-
Chương 231-235
Chương 231: Con có chê con bé không?
“Tiểu Huân, con thực sự là con trai ngoan của mẹ nuôi!”, Đường Tĩnh không khỏi khen ngợi, nếu đứa con nuôi này là con rể của mình thì tốt biết mấy.
Trần Dương ở bên cạnh lại không nhịn được cười.
Tuy rằng âm thanh trong điện thoại rất nhỏ, người khác đều không nghe thấy được, nhưng một tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ như anh chả nhẽ lại không nghe được chắc?
Hàn Huân này chẳng qua cũng chỉ là loại thùng rỗng kêu to mà thôi.
Nghĩ vậy, Trần Dương bước tới nói với Đường Tĩnh: "Mẹ, nếu Hàn Huân không lấy lại được tiền cho mẹ, thì để con giúp mẹ lấy lại”.
Cái gì?
Con rể Đường Tĩnh nói cậu ta có thể lấy lại được tiền kìa?
Người ở trong phòng bệnh đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
Đùa kiểu gì vậy, nếu như thực sự có khả năng, thì cậu ta còn bị Đường Tĩnh mắng cho té tát như vậy chắc?
“Đồ rác rưởi, câm mồm lại cho tao, cút ra ngoài, đừng ở đây làm xấu mặt tao thêm nữa”, Đường Tĩnh tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
"Cậu nói cái gì cơ? Cậu nói cậu có thể đòi được tiền á?”, Hàn Huân nghe thấy vậy, cười như bố đẻ em bé.
Thằng cha ở rể này thật là biết đùa, ông đây còn không đủ năng lực làm việc này, thế mà một thằng ở rể như cậu ta lại ở đó mà khoe khoang khoác lác, buồn cười chết được.
“Tiểu Huân, con đừng chấp nhặt với thằng phế vật này, nó không lắp não trước khi nói đâu, con đừng giận nhé”, Đường Tĩnh vô cùng sốt sắng, nhanh chóng giải thích với Hàn Huân.
"Đúng, đúng, cậu rộng lượng, đừng chấp nhặt cậu ta làm gì”.
"Nếu cậu ta làm cậu khó chịu, chúng tôi sẽ đuổi cậu ta ra ngoài”.
"Mau cút ra ngoài đi, đừng có ở đây làm hỏng việc nữa!"
"Đường Tĩnh, bà cũng phải quản con rể bà cho tốt vào chứ, mau đuổi cậu ta cút đi!"
“Nghe thấy chưa, còn không mau cút khỏi đây đi!”, Đường Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mẹ… sao mẹ có thể nói như vậy với Trần Dương?”, Tô Diệu cũng rất tức giận.
“Vợ à, đừng tức giận, anh ra ngoài hít thở không khí chút”, Trần Dương cười, anh không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần Tô Diệu vẫn đứng về phía anh là được rồi.
Sau đó, anh bước ra khỏi phòng và gọi cho Lưu Quốc Bang.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Bang, ở bên trong văn phòng của Lưu Quốc Bang.
Chu Cương Cường đang đứng tại bàn làm việc và báo cáo doanh thu khủng này cho Lưu Quốc Bang.
Lưu Quốc Bang dùng một tay kẹp điếu xì gà Cuba trong khi xem báo cáo tài chính khủng.
“Tốt lắm, tốt lắm, doanh thu quý này đã đạt 100 triệu!”, Lưu Quốc Bang nhìn Chu Cương Cường tán thưởng, rút một điếu xì gà từ trong hộp trên bàn ra và đưa cho hắn.
Chu Cương Cường nhận lấy điếu xì gà như thể nhận một báu vật, vui vẻ châm lửa.
"Khà! Mùi của điếu xì gà được lăn trên đùi trinh nữ này thật là thơm!"
Xì gà Lưu Quốc Bang hút là hàng đặt riêng, nghe nói mỗi điếu có giá hơn một nghìn đô, hắn đã thèm từ lâu rồi, không ngờ hôm nay cuối cùng hắn cũng đủ tư cách để hút một điếu xì gà được lăn trên đùi của trinh nữ.
“Nhìn cái bộ dạng của cậu kìa”, Lưu Quốc Bang gác chân lên bàn, mãn nguyện nhả ra một hơi: “Tháng này tiền thưởng của cậu sẽ được tăng gấp đôi”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lưu, cảm ơn anh”, Chu Cương Cường không kìm được vui mừng, cảm ơn Lưu Quốc Bang rối rít.
"Được rồi, không có việc gì nữa thì cậu về trước đi...”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, điện thoại của Lưu Quốc Bang trên bàn đã vang lên!
Là điện thoại của cậu Trần.
Nhìn thấy tên người gọi, Lưu Quốc Bang vội vã đứng dậy, lau tay rồi ấn vào nút nghe.
“Lưu Quốc Bang, ông được lắm”, khi cuộc gọi vừa được kết nối, thì giọng nói lạnh lùng của Trần Dương ngay lập tức truyền đến.
“Trần…cậu Trần, có chuyện gì vậy ạ?”, Lưu Quốc Quang sợ tới mức toát cả mồ hôi hột.
"Ông còn hỏi tôi có chuyện gì à, tôi hỏi ông, đàn em của ông có phải có người tên Chu Cương Cường không?"
"A, cậu Trần, làm sao cậu lại biết...”
“Làm sao tôi biết à?”, Trần Dương lạnh lùng nói: “Ông có tên đàn em được đấy, mượn danh ông ra ngoài đi lừa lọc người khác, không những lừa mẹ vợ tôi 20 triệu mà còn sai người đánh bà ta, bây giờ tôi đang ở bệnh viện Nhân dân số năm, ông liệu mà làm đấy ... "
Nói xong, anh cúp máy.
Cái gì?
Nghe được những lời của Trần Dương, Lưu Quốc Bang rùng mình ớn lạnh, sau đó ông ta giơ tay tát cho Chu Cương Cường một cái bạt tai, khiến cho răng của hắn đều rụng hết cả.
Chu Cương Cường miệng đầy máu, nửa khuôn mặt của hắn ngay lập tức sưng phồng lên.
"Tổng giám đốc Lưu, sao anh ... sao anh lại đánh em ...”, Chu Cương Cường ôm mặt, đầu óc trống rỗng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải lúc nãy còn vừa khen ngợi vừa ban cho mình một điếu xì gà sao, sao vừa mới nhận một cuộc điện thoại thôi mà đã đánh mình rồi?
"Đánh mày à, bây giờ tao còn muốn giết chết mày luôn ấy chứ”.
Nói rồi Lưu Quốc Quang vẫn còn chưa hả giận, ông ta nắm lấy cổ áo hắn, tát liên tiếp cho đến khi đầu hắn sưng vù lên.
"Mẹ mày, ông đây đã nói với mày như thế nào, chẳng phải tao đã dặn đi dặn lại là không được đi lừa người khác à, thế mà mày thì sao? Mày ở ngoài đi lừa lọc người khác, mày nghĩ Lưu Quốc Bang tao có thể một tay che trời sao?"
"Anh Hổ, không lừa người khác thì lấy đâu ra tiền chứ? Công ty bảo hiểm bây giờ rất khó làm ăn, chúng ta là dân mới, nếu không dùng thủ đoạn thì sao có thể…”
“Hôm nay tao sẽ giết mày, đồ ngu si này!”, Lưu Quốc Quang thiếu chút nữa là bị thằng ngu này làm cho ức chết: “Con mẹ nó, mày còn dám lừa mẹ vợ của cậu Trần, lại còn dám đánh người ta, mày muốn chết thì đi chết một mình đi, đừng có kéo tao theo chứ!"
Cậu Trần? Cậu Trần nào?
Chu Cương Cường lúc này đã bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt rồi, sao mà có thể nhớ ra được nữa chứ.
Lưu Quốc Bang giẫm lên mặt hắn, ngồi xổm xuống nói: "Nhớ cho kỹ đây, Cậu Trần là quý nhân trong đời tao, nếu mà không được cậu ấy tha thứ, mày nên nằm sẵn vào trong quan tài đi là vừa”.
...
Hai mươi phút sau, Chu Cương Cường đã đến bệnh viện Nhân dân số 5 và chạy thẳng đến phòng bệnh.
Ngay khi hắn bước vào phòng, người trong phòng đều hét lên: "Mọi người mau nhìn kìa, Chu Cương Cường đến rồi”.
"Đúng là hắn, đúng là Chu Cương Cường rồi!”
"Hắn thực sự đến để trả lại tiền cho chúng ta rồi!"
Mặc dù bộ mặt của Chu Cương Cường đã gần như không thể nhận ra, nhưng mọi người đều có thể nhận ra hắn trong nháy mắt.
Lúc này, Đường Tĩnh liền vui vẻ nắm lấy tay Hàn Huân, nói: "Tiểu Huân, con thật là giỏi, từ lúc con gọi điện đến giờ chưa quá nửa tiếng thế mà Chu Cương Cường này đã đến đây rồi, thật sự là quá giỏi”.
Giờ phút này, Đường Tĩnh vui mừng khôn xiết, không được rồi, bà ta thật sự quá thích cậu trai này rồi, bà ta đã muốn cậu ta làm con rể của bà ta lắm rồi.
Cái gì?
Hắn là Chu Cương Cường á?
Thành thật mà nói, Hàn Huân hoàn toàn không biết Chu Cương Cường.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bố cậu ta không phải đã bảo cậu ta bớt lo chuyện bao đồng đi rồi sao?
Tại sao bây giờ Chu Cương Cường lại ở đây?
Có thể nói đến bây giờ cậu ta vẫn đang ngẩn cả người ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi Chu Cương Cường vừa bước vào phường, hắn lập tức quỳ "phịch" một cái xuống đất: "Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho mọi người ...”
Vừa nói, hắn vừa đập tay xuống sàn, sau đó một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài bốn mươi từ cửa phòng bệnh bước vào, người này không phải Phan Cầm thì còn có thể là ai nữa?
"Phan Cầm, bà là đồ lừa đảo, sao cô lại lừa chúng tôi!"
"Tại sao bà lại hại chúng tôi...”
"Mau quỳ xuống xin lỗi chúng tôi đi...”
Ngay khi Phan Cầm vừa xuất hiện, đám đông đã lập tức trở nên náo loạn, tất cả mọi người đều ngồi dậy và lên án bà ta.
Tất cả là do người phụ nữ này, nếu không có người phụ nữ này, họ sẽ không bị như thế này.
Đặc biệt là Đường Tĩnh, bà ta vô cùng kích động: "Phan Cầm, bà còn có lương tâm không, chúng ta là bạn học bao nhiêu năm như vậy, sao bà có thể lừa chúng tôi như thế?"
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Phan Cầm đã chết từ lâu rồi.
"Xin lỗi ... xin lỗi, thực sự xin lỗi mọi người ..”, đối mặt với mọi người, Phan Cầm sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra.
"Xin lỗi cái con khỉ, mau quỳ xuống đi!"
"Bốp!"
Vừa nói Chu Cương Cường vừa tát vào mặt Phan Cầm một cái, làm bà ta ngã khuỵu xuống đất: "Con đàn bà thối tha, những người này đều là những người mày lừa đấy, mày lừa của họ mỗi người bao nhiêu tiền trong lòng mày đều biết, trả lại bọn họ không thiếu một đồng nào cho tao, nếu mà thiếu chỉ một đồng thôi, mày chết với tao".
"Vâng, vâng ..”, Phan Cầm ôm mặt quỳ trên đất, nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đáng chết...”
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều nở nụ cười sảng khoái.
Ây, thật là tuyệt!
Hệt như nắng hạn gặp mưa rào, thật là phê.
Mọi người lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng Hàn Huân, khen ngợi: "Tiểu Huân, cậu thật là giỏi”.
"Đúng vậy, đều là nhờ cậu, Tiểu Huân”.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Hàn Huân vẫn nở một nụ cười đắc thắng.
Cậu ta ho hai tiếng, hắng giọng, đi đến trước mặt hai người họ, nhìn họ một cách trịnh thượng và nói: "Được rồi, nể tình hai người kịp thời thừa nhận lỗi lầm của mình và rất thành tâm nhận lỗi, chuyện này coi như cho qua, nếu còn tái phạm, tôi nhất định sẽ không tha cho hai người".
Chu Cương Cường ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hàn Huân, hắn lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc.
Cha này là ai?
Mạnh miệng nhỉ?
Tuy nhiên, Chu Cương Cường đã bị lời nói của Lưu Quốc Bang làm cho hoảng sợ, hắn không dám bật lại, chỉ đành gật đầu liên tiếp: "Đúng vậy, anh nói đúng, lần này chúng tôi đã sai rồi, chúng tôi sẽ không tái phạm nữa ...”
Sau khi nói xong, Chu Cương Cường lại tiếp tục: "Để bày tỏ sự thành tâm của tôi, tôi cũng sẽ bồi thường thêm cho anh viện phí, phí thất nghiệp khi nằm viện và phí bồi dưỡng, tôi hy vọng anh có thể nhận giúp”.
Cái gì, còn vậy nữa ư?
Nghe đến đây, mọi người mừng như điên!
Cứ tưởng lấy lại được tiền là tốt rồi, nhưng bây giờ còn được đền bù nhiều như vậy, họ thật sự quá hài lòng.
Đường Tĩnh lúc này hướng mắt nhìn về phía Hàn Huân, giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Bà ta không nhịn được, liền nói với Hàn Huân: “Tiểu Huân, con thật là giỏi. Mẹ nuôi thật sự hy vọng con là con rể của mẹ, mẹ nuôi hỏi con một chuyện, con phải nói thật cho mẹ biết”.
"Mẹ nuôi, xem mẹ nói kìa, sao con có thể lừa mẹ chứ!"
"Nếu Diệu Diệu ly hôn, con có chê con bé không?"
Nghe được lời nói của Đường Tĩnh, Hàn Huân sửng sốt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: "Mẹ nuôi, sẽ không đâu, Diệu Diệu là nữ thần trong lòng con, làm sao con có thể chê cô ấy chứ? Hơn nữa cả thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết là, Trần Dương thậm chí còn chưa từng lên giường với Diệu Diệu, giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ dùng để trang trí, không hề có ý nghĩa gì cả".
“Hay, hay, nói rất hay!”, câu trả lời của Hàn Huân khiến Đường Tĩnh rất hài lòng.
“Mẹ, mẹ hỏi thế là có ý gì?”, Tô Diệu lo lắng dậm chân: “Con sẽ không ly hôn với Trần Dương đâu, cả đời này cũng không ly hôn!
Tô Diệu nói chắc như định đóng cột.
Chương 232: Con rể ra tay
Mặc dù hôm nay Hàn Huân đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều nhưng trái tim mình đã thuộc về Trần Dương mất rồi.
Việc cô ly hôn là tuyệt đối không thể.
“Nhưng, cũng cảm ơn cậu chuyện ngày hôm nay”, Tô Diệu nói với Hàn Huân.
“Đúng, Tiểu Huân này, cảm ơn con nhé”, Đường Tĩnh thấy đã đòi được tiền, tâm trạng liền trở nên hết sức vui vẻ, đầu cũng không còn đau nữa.
"Diệu Diệu à, lát nữa con giúp mẹ làm thủ tục xuất viện nhé”.
“Mẹ, vết thương của mẹ vẫn chưa khỏi đâu!”, Tô Diệu lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi ấy mà”, Đường Tĩnh nói: “Hôm nay mẹ rất vui, Tiểu Huân, một lát nữa con về nhà với mẹ nhé, con còn chưa biết đấy, mẹ nuôi đã chuyển nhà rồi, hôm nay dẫn con về nhà mẹ xem để sau này khi nào rảnh thì ghé qua chơi".
"Cảm ơn mẹ nuôi!"
Hàn Huân cứ mở miệng ra là một câu mẹ nuôi hai câu mẹ nuôi, nghe sao mà thân thiết thế, không cần biết Tô Diệu có ly hôn hay không, trong suy nghĩ của cậu ta, với sự trợ giúp của Đường Tĩnh, cô và Trần Dương sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.
“Ôi, con ngoan, con đúng là con ngoan của mẹ nuôi!”, Đường Tĩnh nắm lấy tay Hàn Huân, cử chỉ vô cùng thân thiết.
“À mà, mẹ nuôi, vết thương trên đầu mẹ có phải là do bị Chu Cương Cường đánh không?”, Hàn Huân đột nhiên hỏi.
"Ừ, là hắn làm đấy”.
“Vậy thì được rồi, mẹ nuôi, con sẽ trả thù cho mẹ!”, Vừa nói cậu ta liền đi đến trước mặt Chu Cương Cường và giơ tay tát thẳng vào mặt hắn, lúc này khuôn mặt của Chu Cương Cường đã sưng tấy đến mức không thể sưng thêm được nữa.
"Đồ chó, cái tát này là thay cho mẹ nuôi, nếu không phải vì thấy thái độ thành tâm của mày, tao đã đánh chết mày lâu rồi!"
Ự!
Chu Cương Cường bất ngờ bị Hàn Huân cho một cái bạt tai, hắn thở hổn hển vì đau nhưng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Lưu Quốc Bang đã nói rồi, nếu không được anh Trần tha thứ, thì sẽ giết chết hắn.
Tuy rằng không biết cậu trai trước mặt này là ai, nhưng anh ta hung hăng như vậy, chắc hẳn rất thân thiết với anh Trần, nhất định không được làm anh ta phật ý.
Không phải chỉ là bị đánh thôi sao, còn hơn là mất mạng?
"Vâng, vâng, anh nói đúng ạ...”
“Thôi, cút đi, đừng để tao nhìn thấy mặt mày nữa”, Hàn Huân hài lòng gật đầu rồi lại đá vào người Chu Cương Cường một cái, làm hắn ngã ụp mặt xuống đất.
"Cảm ơn cảm ơn”.
Chu Cương Cường đứng dậy vừa cảm ơn Hàn Huân vừa kéo Phan Cầm đứng lên, mặc dù người phụ nữ này đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn kém lắm.
Lần này, bà ta gây ra chuyện lớn như vậy, không trừng trị thích đáng bà ta, hắn làm sao mà hả giận được.
Ngay khi hai người vừa đi tới cửa phòng bệnh, điện thoại của Chu Cương Cường liền đổ chuông, đó là cuộc gọi từ Lưu Quốc Bang.
Vừa ấn nhận điện, Chu Cương Cường đã kính cẩn nói: "Tổng giám đốc Lưu, em đã trả hết tiền lại cho bọn họ rồi, hơn nữa còn bồi thường cho họ ...”
"Mày đúng là đồ ngu, mày nghĩ trả lại tiền rồi bồi thường là xong à? Số tiền ít ỏi đó chả là cái đinh gì trong mắt cậu Trần cả”, Lưu Quốc Quang chửi như tát nước: "Tao đã nói với mày thế nào? Nếu mày không được cậu Trần tha thứ thì mày tự đào mả cho mày luôn đi!"
"Choang", một tiếng động lớn phát ra từ trong điện thoại.
Lưu Quốc Bang đã đập vỡ chiếc bình cổ yêu quý của ông ta thành nhiều mảnh.
Chu Cương Cường sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nói: "Vâng, vâng, Tổng giám đốc Lưu, em đi xin lỗi cậu Trần ngay đây ạ!"
"Mẹ nhà mày, mày nên thể hiện cho tốt vào, có thể nói chuyện với cậu Trần là vinh hạnh của mày, nếu mày dám bất kính với cậu Trần dù chỉ là một chút thôi tao cũng sẽ lột da mày ra”.
Nói xong ông ta liền cúp máy.
Chu Cương Cường chưa bao giờ thấy Lưu Quốc Bang tức giận đến như vậy, vì thế hắn đã rất sợ hãi.
Lúc này, hắn trở lại phòng bệnh, nhìn Hàn Huân với vẻ mặt tươi cười.
Hàn Huân cau mày: "Mày quay lại làm gì?"
"Hì hì ..”, Chu Cương Cường cố nặn ra một nụ cười và nói: “Người anh em, anh có thể cho tôi biết anh Trần ở đâu không? Tôi muốn đích thân xin lỗi anh ấy ...”
"Làm gì có anh Trần nào ở đây?"
Hàn Huân cau mày nói: "Tao là Hàn Huân, mày có thể gọi tao là anh Hàn!"
Cái gì?
Anh Hàn?
Đầu của Chu Cương Cường quay mòng mòng, cái khỉ gì vậy?
"Anh không phải ... bạn của anh Trần sao?"
Hàn Huân bực bội nói: "Mẹ nó chứ, ông đây đã nói rồi, ở đây chỉ có anh Hàn, không có anh Trần, mày điếc à?"
Đậu, thằng này không biết anh Trần.
Vào lúc này, Chu Cương Cường cuối cùng cũng hiểu ra rằng hóa ra cha này hoàn toàn không biết anh Trần.
Tổ bà nhà nó chứ!
Chu Cương Cường hét lên một tiếng, giơ tay tát thẳng vào mặt Hàn Huân.
Bốp một cái, tiếng bạt tay vang dội khắp cả căn phòng.
Chu Cương Cường đã dùng hết sức bình sinh để vả vào mặt Hàn Huân, làm cậu ta ngay lập tức rụng mất hai cái răng.
Máu hòa với nước bọt trào ra khỏi miệng cậu ta, trông vô cùng kinh tởm.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong phòng như chết lặng!
Đây ... sao lại thế này?
"Mẹ mày, dám đánh ông đây, hôm nay tao phải giết mày!"
Chu Cương Cường hết sức tức giận, hắn đạp mạnh vào bụng Hàn Huân, làm cậu ta bay ra xa tận hai mét rồi đập mạnh vào tường của phòng bệnh.
"Ự...”
Hàn Huân lập tức ôm bụng, co người lại hệt như con tôm chín.
"Bụp!"
Sau cú đá đó, Chu Cương Cường vẫn chưa hả dạ, lao lên đá tiếp một cú nữa.
"Ọc!"
Hàn Huân lập tức phun ra một bãi máu lớn.
"Bụp bụp bụp bụp!"
Chu Cương Cường càng nghĩ càng tức giận, vừa đá vừa chửi: "Tổ sư đồ chó này, không quen biết anh Trần mà dám ở đây làm bộ làm tịch à, lúc nãy không phải mày đánh tao rất hăng sao, giờ ông đây sẽ trả lại mày gấp 10 lần như vậy!"
"Đừng ... đừng đánh nữa ... là tôi sai rồi ..”, Hàn Huân cảm thấy ruột gan như sắp lòi ra ngoài đến nơi rồi, nếu còn đá thêm nữa, cậu ta nhất định sẽ chết.
"Sai à, mẹ mày, mày sai ở đâu? Nói, mày sai ở đâu!”, Chu Cương Cường nhấc Hàn Huân lên, rồi lại đè cậu ta xuống đất, vả bôm bốp vào khuôn mặt sưng tấy của cậu ta: "Nói mau, sai ở đâu!"
Người trong phòng quá sợ hãi trước sự tàn bạo của Chu Cương Cường, nên không ai dám ra mặt.
Cái này quá khác với cái vẻ quỳ khúm núm trên đất vừa rồi.
Đường Tĩnh cũng có chút kinh hãi, Hàn Huân bị hắn đánh đến mức như thế, bà ta là mẹ nuôi lại không nói được lời nào, thật ra là không dám nói.
Nghĩ đến đây, bà ta đánh liều, nói: "Chu Cương Cường, cậu mau dừng lại đi, đánh người trước mặt nhiều người như vậy, lẽ nào cậu không sợ đi tù à?"
"Ha ha... tao lại sợ quá cơ”, Chu Cương Cường chế nhạo Đường Tĩnh, nói: "Mụ đừng tưởng mụ là đàn bà mà tao không dám đánh nhé, mụ có tin tao giết chết mụ luôn không?"
“Cậu… cậu đừng tới đây!”, mặt Đường Tĩnh tái mét đi vì sợ hãi!
Bà ta không ngờ rằng Chu Cương Cường lại tàn nhẫn đến mức dám đánh cả phụ nữ.
Tô Diệu nhìn thấy cảnh này, vội vàng đi tới chặn trước mặt hắn: "Anh không được phép làm hại mẹ tôi!"
“Dám cản đường tao, ngứa đòn à!”, Nói rồi hắn giơ tay, chuẩn bị đánh Tô Diệu.
“Chu Cương Cường, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của vợ tôi, thì cậu không xong với tôi đâu!”, lúc này Trần Dương đi vào trong phòng, nhìn Chu Cương Cường với ánh mắt lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói này, Chu Cương Cường vội vã quay đầu nhìn xung quanh, khi hắn nhìn rõ người đi tới là ai, toàn thân hắn cứng đờ!
Trần ... anhTrần!
Trước khi đến, Lưu Quốc Bang đã cho Chu Cương Cường xem những bức ảnh chụp Trần Dương. Tuy rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dương, nhưng hắn chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Toi rồi, toi rồi, lần này thì toi thật rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!
Trong hai người phụ nữ ở đây, một người là vợ của anh Trần, người còn lại là mẹ vợ của anh Trần.
Chết tiệt, lừa tiền của mẹ vợ anh Trần, còn suýt chút nữa đánh vợ của cậu Trần, không phải tìm đường chết thì là gì?
Nghĩ đến đây, chân Chu Cương Cường mềm nhũn ra, hắn lập tức quỳ sụp xuống đất.
"Cộc cộc cộc!"
Chu Cương Cường dập đầu liên tiếp.
"Anh Trần, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không biết bọn họ là người nhà của anh. Nếu biết, dù tôi có ăn gan hùm mật báo cũng không dám đắc tội ... Anh đại nhân đại lượng xin hãy tha thứ cho kẻ hèn mọn này! "
Đầu của Chu Cương Cường bê bết máu, khuôn mặt của hắn tèm nhem nước mắt và nước mũi.
Hắn ... hắn đã sợ đến phát khóc!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.
Ực!
Họ không khỏi nuốt nước miếng!
Chuyện gì đây?
Anh Trần mà Chu Cương Cường nhắc đến lại chính là con rể của Đường Tĩnh?
Trời ạ, điều này thật không thể tin nổi?
Đường Tĩnh và Tô Diệu cũng sững sờ, hóa ra họ đã lầm, Chu Cương Cường trả lại tiền không phải vì Hàn Huân, mà là vì Trần Dương!
Phan Cầm ở bên cạnh sợ vãi đái, bà ta hiểu Chu Cương Cường hơn bất cứ ai, hắn là một kẻ tàn nhẫn.
Nhưng dù là một kẻ tàn nhẫn như vậy, bây giờ hắn lại quỳ trước mặt con rể Đường Tĩnh như con sâu cái kiến, cầu xin lòng thương xót, chuyện này thật không thể tin được ...
"Anh Trần, xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi thực sự không muốn chết ..”, nước mũi của Chu Cương Cường chảy dài: "Anh Trần, tôi thật sự không dám nữa...”
Trần Dương thở dài, khoát tay, nói với hắn: "Được rồi, cậu đi đi! Còn nữa, cậu chuyển lời giúp tôi đến Lưu Quốc Bang rằng, tôi có thể nâng đỡ ông ta thì cũng có thể hạ bệ ông ta, chuyện lần này tôi rất thất vọng, hy vọng ông ta có thể chỉnh đốn lại bản thân!"
Nghe được lời nói của Trần Dương, trong lòng Chu Cương Cường vô cùng kinh hãi, nâng đỡ và hạ bệ là có ý gì? Câu nói này độc đoán quá.
"Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi ạ, nghe rõ rồi ạ, cám ơn anh Trần, cảm ơn anh Trần, tôi nhất định sẽ chuyển lời đến Tổng giám đốc Lưu không thiếu một chữ!"
Chu Cương Cường sợ hãi đến nỗi hắn còn hướng về phía Trần Dương dập đầu thêm hai cái nữa, sau đó hắn kéo theo Phan Cầm và rời khỏi đó như thể đang chạy trốn.
Ngay khi Chu Cương Cường rời khỏi đó, trong phòng lại nhốn nháo trở lại.
Lúc này, mọi người đều hiểu rằng Chu Cương Cường này trả lại tiền là vì Trần Dương.
"Đường Tĩnh, không phải bà đòi hỏi quá cao ở con rể rồi sao? Cậu ấy giỏi giang như vậy mà bà vẫn chưa hài lòng sao?"
"Đúng thế, tìm đâu ra một người con rể tốt thế chứ? Có tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy được ấy chứ?"
"Đúng vậy, nếu bà không cần cậu con rể tốt như vậy nữa, thì để cho con gái tôi, tôi không chê đâu”.
Giờ phút này, bọn họ đều cho rằng Đường Tĩnh đang khoe khoang với bọn họ về cậu con rể ưu tú này, sao có thể là đồ bỏ đi cơ chứ?
Đường Tĩnh này đúng là biết diễn mà, có đứa con rể tốt như vậy mà còn không hài lòng, nực cười hơn nữa là bà ta còn kéo Hàn Huân đến đây.
Lẽ nào bà ta muốn công kích Trần Dương không biết chừng?
Nghe thấy mọi người nói vậy, Đường Tĩnh cũng không biết nên nói gì, đành phải ở bên cạnh cười gượng gạo.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao Trần Dương lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Lúc này, trong lòng bà ta chứa đầy sự hoài nghi!
"Đường Tĩnh, bà đúng là có mắt nhìn người, nói cho tôi biết bà đã dạy dỗ con rể như thế nào đi”.
"Đúng đó, đừng có giấu, mau chia sẻ đi!"
Những người phụ nữ nói những lời này đều là những người đã có gia đình, bọn họ cho rằng Trần Dương giỏi như vậy là do được Đường Tĩnh chỉ bảo.
Lời nói của bọn họ làm Đường Tĩnh vui như được mùa.
Đúng vậy, hẳn là những lời khiển trách của mình trong hai năm qua đã phát huy tác dụng, nếu không, tại sao Trần Dương lại đột nhiên có thể trở nên giỏi giang như vậy chứ?
Chương 233: Kế hoạch mới của Huyễn Ngu
Nghĩ vậy, Đường Tĩnh liền mặt mày hớn hở.
Nghe được lời khen của mọi người, Tô Diệu cũng rất vui.
Cô kéo lấy cánh tay Trần Dương, tràn đầy ngọt ngào.
Tiền đã lấy về được, vết thương của Đường Tĩnh cũng đã khá lên nhiều, vậy nên chiều hôm đó bà ta liền xuất viện.
Lần này ngoài số tiền 20 triệu kia, còn thêm được 10 triệu nữa, đây chính là khoản tiền bồi thường mà Chu Cương Cường bỏ ra.
Khi đến ngân hàng rút tiền nhìn thấy số dư đó, Đường Tĩnh sung sướng vô cùng.
Lần này bà ta lại có thể sống cuộc sống quý tộc được rồi.
“Mẹ, hiện giờ chúng ta có tiền rồi, mẹ nhớ đem tiền trả lại ngân hàng”, Tô Diệu không nhịn được nói.
“Được rồi, mẹ biết mà”, Đường Tĩnh gật đầu lấy lệ vậy thôi chứ trong đầu bà ta bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện dạo phố mua đồ.
Nghĩ vậy, bà ta liền kéo Tô Diệu đến trung tâm thương mại.
…
Khi ba người về đến nhà cũng đã 10 giờ tối.
Trong tay Trần Dương là mười mấy túi lớn túi nhỏ, trên cổ cũng treo mấy cái.
Bà mẹ vợ này quả thật là hàng hiếm, đầu thì quấn băng nhưng vẫn phải đi dạo phố.
Nếu không phải vì đã quá muộn thì chắc bà ta còn phải đi vài tiếng nữa.
Đặt đồ xuống, Trần Dương đi rửa mặt rồi nằm vật trên giường.
Ôm Tô Diệu trong tay, lòng anh cảm thấy bình yên vô cùng.
Mọi sự mệt mỏi lúc này dường như đều tan biến.
Những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh chỉ muốn được ngủ một giấc yên ổn.
Tô Diệu khẽ đẩy nhẹ Trần Dương đang lúc anh nửa tỉnh nửa mơ: “Chồng, sao đột nhiên anh như biến thành người khác vậy? Tự dưng trở nên giàu có, hơn nữa có vẻ còn quen biết rất là nhiều người, lần trước trong bệnh viện khi Vương Ngọc Hoa đến đòi nợ, tại sao chồng bà ta gặp anh lại sợ hãi như vậy? Còn gọi anh cái gì mà Hương chủ… Cả Chu Cương Cường hôm nay cũng vậy…”, Tô Diệu cắn môi, những câu hỏi này cô đã giấu trong lòng quá lâu rồi.
Trần Dương bỗng tỉnh như sáo, không hề còn buồn ngủ nữa.
Quả nhiên vẫn bị cô phát hiện ra sao?
Đúng ra thì anh nên nói cho cô biết sớm về chuyện của mình.
Nhìn ánh mắt chất vấn của cô, Trần Dương mở miệng nói: “Được rồi, anh không giấu em nữa, thật ra thì anh là…”
“Cốc cốc”.
Đang lúc Trần Dương muốn nói cho Tô Diệu biết sự thật, tiếng gõ cửa vang lên, Tô Diệu sợ hết hồn, liền vội vàng nói: “Nhanh lên, chồng, anh xuống đất nằm đi”.
Mặc dù tình cảm của Tô Diệu và Trần Dương đã trở nên tốt hơn nhiều, tuy nhiên trước mặt Đường Tĩnh cô vẫn không dám thể hiện, vậy nên cô vẫn để Trần Dương ngủ dưới đất, chủ yếu là để che mắt Đường Tĩnh.
Trần Dương xoay một vòng lăn xuống đất.
“Diệu Diệu, các con đã ngủ chưa?”, tiếng của Đường Tĩnh vang lên.
“Chưa… con chưa ngủ!”, Tô Diệu nói: “Mẹ, mẹ vào đi”.
Vừa dứt lời, Đường Tĩnh mở cửa ra.
Đường Tĩnh vừa mới tắm xong, mặc một chiếc đầm dài màu tím, che đi thân hình nở nang của bà ta.
Có điều nhìn băng gạc quấn quanh đầu bà ta đúng là tụt hứng.
“Trần Dương, cậu đến phòng đọc sách đi, tôi có chuyện muốn nói!”, Đường Tĩnh nhìn Trần Dương đang nằm trên sàn nhà, bà ta lạnh lùng nói rồi rời đi.
Trời, đêm hôm khuya khoắt rồi mà bà ta còn muốn làm gì nhỉ?
Trần Dương cũng không còn lời nào để nói.
Tô Diệu lo lắng nhìn Trần Dương nói: “Chồng… Nếu lát nữa mẹ có nói gì không hay, anh cũng đừng để bụng nhé…”
“Vợ ngốc, không có chuyện đó đâu”, Trần Dương an ủi cô rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi Trần Dương đi theo Đường Tĩnh vào phòng đọc sách, anh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, đây là lần đầu tiên bà ta tìm anh nói chuyện: “Mẹ, sao muộn vậy mẹ lại gọi con ạ?”
Lúc này, Đường Tĩnh ngồi trên sofa, gấu váy tím hờ hững ở bắp đùi, nhìn làn da trắng muốt kia Trần Dương cũng đơ ra luôn.
“Trần Dương, tôi hỏi cậu, có phải cậu đang có chuyện gì lừa chúng tôi không? Tại sao Chu Cương Cường thấy cậu lại sợ hãi như vậy? Còn nữa, lần trước ở bệnh viện, lúc chồng của Vương Ngọc Hoa đến đòi nợ cũng vậy…”
Vừa nói bà ta vừa tỏ ý dò xét Trần Dương.
À… còn tưởng là chuyện gì chứ? Là chuyện này sao ?
Trần Dương thở phào một cái, thì ra những chuyện xảy ra gần đây cũng khiến bà ta phải đặt dấu hỏi.
Tuy nhiên, tạm thời Trần Dương không có ý định nói cho bà ta biết về thân phận của anh, vì vậy anh đáp: “Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện lần trước con vào tù một thời gian không? Ở trong đó con quen một ông trùm, hai chuyện lần này đều là anh ấy ra mặt giải quyết giúp”.
Không thể nói ra sự thật nên thôi đành nói dối vậy chứ biết làm sao, tuy nhiên cũng không thể coi là nói dối hết được, nếu như không có Đàm Tiểu Long thì anh làm sao có thể đảm nhiệm được chức vụ Hương chủ Thần Long Giáo, cũng sao có thể đứng trên đầu Khuê Tử.
Vậy nên lời anh nói ra cũng không thể coi là nói dối được.
Nghe vậy Đường Tĩnh lập tức hiểu ra.
Đột nhiên mặt bà ta tỏ vẻ chán ghét: “Tôi nói mà sao tự dưng cậu lại trở nên lợi hại như vậy, thì ra là kết thân cùng đám đầu trâu mặt ngựa. Cậu cũng chỉ đến thế mà thôi, vậy mà tôi cứ tưởng là cậu là nhân vật gì ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ là một thằng phải đi cải tạo lao động”.
Vừa nói Đường Tĩnh vừa khoát tay: “Cậu đi ra đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu… Đúng rồi, tiện đây tôi cũng nói toẹt ra luôn, cậu… cậu ngoan ngoãn an phận cho tôi, nếu như tôi biết cậu có ý đồ gì không tốt, thì tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu”.
Nghe vậy Trần Dương thầm nhủ: Chuyện này mẹ quản sao nổi.
Anh và Tô Diệu tình cảm mặn nồng, chuyện tình cảm thì sao mà ngăn được nổi.
Tuy nhiên trước mặt bà ta anh vẫn nói: “Dạ vâng…”
Sau khi trở về phòng, Tô Diệu đã ngủ, thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng đã mệt mỏi nhiều.
Thấy cô ngủ mà mặt mày trông vẫn cau có, Trần Dương đưa tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày cô.
Sau đó anh ôm cô vào lòng, ngủ thật say.
Sáng sớm, trong lúc Trần Dương đang làm bữa sáng thì nhận được cuộc gọi từ Mễ Tuyết.
“Tổng giám đốc, anh đã không đến công ty một tháng nay rồi ạ, hiện giờ có rất nhiều chuyện quan trọng cần đến sự quyết định của anh, thêm nữa là báo cáo doanh thu tài chính của quý này cũng đã xong, hôm nay anh có thể đến không ạ…”
Nghe Mễ Tuyết nói vậy, Trần Dương gãi gãi mũi, trên danh nghĩa anh là tổng giám đốc thật đấy, nhưng mà dạo gần đây mọi việc trong công ty đều do Mễ Tuyết gánh vác.
Không đợi cô ấy nói hết câu Trần Dương lên tiếng: “Được, lát nữa tôi sẽ đến”.
“Thật vậy ạ?”, Mễ Tuyết kinh ngạc vui mừng nói: “Tổng giám đốc, với địa vị của anh hiện giờ thì có cần tôi gọi người đến đón anh không ạ?”
“Không cần đâu, tôi tự đi xe đến!”
Nói xong Trần Dương cúp máy.
9 giờ sáng, Trần Dương đến tòa nhà Huyễn Ngu.
Anh vừa bước vào thì Mễ Tuyết tiến đến đón.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc!”
Thấy Trần Dương, trong lòng Mễ Tuyết cảm thấy vui mừng.
“Thời gian này cô vất vả rồi”, Trần Dương cười rồi móc từ trong túi ra một hộp nhỏ đưa cho Mễ Tuyết: “Đây là quà tôi mua cho cô, cô xem xem có thích không”.
Lúc này, Mễ Tuyết tim bỗng đập thình thịch: “Tổng giám đốc, là… là cái gì vậy ạ?”
“Cô mở ra thì biết mà?”, Trần Dương khẽ mỉm cười nói.
Mễ Tuyết nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra đã lập tức rùng mình, trong hộp là thiết kế dây chuyền mới nhất của hãng Cartier: “Tổng… tổng giám đốc, đồ quý như này tôi không dám nhận đâu…”
Mễ Tuyết cắn môi, giá nguyên tag của sợi dây chuyền này là 350 nghìn tệ, thực sự là quá đắt.
“Đắt sao? Tôi còn thấy rẻ ấy!”, món quà này là lúc nãy trên đường đến đây anh tạt qua cửa hàng vàng bạc đá quý để mua, nếu so với công sức khoảng thời gian này Mễ Tuyết bỏ ra thì món quà này cũng chẳng đắt.
“Cô cất đi, đây là món quà cô xứng đáng được nhận”, Trần Dương nói tiếp: “Cô đi theo tôi lâu như vậy lẽ nào không hiểu tính của tôi sao?”
Mễ Tuyết như sắp khóc đến nơi, giây phút này đây, những khó khăn mà cô ấy phải trải qua cuối cùng cũng biến thành trái ngọt, thì ra những nỗ lực mà cô ấy bỏ ra anh đều nhìn thấy.
Mễ Tuyết hít thật sâu để nén không cho nước mắt tuôn ra: “Cảm ơn tổng giám đốc!”
“Được rồi, cô báo cáo qua về tình hình công ty gần đây đi, cả báo cáo doanh thu của quý này cũng đem đến cho tôi!”
“Dạ, tổng giám đốc”, Mễ Tuyết gật đầu một cái, nhanh chóng trở về trạng thái làm việc.
Theo như báo cáo của Mễ Tuyết, Trần Dương biết được là chương trình tìm kiếm tài năng Airplane Girls 101 lần này sắp kết thúc thành công, còn về kỳ thu đông thì bọn họ muốn những tiết mục hoàn toàn mới để đảm bảo được doanh thu tài chính của tập đoàn.
Còn có cả liveshow của những nghệ sĩ trong tập đoàn Huyễn Ngu, đây chính là điểm nhấn chủ đạo cuối năm.
Quý trước, tổng doanh thu của tập đoàn Huyễn Ngu là 2 tỷ, lợi nhuận ròng là 1 tỷ, nói chung là được khoản kha khá.
“Tháng này, tiền thưởng của nhân viên bình thường tăng gấp đôi, còn cấp quản lý thì tăng gấp ba”, Trần Dương đặt bản báo cáo kế toán xuống, suy nghĩ một lát nói: “Nửa cuối năm nay chương trình giải trí của chúng ta nên tạm thời hoãn lại một chút, để thành lập quỹ từ thiện Huyễn Ngu, nói với bên tài vụ là sẽ chi 100 triệu cho quỹ này. Nhất định phải làm báo cáo tài chính rõ ràng, kỳ sau tôi sẽ rót thêm vốn vào, phải đưa được quà tặng đến tay người cần.”
Sau cuộc cải cách của Trần Dương, Huyễn Ngu giờ đã trở thành tập đoàn giải trí mạnh nhất trong nước, chỉ trong nửa năm thôi mà số lượng nghệ sỹ đầu quân cho Huyễn Ngu đã tăng gấp đôi.
Tuy kiếm được tiền, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn chưa đủ lớn, nên cách nhanh nhất chính là thông qua việc làm từ thiện.
Có điều anh làm không phải để người ngoài nhìn vào, mà thực tâm trong lòng anh muốn giúp đỡ cho thật nhiều người.
“Điểm tiếp theo, thành lập lớp đào tạo nghệ sĩ cho Huyễn Ngu, sẽ thu nhận học sinh trong cả nước, trước mắt là sẽ rót thử 50 triệu tiền vốn đã”.
Điểm này là Trần Dương học theo tập đoàn S.M của Hàn Quốc, một công ty giải trí muốn tồn tại lâu dài được thì những nghệ sĩ thần tượng có chất lượng cao là chính là con át chủ bài.
“Điểm thứ 3, đầu tư vào những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình dài tập, nếu được thì chúng ta sẽ tự viết kịch bản và tự quay”. Nói đoạn Trần Dương dừng lại một lát rồi tiếp: “Nói với bên kế toán chúng ta sẽ chi 300 triệu cho dự án phim điện ảnh và truyền hình dài tập theo tỷ lệ 6-4 nhé”.
“Điểm thứ 4 cũng là điểm quan trọng nhất!”, Trần Dương nghiêm túc nói: “Trong tương lai livestream sẽ trở thành xu hướng mới, cho nên hãy mua lại kênh livestream Tùng Thử, để cho những nghệ sĩ trong tập đoàn chúng ta có thể phát live”.
Sau khi ghi lại bốn điểm này thì Mễ Tuyết đã hiểu được tham vọng của Trần Dương.
Đánh bóng tên tuổi, đào tạo nghệ sĩ, làm phim điện ảnh, truyền hình trực tiếp! Nói đơn giản là tạo nên một hệ sinh thái bán mở cho tập đoàn Huyễn Ngu.
“Cô nhớ chưa?”
“Tôi nhớ rồi ạ”, Mễ Tuyết gật đầu nói.
“Được, vậy thông báo họp toàn tòa nhà Huyễn Ngu lúc 10 rưỡi!”
“Dạ, tổng giám đốc!”
Chương 234: Kính rượu nhân vật lớn
Đến khi Trần Dương họp xong đã hai giờ chiều.
Sau khi tới phòng làm việc, Mễ Tuyết đã chuẩn bị xong bữa trưa phong phú cho Trần Dương từ lâu.
Bào ngư Châu Âu, tôm, cua hoàng đế, sushi cá hồi, trứng cá muối kèm thêm chai rượu Romanee Conti, khỏi phải nói cũng biết vô cùng đầy đủ
Lúc Trần Dương còn đang dùng bữa, thì điện thoại bỗng reo lên, là Khuê Tử gọi đến.
Trần Dương cau mày, lúc này gọi điện cho anh làm gì chứ?
Điện thoại được vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói đầy vui vẻ của Khuê Tử: “Hương chủ, tối nay anh có rảnh không?”.
“Có chuyện gì à?”.
“Hương chủ, sau khi nhà họ Thẩm bị tiêu diệt, các gia tộc nhỏ phụ thuộc vào nhà họ Thẩm muốn tới yết kiến anh”.
Cái gì?
Tới yết kiến mình?
Trần Dương lúc ấy ngây cả người ra......
Tám giờ tối tại khách sạn Thiên Quân.
Một số tộc trưởng của các gia tộc nhỏ ở thành phố Đông Nam đã hẹn nhau yết kiến Trần Dương ở đây.
Khách sạn này mặc dù không cao cấp bằng khách sạn Vương Triều, nhưng cũng là một trong số những khách sạn hàng đầu của thành phố Tây Xuyên.
Lần này bọn họ có khoảng hai, ba mươi người tới, còn dẫn thêm gần một trăm đàn em.
Thêm cả đệ tử của Thần Long Giáo cũng phải tầm bốn trăm năm mươi người, vì thế Khuê Tử quyết định bao trọn tầng ba của khách sạn.
“Hương chủ!”.
Toàn bộ đệ tử của Thần Long Giáo đều đứng dậy, lần lượt nâng ly rượu! Đồng thanh hô lên.
Những chủ nhà của gia tộc nhỏ nhìn thấy cảnh này đều giật mình, bọn họ không ngờ Trần Dương lại có tiếng tăm đến mức này.
“Cạn ly!”, Trần Dương hào sảng nói, uống một hơi hết sạch ly rượu,
“Xin kính hương chủ!”.
Mọi người đều đồng thanh nói, cùng nhau giơ ly rượu lên rồi uống sạch một hơi.
Những chủ nhà của gia tộc nhỏ như bọn họ thấy Trần Dương trẻ tuổi như vậy đều coi thường, nhưng bây giờ lại bị doạ cho sững người, nào dám coi thường nữa chứ.
“Xin cảm ơn mọi người đã đi từ thành phố Đông Nam tới đây, ngày hôm nay, tại nơi này tôi xin kính mọi người một ly”, Trần Dương cười vui vẻ, nói: “Uống xong, tôi có vài lời muốn nói, hi vọng các chủ nhà hãy nhớ kĩ trong lòng”.
“Xin hương chủ cứ nói!”.
“Xin cứ nói......”
“Nếu đã gia nhập Thần Long Giáo tôi thì mọi người chính là anh em của Thần Long Giáo”, Trần Dương mỉm cười nói tiếp: “Nếu có người dám chân trong chân ngoài, bằng mặt mà không bằng lòng thì nhà họ Thẩm chính là tấm gương cho các vị”.
Nói dứt lời, đệ tử của Thần Long Giáo đều lần lượt nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt không chút thiện ý.
“Bọn họ dám làm thế thì tôi sẽ giết sạch!”, lúc này Khuê Tử ở bên cạnh bỗng đập bàn, anh ta nhìn bọn họ đầy hung ác.
Các chủ nhà nhìn thấy dáng vẻ này của Khuê Tử đều sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Trông có khác gì sát thần không cơ chứ, đây chính là người dẫn đệ tử của Thần Long Giáo đi tiêu diệt nhà họ Thẩm, thủ đoạn ấy tanh tưởi vô cùng, bọn họ không sợ mới lạ!
“Hương chủ, làm sao chúng tôi dám chứ, nếu đã gia nhập vào Thần Long Giáo thì chúng tôi chính là người của Thần Long Giáo, có chết cũng là ma của Thần Long Giáo......”
“Đúng thế, hương chủ, chúng tôi phải gọi là một lòng trung thành với Thần Long Giáo đấy”.
Soạt, một loạt tộc trưởng của các gia tộc nhỏ ồ ạt quỳ xuống nền đất.
Đợi đến khi bọn họ đã dập đầu vài cái, Trần Dương mới vội vàng đi tới trước mặt bọn họ, đỡ vài người đứng dậy: “Được rồi, được rồi, đứng dậy hết đi, tôi có bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của các ông đâu”.
Trần Dương nở nụ cười, nói: “Các ông yên tâm đi, sau này nếu có người dám ức hiếp các ông, chúng tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng các ông phải nhớ lấy, nếu các ông dám làm gián điệp, vi phạm nội quy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.
Phải vừa đấm vừa xoa thì đám người này mới ngoan ngoãn nghe lời được.
“Cảm ơn hương chủ, cảm ơn hương chủ!”.
Nghe được lời này của Trần Dương, bọn họ như mang ơn đội nghĩa, lần lượt đi lên kính rượu.
Trần Dương đương nhiên không từ chối.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Hết lượt rượu này, Trần Dương cũng đã hơi say.
Anh cảm tưởng như bàng quang của mình sắp nổ đến nơi rồi.
Anh đứng dậy, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
Một người anh em bên cạnh nhanh chóng đỡ anh: “Hương chủ, tôi đỡ anh đi nhé?”
“Không cần”, Trần Dương xua tay.
Chẳng qua là có chút cồn trong người, chốc nữa dùng nội lực đẩy ra là được.
Tầng bọn họ bao là tầng trên cùng, không có nhà vệ sinh, vì thế Trần Dương phải đi xuống tầng hai mới có.
Vừa mới xuống tới tầng hai, một thiếu niên đang cầm ly rượu đâm thẳng vào người Trần Dương.
Choang!
Ly rượu ngay lập tức bị vỡ.
Trần Dương cũng say rồi.
Lối đi rộng thế này mà cũng đụng phải vào mình sao?
“Mày bị mù à?”.
Cậu thiếu niên bị đụng phải mặc toàn hàng hiệu, rượu vừa bị đổ lên người một cái, cậu ta lập tức chửi đổng lên: “Mày bị ngu à lối đi rộng thế này thì không đi, cứ phải đâm vào tao?”.
Mẹ nó chứ, rõ ràng là cậu đâm vào tôi có đấy? Lại còn đổ tội cho tôi à!
Thanh niên này tên Lư Phong, là một sinh viên năm ba đại học Tứ Xuyên, nhà ở thành phố Đông Nam, cậu ta cũng là một công tử nhà giàu.
“Đền tiền nhanh lên, xin lỗi nữa!”, Lư Phong xông lên quát Trần Dương.
“Cậu phải hiểu rõ là cậu đâm vào tôi, tại sao tôi phải xin lỗi đền tiền chứ?”.
Nghe thấy thế, Lư Phong ngay lập tức nổi giận: “Tai mày bị điếc à? Tao bảo mày đền tiền xin lỗi tao, mày không nghe thấy à?”.
Vừa dứt lời, có vài nam sinh từ phía bên cạnh tiến đến, họ đều là bạn học của Lư Phong.
Lúc ấy, bọn họ nhìn Trần Dương với ánh mắt không chút thiện ý.
“Thằng cha này, mau đền tiền xin lỗi, bọn tao sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”.
“Đây chính là cậu Lư của trường bọn tao, mày chán sống rồi hay sao mà dám chọc giận cậu Lư?”.
Cậu Lư?
Tên này là cậu Lư?
Ở thành phố Tây Xuyên có nhiều gia tộc đến thế nhưng anh chưa nghe đến họ Lư bao giờ.
Chắc là một gia tộc nhỏ không có tiếng tăm nào rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Dương chán chả muốn dây dưa thêm: “Tránh ra đi, đừng có chắn đường tôi”.
Cái gì cơ?
Tên này dám coi thường cậu ta?
Rõ ràng là không xem cậu ta ra gì mà!
Lư Phong cười lạnh: “Đây là mày tự chọn đấy nhé, đừng trách tao không cho mày cơ hội!”.
Nói dứt lời, Lư Phong cười một cách đầy hung ác, sau đó giơ tay định đấm vào mặt Trần Dương.
Thằng cha này mặc toàn đồ vỉa hè mà cũng dám ra oai trước mặt mình, đúng là tự tìm đường chết!
Nếu đã vậy thì đừng có trách cậu ta!
Trần Dương cười khẩy nhìn cậu ta, không hề cử động.
Bước chân của cậu ta không có lực chút nào, bọng mắt thì thâm, vừa nhìn là biết ngay là một công tử bột chìm đắm trong rượu chè.
Nắm đấm của cậu ta trông thì có vẻ ghê gớm đấy nhưng thực chất vô cùng sáo rỗng!
“Lư Phong, mau dừng tay lại”.
Ngay lúc nắm đấm của Lư Phong sắp chạm vào mặt Trần Dương, một giọng nói trong trẻo của con gái vang lên từ phía sau.
Sau đó một bóng dáng xinh đẹp bước tới.
Người tới không phải ai khác mà chính là Lưu Xảo Xảo.
Từ sau lần tạm biệt trước ở khu biệt thự, Trần Dương không liên lạc với cô ấy nữa.
Không ngờ lại gặp cô ấy ở chỗ này.
Nắm đấm của Lư Phong dừng lại giữa không trung, sau đó cậu ta cười với Lưu Xảo Xảo: “Xảo Xảo, cậu đang quan tâm tôi sao? Cậu yên tâm đi, tôi giải quyết hắn ta là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, cùng lắm là ba nắm đấm là hạ gục được hắn ta”.
Lư Phong học lớp bên cạnh Lưu Xảo Xảo.
Từ khi Lưu Xảo Xảo chuyển vào trường tới nay, Lư Phong vẫn theo đuổi cô ấy, nhưng “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, Lưu Xảo Xảo căn bản không hề thích cậu ta!
Vì thế cô ấy luôn coi cậu ta là bạn bè bình thường!
Hôm nay Lư Phong nói bố cậu ta từ thành phố Đông Nam tới đây gặp một nhân vật lớn, cậu ta còn đặc biệt mời vài bạn học tới đây ăn cơm, nói là muốn cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Lưu Xảo Xảo cũng nằm trong số người được mời, thực ra Lư Phong còn ý đồ khác, cậu ta muốn bố cậu ta gặp con dâu tương lai, đương nhiên trong suy nghĩ cậu ta là như thế.
Lưu Xảo Xảo bước lên trên, chắn Trần Dương ở phía sau: “Lư Phong, tại sao cậu lại bắt nạt bạn của tôi?”.
“Bạn của cậu?”, Lư Phong sững người, cậu ta chỉ vào Trần Dương, nói: “Cậu nói hắn ta là bạn của cậu?”.
“Ừ!”, Lưu Xảo Xảo gật đầu: “Anh ấy tên Trần Dương, là bạn tốt của tôi!”.
Nghe thấy lời này của Lưu Xảo Xảo, Lư Phong cau mày lại.
Mẹ nó chứ, tên này thế mà là bạn của Xảo Xảo, đậu, lần này không tiện ra tay rồi.
Lư Phong không nói gì cả, Lưu Xảo Xảo xin cậu ta: “Lư Phong, anh ấy đúng là bạn tốt của tôi, cậu đừng có gây khó dễ cho anh ấy nữa có được không?”.
Lưu Xảo Xảo biết rất rõ Lư Phong không hề đơn giản, nghe nói cậu ta là xã hội đen.
Lúc đi học, Lư Phong còn có cả mấy người vệ sĩ đi theo.
Nếu Trần Dương chọc Lư Phong nổi giận, anh ấy chắc chắn sẽ bị đánh.
Thấy Lưu Xảo Xảo cầu xin, Lư Phong lạnh giọng “hừ” một tiếng: “Tao nể mặt Xảo Xảo nên bỏ qua cho mày đấy, nhưng tao cảnh cáo mày, tránh Xảo Xảo xa ra, cô ấy là của tao!”.
Nói dứt lời, mấy bạn học bên cạnh cậu ta cũng xông lên nói mấy lời đầy ác ý với Trần Dương: “Thằng cha này, tránh xa Xảo Xảo ra”.
“Nếu lần sau tao còn nhìn thấy mày, tao sẽ đánh gẫy chân mày luôn!”.
Trần Dương cạn lời, anh thế mà bị người khác uy hiếp kìa!
Hôm nay nếu không phải Lưu Xảo Xảo còn đang ở đây, anh mà không đánh cho bọn chúng nếm mùi đời mới lạ ấy.
Phải biết rằng, tầng trên còn có ba, bốn trăm đệ tử của Thần Long Giáo.
Thấy Lư Phong bỏ qua cho Trần Dương, Lưu Xảo Xảo thở phào nhẹ nhõm, cô ấy quay người nói với Trần Dương: “Anh Trần Dương, sao anh lại ở đây?”.
Đây đã là lần thứ ba cô ấy gặp Trần Dương, hai lần trước đều là Trần Dương ra tay giúp mình, lần này coi như mình đã giúp lại được anh ấy rồi.
Trần Dương mỉm cười rồi nói: “Bạn tôi mời tôi tới ăn cơm, cảm ơn cô vì vừa nãy đã giải vây giúp tôi”.
Được Trần Dương cảm ơn, trong lòng Lưu Xảo Xảo cảm thấy vô cùng thích thú: “Không có gì, không có gì đâu ạ, anh mau đi đi, chắc bạn anh đang đi tìm anh đấy”.
Vừa dứt lời, cô ấy liền quay người rời đi.
Trần Dương mỉm cười, “giải quyết” xong nỗi buồn ở nhà vệ sinh, anh quay lại tầng ba.
Trần Dương vừa mới quay lại ngay lập tức trở thành trung tâm của những lời nịnh hót, tiệc rượu lại trở nên náo nhiệt.
Đúng lúc này, một đoàn người từ tầng hai đi lên.
Người cầm đầu không phải ai khác ngoài Lư Phong, bên cạnh cậu ta là Lưu Xảo Xảo, còn có mười mấy sinh viên khác.
Lư Phong lên đây tìm bố cậu ta, cậu ta muốn kính rượu mấy nhân vật lớn.
Trong lúc Lư Phong đợi người tìm bố Lư, tự nhiên bọn họ nhìn thấy người ngồi ở vị trí hàng đầu là....... Trần Dương?
Cái gì cơ? Thằng cha này sao lại ngồi ở ghế chủ toạ!
Đầu Lưu Xảo Xảo bỗng trở nên trống rỗng!
Mà bạn học ở bên cạnh cô ấy, ai cũng bỏ hết đũa xuống, không dám thở mạnh.
Lư Phong còn đổ cả mồ hôi lạnh!
Cậu ta chợt nhìn thấy bố đang cầm ly rượu trong tay, gương mặt đầy vẻ nịnh hót ngồi bên cạnh Trần Dương, kính rượu anh!
Mẹ kiếp, thằng...... thằng cha này lẽ nào...... lẽ nào chính là nhân vật lớn mà bố nói đến......
Vừa nghĩ đến đây, cả người Lư Phong ngay lập tức trở nên run rẩy, ly rượu trong tay cũng đổ cả ra ngoài, lúc này trong lòng cậu ta cảm thấy rất sợ hãi.
Ực......
Mà mấy bạn học nam của cậu ta cũng không kìm được mà nuốt nước bọt. Cũng may, cũng may vừa nãy chưa ra tay.
Bằng không, chắc bọn họ phải ra khỏi đây bằng cáng mất?!
Bọn họ ai cũng cúi đầu xuống, sợ bị Trần Dương bắt gặp.
Lư Kiến Quốc vừa kính rượu xong, định quay lại chỗ ngồi thì ông ta nhìn thấy Lư Phong đang đứng ở đầu cầu thang, gương mặt ông ta lộ vẻ vui mừng, vội vàng vẫy tay về phía Lư Phong: “Con trai, qua đây đi!”.
Mẹ kiếp, bố, bố đang hại con trai bố đấy nhé!
Nghe thấy tiếng bố gọi mình, Lư Phong suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Lúc ấy, Lư Phong chỉ muốn hỏi bố một câu: Rốt cuộc con có phải con đẻ của bố không thế!
Chương 235: Nợ cũ nợ mới tính một thể
Lư Kiến Quốc mặt đầy mừng rỡ đi đến trước mặt Lư Phong, kéo tay cậu ta nói: “Nào, bố đưa con đi mời rượu một nhân vật lớn, lát nữa con phải thể hiện cho tốt đấy nhé!”
Mặt Lư Phong như đưa đám, cậu ta rất muốn nói rằng con không đi có được không ạ.
Nhưng biết sao được, một giây sau cậu ta đã bị kéo đến trước mặt Trần Dương.
“Hương chủ, đây là thằng con nhà tôi, nó tên Lư Phong!”, Lư Kiến Quốc vội vàng hét về phía Lư Phong: “Lư Phong, còn không mau chúc rượu Hương chủ đi con”.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn lên, chẳng phải đây là thằng nhãi lúc nãy anh va phải sao?
Mặt Lư Phong cũng méo xệch như sắp khóc, tay chân run rẩy, rượu trong ly cũng vung vãi ra.
“Cái thằng này, tao bảo mày mời rượu mà sau mày làm vãi hết ra đất thế hả?”, Lư Kiến Quốc tát Lư Phong một phát, thằng con mất dạy này bình thường nó biết ăn nói lắm mà, sao hôm nay gọi nó đến đây mời rượu mà tay chân run bần bật thế kia.
Đệ tử của Thần Long Giáo toàn những người giết người không chớp mắt, người này nắm trong tay nhiều người ác như vậy, nhất định là một ông trùm, nếu lỡ rượu này mà đổ lên người anh ta, thì đúng là chỉ còn nước mất mạng.
Anh chỉ coi Lư Phong như cây cỏ dại thôi.
Sau khi ăn một bạt tai, Lư Phong lắp bắp nói: “Hương… Hương chủ, em… em thật lòng xin lỗi chuyện vừa nãy… Là do em… chứ không liên quan gì đến bố em đâu ạ… Hương chủ, xin đừng trách ông ấy… ”
Nghe cậu ta nói vậy, Trần Dương ngược lại phải thay đổi cái nhìn về cậu ta, không ngờ thằng nhóc èo uột này lại là một đứa con có hiếu, cậu ta sợ chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến Lư Kiến Quốc.
“Được rồi, chuyện vừa rồi xí xóa”, vừa nói Trần Dương vừa nâng ly rượu lên cụng với ly của cậu ta: “Nhớ lấy, làm người thì khiêm tốt vẫn là tốt nhất!”
“Dạ dạ, em nhớ rồi ạ…”, Lư Phong gật đầu như bổ củi.
Lư Kiến Quốc đứng bên cạnh ngẩn tò te ta, chuyện này là sao vậy, nghe giọng Hương chủ thì hình như lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên ông ta cũng không dám hỏi trực tiếp khi có mặt Trần Dương ở đây.
Cơm no rượu say đâu vào đó, Trần Dương nói với Khuê Tử: “Tôi về trước đây, lát nữa cậu tính tiền nhé”.
Nói rồi anh cũng giao phó cho Khuê Tử chuyện của Kim Lân Hội, để anh ta nhanh chóng đưa Kim Lân Hội đi vào nề nếp.
Khuê Tử gật đầu nói: “Hương chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh.”
Trần Dương gật đầu một cái, anh đứng dậy xoay người rời đi.
Khuê Tử đứng lên, cung kính hô về phía bóng Trần Dương: “Cung tiễn Hương chủ”.
“Cung tiễn Hương chủ”.
Trong giây lát, tất cả đám đệ tử Thần Long Giáo đều đồng loạt đứng lên, cung kính hô to.
Trời.
Nhìn thấy vậy, mấy người đi cùng Lư Phong đến đây cũng chỉ dám hít một hơi thật sâu!
Đặc biệt là Lưu Xảo Xảo, cô ấy cũng sợ hãi không nói lên lời.
Anh… anh Trần Dương, rốt cuộc là người như nào?
Nếu những người này đều là đàn em của anh ấy, thì anh ấy hẳn là người rất lợi hại!
…
Khi Trần Dương về đến nhà thì cũng đã 10 giờ tối.
Lúc này Tô Diệu đã ngủ.
Sau khi tắm rửa xong Trần Dương không về phòng Tô Diệu, anh đi sang phòng khác ngủ.
Thế nhưng vừa mới đặt lưng thì điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn thì là một số lạ!
Trần Dương nhíu mày, đã muộn như vậy rồi còn ai điện đến chứ?
“Alo… là Trần Dương phải không ?”, tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Cô là ai?”
“Tôi… tôi là Hạ Lam!”, Hạ Lam nói vậy xong, bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Cô giáo Hạ sao?”
Trần Dương ngẩn người ra, là điện thoại của Hạ Lam gọi đến.
“Cô giáo Hạ, sao muộn như vậy rồi cô còn gọi cho em, có chuyện gì không ạ?”
“Trần Dương, cậu có thể… có thể đến nhà tôi một chuyến được không?”, khuôn mặt Hạ Lam nóng bừng cả lên, thực ra nếu không phải chuyện đã quá cấp bách thì cô ta thật tình sẽ không tìm đến Trần Dương.
“Đến nhà cô sao?”, Trần Dương lúng túng, nửa đêm nửa hôm mà đi đến nhà cô giáo, e là không được hay lắm.
Mặc dù chuyện này cũng khó xử, nhưng hiện giờ cảnh giới của cô ta đã bị tụt xuống Hậu Thiên hậu kỳ rồi, đến ngày mai sợ là sẽ trở về người bình thường.
“Ừ…”, Hạ Lam chật vật nói: “Cậu đến ký túc xá giáo viên của trường, tôi ở tòa 8 nhé!”
Nói xong cô ta cúp máy.
Nghe thấy âm thanh gấp gáp trong điện thoại, Trần Dương cười khổ lắc đầu.
Lúc này, ở một góc khác Hạ Lam đã bị tụt quá nhiều cảnh giới, cô ta không có cách nào khôi phục được.
Vì vậy giờ chỉ còn cách là đặt mọi hy vọng vào Trần Dương.
Thật ra thì khoảng thời gian này cô ta cũng đi hỏi không ít người, ví dụ như Ôn Nhu vì cô ấy là nhà chế thuốc, vậy nên Hạ Lam cũng hỏi bóng gió nhiều lần.
Nhưng câu trả lời nhận về thì chỉ khiến cô ta thêm tuyệt vọng, bởi vì hiện giờ có vẻ không có thầy chế thuốc nào có thể chế ra được loại thuốc khôi phục cảnh giới cả.
Nếu như ngay từ đầu cô ta nghe lời Trần Dương thì tốt biết mấy, đã không đến mức khiến bản thân ra nông nỗi này.
Tâm huyết hơn 20 năm giờ đây đổ xuống sông xuống biển chỉ trong mấy ngày, còn gì đau khổ hơn nữa.
Đúng lúc này, Hạ Lam đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, ngay sau đó cánh cửa sổ tầng 2 liền mở ra, một bóng đen lao từ bên ngoài cửa sổ vào.
“Ai vậy?”, Hạ Lam lập tức đứng dậy, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, cô ta nhìn về phía góc tối ở cửa cầu thang: “Mau ra đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân ở cầu thang trên tầng, lúc này có người đi xuống.
“Hạ Lam, làm sao mà tức giận dữ vậy, chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi mà lại đòi đánh đòi giết sao, như vậy đâu có được!”, bóng đen kia vừa nói vừa đi xuống tầng.
“Hướng… Hướng Cường, ông vào đây bằng cách nào?”, sắc mặt Hạ Lam trầm xuống, lạnh lùng nhìn Hướng Cường đang đi từ trên tầng xuống.
“Đương nhiên là tôi nhảy vào từ cửa sổ rồi!”, Hướng Cường cười ha hả một tiếng rồi đi xuống tầng nói: “Cô Hạ, có vẻ cô không chào đón tôi lắm nhỉ?”
“Ông cút ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ không khách khí với ông đâu…”
“Ha ha ha, không khách khí với tôi sao?”, nghe Hạ Lam nói vậy, hắn không nhịn được cười lớn: “Đúng là nực cười Hạ Lam ạ, giờ tôi đứng đây xem cô định làm gì với tôi”.
“Tôi cho ông ba giây, nếu ông không đi ra, thì tôi sẽ ra tay đó…”
Hạ Lam còn chưa dứt lời, Hướng Cường đã không nhịn được nói: “Cô tính hù dọa ai đó? Đừng nói là ba giây, kể cả ba phút thì đã làm sao? Cô định đánh tôi ư?”
“Ông cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thôi, còn tôi là đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác đấy, ông cũng to gan lớn mật nhỉ?”
“Hơ, ha ha ha, đó là chuyện trước kia thôi, còn bây giờ cô đánh nổi tôi không, tôi nói vậy có đúng không? Cô giáo Hạ…”
Vừa nói, hắn vừa cười đểu cáng, ánh mắt hắn nhìn Hạ Lam chứa đầy sự thèm muốn.
Buổi tối Hạ Lam chỉ mặc đồ ở nhà, một chiếc áo trắng cộc tay, quần soóc thì không quá bắp đùi, đôi chân trần lộ ra mười ngón ngọc ngà, hơn thế lại còn được sơn màu hồng.
Hướng Cường nhìn mà nhỏ cả dãi, mẹ kiếp, thật là xinh đẹp, ngay cả đầu ngón chân hắn cũng muốn mút lấy.
“Sao… sao ông biết?”, mặt Hạ Lam biến sắc hẳn, cô ta lấy hai tay ôm ngực, lui về phía sau.
“Vì dạo này tôi thấy cô lạ lắm, ngày nào cũng kéo hết người này người kia hỏi nọ hỏi kia, khí tức trên người cô cũng có vẻ yếu, chỉ cần suy nghĩ chút thôi là biết được trong quá trình tu luyện của cô chắc hẳn đã xảy ra vấn đề”, Hướng Cường đắc ý cười lớn: “Hơn nữa, nếu như trước đây thì ngay khi tôi đột nhập vào từ cửa sổ tầng hai, e là vừa đến gần cô đã bị cô phát hiện rồi…”
Hướng Cường nói tiếp: “Cô Hạ, tôi rất thích cô, hay là cô làm bạn gái tôi đi?”
“Ông dẹp ngay cái ý định đó đi, tôi có chết cũng không làm bạn gái của ông đâu!”, Hạ Lam nhìn Hướng Cường đầy vẻ căm ghét.
“Hừ, còn mạnh mồm nhỉ, không biết rồi chút nữa thuốc có tác dụng rồi thì cô còn cứng được như vậy nữa không!”
“Cái gì? Ông nói gì? Ông đầu độc tôi sao?”, Hạ Lam sững người, cô ta nhớ đến chuyện ban nãy đã ngửi thấy mùi hương lạ, cô ta nhìn Hướng Cường với vẻ không dám tin: “Đồ súc sinh này, ông đã dùng Mê Hương!”
“Không hổ danh là người đàn bà tôi thích, nhìn vậy mà thông minh ra phết”, Hướng Cường chậm rãi tiến về phía Hạ Lam: “Nhưng mà tiếc rằng đó không phải là Mê Hương, mà là Hoan Hỷ Hương”.
Cái gì?
Hoan Hỷ Hương!
Nghe vậy Hạ Lam như bị sét đánh, Hoan Hỷ Hương chính là một loại hương để kích dục.
“Ông đừng qua đây, ông còn đến gần tôi sẽ gọi người đến, đây là khu ký túc của giáo viên, nếu để cho người khác biết được thì ông xong đời đấy!”
Hạ Lam tưởng rằng có thể dọa được Hướng Cường, nhưng ngược lại hắn lại càng sấn tới, nhún vai ra vẻ không quan tâm nói: “Cô kêu đi, kêu càng lớn càng tốt, đợi có người đến thì thuốc cũng có tác dụng, đến lúc đó bọn họ sẽ thấy được cảnh cô điên loạn xé quần xé áo, cô nghĩ xem bọn họ sẽ nghĩ như nào?”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói là do nửa đêm nửa hôm cô gọi tôi đến, lúc đấy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được”, hắn tiến đến gần hơn nữa: “Có phải giờ cô càng ngày càng thấy nóng không? Giờ cô muốn lao vào vòng tay người đàn ông nào đó phải không? Đến đây, lao đến đây, tôi sẽ làm cô thỏa mãn…”
Vừa nói, Hướng Cường vừa liếm môi không ngừng, hơi thở cũng gấp gáp.
“A!”
Đúng lúc này Hạ Lam kêu lên một tiếng, cô ta va vào ghế sofa nên ngã ra đất.
Hướng Cường định nhân cơ hội này lao tới.
Lúc này thuốc đã ngấm, Hạ Lam cảm thấy trên người như có hàng nghìn con kiến đang bò, cảm giác ngứa ngáy đó từ trong xương tủy phát ra, khiến cô ta không thể nào kiểm soát được muốn xé quần xé áo mình.
Hạ Lam tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại, cô ta thà chết còn hơn để một kẻ khốn nạn làm nhục mình.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần hắn tiến gần thêm cô ta sẽ cắn lưỡi tự tử.
Khi Hạ Lam đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Trời, đêm hôm khuya khoắt như vậy mà còn rảnh rỗi vậy à? Hòa thượng dâm tặc định ức hiếp con gái nhà lành sao?”
“Ai vậy?”, khi Hướng Cường nghe thấy giọng nói kia thì dựng hết tóc gáy lên, hắn vội vã xoay người về hướng giọng nói phát ra, thì ra là từ trên tầng.
“Hướng Cường, có vài hôm thôi mà quên ông nội Trần Dương rồi à?”, dứt lời Trần Dương đi từ trên tầng 2 xuống.
Khi Trần Dương xuất hiện, Hạ Lam như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm!
“Trần Dương, mau chạy đi gọi người đến!”, Hạ Lam vừa thở hổn hển vừa hét lớn về phía anh, lúc này thuốc đã có tác dụng, cô ta cũng dần trở nên mất lý trí.
Tuy tên Hướng Cường này nhân phẩm tồi tệ, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, Trần Dương chỉ là một cậu học sinh, sao có thể là đối thủ của hắn được?
Cho nên biện pháp tốt nhất lúc này là Trần Dương chạy thật nhanh đi gọi người, nếu làm vậy cô ta sẽ được cứu.
“Cô Hạ, cô cứ yên tâm để em!”, Trần Dương vừa đi từ tầng 2 xuống vừa cười.
“Ha ha ha…thằng nhãi này mày còn không mau chạy đi, muốn tìm chỗ chết sao?”, Hướng Cường hét lớn về phía Trần Dương: “Hôm nay, nợ cũ nợ mới tao sẽ tính với mày cả thể, giờ tao sẽ giết chết mày thằng nhãi ranh, rồi tao sẽ ngủ với Hạ Lam sau!”
“Tiểu Huân, con thực sự là con trai ngoan của mẹ nuôi!”, Đường Tĩnh không khỏi khen ngợi, nếu đứa con nuôi này là con rể của mình thì tốt biết mấy.
Trần Dương ở bên cạnh lại không nhịn được cười.
Tuy rằng âm thanh trong điện thoại rất nhỏ, người khác đều không nghe thấy được, nhưng một tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ như anh chả nhẽ lại không nghe được chắc?
Hàn Huân này chẳng qua cũng chỉ là loại thùng rỗng kêu to mà thôi.
Nghĩ vậy, Trần Dương bước tới nói với Đường Tĩnh: "Mẹ, nếu Hàn Huân không lấy lại được tiền cho mẹ, thì để con giúp mẹ lấy lại”.
Cái gì?
Con rể Đường Tĩnh nói cậu ta có thể lấy lại được tiền kìa?
Người ở trong phòng bệnh đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
Đùa kiểu gì vậy, nếu như thực sự có khả năng, thì cậu ta còn bị Đường Tĩnh mắng cho té tát như vậy chắc?
“Đồ rác rưởi, câm mồm lại cho tao, cút ra ngoài, đừng ở đây làm xấu mặt tao thêm nữa”, Đường Tĩnh tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
"Cậu nói cái gì cơ? Cậu nói cậu có thể đòi được tiền á?”, Hàn Huân nghe thấy vậy, cười như bố đẻ em bé.
Thằng cha ở rể này thật là biết đùa, ông đây còn không đủ năng lực làm việc này, thế mà một thằng ở rể như cậu ta lại ở đó mà khoe khoang khoác lác, buồn cười chết được.
“Tiểu Huân, con đừng chấp nhặt với thằng phế vật này, nó không lắp não trước khi nói đâu, con đừng giận nhé”, Đường Tĩnh vô cùng sốt sắng, nhanh chóng giải thích với Hàn Huân.
"Đúng, đúng, cậu rộng lượng, đừng chấp nhặt cậu ta làm gì”.
"Nếu cậu ta làm cậu khó chịu, chúng tôi sẽ đuổi cậu ta ra ngoài”.
"Mau cút ra ngoài đi, đừng có ở đây làm hỏng việc nữa!"
"Đường Tĩnh, bà cũng phải quản con rể bà cho tốt vào chứ, mau đuổi cậu ta cút đi!"
“Nghe thấy chưa, còn không mau cút khỏi đây đi!”, Đường Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mẹ… sao mẹ có thể nói như vậy với Trần Dương?”, Tô Diệu cũng rất tức giận.
“Vợ à, đừng tức giận, anh ra ngoài hít thở không khí chút”, Trần Dương cười, anh không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần Tô Diệu vẫn đứng về phía anh là được rồi.
Sau đó, anh bước ra khỏi phòng và gọi cho Lưu Quốc Bang.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Bang, ở bên trong văn phòng của Lưu Quốc Bang.
Chu Cương Cường đang đứng tại bàn làm việc và báo cáo doanh thu khủng này cho Lưu Quốc Bang.
Lưu Quốc Bang dùng một tay kẹp điếu xì gà Cuba trong khi xem báo cáo tài chính khủng.
“Tốt lắm, tốt lắm, doanh thu quý này đã đạt 100 triệu!”, Lưu Quốc Bang nhìn Chu Cương Cường tán thưởng, rút một điếu xì gà từ trong hộp trên bàn ra và đưa cho hắn.
Chu Cương Cường nhận lấy điếu xì gà như thể nhận một báu vật, vui vẻ châm lửa.
"Khà! Mùi của điếu xì gà được lăn trên đùi trinh nữ này thật là thơm!"
Xì gà Lưu Quốc Bang hút là hàng đặt riêng, nghe nói mỗi điếu có giá hơn một nghìn đô, hắn đã thèm từ lâu rồi, không ngờ hôm nay cuối cùng hắn cũng đủ tư cách để hút một điếu xì gà được lăn trên đùi của trinh nữ.
“Nhìn cái bộ dạng của cậu kìa”, Lưu Quốc Bang gác chân lên bàn, mãn nguyện nhả ra một hơi: “Tháng này tiền thưởng của cậu sẽ được tăng gấp đôi”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lưu, cảm ơn anh”, Chu Cương Cường không kìm được vui mừng, cảm ơn Lưu Quốc Bang rối rít.
"Được rồi, không có việc gì nữa thì cậu về trước đi...”
Ông ta còn chưa kịp nói xong, điện thoại của Lưu Quốc Bang trên bàn đã vang lên!
Là điện thoại của cậu Trần.
Nhìn thấy tên người gọi, Lưu Quốc Bang vội vã đứng dậy, lau tay rồi ấn vào nút nghe.
“Lưu Quốc Bang, ông được lắm”, khi cuộc gọi vừa được kết nối, thì giọng nói lạnh lùng của Trần Dương ngay lập tức truyền đến.
“Trần…cậu Trần, có chuyện gì vậy ạ?”, Lưu Quốc Quang sợ tới mức toát cả mồ hôi hột.
"Ông còn hỏi tôi có chuyện gì à, tôi hỏi ông, đàn em của ông có phải có người tên Chu Cương Cường không?"
"A, cậu Trần, làm sao cậu lại biết...”
“Làm sao tôi biết à?”, Trần Dương lạnh lùng nói: “Ông có tên đàn em được đấy, mượn danh ông ra ngoài đi lừa lọc người khác, không những lừa mẹ vợ tôi 20 triệu mà còn sai người đánh bà ta, bây giờ tôi đang ở bệnh viện Nhân dân số năm, ông liệu mà làm đấy ... "
Nói xong, anh cúp máy.
Cái gì?
Nghe được những lời của Trần Dương, Lưu Quốc Bang rùng mình ớn lạnh, sau đó ông ta giơ tay tát cho Chu Cương Cường một cái bạt tai, khiến cho răng của hắn đều rụng hết cả.
Chu Cương Cường miệng đầy máu, nửa khuôn mặt của hắn ngay lập tức sưng phồng lên.
"Tổng giám đốc Lưu, sao anh ... sao anh lại đánh em ...”, Chu Cương Cường ôm mặt, đầu óc trống rỗng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải lúc nãy còn vừa khen ngợi vừa ban cho mình một điếu xì gà sao, sao vừa mới nhận một cuộc điện thoại thôi mà đã đánh mình rồi?
"Đánh mày à, bây giờ tao còn muốn giết chết mày luôn ấy chứ”.
Nói rồi Lưu Quốc Quang vẫn còn chưa hả giận, ông ta nắm lấy cổ áo hắn, tát liên tiếp cho đến khi đầu hắn sưng vù lên.
"Mẹ mày, ông đây đã nói với mày như thế nào, chẳng phải tao đã dặn đi dặn lại là không được đi lừa người khác à, thế mà mày thì sao? Mày ở ngoài đi lừa lọc người khác, mày nghĩ Lưu Quốc Bang tao có thể một tay che trời sao?"
"Anh Hổ, không lừa người khác thì lấy đâu ra tiền chứ? Công ty bảo hiểm bây giờ rất khó làm ăn, chúng ta là dân mới, nếu không dùng thủ đoạn thì sao có thể…”
“Hôm nay tao sẽ giết mày, đồ ngu si này!”, Lưu Quốc Quang thiếu chút nữa là bị thằng ngu này làm cho ức chết: “Con mẹ nó, mày còn dám lừa mẹ vợ của cậu Trần, lại còn dám đánh người ta, mày muốn chết thì đi chết một mình đi, đừng có kéo tao theo chứ!"
Cậu Trần? Cậu Trần nào?
Chu Cương Cường lúc này đã bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt rồi, sao mà có thể nhớ ra được nữa chứ.
Lưu Quốc Bang giẫm lên mặt hắn, ngồi xổm xuống nói: "Nhớ cho kỹ đây, Cậu Trần là quý nhân trong đời tao, nếu mà không được cậu ấy tha thứ, mày nên nằm sẵn vào trong quan tài đi là vừa”.
...
Hai mươi phút sau, Chu Cương Cường đã đến bệnh viện Nhân dân số 5 và chạy thẳng đến phòng bệnh.
Ngay khi hắn bước vào phòng, người trong phòng đều hét lên: "Mọi người mau nhìn kìa, Chu Cương Cường đến rồi”.
"Đúng là hắn, đúng là Chu Cương Cường rồi!”
"Hắn thực sự đến để trả lại tiền cho chúng ta rồi!"
Mặc dù bộ mặt của Chu Cương Cường đã gần như không thể nhận ra, nhưng mọi người đều có thể nhận ra hắn trong nháy mắt.
Lúc này, Đường Tĩnh liền vui vẻ nắm lấy tay Hàn Huân, nói: "Tiểu Huân, con thật là giỏi, từ lúc con gọi điện đến giờ chưa quá nửa tiếng thế mà Chu Cương Cường này đã đến đây rồi, thật sự là quá giỏi”.
Giờ phút này, Đường Tĩnh vui mừng khôn xiết, không được rồi, bà ta thật sự quá thích cậu trai này rồi, bà ta đã muốn cậu ta làm con rể của bà ta lắm rồi.
Cái gì?
Hắn là Chu Cương Cường á?
Thành thật mà nói, Hàn Huân hoàn toàn không biết Chu Cương Cường.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Bố cậu ta không phải đã bảo cậu ta bớt lo chuyện bao đồng đi rồi sao?
Tại sao bây giờ Chu Cương Cường lại ở đây?
Có thể nói đến bây giờ cậu ta vẫn đang ngẩn cả người ra, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay khi Chu Cương Cường vừa bước vào phường, hắn lập tức quỳ "phịch" một cái xuống đất: "Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho mọi người ...”
Vừa nói, hắn vừa đập tay xuống sàn, sau đó một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài bốn mươi từ cửa phòng bệnh bước vào, người này không phải Phan Cầm thì còn có thể là ai nữa?
"Phan Cầm, bà là đồ lừa đảo, sao cô lại lừa chúng tôi!"
"Tại sao bà lại hại chúng tôi...”
"Mau quỳ xuống xin lỗi chúng tôi đi...”
Ngay khi Phan Cầm vừa xuất hiện, đám đông đã lập tức trở nên náo loạn, tất cả mọi người đều ngồi dậy và lên án bà ta.
Tất cả là do người phụ nữ này, nếu không có người phụ nữ này, họ sẽ không bị như thế này.
Đặc biệt là Đường Tĩnh, bà ta vô cùng kích động: "Phan Cầm, bà còn có lương tâm không, chúng ta là bạn học bao nhiêu năm như vậy, sao bà có thể lừa chúng tôi như thế?"
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì Phan Cầm đã chết từ lâu rồi.
"Xin lỗi ... xin lỗi, thực sự xin lỗi mọi người ..”, đối mặt với mọi người, Phan Cầm sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra.
"Xin lỗi cái con khỉ, mau quỳ xuống đi!"
"Bốp!"
Vừa nói Chu Cương Cường vừa tát vào mặt Phan Cầm một cái, làm bà ta ngã khuỵu xuống đất: "Con đàn bà thối tha, những người này đều là những người mày lừa đấy, mày lừa của họ mỗi người bao nhiêu tiền trong lòng mày đều biết, trả lại bọn họ không thiếu một đồng nào cho tao, nếu mà thiếu chỉ một đồng thôi, mày chết với tao".
"Vâng, vâng ..”, Phan Cầm ôm mặt quỳ trên đất, nói: "Tất cả đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đáng chết...”
Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều nở nụ cười sảng khoái.
Ây, thật là tuyệt!
Hệt như nắng hạn gặp mưa rào, thật là phê.
Mọi người lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng Hàn Huân, khen ngợi: "Tiểu Huân, cậu thật là giỏi”.
"Đúng vậy, đều là nhờ cậu, Tiểu Huân”.
Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Hàn Huân vẫn nở một nụ cười đắc thắng.
Cậu ta ho hai tiếng, hắng giọng, đi đến trước mặt hai người họ, nhìn họ một cách trịnh thượng và nói: "Được rồi, nể tình hai người kịp thời thừa nhận lỗi lầm của mình và rất thành tâm nhận lỗi, chuyện này coi như cho qua, nếu còn tái phạm, tôi nhất định sẽ không tha cho hai người".
Chu Cương Cường ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hàn Huân, hắn lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc.
Cha này là ai?
Mạnh miệng nhỉ?
Tuy nhiên, Chu Cương Cường đã bị lời nói của Lưu Quốc Bang làm cho hoảng sợ, hắn không dám bật lại, chỉ đành gật đầu liên tiếp: "Đúng vậy, anh nói đúng, lần này chúng tôi đã sai rồi, chúng tôi sẽ không tái phạm nữa ...”
Sau khi nói xong, Chu Cương Cường lại tiếp tục: "Để bày tỏ sự thành tâm của tôi, tôi cũng sẽ bồi thường thêm cho anh viện phí, phí thất nghiệp khi nằm viện và phí bồi dưỡng, tôi hy vọng anh có thể nhận giúp”.
Cái gì, còn vậy nữa ư?
Nghe đến đây, mọi người mừng như điên!
Cứ tưởng lấy lại được tiền là tốt rồi, nhưng bây giờ còn được đền bù nhiều như vậy, họ thật sự quá hài lòng.
Đường Tĩnh lúc này hướng mắt nhìn về phía Hàn Huân, giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Bà ta không nhịn được, liền nói với Hàn Huân: “Tiểu Huân, con thật là giỏi. Mẹ nuôi thật sự hy vọng con là con rể của mẹ, mẹ nuôi hỏi con một chuyện, con phải nói thật cho mẹ biết”.
"Mẹ nuôi, xem mẹ nói kìa, sao con có thể lừa mẹ chứ!"
"Nếu Diệu Diệu ly hôn, con có chê con bé không?"
Nghe được lời nói của Đường Tĩnh, Hàn Huân sửng sốt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần: "Mẹ nuôi, sẽ không đâu, Diệu Diệu là nữ thần trong lòng con, làm sao con có thể chê cô ấy chứ? Hơn nữa cả thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết là, Trần Dương thậm chí còn chưa từng lên giường với Diệu Diệu, giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ dùng để trang trí, không hề có ý nghĩa gì cả".
“Hay, hay, nói rất hay!”, câu trả lời của Hàn Huân khiến Đường Tĩnh rất hài lòng.
“Mẹ, mẹ hỏi thế là có ý gì?”, Tô Diệu lo lắng dậm chân: “Con sẽ không ly hôn với Trần Dương đâu, cả đời này cũng không ly hôn!
Tô Diệu nói chắc như định đóng cột.
Chương 232: Con rể ra tay
Mặc dù hôm nay Hàn Huân đã giúp đỡ gia đình mình rất nhiều nhưng trái tim mình đã thuộc về Trần Dương mất rồi.
Việc cô ly hôn là tuyệt đối không thể.
“Nhưng, cũng cảm ơn cậu chuyện ngày hôm nay”, Tô Diệu nói với Hàn Huân.
“Đúng, Tiểu Huân này, cảm ơn con nhé”, Đường Tĩnh thấy đã đòi được tiền, tâm trạng liền trở nên hết sức vui vẻ, đầu cũng không còn đau nữa.
"Diệu Diệu à, lát nữa con giúp mẹ làm thủ tục xuất viện nhé”.
“Mẹ, vết thương của mẹ vẫn chưa khỏi đâu!”, Tô Diệu lo lắng nói.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi ấy mà”, Đường Tĩnh nói: “Hôm nay mẹ rất vui, Tiểu Huân, một lát nữa con về nhà với mẹ nhé, con còn chưa biết đấy, mẹ nuôi đã chuyển nhà rồi, hôm nay dẫn con về nhà mẹ xem để sau này khi nào rảnh thì ghé qua chơi".
"Cảm ơn mẹ nuôi!"
Hàn Huân cứ mở miệng ra là một câu mẹ nuôi hai câu mẹ nuôi, nghe sao mà thân thiết thế, không cần biết Tô Diệu có ly hôn hay không, trong suy nghĩ của cậu ta, với sự trợ giúp của Đường Tĩnh, cô và Trần Dương sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn.
“Ôi, con ngoan, con đúng là con ngoan của mẹ nuôi!”, Đường Tĩnh nắm lấy tay Hàn Huân, cử chỉ vô cùng thân thiết.
“À mà, mẹ nuôi, vết thương trên đầu mẹ có phải là do bị Chu Cương Cường đánh không?”, Hàn Huân đột nhiên hỏi.
"Ừ, là hắn làm đấy”.
“Vậy thì được rồi, mẹ nuôi, con sẽ trả thù cho mẹ!”, Vừa nói cậu ta liền đi đến trước mặt Chu Cương Cường và giơ tay tát thẳng vào mặt hắn, lúc này khuôn mặt của Chu Cương Cường đã sưng tấy đến mức không thể sưng thêm được nữa.
"Đồ chó, cái tát này là thay cho mẹ nuôi, nếu không phải vì thấy thái độ thành tâm của mày, tao đã đánh chết mày lâu rồi!"
Ự!
Chu Cương Cường bất ngờ bị Hàn Huân cho một cái bạt tai, hắn thở hổn hển vì đau nhưng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Lưu Quốc Bang đã nói rồi, nếu không được anh Trần tha thứ, thì sẽ giết chết hắn.
Tuy rằng không biết cậu trai trước mặt này là ai, nhưng anh ta hung hăng như vậy, chắc hẳn rất thân thiết với anh Trần, nhất định không được làm anh ta phật ý.
Không phải chỉ là bị đánh thôi sao, còn hơn là mất mạng?
"Vâng, vâng, anh nói đúng ạ...”
“Thôi, cút đi, đừng để tao nhìn thấy mặt mày nữa”, Hàn Huân hài lòng gật đầu rồi lại đá vào người Chu Cương Cường một cái, làm hắn ngã ụp mặt xuống đất.
"Cảm ơn cảm ơn”.
Chu Cương Cường đứng dậy vừa cảm ơn Hàn Huân vừa kéo Phan Cầm đứng lên, mặc dù người phụ nữ này đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn kém lắm.
Lần này, bà ta gây ra chuyện lớn như vậy, không trừng trị thích đáng bà ta, hắn làm sao mà hả giận được.
Ngay khi hai người vừa đi tới cửa phòng bệnh, điện thoại của Chu Cương Cường liền đổ chuông, đó là cuộc gọi từ Lưu Quốc Bang.
Vừa ấn nhận điện, Chu Cương Cường đã kính cẩn nói: "Tổng giám đốc Lưu, em đã trả hết tiền lại cho bọn họ rồi, hơn nữa còn bồi thường cho họ ...”
"Mày đúng là đồ ngu, mày nghĩ trả lại tiền rồi bồi thường là xong à? Số tiền ít ỏi đó chả là cái đinh gì trong mắt cậu Trần cả”, Lưu Quốc Quang chửi như tát nước: "Tao đã nói với mày thế nào? Nếu mày không được cậu Trần tha thứ thì mày tự đào mả cho mày luôn đi!"
"Choang", một tiếng động lớn phát ra từ trong điện thoại.
Lưu Quốc Bang đã đập vỡ chiếc bình cổ yêu quý của ông ta thành nhiều mảnh.
Chu Cương Cường sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nói: "Vâng, vâng, Tổng giám đốc Lưu, em đi xin lỗi cậu Trần ngay đây ạ!"
"Mẹ nhà mày, mày nên thể hiện cho tốt vào, có thể nói chuyện với cậu Trần là vinh hạnh của mày, nếu mày dám bất kính với cậu Trần dù chỉ là một chút thôi tao cũng sẽ lột da mày ra”.
Nói xong ông ta liền cúp máy.
Chu Cương Cường chưa bao giờ thấy Lưu Quốc Bang tức giận đến như vậy, vì thế hắn đã rất sợ hãi.
Lúc này, hắn trở lại phòng bệnh, nhìn Hàn Huân với vẻ mặt tươi cười.
Hàn Huân cau mày: "Mày quay lại làm gì?"
"Hì hì ..”, Chu Cương Cường cố nặn ra một nụ cười và nói: “Người anh em, anh có thể cho tôi biết anh Trần ở đâu không? Tôi muốn đích thân xin lỗi anh ấy ...”
"Làm gì có anh Trần nào ở đây?"
Hàn Huân cau mày nói: "Tao là Hàn Huân, mày có thể gọi tao là anh Hàn!"
Cái gì?
Anh Hàn?
Đầu của Chu Cương Cường quay mòng mòng, cái khỉ gì vậy?
"Anh không phải ... bạn của anh Trần sao?"
Hàn Huân bực bội nói: "Mẹ nó chứ, ông đây đã nói rồi, ở đây chỉ có anh Hàn, không có anh Trần, mày điếc à?"
Đậu, thằng này không biết anh Trần.
Vào lúc này, Chu Cương Cường cuối cùng cũng hiểu ra rằng hóa ra cha này hoàn toàn không biết anh Trần.
Tổ bà nhà nó chứ!
Chu Cương Cường hét lên một tiếng, giơ tay tát thẳng vào mặt Hàn Huân.
Bốp một cái, tiếng bạt tay vang dội khắp cả căn phòng.
Chu Cương Cường đã dùng hết sức bình sinh để vả vào mặt Hàn Huân, làm cậu ta ngay lập tức rụng mất hai cái răng.
Máu hòa với nước bọt trào ra khỏi miệng cậu ta, trông vô cùng kinh tởm.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong phòng như chết lặng!
Đây ... sao lại thế này?
"Mẹ mày, dám đánh ông đây, hôm nay tao phải giết mày!"
Chu Cương Cường hết sức tức giận, hắn đạp mạnh vào bụng Hàn Huân, làm cậu ta bay ra xa tận hai mét rồi đập mạnh vào tường của phòng bệnh.
"Ự...”
Hàn Huân lập tức ôm bụng, co người lại hệt như con tôm chín.
"Bụp!"
Sau cú đá đó, Chu Cương Cường vẫn chưa hả dạ, lao lên đá tiếp một cú nữa.
"Ọc!"
Hàn Huân lập tức phun ra một bãi máu lớn.
"Bụp bụp bụp bụp!"
Chu Cương Cường càng nghĩ càng tức giận, vừa đá vừa chửi: "Tổ sư đồ chó này, không quen biết anh Trần mà dám ở đây làm bộ làm tịch à, lúc nãy không phải mày đánh tao rất hăng sao, giờ ông đây sẽ trả lại mày gấp 10 lần như vậy!"
"Đừng ... đừng đánh nữa ... là tôi sai rồi ..”, Hàn Huân cảm thấy ruột gan như sắp lòi ra ngoài đến nơi rồi, nếu còn đá thêm nữa, cậu ta nhất định sẽ chết.
"Sai à, mẹ mày, mày sai ở đâu? Nói, mày sai ở đâu!”, Chu Cương Cường nhấc Hàn Huân lên, rồi lại đè cậu ta xuống đất, vả bôm bốp vào khuôn mặt sưng tấy của cậu ta: "Nói mau, sai ở đâu!"
Người trong phòng quá sợ hãi trước sự tàn bạo của Chu Cương Cường, nên không ai dám ra mặt.
Cái này quá khác với cái vẻ quỳ khúm núm trên đất vừa rồi.
Đường Tĩnh cũng có chút kinh hãi, Hàn Huân bị hắn đánh đến mức như thế, bà ta là mẹ nuôi lại không nói được lời nào, thật ra là không dám nói.
Nghĩ đến đây, bà ta đánh liều, nói: "Chu Cương Cường, cậu mau dừng lại đi, đánh người trước mặt nhiều người như vậy, lẽ nào cậu không sợ đi tù à?"
"Ha ha... tao lại sợ quá cơ”, Chu Cương Cường chế nhạo Đường Tĩnh, nói: "Mụ đừng tưởng mụ là đàn bà mà tao không dám đánh nhé, mụ có tin tao giết chết mụ luôn không?"
“Cậu… cậu đừng tới đây!”, mặt Đường Tĩnh tái mét đi vì sợ hãi!
Bà ta không ngờ rằng Chu Cương Cường lại tàn nhẫn đến mức dám đánh cả phụ nữ.
Tô Diệu nhìn thấy cảnh này, vội vàng đi tới chặn trước mặt hắn: "Anh không được phép làm hại mẹ tôi!"
“Dám cản đường tao, ngứa đòn à!”, Nói rồi hắn giơ tay, chuẩn bị đánh Tô Diệu.
“Chu Cương Cường, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của vợ tôi, thì cậu không xong với tôi đâu!”, lúc này Trần Dương đi vào trong phòng, nhìn Chu Cương Cường với ánh mắt lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói này, Chu Cương Cường vội vã quay đầu nhìn xung quanh, khi hắn nhìn rõ người đi tới là ai, toàn thân hắn cứng đờ!
Trần ... anhTrần!
Trước khi đến, Lưu Quốc Bang đã cho Chu Cương Cường xem những bức ảnh chụp Trần Dương. Tuy rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dương, nhưng hắn chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Toi rồi, toi rồi, lần này thì toi thật rồi, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!
Trong hai người phụ nữ ở đây, một người là vợ của anh Trần, người còn lại là mẹ vợ của anh Trần.
Chết tiệt, lừa tiền của mẹ vợ anh Trần, còn suýt chút nữa đánh vợ của cậu Trần, không phải tìm đường chết thì là gì?
Nghĩ đến đây, chân Chu Cương Cường mềm nhũn ra, hắn lập tức quỳ sụp xuống đất.
"Cộc cộc cộc!"
Chu Cương Cường dập đầu liên tiếp.
"Anh Trần, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không biết bọn họ là người nhà của anh. Nếu biết, dù tôi có ăn gan hùm mật báo cũng không dám đắc tội ... Anh đại nhân đại lượng xin hãy tha thứ cho kẻ hèn mọn này! "
Đầu của Chu Cương Cường bê bết máu, khuôn mặt của hắn tèm nhem nước mắt và nước mũi.
Hắn ... hắn đã sợ đến phát khóc!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.
Ực!
Họ không khỏi nuốt nước miếng!
Chuyện gì đây?
Anh Trần mà Chu Cương Cường nhắc đến lại chính là con rể của Đường Tĩnh?
Trời ạ, điều này thật không thể tin nổi?
Đường Tĩnh và Tô Diệu cũng sững sờ, hóa ra họ đã lầm, Chu Cương Cường trả lại tiền không phải vì Hàn Huân, mà là vì Trần Dương!
Phan Cầm ở bên cạnh sợ vãi đái, bà ta hiểu Chu Cương Cường hơn bất cứ ai, hắn là một kẻ tàn nhẫn.
Nhưng dù là một kẻ tàn nhẫn như vậy, bây giờ hắn lại quỳ trước mặt con rể Đường Tĩnh như con sâu cái kiến, cầu xin lòng thương xót, chuyện này thật không thể tin được ...
"Anh Trần, xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi thực sự không muốn chết ..”, nước mũi của Chu Cương Cường chảy dài: "Anh Trần, tôi thật sự không dám nữa...”
Trần Dương thở dài, khoát tay, nói với hắn: "Được rồi, cậu đi đi! Còn nữa, cậu chuyển lời giúp tôi đến Lưu Quốc Bang rằng, tôi có thể nâng đỡ ông ta thì cũng có thể hạ bệ ông ta, chuyện lần này tôi rất thất vọng, hy vọng ông ta có thể chỉnh đốn lại bản thân!"
Nghe được lời nói của Trần Dương, trong lòng Chu Cương Cường vô cùng kinh hãi, nâng đỡ và hạ bệ là có ý gì? Câu nói này độc đoán quá.
"Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi ạ, nghe rõ rồi ạ, cám ơn anh Trần, cảm ơn anh Trần, tôi nhất định sẽ chuyển lời đến Tổng giám đốc Lưu không thiếu một chữ!"
Chu Cương Cường sợ hãi đến nỗi hắn còn hướng về phía Trần Dương dập đầu thêm hai cái nữa, sau đó hắn kéo theo Phan Cầm và rời khỏi đó như thể đang chạy trốn.
Ngay khi Chu Cương Cường rời khỏi đó, trong phòng lại nhốn nháo trở lại.
Lúc này, mọi người đều hiểu rằng Chu Cương Cường này trả lại tiền là vì Trần Dương.
"Đường Tĩnh, không phải bà đòi hỏi quá cao ở con rể rồi sao? Cậu ấy giỏi giang như vậy mà bà vẫn chưa hài lòng sao?"
"Đúng thế, tìm đâu ra một người con rể tốt thế chứ? Có tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy được ấy chứ?"
"Đúng vậy, nếu bà không cần cậu con rể tốt như vậy nữa, thì để cho con gái tôi, tôi không chê đâu”.
Giờ phút này, bọn họ đều cho rằng Đường Tĩnh đang khoe khoang với bọn họ về cậu con rể ưu tú này, sao có thể là đồ bỏ đi cơ chứ?
Đường Tĩnh này đúng là biết diễn mà, có đứa con rể tốt như vậy mà còn không hài lòng, nực cười hơn nữa là bà ta còn kéo Hàn Huân đến đây.
Lẽ nào bà ta muốn công kích Trần Dương không biết chừng?
Nghe thấy mọi người nói vậy, Đường Tĩnh cũng không biết nên nói gì, đành phải ở bên cạnh cười gượng gạo.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao Trần Dương lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?
Lúc này, trong lòng bà ta chứa đầy sự hoài nghi!
"Đường Tĩnh, bà đúng là có mắt nhìn người, nói cho tôi biết bà đã dạy dỗ con rể như thế nào đi”.
"Đúng đó, đừng có giấu, mau chia sẻ đi!"
Những người phụ nữ nói những lời này đều là những người đã có gia đình, bọn họ cho rằng Trần Dương giỏi như vậy là do được Đường Tĩnh chỉ bảo.
Lời nói của bọn họ làm Đường Tĩnh vui như được mùa.
Đúng vậy, hẳn là những lời khiển trách của mình trong hai năm qua đã phát huy tác dụng, nếu không, tại sao Trần Dương lại đột nhiên có thể trở nên giỏi giang như vậy chứ?
Chương 233: Kế hoạch mới của Huyễn Ngu
Nghĩ vậy, Đường Tĩnh liền mặt mày hớn hở.
Nghe được lời khen của mọi người, Tô Diệu cũng rất vui.
Cô kéo lấy cánh tay Trần Dương, tràn đầy ngọt ngào.
Tiền đã lấy về được, vết thương của Đường Tĩnh cũng đã khá lên nhiều, vậy nên chiều hôm đó bà ta liền xuất viện.
Lần này ngoài số tiền 20 triệu kia, còn thêm được 10 triệu nữa, đây chính là khoản tiền bồi thường mà Chu Cương Cường bỏ ra.
Khi đến ngân hàng rút tiền nhìn thấy số dư đó, Đường Tĩnh sung sướng vô cùng.
Lần này bà ta lại có thể sống cuộc sống quý tộc được rồi.
“Mẹ, hiện giờ chúng ta có tiền rồi, mẹ nhớ đem tiền trả lại ngân hàng”, Tô Diệu không nhịn được nói.
“Được rồi, mẹ biết mà”, Đường Tĩnh gật đầu lấy lệ vậy thôi chứ trong đầu bà ta bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện dạo phố mua đồ.
Nghĩ vậy, bà ta liền kéo Tô Diệu đến trung tâm thương mại.
…
Khi ba người về đến nhà cũng đã 10 giờ tối.
Trong tay Trần Dương là mười mấy túi lớn túi nhỏ, trên cổ cũng treo mấy cái.
Bà mẹ vợ này quả thật là hàng hiếm, đầu thì quấn băng nhưng vẫn phải đi dạo phố.
Nếu không phải vì đã quá muộn thì chắc bà ta còn phải đi vài tiếng nữa.
Đặt đồ xuống, Trần Dương đi rửa mặt rồi nằm vật trên giường.
Ôm Tô Diệu trong tay, lòng anh cảm thấy bình yên vô cùng.
Mọi sự mệt mỏi lúc này dường như đều tan biến.
Những ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh chỉ muốn được ngủ một giấc yên ổn.
Tô Diệu khẽ đẩy nhẹ Trần Dương đang lúc anh nửa tỉnh nửa mơ: “Chồng, sao đột nhiên anh như biến thành người khác vậy? Tự dưng trở nên giàu có, hơn nữa có vẻ còn quen biết rất là nhiều người, lần trước trong bệnh viện khi Vương Ngọc Hoa đến đòi nợ, tại sao chồng bà ta gặp anh lại sợ hãi như vậy? Còn gọi anh cái gì mà Hương chủ… Cả Chu Cương Cường hôm nay cũng vậy…”, Tô Diệu cắn môi, những câu hỏi này cô đã giấu trong lòng quá lâu rồi.
Trần Dương bỗng tỉnh như sáo, không hề còn buồn ngủ nữa.
Quả nhiên vẫn bị cô phát hiện ra sao?
Đúng ra thì anh nên nói cho cô biết sớm về chuyện của mình.
Nhìn ánh mắt chất vấn của cô, Trần Dương mở miệng nói: “Được rồi, anh không giấu em nữa, thật ra thì anh là…”
“Cốc cốc”.
Đang lúc Trần Dương muốn nói cho Tô Diệu biết sự thật, tiếng gõ cửa vang lên, Tô Diệu sợ hết hồn, liền vội vàng nói: “Nhanh lên, chồng, anh xuống đất nằm đi”.
Mặc dù tình cảm của Tô Diệu và Trần Dương đã trở nên tốt hơn nhiều, tuy nhiên trước mặt Đường Tĩnh cô vẫn không dám thể hiện, vậy nên cô vẫn để Trần Dương ngủ dưới đất, chủ yếu là để che mắt Đường Tĩnh.
Trần Dương xoay một vòng lăn xuống đất.
“Diệu Diệu, các con đã ngủ chưa?”, tiếng của Đường Tĩnh vang lên.
“Chưa… con chưa ngủ!”, Tô Diệu nói: “Mẹ, mẹ vào đi”.
Vừa dứt lời, Đường Tĩnh mở cửa ra.
Đường Tĩnh vừa mới tắm xong, mặc một chiếc đầm dài màu tím, che đi thân hình nở nang của bà ta.
Có điều nhìn băng gạc quấn quanh đầu bà ta đúng là tụt hứng.
“Trần Dương, cậu đến phòng đọc sách đi, tôi có chuyện muốn nói!”, Đường Tĩnh nhìn Trần Dương đang nằm trên sàn nhà, bà ta lạnh lùng nói rồi rời đi.
Trời, đêm hôm khuya khoắt rồi mà bà ta còn muốn làm gì nhỉ?
Trần Dương cũng không còn lời nào để nói.
Tô Diệu lo lắng nhìn Trần Dương nói: “Chồng… Nếu lát nữa mẹ có nói gì không hay, anh cũng đừng để bụng nhé…”
“Vợ ngốc, không có chuyện đó đâu”, Trần Dương an ủi cô rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi Trần Dương đi theo Đường Tĩnh vào phòng đọc sách, anh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, đây là lần đầu tiên bà ta tìm anh nói chuyện: “Mẹ, sao muộn vậy mẹ lại gọi con ạ?”
Lúc này, Đường Tĩnh ngồi trên sofa, gấu váy tím hờ hững ở bắp đùi, nhìn làn da trắng muốt kia Trần Dương cũng đơ ra luôn.
“Trần Dương, tôi hỏi cậu, có phải cậu đang có chuyện gì lừa chúng tôi không? Tại sao Chu Cương Cường thấy cậu lại sợ hãi như vậy? Còn nữa, lần trước ở bệnh viện, lúc chồng của Vương Ngọc Hoa đến đòi nợ cũng vậy…”
Vừa nói bà ta vừa tỏ ý dò xét Trần Dương.
À… còn tưởng là chuyện gì chứ? Là chuyện này sao ?
Trần Dương thở phào một cái, thì ra những chuyện xảy ra gần đây cũng khiến bà ta phải đặt dấu hỏi.
Tuy nhiên, tạm thời Trần Dương không có ý định nói cho bà ta biết về thân phận của anh, vì vậy anh đáp: “Mẹ, mẹ còn nhớ chuyện lần trước con vào tù một thời gian không? Ở trong đó con quen một ông trùm, hai chuyện lần này đều là anh ấy ra mặt giải quyết giúp”.
Không thể nói ra sự thật nên thôi đành nói dối vậy chứ biết làm sao, tuy nhiên cũng không thể coi là nói dối hết được, nếu như không có Đàm Tiểu Long thì anh làm sao có thể đảm nhiệm được chức vụ Hương chủ Thần Long Giáo, cũng sao có thể đứng trên đầu Khuê Tử.
Vậy nên lời anh nói ra cũng không thể coi là nói dối được.
Nghe vậy Đường Tĩnh lập tức hiểu ra.
Đột nhiên mặt bà ta tỏ vẻ chán ghét: “Tôi nói mà sao tự dưng cậu lại trở nên lợi hại như vậy, thì ra là kết thân cùng đám đầu trâu mặt ngựa. Cậu cũng chỉ đến thế mà thôi, vậy mà tôi cứ tưởng là cậu là nhân vật gì ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ là một thằng phải đi cải tạo lao động”.
Vừa nói Đường Tĩnh vừa khoát tay: “Cậu đi ra đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu… Đúng rồi, tiện đây tôi cũng nói toẹt ra luôn, cậu… cậu ngoan ngoãn an phận cho tôi, nếu như tôi biết cậu có ý đồ gì không tốt, thì tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu”.
Nghe vậy Trần Dương thầm nhủ: Chuyện này mẹ quản sao nổi.
Anh và Tô Diệu tình cảm mặn nồng, chuyện tình cảm thì sao mà ngăn được nổi.
Tuy nhiên trước mặt bà ta anh vẫn nói: “Dạ vâng…”
Sau khi trở về phòng, Tô Diệu đã ngủ, thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng đã mệt mỏi nhiều.
Thấy cô ngủ mà mặt mày trông vẫn cau có, Trần Dương đưa tay xoa xoa giữa hai hàng lông mày cô.
Sau đó anh ôm cô vào lòng, ngủ thật say.
Sáng sớm, trong lúc Trần Dương đang làm bữa sáng thì nhận được cuộc gọi từ Mễ Tuyết.
“Tổng giám đốc, anh đã không đến công ty một tháng nay rồi ạ, hiện giờ có rất nhiều chuyện quan trọng cần đến sự quyết định của anh, thêm nữa là báo cáo doanh thu tài chính của quý này cũng đã xong, hôm nay anh có thể đến không ạ…”
Nghe Mễ Tuyết nói vậy, Trần Dương gãi gãi mũi, trên danh nghĩa anh là tổng giám đốc thật đấy, nhưng mà dạo gần đây mọi việc trong công ty đều do Mễ Tuyết gánh vác.
Không đợi cô ấy nói hết câu Trần Dương lên tiếng: “Được, lát nữa tôi sẽ đến”.
“Thật vậy ạ?”, Mễ Tuyết kinh ngạc vui mừng nói: “Tổng giám đốc, với địa vị của anh hiện giờ thì có cần tôi gọi người đến đón anh không ạ?”
“Không cần đâu, tôi tự đi xe đến!”
Nói xong Trần Dương cúp máy.
9 giờ sáng, Trần Dương đến tòa nhà Huyễn Ngu.
Anh vừa bước vào thì Mễ Tuyết tiến đến đón.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc!”
Thấy Trần Dương, trong lòng Mễ Tuyết cảm thấy vui mừng.
“Thời gian này cô vất vả rồi”, Trần Dương cười rồi móc từ trong túi ra một hộp nhỏ đưa cho Mễ Tuyết: “Đây là quà tôi mua cho cô, cô xem xem có thích không”.
Lúc này, Mễ Tuyết tim bỗng đập thình thịch: “Tổng giám đốc, là… là cái gì vậy ạ?”
“Cô mở ra thì biết mà?”, Trần Dương khẽ mỉm cười nói.
Mễ Tuyết nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra đã lập tức rùng mình, trong hộp là thiết kế dây chuyền mới nhất của hãng Cartier: “Tổng… tổng giám đốc, đồ quý như này tôi không dám nhận đâu…”
Mễ Tuyết cắn môi, giá nguyên tag của sợi dây chuyền này là 350 nghìn tệ, thực sự là quá đắt.
“Đắt sao? Tôi còn thấy rẻ ấy!”, món quà này là lúc nãy trên đường đến đây anh tạt qua cửa hàng vàng bạc đá quý để mua, nếu so với công sức khoảng thời gian này Mễ Tuyết bỏ ra thì món quà này cũng chẳng đắt.
“Cô cất đi, đây là món quà cô xứng đáng được nhận”, Trần Dương nói tiếp: “Cô đi theo tôi lâu như vậy lẽ nào không hiểu tính của tôi sao?”
Mễ Tuyết như sắp khóc đến nơi, giây phút này đây, những khó khăn mà cô ấy phải trải qua cuối cùng cũng biến thành trái ngọt, thì ra những nỗ lực mà cô ấy bỏ ra anh đều nhìn thấy.
Mễ Tuyết hít thật sâu để nén không cho nước mắt tuôn ra: “Cảm ơn tổng giám đốc!”
“Được rồi, cô báo cáo qua về tình hình công ty gần đây đi, cả báo cáo doanh thu của quý này cũng đem đến cho tôi!”
“Dạ, tổng giám đốc”, Mễ Tuyết gật đầu một cái, nhanh chóng trở về trạng thái làm việc.
Theo như báo cáo của Mễ Tuyết, Trần Dương biết được là chương trình tìm kiếm tài năng Airplane Girls 101 lần này sắp kết thúc thành công, còn về kỳ thu đông thì bọn họ muốn những tiết mục hoàn toàn mới để đảm bảo được doanh thu tài chính của tập đoàn.
Còn có cả liveshow của những nghệ sĩ trong tập đoàn Huyễn Ngu, đây chính là điểm nhấn chủ đạo cuối năm.
Quý trước, tổng doanh thu của tập đoàn Huyễn Ngu là 2 tỷ, lợi nhuận ròng là 1 tỷ, nói chung là được khoản kha khá.
“Tháng này, tiền thưởng của nhân viên bình thường tăng gấp đôi, còn cấp quản lý thì tăng gấp ba”, Trần Dương đặt bản báo cáo kế toán xuống, suy nghĩ một lát nói: “Nửa cuối năm nay chương trình giải trí của chúng ta nên tạm thời hoãn lại một chút, để thành lập quỹ từ thiện Huyễn Ngu, nói với bên tài vụ là sẽ chi 100 triệu cho quỹ này. Nhất định phải làm báo cáo tài chính rõ ràng, kỳ sau tôi sẽ rót thêm vốn vào, phải đưa được quà tặng đến tay người cần.”
Sau cuộc cải cách của Trần Dương, Huyễn Ngu giờ đã trở thành tập đoàn giải trí mạnh nhất trong nước, chỉ trong nửa năm thôi mà số lượng nghệ sỹ đầu quân cho Huyễn Ngu đã tăng gấp đôi.
Tuy kiếm được tiền, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn chưa đủ lớn, nên cách nhanh nhất chính là thông qua việc làm từ thiện.
Có điều anh làm không phải để người ngoài nhìn vào, mà thực tâm trong lòng anh muốn giúp đỡ cho thật nhiều người.
“Điểm tiếp theo, thành lập lớp đào tạo nghệ sĩ cho Huyễn Ngu, sẽ thu nhận học sinh trong cả nước, trước mắt là sẽ rót thử 50 triệu tiền vốn đã”.
Điểm này là Trần Dương học theo tập đoàn S.M của Hàn Quốc, một công ty giải trí muốn tồn tại lâu dài được thì những nghệ sĩ thần tượng có chất lượng cao là chính là con át chủ bài.
“Điểm thứ 3, đầu tư vào những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình dài tập, nếu được thì chúng ta sẽ tự viết kịch bản và tự quay”. Nói đoạn Trần Dương dừng lại một lát rồi tiếp: “Nói với bên kế toán chúng ta sẽ chi 300 triệu cho dự án phim điện ảnh và truyền hình dài tập theo tỷ lệ 6-4 nhé”.
“Điểm thứ 4 cũng là điểm quan trọng nhất!”, Trần Dương nghiêm túc nói: “Trong tương lai livestream sẽ trở thành xu hướng mới, cho nên hãy mua lại kênh livestream Tùng Thử, để cho những nghệ sĩ trong tập đoàn chúng ta có thể phát live”.
Sau khi ghi lại bốn điểm này thì Mễ Tuyết đã hiểu được tham vọng của Trần Dương.
Đánh bóng tên tuổi, đào tạo nghệ sĩ, làm phim điện ảnh, truyền hình trực tiếp! Nói đơn giản là tạo nên một hệ sinh thái bán mở cho tập đoàn Huyễn Ngu.
“Cô nhớ chưa?”
“Tôi nhớ rồi ạ”, Mễ Tuyết gật đầu nói.
“Được, vậy thông báo họp toàn tòa nhà Huyễn Ngu lúc 10 rưỡi!”
“Dạ, tổng giám đốc!”
Chương 234: Kính rượu nhân vật lớn
Đến khi Trần Dương họp xong đã hai giờ chiều.
Sau khi tới phòng làm việc, Mễ Tuyết đã chuẩn bị xong bữa trưa phong phú cho Trần Dương từ lâu.
Bào ngư Châu Âu, tôm, cua hoàng đế, sushi cá hồi, trứng cá muối kèm thêm chai rượu Romanee Conti, khỏi phải nói cũng biết vô cùng đầy đủ
Lúc Trần Dương còn đang dùng bữa, thì điện thoại bỗng reo lên, là Khuê Tử gọi đến.
Trần Dương cau mày, lúc này gọi điện cho anh làm gì chứ?
Điện thoại được vừa kết nối, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói đầy vui vẻ của Khuê Tử: “Hương chủ, tối nay anh có rảnh không?”.
“Có chuyện gì à?”.
“Hương chủ, sau khi nhà họ Thẩm bị tiêu diệt, các gia tộc nhỏ phụ thuộc vào nhà họ Thẩm muốn tới yết kiến anh”.
Cái gì?
Tới yết kiến mình?
Trần Dương lúc ấy ngây cả người ra......
Tám giờ tối tại khách sạn Thiên Quân.
Một số tộc trưởng của các gia tộc nhỏ ở thành phố Đông Nam đã hẹn nhau yết kiến Trần Dương ở đây.
Khách sạn này mặc dù không cao cấp bằng khách sạn Vương Triều, nhưng cũng là một trong số những khách sạn hàng đầu của thành phố Tây Xuyên.
Lần này bọn họ có khoảng hai, ba mươi người tới, còn dẫn thêm gần một trăm đàn em.
Thêm cả đệ tử của Thần Long Giáo cũng phải tầm bốn trăm năm mươi người, vì thế Khuê Tử quyết định bao trọn tầng ba của khách sạn.
“Hương chủ!”.
Toàn bộ đệ tử của Thần Long Giáo đều đứng dậy, lần lượt nâng ly rượu! Đồng thanh hô lên.
Những chủ nhà của gia tộc nhỏ nhìn thấy cảnh này đều giật mình, bọn họ không ngờ Trần Dương lại có tiếng tăm đến mức này.
“Cạn ly!”, Trần Dương hào sảng nói, uống một hơi hết sạch ly rượu,
“Xin kính hương chủ!”.
Mọi người đều đồng thanh nói, cùng nhau giơ ly rượu lên rồi uống sạch một hơi.
Những chủ nhà của gia tộc nhỏ như bọn họ thấy Trần Dương trẻ tuổi như vậy đều coi thường, nhưng bây giờ lại bị doạ cho sững người, nào dám coi thường nữa chứ.
“Xin cảm ơn mọi người đã đi từ thành phố Đông Nam tới đây, ngày hôm nay, tại nơi này tôi xin kính mọi người một ly”, Trần Dương cười vui vẻ, nói: “Uống xong, tôi có vài lời muốn nói, hi vọng các chủ nhà hãy nhớ kĩ trong lòng”.
“Xin hương chủ cứ nói!”.
“Xin cứ nói......”
“Nếu đã gia nhập Thần Long Giáo tôi thì mọi người chính là anh em của Thần Long Giáo”, Trần Dương mỉm cười nói tiếp: “Nếu có người dám chân trong chân ngoài, bằng mặt mà không bằng lòng thì nhà họ Thẩm chính là tấm gương cho các vị”.
Nói dứt lời, đệ tử của Thần Long Giáo đều lần lượt nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt không chút thiện ý.
“Bọn họ dám làm thế thì tôi sẽ giết sạch!”, lúc này Khuê Tử ở bên cạnh bỗng đập bàn, anh ta nhìn bọn họ đầy hung ác.
Các chủ nhà nhìn thấy dáng vẻ này của Khuê Tử đều sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Trông có khác gì sát thần không cơ chứ, đây chính là người dẫn đệ tử của Thần Long Giáo đi tiêu diệt nhà họ Thẩm, thủ đoạn ấy tanh tưởi vô cùng, bọn họ không sợ mới lạ!
“Hương chủ, làm sao chúng tôi dám chứ, nếu đã gia nhập vào Thần Long Giáo thì chúng tôi chính là người của Thần Long Giáo, có chết cũng là ma của Thần Long Giáo......”
“Đúng thế, hương chủ, chúng tôi phải gọi là một lòng trung thành với Thần Long Giáo đấy”.
Soạt, một loạt tộc trưởng của các gia tộc nhỏ ồ ạt quỳ xuống nền đất.
Đợi đến khi bọn họ đã dập đầu vài cái, Trần Dương mới vội vàng đi tới trước mặt bọn họ, đỡ vài người đứng dậy: “Được rồi, được rồi, đứng dậy hết đi, tôi có bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của các ông đâu”.
Trần Dương nở nụ cười, nói: “Các ông yên tâm đi, sau này nếu có người dám ức hiếp các ông, chúng tôi chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng các ông phải nhớ lấy, nếu các ông dám làm gián điệp, vi phạm nội quy, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.
Phải vừa đấm vừa xoa thì đám người này mới ngoan ngoãn nghe lời được.
“Cảm ơn hương chủ, cảm ơn hương chủ!”.
Nghe được lời này của Trần Dương, bọn họ như mang ơn đội nghĩa, lần lượt đi lên kính rượu.
Trần Dương đương nhiên không từ chối.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt.
Hết lượt rượu này, Trần Dương cũng đã hơi say.
Anh cảm tưởng như bàng quang của mình sắp nổ đến nơi rồi.
Anh đứng dậy, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
Một người anh em bên cạnh nhanh chóng đỡ anh: “Hương chủ, tôi đỡ anh đi nhé?”
“Không cần”, Trần Dương xua tay.
Chẳng qua là có chút cồn trong người, chốc nữa dùng nội lực đẩy ra là được.
Tầng bọn họ bao là tầng trên cùng, không có nhà vệ sinh, vì thế Trần Dương phải đi xuống tầng hai mới có.
Vừa mới xuống tới tầng hai, một thiếu niên đang cầm ly rượu đâm thẳng vào người Trần Dương.
Choang!
Ly rượu ngay lập tức bị vỡ.
Trần Dương cũng say rồi.
Lối đi rộng thế này mà cũng đụng phải vào mình sao?
“Mày bị mù à?”.
Cậu thiếu niên bị đụng phải mặc toàn hàng hiệu, rượu vừa bị đổ lên người một cái, cậu ta lập tức chửi đổng lên: “Mày bị ngu à lối đi rộng thế này thì không đi, cứ phải đâm vào tao?”.
Mẹ nó chứ, rõ ràng là cậu đâm vào tôi có đấy? Lại còn đổ tội cho tôi à!
Thanh niên này tên Lư Phong, là một sinh viên năm ba đại học Tứ Xuyên, nhà ở thành phố Đông Nam, cậu ta cũng là một công tử nhà giàu.
“Đền tiền nhanh lên, xin lỗi nữa!”, Lư Phong xông lên quát Trần Dương.
“Cậu phải hiểu rõ là cậu đâm vào tôi, tại sao tôi phải xin lỗi đền tiền chứ?”.
Nghe thấy thế, Lư Phong ngay lập tức nổi giận: “Tai mày bị điếc à? Tao bảo mày đền tiền xin lỗi tao, mày không nghe thấy à?”.
Vừa dứt lời, có vài nam sinh từ phía bên cạnh tiến đến, họ đều là bạn học của Lư Phong.
Lúc ấy, bọn họ nhìn Trần Dương với ánh mắt không chút thiện ý.
“Thằng cha này, mau đền tiền xin lỗi, bọn tao sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”.
“Đây chính là cậu Lư của trường bọn tao, mày chán sống rồi hay sao mà dám chọc giận cậu Lư?”.
Cậu Lư?
Tên này là cậu Lư?
Ở thành phố Tây Xuyên có nhiều gia tộc đến thế nhưng anh chưa nghe đến họ Lư bao giờ.
Chắc là một gia tộc nhỏ không có tiếng tăm nào rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Dương chán chả muốn dây dưa thêm: “Tránh ra đi, đừng có chắn đường tôi”.
Cái gì cơ?
Tên này dám coi thường cậu ta?
Rõ ràng là không xem cậu ta ra gì mà!
Lư Phong cười lạnh: “Đây là mày tự chọn đấy nhé, đừng trách tao không cho mày cơ hội!”.
Nói dứt lời, Lư Phong cười một cách đầy hung ác, sau đó giơ tay định đấm vào mặt Trần Dương.
Thằng cha này mặc toàn đồ vỉa hè mà cũng dám ra oai trước mặt mình, đúng là tự tìm đường chết!
Nếu đã vậy thì đừng có trách cậu ta!
Trần Dương cười khẩy nhìn cậu ta, không hề cử động.
Bước chân của cậu ta không có lực chút nào, bọng mắt thì thâm, vừa nhìn là biết ngay là một công tử bột chìm đắm trong rượu chè.
Nắm đấm của cậu ta trông thì có vẻ ghê gớm đấy nhưng thực chất vô cùng sáo rỗng!
“Lư Phong, mau dừng tay lại”.
Ngay lúc nắm đấm của Lư Phong sắp chạm vào mặt Trần Dương, một giọng nói trong trẻo của con gái vang lên từ phía sau.
Sau đó một bóng dáng xinh đẹp bước tới.
Người tới không phải ai khác mà chính là Lưu Xảo Xảo.
Từ sau lần tạm biệt trước ở khu biệt thự, Trần Dương không liên lạc với cô ấy nữa.
Không ngờ lại gặp cô ấy ở chỗ này.
Nắm đấm của Lư Phong dừng lại giữa không trung, sau đó cậu ta cười với Lưu Xảo Xảo: “Xảo Xảo, cậu đang quan tâm tôi sao? Cậu yên tâm đi, tôi giải quyết hắn ta là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, cùng lắm là ba nắm đấm là hạ gục được hắn ta”.
Lư Phong học lớp bên cạnh Lưu Xảo Xảo.
Từ khi Lưu Xảo Xảo chuyển vào trường tới nay, Lư Phong vẫn theo đuổi cô ấy, nhưng “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, Lưu Xảo Xảo căn bản không hề thích cậu ta!
Vì thế cô ấy luôn coi cậu ta là bạn bè bình thường!
Hôm nay Lư Phong nói bố cậu ta từ thành phố Đông Nam tới đây gặp một nhân vật lớn, cậu ta còn đặc biệt mời vài bạn học tới đây ăn cơm, nói là muốn cho bọn họ mở mang tầm mắt.
Lưu Xảo Xảo cũng nằm trong số người được mời, thực ra Lư Phong còn ý đồ khác, cậu ta muốn bố cậu ta gặp con dâu tương lai, đương nhiên trong suy nghĩ cậu ta là như thế.
Lưu Xảo Xảo bước lên trên, chắn Trần Dương ở phía sau: “Lư Phong, tại sao cậu lại bắt nạt bạn của tôi?”.
“Bạn của cậu?”, Lư Phong sững người, cậu ta chỉ vào Trần Dương, nói: “Cậu nói hắn ta là bạn của cậu?”.
“Ừ!”, Lưu Xảo Xảo gật đầu: “Anh ấy tên Trần Dương, là bạn tốt của tôi!”.
Nghe thấy lời này của Lưu Xảo Xảo, Lư Phong cau mày lại.
Mẹ nó chứ, tên này thế mà là bạn của Xảo Xảo, đậu, lần này không tiện ra tay rồi.
Lư Phong không nói gì cả, Lưu Xảo Xảo xin cậu ta: “Lư Phong, anh ấy đúng là bạn tốt của tôi, cậu đừng có gây khó dễ cho anh ấy nữa có được không?”.
Lưu Xảo Xảo biết rất rõ Lư Phong không hề đơn giản, nghe nói cậu ta là xã hội đen.
Lúc đi học, Lư Phong còn có cả mấy người vệ sĩ đi theo.
Nếu Trần Dương chọc Lư Phong nổi giận, anh ấy chắc chắn sẽ bị đánh.
Thấy Lưu Xảo Xảo cầu xin, Lư Phong lạnh giọng “hừ” một tiếng: “Tao nể mặt Xảo Xảo nên bỏ qua cho mày đấy, nhưng tao cảnh cáo mày, tránh Xảo Xảo xa ra, cô ấy là của tao!”.
Nói dứt lời, mấy bạn học bên cạnh cậu ta cũng xông lên nói mấy lời đầy ác ý với Trần Dương: “Thằng cha này, tránh xa Xảo Xảo ra”.
“Nếu lần sau tao còn nhìn thấy mày, tao sẽ đánh gẫy chân mày luôn!”.
Trần Dương cạn lời, anh thế mà bị người khác uy hiếp kìa!
Hôm nay nếu không phải Lưu Xảo Xảo còn đang ở đây, anh mà không đánh cho bọn chúng nếm mùi đời mới lạ ấy.
Phải biết rằng, tầng trên còn có ba, bốn trăm đệ tử của Thần Long Giáo.
Thấy Lư Phong bỏ qua cho Trần Dương, Lưu Xảo Xảo thở phào nhẹ nhõm, cô ấy quay người nói với Trần Dương: “Anh Trần Dương, sao anh lại ở đây?”.
Đây đã là lần thứ ba cô ấy gặp Trần Dương, hai lần trước đều là Trần Dương ra tay giúp mình, lần này coi như mình đã giúp lại được anh ấy rồi.
Trần Dương mỉm cười rồi nói: “Bạn tôi mời tôi tới ăn cơm, cảm ơn cô vì vừa nãy đã giải vây giúp tôi”.
Được Trần Dương cảm ơn, trong lòng Lưu Xảo Xảo cảm thấy vô cùng thích thú: “Không có gì, không có gì đâu ạ, anh mau đi đi, chắc bạn anh đang đi tìm anh đấy”.
Vừa dứt lời, cô ấy liền quay người rời đi.
Trần Dương mỉm cười, “giải quyết” xong nỗi buồn ở nhà vệ sinh, anh quay lại tầng ba.
Trần Dương vừa mới quay lại ngay lập tức trở thành trung tâm của những lời nịnh hót, tiệc rượu lại trở nên náo nhiệt.
Đúng lúc này, một đoàn người từ tầng hai đi lên.
Người cầm đầu không phải ai khác ngoài Lư Phong, bên cạnh cậu ta là Lưu Xảo Xảo, còn có mười mấy sinh viên khác.
Lư Phong lên đây tìm bố cậu ta, cậu ta muốn kính rượu mấy nhân vật lớn.
Trong lúc Lư Phong đợi người tìm bố Lư, tự nhiên bọn họ nhìn thấy người ngồi ở vị trí hàng đầu là....... Trần Dương?
Cái gì cơ? Thằng cha này sao lại ngồi ở ghế chủ toạ!
Đầu Lưu Xảo Xảo bỗng trở nên trống rỗng!
Mà bạn học ở bên cạnh cô ấy, ai cũng bỏ hết đũa xuống, không dám thở mạnh.
Lư Phong còn đổ cả mồ hôi lạnh!
Cậu ta chợt nhìn thấy bố đang cầm ly rượu trong tay, gương mặt đầy vẻ nịnh hót ngồi bên cạnh Trần Dương, kính rượu anh!
Mẹ kiếp, thằng...... thằng cha này lẽ nào...... lẽ nào chính là nhân vật lớn mà bố nói đến......
Vừa nghĩ đến đây, cả người Lư Phong ngay lập tức trở nên run rẩy, ly rượu trong tay cũng đổ cả ra ngoài, lúc này trong lòng cậu ta cảm thấy rất sợ hãi.
Ực......
Mà mấy bạn học nam của cậu ta cũng không kìm được mà nuốt nước bọt. Cũng may, cũng may vừa nãy chưa ra tay.
Bằng không, chắc bọn họ phải ra khỏi đây bằng cáng mất?!
Bọn họ ai cũng cúi đầu xuống, sợ bị Trần Dương bắt gặp.
Lư Kiến Quốc vừa kính rượu xong, định quay lại chỗ ngồi thì ông ta nhìn thấy Lư Phong đang đứng ở đầu cầu thang, gương mặt ông ta lộ vẻ vui mừng, vội vàng vẫy tay về phía Lư Phong: “Con trai, qua đây đi!”.
Mẹ kiếp, bố, bố đang hại con trai bố đấy nhé!
Nghe thấy tiếng bố gọi mình, Lư Phong suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Lúc ấy, Lư Phong chỉ muốn hỏi bố một câu: Rốt cuộc con có phải con đẻ của bố không thế!
Chương 235: Nợ cũ nợ mới tính một thể
Lư Kiến Quốc mặt đầy mừng rỡ đi đến trước mặt Lư Phong, kéo tay cậu ta nói: “Nào, bố đưa con đi mời rượu một nhân vật lớn, lát nữa con phải thể hiện cho tốt đấy nhé!”
Mặt Lư Phong như đưa đám, cậu ta rất muốn nói rằng con không đi có được không ạ.
Nhưng biết sao được, một giây sau cậu ta đã bị kéo đến trước mặt Trần Dương.
“Hương chủ, đây là thằng con nhà tôi, nó tên Lư Phong!”, Lư Kiến Quốc vội vàng hét về phía Lư Phong: “Lư Phong, còn không mau chúc rượu Hương chủ đi con”.
Trần Dương ngẩng đầu nhìn lên, chẳng phải đây là thằng nhãi lúc nãy anh va phải sao?
Mặt Lư Phong cũng méo xệch như sắp khóc, tay chân run rẩy, rượu trong ly cũng vung vãi ra.
“Cái thằng này, tao bảo mày mời rượu mà sau mày làm vãi hết ra đất thế hả?”, Lư Kiến Quốc tát Lư Phong một phát, thằng con mất dạy này bình thường nó biết ăn nói lắm mà, sao hôm nay gọi nó đến đây mời rượu mà tay chân run bần bật thế kia.
Đệ tử của Thần Long Giáo toàn những người giết người không chớp mắt, người này nắm trong tay nhiều người ác như vậy, nhất định là một ông trùm, nếu lỡ rượu này mà đổ lên người anh ta, thì đúng là chỉ còn nước mất mạng.
Anh chỉ coi Lư Phong như cây cỏ dại thôi.
Sau khi ăn một bạt tai, Lư Phong lắp bắp nói: “Hương… Hương chủ, em… em thật lòng xin lỗi chuyện vừa nãy… Là do em… chứ không liên quan gì đến bố em đâu ạ… Hương chủ, xin đừng trách ông ấy… ”
Nghe cậu ta nói vậy, Trần Dương ngược lại phải thay đổi cái nhìn về cậu ta, không ngờ thằng nhóc èo uột này lại là một đứa con có hiếu, cậu ta sợ chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến Lư Kiến Quốc.
“Được rồi, chuyện vừa rồi xí xóa”, vừa nói Trần Dương vừa nâng ly rượu lên cụng với ly của cậu ta: “Nhớ lấy, làm người thì khiêm tốt vẫn là tốt nhất!”
“Dạ dạ, em nhớ rồi ạ…”, Lư Phong gật đầu như bổ củi.
Lư Kiến Quốc đứng bên cạnh ngẩn tò te ta, chuyện này là sao vậy, nghe giọng Hương chủ thì hình như lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên ông ta cũng không dám hỏi trực tiếp khi có mặt Trần Dương ở đây.
Cơm no rượu say đâu vào đó, Trần Dương nói với Khuê Tử: “Tôi về trước đây, lát nữa cậu tính tiền nhé”.
Nói rồi anh cũng giao phó cho Khuê Tử chuyện của Kim Lân Hội, để anh ta nhanh chóng đưa Kim Lân Hội đi vào nề nếp.
Khuê Tử gật đầu nói: “Hương chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh.”
Trần Dương gật đầu một cái, anh đứng dậy xoay người rời đi.
Khuê Tử đứng lên, cung kính hô về phía bóng Trần Dương: “Cung tiễn Hương chủ”.
“Cung tiễn Hương chủ”.
Trong giây lát, tất cả đám đệ tử Thần Long Giáo đều đồng loạt đứng lên, cung kính hô to.
Trời.
Nhìn thấy vậy, mấy người đi cùng Lư Phong đến đây cũng chỉ dám hít một hơi thật sâu!
Đặc biệt là Lưu Xảo Xảo, cô ấy cũng sợ hãi không nói lên lời.
Anh… anh Trần Dương, rốt cuộc là người như nào?
Nếu những người này đều là đàn em của anh ấy, thì anh ấy hẳn là người rất lợi hại!
…
Khi Trần Dương về đến nhà thì cũng đã 10 giờ tối.
Lúc này Tô Diệu đã ngủ.
Sau khi tắm rửa xong Trần Dương không về phòng Tô Diệu, anh đi sang phòng khác ngủ.
Thế nhưng vừa mới đặt lưng thì điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn thì là một số lạ!
Trần Dương nhíu mày, đã muộn như vậy rồi còn ai điện đến chứ?
“Alo… là Trần Dương phải không ?”, tiếng một người phụ nữ vang lên.
“Cô là ai?”
“Tôi… tôi là Hạ Lam!”, Hạ Lam nói vậy xong, bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Cô giáo Hạ sao?”
Trần Dương ngẩn người ra, là điện thoại của Hạ Lam gọi đến.
“Cô giáo Hạ, sao muộn như vậy rồi cô còn gọi cho em, có chuyện gì không ạ?”
“Trần Dương, cậu có thể… có thể đến nhà tôi một chuyến được không?”, khuôn mặt Hạ Lam nóng bừng cả lên, thực ra nếu không phải chuyện đã quá cấp bách thì cô ta thật tình sẽ không tìm đến Trần Dương.
“Đến nhà cô sao?”, Trần Dương lúng túng, nửa đêm nửa hôm mà đi đến nhà cô giáo, e là không được hay lắm.
Mặc dù chuyện này cũng khó xử, nhưng hiện giờ cảnh giới của cô ta đã bị tụt xuống Hậu Thiên hậu kỳ rồi, đến ngày mai sợ là sẽ trở về người bình thường.
“Ừ…”, Hạ Lam chật vật nói: “Cậu đến ký túc xá giáo viên của trường, tôi ở tòa 8 nhé!”
Nói xong cô ta cúp máy.
Nghe thấy âm thanh gấp gáp trong điện thoại, Trần Dương cười khổ lắc đầu.
Lúc này, ở một góc khác Hạ Lam đã bị tụt quá nhiều cảnh giới, cô ta không có cách nào khôi phục được.
Vì vậy giờ chỉ còn cách là đặt mọi hy vọng vào Trần Dương.
Thật ra thì khoảng thời gian này cô ta cũng đi hỏi không ít người, ví dụ như Ôn Nhu vì cô ấy là nhà chế thuốc, vậy nên Hạ Lam cũng hỏi bóng gió nhiều lần.
Nhưng câu trả lời nhận về thì chỉ khiến cô ta thêm tuyệt vọng, bởi vì hiện giờ có vẻ không có thầy chế thuốc nào có thể chế ra được loại thuốc khôi phục cảnh giới cả.
Nếu như ngay từ đầu cô ta nghe lời Trần Dương thì tốt biết mấy, đã không đến mức khiến bản thân ra nông nỗi này.
Tâm huyết hơn 20 năm giờ đây đổ xuống sông xuống biển chỉ trong mấy ngày, còn gì đau khổ hơn nữa.
Đúng lúc này, Hạ Lam đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, ngay sau đó cánh cửa sổ tầng 2 liền mở ra, một bóng đen lao từ bên ngoài cửa sổ vào.
“Ai vậy?”, Hạ Lam lập tức đứng dậy, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, cô ta nhìn về phía góc tối ở cửa cầu thang: “Mau ra đây, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân ở cầu thang trên tầng, lúc này có người đi xuống.
“Hạ Lam, làm sao mà tức giận dữ vậy, chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi mà lại đòi đánh đòi giết sao, như vậy đâu có được!”, bóng đen kia vừa nói vừa đi xuống tầng.
“Hướng… Hướng Cường, ông vào đây bằng cách nào?”, sắc mặt Hạ Lam trầm xuống, lạnh lùng nhìn Hướng Cường đang đi từ trên tầng xuống.
“Đương nhiên là tôi nhảy vào từ cửa sổ rồi!”, Hướng Cường cười ha hả một tiếng rồi đi xuống tầng nói: “Cô Hạ, có vẻ cô không chào đón tôi lắm nhỉ?”
“Ông cút ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ không khách khí với ông đâu…”
“Ha ha ha, không khách khí với tôi sao?”, nghe Hạ Lam nói vậy, hắn không nhịn được cười lớn: “Đúng là nực cười Hạ Lam ạ, giờ tôi đứng đây xem cô định làm gì với tôi”.
“Tôi cho ông ba giây, nếu ông không đi ra, thì tôi sẽ ra tay đó…”
Hạ Lam còn chưa dứt lời, Hướng Cường đã không nhịn được nói: “Cô tính hù dọa ai đó? Đừng nói là ba giây, kể cả ba phút thì đã làm sao? Cô định đánh tôi ư?”
“Ông cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thôi, còn tôi là đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác đấy, ông cũng to gan lớn mật nhỉ?”
“Hơ, ha ha ha, đó là chuyện trước kia thôi, còn bây giờ cô đánh nổi tôi không, tôi nói vậy có đúng không? Cô giáo Hạ…”
Vừa nói, hắn vừa cười đểu cáng, ánh mắt hắn nhìn Hạ Lam chứa đầy sự thèm muốn.
Buổi tối Hạ Lam chỉ mặc đồ ở nhà, một chiếc áo trắng cộc tay, quần soóc thì không quá bắp đùi, đôi chân trần lộ ra mười ngón ngọc ngà, hơn thế lại còn được sơn màu hồng.
Hướng Cường nhìn mà nhỏ cả dãi, mẹ kiếp, thật là xinh đẹp, ngay cả đầu ngón chân hắn cũng muốn mút lấy.
“Sao… sao ông biết?”, mặt Hạ Lam biến sắc hẳn, cô ta lấy hai tay ôm ngực, lui về phía sau.
“Vì dạo này tôi thấy cô lạ lắm, ngày nào cũng kéo hết người này người kia hỏi nọ hỏi kia, khí tức trên người cô cũng có vẻ yếu, chỉ cần suy nghĩ chút thôi là biết được trong quá trình tu luyện của cô chắc hẳn đã xảy ra vấn đề”, Hướng Cường đắc ý cười lớn: “Hơn nữa, nếu như trước đây thì ngay khi tôi đột nhập vào từ cửa sổ tầng hai, e là vừa đến gần cô đã bị cô phát hiện rồi…”
Hướng Cường nói tiếp: “Cô Hạ, tôi rất thích cô, hay là cô làm bạn gái tôi đi?”
“Ông dẹp ngay cái ý định đó đi, tôi có chết cũng không làm bạn gái của ông đâu!”, Hạ Lam nhìn Hướng Cường đầy vẻ căm ghét.
“Hừ, còn mạnh mồm nhỉ, không biết rồi chút nữa thuốc có tác dụng rồi thì cô còn cứng được như vậy nữa không!”
“Cái gì? Ông nói gì? Ông đầu độc tôi sao?”, Hạ Lam sững người, cô ta nhớ đến chuyện ban nãy đã ngửi thấy mùi hương lạ, cô ta nhìn Hướng Cường với vẻ không dám tin: “Đồ súc sinh này, ông đã dùng Mê Hương!”
“Không hổ danh là người đàn bà tôi thích, nhìn vậy mà thông minh ra phết”, Hướng Cường chậm rãi tiến về phía Hạ Lam: “Nhưng mà tiếc rằng đó không phải là Mê Hương, mà là Hoan Hỷ Hương”.
Cái gì?
Hoan Hỷ Hương!
Nghe vậy Hạ Lam như bị sét đánh, Hoan Hỷ Hương chính là một loại hương để kích dục.
“Ông đừng qua đây, ông còn đến gần tôi sẽ gọi người đến, đây là khu ký túc của giáo viên, nếu để cho người khác biết được thì ông xong đời đấy!”
Hạ Lam tưởng rằng có thể dọa được Hướng Cường, nhưng ngược lại hắn lại càng sấn tới, nhún vai ra vẻ không quan tâm nói: “Cô kêu đi, kêu càng lớn càng tốt, đợi có người đến thì thuốc cũng có tác dụng, đến lúc đó bọn họ sẽ thấy được cảnh cô điên loạn xé quần xé áo, cô nghĩ xem bọn họ sẽ nghĩ như nào?”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói là do nửa đêm nửa hôm cô gọi tôi đến, lúc đấy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được”, hắn tiến đến gần hơn nữa: “Có phải giờ cô càng ngày càng thấy nóng không? Giờ cô muốn lao vào vòng tay người đàn ông nào đó phải không? Đến đây, lao đến đây, tôi sẽ làm cô thỏa mãn…”
Vừa nói, Hướng Cường vừa liếm môi không ngừng, hơi thở cũng gấp gáp.
“A!”
Đúng lúc này Hạ Lam kêu lên một tiếng, cô ta va vào ghế sofa nên ngã ra đất.
Hướng Cường định nhân cơ hội này lao tới.
Lúc này thuốc đã ngấm, Hạ Lam cảm thấy trên người như có hàng nghìn con kiến đang bò, cảm giác ngứa ngáy đó từ trong xương tủy phát ra, khiến cô ta không thể nào kiểm soát được muốn xé quần xé áo mình.
Hạ Lam tuyệt vọng nhắm đôi mắt lại, cô ta thà chết còn hơn để một kẻ khốn nạn làm nhục mình.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý, chỉ cần hắn tiến gần thêm cô ta sẽ cắn lưỡi tự tử.
Khi Hạ Lam đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “Trời, đêm hôm khuya khoắt như vậy mà còn rảnh rỗi vậy à? Hòa thượng dâm tặc định ức hiếp con gái nhà lành sao?”
“Ai vậy?”, khi Hướng Cường nghe thấy giọng nói kia thì dựng hết tóc gáy lên, hắn vội vã xoay người về hướng giọng nói phát ra, thì ra là từ trên tầng.
“Hướng Cường, có vài hôm thôi mà quên ông nội Trần Dương rồi à?”, dứt lời Trần Dương đi từ trên tầng 2 xuống.
Khi Trần Dương xuất hiện, Hạ Lam như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm!
“Trần Dương, mau chạy đi gọi người đến!”, Hạ Lam vừa thở hổn hển vừa hét lớn về phía anh, lúc này thuốc đã có tác dụng, cô ta cũng dần trở nên mất lý trí.
Tuy tên Hướng Cường này nhân phẩm tồi tệ, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, Trần Dương chỉ là một cậu học sinh, sao có thể là đối thủ của hắn được?
Cho nên biện pháp tốt nhất lúc này là Trần Dương chạy thật nhanh đi gọi người, nếu làm vậy cô ta sẽ được cứu.
“Cô Hạ, cô cứ yên tâm để em!”, Trần Dương vừa đi từ tầng 2 xuống vừa cười.
“Ha ha ha…thằng nhãi này mày còn không mau chạy đi, muốn tìm chỗ chết sao?”, Hướng Cường hét lớn về phía Trần Dương: “Hôm nay, nợ cũ nợ mới tao sẽ tính với mày cả thể, giờ tao sẽ giết chết mày thằng nhãi ranh, rồi tao sẽ ngủ với Hạ Lam sau!”
Bình luận facebook