-
[QUYỂN 5 - SÁT NHÂN VÔ TỘI] CHƯƠNG 150 Quốc Bảo
QUYỂN 5 - SÁT NHÂN VÔ TỘI
---------------------------------
CHƯƠNG 150 Quốc Bảo
Trên tivi phát một chương trình phỏng vấn, nhân vật chính hôm nay chính là ‘Nữ cường nhân Diệp Hồng’. Dĩ Nhu vừa ăn snack vừa xem tivi, không khỏi cảm thán: “Người phụ nữ này đúng là lợi hại. Cô ta chiếm hết mọi thứ, một nhân vật đáng thương được mọi người cảm thông, lại còn có thể đứng lên từ những đau khổ, trở thành đại biểu của phụ nữ thời đại.”
“Kim Hâm và Sử Phượng Yến đúng là phải chịu báo ứng, Lục La giết người phải chịu trừng phạt. Trong câu chuyện này chỉ có mình Kim Chí Thành là người vô tội.” Khúc Mịch ngồi bên cạnh cô gọt táo, “Tuy anh là cảnh sát hình sự nhưng phải thừa nhận luật pháp cho dù nghiêm minh đến mức nào thì con người vẫn lợi dụng được sơ hở.”
Dĩ Nhu ở thế bị động, buộc phải thừa nhận Khúc Mịch chính là bạn trai của mình. Tuy rằng lúc đó cô rất tức giận, nhưng khi cô biết trong súng thực sự có đạn thì làm sao còn giận anh được nữa? Hơn nữa không phải do bày mưu tính kế từ trước mà tất cả đều phát sinh một cách ngẫu nhiên. Nếu như Lục La bắn thêm một phát súng thì hiện tại Khúc Mịch chỉ còn là một bộ tử thi! Nghĩ đến đây Dĩ Nhu cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Sau khi vụ án kết thúc, Khúc Mịch quang minh chính đại một lần nữa dọn hành lý qua nhà Dĩ Nhu với danh nghĩa chăm sóc bạn gái. Thế nhưng, anh vẫn ở phòng ngủ dành cho khách, không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn, cùng lắm chỉ khoác vai, hôn nhẹ nhưng vẫn biết dừng lại đúng lúc.
Không phải anh là chính nhân quân tử gì, chỉ vì Dĩ Nhu quá xấu hổ. Hai người bọn họ có thể tiến triển đến mức này đã là chuyện đáng ngạc nhiên và vui mừng rồi, nếu anh cư xử lỗ mãng e rằng dọa Dĩ Nhu chạy mất!
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại reo, Khúc Mịch nhận điện thoại một lúc thì ngắt máy.
“Mẹ đưa canh qua, anh xuống lấy!” Từ khi Khúc Mịch chuyển sang đây ở, mẹ Khúc Mịch hai ngày lại đưa đồ ăn ngon đến nhưng không lên nhà.
Dĩ Nhu vội vàng đứng dậy, “Để em xuống mời bác lên nhà chơi, trời nắng chang chang để bác chạy đi chạy lại như vậy thật ngại!”
“Nếu ngại thì mau gả cho anh đi, ở chung một nhà không cần phiền phức như thế!” Khúc Mịch cũng không thích mẹ đưa canh qua đây, vì nó quá khó uống.
Dĩ Nhu không thích uống canh nhưng đâu thể phụ tâm ý của người lớn và đó cũng không lễ phép nên toàn bộ canh đều vào bụng Khúc Mịch.
“Lại không nghiêm túc rồi!” Dĩ Nhu mắng anh, cô không nhận ra câu này đáng yêu đến mức nào: “Nhanh chạy xuống đi, đừng để bác chờ lâu!”
“Mình anh xuống được rồi, mẹ để canh ở cổng bảo vệ!” Khúc Mịch một mình ra ngoài, một lát sau cầm hộp giữ nhiệt quay lại.
Dĩ Nhu mở ra coi, bên trong là canh gà ác hầm kỷ tử.
“Xem ra mẹ sốt ruột rồi!” Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn.
Dĩ Nhu ngẩn người, không hiểu anh có ý gì.
“Gà ác, kỷ tử, em bổ, anh khỏe!” Khúc Mịch tiếp lời rồi đi về hướng phòng tắm.
Dĩ Nhu đỏ mặt, thật muốn đấm anh một cái. Bác Khúc chỉ đơn giản nấu canh bồi bổ, chắc chắn không hề có ý xấu như anh nói. Lần trước Dĩ Nhu đã ám chỉ rất rõ ràng, tuy Khúc Mịch và cô ở cùng nhà nhưng không nằm cùng giường.
Điện thoại lại reo, là Lục Ly gọi, theo bản năng cô chợt cảm thấy lo lắng.
Quả nhiên ở viện bảo tàng phát sinh vụ cướp táo tợn, có người tử vong.
Dĩ Nhu gọi Khúc Mịch, rồi hai người lái xe thẳng đến Viện bảo tàng.
Bên ngoài Viện bảo tàng đã bị phong tỏa, ngoài cửa có cảnh viên canh gác, tiếp đón bọn họ là người chịu trách nhiệm và giám đốc bảo tàng.
“Đội trưởng Khúc, món đồ bị cướp lần này rất quan trọng, nếu tin tức này lộ ra ngoài sẽ gây náo động trên trường quốc tế!” Vẻ mặt giám đốc khá nghiêm nghị và lo lắng.
Khúc Mịch theo vào bên trong, đảo mắt nhìn xung quanh. Bên trong trưng bày nhiều đồ đồng thau triều nhà Thương, ngọc thời Đường Tống, kim khí, tranh chữ, nhưng đa số đều là hàng nhái.
Ngay ở chính giữa sảnh là chiếc lồng bằng pha lê trong suốt, bên trong có một bệ cao trải khăn nhung vàng, phía trên trống rỗng. Bên dưới có một người đàn ông đang quỳ, hai tay ôm chặt bệ cao ấy, miệng há hốc, tựa như trước khi chết vẫn còn đang gào lên kêu cứu.
“Khuôn mặt nạn nhân bầm tím, tụ huyết. Xuất hiện hoen tử thi và phân bố rộng khắp, hàm răng xuất huyết, phán định sơ bộ nạn nhân bị chết do nghẹt thở.” Dĩ Nhu liếc mắt nhìn.
Chiếc lồng bằng pha lê này cực kỳ kín, bên trong không gian chia làm hai phần. Lượng dưỡng khí trong chiếc lồng này có hạn. Theo tính toán sơ bộ, nếu một người trưởng thành ở bên trong không ngừng hoạt động thì chưa đến 15 phút sẽ bị thiếu dưỡng khí, từ từ tử vong!
“Chiếc lồng bằng pha lê này do chúng tôi đặt thiết kế và thi công riêng, vừa chuyển từ nước ngoài về, đã trả trước một trăm ngàn đô. Chúng tôi dự tính sau khi trưng bày vài ngày sẽ có tiền để thanh toán hết phần còn lại… Không ngờ còn chưa bắt đầu bảo bối đã mất, lại còn có người chết!” Vừa nhắc đến đây giám đốc bảo tàng khuôn mặt ủ rũ, kiếm đâu ra tiền để trả cho người ta bây giờ?
Lục Ly truy hỏi: “Giám đốc Chu, trong này đặt bảo vật gì?”
Bảo tàng thành phố tuy trực thuộc quốc gia nhưng nhà nước chỉ chi 70% ngân sách, muốn mở rộng thì bảo tàng phải tự nâng cao lợi nhuận.
Lần này bọn họ đã chi ra một số tiền rất lớn để làm chiếc lồng bằng pha lê cho thấy món đồ bên trong có giá trị không hề nhỏ. Không chỉ Lục Ly tò mò mà tất cả mọi người đều muốn biết.
“Hộp sọ của người vượn Bắc Kinh.” Cố Thành cầm laptop đi tới, mở ra trang web của viện bảo tàng.
Có vẻ như giám đốc đã đặt kỳ vọng rất lớn vào cuộc triễn lãm lần này, hi vọng sẽ thu được lợi nhuận cao… Ai ngờ bây giờ bảo bối vô giá thì không thấy đâu lại còn nợ tiền… chẳng trách ông ta rất sốt ruột.
Lục Ly đọc tư liệu mà Cố Thành vừa tra được, anh ấy khẽ nhíu mày: “Hộp sọ của người vượn Bắc Kinh không phải đã bị thất lạc từ lâu rồi sao?”
Năm 1936, các nhà nghiên cứu Trung Quốc ở Chu Khẩu Điếm (1) khai quật được ba hộp sọ của người trưởng thành (2), các nhà nghiên cứu của Mỹ có trụ sở đặt tại Bắc Bình* hợp tác cùng phòng thí nghiệm Nghiên cứu Đại Tân Sinh tiến hành thẩm định.
* Bắc Bình: tên gọi cũ của Bắc Kinh
Năm 1941, mối quan hệ Nhật Mỹ căng thẳng, Bắc Bình bị quân Nhật chiếm đóng. Trước tình hình đó, phòng nghiên cứu Đại Tân Sinh đã quyết định tìm một nơi an toàn cất giấu các hộp sọ hóa thạch này. Trước khi di chuyển, Hồ Thừa Chí gói ghém cẩn thận chúng trong vali của Foley, một cựu binh thủy quân lục chiến sắp lên đường về lại Hoa Kỳ.
Đến đảo Tần Hoàng, Davis - trợ thủ của Foley phụ trách tiếp nhận chiếc vali này, đặt trong phòng của anh ta. Ngày hôm sau, ngày 8 tháng 12 năm 1941, Nhật Bản tấn công Trân Châu cảng, Hoa Kỳ tuyên chiến với Nhật Bản, chiến tranh Thái Bình Dương bùng phát.
Quân đội Nhật Bản nhanh chóng chiếm các cơ sở của Mỹ đặt tại Trung Quốc, thủy quân lục chiến Mỹ ở đảo Tần Hoàng đều bị bắt làm tù binh, kể cả Foley và Davis. Trong trại tù Thiên Tân, Foley tiến hành nhận lại hành lý của bọn họ, nhưng hộp sọ hóa thạch đã không còn.
Từ đó, người của mọi tầng lớp xã hội lần theo dấu vết tìm kiếm hơn nửa thế kỷ nhưng hộp sọ hóa thạch của người vượn Bắc Kinh không bao giờ xuất hiện trở lại. Đã từng có vô số lời đồn đãi quay quanh tung tích của nó, đáng tiếc đều không có chứng cứ gì. Sự biến mất của hộp sọ hóa thạch đã trở thành nỗi tiếc nuối lớn trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, và nó cũng trở thành một vụ án bí ẩn trong lịch sử thế giới cận đại.
Khúc Mịch giải thích thêm: “Năm 1949, các nhà cổ sinh vật ở Chu Khẩu Điếm tiếp tục khai quật thu được 5 chiếc răng của người vượn Bắc Kinh và các động vật hóa thạch khác. Đáng kể đến vào năm 1966, nhà cổ sinh vật Bùi Văn Trung chịu trách nhiệm giám sát khai quật được một mảnh xương trán và hai mảnh xương sọ, chúng được phát hiện để khớp với các mảnh vỡ được giữ lại từ các cuộc khai quật trước đó vào năm 1931 và 1936, và trở thành hiện vật duy nhất còn lại của một hộp sọ gần như hoàn chỉnh.
Dĩ nhiên chúng thuộc về cùng một cá thể, là tiêu bản hiếm hoi còn sót lại của người vượn Bắc Kinh. Những mảnh xương sọ này được các nhà cổ sinh học tỉ mỉ ghép lại, mất hơn một năm mới có thể hợp thành một mẫu hộp sọ hoàn chỉnh.
Hộp sọ này luôn được lưu giữ tại Bảo Tàng Tiến Hóa Nhân Loại ở Bắc Kinh, nơi đã từng tiếp đón rất nhiều nguyên thủ quốc gia, chưa bao giờ mở cửa cho công chúng tham quan. Lần này bảo vật mất đi chính là hộp sọ đó?”
Nghe thấy Khúc Mịch hỏi, giám đốc vội vàng gật đầu: “Đúng đúng… Cấp trên thấy chúng tôi hàng năm mất quá nhiều chi phí nên cho mượn hộp sọ dự định sẽ là lần đầu tiên công khai cho toàn thể người dân được chiêm ngưỡng. Để đảm bảo an toàn, chúng tôi không tiếc tiền đặt một chiếc lồng pha lê chống trộm công nghệ cao. Không ngờ vẫn bị trộm mất. Chiếc lồng pha lê này làm bằng kính chống đạn, không có mật mã và vân tay của tôi thì dù bom nổ cũng không vỡ. Không biết bọn trộm làm sao có thể chui vào được?”
Câu hỏi của giám đốc rất hợp lý. Chiếc lồng pha lê đặt vừa khít với mặt đất, Khúc Mịch đeo găng, gõ gõ vài tiếng. Anh đi quanh chiếc lồng này một vòng, rồi ngồi xổm xuống ngước nhìn lên trên.
“Giám đốc Miêu, hiện tại ông đã có thể mở chiếc lồng này ra.”
Đồng nghiệp khoa pháp chứng đã tiến hành lấy chứng cứ và vân tay ở phía ngoài, ảnh hiện trường cũng đã chụp xong.
Nghe thấy thế, giám đốc tiến lên, mở chiếc hộp nhỏ sát lồng pha lê. Ông ta mở bằng vân tay trước, sau khi nghe tiếng “tít” ông ta bắt đầu nhập mật mã. Mật mã không theo quy luật, có chữ cái, ký hiệu đặc biệt và số… xem ra rất phức tạp.
Hai tiếng cạch cạch phát ra, chiếc lồng pha lê mở ra thành hình bán nguyệt. Thi thể quỳ bên trong không có chỗ tựa nên thân trên bò ra mặt đất, thân dưới duy trì ở tư thế quỳ.
Cảnh viên tiến đến nhấc thi thể sang một bên, đặt trên một tấm vải trắng. Dĩ Nhu đi qua cẩn thận kiểm tra, Khang Bình đứng bên cạnh tiến hành ghi chép.
Khúc Mịch đi vào trong lồng pha lê, dùng chân nhẹ giẫm lên khối đá hoa cương, bất chợt vang lên những tiếng “đoong đoong”.
Lục Ly mắt sáng lên, anh ấy nhanh chân chạy xuống tầng trệt, Mạnh Triết đi theo sau.
Tầng trệt là một sảnh lớn đón khách, hai bên là toilet, vách tường có nhiều tranh ảnh và chữ. Lục Ly nhìn qua, nó đều là những thông tin có liên quan đến các hiện vật được trưng bày ở lầu trên.
Chiếc lồng pha lê trưng bày hộp sọ hóa thạch được đặt ngay phía trên khu vực rửa tay tại toilet nữ tầng dưới. Lục Ly đứng ở ngoài gọi hai ba tiếng rồi mới đi vào.
Ngay bệ rửa mặt có hai tủ đồ đựng đồ kê chặn sát trần nhà. Khúc Mịch thỉnh thoảng giẫm lên sàn nhà vang vọng xuống phía dưới.
Lục Ly và Mạnh Triết đeo găng tay chuyển tủ xuống. Mạnh Triết cao 1.85m, đứng trên bồn rửa tay, kiễng chân mới có thể chạm đến trần. Anh ấy dùng sức gõ mạnh, tấm trần chuyển động, anh cố gắng hết sức di chuyển lấy tấm trần đó xuống, lập tức hai tầng thông được với nhau.
Mạnh Triết cố gắng bò lên qua lỗ thông giữa hai tầng nhưng lỗ quá nhỏ, anh ấy không chui lọt nên đành phải cùng Lục Ly quay trở lại lầu một.
Khúc Mịch cho người trích xuất các camera trong viện bảo tàng, tiến hành lấy khẩu cung của các nhân viên làm việc tại đó.
Nhóm Khúc Mịch còn chưa thu đội, một chiếc xe đặc chủng dừng ở bên ngoài viện bảo tàng. Một cô gái xinh đẹp trẻ trung, mày ngài mắt phượng bước xuống xe.
Cảnh viên canh giữ ngoài cửa ngăn không cho cô ta tiến vào, cô ta đưa thẻ ngành, bọn họ lập tức cho cô ta vào trong.
“Ai chịu trách nhiệm ở đây?” Cô ta vênh váo, quét mắt nhìn một lượt rồi dừng lại ở Khúc Mịch: “Khúc Mịch? Tôi là Mạc Sầu, cảnh viên trực thuộc Sở Công An, cấp trên phái tôi đến giám sát vụ án này. Đây là thẻ của tôi!”
Giám sát? Khúc Mịch không vui, anh cau mày, không cầm lấy thẻ của cô ta.
Cô ta cũng không cảm thấy lúng túng, cất thẻ lại: “Đồ bị mất lần này là cổ vật cấp quốc gia nên Sở Công An vô cùng xem trọng, yêu cầu đội hình sự thành phố Nam Giang lập tức lập một đội trọng án gồm các tinh anh dốc lực tìm ra hộp sọ hóa thạch này. Tôi tới nhậm chức tổ trưởng tổ trọng án, chịu trách nhiệm báo cáo mọi tiến triển của vụ án cho Sở Công An.”
“Cho dù là quốc bảo hay rác rưởi, chúng tôi đều sẽ dốc toàn lực phá án.” Khúc Mịch lạnh lùng lên tiếng sau đó ra hiệu các anh em thu đội.
Anh không mảy may để ý nữ lãnh đạo từ trên trời rơi xuống này, anh cùng mọi người trở về cảnh đội, lập tức mở cuộc họp.
“Hiện tại chúng ta không có nhiều manh mối. Trước tiên Lục Ly sẽ báo cáo tình hình sơ bộ, từng người phát biểu và cho ý kiến.”
Lục Ly hắng giọng rồi bắt đầu nói, “Chưa rõ thân phận nạn nhân, là đàn ông, cao khoảng 1m60, tầm 60kg, tử vong do nghẹt thở. Trần toilet nữ ở tầng trệt bị đục một lỗ tròn đường kính 30cm. Tại bồn rửa tay phát hiện một chiếc khoan điện, vẫn còn sử dụng được.
Chúng tôi cũng đã lấy các băng ghi hình về, hi vọng có thể tìm được manh mối có giá trị. Mặt khác, cũng đã lấy khẩu cung của tất cả nhân viên trong viện bảo tàng, đã in ra, mọi người có thể xem qua. Ngoại trừ nạn nhân không tìm thấy bất kỳ vân tay nào khác.”
“Tôi cho rằng có hai tên trộm.” Lưu Tuấn khẳng định, “Người chết vóc dáng nhỏ nhắn, bò qua lỗ đã khoét để lên lầu một. Khi hắn lấy được hộp sọ hóa thạch, hắn giao cho đồng bọn ở phía dưới, sau khi nhận được, đồng bọn lập tức dùng tủ chặn lại, khiến tên trộm phía trên chết ngạt. Lý do rất đơn giản, hung thủ muốn độc chiếm báu vật này, giết người đã nằm trong kế hoạch của hắn.”
“Tôi đồng ý với cách giải thích này của cậu. Hơn nữa tên hung thủ còn lại nhất định có dáng người cao lớn, hắn chỉ cần đứng trên bồn rửa tay cũng có thể chạm được đến trần nhà nhưng lại không chui lọt lỗ trên trần. Hắn phụ trách khoan, sắp xếp để người kia leo lên. Hắn cũng chuẩn bị tủ đồ ở bên cạnh, khi nhận được hộp sọ thì hắn lập tức dùng nó để chặn lại.” Mạnh Triết bổ sung: “Tôi cao 1m85, vừa vặn đụng được trần nhà. Do vậy hung thủ này phải cao 1m85 trở lên. Thân thể cường tráng, khỏe mạnh, có thể dễ dàng bưng được tủ đồ lên trên.”
"Căn cứ vào khẩu cung của giám đốc bảo tàng, mấy ngày trước có các đoàn học sinh tiểu học tham quan miễn phí viện bảo tàng, có phụ huynh đi kèm. Toàn thành có tổng cộng 16 trường tiểu học, phân chia thành hai buổi, tham quan trong tám ngày.
Tôi nghĩ khả năng hung thủ đã trà trộn trong số này để dò trước tình hình của bảo tàng. Bởi vì có quá nhiều nhân viên, chúng ta cũng chưa có manh mối để xác định kẻ tình nghi nên chưa thể tiến hành điều tra. Do đó, tôi cho rằng cần xác định thân phận của nạn nhân trước, truy tra các mối quan hệ xã hội của hắn để xem có thể tìm thêm manh mối gì hay không.”
“Tôi thấy có chút khó khăn!” Khúc Mịch không đồng ý với cách phân tích của Hách Minh: “Hung thủ có IQ không thấp. Có lẽ hắn đã nghĩ tới phương hướng điều tra của chúng ta. Nếu hắn dám giết đồng bọn của hắn ở ngay trại hiện trường thì sẽ không dễ dàng để chúng ta tra ra manh mối.
Hung thủ đã tính toán trốn trong toilet từ trước, đến khuya mới bắt đầu gây án. Tuy nhiên máy khoan tạo ra âm thanh rất lớn, lầu một có tổng cộng tám camera không một góc chết… tại sao bảo vệ lại không phát hiện?
Tôi cho rằng camera sớm đã bị chúng giở trò… còn giở trò như thế nào chúng ta phải điều tra mới biết được. Mặt khác, nếu hung thủ trà trộn vào các nhóm trường học để thăm dò viện bảo tàng thì nhất định chúng sẽ phải ra vào nhiều lần. Chúng ta cần điều tra các camera trong 8 ngày vừa qua, tuy rất khó khăn nhưng sẽ là biện pháp hữu hiệu nhất.”
Khúc Mịch phân công công việc, Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ điều tra thân phận nạn nhân; Cố Thành kiểm tra máy tính của bảo tang; những người khác tăng ca tập trung xem camera, hy vọng phát hiện được điều gì đó.
Vừa phân công xong nhiệm vụ, cửa phòng họp mở ra, Cục trưởng Hoàng và Mạc Sầu tiến vào.
“Khúc Mịch, nghe nói hai người đã gặp nhau rồi!” Cục trưởng Hoàng vui vẻ giới thiệu, “Vị này là chủ nhiệm Mạc, là lãnh đạo do Sở phái xuống, chúng ta vỗ tay chào mừng!”
Mọi người đã từng chứng kiến thái độ của Khúc Mịch và vị lãnh đạo này nên không ai nhúc nhích. Cục trưởng Hoàng lúng túng đành thả tay xuống, ho khan vài tiếng.
Không để Cục trưởng nói tiếp, Khúc Mịch: “Vụ án rất gấp mọi người mau chia nhau hành động.”
Mọi người nhanh chân bỏ của chạy lấy người, trâu bò đánh nhau, bọn họ không muốn bị liên lụy.
“Khúc Mịch, chủ nhiệm Mạc là lãnh đạo, cậu chú ý thái độ của mình một chút.” Cục trưởng Hoàng không thể ko tỏ rõ chút uy phong của mình, trước mặt thuộc cấp anh xử sự như vậy mặt mũi ông để vào đâu?
“Ai tới đều giống nhau, muốn để tôi phá án phải cho tôi đầy đủ quyền làm chủ, ngáng chân ngáng tay là tôi ghét nhất!”
Nói xong câu này Khúc Mịch bỏ đi để mặc Cục trưởng Hoàng lúng túng và Mạc Sầu đứng bên cạnh trầm ngâm.
. . .
(1) Chu Khẩu Điếm là một hệ thống hang động nằm ở ngoại ô Phòng Sơn, phía Tây Nam trung tâm thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Tại đây nổi tiếng với những khám phá khảo cổ bao gồm những mẫu vật đầu tiên của Người đứng thẳng được đặt là Người Bắc Kinh và tập hợp xương khổng lồ của chi linh cẩu Pachycrocuta.
(2) Năm 1921, Otto Zdansky, thuộc Đại học Uppsala, tìm thấy chiếc răng đầu tiên của người vượn Bắc Kinh tại Chu Khẩu Điềm.
Ngày 16/10/1927, Birger Bohlin phát hiện ra một chiếc răng khác của người vượn Bắc Kinh tại chính nơi Zdansky tìm thấy răng đầu tiên.
Từ năm 1928 đến năm 1937, các nhà khoa học đã tìm thấy nhiều di cốt của hơn 40 người vượn Bắc Kinh, trong đó có 5 hộp sọ.