• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21: Người quan trọng nhất

Tất cả mọi người đều biết Tô Hải là người quan trọng nhất đối với bà Tô, người bà ta yêu thương nhất cũng là anh ta.

Tô Hải đã sớm tung tin muốn dâng một món quà lớn cho bà Tô, điều này không khỏi làm cho mọi người mong ngóng.

Trong tay Tô Hải nâng một cái hộp đi đến chính giữa sảnh lớn, lạy bà Tô một cái rồi nói: “Bà nội, Tiểu Hải chúc bà thọ cao hơn trời, phúc sâu hơn biển ạ!”

Một lời chúc đúng quy củ, không có ý gì mới.

Nhưng với bà Tô thì nghe vừa tai hơn bất cứ thứ gì, bà ta cười đến mức những vết nhăn trên mặt cũng giãn ra.

“Ồ, mọi người mau nhìn hộp trên tay của Tô Hải đi, có phải là hộp ngọc không?”

“Đúng thật là hộp ngọc.” Mọi người dồn dập hô lên ngạc nhiên.

Hộp ngọc trong tay Tô Hải không lớn, cả hộp là một màu trắng lóng lánh nuột nà, vừa nhìn đã biết chính là ngọc trắng quý giá được đánh bóng.

Món quà này đúng là quá xa xỉ, ngay cả hộp cũng là ngọc thạch đánh bóng, thế thì đồ được đặt trong hộp phải quý giá thế nào đây!

Mọi người ở đây chỉ có thể lần lượt đoán xem món quà trong hộp là gì.

Nhìn phản ứng của mọi người, Tô Hải vô cùng hài lòng, hiệu quả anh ta muốn chính là như thế này.

Anh ta vỗ tay độp một cái, nói: “Tắt hết đèn đi!”

Vừa dứt lời, phòng khách vốn đang đèn sáng trưng chợt đen kịt, mọi người trong sảnh lớn nhốn nháo cả lên.

“Mọi người bình tĩnh, đừng lo lắng, tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!”

Nói xong anh ta mở hộp ngọc ra, một chùm ánh sáng lóe ra từ chiếc hộp, trong nháy mắt đã chiếu sáng cả gian phòng.

“Trời ơi, trong… trong hộp này đựng dạ minh châu!”

“Một viên dạ minh châu lớn như thế thì phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được đấy!”

“Ít nhất cũng phải hai triệu chứ!?”

“Tốt, quả nhiên là cháu trai ngoan của bà nội, bà nội không uổng công thương cháu.” Tâm trạng của bà Tô vô cùng vui sướng. Một viên dạ minh châu lớn như thế này, tất cả thành phố Tây Xuyên cũng hiếm có.

Tô Hải đúng là có lòng, nếu như vào thời cổ đại, viên dạ minh châu này sẽ là vật báu vô giá đó.

Mọi người thích nhất là xem tiết mục người trên thì hiền từ, người dưới thì hiếu thảo, quà tặng của Tô Hải đã nhận được tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.

“Phụt!”

Ngay lúc này, Trần Dương lại không nhịn được cười ra tiếng, tiếng cười kia vô cùng nổi bật giữa tràng vỗ tay. Mọi người dồn dập nhìn về phía phát ra tiếng cười, là chỗ Trần Dương.

“Trần Dương, mày cười cái gì?” Lúc này Tô Hải đứng ở bên cạnh nhảy ra, chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà nói.

“Ngại quá, tôi thật sự không nhịn được.” Trần Dương cố gắng không cười ra tiếng, thế nhưng ngay sau đó anh lại cười phá lên: “Xin lỗi… Thật ra là viên dạ minh châu kia của anh là giả…”

Trần Dương từ nhỏ đến lớn đều ở nhà họ Trần, có thứ bảo vật quý hiếm gì mà chưa từng thấy?

Trong từ đường của gia tộc nhà họ Trần có nạm một viên dạ minh châu to bằng nắm tay.

Nhà họ Trần đã bỏ ra ba triệu để mua viên dạ minh châu kia, tuy không đắt thế nhưng cũng phải nhờ không ít mối quan hệ mới mua được.

Dạ minh châu tự nhiên phát ra ánh sáng vô cùng êm dịu, đâu giống viên dạ minh châu này, sáng chói mắt như thế!

Vừa nhìn đã biết là hàng nhân tạo, nếu như xem xét cẩn thận thì có thể nhìn thấy bên trong viên dạ minh châu này loang lổ, không tinh khiết, còn có vài hạt tròn nhìn rất rõ ở bên trong.

Nếu như không nhìn nhầm thì hẳn là keo hóa học đông lại!

“Mày nói láo gì đấy!” Tô Hải gào to lên, gân xanh trên cổ lộ hết ra.

Anh ta hốt hoảng, sở dĩ anh ta chuẩn bị dạ minh châu làm quà vì anh ta chắc chắn rằng không ai nhận ra. Dù sao dạ minh châu là thứ hiếm có như thế, người bình thường cũng khó có cơ hội tiếp xúc với nó.

Nhưng hôm nay Trần Dương vừa nhìn đã nhận ra, làm sao mà anh ta có thể không lo lắng đây.

“Trần Dương, anh đừng nói linh tinh.” Không biết từ khi nào Tô Diệu đã đến bên cạnh Trần Dương, nhẹ nhàng kéo ống tay anh.

Lời này không thể nói lung tung được, ngày vui mừng như thế này mà nói sai thì không chỉ có Tô Hải không bỏ qua cho anh, ngay cả bà Tô cũng sẽ không vui, đến lúc đó sẽ khó hòa giải.

“Tao nói cho mày biết, món quà này tao đã phải bỏ ra giá cao mới mua được, mày chỉ là một thằng ở rể, không có kiến thức tao cũng không trách mày. Hôm nay là đại thọ của bà nội, tao cũng lười tính toán với mày.” Tô Hải cười khẩy một tiếng rồi nói; “Mày nói dạ minh châu của tao là đồ giả, thế thì tao lại muốn nhìn xem, lát nữa mày sẽ tặng bà nội món quà gì!”

Anh ta đang muốn dời sự chú ý của mọi người đi, thật ra anh ta đã sớm nhìn thấy cái hộp cũ nát được Trần Dương cầm trong tay.

Ngay cả hộp cũng là đồ cũ nát thì bên trong có thể đựng được thứ gì tốt? Tám phần mười là thứ hàng rách rưới mua ở quầy hàng vỉa hè!

Trần Dương không nói gì mà chỉ âm thầm nhịn cười.

Đường Tĩnh ở bên cạnh tức đến quay cuồng, sao cái thằng này lại không hề có ánh mắt như vậy. Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô mà, sao nó dám nói linh tinh vào ngày như hôm nay. Lẽ nào nó thật sự muốn tự đẩy mình vào chỗ chết hay sao?

Bà ta không nhịn nổi nữa mà đi tới, chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà mắng: “Nếu cậu còn cười nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”

Thấy bố mẹ vợ đã nổi cáu nên Trần Dương cũng không cười nữa, dù sao ngày vui thế này mà bị mắng cũng khó coi.

Thấy Trần Dương không cười nữa thì Tô Hải thầm tiếc rẻ. Cơ hội tốt thế này cơ mà, nếu Trần Dương còn tiếp tục làm loạn thì mình sẽ mượn đề tài để cho nó cút đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Hầu như quà cáp của tất cả mọi người đều được đưa lên rồi. Tuy nói rằng các món quà sau đó không quý giá như thế nhưng cũng không phải thứ mà người bình thường có thể mua được, không có thứ nào có giá thấp hơn hai trăm nghìn.

Ngoại trừ món đồ sứ tráng men của Lý Thiên Tinh, “dạ minh châu” của Tô Hải thì đôi vòng tay ngọc phỉ thúy của Tô Ngọc cũng khiến người khác vô cùng chú ý.

Đôi vòng tay kia bà Tô đeo lên tay trông vô cùng đẹp, lão thái thái thích không nỡ rời tay, ngay tại chỗ đã nói sau này sẽ đeo đôi vòng tay này không tháo ra nữa.

Tô Ngọc vui vẻ không thôi, quà của mình mà bà nội thích như vậy thì đứa cháu gái là cô ta cũng sẽ có thể diện hơn.

Bà Tô kéo tay Tô Ngọc, nói với mọi người: “Lúc đầu Ngọc Nhi là trưởng tôn nữ nhà chúng tôi, con bé cũng là cháu gái lớn nhất và hiểu chuyện nhất trong nhà họ Tô chúng tôi. Điều khiến tôi phải bận tâm chính là, đến bây giờ mà con bé vẫn chưa có người yêu. Trong số mọi người nếu có ai vừa ý cháu gái của tôi thì cứ đến cầu hôn, chỉ cần là người có nhân phẩm hiền lành, môn đăng hộ đối, thì tôi sẽ không phản đối!”

“Bà nội..” Mặt Tô Ngọc lập tức đỏ lên.

Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Ngọc, ở đây có không ít khách khứa cũng không nhịn được mà phải nuốt nước miếng, đúng là quá đẹp!

Không thể nghi ngờ gì nữa, làm trưởng tôn nữ của nhà họ Tô, khuôn mặt, dáng người của Tô Ngọc tuyệt đối ở cấp bậc nữ thần.

Mà lúc này Tô Ngọc đang đứng bên cạnh Trần Dương.

Nếu là buổi tiệc tầm thường thì Tô Ngọc căn bản không thể ngồi cũng một bàn với Trần Dương.

Mà nhờ phúc của bữa tiệc mừng thọ này nên chỗ ngồi sắp xếp theo vai vế trong gia tộc, lúc này mới có cảnh tượng bên trái anh là Tô Ngọc, bên phải anh là Tô Diệu.

Nói thật, được kẹp giữa hai vị nữ thần, vẫn rất sướng.

Nhìn vòng tay bà Tô đang đeo, anh hơi gật đầu: “Vòng này không tồi, là loại phỉ thúy thủy tinh.”

Tuy rằng không phải hàng nguyên chất thế nhưng cũng là loại vật liệu không tệ.

Tuy giọng của Trần Dương không lớn nhưng Tô Ngọc vẫn nghe thấy.

Ồ, cái tên ở rể bám váy đàn bà này sao lại biết vòng ngọc này là loại thủy tinh? Điều này làm Tô Ngọc hơi ngạc nhiên.

Bình thường cô ta và Trần Dương là người của hai thế giới.

Trần Dương ở rể nhà họ Tô hai năm mà bản thân cô ta cũng chưa từng nói với anh câu nào.

Ở đây có hơn mấy trăm người, không có ai nhìn ra đôi vòng ngọc kia có chất liệu gì, thế mà Trần Dương nói đúng chỉ trong một câu, điều này làm cô ta khiếp sợ, không nhịn được bèn hỏi: “Sao anh biết vòng tay là loại thủy tinh?”

“À, miếng ngọc thạch này vừa hay tôi từng đọc qua nên vừa nhìn đã nhận ra rồi.” Trần Dương nói như thật.

“Là như thế à.” Tô Ngọc gật đầu.

“Ừm!” Trần Dương hỏi: “Vòng ngọc này phải bỏ ra bao nhiêu tiền để lấy về vậy?”

“Bảy trăm nghìn!” Tô Ngọc trả lời.

Trần Dương lắc đầu, nói: “Đắt rồi, vòng ngọc này đắt nhất cũng chỉ có giá hơn bốn trăm nghìn thôi!”

“Không thể nào, vòng ngọc này tôi mua từ chỗ bạn thân của tôi, bạn tôi nói cái vòng này không thể giảm bớt dù chỉ một xu!” Tô Ngọc nhìn Trần Dương, muốn có một đáp án từ anh!
Chương 22: Ngọc Lão Khanh

Trần Dương ngẫm nghĩ rồi nói: “Thật ra phỉ thúy tốt hay xấu chủ yếu phải xem màu nước, đôi vòng tay này của cô chính là loại ngọc Lão Khanh, màu nước cũng rất tốt.”

“Không sai, bạn thân của tôi nói đây chính là ngọc Lão Khanh.” Tô Ngọc gật đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Không ngờ anh lại biết hàng như vậy, cách xa thế này là cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.”

“Ha ha.” Trần Dương không tiếp lời mà tiếp tục nói: “Phỉ thúy Lão Khanh có tinh thể phỉ thúy rất nhỏ nên khó nhìn thấy tinh chất màu xanh bằng mắt thường; hàng phỉ thúy lâu năm thượng phẩm hoặc cực phẩm thật sự sẽ xuất hiện nửa trong suốt khi để dưới ánh sáng.”

“Mà vòng tay mà cô tặng cho bà nội rõ ràng chưa đạt tới đẳng cấp này, nhiều nhất được coi là hàng trung phẩm.”

Trần Dương nói rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn rất chắc chắn, giống như là một chuyên gia đã có nhiều năm trong nghề.

Nhưng người này là người ở rể vô dụng mà, sao anh ta lại có kiến thức về vấn đề này? Điều này làm cho Tô Ngọc càng lúc càng tò mò!

Đúng lúc này, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đứng dậy, lạy bà cụ nhà họ Tô một cái rồi nói: “Bà nội Tô, đây là món quà cháu tặng, xin bà vui lòng nhận cho!”

Chàng trai này là cháu trai trưởng của nhà họ Dư - Dư Phi, là người dẫn đầu trong những người họ Dư cùng lứa.

Trong khoảnh khắc hộp quà được mở ra, không ít người có mặt ở đây đều sửng sốt.

Trong hộp này không hề có đồ cổ quý giá, cũng chẳng có đồ trang sức tinh xảo gì, chỉ vỏn vẹn đặt một tờ chi phiếu.

1.949.801!

Đây… con số này vừa hay là ngày sinh nhật của bà Tô, ngày mùng 1 tháng 8 năm 1949!

Món quà này vừa có tâm, lại vừa thực tế, mặc dù có trần tục, nhưng tiền mà, ai lại ngại có nhiều chứ!

“Thưa bà nội, cháu vẫn luôn ái mộ Tô Ngọc, hy vọng bà nội có thể đồng ý cho việc kết hôn của cháu và Tiểu Ngọc!”

Dư Phi vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía Tô Ngọc.

Lúc này Tô Ngọc căn bản không để ý tới lời Dư Phi nói, hiện giờ cô ta đang trò chuyện vui vẻ với Trần Dương mà.

Dư Phi thấy người mình thích đang trò chuyện sôi nổi với người đàn ông khác, gương mặt nhất thời cứng đờ. Tô Ngọc nói chuyện với người khác thì thôi đi, thế mà lại nói chuyện vui vẻ như vậy với một thằng vô dụng, điều này làm cho anh ta không thể nào nhịn nổi.

“Tô Ngọc, sao em lại nói chuyện vui vẻ với một thằng vô dụng như vậy!” Dư Phi đi tới, chỉ vào Trần Dương rồi hét to: “Tao cảnh cáo mày, cách xa Tô Ngọc ra!”

Trần Dương nhún vai, không nói gì nữa.

Tô Ngọc ngồi ở bên cạnh đứng lên, nói với bà Tô: “Bà nội, chuyện kết hôn vẫn quá vội vàng, cháu còn phải cân nhắc.”

Hiện giờ có nhiều người nên Tô Ngọc cũng không tiện từ chối trực tiếp.

Tên Dư Phi này tuy rằng thông minh vặt, thế nhưng sức chịu đựng quá ít, nhận thức không cao, hơn nữa còn thích tính toán chi li, thật sự không phải kiểu người mình thích!

Bà Tô khôn khéo đến cỡ nào chứ, chỉ một câu là bà ta đã hiểu rõ ý của Tô Ngọc, nhất thời bà ta cười ha hả, nói: “Dư Phi à, chờ sau khi kết thúc tiệc rượu thì hai nhà chúng ta sẽ bàn!”

“Vâng thưa bà nội!”

Tuy anh ta không cam tâm thế nhưng có nhiều người thế này cũng không tiện nói gì.

Anh ta nhìn Trần Dương chằm chằm, hận không thể để Trần Dương cút khỏi sảnh tổ chức tiệc.

Người phụ nữ mà mình thích sao có thể chia sẻ với người khác được. Tô Ngọc là một nữ thần lạnh lùng, gần như chưa thấy cô ấy chủ động nói chuyện với người khác phái bao giờ.

Bây giờ thấy Tô Ngọc trò chuyện với Trần Dương vui vẻ như vậy thì sao anh ta có thể không tức chứ?

“Ngụy Minh Đông nhà họ Ngụy đến chúc thọ!” Lúc này, tiếng đón khách ngoài cửa vang lên.

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa theo bản năng.

Ngụy Minh Đông, mặc âu phục, đi giày da, tóc vuốt keo ngược ra sau, trông vô cùng tinh thần.

Trong tay anh ta cầm một cái hộp dài rảo bước đi tới.

“Là Minh Đông tới đấy à!” Bà Tô nhìn thấy Ngụy Minh Đông thì cười đến mức mắt cũng nheo hết lại.

Từ trước lúc chúc thọ Ngụy Minh Đông cũng đã tung tin sẽ chuẩn bị một món lễ vật lớn để cầu hôn Tô Diệu trong ngày đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô!

Có người nói món lễ vật lớn mà anh ta chuẩn bị sẽ được bà Tô vô cùng yêu thích, rốt cuộc là món lễ vật gì mà làm cho anh ta tự tin đến vậy?

Lòng tò mò của mọi người đều bị câu lên!

Ngụy Minh Đông đi tới trước mặt bà Tô, hơi cúi lưng lạy.

Hiện giờ mặc dù anh ta trông có vẻ sáng sủa, gọn gàng, thế nhưng trên thực tế đã đi vào bước đường cùng.

Anh ta dốc hết tiền trong túi để mua bộ âu phục này, phải xem buổi biểu diễn của mình đêm nay có thành công hay không vậy!

Nếu thành công, không chỉ được ôm người đẹp, mà còn có thể dựa vào nhà họ Tô để làm lại từ đầu!

Nếu thất bại, không, mình tuyệt đối không cho phép thất bại!

Ngụy Minh Đông hít sâu một hơi, nhìn bà Tô, nhấn từng câu từng chữ: “Thưa bà nội, Minh Đông có vài lời đã giữ trong lòng rất lâu, hôm nay, nhờ ngày vui là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nên cháu sẽ nói hết tất cả những điều giấu giếm trong lòng.”

“Thưa bà nội, cháu thích Tô Diệu, từ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy cháu đã thích em ấy rồi! Thế nhưng em ấy lại gả cho một kẻ vô dụng, kết hôn được hai năm rồi, nhưng toàn bộ thành phố Tây Xuyên vẫn đang chê cười cuộc hôn nhân này. Em ấy chỉ là một cô gái yếu đuối cần nơi nương tựa, em ấy đã chịu quá đủ rồi. Nhìn thấy em ấy chịu nhiều đau khổ như vậy cháu vô cùng đau lòng! Cháu hy vọng mình có thể gánh chịu tất cả thay cho em ấy, cháu xin bà nội, hãy gả Tô Diệu cho cháu!”

Nói đến phần sau, Ngụy Minh Đông gần như đã gào lên!

Oa!

Lời này quá trắng trợn, đây là định đạp thể diện của Trần Dương xuống đất để nghiền ép đây mà.

Nhất thời toàn bộ những người có mặt đều ồ lên rồi châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.

Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, cái cậu con rể vô dụng Trần Dương này không hề có địa vị thì có thể diện gì? Đắc tội thì cứ đắc tội thôi, lẽ nào Trần Dương còn dám phản kháng à?

“Vì người mình thích cháu tình nguyện giao ra tất cả mọi thứ của bản thân!” Ngụy Minh Đông thâm tình mà chân thành nói: “Diệu Diệu nói em ấy thích Thiên Không Chi Thành thì cháu đã bán đứt công ty, đặt cọc bằng hạng mục mà cháu và nhà họ Trần hợp tác làm ăn để vay tiền ngân hàng. Cuối cùng đã mua được Thiên Không Chi Thành mà em ấy yêu thích.”

Cái gì!

Không thể nào!

Ai nấy ở hiện trường đều kinh ngạc, vẻ mặt biến đổi, dồn dập nhìn về phía cổ của Tô Diệu.

Viên ngọc thạch xanh thẳm rạng rỡ dưới ánh đèn kia kết hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp của Tô Diệu làm cho người ta cảm thấy giống như một sự cao quý không thể xem nhẹ.

Hình ảnh này quá đẹp, đẹp tới mức người ta không thể dời mắt.

“Đây chính là ‘Thiên Không Chi Thành’ có giá hai mươi triệu đô la sao, thật sự quá đẹp…”

“Gọi nó là ‘Thiên Không Chi Thành’ thì quá mơ hồ, nó còn có một cái tên rất hay, đó là Trái Tim Mùa Thu!”

“Trái Tim Mùa Thu, cái tên này quá duy mỹ, hâm mộ quá! Nếu ai tặng cho tôi một sợi dây chuyền như thế thì tôi nhất định sẽ gả cho người đó!”

Không có người phụ nữ nào có thể chống lại sự mê hoặc của món quà như thế này, ngay cả nữ thần như Tô Ngọc, trong mắt cũng tràn đầy chấn động!

Đường Tĩnh và Tô Trường Hà cũng gật đầu lia lịa, con rể như Ngụy Minh Đông đúng là ước mong của bọn họ.

Đệch mợ, tên Ngụy Minh Đông này có bệnh à! Da mặt anh ta dày tới mức nào mà dám nói sợi dây chuyền này là anh ta mua chứ!

Rõ ràng sợi dây chuyền này là do anh tặng cho Tô Diệu.

Người vô liêm sỉ như thế này, cả đời Trần Dương thật sự hiếm thấy!

Sau một màn biểu diễn tình cảm, Ngụy Minh Đông lạy bà Tô một cái: “Thưa bà nội, cháu vô cùng xin lỗi khi đã nói ra những lời như vậy trong đại thọ bảy mươi tuổi của bà. Để bày tỏ lòng kính trọng của cháu với bà, cháu đặc biệt chuẩn bị cho bà một món quà lớn!”

Nói rồi, Ngụy Minh Đông mở hộp trong tay ra!

Trong hộp này đựng cái gì đây?

Tất cả mọi người không nhịn được mà xúm lại, muốn biết rõ thực hư.

Cuối cùng đã có người nhìn thấy rõ đồ ở trong hộp, người đó không nhịn được hô lên ngạc nhiên: “Trời ơi, đây… hóa ra là…”

“Là cái gì?”

Bà Tô cũng được người ở bên cạnh đỡ đi tới trước mặt Ngụy Minh Đông!

Trong hộp đặt một cuộn tranh, lúc này cuộn tranh đã được Ngụy Minh Đông chậm rãi mở ra, anh ta đắc ý nói: “Thưa bà nội, bức tranh này là bức ‘Xuân Sơn Bạn Lữ’ của Đường Bá Hổ, cháu đã bỏ giá cao để mua từ chỗ bạn của cháu. Cháu biết bà nội thích đồ cổ, bức tranh này chính là một chút lòng thành của cháu.”

Cái gì!?

“Xuân Sơn Bạn Lữ” của Đường Bá Hổ?

Không phải hai ngày trước đám Trương Lệ Nhân tặng bức tranh này cho mình hay sao?

Lẽ nào bức tranh bọn họ tặng cho mình là giả?

Không, chuyện này không thể nào, Trần Dương biết tính cách của bọn họ, tuyệt đối sẽ không đưa cho mình đồ giả.

Vậy, bút tích thật sự hiện đang ở trong tay mình, thế thì bức tranh trên tay anh ta chẳng phải là…
Chương 23: Đồ thật

"Ôi trời ơi, đây là tranh của Đường Bá Hổ!"

"Không thể nào!"

Nhờ có bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” của Tinh Gia, kể cả người không biết tranh chữ cổ cũng biết bức tranh này quý giá thế nào!

"Mau, lấy kính lão cho ta."

Đeo kính lão lên, bà Tô cúi người xuống, mắt không chớp lấy một cái, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.

Bức tranh này vẽ đẹp quá, đến bà Tô cũng không nỡ chạm vào nó.

"Bức tranh này là đồ thật!" Bà Tô kích động tới nỗi run rẩy.

"Để tôi xem một chút!" Tộc trưởng nhà họ Dư, Dư Hồng Minh đột nhiên chen vào, hào hứng nói: "Thật không ngờ lại có thể nhìn thấy tranh của Đường Bá Hổ ở đây, để tôi phân biệt xem đây là tranh thật hay tranh giả đây."

Nói rồi, ông ta bắt đầu tỉ mỉ quan sát bức tranh.

Chỉ một lát sau, Dư Hồng Minh giơ ngón tay cái lên, khen: "Bà Tô đúng là có phúc lớn, đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, không thể nghi ngờ."

Nghe lời khẳng định của tộc trưởng nhà họ Dư, bà Tô lập tức cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.

"Trước đây mới chỉ thấy nó trong phim của Tinh Gia, giờ được xem bút tích thật đúng là may mắn!"

"Phải đấy, đúng là mở mang tầm mắt!"

Ai nấy liên tục khen ngợi, bà Tô nghe mà mở cờ trong bụng.

"Không tệ, không tệ, không tệ!" Bà Tô nói liên tiếp bà từ "không tệ", sau đó mới thận trọng cất bức tranh đi. Bà quay sang nói với người giúp việc ở nhà họ Tô: "Mau cất bức tranh này đi, nhất định phải cầm nhẹ tay cất nhẹ tay, bức tranh này mà hư hỏng một chút thôi ta sẽ trừng phạt nghiêm khắc không tha!"

"Dạ."

Người giúp việc vội vàng gật đầu, đến miệng cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ hơi thở của bọn họ làm bẩn bức tranh.

Đây chính là bút tích thật của Đường Bá Hổ đấy, là bảo vật vô giá, làm hỏng bức tranh này thì có tự bán bọn họ đi cũng chẳng đền nổi.

Tô Diệu đứng ở một bên nhìn Ngụy Minh Đông với sắc mặt phức tạp, trong lòng không khỏi cảm động.

Anh ta bán công ty của anh ta, còn thế chấp hạng mục để vay tiền ngân hàng chỉ để mua cho cô một sợi dây chuyền.

Sau đó tới ngày sinh nhật của bà nội, anh ta còn chuẩn bị món quà lớn như vậy khiến Tô Diệu có chút không biết phải làm thế nào.

"Mọi người mau nhìn Trần Dương kìa." Đột nhiên Tô Hải chỉ vào Trần Dương rồi nói: "Mọi người mau nhìn kia, hắn ta cũng cầm một cái hộp, hắn ta cũng chuẩn bị quà cho bà nội cơ đấy!"

Ha ha, chiếc hộp đó trông đã tồi tàn lắm rồi, anh ta còn không ngại đem ra?

Không phải thứ ở bên trong cũng là phế phẩm đấy chứ?

Ha ha!

Mọi người cười nhạo châm chọc, ai nấy đều chờ xem Trần Dương mất mặt.

Sắc mặt Trần Dương có chút khó coi, anh không ngờ da mặt Ngụy Minh Đông lại dày tới như vậy, đem hàng nhái đến mà còn dám nói là bút tích thật của Đường Bá Hổ?

"Trần Dương, sao lại đờ người ra đó thế, là vì món quà của anh quá tồi tàn nên không thể mang ra được sao!"

"Cái hộp đó của anh không phải nhặt từ trong đống rác ra đấy chứ!"

"Ha ha, nói thẳng như vậy làm gì!"

"Ha ha ha..."

Đám người ếch ngồi đáy giếng này, cho dù anh lấy ra món quà gì thì bọn họ cũng sẽ chế giễu anh không chút lưu tình, đã vậy thì đừng xem nữa cho rồi.

"Hay là đừng xem nữa vậy!" Trần Dương xua tay nói.

"Đừng xem nữa? Sao có thể như vậy được chứ!" Tô Hải nhảy ra rồi nói: "Hôm nay tất cả mọi người nhà họ Tô đều tặng quà cho bà nội, sao mày có thể ngoại lệ được? Mặc dù chẳng bao lâu nữa vợ của mày sẽ bị người khác cướp mất nhưng hiện giờ mày vẫn là kẻ ở rể nhà họ Tô, còn không mau mở hộp ra, nói không chừng còn cứu vãn được một chút."

"Ha ha ha!"

Mọi người xung quanh ào ào cười lớn.

Sắc mặt Tô Diệu hết sức khó coi, cô có chút tức giận, rõ ràng cô đã sớm nói với anh rồi, bảo anh chuẩn bị quà cho cẩn thận. Vậy mà anh nhất quyết không nghe lời, lại trở thành trò cười cho mọi người một lần nữa!

"Còn nghĩ ngợi gì thế, ngồi xuống đi chứ!" Tô Diệu đi tới kéo tay Trần Dương, nhỏ giọng quở trách.

"Có phải mày bị điếc không vậy? Còn không mau vứt cái hộp tồi tàn mày nhặt trong đống rác đi?" Đường Tĩnh đùng đùng nổi giận quay sang hét lên với Trần Dương: "Cái thứ mất mặt như mày, còn không mau cút ra ngoài!"

"Ừm."

Trần Dương nhỏ giọng đáp, sau đó anh cầm hộp định đi ra ngoài.

Đột nhiên, Tô Hải nhảy tới cản trước mặt anh rồi giật cái hộp trong tay anh đi!

"Món quà mày cực khổ chuẩn bị tại sao lại phải vứt đi chứ, muốn vứt thì cũng phải để tao xem xong rồi hãy vứt!" Tô Hải hào hứng mở hộp ra.

Trong hộp lại là một bức tranh khác.

Tô Hải thô lỗ mở cuộn tranh ra, ngay khi cuộn tranh được mở ra toàn bộ đại sảnh đều trở nên yên lặng.

Đây...đây là tranh Bách Thọ!

Tranh Bách Thọ, nghĩa giống như tên, được tạo thành từ một trăm chữ thọ.

Những chữ thọ này có cách viết khác nhau, có chữ thể triện, chữ thể lệ, chữ thể khải, kiểu chữ khắc trên bia đá thời Ngụy, vân vân.

"Ha ha, còn tưởng là món quà gì, thì ra là vài chữ thọ!"

"Chẳng trách cậu ta không dám đem ra, thì ra đúng là thứ phế phẩm mà!"

Tô Hải ôm bụng cười ra nước mắt, anh ta quay sang nói với Trần Dương: "Có phải mày nghèo tới phát điên rồi không, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội, mày tặng mấy chữ vớ vẩn này là muốn vấy bẩn ai hả?"

"Đây không phải chữ vớ vẩn, đây là tranh Bách Thọ!"

"Ha ha, lại còn tranh Bách Thọ, mày dọa ai đấy hả?" Tô Hải lau nước mắt: "Có phải mày cho rằng tao chẳng biết gì cả không, tranh Bách Thọ thật đang được trưng bày trong viện bảo tàng, mày nói cho tao biết bức tranh Bách Thọ của mày ở đâu ra thế? Có phải mày tiện tay viết ra không?"

"Nhờ bạn bè tìm!" Trần Dương từ tốn đáp.

Anh vốn muốn tặng bức “Xuân Sơn Bạn Lữ”, nhưng dù sao bức tranh này cũng là quà của mấy người Chu Hữu Danh tặng anh. Đem tâm ý của bọn họ tặng cho người khác thì không ổn cho lắm.

Cho nên Trần Dương nhờ Trương Lệ Nhân giúp anh chọn một món quà.

Lần này, Trương Lệ Nhân đem bức tranh Bách Thọ này tới cho anh!

Nghe cô ấy nói, bức tranh Bách Thọ này do một nhà sưu tầm có tiếng trong nước bất đắc dĩ từ bỏ nó nhường lại cho.

Có người nói bức tranh Bách Thọ này được lưu truyền từ thời nhà Tống tới bây giờ, mặc dù không có ký hiệu của danh nhân nào nhưng về mặt nghệ thuật, có nói bức tranh này có giá trị cực lớn thì cũng chẳng hề phóng đại chút nào.

Ai cũng biết bức tranh “Bách Thọ” thời nhà Tống là quý giá nhất, ngoài những bức nằm trong tay các nhà sưu tập lớn, muốn xem được bút tích thật thì ngoài bản khắc ra cũng chỉ xem được ở viện bảo tàng mà thôi.

"Đến cái thứ phế liệu này mà cũng đi nhờ vả bạn bè sao?" Tô Hải nhịn cười nói: "Bạn bè của mày sống ở cái gầm cầu nào thế?"

"Bạn bè của tôi không sống ở gầm cầu, bọn họ là người kinh doanh!"

"Người kinh doanh à?" Cuối cùng Tô Hải cũng không nhịn được nữa mà cười lớn: "Vậy mày nói cho tao biết, mấy người bạn kinh doanh của mày bỏ ra bao nhiêu tiền mới mua được bức tranh chữ vớ vẩn này thế?"

"Không mua bằng tiền, chỉ cần mời cô ấy đi ăn vặt ở Sa Huyện là được!"

"Cái gì? Mời đi ăn ở Sa Huyện là được?" Tô Hải lại cười lớn: "Ôi, mày nói đùa đấy à, dù sao cũng phải mời người ta tới nhà hàng thì mới xứng đáng với thân phận người kinh doanh của bạn mày chứ!"

Ha ha ha, tất cả mọi người đều cười vang.

Trần Dương này đúng là một gã hề, để khách mời ở buổi đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô xem được một trò cười lớn như vậy.

Bà Tô nghiêm mặt, quát lớn: "Còn ra thể thống gì nữa, nhà họ Tô chúng ta có đứa con rể như cậu đúng là bất hạnh! Trước đây Diệu Diệu gả cho cậu tôi nên dùng mọi cách ngăn cản mới phải, bây giờ cậu phá hủy viên minh châu nhà họ Tô chúng ta thì thôi, lại còn khiến danh tiếng của nhà họ Tô trở thành trò cười! Người đâu, ném bức tranh chữ vớ vẩn này ra ngoài cho ta!"

"Vâng!"

Người giúp việc nhà họ Tô gật đầu, cầm hộp tranh lên rồi cuộn bức tranh Bách Thọ lại ném thẳng ra ngoài cửa.

Thấy cuộn tranh bị ném ra ngoài, Trần Dương lắc đầu, quay về chỗ ngồi của mình.

Bà Tô vốn đang cực kỳ vui vẻ nhưng lại bị Trần Dương làm loạn, chẳng thể vui vẻ nổi nữa.

"Để ta nói vài câu. Cảm ơn mọi người công việc bận rộn mà vẫn tới tham gia tiệc mừng thọ của ta, bà lão này cảm ơn mọi người. Còn một chuyện này, hôm nay có hai thanh niên khôi ngô tài giỏi đến nhà họ Tô chúng ta cầu hôn, trong lòng ta đã có dự định rồi, lát nữa sau khi kết thúc tiệc mừng thọ sẽ bàn bạc kỹ càng lại."

Nói xong, bà Tô vỗ tay một cái: "Hôm nay vì tiệc mừng thọ của bà lão này mà mọi người tiêu tốn không ít, ta cũng không thể keo kiệt được. Rượu ngon món ngon đã được chuẩn bị rồi, mời mọi người vào chỗ, nếm thử đồ ăn mà ta chuẩn bị kỹ lưỡng xem sao."

Vừa dứt lời, người giúp việc nhà họ Tô lần lượt nối nhau từ bên ngoài bước vào.

"Phật nhảy tường hảo hạng, tôm hùm Úc, bào ngư hai đầu Hồng Kông..."

Từng món ăn được bưng lên bàn, những món này đều rất nổi tiếng, giá tiền mỗi món không hề rẻ, cả một bàn đồ ăn thế này chỉ sợ là không ít hơn một trăm nghìn tệ đâu!

Trong lúc mọi người đang sửng sốt vì sự hào phóng của nhà họ Tô thì ở phía cửa có giọng nói truyền tới.

"Đại tiểu thư nhà họ Từ, Từ Tiểu Nhu tới chúc thọ!"
Chương 24: Thế gia đồ cổ

"Từ tiểu thư tới rồi, mau mời vào!" Bà Tô lập tức nói.

Nhà họ Từ là thế gia đồ cổ, quan hệ với nhà họ Tô cũng rất tốt.

Nếu không thì lần trước Từ Tiểu Nhu cũng không tới bữa tiệc mừng công của Tô Diệu.

Tô Diệu nhìn Từ Tiểu Nhu rồi mỉm cười, cô ấy đến thật đúng lúc, đúng lúc cô có thể nói Ngụy Minh Đông giúp Từ Tiểu Nhu mua một sợi dây chuyền "Thiên Không Chi Thành".

Từ Tiểu Nhu vừa bước vào cửa thì ánh mắt của tất cả những người đàn ông ở đây đều hướng về phía cô.

Cô ấy thật sự quá xinh đẹp, còn có vòng eo thon thả, đúng là không chịu nổi mà. Cặp đùi thon gọn đó, thật quyến rũ!

"Xin lỗi bà Tô, cháu bị tắc đường cho nên..." Từ Tiểu Nhu vừa bước vào vừa giải thích nhưng còn chưa nói hết câu thì cô đã dừng bước.

"Ồ, đây là..."

Từ Tiểu Nhu nhìn chiếc hộp tồi tàn và cuộn tranh đã bị mở ra một nửa dưới chân cô.

Từ Tiểu Nhu là ai chứ? Thiên kim đại tiểu thư của thế gia đồ cổ, người thừa kế hợp pháp số một của nhà họ Tô, có món đồ cổ gì mà cô chưa từng thấy!

Trực giác mách bảo cô rằng chiếc hộp nát và cuộn tranh này không hề bình thường.

"Từ tiểu thư, mau vào chỗ ngồi đi, không cần để ý tới thứ đồ bỏ đi trên mặt đất làm gì, tôi sẽ cho người giúp việc quét dọn!" Bà Tô mỉm cười nói.

Không, đây không phải đồ bỏ đi!

Nếu cô không nhìn nhầm thì hẳn là chiếc hộp này được làm từ gỗ tử đàn.

Nhìn bên ngoài thì có vẻ rất cũ nát nhưng nếu nhìn kỹ thì chi tiết điêu khắc trên chiếc hộp rất sống động, được chế tác rất kỹ lưỡng!

Chiếc hộp này vừa nhìn là biết đồ cổ, ít thì cũng phải đáng giá mấy trăm nghìn tệ!

Là người thừa kế của một thế gia đồ cổ, mang kính lúp theo người là biểu hiện của sự chuyên nghiệp bởi vì có thể sẽ cần dùng tới bất cứ lúc nào.

"Từ tiểu thư, cháu...đang làm gì thế?" Bà Tô sốt ruột: "Thứ trên mặt đất là đồ bỏ đi, làm bẩn tay cháu thì không ổn đâu."

Từ Tiểu Nhu không nói gì, cô dùng kính lúp xem kỹ cái hộp kia.

Khi nhìn thấy phù điêu được khắc bên ngoài chiếc hộp, Từ Tiểu Nhu hít vào một ngụm khí lạnh! Trên chiếc hộp hai tầng này điêu khắc một con rồng nhả ngọc!

Đúng là kỹ thuật thần kỳ!

Từ Tiểu Nhu càng xem càng hoảng sợ, đến hơi thở cũng trở nên dồn dập hẳn.

Lúc này Từ Tiểu Nhu nhìn thấy một con dấu khiến tim cô đập chậm mất nửa nhịp!

Trên trán cô bắt đầu đổ mồ hôi!

"Con dấu của Chu Do Hiệu!"

Trời ạ, thứ này do hoàng đế nhà Minh Chu Do Hiệu điêu khắc!

Ai mà không biết hoàng đế nhà Minh Chu Do Hiệu không yêu giang sơn cũng chẳng yêu mỹ nhân, chỉ thích nghề mộc, thậm chí người dân thời nhà Minh còn gọi ông ấy là "ông vua thợ mộc"!

Cái...cái hộp này vốn do Chu Do Hiệu điêu khắc, đây là bảo vật vô giá!

"Tổng giám đốc Từ, mời cô vào chỗ!"

Lúc này, Tô Hải đi tới cung kính nói: "Tổng giám đốc Từ, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!"

Từ Tiểu Nhu hít sâu một hơi, cất kính lúp đi rồi hỏi: "Cái hộp này...là ai đem tặng thế?"

"Không...không phải đâu, cái hộp nát này không phải quà!" Tô Hải lắc đầu lia lịa: "Tổng giám đốc Từ cô đừng hiểu lầm, những người ở đây đều là nhân vật có máu mặt, ai lại tặng thứ tồi tàn thế kia cơ chứ!"

Dù sao nhà họ Tô cũng là một gia tộc hạng ba, nếu ngay cả thứ tồi tàn này mà bọn họ cũng nhận thì chẳng phải sẽ bị người ta cười chết hay sao.

"Cô vào chỗ của mình trước đi, tôi sẽ cho người vứt thứ đồ bỏ đi này ra ngoài." Nói rồi Tô Hải cúi xuống cầm cái hộp lên định ném vào thùng rác.

"Đợi đã!"

Từ Tiểu Nhu không kiềm chế được mà đi tới giật chiếc hộp lại.

Cô đã xem kỹ rồi, món bảo bối này mà chẳng có ai nhận ra, lại còn coi nó là đồ bỏ đi, đúng là phí của.

Đợi đã, nếu chiếc hộp này quý giá như vậy, chẳng phải cuộn tranh trên đất kia...

Từ Tiểu Nhu cúi xuống nhặt cuộn tranh trên mặt đất lên, cô chậm rãi mở nó ra, ngay khi cuộn tranh vừa được mở ra Từ Tiểu Nhu đã kinh ngạc tới ngây người.

Đây...đây là tranh Bách Thọ thời nhà Tống!

Trời ạ, lại là một món bảo vật vô giá nữa!

Sao có thể có chuyện thế này cơ chứ!

Hộp đựng do hoàng đế Đại Minh tự tay điêu khắc, tranh Bách Thọ từ thời nhà Tống, tên khốn kiếp nào vứt chúng xuống đất vậy chứ, bảo bối quý giá thế này nhỡ bị sứt mẻ, rách nát thì đúng là thiệt hại lớn.

Mặc dù Chu Do Hiệu đam mê nghề mộc nhưng lại không hề có tác phẩm nào truyền lại đời sau, có thể nói là cái hộp này đã bổ sung vào phần thiếu sót ấy, cũng là bằng chứng chứng minh rằng hoàng đế Đại Minh Chu Do Hiệu yêu thích nghề làm mộc! Có thể nói nó vô giá.

Tranh Bách Thọ truyền từ thời nhà Tống tới nay cũng là báu vật hiếm thấy, năm xưa quý tộc triều đình, thư hương thế gia, đến cả bách tính thường dân cũng đều tự hào vì mình có một bức tranh Bách Thọ!

Thật không ngờ cô lại may mắn được nhìn thấy bức tranh Bách Thọ thời nhà Tống và hộp gỗ do hoàng đế Chu Do Hiệu tự tay điêu khắc.

Từ Tiểu Nhu kích động tới không kiềm chế nổi, cô dùng điện thoại di động chụp hình hai món đồ cổ lại, nếu cha cô xem được hình chụp hai món bảo vật này cha sẽ vui mừng thế nào đây!

Đối với bất kỳ người sưu tầm tầm bảo vật nào thì chiếc hộp và bức tranh Bách Thọ này đều là báu vật vô giá, đủ để coi là gia bảo đời đời truyền lại!

"Tổng giám đốc Từ, cô vứt cái hộp tồi tàn và bức tranh rách nát này đi, xem kìa tay cô cũng bị bẩn rồi!" Tô Hải nịnh nọt mỉm cười: "Thật ngại quá, để một chuyên gia giám định đồ cổ như cô giám định thứ đồ phế phẩm này, đúng là khiến cô chê cười rồi."

"Đồ bỏ đi?" Từ Tiểu Nhu nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Đây...không phải phế phẩm, cái hộp này, bức tranh này..."

"Cái hộp này là của tôi, bức tranh cũng là của tôi!" Trần Dương đứng dậy đi tới trước mặt Từ Tiểu Nhu, lấy lại hộp và tranh.

Hôm nay đúng là sinh nhật của bà Tô, nhưng đâu ai biết hôm nay cũng là sinh nhật của anh!

Món quà của anh không được chấp nhận, lại còn bị người ta chê cười rồi coi là phế phẩm vứt ra ngoài.

Nếu không phải do bọn họ quá xấu xa thì sao anh phải chịu oan ức thế này cơ chứ, món quà này không tặng thì thôi!

"Hai món đồ này là của anh sao?" Từ Tiểu Nhu nhìn Trần Dương, cô cảm thấy người này trông khá quen mắt.

Phải rồi, lần trước ở nhà hàng Vương Triều người nhường chỗ cho cô cũng là anh ta, anh ta chính là người ở rể nhà họ Tô!

"Không sai, tổng giám đốc Từ, hai thứ phế phẩm này đúng là của hắn ta!" Tô Hải chỉ vào Trần Dương rồi lớn tiếng: "Ngoài kẻ nghèo túng phế vật như hắn ra thì làm gì có ai không biết xấu hổ mà dùng phế phẩm làm quà tặng cơ chứ!"

"Ha ha, cứ coi như quà tôi tặng là phế phẩm thì cũng tốt hơn dạ minh châu nhân tạo của anh!" Trần Dương cười lạnh rồi nói: "Bà nội thương anh như thế vậy mà anh lại đem một viên ngọc nhân tạo vớ vẩn tặng cho bà, không thấy ngại sao? Hơn nữa viên ngọc anh tặng trông chói mắt thế kia chắc là dùng không ít chất hóa học có tính phóng xạ tạo thành đâu nhỉ!"

"Mày nói láo, viên ngọc này..."

"Được rồi, anh lừa được người khác nhưng không lừa được tôi đây." Trần Dương xua tay rồi nói: "Các người chê cái hộp và bức tranh này phải không? Được thôi, tôi lấy lại!"

Trần Dương cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi bỏ vào trong hộp.

Tô Hải sắp tức tới mức muốn phát nổ đến nơi, anh ta thẹn quá hóa giận mà nói: "Mày vu oan cho tao, mày đang ghen tị vì quà của tao tốt hơn quà của mày thì có, mày còn dám nói lung tung nữa có tin tao tìm người tới giết mày không!"

"Được rồi!" Bà Tô lên tiếng ngắt lời Tô Hải, nói: "Hôm nay là ngày tốt, không được làm loạn!"

"Hừ!" Tô Hải quay sang Trần Dương hừ một tiếng rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Từ Tiểu Nhu là khách quý, vốn nên ngồi ở chỗ dành cho khách quý nhưng cô lại đi theo Trần Dương, ngồi bên cạnh anh.

"Cô ơi, cháu ngồi ở đây được chứ?" Từ Tiểu Nhu mỉm cười hỏi Đường Tĩnh.

"Được chứ, đương nhiên là được rồi." Đường Tĩnh mỉm cười nói: "Trần Dương, nhường chỗ của cậu cho Từ tiểu thư đi!"

"Không không không, cô hiểu lầm rồi!" Từ Tiểu Nhu có chút lúng túng, cô mỉm cười nói: "Ý của cháu là, cháu có thể ngồi...bên cạnh anh ấy được không?"

Giọng nói của Từ Tiểu Nhu không lớn nhưng những người ngồi ở mấy bàn gần đó đều nghe rất rõ.

Chuyện gì thế này!

Nữ thần muốn ngồi bên cạnh một tên phế vật sao!

Những cô gái khác trốn anh ta còn chẳng kịp vậy mà Từ Tiểu Nhu lại chủ động yêu cầu được ngồi bên cạnh anh ta, chẳng lẽ trong chuyện này có bí mật gì đó không thể để người khác biết được hay sao?

Đường Tĩnh cũng ngạc nhiên.

Điều đầu tiên mà Đường Tĩnh nghĩ tới là Trần Dương vừa mới đắc tội với Từ Tiểu Nhu rồi.

"Từ Tiểu Thư, cậu ta là kẻ không có mắt, cháu đừng tức giận." Đường Tĩnh vội vàng nói: "Não cậu ta có vấn đề, nếu cậu ta có động chạm tới cháu thì cháu cũng đừng tính toán với cậu ta!"

"Cô à, cô hiểu lầm rồi!" Từ Tiểu Nhu mỉm cười nói: "Cháu muốn ngồi bên cạnh nói chuyện với anh ấy!"

Cô vừa nói dứt lời, tất cả mọi người liền xì xào!
Chương 25: Quyết đoán

Mẹ kiếp, có chuyện gì để nói với tên phế vật này cơ chứ!



Ngồi cùng cái tên mặc toàn đồ vỉa hè như này thì sẽ khiến bà ta mất giá tới mức nào chứ?



Đường Tĩnh sững sờ tại chỗ, chuyện quái gì đang diễn ra vậy?!



Bà ta chần chờ một hồi, sau đó gật đầu theo bản năng, đứng dậy nhường chỗ ngồi, máy móc ngồi ra hàng phía sau.



Lúc này Tô Diệu cũng không kìm lòng được, nhìn sang phía Trần Dương.



Vốn cô cho rằng Trần Dương là hạng vô dụng, cho rằng số mình khổ mới gặp phải một người đàn ông như vậy.



Hiện giờ Từ Tiểu Nhu chủ động yêu cầu ngồi ở bên cạnh anh ấy thì trong lòng cô lại mơ hồ sinh ra cảm giác khó chịu!



Trực giác của phụ nữ nói cho Tô Diệu biết Từ Tiểu Nhu chủ động ngồi bên Trần Dương là có mưu đồ khác.



Lúc này có ba người đẹp tuyệt trần ngồi ở xung quanh Trần Dương.



Từ Tiểu Nhu, Tô Diệu, Tô Ngọc!



Tất cả đàn ông ở xung quanh đều không kìm lòng nổi, liếc mắt nhìn sang phía bên này.



Biết phải làm sao chứ, do ba cô gái này xinh đẹp quá mức mà thôi.



Ba người ngồi cùng một bàn với nhau nhưng mỗi người đẹp một vẻ, không chia cao thấp, đúng là sắc đẹp cũng ăn được mà!



Từ Tiểu Nhu gạt mấy sợi tóc rối ra sau tay, nhẹ nhàng hỏi: “Chào anh… tôi là Từ Tiểu Nhu…”



Lời vừa ra tới bên miệng thì đã bị cô nuốt lại, cô phát hiện ra Trần Dương không thèm để ý tới cô!



Điều này khiến Từ Tiểu Nhu kiêu ngạo hơi tức giận, chính cô đã chủ động chào hỏi mà người đàn ông này không thèm nhìn cô một cái, chẳng lẽ mình xấu xí lắm sao?!



Điều này sao có thể xảy ra được? Cả thành phố Tây Xuyên có ai không biết cô chiêu nhà họ Từ có thể sánh với Tây Thi chứ!



Từ Tiểu Nhu là người cố chấp, nếu anh không để ý tới cô, vậy cô càng muốn nói chuyện với anh hơn.



Khi Từ Tiểu Nhu chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với Trần Dương thì bà Tô bưng một ly rượu đi về phía Tô Diệu.



Bà Tô tới mời rượu, cả bàn đều ngừng đũa, chuẩn bị đáp lễ.



Nhưng sự thật lại không phải là như vậy.



Bà Tô đè tay xuống, nói: “Mọi người tiếp tục ăn đi, tôi có chuyện cần nói với Diệu Diệu.”



Nghe vậy, những người khác tiếp tục động đũa, chỉ là mọi người không hẹn mà cùng ăn chậm lại, dựng thẳng đứng lỗ tai lên, hiển nhiên là đều tò mò muốn biết bà muốn nói chuyện gì.



“Diệu Diệu à, bà muốn nói với cháu một việc.” Bà Tô nói.



“Bà cứ nói đi ạ!” Tô Diệu đáp.



Bà Tô thở dài, nói: “Hôm nay là sinh nhật của bà, bà cũng không mong ước điều gì, điều bà muốn duy nhất chính là nhà họ Tô có thể phát triển lớn mạnh! Cháu có thể nhận lời bà, tới tập đoàn Huyễn Ngu thêm một lần nữa. Chỉ cần cháu ra mặt, chắc chắn Huyễn Ngu sẽ giao Lưu Nhị cho nhà chúng ta quản lý, vậy nhà họ Tô chúng ta sẽ có thể kiếm một khoản tiền lớn!”



“Chuyện này…”



Tô Diệu do dự!



Bà đã nói chuyện này ở trước mặt mọi người, nếu như mình không đồng ý vậy chẳng phải là không hiếu thuận hay sao?



Thế nhưng cô lại nghĩ tới chuyện bà giành toàn bộ công lao hợp tác với Huyễn Ngu lên đầu Tô Hải ở trước mặt người trong gia tộc, cô không thể tiếp nhận chuyện này được!



Tô Diệu trong lòng tối bời, không biết ma xui quỷ khiến như nào mà lại nhìn sang phía Trần Dương!



Trước đó anh ấy từng nói với cô là không được nhận lời bà, đi tới Huyễn Ngu…



Trần Dương và Tô Diệu liếc nhìn nhau, lắc đầu!



Quả nhiên anh ấy vẫn không để cho cô tới bàn chuyện!



Nếu như nghe lời anh ấy, từ chối bà trước mặt mọi người, vậy chẳng phải là sẽ khiến bà mất mặt hay sao? Trong thời gian ngắn cô do dự không thể đưa ra quyết định được!



“Mẹ nói gì vậy chứ, cứ giao chuyện này cho Diệu Diệu, con bé nhất định sẽ lấy được hạng mục lần này.” Đường Tĩnh chớp thời cơ, đang ngồi ở sau đứng bật dậy.



“Vậy thì tốt!” Bà Tô cười tươi đáp.



Thấy chuyện này sắp kết thúc, Trần Dương ngồi ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy.



“Không được!”



Anh quả quyết từ chối, thái độ cứng rắn vô cùng!



“Nào có lý như vậy chứ!” Trần Dương lạnh lùng nói: “Trước đó Tô Diệu tới Huyễn Ngu bàn chuyện hợp tác, sau khi bàn bạc xong, toàn bộ công lao lại bị Tô Hải cướp đi! Hiện giờ Huyễn Ngu không chấp nhận Tô Hải thì lại tới tìm vợ cháu, vậy có phải là bắt nạt người ta quá hay không?”



“Cậu… cậu là đồ khốn kiếp…” Bà Tô chỉ vào Trần Dương, tức giận tới mức tay run run.



Lúc này ánh mắt người nhà họ Tô nhìn về phía Trần Dương như đang nhìn một tên ngu xuẩn vậy!



Chẳng lẽ anh ta không hiểu được địa vị của mình ở trong nhà họ Tô hay sao?



Chỉ là một thằng con rể được ăn uống miễn phí mà cũng dám phát ngôn bừa bãi ở nơi này sao?



Nói khó nghe một chút thì Trần Dương không bằng cả một con chó của nhà họ Tô.



“Mẹ kiếp, mày dám bất kính với bà nội, mày muốn chết rồi hả?!” Tô Hải hét lớn một tiếng, từ bên cạnh xông tới, hung hăng nói: “Mày là cái thá gì? Mày chỉ là một con chó của nhà họ Tô mà cũng dám sủa loạn với chủ nhân, có tin là tao đập vỡ mõm mày hay không?”



Vừa dứt lời, Tô Hải đấm thẳng tới!



Anh ta gần như đã dồn hết sức bình sinh vào cú đấm này.



Từ nhỏ bà Tô đã cưng chiều Tô Hải, dẫn tới tính cách công tử bột của Tô Hải rất bá đạo, lúc đi học đã thường xuyên kéo bè kết đảng đánh nhau, nổi tiếng là người thích gây sự.



Sau khi lớn lên đi làm trở thành người có tiền thì còn tập hợp một đám người, có quen biết không ít đại ca ngoài xã hội!



“Đừng nhìn nữa, Trần Dương xong rồi, chuẩn bị gọi xe cấp cứu đi!”



“Chao ôi, muốn trách thì chỉ có thể trách anh ta chọc vào Tô Hải, có ai mà không biết anh ta rất có hiếu với bà nội chứ!”



“Đây chính là hậu quả của mấy thằng gở mồm, bị đánh cũng không ai ra ngăn cản.”



Mọi người nhao nhao lắc đầu, dưới một cú đấm này, chỉ e dù là một con trâu cũng sẽ bị đánh chết.



Cú đấm này đánh lên trên người Trần Dương, anh ta không mất nửa cái mạng mới là lạ!



Con ngươi Trần Dương co lại, nhìn nắm đấm càng ngày càng gần, mặt không cảm xúc, anh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích!



“Bịch!”



Cú đấm nện mạnh lên trên cơ thể của Trần Dương.



“Anh bị ngốc đó hả, sao đứng nguyên tại đó làm gì?” Tô Diệu tức giận tới mức dậm chân, tại sao mình phải quan tâm tới tên phế vật này, cứ để anh ta bị đánh chết cho rồi.



“Vợ ơi, anh không sao, anh ta không thể làm anh bị thương được đâu.” Trần Dương nhìn vẻ chỉ sốt ruột của Tô Diệu, trong lòng cảm thấy ấm áp.



“Chỉ với chút bản lĩnh đó mà cũng dám bố đời với người khác sao?” Trần Dương bĩu môi, với mấy đòn được đám lưu manh đầu đường xó chợ dùng để đánh nhau mà muốn khiến mình bị thương, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.



Dựa theo lời tổ tiên dặn dạy, con cháu nhà họ Tần từ sáu tuổi đã bắt đầu rèn luyện thân thể!



Năm sáu tuổi, Trần Dương đã bắt đầu học Bát Cực Quyền, đồng thời bái truyền nhân đời thứ mười của Bát Cực Quyền là Ngô Chuẩn làm sư phụ!



Lấy một địch mười thì không dám nói, nhưng hai ba người đàn ông cao lớn bình thường không thể tới gần anh nổi.



Tô Hải thấy Trần Dương ăn trọn một cú đấm của mình mà không hề ngã xuống kêu gào thảm thiết, ngược lại còn lên tiếng giễu cợt mình, khiến anh ta cảm thấy mất sạch thể diện. Tô Hải hét lớn một tiếng, tung cú đá thăm dò.



Trần Dương sớm đã phòng bị, ngay khi Tô Hải vừa đưa chân lên đã nhấc chân đá vào đầu gối của anh ta.



“Á…”



Tô Hải ôm đầu gối, kêu la thảm thiết!



Anh ta cảm thấy chân mình không còn thuộc về mình nữa, đau đớn, tê dại, nhức nhối, không có chút sức lực gì.



“Chân của tôi, tôi gãy chân rồi, tôi bị gãy chân rồi!”



Tô Hải ngã lăn ra đất, gào lớn.



Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?



Sao Tô Hải lại đột nhiên ngã lăn ra đất, gào thét vậy?



Tất cả mọi người trợn tròn cả mắt, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy rõ hành động của Trần Dương.



Đây… đây chính là tên Trần Dương tới nhà họ Tô để ăn chờ uống chực? Không ai ngờ anh ta lại giỏi đánh nhau như vậy!



“Trần Dương… Mày dám đánh trả, mày nhất định phải chết!” Tô Hải đau đớn đến nỗi gương mặt trở nên vặn vẹo, lúc này trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là chơi chết Trần Dương.



Anh ta rút điện thoại di động ra, cũng không rõ là gọi cho ai, chỉ nghe thấy anh ta hô lớn: “Đại ca, mau dẫn theo hai xe người tới nhà họ Tô, nhớ rõ là trang viên nhà họ Tô, bảo các anh em mang hàng nóng theo nhé!”



Sau khi cúp điện thoại, Tô Hải quát lớn với người làm đứng cạnh đó: “Mù hả, còn không mau tới đỡ tôi dậy!”



Người làm vội vàng tới đỡ anh ta.



Tô Hải nhìn Trần Dương, nghiến răng ken két: “Mày cứ chờ đó cho tao, hôm nay không chơi chết mày thì chữ Tô của tao sẽ viết ngược!”



Tất cả mọi người nhìn Trần Dương với vẻ đồng tình, đắc tội với ai không được mà lại đi đắc tội với Tô hải cơ chứ.



Có ai không biết Tô Hải là người có thù tất báo, chọc anh ta nổi giận, sau này còn sống yên lành được sao?



Chuyện này không liên quan gì với họ, bọn họ chỉ cần ngồi trên cao xem hết vở kịch hay này mà thôi.



“Ha ha…” Trần Dương cười lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh ta, quay đầu nhìn sang phía bà Tô: “Bà ơi, cháu vẫn nói vậy mà thôi, chuyện này quá bất công với Tô Diệu, bà bảo người khác tới công ty Huyễn Ngu để đàm phán đi!”



“Cậu… cậu là cái thá gì hả?” Bà Tô tức giận tới run rẩy: “Cậu dựa vào đâu mà ra quyết định thay Diệu Diệu!”



Trần Dương mạnh mẽ khẳng định: “Dựa vào việc cháu là chồng của cô ấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom