-
Chương 466-470
Chương 466: Khoảng cách xa xôi
"Khụ khụ..."
Mục Vỹ vừa liếc nhìn Tần Mộng Dao bên cạnh vừa ho sặc sụa.
"Muội chào Mộng Dao tỷ tỷ..."
Bấy giờ Vương Tâm Nhã mới nhận ra Tần Mộng Dao đang đứng cạnh Mục Vỹ, cô ta đỏ mặt cúi đầu.
Bầu không khí thật kỳ lạ!
Tần Mộng Dao nhìn chằm chằm Vương Tâm Nhã, quan sát cô ta.
"Dáng đẹp, mặt cũng đẹp, bảo sao tên háo sắc này động lòng!"
"Khụ khụ..."
Nghe Tần Mộng Dao nói vậy, Mục Vỹ đỏ mặt thầm nghĩ: Bà cô của ta ơi, ở đây một đống người mà muội nói gì vậy hả!
"Cảm ơn tỷ tỷ đã khen ạ!", tai Vương Tâm Nhã cũng đỏ lên luôn rồi.
Mục Vỹ và Tần Mộng Dao vốn có hôn ước với nhau từ trước, cô ta là kẻ thứ ba chen chân vào, trải qua một đêm cùng với Mục Vỹ, đương nhiên lúc này thấy Tần Mộng Dao phải hổ thẹn rồi.
Mà nhìn lại bản thân thì, mặc dù về ngoại hình cô ta có thể so bì với Tần Mộng Dao nhưng về thực lực và thiên phú lại thua xa.
Quan trọng là Tần Mộng Dao rất có khí chất, và tình cảm mà cô dành cho Mục Vỹ bền vững hơn năm tháng.
"Tạm bỏ qua đấy, tên này có bao giờ đứng đắn được đâu. Sau này muội phải trông chừng huynh ấy kĩ vào, không là huynh ấy cho làm quen với một cô muội muội nữa đấy!", Tần Mộng Dao cười nhẹ.
Trong ba năm qua, quá nhiều chuyện xảy đến với Mục Vỹ nhưng chưa có lần nào cô có thể ở bên Mục Vỹ.
Cô được nhận đường lối tu luyện tốt nhất, tài nguyên tu luyện tốt nhất tại Thánh Đan Tông.
Trong khi Mục Vỹ phải chịu sự giày vò và hành hạ đau đớn cùng cực mà không có lấy một người bầu bạn.
Vương Tâm Nhã chờ Mục Vỹ ba năm, quên mình không đòi hỏi, Mục Vỹ quả không sai khi chấp nhận muội ấy.
"Tâm Nhi muội muội, huynh ấy chẳng khác gì Sở Khanh cả, muội cẩn thận chút, đừng để bị huynh ấy...", Tần Mộng Dao thì thầm.
Nhưng cô nói được giữa chừng thì phát hiện ra khuôn mặt diễm lệ của Vương Tâm Nhã ửng hồng.
"Không thể nào? Huynh ấy đã..."
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như sắp phun ra lửa.
"Huynh được lắm Mục Vỹ, hành sự nhanh thật, thảo nào vừa gặp muội là như con sói đói..."
Như nhận ra Tần Mộng Dao đang ám chỉ điều gì, Mục Vỹ sợ sệt gãi đầu, nhìn sang nơi khác.
"Lí Trạch Lâm, mong huynh giúp ta một chuyện!"
"Hả? Chuyện gì?"
"Mấy thiên linh thú phi hành này ấy, à thì... điện Tam Cực chắc không thiếu nhỉ? Tặng ta mười mấy con được không?"
Phụt...
Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Lí Trạch Lâm ngẩn người.
Tặng huynh mười mấy con á?
"Đừng hiểu lầm, bao nhiêu tiền để ta trả!"
"Như vậy đi, huynh cần để di chuyển đúng chứ? Thế thì ta có thể xin điện Tam Cực cho huynh mượn mười mấy con đại bàng Linh Phong này dùng một thời gian!"
"Đa tạ, mong là mười ngày sau có thể đưa hơn mười con đại bàng Linh Phong này đến đế quốc Nam Vân!"
Lí Trạch Lâm mỉm cười gật đầu, có vẻ gã đã nhận ra Mục Vỹ đang nghĩ gì trong đầu.
"Đi thôi!"
Mục Vỹ quay người nói với Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
"Giờ sẽ xuất phát trở về đế quốc Nam Vân, ta phải làm một số việc ở đó rồi mới quay lại Trung Châu Đại Lục được. Mấy tháng qua ta cũng chuẩn bị xong rồi!"
"Chuẩn bị gì thế?", Vương Tâm Nhã tò mò hỏi.
"Cái người háo sắc này giết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng hồi đi Vạn Quỷ Phủ Quật rồi, muội nghĩ huynh ấy phải chuẩn bị cái gì?", Tần Mộng Dao che miệng cười.
"Ơ?"
Vương Tâm Nhã tái mặt, nhìn Mục Vỹ một cách khó tin.
"Ơ gì hả? Đi thôi bà lớn, bà nhỏ, đúng lúc ông nội ta đang ở đế quốc Nam Vân, về gặp luôn cho vuông!"
Mục Vỹ vui vẻ lên tiếng. Ba người ngự không phi hành, tự do tự tại biết bao.
Một bên khác, đội quân của thánh địa Trì Dao.
"Doãn Nhi muội muội, đang nhìn gì thế? Đi nào!", Thư Tâm Nhiễm nhìn tiểu sư muội của mình, nói: "Tên Mục Vỹ đó đúng là đồ điên, dám giết cả Bất Hủ Dịch, Mạnh Quảng Lăng và Bắc Nhất Vấn Thiên! Chuyến này đi hắn có chạy đằng trời cũng không thoát!"
"Sao?"
Mặt mày Tiêu Doãn Nhi trắng bệch ngay sau khi nghe thấy lời này.
Từ ngày Mục Vỹ bị bắt đi, cô ấy thấy khoảng cách giữa mình và Mục Vỹ ngày một lớn dần nên một thân một mình đến Trung Châu Đại Lục. Trên đường đi, cô ấy bị kẻ gian nhắm vào, được một nữ tử che mặt cứu giúp.
Tiêu Doãn Nhi không ngờ rằng nữ tử che mặt trông dịu dàng và dễ gần này lại là thánh nữ thánh địa Trì Dao.
Rồi như một lẽ tự nhiên, cô ấy gia nhập thánh địa Trì Dao.
Tiêu Doãn Nhi tham gia chuyến đi tầm bảo này theo lời của thánh nữ Trì Dao, ngờ đâu lại thấy Mục Vỹ tại đây.
Lúc này, thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đi sát bên Mục Vỹ với nụ cười ấm áp trên môi, lòng Tiêu Doãn Nhi cay đắng hơn bao giờ hết.
...
Với tu vi của ba người mà phải tròn ba ngày mới đến đế quốc Nam Vân.
Song, nghĩ đến việc trước đây Thánh Vũ Dịch chỉ mất có nửa ngày đã mang mình đến Vạn Quỷ Phủ Quật, Mục Vỹ lại càng hiểu hơn về sự chênh lệch giữa mình và ông ta.
Khoảng cách giữa hai người còn quá xa xôi.
Nói như lời Tần Mộng Dao thì một bên là bầu trời, một bên là mặt đất!
"Vỹ ca, mười tầng cảnh giới Thông Thần tu luyện lực linh hồn, làm đầy hồ linh hồn, gọi là Thông Thần. Sau Thông Thần là cảnh giới Niết Bàn".
Tần Mộng Dao lên tiếng: "Võ giả có cảnh giới Niết Bàn nghĩa là hồ linh hồn sau khi viên mãn trở nên vững chắc và hùng hậu hơn, từ đó đúc ra hồn đàn!"
Chương 467: Trở lại Nam Vân
Hồn đàn!
Từ này rất mới mẻ với Vương Tâm Nhã nhưng đối với Mục Vỹ thì rõ như ban ngày.
Sau khi lực linh hồn đạt đến cảnh giới đại thành, hồn đàn sẽ bắt đầu tích tụ trong hồ linh hồn. Quá trình tu luyện lấy lực linh hồn làm trụ cột, dùng thiên tài địa bảo để xây dựng hồn đàn!
Tiêu hao càng nhiều thiên tài địa bảo cho việc rèn đúc hồn đàn, hồn đàn của võ giả càng ổn định, sức mạnh càng cao.
Vì vậy mà đối với cảnh giới Niết Bàn, võ giả ở tầng một cảnh giới hồn đàn rất có thể mạnh hơn so với võ giả tầng hai thậm chí tầng ba!
Võ giả cảnh giới hồn đàn vừa lật tay, núi non biển cả rung chuyển dữ dội, thành trấn với sức chứa hàng trăm nghìn người sụp đổ trong nháy mắt.
Băng biển vượt núi, không gì không làm được, gần như có thể sánh với tiên!
Cảnh giới hồn đàn có tổng cộng chín tầng, sau khi quy nhất là bước vào Tiên Cảnh!
Tiên Cảnh là dạng cao thủ chỉ xuất hiện trong tiểu thế giới Tam Thiên, không hề có trên đại lục thông thường!
Thành tiên, thành tiên. Người đời chỉ biết con đường thành tiên khó đi, nào biết lộ trình sau đó mới là gian truân hơn cả.
"Hiện tại Thánh Vũ Dịch ở cảnh giới nào rồi?", Mục Vỹ hỏi.
"Niết Bàn tầng thứ bảy, tầng thứ bảy của hồn đàn!"
Tầng thứ bảy!
Mục Vỹ khẽ hít sâu, ánh mắt trở nên nặng nề.
Thảo nào lần trước bị Thánh Vũ Dịch bắt đi mà hắn không thể phản kháng lấy một lần.
"Nói thế nghĩa là hai người Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đó ít nhất cũng là cao thủ Niết Bàn tầng thứ ba, tầng thứ tư rồi gì nữa!"
Mục Vỹ thở dài rồi đáp: "Xem ra Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đều cầm chừng lúc muốn giết huynh. Họ sợ đối phương sẽ ra tay với mình, nếu không thì cho dù có Cổ Ngọc Long Tinh nhờ cậy, huynh cũng không đánh lại hai người đó!"
"Huynh đúng là tự đại mà!"
Tần Mộng Dao bật cười: "Hai người đó đề phòng nhau nên đương nhiên sẽ không dốc hết sức giết huynh. Muội đoán họ dùng được một phần mười khả năng của mình thôi là đã tốt lắm rồi!"
"Đến nỗi thế luôn sao?", Mục Vỹ gượng cười.
"Chứ gì nữa, hiện giờ huynh có thi triển toàn bộ thủ đoạn ra thì cùng lắm cũng đánh ngang tay với muội thôi. Võ giả Niết Bàn tầng thứ nhất mà muốn ra tay, huynh chết thế nào cũng không biết!"
"Thật không? Huynh không tin!"
Mục Vỹ cười xấu xa, đột nhiên nhanh chân lại gần Tần Mộng Dao rồi vỗ một phát vào mông cô.
Bờ mông được váy đầm dài bao phủ nhưng vẫn có thể thấy nó nẩy lên mấy lần.
"Huynh... đồ lưu manh!"
Tần Mộng Dao liếc nhìn Vương Tâm Nhã sau lưng, đỏ mặt tăng tốc.
"Làm cũng đã làm rồi, để mình đánh mông một cái có sao đâu!", Mục Vỹ bĩu môi nhìn Tần Mộng Dao chạy biến, đột nhiên quay lại đùa với Vương Tâm Nhã: "Bà nhỏ ngoan hơn, chắc chắn cho ta sờ mông!"
"Muội không cho huynh sờ đâu!"
Mặt Vương Tâm Nhã càng đỏ hơn, cô ta cũng tăng tốc độ.
"Ta không đuổi theo muội ấy kịp, đuổi theo muội vẫn được!"
Mục Vỹ cười ngả ngớn, bàn tay hư hỏng luồn xuống dưới chiếc váy ngắn của Vương Tâm Nhã, không ngại chút nào.
"Muội muội tốt, ta bảo vệ muội!"
Nhưng ngay lúc này, Tần Mộng Dao lại quay trở về kéo Vương Tâm Nhã đi, hai người bay thật nhanh, bỏ Mục Vỹ lại sau lưng.
"Thôi vậy!"
Mục Vỹ bĩu môi nói: "Ban ngày ban mặt chơi không vui, tối hai muội chuẩn bị cái chăn lớn cùng ngủ với ta đi!"
"Nằm mơ!"
"Nằm mơ!"
"..."
Tại đế quốc Nam Vân.
Thành Nam Vân.
Tính đến nay đã gần nửa năm kể từ khi đế quốc Nam Vân gặp tai họa khủng khiếp, các công trình kiến trúc trong thành Nam Vân đã được khôi phục hoàn toàn.
Trong nửa năm này, Thánh Đan Tông không còn thiết lập cơ sở giao dịch mua bán tại đây nữa.
Hiện nay, nhà họ Mục và nhà họ Tiêu chia nhau cai quản đế quốc Nam Vân công bằng.
Thông Thần Các nắm giữ phần lớn tài nguyên trong thành Nam Vân.
Học viện Thất Hiền không chia nhỏ ra bảy viện như trước mà gộp lại thành một đại viện, chính là học viện Thất Hiền.
Tại Thông Thần Các.
Tề Minh, Hiên Viên Giá, Cảnh Tân Vũ, Tiêu Khánh Dư và Hoàng Vô Cực đang ở trong một phòng làm việc lớn.
"Hạn nửa năm đến rồi, không biết đại sư nương cứu sư phụ ra được chưa!", Tề Minh than thở.
"Lo làm gì, sư phụ sẽ ổn thôi. Các ngươi đã bao giờ thấy sư phụ gặp bất trắc chưa?", Hoàng Vô Cực cười khúc khích: "Trước đây mình cũng tưởng người chết rồi nhưng cuối cùng người vẫn quay về phản công đấy thôi?"
"Tề Minh à, giờ tiểu tử nhà ngươi thành các chủ Thông Thần Các rồi, thấy sao? Ngày nào cũng làm các chủ, có sướng không?", Hiên Viên Giá chuyển chủ đề, cười sảng khoái hỏi.
"Sướng hả... Sướng cái đầu ngươi ấy!"
Tề Minh uất ức đáp: "Chẳng biết nhị sư nương quản lý Thông Thần Các bự chà bá này kiểu gì luôn, đầu ta sắp nổ luôn rồi!”
"Xì, ngươi mà so được với nhị sư nương?"
"Ủa...", Cảnh Tân Vũ gãi đầu: "Sao các ngươi không gọi tiểu sư nương mà gọi là nhị sư nương thế?"
"Ngốc quá đi!", Tiêu Khánh Dư lẩm bẩm: "Còn tỷ tỷ ta mà. Tỷ ấy có hôn ước với thầy Mục, đương nhiên sẽ thành tam sư nương rồi!"
"Chắc có khi có cả tứ sư nương đấy!"
"Xùy, nói như các ngươi thì sau này thầy Mục sẽ có sư nương thứ tám, thứ 80, thứ 800 luôn quá!"
Cảnh Tân Vũ nói một thôi một hồi, lúc nhìn lại thấy Tề Minh, Hiên Viên Giá và Tiêu Khánh Dư nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ.
"Sao đó? Ta nói sai gì hả?", Cảnh Tân Vũ nói tiếp: “Tám trăm là còn ít đấy! Nói nghe nè, các ngươi có thấy khoảng thời gian đó, hai sư nương đi còn không vững không? Ta đoán với bản lĩnh của sư phụ thì tám nghìn cũng có khả năng. Lúc đó, chỉ việc nhận sư nương thôi cũng đủ làm chúng ta chết lên chết xuống rồi!”
"Cảnh Tân Vũ, đừng nói nữa!"
“Sao không cho ta nói!”, Cảnh Tân Vũ nói tiếp: "Các ngươi nghĩ thử đi, sư phụ biết nhiều võ kỹ và bí thuật như vậy, hê hê... có thuật song tu chắc luôn! Chắc mẩm quất luôn một nghìn người cùng chung chăn gối quá, trời má ơi, cái giường phải lớn chừng nào mới đủ đây!"
"Giường phải lớn chừng nào mới đủ ta không biết, nhưng ta đang nghĩ đầu của con phải lớn bao nhiêu để ta đục lỗ mới bõ!", một giọng nói lạnh căm căm vang lên sau lưng.
Cảnh Tân Vũ chậm rì rì hoàn hồn, hai mắt trợn to, đứng hình.
Chương 468: Con nên gọi người là gì?
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Trong gian phòng lớn, bọn Tề Minh, Hoàng Vô Cực lần lượt lên tiếng.
Họ mừng rỡ từ tận đáy lòng khi thấy Mục Vỹ. Không có điều gì làm họ hạnh phúc hơn giây phút nhìn thấy hắn!
"Ờ".
"Sư phụ à, con sai rồi..."
Cảnh Tân Vũ đau khổ đứng bên cạnh với cái đầu sưng vù.
Nhìn hai mỹ nữ bên mình đang nổi giận đùng đùng, Mục Vỹ trừng mắt nhìn Cảnh Tân Vũ rồi cười âm hiểm: "Con không sai, con có sai chỗ nào đâu! Nghe đây, đi mà tạo một chiếc giường khổng lồ cho một nghìn người cùng ngủ cho ta!"
"Hả?"
Khuôn mặt Cảnh Tân Vũ méo xệch khiến những người khác cười phá lên.
"Đùa thôi, hôm nay ta về là có việc quan trọng phải làm!"
"Việc gì quan trọng thế ạ? Có phải sư phụ chuẩn bị dẫn con đến nơi được gọi là Trung Châu Đại Lục đó xông xáo một lần không ạ!", Hiên Viên Giá hỏi ngay.
"Chuẩn rồi!"
Mục Vỹ vui vẻ trả lời: "Đúng là ta định dẫn các con đến đó, nhưng không phải cho các con xông xáo mà là đi chịu chết!"
"Hớ?"
"Hớ?"
"Khỏi hớ làm gì!"
Tần Mộng Dao nhìn họ, dí dỏm lên tiếng: "Thầy Mục của các con giỏi lắm, tiêu diệt toàn bộ thiên tài hàng đầu của ba môn phái đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông cơ mà. Chắc bây giờ ai trong Trung Châu Đại Lục cũng muốn giết thầy Mục của các con đấy!"
"Ủa?"
"Vậy luôn?"
Bọn học trò nghe vậy, ai cũng há hốc mồm.
"Giết hay lắm ạ!", Cảnh Tân Vũ chợt đứng lên nói lớn: "Tên Bắc Nhất Vấn Thiên kia có biết làm gì ngoài lấy cái danh đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông ra làm dáng đâu?"
"Cả Mạnh Quảng Lăng của Lục Ảnh Huyết Tông nữa, nhìn là biết chẳng ra gì, giết đáng lắm!"
Tình cảm họ dành cho Mục Vỹ luôn là sự sùng bái khắc sâu. Hận thay lúc ấy họ không có mặt ở đó, không thể chứng kiến cảnh tượng oanh liệt đầy chấn động kia.
"Rồi rồi. Nay ta về nhiều việc lắm, các con chuẩn bị rút khỏi đế quốc Nam Vân đi, ta đi làm mấy chuyện khác trước đây!"
"Vâng!"
Bọn học trò nhìn Mục Vỹ dẫn hai sư nương đi lòng vui phơi phới.
"Lẹ lẹ, nói cho bọn Cổ Vũ Phàm, Lâm Chấp thôi!"
"Đi!"
...
Sau khi rời khỏi Thông Thần Các, Mục Vỹ dẫn hai nương tử kiều mỵ về ngôi nhà xưa cũ của mình, lòng bồi hồi xúc động.
Một năm trước, hắn đến thành Nam Vân chỉ để muốn nhìn xem nhà họ Mục là thế nào. Giờ đây trở về, Mục Vỹ lại nhận ra hình dáng nhà họ Mục đã in sâu trong lòng hắn.
Ông nội Mục Thiếu Kiệt, phụ thân Mục Thanh Vũ.
Tất cả bọn họ đều trở thành vảy ngược không thể chạm vào trong tâm trí hắn.
Nhưng giờ phụ thân...
Đến cổng lớn nhà họ Mục, Mục Vỹ mỉm cười cất bước đi vào.
Hiện nay, tuy nhà họ Mục đã trở thành một gia tộc nức tiếng đế quốc Nam Vân nhưng số người trong tộc lại rất ít. Tộc nhân trong nhà họ Mục hoặc chết, hoặc bỏ chạy trong cuộc chiến ba năm trước rồi.
Lúc ấy, người nhà họ Mục đều có mặt, chỉ thiếu một mình ông nội.
Nay ông nội trở lại, trong tộc lại vắng bóng người.
"Các ngươi là..."
"Bọn ta đến tìm trưởng tộc Mục".
"Các ngươi tìm trưởng tộc Mục nào?"
"Ơ?", Mục Vỹ sửng sốt.
"Là lão trưởng tộc hay trưởng tộc mới?"
"Lão trưởng tộc? Trưởng tộc mới?"
"Đúng vậy, lão trưởng tộc là lão thái gia Mục Thiếu Kiệt, trưởng tộc mới là trưởng tộc Mục Lâm Thần".
Gì cơ?
Nghe vậy, Mục Vỹ sững sờ.
Trong đại viện nhà họ Mục có hai người đang đứng.
"Cha à, con sống độc thân đến hôm nay, tự nhiên giờ cha bảo con thành thân, trời ơi... Người đừng làm khó con chứ!", Mục Lâm Thần đứng trong viện, nói với vẻ mặt đau khổ.
"Cút! Cút hết cho ta!"
Mục Thiếu Kiệt tức đến nỗi râu cũng dựng lên, giận đùng đùng quát: "Đứa nào đứa nấy, hay thật. Con liệu mà cưới bảy tám người về cho ta, không là cẩn thận ta cắt phăng cái chân con!"
"Nhà họ Mục rộng lớn thế này chỉ còn mình ông già ta, nhà trống huơ trống hoác, đi thành thân nhanh lên. Năm sau ta muốn ôm hai đứa cháu, không, là năm đứa!"
"Cha à..."
Mặt Mục Lâm Thần như đưa đám, ông ấy chỉ biết than thở trong bất lực.
"Ông nội, muốn ôm cháu có khó đâu, năm sau con cho ông ôm hẳn mười, mười một đứa luôn cũng được!"
Giữa lúc đó, một tiếng cười sảng khoái thình lình truyền đến từ cổng lớn.
"Ai đấy?"
Sắc mặt Mục Lâm Thần thay đổi, ông ấy xoay lại nhìn thì ngây người.
Mục Thiếu Kiệt cũng ngỡ ngàng khôn xiết.
"Con nên gọi người là nghĩa phụ hay nhị thúc đây?"
"Tiểu tử thối này!"
Mục Lâm Thần vừa định tiến lên ôm Mục Vỹ thì một bóng người gạt bay ông ấy ra xa, sau đó bổ nhào về phía Mục Vỹ.
"Vỹ Nhi, Vỹ Nhi, đứa cháu ngoan của ta, là con thật sao, là con thật sao?"
Hai tay Mục Thiếu Kiệt run rẩy sờ má Mục Vỹ, nước mắt tuôn rơi.
Chương 469: Cùng chung chăn gối
"Ông nội... con về rồi còn gì?", giọng nghèn nghẹn nhưng Mục Vỹ vẫn cười tươi rói với Mục Thiếu Kiệt.
"Ông nội vô dụng mới làm con bị người ta bắt đi. Cháu ngoan của ta, chịu khổ nhiều rồi đúng không. Do ông nội cả, ông nội nên ở lại Lôi Âm Cốc chờ con đi ra mới phải".
Nghĩ đến việc Mục Vỹ sẵn sàng mạo hiểm để giúp mình ra ngoài, lòng Mục Thiếu Kiệt nhói đau.
"Ha ha... Không sao đâu ạ. Ông nội à, mấy kẻ đó có phải đối thủ của con đâu!"
Mục Vỹ vui vẻ an ủi: "Ông nội đừng khóc đấy, không là mất mặt với cháu dâu cho coi!"
"Cháu dâu?"
Thấy hai nữ tử xinh đẹp đứng sau lưng Mục Vỹ, Mục Thiếu Kiệt cười hớn hở: "Được lắm, được lắm. Nhãi con này nhanh tay hơn nhị thúc nó nhiều".
Trong lúc trò chuyện, mọi người đi vào đại sảnh nhà họ Mục.
Sau khi hay tin phụ thân Mục Thanh Vũ của mình vẫn còn sống, Mục Vỹ nở nụ cười mừng rỡ.
Hắn cũng kể những chuyện mình đã trải qua trong chuyến hành trình cho ông nội và nhị thúc nghe, chẳng qua phần nào nguy hiểm đều bị hắn giấu nhẹm đi.
"Ha ha... Tốt, tối nay ở nhà, gọi bọn học trò của con tới đi. Hôm nay ông nội rất vui, uống với mấy đứa một bữa. Trong thời gian con không ở đây, các đồ đệ của con ngày nào cũng thay phiên nhau đến chơi với ông nội. Đứa nào cũng ngoan cả!"
"Vâng!"
Mục Vỹ mới đến thành Nam Vân thôi nên không sốt ruột xử lý công việc.
Thế là tối đó, toàn bộ những người từng là thành viên lớp chín do Mục Vỹ đảm nhiệm như Mục Phong Hành, Tề Minh, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Cổ Vũ Phàm, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá, Hoàng Vô Cực đến nhà họ Mục tổ chức tiệc rượu.
Tối nay, nhà họ Mục chìm trong bầu không khí hân hoan. Lớp chín gợi lại kỉ niệm thời còn đi học, lúc thì cười phá lên, lúc thì đùa giỡn với nhau.
Đêm khuya, Mục Vỹ loạng choạng lẻn vào một gian phòng trong âm thầm.
Hắn say ngà ngà lặng lẽ leo lên một cái giường lớn.
"Ra ngoài!"
Tiếng quát rét lạnh truyền đến từ trên giường làm Mục Vỹ giật mình. Hắn cười cười: "Bà lớn giận rồi sao? Tối nay huynh ngủ với bà lớn này".
"Huynh qua phòng Tâm Nhi ngủ đi!"
Tần Mộng Dao hờ hững đáp. Một bức tường băng xuất hiện trước giường ngăn không cho Mục Vỹ đi tới.
Thấy cảnh này, mặt Mục Vỹ nhăn nhúm như ăn phải khổ qua. Hắn mới bị Vương Tâm Nhã đuổi ra khỏi phòng đây này...
"Hầy... Có hai cô kiều thê hai bên mà để mình phòng không gối chiếc là sao?"
Mục Vỹ ngửa mặt lên trời than thở, bay lên nóc một gian lầu các.
Dõi mắt nhìn quanh, Mục Vỹ chợt phát hiện ra một bóng người ở cách đó không xa.
"Lâm Hiền Ngọc!"
Lại gần người đó, Mục Vỹ khẽ cười.
"Thuộc hạ biết người sẽ trở lại mà!", Lâm Hiền Ngọc cũng cười nhìn Mục Vỹ.
"Sao rồi? Tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết đến tầng mấy rồi?"
"Tầng thứ ba ạ".
Mục Vỹ hơi ngẩn người: "Tên này được đấy, tầng thứ ba luôn. Vậy bây giờ là tầng thứ mấy của cảnh giới Thông Thần rồi?"
"Tầng ba!"
"Đỉnh!"
Mục Vỹ cười ha ha.
"Vẫn chưa bằng người, thuộc hạ biết người đã là Thông Thần tầng thứ năm rồi", Lâm Hiền Ngọc gượng cười.
"Sao nào? Muốn thấy khoảng trời rộng lớn hơn chứ?"
"Chắc chắn rồi!"
Lâm Hiền Ngọc mỉm cười: "Trừ đi ba năm người mất tích thì còn một năm rưỡi nữa mới hết ba năm ước hẹn với người, thuộc hạ vẫn muốn tuân thủ cam kết".
Hai người nhìn nhau cười, sau đó dang tay ôm chầm lấy nhau.
Không biết từ lúc nào, hai người không còn là chủ tớ nữa mà mối quan hệ đã tiến thêm một bước, trở thành bạn bè, thậm chí là huynh đệ. Có đôi lúc không nói ra nhưng đôi bên vẫn ngầm hiểu.
Mục Vỹ lại đi xuống uống một chầu với bọn học trò và ông nội, thúc thúc. Đến hơn nửa đêm, hắn mới lén lút quay lại lần nữa.
Có điều lần này Mục Vỹ biết điều hơn.
Nhìn hai gian phòng sát nhau, Mục Vỹ lén lút lẻn vào phòng Vương Tâm Nhã. Hắn nhìn cô ta đang ngủ say, một đóa hỏa liên tím nở rộ trong tay.
Một tiếng động vang lên, bức tường ngăn cách hai gian phòng với nhau bị ngọn lửa nung chảy, từ từ tan biến.
Mục Vỹ mừng thầm trong lòng, vận chuyển chân nguyên chậm rãi di chuyển hai chiếc giường lớn vào một chỗ.
"Hê hê hê..."
Mục Vỹ chà hai tay, vừa thoăn thoắt cởi quần áo vừa lại gần chiếc giường lớn được ghép lại.
Chát...
Chát...
Hai tiếng tát vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, kèm theo còn có hai tiếng hét.
Giữa chiếc giường lớn là Mục Vỹ với hai bên má sưng vù, hai bên trái phải là Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đang cười nắc nẻ. Hai người vừa bôi thuốc cho Mục Vỹ vừa che miệng cười.
"Ghét hai muội quá đi mất!"
"Ai bảo huynh không đứng đắn thế chứ!"
Nhìn bức tường vốn chắn giữa hai phòng biến mất, Tần Mộng Dao giận dỗi trách: "Không ngờ huynh nghĩ ra kế sách dở hơi vậy luôn, huynh muốn..."
"Sao không được?"
Mục Vỹ vừa nói xong đã đau đến nhe răng, phiền muộn than thở: "Dù không được thì hai muội cũng đâu cần đánh ác vậy đâu, còn đánh bằng chân nguyên nữa chứ!"
Mục Vỹ suýt thì bị cú tát của hai cô nàng làm cho ngu người luôn rồi.
"Muội xin lỗi Vỹ ca!", Vương Tâm Nhã rốt cuộc mềm lòng, vừa vuốt má Mục Vỹ vừa áy náy giải thích: "Muội đâu biết là huynh!"
"Muội muội à, muội đừng chiều hư huynh ấy, không thì huynh ấy được nước lấn lên trời luôn ấy. Muội không biết chứ năm đó huynh ấy xấu tính lắm!"
"Ơ? Sao ta xấu tính?"
"Huynh..."
"Hê hê, ta không biết ta có được nước lấn lên tới trời hay không, nhưng tiểu đệ đệ của ta thì dựng thẳng lên rồi này!"
Mục Vỹ cười xấu xa, kéo chiếc chăn lớn lên. Tiếng thở dốc yêu kiều dần vang vọng trong phòng, xuân sắc triền miên.
Đêm nay là đêm không ngủ đối với những người ở đế quốc Nam Vân!
Mục Vỹ lại càng như vậy.
Nhưng đối với một số thế lực ở Trung Châu Đại Lục, hôm nay lại là một ngày đầy sóng gió!
Bất Hủ Dịch của đảo Thiên Tà, đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông Bắc Nhất Vấn Thiên, thiếu tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông Mạnh Quảng Lăng đã chết. Tin tức này đủ để làm toàn bộ Trung Châu Đại Lục rúng động!
Chương 470: Kinh động Trung Châu
Đảo Thiên Tà là một hòn đảo lớn sát phía Nam Trung Châu Đại Lục.
Khác với những nơi khác, các đồ đệ của đảo Thiên Tà không tập trung một chỗ, quản lý cũng không nghiêm ngặt, nhưng không vì thế mà nơi này trở nên lỏng lẻo.
Ngược lại, đảo Thiên Tà được công nhận là thế lực khó thâm nhập nhất ở Trung Châu Đại Lục.
Bây giờ, đảo chủ Quân Vô Tà đang khép hờ mắt ngồi dựa vào ghế.
Y im lặng nhìn xuống dưới.
Sau đó mở mắt ra, trông rất lười nhác.
Quân Vô Tà hé miệng nói: “Nói đi, phải có ai cho ta một lời giải thích về chuyện này chứ!”
“Đảo chủ, lần này toàn quân của đảo Thiên Tà bị tiêu diệt là vì Mục Vỹ, tên này đáng chết!”
“Đúng vậy, hơn nữa hắn còn có Nhiếp Hồn Châu của Vạn Quỷ lão nhân và Cổ Ngọc Long Tinh. Đây có thể coi là hai món bảo bối cấp thiên khí hạ phẩm, à hắn còn có kính Phong Hồi nữa!”
“Vậy tổng hắn có ba món thiên khí, chắc chỉ có cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, hay thậm chí là cảnh giới Niết Bàn như người mới có thể hạ được hắn!”
Bụp…
Đảo chủ của các đảo lần lượt lên tiếng, nhưng còn chưa nói hết câu, Quân Vô Tà đã đập vỡ tan chiếc ghế bên dưới.
“Nói thừa, lẽ nào ta không biết những chuyện này? Nhưng bây giờ, Mục Vỹ đang ở đâu? Các ngươi đã tìm thấy chưa? Nếu hắn xuất hiện ở nhà họ Vỹ, Tụ Tiên Các hay điện Tam Cực thì các ngươi định bắt rồi giết hắn kiểu gì?”
“Chuyện này…”
Nếu Mục Vỹ đến nương nhờ các thế lực lớn ấy thì đúng là khó cho bọn họ thật.
“Hừ! Đừng nói vớ vẩn nữa, từ giờ trở đi, các ngươi phải tìm kiếm tung tích của Mục Vỹ ở cả Trung Châu Đại Lục, thậm chí là Đông Hoang, Bắc Địch, Tây Mạc và Nam Man, ai tìm thấy sẽ được thưởng một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm!”
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”
Cùng lúc đó, tông chủ Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông cũng đang vô cùng tức giận.
“Cứ tìm Mục Vỹ trước đã rồi lập kế sách sau, các ngươi lui hết đi!”, tương tự như Quân Vô Tà, Thánh Vũ Dịch cũng tỏ ra rất bình thản.
Nhưng không ai phát hiện tóc ông ta đã bạc hơn nhiều.
Một người đi vào đại điện.
“Tử Vũ Di, bà xem đồ đệ ngoan mà mình dạy dỗ đi…”
Thánh Vũ Dịch cười khổ nhìn người đó.
“Ta không quan tâm ông định đối phó với Mục Vỹ thế nào, nhưng ông không được động đến một cọng lông của Mộng Dao, nếu không ta sẽ tàn sát hết đệ tử của Thánh Đan Tông!”
Người phụ nữ che khăn màu tím lạnh lùng nói.
“Bà…”, Thánh Vũ Dịch sửng sốt: “Chỉ vì thần phách Băng Hoàng có đáng không?”
“Không, nhưng… nếu vì phi thăng thành tiên và tiến vào tiểu thế giới Tam Thiên thì ông nghĩ xem có đáng không?”
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Thánh Vũ Dịch ngẩn ra.
“Bà nói lại đi!”
“Thần phách của Tần Mộng Dao có năng lực khiến người ta tìm được đường tới tiểu thế giới Tam Thiên, điều này có nghĩa là gì thì ông hiểu rõ hơn ta, vì thế ta không nói nhiều nữa!”
Dứt lời, Tử Vũ Di quay người rời đi.
Thánh Vũ Dịch đứng yên tại chỗ một lúc rồi lên tiếng: “Hạ lệnh xuống dưới, bắt đầu từ giờ sẽ truy sát Mục Vỹ, ai lấy đầu của hắn trước tiên thì sẽ được thưởng một triệu linh tinh hạ phẩm!”
Cùng lúc đó tại Lục Ảnh Huyết Tông, Mạnh Nhất Phàm hạ một mệnh lệnh với vẻ mặt đau thương.
“Ai lấy được đầu của Mục Vỹ trước tiên sẽ được thưởng năm trăm nghìn linh tinh hạ phẩm!”
Cả Trung Châu Đại Lục lập tức sôi sục.
Đầu của Mục Vỹ đã được nâng giá đến năm trăm nghìn linh tinh hạ phẩm!
Mức giá hấp dẫn này đã khiến biết bao võ giả phải điên cuồng, còn các võ giả cùng tên Mục Vỹ ở Trung Châu Đại Lục cũng vô cớ bị giết chết.
Mục Vỹ thật đang ở đế quốc Nam Vân thì không biết gì về chuyện này cả.
Lúc này, Cam Kinh Vũ mặc y phục bằng vải bố đang ngồi pha trà trước mặt Mục Vỹ.
Mục Vỹ nhìn Cam Kinh Vũ rồi nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn, đại sư Cam, ta có hai đãi ngộ cho ông. Thứ nhất, ông đang là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, ta có thể giúp ông đột phá lên cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất và tu luyện tầng thứ nhất cảnh giới hồn đàn, thiên tài địa bảo ta cũng sẽ cung cấp!”
“Thứ hai, ông đang là thầy luyện đan tám sao, đã có thể luyện chế sơn đan thượng đẳng. Ta không nói nhiều nữa, ta có thể giúp ông trở thành thầy luyện đan chín sao, thậm chí là… mười sao!”
Nghe thấy hai điều kiện này của Mục Vỹ, Cam Kinh Vũ im lặng ngước lên nhìn.
Cam Kinh Vũ trầm mặc một lát rồi cười nói: “Ta tin cậu có thể làm được điều thứ nhất, nhưng điều thứ hai thì…”
Soạt…
Cam Kinh Vũ còn chưa nói hết câu, Mục Vỹ đã lấy một xấp giấy lớn ở trong ngực ra.
Bên trên chi chít các con chữ.
“Bách Kim Hư Cốt Đan!”
“Thánh Hồn Đan!”
“Linh Hư Bách Cốc Đan!”
“Đại La Chân Đan!”
Nhìn các tờ giấy liệt kê chi chít các đan dược, phương thức, thậm chí là cách luyện chế đan dược đó, Cam Kinh Vũ hơi ngẩn ra.
“Ta đồng ý!”
Cam Kinh Vũ không nhiều lời mà lập tức đồng ý luôn.
Đương nhiên ông ấy biết Mục Vỹ đến có mục đích gì và hắn định làm gì.
“À, thật ra còn điều kiện thứ ba nữa. Đó là nếu ông muốn thì ta có thể giúp ông giành lại Tụ Tiên Các, nếu ông không tin thì chúng ta có thể cùng nhau gây dựng một thế lực còn mạnh hơn cả Tụ Tiên Các!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.
Những việc hắn cần làm khi quay lại đế quốc Nam Vân đều xếp sau, duy chỉ có lôi kéo Cam Kinh Vũ mới là chuyện quan trọng nhất!
"Khụ khụ..."
Mục Vỹ vừa liếc nhìn Tần Mộng Dao bên cạnh vừa ho sặc sụa.
"Muội chào Mộng Dao tỷ tỷ..."
Bấy giờ Vương Tâm Nhã mới nhận ra Tần Mộng Dao đang đứng cạnh Mục Vỹ, cô ta đỏ mặt cúi đầu.
Bầu không khí thật kỳ lạ!
Tần Mộng Dao nhìn chằm chằm Vương Tâm Nhã, quan sát cô ta.
"Dáng đẹp, mặt cũng đẹp, bảo sao tên háo sắc này động lòng!"
"Khụ khụ..."
Nghe Tần Mộng Dao nói vậy, Mục Vỹ đỏ mặt thầm nghĩ: Bà cô của ta ơi, ở đây một đống người mà muội nói gì vậy hả!
"Cảm ơn tỷ tỷ đã khen ạ!", tai Vương Tâm Nhã cũng đỏ lên luôn rồi.
Mục Vỹ và Tần Mộng Dao vốn có hôn ước với nhau từ trước, cô ta là kẻ thứ ba chen chân vào, trải qua một đêm cùng với Mục Vỹ, đương nhiên lúc này thấy Tần Mộng Dao phải hổ thẹn rồi.
Mà nhìn lại bản thân thì, mặc dù về ngoại hình cô ta có thể so bì với Tần Mộng Dao nhưng về thực lực và thiên phú lại thua xa.
Quan trọng là Tần Mộng Dao rất có khí chất, và tình cảm mà cô dành cho Mục Vỹ bền vững hơn năm tháng.
"Tạm bỏ qua đấy, tên này có bao giờ đứng đắn được đâu. Sau này muội phải trông chừng huynh ấy kĩ vào, không là huynh ấy cho làm quen với một cô muội muội nữa đấy!", Tần Mộng Dao cười nhẹ.
Trong ba năm qua, quá nhiều chuyện xảy đến với Mục Vỹ nhưng chưa có lần nào cô có thể ở bên Mục Vỹ.
Cô được nhận đường lối tu luyện tốt nhất, tài nguyên tu luyện tốt nhất tại Thánh Đan Tông.
Trong khi Mục Vỹ phải chịu sự giày vò và hành hạ đau đớn cùng cực mà không có lấy một người bầu bạn.
Vương Tâm Nhã chờ Mục Vỹ ba năm, quên mình không đòi hỏi, Mục Vỹ quả không sai khi chấp nhận muội ấy.
"Tâm Nhi muội muội, huynh ấy chẳng khác gì Sở Khanh cả, muội cẩn thận chút, đừng để bị huynh ấy...", Tần Mộng Dao thì thầm.
Nhưng cô nói được giữa chừng thì phát hiện ra khuôn mặt diễm lệ của Vương Tâm Nhã ửng hồng.
"Không thể nào? Huynh ấy đã..."
Tần Mộng Dao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như sắp phun ra lửa.
"Huynh được lắm Mục Vỹ, hành sự nhanh thật, thảo nào vừa gặp muội là như con sói đói..."
Như nhận ra Tần Mộng Dao đang ám chỉ điều gì, Mục Vỹ sợ sệt gãi đầu, nhìn sang nơi khác.
"Lí Trạch Lâm, mong huynh giúp ta một chuyện!"
"Hả? Chuyện gì?"
"Mấy thiên linh thú phi hành này ấy, à thì... điện Tam Cực chắc không thiếu nhỉ? Tặng ta mười mấy con được không?"
Phụt...
Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Lí Trạch Lâm ngẩn người.
Tặng huynh mười mấy con á?
"Đừng hiểu lầm, bao nhiêu tiền để ta trả!"
"Như vậy đi, huynh cần để di chuyển đúng chứ? Thế thì ta có thể xin điện Tam Cực cho huynh mượn mười mấy con đại bàng Linh Phong này dùng một thời gian!"
"Đa tạ, mong là mười ngày sau có thể đưa hơn mười con đại bàng Linh Phong này đến đế quốc Nam Vân!"
Lí Trạch Lâm mỉm cười gật đầu, có vẻ gã đã nhận ra Mục Vỹ đang nghĩ gì trong đầu.
"Đi thôi!"
Mục Vỹ quay người nói với Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
"Giờ sẽ xuất phát trở về đế quốc Nam Vân, ta phải làm một số việc ở đó rồi mới quay lại Trung Châu Đại Lục được. Mấy tháng qua ta cũng chuẩn bị xong rồi!"
"Chuẩn bị gì thế?", Vương Tâm Nhã tò mò hỏi.
"Cái người háo sắc này giết Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng hồi đi Vạn Quỷ Phủ Quật rồi, muội nghĩ huynh ấy phải chuẩn bị cái gì?", Tần Mộng Dao che miệng cười.
"Ơ?"
Vương Tâm Nhã tái mặt, nhìn Mục Vỹ một cách khó tin.
"Ơ gì hả? Đi thôi bà lớn, bà nhỏ, đúng lúc ông nội ta đang ở đế quốc Nam Vân, về gặp luôn cho vuông!"
Mục Vỹ vui vẻ lên tiếng. Ba người ngự không phi hành, tự do tự tại biết bao.
Một bên khác, đội quân của thánh địa Trì Dao.
"Doãn Nhi muội muội, đang nhìn gì thế? Đi nào!", Thư Tâm Nhiễm nhìn tiểu sư muội của mình, nói: "Tên Mục Vỹ đó đúng là đồ điên, dám giết cả Bất Hủ Dịch, Mạnh Quảng Lăng và Bắc Nhất Vấn Thiên! Chuyến này đi hắn có chạy đằng trời cũng không thoát!"
"Sao?"
Mặt mày Tiêu Doãn Nhi trắng bệch ngay sau khi nghe thấy lời này.
Từ ngày Mục Vỹ bị bắt đi, cô ấy thấy khoảng cách giữa mình và Mục Vỹ ngày một lớn dần nên một thân một mình đến Trung Châu Đại Lục. Trên đường đi, cô ấy bị kẻ gian nhắm vào, được một nữ tử che mặt cứu giúp.
Tiêu Doãn Nhi không ngờ rằng nữ tử che mặt trông dịu dàng và dễ gần này lại là thánh nữ thánh địa Trì Dao.
Rồi như một lẽ tự nhiên, cô ấy gia nhập thánh địa Trì Dao.
Tiêu Doãn Nhi tham gia chuyến đi tầm bảo này theo lời của thánh nữ Trì Dao, ngờ đâu lại thấy Mục Vỹ tại đây.
Lúc này, thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đi sát bên Mục Vỹ với nụ cười ấm áp trên môi, lòng Tiêu Doãn Nhi cay đắng hơn bao giờ hết.
...
Với tu vi của ba người mà phải tròn ba ngày mới đến đế quốc Nam Vân.
Song, nghĩ đến việc trước đây Thánh Vũ Dịch chỉ mất có nửa ngày đã mang mình đến Vạn Quỷ Phủ Quật, Mục Vỹ lại càng hiểu hơn về sự chênh lệch giữa mình và ông ta.
Khoảng cách giữa hai người còn quá xa xôi.
Nói như lời Tần Mộng Dao thì một bên là bầu trời, một bên là mặt đất!
"Vỹ ca, mười tầng cảnh giới Thông Thần tu luyện lực linh hồn, làm đầy hồ linh hồn, gọi là Thông Thần. Sau Thông Thần là cảnh giới Niết Bàn".
Tần Mộng Dao lên tiếng: "Võ giả có cảnh giới Niết Bàn nghĩa là hồ linh hồn sau khi viên mãn trở nên vững chắc và hùng hậu hơn, từ đó đúc ra hồn đàn!"
Chương 467: Trở lại Nam Vân
Hồn đàn!
Từ này rất mới mẻ với Vương Tâm Nhã nhưng đối với Mục Vỹ thì rõ như ban ngày.
Sau khi lực linh hồn đạt đến cảnh giới đại thành, hồn đàn sẽ bắt đầu tích tụ trong hồ linh hồn. Quá trình tu luyện lấy lực linh hồn làm trụ cột, dùng thiên tài địa bảo để xây dựng hồn đàn!
Tiêu hao càng nhiều thiên tài địa bảo cho việc rèn đúc hồn đàn, hồn đàn của võ giả càng ổn định, sức mạnh càng cao.
Vì vậy mà đối với cảnh giới Niết Bàn, võ giả ở tầng một cảnh giới hồn đàn rất có thể mạnh hơn so với võ giả tầng hai thậm chí tầng ba!
Võ giả cảnh giới hồn đàn vừa lật tay, núi non biển cả rung chuyển dữ dội, thành trấn với sức chứa hàng trăm nghìn người sụp đổ trong nháy mắt.
Băng biển vượt núi, không gì không làm được, gần như có thể sánh với tiên!
Cảnh giới hồn đàn có tổng cộng chín tầng, sau khi quy nhất là bước vào Tiên Cảnh!
Tiên Cảnh là dạng cao thủ chỉ xuất hiện trong tiểu thế giới Tam Thiên, không hề có trên đại lục thông thường!
Thành tiên, thành tiên. Người đời chỉ biết con đường thành tiên khó đi, nào biết lộ trình sau đó mới là gian truân hơn cả.
"Hiện tại Thánh Vũ Dịch ở cảnh giới nào rồi?", Mục Vỹ hỏi.
"Niết Bàn tầng thứ bảy, tầng thứ bảy của hồn đàn!"
Tầng thứ bảy!
Mục Vỹ khẽ hít sâu, ánh mắt trở nên nặng nề.
Thảo nào lần trước bị Thánh Vũ Dịch bắt đi mà hắn không thể phản kháng lấy một lần.
"Nói thế nghĩa là hai người Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đó ít nhất cũng là cao thủ Niết Bàn tầng thứ ba, tầng thứ tư rồi gì nữa!"
Mục Vỹ thở dài rồi đáp: "Xem ra Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm đều cầm chừng lúc muốn giết huynh. Họ sợ đối phương sẽ ra tay với mình, nếu không thì cho dù có Cổ Ngọc Long Tinh nhờ cậy, huynh cũng không đánh lại hai người đó!"
"Huynh đúng là tự đại mà!"
Tần Mộng Dao bật cười: "Hai người đó đề phòng nhau nên đương nhiên sẽ không dốc hết sức giết huynh. Muội đoán họ dùng được một phần mười khả năng của mình thôi là đã tốt lắm rồi!"
"Đến nỗi thế luôn sao?", Mục Vỹ gượng cười.
"Chứ gì nữa, hiện giờ huynh có thi triển toàn bộ thủ đoạn ra thì cùng lắm cũng đánh ngang tay với muội thôi. Võ giả Niết Bàn tầng thứ nhất mà muốn ra tay, huynh chết thế nào cũng không biết!"
"Thật không? Huynh không tin!"
Mục Vỹ cười xấu xa, đột nhiên nhanh chân lại gần Tần Mộng Dao rồi vỗ một phát vào mông cô.
Bờ mông được váy đầm dài bao phủ nhưng vẫn có thể thấy nó nẩy lên mấy lần.
"Huynh... đồ lưu manh!"
Tần Mộng Dao liếc nhìn Vương Tâm Nhã sau lưng, đỏ mặt tăng tốc.
"Làm cũng đã làm rồi, để mình đánh mông một cái có sao đâu!", Mục Vỹ bĩu môi nhìn Tần Mộng Dao chạy biến, đột nhiên quay lại đùa với Vương Tâm Nhã: "Bà nhỏ ngoan hơn, chắc chắn cho ta sờ mông!"
"Muội không cho huynh sờ đâu!"
Mặt Vương Tâm Nhã càng đỏ hơn, cô ta cũng tăng tốc độ.
"Ta không đuổi theo muội ấy kịp, đuổi theo muội vẫn được!"
Mục Vỹ cười ngả ngớn, bàn tay hư hỏng luồn xuống dưới chiếc váy ngắn của Vương Tâm Nhã, không ngại chút nào.
"Muội muội tốt, ta bảo vệ muội!"
Nhưng ngay lúc này, Tần Mộng Dao lại quay trở về kéo Vương Tâm Nhã đi, hai người bay thật nhanh, bỏ Mục Vỹ lại sau lưng.
"Thôi vậy!"
Mục Vỹ bĩu môi nói: "Ban ngày ban mặt chơi không vui, tối hai muội chuẩn bị cái chăn lớn cùng ngủ với ta đi!"
"Nằm mơ!"
"Nằm mơ!"
"..."
Tại đế quốc Nam Vân.
Thành Nam Vân.
Tính đến nay đã gần nửa năm kể từ khi đế quốc Nam Vân gặp tai họa khủng khiếp, các công trình kiến trúc trong thành Nam Vân đã được khôi phục hoàn toàn.
Trong nửa năm này, Thánh Đan Tông không còn thiết lập cơ sở giao dịch mua bán tại đây nữa.
Hiện nay, nhà họ Mục và nhà họ Tiêu chia nhau cai quản đế quốc Nam Vân công bằng.
Thông Thần Các nắm giữ phần lớn tài nguyên trong thành Nam Vân.
Học viện Thất Hiền không chia nhỏ ra bảy viện như trước mà gộp lại thành một đại viện, chính là học viện Thất Hiền.
Tại Thông Thần Các.
Tề Minh, Hiên Viên Giá, Cảnh Tân Vũ, Tiêu Khánh Dư và Hoàng Vô Cực đang ở trong một phòng làm việc lớn.
"Hạn nửa năm đến rồi, không biết đại sư nương cứu sư phụ ra được chưa!", Tề Minh than thở.
"Lo làm gì, sư phụ sẽ ổn thôi. Các ngươi đã bao giờ thấy sư phụ gặp bất trắc chưa?", Hoàng Vô Cực cười khúc khích: "Trước đây mình cũng tưởng người chết rồi nhưng cuối cùng người vẫn quay về phản công đấy thôi?"
"Tề Minh à, giờ tiểu tử nhà ngươi thành các chủ Thông Thần Các rồi, thấy sao? Ngày nào cũng làm các chủ, có sướng không?", Hiên Viên Giá chuyển chủ đề, cười sảng khoái hỏi.
"Sướng hả... Sướng cái đầu ngươi ấy!"
Tề Minh uất ức đáp: "Chẳng biết nhị sư nương quản lý Thông Thần Các bự chà bá này kiểu gì luôn, đầu ta sắp nổ luôn rồi!”
"Xì, ngươi mà so được với nhị sư nương?"
"Ủa...", Cảnh Tân Vũ gãi đầu: "Sao các ngươi không gọi tiểu sư nương mà gọi là nhị sư nương thế?"
"Ngốc quá đi!", Tiêu Khánh Dư lẩm bẩm: "Còn tỷ tỷ ta mà. Tỷ ấy có hôn ước với thầy Mục, đương nhiên sẽ thành tam sư nương rồi!"
"Chắc có khi có cả tứ sư nương đấy!"
"Xùy, nói như các ngươi thì sau này thầy Mục sẽ có sư nương thứ tám, thứ 80, thứ 800 luôn quá!"
Cảnh Tân Vũ nói một thôi một hồi, lúc nhìn lại thấy Tề Minh, Hiên Viên Giá và Tiêu Khánh Dư nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ.
"Sao đó? Ta nói sai gì hả?", Cảnh Tân Vũ nói tiếp: “Tám trăm là còn ít đấy! Nói nghe nè, các ngươi có thấy khoảng thời gian đó, hai sư nương đi còn không vững không? Ta đoán với bản lĩnh của sư phụ thì tám nghìn cũng có khả năng. Lúc đó, chỉ việc nhận sư nương thôi cũng đủ làm chúng ta chết lên chết xuống rồi!”
"Cảnh Tân Vũ, đừng nói nữa!"
“Sao không cho ta nói!”, Cảnh Tân Vũ nói tiếp: "Các ngươi nghĩ thử đi, sư phụ biết nhiều võ kỹ và bí thuật như vậy, hê hê... có thuật song tu chắc luôn! Chắc mẩm quất luôn một nghìn người cùng chung chăn gối quá, trời má ơi, cái giường phải lớn chừng nào mới đủ đây!"
"Giường phải lớn chừng nào mới đủ ta không biết, nhưng ta đang nghĩ đầu của con phải lớn bao nhiêu để ta đục lỗ mới bõ!", một giọng nói lạnh căm căm vang lên sau lưng.
Cảnh Tân Vũ chậm rì rì hoàn hồn, hai mắt trợn to, đứng hình.
Chương 468: Con nên gọi người là gì?
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Trong gian phòng lớn, bọn Tề Minh, Hoàng Vô Cực lần lượt lên tiếng.
Họ mừng rỡ từ tận đáy lòng khi thấy Mục Vỹ. Không có điều gì làm họ hạnh phúc hơn giây phút nhìn thấy hắn!
"Ờ".
"Sư phụ à, con sai rồi..."
Cảnh Tân Vũ đau khổ đứng bên cạnh với cái đầu sưng vù.
Nhìn hai mỹ nữ bên mình đang nổi giận đùng đùng, Mục Vỹ trừng mắt nhìn Cảnh Tân Vũ rồi cười âm hiểm: "Con không sai, con có sai chỗ nào đâu! Nghe đây, đi mà tạo một chiếc giường khổng lồ cho một nghìn người cùng ngủ cho ta!"
"Hả?"
Khuôn mặt Cảnh Tân Vũ méo xệch khiến những người khác cười phá lên.
"Đùa thôi, hôm nay ta về là có việc quan trọng phải làm!"
"Việc gì quan trọng thế ạ? Có phải sư phụ chuẩn bị dẫn con đến nơi được gọi là Trung Châu Đại Lục đó xông xáo một lần không ạ!", Hiên Viên Giá hỏi ngay.
"Chuẩn rồi!"
Mục Vỹ vui vẻ trả lời: "Đúng là ta định dẫn các con đến đó, nhưng không phải cho các con xông xáo mà là đi chịu chết!"
"Hớ?"
"Hớ?"
"Khỏi hớ làm gì!"
Tần Mộng Dao nhìn họ, dí dỏm lên tiếng: "Thầy Mục của các con giỏi lắm, tiêu diệt toàn bộ thiên tài hàng đầu của ba môn phái đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông cơ mà. Chắc bây giờ ai trong Trung Châu Đại Lục cũng muốn giết thầy Mục của các con đấy!"
"Ủa?"
"Vậy luôn?"
Bọn học trò nghe vậy, ai cũng há hốc mồm.
"Giết hay lắm ạ!", Cảnh Tân Vũ chợt đứng lên nói lớn: "Tên Bắc Nhất Vấn Thiên kia có biết làm gì ngoài lấy cái danh đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông ra làm dáng đâu?"
"Cả Mạnh Quảng Lăng của Lục Ảnh Huyết Tông nữa, nhìn là biết chẳng ra gì, giết đáng lắm!"
Tình cảm họ dành cho Mục Vỹ luôn là sự sùng bái khắc sâu. Hận thay lúc ấy họ không có mặt ở đó, không thể chứng kiến cảnh tượng oanh liệt đầy chấn động kia.
"Rồi rồi. Nay ta về nhiều việc lắm, các con chuẩn bị rút khỏi đế quốc Nam Vân đi, ta đi làm mấy chuyện khác trước đây!"
"Vâng!"
Bọn học trò nhìn Mục Vỹ dẫn hai sư nương đi lòng vui phơi phới.
"Lẹ lẹ, nói cho bọn Cổ Vũ Phàm, Lâm Chấp thôi!"
"Đi!"
...
Sau khi rời khỏi Thông Thần Các, Mục Vỹ dẫn hai nương tử kiều mỵ về ngôi nhà xưa cũ của mình, lòng bồi hồi xúc động.
Một năm trước, hắn đến thành Nam Vân chỉ để muốn nhìn xem nhà họ Mục là thế nào. Giờ đây trở về, Mục Vỹ lại nhận ra hình dáng nhà họ Mục đã in sâu trong lòng hắn.
Ông nội Mục Thiếu Kiệt, phụ thân Mục Thanh Vũ.
Tất cả bọn họ đều trở thành vảy ngược không thể chạm vào trong tâm trí hắn.
Nhưng giờ phụ thân...
Đến cổng lớn nhà họ Mục, Mục Vỹ mỉm cười cất bước đi vào.
Hiện nay, tuy nhà họ Mục đã trở thành một gia tộc nức tiếng đế quốc Nam Vân nhưng số người trong tộc lại rất ít. Tộc nhân trong nhà họ Mục hoặc chết, hoặc bỏ chạy trong cuộc chiến ba năm trước rồi.
Lúc ấy, người nhà họ Mục đều có mặt, chỉ thiếu một mình ông nội.
Nay ông nội trở lại, trong tộc lại vắng bóng người.
"Các ngươi là..."
"Bọn ta đến tìm trưởng tộc Mục".
"Các ngươi tìm trưởng tộc Mục nào?"
"Ơ?", Mục Vỹ sửng sốt.
"Là lão trưởng tộc hay trưởng tộc mới?"
"Lão trưởng tộc? Trưởng tộc mới?"
"Đúng vậy, lão trưởng tộc là lão thái gia Mục Thiếu Kiệt, trưởng tộc mới là trưởng tộc Mục Lâm Thần".
Gì cơ?
Nghe vậy, Mục Vỹ sững sờ.
Trong đại viện nhà họ Mục có hai người đang đứng.
"Cha à, con sống độc thân đến hôm nay, tự nhiên giờ cha bảo con thành thân, trời ơi... Người đừng làm khó con chứ!", Mục Lâm Thần đứng trong viện, nói với vẻ mặt đau khổ.
"Cút! Cút hết cho ta!"
Mục Thiếu Kiệt tức đến nỗi râu cũng dựng lên, giận đùng đùng quát: "Đứa nào đứa nấy, hay thật. Con liệu mà cưới bảy tám người về cho ta, không là cẩn thận ta cắt phăng cái chân con!"
"Nhà họ Mục rộng lớn thế này chỉ còn mình ông già ta, nhà trống huơ trống hoác, đi thành thân nhanh lên. Năm sau ta muốn ôm hai đứa cháu, không, là năm đứa!"
"Cha à..."
Mặt Mục Lâm Thần như đưa đám, ông ấy chỉ biết than thở trong bất lực.
"Ông nội, muốn ôm cháu có khó đâu, năm sau con cho ông ôm hẳn mười, mười một đứa luôn cũng được!"
Giữa lúc đó, một tiếng cười sảng khoái thình lình truyền đến từ cổng lớn.
"Ai đấy?"
Sắc mặt Mục Lâm Thần thay đổi, ông ấy xoay lại nhìn thì ngây người.
Mục Thiếu Kiệt cũng ngỡ ngàng khôn xiết.
"Con nên gọi người là nghĩa phụ hay nhị thúc đây?"
"Tiểu tử thối này!"
Mục Lâm Thần vừa định tiến lên ôm Mục Vỹ thì một bóng người gạt bay ông ấy ra xa, sau đó bổ nhào về phía Mục Vỹ.
"Vỹ Nhi, Vỹ Nhi, đứa cháu ngoan của ta, là con thật sao, là con thật sao?"
Hai tay Mục Thiếu Kiệt run rẩy sờ má Mục Vỹ, nước mắt tuôn rơi.
Chương 469: Cùng chung chăn gối
"Ông nội... con về rồi còn gì?", giọng nghèn nghẹn nhưng Mục Vỹ vẫn cười tươi rói với Mục Thiếu Kiệt.
"Ông nội vô dụng mới làm con bị người ta bắt đi. Cháu ngoan của ta, chịu khổ nhiều rồi đúng không. Do ông nội cả, ông nội nên ở lại Lôi Âm Cốc chờ con đi ra mới phải".
Nghĩ đến việc Mục Vỹ sẵn sàng mạo hiểm để giúp mình ra ngoài, lòng Mục Thiếu Kiệt nhói đau.
"Ha ha... Không sao đâu ạ. Ông nội à, mấy kẻ đó có phải đối thủ của con đâu!"
Mục Vỹ vui vẻ an ủi: "Ông nội đừng khóc đấy, không là mất mặt với cháu dâu cho coi!"
"Cháu dâu?"
Thấy hai nữ tử xinh đẹp đứng sau lưng Mục Vỹ, Mục Thiếu Kiệt cười hớn hở: "Được lắm, được lắm. Nhãi con này nhanh tay hơn nhị thúc nó nhiều".
Trong lúc trò chuyện, mọi người đi vào đại sảnh nhà họ Mục.
Sau khi hay tin phụ thân Mục Thanh Vũ của mình vẫn còn sống, Mục Vỹ nở nụ cười mừng rỡ.
Hắn cũng kể những chuyện mình đã trải qua trong chuyến hành trình cho ông nội và nhị thúc nghe, chẳng qua phần nào nguy hiểm đều bị hắn giấu nhẹm đi.
"Ha ha... Tốt, tối nay ở nhà, gọi bọn học trò của con tới đi. Hôm nay ông nội rất vui, uống với mấy đứa một bữa. Trong thời gian con không ở đây, các đồ đệ của con ngày nào cũng thay phiên nhau đến chơi với ông nội. Đứa nào cũng ngoan cả!"
"Vâng!"
Mục Vỹ mới đến thành Nam Vân thôi nên không sốt ruột xử lý công việc.
Thế là tối đó, toàn bộ những người từng là thành viên lớp chín do Mục Vỹ đảm nhiệm như Mục Phong Hành, Tề Minh, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Cổ Vũ Phàm, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá, Hoàng Vô Cực đến nhà họ Mục tổ chức tiệc rượu.
Tối nay, nhà họ Mục chìm trong bầu không khí hân hoan. Lớp chín gợi lại kỉ niệm thời còn đi học, lúc thì cười phá lên, lúc thì đùa giỡn với nhau.
Đêm khuya, Mục Vỹ loạng choạng lẻn vào một gian phòng trong âm thầm.
Hắn say ngà ngà lặng lẽ leo lên một cái giường lớn.
"Ra ngoài!"
Tiếng quát rét lạnh truyền đến từ trên giường làm Mục Vỹ giật mình. Hắn cười cười: "Bà lớn giận rồi sao? Tối nay huynh ngủ với bà lớn này".
"Huynh qua phòng Tâm Nhi ngủ đi!"
Tần Mộng Dao hờ hững đáp. Một bức tường băng xuất hiện trước giường ngăn không cho Mục Vỹ đi tới.
Thấy cảnh này, mặt Mục Vỹ nhăn nhúm như ăn phải khổ qua. Hắn mới bị Vương Tâm Nhã đuổi ra khỏi phòng đây này...
"Hầy... Có hai cô kiều thê hai bên mà để mình phòng không gối chiếc là sao?"
Mục Vỹ ngửa mặt lên trời than thở, bay lên nóc một gian lầu các.
Dõi mắt nhìn quanh, Mục Vỹ chợt phát hiện ra một bóng người ở cách đó không xa.
"Lâm Hiền Ngọc!"
Lại gần người đó, Mục Vỹ khẽ cười.
"Thuộc hạ biết người sẽ trở lại mà!", Lâm Hiền Ngọc cũng cười nhìn Mục Vỹ.
"Sao rồi? Tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết đến tầng mấy rồi?"
"Tầng thứ ba ạ".
Mục Vỹ hơi ngẩn người: "Tên này được đấy, tầng thứ ba luôn. Vậy bây giờ là tầng thứ mấy của cảnh giới Thông Thần rồi?"
"Tầng ba!"
"Đỉnh!"
Mục Vỹ cười ha ha.
"Vẫn chưa bằng người, thuộc hạ biết người đã là Thông Thần tầng thứ năm rồi", Lâm Hiền Ngọc gượng cười.
"Sao nào? Muốn thấy khoảng trời rộng lớn hơn chứ?"
"Chắc chắn rồi!"
Lâm Hiền Ngọc mỉm cười: "Trừ đi ba năm người mất tích thì còn một năm rưỡi nữa mới hết ba năm ước hẹn với người, thuộc hạ vẫn muốn tuân thủ cam kết".
Hai người nhìn nhau cười, sau đó dang tay ôm chầm lấy nhau.
Không biết từ lúc nào, hai người không còn là chủ tớ nữa mà mối quan hệ đã tiến thêm một bước, trở thành bạn bè, thậm chí là huynh đệ. Có đôi lúc không nói ra nhưng đôi bên vẫn ngầm hiểu.
Mục Vỹ lại đi xuống uống một chầu với bọn học trò và ông nội, thúc thúc. Đến hơn nửa đêm, hắn mới lén lút quay lại lần nữa.
Có điều lần này Mục Vỹ biết điều hơn.
Nhìn hai gian phòng sát nhau, Mục Vỹ lén lút lẻn vào phòng Vương Tâm Nhã. Hắn nhìn cô ta đang ngủ say, một đóa hỏa liên tím nở rộ trong tay.
Một tiếng động vang lên, bức tường ngăn cách hai gian phòng với nhau bị ngọn lửa nung chảy, từ từ tan biến.
Mục Vỹ mừng thầm trong lòng, vận chuyển chân nguyên chậm rãi di chuyển hai chiếc giường lớn vào một chỗ.
"Hê hê hê..."
Mục Vỹ chà hai tay, vừa thoăn thoắt cởi quần áo vừa lại gần chiếc giường lớn được ghép lại.
Chát...
Chát...
Hai tiếng tát vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, kèm theo còn có hai tiếng hét.
Giữa chiếc giường lớn là Mục Vỹ với hai bên má sưng vù, hai bên trái phải là Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đang cười nắc nẻ. Hai người vừa bôi thuốc cho Mục Vỹ vừa che miệng cười.
"Ghét hai muội quá đi mất!"
"Ai bảo huynh không đứng đắn thế chứ!"
Nhìn bức tường vốn chắn giữa hai phòng biến mất, Tần Mộng Dao giận dỗi trách: "Không ngờ huynh nghĩ ra kế sách dở hơi vậy luôn, huynh muốn..."
"Sao không được?"
Mục Vỹ vừa nói xong đã đau đến nhe răng, phiền muộn than thở: "Dù không được thì hai muội cũng đâu cần đánh ác vậy đâu, còn đánh bằng chân nguyên nữa chứ!"
Mục Vỹ suýt thì bị cú tát của hai cô nàng làm cho ngu người luôn rồi.
"Muội xin lỗi Vỹ ca!", Vương Tâm Nhã rốt cuộc mềm lòng, vừa vuốt má Mục Vỹ vừa áy náy giải thích: "Muội đâu biết là huynh!"
"Muội muội à, muội đừng chiều hư huynh ấy, không thì huynh ấy được nước lấn lên trời luôn ấy. Muội không biết chứ năm đó huynh ấy xấu tính lắm!"
"Ơ? Sao ta xấu tính?"
"Huynh..."
"Hê hê, ta không biết ta có được nước lấn lên tới trời hay không, nhưng tiểu đệ đệ của ta thì dựng thẳng lên rồi này!"
Mục Vỹ cười xấu xa, kéo chiếc chăn lớn lên. Tiếng thở dốc yêu kiều dần vang vọng trong phòng, xuân sắc triền miên.
Đêm nay là đêm không ngủ đối với những người ở đế quốc Nam Vân!
Mục Vỹ lại càng như vậy.
Nhưng đối với một số thế lực ở Trung Châu Đại Lục, hôm nay lại là một ngày đầy sóng gió!
Bất Hủ Dịch của đảo Thiên Tà, đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông Bắc Nhất Vấn Thiên, thiếu tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông Mạnh Quảng Lăng đã chết. Tin tức này đủ để làm toàn bộ Trung Châu Đại Lục rúng động!
Chương 470: Kinh động Trung Châu
Đảo Thiên Tà là một hòn đảo lớn sát phía Nam Trung Châu Đại Lục.
Khác với những nơi khác, các đồ đệ của đảo Thiên Tà không tập trung một chỗ, quản lý cũng không nghiêm ngặt, nhưng không vì thế mà nơi này trở nên lỏng lẻo.
Ngược lại, đảo Thiên Tà được công nhận là thế lực khó thâm nhập nhất ở Trung Châu Đại Lục.
Bây giờ, đảo chủ Quân Vô Tà đang khép hờ mắt ngồi dựa vào ghế.
Y im lặng nhìn xuống dưới.
Sau đó mở mắt ra, trông rất lười nhác.
Quân Vô Tà hé miệng nói: “Nói đi, phải có ai cho ta một lời giải thích về chuyện này chứ!”
“Đảo chủ, lần này toàn quân của đảo Thiên Tà bị tiêu diệt là vì Mục Vỹ, tên này đáng chết!”
“Đúng vậy, hơn nữa hắn còn có Nhiếp Hồn Châu của Vạn Quỷ lão nhân và Cổ Ngọc Long Tinh. Đây có thể coi là hai món bảo bối cấp thiên khí hạ phẩm, à hắn còn có kính Phong Hồi nữa!”
“Vậy tổng hắn có ba món thiên khí, chắc chỉ có cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, hay thậm chí là cảnh giới Niết Bàn như người mới có thể hạ được hắn!”
Bụp…
Đảo chủ của các đảo lần lượt lên tiếng, nhưng còn chưa nói hết câu, Quân Vô Tà đã đập vỡ tan chiếc ghế bên dưới.
“Nói thừa, lẽ nào ta không biết những chuyện này? Nhưng bây giờ, Mục Vỹ đang ở đâu? Các ngươi đã tìm thấy chưa? Nếu hắn xuất hiện ở nhà họ Vỹ, Tụ Tiên Các hay điện Tam Cực thì các ngươi định bắt rồi giết hắn kiểu gì?”
“Chuyện này…”
Nếu Mục Vỹ đến nương nhờ các thế lực lớn ấy thì đúng là khó cho bọn họ thật.
“Hừ! Đừng nói vớ vẩn nữa, từ giờ trở đi, các ngươi phải tìm kiếm tung tích của Mục Vỹ ở cả Trung Châu Đại Lục, thậm chí là Đông Hoang, Bắc Địch, Tây Mạc và Nam Man, ai tìm thấy sẽ được thưởng một trăm nghìn linh thạch thượng phẩm!”
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”
Cùng lúc đó, tông chủ Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông cũng đang vô cùng tức giận.
“Cứ tìm Mục Vỹ trước đã rồi lập kế sách sau, các ngươi lui hết đi!”, tương tự như Quân Vô Tà, Thánh Vũ Dịch cũng tỏ ra rất bình thản.
Nhưng không ai phát hiện tóc ông ta đã bạc hơn nhiều.
Một người đi vào đại điện.
“Tử Vũ Di, bà xem đồ đệ ngoan mà mình dạy dỗ đi…”
Thánh Vũ Dịch cười khổ nhìn người đó.
“Ta không quan tâm ông định đối phó với Mục Vỹ thế nào, nhưng ông không được động đến một cọng lông của Mộng Dao, nếu không ta sẽ tàn sát hết đệ tử của Thánh Đan Tông!”
Người phụ nữ che khăn màu tím lạnh lùng nói.
“Bà…”, Thánh Vũ Dịch sửng sốt: “Chỉ vì thần phách Băng Hoàng có đáng không?”
“Không, nhưng… nếu vì phi thăng thành tiên và tiến vào tiểu thế giới Tam Thiên thì ông nghĩ xem có đáng không?”
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Thánh Vũ Dịch ngẩn ra.
“Bà nói lại đi!”
“Thần phách của Tần Mộng Dao có năng lực khiến người ta tìm được đường tới tiểu thế giới Tam Thiên, điều này có nghĩa là gì thì ông hiểu rõ hơn ta, vì thế ta không nói nhiều nữa!”
Dứt lời, Tử Vũ Di quay người rời đi.
Thánh Vũ Dịch đứng yên tại chỗ một lúc rồi lên tiếng: “Hạ lệnh xuống dưới, bắt đầu từ giờ sẽ truy sát Mục Vỹ, ai lấy đầu của hắn trước tiên thì sẽ được thưởng một triệu linh tinh hạ phẩm!”
Cùng lúc đó tại Lục Ảnh Huyết Tông, Mạnh Nhất Phàm hạ một mệnh lệnh với vẻ mặt đau thương.
“Ai lấy được đầu của Mục Vỹ trước tiên sẽ được thưởng năm trăm nghìn linh tinh hạ phẩm!”
Cả Trung Châu Đại Lục lập tức sôi sục.
Đầu của Mục Vỹ đã được nâng giá đến năm trăm nghìn linh tinh hạ phẩm!
Mức giá hấp dẫn này đã khiến biết bao võ giả phải điên cuồng, còn các võ giả cùng tên Mục Vỹ ở Trung Châu Đại Lục cũng vô cớ bị giết chết.
Mục Vỹ thật đang ở đế quốc Nam Vân thì không biết gì về chuyện này cả.
Lúc này, Cam Kinh Vũ mặc y phục bằng vải bố đang ngồi pha trà trước mặt Mục Vỹ.
Mục Vỹ nhìn Cam Kinh Vũ rồi nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn, đại sư Cam, ta có hai đãi ngộ cho ông. Thứ nhất, ông đang là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, ta có thể giúp ông đột phá lên cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất và tu luyện tầng thứ nhất cảnh giới hồn đàn, thiên tài địa bảo ta cũng sẽ cung cấp!”
“Thứ hai, ông đang là thầy luyện đan tám sao, đã có thể luyện chế sơn đan thượng đẳng. Ta không nói nhiều nữa, ta có thể giúp ông trở thành thầy luyện đan chín sao, thậm chí là… mười sao!”
Nghe thấy hai điều kiện này của Mục Vỹ, Cam Kinh Vũ im lặng ngước lên nhìn.
Cam Kinh Vũ trầm mặc một lát rồi cười nói: “Ta tin cậu có thể làm được điều thứ nhất, nhưng điều thứ hai thì…”
Soạt…
Cam Kinh Vũ còn chưa nói hết câu, Mục Vỹ đã lấy một xấp giấy lớn ở trong ngực ra.
Bên trên chi chít các con chữ.
“Bách Kim Hư Cốt Đan!”
“Thánh Hồn Đan!”
“Linh Hư Bách Cốc Đan!”
“Đại La Chân Đan!”
Nhìn các tờ giấy liệt kê chi chít các đan dược, phương thức, thậm chí là cách luyện chế đan dược đó, Cam Kinh Vũ hơi ngẩn ra.
“Ta đồng ý!”
Cam Kinh Vũ không nhiều lời mà lập tức đồng ý luôn.
Đương nhiên ông ấy biết Mục Vỹ đến có mục đích gì và hắn định làm gì.
“À, thật ra còn điều kiện thứ ba nữa. Đó là nếu ông muốn thì ta có thể giúp ông giành lại Tụ Tiên Các, nếu ông không tin thì chúng ta có thể cùng nhau gây dựng một thế lực còn mạnh hơn cả Tụ Tiên Các!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.
Những việc hắn cần làm khi quay lại đế quốc Nam Vân đều xếp sau, duy chỉ có lôi kéo Cam Kinh Vũ mới là chuyện quan trọng nhất!
Bình luận facebook