• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 114: THÂM NHẬP

CHƯƠNG 114: THÂM NHẬP

Nhóm Khúc Mịch vừa ra khỏi phòng làm việc của Kim Hâm thì một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt thanh tú, tóc dài ngang vai, rất có khí chất từ đằng xa đi tới trước mặt bọn họ.

Khi cô ta trông thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên, lúc đi ngang qua, cô ta còn ngoái đầu lại hai lần rồi mới tiến vào phòng làm việc của Kim Hâm.

“Người đẹp, người vừa vào phòng làm việc của chủ tịch là ai vậy?” Mạnh Triết chặn một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa lại hỏi.

Được một người đàn ông đẹp trai gọi mình là người đẹp, còn vây ở góc tường, cô ta có hơi ngượng ngùng.

“Cô ấy là Diệp Hồng, Phó giám đốc bộ phận Sales, cũng là con dâu của chủ tịch.” Cô gái đỏ mặt, không dám nhìn thẳng mặt Mạnh Triết.

“Diệp Hồng?” Mạnh Triết lẩm nhẩm tên lại một lần. Anh ta không ngờ Kim Thành Chí lại có một người vợ xinh đẹp như vậy. Một người phụ nữ điềm đạm, đáng yêu, rất thu hút đàn ông.

Anh ta đã từng xem qua hình của Kim Thành Chí, dáng người bình thường, ánh mắt lúc nào cũng tròn xoe kiểu ngơ ngác, vừa nhìn có thể nhận ra được không phải là người thông minh. Thời đại này đúng là đàn bà chỉ hám tiền, lựa chọn ai cũng được chỉ cần có một tiêu chí - Tiền.

Mạnh Triết chép miệng tiếc nuối: “Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

“Uhm, ở đây ai cũng xì xào bàn tán sau lưng như thế …” Cô nhân viên trẻ gật gù, chợt nhận ra mình đã lỡ lời.

Nhìn bộ dạng của cô ta, Mạnh Triết mỉm cười: “Người đẹp, em quả thật thẳng thắn và đáng yêu. Cũng sắp nghỉ trưa rồi, không biết anh có được vinh hạnh mời em uống ly cà phê? Bên kia đường có quán ăn Âu, trang trí rất lãng mạn.”

Không biết là do bề ngoài của Mạnh Triết hay vì anh ta đi theo sau Sử Phương Yến tới, lại từ phòng chủ tịch đi ra, mà cô nhân viên chỉ chần chừ một lát, rồi cũng gật đầu đồng ý.

Nhóm Khúc Mịch về đội trước, còn Mạnh Triết thì hơn một giờ chiều mới về tới. Vừa đến văn phòng, anh ta đã chìa tờ hóa đơn ra: “Đội trưởng Khúc, bữa cơm này tính vào công tác phí nhé!”

“Cậu lo ra ngoài tán gái mà bắt cả đội phải trả tiền?” Lục Ly cầm lấy hóa đơn, liếc mắt, rồi vỗ vai anh ta: “Nói nghe thử coi hôm nay cậu thu được manh mối gì rồi? Bữa cơm này hai trăm đồng chứ không ít đâu.”

“Gia cảnh Diệp Hồng nghèo khó, sáu năm trước cô ta vừa tốt nghiệp đại học đến Kim thị xin việc làm, sau đó mới quen Kim Chí Thành. Ban đầu, Kim Hâm cũng không đồng ý. Một năm sau, cô ta có thai, lúc này Kim Hâm mới chấp nhận chuyện cưới hỏi của hai người.

Diệp Hồng sinh cho nhà họ Kim một đứa cháu đích tôn – tên Kim Phẩm Nguyên. Địa vị cô ta bấy giờ mới ổn định được một chút, phía nhà mẹ đẻ của cô ta cũng bớt khó khăn hơn. Nhờ cô ta mà mẹ ruột của mình có thể ra nước ngoài giải phẫu tim, em trai đang du học tại Nhật. Hiện tại Diệp Hồng đang làm phó giám đốc phòng Sales. Mọi người đều đồn đại sắp tới thành lập chi nhánh công ty, cô ta chắc chắn được đề bạt vào làm tổng giám đốc.”

“Có giỏi đến mấy cũng không bằng được gả vào nhà giàu, quả nhiên không sai!” Lưu Tuấn cảm khái.

“Tuy nhiên làm dâu nhà giàu cũng chẳng phải dễ dàng gì.” Mạnh Triết nói tiếp, “Kim Hâm mặc dù xuất thân bần hàn, cũng không có tài cán gì nhiều nhưng cũng muốn tìm một cô con dâu con nhà gia thế để kết làm thông gia. Vợ ông ta là người đàn bà thô tục không ai chịu nổi, lại có quan hệ không tốt với con riêng của chồng, tất nhiên cũng không vừa mắt con dâu.

Hơn nữa tình yêu là thế, vội đến vội đi, Kim Thành Chí mau chóng chán cô ta, tình cảm hai người không được tốt lắm. Cũng may trong công việc Diệp Hồng rất giỏi, lại có con trai nên không ly hôn.”

“Cô nhân viên này nhìn qua cũng chỉ mới vào công ty, sao có thể biết được nhiều chuyện như vậy?” Tất nhiên mọi người vẫn hoài nghi câu chuyện Mạnh Triết vừa kể.

“Tiểu Vương đã từng tận mắt nhìn thấy vết máu hằn trên cổ tay Diệp Hồng, lúc đó Diệp Hồng đeo một chiếc vòng ngọc che lại, lúc rửa tay ở phòng vệ sinh vô tình lộ ra. Hơn nữa, Tiểu Vương còn nghe Diệp Hồng gây gổ với chồng qua điện thoại. Diệp Hồng vừa nói chuyện vừa khóc, còn than khóc con của mình thật đáng thương. Tiểu Vương biết sự tình nghiêm trọng nên không dám kể với một ai.” Mạnh Triết moi được tin tức này quả nhiên khiến mọi người kinh ngạc, cho dù việc này có liên quan đến vụ án hay không.

Vương Tịnh nghe chuyện cảm khái vô cùng, cô nàng cũng là con gái nên rất thích tám mấy chuyện hành tỏi kiểu này, nhưng cô ta chỉ dám để trong lòng không dám biểu hiện ra ngoài vì sợ Khúc Mịch phê bình. Lần trước bị giam trong xe, cô ta biết điều giữ khoảng cách nhất định với Khúc Mịch. Nam thần tốt nhất chỉ nên nhìn từ xa, nhất là mấy người thuộc kiểu vui buồn thất thường, chỉ số IQ cao ngút trời như Khúc Mịch.

“Đội trưởng Khúc, đã liên lạc với trung tâm chữa bệnh ở Toronto nhưng không thu thập được tin tức gì, họ từ chối cung cấp thông tin người bệnh. Mãi cho đến khi em tự xưng mình là cảnh sát, đang điều tra một vụ án mạng thì thái độ của bọn họ mới đỡ hơn một chút. Tuy nhiên bọn họ cứ khăng khăng đây là nguyên tắc, không chịu tiết lộ. Em hết cách đành phải tìm đường khác, đó chính là vào trang web của bọn họ. Căn cứ vào IP em thâm nhập vào mạng nội bộ, tra được thông tin trị liệu của Kim Chí Thành.” Cố Thành quả nhiên là cao thủ IT, thâm nhập mạng lưới của nước ngoài dễ như trở bàn tay.

“Sao? Không bị tóm chứ? Chuyện này liên quan đến nước khác, xảy ra chuyện cấp trên cũng không gánh nổi đâu!” Lục Ly lo lắng hỏi.

Cố Thành gật đầu “Chỉ trong vòng hai phút thôi, không ai có thể lần ra được vị trí của em. Hơn nữa, dữ liệu chữa bệnh và dữ liệu quân sự khác nhau, chỉ cần không cố ý phá hoại, bình thường cũng chẳng ai để ý. Tuy nhiên, bên phía hải quan lại không có ghi chép về việc xuất nhập cảnh của Kim Chí Thành, khả năng đi bằng máy bay riêng, cho nên cụ thể thời gian vẫn chưa nắm chắc.”

“Ừm!” Khúc Mịch gật đầu, nghiêng qua hỏi Lục Ly, “Cậu có ý kiến gì về vụ án của Lý Đại Niên không?”
“Đêm Lý Đại Niên mất tích có bốn người khả nghi: Lão Quách, Kim Hâm, Kim Thành Chí, còn có Sử Phượng Yến. Trước mắt, Kim Hâm và Lão Quách đã qua điều tra, tạm thời chưa phát hiện đầu mối nào.

Nếu như bọn họ chỉ vì tiền trúng số ăn chia không đều, thì người chết không phải chỉ một mình Lý Đại Niên. Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy chuyện số tiền thưởng một triệu không ai lãnh kia có vấn đề. Nếu đúng là vì tiền, tại sao lại xuất hiện tình hình đó? Kim Chí Thành hiện đang ở Nhật Bản, vậy chúng ta qua tìm Sử Phượng Yến hỏi thăm chuyện năm ấy là thế nào.”

Khúc Mịch gật đầu tán đồng: “Anh, Mạnh Triết và Lưu Tuấn cùng tôi đi đến nhà họ Kim, còn những người khác tan ca.”

Biệt thự nhà họ Kim cư ngụ tại tiểu khu xa hoa, cách trung tâm thành phố không xa, bảo vệ trông thấy thẻ cảnh sát mới cho vào cổng.

Bọn họ đi loanh quanh trong tiểu khu vài phút mới tìm được nhà họ Kim.

Hàng cây hoa hồng xanh mát thấp thoáng bên tòa nhà lầu ba tầng, trong sân bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, có tiểu cảnh, hồ phun nước. Một chiếc xích đu treo trên nhánh cây, bên cạnh là khu chơi bóng rổ.

Có một cậu bé trai mặc áo ba lỗ quần sọc đung đưa trên xích đu, một người phụ nữ trung niên tầm khoảng năm mươi đang đưa xích đu cho cậu bé, chắc là người giúp việc.

“Tiểu thiếu gia, đến giờ ngủ trưa rồi.”

“Dì đẩy cao hơn đi, đẩy cao vào!” Cậu bé không ngừng kêu lên, còn định đứng lên trên xích đu.

“Ối … ối, tiểu thiếu gia, cậu đừng nhúc nhích, nguy hiểm!” Dì giúp việc sợ đến mức trắng xanh mặt mày, lập tức ôm lấy cậu bé: “Té xuống chứ không phải giỡn chơi! Mau về tắm, uống ly sữa tươi, sau đó lên giường ngủ!”

“Cháu không thích!” Cậu bé gào lên, đấm mạnh vào lưng người giúp việc, thân người không ngừng uốn éo giãy dụa.

Xích đu đung lắc mạnh hơn, cậu bé trượt khỏi xích đu. May là bà ta vẫn ôm lấy cậu bé, hai người té sóng xoài trên bãi cỏ, cũng may cậu ta nằm trên bà ta nên không tổn hại lông tóc.

Cậu bé đứng phắt dậy, chạy như bay vào trong nhà, dì giúp việc từ từ đứng dậy, vừa khập khiễng chạy theo vừa gọi lớn.

Nhìn qua là biết cháu trai của nhà họ Kim này khá bướng bỉnh, được nuông chiều hóa hư. Điều này cũng khó trách, Kim Hâm rất yêu đứa cháu này, nhiều lần biểu lộ sẽ nhường toàn bộ gia sản cho cháu trai đã nói lên được sự yêu thương của ông ta với đứa bé.

Lưu Tuấn đi lên nhấn chuông cửa, một lát sau một người giúp việc cũng khá lớn tuổi khác đi ra. Khúc Mịch mới phát hiện, tất cả người giúp việc nhà họ Kim đều mặc đồ giống nhau.

Đưa thẻ ngành, bà ta báo họ đợi bên ngoài để vào xin chỉ thị. Lát sau, bà ta trở ra mở cửa mời bọn họ vào.

Vào trong biệt thự nhà họ Kim, tầng trệt là phòng khách xa hoa, bộ ghế sofa kiểu Châu Âu cực lớn đặt ở chính giữa, Sử Phượng Yến đang ngồi ở đó.

Bà ta đã thay bộ quần áo ở nhà, nhưng vẫn khá lộng lẫy, cũng thay bộ trang sức khác.

“Là cậu sao?” Trông thấy Khúc Mịch, bà ta cảm giác quen quen, nhớ ngay ra là người bà ta gặp ở công ty. Một người như Khúc Mịch gặp một lần không nhớ thì quả là mắt có vấn đề.

Khúc Mịch gật đầu: “Chào bà Kim, chúng tôi đến đây vì cái chết của Lý Đại Niên!”

Nghe đến cái tên này gương mặt bà ta biến sắc, nâng tách trà nhấp một ngụm, đặt xuống rồi mới đáp lời: “Các cậu nhắc đến Lý Đại Niên, là người mất tích mười lăm năm nay sao?”

Thấy Khúc Mịch gật đầu, bà ta mới nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng hắn cầm tờ vé số chạy mất, bây giờ đang sống trong sung sướng.”

“Bà biết chuyện trúng số?” Khúc Mịch truy hỏi, “Mở thưởng vào mười hai giờ đêm, không phải ngày hôm đó bà về nhà mẹ đẻ sao?”

“Trời, về nhà mẹ ăn cơm cũng có chuyện, vừa về đến nhà nhìn sắc mặt của anh chị dâu nên rạng sáng hôm sau tôi lại quay về nhà mình. Kim Hâm và Lão Quách kể lại chuyện vé số, tôi mới biết bọn họ trúng tưởng. Tên Lý Đại Niên thừa dịp mọi người uống say, cầm tờ vé số giải đặc biệt chạy mất. Có câu ‘Gia hòa vạn sự hưng’* chớ có sai. Nếu tôi không đánh nhau với lão Kim Hâm, tên Lý Đại Niên ấy cũng không cầm vé số trốn mất.” Đến bây giờ Sử Phượng Yến vẫn canh cánh chuyện này trong lòng. Dù sao cũng là cả triệu bạc, thời nay đây không phải con số nhỏ thì nghĩ xem mười lăm năm trước số tiền ấy lớn đến mức nào!

(*Gia đình hòa thuận sẽ hưng vượng)

“Tại sao bà và Kim Hâm cãi nhau? Tại sao đánh Kim Chí Thành?”

“Khi đó nhà chẳng còn đồng bạc. Lão Kim làm thợ mộc được không ít tiền, nhưng đều đổ hết vào bài bạc, rượu chè. Mình tôi kiếm tiền nuôi gia đình, còn phải nuôi luôn con trai của lão, làm sao không giận được chứ? Tối hôm ấy chúng tôi cãi nhau, hắn còn dám mang bạn bè về nhà nhậu nhẹt, lại còn bày đặt bỏ tiền mua vé số. Tôi không nhịn được mắng chửi vài câu, lão liền tát tôi một cái.

Tôi về phòng thu dọn quần áo, đứa con trời đánh phát bệnh, vứt hết đồ đạc tôi xuống đất. Cơn giận của tôi còn chưa tan, tôi vơ cây củi đánh nó hai cái. Nó thanh niên trai tráng, đánh hai cái chỉ như gãi ngứa. Vậy mà ba nó nghe ầm ĩ lại thượng cánh tay, hạ cẳng chân với tôi, tôi tức quá xách đồ đi khỏi nhà.”

“Bệnh trầm cảm bình thường không hề có khuynh hướng bạo lực, căn bệnh này của Kim Chí Thành có hơi lạ.” Khúc Mịch nhìn chằm chằm bà ta.

Bà ta nhướn này, bộ dạng thiếu kiên nhẫn, “Ai mà biết được. Nó từ nhỏ suốt ngày gầm gầm gừ gừ. Bệnh trầm cảm gì chứ, tôi thấy thằng đó điên thì có! Tuy nhiên mấy năm nay được uống thuốc số lần phát bệnh cũng giảm rồi. Nó kết hôn, sinh con, đứa nhỏ kia lại không bị di truyền, thật sự là trời thương. Chỉ có thằng đó hình như bệnh tình nặng hơn, suốt ngày trốn trong phòng đờ ra, đôi khi lộ ra đôi mắt rất đáng sợ. Không phải bố nó đưa nó đi tôi cũng không dám về ở đây.”

“Làm sao? Bà sợ anh ta gây bất lợi cho bà?” Mạnh Triết không có chút hảo cảm với người phụ nữ này, “Cậu ta đã hơn hai mươi mà còn bị bà đánh, trong lòng nhất định sẽ hận bà. Nếu như anh ta đột nhiên ra tay, đánh bà bất ngờ, thì chỉ có chết!”

“Chính xác là như vậy. Tuy rằng tôi đánh nó không mạnh bao nhiêu, chẳng qua cũng chỉ muốn giáo dục nó, nhưng nó điên nên nó không hiểu. Nó đàn ông sức dài vai rộng, chỉ ăn không làm, sức trẻ khỏe, dĩ nhiên tôi phải đề phòng.” Người đàn bà này không mở miệng còn lộ ra chút khí chất, chỉ cần nói một chữ liền lộ ra bản chất thấp kém.

“Có khi nào Kim Chí Thành đả thương người khác?”

Nghe câu hỏi của Khúc Mịch, bà ta khẽ sửng sốt, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Nó không đánh người, cùng lắm chỉ đập phá đồ đạc.”

“Kim Chí Thành đi Nhật Bản khi nào?”

“Ngày 3 tháng 2, tôi nhớ rất rõ, vì hôm đó chúng tôi có chương trình từ thiện, cũng vì chuyện này mà tôi bị trễ hẹn.” Sử Phượng Yến đáp rất nhanh, “Nó không muốn đi nhưng bị lão Kim mắng một trận, rồi ép phải đi.”

“Bà nói Kim Chí Thành vẫn phát bệnh, vậy tại sao quen được Diệp Hồng? Hai người bọn họ yêu nhau thế nào?”

“Kim Hâm chỉ có một đứa con trai, dĩ nhiên phải ra sức vì nó. Mấy năm qua, bệnh tình khống chế rất tốt nên đưa nó đến công ty học tập. Vừa vặn Diệp Hồng cũng làm việc tại đó, hai đứa biết nhau. Hừ … Mấy đứa con gái thời nay đứa nào không thích tiền? Không được bao lâu con bé đó có mang.

Sinh được đứa cháu trai bao nhiêu kỳ vọng đặt hết lên thằng bé. Ông ta biết thằng con trai của mình cũng chẳng khá nổi nên không cưỡng cầu. Kim Chí Thành từ đó không đến công ty nữa, cả ngày từ sáng đến tối trốn rịt trong nhà. Người khỏe còn phát bệnh huống hồ đứa bệnh tật như nó.”

“Tình cảm của hai vợ chồng Kim Chí Thành như thế nào?”

“Có thể thế nào? Con bé đó vào nhà này là vì tiền, bây giờ có được tất nhiên sẽ hài lòng, còn như thế nào được chứ? Là chính nó can tâm tình nguyện.”

Câu này có thâm ý, qua đó cho thấy câu chuyện Mạnh Triết kể lại là chính xác, tình cảm hai vợ chồng này không tốt.

Nhưng Mạnh Triết nhìn Diệp Hồng thế nào cũng không thấy giống phụ nữ ham của, cô ta mang theo vẻ đẹp thùy mị, có thêm vài phần thoát tục. Thời đại này đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, mấy cô gái ăn mặc thoải mái phóng khoáng thì lại là người có gia giáo, thế nhưng những người mặt mũi đoan trang, tóc dài ngang vai, trông thanh tú đầy khí chất lại là tình nhân của người ta.

Ra khỏi nhà họ Kim, Khúc Mịch lên tiếng hỏi: “Mọi người thấy lời khai của Sử Phượng Yến thế nào?”

Nghe câu hỏi này của anh rõ ràng có ý sâu xa, ba người nhất thời không dám nói lung tung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom