• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ pháp y mau nhảy vào trong bát (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 113: QUAN HỆ VỢ CHỒNG

CHƯƠNG 113: QUAN HỆ VỢ CHỒNG

Sau khi nghe lão Quách khai mọi chuyện, Khúc Mịch dẫn người một lần nữa đến công ty bất động sản Kim Hâm. Trên xe, Lục Ly báo cáo chi tiết về việc anh ta đến hỏi thông tin phía Hồ Dũng.

“Vợ hiện tại của Kim Hâm vẫn là người vợ sau đó sao?” Không trách Khúc Mịch hỏi như vậy vì lão Quách đã từng nói vợ của Kim Hâm rất đáng ghét, cảm tình của hai người cũng không tốt. Hơn nữa, theo câu chuyện của lão Quách có thể nhận thấy người phụ nữ đó là một kẻ thô tục, vô tri.

Những năm này, Kim Hâm càng làm càng phát, mau chóng tiến vào giới thượng lưu. Chuyện hắn ly hôn, tái giá cũng là điều bình thường, còn chuyện thủy chung trước sau như một lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

“Đúng! Kim Hâm tham gia hội nghị cho tới bây giờ cũng chưa từng đưa vợ theo cùng, bên ngoài đồn rằng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Tuy nhiên cảm giác được Kim Hâm là người rất có trách nhiệm, trọng tình nghĩa bạn bè, cũng không hề ly hôn vợ. Vợ cả của ông ta là do bệnh mà qua đời. Nghe Hồ Dũng nói bị trầm cảm rồi nhảy xuống sông tự vẫn. Thanh danh của Kim Hâm ở ngoài đời cũng rất tốt, chưa bao giờ có tin đồn ông ta nuôi vợ bé, dưỡng tiểu tam.”

“Ông ta chỉ có một người con?” Khúc Mịch hỏi.

Lục Ly gật đầu: “Kim Chí Thành, năm nay ba mươi lăm tuổi, vợ của anh ta là Diệp Hồng, nhỏ hơn anh ta năm tuổi, làm trợ lý Tổng giám đốc của công ty bất động sản Kim Hâm. Hai người có một đứa con năm tuổi tên Kim Phẩm Nguyên, theo học tại một trường tư thục quốc tế, nghe nói một năm học phí lên đến hơn mười ngàn tệ.

Vợ sau của Kim Hâm tên Sử Phượng Yến, chưa học hết tiểu học, trước kia có đi làm công nhân, sau này chỉ lo việc nội trợ. Sử Phượng Yến mắc bệnh phụ khoa khá nặng, đã bao nhiêu năm trời vẫn không sinh được đứa nào. Những người đã từng quen biết Kim Hâm đều nhất trí cho rằng đời sống riêng tư của Kim Hâm rất sạch, không hề có con riêng.”

Đây cũng là điều hiếm thấy vì những kẻ có tiền việc tam thê tứ thiếp, con riêng con chung lại càng phổ biến, chỉ cần có chút biến cố thì việc tranh gia đoạt sản sẽ xảy ra ngay lập tức.

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc xe đã tới cổng công ty Kim Hâm. Lưu Tuấn đang tìm chỗ đậu xe thì đột nhiên có một chiếc xe sang trọng chạy vọt lên và dừng ở phía trước.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ trung niên mập mạp từ trên xe bước xuống. Bà ta khoảng năm chục tuổi, quần là áo lượt. Tuy nhiên, ở bà ta không có nét đoan trang và phúc hậu thường thấy của những người phụ nữ cùng tuổi, mà có chút lỗ mãng, thô kệch. Có thể dễ dàng nhận ra, xung quanh bà có vệ sĩ đi cùng.

“Chị …. Chị chậm một chút!” Sau khi mở cửa xe cho người phụ nữ, người đàn ông hấp tấp cầm lấy túi xách, còn vịn một bên tay của bà ta.

Bà ta nghiến răng mắng chửi: “Mày nếu biết dùng mấy chiêu vỗ mông ngựa này thì tự lấy ra dùng mà đi lên, việc gì để cho anh rể mày coi thường. Không chịu khó làm lụng, suốt ngày đục nước béo cò, ngay cả tao cũng chán không muốn quản mày nữa.”

“Chị, vốn không phải em không chịu khó, là anh rể không cho em cơ hội. Ví dụ như lần này cải tạo khu căn hộ, em cũng đưa ra được không ít phương án khả thi, nhưng anh rể không chọn lại dùng phương án của người khác. Mà dùng phương án của người khác rồi thì cũng nên dùng người nhà quản lý, đằng này anh rể hết lần này đến lần khác tin nghe người ngoài, cho đến bây giờ, ảnh không hề coi em là em rể.” Giọng người đàn ông đầy ủy khuất, lớn tiếng giải thích, “Chị, chị làm dâu nhà họ Kim nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, đánh chó thì phải nể mặt chủ, anh rể cũng không nên coi thường em như vậy chứ.”

“Ai nói là tao không có công lao? Ngày đó nếu không có Sử Phượng Yến tao, lão Kim Hâm cũng không thể có được địa vị ngày hôm nay.” Sử Phượng Yến hất tay em trai ra, thở phì phì tiến vào công ty.

Vào đến trước cửa công ty, bảo vệ không biết là ai mới tiến ra cản thì bị ăn một bạt tao, “Công ty này, một nửa là của Sử Phượng Yến tao, chú mày là ai mà dám cản? Bà đây mới một năm không tới công ty, làm sao công ty lại đi tuyển phế vật như chú mày chứ!” Nói rồi bà ta hùng hổ tiến vào, đi thẳng một mạch đến văn phòng tổng giám đốc.

Trên đường đi gặp không ít công nhân, ai cũng gật đầu chào mà không dám hỏi han cản trở gì. Cứ vậy chẳng mấy chốc bà ta đến được phòng làm việc của Kim Hâm, cũng không thèm gõ của, trực tiếp đấy cửa bước vào.

Kim Hâm đang nghe cấp dưới báo cáo công tác, nghe ‘rầm’ một tiếng, ngẩng đầu lên trông thấy vợ thì không khỏi cau mày: “Có chuyện gì về nhà nói sau!” Ông ta không kiên nhẫn khoát tay nói.

“Về nhà nói? Ông suốt ngày bận rộn ở công ty, đâu có rảnh mà về nhà!” Sử Phượng Yến tuyệt không yếu thế, đặt mông ngồi trên salon, “Giao công trình cải tạo khu căn hộ cho Thanh Hải, tôi lập tức đi ngay!”

Kim Hâm nghe xong nhíu chặt mày, nhưng ông ta đợi cho nhân viên ở trong đi ra, đóng cửa lại, luôn cả nhóm của Khúc Mịch cũng bị ngăn cách ở bên ngoài. Trông thấy nhóm Khúc Mịch đi theo phía sau của Sử Phượng Yến, nhân viên lại nghĩ là người của bà ta nên không dám đi lên hỏi dò, mặc cho nhóm của anh đứng ở sát bên cửa nghe ngóng, thế nhưng cánh cửa quá dày, không thể nghe được động tĩnh bên trong.

Đột nhiên bên trong truyền đến tiếng gào thét, ngay sau đó là tiếng Kim Hâm giận dữ.

“Xem ra mấy ngày tháng sống yên ổn cũng sắp hết rồi, tôi mà thất bại thì bà cũng chẳng có cháo ăn. Hi vọng vào chị em dốt nát nhà bà thì chắc gió Tây Bắc cũng chẳng có mà uống. Bà mau đi nói với thằng Sử Thanh Hải, ngồi yên ở trong văn phòng, tôi sẽ nuôi thứ phế vật như nó … Đừng nghĩ thêm chuyện phiền phức cho tôi!”

Gần đây bà cũng lo dọn dẹp cho bên phía nhà mẹ bà, nào nhà, nào xe, nào tiền … Mấy con người đó chẳng phải lo lắng cơm ăn áo mặc. Kim Hâm tôi nói thì giữ lời, một ngày ta còn tiền, gia đình nhà các người đều không cần băn khoăn, bà nghe rõ chưa?”

“Ông to tiếng như vậy làm gì?” Sử Phượng Yên cũng không thua kém, gào lên: “Câu này của ông mới là ngược. Chỉ có tôi tốt, ông mới mong được yên ổn. Chuyện gia đình nhà tôi, là tôi cần phải làm, không ai cản được!”

“Bây giờ bà ép tôi, cùng lắm thì cá chết lưới rách! Lúc đó nhà không có để ở, không có người hầu kẻ hạ cho bà sai bảo, không có hàng hiệu, rồi bà bị chị em dòng họ chê cười. Cứ nghĩ cho kỹ, nếu sống được như vậy thì sống, tôi không cản.”

Tất nhiên, lời này của Kim Hâm đã chấn trụ được bà ta. Người ta nói ‘Cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa lại khó tằn tiện’*. Nghĩ lại khoảng thời gian còn khó khăn, bà không chịu nổi sự khinh thường của chị em trong nhà, Sử Phượng Yến đã cảm giác sống không bằng chết.

Thật ra bà ta cũng biết em trai bà chẳng có tài cán gì, không có bản lĩnh nhưng lại thích thể hiện quyền lực, và mong có được sự kính trọng của mọi người. Công ty toàn là những nhân viên đều đã tốt nghiệp đại học, Sử Thanh Hải dựa vào chị mới có được chức phó phòng quảng cáo, căn bản không thể có được sự nể phục. Tuy nhiên, dù sao nó cũng là em trai bà ta, nếu bà ta không giúp nó, thì nó lại càng bị người khác coi thường.

Thế nhưng lời Kim Hâm không phải không đúng, công ty mà giao cho em trai bà ta thì ngay cả bà ta cũng không yên tâm. Một khi công ty phá sản, những ngày tốt lành của cả nhà bà sẽ chấm dứt. Kim Hâm luôn một mắt nhắm một mắt mở việc bà ta xài tiêu như nước, bà ta cũng không muốn làm gì quá đáng.

“Tôi đang thích chiếc túi Hermes mới, hơn hai chục ngàn, bán ở khu trung tâm New World.”

Kim Hâm biết rõ mục đích của bà ta chỉ muốn tiền, ông ta ký một chi phiếu hai mươi ngàn. Sử Phượng Yến cầm lấy rồi đi ra, bắt gặp nhóm Khúc Mịch ngoài cửa, tưởng bọn họ là bạn làm ăn của Kim Hâm.

“Chủ tịch Kim, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khúc Mịch gõ gõ cánh cửa đang mở, “Lần này bọn tôi tới để điều tra một vụ án mạng, hy vọng ông có thể phối hợp.”

“Án mạng?” Kim Hâm vừa bị vợ làm loạn một phen, tâm trạng cũng không tốt, bây giờ nghe có án mạng, biểu hiện phiền muộn của ông ta càng hiện rõ.

“Lý Đại Niên, ông biết người này chứ?” Khúc Mịch hỏi thẳng, vừa nói anh vừa nhìn thẳng vào mắt Kim Hâm, nhác thấy ông ta khẽ nheo mắt lại, nhưng ngay lập khôi phục lại bình thường, “Ông ta đã chết rồi sao? Tôi còn tưởng lão ta đang sống thoải mái ở đâu đó rồi chứ!”

“Sao ông lại có thể nghĩ như vậy? Tại sao lúc trước ông lại khai với cảnh sát là ông không biết Lý Đại Niên? Vậy rốt cục, vào cái đêm mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Kim Hâm đứng lên, tự tay rót nước cho mọi người: “Việc 15 năm trước, ta vốn nghĩ là sẽ không cần phải nhắc tới nữa. Lúc trước, tôi oán hận Lý Đại Niên không có nghĩa khí, cầm tờ vé số trốn đi, trong lòng tự hứa là sẽ không bao giờ nhắc đến cái tên này nữa. Sau đó không lâu có cảnh sát tìm đến, lão Quách dĩ nhiên chối bay chuyện chúng tôi cùng nhau uống rượu, mua xổ số. Tôi cũng lười để ý đến lão ta nên cũng khai như vậy. Đồng chí cảnh sát, vậy Lý Đại Niên là chết như thế nào? Không phải là mất tích sao?”

“Tại bãi rác ở ngoại ô, chúng tôi phát hiện một bộ xương, qua khám nghiệm đã xác minh được đó là Lý Đại Niên đã mất tích. Nguyên nhân tử vong là do một cú đánh mạnh phía sau gáy, sau đó lại bị chôn thật sâu. Nếu không phải bãi rác tiến hành đào bới, chôn xử lý rác thì cũng không thể phát hiện thi thể của Lý Đại Niên.”

“Chẳng trách giải đặc biệt năm đó không có người lãnh, ra là hắn đã bị giết. Thế nhưng hung thủ tại sao phải giết lão? Không lẽ là biết lão ta có tờ vé số đặc biệt? Lý Đại Niên bình thường hay nổ, chuyện không cũng có thể nói thành có chứ huống hồ là trúng một trăm ngàn, chắc cũng không ai tin lão ta trúng số đâu. Người xưa có câu có tiền đừng có khoe ra đúng là không sai.” Kim Hâm vừa nói vừa lắc đầu tiếc rẻ: “Tôi chỉ hận nhất là anh em không có nghĩa khí, khi ấy thật sự giận tím người ... Giờ nghĩ lại, đúng là sống chết tại số, phú quý tại trời thật.”

“Chỉ tịch Kim đầu óc linh hoạt thích hợp buôn bán, nhưng suy luận phá án còn kém nhiều.” Khúc Mịch cười nhẹ, cũng không giải thích thêm.

“Đêm Lý Đại Niên mất tích có tổng cộng ba người, là ông, lão Quách, và có cả con trai ông. Chúng tôi muốn gặp Kim Thành Chí để tìm hiểu tình hình một chút, phiền chủ tịch Kim liên hệ giúp.”

“Con trai tôi đã đi nước ngoài chữa bệnh, nhất thời không thể gặp được các vị. Hơn nữa, trình trạng sức khỏe của nó không tiện tiếp xúc với mọi người. Thật xin lỗi!” Kim Hâm lập tức cự tuyệt, “Đêm đó con trai tôi cũng bị chuốc rượu, là lần đầu tiên nó uống, lại là loại rượu đế có độ cồn khá cao, say bất tỉnh nhân sự. Tôi nghĩ, nó chẳng nhớ nổi việc đêm đó đâu.”

“Chữa bệnh? Con trai ông có chỗ nào không khỏe?” Khúc Mịch truy vấn không tha.

Kim Hâm thở dài: “Vốn dĩ, chuyện này là chuyện riêng gia đình tôi, tôi cũng không muốn nhiều lời. Nhung đã có liên quan đến án mạng, tôi cũng không thể im lặng. Thành Chí từ lúc sinh đã mang bệnh tự kỉ nhẹ. Mẹ nó cũng vì trầm cảm sau sinh mà nhảy sông tự vẫn. Sau này tình hình của Thành Chí có tốt hơn, nhưng hàng năm vẫn phải ra nước ngoài chữa bệnh. Ở Toronto có một trung tâm y khoa chuyên trị căn bệnh tự kỷ này.”

“Chủ tịch Kim, ông có thể cho tôi phương thức liên lạc với trung tâm y khoa này không?”

Kim Hâm không ngần ngại viết địa chị và số điện thoại cho Khúc Mịch.

~~~
*Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难). Câu trên xuất phát từ quyển “Tư Trị thông giám” mục “Huấn Kiệm thị khang” của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom