ Thường Ninh, đang muốn nói chuyện.
Rầm!
Thường Ninh liền đá ngay một cước khiến gã bay đi. Lưu Năng đụng vào tường, tường chấn động đến nút ra mấy đường.
Gã chỉ cảm thấy bụng đã bị đạp vỡ rồi, toàn thân cũng đau đến rã rời.
Gã cuộn nằm trên nền, trong miệng không ngừng phun ra máu.
Thường Ninh Không nói gì cả, đi lên phía trên nắm lấy đầu tóc của gã, đánh một đấm vào chính diện mặt của gā.
Máu tươi tung tóe.
Thậm chí Lưu Năng còn chưa kịp hét thảm lên một tiếng thì đã hôn mê mất rồi.
Gương mặt đó, đã biến dạng nghiêm trọng, cả một gương mặt có hơn lõm vào trong.
Nhưng Thường Ninh vẫn còn chưa hả giận, đá mấy cái vào tay chân của Lưu Năng.
Lưu Năng đang hôn mê lại vì đau mà tỉnh lại một chút, sau đó toàn thân co giật mấy cái rồi hoàn toàn ngất lịm đi.
Thấy Thường Ninh còn muốn đánh nữa thì Sở Nguyệt vội vàng hét lớn: "Thường Ninh, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!"
"Đây là loại người đáng chết!” Thường Ninh nghiến răng nói.
Đụng đến vo anh là đã đụng đến giới hạn cuối cùng của anh. Dù là người có quyền lực ngất trời thì anh cũng sẽ không bỏ qua!
Sau đó anh vội vàng đến trước mặt Sở Nguyệt, giúp Sở Nguyệt tháo dây ra, rồi lấy áo khoác ngoài của mình choàng lên người cô.
"Nhà họ Lưu muốn động vào em, anh sẽ diệt!"
Thường Ninh ôm lấy Sở Nguyệt, trong đôi mắt có một tia lạnh lùng.
Thường Ninh như vậy khiến Sở Nguyện có một chút sợ hãi.
Nhưng mà, người chồng này để tâm đến cô, khiến trong lòng cô thật sự vừa ấm áp vừa cảm động.
Pång!
Cũng ngay lúc này, cửa phòng bị tung mở ra.
Một người đàn ông mắt tam giác dẫn theo hai người mặc đồ đen tiến vào.
Ban đầu bọn họ vốn cho rằng động tác của cậu Lưu quá mức kịch liệt nên tạo ra tiếng ồn do vậy bèn không để tâm đến. Dù sao thì bọn họ canh ở trước cửa, căn bản không có ai có thể làm loạn tiếng vào.
Nhưng mà càng nghe càng thấy sai sai.
Vừa tiến vào đã có thể thấy được tay chân của cậu Lưu đều bị vặn đến một góc độ không thể nào tưởng tượng nổi, còn gương mặt kia có hơi nát rồi.
Lòng ngực của bọn họ cũng giống như hứng phải một chùy nặng nề.
Lúc này Thường Ninh đang dìu Sở Nguyệt ngồi qua một bên.
Lạnh lùng nhìn ba người kia.
"Xem ra nhà họ Lưu quả thực có một cao thủ.”
Ba người này vừa nhìn là có thể biết được là con nhà võ chân chính.
Mắt tam giác trong số đó là người mạnh nhất, Thường Ninh ước tính không yếu hơn Hùng Bát xíu nào.
Nhưng mà, trong mắt anh, chẳng qua cũng chỉ là mấy tên có tiếng không có miếng mà thôi.
"Nhóc con, tao không quan tâm mày là ai, đánh cậu Lưu của bọn tao thành như vậy thì ai cũng không cứu
được mày đâu!"
Hai tên mặc đồ đen xông thắng về phía Thường Ninh, tốc độ vô cùng nhanh, bóng dáng giống như ma quỷ.
Ở trong tay của bọn họ còn lóe lên một tia sáng lạnh, rõ ràng trong tay còn giấu dao sắt,
Thường Ninh chỉ cười lạnh, quét chân một cái như gió như chớp.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rắc rắc trong trẻo.
Chân của hai tên mặc đồ đen kia đều cong vẹo lại.
Sau đó hai người bọn họ đều không khống chế được mà nghiêng ngả về phía nền.
Cái chân bị phế cũng nặng nề đập trên đất, xương cốt dày đặc đều lộ ra bên ngoài.
Một màn này khiến đồng tử người đàn ông mắt tam giác thu mạnh lại.
Chỉ vào Thường Ninh: “Mày lại ai, rốt cuộc mày là ai?"
Cậu Lưu đã đưa tài liệu về anh ta, đối phương chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi bị nhà họ Sở ghét bỏ. Nhưng mà bây giờ, hắn căn bản không tin đây chỉ có thể là một tên phế vật mà thôi.
Thường Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi là người các người gây chuyện không nổi!"
"Nếu như mày muốn động thủ thì tao cũng không để bụng mà biến mày thành như bọn chúng.
Thường Ninh lạnh lùng chỉ xuống hai người mặc đồ đen đang năm trên sàn.
Hai người mặc đồ đen gương mặt đều mang đây sự sợ hãi nhìn về phía Thường Ninh.
Bọn họ dù thế nào cũng không hề ngờ đến ở cái nơi nhỏ xíu như Phàn Thành này còn có một cao thủ như vậy.
Ánh mắt của người đàn ông mắt tam giác khẽ dao động. Hắn ta biết, hắn ta cũng không phải là đối thủ của Thường Ninh.
Nhưng mà, cậu Lưu bị phế, chuyện như vậy, hắn không có cách nào giải thích với nhà họ Lưu.
"Nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành không phải thứ mày có thể đắc tội!"
“Hừ, đừng nói chỉ một nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành, cho dù là dòng họ lớn ở Thượng Kinh, dám mạo phạm vợ tao, thì tao cũng sẽ không tha thứ!"
"Trở về nói với gia chủ nhà họ Lưu, trong vòng ba ngày nến như người đó không tự mình đến nhận lỗi với vợ tao thì nhà họ Lưu, tao sẽ diệt trừ!"
Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
Sau đó dìu Sở Nguyệt lên: "Chúng ta về thôi."
Sở Nguyệt gật đầu.
Mắt thấy bọn họ rời đi rồi nhưng người đàn ông mắt tam giác lại không hề hành động.
"Anh ba, bây giờ làm sai đây?" Hai người mặc áo đen kia mặc dù bị gãy chân nhưng trên mặt lại không có một chút xíu đau đớn, mà tràn đầy lo lắng.
Dù sao thì cậu Lưu cũng bị phế dưới mắt của bọn họ. Bọn họ bị gãy chân là chuyện nhỏ, còn có thể còn mạng hay không mới là quan trọng.
Người đàn ông mắt tam giác nhìn Lưu Năng đã thảm đến không nỡ nhìn.
Hắn đi qua đó.
Cắn chặt răng, nắm bụng của Lưu Năng rồi vặn một cái!
"Anh ba, anh làm gì vậy!” Hai người mặc đồ đen kia kinh ngạc nói.
“Gã chết, chúng ta mới có thể cứu!” Sắc mặt của người đàn ông mắt tam giác xanh xám, nói.
Hai người áo đen không nói gì nữa.
"Thường Ninh, anh có thể nói với em, sao anh lại có thể trở nên lợi hai như vậy?" Trên đường trở về nhà, Sở Nguyệt không kìm được hỏi.
Thường Ninh chỉ cười hơ hơ: “Bởi vì anh đã thức tỉnh một loại sức mạnh, như vậy mới có thể bảo vệ được em!"
Sở Nguyệt trợn trắng mắt nhìn anh,
Nhưng cô không hỏi gì thêm.
Cô chỉ có hơi lo lắng hỏi: "Dù sao thì đó cũng là nhà họ Lưu ở Tỉnh Thành, anh thật sự không lo lắng?"
Thường Ninh mỉm cười: “Có gì mà lo lắng, chẳng phải anh từng nói rồi sao, nếu như trong vòng ba ngày gia chủ nhà họ Lưu không đến để nhận lỗi với em thì anh sẽ tiêu diệt nhà họ Lưu!”
"Thường Ninh, em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng sức mạnh của gia tộc Tỉnh Thành không dễ xem thường đầu. Lại thêm vì chuyện này mà đi tiêu diệt cả một gia tộc có cần thiết không?"
"Cần! Đương nhiên cần! Em là vợ của anh, anh không thể chấp nhận bất cứ ai ức hiếp em!" Thường Ninh rất bình tĩnh nói.
Sở Nguyệt dường như còn muốn nói gì nữa, nhưng quả thực cô không biết nên nói cái gì.
“Ôi chao, mấy đứa muốn chuyển ra ngoài?”
Trở về nhà, Sở Nguyệt và Thường Ninh nhắc đến chuyện chuyển ra ngoài ở.
Trần Di liền ngáp một cái thật to.
"Được rồi được rồi, các ngươi có năng lực rồi, thật sự mua nhà ở bên ngoài. Được rồi, dù sao trong nhà cũng chật, chuyển đi chuyển đi." Mặc dù nói như vậy nhưng trong mắt của Trần Di khẽ lóe lên, không biết đang mưu tính chuyện gì.
Cũng vào lúc này, Sở Nhiễm cũng xách một bao lớn từ trong phòng đi ra.
"Nhiễm Nhiễm, sao vậy? Cô cũng muốn chuyển đi sao?" Trần Di không kìm được hỏi.
Sở Nhiễm chỉ chỉ Thường Ninh với Sở Nguyệt, nói cũng lười nói.
Trần Di tức đến mức xém chút nữa muốn mắng hai câu.
Nhưng mà bà ta đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Sở Nhiễm, đó là muốn chuyển đến ở cùng với bọn Sở Nguyệt.
“Nhà của các ngươi rất to sao?" Bà ta không có thời gian tức giận với Sở Nhiễm, hỏi Thường Ninh.
Thường Ninh gật đầu: "Cũng được, ở hai ba người không là vấn đề." Trần Di khẽ nhếch miệng: "Được rồi, đều cút đi, cút hết cho bà đây thoải mái yên tĩnh."
Chỉ có thể ở hai ba người, vậy chắc chắn không lớn bằng nơi này.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, Trần Di không kìm được ghé đến trước mặt Sở Sơn Hà đang xem báo trên sô pha.
“Ông nói xem bọn nó mua nhà như thế nào?"
Sở Sơn Hà đặt báo xuống: "Muốn biết, tự mình đi xem đi."
Ông ấy đối với chuyện con gái mình chuyển đi không có ý kiến gì cả, ngược lại đây cũng là chuyện trong dự liệu.
Dù sao thì nơi nào có con cái vẫn mãi ở với cha mẹ mình chủ.
"Tôi xem con khỉ á, chỉ có thể ở hai ba người thì có thể là một căn phòng tốt sao." Trần Di trợn mắt.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò.
Dù sao thì tên bỏ đi đã mở miệng nói lời ngông cuồng, nói muốn mua biệt thự số một Phúc Cảnh.
Bà ta không xem thử thì quả thực có chút không cam lòng.
Cũng vào lúc này, di động của Sở Sơn Hà vang lên.
Ông ấy cầm lên xem, vậy mà lại là điện thoại của ông cụ.
Nên biết rằng cho dù trước kia chưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở thì ông cụ cũng chẳng bao giờ gọi điện cho ông. Bây giờ bọn họ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho ông.
Ông do dự có nên nhận hay không.
Bởi vì ông có thể cảm giác được, lần này nhất định xảy ra chuyện lớn rồi.
"Sao ông lại không nhận điện thoại đi?" Trần Di không kìm được mà hỏi.
"Là của ba!" Bàn tay cầm di động của Sở Sơn Hà có hơi run rẩy.
Sắc mặt của Trần Di chợt thay đổi. Suy cho cùng thì điều Sở Sơn Hà có thể nghĩ đến thì bà cũng có thể nghĩ đến.
"Ba, có chuyện gì?" Sở Sơn Hà vẫn run lẩy bẩy mà nhận điện thoại.
"Lập tức đến nhà họ Sở.” Ông cụ Sở chỉ lạnh lùng nói một câu rồi cúp điện thoại.
Trong lòng Sở Sơn Hà càng thêm sợ, thái độ của ông cụ khiến ông cảm thấy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Bình luận facebook