-
Chương 216-220
Chương 216: Dược Lực Hóa Âm
“Thật là nực cười quá đi, một thằng học nghề cỏn con, vắt mũi chưa sạch, mau cút xuống đây đi, đừng làm mất mặt thêm nữa! Những người khác họ cũng xong hết rồi, còn ở trên đó mà giả thần giả quỷ hả! Mày không sợ làm trò cười hay sao!”, Tào Bảo hô lớn về phía Trần Dương.
“Ha ha, đúng là nực cười, theo như tôi thấy, thằng nhãi này chỉ giỏi lòe thiên hạ!”, lúc này Sở Thâm cũng hô lên: “Mau cút xuống đi, đừng làm mất mặt cô giáo Ôn!”
“Mau cút xuống!”
“Cút xuống đi…”
Một số người quen biết Trần Dương đều nối nhau hô lớn.
“Tào Bảo, anh im miệng đi được không?”, tâm trạng Vu Lan lúc này hết sức không vui, nhất là sau khi nghe được những lời người nhà họ Trần nói, những lời đó, cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô ấy, dù có thể nào cô ấy cũng không tin đó là sự thật.
“Lan Lan, sao em cứ nằng nặc bênh cái thằng chạn vương đó thế, rốt cuộc ai mới là bạn trai của em hả!”, Tào Bảo tức giận, đã đến nước này rồi mà Vu Lan vẫn bênh Trần Dương chằm chặp.
“Chúng ta đã chia…”
“Đã hết giờ!”
Vu Lan vừa định nói “Chúng ta đã chia tay rồi”, thì tiếng của MC dẫn chương trình cắt đứt giọng nói của cô ấy.
Tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về bàn số 88.
“Keng!”
Vào khoảnh khắc người dẫn chương trình tuyên bố hết giờ thì Trần Dương cũng tắt lửa, rung chuông.
Thời gian vừa vặn!
Trong giây lát, toàn bộ quảng trường trở nên yên tĩnh không tiếng động!
Mẹ khỉ, thằng nhãi này đã gõ chuông sao, không lẽ hắn đã sắc xong?
Ôn Nhu tim đập chân run, cô ấy vừa ngạc nhiên, vui mừng nhưng cũng lo lắng, chẳng lẽ Trần Dương đã sắc xong thật?
Vừa rồi Trần Dương đã chọn lấy 30 vị thuốc, cô ấy cũng không ôm nhiều hy vọng, như cô ấy cũng mới chỉ dám dùng đến 15 vị.
Dược Lực để có thể dung hợp 30 vị thuốc, chả khác nào chuyện nằm mơ mới dám nghĩ tới?
Nhưng dáng vẻ của Trần Dương thì lại vô cùng tự tin, khiến cô ấy không tin không được.
Trần Dương nhìn về phía Ôn Nhu để muốn cô ấy thả lỏng, sau đó anh chậm rãi từng bước bê vạc sắc thuốc đến trước hội đồng giám khảo.
Lúc này, nữ MC vội vàng đem micro qua, Trần Dương nhận lấy micro nói: “Kính chào các vị giám khảo, tôi tên là Trần Dương, là học trò của thầy chế thuốc số 88, lần này tôi chế Tẩy Tuỷ Thang!”
“Cái gì? Tẩy Tuỷ Thang!”
“Cút xuống cho tôi, cậu ở đây ăn nói lăng nhăng gì thế!”, lúc này trưởng lão phái Hoa Sơn Hà Bất Bình đứng dậy mắng: “Cậu có biết thuốc Tẩy Tuỷ Thang là loại thuốc cấp bậc nào không hả, làm sao một tên học nghề tép riu như cậu có thể chế ra được?”
“Đương nhiên là tôi biết!”, Trần Dương cười nói: “Để chế ra được Tẩy Tuỷ Thang cần đến 36 vị dược liệu quý hiếm!”
“Như này đi, xin mọi người hãy xem đây!”, vừa nói Trần Dương vừa mở nắp vạc ra.
Uỳnh!
Ngay khi Trần Dương mở nắp vạc ra, từ trong vạc phát ra một âm thanh lớn!
Sau đó là một mùi thơm nồng nàn gấp mười lần so với Ngộ Đạo Thang bay đi khắp nơi, khiến cho tinh thần ai nấy ngửi thấy đều sảng khoái gấp trăm lần.
“Mọi người mau nhìn kìa, đó là cái gì!”
Chợt có người hét lên kinh hãi, lập tức ai nấy đều nhìn về phía trên đầu của ban giám khảo.
Trời ạ!
Lúc này nhất thời tạo nên một làn sóng lớn!
Không biết từ khi nào trên bầu trời xuất hiện một người giống như Phật Tổ, nhưng kỳ lạ nhất là, trong tay Phật Tổ còn có chuỗi tràng hạt, trong miệng còn niệm kinh.
Trong giây lát, mọi người tựa như nghe được tiếng niệm Phật.
“Chuyện…chuyện này sao có thể!”
“Không, không thể nào!”
“Trời ạ, đây chính là Dược Lực Hóa Âm!”
Trong nháy mắt, Ôn Nhu đột nhiên trợn tròn hai mắt, cô ấy lấy tay bịt miệng lại.
Chuyện…chuyện này sao có thể!
Dược Lực Hóa Âm, đây chính là Dược Lực Hóa Âm!
Sau khi biết Trần Dương luyện Tẩy Tủy Thang, cô ấy đã đủ giật mình, giờ còn tận mắt nhìn thấy Dược Lực Hóa Âm, đây chính là cảnh giới mà cô ấy nằm mơ cũng muốn đạt được!
Lúc này, hai người Trương Túc Thanh và Quách Dao cũng không tin vào mắt mình, tên…tên nhãi này mạnh quá đi.
Dược Lực Hóa m, điều này có nghĩa là Dược Lực ít nhất đã đạt đến chín tầng!
Mấu chốt là Tẩy Tủy Thang là một loại thuốc cao cấp, để chế ra được thì cần khoảng 36 vị thuốc. Sau đó sắc 36 vị thuốc đó lại với nhau, tuy nhiên để đạt đến độ dung hòa cao như vậy, thì quả thật đáng kinh ngạc!
Thêm vào đó, tác dụng lớn nhất của Tẩy Tủy Thang chính là tẩy tủy phạt gân, giúp cho những người bình thường dù không có tài năng thiên phú cũng sẽ có được khả năng tu luyện thiên phú!
Lúc này, ngay cả các vị giám khảo ngồi đây cũng đều bị một phen kinh hãi!
Vừa rồi còn có người giễu cợt anh, nhưng trong nháy mắt thế cờ đã được xoay chuyển hẳn, đúng là màn lật kèo ngoạn mục.
Đặc biệt là Hà Bất Bình, lúc này mặt ông ta đang bừng bừng.
“Không lý nào, chuyện này có thể xảy ra được, thằng nhãi này sao lại biết chế thuốc?”, Tào Bảo không tin vào mắt mình nói.
Không riêng gì Tào Bảo, đám người Sở Thâm cũng đần mặt ra.
Còn Vu Lan thì cảm thấy vô cùng rối, lần trước ở trên vịnh Tây Loan, Trần Dương đã ta tay luyện đan cứu Tống Huyên, nhưng cô ấy chỉ coi chuyện lần đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Còn lần này thì sao?
Không thể nào lại là một sự trùng hợp nữa được cả?
Cô ấy thân là đại sư tỷ phái Nga My, nên cô ấy hiểu rõ được độ khó của việc chế thuốc.
Lúc này trong lòng cô ấy thực sự rối bời: “Trần Dương, liệu có phải thực sự anh ấy đã làm nhục em dâu của mình?”
Lúc này những người đến xem phía dưới khán đài cũng nháo nhào lên.
Cho dù bọn họ không hiểu được sự lợi hại của Tẩy Tủy Thang!
Nhưng họ hiểu rằng bài thuốc mà Trần Dương sắc nhất định là rất khó.
Mẹ khỉ, thằng nhãi này nó học nghề của ai ấy chứ, rõ ràng là phải đạt đến độ bậc thầy chế thuốc!
Lúc nãy thanh niên “biết bay” kia mới có tạo ra mấy chục bông sen, mà đây tên Trần Dương này còn lợi hại đến mức mời được cả Phật Tổ đến.
Hơn nữa Phật Tổ còn phát ra âm thanh, điều này quả thực vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ!
Cho nên bọn họ nhận định, lần này Trần Dương nhất định đoạt giải nhất.
Tuy nhiên ngay lúc này lại xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới.
Thích Không đại sư phái Thiếu Lâm đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Dương.
Trời!
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Trần Dương.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Thích Không đại sư muốn làm gì?
Thích Không đại sư nhìn Trần Dương một cái, ông ấy không nói gì, xoay đầu quan sát thật kỹ Tẩy Tủy Thang của Trần Dương.
Lát sau, ông ấy ngẩng đầu lên, nói với Trần Dương: “Tẩy Tủy Thang của cậu sai rồi, có vấn đề, Tẩy Tuỷ Thang mà phái Thiếu Lâm ghi chép lại có màu vàng, nhưng cậu lại sắc ra màu đỏ, không đúng!”
“A di đà phật”, Thích Không đại sư niệm một câu rồi nói tiếp: “Lão nạp nói vậy cậu nhất định sẽ không phục, nhưng lão nạp nói cho cậu biết, Tẩy Tủy Thang này là Sư tổ phái Thiếu Lâm nghiên cứu ra, cho nên tôi có quyền lên tiếng! Thuốc này của cậu nêú như ai uống phải, không chỉ không có tác dụng tẩy tủy phạt gân, ngược lại còn khiến bế tắc gân mạch, vậy nên tôi phải đứng đây nói ra sự thật này, tránh để cậu hại người!”
Thích Không đại sư không nói quá lớn, nhưng ai nấy đều nghe thấy rõ!
Thích Không đại sư dứt lời, Thanh Liên đạo trưởng, Nhất Kiếm cùng với mấy vị giám khảo đều gật đầu đồng ý.
Thực ra thì lúc nãy khi Trần Dương mở nắp vạc ra, cũng khiến bọn họ kinh hãi một phen.
Dược Lực Hóa Âm, chỉ dành cho đại sư chế thuốc cao cấp thôi!
Sau khi nghe được những lời của Thích Không đại sư, ai nấy đều tin sái cổ.
Thích Không đại sư đức cao vọng trọng, tuyệt đối không thể mang danh dự hàng trăm hàng nghìn năm của phái Thiếu Lâm ra đùa được, huống hồ đây còn là bài thuốc mà Sư tổ phái Thiếu Lâm nghiên cứu ra, vậy nên không ai nghi ngờ hết.
Lúc này, đột nhiên Tần Uyển Đồng đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Dương nói: “Thích Không đại sư nói đúng, màu của Tẩy Tủy Kinh là màu vàng, vậy nên thuốc mà cậu sắc ra không những không có hiệu quả, ngược lại còn có độc! Thích Không đại sư là bậc tiền bối đức cao vọng trọng, ông ấy chỉ ra cho cậu vấn đề, cậu phải cảm thấy biết ơn, không được cảm thấy thù hận!”
Tần Uyển Đồng thân là Hội trưởng hiệp hội y học cổ, vậy nên lời nói của cô ta rất có trọng lượng.
Chỉ một câu kết luận thôi mà đã khiến thuốc mà Trần Dương sắc ra biến thành thuốc hỏng.
Nhất là câu cuối cùng cô ta nói ra, không chỉ là để bênh vực Thích Không đại sư, mà còn là một lời cảnh tỉnh Trần Dương.
Trần Dương nhíu mày không nói gì.
Trong “Thiên Kim Dược Phương” có ghi rõ rằng, Tẩy Tủy Thang sẽ sắc như vậy, mỗi bước anh làm đều hoàn toàn giống.
Làm sao có thể thất bại được!
Nghe được những lời của Tần Uyển Đồng, Trương Túc Thanh bỗng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta còn đang lo để tuột mất chức vô địch, giờ nghĩ lại thì cái gì là của mình thì vẫn sẽ thuộc về mình!
Người cảm thấy thất vọng nhất là Ôn Nhu, vốn dĩ cô ấy vẫn tưởng rằng Trần Dương sắc ra Tẩy Tủy Thang, nhưng ai mà ngờ được lại bị hỏng.
Cảm giác này giống như trèo cao rồi lại ngã đau, khó chịu vô cùng.
Lúc này đám người xem phía dưới đều cười ầm lên!
Ha ha ha, đúng là chuyện cười !
Làm rình rang lên rồi cuối cùng thì ra là thất bại.
Trời lại còn Phật Tổ với chả Phật Âm, làm bọn họ cứ tưởng là Phật Tổ giáng thế thật.
Đám người Tào Bảo thở phào nhẹ nhõm, chợt hắn nói với Vu Lan: “Lan Lan, em xem, anh đã nói rồi, cái thằng chạn vương này làm sao mà biết chế thuốc được? Đúng là chỉ lòe thiên hạ”.
Mẹ nhà nó chứ, vừa rồi làm mình hú vía, lại còn tưởng là hắn có bản lĩnh chế ra được thần dược thật.
Tần Uyển Đồng sau khi nhận xét xong thì quay về vị trí của mình, từ từ ngồi xuống, tiếp theo chương trình là màn công bố kết quả thi.
Cô MC mặt đầy vui vẻ nói: “Sau đây chính là thời khắc mọi người mong đợi nhất! Xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng Hội trưởng hiệp hội cổ y, Tần Uyển Đồng lên công bố kết quả cuộc thi hôm nay”.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang trời.
Trong tiếng vỗ tay vang trời ấy Tần Uyển Đồng cầm micro tiến về giữa khán đài.
Cô ta nhìn một vòng rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi xin tuyên bố, quán quân của cuộc thi ngày hôm nay thuộc về Trương Túc Thanh phái Võ Đang”.
“Tuyệt!”
Tiếng vỗ tay ran trời, vang khắp nơi!
Tiếng vỗ tay dài đến 3,4 phút. Lúc này Tần Uyển Đồng mới công bố tiếp: “Á quân, là Quách Dao phái Nga My”.
Bốp bốp bốp!
Vì á quân là một cô gái xinh đẹp nên tiếng vỗ tay càng lớn hơn!
“Tiếp theo giải ba là Văn Viễn tiểu sư phụ của phái Thiếu Lâm!”
Trời, cái tên tiểu hòa thượng Văn Viễn này chỉ chế loại Phục Nguyên Thang tầm thường, vẻn vẹn mười vị thuốc, còn chưa đạt đến mức Dược Lực Hóa Khí thấp nhất luôn.
Vậy mà cũng đạt được giải ba, Trần Dương cũng hết nói.
Anh cũng không tin là mình thất bại, dẫu sao thì còn đạt đến Dược Lực Hóa Âm rồi cơ mà, nếu thất bại thật thì sao có thể xảy ra hiện tượng thần kỳ đó được.
Nếu thực sự anh không thể nào chế thất bại, vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là Thích Không đại sư và Tần Uyển Đồng đã đánh giá sai.
Chương 217: Tôi thích anh ấy đấy
Trần Dương rất chắc chắn, hai người hẳn là đã chấm sai rồi.
Lúc này Ôn Nhu từ bên cạnh đi tới, nói với anh: "Trần Dương, không sao, tôi xin nhận tấm lòng của cậu...”
Mặc dù Ôn Nhu rất thất vọng vì đã thua trong lần thi đấu này, nhưng Trần Dương đã có lòng tốt muốn giúp cô ấy nên cô ấy không thể trách anh được!
Thấy cô giáo không trách mình, Trần Dương cảm thấy thoái mái hơn đôi chút.
Cô giáo Ôn quả là người dịu dàng.
Trần Dương cười, đang định lên tiếng, thì lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một luồng khí lạnh.
Từ khi Trần Dương đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, linh cảm của anh đã được nâng cao lên rất nhiều.
Ngay khi vừa quay đầu lại, anh đã thấy Thanh Uyển sư thái của phái Nga My đang đứng lên từ băng ghế của giám khảo.
Một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Dương, cơ thể ngập tràn sát khí.
Vừa nãy khi cuộc thi đang diễn ra, Thanh Uyển sư thái đã nghĩ thông suốt rồi, đợi sau khi cuộc thi kết thúc, cô ta nhất định phải tự tay giải quyết tên dâm tặc này!
Chưa kể đến việc tên dâm tặc này làm nhục em dâu của mình, hắn lại còn lừa gạt Vu Lan, điều đáng ghét nhất là hắn vẫn ngang nhiên đến để tham gia cuộc thi thầy chế thuốc.
Nhưng cô ta không ngờ rằng giữa trận đấu, người học việc của thầy chế chuốc số 88, Trần Dương lại thế chỗ của thầy mình để chế thuốc.
Thầy chế thuốc số 88 cũng là một người đẹp, sợ rằng cũng đã bị tên dâm tặc này lừa cướp mất trinh tiết rồi, bằng không sao cô ta có thể để Trần Dương làm thay mình như thế!
Thằng không bằng cầm thú này, nếu còn để cho hắn tiếp tục sống, chẳng phải sẽ có thêm nhiều cô gái bị hắn làm hại sao?
Lúc này Trần Dương không biết Thanh Uyển sư thái đã tưởng tượng anh thành một con yêu quái ghê tởm.
Trần Dương ngẩn ra, anh không hề quen biết Thanh Uyển sư thái này, sao cô ta lại nhìn mình với vẻ mặt đằng đằng sát khí như vậy?
"Dâm tặc!"
Thanh Uyển sư thái hét lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng, cô ta nhảy ra khỏi ghế giám khảo, lạnh lùng nhìn Trần Dương nói: “Trần Dương, cậu làm nhục em dâu, quyến rũ đại sư tỷ phái Nga My, Vu Lan, còn dám câu kết với thầy mình ngang nhiên xuất hiện ở cuộc thi thầy chế thuốc, Thanh Uyển đây sẽ không để kẻ cầm thú như cậu sống sót, nay tôi sẽ thay trời hành đạo!"
Chết tiệt.
Nghe những gì Thanh Uyển sư thái nói, Trần Dương sốc nặng!
Cái gì?
Anh làm nhục em dâu khi nào? Dụ dỗ Vu Lan khi nào?
Còn nữa, anh… anh câu kết với Ôn Nhu khi nào!
“Sư thái, cho dù cô có là người có ví trị cao trong phái Nga My đi chăng nữa, cũng không thể ngậm máu phun người như thế chứ?”, Trần Dương cũng có chút tức giận.
Người phụ nữ này bị điên à?!
Trông thì rõ là xinh đẹp thế mà lại đi đổ tiếng xấu cho người khác?
Lúc này, Vu Lan ở trên khán đài cũng kinh ngạc!
Đầu Tào Bảo ong ong như bị sét đánh!
Mặt hắn ngay lập tức từ trắng chuyển đỏ rồi lại từ đỏ chuyển đen, gân xanh nổi rần rần trên cổ hắn, hắn nắm chặt lấy bờ vai của Vu Lan, hét lớn: “Con tiện nhân này, mày biết rõ là tao thích mày thế mà mày lại lên giường với Trần Dương sau lưng tao!"
Tào Bảo điên rồi, hoàn toàn phát điên rồi!
Vị hôn thê của hắn thực sự đã ngoại tình với thằng ở rể, còn bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người, từ nay về sau, Tào Bảo hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lúc này, Sở Thâm và đám người bên cạnh Tào Bảo cũng há hốc mồm vì kinh ngạc!
Ôi trời ơi, Vu Lan ... và Trần Dương ...
Hành động của Tào Bảo đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về đó, nhiều người nhìn Tào Bảo với vẻ thương cảm, nhưng đa số đều là nhạo báng, chế giễu.
“Tào Bảo, đau tôi!”, Vu Lan giãy dụa muốn thoát khỏi Tào Bảo, nhưng Tào Bảo lúc này sắp phát điên rồi!
"Tiện nhân, con tiện nhân, tao đã thắc mắc là tại sao khi tao cầu hôn mày, mày lại không đồng ý, hóa ra mày đã tằng tịu với nó sau lưng tao, đôi gian phu dâm phụ chúng mày...”
"Bốp!"
Vu Lan giơ tay tát vào mặt Tào Bảo một cái: "Anh im mồm cho tôi!"
Vu Lan gần như phát điên, cô ấy không ngờ Thanh Uyển sư thái lại nói những lời như vậy, làm như vậy không phải là sẽ hủy hoại thanh danh của cô ấy sao?
Cô ấy ngủ với Trần Dương khi nào? Tại sao cô ấy lại không biết?
Còn Tào Bảo, thằng ngu này, bây giờ đã phát điên rồi, bây giờ cô ấy có trăm miệng cũng không biện bạch được!
“Tao không đấy!”, Tào Bảo phát điên: “Thảo nào mày hết lần này đến lần khác bao che cho hắn, hóa ra chúng mày cùng một giuộc cả, con đĩ này, tao đã quá mù quáng khi chạy theo mày nên hôm nay mới thấy rõ được bộ mặt thật của mày”.
“Anh… anh đang nói cái gì vậy?”, cơ thể mỏng manh của Vu Lan run lên, nước mắt lưng tròng!
"Sao? Lại chối đi?", Tào Bảo giễu cợt nói: “Mày gần gũi với Trần Dương bao nhiêu lần trước mặt tao, có cần tao phải nói ra không? Con đàn bà lăng loàn!"
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mới đây, Tào Bảo cảm thấy mình đã hiểu ra ngay lập tức, hắn cảm thấy bản thân thật sự quá ngu ngốc, sao không nhìn ra gian tình của hai người này sớm hơn cơ chứ!
"Anh...”
Lúc này Vu Lan không kìm được nữa, nước mắt cô ấy chảy dài, làm nhòe đi những gì trước mắt!
Giờ phút này, con tim Vu Lan đã chết hẳn rồi!
Cô ấy lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, anh nói đúng ... tôi ... thích Trần Dương!"
Sau đó, Vu Lan giãy ra và tiến về phía Trần Dương trên sân khấu!
Đồng thời, lúc này, Ôn Nhu cũng ngẩn ra!
Chuyện gì thế.
Cô ấy qua lại với Trần Dương khi nào?
"Không ... không phải như mọi người nghĩ đâu, Trần Dương là học trò của tôi, còn tôi là giáo viên của cậu ta ... không phải như mọi người nghĩ đâu!"
Cô ấy cố gắng giải thích cho mọi người xung quanh hiểu, nhưng cô càng giải thích thì họ càng không tin.
"Trần Dương ...”, Vu Lan bước lên sân khấu và gọi tên Trần Dương.
Trần Dương đột ngột quay đầu lại và nhìn thấy Vu Lan đang đi về phía mình.
Anh lại cười khổ, giờ là lúc nào rồi, cô ta lên đây lúc này không phải càng làm cho người ta nghĩ lời nói đó là thật sao?
Lúc này, bàn tay xinh đẹp của Thanh Uyển sư thái ngay lập tức đổi hướng: "Chết đi, dâm tặc!"
Nói xong, Thanh Uyển sư thái liền đâm tới, trường kiếm trong tay hướng thẳng vào tim Trần Dương.
Toi rồi!
Bị bất ngờ không kịp trở tay, Trần Dương chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ lao đến, khóa chặt anh lại, trong lòng anh đột nhiên có chút tuyệt vọng.
Hả?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người xung quanh vô cùng sửng sốt.
Thanh Uyển sư thái, cô ấy thực sự đã ra tay rồi!
“Đừng, Thanh Uyển sư thái!”, Vu Lan nhanh chóng ngăn cản.
Nhưng tốc độ của Thanh Uyển sư thái quá nhanh, cô ta đã chạm tới Trần Dương trong nháy mắt.
"Giết chết tên súc sinh này!"
“Giết đi!”, vợ chồng Trần Toàn vô cùng phấn khích, cuối cùng cũng đã có thể diệt trừ tai họa rồi, sau này có thể thảnh thơi được rồi.
“Sư thái, đừng giết anh ta, để đó cho tôi giết!”, Trần Lỗi ở phía sau nhìn thấy cảnh này, lập tức sốt sắng.
Đúng lúc thanh trường kiếm kia sắp đâm vào trái tim của Trần Dương!
Thì Tần Uyển Đồng đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Dương.
Sau đó, cô ta lặng lẽ duỗi một ngón tay ra và ấn đầu ngón tay vào thanh kiếm.
Cang!
Hai vật chạm nhau phát ra âm thanh của kim loại.
Kít!
Thật ra ảo diệu, đầu ngón tay lại so với mũi kiếm!
Đây là một kỹ năng điêu luyện, nhiều người có mặt ở đó thở gấp vì kinh ngạc!
Ngay cả những giám khảo trong hội đồng giám khảo cũng đang nhìn họ.
Thanh Uyển sư thái là trưởng lão của phái Nga My, là đại tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên viên mãn!
Đường kiếm vừa rồi của Thanh Uyển sư thái tràn đầy sát ý!
Nhưng đã bị Tần Uyển Đồng dùng ngón tay ngăn lại.
Quả là danh bất hư truyền, có thể dùng một ngón tay mà đã ngăn được Thanh Uyển sư thái, hội trưởng hiệp hội y học cổ này ít nhất cũng là tu sĩ đạt cảnh giới Phản Phác sơ kỳ.
Bởi vì chỉ có những tu sĩ đạt cảnh giới Phản Phác mới có thể tụ khí thành cương, mới có thể chuyển hóa thân thể thành vũ khí.
Nhưng Thanh Uyển sư thái lại nhíu mày, cô ta dốc toàn lực đâm về phía trước, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ được vòng phòng ngự của Tần Uyển Đồng.
"Thanh Uyển sư thái ra tay hại người trong cuộc thi thầy chế thuốc, cô còn coi tôi ra gì không? Nếu các người có ân oán gì thì đợi cuộc thi kết thúc hẵng giải quyết với nhau chứ, lúc đó các người có giết nhau đi chăng nữa thì tôi cũng mặc kệ”.
Là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, giám khảo ra tay giết người trong cuộc thi thầy chế thuốc, cho dù họ chỉ là người học việc cũng không được.
Nếu không, về sau cuộc thi này làm sao còn có thể tổ chức được nữa? Còn ai dám tham gia cuộc thi nữa?
Nghĩ đến đây, Tần Uyển Đồng cũng hơi khó chịu, không xét về chuyên môn, Lục Đại Phái sao có thể để cho một người như vậy làm giám khảo cơ chứ?
Nói rồi, ngón tay Tần Uyển Đồng búng nhẹ lên lưỡi kiếm.
Đinh!
Thanh Uyển sư thái cảm giác có một lực kỳ lạ truyền đến, trường kiếm trong tay đột nhiên rơi ra.
"Á! Đây là Đạn Chỉ Thần Công!"
Thích Không đại sư hít một hơi dài, Tần Uyển Đồng và nhà họ Chu rốt cuộc có quan hệ gì?
"Hội trưởng Tần, cô không hiểu rồi! Trần Dương này là một kẻ rất đáng gờm, đừng bị tướng mạo của hắn lừa gạt!", Thanh Uyển sư thái vô cùng đau lòng nói: “Tên súc sinh này không chỉ làm nhục em dâu hắn, bị đuổi khỏi gia tộc mà còn dụ dỗ đại sư tỷ ngoại môn núi Nga My của tôi, cô nói xem, có nên giết không?"
“Hơn nữa, vừa rồi hắn còn thay thầy mình điều chế thuốc, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”, Thanh Uyển sư thái tức giận nói: “Hai người này rõ ràng có quan hệ tình cảm, cuộc thi thầy chế thuốc là một cuộc thi thiêng liêng, tuyệt đối không được để tên súc sinh này làm ô uế cuộc thi!"
Ngay khi Thanh Uyển sư thái nói xong, khán giả liền trở nên náo động lạ thường!
Chúa ơi, cậu ta ở rể sao?
Cậu ta là một người đàn ông đã có gia đình mà lại đi lăng nhăng bên ngoài đã đành, lại còn tằng tịu với chính giáo viên của mình!
Muốn làm người học việc của thầy chế thuốc phải là đồ đệ của thầy chế thuốc trước đã.
Thằng ở rể này còn tằng tịu với cả giáo viên của mình, còn có liêm sỉ không đây?
Vu Lan cắn chặt môi khi nghe được lời của Thanh Uyển sư thái, không nói nên lời.
Cô ta làm sao có thể vu khống cho mình như vậy, mình bị Trần Dương dụ dỗ khi nào?
Cho dù cô ta có là bề trên đi chăng nữa cũng không thể ngậm máu phun người như vậy chứ?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nếu xảy ra xung đột, thì e rằng sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mất!
“Không, không phải như vậy, tôi và Trần Dương không có chuyện gì cả!”, sắc mặt Ôn Nhu tái nhợt, nhưng đáng tiếc là không ai thèm nghe lời cô ấy nói cả.
Thậm chí có thể nói, cho dù mọi người đều biết đây là hiểu lầm, nhưng khán giả vẫn thích nghe drama hơn!
Lúc này, Trần Dương trên sân khấu tái mặt đi vì tức giận.
Thanh Uyển sư thái này thực sự rất vô lý, không hề hiểu hết sự việc, không biết phân biệt trắng đen, cứ tự nhiên lao vào như không.
Người như vậy thật sự đã làm hỏng danh tiếng của chính phái, hành động như vậy thì có khác nào tà giáo cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Dương lạnh lùng nói: "Thanh Uyển sư thái, tôi dám thề với trời, tôi chưa từng làm những chuyện mà cô nói!"
Chương 218: Sự thật
Súc sinh, còn dám ngụy biện!
Thanh Uyển sư thái tức giận đến mức cả cơ thể run lên bần bật, chẳng lẽ những lời nhà họ Trần đích thân nói ra là sai sao?
Người bị hại là Trần Lỗi đã xác nhận rồi vậy mà tên Trần Dương này còn dám cãi chày cãi cối.
Xem ra cha này đã phạm tội quen thân, cái loại súc sinh như này tuyệt đối không được để cho nó đẻ trứng!
"Sư thái, tôi đã nói rồi, hiện tại cuộc thi vẫn chưa kết thúc, cô không được động đến cậu ta", Tần Uyển Đồng cười nói: "Tôi hy vọng sư thái có thể hiểu”.
Con ngươi Thanh Uyển sư thái hơi co lại, tựa hồ như đang suy tư điều gì đó, sau đó giận dữ trừng mắt với Trần Dương một cái, rồi phất tay áo rời khỏi đó.
Sau khi Thanh Uyển sư thái rời đi, vợ chồng Trần Toàn vội vàng đến hỏi: "Sư thái, tại sao sư thái lại không giết tên súc sinh đó vậy?"
Sắc mặt Thanh Uyển sư thái hơi cứng lại, ngượng ngạo nói: "Ra tay ở đây không tiện, để về rồi nói, tên Trần Dương kia tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!"
Chuyện Trần Dương làm nhục em dâu là chuyện của nhà họ Trần, dù cô ta có bao đồng thế nào đi nữa cũng đâu đến lượt cô ta quản.
Nhưng Vu Lan là đại sư tỷ ngoại môn của phái Nga My, chuyện của cô ấy đã bị Thanh Uyển sư thái xía vào quá nhiều rồi.
Sau khi nói xong, Thanh Uyển sư thái rời khỏi trường thi.
Mặc dù hai kẻ Trần Toàn và Lương Khiết muốn Trần Dương chết, nhưng bọn họ cũng biết là hiện tại không thể làm được, đành phải tính kế lâu dài thôi.
Trần Lỗi ở phía sau cánh gà, trong mắt ánh lên một tia oán hận: "Trần Dương, sự nhục nhã mà anh đã gây ra cho tôi, tôi sẽ tự tay trả lại”.
....
Sau khi Thanh Uyển sư thái rời đi, Tần Uyển Đồng gọi Trần Dương vào phía sau cánh gà.
Mặc dù hơi khó chịu về sự đánh giá sai lầm của Tần Uyển Đồng, nhưng sự thật là cô ta đã cứu mình, anh là người biết điều, vì vậy Trần Dương rất nghiêm túc nói với Tần Uyển Đồng: "Hội trưởng Tần, cảm ơn vì đã cứu tôi!"
Tần Uyển Đồng khẽ mỉm cười, nụ cười nhã nhặn đó ngay lập tức đánh gục tâm trí Trần Dương.
Tần Uyển Đồng này thực sự là một giai nhân tuyệt sắc.
Nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành hiện lên một cách trọn vẹn trong từng cử chỉ.
Trần Dương quen biết nhiều phụ nữ như vậy, nhưng cũng chỉ có Mộc Thuyên, Giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo là có thể so sánh với cô ta.
“Haha, khách sáo quá!”, Tần Uyển Đồng cười nói: “Nếu để cô ta giết cậu trước mặt tôi, vậy thì tôi, hội trưởng hiệp hội y học cổ ở đây còn có tác dụng gì nữa chứ!
Trong khi cô ta đang nói, sự độc đoán đã bộc lộ rõ nét trong lời nói của cô ta.
Đây là một người phụ nữ độc đoán!
Trần Dương nghĩ.
Tần Uyển Đồng nhìn Trần Dương, hào hứng nói: "Cậu có muốn gia nhập hiệp hội y học cổ không?"
Trần Dương sững sờ, mời mình gia nhập hiệp hội y học cổ sao?
Anh cau mày, lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.
Mặc dù rất cảm kích trước việc làm của Tần Uyển Đồng, nhưng việc gì ra việc đấy, Tẩy Tủy Thang mà nãy mình luyện rõ ràng không có vấn đề gì, nó giống hệt ghi chép trong "Thiên Kim Dược Phương", thân là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, cô ta còn chả biết thế nào là hỏng và không hỏng thì tham gia một hiệp hội như vậy thì có ích lợi gì?
Không có hứng thú sao?
Tần Uyển Đồng rất ngạc nhiên.
Cậu trai này lạ thật.
Cậu ta nên biết, mình thân là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, người muốn làm thân xếp hàng dài dằng dặc.
Nếu ai đó nhận được lời mời của mình, người ta đã cười tỉnh cả ngủ rồi, vậy mà ở đây cậu trai này lại ngược lại, dứt khoát từ chối.
Hơn nữa nhìn vào biểu cảm của cậu ta có thể thấy, cậu ta có vẻ như…có chút chán ghét!
Cậu trai này có tài phết đấy, vậy mà lại chả hứng thú với hiệp hội chút nào.
“Tại sao cậu lại không muốn tham gia, cho tôi một lý do đi?”, Tần Uyển Đồng tò mò hỏi.
Trần Dương nhún vai: "Nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì lãnh đạo không đủ năng lực!"
“Lãnh đạo không đủ năng lực?”, Tần Uyển Đồng sững sờ.
Sau đó mỉm cười cười chỉ vào chính mình: "Cậu nói tôi đấy à?"
Trần Dương cười cười, không nói gì!
“Haha, em trai, cậu thật là thú vị!”, Tần Uyển Đồng bật cười: “Cậu vẫn đang để bụng việc tôi nói Tẩy Tủy Thang cậu nấu lúc nãy bị hỏng sao? Vẫn không nhìn ra à, cậu là đàn ông mà sao lại hẹp hòi thế chứ".
“Gì mà em trai, làm như thể cô nhiều tuổi hơn tôi lắm ấy”, Trần Dương cong môi nói: “Đấy không phải là hẹp hòi, Tẩy Tủy Thang của tôi chả có vấn đề gì, cho dù cô có nói gì đi nữa thì vẫn là không có vấn đề gì!
“Cậu dựa vào đâu mà khẳng định thuốc cậu sắc không bị hỏng?”, Tần Uyển Đồng cười nói: “Em trai à, cậu cũng mạnh miệng ghê”.
Trần Dương cười cười không nói gì, Tẩy Tủy Thang mà anh làm ra giống hệt như trong "Thiên Kim Dược Phương" viết, làm sao có thể sai được.
Thấy Trần Dương không lên tiếng, Tần Uyển Đồng cũng không chất vấn nữa, cô ta cười nói: "Thật thú vị, em trai, cậu có biết là kể từ khi tôi trở thành hội trưởng của hiệp hội y học cổ, chưa từng có ai dám từ chối tôi, cậu là người đầu tiên dám từ chối tôi đấy".
Không ai dám từ chối cô ta?
Dường như những người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa quyền lực đều có tính cách thế này, khiến Trần Dương nhớ đến Hạ Lam.
Địa vị cao quý giống nhau, sức mạnh cũng ngang nhau.
Thấy Trần Dương vẫn không nói gì, Tần Uyển Đồng cười lắc đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ không trêu cậu nữa, tôi sẽ nói thật cho cậu biết, Tẩy Tủy Thang mà cậu sắc không hề bị hỏng".
Sao cơ?
Quả đúng như anh nghĩ!
Trần Dương muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến việc anh đánh không lại người phụ nữ này, liền nén giận hỏi: "Tại sao?"
Đây không phải là chơi khăm sao?
“Sao phải tức giận thế?”, Tần Uyển Đồng liếc anh một cái rồi nói: “Cậu không biết câu cả giận mất khôn sao? Có bao giờ cậu thắc mắc rằng sao tôi lại tuyên bố thuốc của cậu luyện thất bại không? Có thắc mắc sao giờ tôi mới nói sự thật cho cậu biết không?"
Tại sao?
Sau khi nghe được những lời của Tần Uyển Đồng, cơn giận trong Trần Dương đã dịu xuống đôi phần, anh cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Lẽ nào có bí mật ẩn trong đó?
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo nữa!”, Trần Dương thích nói thẳng, đó là lý do tại sao anh có thể trở thành anh em tốt với Lý Thiên Bá.
"Này, cậu ngây thơ thật đấy!"
Tần Uyển Đồng thở dài, lắc đầu nói: "Vừa nhìn đã biết cậu còn non và xanh lắm, không biết cậu chế ra Tẩy Tủy Thang có ý nghĩa gì sao? Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, cậu còn không hiểu sao? Tẩy Tủy Thang xuất thân từ Thiếu Lâm, chả nhẽ cậu cho rằng Thích Không đại sư già rồi nên mắt mờ chân run không nhận ra thuốc cậu luyện ra là thuốc gì à? Cậu có biết cuộc thi lần này có biết bao nhiêu đại tộc Thế gia đến đây không? Cậu có biết tại sao họ đến đây không? Chả nhẽ lại chỉ đến xem thi đấu thôi sao?"
Tần Uyển Đồng liên tục đặt câu hỏi, khiếnTrần Dương toát cả mồ hôi lạnh!
Sau khi cô ta nói xong, Trần Dương ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thảo nào khi Thích Không đại sự nói thuốc mình luyện ra có vấn đề, Tần Uyển Đồng còn đứng ra hưởng ứng theo, mình còn cho rằng cô ta đang lấy lòng Thích Không đại sư, hóa ra là cô ta đang nhắc nhở mình.
Thích Không đại sư, với tư cách là đại sư đáng kính của Thiếu Lâm, cũng đang bảo vệ mình.
Tác dụng của Tẩy Tủy Thang là gì?
Người bình thường uống vào có thể tẩy tủy phạt gân, nhờ đó mà có thể tu luyện được, còn đối với những tu sĩ tài năng có hạn thì khi uống thuốc này vào có thể gia tăng năng lực của bản thân.
Nếu việc mình có thể chế ra Tẩy Tủy Thang ở cuộc thi bị truyền ra ngoài.
Thì điều gì sẽ xảy ra sau đó?
Thì mình sẽ trở thành mục tiêu, sẽ gặp nguy hiểm.
Những đại tộc trong Thế gia đó nhất định sẽ làm mọi cách để có được Tẩy Tủy Thang từ mình.
Nhận ra điều này, Trần Dương không khỏi liếc nhìn Tần Uyển Đồng một cái.
Hơn nữa, người phụ nữ này còn mời mình gia nhập hiệp hội y học cổ, chính là muốn cho mình một chỗ dựa, chỗ dựa này không phải ai khác, chính là Tần Uyển Đồng.
Nghĩ đến đây, sự bất mãn trong lòng Trần Dương lập tức biến mất, đồng thời anh cũng cảm thấy vô cùng biết ơn Tần Uyển Đồng!
"Sao, cậu đã rõ chưa?"
Trần Dương gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hiểu rồi!"
“Vậy có muốn tham gia hiệp hội y học cổ không?”, Tần Uyển Đồng nhìn Trần Dương cười nói.
“Tham gia chứ, hội trưởng Tần đã có lòng như vậy, nếu từ chối lần nữa thì sẽ phụ lòng tốt của cô và Thích Không đại sư!”, nếu Trần Dương từ chối thì thật sự là không biết điều.
Tần Uyển Đồng gật đầu: "Tuy rằng có chút ngốc, nhưng vẫn còn chấp nhận được!"
Tần Uyển Đồng rất ngưỡng mộ Trần Dương, còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt đến Dược Lực Hóa Âm.
Tương lai sẽ vô cùng tươi sáng! Đợi thêm mấy năm nữa, cậu ta nhất định sẽ tiến rất xa, trở thành bậc thầy chế thuốc là điều rất khả thi!
Nghĩ đến đây, Tần Uyển Đồng liền mở lòng: "Trần Dương, cậu còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Dược Lực Hóa Âm, có muốn nhận tôi làm thầy không? Tôi đảm bảo 3 năm sau cậu có thể tiến rất xa đấy”.
Nhận làm thầy? Vô vị!
Trần Dương đã sở hữu một cuốn sách thần thánh như “Thiên Kim Dược Phương” rồi thì còn cần nhận ai làm thầy nữa, đừng nói là chế thuốc, ngay cả luyện đan anh cũng có thể làm được.
Không thèm nghĩ gì nhiều, anh liền lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, hội trưởng Tần, tôi đã có thầy rồi, nếu tôi theo cô, thì sẽ làm cô giáo tổn thương!"
“Thầy anh chính là thầy chế thuốc xinh đẹp đó đúng không?”, Tần Uyển Đồng nghi ngờ nhìn Trần Dương, thật sự sẽ không giống như Thanh Uyển sư thái nói đấy chứ, cậu trai này có quan hệ tình cảm với cô giáo của cậu ta ư?
“Đúng vậy!”, Trần Dương gật đầu: “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, rất cảm ơn sự ưu ái của hội trưởng Tần!”
“Ha ha, cậu đúng là lãng tử thật đấy!”, Tần Uyển Đồng mỉm cười, không hề ép anh, trước khi rời đi, cô ta đưa số của mình cho Trần Dương, để khi rảnh Trần Dương đến hiệp hội y học cổ đăng ký thành viên.
Trần Dương gật đầu, xoay người rời khỏi cánh gà.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Trần Dương gọi cho Ôn Nhu, nhưng Ôn Nhu đã lái xe về trước rồi.
Trần Dương vừa muốn mở miệng xin lỗi cô ấy, thì bên kia đã cúp máy rồi.
Còn Vu Lan, cô ấy cũng không thèm bắt máy.
Chết tiệt, chuyện gì đây!
Nhìn lại trải nghiệm hôm nay, Trần Dương chán nản không nói nên lời.
Biết thế đã không tham gia cuộc thi này rồi, bị Thanh Uyển sư thái âm thầm tính sổ thì không nói làm gì, còn phát sinh ra một đống việc khác.
Đặc biệt là khi Thanh Uyển sư thái nói những lời vớ vẩn đó trước mặt rất nhiều người, sau cuộc thi này, anh sẽ chả ham nổi tiếng nữa!
Anh thì không sao, nhưng còn Vu Lan và Ôn Nhu thì sao đây?
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền thấy đau đầu.
Xem ra phải tìm cơ hội để giải thích cho hai người bọn họ hiểu rồi.
Chương 219: Chỉ là một kẻ hèn nhát
Sau khi trở lại thành phố Tây Xuyên, Trần Dương chạy một mạch tới bệnh viện, sau hôm nay là Tô Diệu đã có thể xuất viện rồi.
Sau khi biết mình sẽ được xuất viện, Tô Diệu vui mừng đến mức không ngủ được, hai người trò chuyện đến tận hai giờ sáng rồi mới cùng nhau thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Trần Dương đang ngủ rất say sưa, anh chợt cảm thấy ngứa ngứa ở mũi.
Anh xoa mũi, vòng tay ôm lấy Tô Diệu.
Ngay lập tức, cô cười khúc khích.
“Chồng à, mau dậy đi, hôm nay phải chúng ta về nhà đó!”, nói rồi đôi môi mềm mại của cô lập tức thơm lên má anh.
Sau một lần "chết" hụt, Tô Diệu đã thực sự nói lời từ biệt với chính mình trong quá khứ, cuối cùng cô cũng hiểu được Trần Dương mới chính là người cô muốn có trong cuộc đời này.
Trần Dương lúc này mới mở mắt ra, kéo Tô Diệu vào lòng, lấy chiếc cằm râu ria của mình cọ cọ vào khuôn mặt mịn màng của vợ, chọc ghẹo Tô Diệu.
"Chồng, đừng đùa nữa nào, mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà thôi!"
Nghe được câu nói tức giận nhưng cũng lại dịu dàng của vợ, Trần Dương cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể đã dựng lên rồi.
Hề hề!
Phản ứng sinh lý bình thường thôi mà!
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Diệu, Trần Dương cười hề hề.
Biết Tô Diệu hay ngượng, Trần Dương liền buông tay, cười cười, mặc quần áo và xuống khỏi giường.
Sau khi cả hai thu dọn xong đồ đạc, Trần Dương còn đến văn phòng của Lam Khê để cảm ơn cô ấy.
Nhìn thấy Tô Diệu khoác tay Trần Dương, rời đi trong sự hạnh phúc, Lam Khê không khỏi thở dài, cảm thấy có gì đó mất mát mà không giải thích được.
Sau khi đưa Tô Diệu về nhà, cô nhất quyết không cho Trần Dương rời đi nữa: "Chồng, về nhà nhé, đem hết đồ đạc về nhà đi”.
“Được!”, Trần Dương đáp lại ngay mà không cần suy nghĩ.
Mấy ngày nay Tô Diệu càng ngày càng lệ thuộc vào anh, cảm giác thật tốt, Trần Dương cũng không muốn xa cô.
Lần này Trần Dương chuyển về, tuy rằng Đường Tĩnh vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cũng không hề đuổi anh đi.
Điều này khiến Tô Diệu nhẹ nhõm hẳn.
Cả ngày, hai người họ luôn quấn quýt bên nhau, tất nhiên, điều duy nhất không thay đổi là nấu ăn vẫn là nhiệm vụ của Trần Dương.
Nhưng Trần Dương vẫn vui vẻ làm việc đó.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong, Tô Diệu nắm tay Trần Dương đi dạo bên hồ ở Thiên Mộng Viên.
Ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, cảm giác ngọt ngào khó tả.
Bây giờ là mùa thu, gió bên hồ thổi đến mang theo cảm giác mát mẻ, Tô Diệu ngay lập tức tựa vào Trần Dương.
“Chồng, trời lạnh rồi, hay là chúng ta đi dạo phố mua quần áo đi?”, Tô Diệu hỏi.
“Được”, Trần Dương gật đầu: “Quần áo lần trước anh mua cho em đều là quần áo mùa hè, lần này nên mua quần áo mùa thu rồi”.
Tô Diệu ngay lập tức trở nên vui vẻ, nhanh chóng kéo Trần Dương về nhà thay quần áo, sau khi mặc quần áo xong, Tô Diệu đeo chiếc nhẫn "sự chúc phúc của Venus" mà Trần Dương đã tặng cho mình vào, sau đó cô nhìn Thiên Không Chi Thành, nhưng rồi cô lại đặt nó xuống và chọn một chiếc vòng cổ Cartier khác.
Trần Dương lấy làm lạ hỏi: "Vợ à, sao em không đeo Thiên Không Chi Thành?"
Tô Diệu lắc đầu nói: "Em không biết là ai đã tặng nó cho em, nên thôi không đeo nữa, vài ngày nữa sẽ đem nó đi bán đấu giá, tiền bán đấu giá được sẽ tặng cho cô nhi viện”.
Nói rồi Tô Diệu cười ngọt ngào, nũng nịu nói: "Chồng, lát nữa đi dạo phố, anh mua cho em một chiếc vòng cổ khác được không? Sau này em sẽ chỉ đeo món đồ trang sức mà anh tặng thôi".
Thành thật mà nói, đã lâu như vậy rồi, mà Tô Diệu vẫn không biết ai là người đã tặng sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành cho cô.
Thực ra cô là một người rất truyền thống, thân là vợ của Trần Dương, mà lại đeo đồ người khác tặng lúc đi dạo phố cùng chồng là một điều không nên!
Nhất là lần trước bà nội đến vay tiền, cô đã muốn đem sợi dây chuyền này đi bán đấu giá để kiếm thêm chút tiền rồi.
“Hahaha, vợ ngốc này, Thiên Không Chi Thành là anh tặng cho em đó”, Trần Dương không nhịn được cười, cô vợ ngốc nghếch này thật đáng yêu!
Đã lâu như vậy rồi, còn không biết ai đã tặng món quà quý giá như vậy, ngoài anh ra thì còn ai nữa!
Sao cơ?
Thiên Không Chi Thành… là do Trần Dương tặng ư?
Ngay lập tức, vấn đề khúc mắc khiến cô phiền não trong nhiều tháng qua cuối cùng đã được giải quyết!
Vậy mà trước đây cô còn dùng Ngụy Minh Đông để kích động anh, trong lòng cô rất áy náy, nghĩ đến những đau khổ mà Trần Dương phải chịu những ngày qua, Tô Diệu cảm thấy rất thương anh.
Cô tiến đến ôm lấy Trần Dương, dịu dàng nói: "Chồng à, em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh rồi”.
“Được rồi, vợ à, chuyện trước kia hãy cho qua hết đi, không phải bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi sao?”, Trần Dương cười, ôm lấy Tô Diệu, nói cho cùng anh cũng chả hề bận tâm mấy chuyện đó.
“Chồng, anh thật tốt bụng!”, Tô Diệu vô cùng cảm động, lập tức trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào!
...
Tám giờ tối, tại phố đi bộ Tân Giang.
Vì hôm nay là cuối tuần nên rất có nhiều người đi dạo, con phố trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lúc này Tô Diệu nắm chặt tay Trần Dương, hai người vừa ăn vừa dạo phố, vui không sao tả xiết.
Cả hai đi mua sắm hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa mua được một bộ quần áo nào, chỉ chăm chăm ăn hết món này đến món khác.
“Chồng, món bạch tuộc nướng này ngon cực, anh có muốn thử không?”, Tô Diệu một tay cầm kem, tay kia cầm bạch tuộc nướng, tâm trạng hết sức vui vẻ.
Trần Dương cười, lắc lắc đầu, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết dầu trên khóe miệng cô.
“Cảm ơn chồng!”, Tô Diệu cười ngọt ngào.
Khoảng thời gian này là lúc cô hạnh phúc nhất, cô cảm thấy nụ cười trong những ngày qua còn nhiều hơn tổng số nụ cười trong hai mươi năm trước gộp lại.
Hóa ra cảm giác được ở bên người mình yêu là như vậy, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
“Chồng à, anh thấy cửa hàng quần áo nam này thế nào, có hợp với anh không?”, Tô Diệu vừa nói vừa chỉ vào cửa hàng quần áo nam gần đó.
Trần Dương cười, lắc đầu nói: "Mình mua cho em trước đi!"
Nói rồi Trần Dương dẫn Tô Diệu vào trung tâm thương mại.
Vừa bước vào trung tâm thương mại, Tô Diệu đã bị thu hút bởi những cửa hàng trang sức bên ở trong, Tô Diệu kéo tay Trần Dương, nói: "Chồng à, lát nữa hẵng mua quần áo, đi xem trang sức trước đi”.
“Đi thôi!”, Trần Dương dắt Tô Diệu đi vào cửa hàng vàng bạc đá quý Hoa Hạ.
Vừa bước vào, ánh mắt của Tô Diệu đã bị thu hút bởi một chiếc vòng tay bằng đá sapphire được đặt ở giữa cửa hàng.
Chiếc vòng tay được làm rất công phu và nó rất hợp với “Thiên Không Chi Thành” và "sự chúc phúc của Venus"!
Hai người vừa bước vào cửa hàng, cô nhân viên xinh đẹp đã nhiệt tình chào hỏi: "Xin kính chào quý khách, xin hỏi hai người muốn xem trang sức gì?"
Tô Diệu chỉ vào chiếc vòng tay sapphire và nói: "Tôi muốn xem chiếc vòng tay này!"
Cô nhân viên bán hàng xinh đẹp cười nói: "Cô tinh mắt đấy, chiếc vòng này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi, nó còn có một cái tên rất hay là "Chấp Tử Chi Thủ”.
Chấp Tử Chi Thủ?
Tên nghe hay thật đấy!
Thật ra, khi vừa nhìn thấy chiếc vòng tay này, Tô Diệu đã muốn có nó rồi!
Thấy Tô Diệu nhìn không rời mắt, Trần Dương cười nói với nhân viên bán hàng: "Phiền cô lấy chiếc vòng này ra cho vợ tôi xem thử với!"
Đúng lúc này, một người phụ nữ từ bên cạnh đi tới và nói với nhân viên bán hàng: "Đem chiếc vòng này ra đây cho tôi thử!"
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, đứng phía sau cô ta là một người đàn ông mặc vest, mặt mũi kiểu đầu trâu mặt ngựa, trông vô cùng thô tục.
Cặp đôi này từ bên cạnh chen vào, đẩy Tô Diệu sang một bên.
"Á!"
Do đang đi giày cao gót, bị bất ngờ không kịp đề phòng, nên Tô Diệu suýt chút nữa bị ngã, may mà Trần Dương đã nhanh tay ôm lấy cô.
Tuy là vậy, nhưng Tô Diệu vẫn bị trẹo mắt cá chân!
“Chồng, đau … chân em đau quá!”, Tô Diệu cảm thấy mắt cá chân vô cùng đau đớn.
"Vợ à, em đợi chút, anh đỡ em ngồi xuống rồi sẽ xoa chân cho em!"
Nói xong, Trần Dương sót xa đỡ vợ ngồi lên băng ghế bên cạnh.
Lúc này, đôi nam nữ kia nghe thấy tiếng hét của Tô Diệu, quay đầu nhìn sang, sau đó hai người đồng thanh hô: "Tô Diệu?"
Người đàn ông tên Ngô Vĩnh Phi này là đàn anh học cùng đại học của Tô Diệu, là một công tử nhà giàu, còn người phụ nữ này tên là Vương Bình, bạn cùng lớp của Tô Diệu, hồi còn học đại học, hai người họ chơi với nhau khá thân!
Tô Diệu sững sờ: "Đàn anh, Vương Bình, thật là trùng hợp, hai người cũng tới đây à!"
Vương Bình cười, đi đến trước mặt Tô Diệu: "Sao, cô có thể đến còn bọn tôi thì không à?"
Thành thật mà nói, Vương Bình rất ghét Tô Diệu.
Vì Tô Diệu xinh đẹp lại xuất thân trong một gia đình có điều kiện nên cô ta rất ghen tị.
Tại sao mình xinh đẹp như vậy mà lại không được sinh ra trong một gia đình giàu có cơ chứ, tại sao tất cả mọi người đều xoay quanh Tô Diệu, điều này khiến cô ta không phục.
Điều khiến cô ta khó chịu nhất là hồi đó chồng cô ta cũng theo đuổi Tô Diệu, bám theo chân cô không rời, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng cô ta.
Tô Diệu cau mày, không nói gì, Trần Dương ở bên cạnh sau khi ngồi xổm xuống cởi giày cao gót ra, mới phát hiện mắt cá chân phải của vợ đã sưng tấy.
“Vợ, anh xoa chân cho em nhé, sẽ đỡ nhanh thôi, em cố chịu chút nhé!”, Trần Dương vừa nói, vừa mát xa mắt cá chân đang sưng tấy xuống.
"Xì!"
Tô Diệu hít một hơi lạnh vì đau, nhưng cơn đau đã nhanh chóng biến mất, chính Trần Dương đã chuyển chân khí vào để giúp Tô Diệu lưu thông máu và loại bỏ máu ứ.
Vương Bình lúc này mới soi xét Trần Dương một lượt: "Ồ, Tô Diệu, đây là chồng của cô sao? Nghe nói anh ta ở rể, không phải đấy chứ, hồi đó, cô là hoa khôi của khoa mình, có biết bao nhiêu công tử nhà giàu theo đuổi cô như thế, sao cô lại yêu một thằng ở rể chứ?"
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Trần Dương trở nên khó chịu ngay lập tức.
Chết tiệt!
Cái tình cảnh gì đây?
Người phụ nữ này không đánh răng trước khi ra ngoài sao?
Vốn tưởng là bạn tốt của Tô Diệu, không ngờ lại độc mồm độc miệng thế, này là thù ghét chứ bạn bè gì?
Hơn nữa vừa rồi người này xô làm Tô Diệu bị trật khớp chân, cô ta còn không thèm xin lỗi, nhân cách tồi tệ đến thế là cùng.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi ở bên cạnh cũng đi tới, nhìn Tô Diệu từ trên xuống dưới một lượt, hắn cảm thấy Tô Diệu còn quyến rũ hơn so với thời đại học, thầm nuốt nước miếng.
"Tô Diệu, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
Không đợi Tô Diệu trả lời, Ngô Vĩnh Phi nói tiếp: "Thân là đàn anh, tôi nói cô chứ, dựa vào điều kiện của cô thì cô muốn kiểu đàn ông nào mà chả có, sao lại đi yêu một thằng ở rể? Cô nhìn hắn quỳ dưới đất kìa, hèn mọn biết bao nhiêu, nếu mà không biết thì tôi còn tưởng là người ở nhà cô đấy!"
Mẹ nó, mày có thấy ông đây quỳ không?
Anh rõ ràng là ngồi xổm xuống mát xa chân cho Tô Diệu, OK?
Thằng này bị đần à?
Trần Dương cau mày, không thèm để ý tới hắn, chuyên tâm mát xa chân cho Tô Diệu.
Nhìn thấy Trần Dương không cả dám ngồi xuống, Ngô Vĩnh Phi càng thêm đắc ý: "Nhìn xem, hắn chả có có khí chất nào cả, hắn chỉ đơn giản là một kẻ hèn nhát, một thằng đàn ông như thế này có thể đem lại hạnh phúc cho cô không? Nếu như năm đó cô đồng ý theo tôi, đảm bảo cô đã hạnh phúc gấp trăm lần ngàn lần so với bây giờ rồi!"
Chương 220: Chấp Tử Chi Thủ
Nghe vậy, nhân viên cửa hàng cũng che miệng cười, họ dò xét nhìn Trần Dương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mát xa chân cho Tô Diệu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Thì ra là một tên chạn vương, bảo sao không dám mạnh miệng.
Nhìn là biết một kẻ nghèo kiết xác.
Nói thế nào nhỉ, nghèo là một cái tội.
Tô Diệu cảm thấy không vui, nhưng từ nhỏ cô đã được dạy là không nên gây gổ trước đám đông, vì đây là chuyện hết sức mất mặt.
Thấy Tô Diệu không nói lời nào, Ngô Vĩnh Phi càng được bữa cười đắc ý.
Hắn nhớ đến cái hồi mà mình lẽo đẽo bám theo cô, còn cô thì chẳng thèm để ý gì đến hắn.
Giờ thì vui rồi, Tô Diệu lại đi lấy một thằng ăn bám vô dụng, đúng là bị nghiệp quật.
Trần Dương tăng thêm chân khí, giúp mắt cá chân Tô Diệu nhanh chóng hết sưng.
Sau khi anh đi giày vào giúp cô, mới cười nói: “Vợ à, em đi lại thử xem chân còn đau không!”
Tô Diệu gật đầu, đi đi lại lại một vòng, cô kinh ngạc vui mừng khi thấy chân mình không còn đau nữa!
“Chồng, anh tuyệt quá đi!”, vừa nói Tô Diệu vừa nhào đến ôm Trần Dương, một sự ngọt ngào khó tả.
Liệu có mấy người đàn ông dám cúi xuống mát xa chân cho vợ mình trước đám đông kia chứ, nhưng Trần Dương lại làm được, khiến cho Tô Diệu cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Thấy hai người đó tình tứ như chốn không người, Ngô Vĩnh Phi cũng tức xì máu mũi.
Tuy giờ hắn đã lấy vợ rồi, nhưng nhìn thấy nữ thần trong lòng mình ôm người đàn ông khác ngay trước mặt như vậy, thì khó lòng mà chịu được.
“Hai người kiềm chế lại chút được không, trước mặt nhiều người như vậy mà không biết xấu hổ sao!”, Vương Bình lên tiếng chỉ trích.
“Tô Diệu, không phải tôi lên mặt dạy cô đâu, nhưng mà ai lại đi ôm ấp trước mặt nhiều người như vậy, không ra thể thống gì!”, Ngô Vĩnh Phi cau mày ra vẻ khó chịu.
Trần Dương cũng chẳng thèm để ý đến họ, anh nhìn về phía nhân viên cửa hàng nói: “Chiếc vòng tay này tôi mua, gói lại giúp tôi…”
Trần Dương còn chưa dứt lời, Ngô Vĩnh Phi đã chặn họng nói: “Tôi mua chiếc vòng tay này, mau gói lại cho tôi!”
Nhân viên ngẩn người ra, sau đó nhiệt tình nói: “Được ạ, trước tiên mời hai vị đến phòng VIP ngồi chờ một lát, tôi sẽ gói lại giúp anh!”
“Này cô, là chúng tôi đến trước mà!”
“Trần Dương thôi bỏ đi…chúng ta đi thôi”, Tô Diệu kéo tay Trần Dương nhẹ nhàng nói.
“Không sao”, Trần Dương vỗ vỗ đôi tay cô, đi đến trước mặt nhân viên nói: “Này cô, cái này không đúng nguyên tắc rồi? Rõ ràng chúng tôi đến xem trước, hơn nữa tôi cũng đã nói là muốn mua chiếc vòng này rồi mà”.
“Há, anh mà mua nổi sao?”, nhân viên bĩu môi một cái, cái loại nghèo kiết xác, trong người không biết có nổi hai trăm tệ hay không thì mua làm sao nổi?
Nghe nhân viên nói vậy, sắc mặt Trần Dương trầm xuống, anh cười nhạt nói: “Đây chính là cách thức các cô phục vụ khách hàng hay sao? Chưa bàn đến chuyện tôi có mua nổi hay không, thì nguyên tắc ai đến trước ai đến sau các cô cũng không hiểu hả?”
“Anh…”, cô nhân viên bị Trần Dương mắng không nói nên lời.
“Cậu lèm bèm cái gì?”, lúc này Ngô Vĩnh Phi bước đến: “Đường đường là một thằng đàn ông mà lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối?”
“Có chuyện gì vậy?”
Cửa hàng trưởng nghe được tiếng tranh cãi nên tiến đến hỏi cấp dưới: “Có chuyện gì vậy?”
“Cửa hàng trưởng, có người muốn gây sự!”, một nhân viên chỉ vào Trần Dương nói.
Cái gì?
Gây sự sao?
Nữ cửa hàng trưởng dò xét Trần Dương rồi cau mày nói: “Thưa anh, cho hỏi anh cần gì ạ?”
Trần Dương cười một tiếng, chỉ vào “Chấp Tử Chi Thủ” nói: “Tôi muốn mua chiếc vòng tay này, phiền cô gói lại giúp tôi!”
“Không được, tôi muốn mua, các cô không được bán cho hắn!”, Ngô Vĩnh Phi nói lớn.
“Chồng à, em thích cái vòng tay này lắm ý”, Vương Bình kéo tay Ngô Vĩnh Phi nũng nịu nói.
Lần này thì cửa hàng trưởng đã hiểu được đầu cua tai nheo, thì ra là hai người này đều muốn mua chiếc vòng tay.
“Ca này khó rồi đây!”, cửa hàng trưởng hỏi nhân viên: “Cô đã nói giá cho họ biết chưa?”
“Dạ chưa!”, nhân viên lắc đầu, ban nãy khi nghe Ngô Vĩnh Phi nói là muốn mua chiếc vòng tay này, thì cô ta vui mừng quá nên quên nói.
Cửa hàng trưởng trừng mắt nhìn cấp dưới, rồi cô ấy vừa cười vừa giới thiệu về chiếc vòng cho hai người: “Thưa hai anh, để tôi giới thiệu lại cho các anh về chiếc vòng tay này nhé!”
Cô ấy cười rồi nói tiếp: “Chiếc vòng tay này là do học trò của nhà thiết kế nổi tiếng Allen tên là Serena thiết kế ra. Chắc hai anh đây đều biết đến Allen đúng không, ông ấy chính là nhà thiết kế nổi tiếng khắp thế giới, chính ông ấy đã thiết kế ra bộ sưu tập dây chuyền “Thiên Không Chi Thành”. Tiếc rằng hiện giờ ông ấy đã rửa tay gác kiếm, chiếc vòng tay này chính là do đệ tử ruột của ông ấy thiết kế ra nhờ sự chỉ dạy của thầy mình, vậy nên chiếc vòng tay này vô cùng đắt giá!”
Nói đoạn, cửa hàng trưởng nhìn sang Tô Diệu và Vương Bình, nhưng lần này cô ấy thật sự giật mình!
Trời ạ, cô ấy trố mắt kinh hãi, ngẩn người ra nhìn Tô Diệu và Vương Bình: “Thưa hai cô, dây…dây chuyền mà hai cô đeo, đều là Thiên Không Chi Thành sao?”
Cô ấy vừa dứt lời, đám nhân viên trong tiệm đều rối rít nhìn.
Không thể nào, thật sự là hổ báo quá đi!
Ai cũng biết đây là loại dây chuyền đắt nhất thế giới, trị giá hàng trăm triệu tệ!
Vậy mà cả hai đều đeo nó sao?
Họ không lo bị cướp à?
Trần Dương theo bản năng nhìn về phía Vương Bình, anh cảm thấy sợi dây chuyền mà Vương Bình đeo có chút gì đó không đúng.
Tuy rằng hai người họ không đeo cũng một mẫu, nhưng đều là dây chuyền được cùng một nhà thiết kế làm ra, nhất định sẽ có điểm tương đồng.
Chiếc dây chuyền của Tô Diệu có tên là “Lam Sắc Sinh Tử Luyến”, còn của Vương Bình thì có tên là “Cực Quang Chi Yêu” biểu lộ cho tình yêu nồng cháy, một người là ngọc màu xanh còn một người là ngọc màu đỏ!
“Trời, không nói thì tôi không để ý đó, Tô Diệu cô lấy sợi dây chuyền này ở đâu ra vậy?”, Vương Bình cười khẩy nói.
“Là chồng tôi tặng đó”, Tô Diệu ôm lấy tay Trần Dương, đôi mắt tràn ngập yêu thương.
Cái gì?
Chồng cô tặng sao?
Ha ha! Đúng là trò cười!
Tô Diệu vừa dứt lời, Ngô Vĩnh Phi và Vương Bình đều bật cười.
Đùa kiểu gì không biết, một thằng ở rể tép riu mà mua nổi Thiên Không Chi Thành sao?
Chuyện này sao có thể.
Nhân viên cửa hàng cũng không nhịn nổi che miệng cười, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này thì chắc chắn là chém gió rồi!
Vương Bình cười lạnh nói: “Tô Diệu à, dây chuyền này của cô chắc là mua trên Taobao có đúng không? Bộ dạng chồng cô như vậy mà cũng mua được Thiên Không Chi Thành sao? Cô nghĩ chúng tôi dễ bị lừa thế à?”
“Tô Diệu à, không phải tôi cậy là đàn anh mà dạy đời cô đâu, dù không có tiền đi nữa nhưng ít ra cũng phải có chút liêm sỉ. Đeo hàng giả thì có sao chứ, cô cứ nói thật ra thì ai cười cô nào!”, Ngô Vĩnh Phi cười nói: “Hay là như này đi, hôm nay gặp ở đây coi như là có duyên, trừ cái vòng tay này ra, cô thích cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ tặng. Dù gì cô cũng là bạn tốt của Bình Bình nhà tôi, nên coi như chút quà cảm ơn vì cô đã chăm sóc Bình Bình”.
Nghe vậy Tô Diệu tức giận vô cùng, cũng mất luôn cả hứng đi dạo phố.
Cô kéo tay Trần Dương nói: “Chồng à, em thấy mệt, chúng ta về sớm chút đi!”
Trần Dương gật đầu, Tô Diệu vừa bình phục nên cũng không nên đi dạo quá lâu.
Nói đoạn, hai người nắm tay nhau rời đi.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi hét về phía Tô Diệu: “Này, sao nói đi là đi ngay vậy, cô còn chưa chọn đồ trang sức cơ mà, hay là sợ đàn anh này không mua nổi hả? Cô yên tâm, tôi không có gì ngoài tiền hết ấy, nên là đắt nữa tôi cũng mua được.”
Đúng là một đàn anh cool ngầu, một người hào phóng như vậy thì bảo sao các cô gái không chết mê chết mệt cho được?
“Chồng à, nhìn cách anh tiêu tiền trông đã quá đi, eo ôi yêu chết đi được!”, vừa nói Vương Bình vừa hôn Ngô Vĩnh Phi một cái.
Cô nhân viên ban nãy cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, đúng là người có tiền có khác, nếu bán được sợi dây chuyền này thì mối lo về doanh số trong vòng 1 năm của cô ta cũng khỏi phải lo lắng.
Nghĩ vậy cô ta nhiệt tình nói với Ngô Vĩnh Phi: “Thưa anh, chiếc vòng tay này có giá 38 triệu, để tôi gói lại giúp anh ạ!”
Cái gì?
38 triệu sao?
Mẹ kiếp vòng tay gì mà đắt vậy?
Ngô Vĩnh Phi chợt đứng hình, lúc nãy khi hắn nghe cửa hàng trưởng giới thiệu chiếc vòng này vô cùng đắt đỏ thì hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng hắn chỉ nghĩ là đắt lắm thì cũng chỉ vài trăm nghìn, chứ không bao giờ tưởng tượng ra cái giá đó, nhìn như đồ chơi thôi mà, với số tiền 38 triệu này hắn có thể mua được một biệt thự cao cấp ở thành phố Tây Xuyên rồi ấy chứ.
Mẹ kiếp, đúng là nhà hắn có điều kiện, nhưng cũng chỉ đến mức nào đó thôi, hắn đào đâu ra số tiền lớn như vậy để mua trang sức chứ, chắc bán thận đi cũng chả đủ.
Nghĩ vậy, Ngô Vĩnh Phi móc hết túi này đến túi nọ, sau cùng hắn lúng túng nói với nhân viên: “Trời, thật lòng xin lỗi, hôm nay tôi quên không mang theo thẻ ngân hàng, hay là vậy đi, mấy hôm nữa tôi đến mua nhé”.
“Trời ạ!”
Những người xung quanh nghe thấy thế không nhịn được cười, ra vành ra vẻ rồi cuối cùng thì ra là không mua nổi!
Lúc này chắc buồn nhất là cô nhân viên bán hàng rồi, trong tay đang lăm lăm cái máy thanh toán, sắc mặt cô ta thay đổi hẳn.
Thật tình, còn tưởng gặp được đại gia, ai ngờ cũng chỉ là hạng trọc phú.
Lúc này Trần Dương đột nhiên dừng lại, anh nhìn Tô Diệu cười nói: “Vợ à, để anh mua tặng em nhé”.
Thực sự thì Tô Diệu rất thích chiếc vòng đó, nhưng tận 38 triệu thì đắt quá.
Cô cắn môi nói: “Thôi kệ đi chồng, đắt quá em không cần…”
Trần Dương vỗ vỗ đôi tay cô nói: “Em chờ anh ở bên ngoài nhé, anh sẽ ra ngay”.
Vừa nói anh vừa buông tay cô ra, rảo bước quay lại đó.
Phụ nữ mà hay dối lòng, rõ ràng là thích bỏ xừ đi nhưng lại nói không thích, Trần Dương thân làm chồng sao có thể để cô thất vọng được.
Anh cũng đã từng thề rằng, cả đời này sẽ không để cô phải chịu tủi nhục nữa.
Anh đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng, chỉ vào chiếc vòng tay nói: “Gói lại cho tôi”.
Mấy người nhân viên trố mắt nhìn nhau, trơ trơ như đá, ngay cả cửa hàng trưởng cũng tròn mắt nhìn anh.
Sao anh ta lại quay trở lại vậy?
Lại còn nói là muốn mua chiếc vòng tay này.
Không đùa chứ?
Chiếc vòng này tận 38 triệu lận.
Một thằng ở rể như anh ta sao có thể mua được?
Lúc này Vương Bình cười nhạt nói: “Không được bán, chẳng qua là chồng tôi quên thẻ ngân hàng thôi, nó là của tôi, chờ mai chồng tôi sẽ đến trả tiền”.
Nghe Vương Bình nói Ngô Vĩnh Phi lúng túng nói không nên lời.
Mẹ kiếp, con đàn bà thối này nó không hiểu được ý mình nói hay sao?
Trả tiền, tiền đâu ra mà trả?
Nghe được lời Vương Bình, thì cô nhân viên ban nãy bỗng trở nên phấn chấn hẳn, cô ta lập tức nói với Trần Dương: “Thưa anh, chiếc vòng tay này đã được chị đây đặt ạ, nên không thể bán cho anh được!”
“Thật là nực cười quá đi, một thằng học nghề cỏn con, vắt mũi chưa sạch, mau cút xuống đây đi, đừng làm mất mặt thêm nữa! Những người khác họ cũng xong hết rồi, còn ở trên đó mà giả thần giả quỷ hả! Mày không sợ làm trò cười hay sao!”, Tào Bảo hô lớn về phía Trần Dương.
“Ha ha, đúng là nực cười, theo như tôi thấy, thằng nhãi này chỉ giỏi lòe thiên hạ!”, lúc này Sở Thâm cũng hô lên: “Mau cút xuống đi, đừng làm mất mặt cô giáo Ôn!”
“Mau cút xuống!”
“Cút xuống đi…”
Một số người quen biết Trần Dương đều nối nhau hô lớn.
“Tào Bảo, anh im miệng đi được không?”, tâm trạng Vu Lan lúc này hết sức không vui, nhất là sau khi nghe được những lời người nhà họ Trần nói, những lời đó, cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô ấy, dù có thể nào cô ấy cũng không tin đó là sự thật.
“Lan Lan, sao em cứ nằng nặc bênh cái thằng chạn vương đó thế, rốt cuộc ai mới là bạn trai của em hả!”, Tào Bảo tức giận, đã đến nước này rồi mà Vu Lan vẫn bênh Trần Dương chằm chặp.
“Chúng ta đã chia…”
“Đã hết giờ!”
Vu Lan vừa định nói “Chúng ta đã chia tay rồi”, thì tiếng của MC dẫn chương trình cắt đứt giọng nói của cô ấy.
Tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về bàn số 88.
“Keng!”
Vào khoảnh khắc người dẫn chương trình tuyên bố hết giờ thì Trần Dương cũng tắt lửa, rung chuông.
Thời gian vừa vặn!
Trong giây lát, toàn bộ quảng trường trở nên yên tĩnh không tiếng động!
Mẹ khỉ, thằng nhãi này đã gõ chuông sao, không lẽ hắn đã sắc xong?
Ôn Nhu tim đập chân run, cô ấy vừa ngạc nhiên, vui mừng nhưng cũng lo lắng, chẳng lẽ Trần Dương đã sắc xong thật?
Vừa rồi Trần Dương đã chọn lấy 30 vị thuốc, cô ấy cũng không ôm nhiều hy vọng, như cô ấy cũng mới chỉ dám dùng đến 15 vị.
Dược Lực để có thể dung hợp 30 vị thuốc, chả khác nào chuyện nằm mơ mới dám nghĩ tới?
Nhưng dáng vẻ của Trần Dương thì lại vô cùng tự tin, khiến cô ấy không tin không được.
Trần Dương nhìn về phía Ôn Nhu để muốn cô ấy thả lỏng, sau đó anh chậm rãi từng bước bê vạc sắc thuốc đến trước hội đồng giám khảo.
Lúc này, nữ MC vội vàng đem micro qua, Trần Dương nhận lấy micro nói: “Kính chào các vị giám khảo, tôi tên là Trần Dương, là học trò của thầy chế thuốc số 88, lần này tôi chế Tẩy Tuỷ Thang!”
“Cái gì? Tẩy Tuỷ Thang!”
“Cút xuống cho tôi, cậu ở đây ăn nói lăng nhăng gì thế!”, lúc này trưởng lão phái Hoa Sơn Hà Bất Bình đứng dậy mắng: “Cậu có biết thuốc Tẩy Tuỷ Thang là loại thuốc cấp bậc nào không hả, làm sao một tên học nghề tép riu như cậu có thể chế ra được?”
“Đương nhiên là tôi biết!”, Trần Dương cười nói: “Để chế ra được Tẩy Tuỷ Thang cần đến 36 vị dược liệu quý hiếm!”
“Như này đi, xin mọi người hãy xem đây!”, vừa nói Trần Dương vừa mở nắp vạc ra.
Uỳnh!
Ngay khi Trần Dương mở nắp vạc ra, từ trong vạc phát ra một âm thanh lớn!
Sau đó là một mùi thơm nồng nàn gấp mười lần so với Ngộ Đạo Thang bay đi khắp nơi, khiến cho tinh thần ai nấy ngửi thấy đều sảng khoái gấp trăm lần.
“Mọi người mau nhìn kìa, đó là cái gì!”
Chợt có người hét lên kinh hãi, lập tức ai nấy đều nhìn về phía trên đầu của ban giám khảo.
Trời ạ!
Lúc này nhất thời tạo nên một làn sóng lớn!
Không biết từ khi nào trên bầu trời xuất hiện một người giống như Phật Tổ, nhưng kỳ lạ nhất là, trong tay Phật Tổ còn có chuỗi tràng hạt, trong miệng còn niệm kinh.
Trong giây lát, mọi người tựa như nghe được tiếng niệm Phật.
“Chuyện…chuyện này sao có thể!”
“Không, không thể nào!”
“Trời ạ, đây chính là Dược Lực Hóa Âm!”
Trong nháy mắt, Ôn Nhu đột nhiên trợn tròn hai mắt, cô ấy lấy tay bịt miệng lại.
Chuyện…chuyện này sao có thể!
Dược Lực Hóa Âm, đây chính là Dược Lực Hóa Âm!
Sau khi biết Trần Dương luyện Tẩy Tủy Thang, cô ấy đã đủ giật mình, giờ còn tận mắt nhìn thấy Dược Lực Hóa Âm, đây chính là cảnh giới mà cô ấy nằm mơ cũng muốn đạt được!
Lúc này, hai người Trương Túc Thanh và Quách Dao cũng không tin vào mắt mình, tên…tên nhãi này mạnh quá đi.
Dược Lực Hóa m, điều này có nghĩa là Dược Lực ít nhất đã đạt đến chín tầng!
Mấu chốt là Tẩy Tủy Thang là một loại thuốc cao cấp, để chế ra được thì cần khoảng 36 vị thuốc. Sau đó sắc 36 vị thuốc đó lại với nhau, tuy nhiên để đạt đến độ dung hòa cao như vậy, thì quả thật đáng kinh ngạc!
Thêm vào đó, tác dụng lớn nhất của Tẩy Tủy Thang chính là tẩy tủy phạt gân, giúp cho những người bình thường dù không có tài năng thiên phú cũng sẽ có được khả năng tu luyện thiên phú!
Lúc này, ngay cả các vị giám khảo ngồi đây cũng đều bị một phen kinh hãi!
Vừa rồi còn có người giễu cợt anh, nhưng trong nháy mắt thế cờ đã được xoay chuyển hẳn, đúng là màn lật kèo ngoạn mục.
Đặc biệt là Hà Bất Bình, lúc này mặt ông ta đang bừng bừng.
“Không lý nào, chuyện này có thể xảy ra được, thằng nhãi này sao lại biết chế thuốc?”, Tào Bảo không tin vào mắt mình nói.
Không riêng gì Tào Bảo, đám người Sở Thâm cũng đần mặt ra.
Còn Vu Lan thì cảm thấy vô cùng rối, lần trước ở trên vịnh Tây Loan, Trần Dương đã ta tay luyện đan cứu Tống Huyên, nhưng cô ấy chỉ coi chuyện lần đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Còn lần này thì sao?
Không thể nào lại là một sự trùng hợp nữa được cả?
Cô ấy thân là đại sư tỷ phái Nga My, nên cô ấy hiểu rõ được độ khó của việc chế thuốc.
Lúc này trong lòng cô ấy thực sự rối bời: “Trần Dương, liệu có phải thực sự anh ấy đã làm nhục em dâu của mình?”
Lúc này những người đến xem phía dưới khán đài cũng nháo nhào lên.
Cho dù bọn họ không hiểu được sự lợi hại của Tẩy Tủy Thang!
Nhưng họ hiểu rằng bài thuốc mà Trần Dương sắc nhất định là rất khó.
Mẹ khỉ, thằng nhãi này nó học nghề của ai ấy chứ, rõ ràng là phải đạt đến độ bậc thầy chế thuốc!
Lúc nãy thanh niên “biết bay” kia mới có tạo ra mấy chục bông sen, mà đây tên Trần Dương này còn lợi hại đến mức mời được cả Phật Tổ đến.
Hơn nữa Phật Tổ còn phát ra âm thanh, điều này quả thực vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ!
Cho nên bọn họ nhận định, lần này Trần Dương nhất định đoạt giải nhất.
Tuy nhiên ngay lúc này lại xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới.
Thích Không đại sư phái Thiếu Lâm đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Dương.
Trời!
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Trần Dương.
Chuyện gì vậy nhỉ?
Thích Không đại sư muốn làm gì?
Thích Không đại sư nhìn Trần Dương một cái, ông ấy không nói gì, xoay đầu quan sát thật kỹ Tẩy Tủy Thang của Trần Dương.
Lát sau, ông ấy ngẩng đầu lên, nói với Trần Dương: “Tẩy Tủy Thang của cậu sai rồi, có vấn đề, Tẩy Tuỷ Thang mà phái Thiếu Lâm ghi chép lại có màu vàng, nhưng cậu lại sắc ra màu đỏ, không đúng!”
“A di đà phật”, Thích Không đại sư niệm một câu rồi nói tiếp: “Lão nạp nói vậy cậu nhất định sẽ không phục, nhưng lão nạp nói cho cậu biết, Tẩy Tủy Thang này là Sư tổ phái Thiếu Lâm nghiên cứu ra, cho nên tôi có quyền lên tiếng! Thuốc này của cậu nêú như ai uống phải, không chỉ không có tác dụng tẩy tủy phạt gân, ngược lại còn khiến bế tắc gân mạch, vậy nên tôi phải đứng đây nói ra sự thật này, tránh để cậu hại người!”
Thích Không đại sư không nói quá lớn, nhưng ai nấy đều nghe thấy rõ!
Thích Không đại sư dứt lời, Thanh Liên đạo trưởng, Nhất Kiếm cùng với mấy vị giám khảo đều gật đầu đồng ý.
Thực ra thì lúc nãy khi Trần Dương mở nắp vạc ra, cũng khiến bọn họ kinh hãi một phen.
Dược Lực Hóa Âm, chỉ dành cho đại sư chế thuốc cao cấp thôi!
Sau khi nghe được những lời của Thích Không đại sư, ai nấy đều tin sái cổ.
Thích Không đại sư đức cao vọng trọng, tuyệt đối không thể mang danh dự hàng trăm hàng nghìn năm của phái Thiếu Lâm ra đùa được, huống hồ đây còn là bài thuốc mà Sư tổ phái Thiếu Lâm nghiên cứu ra, vậy nên không ai nghi ngờ hết.
Lúc này, đột nhiên Tần Uyển Đồng đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Dương nói: “Thích Không đại sư nói đúng, màu của Tẩy Tủy Kinh là màu vàng, vậy nên thuốc mà cậu sắc ra không những không có hiệu quả, ngược lại còn có độc! Thích Không đại sư là bậc tiền bối đức cao vọng trọng, ông ấy chỉ ra cho cậu vấn đề, cậu phải cảm thấy biết ơn, không được cảm thấy thù hận!”
Tần Uyển Đồng thân là Hội trưởng hiệp hội y học cổ, vậy nên lời nói của cô ta rất có trọng lượng.
Chỉ một câu kết luận thôi mà đã khiến thuốc mà Trần Dương sắc ra biến thành thuốc hỏng.
Nhất là câu cuối cùng cô ta nói ra, không chỉ là để bênh vực Thích Không đại sư, mà còn là một lời cảnh tỉnh Trần Dương.
Trần Dương nhíu mày không nói gì.
Trong “Thiên Kim Dược Phương” có ghi rõ rằng, Tẩy Tủy Thang sẽ sắc như vậy, mỗi bước anh làm đều hoàn toàn giống.
Làm sao có thể thất bại được!
Nghe được những lời của Tần Uyển Đồng, Trương Túc Thanh bỗng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta còn đang lo để tuột mất chức vô địch, giờ nghĩ lại thì cái gì là của mình thì vẫn sẽ thuộc về mình!
Người cảm thấy thất vọng nhất là Ôn Nhu, vốn dĩ cô ấy vẫn tưởng rằng Trần Dương sắc ra Tẩy Tủy Thang, nhưng ai mà ngờ được lại bị hỏng.
Cảm giác này giống như trèo cao rồi lại ngã đau, khó chịu vô cùng.
Lúc này đám người xem phía dưới đều cười ầm lên!
Ha ha ha, đúng là chuyện cười !
Làm rình rang lên rồi cuối cùng thì ra là thất bại.
Trời lại còn Phật Tổ với chả Phật Âm, làm bọn họ cứ tưởng là Phật Tổ giáng thế thật.
Đám người Tào Bảo thở phào nhẹ nhõm, chợt hắn nói với Vu Lan: “Lan Lan, em xem, anh đã nói rồi, cái thằng chạn vương này làm sao mà biết chế thuốc được? Đúng là chỉ lòe thiên hạ”.
Mẹ nhà nó chứ, vừa rồi làm mình hú vía, lại còn tưởng là hắn có bản lĩnh chế ra được thần dược thật.
Tần Uyển Đồng sau khi nhận xét xong thì quay về vị trí của mình, từ từ ngồi xuống, tiếp theo chương trình là màn công bố kết quả thi.
Cô MC mặt đầy vui vẻ nói: “Sau đây chính là thời khắc mọi người mong đợi nhất! Xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng Hội trưởng hiệp hội cổ y, Tần Uyển Đồng lên công bố kết quả cuộc thi hôm nay”.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang trời.
Trong tiếng vỗ tay vang trời ấy Tần Uyển Đồng cầm micro tiến về giữa khán đài.
Cô ta nhìn một vòng rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi xin tuyên bố, quán quân của cuộc thi ngày hôm nay thuộc về Trương Túc Thanh phái Võ Đang”.
“Tuyệt!”
Tiếng vỗ tay ran trời, vang khắp nơi!
Tiếng vỗ tay dài đến 3,4 phút. Lúc này Tần Uyển Đồng mới công bố tiếp: “Á quân, là Quách Dao phái Nga My”.
Bốp bốp bốp!
Vì á quân là một cô gái xinh đẹp nên tiếng vỗ tay càng lớn hơn!
“Tiếp theo giải ba là Văn Viễn tiểu sư phụ của phái Thiếu Lâm!”
Trời, cái tên tiểu hòa thượng Văn Viễn này chỉ chế loại Phục Nguyên Thang tầm thường, vẻn vẹn mười vị thuốc, còn chưa đạt đến mức Dược Lực Hóa Khí thấp nhất luôn.
Vậy mà cũng đạt được giải ba, Trần Dương cũng hết nói.
Anh cũng không tin là mình thất bại, dẫu sao thì còn đạt đến Dược Lực Hóa Âm rồi cơ mà, nếu thất bại thật thì sao có thể xảy ra hiện tượng thần kỳ đó được.
Nếu thực sự anh không thể nào chế thất bại, vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là Thích Không đại sư và Tần Uyển Đồng đã đánh giá sai.
Chương 217: Tôi thích anh ấy đấy
Trần Dương rất chắc chắn, hai người hẳn là đã chấm sai rồi.
Lúc này Ôn Nhu từ bên cạnh đi tới, nói với anh: "Trần Dương, không sao, tôi xin nhận tấm lòng của cậu...”
Mặc dù Ôn Nhu rất thất vọng vì đã thua trong lần thi đấu này, nhưng Trần Dương đã có lòng tốt muốn giúp cô ấy nên cô ấy không thể trách anh được!
Thấy cô giáo không trách mình, Trần Dương cảm thấy thoái mái hơn đôi chút.
Cô giáo Ôn quả là người dịu dàng.
Trần Dương cười, đang định lên tiếng, thì lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một luồng khí lạnh.
Từ khi Trần Dương đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, linh cảm của anh đã được nâng cao lên rất nhiều.
Ngay khi vừa quay đầu lại, anh đã thấy Thanh Uyển sư thái của phái Nga My đang đứng lên từ băng ghế của giám khảo.
Một đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Dương, cơ thể ngập tràn sát khí.
Vừa nãy khi cuộc thi đang diễn ra, Thanh Uyển sư thái đã nghĩ thông suốt rồi, đợi sau khi cuộc thi kết thúc, cô ta nhất định phải tự tay giải quyết tên dâm tặc này!
Chưa kể đến việc tên dâm tặc này làm nhục em dâu của mình, hắn lại còn lừa gạt Vu Lan, điều đáng ghét nhất là hắn vẫn ngang nhiên đến để tham gia cuộc thi thầy chế thuốc.
Nhưng cô ta không ngờ rằng giữa trận đấu, người học việc của thầy chế chuốc số 88, Trần Dương lại thế chỗ của thầy mình để chế thuốc.
Thầy chế thuốc số 88 cũng là một người đẹp, sợ rằng cũng đã bị tên dâm tặc này lừa cướp mất trinh tiết rồi, bằng không sao cô ta có thể để Trần Dương làm thay mình như thế!
Thằng không bằng cầm thú này, nếu còn để cho hắn tiếp tục sống, chẳng phải sẽ có thêm nhiều cô gái bị hắn làm hại sao?
Lúc này Trần Dương không biết Thanh Uyển sư thái đã tưởng tượng anh thành một con yêu quái ghê tởm.
Trần Dương ngẩn ra, anh không hề quen biết Thanh Uyển sư thái này, sao cô ta lại nhìn mình với vẻ mặt đằng đằng sát khí như vậy?
"Dâm tặc!"
Thanh Uyển sư thái hét lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng, cô ta nhảy ra khỏi ghế giám khảo, lạnh lùng nhìn Trần Dương nói: “Trần Dương, cậu làm nhục em dâu, quyến rũ đại sư tỷ phái Nga My, Vu Lan, còn dám câu kết với thầy mình ngang nhiên xuất hiện ở cuộc thi thầy chế thuốc, Thanh Uyển đây sẽ không để kẻ cầm thú như cậu sống sót, nay tôi sẽ thay trời hành đạo!"
Chết tiệt.
Nghe những gì Thanh Uyển sư thái nói, Trần Dương sốc nặng!
Cái gì?
Anh làm nhục em dâu khi nào? Dụ dỗ Vu Lan khi nào?
Còn nữa, anh… anh câu kết với Ôn Nhu khi nào!
“Sư thái, cho dù cô có là người có ví trị cao trong phái Nga My đi chăng nữa, cũng không thể ngậm máu phun người như thế chứ?”, Trần Dương cũng có chút tức giận.
Người phụ nữ này bị điên à?!
Trông thì rõ là xinh đẹp thế mà lại đi đổ tiếng xấu cho người khác?
Lúc này, Vu Lan ở trên khán đài cũng kinh ngạc!
Đầu Tào Bảo ong ong như bị sét đánh!
Mặt hắn ngay lập tức từ trắng chuyển đỏ rồi lại từ đỏ chuyển đen, gân xanh nổi rần rần trên cổ hắn, hắn nắm chặt lấy bờ vai của Vu Lan, hét lớn: “Con tiện nhân này, mày biết rõ là tao thích mày thế mà mày lại lên giường với Trần Dương sau lưng tao!"
Tào Bảo điên rồi, hoàn toàn phát điên rồi!
Vị hôn thê của hắn thực sự đã ngoại tình với thằng ở rể, còn bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người, từ nay về sau, Tào Bảo hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lúc này, Sở Thâm và đám người bên cạnh Tào Bảo cũng há hốc mồm vì kinh ngạc!
Ôi trời ơi, Vu Lan ... và Trần Dương ...
Hành động của Tào Bảo đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về đó, nhiều người nhìn Tào Bảo với vẻ thương cảm, nhưng đa số đều là nhạo báng, chế giễu.
“Tào Bảo, đau tôi!”, Vu Lan giãy dụa muốn thoát khỏi Tào Bảo, nhưng Tào Bảo lúc này sắp phát điên rồi!
"Tiện nhân, con tiện nhân, tao đã thắc mắc là tại sao khi tao cầu hôn mày, mày lại không đồng ý, hóa ra mày đã tằng tịu với nó sau lưng tao, đôi gian phu dâm phụ chúng mày...”
"Bốp!"
Vu Lan giơ tay tát vào mặt Tào Bảo một cái: "Anh im mồm cho tôi!"
Vu Lan gần như phát điên, cô ấy không ngờ Thanh Uyển sư thái lại nói những lời như vậy, làm như vậy không phải là sẽ hủy hoại thanh danh của cô ấy sao?
Cô ấy ngủ với Trần Dương khi nào? Tại sao cô ấy lại không biết?
Còn Tào Bảo, thằng ngu này, bây giờ đã phát điên rồi, bây giờ cô ấy có trăm miệng cũng không biện bạch được!
“Tao không đấy!”, Tào Bảo phát điên: “Thảo nào mày hết lần này đến lần khác bao che cho hắn, hóa ra chúng mày cùng một giuộc cả, con đĩ này, tao đã quá mù quáng khi chạy theo mày nên hôm nay mới thấy rõ được bộ mặt thật của mày”.
“Anh… anh đang nói cái gì vậy?”, cơ thể mỏng manh của Vu Lan run lên, nước mắt lưng tròng!
"Sao? Lại chối đi?", Tào Bảo giễu cợt nói: “Mày gần gũi với Trần Dương bao nhiêu lần trước mặt tao, có cần tao phải nói ra không? Con đàn bà lăng loàn!"
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mới đây, Tào Bảo cảm thấy mình đã hiểu ra ngay lập tức, hắn cảm thấy bản thân thật sự quá ngu ngốc, sao không nhìn ra gian tình của hai người này sớm hơn cơ chứ!
"Anh...”
Lúc này Vu Lan không kìm được nữa, nước mắt cô ấy chảy dài, làm nhòe đi những gì trước mắt!
Giờ phút này, con tim Vu Lan đã chết hẳn rồi!
Cô ấy lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, anh nói đúng ... tôi ... thích Trần Dương!"
Sau đó, Vu Lan giãy ra và tiến về phía Trần Dương trên sân khấu!
Đồng thời, lúc này, Ôn Nhu cũng ngẩn ra!
Chuyện gì thế.
Cô ấy qua lại với Trần Dương khi nào?
"Không ... không phải như mọi người nghĩ đâu, Trần Dương là học trò của tôi, còn tôi là giáo viên của cậu ta ... không phải như mọi người nghĩ đâu!"
Cô ấy cố gắng giải thích cho mọi người xung quanh hiểu, nhưng cô càng giải thích thì họ càng không tin.
"Trần Dương ...”, Vu Lan bước lên sân khấu và gọi tên Trần Dương.
Trần Dương đột ngột quay đầu lại và nhìn thấy Vu Lan đang đi về phía mình.
Anh lại cười khổ, giờ là lúc nào rồi, cô ta lên đây lúc này không phải càng làm cho người ta nghĩ lời nói đó là thật sao?
Lúc này, bàn tay xinh đẹp của Thanh Uyển sư thái ngay lập tức đổi hướng: "Chết đi, dâm tặc!"
Nói xong, Thanh Uyển sư thái liền đâm tới, trường kiếm trong tay hướng thẳng vào tim Trần Dương.
Toi rồi!
Bị bất ngờ không kịp trở tay, Trần Dương chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ lao đến, khóa chặt anh lại, trong lòng anh đột nhiên có chút tuyệt vọng.
Hả?
Nhìn thấy cảnh này, mọi người xung quanh vô cùng sửng sốt.
Thanh Uyển sư thái, cô ấy thực sự đã ra tay rồi!
“Đừng, Thanh Uyển sư thái!”, Vu Lan nhanh chóng ngăn cản.
Nhưng tốc độ của Thanh Uyển sư thái quá nhanh, cô ta đã chạm tới Trần Dương trong nháy mắt.
"Giết chết tên súc sinh này!"
“Giết đi!”, vợ chồng Trần Toàn vô cùng phấn khích, cuối cùng cũng đã có thể diệt trừ tai họa rồi, sau này có thể thảnh thơi được rồi.
“Sư thái, đừng giết anh ta, để đó cho tôi giết!”, Trần Lỗi ở phía sau nhìn thấy cảnh này, lập tức sốt sắng.
Đúng lúc thanh trường kiếm kia sắp đâm vào trái tim của Trần Dương!
Thì Tần Uyển Đồng đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Dương.
Sau đó, cô ta lặng lẽ duỗi một ngón tay ra và ấn đầu ngón tay vào thanh kiếm.
Cang!
Hai vật chạm nhau phát ra âm thanh của kim loại.
Kít!
Thật ra ảo diệu, đầu ngón tay lại so với mũi kiếm!
Đây là một kỹ năng điêu luyện, nhiều người có mặt ở đó thở gấp vì kinh ngạc!
Ngay cả những giám khảo trong hội đồng giám khảo cũng đang nhìn họ.
Thanh Uyển sư thái là trưởng lão của phái Nga My, là đại tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên viên mãn!
Đường kiếm vừa rồi của Thanh Uyển sư thái tràn đầy sát ý!
Nhưng đã bị Tần Uyển Đồng dùng ngón tay ngăn lại.
Quả là danh bất hư truyền, có thể dùng một ngón tay mà đã ngăn được Thanh Uyển sư thái, hội trưởng hiệp hội y học cổ này ít nhất cũng là tu sĩ đạt cảnh giới Phản Phác sơ kỳ.
Bởi vì chỉ có những tu sĩ đạt cảnh giới Phản Phác mới có thể tụ khí thành cương, mới có thể chuyển hóa thân thể thành vũ khí.
Nhưng Thanh Uyển sư thái lại nhíu mày, cô ta dốc toàn lực đâm về phía trước, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ được vòng phòng ngự của Tần Uyển Đồng.
"Thanh Uyển sư thái ra tay hại người trong cuộc thi thầy chế thuốc, cô còn coi tôi ra gì không? Nếu các người có ân oán gì thì đợi cuộc thi kết thúc hẵng giải quyết với nhau chứ, lúc đó các người có giết nhau đi chăng nữa thì tôi cũng mặc kệ”.
Là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, giám khảo ra tay giết người trong cuộc thi thầy chế thuốc, cho dù họ chỉ là người học việc cũng không được.
Nếu không, về sau cuộc thi này làm sao còn có thể tổ chức được nữa? Còn ai dám tham gia cuộc thi nữa?
Nghĩ đến đây, Tần Uyển Đồng cũng hơi khó chịu, không xét về chuyên môn, Lục Đại Phái sao có thể để cho một người như vậy làm giám khảo cơ chứ?
Nói rồi, ngón tay Tần Uyển Đồng búng nhẹ lên lưỡi kiếm.
Đinh!
Thanh Uyển sư thái cảm giác có một lực kỳ lạ truyền đến, trường kiếm trong tay đột nhiên rơi ra.
"Á! Đây là Đạn Chỉ Thần Công!"
Thích Không đại sư hít một hơi dài, Tần Uyển Đồng và nhà họ Chu rốt cuộc có quan hệ gì?
"Hội trưởng Tần, cô không hiểu rồi! Trần Dương này là một kẻ rất đáng gờm, đừng bị tướng mạo của hắn lừa gạt!", Thanh Uyển sư thái vô cùng đau lòng nói: “Tên súc sinh này không chỉ làm nhục em dâu hắn, bị đuổi khỏi gia tộc mà còn dụ dỗ đại sư tỷ ngoại môn núi Nga My của tôi, cô nói xem, có nên giết không?"
“Hơn nữa, vừa rồi hắn còn thay thầy mình điều chế thuốc, như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”, Thanh Uyển sư thái tức giận nói: “Hai người này rõ ràng có quan hệ tình cảm, cuộc thi thầy chế thuốc là một cuộc thi thiêng liêng, tuyệt đối không được để tên súc sinh này làm ô uế cuộc thi!"
Ngay khi Thanh Uyển sư thái nói xong, khán giả liền trở nên náo động lạ thường!
Chúa ơi, cậu ta ở rể sao?
Cậu ta là một người đàn ông đã có gia đình mà lại đi lăng nhăng bên ngoài đã đành, lại còn tằng tịu với chính giáo viên của mình!
Muốn làm người học việc của thầy chế thuốc phải là đồ đệ của thầy chế thuốc trước đã.
Thằng ở rể này còn tằng tịu với cả giáo viên của mình, còn có liêm sỉ không đây?
Vu Lan cắn chặt môi khi nghe được lời của Thanh Uyển sư thái, không nói nên lời.
Cô ta làm sao có thể vu khống cho mình như vậy, mình bị Trần Dương dụ dỗ khi nào?
Cho dù cô ta có là bề trên đi chăng nữa cũng không thể ngậm máu phun người như vậy chứ?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nếu xảy ra xung đột, thì e rằng sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mất!
“Không, không phải như vậy, tôi và Trần Dương không có chuyện gì cả!”, sắc mặt Ôn Nhu tái nhợt, nhưng đáng tiếc là không ai thèm nghe lời cô ấy nói cả.
Thậm chí có thể nói, cho dù mọi người đều biết đây là hiểu lầm, nhưng khán giả vẫn thích nghe drama hơn!
Lúc này, Trần Dương trên sân khấu tái mặt đi vì tức giận.
Thanh Uyển sư thái này thực sự rất vô lý, không hề hiểu hết sự việc, không biết phân biệt trắng đen, cứ tự nhiên lao vào như không.
Người như vậy thật sự đã làm hỏng danh tiếng của chính phái, hành động như vậy thì có khác nào tà giáo cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Dương lạnh lùng nói: "Thanh Uyển sư thái, tôi dám thề với trời, tôi chưa từng làm những chuyện mà cô nói!"
Chương 218: Sự thật
Súc sinh, còn dám ngụy biện!
Thanh Uyển sư thái tức giận đến mức cả cơ thể run lên bần bật, chẳng lẽ những lời nhà họ Trần đích thân nói ra là sai sao?
Người bị hại là Trần Lỗi đã xác nhận rồi vậy mà tên Trần Dương này còn dám cãi chày cãi cối.
Xem ra cha này đã phạm tội quen thân, cái loại súc sinh như này tuyệt đối không được để cho nó đẻ trứng!
"Sư thái, tôi đã nói rồi, hiện tại cuộc thi vẫn chưa kết thúc, cô không được động đến cậu ta", Tần Uyển Đồng cười nói: "Tôi hy vọng sư thái có thể hiểu”.
Con ngươi Thanh Uyển sư thái hơi co lại, tựa hồ như đang suy tư điều gì đó, sau đó giận dữ trừng mắt với Trần Dương một cái, rồi phất tay áo rời khỏi đó.
Sau khi Thanh Uyển sư thái rời đi, vợ chồng Trần Toàn vội vàng đến hỏi: "Sư thái, tại sao sư thái lại không giết tên súc sinh đó vậy?"
Sắc mặt Thanh Uyển sư thái hơi cứng lại, ngượng ngạo nói: "Ra tay ở đây không tiện, để về rồi nói, tên Trần Dương kia tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!"
Chuyện Trần Dương làm nhục em dâu là chuyện của nhà họ Trần, dù cô ta có bao đồng thế nào đi nữa cũng đâu đến lượt cô ta quản.
Nhưng Vu Lan là đại sư tỷ ngoại môn của phái Nga My, chuyện của cô ấy đã bị Thanh Uyển sư thái xía vào quá nhiều rồi.
Sau khi nói xong, Thanh Uyển sư thái rời khỏi trường thi.
Mặc dù hai kẻ Trần Toàn và Lương Khiết muốn Trần Dương chết, nhưng bọn họ cũng biết là hiện tại không thể làm được, đành phải tính kế lâu dài thôi.
Trần Lỗi ở phía sau cánh gà, trong mắt ánh lên một tia oán hận: "Trần Dương, sự nhục nhã mà anh đã gây ra cho tôi, tôi sẽ tự tay trả lại”.
....
Sau khi Thanh Uyển sư thái rời đi, Tần Uyển Đồng gọi Trần Dương vào phía sau cánh gà.
Mặc dù hơi khó chịu về sự đánh giá sai lầm của Tần Uyển Đồng, nhưng sự thật là cô ta đã cứu mình, anh là người biết điều, vì vậy Trần Dương rất nghiêm túc nói với Tần Uyển Đồng: "Hội trưởng Tần, cảm ơn vì đã cứu tôi!"
Tần Uyển Đồng khẽ mỉm cười, nụ cười nhã nhặn đó ngay lập tức đánh gục tâm trí Trần Dương.
Tần Uyển Đồng này thực sự là một giai nhân tuyệt sắc.
Nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành hiện lên một cách trọn vẹn trong từng cử chỉ.
Trần Dương quen biết nhiều phụ nữ như vậy, nhưng cũng chỉ có Mộc Thuyên, Giáo chủ phu nhân của Nhật Nguyệt Thần Giáo là có thể so sánh với cô ta.
“Haha, khách sáo quá!”, Tần Uyển Đồng cười nói: “Nếu để cô ta giết cậu trước mặt tôi, vậy thì tôi, hội trưởng hiệp hội y học cổ ở đây còn có tác dụng gì nữa chứ!
Trong khi cô ta đang nói, sự độc đoán đã bộc lộ rõ nét trong lời nói của cô ta.
Đây là một người phụ nữ độc đoán!
Trần Dương nghĩ.
Tần Uyển Đồng nhìn Trần Dương, hào hứng nói: "Cậu có muốn gia nhập hiệp hội y học cổ không?"
Trần Dương sững sờ, mời mình gia nhập hiệp hội y học cổ sao?
Anh cau mày, lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.
Mặc dù rất cảm kích trước việc làm của Tần Uyển Đồng, nhưng việc gì ra việc đấy, Tẩy Tủy Thang mà nãy mình luyện rõ ràng không có vấn đề gì, nó giống hệt ghi chép trong "Thiên Kim Dược Phương", thân là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, cô ta còn chả biết thế nào là hỏng và không hỏng thì tham gia một hiệp hội như vậy thì có ích lợi gì?
Không có hứng thú sao?
Tần Uyển Đồng rất ngạc nhiên.
Cậu trai này lạ thật.
Cậu ta nên biết, mình thân là hội trưởng của hiệp hội y học cổ, người muốn làm thân xếp hàng dài dằng dặc.
Nếu ai đó nhận được lời mời của mình, người ta đã cười tỉnh cả ngủ rồi, vậy mà ở đây cậu trai này lại ngược lại, dứt khoát từ chối.
Hơn nữa nhìn vào biểu cảm của cậu ta có thể thấy, cậu ta có vẻ như…có chút chán ghét!
Cậu trai này có tài phết đấy, vậy mà lại chả hứng thú với hiệp hội chút nào.
“Tại sao cậu lại không muốn tham gia, cho tôi một lý do đi?”, Tần Uyển Đồng tò mò hỏi.
Trần Dương nhún vai: "Nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì lãnh đạo không đủ năng lực!"
“Lãnh đạo không đủ năng lực?”, Tần Uyển Đồng sững sờ.
Sau đó mỉm cười cười chỉ vào chính mình: "Cậu nói tôi đấy à?"
Trần Dương cười cười, không nói gì!
“Haha, em trai, cậu thật là thú vị!”, Tần Uyển Đồng bật cười: “Cậu vẫn đang để bụng việc tôi nói Tẩy Tủy Thang cậu nấu lúc nãy bị hỏng sao? Vẫn không nhìn ra à, cậu là đàn ông mà sao lại hẹp hòi thế chứ".
“Gì mà em trai, làm như thể cô nhiều tuổi hơn tôi lắm ấy”, Trần Dương cong môi nói: “Đấy không phải là hẹp hòi, Tẩy Tủy Thang của tôi chả có vấn đề gì, cho dù cô có nói gì đi nữa thì vẫn là không có vấn đề gì!
“Cậu dựa vào đâu mà khẳng định thuốc cậu sắc không bị hỏng?”, Tần Uyển Đồng cười nói: “Em trai à, cậu cũng mạnh miệng ghê”.
Trần Dương cười cười không nói gì, Tẩy Tủy Thang mà anh làm ra giống hệt như trong "Thiên Kim Dược Phương" viết, làm sao có thể sai được.
Thấy Trần Dương không lên tiếng, Tần Uyển Đồng cũng không chất vấn nữa, cô ta cười nói: "Thật thú vị, em trai, cậu có biết là kể từ khi tôi trở thành hội trưởng của hiệp hội y học cổ, chưa từng có ai dám từ chối tôi, cậu là người đầu tiên dám từ chối tôi đấy".
Không ai dám từ chối cô ta?
Dường như những người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa quyền lực đều có tính cách thế này, khiến Trần Dương nhớ đến Hạ Lam.
Địa vị cao quý giống nhau, sức mạnh cũng ngang nhau.
Thấy Trần Dương vẫn không nói gì, Tần Uyển Đồng cười lắc đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ không trêu cậu nữa, tôi sẽ nói thật cho cậu biết, Tẩy Tủy Thang mà cậu sắc không hề bị hỏng".
Sao cơ?
Quả đúng như anh nghĩ!
Trần Dương muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến việc anh đánh không lại người phụ nữ này, liền nén giận hỏi: "Tại sao?"
Đây không phải là chơi khăm sao?
“Sao phải tức giận thế?”, Tần Uyển Đồng liếc anh một cái rồi nói: “Cậu không biết câu cả giận mất khôn sao? Có bao giờ cậu thắc mắc rằng sao tôi lại tuyên bố thuốc của cậu luyện thất bại không? Có thắc mắc sao giờ tôi mới nói sự thật cho cậu biết không?"
Tại sao?
Sau khi nghe được những lời của Tần Uyển Đồng, cơn giận trong Trần Dương đã dịu xuống đôi phần, anh cũng đã tỉnh táo hơn một chút.
Lẽ nào có bí mật ẩn trong đó?
“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo nữa!”, Trần Dương thích nói thẳng, đó là lý do tại sao anh có thể trở thành anh em tốt với Lý Thiên Bá.
"Này, cậu ngây thơ thật đấy!"
Tần Uyển Đồng thở dài, lắc đầu nói: "Vừa nhìn đã biết cậu còn non và xanh lắm, không biết cậu chế ra Tẩy Tủy Thang có ý nghĩa gì sao? Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, cậu còn không hiểu sao? Tẩy Tủy Thang xuất thân từ Thiếu Lâm, chả nhẽ cậu cho rằng Thích Không đại sư già rồi nên mắt mờ chân run không nhận ra thuốc cậu luyện ra là thuốc gì à? Cậu có biết cuộc thi lần này có biết bao nhiêu đại tộc Thế gia đến đây không? Cậu có biết tại sao họ đến đây không? Chả nhẽ lại chỉ đến xem thi đấu thôi sao?"
Tần Uyển Đồng liên tục đặt câu hỏi, khiếnTrần Dương toát cả mồ hôi lạnh!
Sau khi cô ta nói xong, Trần Dương ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thảo nào khi Thích Không đại sự nói thuốc mình luyện ra có vấn đề, Tần Uyển Đồng còn đứng ra hưởng ứng theo, mình còn cho rằng cô ta đang lấy lòng Thích Không đại sư, hóa ra là cô ta đang nhắc nhở mình.
Thích Không đại sư, với tư cách là đại sư đáng kính của Thiếu Lâm, cũng đang bảo vệ mình.
Tác dụng của Tẩy Tủy Thang là gì?
Người bình thường uống vào có thể tẩy tủy phạt gân, nhờ đó mà có thể tu luyện được, còn đối với những tu sĩ tài năng có hạn thì khi uống thuốc này vào có thể gia tăng năng lực của bản thân.
Nếu việc mình có thể chế ra Tẩy Tủy Thang ở cuộc thi bị truyền ra ngoài.
Thì điều gì sẽ xảy ra sau đó?
Thì mình sẽ trở thành mục tiêu, sẽ gặp nguy hiểm.
Những đại tộc trong Thế gia đó nhất định sẽ làm mọi cách để có được Tẩy Tủy Thang từ mình.
Nhận ra điều này, Trần Dương không khỏi liếc nhìn Tần Uyển Đồng một cái.
Hơn nữa, người phụ nữ này còn mời mình gia nhập hiệp hội y học cổ, chính là muốn cho mình một chỗ dựa, chỗ dựa này không phải ai khác, chính là Tần Uyển Đồng.
Nghĩ đến đây, sự bất mãn trong lòng Trần Dương lập tức biến mất, đồng thời anh cũng cảm thấy vô cùng biết ơn Tần Uyển Đồng!
"Sao, cậu đã rõ chưa?"
Trần Dương gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi hiểu rồi!"
“Vậy có muốn tham gia hiệp hội y học cổ không?”, Tần Uyển Đồng nhìn Trần Dương cười nói.
“Tham gia chứ, hội trưởng Tần đã có lòng như vậy, nếu từ chối lần nữa thì sẽ phụ lòng tốt của cô và Thích Không đại sư!”, nếu Trần Dương từ chối thì thật sự là không biết điều.
Tần Uyển Đồng gật đầu: "Tuy rằng có chút ngốc, nhưng vẫn còn chấp nhận được!"
Tần Uyển Đồng rất ngưỡng mộ Trần Dương, còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt đến Dược Lực Hóa Âm.
Tương lai sẽ vô cùng tươi sáng! Đợi thêm mấy năm nữa, cậu ta nhất định sẽ tiến rất xa, trở thành bậc thầy chế thuốc là điều rất khả thi!
Nghĩ đến đây, Tần Uyển Đồng liền mở lòng: "Trần Dương, cậu còn trẻ như vậy mà đã đạt tới Dược Lực Hóa Âm, có muốn nhận tôi làm thầy không? Tôi đảm bảo 3 năm sau cậu có thể tiến rất xa đấy”.
Nhận làm thầy? Vô vị!
Trần Dương đã sở hữu một cuốn sách thần thánh như “Thiên Kim Dược Phương” rồi thì còn cần nhận ai làm thầy nữa, đừng nói là chế thuốc, ngay cả luyện đan anh cũng có thể làm được.
Không thèm nghĩ gì nhiều, anh liền lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, hội trưởng Tần, tôi đã có thầy rồi, nếu tôi theo cô, thì sẽ làm cô giáo tổn thương!"
“Thầy anh chính là thầy chế thuốc xinh đẹp đó đúng không?”, Tần Uyển Đồng nghi ngờ nhìn Trần Dương, thật sự sẽ không giống như Thanh Uyển sư thái nói đấy chứ, cậu trai này có quan hệ tình cảm với cô giáo của cậu ta ư?
“Đúng vậy!”, Trần Dương gật đầu: “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, rất cảm ơn sự ưu ái của hội trưởng Tần!”
“Ha ha, cậu đúng là lãng tử thật đấy!”, Tần Uyển Đồng mỉm cười, không hề ép anh, trước khi rời đi, cô ta đưa số của mình cho Trần Dương, để khi rảnh Trần Dương đến hiệp hội y học cổ đăng ký thành viên.
Trần Dương gật đầu, xoay người rời khỏi cánh gà.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Trần Dương gọi cho Ôn Nhu, nhưng Ôn Nhu đã lái xe về trước rồi.
Trần Dương vừa muốn mở miệng xin lỗi cô ấy, thì bên kia đã cúp máy rồi.
Còn Vu Lan, cô ấy cũng không thèm bắt máy.
Chết tiệt, chuyện gì đây!
Nhìn lại trải nghiệm hôm nay, Trần Dương chán nản không nói nên lời.
Biết thế đã không tham gia cuộc thi này rồi, bị Thanh Uyển sư thái âm thầm tính sổ thì không nói làm gì, còn phát sinh ra một đống việc khác.
Đặc biệt là khi Thanh Uyển sư thái nói những lời vớ vẩn đó trước mặt rất nhiều người, sau cuộc thi này, anh sẽ chả ham nổi tiếng nữa!
Anh thì không sao, nhưng còn Vu Lan và Ôn Nhu thì sao đây?
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền thấy đau đầu.
Xem ra phải tìm cơ hội để giải thích cho hai người bọn họ hiểu rồi.
Chương 219: Chỉ là một kẻ hèn nhát
Sau khi trở lại thành phố Tây Xuyên, Trần Dương chạy một mạch tới bệnh viện, sau hôm nay là Tô Diệu đã có thể xuất viện rồi.
Sau khi biết mình sẽ được xuất viện, Tô Diệu vui mừng đến mức không ngủ được, hai người trò chuyện đến tận hai giờ sáng rồi mới cùng nhau thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Trần Dương đang ngủ rất say sưa, anh chợt cảm thấy ngứa ngứa ở mũi.
Anh xoa mũi, vòng tay ôm lấy Tô Diệu.
Ngay lập tức, cô cười khúc khích.
“Chồng à, mau dậy đi, hôm nay phải chúng ta về nhà đó!”, nói rồi đôi môi mềm mại của cô lập tức thơm lên má anh.
Sau một lần "chết" hụt, Tô Diệu đã thực sự nói lời từ biệt với chính mình trong quá khứ, cuối cùng cô cũng hiểu được Trần Dương mới chính là người cô muốn có trong cuộc đời này.
Trần Dương lúc này mới mở mắt ra, kéo Tô Diệu vào lòng, lấy chiếc cằm râu ria của mình cọ cọ vào khuôn mặt mịn màng của vợ, chọc ghẹo Tô Diệu.
"Chồng, đừng đùa nữa nào, mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà thôi!"
Nghe được câu nói tức giận nhưng cũng lại dịu dàng của vợ, Trần Dương cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể đã dựng lên rồi.
Hề hề!
Phản ứng sinh lý bình thường thôi mà!
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Diệu, Trần Dương cười hề hề.
Biết Tô Diệu hay ngượng, Trần Dương liền buông tay, cười cười, mặc quần áo và xuống khỏi giường.
Sau khi cả hai thu dọn xong đồ đạc, Trần Dương còn đến văn phòng của Lam Khê để cảm ơn cô ấy.
Nhìn thấy Tô Diệu khoác tay Trần Dương, rời đi trong sự hạnh phúc, Lam Khê không khỏi thở dài, cảm thấy có gì đó mất mát mà không giải thích được.
Sau khi đưa Tô Diệu về nhà, cô nhất quyết không cho Trần Dương rời đi nữa: "Chồng, về nhà nhé, đem hết đồ đạc về nhà đi”.
“Được!”, Trần Dương đáp lại ngay mà không cần suy nghĩ.
Mấy ngày nay Tô Diệu càng ngày càng lệ thuộc vào anh, cảm giác thật tốt, Trần Dương cũng không muốn xa cô.
Lần này Trần Dương chuyển về, tuy rằng Đường Tĩnh vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cũng không hề đuổi anh đi.
Điều này khiến Tô Diệu nhẹ nhõm hẳn.
Cả ngày, hai người họ luôn quấn quýt bên nhau, tất nhiên, điều duy nhất không thay đổi là nấu ăn vẫn là nhiệm vụ của Trần Dương.
Nhưng Trần Dương vẫn vui vẻ làm việc đó.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong, Tô Diệu nắm tay Trần Dương đi dạo bên hồ ở Thiên Mộng Viên.
Ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, cảm giác ngọt ngào khó tả.
Bây giờ là mùa thu, gió bên hồ thổi đến mang theo cảm giác mát mẻ, Tô Diệu ngay lập tức tựa vào Trần Dương.
“Chồng, trời lạnh rồi, hay là chúng ta đi dạo phố mua quần áo đi?”, Tô Diệu hỏi.
“Được”, Trần Dương gật đầu: “Quần áo lần trước anh mua cho em đều là quần áo mùa hè, lần này nên mua quần áo mùa thu rồi”.
Tô Diệu ngay lập tức trở nên vui vẻ, nhanh chóng kéo Trần Dương về nhà thay quần áo, sau khi mặc quần áo xong, Tô Diệu đeo chiếc nhẫn "sự chúc phúc của Venus" mà Trần Dương đã tặng cho mình vào, sau đó cô nhìn Thiên Không Chi Thành, nhưng rồi cô lại đặt nó xuống và chọn một chiếc vòng cổ Cartier khác.
Trần Dương lấy làm lạ hỏi: "Vợ à, sao em không đeo Thiên Không Chi Thành?"
Tô Diệu lắc đầu nói: "Em không biết là ai đã tặng nó cho em, nên thôi không đeo nữa, vài ngày nữa sẽ đem nó đi bán đấu giá, tiền bán đấu giá được sẽ tặng cho cô nhi viện”.
Nói rồi Tô Diệu cười ngọt ngào, nũng nịu nói: "Chồng, lát nữa đi dạo phố, anh mua cho em một chiếc vòng cổ khác được không? Sau này em sẽ chỉ đeo món đồ trang sức mà anh tặng thôi".
Thành thật mà nói, đã lâu như vậy rồi, mà Tô Diệu vẫn không biết ai là người đã tặng sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành cho cô.
Thực ra cô là một người rất truyền thống, thân là vợ của Trần Dương, mà lại đeo đồ người khác tặng lúc đi dạo phố cùng chồng là một điều không nên!
Nhất là lần trước bà nội đến vay tiền, cô đã muốn đem sợi dây chuyền này đi bán đấu giá để kiếm thêm chút tiền rồi.
“Hahaha, vợ ngốc này, Thiên Không Chi Thành là anh tặng cho em đó”, Trần Dương không nhịn được cười, cô vợ ngốc nghếch này thật đáng yêu!
Đã lâu như vậy rồi, còn không biết ai đã tặng món quà quý giá như vậy, ngoài anh ra thì còn ai nữa!
Sao cơ?
Thiên Không Chi Thành… là do Trần Dương tặng ư?
Ngay lập tức, vấn đề khúc mắc khiến cô phiền não trong nhiều tháng qua cuối cùng đã được giải quyết!
Vậy mà trước đây cô còn dùng Ngụy Minh Đông để kích động anh, trong lòng cô rất áy náy, nghĩ đến những đau khổ mà Trần Dương phải chịu những ngày qua, Tô Diệu cảm thấy rất thương anh.
Cô tiến đến ôm lấy Trần Dương, dịu dàng nói: "Chồng à, em xin lỗi, em đã hiểu lầm anh rồi”.
“Được rồi, vợ à, chuyện trước kia hãy cho qua hết đi, không phải bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi sao?”, Trần Dương cười, ôm lấy Tô Diệu, nói cho cùng anh cũng chả hề bận tâm mấy chuyện đó.
“Chồng, anh thật tốt bụng!”, Tô Diệu vô cùng cảm động, lập tức trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào!
...
Tám giờ tối, tại phố đi bộ Tân Giang.
Vì hôm nay là cuối tuần nên rất có nhiều người đi dạo, con phố trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lúc này Tô Diệu nắm chặt tay Trần Dương, hai người vừa ăn vừa dạo phố, vui không sao tả xiết.
Cả hai đi mua sắm hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa mua được một bộ quần áo nào, chỉ chăm chăm ăn hết món này đến món khác.
“Chồng, món bạch tuộc nướng này ngon cực, anh có muốn thử không?”, Tô Diệu một tay cầm kem, tay kia cầm bạch tuộc nướng, tâm trạng hết sức vui vẻ.
Trần Dương cười, lắc lắc đầu, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết dầu trên khóe miệng cô.
“Cảm ơn chồng!”, Tô Diệu cười ngọt ngào.
Khoảng thời gian này là lúc cô hạnh phúc nhất, cô cảm thấy nụ cười trong những ngày qua còn nhiều hơn tổng số nụ cười trong hai mươi năm trước gộp lại.
Hóa ra cảm giác được ở bên người mình yêu là như vậy, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
“Chồng à, anh thấy cửa hàng quần áo nam này thế nào, có hợp với anh không?”, Tô Diệu vừa nói vừa chỉ vào cửa hàng quần áo nam gần đó.
Trần Dương cười, lắc đầu nói: "Mình mua cho em trước đi!"
Nói rồi Trần Dương dẫn Tô Diệu vào trung tâm thương mại.
Vừa bước vào trung tâm thương mại, Tô Diệu đã bị thu hút bởi những cửa hàng trang sức bên ở trong, Tô Diệu kéo tay Trần Dương, nói: "Chồng à, lát nữa hẵng mua quần áo, đi xem trang sức trước đi”.
“Đi thôi!”, Trần Dương dắt Tô Diệu đi vào cửa hàng vàng bạc đá quý Hoa Hạ.
Vừa bước vào, ánh mắt của Tô Diệu đã bị thu hút bởi một chiếc vòng tay bằng đá sapphire được đặt ở giữa cửa hàng.
Chiếc vòng tay được làm rất công phu và nó rất hợp với “Thiên Không Chi Thành” và "sự chúc phúc của Venus"!
Hai người vừa bước vào cửa hàng, cô nhân viên xinh đẹp đã nhiệt tình chào hỏi: "Xin kính chào quý khách, xin hỏi hai người muốn xem trang sức gì?"
Tô Diệu chỉ vào chiếc vòng tay sapphire và nói: "Tôi muốn xem chiếc vòng tay này!"
Cô nhân viên bán hàng xinh đẹp cười nói: "Cô tinh mắt đấy, chiếc vòng này là bảo vật của cửa hàng chúng tôi, nó còn có một cái tên rất hay là "Chấp Tử Chi Thủ”.
Chấp Tử Chi Thủ?
Tên nghe hay thật đấy!
Thật ra, khi vừa nhìn thấy chiếc vòng tay này, Tô Diệu đã muốn có nó rồi!
Thấy Tô Diệu nhìn không rời mắt, Trần Dương cười nói với nhân viên bán hàng: "Phiền cô lấy chiếc vòng này ra cho vợ tôi xem thử với!"
Đúng lúc này, một người phụ nữ từ bên cạnh đi tới và nói với nhân viên bán hàng: "Đem chiếc vòng này ra đây cho tôi thử!"
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, đứng phía sau cô ta là một người đàn ông mặc vest, mặt mũi kiểu đầu trâu mặt ngựa, trông vô cùng thô tục.
Cặp đôi này từ bên cạnh chen vào, đẩy Tô Diệu sang một bên.
"Á!"
Do đang đi giày cao gót, bị bất ngờ không kịp đề phòng, nên Tô Diệu suýt chút nữa bị ngã, may mà Trần Dương đã nhanh tay ôm lấy cô.
Tuy là vậy, nhưng Tô Diệu vẫn bị trẹo mắt cá chân!
“Chồng, đau … chân em đau quá!”, Tô Diệu cảm thấy mắt cá chân vô cùng đau đớn.
"Vợ à, em đợi chút, anh đỡ em ngồi xuống rồi sẽ xoa chân cho em!"
Nói xong, Trần Dương sót xa đỡ vợ ngồi lên băng ghế bên cạnh.
Lúc này, đôi nam nữ kia nghe thấy tiếng hét của Tô Diệu, quay đầu nhìn sang, sau đó hai người đồng thanh hô: "Tô Diệu?"
Người đàn ông tên Ngô Vĩnh Phi này là đàn anh học cùng đại học của Tô Diệu, là một công tử nhà giàu, còn người phụ nữ này tên là Vương Bình, bạn cùng lớp của Tô Diệu, hồi còn học đại học, hai người họ chơi với nhau khá thân!
Tô Diệu sững sờ: "Đàn anh, Vương Bình, thật là trùng hợp, hai người cũng tới đây à!"
Vương Bình cười, đi đến trước mặt Tô Diệu: "Sao, cô có thể đến còn bọn tôi thì không à?"
Thành thật mà nói, Vương Bình rất ghét Tô Diệu.
Vì Tô Diệu xinh đẹp lại xuất thân trong một gia đình có điều kiện nên cô ta rất ghen tị.
Tại sao mình xinh đẹp như vậy mà lại không được sinh ra trong một gia đình giàu có cơ chứ, tại sao tất cả mọi người đều xoay quanh Tô Diệu, điều này khiến cô ta không phục.
Điều khiến cô ta khó chịu nhất là hồi đó chồng cô ta cũng theo đuổi Tô Diệu, bám theo chân cô không rời, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng cô ta.
Tô Diệu cau mày, không nói gì, Trần Dương ở bên cạnh sau khi ngồi xổm xuống cởi giày cao gót ra, mới phát hiện mắt cá chân phải của vợ đã sưng tấy.
“Vợ, anh xoa chân cho em nhé, sẽ đỡ nhanh thôi, em cố chịu chút nhé!”, Trần Dương vừa nói, vừa mát xa mắt cá chân đang sưng tấy xuống.
"Xì!"
Tô Diệu hít một hơi lạnh vì đau, nhưng cơn đau đã nhanh chóng biến mất, chính Trần Dương đã chuyển chân khí vào để giúp Tô Diệu lưu thông máu và loại bỏ máu ứ.
Vương Bình lúc này mới soi xét Trần Dương một lượt: "Ồ, Tô Diệu, đây là chồng của cô sao? Nghe nói anh ta ở rể, không phải đấy chứ, hồi đó, cô là hoa khôi của khoa mình, có biết bao nhiêu công tử nhà giàu theo đuổi cô như thế, sao cô lại yêu một thằng ở rể chứ?"
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Trần Dương trở nên khó chịu ngay lập tức.
Chết tiệt!
Cái tình cảnh gì đây?
Người phụ nữ này không đánh răng trước khi ra ngoài sao?
Vốn tưởng là bạn tốt của Tô Diệu, không ngờ lại độc mồm độc miệng thế, này là thù ghét chứ bạn bè gì?
Hơn nữa vừa rồi người này xô làm Tô Diệu bị trật khớp chân, cô ta còn không thèm xin lỗi, nhân cách tồi tệ đến thế là cùng.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi ở bên cạnh cũng đi tới, nhìn Tô Diệu từ trên xuống dưới một lượt, hắn cảm thấy Tô Diệu còn quyến rũ hơn so với thời đại học, thầm nuốt nước miếng.
"Tô Diệu, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?"
Không đợi Tô Diệu trả lời, Ngô Vĩnh Phi nói tiếp: "Thân là đàn anh, tôi nói cô chứ, dựa vào điều kiện của cô thì cô muốn kiểu đàn ông nào mà chả có, sao lại đi yêu một thằng ở rể? Cô nhìn hắn quỳ dưới đất kìa, hèn mọn biết bao nhiêu, nếu mà không biết thì tôi còn tưởng là người ở nhà cô đấy!"
Mẹ nó, mày có thấy ông đây quỳ không?
Anh rõ ràng là ngồi xổm xuống mát xa chân cho Tô Diệu, OK?
Thằng này bị đần à?
Trần Dương cau mày, không thèm để ý tới hắn, chuyên tâm mát xa chân cho Tô Diệu.
Nhìn thấy Trần Dương không cả dám ngồi xuống, Ngô Vĩnh Phi càng thêm đắc ý: "Nhìn xem, hắn chả có có khí chất nào cả, hắn chỉ đơn giản là một kẻ hèn nhát, một thằng đàn ông như thế này có thể đem lại hạnh phúc cho cô không? Nếu như năm đó cô đồng ý theo tôi, đảm bảo cô đã hạnh phúc gấp trăm lần ngàn lần so với bây giờ rồi!"
Chương 220: Chấp Tử Chi Thủ
Nghe vậy, nhân viên cửa hàng cũng che miệng cười, họ dò xét nhìn Trần Dương đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mát xa chân cho Tô Diệu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Thì ra là một tên chạn vương, bảo sao không dám mạnh miệng.
Nhìn là biết một kẻ nghèo kiết xác.
Nói thế nào nhỉ, nghèo là một cái tội.
Tô Diệu cảm thấy không vui, nhưng từ nhỏ cô đã được dạy là không nên gây gổ trước đám đông, vì đây là chuyện hết sức mất mặt.
Thấy Tô Diệu không nói lời nào, Ngô Vĩnh Phi càng được bữa cười đắc ý.
Hắn nhớ đến cái hồi mà mình lẽo đẽo bám theo cô, còn cô thì chẳng thèm để ý gì đến hắn.
Giờ thì vui rồi, Tô Diệu lại đi lấy một thằng ăn bám vô dụng, đúng là bị nghiệp quật.
Trần Dương tăng thêm chân khí, giúp mắt cá chân Tô Diệu nhanh chóng hết sưng.
Sau khi anh đi giày vào giúp cô, mới cười nói: “Vợ à, em đi lại thử xem chân còn đau không!”
Tô Diệu gật đầu, đi đi lại lại một vòng, cô kinh ngạc vui mừng khi thấy chân mình không còn đau nữa!
“Chồng, anh tuyệt quá đi!”, vừa nói Tô Diệu vừa nhào đến ôm Trần Dương, một sự ngọt ngào khó tả.
Liệu có mấy người đàn ông dám cúi xuống mát xa chân cho vợ mình trước đám đông kia chứ, nhưng Trần Dương lại làm được, khiến cho Tô Diệu cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Thấy hai người đó tình tứ như chốn không người, Ngô Vĩnh Phi cũng tức xì máu mũi.
Tuy giờ hắn đã lấy vợ rồi, nhưng nhìn thấy nữ thần trong lòng mình ôm người đàn ông khác ngay trước mặt như vậy, thì khó lòng mà chịu được.
“Hai người kiềm chế lại chút được không, trước mặt nhiều người như vậy mà không biết xấu hổ sao!”, Vương Bình lên tiếng chỉ trích.
“Tô Diệu, không phải tôi lên mặt dạy cô đâu, nhưng mà ai lại đi ôm ấp trước mặt nhiều người như vậy, không ra thể thống gì!”, Ngô Vĩnh Phi cau mày ra vẻ khó chịu.
Trần Dương cũng chẳng thèm để ý đến họ, anh nhìn về phía nhân viên cửa hàng nói: “Chiếc vòng tay này tôi mua, gói lại giúp tôi…”
Trần Dương còn chưa dứt lời, Ngô Vĩnh Phi đã chặn họng nói: “Tôi mua chiếc vòng tay này, mau gói lại cho tôi!”
Nhân viên ngẩn người ra, sau đó nhiệt tình nói: “Được ạ, trước tiên mời hai vị đến phòng VIP ngồi chờ một lát, tôi sẽ gói lại giúp anh!”
“Này cô, là chúng tôi đến trước mà!”
“Trần Dương thôi bỏ đi…chúng ta đi thôi”, Tô Diệu kéo tay Trần Dương nhẹ nhàng nói.
“Không sao”, Trần Dương vỗ vỗ đôi tay cô, đi đến trước mặt nhân viên nói: “Này cô, cái này không đúng nguyên tắc rồi? Rõ ràng chúng tôi đến xem trước, hơn nữa tôi cũng đã nói là muốn mua chiếc vòng này rồi mà”.
“Há, anh mà mua nổi sao?”, nhân viên bĩu môi một cái, cái loại nghèo kiết xác, trong người không biết có nổi hai trăm tệ hay không thì mua làm sao nổi?
Nghe nhân viên nói vậy, sắc mặt Trần Dương trầm xuống, anh cười nhạt nói: “Đây chính là cách thức các cô phục vụ khách hàng hay sao? Chưa bàn đến chuyện tôi có mua nổi hay không, thì nguyên tắc ai đến trước ai đến sau các cô cũng không hiểu hả?”
“Anh…”, cô nhân viên bị Trần Dương mắng không nói nên lời.
“Cậu lèm bèm cái gì?”, lúc này Ngô Vĩnh Phi bước đến: “Đường đường là một thằng đàn ông mà lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối?”
“Có chuyện gì vậy?”
Cửa hàng trưởng nghe được tiếng tranh cãi nên tiến đến hỏi cấp dưới: “Có chuyện gì vậy?”
“Cửa hàng trưởng, có người muốn gây sự!”, một nhân viên chỉ vào Trần Dương nói.
Cái gì?
Gây sự sao?
Nữ cửa hàng trưởng dò xét Trần Dương rồi cau mày nói: “Thưa anh, cho hỏi anh cần gì ạ?”
Trần Dương cười một tiếng, chỉ vào “Chấp Tử Chi Thủ” nói: “Tôi muốn mua chiếc vòng tay này, phiền cô gói lại giúp tôi!”
“Không được, tôi muốn mua, các cô không được bán cho hắn!”, Ngô Vĩnh Phi nói lớn.
“Chồng à, em thích cái vòng tay này lắm ý”, Vương Bình kéo tay Ngô Vĩnh Phi nũng nịu nói.
Lần này thì cửa hàng trưởng đã hiểu được đầu cua tai nheo, thì ra là hai người này đều muốn mua chiếc vòng tay.
“Ca này khó rồi đây!”, cửa hàng trưởng hỏi nhân viên: “Cô đã nói giá cho họ biết chưa?”
“Dạ chưa!”, nhân viên lắc đầu, ban nãy khi nghe Ngô Vĩnh Phi nói là muốn mua chiếc vòng tay này, thì cô ta vui mừng quá nên quên nói.
Cửa hàng trưởng trừng mắt nhìn cấp dưới, rồi cô ấy vừa cười vừa giới thiệu về chiếc vòng cho hai người: “Thưa hai anh, để tôi giới thiệu lại cho các anh về chiếc vòng tay này nhé!”
Cô ấy cười rồi nói tiếp: “Chiếc vòng tay này là do học trò của nhà thiết kế nổi tiếng Allen tên là Serena thiết kế ra. Chắc hai anh đây đều biết đến Allen đúng không, ông ấy chính là nhà thiết kế nổi tiếng khắp thế giới, chính ông ấy đã thiết kế ra bộ sưu tập dây chuyền “Thiên Không Chi Thành”. Tiếc rằng hiện giờ ông ấy đã rửa tay gác kiếm, chiếc vòng tay này chính là do đệ tử ruột của ông ấy thiết kế ra nhờ sự chỉ dạy của thầy mình, vậy nên chiếc vòng tay này vô cùng đắt giá!”
Nói đoạn, cửa hàng trưởng nhìn sang Tô Diệu và Vương Bình, nhưng lần này cô ấy thật sự giật mình!
Trời ạ, cô ấy trố mắt kinh hãi, ngẩn người ra nhìn Tô Diệu và Vương Bình: “Thưa hai cô, dây…dây chuyền mà hai cô đeo, đều là Thiên Không Chi Thành sao?”
Cô ấy vừa dứt lời, đám nhân viên trong tiệm đều rối rít nhìn.
Không thể nào, thật sự là hổ báo quá đi!
Ai cũng biết đây là loại dây chuyền đắt nhất thế giới, trị giá hàng trăm triệu tệ!
Vậy mà cả hai đều đeo nó sao?
Họ không lo bị cướp à?
Trần Dương theo bản năng nhìn về phía Vương Bình, anh cảm thấy sợi dây chuyền mà Vương Bình đeo có chút gì đó không đúng.
Tuy rằng hai người họ không đeo cũng một mẫu, nhưng đều là dây chuyền được cùng một nhà thiết kế làm ra, nhất định sẽ có điểm tương đồng.
Chiếc dây chuyền của Tô Diệu có tên là “Lam Sắc Sinh Tử Luyến”, còn của Vương Bình thì có tên là “Cực Quang Chi Yêu” biểu lộ cho tình yêu nồng cháy, một người là ngọc màu xanh còn một người là ngọc màu đỏ!
“Trời, không nói thì tôi không để ý đó, Tô Diệu cô lấy sợi dây chuyền này ở đâu ra vậy?”, Vương Bình cười khẩy nói.
“Là chồng tôi tặng đó”, Tô Diệu ôm lấy tay Trần Dương, đôi mắt tràn ngập yêu thương.
Cái gì?
Chồng cô tặng sao?
Ha ha! Đúng là trò cười!
Tô Diệu vừa dứt lời, Ngô Vĩnh Phi và Vương Bình đều bật cười.
Đùa kiểu gì không biết, một thằng ở rể tép riu mà mua nổi Thiên Không Chi Thành sao?
Chuyện này sao có thể.
Nhân viên cửa hàng cũng không nhịn nổi che miệng cười, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này thì chắc chắn là chém gió rồi!
Vương Bình cười lạnh nói: “Tô Diệu à, dây chuyền này của cô chắc là mua trên Taobao có đúng không? Bộ dạng chồng cô như vậy mà cũng mua được Thiên Không Chi Thành sao? Cô nghĩ chúng tôi dễ bị lừa thế à?”
“Tô Diệu à, không phải tôi cậy là đàn anh mà dạy đời cô đâu, dù không có tiền đi nữa nhưng ít ra cũng phải có chút liêm sỉ. Đeo hàng giả thì có sao chứ, cô cứ nói thật ra thì ai cười cô nào!”, Ngô Vĩnh Phi cười nói: “Hay là như này đi, hôm nay gặp ở đây coi như là có duyên, trừ cái vòng tay này ra, cô thích cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ tặng. Dù gì cô cũng là bạn tốt của Bình Bình nhà tôi, nên coi như chút quà cảm ơn vì cô đã chăm sóc Bình Bình”.
Nghe vậy Tô Diệu tức giận vô cùng, cũng mất luôn cả hứng đi dạo phố.
Cô kéo tay Trần Dương nói: “Chồng à, em thấy mệt, chúng ta về sớm chút đi!”
Trần Dương gật đầu, Tô Diệu vừa bình phục nên cũng không nên đi dạo quá lâu.
Nói đoạn, hai người nắm tay nhau rời đi.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi hét về phía Tô Diệu: “Này, sao nói đi là đi ngay vậy, cô còn chưa chọn đồ trang sức cơ mà, hay là sợ đàn anh này không mua nổi hả? Cô yên tâm, tôi không có gì ngoài tiền hết ấy, nên là đắt nữa tôi cũng mua được.”
Đúng là một đàn anh cool ngầu, một người hào phóng như vậy thì bảo sao các cô gái không chết mê chết mệt cho được?
“Chồng à, nhìn cách anh tiêu tiền trông đã quá đi, eo ôi yêu chết đi được!”, vừa nói Vương Bình vừa hôn Ngô Vĩnh Phi một cái.
Cô nhân viên ban nãy cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, đúng là người có tiền có khác, nếu bán được sợi dây chuyền này thì mối lo về doanh số trong vòng 1 năm của cô ta cũng khỏi phải lo lắng.
Nghĩ vậy cô ta nhiệt tình nói với Ngô Vĩnh Phi: “Thưa anh, chiếc vòng tay này có giá 38 triệu, để tôi gói lại giúp anh ạ!”
Cái gì?
38 triệu sao?
Mẹ kiếp vòng tay gì mà đắt vậy?
Ngô Vĩnh Phi chợt đứng hình, lúc nãy khi hắn nghe cửa hàng trưởng giới thiệu chiếc vòng này vô cùng đắt đỏ thì hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng hắn chỉ nghĩ là đắt lắm thì cũng chỉ vài trăm nghìn, chứ không bao giờ tưởng tượng ra cái giá đó, nhìn như đồ chơi thôi mà, với số tiền 38 triệu này hắn có thể mua được một biệt thự cao cấp ở thành phố Tây Xuyên rồi ấy chứ.
Mẹ kiếp, đúng là nhà hắn có điều kiện, nhưng cũng chỉ đến mức nào đó thôi, hắn đào đâu ra số tiền lớn như vậy để mua trang sức chứ, chắc bán thận đi cũng chả đủ.
Nghĩ vậy, Ngô Vĩnh Phi móc hết túi này đến túi nọ, sau cùng hắn lúng túng nói với nhân viên: “Trời, thật lòng xin lỗi, hôm nay tôi quên không mang theo thẻ ngân hàng, hay là vậy đi, mấy hôm nữa tôi đến mua nhé”.
“Trời ạ!”
Những người xung quanh nghe thấy thế không nhịn được cười, ra vành ra vẻ rồi cuối cùng thì ra là không mua nổi!
Lúc này chắc buồn nhất là cô nhân viên bán hàng rồi, trong tay đang lăm lăm cái máy thanh toán, sắc mặt cô ta thay đổi hẳn.
Thật tình, còn tưởng gặp được đại gia, ai ngờ cũng chỉ là hạng trọc phú.
Lúc này Trần Dương đột nhiên dừng lại, anh nhìn Tô Diệu cười nói: “Vợ à, để anh mua tặng em nhé”.
Thực sự thì Tô Diệu rất thích chiếc vòng đó, nhưng tận 38 triệu thì đắt quá.
Cô cắn môi nói: “Thôi kệ đi chồng, đắt quá em không cần…”
Trần Dương vỗ vỗ đôi tay cô nói: “Em chờ anh ở bên ngoài nhé, anh sẽ ra ngay”.
Vừa nói anh vừa buông tay cô ra, rảo bước quay lại đó.
Phụ nữ mà hay dối lòng, rõ ràng là thích bỏ xừ đi nhưng lại nói không thích, Trần Dương thân làm chồng sao có thể để cô thất vọng được.
Anh cũng đã từng thề rằng, cả đời này sẽ không để cô phải chịu tủi nhục nữa.
Anh đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng, chỉ vào chiếc vòng tay nói: “Gói lại cho tôi”.
Mấy người nhân viên trố mắt nhìn nhau, trơ trơ như đá, ngay cả cửa hàng trưởng cũng tròn mắt nhìn anh.
Sao anh ta lại quay trở lại vậy?
Lại còn nói là muốn mua chiếc vòng tay này.
Không đùa chứ?
Chiếc vòng này tận 38 triệu lận.
Một thằng ở rể như anh ta sao có thể mua được?
Lúc này Vương Bình cười nhạt nói: “Không được bán, chẳng qua là chồng tôi quên thẻ ngân hàng thôi, nó là của tôi, chờ mai chồng tôi sẽ đến trả tiền”.
Nghe Vương Bình nói Ngô Vĩnh Phi lúng túng nói không nên lời.
Mẹ kiếp, con đàn bà thối này nó không hiểu được ý mình nói hay sao?
Trả tiền, tiền đâu ra mà trả?
Nghe được lời Vương Bình, thì cô nhân viên ban nãy bỗng trở nên phấn chấn hẳn, cô ta lập tức nói với Trần Dương: “Thưa anh, chiếc vòng tay này đã được chị đây đặt ạ, nên không thể bán cho anh được!”
Bình luận facebook