• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (4 Viewers)

  • Chương 451-455

Chương 451: Sóng gió

"Xác suất để kho tàng mở ra nhỏ như nào, chẳng lẽ tiền bối vẫn chưa nhận ra sau nhiều lần tổn thất đó?"

"Sao mà nói lý mãi thế? Nói nhiều quá, tóm lại là cậu sợ chứ gì?", Vương Chí Kiệt gắt gỏng: "Nếu ta ép cậu đi thì sao!"

"Thì vãn bối đi thôi!"

"Lý do?”

"À thì… không thể làm trái lời phụ mẫu được!"

"Cái thằng khốn…"

Mục Vỹ vội vàng nói: "Nhạc phụ bớt giận. Nếu người muốn con đi thật thì con sẽ đi, nhưng con phải có tiếng nói tuyệt đối. Ngoài ra, con có thể hứa với người rằng sẽ không ai bị thương trong chuyến đi này, còn về kho báu… cái này thì không hứa được".

"Hửm?"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vương Chí Kiệt trầm ngâm.

Trong Vạn Quỷ Phủ Quật nguy hiểm trùng trùng, số người bị thương trong những lần thám hiểm trước đây không phải ít. Mà đấy còn là chưa đi sâu vào, lần này đại điện nổi lên trên mặt đất, ông ta sợ mức độ nguy hiểm sẽ còn cao hơn.

Nhưng Mục Vỹ lấy tự tin ở đâu để hứa tất cả mọi người sẽ bình an vô sự?

"Được, người dẫn đội lần này là tiểu tử nhà họ Lí, cậu có toàn quyền thảo luận với nó. Hai đứa Hinh Vũ và Tâm Nhã cũng đi, cả tiểu tử Dương Dương Dương của nhà họ Dương và một số thiên tài khác trong điện Tam Cực nữa. Trong chuyến đi này, cậu mà làm ta bẽ mặt là chết với ta".

"Còn Vỹ Môn..."

"Ta sẽ trông nom giúp cậu!"

"Được quá ạ!"

Thấy Mục Vỹ đồng ý mau lẹ như thế, Vương Chí Kiệt nhíu mày.

Ông ấy đột nhiên có suy nghĩ thực chất Mục Vỹ rất muốn đi, còn trước đó tiểu tử này nằng nặc không chịu đi là làm bộ làm tịch thôi?

Hiển nhiên là Mục Vỹ muốn đi rồi.

Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ là cái xác rỗng, đây là điều rõ như ban ngày. Nhưng hắn đi không phải vì Vạn Quỷ Phủ Quật mà vì thiên tài của Thánh Đan Tông và thiên tài của đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông.

Chỉ một chữ thôi. Giết!

Cùng lúc đó, sóng gió cũng cuộn trào trên Trung Châu Đại Lục.

Các thế lực lớn bắt đầu lên kế hoạch tiến vào Vạn Quỷ Phủ Quật.

Trong Thánh Đan Tông phía Nam của Trung Châu Đại Lục.

Thánh Vũ Dịch đứng trước đại điện nhìn hàng chục người bên dưới, mở lời: "Có hai điều các trò phải nhớ kỹ trong chuyến thám hiểm Vạn Quỷ Phủ Quật lần này. Thứ nhất, tìm kiếm kho báu là quan trọng nhất, thứ hai, nếu bắt gặp Mục Vỹ thì giết ngay".

"Rõ!"

Các đệ tử chân truyền Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên, Lâm Hinh Vũ bên dưới gật đầu đáp.

Ngẩng đầu nhìn phương xa, Thánh Vũ Dịch lạnh nhạt nói: "Mục Vỹ ơi là Mục Vỹ, mấy tháng qua ở Vạn Quỷ Phủ Quật, ngươi chưa chết chứ? Lần này ngươi chết chắc rồi".

Một bên khác, trên đảo Thiên Tà, Quân Vô Tà ngồi dựa vào ghế nhìn những người bên dưới, bông đùa: "Đợt này vào Vạn Quỷ Phủ Quật khá thú vị, đây cũng là lúc các trò bộc lộ thực lực của mình. Nhớ lấy, các trò là tinh anh của đảo Thiên Tà ta, không được để mất thể diện!"

"Bất Hủ Dịch, Thạch Ngọc Tân, Bạch Ất Trì, ba trò phải biểu hiện cho tốt đấy. Ta gửi gắm vị trí đảo chủ đảo Thiên Tà trong tay các trò!"

"Vâng!"

Đại bản doanh Lục Ảnh Huyết Tông phía Bắc Trung Châu.

Mạnh Nhất Phàm nhìn xuống dưới, lên tiếng: "Tôn giả Huyết mất tích, các ngươi điều tra lâu thế mà vẫn chưa tìm ra, toàn một lũ vô dụng!"

"Ta không mong có biến cố gì xảy ra trong cuộc thăm dò Vạn Quỷ Phủ Quật này. Mạnh Quảng Lăng, ta cho con mang theo Địa Hoàng Bút, nếu còn để ta thất vọng lần nữa thì dù con là con trai ta, ta cũng sẽ trừng phạt con!"

"Vâng!"

Mạnh Quảng Lăng cầm cây bút nằng nặng, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.

Người đầu tiên y muốn khiêu chiến trong chuyến đi sắp tới là Bắc Nhất Vấn Thiên - đại đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông.

Có Địa Hoàng Bút trong tay, nếu tên Mục Vỹ kia còn sống thì lần gặp kế tiếp y nhất quyết làm hắn chết không nơi chôn thân.

Tại phía Đông Trung Châu Đại Lục là một nơi được bao phủ bởi những rặng mây lượn lờ. Một thành trì đã sừng sững ở đây mười nghìn năm - thành Vạn Vỹ Hoa!

Tòa thành trì này có diện tích lớn gấp mười lần thành Đông Vân, trong đó, một nửa diện tích là khu vực nội thành.

Nhà họ Vỹ, gia tộc đệ nhất Trung Châu, sống trong nội thành thành Vạn Vỹ Hoa.

Nhà họ Vỹ ở Trung Châu đã tiếp nối các thế hệ gần mười nghìn năm, có gốc rễ thâm sâu chứ không phải là một thế lực Trung Châu được chắp vá lại như điện Tam Cực.

Giờ phút này, trong phủ đệ của trưởng tộc nhà họ Vỹ, Vỹ Vu - trưởng tộc đương nhiệm đang đứng trước phủ đệ mỉm cười nhìn đội ngũ phía trước.

"Vào Vạn Quỷ Phủ Quật nói là để dò tìm bảo bối nhưng thực chất các thế lực xem đó là một hình thức rèn luyện, kiểm tra các thiên tài trong các gia tộc và thế lực".

"Mấy đứa là con cháu thiên tài trong nhà họ Vỹ, nhất định phải giành được vinh quang sau chuyến đi. Vỹ Thiên Vũ, Vỹ Xảo Nhi, hai con phải nhớ lấy điều đó, nghe rõ chưa?"

"Rõ thưa trưởng tộc!"

Điều này cũng đang diễn ra tại cốc quyền lực nhất Trung Châu Đại Lục - Lôi Thần Cốc.

Cốc chủ Lôi Thần Cốc danh tiếng hiển hách, Lôi Chấn Tử, cười sảng khoái nhìn lực lượng thanh niên vững vàng ở đối diện: "Bọn nhãi này giỏi lắm, ai mà về khiến ông đây bị bôi xấu là coi chừng bị ông đây lột da!"

Trong thánh địa Trì Dao, thánh địa đệ nhất Trung Châu Đại Lục, cũng người đi người về.

Giọng nói lanh lảnh vang khắp thánh địa đầy ắp hoa thơm, chim hót líu lo.

Đương kim thánh nữ của thánh địa Trì Dao hệt như Cửu Thiên Tiên Nữ. Cô ấy đưa mắt nhìn xuống, hé môi ung dung nói: "Mặc dù Vạn Quỷ Phủ Quật là nơi có nhiều kho tàng quý báu nhất Trung Châu, nhưng ta chỉ mong mọi người được tiến bộ hơn sau chuyến đi thám hiểm. Chuyện lấy kho báu không quan trọng, quan trọng là mọi người đều an toàn trở về. Hiểu hết chưa?"

"Tuân lệnh!"

Lúc này đây, bảy thế lực lớn trên Trung Châu Đại Lục đồng loạt điều động tất cả thiên tài của mình.

Hoạt động thăm dò bảo tàng ba năm một lần nghiễm nhiên đã trở thành cuộc so tài và rèn luyện giữa các thiên tài nức tiếng ba năm một lần, các thế lực đã ngầm thỏa thuận với nhau sẽ không để cao thủ thế hệ trước tham gia.

Giờ phút này, tất cả thiên tài đều hứng khởi chuẩn bị cho chuyến đi, chỉ trừ một người.
Chương 452: Khiêu khích giữa đường

Đứng trong đại điện điện Tam Cực, ánh nhìn săm soi của những người khác làm Mục Vỹ thấy lưng như bị gai đâm chọc.

Những người tai to mặt lớn trong điện Tam Cực nhìn hắn như nhìn một con khỉ.

Vương Tâm Nhã thì ngược lại, cô ta vừa đắc ý nắm lấy bả vai Mục Vỹ vừa nở nụ cười mãn nguyện.

"Lí Trạch Lâm, Dương Dương Dương, Vương Hinh Vũ, Vương Tâm Nhã, Tử Mộc, các con phải nhớ rằng lần này đi rèn luyện là quan trọng nhất, sau đó mới đến tìm bảo bối".

Lí Vân Tiêu dặn dò: "Tiếp đến, ai cũng phải nghe theo lời Lí Trạch Lâm và Tử Mộc, ai làm trái lời hai đứa nó mà chết thì đừng có trách!"

Một thanh niên trông tài năng xuất chúng đứng ra hỏi: "Thưa điện chủ, vậy có nghĩa chỉ cần nghe lời họ là không có bất trắc gì phải không ạ?"

Lí Vân Tiêu liếc nhìn Mục Vỹ một cách ẩn ý rồi gật đầu: "Đúng vậy!"

Những người trong đội ngũ lập tức quay sang nhìn Mục Vỹ.

Cảm giác được sự khó chịu rõ rệt đến từ những ánh nhìn ấy, Mục Vỹ chỉ cười nhưng trong lòng thì chửi tung trời.

Ba lão già kia sống bao nhiêu năm rồi, ai cũng ra vẻ đạo mạo trang nghiêm cả, bộ không biết nói kiểu đó sẽ đẩy hắn vào hố lửa hay sao?

Lí Trạch Lâm thì không nói làm gì. Cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư rất có uy vọng ở điện Tam Cực, nhưng hắn lại thuộc Vỹ Môn - thế lực trực thuộc điện Tam Cực, bọn thiên kiêu này làm gì xem trọng hắn?

"Đến lúc rồi, xuất phát thôi!"

Lí Vân Tiêu nói xong, đội ngũ hơn mười người đồng loạt nhảy lên thiên linh thú có khả năng phi hành.

"Lão Vương, huynh nói vậy sao mà đám nghịch ngợm kia phục Mục Vỹ cho được?", Lí Vân Tiêu nhìn những người đang bay lên trời, lo lắng hỏi.

"Tiểu tử này giỏi lắm còn gì? Mặc cậu ta thể hiện bản thân đi, muốn người khác phục mình ít nhất cũng phải có bản lĩnh cho người ta phục đã!"

"Lão Vương nôn nóng quá rồi!", Dương Đình Ngọc cười to: "Lão Vương chỉ có hai đứa con gái, chuẩn bị giao lại chức điện chủ kế nhiệm của mình cho con rể đây!"

"Xùy! Bảo ta giao cho tên nhãi đó ấy hả, đừng có mơ!"

Vương Chí Kiệt lầm bầm: "Thiên phú của cậu ta còn không cao bằng Trạch Lâm nữa là. Nói nghe coi lão Lí, huynh định khi nào bảo Trạch Lâm nhà huynh cưới Hinh Vũ nhà ta thế?"

"Phải được con gái huynh đồng ý đã chứ!", Lí Vân Tiêu cười vui vẻ.

Ba vị điện chủ đứng trò chuyện với nhau trước đại điện Tam Cực, nhộn nhịp đến mức quên cả trời đất. Còn Mục Vỹ thì bị chen lấn đến độ không đứng thẳng người nổi.

Lúc này Mục Vỹ mặc áo bào đen, vành mũ che hết tóc, gần như không thể nhìn thấy mặt, không ai thấy rõ diện mạo của hắn thế nào.

Nhưng mọi người vẫn nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt như dao cau liếc vào mỏm đá.

"Vỹ ca, không sao đâu. Có muội ở đây, họ không dám làm trái lời huynh!"

Nhìn nụ cười trong sáng của Vương Tâm Nhã, Mục Vỹ chỉ thấy lòng mình lạnh tê tái. Có muội ở đây, người muốn đánh ta còn nhiều hơn đấy.

Vương Tâm Nhã vừa dứt lời thì một giọng nói oang oang vang lên sau lưng.

"Sao vị Tử Mộc tiên sinh này che hết cả mặt mũi vậy?"

Người vừa lên tiếng là một thanh niên có thân hình đĩnh đạc. Người thanh niên này trông khoảng 25, 26 tuổi, hiện ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba.

Y tên là Lí Quảng Mạc, con cháu trong nhà họ Lí, lớn tuổi hơn Lí Trạch Lâm một chút và rất có uy danh trong gia tộc.

Khung cảnh Mục Vỹ và Vương Tâm Nhã kề cận bên nhau làm cho Lí Quảng Mạc cực kỳ bực mình, nhất là từ lúc xuất phát đến giờ Vương Tâm Nhã cứ ôm cánh tay Mục Vỹ và tì nơi tròn trịa lên đó.

Từ nhỏ đến lớn, Vương Hinh Vũ và Vương Tâm Nhã đã là hòn ngọc quý của điện Tam Cực, những người thanh niên tuấn tài như họ đều muốn lấy được mỹ nhân về.

Giờ thì hay rồi, hai tỷ muội ở đế quốc Nam Vân mấy năm để rồi bị người khác nhanh chân giành trước, sao họ phục cho được.

Lí Quảng Mạc lại càng khó nguôi ngoai hơn.

Trong nhóm người này, y xem như có thực lực khá mạnh nên mới ra mặt.

"Chà, cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được à".

Nhìn người thanh niên cao hơn mình chút đỉnh, Mục Vỹ kéo Vương Tâm Nhã ra rồi cười đáp: "Mặt ta bị rỗ, ngại để người khác thấy, thế được không?"

"Ngươi..."

Lí Quảng Mạc biết tỏng Mục Vỹ đang trêu mình, cười khẩy: "Hóa ra Tâm Nhã muội muội thích một tên mặt rỗ, thế chắc thực lực của tên mặt rỗ này cũng không ra gì đâu nhỉ, Tâm Nhã muội muội?"

"Thực lực của ta không ra gì nhưng Tâm Nhi vẫn thích ta, ngươi giỏi thì được muội ấy thích đi?", Mục Vỹ cúi đầu, lạnh lùng thách thức.

"Ngươi muốn chết đúng không!"

Lí Quảng Mạc vốn là thiên tài của nhà họ Lí, đã bao giờ phải nghe những lời khiêu khích vậy đâu.

Ngay trên thân thể của thiên linh thú phi hành này, y bước tới tung thẳng một quyền về phía Mục Vỹ.

"Ngươi chán sống rồi!"

Mục Vỹ cười lạnh lùng, hắn chợt biến mất.

Đáng ngạc nhiên là, Lí Trạch Lâm và Vương Tâm Nhã ngoài cuộc nghĩ rằng Mục Vỹ muốn ra tay nên la lên khuyên can cùng một lúc.

"Tử Mộc tiên sinh, xin nương tay!"

"Mộc ca, hạ thủ lưu tình!"

Bỗng dưng nghe hai người khuyên Tử Mộc nhẹ tay, Lí Quảng Mạc thấy mặt mình nóng rát như vừa bị tát hai cái.

"Cùng là Thông Thần tầng thứ ba nhưng những kẻ mang tiếng là thiên tài điện Tam Cực các ngươi quá kém cỏi so với các tinh anh của Thánh Đan Tông!", Mục Vỹ lạnh lùng bảo: "Hôm nay tha ngươi một mạng".

Vừa dứt câu, Mục Vỹ chỉ ngón ra.

Phá Hư Chỉ, nhất chỉ bình sơn nhạc.

Uy thế của động tác chỉ ấy phá vỡ toàn bộ đòn công kích Lí Quảng Mạc. Y kêu lên, bay thẳng ra ngoài. Lí Trạch Lâm mà không nhanh nhẹn tóm lấy thì y đã rơi khỏi thiên linh thú rồi.

"Ta biết các ngươi đều không phục ta, nhưng ba vị điện chủ đã cho phép ta đi theo, đồng thời cùng với Lí Trạch Lâm là hai người có toàn quyền quyết định mọi chuyện trong chuyến thám hiểm lần này, tức là họ tin tưởng ta".

"Nếu các ngươi nghe lời ta thì ta cam đoan các ngươi sẽ bình an vô sự, không nghe thì ta nói cho mà biết, vào Vạn Quỷ Phủ Quật là cửu tử nhất sinh!"

Mục Vỹ răn dạy xong ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi ngay, không giải thích nữa.
Chương 453: Không quên một ai

"Lí Quảng Mạc, huynh làm cái quái gì vậy hả!"

Lí Trạch Lâm kéo Lí Quảng Mạc sang một bên rồi thấp giọng quát: "Huynh có biết đó mới là người cầm trịch Vỹ Môn chân chính không? Ngay cả ta cũng không phải đối thủ của huynh ấy, huynh làm cái quái gì vậy?"

Gì cơ!

Nghe gã nói vậy, Lí Quảng Mạc ngẩn ngơ.

Tuy Lí Trạch Lâm chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư nhưng đến cả một số trưởng lão tầng thứ năm, tầng thứ sáu trong điện Tam Cực cũng không phải đối thủ của gã.

Thế mà Lí Trạch Lâm không đấu lại Tử Mộc đó ư?

"Huynh ngoan ngoãn đi! Nghe lời huynh ấy thì chúng ta sẽ lành lặn mà quay về, không nghe thì huynh tự gánh lấy hậu quả đi! Đừng trách ta không nhắc nhở huynh!"

Sau khi cảnh cáo y, Lí Trạch Lâm tủm tỉm tiến về phía Mục Vỹ.

"Tử Mộc tiên sinh, thật ngại quá!"

Gã ngồi xếp bằng, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Làm như ta không biết tên mất nết huynh nghĩ gì ấy. Huynh muốn ta thể hiện thực lực để hù bọn thiên tài tự cao tự đại kia chứ gì!"

Mục Vỹ ngẩng đầu để lộ đôi mắt, cười ha ha: "Nhưng huynh nên nhớ rằng khi đến nơi, mọi người phải nghe ta mới không có người bị thương, còn không thì chờ chết đi".

"Sao huynh chắc chắn thế Vỹ ca?", Vương Tâm Nhã hơi thắc mắc.

"Vì... trong Vạn Quỷ Phủ Quật vốn đâu có kho báu gì, nơi đấy chỉ là một mảnh đất đầy rủi ro thôi!"

Những lời này làm cho Vương Tâm Nhã và Lí Trạch Lâm tái mặt, ngay cả Vương Hinh Vũ bên cạnh cũng ngẩn người, nhíu mày.

"Nhìn xem, ta nói ra có ai tin đâu?"

Mục Vỹ khoát tay, nói với vẻ chán chường: "Cả mọi người cũng không tin thì sao mấy người đó tin được?"

"Muội tin huynh!", Vương Tâm Nhã khẳng định: "Huynh không bao giờ lừa muội!"

"Ta cũng tin thầy!", Vương Hinh Vũ gật đầu.

Lí Trạch Lâm liếc nhìn Vương Hinh Vũ, cười trừ: "Dù tin này gây hoang mang thật nhưng do chính miệng huynh nói ra thì chắc phải tin thôi..."

Ba người đã quen biết nhau từ lúc ở Lôi Phong Viện, lúc bấy giờ gần như những chuyện Mục Vỹ làm đều bất khả thi nhưng bao giờ hắn cũng thành công.

Trong đó bao gồm việc hắn mất tích vào ba năm trước, sau đó trở về tiêu diệt ba gia tộc Cổ, Lâm và hoàng thất một cách nhanh chóng và quyết đoán. Nếu các thế lực ở Trung Châu không mó tay vào thì có khi hiện tại Mục Vỹ đã trở thành bá chủ đế quốc Nam Vân rồi.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?", Vương Tâm Nhã ngẩng đầu hỏi.

"Mọi người còn nhớ Thánh Vũ Dịch bắt ta đi sau trận chiến với Quân Vô Tà và Mạnh Nhất Phàm chứ?", Mục Vỹ đáp lời: "Thánh Vũ Dịch mang ta tới Vạn Quỷ Phủ Quật đấy!"

Lí Trạch Lâm và hai người kia nghe vậy thì sửng sốt.

Mặc dù đây là lần đầu tiên họ đến Vạn Quỷ Phủ Quật nhưng cũng biết hoàn cảnh nơi đó thê lương xác xơ thế nào qua miêu tả của các tiền bối.

Không ngờ Mục Vỹ từng vào đó!

"May là ta chỉ vào chính điện thôi, nhưng trong đó cũng chả có thứ gì ra trò. Không thì mọi người cứ nghĩ là một mình ta lấy hết bảo bối đi cũng được!"

"Nhưng lần này là cung điện giả chứ không còn là chính điện nữa!"

"Cung điện giả?"

Ba người lại ngạc nhiên.

Đương nhiên họ đã được nghe kể rất nhiều về những điều liên quan đến chính điện và cung điện giả.

Nếu đúng như lời Mục Vỹ thì nơi tất cả bọn họ tiến vào lần này chính là cung điện giả đầy ắp nguy cơ, đồng nghĩa với việc không những không thu hoạch được gì mà thậm chí nhiều khả năng còn mất mạng.

"Sao huynh không nói sớm?", Lí Trạch Lâm thốt lên.

Nhưng gã cũng hối hận ngay sau đó.

Dù Mục Vỹ nói sớm thì đâu có ai tin. Như gã đây, đến bây giờ gã vẫn tưởng mình đang nằm mơ!

"Làm sao bây giờ?", Lí Trạch Lâm hơi hoảng loạn.

Gã thật sự không biết làm sao để nói ra chuyện đáng sợ ấy cho mọi người biết!

"Làm sao ấy hả? Tùy cơ ứng biến thôi", Mục Vỹ mỉm cười: "Dù sao kiểu gì họ cũng không tin ta, ba người cẩn thận chút là được, đơn giản là không vào thôi".

"Thế sao huynh còn muốn vào?"

"Ta? Tất nhiên là để giết một vài người để giãn cơ rồi!"

Sát ý rực lên trong mắt Mục Vỹ: "Những kẻ suýt làm ta chết kia, ta không quên một ai!"

Lời vừa dứt, bốn người tách ra.

Mối bận tâm của Lí Trạch Lâm hiện tại là những người đi cùng và làm cách nào để ngăn cản họ.

Vương Hinh Vũ im lặng đứng một bên.

Còn Vương Tâm Nhã thì ở bên cạnh đợi, ngẩn ngơ nhìn nam tử trước mắt.

Vì báo thù mà nhẫn nhịn, cuối cùng bị ném vào Vạn Quỷ Phủ Quật. Cô ta thấy người ấy thật sự đã chịu quá nhiều khổ ải, lòng đau thắt từng cơn, nước mắt chảy xuống bất thình lình.

"Sao muội lại khóc?", thấy Vương Tâm Nhã rơi lệ, Mục Vỹ buồn cười: "Chừng này chẳng ăn nhằm gì đâu. Nam nhân của muội phải bước lên đỉnh cao của thế giới kia mà, cái đó chẳng là gì đâu! Hơn nữa, muội nên nghĩ cách bắt chuyện với vị tỷ tỷ kia của muội đi thì hơn!"

Nghe vậy, Vương Tâm Nhã bật cười không khóc nữa, lúng túng nhìn Mục Vỹ.

Trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, núi rừng mờ ảo bỗng xuất hiện.

Đến Vạn Quỷ Phủ Quật rồi!
Chương 454: Cô gái thần bí

Nhìn bóng tối đen thui bên dưới, Mục Vỹ chỉ cảm thấy cảnh tượng mà hắn trông thấy bây giờ còn lờ mờ hơn cả lần trước.

Hơn nữa, hắn còn có thể mơ hồ nhìn thấy đại điện xuất hiện trên cao.

Các cung điện rộng lớn này đứng sừng sững giữa rừng, nhìn từ xa trông chúng như một con cự thú đang há cái miệng to để chờ con người chui vào.

Mục Vỹ phóng tầm mắt nhìn xuống dưới thì thấy cảnh tượng u tối này khiến con người ta cảm thấy bị đè nén khó chịu.

Nơi đây chính là Vạn Quỷ Phủ Quật, đại bản doanh của Quang Minh Giáo từ hàng chục nghìn năm trước, nhưng bây giờ chỉ còn là một nơi hoang tàn bí ẩn.

“Đến rồi!”

Lí Trạch Lâm nhìn xuống dưới rồi nói.

Lúc này, mọi người đang đứng thành từng nhóm nhỏ ở bên ngoài Vạn Quỷ Phủ Quật.

“Sao? Người của điện Tam Cực đến rồi ư?”

“Mấy năm nay, điện Tam Cực cũng đang sa sút rồi, thiên tài mạnh nhất trong môn phái cũng chỉ có Lí Trạch Lâm, mà mới là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư thôi, so với Thánh Đan Tông và Lục Ảnh Huyết Tông thì còn kém xa”.

“Vậy thôi chứ sao, điện Tam Cực vốn được gây dựng từ ba gia tộc hạng nhất, chứ có phải gia tộc lớn truyền thừa hàng chục triệu năm như nhà họ Vỹ đâu”.

Thấy người của điện Tam Cực tới, đám đông bắt đầu bàn tán.

Đâu chỉ có con cháu thiên tài của các thế lực siêu cấp ở Trung Châu Đại Lục muốn thám hiểm Vạn Quỷ Phủ Quật, ngoài ra còn có thủ lĩnh của các thế lực hạng nhất và hạng hai nữa.

Nơi đây giờ phải có đến hàng nghìn người.

Lần này không giống lần trước, vì đại điện của Vạn Quỷ Phủ Quật tự động nhô từ dưới đất lên, rất nhiều người tin dấu hiệu này có nghĩa là điềm báo tốt lành kho báu sắp lộ diện.

Người của các thế lực lớn đều đã tập trung đầy đủ.

Hây…

Đúng lúc này, bỗng có một tiếng hô chói tai vang lên trên cao, một cơn cuồng phong kéo tới.

“Người của Thánh Đan Tông đến rồi kìa!”

Trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều có suy nghĩ ấy trong đầu.

Thánh Đan Tông chính là thế lực lớn siêu cấp ở Trung Châu Đại Lục, gốc rễ và thực lực đều mạnh hơn hẳn các thế lực lớn siêu cấp khác.

Cũng chỉ có Thánh Đan Tông mới tạo ra được cảnh tượng này.

Mục Vỹ ngước nhìn thì thấy Thánh Đan Tông phải có tới hàng trăm người.

Người đi đầu chính là Bắc Nhất Vấn Thiên.

Đứng hai bên hắn ta là Mạt Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ đang có vẻ mặt khác nhau.

Phía sau có một cô gái che mặt, cô gái ấy giẫm lên đoá tuyết liên rồi bay lượn nhờ tu vi cảnh giới Thông Thần của mình, chứ không ngồi linh thú bay.

Thường thì hầu hết võ giả cảnh giới Thông Thần đề có thể bay lượn, nhưng hành động này tốn rất nhiều chân nguyên.

Vì thế nếu là một hành trình khá xa, các võ giả sẽ chọn cưỡi linh thú bay.

Nhưng cô gái này lại bay suốt quãng đường nhờ vào chân nguyên của mình, chứng tỏ thực lực rất mạnh.

Mục Vỹ thầm thấy hơi hoang mang khi nhìn cô gái che mặt đó, bàn tay hắn không nhịn được run lên.

“Dao Nhi…”

Bây giờ, hắn mặc y phục đen, đội mũ cùng màu và còn đeo khăn che mặt rồi đứng phía sau điện Tam Cực.

Còn nhóm Vương Tâm Nhã và Vương Hinh Vũ thì đứng ở phía trước.

Hắn đang lẳng lặng đứng ở một góc mà khó có ai chú ý tới.

“Để các vị phải chờ lâu rồi!”, Bắc Nhất Vấn Thiên đáp xuống nhìn mọi người rồi nói.

“Đồ thần kinh, ai thèm chờ các người!”

Mục Vỹ thầm chửi bới một câu, sau đó tập trung nhìn Tần Mộng Dao.

Hắn và Tần Mộng Dao đã bốn năm không gặp, bao nhiêu nhớ nhung đều tích từ bốn năm trước.

Lần này gặp lại, hắn cảm thấy vô cùng chua xót.

Ngay cả vậy thì trong lòng hắn vẫn thấy ấm áp.

“Vạn Quỷ Phủ Quật này vô cùng nguy hiểm, dù lần này đại điện tự mở, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận ứng phó với nguy cơ xung quanh. Các vị, thời gian không chờ ai cả nên Thánh Đan Tông ta đi trước đây!”

Bắc Nhất Vấn Thiên chắp tay rồi dẫn người của Thánh Đan Tông tiến bước nhanh.

Lúc này, Mục Vỹ phát hiện Bắc Nhất Vấn Thiên lùi lại một bước để nhường cho Tần Mộng Dao đi trước.

“Đúng là loại bất tài, vào lúc quan trọng lại phải dựa vào phụ nữ!”, Mục Vỹ thầm mắng một câu rồi đứng im tại chỗ.

Thấy người của Thánh Đan Tông đi vào rừng sâu tối tăm, người của các thế lực khác cũng lũ lượt đi theo.

Trong đoàn người, thánh địa Trì Dao có hơn chục người.

Trì Thiên Vũ dẫn đầu các thiên tài của thánh địa Trì Dao xếp hàng theo thứ tự.

Thư Tâm Nhiễm là đại sư tỷ của thánh địa Trì Dao, cô ấy vỗ vai một cô gái đứng cạnh mình rồi an ủi nói: “Doãn Nhi, muội đừng lo, lần này thánh nữ đại nhân chỉ muốn muội tới trải nghiệm chút thôi, đừng sợ!”

“Ừm!”

“Sư muội Doãn Nhi, muội vừa gia nhập thánh địa của chúng ta mà thánh nữ đã cho muội tham gia chuyến đi này, chứng tỏ người rất coi trọng muội, đại sư huynh nhất định sẽ bảo vệ muội!”, Trì Thiên Vũ cười lớn nói.

“Đa tạ sư huynh, sư tỷ!”

Cô gái được gọi là Doãn Nhi hơi cúi người xuống, hai tay xoắn lại với nhau, chứng tỏ vẫn đang rất lo lắng.

Nhưng bây giờ, hầu hết các nhóm đều đi vào rừng hết rồi.

“Mục Vỹ, chúng ta làm gì bây giờ?”, Lí Trạch Lâm nhìn Mục Vỹ rồi trầm giọng hỏi nhỏ.

“Còn làm gì nữa?”, Mục Vỹ nhún vai đáp: “Ngươi muốn nói cho họ biết thì nói, còn họ có tin hay không thì kệ họ!”
Chương 455: Vào điện

Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn Vương Tâm Nhã và Vương Hinh Vũ rồi nói: “Tốt nhất hai người đừng vào đó”.

“Không! Muội muốn ở cạnh huynh!”

“Muội ở cạnh ta làm gì?”, Mục Vỹ xoa đầu Vương Tâm Nhã rồi cười nói: “Ta rất quen thuộc bên trong nên sẽ không sao đâu, muội mà vào mới khiến ta phải lo nghĩ đấy!”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết!”

Nói rồi, Mục Vỹ cất bước, bóng dáng màu đen đã đi vào trong rừng.

Ngay sau đó, Lí Trạch Lâm cũng đi theo.

Mục Vỹ không ngừng cười khổ khi nhìn thấy nhóm mười mấy người của Lí Trạch Lâm ở phía sau.

“Xem ra họ vẫn không tin rồi! Chắc tại sức hút của kho báu lớn quá!”, Mục Vỹ mỉm cười, sau đó lập tức tăng tốc đi sâu vào trong rừng.

Lí Trạch Lâm nhanh chóng bám theo.

“Ngươi đã nói với họ chưa?”

“Rồi! Thấy Vương Hinh Vũ và Vương Tâm Nhã ở lại, có vài người tin rồi ở lại cùng, nhưng hầu hết thì vẫn không tin nên mới…”

“Không sao, dẫu sao việc gì nên làm ta cũng làm rồi, đâu thể lấy kiếm ra bắt họ quay về được!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi nói: “Trong khu rừng âm u này có rất nhiều quái thú kỳ dị, nhưng bọn chúng lại sợ lửa, nói một cách chính xác là sợ thiên hoả!”

Mục Vỹ vẫn nhớ lần trước khi hắn tới đây, quái thú bu đầy xung quanh, nhưng hắn vừa đốt thiên hoả lên là bọn chúng đã giải tán hết.

Vì thế hắn chưa giao thủ với đám quái thú ấy.

Nhưng bây giờ, người của điện Tam Cực đang ở phía sau, Mục Vỹ đành đốt cháy một ngọn lửa màu tím trong ống tay áo, nhưng hắn đã cố ý che giấu bằng cách biến ngọn lửa thành màu lam, để không ai phát hiện đó là Tử Liên Yêu Hoả.

“Nhớ theo sát ta!”

Mục Vỹ dặn dò Lí Trạch Lâm và những người phía sau, tiếp đó chầm chậm đi lên phía trước.

Lúc này, khắp khu rừng đều vang lên tiếng đánh đấm cùng tiếng kêu gào thảm thiết, bầu không khí sởn tóc gáy khiến người ta khiếp sợ.

Mục Vỹ phóng tầm mắt nhìn thì phát hiện phía trước mọi người có một tia sáng màu xanh xuyên thủng màn sương trong rừng đã đâm thẳng lên trời, khí tức lạnh lẽo tản ra.

“Uy lực của thần phách Băng Hoàng!”

Trông thấy luồng khí tức lạnh băng và uy lực mạnh mẽ ở phía trên cùng chèn ép mọi người ở xung quanh hít thở khó khăn, Mục Vỹ thở dài nói.

Bốn năm trôi qua, có lẽ Tần Mộng Dao của bây giờ đã khủng khiếp hơn rất rất nhiều.

Một lát sau, phía trước Mục Vỹ có các con linh thú quái dị đi từ trong bóng tối ra, đôi mắt u ám của chúng loé lên ánh sáng màu lục trong bóng tối.

“Mọi người cẩn thận!”

Mục Vỹ khẽ hô lên rồi tung ngay một chưởng ra, trong chưởng đó có thiên hoả, ầm một tiếng, một con quái thú ở phía trước đã bị lửa đốt, nó gào rú lên rồi bị lửa đốt cháy thành than.

Nhưng những người khác không may mắn như Mục Vỹ.

Khi bị đám quái thú ấy nhắm trúng, mọi người đã giở hết tài năng ra, nhưng hình như có đánh thế nào thì cũng không giết được lũ quái thú ấy, bọn chúng vừa bị chém một kiếm đã nhanh chóng lành lại ngay, sau đó tiếp tục xông lên.

“Mọi người đừng sợ, cứ tiến lên!”

Mục Vỹ khẽ hô lên, sau đó tiên phong xông lên trước.

Cùng lúc đó, tiếng chém giết trong cả khu rừng ngày một vang dội hơn, tiếng gào thét thê thảm cũng khiến người ta khiếp sợ.

Hơn nửa canh giờ sau, một đoàn người đã xuyên qua được khu rừng tối tăm, để đến một đại điện rộng lớn.

Lúc này, Mục Vỹ chú ý thấy người của Thánh Đan Tông đã đến từ lâu, họ đang vây quanh đại điện dò xét gì đó.

Cùng lúc ấy, các nhóm khác cũng lần lượt đến nơi.

Nhưng cửa ải xuyên rừng này đã giảm đội quân từ hàng nghìn người xuống còn hơn tám trăm người, đã có hơn hai trăm người bỏ mạng.

Phải biết rằng hầu hết bọn họ đều là cường giả cảnh giới Thông Thần, đồng thời là nhân vật nổi tiếng một phương ở Trung Châu Đại Lục.

“Các vị, đây chính là đại điện của Vạn Quỷ Phủ Quật. Chỉ cần chúng ta đi vào là có thể tìm được kho báu, đây là một cơ duyên lớn, mọi người hãy đồng tâm hiệp lực để khai phá đại điện này”.

Bắc Nhất Vấn Thiên đứng trước đám đông rồi lên tiếng khích lệ.

“Được thôi!”

“Được!”

“Đương nhiên rồi!”

Các giọng nói phụ hoạ vang lên không ngớt, có Thánh Đan Tông dẫn đầu, bọn họ còn gì phải sợ nữa.

Cô gái che mặt của Thánh Đan Tông đi đầu, cô ấy giang rộng hai tay, các đoá sen màu lam chầm chậm nở rộ.

“Đó chính là Tần Mộng Dao của Thánh Đan Tông à? Nghe nói trong người cô ấy có thần phách Băng Hoàng, bây giờ thực lực cao thâm khó lường, đến Bắc Nhất Vấn Thiên cũng không phải đối thủ của cô ấy đâu”.

“Không phải chứ! Bắc Nhất Vấn Thiên đó là đệ tử thân truyền đệ nhất của Thánh Đan Tông cơ mà!”

“Chắc vì cô ấy có thần phách của thần thú, nghĩ thôi cũng thấy khiếp rồi!”

“Đâu chỉ có thế, có tin đồn là người này quyết phải giết Thánh Vũ Dịch - tông chủ của Thánh Đan Tông, nhưng ông ta vẫn giữ cô ấy lại, ngươi nói xem có lạ không”.

Tiếng bàn tán vang lên trong đám người.

Lúc này, giữa hai tay của Tần Mộng Dao có khí tức Băng Hoàng bùng phát, toàn thân cô ấy cũng bay lên cao.

“Mọi người hãy đồng tâm hiệp lực!”

Cùng lúc đó, Bắc Nhất Vấn Thiên hô lớn lên rồi bắn một luồng chân nguyên vào người Tần Mộng Dao.

Những người khác cũng bắt chước theo, bắt đầu truyền sức mạnh cho Tần Mộng Dao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom