-
Chương 406-410
Chương 406: Chơi chiêu
“Hả?”
Năm xưa Mục Vỹ đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Cổ Thiên Gia thi triển Tứ Quý Kiếm Thần Quyết của nhà họ Cổ, nhưng hắn không ngờ vẫn còn môn võ kỹ này.
Võ kỹ này rõ ràng là công pháp Địa Giai trung cấp và có uy lực phi phàm.
Không phải Mục Vỹ không có chiêu thức để đánh trả, nhưng bất kể là Thiên Lôi Thần Thể Quyết hay Phá Hư Chỉ, một khi hắn thi triển thì sẽ bại lộ thân phận ngay.
Vì thế hắn chỉ có thể đáp trả bằng kiếm.
Ngự Phong Thần Quyết dùng chân nguyên để mượn sức gió.
Khi gió nhẹ thì dịu dàng như dòng nước chảy, khi mạnh thì nhanh như chảo chớp giống một thanh lợi kiếm.
Lợi hại không thua kém gì kiếm thuật.
Nhưng điều duy nhất khiến Mục Vỹ lo lắng là mức độ chênh lệch cảnh giới, còn về kiếm thuật của mình thì hắn hoàn toàn yên tâm!
Cổ Vân Nhàn có nằm mơ cũng không thể ngờ tới sự mạnh mẽ của kiếm thế.
“Vô Tâm Kiếm Phổ, ba năm rồi, để ta dùng kiếm thế xem rốt cuộc ông đã mạnh tới mức nào!”
Mục Vỹ thầm thấy chấn động, toàn thân bắt đầu bộc phát ra kiếm thế long trời lở đất.
Sự điên cuồng của kiếm thế đã vượt xa kiếm ý.
Kiếm ý là dùng sức mạnh của bản thân để chống lại tự nhiên.
Còn kiếm thế là mượn sức mạnh của thiên nhiên để đáp trả đối thủ, kiếm thế càng mạnh thì thực lực của kiếm khách càng lớn, dẫu sao con người cũng không thể chống lại được sức mạnh của thiên nhiên.
“Phong Khởi Vân Trảm!”
Chiêu thức này nghênh chiến với cơn lốc do Cổ Vân Nhàn tạo ra, Mục Vỹ bay lên cao rồi chém một kiếm xuống.
Tiếng cheng cheng vang lên, một kiếm đó của Mục Vỹ mượn sức gió nên bộc phát dữ dội.
Uỳnh…
Âm thanh va chạm vang lên, Mục Vỹ không ngừng lùi lại rồi bắt đầu lảo đảo.
Còn Cổ Vân Nhàn ôm ngực, mặt mày tái xanh, suýt nữa hộc ra một ngụm máu tươi.
“Lão hồ ly kia, mới một kiếm đã không chịu được à?”
Mục Vỹ cười nói: “Còn kiếm thứ hai nữa đây!”
“Phá Vân Xung Thiên!”
Mục Vỹ tung một kiếm ra, từng đường kiếm trở nên mờ ảo, còn cơ thể hắn thì loé sáng rực rỡ như thanh kiếm lớn giữa vô vàn các đường kiếm.
“Giết!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi vung kiếm, cơn mưa kiếm rơi xuống, từng đường kiếm mang theo sự áp bách bổ nhào về phía Cổ Vân Nhàn như một ngọn núi.
“Kiếm thứ ba - Thiên Động Nhất Kiếm!”
Ngay sau đó, Mục Vỹ lại vung kiếm lên, đường kiếm vừa xuất hiện là mặt đất rung chuyển, một đường kiếm ầm ầm lao từ trên cao xuống như trời phạt.
Cổ Vân Nhàn vừa đỡ được kiếm thứ hai thì kiếm thứ ba đã tới.
Song khi lão ta chuẩn bị đỡ kiếm này thì kiếm thứ tư lại tiếp tục phóng qua.
“Kiếm Xuất Nhật Lạc!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng, kiếm Xích Long tuột khỏi tay hắn bay đi, một đường kiếm màu đỏ đã nhanh chóng lưu lại một vết kiếm trên bầu trời.
Bốn kiếm này gần như được Mục Vỹ hoàn thành cùng một lúc.
Dù Ngự Phong Thần Quyết của Cổ Vân Nhàn có nhanh đến mấy thì cũng không đọ lại được.
Kiếm thứ ba và thứ tư gần như hợp nhất rồi ngay lập tức lao về phía Cổ Vân Nhàn.
Phụt…
Cuối cùng sau khi chống đỡ kiếm thứ ba, Cổ Vân Nhàn đã không cầm cự được nữa mà hộc ra một ngụm máu.
Lão ta đã kiệt sức và đạt đến giới hạn của bản thân, trừ khi đột phá cảnh giới, còn không thì lão ta khó mà giữ được sức mạnh như lúc trước.
Đối mặt với kiếm thứ tư của Mục Vỹ sắp lao tới, lão ta chỉ có thể nhắm mắt chịu trận.
“Ông ơi…”
Thấy Cổ Vân Nhàn đã bị thương, Cổ Xích Ngân vung kiếm đẩy Thiết Mông và Sơn Úc ra rồi xông tới chỗ Mục Vỹ.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ đã tung người bay về phía Cổ Vân Nhàn.
Cảm thấy sát ý của Cổ Xích Nhân ở phía sau lao tới, nhưng Mục Vỹ không thèm ngoảnh lại.
“Cổ Vân Nhàn, ba năm trước ông đã giết ta trước mặt phụ thân ta, để ông ấy phải chịu nỗi đau mất con. Bây giờ, Mục Vỹ ta sẽ cho ông nếm thử nỗi đau khi mất đi đứa cháu trai”.
Mục Vỹ!
Nghe thấy Mục Vỹ thì thầm bên tai, Cổ Vân Nhàn biến sắc mặt, lão ta định báo cho cháu mình nguy hiểm, nhưng không còn kịp nữa.
Dưới cơn khủng hoảng, lão ta đã từ bỏ việc chống đỡ cho bản thân mà tung một chưởng về phía Cổ Xích Ngân để hất gã về phía sau.
Phụt…
Nhưng đúng lúc này, kiếm Xích Ngân đang bay thẳng lại chuyển hướng, đâm thẳng vào tim của Cổ Vân Nhàn từ phía sau, lão ta lập tức nhìn Mục Vỹ với ánh mắt bàng hoàng.
“Thật ra ta lừa ông đấy!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tung bốn kiếm ra là ta đã hết sức để chống lại Cổ Xích Ngân rồi, vừa nãy ta chỉ nói đùa với ông thôi!”
Thấy Cổ Vân Nhàn ngã phịch xuống đất với vẻ mặt đầy sự căm phẫn, Mục Vỹ mới cầm lấy kiếm Xích Long rồi há miệng thở hổn hển.
Liên tiếp chém ra bốn đường kiếm mạnh nhất gần như đã rút sạch chân nguyên trong cơ thể hắn.
Nếu ban nãy, Cổ Xích Ngân lao thẳng tới tấn công, hắn thật sự không biết phải trốn như thế nào.
May mà Cổ Vân Nhàn không nỡ để niềm hi vọng tương lai mất mạng, Cổ Xích Ngân bị lão ta đẩy lùi nên hắn mới thở phào một hơi.
“Ông ơi…”
Nhìn thi thể của Cổ Vân Nhàn, Cổ Xích Ngân đỏ hoe mắt.
“Thiếu trưởng tộc, người hãy mau đưa lão trưởng tộc đi, chúng ta phải đi tìm các chủ Mộ Bạch ngay để tập trung với Thánh Đan Các”.
“Đáng chết!”
Cổ Xích Ngân nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ, sau đó không chút chần chừ mà quay người bỏ đi.
Bây giờ, Mục Vỹ cũng đã hết sức lực để truy đuổi nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn Cổ Xích Ngân dẫn một đám người đi tới Thánh Đan Các.
Chương 407: Tập trung
Cùng lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Lâm Sa Vũ, nhà họ Lâm cũng đã chạy hết tới chỗ Thánh Đan Các. Thái Hoàng Dục cũng dẫn hoàng thất tới đó.
Trong bốn gia tộc lớn, chỉ có nhà họ Tiêu là chưa chạy tới Thánh Đan Các.
“Thái Hoàng Dục, sao rồi?”
“Hoàng thất chúng ta bị ba đại Đường Khẩu chặn đường, không thể chống đỡ nên mới chạy tới đây để bắt tay với mọi người cùng ngăn địch”.
Toàn thân Thái Hoàng Dục dính đầy máu, lão ta nói.
“Đúng vậy, người của Thập Đường Khẩu đã bị chúng ta giết gần một nửa, nhưng chúng ta cũng tổn thất nặng nề”, Lâm Sa Vũ uất hận nói: “Con trai Lâm Chấn Thiên của ta đã bị chúng dùng hoả trận ám sát!”
“Hoả trận?”
Cổ Xích Ngân căm phẫn nói: “Chắc chắn là Tử Mộc, cả Thiên Vận Đại Lục ngoài hắn ra thì không còn ai có thể dùng hoả trận để tập kích cảnh giới cảnh giới Thông Thần!”
“Ông nội ta cũng nhất thời sơ ý nên bị tên khốn ấy giết rồi!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các đều trầm mặc.
Lâm Chấn Thiên là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư nên bị Tử Mộc giết cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Cổ Vân Nhàn là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu cơ mà.
Nhưng khi đối mặt trực tiếp với Tử Mộc, lão ta vẫn bị giết, dù cho đã sử dụng tuyệt kỹ Ngự Phong Thần Quyết của nhà họ Cổ!
“Sắp tới, mọi người phải hết sức cẩn thận!”
Mộ Bạch lên tiếng: “Chúng ta dùng Thánh Đan Các làm đại bản doanh, sau đó canh chừng hai lối ra vào để người của Lục Ảnh Huyết Tông không thể xâm nhập, như vậy thì mọi người mới có thể luân phiên nghỉ ngơi và chống lại chúng!”
“Hơn nữa các vị hãy yên tâm, ta đã gửi tín hiệu cầu cứu đến tông phái rồi, vừa hay trong tông phái lại có đệ tử thân truyền cần rèn luyện, họ có thể giải vây cho chúng ta, chỉ cần cầm cự qua giai đoạn này thôi”.
Đệ tử thân truyền!
Nghe thấy thế, ai nấy đều lên tinh thần.
Đệ tử thân truyền của Thánh Đan Tông đại diện cho sự mạnh mẽ nhất của họ.
Đệ tử ngoại môn, nội môn, tinh anh, nòng cốt và thân truyền, mỗi cấp bậc đều thể hiện cho thực lực mạnh mẽ của Thánh Đan Tông.
“Được! Nếu vậy thì mọi người cứ yên tâm mà chờ!”, Lâm Sa Vũ trấn an nói: “Lần này, Lục Ảnh Huyết Tông cũng tổn thất rất nhiều, chúng ta không phải sợ họ”.
“Nhà họ Tiêu thì sao?”
Thái Hoàng Dục chợt hỏi.
“Nhà họ Tiêu… không đến đâu!”
Cổ Xích Ngân cười khổ nói: “Vì Tử Mộc đã cứu sống con gái của Tiêu Chiến Thiên nên ông ta trốn trong phủ không ló mặt ra ngoài. Người này thất tín bội nghĩa, nói lời nuốt lời, đúng là đáng chết”.
“Chết tiệt!”
“Ba năm trước, ông ta chơi Mục Vỹ một vố, Mục Vỹ chết rồi thì nay lại chơi chúng ta. Sau khi trận chiến này kết thúc, lão phu nhất định sẽ tận tay tiêu diệt gia tộc của ông ta”.
Mộ Bạch nổi giận đùng đùng, không nhịn được quát.
Trong phủ đệ nhà họ Tiêu lúc này.
“Doãn Nhi…”
Trong khuê phòng tại phủ đệ của nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy con gái mình mê man đã mở mắt.
Ba năm qua, bọn họ cứ ngỡ con gái mình đã chết. Sau khi Mục Vỹ nhảy vào tuyệt địa Lôi Âm Cốc, bọn họ không ngờ vẫn có ngày được nhìn thấy con gái.
“Cha… mẹ? Dư Nhi…”
Thấy gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ của người thân, Tiêu Doãn Nhi chỉ thấy đầu mình ong ong đau nhức.
“Doãn Nhi, con không sao chứ?”
“Mẹ, con không sao, con chỉ thấy mình ngủ một giấc rất dài thôi”.
“Không sao thì tốt rồi, tốt rồi!”, Niệm Linh Quan rơm rớm nước mắt, sau đó hài lòng cười nói rồi giơ tay nắm chặt lấy tay của Tiêu Doãn Nhi.
“Mẹ… con nhớ mình đã ngất xỉu sau khi đỡ một chưởng cho Mục Vỹ, về sau… Mục Vỹ đâu? Mục Vỹ sao rồi?”
Tiêu Doãn Nhi vội vã hỏi như nhớ ra chuyện gì đó.
“Cậu ta…”
“Thầy Mục…”
“Dư Nhi!”
Nghe thấy Tiêu Khánh Dư lên tiếng, Tiêu Chiến Thiên quát.
“Huynh ấy sao rồi?”
“Thầy Mục đã nhảy vào Lôi Âm Cốc và chết từ ba năm trước rồi. Tỷ tỷ, tỷ đã hôn mê ba năm, cả nhà đều tưởng tỷ cũng đã mất rồi!”
Ầm…
Nghe thấy tin này, Tiêu Doãn Nhi cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu óc choáng váng.
Từng gương mặt như lướt qua mắt cô ấy.
Làn sóng yêu thú tập kích, lớp chín bị bao vây, giao hẹn với Mục Vỹ, cô ấy đi giúp Mục Vỹ rồi ngất đi, sau đó bị một luồng sức mạnh bao quanh, cứ thế ngủ say không biết ngày tháng ra sao.
Đến hôm nay, cô ấy mới tỉnh dậy.
“Thế tại sao tỷ tỉnh lại?”, Tiêu Doãn Nhi hỏi.
“Là Tử Mộc tiên sinh đưa tỷ về, với điều kiện là nhà họ Tiêu chúng ta phải dừng tay, không được tham gia vào quyết đấu của hai thế lực lớn!”
“Tử Mộc? Dừng tay? Quyết đấu?”
Tiêu Doãn Nhi chợt thấy hình như đã có rất nhiều chuyện khó tin xảy ra trong ba năm cô ấy ngủ say.
“Bây giờ, nhà họ Mục thế nào?”
“Nhà họ Mục đã hoàn toàn sụp đổ sau trận chiến của ba năm trước, trưởng tộc Mục Thanh Vũ đã chết, thiếu trưởng tộc Mục Vỹ cũng vậy”.
Tiêu Khánh Dư buồn bã đáp.
Đã chết…
Mục Vỹ chết rồi? Nhà họ Mục sụp đổ rồi?
Không biết tại sao đột nhiên Tiêu Doãn Nhi cảm thấy trái tim mình rỉ máu, như có một nỗi đau xé tâm can đang lan ra.
“Dư Nhi, đừng nói nữa, để tỷ tỷ con còn nghỉ ngơi!”
“Nhưng…”
“Còn nói nữa là cha bắt con cấm túc suy ngẫm một tháng đấy!”, Tiêu Chiến Thiên mắng.
Mọi người dần rời khỏi phòng, chỉ còn lại Tiêu Khánh Dư và Tiêu Doãn Nhi đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi sau cánh cửa đóng kín.
Chương 408: Ngồi xem hổ đấu
“Phu nhân, đại sư Tử Mộc đã giữ đúng lời hứa, Doãn Nhi đã tỉnh lại, vì thế nhà họ Tiêu chúng ta hãy rút khỏi trận chiến này thôi!”, Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi rồi nói.
“Rút?”
Niệm Linh Quan cười nhạo nói: “Tiêu Chiến Thiên, đầu óc chàng có vấn đề à?”
“Bây giờ, bốn gia tộc lớn và Thánh Đan Các đang đối đầu với Lục Ảnh Huyết Tông và Thông Thần Các, bất luận bên nào thắng hay thua, kết quả đều rất thê thảm”.
“Nếu Thánh Đan Các thắng thì chúng ta sẽ bị nói là chỉ nghĩ cho bản thân nên phản bội liên minh, còn nếu Thông Thần Các thắng thì chàng nghĩ họ có bỏ qua cho chúng ta không?”
“Nhưng Tử Mộc đó đã nói rồi, nếu chúng ta lui binh thì sau khi chuyện này kết thúc, mọi thứ sẽ bình yên trở lại, Doãn Nhi cũng sẽ trở lại như xưa…”
“Hắn nói ư?”
Niệm Linh Quan cười lạnh nói: “Hắn chỉ là một tên hộ vệ cỏn con của Thông Thần Các thì có quyền lực tới đâu?”
“Lão Tiêu, chàng ngốc quá rồi đấy!”
“Bất kể Thánh Đan Các hay Lục Ảnh Huyết Tông thắng trận này, nhà họ Tiêu chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta ngồi xem hổ đấu luôn!”
Niệm Linh Quan tự tin nói: “Sau khi trận chiến này kết thúc, dù bên nào thắng thì cũng thiệt hại lớn”.
“Vì thế chúng ta cứ ngồi xem thôi, cuối cùng dù là bên thắng cũng chẳng còn sức mà chống lại chúng ta nữa đâu. Đến lúc ấy, đế quốc Nam Vân sẽ là đế quốc Tiêu Thị!”
“Nhưng mà Tử Mộc…”
“Tên ngông cuồng ấy có sống được đến cuối trận hay không còn chưa biết, chàng để ý tới hắn làm gì? Dẫu sao Doãn Nhi cũng đã sống lại rồi, chẳng còn gì có thể uy hiếp chúng ta được nữa!”
Niệm Linh Quan tự tin nói với vẻ tươi cười.
Lúc này, Tiêu Doãn Nhi đã tỉnh lại, nghe Tiêu Khánh Dư kể lại mọi chuyển đã xảy ra trong ba năm qua.
“Dù cha mẹ thất tín và hại thầy Mục, nhưng họ vẫn là cha mẹ của chúng ta. Suốt ba năm qua, chưa một ngày nào đệ không bị giày vò và thấy hổ thẹn với thầy Mục”.
Tiêu Khánh Dư buồn bã, nước mắt trực trào.
“Đệ nói Tử Mộc là một thầy luyện địa khí hạ phẩm, đồng thời còn là thầy luyện đan tám sao?”, Tiêu Doãn Nhi trợn tròn mắt nhìn Tiêu Khánh Dư.
“Vâng!”
Vậy rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào? Tại sao lại tới giúp Thông Thần Các?
Một lát sau, đôi mắt Tiêu Doãn Nhi rực sáng, miệng nở nụ cười.
“Mục Vỹ không thể chết được!”, đôi mắt của Tiêu Doãn Nhi sáng lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
“Tỷ tỷ, tỷ đang nói linh tinh gì thế!”, Tiêu Khánh Dư ngẩn ngơ nói: “Ba năm trước, mọi người đã tận mắt trông thấy thầy Mục nhảy vào Lôi Âm Cốc, hơn nữa ba gia tộc lớn còn canh ở đó những một tháng trời thì sao thầy Mục có thể…”
“Hừ… Mang tiếng là học trò của Mục Vỹ mà đệ dốt thế hả!”, Tiêu Doãn Nhi cười mắng: “Huynh ấy chưa chết đâu, nếu huynh ấy mà chết thì tỷ tỷ của đệ cũng đã chết rồi”.
Chính Tiêu Doãn Nhi cũng không phát hiện khi nói ra câu này, trong lòng cô ấy rất thư thái.
“Lão đại này, ông thầy ấy của ngươi khéo chưa chết thật…”
Giọng nói của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vang lên trong đầu Tiêu Khánh Dư.
“Cái gì?”
“Trong cơ thể của Tử Mộc tiên sinh ấy có một tia khí tức cực giống thầy Mục của ngươi, mỗi tội trên người Tử Mộc đó hình như có thiên hoả đã che đậy khí tức ấy. Nhưng vì ta vốn là thánh thú thuộc tính hoả nên rất quen thuộc với thiên hoả nên mới có thể nhận ra ngoài khí tức lửa thì còn khí tức khác nữa”.
“Sao giờ ngươi mới nói?”
“Ngươi có hỏi đâu!”
“Tỷ, thế giờ phải làm sao?”, Tiêu Khánh Dư không biết làm sao nên nhìn Tiêu Doãn Nhi.
“Làm sao ư?”, Tiêu Doãn Nhi cau mày đáp: “Với suy tính của cha mẹ thì chắc chắn sẽ không chịu để nhà họ Tiêu ra mặt, lần này tỷ nhất định không để Mục Vỹ xảy ra chuyện gì nữa”.
Tiêu Doãn Nhi bắt đầu rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, người của mười Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông đang tụ tập trước Thánh Đan Các.
“Mạnh Quảng Lăng, tiếp theo phải xem ngài thể hiện thế nào rồi!”
Mục Vỹ nhìn đoàn quân của Lục Ảnh Huyết Tông tập trung bên ngoài Thánh Đan Các rồi cười nói: “Qua trận chiến này, ta nghĩ chắc ngài cũng biết sự lợi hại của thần binh và đan dược của Thông Thần Các chúng ta, ta không cần phải nói nhiều nữa đúng không?”
“Ha ha… Tử Mộc tiên sinh đúng là cao nhân!”
Mạnh Quảng Lăng nói câu này thật lòng.
Đúng là tất cả đan dược do chính Thông Thần Các bán ra đều rất thần kỳ.
Hơn nữa dù là thần binh cùng cấp, nhưng thần binh mà Lục Ảnh Huyết Tông bọn họ dùng của Thông Thần Các luôn có uy lực mạnh mẽ hơn của ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các.
Mạnh Quảng Lăng chợt thấy mình bỏ ra năm tỷ linh thạch thượng phẩm cũng đáng!
“Tử Mộc tiên sinh chỉ cần quan sát thôi, sau đây nhà họ Lâm, Cổ, hoàng thất và Thánh Đan Các sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!”, Mạnh Quảng Lăng tràn đầy tự tin.
“Mười Đường Khẩu nghe lệnh, theo ta đánh vào Thánh Đan Các, người của bốn thế lực dám ra tay với Lục Ảnh Huyết Tông ta là tự tìm chết, giết hết không tha!”
Thấy Mạnh Quảng Lăng hạ lệnh, Mục Vỹ đứng im tại chỗ bất động.
Không phải Mạnh Quảng Lăng chưa nghĩ tới lý do Tử Mộc giúp đỡ Lục Ảnh Huyết Tông, sau khi bốn thế lực lớn bị tiêu diệt thì sẽ tới Lục Ảnh Huyết Tông ư?
Nếu Tử Mộc này thật sự có suy tính như vậy, y chỉ có thể nói Thông Thần Các cũng sắp tới ngày diệt vong rồi.
Tinh anh của Lục Ảnh Huyết Tông tại đế quốc Nam Vân ba năm qua đâu có ăn không ngồi rồi.
“Giết!”
Chương 409: Nhân Hoàng Kinh
Cùng lúc ấy, liên tục có người chạy từ trong Thánh Đan Các ra chặn trước lối ra vào, thu hẹp vòng chiến.
“Định thu hẹp vòng vây để luân phiên tác chiến ư? Mơ đi!”
Thấy bốn thế lực lớn có kế sách này, Mạnh Quảng Lăng bật cười, sát khí toàn thân dâng trào.
“Nhân Hoàng Kinh!”
Mạnh Quảng Lăng khẽ hô lên một tiếng, một bí tịch cũ kỹ trong tay mở ra, khí tức huyết sát mãnh liệt lan ra bên ngoài.
“Định cản bước ta ư? Thánh Đan Các các ngươi tưởng Mạnh Quảng Lăng ta không thể công phá được sao?”, Mạnh Quảng Lăng cười lạnh rồi nhanh chóng cử động ngón tay.
Một tiếng động vang lên, bí tịch cũ kỹ màu vàng nhạt trong tay y chợt lật tung.
Một màn ánh sáng âm u dần tản ra trước người y, rồi lan lên phía trước.
Khi màn ánh sáng ấy chạm vào quân của Thánh Đan Các ở phía trước, lập tức có tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Một màn ánh sáng màu bạc lập loè trước Thánh Đan Các, đây rõ ràng là đại trận hộ các của bọn họ.
“Đại trận hộ các à? Đúng là thứ rác rưởi!”
Mạnh Quảng Lăng cười lạnh một tiếng, một tia sáng màu vàng của Nhân Hoàng Kinh trong tay y nổ vang rồi hoá thành một con chữ màu vàng cực lớn, xông thẳng tới đại trận ấy.
Uỳnh…
Ngay sau đó, trong đại trận hộ các của Thánh Đan Các đã trở nên hỗn loạn, tiếng nổ vang lên, quân của Thánh Đan Các đã bị hất bay.
Những người ở phía ngoài đều be bét máu, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Nhưng lúc này, quân của mười Đường Khẩu đã xông hết vào bên trong, chém giết là điều khó tránh.
Mục Vỹ ngẩn người đứng trong đám đông khi thấy uy lực của Nhân Hoàng Kinh của Mạnh Quảng Lăng.
Nhân Hoàng Kinh này mạnh thật!
Đến đại trận hộ các của Thánh Đan Các cũng lập tức bị phá vỡ ngay.
Uy lực như vậy đúng là khủng khiếp.
Địa khí cực phẩm? Hay là thiên khí hạ phẩm?
Nhưng theo Mục Vỹ biết thì địa khí cực phẩm cực hiếm ở Thiên Vận Đại Lục, địa khí hạ phẩm thì được các thế lực lớn cất giữ như bảo vật trấn phái không cho ai xem hết.
Xem ra Mạnh Quảng Lăng không chỉ có địa vị tôn sử ở Lục Ảnh Huyết Tông, thân phận của y tuyệt đối không tầm thường.
“Tử Mộc tiên sinh, chuyện tiếp theo ngài chỉ cần xem là được. Bốn thế lực lớn dám cả gan đối đầu với Lục Ảnh Huyết Tông ta thì đương nhiên phải chết rồi”.
Mạnh Quảng Lăng biến sắc mặt, cầm bí tịch cười nói.
“Đương nhiên rồi! Không thì sao ta lại hợp tác với ngài chứ!”, Mục Vỹ tỉnh bơ đáp rồi nói tiếp: “Mạnh Quảng Lăng, Nhân Hoàng Kinh của ngài chí ít cũng là địa khí cực phẩm hả?”
“Chẳng giấu gì ngài, đây là một trong ba món bảo bối mà phụ thân ta thu thập, tất cả đều là địa khí cực phẩm, sử dụng cùng một lúc thì sẽ có uy lực ngất trời”.
Quả nhiên!
Mục Vỹ cười nói: “Có thể cho ta xem được không?”
“Được chứ!”
Mạnh Quảng Lăng không hề có ý đề phòng.
Thứ nhất, y không tin Mục Vỹ dám cướp; thứ hai, dù Mục Vỹ có cướp đi thì cũng chẳng dùng được.
“Hả?”
Nhưng Nhân Hoàng Kinh vừa rơi vào tay Mục Vỹ, hắn còn chưa kịp nhìn thì người đã run lên.
Lúc này, Tru Tiên Đồ bất động đã lâu chợt toả ra tia sáng vàng trong đầu hắn, nó chui thẳng vào Nhân Hoàng Kinh qua cơ thể Mục Vỹ.
“Làm gì thế?”
Mục Vỹ không ngờ Tru Tiên Đồ chợt có hành động kỳ lạ này nên thầm tức giận quát.
Nhưng hình như Tru Tiên Đồ đã cảm nhận được cơn phẫn nộ của Mục Vỹ nên nó lập tức ngoan ngoãn, nhưng khát vọng từ trong tiềm thức của nó với Nhân Hoàng Kinh vẫn rất mãnh liệt.
“Ngươi rất muốn có nó à?”
Tru Tiền Đồ phát tín hiệu thèm muốn, Mục Vỹ biến sắc mặt.
Hình như Nhân Hoàng Kinh này rất hợp gu của Tru Tiên Đồ, không phải nó định chiếm luôn món địa khí cực phẩm này đấy chứ?
Mục Vỹ mỉm cười rồi trả lại Nhân Hoàng Kinh cho Mạnh Quảng Lăng.
“Quả nhiên không hổ là địa khí hạ phẩm, ta xem không hiểu gì cả…”
“Ha ha, với tài năng của Tử Mộc tiên sinh, chắc chưa tới hai mươi năm nữa là có thể luyện chế địa khí cực phẩm rồi. Đến lúc ấy, món bảo bối này của ta sẽ chẳng là gì trong mắt ngài cả!”
Mạnh Quảng Lăng cười lớn nói.
Thật lòng y thấy rất hiếu kỳ về con người này.
Nhưng y cũng có thể mơ hồ đoán có lẽ Tử Mộc là tri kỷ của Mục Vỹ, song Lục Ảnh Huyết Tông cũng nhúng tay vào vụ nhà họ Mục bị tiêu diệt ba năm về trước.
Vì thế y rất muốn chiêu mộ Tử Mộc, nhưng ngại mối quan hệ này nên chưa dám mở lời.
“Mạnh Quảng Lăng, ta thấy hình như lực chiến đấu của đệ tử Lục Ảnh Huyết Tông kém hơn bốn thế lực lớn thì phải!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Lục Ảnh Huyết Tông có đan dược và thần binh thượng đẳng nhưng mãi chưa phá được phòng ngự của bốn thế lực lớn”.
“Ta nghĩ ba năm qua, bọn họ nhàn hạ quá rồi!”
Mạnh Quảng Lăng cười lạnh, chỉ thấy đệ tử của các Đường Khẩu quá mất thể diện, y để Nhân Hoàng Kinh trước mặt rồi quát: “Đệ tử các Đường Khẩu nghe lệnh, ai giết chết võ giả cảnh giới Thông Thần của bốn thế lực lớn sẽ được thưởng một triệu linh thạch thượng phẩm, giết được võ giả cảnh giới Linh Huyệt thì sẽ được thưởng tuỳ theo cấp bậc, ví dụ tầng thứ nhất là một trăm nghìn linh thạch, tầng thứ chín là chín trăm nghìn, nếu ai tụt lại phía sau thì ta sẽ giết kẻ đó”.
“Nhân Hoàng Kinh sẽ theo dõi, các ngươi cứ yên tâm, Mạnh Quảng Lăng ta nói lời giữ lời!”
Nghe thấy thế, quân của Lục Ảnh Huyết Tông lập tức điên cuồng hẳn lên.
Chương 410: Không ngoại lệ
Đối với võ giả, linh thạch là tài nguyên quan trọng nhất dùng trong tu luyện và giao dịch.
Chỗ linh thạch đó cũng là cám dỗ lớn nhất với họ lúc này.
"Giết!"
Trong nháy mắt, tiếng đao kiếm chém nhau vang vọng khắp đế quốc Nam Vân.
...
Trên vùng trời của đế quốc Nam Vân ở Thiên Vận Đại Lục, hai bóng người đang phi hành với tốc độ rất nhanh.
"Vấn Thiên sư huynh!"
Bỗng dưng có một bóng người bay tới sau hai người, la lên: "Vấn Thiên sư huynh, tông môn nhận được tín hiệu cầu cứu, báo rằng Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân đã bị tấn công, hình như là quân của Lục Ảnh Huyết Tông!"
"Đế quốc Nam Vân sao, cố hương của Tần sư muội đây mà?", Bắc Nhất Vấn Thiên chưa kịp lên tiếng thì người thanh niên bên cạnh cười nói.
"Vậy à?"
Bắc Nhất Vấn Thiên mỉm cười: "Sư phụ cảm nhận được khí tức của thiên hỏa nên bảo chúng ta quay lại đây một chuyến nhưng chẳng tìm được gì cả. Cũng được, đến cố hương của Tần sư muội xem nào".
"Vấn Thiên huynh, nghe nói năm xưa phải vất vả lắm mới khiến Tần sư muội gia nhập Thánh Đan Tông, hình như sư muội có một lang quân như ý ở đế quốc Nam Vân".
"Đúng vậy, người đó..."
Khung cảnh ba năm trước hiện về trước mắt Bắc Nhất Vấn Thiên.
Đêm đó, nếu sư phụ không xuất hiện thì hắn ta đã bị người thanh niên tên Mục Vỹ kia giết chết rồi. Khí tức kinh khủng và sự liều mạng của kẻ đó khiến hắn ta cũng phải hãi hùng.
Nhưng đã ba năm trôi qua, tất cả đều đổi thay, hắn ta đã khác ba năm trước, còn Mục Vỹ kia...
Lần này tiện thể ghé qua đế quốc Nam Vân rồi trừng trị hắn luôn cho thỏa!
"Khi Tần sư muội vào Thánh Đan Tông được trưởng lão Tử Vũ Di nhận làm đệ tử quan môn, ngay cả tông chủ cũng không nỡ buông một lời khiển trách với sư muội. Nghe nói trong ba năm qua, rất nhiều đệ tử trong tông môn mang lòng ái mộ nhưng đều bị sư muội phớt lờ, không biết Vấn Thiên huynh..."
"Liễu Vô Tâm, ngươi không thấy mình nhiều chuyện lắm sao?"
Mặt Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh đi, giọng cũng trầm xuống hẳn.
Liễu Vô Tâm mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Bắc Nhất Vấn Thiên là đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, thanh danh hiển hách, các tông môn lớn trong Thiên Vận Đại Lục đều biết đến hắn ta.
Nhưng từ khi Tần Mộng Dao vào Thánh Đan Tông vào ba năm trước, những đệ tử chân truyền kiêu ngạo bản thân là thiên tài đều dốc sức theo đuổi cô.
Bắc Nhất Vấn Thiên cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua tất cả bọn họ đều thất bại, hắn ta cũng chung số phận.
Tần Mộng Dao chẳng đếm xỉa gì đến danh tiếng đệ tử chân truyền mạnh nhất của Bắc Nhất Vấn Thiên.
Chưa kể, ba năm qua Tần Mộng Dao còn nổi tiếng với thiên phú vượt trội, kết hợp với thần phách thì quả thật dùng từ xuất chúng cũng không đủ để hình dung cô.
Đã thế thực lực còn tiến bộ từng ngày.
Trong tông môn bắt đầu có người đồn rằng Tần Mộng Dao trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão Tử Vũ Di có lẽ là vì... muốn giành chỗ của Bắc Nhất Vấn Thiên, nhòm ngó vị trí đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông.
"Để xem thằng vô dụng mà Tần sư muội ngày đêm mong nhớ đã đến cảnh giới nào rồi!"
Bắc Nhất Vấn Thiên mau chóng đổi hướng, bay về phía thành Nam Vân...
Giờ phút này, tại Thánh Đan Các, thành Nam Vân.
Tính đến thời điểm hiện tại, số lượng võ giả của bốn thế lực lớn chỉ còn dưới một nghìn người.
Đồng thời, đội quân Lục Ảnh Huyết Tông phía đối diện cũng còn không đến mười nghìn người.
Trong trận giao chiến này, dù mười Đường Khẩu chiếm thế thượng phong với số lượng một trăm nghìn người cũng chịu thương vong nặng nề.
Song họ vẫn vui mừng với kết quả nhận được sau khi trả cái giá thảm khốc ấy.
Mất người thì có thể chiêu binh mãi mã lại, chỉ cần đế quốc Nam Vân triệt để thuộc về tay Lục Ảnh Huyết Tông thì tài nguyên còn có thể tái sinh.
"Mộ Bạch, ông còn chiêu gì nữa không thế?"
Thấy quân của bốn thế lực đều mệt mỏi và kiệt sức, Mạnh Quảng Lăng hừ lạnh, nói.
"Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng nghĩ mình là con của tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông thì có thể muốn gì làm nấy. Thánh Đan Các thuộc Thánh Đan Tông, ngươi hành xử kiểu đấy là khiêu khích Thánh Đan Tông!"
Mộ Bạch thở hổn hển đáp, trên người ông ta đầy rẫy vết thương.
Ông ta đã phát tín hiệu cầu cứu, nhưng dù Thánh Đan Tông phái cao thủ đến đây cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Giả sử trùng hợp có đệ tử gần đó, dù họ chạy đến tiếp viện cũng khó bảo vệ được Thánh Đan Các trước sự áp đảo về nhân số của Lục Ảnh Huyết Tông.
"Thánh Đan Tông bá chiếm kinh tế trên Thiên Vận Đại Lục quá lâu rồi, nới tay cho kẻ khác cũng được một chén canh với chứ".
Mạnh Quảng Lăng chẳng quan tâm.
"Giết!"
Y ra lệnh. Đội quân Lục Ảnh Huyết Tông đằng sau bay vụt đến, thẳng tiến đến quân của Thánh Đan Các.
"Ha ha, Thánh Đan Tông ta giành hết mối làm ăn trên Thiên Vận Đại Lục là do có đủ bản lĩnh thôi, nếu Lục Ảnh Huyết Tông đủ tài năng thì cứ làm đi, ai cấm đâu!"
Đúng lúc đó, ba người bay từ trên bầu trời xuống.
Người cầm đầu có khuôn mặt như tượng tạc, mái tóc dài buộc gọn ở sau gáy, hai tay chắp sau lưng. Tất cả đều toát lên vẻ tiêu sái và xuất trần.
"Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Mục Vỹ nhìn người nọ. Hắn quen mặt kẻ này lắm.
Từng hình ảnh của ba năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt.
"Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Bắc Nhất Vấn Thiên vào ba năm trước có cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, khi đó hắn chỉ là tầng thứ mười của thân xác nên phải đánh đổi một trăm năm thọ mệnh để có thể vượt qua khoảng cách mười tầng cảnh giới Linh Huyệt, suýt thì thành công giết chết Bắc Nhất Vấn Thiên.
Nay đã là ba năm sau, giờ hắn đang ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, không biết Bắc Nhất Vấn Thiên đã tu luyện đến đâu?
"Mạnh Quảng Lăng, ngươi cút sang chỗ khác đi!"
Bắc Nhất Vấn Thiên khoát tay, hờ hững nói: "Ba năm qua chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, hóa ra là núp trong đế quốc Nam Vân, ta thấy mà mất mặt giùm".
"Sao mới Thông Thần tầng thứ sáu thế, cảnh giới của ngươi vẫn lẹt đẹt đến đáng thương..."
"Còn đỡ hơn kẻ cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất mà suýt bị tên rác rưởi tầng thứ mười thân xác giết như ngươi vào ba năm trước!", Mạnh Quảng Lăng cười mỉa mai: "Không ai tung tin chuyện này ở Thánh Đan Tông của ngươi hả Bắc Nhất Vấn Thiên?"
“Hả?”
Năm xưa Mục Vỹ đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Cổ Thiên Gia thi triển Tứ Quý Kiếm Thần Quyết của nhà họ Cổ, nhưng hắn không ngờ vẫn còn môn võ kỹ này.
Võ kỹ này rõ ràng là công pháp Địa Giai trung cấp và có uy lực phi phàm.
Không phải Mục Vỹ không có chiêu thức để đánh trả, nhưng bất kể là Thiên Lôi Thần Thể Quyết hay Phá Hư Chỉ, một khi hắn thi triển thì sẽ bại lộ thân phận ngay.
Vì thế hắn chỉ có thể đáp trả bằng kiếm.
Ngự Phong Thần Quyết dùng chân nguyên để mượn sức gió.
Khi gió nhẹ thì dịu dàng như dòng nước chảy, khi mạnh thì nhanh như chảo chớp giống một thanh lợi kiếm.
Lợi hại không thua kém gì kiếm thuật.
Nhưng điều duy nhất khiến Mục Vỹ lo lắng là mức độ chênh lệch cảnh giới, còn về kiếm thuật của mình thì hắn hoàn toàn yên tâm!
Cổ Vân Nhàn có nằm mơ cũng không thể ngờ tới sự mạnh mẽ của kiếm thế.
“Vô Tâm Kiếm Phổ, ba năm rồi, để ta dùng kiếm thế xem rốt cuộc ông đã mạnh tới mức nào!”
Mục Vỹ thầm thấy chấn động, toàn thân bắt đầu bộc phát ra kiếm thế long trời lở đất.
Sự điên cuồng của kiếm thế đã vượt xa kiếm ý.
Kiếm ý là dùng sức mạnh của bản thân để chống lại tự nhiên.
Còn kiếm thế là mượn sức mạnh của thiên nhiên để đáp trả đối thủ, kiếm thế càng mạnh thì thực lực của kiếm khách càng lớn, dẫu sao con người cũng không thể chống lại được sức mạnh của thiên nhiên.
“Phong Khởi Vân Trảm!”
Chiêu thức này nghênh chiến với cơn lốc do Cổ Vân Nhàn tạo ra, Mục Vỹ bay lên cao rồi chém một kiếm xuống.
Tiếng cheng cheng vang lên, một kiếm đó của Mục Vỹ mượn sức gió nên bộc phát dữ dội.
Uỳnh…
Âm thanh va chạm vang lên, Mục Vỹ không ngừng lùi lại rồi bắt đầu lảo đảo.
Còn Cổ Vân Nhàn ôm ngực, mặt mày tái xanh, suýt nữa hộc ra một ngụm máu tươi.
“Lão hồ ly kia, mới một kiếm đã không chịu được à?”
Mục Vỹ cười nói: “Còn kiếm thứ hai nữa đây!”
“Phá Vân Xung Thiên!”
Mục Vỹ tung một kiếm ra, từng đường kiếm trở nên mờ ảo, còn cơ thể hắn thì loé sáng rực rỡ như thanh kiếm lớn giữa vô vàn các đường kiếm.
“Giết!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi vung kiếm, cơn mưa kiếm rơi xuống, từng đường kiếm mang theo sự áp bách bổ nhào về phía Cổ Vân Nhàn như một ngọn núi.
“Kiếm thứ ba - Thiên Động Nhất Kiếm!”
Ngay sau đó, Mục Vỹ lại vung kiếm lên, đường kiếm vừa xuất hiện là mặt đất rung chuyển, một đường kiếm ầm ầm lao từ trên cao xuống như trời phạt.
Cổ Vân Nhàn vừa đỡ được kiếm thứ hai thì kiếm thứ ba đã tới.
Song khi lão ta chuẩn bị đỡ kiếm này thì kiếm thứ tư lại tiếp tục phóng qua.
“Kiếm Xuất Nhật Lạc!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng, kiếm Xích Long tuột khỏi tay hắn bay đi, một đường kiếm màu đỏ đã nhanh chóng lưu lại một vết kiếm trên bầu trời.
Bốn kiếm này gần như được Mục Vỹ hoàn thành cùng một lúc.
Dù Ngự Phong Thần Quyết của Cổ Vân Nhàn có nhanh đến mấy thì cũng không đọ lại được.
Kiếm thứ ba và thứ tư gần như hợp nhất rồi ngay lập tức lao về phía Cổ Vân Nhàn.
Phụt…
Cuối cùng sau khi chống đỡ kiếm thứ ba, Cổ Vân Nhàn đã không cầm cự được nữa mà hộc ra một ngụm máu.
Lão ta đã kiệt sức và đạt đến giới hạn của bản thân, trừ khi đột phá cảnh giới, còn không thì lão ta khó mà giữ được sức mạnh như lúc trước.
Đối mặt với kiếm thứ tư của Mục Vỹ sắp lao tới, lão ta chỉ có thể nhắm mắt chịu trận.
“Ông ơi…”
Thấy Cổ Vân Nhàn đã bị thương, Cổ Xích Ngân vung kiếm đẩy Thiết Mông và Sơn Úc ra rồi xông tới chỗ Mục Vỹ.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ đã tung người bay về phía Cổ Vân Nhàn.
Cảm thấy sát ý của Cổ Xích Nhân ở phía sau lao tới, nhưng Mục Vỹ không thèm ngoảnh lại.
“Cổ Vân Nhàn, ba năm trước ông đã giết ta trước mặt phụ thân ta, để ông ấy phải chịu nỗi đau mất con. Bây giờ, Mục Vỹ ta sẽ cho ông nếm thử nỗi đau khi mất đi đứa cháu trai”.
Mục Vỹ!
Nghe thấy Mục Vỹ thì thầm bên tai, Cổ Vân Nhàn biến sắc mặt, lão ta định báo cho cháu mình nguy hiểm, nhưng không còn kịp nữa.
Dưới cơn khủng hoảng, lão ta đã từ bỏ việc chống đỡ cho bản thân mà tung một chưởng về phía Cổ Xích Ngân để hất gã về phía sau.
Phụt…
Nhưng đúng lúc này, kiếm Xích Ngân đang bay thẳng lại chuyển hướng, đâm thẳng vào tim của Cổ Vân Nhàn từ phía sau, lão ta lập tức nhìn Mục Vỹ với ánh mắt bàng hoàng.
“Thật ra ta lừa ông đấy!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tung bốn kiếm ra là ta đã hết sức để chống lại Cổ Xích Ngân rồi, vừa nãy ta chỉ nói đùa với ông thôi!”
Thấy Cổ Vân Nhàn ngã phịch xuống đất với vẻ mặt đầy sự căm phẫn, Mục Vỹ mới cầm lấy kiếm Xích Long rồi há miệng thở hổn hển.
Liên tiếp chém ra bốn đường kiếm mạnh nhất gần như đã rút sạch chân nguyên trong cơ thể hắn.
Nếu ban nãy, Cổ Xích Ngân lao thẳng tới tấn công, hắn thật sự không biết phải trốn như thế nào.
May mà Cổ Vân Nhàn không nỡ để niềm hi vọng tương lai mất mạng, Cổ Xích Ngân bị lão ta đẩy lùi nên hắn mới thở phào một hơi.
“Ông ơi…”
Nhìn thi thể của Cổ Vân Nhàn, Cổ Xích Ngân đỏ hoe mắt.
“Thiếu trưởng tộc, người hãy mau đưa lão trưởng tộc đi, chúng ta phải đi tìm các chủ Mộ Bạch ngay để tập trung với Thánh Đan Các”.
“Đáng chết!”
Cổ Xích Ngân nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ, sau đó không chút chần chừ mà quay người bỏ đi.
Bây giờ, Mục Vỹ cũng đã hết sức lực để truy đuổi nên chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn Cổ Xích Ngân dẫn một đám người đi tới Thánh Đan Các.
Chương 407: Tập trung
Cùng lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Lâm Sa Vũ, nhà họ Lâm cũng đã chạy hết tới chỗ Thánh Đan Các. Thái Hoàng Dục cũng dẫn hoàng thất tới đó.
Trong bốn gia tộc lớn, chỉ có nhà họ Tiêu là chưa chạy tới Thánh Đan Các.
“Thái Hoàng Dục, sao rồi?”
“Hoàng thất chúng ta bị ba đại Đường Khẩu chặn đường, không thể chống đỡ nên mới chạy tới đây để bắt tay với mọi người cùng ngăn địch”.
Toàn thân Thái Hoàng Dục dính đầy máu, lão ta nói.
“Đúng vậy, người của Thập Đường Khẩu đã bị chúng ta giết gần một nửa, nhưng chúng ta cũng tổn thất nặng nề”, Lâm Sa Vũ uất hận nói: “Con trai Lâm Chấn Thiên của ta đã bị chúng dùng hoả trận ám sát!”
“Hoả trận?”
Cổ Xích Ngân căm phẫn nói: “Chắc chắn là Tử Mộc, cả Thiên Vận Đại Lục ngoài hắn ra thì không còn ai có thể dùng hoả trận để tập kích cảnh giới cảnh giới Thông Thần!”
“Ông nội ta cũng nhất thời sơ ý nên bị tên khốn ấy giết rồi!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các đều trầm mặc.
Lâm Chấn Thiên là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư nên bị Tử Mộc giết cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng Cổ Vân Nhàn là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu cơ mà.
Nhưng khi đối mặt trực tiếp với Tử Mộc, lão ta vẫn bị giết, dù cho đã sử dụng tuyệt kỹ Ngự Phong Thần Quyết của nhà họ Cổ!
“Sắp tới, mọi người phải hết sức cẩn thận!”
Mộ Bạch lên tiếng: “Chúng ta dùng Thánh Đan Các làm đại bản doanh, sau đó canh chừng hai lối ra vào để người của Lục Ảnh Huyết Tông không thể xâm nhập, như vậy thì mọi người mới có thể luân phiên nghỉ ngơi và chống lại chúng!”
“Hơn nữa các vị hãy yên tâm, ta đã gửi tín hiệu cầu cứu đến tông phái rồi, vừa hay trong tông phái lại có đệ tử thân truyền cần rèn luyện, họ có thể giải vây cho chúng ta, chỉ cần cầm cự qua giai đoạn này thôi”.
Đệ tử thân truyền!
Nghe thấy thế, ai nấy đều lên tinh thần.
Đệ tử thân truyền của Thánh Đan Tông đại diện cho sự mạnh mẽ nhất của họ.
Đệ tử ngoại môn, nội môn, tinh anh, nòng cốt và thân truyền, mỗi cấp bậc đều thể hiện cho thực lực mạnh mẽ của Thánh Đan Tông.
“Được! Nếu vậy thì mọi người cứ yên tâm mà chờ!”, Lâm Sa Vũ trấn an nói: “Lần này, Lục Ảnh Huyết Tông cũng tổn thất rất nhiều, chúng ta không phải sợ họ”.
“Nhà họ Tiêu thì sao?”
Thái Hoàng Dục chợt hỏi.
“Nhà họ Tiêu… không đến đâu!”
Cổ Xích Ngân cười khổ nói: “Vì Tử Mộc đã cứu sống con gái của Tiêu Chiến Thiên nên ông ta trốn trong phủ không ló mặt ra ngoài. Người này thất tín bội nghĩa, nói lời nuốt lời, đúng là đáng chết”.
“Chết tiệt!”
“Ba năm trước, ông ta chơi Mục Vỹ một vố, Mục Vỹ chết rồi thì nay lại chơi chúng ta. Sau khi trận chiến này kết thúc, lão phu nhất định sẽ tận tay tiêu diệt gia tộc của ông ta”.
Mộ Bạch nổi giận đùng đùng, không nhịn được quát.
Trong phủ đệ nhà họ Tiêu lúc này.
“Doãn Nhi…”
Trong khuê phòng tại phủ đệ của nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy con gái mình mê man đã mở mắt.
Ba năm qua, bọn họ cứ ngỡ con gái mình đã chết. Sau khi Mục Vỹ nhảy vào tuyệt địa Lôi Âm Cốc, bọn họ không ngờ vẫn có ngày được nhìn thấy con gái.
“Cha… mẹ? Dư Nhi…”
Thấy gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ của người thân, Tiêu Doãn Nhi chỉ thấy đầu mình ong ong đau nhức.
“Doãn Nhi, con không sao chứ?”
“Mẹ, con không sao, con chỉ thấy mình ngủ một giấc rất dài thôi”.
“Không sao thì tốt rồi, tốt rồi!”, Niệm Linh Quan rơm rớm nước mắt, sau đó hài lòng cười nói rồi giơ tay nắm chặt lấy tay của Tiêu Doãn Nhi.
“Mẹ… con nhớ mình đã ngất xỉu sau khi đỡ một chưởng cho Mục Vỹ, về sau… Mục Vỹ đâu? Mục Vỹ sao rồi?”
Tiêu Doãn Nhi vội vã hỏi như nhớ ra chuyện gì đó.
“Cậu ta…”
“Thầy Mục…”
“Dư Nhi!”
Nghe thấy Tiêu Khánh Dư lên tiếng, Tiêu Chiến Thiên quát.
“Huynh ấy sao rồi?”
“Thầy Mục đã nhảy vào Lôi Âm Cốc và chết từ ba năm trước rồi. Tỷ tỷ, tỷ đã hôn mê ba năm, cả nhà đều tưởng tỷ cũng đã mất rồi!”
Ầm…
Nghe thấy tin này, Tiêu Doãn Nhi cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu óc choáng váng.
Từng gương mặt như lướt qua mắt cô ấy.
Làn sóng yêu thú tập kích, lớp chín bị bao vây, giao hẹn với Mục Vỹ, cô ấy đi giúp Mục Vỹ rồi ngất đi, sau đó bị một luồng sức mạnh bao quanh, cứ thế ngủ say không biết ngày tháng ra sao.
Đến hôm nay, cô ấy mới tỉnh dậy.
“Thế tại sao tỷ tỉnh lại?”, Tiêu Doãn Nhi hỏi.
“Là Tử Mộc tiên sinh đưa tỷ về, với điều kiện là nhà họ Tiêu chúng ta phải dừng tay, không được tham gia vào quyết đấu của hai thế lực lớn!”
“Tử Mộc? Dừng tay? Quyết đấu?”
Tiêu Doãn Nhi chợt thấy hình như đã có rất nhiều chuyện khó tin xảy ra trong ba năm cô ấy ngủ say.
“Bây giờ, nhà họ Mục thế nào?”
“Nhà họ Mục đã hoàn toàn sụp đổ sau trận chiến của ba năm trước, trưởng tộc Mục Thanh Vũ đã chết, thiếu trưởng tộc Mục Vỹ cũng vậy”.
Tiêu Khánh Dư buồn bã đáp.
Đã chết…
Mục Vỹ chết rồi? Nhà họ Mục sụp đổ rồi?
Không biết tại sao đột nhiên Tiêu Doãn Nhi cảm thấy trái tim mình rỉ máu, như có một nỗi đau xé tâm can đang lan ra.
“Dư Nhi, đừng nói nữa, để tỷ tỷ con còn nghỉ ngơi!”
“Nhưng…”
“Còn nói nữa là cha bắt con cấm túc suy ngẫm một tháng đấy!”, Tiêu Chiến Thiên mắng.
Mọi người dần rời khỏi phòng, chỉ còn lại Tiêu Khánh Dư và Tiêu Doãn Nhi đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi sau cánh cửa đóng kín.
Chương 408: Ngồi xem hổ đấu
“Phu nhân, đại sư Tử Mộc đã giữ đúng lời hứa, Doãn Nhi đã tỉnh lại, vì thế nhà họ Tiêu chúng ta hãy rút khỏi trận chiến này thôi!”, Tiêu Chiến Thiên thở dài một hơi rồi nói.
“Rút?”
Niệm Linh Quan cười nhạo nói: “Tiêu Chiến Thiên, đầu óc chàng có vấn đề à?”
“Bây giờ, bốn gia tộc lớn và Thánh Đan Các đang đối đầu với Lục Ảnh Huyết Tông và Thông Thần Các, bất luận bên nào thắng hay thua, kết quả đều rất thê thảm”.
“Nếu Thánh Đan Các thắng thì chúng ta sẽ bị nói là chỉ nghĩ cho bản thân nên phản bội liên minh, còn nếu Thông Thần Các thắng thì chàng nghĩ họ có bỏ qua cho chúng ta không?”
“Nhưng Tử Mộc đó đã nói rồi, nếu chúng ta lui binh thì sau khi chuyện này kết thúc, mọi thứ sẽ bình yên trở lại, Doãn Nhi cũng sẽ trở lại như xưa…”
“Hắn nói ư?”
Niệm Linh Quan cười lạnh nói: “Hắn chỉ là một tên hộ vệ cỏn con của Thông Thần Các thì có quyền lực tới đâu?”
“Lão Tiêu, chàng ngốc quá rồi đấy!”
“Bất kể Thánh Đan Các hay Lục Ảnh Huyết Tông thắng trận này, nhà họ Tiêu chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích. Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta ngồi xem hổ đấu luôn!”
Niệm Linh Quan tự tin nói: “Sau khi trận chiến này kết thúc, dù bên nào thắng thì cũng thiệt hại lớn”.
“Vì thế chúng ta cứ ngồi xem thôi, cuối cùng dù là bên thắng cũng chẳng còn sức mà chống lại chúng ta nữa đâu. Đến lúc ấy, đế quốc Nam Vân sẽ là đế quốc Tiêu Thị!”
“Nhưng mà Tử Mộc…”
“Tên ngông cuồng ấy có sống được đến cuối trận hay không còn chưa biết, chàng để ý tới hắn làm gì? Dẫu sao Doãn Nhi cũng đã sống lại rồi, chẳng còn gì có thể uy hiếp chúng ta được nữa!”
Niệm Linh Quan tự tin nói với vẻ tươi cười.
Lúc này, Tiêu Doãn Nhi đã tỉnh lại, nghe Tiêu Khánh Dư kể lại mọi chuyển đã xảy ra trong ba năm qua.
“Dù cha mẹ thất tín và hại thầy Mục, nhưng họ vẫn là cha mẹ của chúng ta. Suốt ba năm qua, chưa một ngày nào đệ không bị giày vò và thấy hổ thẹn với thầy Mục”.
Tiêu Khánh Dư buồn bã, nước mắt trực trào.
“Đệ nói Tử Mộc là một thầy luyện địa khí hạ phẩm, đồng thời còn là thầy luyện đan tám sao?”, Tiêu Doãn Nhi trợn tròn mắt nhìn Tiêu Khánh Dư.
“Vâng!”
Vậy rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào? Tại sao lại tới giúp Thông Thần Các?
Một lát sau, đôi mắt Tiêu Doãn Nhi rực sáng, miệng nở nụ cười.
“Mục Vỹ không thể chết được!”, đôi mắt của Tiêu Doãn Nhi sáng lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
“Tỷ tỷ, tỷ đang nói linh tinh gì thế!”, Tiêu Khánh Dư ngẩn ngơ nói: “Ba năm trước, mọi người đã tận mắt trông thấy thầy Mục nhảy vào Lôi Âm Cốc, hơn nữa ba gia tộc lớn còn canh ở đó những một tháng trời thì sao thầy Mục có thể…”
“Hừ… Mang tiếng là học trò của Mục Vỹ mà đệ dốt thế hả!”, Tiêu Doãn Nhi cười mắng: “Huynh ấy chưa chết đâu, nếu huynh ấy mà chết thì tỷ tỷ của đệ cũng đã chết rồi”.
Chính Tiêu Doãn Nhi cũng không phát hiện khi nói ra câu này, trong lòng cô ấy rất thư thái.
“Lão đại này, ông thầy ấy của ngươi khéo chưa chết thật…”
Giọng nói của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vang lên trong đầu Tiêu Khánh Dư.
“Cái gì?”
“Trong cơ thể của Tử Mộc tiên sinh ấy có một tia khí tức cực giống thầy Mục của ngươi, mỗi tội trên người Tử Mộc đó hình như có thiên hoả đã che đậy khí tức ấy. Nhưng vì ta vốn là thánh thú thuộc tính hoả nên rất quen thuộc với thiên hoả nên mới có thể nhận ra ngoài khí tức lửa thì còn khí tức khác nữa”.
“Sao giờ ngươi mới nói?”
“Ngươi có hỏi đâu!”
“Tỷ, thế giờ phải làm sao?”, Tiêu Khánh Dư không biết làm sao nên nhìn Tiêu Doãn Nhi.
“Làm sao ư?”, Tiêu Doãn Nhi cau mày đáp: “Với suy tính của cha mẹ thì chắc chắn sẽ không chịu để nhà họ Tiêu ra mặt, lần này tỷ nhất định không để Mục Vỹ xảy ra chuyện gì nữa”.
Tiêu Doãn Nhi bắt đầu rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, người của mười Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông đang tụ tập trước Thánh Đan Các.
“Mạnh Quảng Lăng, tiếp theo phải xem ngài thể hiện thế nào rồi!”
Mục Vỹ nhìn đoàn quân của Lục Ảnh Huyết Tông tập trung bên ngoài Thánh Đan Các rồi cười nói: “Qua trận chiến này, ta nghĩ chắc ngài cũng biết sự lợi hại của thần binh và đan dược của Thông Thần Các chúng ta, ta không cần phải nói nhiều nữa đúng không?”
“Ha ha… Tử Mộc tiên sinh đúng là cao nhân!”
Mạnh Quảng Lăng nói câu này thật lòng.
Đúng là tất cả đan dược do chính Thông Thần Các bán ra đều rất thần kỳ.
Hơn nữa dù là thần binh cùng cấp, nhưng thần binh mà Lục Ảnh Huyết Tông bọn họ dùng của Thông Thần Các luôn có uy lực mạnh mẽ hơn của ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các.
Mạnh Quảng Lăng chợt thấy mình bỏ ra năm tỷ linh thạch thượng phẩm cũng đáng!
“Tử Mộc tiên sinh chỉ cần quan sát thôi, sau đây nhà họ Lâm, Cổ, hoàng thất và Thánh Đan Các sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!”, Mạnh Quảng Lăng tràn đầy tự tin.
“Mười Đường Khẩu nghe lệnh, theo ta đánh vào Thánh Đan Các, người của bốn thế lực dám ra tay với Lục Ảnh Huyết Tông ta là tự tìm chết, giết hết không tha!”
Thấy Mạnh Quảng Lăng hạ lệnh, Mục Vỹ đứng im tại chỗ bất động.
Không phải Mạnh Quảng Lăng chưa nghĩ tới lý do Tử Mộc giúp đỡ Lục Ảnh Huyết Tông, sau khi bốn thế lực lớn bị tiêu diệt thì sẽ tới Lục Ảnh Huyết Tông ư?
Nếu Tử Mộc này thật sự có suy tính như vậy, y chỉ có thể nói Thông Thần Các cũng sắp tới ngày diệt vong rồi.
Tinh anh của Lục Ảnh Huyết Tông tại đế quốc Nam Vân ba năm qua đâu có ăn không ngồi rồi.
“Giết!”
Chương 409: Nhân Hoàng Kinh
Cùng lúc ấy, liên tục có người chạy từ trong Thánh Đan Các ra chặn trước lối ra vào, thu hẹp vòng chiến.
“Định thu hẹp vòng vây để luân phiên tác chiến ư? Mơ đi!”
Thấy bốn thế lực lớn có kế sách này, Mạnh Quảng Lăng bật cười, sát khí toàn thân dâng trào.
“Nhân Hoàng Kinh!”
Mạnh Quảng Lăng khẽ hô lên một tiếng, một bí tịch cũ kỹ trong tay mở ra, khí tức huyết sát mãnh liệt lan ra bên ngoài.
“Định cản bước ta ư? Thánh Đan Các các ngươi tưởng Mạnh Quảng Lăng ta không thể công phá được sao?”, Mạnh Quảng Lăng cười lạnh rồi nhanh chóng cử động ngón tay.
Một tiếng động vang lên, bí tịch cũ kỹ màu vàng nhạt trong tay y chợt lật tung.
Một màn ánh sáng âm u dần tản ra trước người y, rồi lan lên phía trước.
Khi màn ánh sáng ấy chạm vào quân của Thánh Đan Các ở phía trước, lập tức có tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Một màn ánh sáng màu bạc lập loè trước Thánh Đan Các, đây rõ ràng là đại trận hộ các của bọn họ.
“Đại trận hộ các à? Đúng là thứ rác rưởi!”
Mạnh Quảng Lăng cười lạnh một tiếng, một tia sáng màu vàng của Nhân Hoàng Kinh trong tay y nổ vang rồi hoá thành một con chữ màu vàng cực lớn, xông thẳng tới đại trận ấy.
Uỳnh…
Ngay sau đó, trong đại trận hộ các của Thánh Đan Các đã trở nên hỗn loạn, tiếng nổ vang lên, quân của Thánh Đan Các đã bị hất bay.
Những người ở phía ngoài đều be bét máu, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Nhưng lúc này, quân của mười Đường Khẩu đã xông hết vào bên trong, chém giết là điều khó tránh.
Mục Vỹ ngẩn người đứng trong đám đông khi thấy uy lực của Nhân Hoàng Kinh của Mạnh Quảng Lăng.
Nhân Hoàng Kinh này mạnh thật!
Đến đại trận hộ các của Thánh Đan Các cũng lập tức bị phá vỡ ngay.
Uy lực như vậy đúng là khủng khiếp.
Địa khí cực phẩm? Hay là thiên khí hạ phẩm?
Nhưng theo Mục Vỹ biết thì địa khí cực phẩm cực hiếm ở Thiên Vận Đại Lục, địa khí hạ phẩm thì được các thế lực lớn cất giữ như bảo vật trấn phái không cho ai xem hết.
Xem ra Mạnh Quảng Lăng không chỉ có địa vị tôn sử ở Lục Ảnh Huyết Tông, thân phận của y tuyệt đối không tầm thường.
“Tử Mộc tiên sinh, chuyện tiếp theo ngài chỉ cần xem là được. Bốn thế lực lớn dám cả gan đối đầu với Lục Ảnh Huyết Tông ta thì đương nhiên phải chết rồi”.
Mạnh Quảng Lăng biến sắc mặt, cầm bí tịch cười nói.
“Đương nhiên rồi! Không thì sao ta lại hợp tác với ngài chứ!”, Mục Vỹ tỉnh bơ đáp rồi nói tiếp: “Mạnh Quảng Lăng, Nhân Hoàng Kinh của ngài chí ít cũng là địa khí cực phẩm hả?”
“Chẳng giấu gì ngài, đây là một trong ba món bảo bối mà phụ thân ta thu thập, tất cả đều là địa khí cực phẩm, sử dụng cùng một lúc thì sẽ có uy lực ngất trời”.
Quả nhiên!
Mục Vỹ cười nói: “Có thể cho ta xem được không?”
“Được chứ!”
Mạnh Quảng Lăng không hề có ý đề phòng.
Thứ nhất, y không tin Mục Vỹ dám cướp; thứ hai, dù Mục Vỹ có cướp đi thì cũng chẳng dùng được.
“Hả?”
Nhưng Nhân Hoàng Kinh vừa rơi vào tay Mục Vỹ, hắn còn chưa kịp nhìn thì người đã run lên.
Lúc này, Tru Tiên Đồ bất động đã lâu chợt toả ra tia sáng vàng trong đầu hắn, nó chui thẳng vào Nhân Hoàng Kinh qua cơ thể Mục Vỹ.
“Làm gì thế?”
Mục Vỹ không ngờ Tru Tiên Đồ chợt có hành động kỳ lạ này nên thầm tức giận quát.
Nhưng hình như Tru Tiên Đồ đã cảm nhận được cơn phẫn nộ của Mục Vỹ nên nó lập tức ngoan ngoãn, nhưng khát vọng từ trong tiềm thức của nó với Nhân Hoàng Kinh vẫn rất mãnh liệt.
“Ngươi rất muốn có nó à?”
Tru Tiền Đồ phát tín hiệu thèm muốn, Mục Vỹ biến sắc mặt.
Hình như Nhân Hoàng Kinh này rất hợp gu của Tru Tiên Đồ, không phải nó định chiếm luôn món địa khí cực phẩm này đấy chứ?
Mục Vỹ mỉm cười rồi trả lại Nhân Hoàng Kinh cho Mạnh Quảng Lăng.
“Quả nhiên không hổ là địa khí hạ phẩm, ta xem không hiểu gì cả…”
“Ha ha, với tài năng của Tử Mộc tiên sinh, chắc chưa tới hai mươi năm nữa là có thể luyện chế địa khí cực phẩm rồi. Đến lúc ấy, món bảo bối này của ta sẽ chẳng là gì trong mắt ngài cả!”
Mạnh Quảng Lăng cười lớn nói.
Thật lòng y thấy rất hiếu kỳ về con người này.
Nhưng y cũng có thể mơ hồ đoán có lẽ Tử Mộc là tri kỷ của Mục Vỹ, song Lục Ảnh Huyết Tông cũng nhúng tay vào vụ nhà họ Mục bị tiêu diệt ba năm về trước.
Vì thế y rất muốn chiêu mộ Tử Mộc, nhưng ngại mối quan hệ này nên chưa dám mở lời.
“Mạnh Quảng Lăng, ta thấy hình như lực chiến đấu của đệ tử Lục Ảnh Huyết Tông kém hơn bốn thế lực lớn thì phải!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Lục Ảnh Huyết Tông có đan dược và thần binh thượng đẳng nhưng mãi chưa phá được phòng ngự của bốn thế lực lớn”.
“Ta nghĩ ba năm qua, bọn họ nhàn hạ quá rồi!”
Mạnh Quảng Lăng cười lạnh, chỉ thấy đệ tử của các Đường Khẩu quá mất thể diện, y để Nhân Hoàng Kinh trước mặt rồi quát: “Đệ tử các Đường Khẩu nghe lệnh, ai giết chết võ giả cảnh giới Thông Thần của bốn thế lực lớn sẽ được thưởng một triệu linh thạch thượng phẩm, giết được võ giả cảnh giới Linh Huyệt thì sẽ được thưởng tuỳ theo cấp bậc, ví dụ tầng thứ nhất là một trăm nghìn linh thạch, tầng thứ chín là chín trăm nghìn, nếu ai tụt lại phía sau thì ta sẽ giết kẻ đó”.
“Nhân Hoàng Kinh sẽ theo dõi, các ngươi cứ yên tâm, Mạnh Quảng Lăng ta nói lời giữ lời!”
Nghe thấy thế, quân của Lục Ảnh Huyết Tông lập tức điên cuồng hẳn lên.
Chương 410: Không ngoại lệ
Đối với võ giả, linh thạch là tài nguyên quan trọng nhất dùng trong tu luyện và giao dịch.
Chỗ linh thạch đó cũng là cám dỗ lớn nhất với họ lúc này.
"Giết!"
Trong nháy mắt, tiếng đao kiếm chém nhau vang vọng khắp đế quốc Nam Vân.
...
Trên vùng trời của đế quốc Nam Vân ở Thiên Vận Đại Lục, hai bóng người đang phi hành với tốc độ rất nhanh.
"Vấn Thiên sư huynh!"
Bỗng dưng có một bóng người bay tới sau hai người, la lên: "Vấn Thiên sư huynh, tông môn nhận được tín hiệu cầu cứu, báo rằng Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân đã bị tấn công, hình như là quân của Lục Ảnh Huyết Tông!"
"Đế quốc Nam Vân sao, cố hương của Tần sư muội đây mà?", Bắc Nhất Vấn Thiên chưa kịp lên tiếng thì người thanh niên bên cạnh cười nói.
"Vậy à?"
Bắc Nhất Vấn Thiên mỉm cười: "Sư phụ cảm nhận được khí tức của thiên hỏa nên bảo chúng ta quay lại đây một chuyến nhưng chẳng tìm được gì cả. Cũng được, đến cố hương của Tần sư muội xem nào".
"Vấn Thiên huynh, nghe nói năm xưa phải vất vả lắm mới khiến Tần sư muội gia nhập Thánh Đan Tông, hình như sư muội có một lang quân như ý ở đế quốc Nam Vân".
"Đúng vậy, người đó..."
Khung cảnh ba năm trước hiện về trước mắt Bắc Nhất Vấn Thiên.
Đêm đó, nếu sư phụ không xuất hiện thì hắn ta đã bị người thanh niên tên Mục Vỹ kia giết chết rồi. Khí tức kinh khủng và sự liều mạng của kẻ đó khiến hắn ta cũng phải hãi hùng.
Nhưng đã ba năm trôi qua, tất cả đều đổi thay, hắn ta đã khác ba năm trước, còn Mục Vỹ kia...
Lần này tiện thể ghé qua đế quốc Nam Vân rồi trừng trị hắn luôn cho thỏa!
"Khi Tần sư muội vào Thánh Đan Tông được trưởng lão Tử Vũ Di nhận làm đệ tử quan môn, ngay cả tông chủ cũng không nỡ buông một lời khiển trách với sư muội. Nghe nói trong ba năm qua, rất nhiều đệ tử trong tông môn mang lòng ái mộ nhưng đều bị sư muội phớt lờ, không biết Vấn Thiên huynh..."
"Liễu Vô Tâm, ngươi không thấy mình nhiều chuyện lắm sao?"
Mặt Bắc Nhất Vấn Thiên lạnh đi, giọng cũng trầm xuống hẳn.
Liễu Vô Tâm mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
Bắc Nhất Vấn Thiên là đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông, thanh danh hiển hách, các tông môn lớn trong Thiên Vận Đại Lục đều biết đến hắn ta.
Nhưng từ khi Tần Mộng Dao vào Thánh Đan Tông vào ba năm trước, những đệ tử chân truyền kiêu ngạo bản thân là thiên tài đều dốc sức theo đuổi cô.
Bắc Nhất Vấn Thiên cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua tất cả bọn họ đều thất bại, hắn ta cũng chung số phận.
Tần Mộng Dao chẳng đếm xỉa gì đến danh tiếng đệ tử chân truyền mạnh nhất của Bắc Nhất Vấn Thiên.
Chưa kể, ba năm qua Tần Mộng Dao còn nổi tiếng với thiên phú vượt trội, kết hợp với thần phách thì quả thật dùng từ xuất chúng cũng không đủ để hình dung cô.
Đã thế thực lực còn tiến bộ từng ngày.
Trong tông môn bắt đầu có người đồn rằng Tần Mộng Dao trở thành đệ tử chân truyền của trưởng lão Tử Vũ Di có lẽ là vì... muốn giành chỗ của Bắc Nhất Vấn Thiên, nhòm ngó vị trí đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông.
"Để xem thằng vô dụng mà Tần sư muội ngày đêm mong nhớ đã đến cảnh giới nào rồi!"
Bắc Nhất Vấn Thiên mau chóng đổi hướng, bay về phía thành Nam Vân...
Giờ phút này, tại Thánh Đan Các, thành Nam Vân.
Tính đến thời điểm hiện tại, số lượng võ giả của bốn thế lực lớn chỉ còn dưới một nghìn người.
Đồng thời, đội quân Lục Ảnh Huyết Tông phía đối diện cũng còn không đến mười nghìn người.
Trong trận giao chiến này, dù mười Đường Khẩu chiếm thế thượng phong với số lượng một trăm nghìn người cũng chịu thương vong nặng nề.
Song họ vẫn vui mừng với kết quả nhận được sau khi trả cái giá thảm khốc ấy.
Mất người thì có thể chiêu binh mãi mã lại, chỉ cần đế quốc Nam Vân triệt để thuộc về tay Lục Ảnh Huyết Tông thì tài nguyên còn có thể tái sinh.
"Mộ Bạch, ông còn chiêu gì nữa không thế?"
Thấy quân của bốn thế lực đều mệt mỏi và kiệt sức, Mạnh Quảng Lăng hừ lạnh, nói.
"Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng nghĩ mình là con của tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông thì có thể muốn gì làm nấy. Thánh Đan Các thuộc Thánh Đan Tông, ngươi hành xử kiểu đấy là khiêu khích Thánh Đan Tông!"
Mộ Bạch thở hổn hển đáp, trên người ông ta đầy rẫy vết thương.
Ông ta đã phát tín hiệu cầu cứu, nhưng dù Thánh Đan Tông phái cao thủ đến đây cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Giả sử trùng hợp có đệ tử gần đó, dù họ chạy đến tiếp viện cũng khó bảo vệ được Thánh Đan Các trước sự áp đảo về nhân số của Lục Ảnh Huyết Tông.
"Thánh Đan Tông bá chiếm kinh tế trên Thiên Vận Đại Lục quá lâu rồi, nới tay cho kẻ khác cũng được một chén canh với chứ".
Mạnh Quảng Lăng chẳng quan tâm.
"Giết!"
Y ra lệnh. Đội quân Lục Ảnh Huyết Tông đằng sau bay vụt đến, thẳng tiến đến quân của Thánh Đan Các.
"Ha ha, Thánh Đan Tông ta giành hết mối làm ăn trên Thiên Vận Đại Lục là do có đủ bản lĩnh thôi, nếu Lục Ảnh Huyết Tông đủ tài năng thì cứ làm đi, ai cấm đâu!"
Đúng lúc đó, ba người bay từ trên bầu trời xuống.
Người cầm đầu có khuôn mặt như tượng tạc, mái tóc dài buộc gọn ở sau gáy, hai tay chắp sau lưng. Tất cả đều toát lên vẻ tiêu sái và xuất trần.
"Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Mục Vỹ nhìn người nọ. Hắn quen mặt kẻ này lắm.
Từng hình ảnh của ba năm trước vẫn còn rõ ràng trước mắt.
"Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Bắc Nhất Vấn Thiên vào ba năm trước có cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, khi đó hắn chỉ là tầng thứ mười của thân xác nên phải đánh đổi một trăm năm thọ mệnh để có thể vượt qua khoảng cách mười tầng cảnh giới Linh Huyệt, suýt thì thành công giết chết Bắc Nhất Vấn Thiên.
Nay đã là ba năm sau, giờ hắn đang ở cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, không biết Bắc Nhất Vấn Thiên đã tu luyện đến đâu?
"Mạnh Quảng Lăng, ngươi cút sang chỗ khác đi!"
Bắc Nhất Vấn Thiên khoát tay, hờ hững nói: "Ba năm qua chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu, hóa ra là núp trong đế quốc Nam Vân, ta thấy mà mất mặt giùm".
"Sao mới Thông Thần tầng thứ sáu thế, cảnh giới của ngươi vẫn lẹt đẹt đến đáng thương..."
"Còn đỡ hơn kẻ cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất mà suýt bị tên rác rưởi tầng thứ mười thân xác giết như ngươi vào ba năm trước!", Mạnh Quảng Lăng cười mỉa mai: "Không ai tung tin chuyện này ở Thánh Đan Tông của ngươi hả Bắc Nhất Vấn Thiên?"
Bình luận facebook