-
Chương 561-565
Chương 561: Bốn phong ấn lớn
Hôm nay, cả Trung Châu Đại Lục đã bị chấn động bởi một tin tức.
Chỉ trong một đêm, bảy mươi hai đảo nhỏ của đảo Thiên Tà ở phía Nam Trung Châu đã bị nổ tan, tất cả các hòn đảo đều biến thành những cột nước rồi bắn thẳng lên trời.
Hiện tượng kỳ lạ này đã khiến các thế lực lớn điên cuồng đi điều tra.
Mục Vỹ đang chuẩn bị ngưng tụ hồn đàn tầng bốn thì nghe được tin này, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm.
Tuy nhiên, Vũ Thanh Mộc đã đến tìm hắn.
“Đảo Thiên Tà có hiện tưởng lạ xảy ra, cậu không lo lắng gì à?”
Vũ Thanh Mộc vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên đó, như thể dù trời có sập xuống thì cũng không liên quan đến y.
“Ta phải lo lắng chuyện gì ư?”
Mục Vỹ nhấp một ngụm trà rồi cười nói: “Đảo Thiên Tà xảy ra chuyện lạ thì là chuyện của họ, người nên bận rộn là Quân Vô Tà mới đúng, liên quan gì đến ta đâu?”
“Tiểu tử này…”
Vũ Thanh Mộc cười mắng: “Ta biết ngay cậu sẽ có thái độ này mà, nhưng để ta nói cậu nghe chuyện này, xem sau đó cậu có cuống lên không!”
“Ta nghĩ chắc cậu cũng biết, Trung Châu Đại Lục là một vùng đất mênh mông bất tận, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một lục địa thôi, mà lục địa này lại không giống những nơi khác!”
“Có bốn lối thông hành ở Trung Châu Đại Lục, hàng chục nghìn năm trước, đã có một người vùng dậy phong ấn cả bốn lối đi này lại!”
“Khoan đã!”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ chợt xua tay nói: “Huynh nói lại đi, bị ai đó phong ấn ư?”
“Đúng vậy!”
Mẹ kiếp!
Mục Vỹ không nhịn được thầm chửi thề một câu.
Bảo sao hắn cứ thấy phong ấn ở thạch đài trong Ma Uyên và trên bức tường ngọc trong Lôi Thần Cốc quen quen.
Bốn phong ấn này đều do Mục Vỹ hắn tạo ra.
Nhưng sau khi tiến vào Trung Châu, hắn không hề phát hiện ra phong ấn nào cả.
Nhưng so với phong ấn mà hắn thi triển năm xưa thì hai phong ấn mà hắn nhìn thấy thực sự kém quá xa.
Phong ấn mà hắn để lại trong Ma Uyên năm xưa không có sự tồn tại của Vạn Kiếp Quỷ Hoả, hơn nữa phong ấn trong Lôi Thần Cốc cũng không có Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì.
Hắn luôn đi tìm bốn phong ấn lớn đó, nhưng tình cờ đã gặp được hai cái.
Hàng chục nghìn năm đã trôi qua, phong ấn đó đã được người khác thay đổi hình thái, đến hắn cũng khó mà nhận ra được.
“Khụ khụ, huynh nói tiếp đi!”
Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi lại nhấp một ngụm trà.
“Bốn phong ấn lớn nằm ở Ma Uyên, Lôi Thần Cốc, thánh địa Trì Dao và nơi cuối cùng là đảo Thiên Tà”.
“Đảo Thiên Tà?”
Mục Vỹ nhớ là mình không hề thiết kế phong ấn ở đáy biển.
“Hàng chục nghìn năm trước, đảo Thiên Tà vẫn chưa xuất hiện, bảy mươi hai đảo nhỏ cũng mới có cách đây mấy nghìn năm, nhưng phía bên kia phong ấn là gì thì không ai biết”.
“Lần này, hai phong ấn lớn đã bị phá vỡ, xem ra những người ở phía bên kia của nơi phong ấn thứ ba cũng không chờ được nữa rồi”.
“Không chờ được nữa ư?”
Mục Vỹ hơi ngẩn ra.
“Đúng vậy! Ngày xưa, vị tiền bối có tu vi thông thiên đó đã phong ấn bốn lối thông hành lại để bảo vệ Trung Châu Đại Lục, còn rốt cuộc bảo vệ thứ gì ở đây thì ta cũng không rõ. Nhưng có một điều ta dám chắc là Trung Châu Đại Lục có thứ gì đó mà những người này muốn!”
“Khụ khụ…”
“Cậu bị đau họng à?”
“Hả? Khụ khụ, đâu, không phải!”
Mục Vỹ mỉm cười gượng gạo, nếu Vũ Thanh Mộc biết hắn của bây giờ chính là vị tiền bối có bản lĩnh thông thiên ấy thì chắc sẽ kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên mất.
“Nhưng theo thời gian, những nơi mà vị tiền bối ấy thiết kế phong ấn đều có các linh vật của tự nhiên tiếp cận. Ví dụ như Vạn Kiếp Quỷ Hoả trong Ma Uyên, Cửu Thiên Thần Lôi trong Lôi Thần Cốc, về sau những linh vật này mới tìm tới đó rồi ở lại”.
Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc thở dài một hơi: “Tu vi của vị tiền bối ấy đúng là tuyệt thế, không thì sao có thể dẫn dụ các linh vật của tự nhiên tìm tới chỗ có phong ấn được”.
“Phải biết là bọn chúng đều có linh tính cả, chúng biết chọn nơi có lợi cho sự phát triển của mình để tiếp cận”.
Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc có vẻ nhìn về nơi xa xăm.
Còn Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.
Bốn phong ấn mà hắn để lại năm đó chỉ là tiện tay thôi, nào có phức tạp như những gì y tưởng tượng.
“Vậy ý của huynh là…”
“Vì thế chắc chắn có một thứ gì đó phi thường sắp xuất hiện ở bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà. Bây giờ, cậu đang ở giai đoạn mấu chốt trong công cuộc đúc hồn đàn nên có thể đi một chuyến xem sao”.
“Nhưng nếu phong ấn bị phá bỏ thì sẽ có nhiều kẻ địch mạnh tới lắm…”
“Bây giờ, Trung Châu đã loạn lắm rồi, càng nhiều người tới càng tốt. Nếu đã loạn rồi thì cứ kệ nó loạn thêm, như thế thì chúng ta mới có thể đục nước béo cò”.
“Được!”
Thật ra, Mục Vỹ cũng lờ mờ nhớ được phía bên kia lối thông hành của bốn phong ấn.
Ở Ma Uyên là Ma tộc, nếu hắn nhớ không nhầm thì Lôi Thần Cốc và thánh địa Trì Dao là tiểu thế giới Tam Thiên, còn đảo Thiên Tà thì là… bộ tộc Cốt Yêu!
Năm đó, khi chuẩn bị rời khỏi Trung Châu, hắn tiện tay để lại bốn phong ấn này chỉ là muốn Trung Châu bước vào giai đoạn bình ổn, sau đó từng bước phát triển, còn thứ mà hắn muốn bảo vệ… mới là quan trọng nhất!
Bây giờ, Vỹ Minh thật sự cần phải phát triển, còn hắn cũng cần nâng cao thực lực thêm, nếu chỉ vất vả tu luyện suốt ngày thì sẽ tiến bộ rất chậm.
“Thời gian này, cậu cứ đúc cho xong tầng hồn đàn thứ bốn đi. Chắc kiểu gì các thế lực lớn cũng tới, vì có sự xuất hiện của thiên hoả và Cửu Thiên Chân Lôi mà, chắc không ai chịu buông tay đâu”.
“Ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu.
Chương 562: Sao lại gặp ở đây
Gần hết nửa năm nghỉ ngơi lấy lại sức, bầu không khí phồn hoa lại hiện về trên Trung Châu, nhưng không ai dám đến gần thành Phù Dư.
Qua một thời gian, ngày càng nhiều võ giả tiếp cận đảo Thiên Tà.
Cùng lúc đó, tại Thánh Đan Tông.
Quân Vô Tà, Thánh Vũ Dịch và Thánh Vũ Phong lần lượt ngồi xuống.
"Quân đảo chủ, đảo Thiên Tà đã xảy ra chuyện như vậy, ta nghĩ chi bằng các ngươi tạm thời ở lại Thánh Đan Tông đi, hai phe chúng ta mà hợp tác thì kể cả nhà họ Vỹ, Lôi Thần Cốc cũng không sợ chứ đừng nói là Ma tộc".
"Thế thì còn gì bằng!"
Quân Vô Tà cười đáp: "Đảo Thiên Tà xui xẻo quá, đành nhờ cậy nơi Thánh tông chủ thôi".
"Quân đảo chủ đừng khách sáo!"
Thánh Vũ Dịch hào sảng trả lời: "Nếu ta đoán không nhầm thì chắc đảo Thiên Tà là một trong các nơi phong ấn. Hễ nơi nào có phong ấn đều sở hữu thiên tài địa bảo đáng ngưỡng mộ, Quân đảo chủ đã làm đảo chủ đảo Thiên Tà nhiều năm, nhất định là linh vật đó sẽ thuộc về đảo chủ rồi!"
"Thánh tông chủ hãy yên tâm, Quân mỗ sẽ không độc chiếm linh vật đâu, chắc chắn sẽ chia sẻ với Thánh tông chủ mà".
"Ha ha, lần này Thánh Vũ Phong sẽ đồng hành cùng Quân đảo chủ. Hai thế lực chúng ta liên thủ, để xem ai dám vênh mặt".
"Vậy thì quá tốt rồi!"
Biển cả dào dạt những con sóng vỗ đưa màu xanh trong vắt đi xa, quả là một phong cảnh khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Lúc này, một nhóm người đang di chuyển trên biển khơi.
Đi đầu là Mục Vỹ.
Dưới chân hắn nay đã là bốn tầng hồn đàn, tốc độ phi hành của hắn cực kỳ nhanh.
Theo sát Mục Vỹ là Phủ Thiên và những người thuộc Vũ Tiên Môn, Vạn Quỷ lão nhân thì lạnh lùng đứng sau lưng hắn, không nói một lời.
"Phủ Thiên tiên sinh, không biết Vũ môn chủ có quan điểm thế nào về sự việc bảy mươi hai đảo sụp đổ cùng một lúc?"
"Mục minh chủ đừng quá khách sáo!"
Phủ Thiên chắp tay, đáp: "Bàn đến sự xuất hiện của bảy mươi hai đảo này thôi cũng thấy thần kỳ rồi. Chắc chắn trong lòng biển có một trận pháp, phải hình thành được mấy nghìn năm đảo mới tự nổi lên như thế".
Mục Vỹ nghe vậy bèn gật đầu.
Đúng là hắn từng bố trí Thất Thập Nhị Thiên Cương Trận tại đây. Đã mười nghìn năm trôi qua, có vẻ trận pháp bị hỏng rồi.
"Xem ra phải điều tra tận gốc mới được!"
"Tất thảy đều nghe theo quyết định của Mục minh chủ".
Mục Vỹ gật đầu, chuẩn bị dẫn những người khác xuống.
Soạt soạt soạt...
Tiếng kêu xé gió chợt vang lên ngay lúc này.
Mấy bóng người vút nhanh tới gần.
Đi đầu chính là Quân Vô Tà.
Y vừa thấy Mục Vỹ đã phóng thích sát khí ra ngoài.
Thánh Vũ Phong đứng cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt dữ tợn.
"Quân Vô Tà, lâu ngày quá nhỉ!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Quân Vô Tà: "Lần gặp cuối là tại đế quốc Nam Vân vào bốn năm về trước, những bốn năm mới gặp lại!"
"Hừ, lâu rồi không gặp, nhưng đã thấy ta rồi thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa".
Quân Vô Tà cười lạnh lùng, tiến lên một bước.
"Muốn đánh nhau à? Nhào lên!"
Mục Vỹ đứng yên nhưng Vạn Quỷ lão nhân sau lưng thì bước tới, cười khẩy lên tiếng: "Quân Vô Tà, lúc ông đây tung hành tứ bể, ngươi ở phương trời nào còn chưa biết đâu!"
Câu vừa dứt, sáu hồn đàn hiện ra dưới chân Vạn Vô Sinh.
Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu!
Quân Vô Tà tái mặt ngay khi thấy thực lực mà Vạn Quỷ lão nhân thể hiện ra.
"Ha ha, vừa tới đã thấy các vị tính sống mái với nhau rồi, đúng là hiếm gặp!"
Sau câu nói với giọng điệu quái gở kia, hơn mười người lao đến như tên bắn.
"Mạnh Nhất Phàm!"
Lúc này, gương mặt Mạnh Nhất Phàm vừa hồng hào vừa tỏ ra tự đắc, bảy tầng hồn đàn ở dưới cũng như đang khoe khoang cảnh giới của ông ta.
"Cảnh giới Niết bàn tầng thứ bảy!"
Quân Vô Tà cay đắng thốt.
Y và Mạnh Nhất Phàm vốn cùng ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, nhưng nay trong Lục Ảnh Huyết Điện đã xuất hiện một vị Huyết Vương, thực lực theo đó được đề cao, Mạnh Nhất Phàm cũng tiến thêm một bước vào tầng thứ bảy.
Trong khi đảo Thiên Tà của y thì gặp nạn, bị hủy hoại không còn gì.
Quân Vô Tà hận vị cao thủ đã bày phong ấn ngay trên đảo Thiên Tà chết đi được.
"Quân Vô Tà, nghe nói ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông rồi? Thánh Vũ Dịch là một kẻ xảo quyệt, ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông khác nào tự dồn mình vào đường cùng đâu, ngươi thấy Lục Ảnh Huyết Điện thế nào?", Mạnh Nhất Phàm vui vẻ mời chào.
"Mạnh Nhất Phàm, ăn nói cho đàng hoàng!", Thánh Vũ Phong quát: "Tưởng đổi tên Lục Ảnh Huyết Điện là thành lực lượng mạnh nhất Trung Châu chắc?"
"Hửm? Bộ Thánh Đan Tông các ngươi dám tự xưng là lực lượng mạnh nhất Trung Châu à?"
Mạnh Nhất Phàm giễu cợt: "Nhà họ Vỹ là thế gia có bề dày mấy nghìn năm lịch sử, ăn đứt Thánh Đan Tông, thánh địa Trì Dao thì nổi tiếng là thánh địa nghìn năm, trong hai thế lực này, các ngươi hơn được ai?"
"Ngươi..."
"Mạnh điện chủ, ngươi nói vậy là kéo kẻ thù về cho nhà họ Vỹ đấy!"
Một tiếng cười lớn truyền đến, mười mấy bóng người lại gần.
Người đi ở hàng đầu tiên có khuôn mặt hiền từ, hai tay chắp sau lưng. Đó là Vỹ Vu - trưởng tộc nhà họ Vỹ.
"Vỹ Vu, nhà họ Vỹ các ông lánh đời bao nhiêu năm không biết đã lớn mạnh đến mức nào rồi, sao lại nói là kéo kể thù về cho các ông chứ?"
Lại một người khác đến, lần này là một giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói này, Mục Vỹ run người.
Sao lại gặp phải bà ấy ở đây chứ!
Chương 563: Chẳng phải ông rõ hơn ta sao?
Người vừa lên tiếng là người của thánh địa Trì Dao - Trì Tân Nguyệt!
Bà còn có một thân phận khác là mẹ của Vương Tâm Nhã, nói cách khác, bà là nhạc mẫu của Mục Vỹ!
Trì Tân Nguyệt đã đến Ma Uyên một lần, có điều do Mục Vỹ bị bọn Thánh Tâm Duệ bao vây tấn công nên chưa có dịp gặp nhau, hôm nay mới tính là lần đầu gặp mặt của hai người.
"Cậu là Mục Vỹ?"
Trì Tân Nguyệt mặc chiếc váy dài đỏ au, vẫn còn nét phong tình của thời thiếu nữ. Bà hậm hực nhìn Mục Vỹ: "Đối xử với Tâm Nhi nhà ta cho tốt vào, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho cậu dù cậu có là minh chủ của Vỹ Minh!"
"Chắc chắn rồi ạ..."
Mục Vỹ run rẩy gật đầu.
Xét về thân phận hộ pháp thánh nữ thánh địa Trì Dao thì hắn không sợ bà chút nào.
Nhưng dù gì đó cũng là nhạc mẫu của mình, người ta thường nói "Chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định", Mục Vỹ không muốn làm nhạc mẫu bực bội rồi thê tử mình cũng khó xử theo.
Hiện giờ, tất cả các thế lực lớn đều đã tụ tập đông đủ, chẳng qua mối quan hệ giữa các bên không hòa hợp cho lắm.
Trong đó phải nhắc đến Vỹ Minh, thế lực vừa vươn lên trở thành phe phái giàu có nhất Trung Châu Đại Lục. Gần một năm qua, các lực lượng đứng đầu đã phải tiêu thụ vô số bom, thanh toán không biết bao nhiêu là Linh Tinh cho Mục Vỹ cơ mà.
Ngay cả Tụ Tiên Các cũng có dấu hiệu kém hơn một bậc nữa là.
"Hừ, các vị cứ ở đây ôn chuyện đi, ta xuống trước!"
Quân Vô Tà hừ lạnh, sau đó y dẫn dắt người của Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà xuống biển.
Y là đảo chủ của bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà cũng như phần biển xung quanh, nằm lòng tình hình ở đây là điều hiển nhiên.
Và y cũng là người nắm rõ dị biến ở bên dưới nhất.
Đội ngũ thuộc các thế lực lớn nhanh chóng hành động.
"Mục Vỹ!"
Mục Vỹ vừa định đi xuống thì bị gọi lại.
"Nhạc mẫu đại nhân!", hắn chắp tay, cười tươi rói.
"Đừng có cười cười với ta, sao cậu tới đây? Không biết bọn người kia hận chết cậu à?", Trì Tân Nguyệt gắt gỏng răn dạy.
"Vỹ Minh của con chẳng có ai được cả, ai tới đây cũng nguy hiểm nên thôi con đích thân đi một chuyến".
"Là người đứng đầu một tổ chức thì phải làm sao cho ra dáng người đứng đầu một tổ chức, việc gì cũng không được vác cái thân đi mạo hiểm. Xuống dưới đó cậu không được cách ta quá xa, nghe chưa?"
"Đa tạ nhạc mẫu đại nhân!"
Trì Tân Nguyệt hừ lạnh rồi nói tiếp: "Không phải ta quan tâm cậu đâu đấy, ta chỉ không muốn con gái ta buồn lòng vì cậu thôi. Tiểu tử trời đánh này, có nữ nhi ta rồi còn chưa thỏa mãn, lấy thêm Tần Mộng Dao nữa. Nam nhân đúng là chẳng tên nào tốt..."
"Nhạc mẫu đại nhân à, giờ mà không xuống thì con sợ họ sẽ nhanh chân giành trước đó".
"Cậu lo mà đi gần ta, tuyệt đối không được đi quá xa ta đâu đấy".
"Con biết rồi ạ!"
Mục Vỹ chỉ biết cười trừ nhìn Trì Tân Nguyệt xuống dưới.
Đôi phu phụ Trì Tân Nguyệt và Vương Chí Kiệt hay thật.
Rõ ràng ai cũng quan tâm đến hắn mà cứ thích giở giọng dạy dỗ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người đó luôn không hòa thuận với nhau, chẳng ai chịu xuống nước trước cả.
"Mục minh chủ, người của Lôi Thần Cốc và Tụ Tiên Các vẫn chưa tới!", Phủ Thiên bâng quơ nói.
"Đừng lo, rồi sẽ tới thôi, chúng ta cứ xuống trước".
Nhìn đại dương mênh mông và bảy mươi hai cột nước chọc trời nghìn mét kia, Mục Vỹ mỉm cười tung người nhảy xuống biển.
Vạn Vô Sinh và những người khác vội theo sau.
Mặt biển dần thôi gợn sóng. Một lúc sau, hai tiếng rít vang lên, hai nhóm người xuất hiện trên mặt biển yên ắng.
"Thạch Trung Nguyên!'
"Lôi Vân Tử!"
Hai đội ngũ nhìn nhau, Lôi Vân Tử cười sảng khoái, mở lời: "Thạch Trung Nguyên, ta biết Tụ Tiên Các của ngươi là một thế lực hùng mạnh, Vũ tiên tử cũng chẳng ai sánh bằng, cơ mà nếu người đại diện đến đây là ngươi thì ta khuyên ngươi đừng động vào Mục Vỹ làm gì".
"Hả?"
Thạch Trung Nguyên nhíu mày nhìn y.
"Lôi Vân Tử, ngươi thành một người sợ bóng sợ gió từ khi nào thế?", Thạch Trung Nguyên tỏ ra khinh thường: "Con ta bị Mục Vỹ giết chết, hôm nay đừng có để ta thấy hắn, nếu không, người chết sẽ là hắn chứ không ai khác".
Phất tay áo, bóng người Thạch Trung Nguyên chớp lóe, rơi vào trong biển.
"Cậu ta có thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, ngươi thật sự không nên dây vào, mà cậu ta cũng đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư như ngươi đấy".
Lôi Vân Tử nhìn Thạch Trung Nguyên nhảy xuống biển, thầm lẩm bẩm.
Vì lo ngại việc Ma tộc sẽ nhân cơ hội tấn công Trung Châu nên lực lượng mạnh nhất của các phe phái lớn đều ở lại trấn giữ, điện Tam Cực thì không phái người tới lần này.
Không ai biết lý do là gì.
Thỉnh thoảng lại có mấy người chạy đến, nhảy xuống làm phá vỡ sự tĩnh lặng của làn nước biển.
Không chỉ các thế lực lớn mà một số tổ chức hạng nhất và trên hạng nhất đều muốn thử xem có may mắn lấy được bảo bối gì không.
Một người lặng lẽ đứng trên trời nhìn hết kẻ này đến kẻ khác nhập cuộc.
"Điều ngươi muốn là đây sao?"
Một bóng dáng thình lình hiện ra, Lôi Chấn Tử chất vấn, giọng vang như tiếng sấm trời.
"Ngươi muốn một lượt phá vỡ cả bốn phong ấn luôn chứ gì?"
"Những phong ấn này do ta phá vỡ sao?", Vũ Thanh Mộc không tức giận mà chỉ cười hòa nhã.
"Ba phong ấn trước bị phá giải có cái nào là do ta đâu, sao ông lại nói thế chứ?"
Y cười ha ha: "Hơn nữa, phong ấn thứ tư còn chống đỡ nổi hay không, chẳng phải Lôi Chấn Tử ông hiểu rõ hơn ta à?"
Câu hỏi của Vũ Thanh Mộc làm Lôi Chấn Tử cứng họng.
Chương 564: Ông can đảm đấy
"Ta biết, ta biết sớm muộn gì các phong ấn cũng bị giải trừ, nhưng hành động của ngươi sẽ khiến cho cả Trung Châu rơi vào loạn lạc".
"Ông tưởng ta không làm thì lão quỷ nhà họ Vỹ kia sẽ ngoan ngoãn trông nhà, không làm gì cả à?", Vũ Thanh Mộc lạnh nhạt nói: "Hiện giờ, thánh nữ đã chết, Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông thì lánh mặt vì chuyện năm đó, chỉ còn lại Vỹ Thăng Không, lão ta sẽ bỏ qua bí mật của Trung Châu Đại Lục chắc?"
"Năm xưa chúng ta cùng nhau lấy được tin tức, cuối cùng thì sao?"
"Mục Thanh Vũ từng có thiên phú cao biết bao nhiêu, nhưng rồi bị rút xương đoạn gân, trở thành một kẻ tàn phế, giờ thì..."
Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc bỗng dừng lại không nói nữa.
"Mong là ngươi sẽ không bao giờ hối hận".
"Chỉ cần người đó không sao, ta sẽ không bao giờ hối hận. Sự sống còn của đại lục này có liên quan gì đến ta đâu?", Vũ Thanh Mộc lớn tiếng: "Ta chỉ muốn bảo vệ người mà ta quan tâm!"
Thấy vẻ mặt kiên định của y, Lôi Chấn Tử lắc đầu, không nói gì thêm.
Hai người cứ im lặng như thế.
Cuối cùng, Lôi Chấn Tử vẫn phải lên tiếng trước: "Bên dưới là nơi ở của bộ tộc Cốt Yêu đấy, ngươi không sợ cậu ta chết à?"
"Nhưng ông cũng để Lôi Vân Tử vào đấy thôi, không sợ hắn chết à?"
Vũ Thanh Mộc hỏi ngược lại: "Đã tới rồi thì giúp ta một chuyện đi".
"Giúp chuyện gì?"
"Kiểu gì cũng có kẻ muốn động vào đồ của nhân loại chúng ta!", Vũ Thanh Mộc nhìn ma khí quay cuồng đằng xa, ngán ngẩm nói.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ và đội ngũ các phe đã xuống đáy biển. Trong chốc lát, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó làm không gian uốn khúc, họ bị tách khỏi nhau.
Mục Vỹ tức thì thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, chỉ còn lại vầng sáng yếu ớt quanh thân chìm nghỉm giữa màn đêm vô tận.
Tiếng ục ục vang lên, mấy cái bóng đen cao khoảng một trăm mét vây quanh hắn.
"Biến!"
Quát một tiếng, lớp chân nguyên quanh người Mục Vỹ chợt bùng nổ.
Ầm...
Tiếng nổ vang vọng nơi đáy biển kéo theo những tiếng nổ kinh hoàng khác. Đám bóng đen chợt hóa thành một bãi máu rồi biến mất.
Mục Vỹ nhíu mày nhìn xung quanh, đi xuống dưới.
Ngay sau khi hắn rời đi, một bóng người xuất hiện giữa nơi những bóng đen vừa nổ tung. Kẻ đó nhếch mép nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ.
Lặn càng sâu, sức ép càng lớn.
Mục Vỹ buộc phải sử dụng hồn đàn để chống lại áp lực của nước biển.
Tầm nhìn ngày một hẹp, Mục Vỹ cũng biết mức độ nguy hiểm đang dần tăng lên.
Trong quá trình lặn xuống, những tiếng kêu kỳ lạ không ngừng phát ra xung quanh hắn, những bóng ma tăm tối dập dờn qua lại.
Phải nhìn kỹ mới phát hiện ra mấy luồng sáng nhấp nháy một cách lạ lùng đó.
Mục Vỹ cẩn thận quan sát bốn phía, đang lặn đột nhiên một luồng sáng lóe lên, hắn tăng tốc lẻn xuống dưới, mới đó đã không thấy tăm hơi đâu.
"Hả? Hắn đâu rồi?"
Một giọng nói vang lên đầy ngạc nhiên không lâu sau khi Mục Vỹ biến mất.
Một người thình lình hiện thân.
"Chết tiệt, mất dấu hắn rồi!"
Người nọ thấp giọng chửi rủa, trong giọng nói đầy sự tiếc nuối và tức tối.
Vù....
Bỗng có âm thanh xé gió truyền đến, một bóng dáng đột ngột lại gần vung thanh kiếm bén nhọn tạo ra một làn sóng gợn.
"Xoẹt!", trường kiếm hiện ra một cách bất thình lình kia chém một đường vào vai kẻ nọ.
"Mục Vỹ!"
Tay đã bị thương, người nọ rít lên: "Hừ, chơi xỏ ta à? Ngươi đúng là gan to bằng trời!"
"Thạch Trung Nguyên!"
Mục Vỹ ngạc nhiên thốt lên khi thấy kẻ theo đuôi mình là ai.
Hắn không ngờ đó lại là Thạch Trung Nguyên!
"Hừ! Mục Vỹ, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, đây chính là kết cục của việc dám đối nghịch với Tụ Tiên Các! Lão phu tìm ngươi lâu lắm rồi, hôm nay phải giết ngươi bằng được!"
Thạch Trung Nguyên lạnh lùng tuyên bố.
Nhưng Mục Vỹ thấy vậy lại phì cười.
Nếu không vì đang ở dưới đáy biển, chịu lực cản và hướng nước chảy thì nhát kiếm vừa rồi đã chém bay đầu ông ta rồi chứ không phải chỉ là chém vào tay thôi đâu.
"Ông can đảm hơn ta nghĩ đấy!"
Mục Vỹ giễu cợt: "Nếu là một năm trước khi ta mới đến Trung Châu Đại Lục, có lẽ ta chỉ biết cụp đuôi chạy trốn khỏi sự đuổi giết của ông, nhưng giờ ông đã thấy tình thế thay đổi thế nào chưa?"
Trong lúc hắn nói, bốn hồn đàn lộ diện dưới chân.
"Ta đã khác xưa rồi, ông nhắm giết nổi không?"
"Nực cười, ngươi mới tiến vào hồn đàn tầng thứ tư bao lâu mà vênh váo với ta?", Thạch Trung Nguyên cười phá lên: "Lão phu đã ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư mười năm mà không bằng một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới bước vào tầng thứ tư như ngươi? Lão phu biết ngươi có bom Hắc Viêm đấy, nhưng ngươi tưởng lão phu đi tay không tới đây à?"
Thạch Trung Nguyên trào phúng ra mặt, ông ta đã xem Mục Vỹ như người sắp chết rồi.
"Khỏi dông dài với ông nữa!"
Mục Vỹ lật tay lấy kiếm Hắc Uyên ra. Thanh kiếm đen như mực phảng phất đến từ địa ngục khiến người ta run sợ.
Dù đang ở dưới đáy biển, nó vẫn tỏa ra khí tức sát phạt hắc ám.
"Dùng kiếm Hắc Uyên đến nay chưa bị vấy máu bao giờ, dùng ông để mở hàng vậy!"
Mục Vỹ trầm giọng nói rồi chớp nhoáng xông tới, trường kiếm đâm thẳng.
Chương 565: Nơi lòng biển sâu
"Cửu Minh Quỷ Khóc!"
Thạch Trung Nguyên hét lên rồi giữ nguyên miệng, phát ra tiếng thét chói tai làm lòng biển dậy sóng. Tiếng rít gào ấy len lỏi theo những cơn sóng cuộn trào vào biển sâu và dội vào tai Mục Vỹ.
"Khóc? Khóc cái đầu ông!"
Mục Vỹ lớn tiếng nạt lại rồi vung kiếm Hắc Uyên chém một nhát. Kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư hiện nay của hắn.
Đường kiếm kia tạo ra những làn sóng ngược chiều với những gợn sóng trước đó, tiến thẳng về phía Thạch Trung Nguyên.
"Hự..."
Thạch Trung Nguyên đau đớn kêu rên, sắc mặt trở nên nhợt nhạt. Ông ta cứng họng nhìn Mục Vỹ.
"Lão già khốn kiếp, ta đã nể mặt mà ông còn không biết điều!"
Mục Vỹ lao vọt đến, sóng bập bềnh dưới chân, kiếm Hắc Uyên theo đà bổ xuống Thạch Trung Nguyên.
Đúng là hai người cùng ở Niết Bàn tầng thứ tư đấy, nhưng Mục Vỹ có đến hai hồn đàn được ngưng luyện từ thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, sợ gì Thạch Trung Nguyên.
Thực lực có mạnh hay không có thể sẽ liên quan đến thời gian bước vào một cảnh giới, nhưng điều này không đúng với Mục Vỹ chút nào.
Với khả năng lĩnh ngộ của một Tiên Vương, mỗi lần đột phá hắn đều chắc chắn rằng căn cơ của mình đủ vững chắc mới đột phá, tuyệt đối không cho phép tỳ vết nào xảy ra.
Không thế thì làm gì có chuyện cảnh giới của hắn mới chỉ là Niết Bàn tầng thứ tư.
Phải công nhận ông già Thạch Trung Nguyên này ảo tưởng sức mạnh quá rồi.
"Lão phu liều mạng với ngươi!"
Thạch Trung Nguyên đột nhiên có suy nghĩ mình còn thua kém Mục Vỹ hẳn một đoạn.
Ông ta vung tay, hàng chục quả bom Hắc Viêm xuất hiện.
Số quả bom đó vượt qua lực cản của biển, nhảy đến trước người Mục Vỹ.
"Bị nổ chết bởi bom Hắc Viêm do chính mình luyện chế, ta nghĩ chắc ngươi sẽ uất ức lắm đây!"
Thạch Trung Nguyên cười hả hê.
Bỗng nhiên, một bóng đen kéo mấy chục quả bom Hắc Viêm quay trở lại ngay sau đó.
Thạch Trung Nguyên ngỡ ngàng, không hiểu tại sao mấy quả bom mình ném ra không phát nổ.
Sao lại có chuyện này?
Ông ta đã thử cho nổ bom Hắc Viêm hàng nghìn, hàng vạn lần rồi, không thể có vấn đề gì được.
"Ta thấy ông càng già càng hồ đồ đấy, bom Hắc Viêm do chính tay Mục Vỹ ta đây luyện chế, cách làm nó phát nổ, cơ chế nổ của nó cũng do ta dạy cho mọi người".
"Bộ ông ngu ngốc đến độ nghĩ ta bán bom Hắc Viêm rồi để bị nó nổ chết à?"
Mục Vỹ lạnh lùng quát: "Thứ này ta muốn nó nổ thì nổ, không muốn nó nổ thì ông có lôi cả mười nghìn quả ra cũng không được tích sự gì đâu".
Hắn đang nói thì những quả bom Hắc Viêm cũng đã quay ngược về, bay thẳng về phía Thạch Trung Nguyên.
Đến lúc này ông ta mới sực tỉnh.
Bom hắc Viêm do Mục Vỹ luyện chế mà.
Đây là một kẻ cẩn thận, giỏi tính kế, làm gì có chuyện không đề phòng chứ.
Khốn nạn!
Ầm...
Cùng lúc đó, hàng chục quả bom Hắc Viêm nổ đùng đùng.
Ngay khoảnh khắc bom nổ, một bóng dáng chạy ra ngoài.
Đó là Thạch Trung Nguyên.
Mặc dù trông ông ta khá nhếch nhác nhưng không bị thương gì quá nặng.
Ông ta là các phó của Tụ Tiên Các, sở hữu nhiều món đồ bảo vệ tính mạng là lẽ đương nhiên.
Thạch Trung Nguyên sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, không phát hiện một người hiện thân đằng trước mình.
Mũi kiếm đen nhánh lặng lẽ đâm xuyên qua tim ông ta.
"Lão già kia, muốn chạy đi đâu?"
Mục Vỹ lạnh lẽo nói rồi đâm kiếm Hắc Uyên vào tim Thạch Trung Nguyên. Một thứ sức mạnh kỳ lạ bị kiếm hấp thu. Cơ thể Thạch Trung Nguyên run rẩy không ngừng, màn chắn bảo vệ hình thành từ chân nguyên xung quanh ông ta nổ tung.
Có vẻ vì kiếm Hắc Uyên vừa hấp thu một nguồn năng lượng nào đó từ Thạch Trung Nguyên nên tỏa sáng rồi tắt.
Biến hóa ở thanh kiếm làm Mục Vỹ khá ngạc nhiên.
Hiện tại, hắn nhìn thì thấy kiếm Hắc Uyên đạt chuẩn thiên khí.
Nhưng hình như sức tấn công của nó không chỉ dừng lại ở thiên khí, điều này vượt ngoài dự đoán của Mục Vỹ.
"Nếu đánh nhau trên mặt đất thì mình đã không phải tốn nhiều công sức để giết chết Thạch Trung Nguyên như bây giờ rồi. Ở dưới đáy biển nên tốc độ lẫn thực lực đều bị áp chế quá, còn phải phát chân nguyên và lực hồn đàn ra để ngăn cản sức ép kinh khủng của nước nữa chứ".
Nhìn Thạch Trung Nguyên bị ép thành thây khô rồi biến mất trong giây lát sau khi vòng chân nguyên tan biến, Mục Vỹ ngẫm nghĩ.
Nếu như hắn có thể nắm được ảnh hưởng của dòng chảy và áp lực nước dưới đáy biển này thì có thể phòng ngự với lượng tiêu hao chân nguyên nhỏ nhất và thi triển ra đòn công kích mạnh hơn rồi.
"Sao không thử nhỉ!"
Mục Vỹ cười nhẹ rồi tiếp tục đi tới.
Lần này hắn không lặn xuống nữa mà di chuyển qua lại.
Muốn làm quen và thích nghi với sức ép cũng như dòng chảy của nước thì phải thử với các linh thú dưới biển trước.
Với cảnh giới Niết bàn tầng thứ tư hiện giờ, chỉ khi nào đấu với á thánh thú thì hắn mới có cơ hội nâng cao sức mạnh của mình.
Trở lại với trên mặt biển, ma khí dày đặc cao tận trời, hằng hà sa số Ma binh nối đuôi nhau đến.
Trước đại quân Ma tộc là một người đang ngạo nghễ ngồi trên ngai vàng hình thành từ ma khí. Kẻ nọ mân mê chiếc nhẫn trong tay, nhìn đại dương phẳng lặng bên dưới.
Hôm nay, cả Trung Châu Đại Lục đã bị chấn động bởi một tin tức.
Chỉ trong một đêm, bảy mươi hai đảo nhỏ của đảo Thiên Tà ở phía Nam Trung Châu đã bị nổ tan, tất cả các hòn đảo đều biến thành những cột nước rồi bắn thẳng lên trời.
Hiện tượng kỳ lạ này đã khiến các thế lực lớn điên cuồng đi điều tra.
Mục Vỹ đang chuẩn bị ngưng tụ hồn đàn tầng bốn thì nghe được tin này, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm.
Tuy nhiên, Vũ Thanh Mộc đã đến tìm hắn.
“Đảo Thiên Tà có hiện tưởng lạ xảy ra, cậu không lo lắng gì à?”
Vũ Thanh Mộc vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên đó, như thể dù trời có sập xuống thì cũng không liên quan đến y.
“Ta phải lo lắng chuyện gì ư?”
Mục Vỹ nhấp một ngụm trà rồi cười nói: “Đảo Thiên Tà xảy ra chuyện lạ thì là chuyện của họ, người nên bận rộn là Quân Vô Tà mới đúng, liên quan gì đến ta đâu?”
“Tiểu tử này…”
Vũ Thanh Mộc cười mắng: “Ta biết ngay cậu sẽ có thái độ này mà, nhưng để ta nói cậu nghe chuyện này, xem sau đó cậu có cuống lên không!”
“Ta nghĩ chắc cậu cũng biết, Trung Châu Đại Lục là một vùng đất mênh mông bất tận, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một lục địa thôi, mà lục địa này lại không giống những nơi khác!”
“Có bốn lối thông hành ở Trung Châu Đại Lục, hàng chục nghìn năm trước, đã có một người vùng dậy phong ấn cả bốn lối đi này lại!”
“Khoan đã!”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ chợt xua tay nói: “Huynh nói lại đi, bị ai đó phong ấn ư?”
“Đúng vậy!”
Mẹ kiếp!
Mục Vỹ không nhịn được thầm chửi thề một câu.
Bảo sao hắn cứ thấy phong ấn ở thạch đài trong Ma Uyên và trên bức tường ngọc trong Lôi Thần Cốc quen quen.
Bốn phong ấn này đều do Mục Vỹ hắn tạo ra.
Nhưng sau khi tiến vào Trung Châu, hắn không hề phát hiện ra phong ấn nào cả.
Nhưng so với phong ấn mà hắn thi triển năm xưa thì hai phong ấn mà hắn nhìn thấy thực sự kém quá xa.
Phong ấn mà hắn để lại trong Ma Uyên năm xưa không có sự tồn tại của Vạn Kiếp Quỷ Hoả, hơn nữa phong ấn trong Lôi Thần Cốc cũng không có Cửu Thiên Dẫn Lôi Trì.
Hắn luôn đi tìm bốn phong ấn lớn đó, nhưng tình cờ đã gặp được hai cái.
Hàng chục nghìn năm đã trôi qua, phong ấn đó đã được người khác thay đổi hình thái, đến hắn cũng khó mà nhận ra được.
“Khụ khụ, huynh nói tiếp đi!”
Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi lại nhấp một ngụm trà.
“Bốn phong ấn lớn nằm ở Ma Uyên, Lôi Thần Cốc, thánh địa Trì Dao và nơi cuối cùng là đảo Thiên Tà”.
“Đảo Thiên Tà?”
Mục Vỹ nhớ là mình không hề thiết kế phong ấn ở đáy biển.
“Hàng chục nghìn năm trước, đảo Thiên Tà vẫn chưa xuất hiện, bảy mươi hai đảo nhỏ cũng mới có cách đây mấy nghìn năm, nhưng phía bên kia phong ấn là gì thì không ai biết”.
“Lần này, hai phong ấn lớn đã bị phá vỡ, xem ra những người ở phía bên kia của nơi phong ấn thứ ba cũng không chờ được nữa rồi”.
“Không chờ được nữa ư?”
Mục Vỹ hơi ngẩn ra.
“Đúng vậy! Ngày xưa, vị tiền bối có tu vi thông thiên đó đã phong ấn bốn lối thông hành lại để bảo vệ Trung Châu Đại Lục, còn rốt cuộc bảo vệ thứ gì ở đây thì ta cũng không rõ. Nhưng có một điều ta dám chắc là Trung Châu Đại Lục có thứ gì đó mà những người này muốn!”
“Khụ khụ…”
“Cậu bị đau họng à?”
“Hả? Khụ khụ, đâu, không phải!”
Mục Vỹ mỉm cười gượng gạo, nếu Vũ Thanh Mộc biết hắn của bây giờ chính là vị tiền bối có bản lĩnh thông thiên ấy thì chắc sẽ kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên mất.
“Nhưng theo thời gian, những nơi mà vị tiền bối ấy thiết kế phong ấn đều có các linh vật của tự nhiên tiếp cận. Ví dụ như Vạn Kiếp Quỷ Hoả trong Ma Uyên, Cửu Thiên Thần Lôi trong Lôi Thần Cốc, về sau những linh vật này mới tìm tới đó rồi ở lại”.
Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc thở dài một hơi: “Tu vi của vị tiền bối ấy đúng là tuyệt thế, không thì sao có thể dẫn dụ các linh vật của tự nhiên tìm tới chỗ có phong ấn được”.
“Phải biết là bọn chúng đều có linh tính cả, chúng biết chọn nơi có lợi cho sự phát triển của mình để tiếp cận”.
Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc có vẻ nhìn về nơi xa xăm.
Còn Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.
Bốn phong ấn mà hắn để lại năm đó chỉ là tiện tay thôi, nào có phức tạp như những gì y tưởng tượng.
“Vậy ý của huynh là…”
“Vì thế chắc chắn có một thứ gì đó phi thường sắp xuất hiện ở bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà. Bây giờ, cậu đang ở giai đoạn mấu chốt trong công cuộc đúc hồn đàn nên có thể đi một chuyến xem sao”.
“Nhưng nếu phong ấn bị phá bỏ thì sẽ có nhiều kẻ địch mạnh tới lắm…”
“Bây giờ, Trung Châu đã loạn lắm rồi, càng nhiều người tới càng tốt. Nếu đã loạn rồi thì cứ kệ nó loạn thêm, như thế thì chúng ta mới có thể đục nước béo cò”.
“Được!”
Thật ra, Mục Vỹ cũng lờ mờ nhớ được phía bên kia lối thông hành của bốn phong ấn.
Ở Ma Uyên là Ma tộc, nếu hắn nhớ không nhầm thì Lôi Thần Cốc và thánh địa Trì Dao là tiểu thế giới Tam Thiên, còn đảo Thiên Tà thì là… bộ tộc Cốt Yêu!
Năm đó, khi chuẩn bị rời khỏi Trung Châu, hắn tiện tay để lại bốn phong ấn này chỉ là muốn Trung Châu bước vào giai đoạn bình ổn, sau đó từng bước phát triển, còn thứ mà hắn muốn bảo vệ… mới là quan trọng nhất!
Bây giờ, Vỹ Minh thật sự cần phải phát triển, còn hắn cũng cần nâng cao thực lực thêm, nếu chỉ vất vả tu luyện suốt ngày thì sẽ tiến bộ rất chậm.
“Thời gian này, cậu cứ đúc cho xong tầng hồn đàn thứ bốn đi. Chắc kiểu gì các thế lực lớn cũng tới, vì có sự xuất hiện của thiên hoả và Cửu Thiên Chân Lôi mà, chắc không ai chịu buông tay đâu”.
“Ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu.
Chương 562: Sao lại gặp ở đây
Gần hết nửa năm nghỉ ngơi lấy lại sức, bầu không khí phồn hoa lại hiện về trên Trung Châu, nhưng không ai dám đến gần thành Phù Dư.
Qua một thời gian, ngày càng nhiều võ giả tiếp cận đảo Thiên Tà.
Cùng lúc đó, tại Thánh Đan Tông.
Quân Vô Tà, Thánh Vũ Dịch và Thánh Vũ Phong lần lượt ngồi xuống.
"Quân đảo chủ, đảo Thiên Tà đã xảy ra chuyện như vậy, ta nghĩ chi bằng các ngươi tạm thời ở lại Thánh Đan Tông đi, hai phe chúng ta mà hợp tác thì kể cả nhà họ Vỹ, Lôi Thần Cốc cũng không sợ chứ đừng nói là Ma tộc".
"Thế thì còn gì bằng!"
Quân Vô Tà cười đáp: "Đảo Thiên Tà xui xẻo quá, đành nhờ cậy nơi Thánh tông chủ thôi".
"Quân đảo chủ đừng khách sáo!"
Thánh Vũ Dịch hào sảng trả lời: "Nếu ta đoán không nhầm thì chắc đảo Thiên Tà là một trong các nơi phong ấn. Hễ nơi nào có phong ấn đều sở hữu thiên tài địa bảo đáng ngưỡng mộ, Quân đảo chủ đã làm đảo chủ đảo Thiên Tà nhiều năm, nhất định là linh vật đó sẽ thuộc về đảo chủ rồi!"
"Thánh tông chủ hãy yên tâm, Quân mỗ sẽ không độc chiếm linh vật đâu, chắc chắn sẽ chia sẻ với Thánh tông chủ mà".
"Ha ha, lần này Thánh Vũ Phong sẽ đồng hành cùng Quân đảo chủ. Hai thế lực chúng ta liên thủ, để xem ai dám vênh mặt".
"Vậy thì quá tốt rồi!"
Biển cả dào dạt những con sóng vỗ đưa màu xanh trong vắt đi xa, quả là một phong cảnh khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Lúc này, một nhóm người đang di chuyển trên biển khơi.
Đi đầu là Mục Vỹ.
Dưới chân hắn nay đã là bốn tầng hồn đàn, tốc độ phi hành của hắn cực kỳ nhanh.
Theo sát Mục Vỹ là Phủ Thiên và những người thuộc Vũ Tiên Môn, Vạn Quỷ lão nhân thì lạnh lùng đứng sau lưng hắn, không nói một lời.
"Phủ Thiên tiên sinh, không biết Vũ môn chủ có quan điểm thế nào về sự việc bảy mươi hai đảo sụp đổ cùng một lúc?"
"Mục minh chủ đừng quá khách sáo!"
Phủ Thiên chắp tay, đáp: "Bàn đến sự xuất hiện của bảy mươi hai đảo này thôi cũng thấy thần kỳ rồi. Chắc chắn trong lòng biển có một trận pháp, phải hình thành được mấy nghìn năm đảo mới tự nổi lên như thế".
Mục Vỹ nghe vậy bèn gật đầu.
Đúng là hắn từng bố trí Thất Thập Nhị Thiên Cương Trận tại đây. Đã mười nghìn năm trôi qua, có vẻ trận pháp bị hỏng rồi.
"Xem ra phải điều tra tận gốc mới được!"
"Tất thảy đều nghe theo quyết định của Mục minh chủ".
Mục Vỹ gật đầu, chuẩn bị dẫn những người khác xuống.
Soạt soạt soạt...
Tiếng kêu xé gió chợt vang lên ngay lúc này.
Mấy bóng người vút nhanh tới gần.
Đi đầu chính là Quân Vô Tà.
Y vừa thấy Mục Vỹ đã phóng thích sát khí ra ngoài.
Thánh Vũ Phong đứng cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt dữ tợn.
"Quân Vô Tà, lâu ngày quá nhỉ!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Quân Vô Tà: "Lần gặp cuối là tại đế quốc Nam Vân vào bốn năm về trước, những bốn năm mới gặp lại!"
"Hừ, lâu rồi không gặp, nhưng đã thấy ta rồi thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa".
Quân Vô Tà cười lạnh lùng, tiến lên một bước.
"Muốn đánh nhau à? Nhào lên!"
Mục Vỹ đứng yên nhưng Vạn Quỷ lão nhân sau lưng thì bước tới, cười khẩy lên tiếng: "Quân Vô Tà, lúc ông đây tung hành tứ bể, ngươi ở phương trời nào còn chưa biết đâu!"
Câu vừa dứt, sáu hồn đàn hiện ra dưới chân Vạn Vô Sinh.
Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu!
Quân Vô Tà tái mặt ngay khi thấy thực lực mà Vạn Quỷ lão nhân thể hiện ra.
"Ha ha, vừa tới đã thấy các vị tính sống mái với nhau rồi, đúng là hiếm gặp!"
Sau câu nói với giọng điệu quái gở kia, hơn mười người lao đến như tên bắn.
"Mạnh Nhất Phàm!"
Lúc này, gương mặt Mạnh Nhất Phàm vừa hồng hào vừa tỏ ra tự đắc, bảy tầng hồn đàn ở dưới cũng như đang khoe khoang cảnh giới của ông ta.
"Cảnh giới Niết bàn tầng thứ bảy!"
Quân Vô Tà cay đắng thốt.
Y và Mạnh Nhất Phàm vốn cùng ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, nhưng nay trong Lục Ảnh Huyết Điện đã xuất hiện một vị Huyết Vương, thực lực theo đó được đề cao, Mạnh Nhất Phàm cũng tiến thêm một bước vào tầng thứ bảy.
Trong khi đảo Thiên Tà của y thì gặp nạn, bị hủy hoại không còn gì.
Quân Vô Tà hận vị cao thủ đã bày phong ấn ngay trên đảo Thiên Tà chết đi được.
"Quân Vô Tà, nghe nói ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông rồi? Thánh Vũ Dịch là một kẻ xảo quyệt, ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông khác nào tự dồn mình vào đường cùng đâu, ngươi thấy Lục Ảnh Huyết Điện thế nào?", Mạnh Nhất Phàm vui vẻ mời chào.
"Mạnh Nhất Phàm, ăn nói cho đàng hoàng!", Thánh Vũ Phong quát: "Tưởng đổi tên Lục Ảnh Huyết Điện là thành lực lượng mạnh nhất Trung Châu chắc?"
"Hửm? Bộ Thánh Đan Tông các ngươi dám tự xưng là lực lượng mạnh nhất Trung Châu à?"
Mạnh Nhất Phàm giễu cợt: "Nhà họ Vỹ là thế gia có bề dày mấy nghìn năm lịch sử, ăn đứt Thánh Đan Tông, thánh địa Trì Dao thì nổi tiếng là thánh địa nghìn năm, trong hai thế lực này, các ngươi hơn được ai?"
"Ngươi..."
"Mạnh điện chủ, ngươi nói vậy là kéo kẻ thù về cho nhà họ Vỹ đấy!"
Một tiếng cười lớn truyền đến, mười mấy bóng người lại gần.
Người đi ở hàng đầu tiên có khuôn mặt hiền từ, hai tay chắp sau lưng. Đó là Vỹ Vu - trưởng tộc nhà họ Vỹ.
"Vỹ Vu, nhà họ Vỹ các ông lánh đời bao nhiêu năm không biết đã lớn mạnh đến mức nào rồi, sao lại nói là kéo kể thù về cho các ông chứ?"
Lại một người khác đến, lần này là một giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói này, Mục Vỹ run người.
Sao lại gặp phải bà ấy ở đây chứ!
Chương 563: Chẳng phải ông rõ hơn ta sao?
Người vừa lên tiếng là người của thánh địa Trì Dao - Trì Tân Nguyệt!
Bà còn có một thân phận khác là mẹ của Vương Tâm Nhã, nói cách khác, bà là nhạc mẫu của Mục Vỹ!
Trì Tân Nguyệt đã đến Ma Uyên một lần, có điều do Mục Vỹ bị bọn Thánh Tâm Duệ bao vây tấn công nên chưa có dịp gặp nhau, hôm nay mới tính là lần đầu gặp mặt của hai người.
"Cậu là Mục Vỹ?"
Trì Tân Nguyệt mặc chiếc váy dài đỏ au, vẫn còn nét phong tình của thời thiếu nữ. Bà hậm hực nhìn Mục Vỹ: "Đối xử với Tâm Nhi nhà ta cho tốt vào, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho cậu dù cậu có là minh chủ của Vỹ Minh!"
"Chắc chắn rồi ạ..."
Mục Vỹ run rẩy gật đầu.
Xét về thân phận hộ pháp thánh nữ thánh địa Trì Dao thì hắn không sợ bà chút nào.
Nhưng dù gì đó cũng là nhạc mẫu của mình, người ta thường nói "Chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định", Mục Vỹ không muốn làm nhạc mẫu bực bội rồi thê tử mình cũng khó xử theo.
Hiện giờ, tất cả các thế lực lớn đều đã tụ tập đông đủ, chẳng qua mối quan hệ giữa các bên không hòa hợp cho lắm.
Trong đó phải nhắc đến Vỹ Minh, thế lực vừa vươn lên trở thành phe phái giàu có nhất Trung Châu Đại Lục. Gần một năm qua, các lực lượng đứng đầu đã phải tiêu thụ vô số bom, thanh toán không biết bao nhiêu là Linh Tinh cho Mục Vỹ cơ mà.
Ngay cả Tụ Tiên Các cũng có dấu hiệu kém hơn một bậc nữa là.
"Hừ, các vị cứ ở đây ôn chuyện đi, ta xuống trước!"
Quân Vô Tà hừ lạnh, sau đó y dẫn dắt người của Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà xuống biển.
Y là đảo chủ của bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà cũng như phần biển xung quanh, nằm lòng tình hình ở đây là điều hiển nhiên.
Và y cũng là người nắm rõ dị biến ở bên dưới nhất.
Đội ngũ thuộc các thế lực lớn nhanh chóng hành động.
"Mục Vỹ!"
Mục Vỹ vừa định đi xuống thì bị gọi lại.
"Nhạc mẫu đại nhân!", hắn chắp tay, cười tươi rói.
"Đừng có cười cười với ta, sao cậu tới đây? Không biết bọn người kia hận chết cậu à?", Trì Tân Nguyệt gắt gỏng răn dạy.
"Vỹ Minh của con chẳng có ai được cả, ai tới đây cũng nguy hiểm nên thôi con đích thân đi một chuyến".
"Là người đứng đầu một tổ chức thì phải làm sao cho ra dáng người đứng đầu một tổ chức, việc gì cũng không được vác cái thân đi mạo hiểm. Xuống dưới đó cậu không được cách ta quá xa, nghe chưa?"
"Đa tạ nhạc mẫu đại nhân!"
Trì Tân Nguyệt hừ lạnh rồi nói tiếp: "Không phải ta quan tâm cậu đâu đấy, ta chỉ không muốn con gái ta buồn lòng vì cậu thôi. Tiểu tử trời đánh này, có nữ nhi ta rồi còn chưa thỏa mãn, lấy thêm Tần Mộng Dao nữa. Nam nhân đúng là chẳng tên nào tốt..."
"Nhạc mẫu đại nhân à, giờ mà không xuống thì con sợ họ sẽ nhanh chân giành trước đó".
"Cậu lo mà đi gần ta, tuyệt đối không được đi quá xa ta đâu đấy".
"Con biết rồi ạ!"
Mục Vỹ chỉ biết cười trừ nhìn Trì Tân Nguyệt xuống dưới.
Đôi phu phụ Trì Tân Nguyệt và Vương Chí Kiệt hay thật.
Rõ ràng ai cũng quan tâm đến hắn mà cứ thích giở giọng dạy dỗ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người đó luôn không hòa thuận với nhau, chẳng ai chịu xuống nước trước cả.
"Mục minh chủ, người của Lôi Thần Cốc và Tụ Tiên Các vẫn chưa tới!", Phủ Thiên bâng quơ nói.
"Đừng lo, rồi sẽ tới thôi, chúng ta cứ xuống trước".
Nhìn đại dương mênh mông và bảy mươi hai cột nước chọc trời nghìn mét kia, Mục Vỹ mỉm cười tung người nhảy xuống biển.
Vạn Vô Sinh và những người khác vội theo sau.
Mặt biển dần thôi gợn sóng. Một lúc sau, hai tiếng rít vang lên, hai nhóm người xuất hiện trên mặt biển yên ắng.
"Thạch Trung Nguyên!'
"Lôi Vân Tử!"
Hai đội ngũ nhìn nhau, Lôi Vân Tử cười sảng khoái, mở lời: "Thạch Trung Nguyên, ta biết Tụ Tiên Các của ngươi là một thế lực hùng mạnh, Vũ tiên tử cũng chẳng ai sánh bằng, cơ mà nếu người đại diện đến đây là ngươi thì ta khuyên ngươi đừng động vào Mục Vỹ làm gì".
"Hả?"
Thạch Trung Nguyên nhíu mày nhìn y.
"Lôi Vân Tử, ngươi thành một người sợ bóng sợ gió từ khi nào thế?", Thạch Trung Nguyên tỏ ra khinh thường: "Con ta bị Mục Vỹ giết chết, hôm nay đừng có để ta thấy hắn, nếu không, người chết sẽ là hắn chứ không ai khác".
Phất tay áo, bóng người Thạch Trung Nguyên chớp lóe, rơi vào trong biển.
"Cậu ta có thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, ngươi thật sự không nên dây vào, mà cậu ta cũng đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư như ngươi đấy".
Lôi Vân Tử nhìn Thạch Trung Nguyên nhảy xuống biển, thầm lẩm bẩm.
Vì lo ngại việc Ma tộc sẽ nhân cơ hội tấn công Trung Châu nên lực lượng mạnh nhất của các phe phái lớn đều ở lại trấn giữ, điện Tam Cực thì không phái người tới lần này.
Không ai biết lý do là gì.
Thỉnh thoảng lại có mấy người chạy đến, nhảy xuống làm phá vỡ sự tĩnh lặng của làn nước biển.
Không chỉ các thế lực lớn mà một số tổ chức hạng nhất và trên hạng nhất đều muốn thử xem có may mắn lấy được bảo bối gì không.
Một người lặng lẽ đứng trên trời nhìn hết kẻ này đến kẻ khác nhập cuộc.
"Điều ngươi muốn là đây sao?"
Một bóng dáng thình lình hiện ra, Lôi Chấn Tử chất vấn, giọng vang như tiếng sấm trời.
"Ngươi muốn một lượt phá vỡ cả bốn phong ấn luôn chứ gì?"
"Những phong ấn này do ta phá vỡ sao?", Vũ Thanh Mộc không tức giận mà chỉ cười hòa nhã.
"Ba phong ấn trước bị phá giải có cái nào là do ta đâu, sao ông lại nói thế chứ?"
Y cười ha ha: "Hơn nữa, phong ấn thứ tư còn chống đỡ nổi hay không, chẳng phải Lôi Chấn Tử ông hiểu rõ hơn ta à?"
Câu hỏi của Vũ Thanh Mộc làm Lôi Chấn Tử cứng họng.
Chương 564: Ông can đảm đấy
"Ta biết, ta biết sớm muộn gì các phong ấn cũng bị giải trừ, nhưng hành động của ngươi sẽ khiến cho cả Trung Châu rơi vào loạn lạc".
"Ông tưởng ta không làm thì lão quỷ nhà họ Vỹ kia sẽ ngoan ngoãn trông nhà, không làm gì cả à?", Vũ Thanh Mộc lạnh nhạt nói: "Hiện giờ, thánh nữ đã chết, Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông thì lánh mặt vì chuyện năm đó, chỉ còn lại Vỹ Thăng Không, lão ta sẽ bỏ qua bí mật của Trung Châu Đại Lục chắc?"
"Năm xưa chúng ta cùng nhau lấy được tin tức, cuối cùng thì sao?"
"Mục Thanh Vũ từng có thiên phú cao biết bao nhiêu, nhưng rồi bị rút xương đoạn gân, trở thành một kẻ tàn phế, giờ thì..."
Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc bỗng dừng lại không nói nữa.
"Mong là ngươi sẽ không bao giờ hối hận".
"Chỉ cần người đó không sao, ta sẽ không bao giờ hối hận. Sự sống còn của đại lục này có liên quan gì đến ta đâu?", Vũ Thanh Mộc lớn tiếng: "Ta chỉ muốn bảo vệ người mà ta quan tâm!"
Thấy vẻ mặt kiên định của y, Lôi Chấn Tử lắc đầu, không nói gì thêm.
Hai người cứ im lặng như thế.
Cuối cùng, Lôi Chấn Tử vẫn phải lên tiếng trước: "Bên dưới là nơi ở của bộ tộc Cốt Yêu đấy, ngươi không sợ cậu ta chết à?"
"Nhưng ông cũng để Lôi Vân Tử vào đấy thôi, không sợ hắn chết à?"
Vũ Thanh Mộc hỏi ngược lại: "Đã tới rồi thì giúp ta một chuyện đi".
"Giúp chuyện gì?"
"Kiểu gì cũng có kẻ muốn động vào đồ của nhân loại chúng ta!", Vũ Thanh Mộc nhìn ma khí quay cuồng đằng xa, ngán ngẩm nói.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ và đội ngũ các phe đã xuống đáy biển. Trong chốc lát, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó làm không gian uốn khúc, họ bị tách khỏi nhau.
Mục Vỹ tức thì thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, chỉ còn lại vầng sáng yếu ớt quanh thân chìm nghỉm giữa màn đêm vô tận.
Tiếng ục ục vang lên, mấy cái bóng đen cao khoảng một trăm mét vây quanh hắn.
"Biến!"
Quát một tiếng, lớp chân nguyên quanh người Mục Vỹ chợt bùng nổ.
Ầm...
Tiếng nổ vang vọng nơi đáy biển kéo theo những tiếng nổ kinh hoàng khác. Đám bóng đen chợt hóa thành một bãi máu rồi biến mất.
Mục Vỹ nhíu mày nhìn xung quanh, đi xuống dưới.
Ngay sau khi hắn rời đi, một bóng người xuất hiện giữa nơi những bóng đen vừa nổ tung. Kẻ đó nhếch mép nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ.
Lặn càng sâu, sức ép càng lớn.
Mục Vỹ buộc phải sử dụng hồn đàn để chống lại áp lực của nước biển.
Tầm nhìn ngày một hẹp, Mục Vỹ cũng biết mức độ nguy hiểm đang dần tăng lên.
Trong quá trình lặn xuống, những tiếng kêu kỳ lạ không ngừng phát ra xung quanh hắn, những bóng ma tăm tối dập dờn qua lại.
Phải nhìn kỹ mới phát hiện ra mấy luồng sáng nhấp nháy một cách lạ lùng đó.
Mục Vỹ cẩn thận quan sát bốn phía, đang lặn đột nhiên một luồng sáng lóe lên, hắn tăng tốc lẻn xuống dưới, mới đó đã không thấy tăm hơi đâu.
"Hả? Hắn đâu rồi?"
Một giọng nói vang lên đầy ngạc nhiên không lâu sau khi Mục Vỹ biến mất.
Một người thình lình hiện thân.
"Chết tiệt, mất dấu hắn rồi!"
Người nọ thấp giọng chửi rủa, trong giọng nói đầy sự tiếc nuối và tức tối.
Vù....
Bỗng có âm thanh xé gió truyền đến, một bóng dáng đột ngột lại gần vung thanh kiếm bén nhọn tạo ra một làn sóng gợn.
"Xoẹt!", trường kiếm hiện ra một cách bất thình lình kia chém một đường vào vai kẻ nọ.
"Mục Vỹ!"
Tay đã bị thương, người nọ rít lên: "Hừ, chơi xỏ ta à? Ngươi đúng là gan to bằng trời!"
"Thạch Trung Nguyên!"
Mục Vỹ ngạc nhiên thốt lên khi thấy kẻ theo đuôi mình là ai.
Hắn không ngờ đó lại là Thạch Trung Nguyên!
"Hừ! Mục Vỹ, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, đây chính là kết cục của việc dám đối nghịch với Tụ Tiên Các! Lão phu tìm ngươi lâu lắm rồi, hôm nay phải giết ngươi bằng được!"
Thạch Trung Nguyên lạnh lùng tuyên bố.
Nhưng Mục Vỹ thấy vậy lại phì cười.
Nếu không vì đang ở dưới đáy biển, chịu lực cản và hướng nước chảy thì nhát kiếm vừa rồi đã chém bay đầu ông ta rồi chứ không phải chỉ là chém vào tay thôi đâu.
"Ông can đảm hơn ta nghĩ đấy!"
Mục Vỹ giễu cợt: "Nếu là một năm trước khi ta mới đến Trung Châu Đại Lục, có lẽ ta chỉ biết cụp đuôi chạy trốn khỏi sự đuổi giết của ông, nhưng giờ ông đã thấy tình thế thay đổi thế nào chưa?"
Trong lúc hắn nói, bốn hồn đàn lộ diện dưới chân.
"Ta đã khác xưa rồi, ông nhắm giết nổi không?"
"Nực cười, ngươi mới tiến vào hồn đàn tầng thứ tư bao lâu mà vênh váo với ta?", Thạch Trung Nguyên cười phá lên: "Lão phu đã ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư mười năm mà không bằng một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới bước vào tầng thứ tư như ngươi? Lão phu biết ngươi có bom Hắc Viêm đấy, nhưng ngươi tưởng lão phu đi tay không tới đây à?"
Thạch Trung Nguyên trào phúng ra mặt, ông ta đã xem Mục Vỹ như người sắp chết rồi.
"Khỏi dông dài với ông nữa!"
Mục Vỹ lật tay lấy kiếm Hắc Uyên ra. Thanh kiếm đen như mực phảng phất đến từ địa ngục khiến người ta run sợ.
Dù đang ở dưới đáy biển, nó vẫn tỏa ra khí tức sát phạt hắc ám.
"Dùng kiếm Hắc Uyên đến nay chưa bị vấy máu bao giờ, dùng ông để mở hàng vậy!"
Mục Vỹ trầm giọng nói rồi chớp nhoáng xông tới, trường kiếm đâm thẳng.
Chương 565: Nơi lòng biển sâu
"Cửu Minh Quỷ Khóc!"
Thạch Trung Nguyên hét lên rồi giữ nguyên miệng, phát ra tiếng thét chói tai làm lòng biển dậy sóng. Tiếng rít gào ấy len lỏi theo những cơn sóng cuộn trào vào biển sâu và dội vào tai Mục Vỹ.
"Khóc? Khóc cái đầu ông!"
Mục Vỹ lớn tiếng nạt lại rồi vung kiếm Hắc Uyên chém một nhát. Kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư hiện nay của hắn.
Đường kiếm kia tạo ra những làn sóng ngược chiều với những gợn sóng trước đó, tiến thẳng về phía Thạch Trung Nguyên.
"Hự..."
Thạch Trung Nguyên đau đớn kêu rên, sắc mặt trở nên nhợt nhạt. Ông ta cứng họng nhìn Mục Vỹ.
"Lão già khốn kiếp, ta đã nể mặt mà ông còn không biết điều!"
Mục Vỹ lao vọt đến, sóng bập bềnh dưới chân, kiếm Hắc Uyên theo đà bổ xuống Thạch Trung Nguyên.
Đúng là hai người cùng ở Niết Bàn tầng thứ tư đấy, nhưng Mục Vỹ có đến hai hồn đàn được ngưng luyện từ thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, sợ gì Thạch Trung Nguyên.
Thực lực có mạnh hay không có thể sẽ liên quan đến thời gian bước vào một cảnh giới, nhưng điều này không đúng với Mục Vỹ chút nào.
Với khả năng lĩnh ngộ của một Tiên Vương, mỗi lần đột phá hắn đều chắc chắn rằng căn cơ của mình đủ vững chắc mới đột phá, tuyệt đối không cho phép tỳ vết nào xảy ra.
Không thế thì làm gì có chuyện cảnh giới của hắn mới chỉ là Niết Bàn tầng thứ tư.
Phải công nhận ông già Thạch Trung Nguyên này ảo tưởng sức mạnh quá rồi.
"Lão phu liều mạng với ngươi!"
Thạch Trung Nguyên đột nhiên có suy nghĩ mình còn thua kém Mục Vỹ hẳn một đoạn.
Ông ta vung tay, hàng chục quả bom Hắc Viêm xuất hiện.
Số quả bom đó vượt qua lực cản của biển, nhảy đến trước người Mục Vỹ.
"Bị nổ chết bởi bom Hắc Viêm do chính mình luyện chế, ta nghĩ chắc ngươi sẽ uất ức lắm đây!"
Thạch Trung Nguyên cười hả hê.
Bỗng nhiên, một bóng đen kéo mấy chục quả bom Hắc Viêm quay trở lại ngay sau đó.
Thạch Trung Nguyên ngỡ ngàng, không hiểu tại sao mấy quả bom mình ném ra không phát nổ.
Sao lại có chuyện này?
Ông ta đã thử cho nổ bom Hắc Viêm hàng nghìn, hàng vạn lần rồi, không thể có vấn đề gì được.
"Ta thấy ông càng già càng hồ đồ đấy, bom Hắc Viêm do chính tay Mục Vỹ ta đây luyện chế, cách làm nó phát nổ, cơ chế nổ của nó cũng do ta dạy cho mọi người".
"Bộ ông ngu ngốc đến độ nghĩ ta bán bom Hắc Viêm rồi để bị nó nổ chết à?"
Mục Vỹ lạnh lùng quát: "Thứ này ta muốn nó nổ thì nổ, không muốn nó nổ thì ông có lôi cả mười nghìn quả ra cũng không được tích sự gì đâu".
Hắn đang nói thì những quả bom Hắc Viêm cũng đã quay ngược về, bay thẳng về phía Thạch Trung Nguyên.
Đến lúc này ông ta mới sực tỉnh.
Bom hắc Viêm do Mục Vỹ luyện chế mà.
Đây là một kẻ cẩn thận, giỏi tính kế, làm gì có chuyện không đề phòng chứ.
Khốn nạn!
Ầm...
Cùng lúc đó, hàng chục quả bom Hắc Viêm nổ đùng đùng.
Ngay khoảnh khắc bom nổ, một bóng dáng chạy ra ngoài.
Đó là Thạch Trung Nguyên.
Mặc dù trông ông ta khá nhếch nhác nhưng không bị thương gì quá nặng.
Ông ta là các phó của Tụ Tiên Các, sở hữu nhiều món đồ bảo vệ tính mạng là lẽ đương nhiên.
Thạch Trung Nguyên sợ hãi ngoái đầu nhìn lại, không phát hiện một người hiện thân đằng trước mình.
Mũi kiếm đen nhánh lặng lẽ đâm xuyên qua tim ông ta.
"Lão già kia, muốn chạy đi đâu?"
Mục Vỹ lạnh lẽo nói rồi đâm kiếm Hắc Uyên vào tim Thạch Trung Nguyên. Một thứ sức mạnh kỳ lạ bị kiếm hấp thu. Cơ thể Thạch Trung Nguyên run rẩy không ngừng, màn chắn bảo vệ hình thành từ chân nguyên xung quanh ông ta nổ tung.
Có vẻ vì kiếm Hắc Uyên vừa hấp thu một nguồn năng lượng nào đó từ Thạch Trung Nguyên nên tỏa sáng rồi tắt.
Biến hóa ở thanh kiếm làm Mục Vỹ khá ngạc nhiên.
Hiện tại, hắn nhìn thì thấy kiếm Hắc Uyên đạt chuẩn thiên khí.
Nhưng hình như sức tấn công của nó không chỉ dừng lại ở thiên khí, điều này vượt ngoài dự đoán của Mục Vỹ.
"Nếu đánh nhau trên mặt đất thì mình đã không phải tốn nhiều công sức để giết chết Thạch Trung Nguyên như bây giờ rồi. Ở dưới đáy biển nên tốc độ lẫn thực lực đều bị áp chế quá, còn phải phát chân nguyên và lực hồn đàn ra để ngăn cản sức ép kinh khủng của nước nữa chứ".
Nhìn Thạch Trung Nguyên bị ép thành thây khô rồi biến mất trong giây lát sau khi vòng chân nguyên tan biến, Mục Vỹ ngẫm nghĩ.
Nếu như hắn có thể nắm được ảnh hưởng của dòng chảy và áp lực nước dưới đáy biển này thì có thể phòng ngự với lượng tiêu hao chân nguyên nhỏ nhất và thi triển ra đòn công kích mạnh hơn rồi.
"Sao không thử nhỉ!"
Mục Vỹ cười nhẹ rồi tiếp tục đi tới.
Lần này hắn không lặn xuống nữa mà di chuyển qua lại.
Muốn làm quen và thích nghi với sức ép cũng như dòng chảy của nước thì phải thử với các linh thú dưới biển trước.
Với cảnh giới Niết bàn tầng thứ tư hiện giờ, chỉ khi nào đấu với á thánh thú thì hắn mới có cơ hội nâng cao sức mạnh của mình.
Trở lại với trên mặt biển, ma khí dày đặc cao tận trời, hằng hà sa số Ma binh nối đuôi nhau đến.
Trước đại quân Ma tộc là một người đang ngạo nghễ ngồi trên ngai vàng hình thành từ ma khí. Kẻ nọ mân mê chiếc nhẫn trong tay, nhìn đại dương phẳng lặng bên dưới.
Bình luận facebook