• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát (4 Viewers)

  • CHƯƠNG 116 Ở CHUNG

CHƯƠNG 116 Ở CHUNG

Vừa nghĩ tối nay hai người sẽ cùng nhau ăn lẩu, Khúc Mịch thấy mừng thầm trong lòng. Anh cố tình đi siêu thị mua thêm vài lon bia, uống chút cồn sẽ khiến đầu óc thư giãn được một chút, rồi từ từ thổ lộ những tâm sự cất giấu trong lòng, khoảng cách sẽ mau chóng được rút ngắn.

Anh đã từng tra cứu các kỹ năng yêu đương ở trên mạng, trên đó họ cũng chia phụ nữ ra thành nhiều loại. Anh cho rằng vốn dĩ EQ của Dĩ Nhu thấp, về mặt tình cảm khá yếu, lại bị tổn thương tâm lý nên càng bài xích sự tiếp cận của đàn ông.

Theo đuổi phụ nữ dạng này chỉ đưa ra các ám hiệu thôi là không đủ, phải nghĩ ra các biện pháp để len lỏi vào thế giới của cô ấy: mắng không đi, đánh không đi, trụ vững ở một chỗ. Đợi đến khi cô ấy quen thuộc, thích ứng thì sẽ không thể rời khỏi bạn.

Vừa nghĩ tới việc Dĩ Nhu không thể rời bỏ anh, Khúc Mịch không nhịn được bật cười.

“Tôi về rồi đây!”

Vừa mở cửa đi vào, anh bắt gặp Vương Tịnh từ trong bếp đi ra, còn đang mặc tạp dề. Trên sofa ngoài phòng khách có mấy người quen, chính là nhóm của Lục Ly.

Khúc Mịch cau mày, dĩ nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra và có phần không vui.

“Pháp y Tăng mời bọn em qua ăn lẩu, nói nhiều người cùng ăn mới không lãng phí, lại còn thêm phần náo nhiệt.” Lưu Tuấn bước đến cầm lấy bia trên tay anh, “Bọn em có mua bia và đồ uống mang rồi.”

“Ồ!” Anh ừ một tiếng, thay dép, rồi đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Vương Tịnh trông thấy Khúc Mịch đi vào trong phòng ngủ, tâm trạng có hơi kích động, cô ta cắn cắn môi. Nhìn hành động này chứng tỏ bọn họ đã xác định quan hệ, lại còn ở chung.

Vương Tịnh nhận được điện thoại của Lục Ly nói pháp y Tăng mời đội hình sự qua dùng bữa, phản ứng đầu tiên là cô ta muốn từ chối. Tuy nhiên, thật tâm cô ta rất hiếu kỳ với người phụ nữ pháp y tên Tăng Dĩ Nhu này, rốt cục ở cô có điểm nào hơn người, nên cô ta vội vàng đồng ý.

Bắt gặp Tăng Dĩ Nhu trong bộ quần áo ở nhà, đầu tóc lộn xộn, cô ta cảm giác người phụ nữ trước mắt mình đây hoàn toàn không phải nữ pháp y lạnh lùng ở Cục cảnh sát. Ở nhà, pháp y Tăng đã giảm bớt ít nhiều khí chất lạnh như băng khiến người người tránh xa ngàn dặm.

Khi cô ta và nhóm Lục Ly đến, vì có mình cô ta là con gái nên chủ động vào trong bếp giúp một tay.

Trông Dĩ Nhu tay chân nhanh nhẹn rửa rau, bày biện, cô ta không khỏi cảm thán trong lòng.

Những nhánh cải cúc dài dài nho nhỏ đặt nghiêng trên chiếc dĩa trắng tinh, phiến lá còn đọng nhưng giọt nước lung linh. Cải thìa còn nguyên bẹ, xen kẽ cùng với những trái cà chua bi mọng đỏ. Dĩa nào cũng bày đủ mọi loại rau với năm màu sắc lung linh: khoai tây, đậu hũ non, mộc nhĩ, ngó sen, nấm kim châm.

Vẫn là những cọng rau, cây nấm thông thường nhưng vào tay pháp y Tăng chỉ múa múa vài cái đã trông thật đẹp như vậy.

Những miếng thịt được cắt theo hình chữ nhật được bày trong chiếc dĩa tròn, chất thịt đỏ tươi xếp theo hình dạng bông hoa đào thật lớn.

Khi Khúc Mịch đi vào bếp, Dĩ Nhu đang làm tôm.

Lột vỏ, lột đường gân sống lưng, băm nhỏ. Cho thêm chút rượu, muối, tiêu, trứng và chút bột khuấy đều. Sau đó múc hết vào trong một túi plastic, rồi từ từ nặn vào khuôn đúc.

Vương Tịnh từ trong phòng khách trở vào, trông thấy Dĩ Nhu đang bỏ tôm đã được nặn thành những hình dáng vui mắt đặt ở trên dĩa.

“Đáng yêu quá!” Cô ta thốt lên ngạc nhiên, chỉ chỉ vào miếng tôm hình cá, “Đẹp quá! Không ăn thì thèm, mà ăn lại không nỡ! Pháp y Tăng, sao chị lại có thể làm được xinh như thế chứ?!!”

Dĩ Nhu nở nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy cô gái đối diện có trẻ con. Rõ ràng khi mới tới mặt mũi còn khó chịu, bây giờ thì lại rất vui vẻ.

“Có phải Đội trưởng Khúc đã về rồi không? Lưu Tuấn ơi, vào giúp mang đồ ra nhé!” Dĩ Nhu gọi lớn, Lưu Tuấn liền đi vào.

Căn hộ của Dĩ Nhu không lớn lắm, nhà bếp và phòng ăn không thông nhau, bàn ăn cũng được xếp gọn lại, bình thường hai người ngồi vừa đủ.

Lưu Tuấn bỏ khăn trải bàn, sau đó mở bàn lớn ra, nhờ Cố Thành phụ anh ta chuyển bàn ăn vào phòng khách, đem hết ghế lớn, ghế nhỏ, cả luôn ghế sofa mới có thể đủ chỗ cho mọi người.

Khúc Mịch thay xong quần áo, thừa dịp không ai để ý, anh nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì?”

“Không phải anh từng nói tiếp xúc với mọi người sẽ có lợi cho bệnh tình của tôi sao!” Dĩ Nhu vừa trả lời vừa cắt gừng, “Tôi còn tính gọi cho đại sư huynh nhưng anh ấy có việc gấp phải chạy về Bắc Hải.”

“Ờ!” Chỉ trả lời một chữ duy nhất, không nghe ra được vui hay buồn.

“Để tôi giúp em, em nghỉ ngơi chút đi. Mấy tên nhóc này chỉ biết ăn không biết làm, bao nhiêu món thế nào toàn một mình em làm sao? Nếu biết nhiều người đến đây, tôi đã về sớm giúp em một tay.” Khúc Mịch nhìn nhà bếp chén lớn, chén nhỏ, anh không khỏi cau mày.

“Vương Tịnh cũng phụ tôi khá nhiều.” Dĩ Nhu mỉm cười, “Lưu Tuấn và Cố Thành đi mua bia và gia vị, cũng chạy lên chạy xuống mấy lượt.”

Khúc Mịch cầm con dao lên: “Làm gì, em nói đi tôi làm cho!”

“Không cần đâu, cứ để tôi.” Dĩ Nhu sợ Khúc Mịch làm tùm la tùm lum, mất công cô phải bỏ thêm thời gian dọn dẹp.

“Sao? Em sợ tôi làm không tốt?” Khúc Mịch giọng tự tin, “Tôi thuộc dạng ‘Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”

Phì ~~~~ Dĩ Nhu bật cười, câu này là ý chỉ phụ nữ mà.

Vương Tịnh vừa bước vào bếp trông thấy hai người bọn họ vai kề vai, Dĩ Nhu cười tươi như hoa, còn Khúc Mịch thì nheo mắt, đôi mắt chất chứa đầy sự vui vẻ, cảnh tưởng cực kỳ đẹp mắt, như trong các bộ phim thần tượng.

Trong lòng cô ta dâng lên nỗi đau không rõ tên, âm thầm thở dài. Nam thần yêu đương, nhưng nữ chính không phải là cô … Cảm giác này còn khó chịu hơn thất tình.

Rầm!!!

Một thanh âm lớn vang lên, Dĩ Nhu giật mình quay đầu nhìn, Vương Tịnh làm rớt mâm xuống đất.

“Cẩn thận!” Dĩ Nhu trông thấy cô ta ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở nhưng đã chậm một bước.

Mảnh vỡ đã cắt trúng tay Vương Tịnh, máu chảy ra.

Dĩ Nhu chạy tới bịt miệng vết thương của cô ta, còn Khúc Mịch đi lấy thùng sơ cứu.

“Vết thương không sâu, không có dằm bên trong, đừng sợ!” Dĩ Nhu nhanh chóng kiểm tra vết thương, an ủi Vương Tịnh vài câu.

Khúc Mịch cầm thùng sơ cứu đến, mở ra, lấy cồn khử trùng. Dĩ Nhu nhận lấy, nhanh tay lau sạch vết thương và xức ít cồn iot.

“Dạo này trời nóng, băng bó càng ẩm nên khó lành. Cũng may vết thương không sâu, sẽ nhanh khỏi thôi. Nhớ đừng ăn cay, ăn ít hải sản thôi.” Dĩ Nhu căn dặn.

“Tôi rất thích tôm!” Vương Tịnh còn nhớ như in những hình dáng đáng yêu của tôm viên, “Bây giờ chỉ có thể nhìn, không thể ăn.”

Cô gái trẻ này cũng thú vị, Dĩ Nhu cũng không ghét bỏ cô ta.

Dĩ Nhu kêu Vương Tịnh về lại phòng khách, còn cô xoay người đi lấy chổi.

“Để tôi, em đứng xa xa ra.” Khúc Mịch giằng lấy, “Coi chừng cắt vào tay, không thể giỡn chơi được!”

Không cần làm quá lên chứ. Nhìn vết cắt trên ngón tay của Vương Tịnh là biết!

Nhưng nét mặt của Khúc Mịch như đang đối đầu với kẻ địch, kiên quyết bắt cô lùi ra sau, rồi tự mình dọn dẹp mảnh vỡ cho vào thùng rác, sau đó lại cẩn thận tìm kiếm một hồi mới thôi.

“Sáng em thích đi chân trần pha café, còn sót mảnh vỡ là không được!”

Dĩ Nhu liếc nhìn Vương Tịnh vẫn còn đứng ở góc bếp, cảm giác lời này của Khúc Mịch vì sao ám muội như vậy, chắc chắn người nghe sẽ hiểu lầm.

Nhìn hai người em em tôi tôi như đôi vợ chồng mới cưới thật ngọt ngào, từ những lời nói của Khúc Mịch có thể nhận ra hai người đã cực kỳ thân thiết rồi. Vương Tịnh im lặng rời khỏi bếp, một mình ngồi trên sofa nghịch điện thoại.

“Đội trưởng Khúc!” Mạnh Triết là người tới cuối cùng, vừa vào cửa đã muốn tìm Khúc Mịch báo cáo.

“Vừa ăn vừa nói!” Khúc Mịch gọi mọi người tụ tập, chuẩn bị khai tiệc.

Một lát sau, tất cả ngồi quanh hai nồi lẩu cay và không cay.

Dĩ Nhu là người thuộc dạng không cay không vui, nhất là món lẩu.

“Ăn lẩu phải chú ý trình tự.” Vương Nhân Phủ là người thích ăn thích uống, một bàn ngon thế này, anh ta cực kỳ hưng phấn, “Phải cho thịt vào trước, đợi sôi khoảng mười giây thì vớt ra liền. Không được để lâu thịt sẽ mất ngọt. Nước lẩu được điểm thêm vị tươi ngon của thịt thì khi cho rau vào càng thêm mỹ vị. Rồi cứ vậy một lần thịt, một lần rau hòa quyện. Cuối cùng bỏ mì vào …. Chà chà! Ngon muốn cắn lưỡi. Nói chung là phải theo trình tự thịt, rau, mì …”

“Cứ đến bữa ăn là tinh thần cậu tỉnh táo hẳn, huyên thuyên không cho người khác có cơ hội xen vào. Vậy mà khi phân tích vụ án, cậu lại im như thóc.” Lục Ly cười cười mắng nhẹ cậu ta một câu, “Ăn lẩu cần chi phải phiền phức như thế chứ … Tùy thích mới đã!”

Khúc Mịch bỏ một miếng thịt vào, dùng đũa kẹp lấy, mấy giây sau lại trở mặt thịt, đợi thịt hơi chín là lấy ra hay lập tức.

“Cẩn thận nóng!” Anh gắp miếng thịt vào chén Dĩ Nhu, dặn dò, bộ dạng rất tự nhiên.

“Ừm!” Dĩ Nhu gật đầu nghe lời, trên miếng thịt đã được chấm sẵn tương ớt chỉ cần cho vào miệng.

Khi hai người ăn riêng, Khúc Mịch cũng thường gắp thức ăn cho cô, mấy ngày nay cô cũng đã quen.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng làm như không nhìn thấy, không nghe thấy.

Dĩ Nhu cảm nhận được bầu không khí có điểm bất thường, cô ngẩng đầu bắt gặp biểu hiện của mọi người. Cô ngớ người, nhất thời khuôn mặt đỏ lựng, cúi gằm đầu che giấu sự ngại ngùng.

“Mọi người cứ tự nhiên, hôm nay phải no say!” Khúc Mịch cười cười, đóng vai một chủ nhà nhiệt tình tiếp đón.

Anh đưa mỗi người đàn ông trong nhóm một lon bia, còn đưa Dĩ Nhu hộp sữa.

Bắt gặp nét mặt biến sắc của Vương Tịnh, Dĩ Nhu vội vàng đưa cho cô ta một hộp sữa, đồng thời đưa thêm một chai nước ép trái cây: “Cô thích uống gì?”

Dù sao cũng là chủ, nơi này chỉ có một vị khách nữ, cô phải tận trách.

“Tôi cũng như bọn họ!” Vương Tịnh cũng cầm một lon bia.

Cạch một tiếng, khui bia ... “Ăn lẩu không uống bia thì sao ngon chứ!!!”

“Đồng ý!” Vương Nhân Phủ giơ ngón tay cái, “Như vậy mới không phụ mỹ thực trước mắt. Chúng ta đồng quan điểm. Dzô cái nào!” Sau đó uống một hớp lớn.

Vương Tịnh không yếu thế, uống một ngụm, trông khí thế bừng bừng tựa nữ trung hào kiệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom