• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51: Ăn mày

Tại Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân!

Thánh Đan Các là phân các của Thánh Đan Tông ở thành Bắc Vân.

Thánh Đan Tông là một môn phái chuyên luyện chế đan dược, thế lực vô cùng khủng bố.

Dù là đế quốc Nam Vân cũng không thể sánh được.

Vậy nên Thánh Đan Tông mới có quyền lập phân các ở mọi thành thị của đế quốc Nam Vân bán đan dược thu lợi nhuận.

Thánh Đan Các có tổng cộng ba tầng, tầng một chuyên để bán đan dược, tầng hai là phòng đấu giá, còn tầng ba là nơi làm việc của người làm trong Thánh Đan Các và tiếp đãi khách quý.

Lúc này, ở tầng ba của Thánh Đan Các.

Một ông già đầu tóc bạc trắng nhìn chằm chằm ra ngoài, chắp tay sau lưng, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm.

“Đại sư Diệu, tiểu thư đã ra ngoài ba ngày mà vẫn không có tin tức gì. Tiểu thư đi cùng Mục Vỹ, lần này Đông Phương Ngọc và Mục Lang, Mục Khoảnh đều có hành động, sợ là…”

Sau lưng ông già có một người trung niên nhíu mày lo lắng nói.

“Yên tâm, Tiên Ngữ không sao đâu!”

Diệu Thanh quay lại nói với người kia: “Úc Trở, lần này tổng tông phái đệ tử tới rèn luyện, cậu phải đảm bảo an toàn, đừng bỏ mặc bọn họ. Họ là hi vọng tương lai của Thánh Đan Tông chúng ta, còn đều là đệ tử nội môn, quyền cao chức trọng!”

“Úc Trở hiểu rồi, đã bắt đầu chuẩn bị rồi!”, người đàn ông tên Úc Trở gật đầu đáp.

Ai cũng biết thầy luyện đan ba sao Diệu Thanh là người trấn giữ Thánh Đan Các, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ đều do các phó Úc Trở xử lý.

“Nhưng mà tông môn có lệnh, trước khi đệ tử nội môn tới rèn luyện sẽ có một vài đệ tử ngoại môn ưu tú tới khảo sát trước. Chúng ta cũng phải chú ý tới bọn họ!”

“Ừ, cậu cứ sắp xếp là được!”

Đại sư Diệu gật đầu phất tay.

Đợi Úc Trở rời đi, đại sư Diệu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thầm: “Mục Vỹ, con riêng nhà họ Mục là phế vật? Ha ha… đáng tiếc, nếu cậu thể hiện tài năng sớm hơn, có lẽ ta đã có thể giúp cậu trở thành đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông. Tiếc là bây giờ cậu đã mười chín tuổi rồi!”

Thành Bắc Vân.

Hai người Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ quần áo tả tơi xuất hiện ở ngoài thành Bắc Vân.

“Thầy Mục, tại thầy cả đấy, cứ đòi ở lại đó ba ngày, hại trò không có quần áo để thay, bẩn chết đi được!”

Nhìn thấy mọi người xung quanh đang chỉ trỏ vào mình, Diệu Tiên Ngữ than thở.

Lúc này quần áo của hai người lấm lem bùn đất, chẳng khác gì hai kẻ ăn mày.

“Ha ha, nhưng mấy trăm viên yêu đan này có giá trị không nhỏ đâu, trò không muốn à?”, Mục Vỹ không hề để bụng bộ dạng bẩn thỉu của mình.

Trước mắt hắn đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác. Nhưng muốn tiến vào cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác vẫn cần một khoảng thời gian nữa.

Tuy nhiên, Mục Vỹ biết sau khi rèn luyện kinh mạch cần phải dẫn dắt chân nguyên của thiên địa vào người mới đạt được cảnh giới Ngưng Nguyên.

Nói trắng ra, tầng thứ sáu là dùng khí nuôi mạch, còn tầng thứ bảy lại là dùng chân nguyên nuôi mạch. Sau khi mạch thành, chân nguyên được hấp thu sẽ có thể tùy ý sử dụng.

Quá trình đó vô cùng gian nan, hiểm hóc, chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ khiến kinh mạch bị hủy hoại, tu vi không còn.

Hơn nữa, uy lực của khí kình thấp hơn chân nguyên quá nhiều. Nếu không tẩm bổ kinh mạch cẩn thận sẽ rất dễ bị chân nguyên đánh nát.

Vậy nên hắn cần luyện chế một viên đan dược – Ngưng Mạch Đan, đan dược nhị phẩm!

Ngưng Mạch Đan có thể gia tăng độ mềm dẻo cho kinh mạch đến cực hạn, lúc tiếp nhận chân nguyên tôi luyện sẽ càng dẻo dai hơn.

Lợi ích lớn nhất của Ngưng Mạch Đan chính là có thể khiến kinh mạch của võ giả hòa hợp được với chân nguyên.

Luyện chế đan dược cần có dược liệu. Mục Vỹ cũng dò hỏi Diệu Tiên Ngữ một chút.

Quả Hồi Linh, cỏ Thiết Sơn, yêu đan của yêu thú cấp ba Sư tử Sí Diễm Liệt.

Đây là ba dược liệu chính, giá cả không hề thấp nên Mục Vỹ mới chờ ba ngày ở dãy Bắc Vân, săn giết yêu thú để đổi linh thạch mua ba loại dược liệu này.

“Thánh Đan Các!”

Mục Vỹ nhìn ba chữ to lớn phóng khoáng, khẽ gật đầu.

“Đến rồi! Đến đây chính là nhà của trò, muốn làm gì cũng được!”

Diệu Tiên Ngữ nghênh ngang bước vào.

“Đứng lại. Ăn mày cũng dám tới đây ăn xin hả? Các ngươi có biết đây là đâu không?”, người gác cổng thấy hai người họ lập tức quát lớn.

“Ha ha…”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ không nhịn được bật cười.

“Câm miệng, đến cả ta cũng không nhận ra!”, sắc mặt Diệu Tiên Ngữ trở nên khó coi, hai tay chống nạnh quát.

Cô ta vừa mới huênh hoang với Mục Vỹ, bây giờ đã bị gác cổng chặn lại, đương nhiên sẽ không vui.

Nhưng trông cô ta quá giống ăn mày, dù là ai cũng không đoán được thân phận của cô ta.

“Ta mặc kệ ngươi là ai!”, một tên gác cổng hừ một tiếng: “Đây là Thánh Đan Các, ngươi biết không hả? Muốn chết thì cút ra chỗ khác đi!”

Đinh…

Trong khi gác cổng đang chặn đường Diệu Tiên Ngữ, bỗng có một chiếc xe tuần lộc xa hoa dừng lại trước cổng Thánh Đan Các kêu ken két..

Tiếng bước chân vang lên, mấy gã thanh niên mặc quần áo của một môn phái nào đó đi ra từ phía sau xe.

“Cút ra!”

Trông thấy Diệu Tiên Ngữ đang tranh chấp với gác cổng, một gã mặc quần áo màu xanh lam nhướng mày quát.

Cút ra?

Diệu Tiên Ngữ là cháu gái của đại sư Diệu Thanh trấn giữ Thánh Đan Các, bình thường toàn bộ mọi người trong thành Bắc Vân đều phải cung kính với cô ta.

Mấy gã lai lịch không rõ này lại dám đuổi cô ta đi, sao cô ta có thể chịu nổi?

“Kẻ nên cút là các ngươi!”
Chương 52: Ngứa mắt

Diệu Tiên Ngữ giận dữ nói: “Các chủ của Thánh Đan Các này chính là ông nội ta. Ta trở về Thánh Đan Các liên quan gì tới các người?”

“Cút ra!”

Nhưng gã thanh niên mặc đồ xanh lam vẫn lạnh lùng quát.

“Ngươi…”

“Không cút thì chết đi!”

Thấy Diệu Tiên Ngữ chắn đường, bộ dạng hằm hằm tức giận, gã thanh niên mặc đồ xanh lam không nhịn được định đánh vào đầu cô ta.

“Lan Du, chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, rèm xe tuần lộc bị xốc lên, một thiếu niên tuấn tú bực bội lên tiếng.

Thiếu niên trắng trẻo, tóc buộc lên cao, mặc một bộ võ phục màu trắng, vẻ mặt ngại ngùng.

“Thiệu Vũ sư huynh, có ăn mày chặn đường, đệ sẽ xử lý ngay!”, gã thanh niên tên Lan Du hốt hoảng nói.

Trông tuổi tác của người thiếu niên tên Thiệu Vũ kia còn nhỏ hơn Lan Du rất nhiều, vậy mà lại khiến Lan Du sợ hãi như vậy, chắc chắn là người có địa vị cao nhất trong đám người này.

“Chặn đường? Giết luôn là được!”

Thiệu Vũ thản nhiên nói, đôi mắt trong veo không hề biến đổi, chỉ như đang đưa ra một mệnh lệnh bình thường mà thôi!

“Vâng!”

Sắc mặt Lan Du lập tức thay đổi.

Ánh mắt gã ta nhìn Diệu Tiên Ngữ tràn ngập sát khí.

Một đứa ăn mày cản đường khiến Thiệu Vũ có ấn tượng không tốt với gã ta, ảnh hưởng tới địa vị tương lai của hắn ta trong tông môn.

Đứa ăn mày này đáng chết!

“Bảo ngươi cút ngươi lại không chịu, vậy thì chết đi!”

Lan Du có cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác, vừa ra tay khí kình mạnh mẽ lập tức lao về phía Diệu Tiên Ngữ.

Diệu Tiên Ngữ mới chỉ ở tầng thứ ba của thân xác, sao có thể chống đỡ nổi, vô thức lùi sau vài bước.

“Chỉ là cản đường thôi mà, đâu đến mức phải giết người?”

Chợt vang lên một tiếng quát lớn. Mục Vỹ hóa tay thành lưỡi đao, đánh ra Lạc Sơn Kiếm Quyền – Lạc Sơn Thức.

Ầm…

Tiếng nổ ầm vang vọng. Sắc mặt Lan Du tái nhợt, cánh tay răng rắc gãy lìa. Gã ta đau đớn kêu gào thảm thiết, ngã lăn ra đất.

“Rõ ràng là bọn ta tới trước, không xếp hàng còn muốn đánh người!”, Diệu Tiên Ngữ cũng đứng dậy, nghênh ngang ưỡn ngực nói.

“Mẹ nó dám đánh lén, giết hắn đi!”

Lan Du không ngờ Mục Vỹ lại lợi hại như thế, sức mạnh thân xác quá khủng khiếp.

Gã ta đã mất mặt trước bao người, sau này không còn cơ hội lăn lộn ở ngoại môn của tông môn nữa. Hôm nay gã ta nhất định phải lấy mạng hai kẻ ăn mày này.

“Muốn động tới học trò của ta cũng phải hỏi người thầy này có cho phép không đã!”

Mục Vỹ hừ lạnh lao tới.

“Lạc Hải Thức!”

“Lạc Vân Thức!”

“Lạc Thiên Thức!”

Bốn chiêu thức của Lạc Vân Kiếm Quyền lần lượt được đánh ra. Thoáng chốc, năm sáu gã đệ tử đều bị đánh bay ra đất, không ngừng rên rỉ.

Phần lớn mấy người họ đều có cảnh giới Ngưng Mạch, bằng cảnh giới của Mục Vỹ nhưng thực lực lại chênh lệch rất lớn.

Bộp bộp…

Tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó là một tràng cười sảng khoái: “Ha ha, không ngờ đến cả ăn mày của một thành Bắc Vân nho nhỏ cũng mạnh như vậy!”

Người thiếu niên trong xe tuần lộc chậm rãi đi xuống.

Dáng người hắn ta cao ráo, nhìn kỹ lại khiến người ta cảm thấy rất cực kỳ thuần khiết, chỉ là nụ cười kia lại đem tới cảm giác rét lạnh.

“Thành Bắc Vân có hơn trăm vạn người, cũng không hề nhỏ!”, Mục Vỹ tiếp lời: “Nhưng kẻ dám bắt nạt học trò của Mục Vỹ này còn chưa ra đời!”

Trông thấy thiếu niên xuất hiện, Mục Vỹ không hề nhượng bộ.

Với kiến thức của hắn, không khó để nhìn ra mấy gã thanh niên này đến từ tông môn có tiếng.

Mà Thánh Đan Các lại là phân các của Thánh Đan Tông ở đế quốc Nam Vân. E là đám đệ tử này đều đến từ Thánh Đan Tông.

Kiếp trước, Mục Vỹ cũng từng bước từng bước đi lên vị trí cao nhất của đại thế giới Vạn Thiên, quen thấy đám đệ tử tông môn ỷ vào môn phái làm xằng làm bậy.

Mục Vỹ rất ngứa mắt loại người này!

“Dám đánh đệ tử của Thánh Đan Tông, ngươi muốn chết sao?”

Vẻ mặt ôn hòa của thiếu niên lập tức trở nên lạnh lùng, sát khí đằng đằng. Đôi tay tinh tế biến thành nắm đấm cứng rắn như sắt thép được chân nguyên bao phủ vung thẳng về phía Mục Vỹ.

Cao thủ cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.

“Thằng nhóc này xong đời rồi!”

Lan Du đang mặt mày tái nhợt trông thấy Thiệu Vũ ra tay đánh người, đắc ý cười lạnh.

Thiệu Vũ là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông, thiên tài mười bảy tuổi đột phá cảnh giới Ngưng Nguyên.

Hơn nữa, năm sau hắn ta sẽ được gia nhập nội môn, trở thành người có địa vị cao quý.

Còn thằng ăn mày nhếch nhác này mới ở cảnh giới Ngưng Mạch. Chỉ cần một cú đấm của Thiệu Vũ đã đủ để đánh hắn ra bã rồi!
Chương 53: Xung đột ở Thánh Đan Các

Bịch…

Trong lúc Lan Du cười lạnh, hai bóng người đã lao vào nhau.

Tiếng động trầm đục vang lên. Mặt đất dưới chân họ rạn rứt lan ra bốn phía.

Hai tiếng rên rỉ vang lên cùng lúc, ngay sau đó Mục Vỹ và Thiệu Vũ đồng thời lùi về sau ba bước, ổn định thân hình.

Đột nhiên không khí trở nên yên tĩnh.

Lan Du kích động đến mức sắc mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Sao lại như vậy?

Gã ta đã từng cảm nhận sâu sắc thực lực của Thiệu Vũ.

Ở ngoại môn của Thánh Đan Tông, Thiệu Vũ nằm trong top mười thiên tài hàng đầu, được một vài đệ tử nội môn và trưởng lão coi trọng.

Toàn bộ Thánh Đan Tông có mấy vạn đệ tử ngoại môn, có thể thấy được Thiệu Vũ rất mạnh.

Thế nhưng thằng ăn mày này lại dùng cảnh giới Ngưng Mạch cứng rắn đỡ lấy một đấm của Thiệu Vũ, còn là ngang sức ngang tài.

Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh cũng cảm thấy kinh hãi.

Cô ta tận mắt chứng kiến mấy ngày nay thực lực của Mục Vỹ không ngừng tăng lên. Hiện giờ dù là yêu thú cấp bảy cũng khó có thể chống đỡ nổi sự công kích của hắn.

Thế nhưng người thiếu niên trông trạc tuổi cô ta này lại đánh ngang tay với thầy Mục Vỹ!

“Nếu ngươi là đệ tử Thánh Đan Tông, đỡ được một đấm của ta đủ để xếp vào top một trăm rồi!”, Thiệu Vũ sững sờ, khẽ cười nói.

“Ta không biết Thánh Đan Tông gì cả, càng không có hứng thú làm đệ tử ngoại môn gì hết!”, Mục Vỹ khoát tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Không thể không nói, kiếp trước hắn đã từng thấy quá nhiều đệ tử tông môn tự cho mình là thiên tài. Nhưng nguyên tắc của hắn chính là, không động đến hắn, hắn cũng không làm gì, chủ động khiêu khích hắn thì hắn sẽ đánh cho răng rơi đầy đất!

“Thú vị đấy!”

Trông thấy Mục Vỹ ăn mặc rách rưới nhưng lời nói lại ngông cuồng kiêu ngoại, Thiệu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Nhưng trong mắt Lan Du, nụ cười kia cực kỳ đáng sợ.

Bởi vì gã ta biết mỗi khi Thiệu Vũ cười như vậy, sẽ có kẻ phải bỏ mạng.

Người tên Mục Vỹ này đúng là có thực lực hơn người, nhưng kiêu căng trước mặt Thiệu Vũ đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Ta muốn xem thử ngươi có thủ đoạn gì!”

Thiệu Vũ cười lạnh một tiếng, chân nguyên đã tích tụ trong lòng bàn tay.

“Dừng lại!”

Đúng lúc này, một tiếng quát vang dội khắp sảnh lớn của Thánh Đan Các.

“Các phó!”

“Các phó!”

Trông thấy người tới, hai tên gác cổng ngoài cửa lớn cuống quýt cung kính hô lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, sắc mặt Úc Trở không vui, tức giận hỏi.

Hôm nay là ngày đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông tới đây. Nếu Thánh Đan Các có sai sót gì khó mà gánh nổi trách nhiệm.

“Các phó, hai đứa ăn mày này…”

“Úc thúc thúc, cháu đây mà, cháu là Tiểu Ngữ!”, giọng nói mừng rỡ truyền tới.

“Tiểu Ngữ?”, Úc Trở ngơ ngác nhìn Diệu Tiên Ngữ, không kịp phản ứng lại: “Sao… sao tiểu thư lại trở nên như vậy?”

Một lúc lâu sau, ông ta mới giật mình hỏi.

“Hừ, tên gác cổng này không nhận ra cháu, chặn cháu ở ngoài cổng, còn suýt nữa bị người ta giết!”, Diệu Tiên Ngữ mếu máo nói.

“Kẻ nào to gan như vậy?”

Trên người Úc Trở tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ, ánh mắt tràn ngập lửa giận trừng hai tên gác cổng rồi quan sát tỉ mỉ đám thanh niên kia.

“Các phó Úc, ông tới đúng lúc lắm. Bọn ta chính là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông phụng mệnh tới đây. Thánh Đan Các của thành Bắc Vân các ông đúng là lớn lối!”

Lan Du ôm cánh tay bị gãy đi tới, oán hận nói: “Chẳng lẽ Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân muốn phản lại Thánh Đan Tông, tự lập môn phái riêng?”

Đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông?

Nghe thấy câu nói này, Úc Trở mới chăm chú nhìn bọn họ.

Đây là đồng phục của đệ tử ngoại môn Thánh Đan Tông!

“Cậu là… Thiệu Vũ?”, Úc Trở nhìn về phía Thiệu Vũ, sắc mặt nghiêm túc tỏ vẻ cung kính.

Lần này Thánh Đan Tông cho đệ tử nội môn tới kiểm tra các phân các tại đế quốc Nam Vân, đội ngũ tới thăm dò trước chính là các đệ tử ngoại môn xuất sắc.

Ông ta đã điều tra rõ ràng Thiệu Vũ từ trước.

Là đệ tử ngoại môn thiên tài của Thánh Đan Tông, cả thiên phú và thực lực đều cực cao, nghe nói còn có thân phận phức tạp.

“Các phó Úc, Thánh Đan Các của thành Bắc Vân các ông lợi hại thât đấy!”, Lan Du thừa cơ làm khó: “Còn có kẻ dám đánh đệ tử Thánh Đan Tông ở ngay ngoài cổng Thánh Đan Các!”

“Hiểu lầm thôi!”

Úc Trở lúng túng nói: “Cô ấy là Tiên Ngữ tiểu thư, cháu gái của đại sư Diệu Thanh. Đây nhất định là hiểu lầm!”

“Ồ?”

Lan Du nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Diệu Tiên Ngữ, cười nhạo nói: “Vị này là Tiên Ngữ tiểu thư, vậy thằng ranh không biết trời cao đất dày này là ai?”

“Đây là thầy của ta!”, Diệu Tiên Ngữ lên tiếng.

“Thầy?”

Lan Du bật cười khinh bỉ: “Quả nhiên thành Bắc Vân chỉ là một vùng thôn quê. Thực lực của thầy dạy ở học viện còn không bằng thiên tài của Thánh Đan Tông!”
Chương 54: Không thấy phản cảm

Nghe Lan Du nói thế, Diệu Tiên Ngữ lập tức cau mày. Úc Trở ở bên cạnh cũng trở nên mất tự nhiên.

Nhưng ông ta cũng biết trước giờ đệ tử Thánh Đan Tông vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn. Dù là toàn bộ đế quốc Nam Vân cũng không bằng một phần mười của Thánh Đan Tông.

Mà ông ta chỉ là một các phó của một phân các của Thánh Đan Tông ở đế quốc Nam Vân. Mấy đệ tử ngoại môn trước mắt có khả năng sẽ trở thành đệ tử nội môn hoặc trưởng lão, quyền cao chức trọng, ông ta không đắc tội nổi!

“Ngại quá, ta chỉ là thầy giáo yếu kém nhất của học viện Bắc Vân, còn mặt dày dựa vào gia tộc mới được vào học viện dạy học!”

Mục Vỹ tiếp lời, cười nói: “Nhưng một kẻ bị coi là thầy giáo phế vật như ta lại có thể đánh gãy một cánh tay của ngươi. Xem ra đệ tử của Thánh Đan Tông còn không bằng phế vật!”

“Ngươi…”

Bị Mục Vỹ khiêu khích trắng trợn, Lan Du và mấy gã đệ tử ngoại môn xung quanh đều không nhịn được muốn xông lên đánh một trận.

Nhưng nhớ lại thực lực Mục Vỹ vừa thể hiện, bọn họ lại nhìn sang Thiệu Vũ.

“Thánh Đan Tông chính là một trong các tông môn đứng đầu Thiên Vận Đại Lục, sao có thể để ngươi bôi nhọ?”, Thiệu Vũ lạnh lùng nói: “Ngu ngốc không biết điều, đáng chết!”

Ngu ngốc không biết điều, đáng chết.

Một câu nói của Thiệu Vũ đã phán quyết sự sống chết của Mục Vỹ.

Hắn ta giơ một tay lên hội tụ chân nguyên, sát khí bành trướng bao trùm lên người Mục Vỹ!

Giờ phút này sao Mục Vỹ có thể đứng im chờ chết. Hắn ngưng tụ chân nguyên giữa hai tay, Toái Ấn của Bát Hoang Sinh Tử Ấn dần thành hình, chuẩn bị được đánh ra.

“Ha ha, người tới là khách. Thiệu Vũ, dù sao thầy Mục Vỹ cũng là thầy của Tiên ngữ nhà ta. Đánh nhau quyết liệt như vậy e là không ổn!”

Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chợt một tiếng cười mang theo uy áp chậm rãi vang lên.

“Ông nội!”

Không biết từ lúc nào, ngoài cổng Thánh Đan Các đã xuất hiện một bóng người.

Chính là Diệu Thanh!

“Ông còn không chịu ra, cháu gái yêu quý của ông sẽ bị người ta đuổi ra khỏi cửa!”, Diệu Tiên Ngữ ôm cánh tay Diệu Thanh nũng nịu nói.

“Nha đầu này, con làm loạn đủ chưa?”

Diệu Thanh cưng chiều nói.

“Đại sư Diệu!”

Thiệu Vũ trông thấy Diệu Tinh tới, lập tức ngừng chiến, chắp tay chào hỏi.

Diệu Thanh là thầy luyện đan ba sao, có địa vị vô cùng cao quý trong thành Bắc Vân.

Dù ở Thánh Đan Tông cũng đủ để trở thành trưởng lão của phòng đan dược.

Tuy Thiệu Vũ có thiên phú hơn người nhưng địa vị hiện giờ vẫn không bằng Diệu Thanh. Một số đệ tử nội môn gặp Diệu Thanh cũng phải tỏ ra cung kính.

“Không ngờ người tới thăm dò lần này lại là cậu, cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác, đúng là rất giỏi. Chắc là đại ca cậu Thiệu Minh đã vào nội môn rồi nhỉ? Ông nội cậu Thiệu Danh Ngự vẫn khỏe chứ?”

Đại sư Diệu Thanh nhìn Thiệu Vũ hỏi thăm.

“Năm ngoái đại ca ta đã trở thành đệ tử nội môn, ông nội ta rất nhớ ngài!”, Thiệu Vũ cẩn thận đáp.

“Lão già Thiệu Danh Ngự kia đúng là!”

Diệu Thanh cười phá lên: “Vào đi, có chuyện gì vào trong rồi nói!”

Diệu Thanh quay sang nhìn Diệu Tiên Ngữ: “Cháu đưa thầy Mục ra sau nhà tắm rửa rồi chiêu đãi cậu ấy thay ông! Ông cũng rất tò mò rốt cuộc thiên tài cải tiến phương pháp luyện chế Tụ Linh Đan, khiến đại sư Mạt phải khen ngợi này có gì đặc biệt!”

“Xin lỗi thầy Mục, ta có chuyện cần giải quyết trước, chiêu đãi không chu đáo, mong cậu rộng lòng tha thứ!”’

“Đại sư Diệu khách sáo quá!”

Diệu Thanh mỉm cười dẫn đám người Thiệu Vũ bước vào trong sảnh lớn, đi thẳng lên lầu.

“Thiệu Vũ, còn gã Mục Vỹ kia…”, Lan Du không cam lòng bỏ qua cho Mục Vỹ.

“Câm miệng!”

Thiệu Vũ hung dữ trừng mắt nhìn gã ta rồi vội vàng đuổi theo Diệu Thanh, ánh mắt liếc nhìn Mục Vỹ bên cạnh lại tràn đầy sát khí.

“Trò đưa thầy đi tắm rửa trước rồi bán đống yêu đan này, đưa thầy đi tới phòng luyện đan!”

“Được!”

Lần này Mục Vỹ chịu tới Thánh Đan Các là vì muốn bán hết yêu đan thu hoạch được trong mấy ngày săn giết yêu thú, đồng thời cũng muốn mượn lò luyện đan của Thánh Đan Các để luyện chế Ngưng Mạch Đan.

Xung đột với Thiệu Vũ hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng lúc gặp được Diệu Thanh, Mục Vỹ lại có cảm giác Diệu Thanh này không hề đơn giản.

Theo lý mà nói, Diệu Tinh là thầy luyện đan ba sao, còn đại sư Mạt Vấn là thầy luyện đan sáu sao.

Thế nhưng Mục Vỹ lại cảm thấy Diệu Thanh sâu không lường được, còn cao hơn Mạt Vấn một bậc, rất kỳ quái.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mục Vỹ thay một bộ võ phục màu đen, mái tóc dài bộc lên cao, tóc mái trước trán che một bên mắt trông càng phóng khoáng.

“Thầy Mục!”

Lúc này Diệu Tiên Ngữ cũng tắm xong đi ra.

Mục Vỹ nhìn thấy cô ta lập tức ngẩn ngơ.

Vừa mới tắm rửa khiến trên người Diệu Tiên Ngữ tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ thuộc về thiếu nữ, mái tóc ướt át xõa tung ra sau lưng. Trước phần ngực của váy dài bị vài giọt nước làm ướt, lộ ra da thịt nõn nà.

Mặc dù chưa tới mười sáu tuổi nhưng Diệu Tiên Ngữ đã trổ mã, dáng người yêu kiều duyên dáng, vừa thuần khiết lại giảo hoạt, xen lẫn hoạt bát, lanh lợi.

“Thầy đang nhìn gì đấy?”

“Nhìn mỹ nữ đi ra khỏi phòng tắm chứ sao?”, Mục Vỹ thản nhiên nói: “Chậc chậc… dáng người cao gầy, chân dài, cái cổ trắng nõn. Nếu thầy có thể được hôn trò một cái, chết dưới váy trò cũng đáng!”

“Thầy…”

Trước kia Mục Vỹ vẫn luôn ngốc nghếch thật thà chất phác, không hề biết nói mấy lời ngả ngớn như vậy.

Nhưng nghe thấy Mục Vỹ trêu ghẹo, Diệu Tiên Ngữ lại không hề phản cảm, trong lòng còn thấy vui vui.
Chương 55: Đau lòng

“Nha đầu kia, đang nghĩ gì thế hả?”, thấy Diệu Tiên Ngữ đỏ mặt đứng một bên, Mục Vỹ xua tay nói: “Mau đưa thầy đến chỗ mua bán đồ đi!”

“A! Dạ! Vâng ạ…”

Diệu Tiên Ngữ phản ứng lại, mặt càng đỏ hơn, rồi vội vàng dẫn Mục Vỹ tới đại sảnh.

Trong đại sảnh của Thánh Đan Các lúc này vô cùng đông đúc, người thì đến bán yêu đan, linh dược linh thảo, kẻ thì đến bán đan dược.

Khi Diệu Tiên Ngữ và Mục Vỹ cùng bước từ phía sau ra, mọi người trong đại sảnh đều hướng ánh nhìn qua, rồi đổ dồn ánh mắt về phía Diệu Tiên Ngữ.

“Oa, đẹp quá! Ai vậy nhỉ? Nếu được ngủ cùng một đêm thì có chết cũng đáng!”

“Chậc, mẹ kiếp! Ngươi chán sống rồi hả? Cháu gái của đại sư Diệu Thanh đấy, ngủ một đêm ư? Ngươi chỉ cần chạm vào người ta thôi là đã không biết mình chết thế nào rồi!”

“Cô ấy là Diệu Tiên Ngữ! Tuổi nhỏ mà đã xinh đẹp thế này, sợ là mai sau cũng sẽ hại nước hại dân như tiểu thư của nhà họ Tần thôi!”

“Còn phải nói à? Kiểu gì chẳng thế!”

“Ta nghe nói tiểu thư nhà họ Tần đã được chữa khỏi căn bệnh quái ác rồi, hơn nữa còn bước vào cảnh giới Tụ Đan tầng thứ tám. Chỉ tiếc là lại đính hôn với tên vô dụng của nhà họ Mục, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!”

“Ngươi thì biết cái gì? Bây giờ, nhà họ Uông và nhà họ Điêu đang tạo sức ép cho hai nhà Tần Mục, nên đây chỉ là kế nghi binh của bọn họ thôi, chứ đời nào họ lại gả Tần Mộng Dao đẹp nghiêng nước nghiêng thành cho cái tên ăn hại đó của nhà họ Mục chứ!”



Lúc này, cả đại sảnh đang ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán.

Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu, thể chất của hắn đã sánh ngang với thiên tài, vì thế hắn có thể nghe thấy rõ ràng lời nói của những người đó.

Nhưng hắn chẳng buồn bận tâm đến mấy câu nói này.

“Thầy Mục, thầy đừng nghe họ nói linh tinh, tại họ chưa biết con người thật của thầy thôi!”, thấy Mục Vỹ trầm mặc không lên tiếng, Diệu Tiên Ngữ cất tiếng an ủi.

“Đương nhiên là ta không thèm quan tâm rồi!”, Mục Vỹ cười ha ha nói: “Nhưng từ hại nước hại dân thì lại rất hợp với trò đấy!”

Nhìn dáng vẻ lúc này của Mục Vỹ, Diệu Tiên Ngữ chợt cảm thấy hắn của bây giờ đã hoàn toàn khác trước.

“Đi thôi, ta còn cần vài dược liệu luyện đan, đi đổi linh thạch trước đã!”

Đến chỗ mua bán đồ, Mục Vỹ lấy hết chỗ yêu đan có được trong ba ngày qua ra để đổi lấy linh thạch.

Ba nghìn một trăm năm mươi lăm viên linh thạch hạ phẩm!

Thấy gần trăm viên yêu đan của yêu thú các cấp mà đổi được có một chút linh thạch thế này, Mục Vỹ dở khóc dở cười.

Linh thạch được phân ra thành bốn bậc gồm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Mỗi bậc đều lợi hại hơn nhau một trăm lần.

Mục Vỹ nhớ lại kiếp trước, đến linh thạch cực phẩm hắn còn chẳng buồn để mắt đến. Vậy mà ở kiếp này, vì mấy nghìn viên linh thạch hạ phẩm, hắn phải phấn đấu những ba ngày.

Trong lòng hắn thấy vô cùng ức chế.

“Một quả Hồi Linh có giá năm trăm viên linh thạch hạ phẩm, một cây cỏ Thiết Sơn là bốn trăm viên linh thạch hạ phẩm, viên yêu đan của yêu thú Sư tử Sí Diễm Liệt cấp ba là hai trăm viên linh thạch hạ phẩm!”

Mục Vỹ tính toán cẩn thận, ba nghìn viên linh thạch hạ phẩm cũng chỉ có thể mua được ba thứ, đấy là còn chưa kể đến những dược phẩm bổ trợ khác.

Đau lòng quá!

Thấy linh thạch trong tay biến thành ba loại thảo dược, hơn nữa còn là nhờ đại tiểu thư Diệu Tiên Ngữ ra mặt mặc cả hộ, Mục Vỹ cảm thấy chua xót.

Đặc biệt là yêu đan của yêu thú cấp ba Sư tử Sí Diễm Liệt. Yêu thú cấp ba thì không hiếm, nhưng Sư tử Sí Diễm Liệt ở dãy núi Bắc Vân thì lại cực ít. Vì thế hai trăm viên linh thạch hạ phẩm để mua yêu đan của chúng đắt hơn yêu đan của yêu thú cấp ba bình thường khác hàng chục lần.

“Thầy Mục, thầy chuẩn bị luyện chế đan dược gì vậy ạ?”

“Ngưng Mạch Đan!”

Mục Vỹ đáp: “Bây giờ, ta là cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu, cần phải rèn luyện kinh mạch của mình thì mới có thể chuẩn bị sẵn sàng bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy được, mà Ngưng Mạch Đan chắc chắn là loại đan dược hữu hiệu nhất!”

Ngưng Mạch Đan?

Đan dược nhị phẩm!

Diệu Tiên Ngữ là cháu gái của đại sư Diệu Thanh, nên cô ta cũng hiểu về đan dược.

Ngưng Mạch Đan là đan dược nhị phẩm, dùng để tôi luyện kinh mạch của võ giả thì đúng là không gì phù hợp hơn.

Nhưng quả Hồi Linh, cỏ Thiết Sơn và yêu đan của yêu thú cấp ba Sư tử Sí Diễm Liệt thì không phải là dược liệu để luyện chế ra loại đan dược này!

Nhưng khi nhớ đến trước kia, Mục Vỹ đã đưa ra quan niệm mới mẻ về Tụ Linh Đan - đan dược tam phẩm, Diệu Tiên Ngữ gạt sự khó hiểu của mình sang một bên, rồi dẫn Mục Vỹ đến phòng luyện đan.

“Thầy Mục, Thánh Đan Các của trò không chỉ là nơi mua bán yêu đan và linh thảo, mà còn mua bán cả đan dược nữa. Chỉ cần đan dược đó được thông qua kiểm định của chuyên gia giám định là có thể mua bán với giá tương đương!”

“Thế à? Hay đấy!”

Mục Vỹ nhẩm tính, ba loại thảo dược này đủ để hắn luyện chế ra sáu viên Ngưng Mạch Đan. Hắn chỉ cần dùng một viên thôi, năm viên còn lại sẽ đem bán.

Cùng lúc đó, Diệu Thanh và Úc Trở đang chiêu đãi đám Thiệu Vũ trên lầu ba của Thánh Đan Các của thành Bắc Vân, bọn họ đang tán ngẫu về những chuyện đời thường.

“Đại sư Diệu, là nhóm tiên phong của môn phái, nên vãn bối còn phải đi kiểm tra một vài nơi!”

Thiệu Vũ lên tiếng: “Phòng luyện đan, nơi mua bán, đại sảnh giao dịch và phòng luyện đan của các thầy luyện đan tại Thánh Đan Các cũng phải kiểm tra!”

“Đương nhiên rồi!”

Diệu Thanh đáp: “Chuyện này liên quan đến thanh danh của Thánh Đan Tông, nên đương nhiên chúng ta sẽ phối hợp!”

“Vậy chúng vãn bối xin phép!”

“Được!”

Dứt lời, đại sư Diệu đứng dậy, dẫn đám Thiệu Vũ - đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông bắt đầu đi kiểm tra từng ngóc ngách của nơi này.

“Thầy Mục, lúc thầy luyện đan, trò có thể đứng cạnh quan sát không ạ?”, bước vào phòng luyện đan, Diệu Tiên Ngữ cười gian trá nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom