-
Chương 416-420
Chương 416: Xử lý từng người một
Mục Vỹ ở trên cao nở nụ cười vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt đáp xuống đất rồi đi tới chỗ mọi người.
Chắc chắn hắn sẽ phải giết Thái Hoàng Dục và Lâm Sa Vũ.
Bây giờ hai lão già ấy đã sức cùng lực kiệt, dù họ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng đã dùng gần hết thực lực, vì thế thấy Mục Vỹ đi tới, họ cũng không thể làm gì được nữa.
“Mục Vỹ, đừng giết bọn ta. Chúng ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!”
Lâm Sa Vũ có vẻ kinh ngạc, run rẩy nói: “Đồng ý không?”
“Nếu ta nói thì ngươi sẽ tha cho bọn ta chứ?”
“Được!”
Lâm Sa Vũ lập tức nói: “Hình như cha ngươi chưa chết. Hôm đó, cha ngươi bị Lục Khuê truy sát, ông ta chắc chắn là cha ngươi đã chết rồi, nhưng bọn ta lại không tìm thấy xác của Mục Thanh Vũ trong bầy thú!”
“Thế mà đòi ta tha cho à? Tha cái đầu ông ý!”
Mục Vỹ tức giận quát: “Cha ta chết không toàn thây vì rơi vào trong làn sóng yêu thú, đến xác cũng không tìm thấy mà ông dám nói với ta là cha ta vẫn còn sống ư?”
“Được rồi!”
Mục Vỹ lạnh mặt rồi bắn một bông hoả liên ra, bông hoa ấy dính vào người Thái Hoàng Dục.
Sau đó dù là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng Thái Hoàng Dục cũng không thể chống lại được.
Một là vì lão ta đã mất quá nhiều sức, hai là gần đây Mục Vỹ đã điều khiển thiên hoả thuần thục và khéo léo hơn.
“Ngươi, ngươi định làm gì thế hả?”
Thái Hoàng Dục ú ớ nhìn Mục Vỹ.
“Làm gì ư?”
Mục Vỹ giơ bàn tay lên, Thái Hoàng Dục lập tức bắn lên cao.
Một bông hoả liên dính sát vào người lão ta, sau đó cả người lão ta nhanh chóng bay tới chỗ giao thoa giữa Tử Viêm Lang và làn sóng yêu thú.
U…
Tiếng soi tru vang lên, trông thấy bông hoả liên đó, bọn chúng không thèm để ý tới Thái Hoàng Dục, một con Tử Viêm Lang nhảy lên rồi há cái miệng to đùng ra.
Phập một tiếng.
Thậm chí Thái Hoàng Dục còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị con Tử Viêm Lang cắn đứt đôi người rồi nuốt trọn.
“Trông thấy chưa hả Lâm Sa Vũ?”
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Vỹ chứa đầy vẻ sát ý, hắn nói: “Bây giờ ta bảo với ông là Thái Hoàng Dục chưa chết, để ông đi cùng ông ta được không?”
“Không không!”, Lâm Sa Vũ lùi bước nói: “Đừng giết ta, ta sẽ đầu quân cho nhà họ Mục, ta sẽ đi theo ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta thì muốn ta làm gì cũng được!”
“Ồ? Thật không?”
“Thật!”
Mục Vỹ cười nói: “Được, nếu thế thì ta tha cho ông một mạng, giờ ông hãy đi giết Mộ Bạch của Thánh Đan Các cho ta!”
Toàn thân Mộ Bạch lúc này đã bê bết máu, với sức của một mình ông ta thì sẽ không thể chống lại đội quân hàng trăm nghìn người được.
“Được được, ta sẽ giết ông ta!”
Lâm Sa Vũ tỏ vẻ hung dữ rồi xông lên phía trước.
Bịch…
Nhưng ngay sau đó, khi thanh lợi kiếm của lão ta chuẩn bị cắm vào lưng Mộ Bạch thì cánh tay của lão ta đã nổ tung.
Lâm Sa Vũ la hét thảm thiết, một bóng người chợt xuất hiện cạnh lão ta, người đó vặn tay một cái, đầu của Lâm Sa Vũ đã lìa khỏi cổ.
Người đó mặc trường sam màu xám, khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo tầm thường, nhưng khí tức thì vô cùng lạnh lùng.
“Đại ca!”
Trông thấy người đó, Mộ Bạch mừng rỡ.
Đây mới là sự trợ giúp mà ông ta xin từ tông phái.
Bắc Nhất Vấn Thiên đó chỉ quan tâm tới bản thân hắn ta, chứ có đoái hoài gì đến ông ta đâu.
“Sao lại trông thảm hại thế này?”, Mộ Thanh nhìn đệ đệ của mình rồi hận rèn sắt không thành thép nói: “Ta cho đệ làm các chủ của Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân, nhưng đệ xem mình đã làm được gì rồi?”
“Đại ca, chuyện này không thể trách đệ được, là tại Mục Vỹ đó… cả Mạnh Quảng Lăng nữa, bọn họ ức hiếp người quá đáng!”
“Lùi lại!”
Mộ Thanh quát lên một tiếng rồi chắp tay ra sau lưng quan sát cục diện.
“Trưởng lão Mộ Thanh?”
Thấy Mộ Thanh xuất hiện, Bắc Nhất Vấn Thiên ở trên cao cười lạnh nói: “Trưởng lão Mộ Thanh, ông là trưởng lão nòng cốt nhưng hãy xem chuyện tốt mà đệ đệ mình gây ra đi, Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân coi như sụp đổ hẳn rồi!”
“Không liên quan đến ngươi!”
Mộ Thanh là trưởng lão nòng cốt nên không thèm đếm xỉa tới Bắc Nhất Vấn Thiên. Dù Bắc Nhất Vấn Thiên là đệ tử thân truyền số một của Thánh Đan Các, nhưng địa vị của ông ta vẫn cao hơn hắn ta.
Hơn nữa chưa chắc sau này chức tông chủ của Thánh Đan Tông đã thuộc về Bắc Nhất Vấn Thiên!
“Ông…”
Bắc Nhất Vấn Thiên nói tiếp: “Ừ thì không liên quan, để ta coi trưởng lão Mộ Thanh sẽ giải quyết thế nào!”
Bây giờ, Bắc Nhất Vấn Thiên không việc gì phải vội, hắn tỏ vẻ khiêu khích nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh chẳng buồn để ý tới hắn ta, mà nhìn sang Mục Vỹ.
“Giờ thiên hoả đang ở trong người ngươi nên ngươi hãy đi cùng ta một chuyến!”, Mộ Thanh tỉnh bơ nói: “Thánh Đan Tông ta đã điều tra thiên hoả này hàng trăm năm mới tìm được một chút tin tức, không ngờ lại bị ngươi giành mất. Ngươi hãy cùng ta về tông phái để xem tông chủ sẽ định đoạt ngươi thế nào!”
“Ta nhổ vào!”
“Thánh Đan Tông các người đều mặt dày thế à?”
Mục Vỹ mắng nhiếc: “Ta tình cờ có được thiên hoả này do bị đẩy vào bước đường cùng, ta phải dùng mạng để đổi lấy. Thiên hoả do trời đất tạo ra nên là vật vô chủ, gì tới lượt Thánh Đan Tông các ngươi định đoạt?”
“Người của Thánh Đan Tông quả nhiên mặt dày vô địch, tự cao tự đại, hơn nữa còn tham lam và dốt nát!”
“Cứ thứ gì tốt thì đều là của các ngươi à? Còn vô liêm sỉ hơn nữa được không?”
Mục Vỹ tức giận nhìn Mộ Thanh rồi mắng.
“Ngươi…”
“Ngươi nghiếc cái gì?”
Các đoá hoả liên nở rộ quanh người Mục Vỹ, hắn nhìn Mộ Thanh rồi cười lạnh nói: “Để ta xem hôm nay, tông chủ của các ngươi có đích thân tới cướp thiên hoả của ta không!”
Chuyện về thiên hoả đã không thể giấu được nữa.
Chỉ cần hắn sử dụng thì người có dã tâm sẽ phát hiện ngay.
Nên Mục Vỹ cũng không muốn giấu nữa.
Thứ gì của hắn thì sẽ mãi thuộc về hắn!
Ai muốn cướp thì cứ xác định phải trả giá bằng tính mạng đi.
CHương 417: Cổ Ngọc Long Tinh
“Ngươi đúng là tên ngu xuẩn, tự tìm chết!”
Mộ Thanh lắc đầu rồi tung chưởng về phía Mục Vỹ.
Bụp…
Nhưng đúng lúc này có một bóng đen xuất hiện, bóng đen đó chắn trước người Mục Vỹ, cản Mộ Thanh lại.
“Là ngươi!”
Trông thấy người áo đen, Mục Vỹ ngẩn ra.
Ba năm trước, người áo đen này xuất hiện để giải vây, bây giờ người này lại xuất hiện, hắn cứ ngỡ người này đã chết trong trận chiến năm xưa rồi.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao!”, Mục Vỹ cười nói: “Đám này thì làm gì được ta chứ!”
“Ừm!”, người áo đen nói: “Phụ thân ngươi chưa chết, nhưng bây giờ không tiện xuất hiện, khi nào tới thời điểm thích hợp thì hai cha con ngươi sẽ gặp nhau!”
Chưa chết?
Mục Vỹ chỉ muốn đập cho Mục Thanh Vũ một trận.
Ba năm qua, hắn luôn nghĩ ông ấy đã chết vì cứu mình, nhưng ông ấy vẫn chưa chết…
Đúng là khiến hắn đau thương ba năm công cốc rồi!
“Ông nội ta cũng chưa chết nên sẽ sớm xuất hiện thôi, chỉ là bây giờ ta không biết ông đi đâu mất rồi”, Mục Vỹ đúng kiểu không làm cho người khác bất ngờ thì không chịu được.
“Cái gì?”
Lần này đến lượt người áo đen kích động.
“Tốt tốt, chưa chết thì tốt quá rồi!”, Mục Vỹ phát hiện khoé mắt người áo đen ngấn lệ.
Người áo đen vỗ vai Mục Vỹ rồi cười nói: “Giờ ta sẽ đối phó với ông ta, còn những người khác giao cho ngươi!”
“Được!”
Lúc này, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục đã chết. Kẻ hãm hại nhà họ Mục năm xưa gần như đã chết hết, chỉ còn lại Thánh Đan Tông.
Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng!
Mục Vỹ nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên rồi châm chọc nói: “Ta sẽ tạm bỏ qua cho ngươi, ta sẽ làm tiêu hao chân nguyên và lực linh hồn của ngươi để ngươi lởn vởn một lát, đợi ta xử lý chuyện này xong sẽ tìm ngươi sau”.
Mục Vỹ ngoảnh sang Mạnh Quảng Lăng rồi cười nói: “Mạnh huynh, ta rất thích Nhân Hoàng Kinh của ngươi, đưa cho ta nghịch chút nào!”
“Mơ đi!”
“Hả? Mơ á?”, Mục Vỹ cười hì hì nói rồi vung tay, các tiếng soạt soạt vang lên, vốn đang có hai cái đuôi tấn công Mạnh Quảng Lăng thì giờ thành sáu cái.
Sáu cái đuôi đó đàn áp Mạnh Quảng Lăng, áp lực khủng khiếp khiến y gần như không thể thở nổi.
“Giờ còn mơ nữa hay thôi?”
Mục Vỹ tỏ vẽ giễu cợt nhìn Mạnh Quảng Lăng.
“Phá Hư Chỉ - Nhất chỉ bình sơn nhạc!”
Mục Vỹ điểm ngón tay, một ảo ảnh lớn bổ nhào về phía Mạnh Quảng Lăng.
Bây giờ, y đang bị sáu cái đuôi chèn ép đến cùng cực, Nhân Hoàng Kinh khó khăn lắm mới ngăn chặn được mấy cái đuôi ấy trước mặt y, mà Mục Vỹ lại tấn công tới tiếp nên y gần như không còn chiêu gì để chống đỡ nữa.
“Chết tiệt!”
Thấy ảo ảnh của ngón tay đó bay tới, Mạnh Tử Lăng tái mặt rồi lùi lại.
“Rút à? Rút được chắc?”
“Đáng chết!”
Thấy Mục Vỹ lại lấn tới, bất đắc dĩ Mạnh Tử Lăng đành buông Nhân Hoàng Kinh ra rồi chật vật lùi lại để trốn đòn tấn công của hắn.
Vèo…
Một âm thanh vang lên, Nhân Hoàng Kinh đã thuận theo cái đuôi đó rồi biết mất tăm.
“Mục Vỹ, ngươi làm gì vậy hả?”, Mạnh Quảng Lăng lạnh mặt nhìn Mục Vỹ rồi tức tối gào lên.
“Liên quan gì tới ngươi?”
Mục Vỹ tỉnh bơ nói: “Nhân Hoàng Kinh của ngươi rất được, ta tịch thu!”
“Ngươi…”
Trong mắt Mạnh Quảng Lăng chứa đầy vẻ giận dữ, nhưng y không dám phát tác.
Dù y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng khi mất Nhân Hoàng Kinh thì thực lực của y sẽ giảm mạnh, mà Mục Vỹ lại vừa giết Cổ Vân Nhàn, một cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu đấy thôi.
“Tiểu tử kia, ngươi ngông cuồng như vậy thì kiểu gì cũng chết sớm thôi!”
Đúng lúc này, một giọng nói vọng từ trên cao xuống.
Một bóng thú to lớn xuất hiện trước, có một người ngồi trên người nó rồi cúi xuống quan sát bên dưới.
“Cuối cùng thì ông cũng tới rồi!”
Trông thấy người đó, Mục Vỹ lộ vẻ căm phẫn.
Năm xưa, hắn biết rõ tên đầu sỏ chính là người này - Lục Khuê, phó tông chủ của Thánh Đan Tông!
“Có vẻ ngươi rất hận ta nhỉ! Năm xưa, ngươi không chết đúng là kỳ tích đấy!”, Lục Khuê chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh đầu con Xích Luyện Giao hai đầu rồi cười lớn nói.
“Khuê thúc!”
Thấy Lục Khuê tới, Mạnh Quảng Lăng gào lên: “Khuê thúc, Nhân Hoàng Kinh bị Mục Vỹ cướp mất rồi, cháu bất tài!”
“Ta không trách cháu!”
Lục Khuê khẽ cười nói: “Người này có tâm tư thâm sâu, lại có thiên hoả trong người, thêm Cổ Ngọc Long Tinh giúp sức nữa thì cháu không phải đối thủ cũng đúng thôi”.
Cổ Ngọc Long Tinh?
Đó là thứ gì?
“Ha ha… Không ngờ ngươi lại giành được thiên hoả, lại còn gặp được Cổ Ngọc Long Tinh. Cổ Ngọc Long Tinh là do thiên hoả tự tạo ra, nhưng hễ là thiên hoả thì đều nhờ tích tụ linh khí trong trời đất mà có, vô hình trung cảm ngộ được thiên hoả thì sẽ hình thành các loại tượng đá kỳ dị để tạo khung xương cho mình dựa vào”.
“Thiên hoả mà ngươi có được đã hình thành Cổ Ngọc Long Tinh, nó có chín cái đuôi, hơn nữa còn có tứ chi!”
Lục Khuê nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta nói có đúng không?”
Chương 418: Huyết Vô Song
Mục Vỹ cẩn thận quan sát Lục Khuê.
Đúng là chín cái đuôi này thuộc về Cổ Ngọc Long Tinh, hắn không ngờ Lục Khuê lại nhận ra chúng.
Cổ Ngọc Long Tinh là bộ xương rồng bệ vệ hắn phát hiện ra khi tiến vào hang động dưới đất để thu phục thiên hỏa!
Bộ xương rồng này xuất hiện ngay thời điểm thiên hỏa hình thành.
Quan trọng nhất là, Cổ Ngọc Long Tinh này mà được sử dụng kết hợp với người có thiên hỏa thì có thể bộc phát ra khí thế cường hãn như vật thể sống.
Cổ Ngọc Long Tinh không chỉ mạnh về khả năng sinh ra mối liên kết huyết mạch với người sở hữu nó mà còn quý giá ở chỗ tinh cốt mạnh hơn địa khí.
Nếu được thầy luyện khí chế luyện, nó có thể tăng cấp thành thiên khí, nhưng mức độ uy vũ của nó không phải chỉ dừng lại ở đó.
Mục Vỹ biết chuyện này thì chả lạ gì, nhưng vì sao Lục Khuê lại biết chứ? Điều này làm hắn cực kỳ kinh ngạc.
Dựa trên ký ức kiếp trước, hắn biết thiên hỏa chưa từng xuất hiện trên đại lục trong thế giới Tiểu Thiên. Xem ra Lục Ảnh Huyết Tông đã lấy được không ít bí mật từ Lục Ảnh Huyết Điện một thời rồi.
Chỉ có Mục Vỹ biết rằng Lục Ảnh Huyết Điện danh tiếng lẫy lừng của tiểu thế giới Tam Thiên năm nào từng nắm trong tay vô số đại lục, được xem như bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên này.
Mà có vẻ Lục Ảnh Huyết Tông hiện tại đã bắt đầu bộc lộ dã tâm thống nhất tiểu thế giới Tam Thiên như năm đó rồi.
"Mục Vỹ, giao Cổ Ngọc Long Tinh ra đây, ta sẽ tha cho ngươi!"
"Giết ta?"
"Để xem ông có khả năng đó không đã!", Mục Vỹ nói một cách ngạo mạn.
"Ông ta không được? Vậy ta thì sao?"
Mục Vỹ vừa nói xong thì một giọng nói trêu tức vang lên giữa không trung.
Một bóng người cất bước đi tới, khoảng cách hàng nghìn mét được rút gọn còn mấy trăm mét chỉ trong chớp mắt.
Người vừa đến mặc trường sam đỏ như máu, tóc xõa tung bay, hai tay khoanh trước ngực, nhìn những người bên dưới bằng nửa con mắt.
"Vô Song thúc thúc, thúc tới rồi!"
Mạnh Quảng Lăng nhìn thấy người nọ thì mừng ra mặt. Huyết Vô Song là tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông. Tôn giả là chức vụ có cấp bậc cao hơn phó tông chủ.
Nhớ năm nào, phụ thân y đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để chiêu mộ người này vào Lục Ảnh Huyết Tông.
"Vô Song thúc thúc, Nhân Hoàng Kinh bị tên này cướp đi rồi, thúc thúc lấy nó về cho con với!"
"Cứ để ta!"
Huyết Vô Song nhếch mép: "Lăng Nhi, giờ con đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, xem như mạnh nhất so với thế hệ đồng lứa trên Thiên Vận Đại Lục rồi, tuyệt đối không được phụ thuộc vào pháp bảo đấy nhé. Lỡ lại như hôm nay thì con phải làm sao?"
"Vâng!"
Huyết Vô Song xoay người nhìn Mục Vỹ, cười nói: "Còn trẻ mà có thể đi đến cảnh giới này bằng chính sức mình, chắc chắn ngươi có pháp bảo gì đáng giá lắm đây".
Nói rồi ông ta nhìn Mục Vỹ chằm chằm.
Ngay sau đó, hắn có cảm giác toàn thân mình như bị Huyết Vô Song nhìn thấy sạch sành sanh.
Mục Vỹ muốn ngăn cản nhưng lực linh hồn của hắn so với Huyết Vô Song thì chẳng khác nào đom đóm đòi được nổi bật hơn mặt trăng sáng rỡ.
Quá yếu. Yếu đến đáng thương.
"Ồ? Thân thể từng tu luyện pháp quyết luyện thể cao cấp, sức mạnh sấm sét hùng hậu, kiếm thế nội liễm, lực linh hồn..."
Huyết Vô Song cứ thế nói ra, không thèm đếm xỉa đến hồ linh hồn của Mục Vỹ. Lực linh hồn của ông ta đâm qua hồ linh hồn rồi gây áp lực lên người hắn.
Vù vù...
Nhưng lực linh hồn của Huyết Vô Song mới dò vào hồ linh hồn của Mục Vỹ thì có âm thanh gì đó vang lên trong đầu hắn. Một luồng sáng vàng kim lập tức bắn từ trong hồ linh hồn ra, xông thẳng vào hồ linh hồn của Huyết Vô Song.
Phụt!
Khuôn mặt Huyết Vô Song trắng bệch. Ông ta phun ra một ngụm máu, chân cũng loạng choạng đứng không vững.
Lúc nãy... là gì vậy?
Huyết Vô Song bắt đầu sợ hãi.
Nguồn sức mạnh ấy lớn đến nỗi tưởng chừng có thể nghiền nát ông ta dễ dàng.
Sao mà đáng sợ quá vậy!
"Sao thế? Thăm dò linh hồn của người khác là bất lịch sự lắm đấy, bị đánh trả rồi chứ gì?"
Mục Vỹ lạnh lùng lên tiếng.
Huyết Vô Song quá mạnh, hắn thậm chí còn không chạy trốn nổi.
Nếu không có Tru Tiên Đồ thì chắc giờ hắn đã thành một đứa khờ dại rồi.
"Ha ha, biết ngay trong cơ thể ngươi có một pháp bảo về lực linh hồn mà, tám chín phần mười là thiên khí rồi", Huyết Vô Song lau máu tươi bên khóe môi, vẫn giữ nụ cười kệch cỡm: "Như vậy thì hôm nay càng không thể tha mạng cho ngươi rồi".
Sột soạt...
Trong lúc Huyết Vô Song nói, âm thanh kia vẫn cứ vang vọng trong đầu Mục Vỹ.
Nhân Hoàng Kinh đã bị Tru Tiên Đồ hút vào trong mình, cảm giác bị đè ép nặng trịch làm đầu hắn choáng váng.
Nhưng Tru Tiên Đồ lại bỏ mặc hắn ngay lúc này mà không ngừng xâm chiếm Nhân Hoàng Kinh. Quầng sáng vàng trong bí tịch bị hút đi từng chút một, trong khi Tru Tiên Đồ thì sáng rỡ ánh vàng lấp lánh.
Cuối cùng, Nhân Hoàng Kinh bị hút hết tinh hoa và biến mất khỏi đầu Mục Vỹ. Giây lát sau, hắn chợt nhận ra có hàng trăm hàng nghìn võ kỹ xuất hiện trong đầu mình.
Rất nhiều võ kỹ ở các cấp độ khác nhau, võ kỹ Hoàng Giai, võ kỹ Huyền Giai, võ kỹ Địa Giai thậm chí là võ kỹ Thiên Giai.
Những thứ đó khắc sâu trong đầu Mục Vỹ với số lượng nhiều không đếm xuể, làm gì cũng không biến mất.
Lúc này, lực linh hồn trong hồ linh hồn của hắn đang tăng trưởng đáng kể.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba!
Chương 419: Huyết Hồn Châu
Nhưng không chờ Mục Vỹ kịp mừng rỡ, Huyết Vô Song đã xông lên tấn công.
Bóng dáng Mục Vỹ chớp nhoáng xuất hiện trên cái đầu lâu khổng lồ của Cổ Ngọc Long Tinh.
Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung lắc dữ dội ngay thời điểm Mục Vỹ đặt chân trên cái đầu rồng to tướng.
Đầu lâu dưới chân hắn dần đưa lên cao.
Sau khi vươn mình đến độ cao một trăm mét, cơ thể hỏa long hiện ra rõ nét.
Đến tận bây giờ, mọi người mới hiểu được một điều rằng.
Những thứ con hỏa long ẩn mình trong lòng đất từ nãy đến giờ để lộ ra mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Hai chi trước của nó là một đôi vuốt nhọn hoắc, đứng sừng sững như hai ngọn núi cao trăm mét làm rúng động lòng người.
Đôi vuốt ấy đặt trên mặt đất, to lớn đến độ chiếm trọn toàn bộ diện tích Thánh Đan Các.
Con Cổ Ngọc Long Tinh này cao hàng nghìn mét. Bấy giờ mọi người mới nhận ra chín thứ vừa quấn quanh Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng là đuôi của con rồng này.
Giờ phút này, chín cái đuôi ấy đang quây quần bên nhau.
Bóng dáng Mục Vỹ đứng trên Cổ Ngọc Long Tinh nhỏ đến mức gần như bị nó che khuất.
Gào...
Tiếng rồng gầm thét vang lên đinh tai, ùng ùng lan rộng ra ngoài. Những ngôi nhà trong phạm vi trăm dặm bắt đầu sụp đổ. Màu đỏ rực như lửa trên thân hỏa long dần thay đổi, từng ngọn lửa tím xoay quanh nó, hỏa long đỏ phút chốc biến thành màu tím trông cực kỳ quái lạ.
Nhóm Tề Minh bên dưới đã chỉ huy quân mình rút lui từ trước đó.
Nhưng dù đã cách xa mười dặm, họ vẫn nghe thấy tiếng rống của rồng vọng lại.Một số võ giả cảnh giới thấp không chịu nổi, hộc máu.
"Tề Minh, Mục Phong Hành, hai ngươi dẫn những người có cảnh giới hơi thấp rút lui trước, tốt hơn hết là ra khỏi thành Nam Vân, chờ bên này ổn định rồi tính tiếp", Vương Tâm Nhã chỉ đạo: "Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá, hai ngươi canh gác xung quanh thành Nam Vân, phải liên tục không ngơi nghỉ. Nếu phát hiện đệ tử Thánh Đan Tông lạc đàn thì giết ngay".
"Rõ!"
Nhận được mệnh lệnh từ Vương Tâm Nhã, họ nhanh chóng chia nhau ra làm việc.
Lúc này có tập trung tại đây cũng không được tích sự gì.
Cấp bậc của họ chưa đủ để tham gia vào cuộc chiến này.
Song Vương Tâm Nhã vẫn lo lắng nhìn bóng người đang đứng trên độ cao một nghìn mét kia. Cô ta cầm một chiếc ngọc bội trong tay, hơi do dự, cuối cùng vẫn bóp vỡ ngọc bội đấy.
Tiêu Doãn Nhi đang đứng cạnh Vương Tâm Nhã lại trông khá buồn bã.
Vương Tâm Nhã đã nhận được tình mến yêu của Mục Vỹ sau ba năm đợi chờ. Niềm mong mỏi của cô ta đã được đền đáp xứng đáng.
Còn cô ấy...
Cô ấy còn chưa xác định được mình có thích Mục Vỹ không.
Nhưng nếu không thích thì sao lại chạy đến? Tại sao lại chịu cú chưởng lúc trước thay cho Mục Vỹ?
Bản thân Tiêu Doãn Nhi cũng không rõ.
"Mạnh thật, uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh đây ư? Mạnh nhất ta từng thấy!", người Huyết Vô Song run rẩy vì kích động.
"Phương châm sống của Mục Vỹ ta là có ân báo ân, có oán báo oán. Muốn giết ta, bắt nạt ta, sỉ nhục ta thì cứ tới, để xem ai trong chúng ta sẽ chết trước!"
Mục Vỹ đứng trên đầu Cổ Ngọc Long Tinh cất tiếng, câu nói vang khắp thành Nam Vân.
"Kiêu ngạo đấy, ngặt nỗi kiêu ngạo có thừa nhưng thực lực còn thiếu sót nhiều lắm".
Huyết Vô Song cười nhẹ, một hạt châu xanh xuất hiện trong tay ông ta. Hạt châu kia lóng lánh trong veo nhưng dường như chứa đựng cả một biển sát khí sôi trào mãnh liệt chực chờ thời cơ phun trào ra ngoài.
"Có địa khí cực phẩm Huyết Hồn Châu trong tay, ta giết ngươi dễ như ăn cháo!"
Một tầng máu nhàn nhạt hiện ra xung quanh Huyết Vô Song, mái tóc đỏ tung bay hờ hững sau lưng ông ta.
Giờ đây, Huyết Vô Song hệt như một con quỷ hút máu, trông thật đáng sợ.
"Huyết Thực Thiên Hạ!"
Ông ta khẽ quát rồi bay lên, xông thẳng về phía Mục Vỹ. Ông ta không hề nao núng trước Cổ Ngọc Long Tinh cao nghìn mét kia.
Gào...
Đối mặt với Huyết Vô Song sắp kề cận, Mục Vỹ há miệng phát ra tiếng gầm lanh lảnh. Mặt đất rạn nứt từng đường, bàn chân sau của hắn tiến lên một bước.
Uỳnh...
Mặt đất lõm xuống trăm mét. Hắn điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh tiến thêm một bước nữa.
Rầm...
Lại một tiếng động lớn. Chín cái đuôi phía sau Mục Vỹ vụt bắn ra thật nhanh như chín thanh kiếm sắc nhọn.
Leng keng, leng keng...
Chín cái đuôi tăng tốc, thoáng chốc đã áp sát Huyết Vô Song.
Tuy nhiên, chúng bị Huyết Hồn Châu chặn lại làm phát ra tiếng kêu leng keng, cơ thể cao nghìn mét của Mục Vỹ lùi lại một bước.
"Ngu xuẩn!"
Huyết Vô Song cười lạnh nhìn Mục Vỹ.
"Vậy ư?"
Giọng Mục Vỹ truyền ra xung quanh thông qua Cổ Ngọc Long Tinh như tiếng nổ rung trời, tức tốc lan rộng.
Giữa những âm thanh vang dội ấy, chín cái đuôi mau chóng rút về. Mục Vỹ chập hai tay và hai chân vào nhau, ngọn lửa tím dần dâng cao.
Ngọn lửa đó như một đóa sen màu tím, nó dần to ra đến khi dài khoảng trăm mét.
Nhưng Mục Vỹ không dừng lại mà tiếp tục điều khiển hỏa liên màu tím tiếp tục nở rộ.
"Phá!"
Tiếng quát kéo theo tiếng nổ rung trời, đóa hỏa liên màu tím tấn công Huyết Vô Song.
Chương 420: Mạnh Nhất Phàm
Có vẻ như vì cảm nhận được sự đáng gờm của hỏa liên tím nên Huyết Vô Song không ngu ngốc đâm đầu vào đánh trực diện mà lùi lại một bước, sử dụng Huyết Hồn Châu lần nữa.
"Nực cười!"
Thấy hành động của ông ta, Mục Vỹ cười giễu cợt.
Hỏa liên tím chợt tăng tốc.
Oành...
Trong giây lát, một vầng sáng hình vòm đỏ và tím che phủ một phần tư diện tích thành Nam Vân.
Vầng sáng kia xuất hiện chưa đến một giây đồng hồ.
Ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ngay sau đó.
Vầng sáng chợt bùng lên dữ dội.
Tất cả võ giả dưới cảnh giới Thông Thần trong khu vực một phần tư thành Nam Vân bị ánh sáng bao trùm ấy đều bị thương, ngay cả một số đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông cũng tái cả mặt, hộc máu.
Vương Tâm Nhã nhìn vụ nổ đằng kia, khẽ thở phào.
May mà vừa rồi cô ta thấy hơi lo nên cho mọi người tiếp tục lui về phía sau.
Vụ nổ này không chỉ ảnh hưởng mỗi nội thành Nam Vân. Hàng vạn dân thường di tản ra ngoại thành Nam Vân để trốn khỏi cuộc chiến cũng gặp động đất, nét mặt ai nấy đều kinh hoàng. Họ hối hả chạy ra ngoại ô.
Họ tưởng chỉ cần ra ngoại ô là an toàn rồi, không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Vầng sáng tối dần để lộ ra hai bóng người đứng giữa chiến trường.
Mạnh như Lục Khuê cũng phải lùi ra xa mười dặm.
Còn Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng thì đã cao chạy xa bay từ đời nào vì không muốn bị vụ nổ vùi lấp.
Giờ phút này, những đường vân màu tím trên thân thể của Mục Vỹ, trên mình ngọc long đã yếu đi hẳn. Cả khuôn mặt hắn cũng đỏ lên trông thấy.
Huyết Vô Song phía đối diện cũng không lành lặn gì.
Y phục nhìn đâu cũng thấy xốc xếch bẩn thỉu, Huyết Hồn Châu ông ta đang cầm thì rạn nứt mấy đường.
"Hỏng mất rồi!"
Mặt Huyết Vô Song nhăn nhúm nhìn Huyết Hồn Châu một cách dữ tợn.
"Mục Vỹ, ngươi chán sống rồi phải không!"
Một cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông, dưới một người trên hàng vạn người như ông ta vậy mà để bị mất hết mặt mũi tại đây.
"Phụt..."
Giữa lúc đó, Mục Vỹ trong Cổ Ngọc Long Tinh đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tái nhợt.
Việc điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh không chỉ tiêu hao chân nguyên mà còn làm sụt giảm lực linh hồn của hắn.
Trong cuộc chạm trán với Huyết Vô Song vừa rồi, quả thật hắn ở thế thượng phong nhưng mặt khác cũng kiệt sức do tiêu hao quá nhiều chân nguyên và lực linh hồn.
"Ngươi cũng sắp gục rồi đúng chứ?", Huyết Vô Song cười lạnh nhìn Mục Vỹ: "Cảnh giới của ngươi chỉ là Thông Thần tầng thứ ba thì sao mà chịu nổi long thể khổng lồ đó. Ngu thì chết thôi!"
"Sắp gục? Có thể giết ông là được!"
Mục Vỹ đanh mặt. Cổ Ngọc Long Tinh há miệng ra, ngưng tụ một hỏa cầu tím to lớn trong đó.
Hỏa cầu tím càng lúc càng lớn, cứ bành trướng như thế đến khi có chu vi khoảng nghìn mét mới dừng lại.
Huyết Vô Song nhìn hỏa cầu trên đầu Cổ Ngọc Long Tinh, ngay cả ông ta cũng phải há hốc mồm, nước miếng chảy ra cũng không biết.
Đây còn là người ư?
Ông ta cho rằng chiêu vừa rồi của Mục Vỹ đã kinh khủng lắm rồi, ngờ đâu đó chưa phải là tất cả.
"Sao? Sợ rồi hả?"
Mục Vỹ mở miệng phun một ngụm máu ra rồi tuyên bố: "Chừng đó đủ để giết ông rồi!"
Hỏa cầu tím bay từ trong khoang miệng rộng lớn thẳng tiến đến Huyết Vô Song, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.
Ông ta không còn Huyết Hồn Châu để chống cự nữa, chỉ biết đứng như trời trồng nhìn hỏa cầu lao đến.
Lúc này có phản kháng thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
"Không ngờ món bảo vật Cổ Ngọc Long Tinh này lợi hại đến vậy, thiên hỏa kia có lẽ là đã tồn tại hàng vạn năm rồi. Đáng sợ, quả là đáng sợ!", Huyết Vô Song than thở trong bất lực. Ông ta đâu có lường trước được Tử Liên Yên Hỏa có sức công phá lớn đến thế.
Ông ta tính sai rồi!
Uỳnh...
Tiếng gào thét vang vọng xen lẫn tiếng nổ cuồng bạo, khu vực này đã bị nhấn chìm trong biển lửa tím.
Mọi thứ dần dần lắng xuống.
Nhưng quầng sáng chợt tan biến, ánh lửa cũng vòng sang nơi khác, một người xuất hiện trước mặt Huyết Vô Song từ trong màn đêm.
"Tông chủ..."
Thấy người đó, Huyết Vô Song ngẩn người.
"Cha!"
Mạnh Quảng Lăng cũng ngạc nhiên khi thấy người vừa đến.
Đó là tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Mạnh Nhất Phàm.
Việc ông ta đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mạnh Nhất Phàm vừa xuất hiện thì thân thể Cổ Ngọc Long Tinh cũng sụp đổ rồi biến mất, Mục Vỹ rơi xuống đất.
Hắn không còn sức duy trì trạng thái hợp nhất với Cổ Ngọc Long Tinh nữa.
"Mục Vỹ..."
Toàn thân Mạnh Nhất Phàm bị che giấu dưới áo choàng xanh lục, không ai có thể nhìn thấy dung mạo ông ta.
Giọng nói của ông ta khàn khàn nhưng ẩn chứa một ma lực nào đó khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt.
"Mục Vỹ... Hai mươi năm trước nhà họ Mục có một người tên Mục Thanh Vũ xông vào nhà họ Vỹ ở Thiên Vận Đại Lục. Chuyện này đã gây ra một vụ náo loạn rất lớn ở Thiên Vận Đại Lục, ông ta là gì của ngươi vậy Mục Vỹ?"
"Cha ta".
"Thảo nào, thảo nào!"
Mạnh Nhất Phàm bật cười: "Đúng là hổ phụ sanh hổ tử mà. Tiếc một điều lúc đó cha ngươi thua cuộc nên bị phế bỏ tu vi, trở thành một kẻ bất tài. Hôm nay ngươi cũng chung số phận thôi".
"Hả?"
Bị phế bỏ tu vi, trở thành một kẻ bất tài?
Mục Vỹ chưa nghe chuyện này bao giờ. Hình như không mấy ai ở đế quốc Nam Vân biết.
Một bên khác, người mặc áo choàng đen đằng xa cũng dừng chém giết, lạnh lùng đứng nhìn cuộc đối thoại này.
Khi nghe thấy câu đó, cơ thể người nọ run lên, dần siết chặt hai quả đấm.
Mục Vỹ ở trên cao nở nụ cười vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt đáp xuống đất rồi đi tới chỗ mọi người.
Chắc chắn hắn sẽ phải giết Thái Hoàng Dục và Lâm Sa Vũ.
Bây giờ hai lão già ấy đã sức cùng lực kiệt, dù họ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng đã dùng gần hết thực lực, vì thế thấy Mục Vỹ đi tới, họ cũng không thể làm gì được nữa.
“Mục Vỹ, đừng giết bọn ta. Chúng ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!”
Lâm Sa Vũ có vẻ kinh ngạc, run rẩy nói: “Đồng ý không?”
“Nếu ta nói thì ngươi sẽ tha cho bọn ta chứ?”
“Được!”
Lâm Sa Vũ lập tức nói: “Hình như cha ngươi chưa chết. Hôm đó, cha ngươi bị Lục Khuê truy sát, ông ta chắc chắn là cha ngươi đã chết rồi, nhưng bọn ta lại không tìm thấy xác của Mục Thanh Vũ trong bầy thú!”
“Thế mà đòi ta tha cho à? Tha cái đầu ông ý!”
Mục Vỹ tức giận quát: “Cha ta chết không toàn thây vì rơi vào trong làn sóng yêu thú, đến xác cũng không tìm thấy mà ông dám nói với ta là cha ta vẫn còn sống ư?”
“Được rồi!”
Mục Vỹ lạnh mặt rồi bắn một bông hoả liên ra, bông hoa ấy dính vào người Thái Hoàng Dục.
Sau đó dù là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng Thái Hoàng Dục cũng không thể chống lại được.
Một là vì lão ta đã mất quá nhiều sức, hai là gần đây Mục Vỹ đã điều khiển thiên hoả thuần thục và khéo léo hơn.
“Ngươi, ngươi định làm gì thế hả?”
Thái Hoàng Dục ú ớ nhìn Mục Vỹ.
“Làm gì ư?”
Mục Vỹ giơ bàn tay lên, Thái Hoàng Dục lập tức bắn lên cao.
Một bông hoả liên dính sát vào người lão ta, sau đó cả người lão ta nhanh chóng bay tới chỗ giao thoa giữa Tử Viêm Lang và làn sóng yêu thú.
U…
Tiếng soi tru vang lên, trông thấy bông hoả liên đó, bọn chúng không thèm để ý tới Thái Hoàng Dục, một con Tử Viêm Lang nhảy lên rồi há cái miệng to đùng ra.
Phập một tiếng.
Thậm chí Thái Hoàng Dục còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị con Tử Viêm Lang cắn đứt đôi người rồi nuốt trọn.
“Trông thấy chưa hả Lâm Sa Vũ?”
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Vỹ chứa đầy vẻ sát ý, hắn nói: “Bây giờ ta bảo với ông là Thái Hoàng Dục chưa chết, để ông đi cùng ông ta được không?”
“Không không!”, Lâm Sa Vũ lùi bước nói: “Đừng giết ta, ta sẽ đầu quân cho nhà họ Mục, ta sẽ đi theo ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta thì muốn ta làm gì cũng được!”
“Ồ? Thật không?”
“Thật!”
Mục Vỹ cười nói: “Được, nếu thế thì ta tha cho ông một mạng, giờ ông hãy đi giết Mộ Bạch của Thánh Đan Các cho ta!”
Toàn thân Mộ Bạch lúc này đã bê bết máu, với sức của một mình ông ta thì sẽ không thể chống lại đội quân hàng trăm nghìn người được.
“Được được, ta sẽ giết ông ta!”
Lâm Sa Vũ tỏ vẻ hung dữ rồi xông lên phía trước.
Bịch…
Nhưng ngay sau đó, khi thanh lợi kiếm của lão ta chuẩn bị cắm vào lưng Mộ Bạch thì cánh tay của lão ta đã nổ tung.
Lâm Sa Vũ la hét thảm thiết, một bóng người chợt xuất hiện cạnh lão ta, người đó vặn tay một cái, đầu của Lâm Sa Vũ đã lìa khỏi cổ.
Người đó mặc trường sam màu xám, khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo tầm thường, nhưng khí tức thì vô cùng lạnh lùng.
“Đại ca!”
Trông thấy người đó, Mộ Bạch mừng rỡ.
Đây mới là sự trợ giúp mà ông ta xin từ tông phái.
Bắc Nhất Vấn Thiên đó chỉ quan tâm tới bản thân hắn ta, chứ có đoái hoài gì đến ông ta đâu.
“Sao lại trông thảm hại thế này?”, Mộ Thanh nhìn đệ đệ của mình rồi hận rèn sắt không thành thép nói: “Ta cho đệ làm các chủ của Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân, nhưng đệ xem mình đã làm được gì rồi?”
“Đại ca, chuyện này không thể trách đệ được, là tại Mục Vỹ đó… cả Mạnh Quảng Lăng nữa, bọn họ ức hiếp người quá đáng!”
“Lùi lại!”
Mộ Thanh quát lên một tiếng rồi chắp tay ra sau lưng quan sát cục diện.
“Trưởng lão Mộ Thanh?”
Thấy Mộ Thanh xuất hiện, Bắc Nhất Vấn Thiên ở trên cao cười lạnh nói: “Trưởng lão Mộ Thanh, ông là trưởng lão nòng cốt nhưng hãy xem chuyện tốt mà đệ đệ mình gây ra đi, Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân coi như sụp đổ hẳn rồi!”
“Không liên quan đến ngươi!”
Mộ Thanh là trưởng lão nòng cốt nên không thèm đếm xỉa tới Bắc Nhất Vấn Thiên. Dù Bắc Nhất Vấn Thiên là đệ tử thân truyền số một của Thánh Đan Các, nhưng địa vị của ông ta vẫn cao hơn hắn ta.
Hơn nữa chưa chắc sau này chức tông chủ của Thánh Đan Tông đã thuộc về Bắc Nhất Vấn Thiên!
“Ông…”
Bắc Nhất Vấn Thiên nói tiếp: “Ừ thì không liên quan, để ta coi trưởng lão Mộ Thanh sẽ giải quyết thế nào!”
Bây giờ, Bắc Nhất Vấn Thiên không việc gì phải vội, hắn tỏ vẻ khiêu khích nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh chẳng buồn để ý tới hắn ta, mà nhìn sang Mục Vỹ.
“Giờ thiên hoả đang ở trong người ngươi nên ngươi hãy đi cùng ta một chuyến!”, Mộ Thanh tỉnh bơ nói: “Thánh Đan Tông ta đã điều tra thiên hoả này hàng trăm năm mới tìm được một chút tin tức, không ngờ lại bị ngươi giành mất. Ngươi hãy cùng ta về tông phái để xem tông chủ sẽ định đoạt ngươi thế nào!”
“Ta nhổ vào!”
“Thánh Đan Tông các người đều mặt dày thế à?”
Mục Vỹ mắng nhiếc: “Ta tình cờ có được thiên hoả này do bị đẩy vào bước đường cùng, ta phải dùng mạng để đổi lấy. Thiên hoả do trời đất tạo ra nên là vật vô chủ, gì tới lượt Thánh Đan Tông các ngươi định đoạt?”
“Người của Thánh Đan Tông quả nhiên mặt dày vô địch, tự cao tự đại, hơn nữa còn tham lam và dốt nát!”
“Cứ thứ gì tốt thì đều là của các ngươi à? Còn vô liêm sỉ hơn nữa được không?”
Mục Vỹ tức giận nhìn Mộ Thanh rồi mắng.
“Ngươi…”
“Ngươi nghiếc cái gì?”
Các đoá hoả liên nở rộ quanh người Mục Vỹ, hắn nhìn Mộ Thanh rồi cười lạnh nói: “Để ta xem hôm nay, tông chủ của các ngươi có đích thân tới cướp thiên hoả của ta không!”
Chuyện về thiên hoả đã không thể giấu được nữa.
Chỉ cần hắn sử dụng thì người có dã tâm sẽ phát hiện ngay.
Nên Mục Vỹ cũng không muốn giấu nữa.
Thứ gì của hắn thì sẽ mãi thuộc về hắn!
Ai muốn cướp thì cứ xác định phải trả giá bằng tính mạng đi.
CHương 417: Cổ Ngọc Long Tinh
“Ngươi đúng là tên ngu xuẩn, tự tìm chết!”
Mộ Thanh lắc đầu rồi tung chưởng về phía Mục Vỹ.
Bụp…
Nhưng đúng lúc này có một bóng đen xuất hiện, bóng đen đó chắn trước người Mục Vỹ, cản Mộ Thanh lại.
“Là ngươi!”
Trông thấy người áo đen, Mục Vỹ ngẩn ra.
Ba năm trước, người áo đen này xuất hiện để giải vây, bây giờ người này lại xuất hiện, hắn cứ ngỡ người này đã chết trong trận chiến năm xưa rồi.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao!”, Mục Vỹ cười nói: “Đám này thì làm gì được ta chứ!”
“Ừm!”, người áo đen nói: “Phụ thân ngươi chưa chết, nhưng bây giờ không tiện xuất hiện, khi nào tới thời điểm thích hợp thì hai cha con ngươi sẽ gặp nhau!”
Chưa chết?
Mục Vỹ chỉ muốn đập cho Mục Thanh Vũ một trận.
Ba năm qua, hắn luôn nghĩ ông ấy đã chết vì cứu mình, nhưng ông ấy vẫn chưa chết…
Đúng là khiến hắn đau thương ba năm công cốc rồi!
“Ông nội ta cũng chưa chết nên sẽ sớm xuất hiện thôi, chỉ là bây giờ ta không biết ông đi đâu mất rồi”, Mục Vỹ đúng kiểu không làm cho người khác bất ngờ thì không chịu được.
“Cái gì?”
Lần này đến lượt người áo đen kích động.
“Tốt tốt, chưa chết thì tốt quá rồi!”, Mục Vỹ phát hiện khoé mắt người áo đen ngấn lệ.
Người áo đen vỗ vai Mục Vỹ rồi cười nói: “Giờ ta sẽ đối phó với ông ta, còn những người khác giao cho ngươi!”
“Được!”
Lúc này, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục đã chết. Kẻ hãm hại nhà họ Mục năm xưa gần như đã chết hết, chỉ còn lại Thánh Đan Tông.
Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng!
Mục Vỹ nhìn Bắc Nhất Vấn Thiên rồi châm chọc nói: “Ta sẽ tạm bỏ qua cho ngươi, ta sẽ làm tiêu hao chân nguyên và lực linh hồn của ngươi để ngươi lởn vởn một lát, đợi ta xử lý chuyện này xong sẽ tìm ngươi sau”.
Mục Vỹ ngoảnh sang Mạnh Quảng Lăng rồi cười nói: “Mạnh huynh, ta rất thích Nhân Hoàng Kinh của ngươi, đưa cho ta nghịch chút nào!”
“Mơ đi!”
“Hả? Mơ á?”, Mục Vỹ cười hì hì nói rồi vung tay, các tiếng soạt soạt vang lên, vốn đang có hai cái đuôi tấn công Mạnh Quảng Lăng thì giờ thành sáu cái.
Sáu cái đuôi đó đàn áp Mạnh Quảng Lăng, áp lực khủng khiếp khiến y gần như không thể thở nổi.
“Giờ còn mơ nữa hay thôi?”
Mục Vỹ tỏ vẽ giễu cợt nhìn Mạnh Quảng Lăng.
“Phá Hư Chỉ - Nhất chỉ bình sơn nhạc!”
Mục Vỹ điểm ngón tay, một ảo ảnh lớn bổ nhào về phía Mạnh Quảng Lăng.
Bây giờ, y đang bị sáu cái đuôi chèn ép đến cùng cực, Nhân Hoàng Kinh khó khăn lắm mới ngăn chặn được mấy cái đuôi ấy trước mặt y, mà Mục Vỹ lại tấn công tới tiếp nên y gần như không còn chiêu gì để chống đỡ nữa.
“Chết tiệt!”
Thấy ảo ảnh của ngón tay đó bay tới, Mạnh Tử Lăng tái mặt rồi lùi lại.
“Rút à? Rút được chắc?”
“Đáng chết!”
Thấy Mục Vỹ lại lấn tới, bất đắc dĩ Mạnh Tử Lăng đành buông Nhân Hoàng Kinh ra rồi chật vật lùi lại để trốn đòn tấn công của hắn.
Vèo…
Một âm thanh vang lên, Nhân Hoàng Kinh đã thuận theo cái đuôi đó rồi biết mất tăm.
“Mục Vỹ, ngươi làm gì vậy hả?”, Mạnh Quảng Lăng lạnh mặt nhìn Mục Vỹ rồi tức tối gào lên.
“Liên quan gì tới ngươi?”
Mục Vỹ tỉnh bơ nói: “Nhân Hoàng Kinh của ngươi rất được, ta tịch thu!”
“Ngươi…”
Trong mắt Mạnh Quảng Lăng chứa đầy vẻ giận dữ, nhưng y không dám phát tác.
Dù y là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nhưng khi mất Nhân Hoàng Kinh thì thực lực của y sẽ giảm mạnh, mà Mục Vỹ lại vừa giết Cổ Vân Nhàn, một cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu đấy thôi.
“Tiểu tử kia, ngươi ngông cuồng như vậy thì kiểu gì cũng chết sớm thôi!”
Đúng lúc này, một giọng nói vọng từ trên cao xuống.
Một bóng thú to lớn xuất hiện trước, có một người ngồi trên người nó rồi cúi xuống quan sát bên dưới.
“Cuối cùng thì ông cũng tới rồi!”
Trông thấy người đó, Mục Vỹ lộ vẻ căm phẫn.
Năm xưa, hắn biết rõ tên đầu sỏ chính là người này - Lục Khuê, phó tông chủ của Thánh Đan Tông!
“Có vẻ ngươi rất hận ta nhỉ! Năm xưa, ngươi không chết đúng là kỳ tích đấy!”, Lục Khuê chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh đầu con Xích Luyện Giao hai đầu rồi cười lớn nói.
“Khuê thúc!”
Thấy Lục Khuê tới, Mạnh Quảng Lăng gào lên: “Khuê thúc, Nhân Hoàng Kinh bị Mục Vỹ cướp mất rồi, cháu bất tài!”
“Ta không trách cháu!”
Lục Khuê khẽ cười nói: “Người này có tâm tư thâm sâu, lại có thiên hoả trong người, thêm Cổ Ngọc Long Tinh giúp sức nữa thì cháu không phải đối thủ cũng đúng thôi”.
Cổ Ngọc Long Tinh?
Đó là thứ gì?
“Ha ha… Không ngờ ngươi lại giành được thiên hoả, lại còn gặp được Cổ Ngọc Long Tinh. Cổ Ngọc Long Tinh là do thiên hoả tự tạo ra, nhưng hễ là thiên hoả thì đều nhờ tích tụ linh khí trong trời đất mà có, vô hình trung cảm ngộ được thiên hoả thì sẽ hình thành các loại tượng đá kỳ dị để tạo khung xương cho mình dựa vào”.
“Thiên hoả mà ngươi có được đã hình thành Cổ Ngọc Long Tinh, nó có chín cái đuôi, hơn nữa còn có tứ chi!”
Lục Khuê nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta nói có đúng không?”
Chương 418: Huyết Vô Song
Mục Vỹ cẩn thận quan sát Lục Khuê.
Đúng là chín cái đuôi này thuộc về Cổ Ngọc Long Tinh, hắn không ngờ Lục Khuê lại nhận ra chúng.
Cổ Ngọc Long Tinh là bộ xương rồng bệ vệ hắn phát hiện ra khi tiến vào hang động dưới đất để thu phục thiên hỏa!
Bộ xương rồng này xuất hiện ngay thời điểm thiên hỏa hình thành.
Quan trọng nhất là, Cổ Ngọc Long Tinh này mà được sử dụng kết hợp với người có thiên hỏa thì có thể bộc phát ra khí thế cường hãn như vật thể sống.
Cổ Ngọc Long Tinh không chỉ mạnh về khả năng sinh ra mối liên kết huyết mạch với người sở hữu nó mà còn quý giá ở chỗ tinh cốt mạnh hơn địa khí.
Nếu được thầy luyện khí chế luyện, nó có thể tăng cấp thành thiên khí, nhưng mức độ uy vũ của nó không phải chỉ dừng lại ở đó.
Mục Vỹ biết chuyện này thì chả lạ gì, nhưng vì sao Lục Khuê lại biết chứ? Điều này làm hắn cực kỳ kinh ngạc.
Dựa trên ký ức kiếp trước, hắn biết thiên hỏa chưa từng xuất hiện trên đại lục trong thế giới Tiểu Thiên. Xem ra Lục Ảnh Huyết Tông đã lấy được không ít bí mật từ Lục Ảnh Huyết Điện một thời rồi.
Chỉ có Mục Vỹ biết rằng Lục Ảnh Huyết Điện danh tiếng lẫy lừng của tiểu thế giới Tam Thiên năm nào từng nắm trong tay vô số đại lục, được xem như bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên này.
Mà có vẻ Lục Ảnh Huyết Tông hiện tại đã bắt đầu bộc lộ dã tâm thống nhất tiểu thế giới Tam Thiên như năm đó rồi.
"Mục Vỹ, giao Cổ Ngọc Long Tinh ra đây, ta sẽ tha cho ngươi!"
"Giết ta?"
"Để xem ông có khả năng đó không đã!", Mục Vỹ nói một cách ngạo mạn.
"Ông ta không được? Vậy ta thì sao?"
Mục Vỹ vừa nói xong thì một giọng nói trêu tức vang lên giữa không trung.
Một bóng người cất bước đi tới, khoảng cách hàng nghìn mét được rút gọn còn mấy trăm mét chỉ trong chớp mắt.
Người vừa đến mặc trường sam đỏ như máu, tóc xõa tung bay, hai tay khoanh trước ngực, nhìn những người bên dưới bằng nửa con mắt.
"Vô Song thúc thúc, thúc tới rồi!"
Mạnh Quảng Lăng nhìn thấy người nọ thì mừng ra mặt. Huyết Vô Song là tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông. Tôn giả là chức vụ có cấp bậc cao hơn phó tông chủ.
Nhớ năm nào, phụ thân y đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để chiêu mộ người này vào Lục Ảnh Huyết Tông.
"Vô Song thúc thúc, Nhân Hoàng Kinh bị tên này cướp đi rồi, thúc thúc lấy nó về cho con với!"
"Cứ để ta!"
Huyết Vô Song nhếch mép: "Lăng Nhi, giờ con đã là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, xem như mạnh nhất so với thế hệ đồng lứa trên Thiên Vận Đại Lục rồi, tuyệt đối không được phụ thuộc vào pháp bảo đấy nhé. Lỡ lại như hôm nay thì con phải làm sao?"
"Vâng!"
Huyết Vô Song xoay người nhìn Mục Vỹ, cười nói: "Còn trẻ mà có thể đi đến cảnh giới này bằng chính sức mình, chắc chắn ngươi có pháp bảo gì đáng giá lắm đây".
Nói rồi ông ta nhìn Mục Vỹ chằm chằm.
Ngay sau đó, hắn có cảm giác toàn thân mình như bị Huyết Vô Song nhìn thấy sạch sành sanh.
Mục Vỹ muốn ngăn cản nhưng lực linh hồn của hắn so với Huyết Vô Song thì chẳng khác nào đom đóm đòi được nổi bật hơn mặt trăng sáng rỡ.
Quá yếu. Yếu đến đáng thương.
"Ồ? Thân thể từng tu luyện pháp quyết luyện thể cao cấp, sức mạnh sấm sét hùng hậu, kiếm thế nội liễm, lực linh hồn..."
Huyết Vô Song cứ thế nói ra, không thèm đếm xỉa đến hồ linh hồn của Mục Vỹ. Lực linh hồn của ông ta đâm qua hồ linh hồn rồi gây áp lực lên người hắn.
Vù vù...
Nhưng lực linh hồn của Huyết Vô Song mới dò vào hồ linh hồn của Mục Vỹ thì có âm thanh gì đó vang lên trong đầu hắn. Một luồng sáng vàng kim lập tức bắn từ trong hồ linh hồn ra, xông thẳng vào hồ linh hồn của Huyết Vô Song.
Phụt!
Khuôn mặt Huyết Vô Song trắng bệch. Ông ta phun ra một ngụm máu, chân cũng loạng choạng đứng không vững.
Lúc nãy... là gì vậy?
Huyết Vô Song bắt đầu sợ hãi.
Nguồn sức mạnh ấy lớn đến nỗi tưởng chừng có thể nghiền nát ông ta dễ dàng.
Sao mà đáng sợ quá vậy!
"Sao thế? Thăm dò linh hồn của người khác là bất lịch sự lắm đấy, bị đánh trả rồi chứ gì?"
Mục Vỹ lạnh lùng lên tiếng.
Huyết Vô Song quá mạnh, hắn thậm chí còn không chạy trốn nổi.
Nếu không có Tru Tiên Đồ thì chắc giờ hắn đã thành một đứa khờ dại rồi.
"Ha ha, biết ngay trong cơ thể ngươi có một pháp bảo về lực linh hồn mà, tám chín phần mười là thiên khí rồi", Huyết Vô Song lau máu tươi bên khóe môi, vẫn giữ nụ cười kệch cỡm: "Như vậy thì hôm nay càng không thể tha mạng cho ngươi rồi".
Sột soạt...
Trong lúc Huyết Vô Song nói, âm thanh kia vẫn cứ vang vọng trong đầu Mục Vỹ.
Nhân Hoàng Kinh đã bị Tru Tiên Đồ hút vào trong mình, cảm giác bị đè ép nặng trịch làm đầu hắn choáng váng.
Nhưng Tru Tiên Đồ lại bỏ mặc hắn ngay lúc này mà không ngừng xâm chiếm Nhân Hoàng Kinh. Quầng sáng vàng trong bí tịch bị hút đi từng chút một, trong khi Tru Tiên Đồ thì sáng rỡ ánh vàng lấp lánh.
Cuối cùng, Nhân Hoàng Kinh bị hút hết tinh hoa và biến mất khỏi đầu Mục Vỹ. Giây lát sau, hắn chợt nhận ra có hàng trăm hàng nghìn võ kỹ xuất hiện trong đầu mình.
Rất nhiều võ kỹ ở các cấp độ khác nhau, võ kỹ Hoàng Giai, võ kỹ Huyền Giai, võ kỹ Địa Giai thậm chí là võ kỹ Thiên Giai.
Những thứ đó khắc sâu trong đầu Mục Vỹ với số lượng nhiều không đếm xuể, làm gì cũng không biến mất.
Lúc này, lực linh hồn trong hồ linh hồn của hắn đang tăng trưởng đáng kể.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba!
Chương 419: Huyết Hồn Châu
Nhưng không chờ Mục Vỹ kịp mừng rỡ, Huyết Vô Song đã xông lên tấn công.
Bóng dáng Mục Vỹ chớp nhoáng xuất hiện trên cái đầu lâu khổng lồ của Cổ Ngọc Long Tinh.
Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung lắc dữ dội ngay thời điểm Mục Vỹ đặt chân trên cái đầu rồng to tướng.
Đầu lâu dưới chân hắn dần đưa lên cao.
Sau khi vươn mình đến độ cao một trăm mét, cơ thể hỏa long hiện ra rõ nét.
Đến tận bây giờ, mọi người mới hiểu được một điều rằng.
Những thứ con hỏa long ẩn mình trong lòng đất từ nãy đến giờ để lộ ra mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Hai chi trước của nó là một đôi vuốt nhọn hoắc, đứng sừng sững như hai ngọn núi cao trăm mét làm rúng động lòng người.
Đôi vuốt ấy đặt trên mặt đất, to lớn đến độ chiếm trọn toàn bộ diện tích Thánh Đan Các.
Con Cổ Ngọc Long Tinh này cao hàng nghìn mét. Bấy giờ mọi người mới nhận ra chín thứ vừa quấn quanh Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng là đuôi của con rồng này.
Giờ phút này, chín cái đuôi ấy đang quây quần bên nhau.
Bóng dáng Mục Vỹ đứng trên Cổ Ngọc Long Tinh nhỏ đến mức gần như bị nó che khuất.
Gào...
Tiếng rồng gầm thét vang lên đinh tai, ùng ùng lan rộng ra ngoài. Những ngôi nhà trong phạm vi trăm dặm bắt đầu sụp đổ. Màu đỏ rực như lửa trên thân hỏa long dần thay đổi, từng ngọn lửa tím xoay quanh nó, hỏa long đỏ phút chốc biến thành màu tím trông cực kỳ quái lạ.
Nhóm Tề Minh bên dưới đã chỉ huy quân mình rút lui từ trước đó.
Nhưng dù đã cách xa mười dặm, họ vẫn nghe thấy tiếng rống của rồng vọng lại.Một số võ giả cảnh giới thấp không chịu nổi, hộc máu.
"Tề Minh, Mục Phong Hành, hai ngươi dẫn những người có cảnh giới hơi thấp rút lui trước, tốt hơn hết là ra khỏi thành Nam Vân, chờ bên này ổn định rồi tính tiếp", Vương Tâm Nhã chỉ đạo: "Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá, hai ngươi canh gác xung quanh thành Nam Vân, phải liên tục không ngơi nghỉ. Nếu phát hiện đệ tử Thánh Đan Tông lạc đàn thì giết ngay".
"Rõ!"
Nhận được mệnh lệnh từ Vương Tâm Nhã, họ nhanh chóng chia nhau ra làm việc.
Lúc này có tập trung tại đây cũng không được tích sự gì.
Cấp bậc của họ chưa đủ để tham gia vào cuộc chiến này.
Song Vương Tâm Nhã vẫn lo lắng nhìn bóng người đang đứng trên độ cao một nghìn mét kia. Cô ta cầm một chiếc ngọc bội trong tay, hơi do dự, cuối cùng vẫn bóp vỡ ngọc bội đấy.
Tiêu Doãn Nhi đang đứng cạnh Vương Tâm Nhã lại trông khá buồn bã.
Vương Tâm Nhã đã nhận được tình mến yêu của Mục Vỹ sau ba năm đợi chờ. Niềm mong mỏi của cô ta đã được đền đáp xứng đáng.
Còn cô ấy...
Cô ấy còn chưa xác định được mình có thích Mục Vỹ không.
Nhưng nếu không thích thì sao lại chạy đến? Tại sao lại chịu cú chưởng lúc trước thay cho Mục Vỹ?
Bản thân Tiêu Doãn Nhi cũng không rõ.
"Mạnh thật, uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh đây ư? Mạnh nhất ta từng thấy!", người Huyết Vô Song run rẩy vì kích động.
"Phương châm sống của Mục Vỹ ta là có ân báo ân, có oán báo oán. Muốn giết ta, bắt nạt ta, sỉ nhục ta thì cứ tới, để xem ai trong chúng ta sẽ chết trước!"
Mục Vỹ đứng trên đầu Cổ Ngọc Long Tinh cất tiếng, câu nói vang khắp thành Nam Vân.
"Kiêu ngạo đấy, ngặt nỗi kiêu ngạo có thừa nhưng thực lực còn thiếu sót nhiều lắm".
Huyết Vô Song cười nhẹ, một hạt châu xanh xuất hiện trong tay ông ta. Hạt châu kia lóng lánh trong veo nhưng dường như chứa đựng cả một biển sát khí sôi trào mãnh liệt chực chờ thời cơ phun trào ra ngoài.
"Có địa khí cực phẩm Huyết Hồn Châu trong tay, ta giết ngươi dễ như ăn cháo!"
Một tầng máu nhàn nhạt hiện ra xung quanh Huyết Vô Song, mái tóc đỏ tung bay hờ hững sau lưng ông ta.
Giờ đây, Huyết Vô Song hệt như một con quỷ hút máu, trông thật đáng sợ.
"Huyết Thực Thiên Hạ!"
Ông ta khẽ quát rồi bay lên, xông thẳng về phía Mục Vỹ. Ông ta không hề nao núng trước Cổ Ngọc Long Tinh cao nghìn mét kia.
Gào...
Đối mặt với Huyết Vô Song sắp kề cận, Mục Vỹ há miệng phát ra tiếng gầm lanh lảnh. Mặt đất rạn nứt từng đường, bàn chân sau của hắn tiến lên một bước.
Uỳnh...
Mặt đất lõm xuống trăm mét. Hắn điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh tiến thêm một bước nữa.
Rầm...
Lại một tiếng động lớn. Chín cái đuôi phía sau Mục Vỹ vụt bắn ra thật nhanh như chín thanh kiếm sắc nhọn.
Leng keng, leng keng...
Chín cái đuôi tăng tốc, thoáng chốc đã áp sát Huyết Vô Song.
Tuy nhiên, chúng bị Huyết Hồn Châu chặn lại làm phát ra tiếng kêu leng keng, cơ thể cao nghìn mét của Mục Vỹ lùi lại một bước.
"Ngu xuẩn!"
Huyết Vô Song cười lạnh nhìn Mục Vỹ.
"Vậy ư?"
Giọng Mục Vỹ truyền ra xung quanh thông qua Cổ Ngọc Long Tinh như tiếng nổ rung trời, tức tốc lan rộng.
Giữa những âm thanh vang dội ấy, chín cái đuôi mau chóng rút về. Mục Vỹ chập hai tay và hai chân vào nhau, ngọn lửa tím dần dâng cao.
Ngọn lửa đó như một đóa sen màu tím, nó dần to ra đến khi dài khoảng trăm mét.
Nhưng Mục Vỹ không dừng lại mà tiếp tục điều khiển hỏa liên màu tím tiếp tục nở rộ.
"Phá!"
Tiếng quát kéo theo tiếng nổ rung trời, đóa hỏa liên màu tím tấn công Huyết Vô Song.
Chương 420: Mạnh Nhất Phàm
Có vẻ như vì cảm nhận được sự đáng gờm của hỏa liên tím nên Huyết Vô Song không ngu ngốc đâm đầu vào đánh trực diện mà lùi lại một bước, sử dụng Huyết Hồn Châu lần nữa.
"Nực cười!"
Thấy hành động của ông ta, Mục Vỹ cười giễu cợt.
Hỏa liên tím chợt tăng tốc.
Oành...
Trong giây lát, một vầng sáng hình vòm đỏ và tím che phủ một phần tư diện tích thành Nam Vân.
Vầng sáng kia xuất hiện chưa đến một giây đồng hồ.
Ầm...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên ngay sau đó.
Vầng sáng chợt bùng lên dữ dội.
Tất cả võ giả dưới cảnh giới Thông Thần trong khu vực một phần tư thành Nam Vân bị ánh sáng bao trùm ấy đều bị thương, ngay cả một số đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông cũng tái cả mặt, hộc máu.
Vương Tâm Nhã nhìn vụ nổ đằng kia, khẽ thở phào.
May mà vừa rồi cô ta thấy hơi lo nên cho mọi người tiếp tục lui về phía sau.
Vụ nổ này không chỉ ảnh hưởng mỗi nội thành Nam Vân. Hàng vạn dân thường di tản ra ngoại thành Nam Vân để trốn khỏi cuộc chiến cũng gặp động đất, nét mặt ai nấy đều kinh hoàng. Họ hối hả chạy ra ngoại ô.
Họ tưởng chỉ cần ra ngoại ô là an toàn rồi, không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Vầng sáng tối dần để lộ ra hai bóng người đứng giữa chiến trường.
Mạnh như Lục Khuê cũng phải lùi ra xa mười dặm.
Còn Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạnh Quảng Lăng thì đã cao chạy xa bay từ đời nào vì không muốn bị vụ nổ vùi lấp.
Giờ phút này, những đường vân màu tím trên thân thể của Mục Vỹ, trên mình ngọc long đã yếu đi hẳn. Cả khuôn mặt hắn cũng đỏ lên trông thấy.
Huyết Vô Song phía đối diện cũng không lành lặn gì.
Y phục nhìn đâu cũng thấy xốc xếch bẩn thỉu, Huyết Hồn Châu ông ta đang cầm thì rạn nứt mấy đường.
"Hỏng mất rồi!"
Mặt Huyết Vô Song nhăn nhúm nhìn Huyết Hồn Châu một cách dữ tợn.
"Mục Vỹ, ngươi chán sống rồi phải không!"
Một cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông, dưới một người trên hàng vạn người như ông ta vậy mà để bị mất hết mặt mũi tại đây.
"Phụt..."
Giữa lúc đó, Mục Vỹ trong Cổ Ngọc Long Tinh đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tái nhợt.
Việc điều khiển Cổ Ngọc Long Tinh không chỉ tiêu hao chân nguyên mà còn làm sụt giảm lực linh hồn của hắn.
Trong cuộc chạm trán với Huyết Vô Song vừa rồi, quả thật hắn ở thế thượng phong nhưng mặt khác cũng kiệt sức do tiêu hao quá nhiều chân nguyên và lực linh hồn.
"Ngươi cũng sắp gục rồi đúng chứ?", Huyết Vô Song cười lạnh nhìn Mục Vỹ: "Cảnh giới của ngươi chỉ là Thông Thần tầng thứ ba thì sao mà chịu nổi long thể khổng lồ đó. Ngu thì chết thôi!"
"Sắp gục? Có thể giết ông là được!"
Mục Vỹ đanh mặt. Cổ Ngọc Long Tinh há miệng ra, ngưng tụ một hỏa cầu tím to lớn trong đó.
Hỏa cầu tím càng lúc càng lớn, cứ bành trướng như thế đến khi có chu vi khoảng nghìn mét mới dừng lại.
Huyết Vô Song nhìn hỏa cầu trên đầu Cổ Ngọc Long Tinh, ngay cả ông ta cũng phải há hốc mồm, nước miếng chảy ra cũng không biết.
Đây còn là người ư?
Ông ta cho rằng chiêu vừa rồi của Mục Vỹ đã kinh khủng lắm rồi, ngờ đâu đó chưa phải là tất cả.
"Sao? Sợ rồi hả?"
Mục Vỹ mở miệng phun một ngụm máu ra rồi tuyên bố: "Chừng đó đủ để giết ông rồi!"
Hỏa cầu tím bay từ trong khoang miệng rộng lớn thẳng tiến đến Huyết Vô Song, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.
Ông ta không còn Huyết Hồn Châu để chống cự nữa, chỉ biết đứng như trời trồng nhìn hỏa cầu lao đến.
Lúc này có phản kháng thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
"Không ngờ món bảo vật Cổ Ngọc Long Tinh này lợi hại đến vậy, thiên hỏa kia có lẽ là đã tồn tại hàng vạn năm rồi. Đáng sợ, quả là đáng sợ!", Huyết Vô Song than thở trong bất lực. Ông ta đâu có lường trước được Tử Liên Yên Hỏa có sức công phá lớn đến thế.
Ông ta tính sai rồi!
Uỳnh...
Tiếng gào thét vang vọng xen lẫn tiếng nổ cuồng bạo, khu vực này đã bị nhấn chìm trong biển lửa tím.
Mọi thứ dần dần lắng xuống.
Nhưng quầng sáng chợt tan biến, ánh lửa cũng vòng sang nơi khác, một người xuất hiện trước mặt Huyết Vô Song từ trong màn đêm.
"Tông chủ..."
Thấy người đó, Huyết Vô Song ngẩn người.
"Cha!"
Mạnh Quảng Lăng cũng ngạc nhiên khi thấy người vừa đến.
Đó là tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Mạnh Nhất Phàm.
Việc ông ta đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mạnh Nhất Phàm vừa xuất hiện thì thân thể Cổ Ngọc Long Tinh cũng sụp đổ rồi biến mất, Mục Vỹ rơi xuống đất.
Hắn không còn sức duy trì trạng thái hợp nhất với Cổ Ngọc Long Tinh nữa.
"Mục Vỹ..."
Toàn thân Mạnh Nhất Phàm bị che giấu dưới áo choàng xanh lục, không ai có thể nhìn thấy dung mạo ông ta.
Giọng nói của ông ta khàn khàn nhưng ẩn chứa một ma lực nào đó khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt.
"Mục Vỹ... Hai mươi năm trước nhà họ Mục có một người tên Mục Thanh Vũ xông vào nhà họ Vỹ ở Thiên Vận Đại Lục. Chuyện này đã gây ra một vụ náo loạn rất lớn ở Thiên Vận Đại Lục, ông ta là gì của ngươi vậy Mục Vỹ?"
"Cha ta".
"Thảo nào, thảo nào!"
Mạnh Nhất Phàm bật cười: "Đúng là hổ phụ sanh hổ tử mà. Tiếc một điều lúc đó cha ngươi thua cuộc nên bị phế bỏ tu vi, trở thành một kẻ bất tài. Hôm nay ngươi cũng chung số phận thôi".
"Hả?"
Bị phế bỏ tu vi, trở thành một kẻ bất tài?
Mục Vỹ chưa nghe chuyện này bao giờ. Hình như không mấy ai ở đế quốc Nam Vân biết.
Một bên khác, người mặc áo choàng đen đằng xa cũng dừng chém giết, lạnh lùng đứng nhìn cuộc đối thoại này.
Khi nghe thấy câu đó, cơ thể người nọ run lên, dần siết chặt hai quả đấm.