CHƯƠNG 118 LẠI CÓ ÁN MẠNG
Dĩ Nhu ở trong bếp thu dọn một lúc lâu, sau đó ra phòng khách lau lại lần nữa. Khúc Mịch đang ngồi trên sofa, lưng tựa vào thành ghế, hai chân duỗi thẳng, tay cầm điều chỉnh liên tục chuyển kênh.
“Anh nhấc chân lên giùm một chút!” Khi Dĩ Nhu lau đến chỗ anh, thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô cau mày, khó chút khó chịu.
Anh hừ một tiếng, chẳng thèm để ý … được một lúc mới nhích ra một tí.
Dĩ Nhu lau được khúc đó, lại lên tiếng nói anh nhích sang, anh lại dịch ra một xíu xịu … cứ như thế năm lần bốn lượt khiến Dĩ Nhu tức điên.
Cô chống cây lau nhà, giọng nghiêm túc: “Đội trưởng Khúc, tuy rằng anh vì trị bệnh giúp tôi mà đến ở đây. Thế nhưng, dù gì cũng là nhà tôi, phải chăng nên tuân theo thói quen của gia chủ. Tôi không mong anh sẽ dọn dẹp vệ sinh nhưng anh cũng phải phối hợp với tôi chứ!”
“Đội trưởng Khúc, thì ra anh đến đây ở là vì chữa bệnh cho pháp y Tăng?” Không đợi Khúc Mịch trả lời, một giọng nói vang lên.
Vương Tịnh từ trong phòng ngủ bước ra, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, không nén được sung sướng nên nói chen vào.
Thật ra cô ta đã tỉnh từ lâu, thừa dịp hai người bọn họ không chú ý, lén lút thăm dò phòng ngủ và phòng vệ sinh.
Cô ta phát hiện đa số đồ đạc của Khúc Mịch đều đặt trong phòng ngủ khách, phòng ngủ chính đặt một chiếc giường rất rộng, ở giữa có một con gấu bông rất lớn. Trên giường là hai bộ chăn mền, tạo cho người đối diện một cảm giác phân biệt riêng rẽ rất rõ ràng.
Trong nhà tắm, có hai bộ vệ sinh cá nhân, nhưng nhìn ra không phải là kiểu dáng tình nhân. Trong rổ đồ giặt chỉ có quần áo của Dĩ Nhu, thùng rác sạch sẽ, không có ‘biện pháp bảo vệ’ như cô tưởng tượng.
Cô ta cảm thấy hai người bọn họ không giống như đang yêu đương mặn nồng, trái lại giống với bạn bè ở chung nhà hơn. Tuy nhiên, bộ gối tựa lưng tình nhân ở sofa phòng khách, bộ tách trà tình nhân, laptop tình nhân kia thì giải thích thế nào?
Vương Tịnh còn đang đắn đo suy nghĩ, chợt nghe Dĩ Nhu nói thật ra không phải hai người đang sống chung!
“Cô tỉnh rồi!” Thấy Vương Tịnh đi ra, Tăng Dĩ Nhu lên tiếng hỏi, “Còn đau đầu không? Để tôi rót cho cô ly nước ấm!”
“Pháp y Tăng, chị đừng lo, tôi không sao. Tôi ít khi uống bia, uống một chút là say, say rồi lại nói linh tinh. Tôi không làm gì quá đáng chứ?” Vương Tịnh cười cười, ngoài mặt thì xin lỗi nhưng ẩn sâu trong đó là sự sung sướng không thể diễn tả.
--- Cô nhóc này thật quái lạ, không hiểu trong lòng cô ta đang suy nghĩ gì nữa.
“Cô không ….” Dĩ Nhu chưa nói hết câu, chợt thấy Khúc Mịch rút điện thoại di động.
Anh mở file ghi âm, bên trong là giọng ngà ngà say của Vương Tịnh, tuy rằng không đầy đủ nhưng cũng không ít.
--- Trời!!! Anh ghi âm từ lúc nào???
Người đàn ông này không chỉ độc miệng, mà tâm còn kiên định. Con gái người ta biểu lộ với anh, anh không chỉ bất động, mà còn ghi âm đoạn độc thoại khó nghe này.
Vương Tịnh nói gì cũng đâu còn nhớ, nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm này thì nhớ rõ mồn một. Khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, nghĩ đến cả đội hình sự đều nghe thấy thật sự chỉ mong có một cái lỗ chui vào trốn.
Còn chưa kịp nói tạm biệt đã phóng như bay khỏi nhà Tăng Dĩ Nhu.
“Hình như anh đối với cô ấy như vậy có hơi quá đáng!” Dĩ Nhu cho rằng Khúc Mịch làm vậy là quá lạnh lùng, sau này còn đi làm, cả ngày cúi đầu không gặp, ngẩng đầu thấy, cô nhóc này làm sao có thể chịu đựng được!”
“Quá đáng?” Nghe Dĩ Nhu chất vấn, anh khẽ cau mày, “Vậy muốn tôi phải đối xử thế nào? Lấy thân báo đáp?”
“Không phải ... Anh cư xử như thế có hơi cực đoan. Sau này còn làm việc cùng phòng, thường xuyên chạm mặt, như vậy sẽ khiến cô ta lúng túng. Anh giả vờ coi như không biết thì đã sao, sau này khi làm việc giữ khoảng cách nhất định với cô ta. Cô ta là người tinh ý và thông minh, chắc chắn sẽ nhận ra được.”
“Tôi không cảm thấy khó xử, còn việc cô ta thấy lúng túng là việc của cô ta. Là người lớn, phải chịu trách nhiệm lời nói của mình! Còn tôi, tôi không có nghĩa vụ giúp cô ta chùi đít!” Ngữ điệu Khúc Mịch lạnh tanh.
Dĩ Nhu cau mày, “Từ trước đến nay anh chưa từng bận tâm đến cảm nghĩ của người khác sao?”
“Dĩ nhiên có!” Anh nhìn thẳng vào mắt Dĩ Nhu, “Tôi chỉ lưu ý tâm tình của một người, còn người tôi không quan tâm, tôi không rảnh lãng phí thời gian và tinh lực. Tôi không phải kẻ bạc tình, càng không phải người đào hoa, không phải cô gái nào tôi cũng phải dịu dàng, săn đón. Em hiểu không?”
Câu nào nói ra cũng như mệnh lệnh vậy! Dĩ Nhu nghe vào tai có hơi váng đầu, gật gật rồi lại lắc lắc.
“Tôi hiểu là được rồi!” Khúc Mịch không hi vọng Dĩ Nhu nghe hiểu, mặc kệ cô có biết hay không không quan trọng, hiện tại chưa đến lúc phải làm rõ ràng mọi việc.
Vương Tịnh lấy lòng trước mặt anh, nói ra những lời sâu kín trong lòng của cô ta, nhưng anh nhận ra Dĩ Nhu không có đến nửa điểm phản ứng, điều này khiến anh bực mình. Nhưng bây giờ tỉnh táo một chút, anh nghĩ, chính bởi vì EQ thấp nên Dương Thâm đeo đuổi nhiều năm vẫn không thành công.
Bây giờ anh đã ở trong nhà Dĩ Nhu, cùng nằm chung một giường. Khi gặp ác mộng, cô đều tín nhiệm và ỷ lại anh. Bản thân cô cũng không nhận ra mình đã bắt đầu từ từ đón nhận thêm một người khác, lại rất thích ứng với việc sống chung của hai người. Tất cả những việc này đều là khởi đầu tốt, sau này sẽ tốt dần lên!
Hôm nay chính cô mời mọi người trong đội hình sự đến dùng cơm, lại càng nói rõ mối quan hệ của hai người …
--- Cô bé ngốc! Sau này trăm miệng cũng không thể bào chữa, xem ai còn dám đeo đuổi em!
Nghĩ đến đây, Khúc Mịch bỗng chốc cảm thấy cuộc đời tươi sáng.
“Em nghỉ một chút đi, để tôi dọn.” Anh đứng lên, cầm cây lau nhà trên tay Dĩ Nhu, “Lát nữa em đổi dép, để tôi giặt sạch lại!”
Vừa rồi mới bộ dạng như ai nợ tiền, chớp mắt một cái lại tươi roi rói.
Dĩ Nhu khá mệt, cô ngồi trên sofa nhìn anh lau nhà, “Đội trưởng Khúc, cây lau nhà phải giặt sạch rồi mới lau tiếp.”
Khúc Mịch nghe theo, lát sau còn lấy khăn lau chùi tỉ mỉ từng ngóc ngách. Sau đó, anh chà sạch đôi dép đi trong nhà của hai người, phơi ngoài ban công. Ngắm nhìn một đôi lớn một đôi nhỏ, một đôi màu xanh, một đôi màu đỏ, dưới ánh mặt trời, Khúc Mịch cảm thấy ấm áp.
(*Mùa hè trời tối trễ)
“Tôi pha café rồi!” Dĩ Nhu gọi anh.
Khúc Mịch vươn tay vươn chân một hai cái, lâu rồi không làm việc nhà, quét dọn một chút đã cảm thấy mỏi hết cả người.
“Tôi nghĩ anh bây giờ rất tỉnh táo.” Dĩ Nhu biết anh không uống bao nhiêu rượu, hơn nữa ánh mắt và ngôn từ của anh bình thường, “Tôi muốn nói chuyện với anh …. Liên quan đến bệnh tình của tôi.”
Khúc Mịch cau mày, anh hiểu ý Dĩ Nhu.
“Tôi nhờ anh giúp tôi cùng đi về nhà cũ, tiến hành thôi miên!” Giọng nói của cô quả quyết, không chút do dự.
Khúc Mịch hiểu tính khí của Dĩ Nhu, bề ngoài nhìn mềm mỏng, nhưng trong xương cốt cực kỳ quật cường. Nếu như lòng đã quyết, không ai có thể khiến cho cô hồi tâm chuyển ý.
Đêm cô có thể ngủ yên, mặc dù đôi khi vẫn mơ thấy mình bị nhốt. Chiều nay còn một mình đi về nhà cũ, nhưng tâm trạng vẫn rất ổn định. Chiếu theo tình hình hiện tại, có Khúc Mịch ở bên cạnh, thôi miên sẽ mang đến hiệu quả cao. Nếu như phát hiện bất thường sẽ ngay lập tức đình chỉ.
“Được rồi!” Khúc Mịch ngẫm nghĩ một lúc mới đồng ý, “Hôm nay em ngủ sớm, giữ tinh thần cho tốt, ngày mai chúng ta sẽ về lại nhà cũ.”
Được sự đồng ý của Khúc Mịch, Dĩ Nhu cực kỳ hưng phấn, nhưng ‘Người tính không bằng trời tính’, ngày hôm sau một cú điện thoại đã cắt ngang kế hoạch của hai người.
“Đội trưởng Khúc, lại phát sinh án mạng!” Đầu dây bên kia, giọng nói của Lục Ly mang theo vài phần gấp gáp và nghiêm trọng.
Khúc Mịch thoáng cau mày, anh khẳng định án mạng lần này không đơn giản. Quả nhiên, câu kế tiếp của Lục Ly khiến anh kinh ngạc.
“Nạn nhân anh cũng biết, là Kim Hâm! Còn có vợ của ông ta, Sử Phượng Yến!” Lục Ly khựng lại một chút, “Án phát tại biệt thự nhà họ Kim, tình huống hiện trường như vụ án diệt môn. Tôi cho rằng không nên để pháp y Tăng biết chuyện, tôi sợ cô ấy lại bị kích thích.”
Bỏ điện thoại xuống, Khúc Mịch do dự một chút, nhưng vẫn nói thật với Tăng Dĩ Nhu.
“Tôi muốn đi xem!” Dĩ Nhu kiên trì muốn đi.
“Được!” Anh không còn cách nào khác, “Nếu như em cảm thấy chỗ nào khó chịu thì nói ngay!”
Khúc Mịch lái xe đưa Tăng Dĩ Nhu đến thẳng nhà họ Kim, đến cửa đã trông thấy rất nhiều xe cảnh sát.
Bọn họ vừa xuống xe thì bên khoa pháp chứng cũng đến. Lục Ly từ bên trong nhà bước ra, báo cáo sơ tình hình.
Vừa đi vừa nói chuyện, mọi người vào cửa. Vẫn là phòng khách tráng lệ kia, nhưng không khí nồng nặc mùi máu tanh. Kim Hâm nằm trên salon, đầu bị đập nát bét, máu đỏ tươi thấm đẫm salon trắng, trên đất vương vãi vết máu. Trên nền nhà có hai hàng dấu chân đi dọc cầu thang lên lầu.
“Em cảm thấy thế nào?” Khúc Mịch vẫn bên cạnh Dĩ Nhu, trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô, anh khẽ hỏi.
Dĩ Nhu gật đầu: “Tôi không sao, lên lầu coi thử … Tôi e rằng ….”
Khúc Mịch hiểu ý của cô, nếu như hung thủ là cùng một người, hắn chắc chắn không buông tha bất kỳ ai, bao gồm cả đứa cháu trai năm tuổi của nhà họ Kim.
Hai người cẩn thận tránh dấu chân máu ở dưới sàn, theo dấu chân ấy lên phòng ngủ lầu một. Sử Phượng Yến nằm ở cửa phòng ngủ, tử trạng còn thê thảm hơn Kim Hâm.
Bà ta mặc chiếc váy ngủ bằng tơ tằm màu trắng, toàn thân đỏ như máu, chỉ có thể từ góc áo mới trông thấy được màu nguyên gốc của váy ngủ. Bà ta nằm ngửa trên nền nhà, ngũ quan không nhìn ra được hình dạng, toàn bộ như một đống thịt bị băm nát.
Nhìn kỹ lại, mắt trái của bà ta không thấy, hỗn hợp máu và óc văng trên sàn.
Ngực bà ta cằm một thanh dao găm sáng bóng; vùng cổ, ngực, cánh tay, bụng và bắp đùi đều có vết dao.
Xem ra hung thủ ngoài việc dùng chùy sắt, còn có cả dao găm. Không biết là do hành động ngược đãi nạn nhân của hắn đã thăng cấp, hay là hung thủ có một người khác!
Bên chân Sử Phượng Yến có một bãi máu thịt, cẩn thận quan sát, thì ra là xác của con cún con.
Cổ của chó con bị vặn gãy, trên vách tường có lưu lại dấu vết đánh đập. Bộ phận sinh dục bị cắt thành từng khúc, vứt ở bên cạnh.
Khúc Mịch nhíu mày, tiến lên kiểm tra phần hạ thân của Sử Phượng Yến, tương tự khó có thể nhìn ra đã bị chém không biết bao nhiêu nhát dao.
Dĩ Nhu sững sờ, sắc mặt tái nhợt. Cô bước đến tủ quần áo, chần chừ một lát … rồi mở cửa. Bên trong chỉ có quần áo, cô bỗng chốc thở dài một hơi.
Khang Bình nhận được thông báo, chạy đến, Dĩ Nhu tiếp nhận thùng y cụ trên tay anh ta.
Bình luận facebook