-
Chương 221-225
Chương 221: Thủy Đáo Cừ Thành
Trần Dương không muốn đôi co với họ, anh quay sang nhìn cửa hàng trưởng: “Bọn họ đã đặt cọc tiền à? Đã trả chưa?”
“Vẫn chưa ạ”, cửa hàng trưởng lắc đầu nói.
“Vậy thì được rồi!”
Trần Dương không nói thêm gì, anh để chiếc thẻ Tử Kim Đế Vương của mình lên trên bàn, nói: “Mau quẹt thẻ đi, rồi gói đồ cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đâu”.
Nhân viên ai nấy đều ngây người ra, còn cô nhân viên đang cầm máy thanh toán ra vẻ khó chịu nói: “Này anh, cái vòng tay này trị giá 38 triệu! Chứ không phải là 3.800 tệ đâu, anh chắc thẻ anh đủ tiền chứ?”
Lúc này Ngô Vĩnh Phi đi đến giễu cợt nói: “Này người anh em diễn đủ rồi đó, không cần lên gân lên cốt thế đâu!”
Khinh thường nhau quá, Trần Dương cười một cách tức giận.
“Tôi bảo các cô quẹt thì các cô quẹt đi, nói nhiều vậy làm gì!”
“Im miệng, mau đi quẹt thẻ đi!”, lúc này cửa hàng trưởng bỗng nổi cáu, đây…đây rõ ràng là thẻ Tử Kim Đế Vương, trước đây khi cô ta tham gia huấn luyện ở trụ sở chính, thì có từng nhìn thấy chủ tịch công ty vàng bạc đá quý Hoa Hạ có chiếc thẻ như vậy. Lúc ấy ông ta còn giải thích rất cặn kẽ, chỉ có những ai có khoản tiền gửi 2 tỷ vào ngân hàng thì mới được làm thẻ Đế Vương này!
Khoản tiền gửi 2 tỷ sao, người đàn ông này quả là giàu có, chính xác hơn là vừa giàu vừa khiêm tốn.
Thật đáng buồn cho những con người có tầm nhìn thiển cận này.
“Cửa hàng trưởng…”, cô nhân viên kia còn muốn lên tiếng nhưng đã bị cô ấy trừng mắt nhìn, chỉ biết câm nín.
“Haizz, để xem rồi đến lúc không quẹt được thì biết mặt nhau ngay”, cô nhân viên lẩm bẩm, rồi bất đắc dĩ cầm tấm thẻ lên và quẹt.
Tinh tinh!
Trả tiền thành công!
Sau khi máy xác nhận thanh toán thành công thì một tấm hoá đơn nhỏ được tự động in ra!
Há…
38 triệu đã được thanh toán thành công!
Lúc này nhân viên trong tiệm ai nấy lạnh cả sống lưng, mắt chữ A mồm chữ O!
Đặc biệt là cô nhân viên lúc nãy còn đang càu nhàu, chân tay cô ta bỗng mềm nhũn ra!
Thật sự là đã thanh toán được!
Anh ta không phải là một tên ở rể sao?
Chuyện…chuyện gì đây trời?
Lúc này cô cửa hàng trưởng nhanh nhảu đi đến, mặt đầy cung kính đưa tấm thẻ ngân hàng: “Thật là xin lỗi anh…”
Trần Dương cũng chẳng buồn nghe lời xin lỗi, anh cắt đứt lời cô ta nói: “Được rồi, mau gói đồ lại cẩn thận cho tôi, tôi không có nhiều thời gian!”
Cửa hàng trưởng gật đầu lia lịa, nhìn về phía cô nhân viên kia nói: “Còn không mau giúp khách hàng gói đồ cẩn thận đi”.
Cô nhân viên kia bừng tỉnh vội vàng gói chiếc vòng tay lại cẩn thận.
Lúc này cửa hàng trưởng lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Trần Dương: “Thưa anh, đây là thẻ VIP Chí Tôn của cửa hàng chúng tôi, có thể dùng được trên cả nước ạ, mong anh nhận lấy coi như là tấm lòng của tôi”.
“Ừ”, Trần Dương gật đầu nhận lấy tấm thẻ.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi và Vương Bình đều đứng hình.
Chuyện này rốt cuộc là sao ?
Không phải chồng của Tô Diệu là một thằng chạn vương hay sao?
Hay là hắn ta dùng đến tiền công quỹ của công ty nhà Tô Diệu?
Đúng rồi, chỉ có thể là như vậy!
Nghĩ đoạn Ngô Vĩnh Phi nói: “Không phải cậu dùng tiền công quỹ của công ty Tô Diệu đó chứ?”
Hắn ta biết Tô Diệu là chủ tịch một công ty, nhưng lại không biết rằng cô đã bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trần Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Cậu điếc à, không nghe thấy chồng tôi nói sao?” Lúc này Vương Bình đi tới, căm ghét nhìn Trần Dương: “Đúng là đồ vô giáo dục, không hiểu sao Tô Diệu lại để ý đến cậu được, đúng là tởm lợm, dùng đến tiền công quỹ lại còn giả bộ, có biết đây là việc phạm pháp không hả?”
Trần Dương cười khẩy thôi chứ chẳng thèm tiếp lời cô ta, ngược lại anh nhìn cô ta với ánh mắt không bình thường, khiến cô ta theo bản năng ôm lấy ngực: “Lưu manh! Cậu muốn nhìn gì?”
“Cô yên tâm, tôi chả có chút hứng thú gì với cô cả, nhưng tôi lại thấy tò mò về Thiên Không Chi Thành mà cô đang đeo đó”, Trần Dương cười nhạo rồi nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì sợi dây này là hàng giả”.
“Cái gì? Cậu đừng có nói bậy!”, Vương Bình vô cùng tức giận, cô ta chỉ vào Trần Dương rồi nói: “Sợi dây chuyền này là chồng tôi mua, sao có thể là giả được”.
Trần Dương nhún vai một cái, không nói gì, sau khi nhân viên gói xong xuôi thì đưa đồ cho Trần Dương.
Trần Dương nhận lấy hộp quà, đi thẳng mà không thèm ngoái đầu lại nhìn.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, không được đi!”, Vương Bình hô lớn về phía Trần Dương.
“Thôi nào vợ, hắn cũng đi rồi”, lúc này Ngô Vĩnh Phi kéo tay Vương Bình nói: “Thôi không cáu nữa nhé, chúng ta về nhà đi”.
Nhìn Ngô Vĩnh Phi, trong lòng Vương Bình dấy lên nghi ngờ, cô ta gọi cửa hàng trưởng đến, hỏi: “Chỗ các cô có nhận giám định đồ không?”
Cửa hàng trưởng gật đầu nói: “Dạ có”.
“Được rồi, vậy giúp tôi giám định xem dây chuyền tôi đang đeo có phải là thật không”, Vương Bình tháo sợi dây chuyền xuống, giao cho cửa hàng trưởng.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi toát hết mồ hôi: “Vợ à, đồ quý như vậy, sao em lại cởi ra nhỡ hỏng thì làm sao…”
“Thưa cô, sợi dây chuyền của cô là giả”.
Trời!
Cửa hàng trưởng vừa dứt lời thì toàn bộ cửa hàng trở nên xôn xao, ai nấy cũng chỉ chỏ Vương Bình rồi cười nhạo.
Lúc này Vương Bình mặt đỏ tía tai, giá mà có cái lỗ nẻ nào để cô ta chui xuống!
Thiên Không Chi Thành cô ta đeo là do Ngô Vĩnh Phi tặng, không ngờ lại là giả!
Lúc trước, khi tặng cô ta sợ dây chuyền này, hắn thề sống thề chết nói đây là thật!
Nếu không phải như vậy thì chẳng bao giờ cô ta chịu lấy hắn cả, vậy mà lại là đồ giả.
Ngô Vĩnh Phi lúng lúng cười, chuyện hắn ta tặng hàng giả đã bị vạch trần rồi, hắn đành phải nói thật: “Vợ à, anh xin lỗi, sợi dây chuyền này đúng là giả…Nhưng anh cũng đã phải bỏ ra mấy chục nghìn đấy, anh thật sự không lừa em….”
“Cút đi cho tôi!”
Vương Bình mắng Ngô Vĩnh Phi sối xả, sau đó cũng bỏ chạy mất dạng trong tiếng cười nhạo của mọi người.
…
Sau khi về đến nhà, Tô Diệu mới ngắm mình qua gương, ôi đúng là dáng vẻ đầy hạnh phúc.
Lúc này Trần Dương ôm lấy cô từ phía sau, cười nói: “Vợ ngốc, em đã ngắm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chán à”.
Tô Diệu vô cùng vui vẻ hôn lên má Trần Dương một cái: “Chồng à, cảm ơn anh”.
Từ Thiên Không Chi Thành, Sự chúc phúc của Venus đến …
Lại còn cả hoa hồng Juliet nữa, thật không ngờ Trần Dương đã tặng cô nhiều đồ quý giá như vậy.
Đúng là ngọt ngào không nói lên lời.
Tuy nhiên cô cũng cảm thấy xấu hổ, vì đã kết hôn lâu như vậy mà cô chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả.
“Chồng, có phải em đã làm không tốt không”, Trần Dương xoay người lại, ôm lấy cổ Trần Dương, áy náy nói: “Hai năm nay em chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả”.
Trần Dương nhéo mũi Tô Diệu một cái: “Vợ ngốc, em chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban cho anh, không có gì có thể sánh bằng”.
Lời của Trần Dương khiến Tô Diệu vô cùng cảm động, cô cảm thấy mình đã bị hạ gục rồi.
Thời khắc này đây cô đã hoàn toàn bị Trần Dương chinh phục.
“Chồng…yêu yêu!”, Tô Diệu nũng nịu nói, cô chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Trần Dương cảm thấy vô cùng kích động, anh ôm lấy khuôn mặt của Tô Diệu, rồi hôn cô thật sâu.
Đầu lưỡi của anh mở hàm răng của Tô Diệu ra, rồi nhẹ nhàng hôn thật sâu.
Mặc dù nụ hôn đầu của cô cũng đã trao cho anh rồi, nhưng lần đó có một lát, chứ không được đắm đuối như vậy.
Tô Diệu vừa xấu hổ vừa căng thẳng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cô quyết sẽ trao tấm thân này cho người đàn ông ấy.
Hai người hôn nhau thắm thiết trên giường, lăn đi lăn lại, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của đối phương, Trần Dương nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Trần Dương, em sợ!”, đôi mắt Tô Diệu mơ màng nhìn Trần Dương, đôi tay cô nắm chặt lấy áo anh.
“Vậy…để lần sau nhé, đợi đến khi nào em sẵn sàng…”, thực ra thì Trần Dương cũng đợi ngày này gần 3 năm rồi, có đợi thêm vài ngày cũng không sao.
“Không…không cần đâu, ngay bây giờ đi chồng”, Tô Diệu vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, cô thả lỏng toàn bộ cơ thể, Trần Dương cũng vã lắm rồi.
“Thật không vợ?”, Trần Dương ghé đôi môi vào bên tai Tô Diệu, nhẹ nhàng nói.
“A…”
Một luồng khí ấm nóng luồn vào tai cô, cảm giác đê mê, khiến Tô Diệu kêu lên thành tiếng.
Tiếng rên khe khẽ khiến Trần Dương cũng rạo rực vô cùng, nhìn rái tai Tô Diệu đỏ ửng trông mới quyến rũ làm sao.
Trần Dương cúi đầu xuống, sát đến thật gần.
“A…”
Toàn thân Tô Diệu như cứng lại, nhưng rồi lại bị hành động của Trần Dương làm cho toàn thân cô mềm nhũn ra.
Lúc này, Tô Diệu chợt lạnh người, cô mở mắt ra.
Không biết từ khi nào cô với Trần Dương đã lột bỏ toàn bộ quần áo.
Một thân hình mềm mại đẹp không tỳ vết, đẹp đến mức nghẹt thở lộ ra trước mắt Trần Dương.
Thân hình này cân đối không có điểm gì để chê, làn da trắng nõn nà ẩn hiện dưới ánh đèn.
Đôi môi anh đào khẽ mở, những tiếng rên nhè nhẹ phát ra, đôi mắt long lanh nhưng lại mơ màng như được che bởi một lớp sương mù.
“Vợ yêu, em…em sẵn sàng chưa, anh làm tới luôn nhé…”, Tô Diệu nắm chặt lấy cánh tay Trần Dương, cô cũng đang căng thẳng tới cực điểm.
Tinh tinh tinh!
Đúng lúc Trần Dương sắp đánh đến đồn của địch rồi thì điện thoại vang lên.
Bầu không khí lãng mạn chợt biến mất.
Tô Diệu thẹn thùng vội vàng kéo chăn đắp lên mình, che đầu núp trong chăn không dám ra.
Mẹ kiếp, là ai vậy, sao lại đi gọi điện vào thời khắc quan trọng này!
Trần Dương tức gần chết.
Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, là điện thoại của Ân Trường Không.
Trần Dương lập tức nghe điện thoại, không chờ xem đối phương nói gì anh liền cáu gắt: “Nói đi, tại sao không dưng buổi tối gọi điện đến làm gì…”
“Đường chủ, anh đang ở đâu?”
“Ở nhà chứ ở đâu, sao thế, có chuyện gì nói mau!”, Trần Dương đang vô cùng khó chịu, cái tên Ân Trường Không chó chết này, gọi lúc nào không gọi lại chọn đúng lúc này.
“Đường chủ, cuối tuần sau là sinh nhật của Giáo chủ, bây giờ anh đã là Thánh Tử rồi, nên sẽ phải đích thân đến chúc thọ, anh không được quên đâu đó, và nhớ là chuẩn bị quà!”, Ân Trường Không nói.
“Mẹ kiếp, vì chuyện này mà gọi điện thoại tới sao?”
“Đúng vậy, Đường chủ!”, Ân Trường Không có vẻ không nhận thấy sự tức giận của Trần Dương, nên vẫn nói rất bình thường.
“Sinh nhật tận cuối tuần sau, vậy mà lại đã gọi từ bây giờ, đúng là đồ bỏ đi!”, nói đoạn Trần Dương tức giận cúp máy.
“Alo…Đường chủ…”, nghe thấy tiếng tút dài đầu bên kia, Ân Trường Không ngẩn tò te ra, không lẽ hắn gọi điện thoại báo cũng là sai sao?
Chương 222: Lời đồn đại
Sau khi anh cúp máy, Tô Diệu vẫn chưa chịu chui ra.
Anh không còn cách nào khác ngoài ôm Tô Diệu ngủ cả.
Ôm trọn thân thể mềm mại ấy, thì ai mà chịu nổi.
Anh chạy thẳng vào nhà tắm đứng dưới làn nước lạnh mới có thể kiềm chế được dục vọng, nhưng cũng không dám ôm Tô Diệu ngủ nữa.
Pu pu pu.
Lúc Trần Dương còn đang lơ mơ ngủ, điện thoại chợt vang lên, làm anh tỉnh giấc.
Mẹ kiếp, lại ai nữa đây, đêm hôm rồi mà không cho người ta ngủ?
Trần Dương bực tức cầm lấy điện thoại và nghe, anh còn chưa lên tiếng thì bên kia Khuê Tử vui vẻ thông báo: “Hương chủ, nhà họ Thẩm đã bị tiêu diệt hoàn toàn!”
Cái gì?
Đã diệt được nhà họ Thẩm?
Nghe thấy vậy Trần Dương không khỏi vui mừng, sau đó Khuê Tử gửi đến mấy tấm hình, toàn những hình ảnh máu me nên Trần Dương xem xong đã xóa luôn đi.
Khuê Tử đúng là được việc, chưa đến ba ngày đã tiêu diệt được nhà họ Thẩm.
“Tốt, quá tốt!”, Trần Dương vui mừng vô cùng, anh vội vàng nói: “Đúng rồi, cậu ghi lại danh sách những người đã lập công, tám giờ tối mai tập hợp tại đàn khẩu!”
“Dạ, Hương chủ!”
Sau đó Khuê Tử kể rõ lại về quá trình hành động lần này.
Theo như kế hoạch của anh ta, thì đầu tiên là đẩy mâu thuẫn của bốn anh em nhà họ Thẩm lên, từ sau khi Thẩm Lãng trở nên tàn phế, thì cuộc chiến tranh ngầm trong nhà họ Thẩm ngày càng ác liệt.
Nhất là chuyện mười mấy ngày trước Thẩm Hiêu Hùng mang theo những thành viên cốt cán của nhà họ Thẩm tập kích Trần Dương, đã trở thành mồi lửa dẫn đến sự bất mãn của đám người Thẩm Thiên Hạ.
Lần này đầu tiên là Thẩm Hiêu Hùng, sau đó là Thẩm Thiên Hạ, Thẩm Thiên Anh rồi đến Thẩm Thiên Kỳ đều bị trừ hạ, ngoài một số ít đệ tử chi nhỏ ra thì đệ tử chi lớn đều bị giết hết.
Những gia tộc lâu nay phụ thuộc vào nhà họ Thẩm đều lần lượt theo phe Thần Long Giáo.
Lần này thực lực đàn khẩu của Thần Long Giáo ở thành phố Tây Xuyên sẽ ngày càng mạnh, không chỉ mở rộng địa bàn ra thành phố Đông Nam, còn thu hoạch được không ít, sau khi tiêu diệt được nhà họ Thẩm, bọn họ đã thu được số tiền mặt lên đến hơn 3 tỷ, rồi là đồ cổ và còn có mấy chục quyển sổ trong hầm nhà họ Thẩm.
Nói đến đây Khuê Tử xúc động nói tiếp: “Hương chủ, nhà họ Thẩm này đúng là lũ cặn bã, những quyển sổ đó đều ghi lại những khoản tiền thu lợi bất chính của bọn chúng mấy năm nay”.
Trần Dương gật đầu nói: “Sau khi tiếp quản nhà họ Thẩm, chúng ta tuyệt đối không được làm việc phạm pháp, hiểu không? Cũng không được làm những chuyện hại người!”
“Tuân lệnh Hương chủ”.
…
Hôm sau Trần Dương dạy rất sớm, sau khi làm xong bữa sáng, anh và Tô Diệu quấn quýt bên nhau một lát rồi đến học viện Lục Phái.
Diệt được nhà họ Thẩm, báo được thù cho vợ và Lý Thiên Bá khiến tâm trạng Trần Dương vô cùng tốt.
Nhưng vừa bước vào lớp Trần Dương cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía anh, không châm chọc thì nhìn theo kiểu nhạo báng, thậm chí còn ghét bỏ.
Trần Dương tự hiểu được, nhất định là do chuyện cuộc thi thầy chế thuốc hôm qua đã lan truyền đến trường học.
Thật ra thì Trần Dương không biết là chuyện anh bắt cá ba tay ngày hôm qua đã lan ra khắp học viện Lục Phái rồi.
Có những kẻ gọi anh là “Cầm thú”, “Đồ cặn bã”, hoa mỹ hơn thì gọi là “Người đàn ông kiểu mẫu”, nhưng gọi là gì thì cũng mang ý nghĩa châm biếm cả.
Không ít kẻ nhìn thấy Trần Dương thì chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xào bàn tán.
Trần Dương giả như không thấy, hạ thấp giọng nói với Lý Thiên Bá: “Này, tôi có tin vui cho anh đây”.
“Ha ha, đúng lúc tôi cũng có tin vui cho cậu!”, Lý Thiên Bá cười ám muội nói.
Trần Dương nghe cũng đoán được chuyện mà Lý Thiên Bá muốn nói cũng giống anh, anh cười khổ nói: “Tin tức của anh cũng nhanh thật đấy!”
“Đó là!”, Lý Thiên Bá cười phá lên, vô cùng kích động: “Không biết là thế lực nào mà lợi hại vậy chứ, trong một đêm mà giải quyết xong nhà họ Thẩm, theo như tin tức của thám tử thì nhà họ Thẩm chết sạch không còn một ai, thật là quá độc ác!”
Vừa nói anh ta vừa dừng lại một lát, tỏ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là tôi không thể tự tay báo thù, nếu như có thể tự tay giết chết nhà họ Thẩm thì mới sảng khoái làm sao! Có điều, nếu như tôi biết được người đã diệt nhà họ Thẩm là ai thì nhất định phải mời người đó một bữa!”
Trần Dương cười thầm, dĩ nhiên anh sẽ không nói cho Lý Thiên Bá biết chuyện này là do anh làm rồi.
Hai người trò chuyện một hồi thì chuông báo giờ học vang lên.
Lúc này, Ôn Nhu mặc chiếc áo blue trắng đi vào!
Vừa bước vào thì cả lớp đều nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Trong mắt ai nấy cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Không ít nam sinh tỏ ra vẻ tiếc nuối.
Haizz, thật là đáng tiếc, cô giáo xinh đẹp như vậy mà lại qua lại với tên Trần Dương!
Đúng là ông trời không có mắt.
Vừa vào đến cửa, Ôn Nhu đã cảm nhận được ánh mắt khác thường của học sinh, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
Sau khi trở về từ cuộc thi nhà chế thuốc, thì ngoài phốt cô ấy với Trần Dương ra, còn có kẻ còn nói cô ấy vi phạm đạo đức nhà giáo, có tư tình với Trần Dương, khiến Ôn Nhu buồn không tả nổi.
Chuyện cô thất bại trong cuộc thi ngày hôm qua đã đủ buồn rồi, bây giờ lại còn rộ lên scandal khác.
Cô ấy vô cùng buồn bã.
Hiểu được tâm trạng của Ôn Nhu, Trần Dương thầm thở dài, đều do anh, nếu hôm qua anh không chế thuốc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không liên lụy đến cô ấy.
Xem ra phải tìm cơ hội an ủi Ôn Nhu rồi.
“Nào mọi người, hôm nay cô sẽ giảng cho các em về huyệt vị trên cơ thể!”, vẫn giọng nói nhẹ nhàng đó, tuy nhiên ai nghe cũng cảm nhận được sự mệt mỏi toát ra.
Lúc này Nghiêm Thọ lên tiếng nói: “Cô, hôm qua cô đến tham gia cuộc thi thầy chế thuốc phải không ạ, hay cô kể cho chúng em nghe về cuộc thi hôm qua đi”.
Những kẻ khác nghe thấy Nghiêm Thọ nói vậy cũng nháo nhào lên.
Vương Phàn cũng mở miệng nói: “Đúng vậy đó ạ, cô tham gia cuộc thi cũng không nói cho chúng em biết, là học sinh của cô đúng ra chúng em phải đến cổ vũ mới đúng”.
“Đúng rồi cô, nghe nói hôm qua Trần Dương cũng đi theo cô?”
“Cô à chúng em đều hiểu mà, nhất định là do Trần Dương cản đường cô!”
Thật ra thì đoạn video quay lại những gì xảy ra trong cuộc thi hôm qua đã được truyền đi khắp trường.
Sao mà bọn họ không biết chuyện Ôn Nhu chế thuốc thất bại được.
Nhưng ai nấy đều cho rằng là lỗi của Trần Dương, nếu không thì sao cô ấy có thể thất bại!
Ôn Nhu đứng hình, đúng là chuyện gì cô ấy lo lắng cũng xảy đến, quá trình diễn ra cuộc thi ngày hôm qua bị những học sinh nhiều chuyện cắt ghép thành những video ngắn rồi đăng lên các nhóm của trường.
Giờ cô ấy đã trở thành người nổi tiếng của học viện Lục Phái rồi, thật là mất mặt quá đi.
Đặc biệt là video quay cảnh Thanh Uyển sư thái sư thái nói cô ấy có tư tình với Trần Dương bị lưu truyền rộng rãi, vốn dĩ hôm nay cô ấy không muốn đến, vì cô ấy không biết phải đối mặt với Trần Dương như thế nào.
Ôn Nhu theo bản năng nhìn Trần Dương, ánh mắt của hai người va vào nhau, Ôn Nhu liền quay đi, làm thế nào bây giờ.
Thấy Ôn Nhu vô cùng lúng túng Vương Phàn an ủi: “Cô, chúng em đều hiểu là cuộc thi thầy chế thuốc lần này cô vốn dĩ có cơ hội lọt vào Top 3, nhưng chính vì Trần Dương nên cô mới thất bại, vậy nên chuyện này chính là lỗi của cậu ta!”
Vương Phàn dứt lời, phòng học cũng trở nên xôn xao.
“Đúng rồi, là do Trần Dương, nếu như cô làm thì chắc chắn sẽ thành công. Trần Dương cậu còn không nhanh xin lỗi cô đi, cái đồ bỏ đi này”, Nghiêm Thọ cũng lên tiếng.
“Mau xin lỗi đi…”
“Xin lỗi…”
Thấy mọi người đổ hết thất bại của Ôn Nhu lên đầu mình, Trần Dương chỉ còn biết lắc đầu, mấy người này chẳng cần biết đầu đuôi ra sao thì đã hùa nhau nháo nhào lên.
Thấy mọi người đều trách móc Trần Dương, Ôn Nhu thấy sốt ruột, vội vàng ngăn lại nói: “Mọi người yên lặng nào, chuyện xảy ra trong cuộc thi lần này không liên quan đến Trần Dương, là do lỗi của tôi”.
Đồng Quân nãy giờ im hơi lặng tiếng, đột nhiên đứng dậy nói: “Cô, chúng em hiểu cô là người có tấm lòng nhân từ nên không muốn Trần Dương phải chịu trách nhiệm, nhưng nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, cậu ta sai thì cậu ta phải chịu trách nhiệm chứ!”
Hắn vừa nói vừa nhìn Trần Dương: “Cậu nói xem tôi nói vậy đúng không, Trần Dương?”
Chịu trách nhiệm, chịu cái đầu mẹ mày.
Một cái thằng to mồm, chả có chút bản lĩnh gì, chỉ giỏi đi kiếm chuyện.
Trần Dương còn đang vui vì tiêu diệt được nhà họ Thẩm thì giờ niềm vui tan biến hết.
Sau khi Đồng Quân nói xong thì Lâm Phi cũng lên tiếng, nhìn Trần Dương với vẻ ghét bỏ: “Cái tên cầm thú Trần Dương này, cậu cũng đã có vợ vậy sao lại còn quấy rầy cô giáo Ôn? Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, tôi không nghĩ cậu là người như vậy đó! ”
“Đúng vậy, tôi đề nghị là chúng ta hãy xin học viện đuổi học Trần Dương đi!”, lúc này Lâm Kiều Kiều ở bên cạnh hô lớn.
Một đề nghị ngu xuẩn như vậy mà cũng có người hùa theo cho được.
“Đúng, đuổi Trần Dương!”
“Bắt hắn biến khỏi đây”.
“Đuổi hắn…”
“Đủ rồi, các cậu im miệng hết lại cho tôi!”, Lý Thiên Bá nổi giận đập bàn thật mạnh, vẻ mặt hung dữ nhìn những kẻ khác nói: “Đủ chưa? Trần Dương đào mồ đào mả nhà các cậu hay là giết người nhà các cậu à? Nãy giờ là tôi nhịn lắm rồi đấy? Còn còn nói lung tung thêm nữa thì cẩn thận cái mạng cho tôi”.
Lý Thiên Bá đằng đằng sát khí nhìn bọn họ, ai nấy đều bị dọa cho im re.
Thấy vậy, Lý Thiên Bá cười khểnh, nói với Trần Dương: “Tiểu Dương, cái lũ bỏ đi này cậu không cần phân bua với tụi nó, đứa nào làm càn thì xử hết! Đúng là cái lũ ỷ đông hiếp yếu, chả ra cái thể thống gì!”
Đám người Đồng Quân tức giận lắm mà không dám nói gì, tên Lý Thiên Bá này mở mồm ra là giết chóc này nọ như thằng điên.
Ôn Nhu buồn bã ôm đầu nói: “Thôi, không nói nữa, giờ chúng ta bắt đầu bài học”.
Cô ấy cũng đau hết cả đầu, chuyện này không biết là còn đi đến đâu nữa.
Giờ ai nấy đều hùa theo rồi, trong cuộc thi hôm qua là do cô ấy không nghe lời khuyên của Trần Dương khăng khăng làm theo ý mình nên mới thất bại, Trần Dương đâu có lỗi gì ngược lại còn có công mới đúng.
Nhưng chuyện cô không ngờ được là Thanh Uyển sư thái lại bêu xấu cô ấy và Trần Dương trước mặt mọi người, có nghĩ hàng trăm hàng vạn lần cũng không nghĩ ra được.
Lúc này trong lòng Ôn Nhu đang rối như tơ vò thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đeo kính râm đứng ở cửa: “Cho hỏi, Trần Dương học lớp này phải không?”
Lúc này ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Dương.
Trần Dương nhíu mày, người đàn ông này là ai, anh đâu có quen!
Chương 223: Kim Lân Hội
"Tôi chính là Trần Dương, anh tìm tôi có việc gì?", Trần Dương đứng lên nhìn người đàn ông nói.
Lúc này, người đàn ông tháo kính râm bước vào, tay cầm một chiếc hộp, mỉm cười nói với Trần Dương: "Chào Trần tiên sinh, tôi là thầy chế thuốc của hiệp hội y học cổ. Tôi tên Lã Tiên, đến để tặng cậu huy chương thầy chế thuốc".
Cái gì?
Huy chương thầy chế thuốc?
Ôn Nhu nhíu mày tỏ vẻ mặt khó hiểu. Có chuyện gì vậy, sao hiệp hội y học cổ lại trao huy chương thầy chế thuốc cho Trần Dươn g?
Lúc này, các học sinh trong lớp cũng ngây người.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tại sao hiệp hội thầy chế thuốc lại trao huy chương cho Trần Dương?
Anh ấy chỉ là học trò của một thầy chế thuốc, dựa vào đâu mà được nhận huy chương thầy chế thuốc?
Trần Dương cũng khó hiểu, huy chương thầy chế thuốc?
Đó là cái gì vậy?
Thấy Trần Dương hình như không hiểu, anh ta khẽ cười giải thích: "Đây là bằng chứng cậu gia nhập hiệp hội cổ y, có huy chương thầy chế thuốc này, cậu chính là hội viên của hiệp hội cổ y".
Cái gì? Hội viên của hiệp hội cổ y?
Ôn Nhu rùng mình, nhìn Trần Dương với vẻ không dám tin. Anh... gia nhập hiệp hội y học cổ lúc nào vậy?
Thực ra cô ấy cũng là hội viên của hiệp hội y học cổ, hơn nữa còn có huy chương thầy chế thuốc cấp 4.
Nghe thấy lời Lã Tiên, Trần Dương cau mày, chẳng phải anh đã nói với Tần Uyển Đồng là có thời gian sẽ đến trụ sở chính của hiệp hội y học cổ làm thủ tục đăng ký sao? Sao lại cử người đem đến tận nơi thế này?
Dường như hiểu được sự nghi ngờ của Trần Dương, Lã Tiên nói: "Chuyện là thế này, hội trưởng Tần thời gian này ra ngoài công tác, sợ cậu đến không tìm được cô ấy, nên bảo tôi mang đến cho cậu".
Dứt lời, anh ta đưa chiếc hộp trong tay cho Trần Dương: "Xin cậu hãy nhận lấy".
Trần Dương nhận chiếc hộp, mở ra xem, bên trong là một chiếc huy chương màu vàng có ký hiệu của hiệp hội y học cổ, dưới ký hiệu còn viết một chữ "thất" phồn thể.
Cái gì?
Đây là huy chương vàng cấp 7!
Trong lòng Ôn Nhu vô cùng bối rối, hiệp hội y học cổ tặng Trần Dương cấp bậc là thầy chế thuốc cấp 7?
Mọi người đều biết võ đạo có cảnh giới, thầy chế thuốc cũng có phân chia cảnh giới.
Cấp 1 đến cấp 3 là thầy chế thuốc sơ cấp, cấp 4 đến cấp 6 là thầy chế thuốc trung cấp, cấp 7 đến cấp 9 là thầy chế thuốc cao cấp.
Phẩm cấp càng cao cho thấy cảnh giới của thầy chế thuốc càng cao, phương thuốc luyện được cũng có đẳng cấp khác biệt.
Lúc này, Ôn Nhu kinh ngạc không nói nên lời, lẽ nào Trần Dương là thầy chế thuốc cao cấp?
Sao có thể được? Hôm kia Tẩy Tủy Thang anh ấy chế chẳng phải thất bại sao?
Lẽ nào...
Còn có bí mật gì ẩn giấu?
Sau khi nghĩ đến khả năng này, trong lòng Ôn Nhu lập tức nổi sóng.
Trần Dương nhận huy chương xong, Lã Tiên lại móc trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ bằng hộp diêm đưa cho anh: "Đây là quà hội trưởng Tần tặng cậu, cậu có thể tặng lại cho cô giáo cậu".
Dứt lời anh ta nhìn Trần Dương một cái rất lâu, nói một câu vu vơ như vậy xong anh ta rời đi.
Mọi người trong lớp nghe mà rối tinh rối mù, chỉ có Trần Dương hiểu ý câu này mỉm cười.
Anh hét về phía Lã Tiên: "Gửi lời cảm ơn của tôi đến hội trưởng Tần nhé, Trần Dương tôi sẽ nhớ ơn huệ này".
Ôn Nhu đứng trên bục giảng, cơ thể khẽ run.
Dường như cô ấy đã đoán được điều gì đó, nhìn Trần Dương với ánh mắt không thể tin được.
Phòng học lúc này cũng vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngây ra.
Rốt cuộc chuyện là sao vậy?
Hội trưởng hiệp hội y học cổ đích thân cử người đến tặng huy chương cho Trần Dương?
Anh/ Hắn là một thằng ở rể, có tài đức gì mà được đãi ngộ như vậy?
Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều nhìn Trần Dương với vẻ khó tin.
Chỉ có Lý Thiên Bá vẻ mặt hưng phấn nhìn anh, thằng nhãi này giỏi đấy.
Cùng lúc đó, Ôn Nhu bước đến trước mặt Trần Dương, cắn môi nói: "Trần Dương, lẽ nào hôm kia cậu..."
Kết quả Ôn Nhu chưa nói hết lời, Trần Dương đã lên tiếng: "Cô, em tặng cô cái này".
Nói xong, anh nhét chiếc hộp nhỏ vào tay Ôn Nhu, sau đó nháy mắt với cô ấy, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Ôn Nhu ngây người nhận lấy chiếc hộp, có cảm giác như đang nằm mơ.
Câu vừa rồi của Lã Tiên rõ ràng là nói với cô ấy, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa đây là món quà hội trưởng Tần tặng cho mình.
Ôn Nhu cảm giác như đang mơ.
Hiện giờ trong lòng cô ấy vẫn còn chút nghi ngờ, đợi khi nào rảnh hỏi thẳng Trần Dương vậy.
Nghĩ đến đây, cô ấy cất chiếc hộp đi, xoay người trở về bục giảng bài.
Trải qua chuyện vừa rồi, tâm trạng cô ấy có vẻ tốt lên rất nhiều, sự u uất giữa đôi lông mày cũng biến mất.
Đáng tiếc mấy học sinh bên dưới chẳng mấy ai nghiêm túc nghe giảng, ai cũng lén lút bàn luận chuyện vừa xảy ra.
Chỉ có Tư Mã Yến Như nhìn Trần Dương với vẻ suy tư.
Hôm qua cô ấy bận nên không đến xem cuộc thi thầy chế thuốc được.
Nhưng hôm nay trước khi đến trường, cô ấy cũng nghe nói rất nhiều chuyện về cuộc thi.
Trong đó chủ đề hot nhất chính là chuyện Trần Dương giúp Ôn Nhu chế thuốc thất bại.
Vừa rồi mọi người chê bôi Trần Dương, cô ấy có chút không tin, bởi vì sau vụ "trộm điện thoại" lần trước, cô ấy có ấn tượng rất tốt với Trần Dương.
Anh ấy hẳn không phải loại người vì nổi trội mà phải cố giả bộ.
Sau đó Lã Tiên của hiệp hội nhà chế thuốc đến tặng huy chương cho Trần Dương thì cô ấy hơi hiểu ra, cuộc thi nhà chế thuốc hôm trước e là có ẩn tình.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Yến Như quay đầu hỏi khẽ: "Trần Dương, mai anh có rảnh không?"
Trần Dương nghĩ một lúc rồi đáp: "Có”.
“Vậy được, tám giờ tối mai, tôi mời anh đến nhà tôi dự tiệc", Tư Mã Yến Như nói.
"Ừ", Trần Dương đáp: "Cũng được".
Hai lần liên tiếp thất hẹn với người ta, nếu từ chối nữa thì cũng không hay.
"Ừ".
Tư Mã Yến Như gật đầu, sau đó quay người đi, bắt đầu tập trung nghe Ôn Nhu giảng bài.
Lý Thiên Bá ở bên cạnh ngưỡng mộ quá chừng, được đấy người anh em, Tư Mã đại tiểu thư mời hẳn Trần Dương đến nhà cô ấy dự tiệc cơ đấy.
Cả thành phố Tây Xuyên này trừ Trần Dương ra, chắc không còn người nào được đối xử như vậy đâu.
Thầm nghĩ vậy, Lý Thiên Bá nói với Tư Mã Yến Như: "Này, Tư Mã Yến Như, ngày mai tôi có thể đi cùng Tiểu Dương không?"
Tư Mã Yến Như không thèm quay lại, lên tiếng từ chối: "Không được".
Mẹ kiếp, sao vô tình quá vậy?
Lý Thiên Bá gục đầu ủ rũ, anh ấy bị từ chối rồi...
Tám giờ tối.
Trần Dương đến câu lạc bộ Thiên Sơn, lúc này tất cả các đệ tử của Thần Long Giáo đều đã có mặt đông đủ.
Trần Dương ngồi ở ghế chủ tọa, Khuê Tử ngồi cạnh một bên, sáu chấp sự ở dưới đang ngồi chỉnh tề.
Khác với lần trước là lần này trên người ai cũng ít nhiều mang mấy vết thương. Ngay cả Khuê Tử cũng có hai vết sẹo mới trên mặt, khiến anh ta thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Điều khiến Trần Dương thương buồn là lần này tiêu diệt nhà họ Thẩm, Thần Long Giáo tổn thất khoảng hơn ba mươi đệ tử.
Đọc báo cáo Khuê Tử đưa, Trần Dương đau buồn nói: "Những người thiệt mạng mỗi người được năm triệu tiền an ủi, tìm được người nhà họ phải đưa đến tận tay không thiếu một xu. Người nào có bố mẹ, Thần Long Giáo sẽ phụng dưỡng và mai táng khi chết, nếu có con thì chúng ta nuôi lớn nên người. Trần Dương tôi tuyệt đối không để các anh em hy sinh vô ích".
Rồi anh lại nói tiếp: "Từ nay về sau, lấy đây làm quy định".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt quỳ trên mặt đất, hô lên đầy cảm kích: "Cảm ơn Hương chủ! Ơn nghĩa của Hương chủ, thuộc hạ suốt đời không quên".
Bọn họ gia nhập Thần Long Giáo vốn như đi trên lưỡi dao, bây giờ Trần Dương biến chế độ tiền an ủi này thành quy định, cho dù ngày nào đó họ có chết, thì người nhà cũng được đảm bảo, sao có thể không khiến họ cảm kích chứ?
"Mau đứng lên, mọi người mau đứng lên!", Trần Dương đỡ Khuê Tử ở dưới đất lên, sau đó nhìn mọi người nói: "Lần này tiêu diệt nhà họ Thẩm, mọi người đều vất vả, sau đây sẽ bắt đầu luận công ban thưởng".
Lần trước, Trần Dương đã nói hễ ai giết được người nhà họ Thẩm thì đều có thưởng.
"Triệu Tứ, giết hai người chi phụ nhà họ Thẩm, thưởng hai triệu".
"Lý Tam, giết ba người chi phụ nhà họ Thẩm, thưởng ba triệu..."
"Thưởng năm triệu... mười triệu..."
Mỗi đệ tử được Trần Dương gọi tên đều khó nén nỗi vui mừng tràn ngập khuôn mặt, giờ khắc này bọn họ đã hoàn toàn trung thành đến chết với anh.
Trong đó có một đệ tử, trong lúc tiêu diệt nhà họ Thẩm giết được Thẩm Thiên Hạ, Trần Dương tuyên bố thẳng anh ta được thưởng một trăm triệu.
Điều khiến mọi người vui mừng hơn cả là mỗi khi tên ai được đọc lên, Trần Dương sẽ bảo kế toán chuyển tiền luôn. Khi một trăm triệu được chuyển xong, tất cả mọi người vô cùng kích động.
Đương nhiên số tiền này là Trần Dương tự bỏ tiền túi, ba tỷ tiền mặt cướp được từ nhà họ Thẩm Trần Dương không động đến, anh còn có dự định khác với số tiền đó.
Một tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi người đã nhận được tiền thưởng, ai nấy sắc mặt hồng hào như uống rượu say.
Trong ánh mắt họ nhìn Trần Dương đều toả ra sự cuồng nhiệt, đến Khuê Tử cũng không ngoại lệ.
Anh ta lăn lộn trong Thần Long Giáo lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người đứng đầu suy nghĩ cho thủ hạ như Trần Dương. Các Hương chủ trước của Thần Long Giáo đều chỉ chăm chăm ôm hết tiền vào người, không chia cho họ dù chỉ một phần nhỏ nhoi.
Nhưng Trần Dương thì khác, nói được làm được, tiền bạc nói cho là cho, tuyệt đối không khất lần khất lượt.
Anh ta cảm thấy đi theo hương chủ như vậy, chắc chắn có thể làm nên chuyện.
Nghĩ đến đây, Khuê Tử đứng dậy, chắp hai tay lại, quỳ một gối nói với Trần Dương: "Hương chủ, lần này tiêu diệt nhà họ Thẩm, chúng ta cướp được trong hầm nhà họ Thẩm ba tỷ tiền mặt, còn có một số tranh chữ cổ, nếu đổi sang tiền mặt cũng được khoảng hai tỷ. Ngoài ra còn có mấy nghìn cửa hàng và ba toà nhà văn phòng thương mại, trong đó bao gồm cà phê internet, quán karaoke, câu lạc bộ, sòng bạc, trị giá khoảng năm mươi tỷ.
Chà!
Nghe đến đây, tất cả mọi người không giấu nổi sự kinh ngạc, giàu quá đi mất.
Đến Trần Dương cũng phải ngạc nhiên.
Anh vốn tưởng tài sản nhà họ Thẩm cùng lắm chỉ một hai chục tỷ, không ngờ còn vượt xa dự liệu của anh.
"Xin hương chủ định đoạt", Khuê Tử nói.
Trần Dương trầm ngâm một lúc, trong đầu anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Thế này đi, các bất động sản chúng ta cho thuê để thu tiền, các địa điểm vi phạm pháp luật đóng cửa toàn bộ, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ làm ăn chân chính. Nhưng tôi nói trước, nếu ai chèn ép người dân, làm ăn dối trá phạm pháp mà để tôi biết được, tôi sẽ không tha cho người đó đâu".
Nghe thấy lời Trần Dương, ai nấy đều gật đầu.
Bây giờ mọi người đều đã có tiền, không cần phải đánh giết nữa.
Có thể quang minh chính đại tắm ánh nắng mặt trời, còn ai muốn trốn ở nơi tối tăm nữa?
"Vâng, xin tuân lệnh Hương chủ".
"Ừ", Trần Dương gật đầu nói: "Để đảm bảo tài chính rõ ràng, tôi quyết định thành lập một công ty, tên Kim Lân Hội. Tôi sẽ giữ chức hội trưởng, Trương Khuê giữ chức phó hội trưởng, sáu vị chấp sự giữ chức quản lý, sau này tôi sẽ lấy 50% lợi nhuận hàng năm của công ty để chia cho mọi người".
Chương 224: Vân Yên Điệp Chướng Đồ
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian này, Trần Dương cảm thấy anh cần phải phát triển thế lực của riêng mình.
Sau trận chiến này, có thể nói hầu hết mọi người trong Thần Long Giáo đều sẽ trung thành đến chết với anh.
Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ xông lên không chút do dự.
Sau khi giao phó xong mọi chuyện của Kim Lân Hội, anh trở về nhà đã là mười hai giờ đêm.
Lúc này Tô Diệu đã ngủ, Trần Dương không làm phiền cô mà đến phòng ngủ.
Kết quả, vừa nằm xuống thì điện thoại anh vang lên.
Trần Dương lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Từ Tiểu Nhu gửi đến: "Trần Dương, anh ngủ chưa?"
Tính ra Trần Dương cũng đã nửa tháng không gặp cô ấy, cũng không biết dạo này cô ấy thế nào.
"Vừa đặt lưng xuống, sao vậy?", Trần Dương trả lời.
Bên kia, Từ Tiểu Nhu trốn trong chăn, đỏ mặt gửi tin nhắn cho Trần Dương: "Anh... mai có rảnh không? Có thể đến Trân Bảo Các một chuyến không? Tôi có việc cần anh giúp".
Lại có bảo vật gì cần giám định sao?
Trần Dương nghĩ một lát rồi trả lời: "Được, sáng mai tan học tôi đến tìm cô".
"Ừm, được".
Tắt điện thoại, Từ Tiểu Nhu vùi mặt vào chăn, nói thật, cô ấy nhớ Trần Dương rồi...
Buổi sáng hôm sau, sau khi tan học, Trần Dương đến Trân Bảo Các đúng giờ.
Vừa vào cửa, Từ Tiểu Nhu đã tiến lên đón, vẻ mặt hân hoan nhìn Trần Dương: "Trần Dương, anh đến rồi".
Nửa tháng không gặp, Từ Tiểu Nhu càng xinh đẹp hơn, hơn nữa nhìn lớp trang điểm là biết cô đã dành nhiều thời gian tô vẽ.
Anh vừa định lên tiếng, một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng ở bên cạnh Từ Tiểu Nhu bước đến, chìa tay ra: "Chào cậu, cậu chính là chuyên gia giám định mà Nhu Nhu nói sao?"
Trần Dương cau mày, bắt tay với anh ta, nhìn về phía Từ Tiểu Nhu: "Đây là?"
Từ Tiểu Nhu chỉ vào người đàn ông bên cạnh, giới thiệu với Trần Dương: "Trần Dương, anh ấy tên Diệp Thiên Khôn, cũng là một chuyên gia giám định".
Thực ra đây là đối tượng mà bố cô ấy giới thiệu, nhưng trái tim cô ấy đã bị Trần Dương chiếm mất từ lâu, sao còn chứa được người khác?
Cô ấy vốn đã từ chối, nhưng tên Diệp Thiên Khôn này vẫn mặt dày tìm đến tận nơi.
Nghe bố cô ấy nói, tên Diệp Thiên Khôn này là học trò của bậc thầy giám định đồ cổ hàng đầu thành phố Đông Nam Trương Nhất Qua, chân truyền rất sâu, tay nghề giám định đồ cổ cực kỳ cao.
Nghe nói anh ta đã giành được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp do nhà nước cấp, cả nước có không quá hai mươi người sở hữu chứng chỉ này, đủ thấy trình độ giám định của anh ta lão luyện đến đâu.
Diệp Thiên Khôn này giỏi thì có giỏi đấy, nhưng không thích vẫn là không thích, ở bên cạnh anh ta cứ có cảm giác ngượng gạo thế nào ấy, cô ấy thật sự không thích như vậy
Nhưng Từ Kiến Quốc lại không nghĩ vậy, ông ta và Triệu Nhất Qua là bạn thân, vô cùng tán thưởng Diệp Thiên Khôn.
Con gái ông ta thích Trần Dương chẳng phải là vì anh có chút năng lực giám định đồ cổ sao?
Diệp Thiên Khôn tuổi còn trẻ đã nhận được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp, tiền đồ rộng mở!
Trần Dương chỉ có xuất thân hèn kém, e là đến chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ sơ cấp cũng không có, làm sao so được với Diệp Thiên Khôn?
Vì vậy ông ta không cần nghĩ ngợi đã bảo Diệp Thiên Khôn đến Trân Bảo Các tìm Từ Tiểu Nhu.
"Tiểu Nhu, hôm nay cô gọi tôi đến là có bảo bối gì cần giám định sao?", Trần Dương lên tiếng.
Nghe thấy Trần Dương gọi mình như vậy, trong lòng Từ Tiểu Nhu vui mừng, đây là lần đầu Trần Dương gọi cô ấy thân mật như vậy.
"Nhu Nhu, giám định đồ cổ em gọi anh là được rồi, sao phải làm phiền Trần Dương chứ?", lúc nói câu này Diệp Thiên Khôn nhìn Trần Dương một cái: "Thế này đi, em lấy bảo bối ra đây, anh giám định cho em xong thì chúng ta đi hẹn hò, được không?"
"Diệp Thiên Khôn, tôi đồng ý đi hẹn hò với anh lúc nào..."
Từ Tiểu Nhu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Khôn đã cười nói: "Ngại rồi à? Chú Từ nói rồi, sau này sẽ giao em cho anh..."
Lúc nói câu này, anh ta nhìn Trần Dương.
Trần Dương cau mày, không nói gì.
"Trần Dương, anh đừng hiểu lầm, tôi với anh ta thực sự không có gì..." Từ Tiểu Nhu sốt ruột, vội vàng giải thích với Trần Dương.
"Không sao, lấy bảo bối ra giám định đi", Trần Dương nói.
"Vậy... được thôi!", Từ Tiểu Nhu gật đầu, sau đó bảo Dương Quân gọi điện cho chủ sở hữu.
Khoảng bốn mươi phút sau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước vào.
Sau lưng ông ta còn có hai thanh niên đi cùng, nhìn tướng mạo của bọn họ, đây hẳn là ba bố con.
Người đàn ông trung niên còn ôm một cuộn tranh trong lòng.
"Triệu tiên sinh, đây là chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu của cửa hàng chúng tôi thầy Trần, ông có thể lấy tranh ra rồi", Dương Quân ở bên cạnh giới thiệu với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên họ Triệu thấy Trần Dương còn trẻ như vậy, lại mặc đồ vỉa hè, lập tức cau mày lại.
"Có nhầm không vậy? Anh ta mà là chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu?", lúc này, một thanh niên phía sau người đàn ông trung niên họ Triệu chỉ Trần Dương, nói với vẻ mặt không dám tin.
Cái vẻ nghèo xác xơ này mà cũng biết giám định?
Chắc không làm bẩn tranh của anh ta đấy chứ?
"Này, các người cũng lừa đảo quá đấy", một thanh niên khác nói: "Có thể đổi người cao tay hơn chút không?"
"Việc này...", Dương Quân ngây ra, theo bản năng nhìn sang Từ Tiểu Nhu.
"Tiên sinh, ông yên tâm, kỹ thuật giám định của anh ấy chắc chắn là..."
"Để tôi!"
Từ Tiểu Nhu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Khôn ở bên cạnh đã bước lên, đưa chứng chỉ chuyên gia giám định cao cấp của mình cho người đàn ông trung niên họ Triệu: "Tôi là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp quốc gia, đây là chứng chỉ của tôi, nếu không tin ông có thể tra".
Chà!
Anh ta vừa dứt lời, các khách hàng đang lựa chọn đồ cổ trong Trân Bảo Các đều đổ dồn ánh mắt lại.
Thật hay giả vậy? Trẻ thế này đã là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp sao?
Nghe thấy mọi người xung quanh tán tụng, Diệp Thiên Khôn cực kỳ đắc ý.
Người đàn ông trung niên họ Triệu cầm chứng chỉ nhìn một cái, bàn bạc với hai con trai, gật đầu: "Được, chỉ có chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp như cậu mới có tư cách giám định bảo vật của tôi".
Dứt lời ông ta đưa cuộn tranh trong tay cho Diệp Thiên Khôn.
Diệp Thiên Khôn đeo găng tay trắng, cẩn thận mở cuộn tranh ra.
Vừa mở ra, một luồng hơi thở lịch sử ập vào mặt, đập vào mắt là hàng chữ: Tống Huy Tông Vân Yên Điệp Chướng Đồ chân tích.
Bên trên còn rải rác mấy con dấu sưu tầm cần có: thần phẩm, bảo vật của Thái Thượng Hoàng đế, giám định đồ cổ, Ngũ Phúc Ngũ Đại Đường Cổ Hi Thiên Tử Bảo, bảo vật Càn Long ngự lãm, cổ hi thiên tử, thiên hạ nhất nhân ngự bút...
Nhìn cả bức tranh nét mực thấm đẫm, lột tả cảnh tượng kỳ diệu của trời đất núi non trong làn mưa.
Chà!
Khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh này, Diệp Thiên Khôn kinh ngạc nói: "Vân Yên Điệp Chướng Đồ của Tống Huy Tông, đây... đây là bút tích thật đó".
Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người trong Trân Bảo Các đều xúm lại, trong đám người không biết ai đứng ở cửa kêu lên một câu: "Mau đến xem đi, ở đây có bút tích thật của Tống Huy Tông này, mau đến xem đi..."
Vừa dứt lời, các ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ bên cạnh lao luôn sang.
Còn có không ít người yêu thích đồ cổ chen vào, bọn bọ cũng muốn chiêm ngưỡng bút tích thật của Tống Huy Tông.
Ai cũng biết Tống Huy Tông Triệu Cát là vị Hoàng đế mất nước nổi tiếng, nhân vật chính của mối nhục Tĩnh Khang. Thời gian trị vì ông ta tham lam hưởng lạc, tiếng xấu về việc cống nạp "Hoa Thạch Cương" là do ông ta mà ra.
Tống Huy Tông tuy trị quốc không ra gì, nhưng "Sấu Kim Thể" do ông ta sáng tạo vẫn được dùng đến ngày nay. Đặc biệt ông ta rất thích hội hoạ, là một hoàng đế “giỏi về nghệ thuật” hiếm hoi.
"Vân Yên Điệp Chướng Đồ"!
Nếu đây thực sự là của Tống Huy Tông thì trời ơi, đây chính là tác phẩm hội hoạ cao quý cấp quốc gia.
Trần Dương chớp mắt một cái, khẽ cau mày.
Lúc này ánh mắt những người vây quanh cũng vô cùng kích động.
Bức tranh này chắc chắn là thật! Vân Yên Điệp Chướng Đồ, đây đúng là một bảo bối!
Không ngờ tám chín trăm năm rồi mà bức tranh này vẫn được giữ gìn tốt đến vậy.
Ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ bên cạnh vươn cổ ra, ai nấy đều vô cùng thèm muốn.
Nhưng quy định của ngành đồ cổ là khi người khác giám định, người ngoài không được nhúng tay vào.
Nhất là đang trong địa bàn nhà họ Từ, bức tranh này chắc chắn sẽ bị nhà họ Từ mua đứt.
Nghĩ đến đây, ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ không nhịn được thở dài, đúng là ngưỡng mộ nhà họ Từ, sao lúc nào cũng có đồ tốt đưa đến tận cửa?
Lúc này, Diệp Thiên Khôn mỉm cười, nói với Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, em xem bút mực trên bức tranh này, nét bút sắc bén, mạnh mẽ quyết đoán, chắc chắn là bút tích thật của Tống Huy Tông Triệu Cát, cũng chỉ có người sáng tạo ra "Sấu Kim Thể" như ông ấy mới có thể viết ra những chữ có thần thái như thế này".
Nghe Diệp Thiên Khôn nói vậy, Từ Tiểu Nhu không nói gì, mà nhìn về phía Trần Dương.
Nhưng lúc này Trần Dương không nói gì, mà đang quan sát tỉ mỉ bức tranh này.
"Đúng vậy, mắt nhìn quả là tốt, đây chính xác là bút tích thật của Tống Huy Tông", người đàn ông họ Triệu tự tin mỉm cười: "Đây là tổ tiên tôi truyền lại, tổ tiên nhà tôi là hoàng tộc, bức tranh này là Hoàng đế lúc đó thưởng cho tổ tiên tôi".
Chà!
Người đàn ông trung niên họ Triệu vừa dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao, hoá ra tổ tiên của người đàn ông xấu xí này là hoàng tộc.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Xem ra bức Vân Yên Điệp Chướng Đồ này là thật, không ít người móc điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, gửi vào nhóm bạn bè khoe khoang.
Đây là bảo bối cấp quốc gia, bọn họ được tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của quốc bảo, đúng là quá kích động.
"Triệu tiên sinh, ông ra giá đi", đúng lúc này, Từ Tiểu Nhu mở miệng hỏi.
Người đàn ông họ Triệu và hai cậu con trai đưa mắt nhìn nhau, lập tức đáp: "Ít thôi, ba trăm triệu".
Cái gì?
Ba trăm triệu?
Nghe thấy câu này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc ngây ra, sao mà kinh khủng thế?
"Ba trăm triệu thì nhiều quá", Từ Tiểu Nhu cau mày nói.
"Nhu Nhu, bức tranh này Triệu tiên sinh ra giá ba trăm triệu, em thấy sao?"
Nói thật thì cái giá này thực sự không đắt.
Mười năm trước, buổi bán đấu giá Caltex đấu giá Tả Sinh Trân Cầm Đồ của Tống Huy Tông được hai mươi lăm triệu.
Điều này có nghĩa là gì?
Hai mươi lăm triệu của mười năm trước, thời buổi tỷ giá lạm phát, tình ra so với ba trăm triệu bây giờ thì đúng là không đắt.
Đặc biệt là bức Vân Yên Điệp Chướng Đồ này còn đáng giá hơn Tả Sinh Trân Cầm Đồ nhiều, ba trăm triệu tính kiểu gì cũng không lỗ.
Nếu đem đi bán đấu giá, ít nhất có thể tăng gấp đôi.
Qua tay đã có thể kiếm được ba trăm triệu, còn nhanh hơn in tiền, tại sao lại không lấy?
Thấy Từ Tiểu Nhu nhất thời không quyết định được, ông chủ mấy cửa hàng đồ cổ khác không nhịn được lên tiéng: "Từ tiểu thư, bức tranh này cô có lấy không? Nếu cô không lấy thì mấy người chúng tôi lấy đấy nhé".
Bọn họ đều là những tay lão luyện mấy chục năm trong ngành đồ cổ, đương nhiên nhìn một cái đã biết bức tranh này là thật.
Bảo bối cỡ này, cho dù chỉ có 1% khả năng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
"Đúng đấy, Từ tiểu thư, cô cho câu trả lời chính xác đi".
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của mấy ông chủ cửa hàng đồ cổ, Từ Tiểu Nhu cũng cảm thấy áp lực. Nhưng ba trăm triệu thì nhiều quá, vốn lưu động hiện giờ trong gia tộc mới chỉ có bốn năm trăm triệu, cô vẫn chưa có khả năng quyết định lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Nhu lên tiếng: “Mọi người hãy đợi chút, tôi hỏi bố tôi đã!”
Dứt lời, cô ấy bước sang một bên, gọi điện cho bố mình là Từ Kiến Quốc.
Chương 225: Cháu đời thứ 20 của Tống Huy Tông
Điện thoại vừa được kết nối, Từ Kiến Quốc đã cười hỏi: “Con gái ngoan, con và Tiểu Diệp sao rồi”.
Từ Tiểu Nhu cũng hết cách, sao mà ông ta cứ mở miệng ra là lại hỏi chuyện này nhỉ.
Cô ấy cũng không buồn trả lời câu hỏi đó, chỉ nói với ông ta về chuyện bức tranh.
Nghe xong câu chuyện của con gái, Từ Kiến Quốc yên lặng một lát rồi hỏi: “Là do Tiểu Diệp giám định sao? Nếu như đúng là do cậu ấy nói như vậy thì xuống tiền thôi, học trò của Triệu Nhất Qua thì không thể nào nhìn sai được?”
Trong điện thoại Từ Kiến Quốc cười sảng khoái, ông ta vô vùng hài lòng với Diệp Thiên Khôn, không ngờ cậu ta vừa tới mà đã có thể giúp được nhà họ Từ vụ làm ăn lớn này, đúng là một cậu con rể lý tưởng.
Nghe vậy, Từ Tiểu Nhu cũng gật đầu.
Mặc dù cô ấy không thích Diệp Thiên Khôn, nhưng trong tay anh ta có chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp do nhà nước cấp, vậy nên xét về năng lực chắc không có gì để nghi ngờ.
Trong lúc mọi người đang chờ câu trả lời, người đàn ông trung niên họ Triệu lên tiếng: “Cô xong chưa vậy, còn muốn mua không, không thì để tôi bán cho người khác!”
Nghe thấy vậy Từ Tiểu Nhu vội vàng cúp máy, bước đến nói: “Từ đã, bức tranh này Chân Bảo Các chúng tôi mua!”
Uầy!
Nghe Từ Tiểu Nhu nói vậy, ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ quanh đó ai nấy đều thở dài, tiếc quá, miếng ngon đến miệng rồi mà còn để vụt mất.
“Chúc mừng cô Từ, lần này Trân Bảo Các lại kiếm được món lớn rồi”.
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Nhận được lời chúc mừng của bọn họ, Từ Tiểu Nhu cũng không giấu nổi vui mừng.
Nghĩ đoạn, cô quay sang nói với Diệp Thiên Khôn: “Cám ơn anh”.
Lúc này Diệp Thiên Khôn cảm thấy đắc ý vô cùng, anh ta khoát tay nói: “Chuyện nhỏ ý mà”.
“Dương Quân, chú chuyển tiền cho ông Triệu nhé”, Từ Tiểu Nhu quay sang nói với ông ta.
“Dạ vâng cô chủ”, sau khi nghe dặn dò Dương Quân gật đầu và định bụng chuyển tiền.
Tuy nhiên lúc này Trần Dương bỗng lên tiếng: “Từ từ đã đừng chuyển vội!”
Há!
Lúc này ai nấy đều nhìn về phía Trần Dương.
Cậu ta là ai?
Lẽ nào không thấy chuyên gia giám định cao cấp cũng đã nói đây là thật sao, định dở trò gì không biết?
Diệp Thiên Khôn đứng bên cạnh cũng tỏ rõ vẻ không vui.
Mẹ kiếp, thằng cha này bị bệnh hả? Hàng thật rành rành ra đó, lẽ nào hắn muốn nói là giả sao?
Nghĩ vậy, Diệp Thiên Khôn nói với Từ Tiểu Nhu: “Nhu Nhu, em chớ có nghe hắn”.
Từ Tiểu Nhu không nói gì, cô ấy kéo tay Trần Dương đi đến gần bức tranh, nói: “Trần Dương, anh nhìn thật kỹ bức tranh này xem”.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Thiên Khôn vô cùng khó chịu.
Mẹ kiếp, lại còn kéo tay hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Chẳng phải chú Từ đã nói tên này là chạn vương hay sao, sao Từ Tiểu Nhu lại tỏ ra thân thiết với hắn như vậy.
Trần Dương lắc đầu một cái, cười nói: “Không cần đâu, nãy giờ tôi đã xem kỹ rồi, bức tranh này không tệ, chữ viết cũng mang được thần thái của Triệu Cát, tuy nhiên để so với tranh thật của Triệu Cát thì còn kém xa”.
Cái gì?
Ý cậu ta bức tranh này là hàng giả sao?
Trong nháy mắt ai nấy đều ngây người nhìn Trần Dương.
Mặt người đàn ông họ Triệu cũng biến sắc, tức giận nói: “Này cậu, cậu chớ phán bừa? Đây chính là bảo vật Hoàng Đế ngự ban, được tổ tiên nhà tôi lưu truyền lại!”
Lúc này hai cậu con trai của người đàn ông họ Triệu kia nhìn Trần Dương với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, nói: “Anh nói rõ ràng ra xem nào, ý anh nói chúng tôi bán đồ giả sao? Đây là tội bôi nhọ danh dự người khác đấy”.
Nghe vậy đám người xung quanh rối rít gật đầu.
Đúng vậy, chính là tội bôi nhọ danh dự người khác.
Lúc này Diệp Thiên Khôn không thể im lặng được nữa, anh ta giận đùng đùng nói: “Trần Dương, thầy của tôi chính là Triệu Nhất Qua, hội trưởng hiệp hội giám định đồ cổ thành phố Đông Nam, đồ thật rành rành ra như vậy, lẽ nào tôi lại nhầm được sao?”
Xì xào!
Diệp Thiên Khôn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang phía anh ta.
Cái gì?
Cậu thanh niên này chính là học trò của Triệu Nhất Qua bậc thầy giám định đồ cổ sao?
Thầy Triệu Nhất Qua, không chỉ là hội trưởng hiệp hội giám định đồ cổ thành phố Đông Nam, hơn nữa ông ta còn là bậc thầy giám định nổi tiếng trong nước, ông ta chính là cây đa cây đề trong giới đồ cổ!
Bảo sao cậu ta mới trẻ như vậy mà đã nhận được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp của quốc gia, đúng là thầy nào trò nấy.
Học trò của thầy Triệu lẽ nào còn có thể nhìn sai được?
Không còn nghi ngờ gì nữa, bức tranh “Vân Yên Điệp Chướng Đồ” này nhất định là thật!
Lúc này Trần Dương và Diệp Thiên Khôn ai cũng cho mình là đúng, Từ Tiểu Nhu cũng thấy căng thẳng: “Trần Dương, bức tranh này là giả sao?”
Trần Dương cười, chậm rãi nói: “Tôi nói bức tranh này là giả bao giờ?”
Vừa dứt lời, ai nấy đều tỏ ra sửng sốt.
Chưa từng nói bức tranh này là giả? Vậy ý cậu ta là nãy giờ cậu ta nói đùa à?
Lẽ nào cậu ta mang mọi người ra làm trò đùa?
“Sao? Ý cậu nói bức tranh này không phải là giả, mà là được bắt chước lại sao?”
Diệp Thiên Khôn có vẻ đã hiểu ra, tên nhãi này đang đứng đây phét lác.
Ba bố con nhà họ Triệu kia tức giận vô cùng, đây là vật báu gia truyền nhà từ đời tổ tiên nhà họ, nếu không phải vì hai cậu con trai đã lớn muốn cưới vợ, thì ông ta cũng không đem ra bán đâu!
“Này cậu, cậu nói bức tranh này là bắt chước, vậy thì cần có chứng cứ, nếu không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt cậu lại”.
“Đúng vậy, phải có bằng chứng cụ thể chứ”.
Thấy nhiều người xung quanh lên tiếng mắng Trần Dương, Diệp Thiên Khôn cười nói: “Trần Dương, tôi thân là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp được nhà nước công nhận, tôi dám chịu trách nhiệm về lời nói của mình, cậu dám không?”
“Sao không dám?”, Trần Dương cũng cười lạnh, anh chờ đó!
Vừa nói Trần Dương vừa cầm một cốc nước lạnh đến tạt thẳng vào bức tranh.
Trời ạ, thằng cha này điên rồi?
Ai lại đi tạt thẳng nước vào bức tranh thế cơ chứ, lẽ nào cậu ta không hiểu nếu bức tranh bị ướt, mực sẽ dễ bị nhòe hay sao?
Mặt ba cha con nhà họ Triệu kia lập tức biến sắc, bọn họ muốn lao đến ngăn lại nhưng không kịp.
Phía góc phải của bức tranh đã bị ướt.
Tất cả mọi người đều không tin nổi nhìn Trần Dương, thằng cha này sao dám…sao cậu ta dám đối xử với vật báu quốc gia như vậy.
Trần Dương cười một tiếng, chỉ vào chỗ đã bị ngấm nước: “Mọi người xem đi, có phải nổi lên mấy chữ nhỏ không?”
Vừa nói Trần Dương vừa lùi lại, rồi không ít người xúm đến, bọn họ nhìn xong đều ngẩn người ra.
Trời ơi!
Đúng là có mấy chữ nhỏ thật.
“Tuyên Hòa Họa Viện. Tuyên Hòa Duệ Lãm”, Diệp Thiên Khôn đọc từng chữ một.
Trần Dương hít thật sâu rồi tiếp: “Cả đời vừa Tống Huy Tông để lại rất nhiều tác phẩm, chỉ trong “Tuyên Hòa Duệ Lãm” thôi cũng đã có hàng nghìn cuốn, còn có tổng cộng hơn 15.000 bức tranh, thêm nguồn tại liệu ghi chép khác, thì con số còn lớn hơn nhiều, tương đương với số tác phẩm của mười mấy nhà họa sỹ vẽ cả đời. Thực ra thì có rất nhiều tác phẩm của ông là được người trong viện tranh Tuyên Hòa thay ông vẽ, ngay cả vào thời đó thì tác phẩm của vua Tống Huy Tông thật hay không đã khó phân định được”.
Nói đến đây, Trần Dương chỉ vào tám chữ này nói: “Tám chữ nhỏ này đủ để chứng minh bức tranh này không phải đồ thật”.
Trần Dương vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều yên lặng.
Từ Tiểu Nhu nhìn Trần Dương với ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thương.
Cô ấy biết là Trần Dương nhất định không thể sai được…
Diệp Thiên Khôn siết chặt nắm đấm, muốn phản bác lại, nhưng anh ta không biết phải ra tay như nào.
Lẽ nào đường đường là học sinh của bậc thầy giám định đồ cổ mà lại thua một thằng chạn vương hay sao?
Nghĩ vậy, Diệp Thiên Khôn đi đến trước mặt Trần Dương, lạnh lùng nói: “Không đúng, tôi vẫn cảm thấy bức tranh này là thật, giờ tôi sẽ nhờ đến thầy của tôi”.
Thật ra Triệu Nhất Qua chính là cháu đời thứ 20 của Tống Huy Tông, nếu như muốn nhắc đến ai tinh thông đổ cổ đời Nam Bắc Tống nhất thì đó chính là Triệu Nhất Qua.
Nói đoạn, anh ta lấy điện thoại ra gọi video call cho Triệu Nhất Qua.
Rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy, một người đàn ông mặc bộ đồ Mao, đôi mắt sáng quoắc xuất hiện trong điện thoại.
Trời!
Đúng là bậc thầy giám định Triệu Nhất Qua đây rồi!
Xung quanh không ít người đều kinh ngạc hô lên thành tiếng.
“Thiên Khôn, tìm thầy có chuyện gì vậy? ”
Diệp Thiên Khôn nhanh chóng quay bức họa cho Triệu Nhất Qua xem: “Thưa thầy, ở đây có một bức tranh của vua Tống Huy Tông, con quay cho thầy xem ạ”.
Ồ?
Nghe thấy cái tên vua Tống Huy Tông, tinh thần Triệu Nhất Qua phấn chấn hẳn, khi nhìn thấy bức tranh ông ta kinh hãi hô lớn: “Vân Yên Điệp Chướng Đồ sao? Tuyệt, chính xác là Sâu Kim Thể, những nét mờ ảo tuyệt đỉnh , đây chính là bút tích thật của Tống Huy Tông”.
Thân là cháu đời thứ 20 của vua Tống Huy Tông, chả lẽ ông ta lại không nhận ra được bút tích của tổ tiên truyền lại.
Ông ta chỉ nhìn thôi mà đã có thể kết luận ngay thì đây tuyệt đối là hàng thật!
Nói xong ông ta liền hỏi: “Thiên Khôn, tranh này là của ai vậy?”
Diệp Thiên Khôn vội vã quay điện thoại về phía ba cha con nhà họ Triệu: “Chính là bọn họ thầy ạ, nghe họ nói thì đây là bảo vật được tổ tiên truyền lại. Đúng rồi, thật là trùng hợp, bọn họ cũng họ Triệu”.
Người đàn ông trung niên họ Triệu kia thấy Triệu Nhất Qua thì tiến lên nói: “Xin chào thầy Triệu, tôi tên Triệu Cổ Nguyên, là cháu đời thứ 20 của Ngụy Vương”.
“Hả? Là Cổ tự phái sao?”, Triệu Nhất Qua ngẩn người, ông ta là Thái tổ phái, đến đời ông ta thì là Nghi phái, vậy nên tên gốc là Triệu Nghi Qua, tuy nhiên sau khi ông ta bái sư học đạo thì thầy của ông ta lại lấy một chữ nhất, lúc này mới đổi tên thành Triệu Nhất Qua!
“Nói vậy chúng ta là họ hàng xa rồi!”, Triệu Nhất Qua không ngờ rằng nhờ việc giám định lần này ông ta có thể gặp được họ hàng.
Xì xào!
Lúc này ai nấy đều xôn xao.
Mẹ kiếp, thì ra ông bán tranh này cùng đời với thầy Triệu, cũng có thể coi là họ hàng xa.
Hơn nữa ngay cả thầy Triệu cũng đã nói là thật thì không lý nào giả được!
Thêm nữa Triệu Cổ Nguyên cũng đã nói bức tranh này của tổ tiên nhà họ là được vua Tống Huy Tông ban thưởng, chuyện này đến 8,9 phần là thật.
“Cậu kia, cậu đã nghe thấy chưa?”, Triệu Cổ Nguyên ngẩng đầu lên nói với Trần Dương: “Mau xin lỗi cho tôi!”
“Ông Triệu đừng nóng giận”, Từ Tiểu Nhu thấy vậy liền vội vàng bước đến nói: “Bức tranh này 300 triệu phải không, giờ chúng ta ký giấy, tôi sẽ chuyển tiền ngay…”
Cô ấy còn chưa dứt lời thì Trần Dương đã tiến đến trước mặt Triệu Cổ Nguyên, nói về phía đầu video bên kia: “Triệu Nhất Qua, ông nhìn xem tôi là ai, hay mắt ông mù rồi? Lẽ nào tám chữ Tuyên Hòa Họa Viện. Tuyên Hòa Duệ Lãm nhỏ quá nên không nhìn thấy sao? Tranh này chính là do viện tranh Tuyên Hòa vẽ phỏng lại”.
Diệp Thiên Khôn nổi giận, chỉ Trần Dương mắng: “Trần Dương cái thằng vô giáo dục này? Sao mày lại dám nói chuyện với thầy tao như vậy?”
Một thằng chạn vương vậy mà dám dở cái giọng đó ra với một cây đa cây đề trong giới đồ cổ hay sao, thật là quá đáng.
Những người có mặt ở đó đều lên tiếng chỉ trích Trần Dương.
“Mau xin lỗi thầy Triệu đi!”
“Mau xin lỗi…”
Lúc này Từ Tiểu Nhu cũng thấy lo lắng, cô ấy vội vàng đi đến chỗ Trần Dương: “Trần Dương, anh mau xin lỗi thầy Triệu đi!”
Vừa lúc đó, Triệu Nhất Qua đột nhiên hô lớn: “Sư huynh, sao sư huynh cũng ở đây?”
Cái gì?
Thầy Triệu…sao lại gọi hắn…là sư huynh?
Chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?
Trần Dương không muốn đôi co với họ, anh quay sang nhìn cửa hàng trưởng: “Bọn họ đã đặt cọc tiền à? Đã trả chưa?”
“Vẫn chưa ạ”, cửa hàng trưởng lắc đầu nói.
“Vậy thì được rồi!”
Trần Dương không nói thêm gì, anh để chiếc thẻ Tử Kim Đế Vương của mình lên trên bàn, nói: “Mau quẹt thẻ đi, rồi gói đồ cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đâu”.
Nhân viên ai nấy đều ngây người ra, còn cô nhân viên đang cầm máy thanh toán ra vẻ khó chịu nói: “Này anh, cái vòng tay này trị giá 38 triệu! Chứ không phải là 3.800 tệ đâu, anh chắc thẻ anh đủ tiền chứ?”
Lúc này Ngô Vĩnh Phi đi đến giễu cợt nói: “Này người anh em diễn đủ rồi đó, không cần lên gân lên cốt thế đâu!”
Khinh thường nhau quá, Trần Dương cười một cách tức giận.
“Tôi bảo các cô quẹt thì các cô quẹt đi, nói nhiều vậy làm gì!”
“Im miệng, mau đi quẹt thẻ đi!”, lúc này cửa hàng trưởng bỗng nổi cáu, đây…đây rõ ràng là thẻ Tử Kim Đế Vương, trước đây khi cô ta tham gia huấn luyện ở trụ sở chính, thì có từng nhìn thấy chủ tịch công ty vàng bạc đá quý Hoa Hạ có chiếc thẻ như vậy. Lúc ấy ông ta còn giải thích rất cặn kẽ, chỉ có những ai có khoản tiền gửi 2 tỷ vào ngân hàng thì mới được làm thẻ Đế Vương này!
Khoản tiền gửi 2 tỷ sao, người đàn ông này quả là giàu có, chính xác hơn là vừa giàu vừa khiêm tốn.
Thật đáng buồn cho những con người có tầm nhìn thiển cận này.
“Cửa hàng trưởng…”, cô nhân viên kia còn muốn lên tiếng nhưng đã bị cô ấy trừng mắt nhìn, chỉ biết câm nín.
“Haizz, để xem rồi đến lúc không quẹt được thì biết mặt nhau ngay”, cô nhân viên lẩm bẩm, rồi bất đắc dĩ cầm tấm thẻ lên và quẹt.
Tinh tinh!
Trả tiền thành công!
Sau khi máy xác nhận thanh toán thành công thì một tấm hoá đơn nhỏ được tự động in ra!
Há…
38 triệu đã được thanh toán thành công!
Lúc này nhân viên trong tiệm ai nấy lạnh cả sống lưng, mắt chữ A mồm chữ O!
Đặc biệt là cô nhân viên lúc nãy còn đang càu nhàu, chân tay cô ta bỗng mềm nhũn ra!
Thật sự là đã thanh toán được!
Anh ta không phải là một tên ở rể sao?
Chuyện…chuyện gì đây trời?
Lúc này cô cửa hàng trưởng nhanh nhảu đi đến, mặt đầy cung kính đưa tấm thẻ ngân hàng: “Thật là xin lỗi anh…”
Trần Dương cũng chẳng buồn nghe lời xin lỗi, anh cắt đứt lời cô ta nói: “Được rồi, mau gói đồ lại cẩn thận cho tôi, tôi không có nhiều thời gian!”
Cửa hàng trưởng gật đầu lia lịa, nhìn về phía cô nhân viên kia nói: “Còn không mau giúp khách hàng gói đồ cẩn thận đi”.
Cô nhân viên kia bừng tỉnh vội vàng gói chiếc vòng tay lại cẩn thận.
Lúc này cửa hàng trưởng lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Trần Dương: “Thưa anh, đây là thẻ VIP Chí Tôn của cửa hàng chúng tôi, có thể dùng được trên cả nước ạ, mong anh nhận lấy coi như là tấm lòng của tôi”.
“Ừ”, Trần Dương gật đầu nhận lấy tấm thẻ.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi và Vương Bình đều đứng hình.
Chuyện này rốt cuộc là sao ?
Không phải chồng của Tô Diệu là một thằng chạn vương hay sao?
Hay là hắn ta dùng đến tiền công quỹ của công ty nhà Tô Diệu?
Đúng rồi, chỉ có thể là như vậy!
Nghĩ đoạn Ngô Vĩnh Phi nói: “Không phải cậu dùng tiền công quỹ của công ty Tô Diệu đó chứ?”
Hắn ta biết Tô Diệu là chủ tịch một công ty, nhưng lại không biết rằng cô đã bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trần Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Cậu điếc à, không nghe thấy chồng tôi nói sao?” Lúc này Vương Bình đi tới, căm ghét nhìn Trần Dương: “Đúng là đồ vô giáo dục, không hiểu sao Tô Diệu lại để ý đến cậu được, đúng là tởm lợm, dùng đến tiền công quỹ lại còn giả bộ, có biết đây là việc phạm pháp không hả?”
Trần Dương cười khẩy thôi chứ chẳng thèm tiếp lời cô ta, ngược lại anh nhìn cô ta với ánh mắt không bình thường, khiến cô ta theo bản năng ôm lấy ngực: “Lưu manh! Cậu muốn nhìn gì?”
“Cô yên tâm, tôi chả có chút hứng thú gì với cô cả, nhưng tôi lại thấy tò mò về Thiên Không Chi Thành mà cô đang đeo đó”, Trần Dương cười nhạo rồi nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì sợi dây này là hàng giả”.
“Cái gì? Cậu đừng có nói bậy!”, Vương Bình vô cùng tức giận, cô ta chỉ vào Trần Dương rồi nói: “Sợi dây chuyền này là chồng tôi mua, sao có thể là giả được”.
Trần Dương nhún vai một cái, không nói gì, sau khi nhân viên gói xong xuôi thì đưa đồ cho Trần Dương.
Trần Dương nhận lấy hộp quà, đi thẳng mà không thèm ngoái đầu lại nhìn.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, không được đi!”, Vương Bình hô lớn về phía Trần Dương.
“Thôi nào vợ, hắn cũng đi rồi”, lúc này Ngô Vĩnh Phi kéo tay Vương Bình nói: “Thôi không cáu nữa nhé, chúng ta về nhà đi”.
Nhìn Ngô Vĩnh Phi, trong lòng Vương Bình dấy lên nghi ngờ, cô ta gọi cửa hàng trưởng đến, hỏi: “Chỗ các cô có nhận giám định đồ không?”
Cửa hàng trưởng gật đầu nói: “Dạ có”.
“Được rồi, vậy giúp tôi giám định xem dây chuyền tôi đang đeo có phải là thật không”, Vương Bình tháo sợi dây chuyền xuống, giao cho cửa hàng trưởng.
Lúc này, Ngô Vĩnh Phi toát hết mồ hôi: “Vợ à, đồ quý như vậy, sao em lại cởi ra nhỡ hỏng thì làm sao…”
“Thưa cô, sợi dây chuyền của cô là giả”.
Trời!
Cửa hàng trưởng vừa dứt lời thì toàn bộ cửa hàng trở nên xôn xao, ai nấy cũng chỉ chỏ Vương Bình rồi cười nhạo.
Lúc này Vương Bình mặt đỏ tía tai, giá mà có cái lỗ nẻ nào để cô ta chui xuống!
Thiên Không Chi Thành cô ta đeo là do Ngô Vĩnh Phi tặng, không ngờ lại là giả!
Lúc trước, khi tặng cô ta sợ dây chuyền này, hắn thề sống thề chết nói đây là thật!
Nếu không phải như vậy thì chẳng bao giờ cô ta chịu lấy hắn cả, vậy mà lại là đồ giả.
Ngô Vĩnh Phi lúng lúng cười, chuyện hắn ta tặng hàng giả đã bị vạch trần rồi, hắn đành phải nói thật: “Vợ à, anh xin lỗi, sợi dây chuyền này đúng là giả…Nhưng anh cũng đã phải bỏ ra mấy chục nghìn đấy, anh thật sự không lừa em….”
“Cút đi cho tôi!”
Vương Bình mắng Ngô Vĩnh Phi sối xả, sau đó cũng bỏ chạy mất dạng trong tiếng cười nhạo của mọi người.
…
Sau khi về đến nhà, Tô Diệu mới ngắm mình qua gương, ôi đúng là dáng vẻ đầy hạnh phúc.
Lúc này Trần Dương ôm lấy cô từ phía sau, cười nói: “Vợ ngốc, em đã ngắm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chán à”.
Tô Diệu vô cùng vui vẻ hôn lên má Trần Dương một cái: “Chồng à, cảm ơn anh”.
Từ Thiên Không Chi Thành, Sự chúc phúc của Venus đến …
Lại còn cả hoa hồng Juliet nữa, thật không ngờ Trần Dương đã tặng cô nhiều đồ quý giá như vậy.
Đúng là ngọt ngào không nói lên lời.
Tuy nhiên cô cũng cảm thấy xấu hổ, vì đã kết hôn lâu như vậy mà cô chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả.
“Chồng, có phải em đã làm không tốt không”, Trần Dương xoay người lại, ôm lấy cổ Trần Dương, áy náy nói: “Hai năm nay em chưa tặng anh được cái gì ra hồn cả”.
Trần Dương nhéo mũi Tô Diệu một cái: “Vợ ngốc, em chính là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban cho anh, không có gì có thể sánh bằng”.
Lời của Trần Dương khiến Tô Diệu vô cùng cảm động, cô cảm thấy mình đã bị hạ gục rồi.
Thời khắc này đây cô đã hoàn toàn bị Trần Dương chinh phục.
“Chồng…yêu yêu!”, Tô Diệu nũng nịu nói, cô chủ động trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Trần Dương cảm thấy vô cùng kích động, anh ôm lấy khuôn mặt của Tô Diệu, rồi hôn cô thật sâu.
Đầu lưỡi của anh mở hàm răng của Tô Diệu ra, rồi nhẹ nhàng hôn thật sâu.
Mặc dù nụ hôn đầu của cô cũng đã trao cho anh rồi, nhưng lần đó có một lát, chứ không được đắm đuối như vậy.
Tô Diệu vừa xấu hổ vừa căng thẳng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cô quyết sẽ trao tấm thân này cho người đàn ông ấy.
Hai người hôn nhau thắm thiết trên giường, lăn đi lăn lại, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của đối phương, Trần Dương nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Trần Dương, em sợ!”, đôi mắt Tô Diệu mơ màng nhìn Trần Dương, đôi tay cô nắm chặt lấy áo anh.
“Vậy…để lần sau nhé, đợi đến khi nào em sẵn sàng…”, thực ra thì Trần Dương cũng đợi ngày này gần 3 năm rồi, có đợi thêm vài ngày cũng không sao.
“Không…không cần đâu, ngay bây giờ đi chồng”, Tô Diệu vừa nói vừa nhắm hai mắt lại, cô thả lỏng toàn bộ cơ thể, Trần Dương cũng vã lắm rồi.
“Thật không vợ?”, Trần Dương ghé đôi môi vào bên tai Tô Diệu, nhẹ nhàng nói.
“A…”
Một luồng khí ấm nóng luồn vào tai cô, cảm giác đê mê, khiến Tô Diệu kêu lên thành tiếng.
Tiếng rên khe khẽ khiến Trần Dương cũng rạo rực vô cùng, nhìn rái tai Tô Diệu đỏ ửng trông mới quyến rũ làm sao.
Trần Dương cúi đầu xuống, sát đến thật gần.
“A…”
Toàn thân Tô Diệu như cứng lại, nhưng rồi lại bị hành động của Trần Dương làm cho toàn thân cô mềm nhũn ra.
Lúc này, Tô Diệu chợt lạnh người, cô mở mắt ra.
Không biết từ khi nào cô với Trần Dương đã lột bỏ toàn bộ quần áo.
Một thân hình mềm mại đẹp không tỳ vết, đẹp đến mức nghẹt thở lộ ra trước mắt Trần Dương.
Thân hình này cân đối không có điểm gì để chê, làn da trắng nõn nà ẩn hiện dưới ánh đèn.
Đôi môi anh đào khẽ mở, những tiếng rên nhè nhẹ phát ra, đôi mắt long lanh nhưng lại mơ màng như được che bởi một lớp sương mù.
“Vợ yêu, em…em sẵn sàng chưa, anh làm tới luôn nhé…”, Tô Diệu nắm chặt lấy cánh tay Trần Dương, cô cũng đang căng thẳng tới cực điểm.
Tinh tinh tinh!
Đúng lúc Trần Dương sắp đánh đến đồn của địch rồi thì điện thoại vang lên.
Bầu không khí lãng mạn chợt biến mất.
Tô Diệu thẹn thùng vội vàng kéo chăn đắp lên mình, che đầu núp trong chăn không dám ra.
Mẹ kiếp, là ai vậy, sao lại đi gọi điện vào thời khắc quan trọng này!
Trần Dương tức gần chết.
Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, là điện thoại của Ân Trường Không.
Trần Dương lập tức nghe điện thoại, không chờ xem đối phương nói gì anh liền cáu gắt: “Nói đi, tại sao không dưng buổi tối gọi điện đến làm gì…”
“Đường chủ, anh đang ở đâu?”
“Ở nhà chứ ở đâu, sao thế, có chuyện gì nói mau!”, Trần Dương đang vô cùng khó chịu, cái tên Ân Trường Không chó chết này, gọi lúc nào không gọi lại chọn đúng lúc này.
“Đường chủ, cuối tuần sau là sinh nhật của Giáo chủ, bây giờ anh đã là Thánh Tử rồi, nên sẽ phải đích thân đến chúc thọ, anh không được quên đâu đó, và nhớ là chuẩn bị quà!”, Ân Trường Không nói.
“Mẹ kiếp, vì chuyện này mà gọi điện thoại tới sao?”
“Đúng vậy, Đường chủ!”, Ân Trường Không có vẻ không nhận thấy sự tức giận của Trần Dương, nên vẫn nói rất bình thường.
“Sinh nhật tận cuối tuần sau, vậy mà lại đã gọi từ bây giờ, đúng là đồ bỏ đi!”, nói đoạn Trần Dương tức giận cúp máy.
“Alo…Đường chủ…”, nghe thấy tiếng tút dài đầu bên kia, Ân Trường Không ngẩn tò te ra, không lẽ hắn gọi điện thoại báo cũng là sai sao?
Chương 222: Lời đồn đại
Sau khi anh cúp máy, Tô Diệu vẫn chưa chịu chui ra.
Anh không còn cách nào khác ngoài ôm Tô Diệu ngủ cả.
Ôm trọn thân thể mềm mại ấy, thì ai mà chịu nổi.
Anh chạy thẳng vào nhà tắm đứng dưới làn nước lạnh mới có thể kiềm chế được dục vọng, nhưng cũng không dám ôm Tô Diệu ngủ nữa.
Pu pu pu.
Lúc Trần Dương còn đang lơ mơ ngủ, điện thoại chợt vang lên, làm anh tỉnh giấc.
Mẹ kiếp, lại ai nữa đây, đêm hôm rồi mà không cho người ta ngủ?
Trần Dương bực tức cầm lấy điện thoại và nghe, anh còn chưa lên tiếng thì bên kia Khuê Tử vui vẻ thông báo: “Hương chủ, nhà họ Thẩm đã bị tiêu diệt hoàn toàn!”
Cái gì?
Đã diệt được nhà họ Thẩm?
Nghe thấy vậy Trần Dương không khỏi vui mừng, sau đó Khuê Tử gửi đến mấy tấm hình, toàn những hình ảnh máu me nên Trần Dương xem xong đã xóa luôn đi.
Khuê Tử đúng là được việc, chưa đến ba ngày đã tiêu diệt được nhà họ Thẩm.
“Tốt, quá tốt!”, Trần Dương vui mừng vô cùng, anh vội vàng nói: “Đúng rồi, cậu ghi lại danh sách những người đã lập công, tám giờ tối mai tập hợp tại đàn khẩu!”
“Dạ, Hương chủ!”
Sau đó Khuê Tử kể rõ lại về quá trình hành động lần này.
Theo như kế hoạch của anh ta, thì đầu tiên là đẩy mâu thuẫn của bốn anh em nhà họ Thẩm lên, từ sau khi Thẩm Lãng trở nên tàn phế, thì cuộc chiến tranh ngầm trong nhà họ Thẩm ngày càng ác liệt.
Nhất là chuyện mười mấy ngày trước Thẩm Hiêu Hùng mang theo những thành viên cốt cán của nhà họ Thẩm tập kích Trần Dương, đã trở thành mồi lửa dẫn đến sự bất mãn của đám người Thẩm Thiên Hạ.
Lần này đầu tiên là Thẩm Hiêu Hùng, sau đó là Thẩm Thiên Hạ, Thẩm Thiên Anh rồi đến Thẩm Thiên Kỳ đều bị trừ hạ, ngoài một số ít đệ tử chi nhỏ ra thì đệ tử chi lớn đều bị giết hết.
Những gia tộc lâu nay phụ thuộc vào nhà họ Thẩm đều lần lượt theo phe Thần Long Giáo.
Lần này thực lực đàn khẩu của Thần Long Giáo ở thành phố Tây Xuyên sẽ ngày càng mạnh, không chỉ mở rộng địa bàn ra thành phố Đông Nam, còn thu hoạch được không ít, sau khi tiêu diệt được nhà họ Thẩm, bọn họ đã thu được số tiền mặt lên đến hơn 3 tỷ, rồi là đồ cổ và còn có mấy chục quyển sổ trong hầm nhà họ Thẩm.
Nói đến đây Khuê Tử xúc động nói tiếp: “Hương chủ, nhà họ Thẩm này đúng là lũ cặn bã, những quyển sổ đó đều ghi lại những khoản tiền thu lợi bất chính của bọn chúng mấy năm nay”.
Trần Dương gật đầu nói: “Sau khi tiếp quản nhà họ Thẩm, chúng ta tuyệt đối không được làm việc phạm pháp, hiểu không? Cũng không được làm những chuyện hại người!”
“Tuân lệnh Hương chủ”.
…
Hôm sau Trần Dương dạy rất sớm, sau khi làm xong bữa sáng, anh và Tô Diệu quấn quýt bên nhau một lát rồi đến học viện Lục Phái.
Diệt được nhà họ Thẩm, báo được thù cho vợ và Lý Thiên Bá khiến tâm trạng Trần Dương vô cùng tốt.
Nhưng vừa bước vào lớp Trần Dương cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía anh, không châm chọc thì nhìn theo kiểu nhạo báng, thậm chí còn ghét bỏ.
Trần Dương tự hiểu được, nhất định là do chuyện cuộc thi thầy chế thuốc hôm qua đã lan truyền đến trường học.
Thật ra thì Trần Dương không biết là chuyện anh bắt cá ba tay ngày hôm qua đã lan ra khắp học viện Lục Phái rồi.
Có những kẻ gọi anh là “Cầm thú”, “Đồ cặn bã”, hoa mỹ hơn thì gọi là “Người đàn ông kiểu mẫu”, nhưng gọi là gì thì cũng mang ý nghĩa châm biếm cả.
Không ít kẻ nhìn thấy Trần Dương thì chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xào bàn tán.
Trần Dương giả như không thấy, hạ thấp giọng nói với Lý Thiên Bá: “Này, tôi có tin vui cho anh đây”.
“Ha ha, đúng lúc tôi cũng có tin vui cho cậu!”, Lý Thiên Bá cười ám muội nói.
Trần Dương nghe cũng đoán được chuyện mà Lý Thiên Bá muốn nói cũng giống anh, anh cười khổ nói: “Tin tức của anh cũng nhanh thật đấy!”
“Đó là!”, Lý Thiên Bá cười phá lên, vô cùng kích động: “Không biết là thế lực nào mà lợi hại vậy chứ, trong một đêm mà giải quyết xong nhà họ Thẩm, theo như tin tức của thám tử thì nhà họ Thẩm chết sạch không còn một ai, thật là quá độc ác!”
Vừa nói anh ta vừa dừng lại một lát, tỏ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc là tôi không thể tự tay báo thù, nếu như có thể tự tay giết chết nhà họ Thẩm thì mới sảng khoái làm sao! Có điều, nếu như tôi biết được người đã diệt nhà họ Thẩm là ai thì nhất định phải mời người đó một bữa!”
Trần Dương cười thầm, dĩ nhiên anh sẽ không nói cho Lý Thiên Bá biết chuyện này là do anh làm rồi.
Hai người trò chuyện một hồi thì chuông báo giờ học vang lên.
Lúc này, Ôn Nhu mặc chiếc áo blue trắng đi vào!
Vừa bước vào thì cả lớp đều nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Trong mắt ai nấy cũng đầy vẻ nghi ngờ.
Không ít nam sinh tỏ ra vẻ tiếc nuối.
Haizz, thật là đáng tiếc, cô giáo xinh đẹp như vậy mà lại qua lại với tên Trần Dương!
Đúng là ông trời không có mắt.
Vừa vào đến cửa, Ôn Nhu đã cảm nhận được ánh mắt khác thường của học sinh, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
Sau khi trở về từ cuộc thi nhà chế thuốc, thì ngoài phốt cô ấy với Trần Dương ra, còn có kẻ còn nói cô ấy vi phạm đạo đức nhà giáo, có tư tình với Trần Dương, khiến Ôn Nhu buồn không tả nổi.
Chuyện cô thất bại trong cuộc thi ngày hôm qua đã đủ buồn rồi, bây giờ lại còn rộ lên scandal khác.
Cô ấy vô cùng buồn bã.
Hiểu được tâm trạng của Ôn Nhu, Trần Dương thầm thở dài, đều do anh, nếu hôm qua anh không chế thuốc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không liên lụy đến cô ấy.
Xem ra phải tìm cơ hội an ủi Ôn Nhu rồi.
“Nào mọi người, hôm nay cô sẽ giảng cho các em về huyệt vị trên cơ thể!”, vẫn giọng nói nhẹ nhàng đó, tuy nhiên ai nghe cũng cảm nhận được sự mệt mỏi toát ra.
Lúc này Nghiêm Thọ lên tiếng nói: “Cô, hôm qua cô đến tham gia cuộc thi thầy chế thuốc phải không ạ, hay cô kể cho chúng em nghe về cuộc thi hôm qua đi”.
Những kẻ khác nghe thấy Nghiêm Thọ nói vậy cũng nháo nhào lên.
Vương Phàn cũng mở miệng nói: “Đúng vậy đó ạ, cô tham gia cuộc thi cũng không nói cho chúng em biết, là học sinh của cô đúng ra chúng em phải đến cổ vũ mới đúng”.
“Đúng rồi cô, nghe nói hôm qua Trần Dương cũng đi theo cô?”
“Cô à chúng em đều hiểu mà, nhất định là do Trần Dương cản đường cô!”
Thật ra thì đoạn video quay lại những gì xảy ra trong cuộc thi hôm qua đã được truyền đi khắp trường.
Sao mà bọn họ không biết chuyện Ôn Nhu chế thuốc thất bại được.
Nhưng ai nấy đều cho rằng là lỗi của Trần Dương, nếu không thì sao cô ấy có thể thất bại!
Ôn Nhu đứng hình, đúng là chuyện gì cô ấy lo lắng cũng xảy đến, quá trình diễn ra cuộc thi ngày hôm qua bị những học sinh nhiều chuyện cắt ghép thành những video ngắn rồi đăng lên các nhóm của trường.
Giờ cô ấy đã trở thành người nổi tiếng của học viện Lục Phái rồi, thật là mất mặt quá đi.
Đặc biệt là video quay cảnh Thanh Uyển sư thái sư thái nói cô ấy có tư tình với Trần Dương bị lưu truyền rộng rãi, vốn dĩ hôm nay cô ấy không muốn đến, vì cô ấy không biết phải đối mặt với Trần Dương như thế nào.
Ôn Nhu theo bản năng nhìn Trần Dương, ánh mắt của hai người va vào nhau, Ôn Nhu liền quay đi, làm thế nào bây giờ.
Thấy Ôn Nhu vô cùng lúng túng Vương Phàn an ủi: “Cô, chúng em đều hiểu là cuộc thi thầy chế thuốc lần này cô vốn dĩ có cơ hội lọt vào Top 3, nhưng chính vì Trần Dương nên cô mới thất bại, vậy nên chuyện này chính là lỗi của cậu ta!”
Vương Phàn dứt lời, phòng học cũng trở nên xôn xao.
“Đúng rồi, là do Trần Dương, nếu như cô làm thì chắc chắn sẽ thành công. Trần Dương cậu còn không nhanh xin lỗi cô đi, cái đồ bỏ đi này”, Nghiêm Thọ cũng lên tiếng.
“Mau xin lỗi đi…”
“Xin lỗi…”
Thấy mọi người đổ hết thất bại của Ôn Nhu lên đầu mình, Trần Dương chỉ còn biết lắc đầu, mấy người này chẳng cần biết đầu đuôi ra sao thì đã hùa nhau nháo nhào lên.
Thấy mọi người đều trách móc Trần Dương, Ôn Nhu thấy sốt ruột, vội vàng ngăn lại nói: “Mọi người yên lặng nào, chuyện xảy ra trong cuộc thi lần này không liên quan đến Trần Dương, là do lỗi của tôi”.
Đồng Quân nãy giờ im hơi lặng tiếng, đột nhiên đứng dậy nói: “Cô, chúng em hiểu cô là người có tấm lòng nhân từ nên không muốn Trần Dương phải chịu trách nhiệm, nhưng nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, cậu ta sai thì cậu ta phải chịu trách nhiệm chứ!”
Hắn vừa nói vừa nhìn Trần Dương: “Cậu nói xem tôi nói vậy đúng không, Trần Dương?”
Chịu trách nhiệm, chịu cái đầu mẹ mày.
Một cái thằng to mồm, chả có chút bản lĩnh gì, chỉ giỏi đi kiếm chuyện.
Trần Dương còn đang vui vì tiêu diệt được nhà họ Thẩm thì giờ niềm vui tan biến hết.
Sau khi Đồng Quân nói xong thì Lâm Phi cũng lên tiếng, nhìn Trần Dương với vẻ ghét bỏ: “Cái tên cầm thú Trần Dương này, cậu cũng đã có vợ vậy sao lại còn quấy rầy cô giáo Ôn? Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, tôi không nghĩ cậu là người như vậy đó! ”
“Đúng vậy, tôi đề nghị là chúng ta hãy xin học viện đuổi học Trần Dương đi!”, lúc này Lâm Kiều Kiều ở bên cạnh hô lớn.
Một đề nghị ngu xuẩn như vậy mà cũng có người hùa theo cho được.
“Đúng, đuổi Trần Dương!”
“Bắt hắn biến khỏi đây”.
“Đuổi hắn…”
“Đủ rồi, các cậu im miệng hết lại cho tôi!”, Lý Thiên Bá nổi giận đập bàn thật mạnh, vẻ mặt hung dữ nhìn những kẻ khác nói: “Đủ chưa? Trần Dương đào mồ đào mả nhà các cậu hay là giết người nhà các cậu à? Nãy giờ là tôi nhịn lắm rồi đấy? Còn còn nói lung tung thêm nữa thì cẩn thận cái mạng cho tôi”.
Lý Thiên Bá đằng đằng sát khí nhìn bọn họ, ai nấy đều bị dọa cho im re.
Thấy vậy, Lý Thiên Bá cười khểnh, nói với Trần Dương: “Tiểu Dương, cái lũ bỏ đi này cậu không cần phân bua với tụi nó, đứa nào làm càn thì xử hết! Đúng là cái lũ ỷ đông hiếp yếu, chả ra cái thể thống gì!”
Đám người Đồng Quân tức giận lắm mà không dám nói gì, tên Lý Thiên Bá này mở mồm ra là giết chóc này nọ như thằng điên.
Ôn Nhu buồn bã ôm đầu nói: “Thôi, không nói nữa, giờ chúng ta bắt đầu bài học”.
Cô ấy cũng đau hết cả đầu, chuyện này không biết là còn đi đến đâu nữa.
Giờ ai nấy đều hùa theo rồi, trong cuộc thi hôm qua là do cô ấy không nghe lời khuyên của Trần Dương khăng khăng làm theo ý mình nên mới thất bại, Trần Dương đâu có lỗi gì ngược lại còn có công mới đúng.
Nhưng chuyện cô không ngờ được là Thanh Uyển sư thái lại bêu xấu cô ấy và Trần Dương trước mặt mọi người, có nghĩ hàng trăm hàng vạn lần cũng không nghĩ ra được.
Lúc này trong lòng Ôn Nhu đang rối như tơ vò thì nghe thấy tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đeo kính râm đứng ở cửa: “Cho hỏi, Trần Dương học lớp này phải không?”
Lúc này ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Dương.
Trần Dương nhíu mày, người đàn ông này là ai, anh đâu có quen!
Chương 223: Kim Lân Hội
"Tôi chính là Trần Dương, anh tìm tôi có việc gì?", Trần Dương đứng lên nhìn người đàn ông nói.
Lúc này, người đàn ông tháo kính râm bước vào, tay cầm một chiếc hộp, mỉm cười nói với Trần Dương: "Chào Trần tiên sinh, tôi là thầy chế thuốc của hiệp hội y học cổ. Tôi tên Lã Tiên, đến để tặng cậu huy chương thầy chế thuốc".
Cái gì?
Huy chương thầy chế thuốc?
Ôn Nhu nhíu mày tỏ vẻ mặt khó hiểu. Có chuyện gì vậy, sao hiệp hội y học cổ lại trao huy chương thầy chế thuốc cho Trần Dươn g?
Lúc này, các học sinh trong lớp cũng ngây người.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tại sao hiệp hội thầy chế thuốc lại trao huy chương cho Trần Dương?
Anh ấy chỉ là học trò của một thầy chế thuốc, dựa vào đâu mà được nhận huy chương thầy chế thuốc?
Trần Dương cũng khó hiểu, huy chương thầy chế thuốc?
Đó là cái gì vậy?
Thấy Trần Dương hình như không hiểu, anh ta khẽ cười giải thích: "Đây là bằng chứng cậu gia nhập hiệp hội cổ y, có huy chương thầy chế thuốc này, cậu chính là hội viên của hiệp hội cổ y".
Cái gì? Hội viên của hiệp hội cổ y?
Ôn Nhu rùng mình, nhìn Trần Dương với vẻ không dám tin. Anh... gia nhập hiệp hội y học cổ lúc nào vậy?
Thực ra cô ấy cũng là hội viên của hiệp hội y học cổ, hơn nữa còn có huy chương thầy chế thuốc cấp 4.
Nghe thấy lời Lã Tiên, Trần Dương cau mày, chẳng phải anh đã nói với Tần Uyển Đồng là có thời gian sẽ đến trụ sở chính của hiệp hội y học cổ làm thủ tục đăng ký sao? Sao lại cử người đem đến tận nơi thế này?
Dường như hiểu được sự nghi ngờ của Trần Dương, Lã Tiên nói: "Chuyện là thế này, hội trưởng Tần thời gian này ra ngoài công tác, sợ cậu đến không tìm được cô ấy, nên bảo tôi mang đến cho cậu".
Dứt lời, anh ta đưa chiếc hộp trong tay cho Trần Dương: "Xin cậu hãy nhận lấy".
Trần Dương nhận chiếc hộp, mở ra xem, bên trong là một chiếc huy chương màu vàng có ký hiệu của hiệp hội y học cổ, dưới ký hiệu còn viết một chữ "thất" phồn thể.
Cái gì?
Đây là huy chương vàng cấp 7!
Trong lòng Ôn Nhu vô cùng bối rối, hiệp hội y học cổ tặng Trần Dương cấp bậc là thầy chế thuốc cấp 7?
Mọi người đều biết võ đạo có cảnh giới, thầy chế thuốc cũng có phân chia cảnh giới.
Cấp 1 đến cấp 3 là thầy chế thuốc sơ cấp, cấp 4 đến cấp 6 là thầy chế thuốc trung cấp, cấp 7 đến cấp 9 là thầy chế thuốc cao cấp.
Phẩm cấp càng cao cho thấy cảnh giới của thầy chế thuốc càng cao, phương thuốc luyện được cũng có đẳng cấp khác biệt.
Lúc này, Ôn Nhu kinh ngạc không nói nên lời, lẽ nào Trần Dương là thầy chế thuốc cao cấp?
Sao có thể được? Hôm kia Tẩy Tủy Thang anh ấy chế chẳng phải thất bại sao?
Lẽ nào...
Còn có bí mật gì ẩn giấu?
Sau khi nghĩ đến khả năng này, trong lòng Ôn Nhu lập tức nổi sóng.
Trần Dương nhận huy chương xong, Lã Tiên lại móc trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ bằng hộp diêm đưa cho anh: "Đây là quà hội trưởng Tần tặng cậu, cậu có thể tặng lại cho cô giáo cậu".
Dứt lời anh ta nhìn Trần Dương một cái rất lâu, nói một câu vu vơ như vậy xong anh ta rời đi.
Mọi người trong lớp nghe mà rối tinh rối mù, chỉ có Trần Dương hiểu ý câu này mỉm cười.
Anh hét về phía Lã Tiên: "Gửi lời cảm ơn của tôi đến hội trưởng Tần nhé, Trần Dương tôi sẽ nhớ ơn huệ này".
Ôn Nhu đứng trên bục giảng, cơ thể khẽ run.
Dường như cô ấy đã đoán được điều gì đó, nhìn Trần Dương với ánh mắt không thể tin được.
Phòng học lúc này cũng vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngây ra.
Rốt cuộc chuyện là sao vậy?
Hội trưởng hiệp hội y học cổ đích thân cử người đến tặng huy chương cho Trần Dương?
Anh/ Hắn là một thằng ở rể, có tài đức gì mà được đãi ngộ như vậy?
Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều nhìn Trần Dương với vẻ khó tin.
Chỉ có Lý Thiên Bá vẻ mặt hưng phấn nhìn anh, thằng nhãi này giỏi đấy.
Cùng lúc đó, Ôn Nhu bước đến trước mặt Trần Dương, cắn môi nói: "Trần Dương, lẽ nào hôm kia cậu..."
Kết quả Ôn Nhu chưa nói hết lời, Trần Dương đã lên tiếng: "Cô, em tặng cô cái này".
Nói xong, anh nhét chiếc hộp nhỏ vào tay Ôn Nhu, sau đó nháy mắt với cô ấy, rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Ôn Nhu ngây người nhận lấy chiếc hộp, có cảm giác như đang nằm mơ.
Câu vừa rồi của Lã Tiên rõ ràng là nói với cô ấy, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa đây là món quà hội trưởng Tần tặng cho mình.
Ôn Nhu cảm giác như đang mơ.
Hiện giờ trong lòng cô ấy vẫn còn chút nghi ngờ, đợi khi nào rảnh hỏi thẳng Trần Dương vậy.
Nghĩ đến đây, cô ấy cất chiếc hộp đi, xoay người trở về bục giảng bài.
Trải qua chuyện vừa rồi, tâm trạng cô ấy có vẻ tốt lên rất nhiều, sự u uất giữa đôi lông mày cũng biến mất.
Đáng tiếc mấy học sinh bên dưới chẳng mấy ai nghiêm túc nghe giảng, ai cũng lén lút bàn luận chuyện vừa xảy ra.
Chỉ có Tư Mã Yến Như nhìn Trần Dương với vẻ suy tư.
Hôm qua cô ấy bận nên không đến xem cuộc thi thầy chế thuốc được.
Nhưng hôm nay trước khi đến trường, cô ấy cũng nghe nói rất nhiều chuyện về cuộc thi.
Trong đó chủ đề hot nhất chính là chuyện Trần Dương giúp Ôn Nhu chế thuốc thất bại.
Vừa rồi mọi người chê bôi Trần Dương, cô ấy có chút không tin, bởi vì sau vụ "trộm điện thoại" lần trước, cô ấy có ấn tượng rất tốt với Trần Dương.
Anh ấy hẳn không phải loại người vì nổi trội mà phải cố giả bộ.
Sau đó Lã Tiên của hiệp hội nhà chế thuốc đến tặng huy chương cho Trần Dương thì cô ấy hơi hiểu ra, cuộc thi nhà chế thuốc hôm trước e là có ẩn tình.
Nghĩ đến đây, Tư Mã Yến Như quay đầu hỏi khẽ: "Trần Dương, mai anh có rảnh không?"
Trần Dương nghĩ một lúc rồi đáp: "Có”.
“Vậy được, tám giờ tối mai, tôi mời anh đến nhà tôi dự tiệc", Tư Mã Yến Như nói.
"Ừ", Trần Dương đáp: "Cũng được".
Hai lần liên tiếp thất hẹn với người ta, nếu từ chối nữa thì cũng không hay.
"Ừ".
Tư Mã Yến Như gật đầu, sau đó quay người đi, bắt đầu tập trung nghe Ôn Nhu giảng bài.
Lý Thiên Bá ở bên cạnh ngưỡng mộ quá chừng, được đấy người anh em, Tư Mã đại tiểu thư mời hẳn Trần Dương đến nhà cô ấy dự tiệc cơ đấy.
Cả thành phố Tây Xuyên này trừ Trần Dương ra, chắc không còn người nào được đối xử như vậy đâu.
Thầm nghĩ vậy, Lý Thiên Bá nói với Tư Mã Yến Như: "Này, Tư Mã Yến Như, ngày mai tôi có thể đi cùng Tiểu Dương không?"
Tư Mã Yến Như không thèm quay lại, lên tiếng từ chối: "Không được".
Mẹ kiếp, sao vô tình quá vậy?
Lý Thiên Bá gục đầu ủ rũ, anh ấy bị từ chối rồi...
Tám giờ tối.
Trần Dương đến câu lạc bộ Thiên Sơn, lúc này tất cả các đệ tử của Thần Long Giáo đều đã có mặt đông đủ.
Trần Dương ngồi ở ghế chủ tọa, Khuê Tử ngồi cạnh một bên, sáu chấp sự ở dưới đang ngồi chỉnh tề.
Khác với lần trước là lần này trên người ai cũng ít nhiều mang mấy vết thương. Ngay cả Khuê Tử cũng có hai vết sẹo mới trên mặt, khiến anh ta thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Điều khiến Trần Dương thương buồn là lần này tiêu diệt nhà họ Thẩm, Thần Long Giáo tổn thất khoảng hơn ba mươi đệ tử.
Đọc báo cáo Khuê Tử đưa, Trần Dương đau buồn nói: "Những người thiệt mạng mỗi người được năm triệu tiền an ủi, tìm được người nhà họ phải đưa đến tận tay không thiếu một xu. Người nào có bố mẹ, Thần Long Giáo sẽ phụng dưỡng và mai táng khi chết, nếu có con thì chúng ta nuôi lớn nên người. Trần Dương tôi tuyệt đối không để các anh em hy sinh vô ích".
Rồi anh lại nói tiếp: "Từ nay về sau, lấy đây làm quy định".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt quỳ trên mặt đất, hô lên đầy cảm kích: "Cảm ơn Hương chủ! Ơn nghĩa của Hương chủ, thuộc hạ suốt đời không quên".
Bọn họ gia nhập Thần Long Giáo vốn như đi trên lưỡi dao, bây giờ Trần Dương biến chế độ tiền an ủi này thành quy định, cho dù ngày nào đó họ có chết, thì người nhà cũng được đảm bảo, sao có thể không khiến họ cảm kích chứ?
"Mau đứng lên, mọi người mau đứng lên!", Trần Dương đỡ Khuê Tử ở dưới đất lên, sau đó nhìn mọi người nói: "Lần này tiêu diệt nhà họ Thẩm, mọi người đều vất vả, sau đây sẽ bắt đầu luận công ban thưởng".
Lần trước, Trần Dương đã nói hễ ai giết được người nhà họ Thẩm thì đều có thưởng.
"Triệu Tứ, giết hai người chi phụ nhà họ Thẩm, thưởng hai triệu".
"Lý Tam, giết ba người chi phụ nhà họ Thẩm, thưởng ba triệu..."
"Thưởng năm triệu... mười triệu..."
Mỗi đệ tử được Trần Dương gọi tên đều khó nén nỗi vui mừng tràn ngập khuôn mặt, giờ khắc này bọn họ đã hoàn toàn trung thành đến chết với anh.
Trong đó có một đệ tử, trong lúc tiêu diệt nhà họ Thẩm giết được Thẩm Thiên Hạ, Trần Dương tuyên bố thẳng anh ta được thưởng một trăm triệu.
Điều khiến mọi người vui mừng hơn cả là mỗi khi tên ai được đọc lên, Trần Dương sẽ bảo kế toán chuyển tiền luôn. Khi một trăm triệu được chuyển xong, tất cả mọi người vô cùng kích động.
Đương nhiên số tiền này là Trần Dương tự bỏ tiền túi, ba tỷ tiền mặt cướp được từ nhà họ Thẩm Trần Dương không động đến, anh còn có dự định khác với số tiền đó.
Một tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi người đã nhận được tiền thưởng, ai nấy sắc mặt hồng hào như uống rượu say.
Trong ánh mắt họ nhìn Trần Dương đều toả ra sự cuồng nhiệt, đến Khuê Tử cũng không ngoại lệ.
Anh ta lăn lộn trong Thần Long Giáo lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người đứng đầu suy nghĩ cho thủ hạ như Trần Dương. Các Hương chủ trước của Thần Long Giáo đều chỉ chăm chăm ôm hết tiền vào người, không chia cho họ dù chỉ một phần nhỏ nhoi.
Nhưng Trần Dương thì khác, nói được làm được, tiền bạc nói cho là cho, tuyệt đối không khất lần khất lượt.
Anh ta cảm thấy đi theo hương chủ như vậy, chắc chắn có thể làm nên chuyện.
Nghĩ đến đây, Khuê Tử đứng dậy, chắp hai tay lại, quỳ một gối nói với Trần Dương: "Hương chủ, lần này tiêu diệt nhà họ Thẩm, chúng ta cướp được trong hầm nhà họ Thẩm ba tỷ tiền mặt, còn có một số tranh chữ cổ, nếu đổi sang tiền mặt cũng được khoảng hai tỷ. Ngoài ra còn có mấy nghìn cửa hàng và ba toà nhà văn phòng thương mại, trong đó bao gồm cà phê internet, quán karaoke, câu lạc bộ, sòng bạc, trị giá khoảng năm mươi tỷ.
Chà!
Nghe đến đây, tất cả mọi người không giấu nổi sự kinh ngạc, giàu quá đi mất.
Đến Trần Dương cũng phải ngạc nhiên.
Anh vốn tưởng tài sản nhà họ Thẩm cùng lắm chỉ một hai chục tỷ, không ngờ còn vượt xa dự liệu của anh.
"Xin hương chủ định đoạt", Khuê Tử nói.
Trần Dương trầm ngâm một lúc, trong đầu anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Thế này đi, các bất động sản chúng ta cho thuê để thu tiền, các địa điểm vi phạm pháp luật đóng cửa toàn bộ, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ làm ăn chân chính. Nhưng tôi nói trước, nếu ai chèn ép người dân, làm ăn dối trá phạm pháp mà để tôi biết được, tôi sẽ không tha cho người đó đâu".
Nghe thấy lời Trần Dương, ai nấy đều gật đầu.
Bây giờ mọi người đều đã có tiền, không cần phải đánh giết nữa.
Có thể quang minh chính đại tắm ánh nắng mặt trời, còn ai muốn trốn ở nơi tối tăm nữa?
"Vâng, xin tuân lệnh Hương chủ".
"Ừ", Trần Dương gật đầu nói: "Để đảm bảo tài chính rõ ràng, tôi quyết định thành lập một công ty, tên Kim Lân Hội. Tôi sẽ giữ chức hội trưởng, Trương Khuê giữ chức phó hội trưởng, sáu vị chấp sự giữ chức quản lý, sau này tôi sẽ lấy 50% lợi nhuận hàng năm của công ty để chia cho mọi người".
Chương 224: Vân Yên Điệp Chướng Đồ
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian này, Trần Dương cảm thấy anh cần phải phát triển thế lực của riêng mình.
Sau trận chiến này, có thể nói hầu hết mọi người trong Thần Long Giáo đều sẽ trung thành đến chết với anh.
Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, bọn họ cũng sẽ xông lên không chút do dự.
Sau khi giao phó xong mọi chuyện của Kim Lân Hội, anh trở về nhà đã là mười hai giờ đêm.
Lúc này Tô Diệu đã ngủ, Trần Dương không làm phiền cô mà đến phòng ngủ.
Kết quả, vừa nằm xuống thì điện thoại anh vang lên.
Trần Dương lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Từ Tiểu Nhu gửi đến: "Trần Dương, anh ngủ chưa?"
Tính ra Trần Dương cũng đã nửa tháng không gặp cô ấy, cũng không biết dạo này cô ấy thế nào.
"Vừa đặt lưng xuống, sao vậy?", Trần Dương trả lời.
Bên kia, Từ Tiểu Nhu trốn trong chăn, đỏ mặt gửi tin nhắn cho Trần Dương: "Anh... mai có rảnh không? Có thể đến Trân Bảo Các một chuyến không? Tôi có việc cần anh giúp".
Lại có bảo vật gì cần giám định sao?
Trần Dương nghĩ một lát rồi trả lời: "Được, sáng mai tan học tôi đến tìm cô".
"Ừm, được".
Tắt điện thoại, Từ Tiểu Nhu vùi mặt vào chăn, nói thật, cô ấy nhớ Trần Dương rồi...
Buổi sáng hôm sau, sau khi tan học, Trần Dương đến Trân Bảo Các đúng giờ.
Vừa vào cửa, Từ Tiểu Nhu đã tiến lên đón, vẻ mặt hân hoan nhìn Trần Dương: "Trần Dương, anh đến rồi".
Nửa tháng không gặp, Từ Tiểu Nhu càng xinh đẹp hơn, hơn nữa nhìn lớp trang điểm là biết cô đã dành nhiều thời gian tô vẽ.
Anh vừa định lên tiếng, một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng ở bên cạnh Từ Tiểu Nhu bước đến, chìa tay ra: "Chào cậu, cậu chính là chuyên gia giám định mà Nhu Nhu nói sao?"
Trần Dương cau mày, bắt tay với anh ta, nhìn về phía Từ Tiểu Nhu: "Đây là?"
Từ Tiểu Nhu chỉ vào người đàn ông bên cạnh, giới thiệu với Trần Dương: "Trần Dương, anh ấy tên Diệp Thiên Khôn, cũng là một chuyên gia giám định".
Thực ra đây là đối tượng mà bố cô ấy giới thiệu, nhưng trái tim cô ấy đã bị Trần Dương chiếm mất từ lâu, sao còn chứa được người khác?
Cô ấy vốn đã từ chối, nhưng tên Diệp Thiên Khôn này vẫn mặt dày tìm đến tận nơi.
Nghe bố cô ấy nói, tên Diệp Thiên Khôn này là học trò của bậc thầy giám định đồ cổ hàng đầu thành phố Đông Nam Trương Nhất Qua, chân truyền rất sâu, tay nghề giám định đồ cổ cực kỳ cao.
Nghe nói anh ta đã giành được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp do nhà nước cấp, cả nước có không quá hai mươi người sở hữu chứng chỉ này, đủ thấy trình độ giám định của anh ta lão luyện đến đâu.
Diệp Thiên Khôn này giỏi thì có giỏi đấy, nhưng không thích vẫn là không thích, ở bên cạnh anh ta cứ có cảm giác ngượng gạo thế nào ấy, cô ấy thật sự không thích như vậy
Nhưng Từ Kiến Quốc lại không nghĩ vậy, ông ta và Triệu Nhất Qua là bạn thân, vô cùng tán thưởng Diệp Thiên Khôn.
Con gái ông ta thích Trần Dương chẳng phải là vì anh có chút năng lực giám định đồ cổ sao?
Diệp Thiên Khôn tuổi còn trẻ đã nhận được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp, tiền đồ rộng mở!
Trần Dương chỉ có xuất thân hèn kém, e là đến chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ sơ cấp cũng không có, làm sao so được với Diệp Thiên Khôn?
Vì vậy ông ta không cần nghĩ ngợi đã bảo Diệp Thiên Khôn đến Trân Bảo Các tìm Từ Tiểu Nhu.
"Tiểu Nhu, hôm nay cô gọi tôi đến là có bảo bối gì cần giám định sao?", Trần Dương lên tiếng.
Nghe thấy Trần Dương gọi mình như vậy, trong lòng Từ Tiểu Nhu vui mừng, đây là lần đầu Trần Dương gọi cô ấy thân mật như vậy.
"Nhu Nhu, giám định đồ cổ em gọi anh là được rồi, sao phải làm phiền Trần Dương chứ?", lúc nói câu này Diệp Thiên Khôn nhìn Trần Dương một cái: "Thế này đi, em lấy bảo bối ra đây, anh giám định cho em xong thì chúng ta đi hẹn hò, được không?"
"Diệp Thiên Khôn, tôi đồng ý đi hẹn hò với anh lúc nào..."
Từ Tiểu Nhu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Khôn đã cười nói: "Ngại rồi à? Chú Từ nói rồi, sau này sẽ giao em cho anh..."
Lúc nói câu này, anh ta nhìn Trần Dương.
Trần Dương cau mày, không nói gì.
"Trần Dương, anh đừng hiểu lầm, tôi với anh ta thực sự không có gì..." Từ Tiểu Nhu sốt ruột, vội vàng giải thích với Trần Dương.
"Không sao, lấy bảo bối ra giám định đi", Trần Dương nói.
"Vậy... được thôi!", Từ Tiểu Nhu gật đầu, sau đó bảo Dương Quân gọi điện cho chủ sở hữu.
Khoảng bốn mươi phút sau, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước vào.
Sau lưng ông ta còn có hai thanh niên đi cùng, nhìn tướng mạo của bọn họ, đây hẳn là ba bố con.
Người đàn ông trung niên còn ôm một cuộn tranh trong lòng.
"Triệu tiên sinh, đây là chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu của cửa hàng chúng tôi thầy Trần, ông có thể lấy tranh ra rồi", Dương Quân ở bên cạnh giới thiệu với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên họ Triệu thấy Trần Dương còn trẻ như vậy, lại mặc đồ vỉa hè, lập tức cau mày lại.
"Có nhầm không vậy? Anh ta mà là chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu?", lúc này, một thanh niên phía sau người đàn ông trung niên họ Triệu chỉ Trần Dương, nói với vẻ mặt không dám tin.
Cái vẻ nghèo xác xơ này mà cũng biết giám định?
Chắc không làm bẩn tranh của anh ta đấy chứ?
"Này, các người cũng lừa đảo quá đấy", một thanh niên khác nói: "Có thể đổi người cao tay hơn chút không?"
"Việc này...", Dương Quân ngây ra, theo bản năng nhìn sang Từ Tiểu Nhu.
"Tiên sinh, ông yên tâm, kỹ thuật giám định của anh ấy chắc chắn là..."
"Để tôi!"
Từ Tiểu Nhu còn chưa nói xong, Diệp Thiên Khôn ở bên cạnh đã bước lên, đưa chứng chỉ chuyên gia giám định cao cấp của mình cho người đàn ông trung niên họ Triệu: "Tôi là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp quốc gia, đây là chứng chỉ của tôi, nếu không tin ông có thể tra".
Chà!
Anh ta vừa dứt lời, các khách hàng đang lựa chọn đồ cổ trong Trân Bảo Các đều đổ dồn ánh mắt lại.
Thật hay giả vậy? Trẻ thế này đã là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp sao?
Nghe thấy mọi người xung quanh tán tụng, Diệp Thiên Khôn cực kỳ đắc ý.
Người đàn ông trung niên họ Triệu cầm chứng chỉ nhìn một cái, bàn bạc với hai con trai, gật đầu: "Được, chỉ có chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp như cậu mới có tư cách giám định bảo vật của tôi".
Dứt lời ông ta đưa cuộn tranh trong tay cho Diệp Thiên Khôn.
Diệp Thiên Khôn đeo găng tay trắng, cẩn thận mở cuộn tranh ra.
Vừa mở ra, một luồng hơi thở lịch sử ập vào mặt, đập vào mắt là hàng chữ: Tống Huy Tông Vân Yên Điệp Chướng Đồ chân tích.
Bên trên còn rải rác mấy con dấu sưu tầm cần có: thần phẩm, bảo vật của Thái Thượng Hoàng đế, giám định đồ cổ, Ngũ Phúc Ngũ Đại Đường Cổ Hi Thiên Tử Bảo, bảo vật Càn Long ngự lãm, cổ hi thiên tử, thiên hạ nhất nhân ngự bút...
Nhìn cả bức tranh nét mực thấm đẫm, lột tả cảnh tượng kỳ diệu của trời đất núi non trong làn mưa.
Chà!
Khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh này, Diệp Thiên Khôn kinh ngạc nói: "Vân Yên Điệp Chướng Đồ của Tống Huy Tông, đây... đây là bút tích thật đó".
Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người trong Trân Bảo Các đều xúm lại, trong đám người không biết ai đứng ở cửa kêu lên một câu: "Mau đến xem đi, ở đây có bút tích thật của Tống Huy Tông này, mau đến xem đi..."
Vừa dứt lời, các ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ bên cạnh lao luôn sang.
Còn có không ít người yêu thích đồ cổ chen vào, bọn bọ cũng muốn chiêm ngưỡng bút tích thật của Tống Huy Tông.
Ai cũng biết Tống Huy Tông Triệu Cát là vị Hoàng đế mất nước nổi tiếng, nhân vật chính của mối nhục Tĩnh Khang. Thời gian trị vì ông ta tham lam hưởng lạc, tiếng xấu về việc cống nạp "Hoa Thạch Cương" là do ông ta mà ra.
Tống Huy Tông tuy trị quốc không ra gì, nhưng "Sấu Kim Thể" do ông ta sáng tạo vẫn được dùng đến ngày nay. Đặc biệt ông ta rất thích hội hoạ, là một hoàng đế “giỏi về nghệ thuật” hiếm hoi.
"Vân Yên Điệp Chướng Đồ"!
Nếu đây thực sự là của Tống Huy Tông thì trời ơi, đây chính là tác phẩm hội hoạ cao quý cấp quốc gia.
Trần Dương chớp mắt một cái, khẽ cau mày.
Lúc này ánh mắt những người vây quanh cũng vô cùng kích động.
Bức tranh này chắc chắn là thật! Vân Yên Điệp Chướng Đồ, đây đúng là một bảo bối!
Không ngờ tám chín trăm năm rồi mà bức tranh này vẫn được giữ gìn tốt đến vậy.
Ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ bên cạnh vươn cổ ra, ai nấy đều vô cùng thèm muốn.
Nhưng quy định của ngành đồ cổ là khi người khác giám định, người ngoài không được nhúng tay vào.
Nhất là đang trong địa bàn nhà họ Từ, bức tranh này chắc chắn sẽ bị nhà họ Từ mua đứt.
Nghĩ đến đây, ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ không nhịn được thở dài, đúng là ngưỡng mộ nhà họ Từ, sao lúc nào cũng có đồ tốt đưa đến tận cửa?
Lúc này, Diệp Thiên Khôn mỉm cười, nói với Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, em xem bút mực trên bức tranh này, nét bút sắc bén, mạnh mẽ quyết đoán, chắc chắn là bút tích thật của Tống Huy Tông Triệu Cát, cũng chỉ có người sáng tạo ra "Sấu Kim Thể" như ông ấy mới có thể viết ra những chữ có thần thái như thế này".
Nghe Diệp Thiên Khôn nói vậy, Từ Tiểu Nhu không nói gì, mà nhìn về phía Trần Dương.
Nhưng lúc này Trần Dương không nói gì, mà đang quan sát tỉ mỉ bức tranh này.
"Đúng vậy, mắt nhìn quả là tốt, đây chính xác là bút tích thật của Tống Huy Tông", người đàn ông họ Triệu tự tin mỉm cười: "Đây là tổ tiên tôi truyền lại, tổ tiên nhà tôi là hoàng tộc, bức tranh này là Hoàng đế lúc đó thưởng cho tổ tiên tôi".
Chà!
Người đàn ông trung niên họ Triệu vừa dứt lời, xung quanh lập tức xôn xao, hoá ra tổ tiên của người đàn ông xấu xí này là hoàng tộc.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Xem ra bức Vân Yên Điệp Chướng Đồ này là thật, không ít người móc điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh, gửi vào nhóm bạn bè khoe khoang.
Đây là bảo bối cấp quốc gia, bọn họ được tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của quốc bảo, đúng là quá kích động.
"Triệu tiên sinh, ông ra giá đi", đúng lúc này, Từ Tiểu Nhu mở miệng hỏi.
Người đàn ông họ Triệu và hai cậu con trai đưa mắt nhìn nhau, lập tức đáp: "Ít thôi, ba trăm triệu".
Cái gì?
Ba trăm triệu?
Nghe thấy câu này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc ngây ra, sao mà kinh khủng thế?
"Ba trăm triệu thì nhiều quá", Từ Tiểu Nhu cau mày nói.
"Nhu Nhu, bức tranh này Triệu tiên sinh ra giá ba trăm triệu, em thấy sao?"
Nói thật thì cái giá này thực sự không đắt.
Mười năm trước, buổi bán đấu giá Caltex đấu giá Tả Sinh Trân Cầm Đồ của Tống Huy Tông được hai mươi lăm triệu.
Điều này có nghĩa là gì?
Hai mươi lăm triệu của mười năm trước, thời buổi tỷ giá lạm phát, tình ra so với ba trăm triệu bây giờ thì đúng là không đắt.
Đặc biệt là bức Vân Yên Điệp Chướng Đồ này còn đáng giá hơn Tả Sinh Trân Cầm Đồ nhiều, ba trăm triệu tính kiểu gì cũng không lỗ.
Nếu đem đi bán đấu giá, ít nhất có thể tăng gấp đôi.
Qua tay đã có thể kiếm được ba trăm triệu, còn nhanh hơn in tiền, tại sao lại không lấy?
Thấy Từ Tiểu Nhu nhất thời không quyết định được, ông chủ mấy cửa hàng đồ cổ khác không nhịn được lên tiéng: "Từ tiểu thư, bức tranh này cô có lấy không? Nếu cô không lấy thì mấy người chúng tôi lấy đấy nhé".
Bọn họ đều là những tay lão luyện mấy chục năm trong ngành đồ cổ, đương nhiên nhìn một cái đã biết bức tranh này là thật.
Bảo bối cỡ này, cho dù chỉ có 1% khả năng, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
"Đúng đấy, Từ tiểu thư, cô cho câu trả lời chính xác đi".
Đối mặt với những câu hỏi dồn dập của mấy ông chủ cửa hàng đồ cổ, Từ Tiểu Nhu cũng cảm thấy áp lực. Nhưng ba trăm triệu thì nhiều quá, vốn lưu động hiện giờ trong gia tộc mới chỉ có bốn năm trăm triệu, cô vẫn chưa có khả năng quyết định lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Nhu lên tiếng: “Mọi người hãy đợi chút, tôi hỏi bố tôi đã!”
Dứt lời, cô ấy bước sang một bên, gọi điện cho bố mình là Từ Kiến Quốc.
Chương 225: Cháu đời thứ 20 của Tống Huy Tông
Điện thoại vừa được kết nối, Từ Kiến Quốc đã cười hỏi: “Con gái ngoan, con và Tiểu Diệp sao rồi”.
Từ Tiểu Nhu cũng hết cách, sao mà ông ta cứ mở miệng ra là lại hỏi chuyện này nhỉ.
Cô ấy cũng không buồn trả lời câu hỏi đó, chỉ nói với ông ta về chuyện bức tranh.
Nghe xong câu chuyện của con gái, Từ Kiến Quốc yên lặng một lát rồi hỏi: “Là do Tiểu Diệp giám định sao? Nếu như đúng là do cậu ấy nói như vậy thì xuống tiền thôi, học trò của Triệu Nhất Qua thì không thể nào nhìn sai được?”
Trong điện thoại Từ Kiến Quốc cười sảng khoái, ông ta vô vùng hài lòng với Diệp Thiên Khôn, không ngờ cậu ta vừa tới mà đã có thể giúp được nhà họ Từ vụ làm ăn lớn này, đúng là một cậu con rể lý tưởng.
Nghe vậy, Từ Tiểu Nhu cũng gật đầu.
Mặc dù cô ấy không thích Diệp Thiên Khôn, nhưng trong tay anh ta có chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp do nhà nước cấp, vậy nên xét về năng lực chắc không có gì để nghi ngờ.
Trong lúc mọi người đang chờ câu trả lời, người đàn ông trung niên họ Triệu lên tiếng: “Cô xong chưa vậy, còn muốn mua không, không thì để tôi bán cho người khác!”
Nghe thấy vậy Từ Tiểu Nhu vội vàng cúp máy, bước đến nói: “Từ đã, bức tranh này Chân Bảo Các chúng tôi mua!”
Uầy!
Nghe Từ Tiểu Nhu nói vậy, ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ quanh đó ai nấy đều thở dài, tiếc quá, miếng ngon đến miệng rồi mà còn để vụt mất.
“Chúc mừng cô Từ, lần này Trân Bảo Các lại kiếm được món lớn rồi”.
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Nhận được lời chúc mừng của bọn họ, Từ Tiểu Nhu cũng không giấu nổi vui mừng.
Nghĩ đoạn, cô quay sang nói với Diệp Thiên Khôn: “Cám ơn anh”.
Lúc này Diệp Thiên Khôn cảm thấy đắc ý vô cùng, anh ta khoát tay nói: “Chuyện nhỏ ý mà”.
“Dương Quân, chú chuyển tiền cho ông Triệu nhé”, Từ Tiểu Nhu quay sang nói với ông ta.
“Dạ vâng cô chủ”, sau khi nghe dặn dò Dương Quân gật đầu và định bụng chuyển tiền.
Tuy nhiên lúc này Trần Dương bỗng lên tiếng: “Từ từ đã đừng chuyển vội!”
Há!
Lúc này ai nấy đều nhìn về phía Trần Dương.
Cậu ta là ai?
Lẽ nào không thấy chuyên gia giám định cao cấp cũng đã nói đây là thật sao, định dở trò gì không biết?
Diệp Thiên Khôn đứng bên cạnh cũng tỏ rõ vẻ không vui.
Mẹ kiếp, thằng cha này bị bệnh hả? Hàng thật rành rành ra đó, lẽ nào hắn muốn nói là giả sao?
Nghĩ vậy, Diệp Thiên Khôn nói với Từ Tiểu Nhu: “Nhu Nhu, em chớ có nghe hắn”.
Từ Tiểu Nhu không nói gì, cô ấy kéo tay Trần Dương đi đến gần bức tranh, nói: “Trần Dương, anh nhìn thật kỹ bức tranh này xem”.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Thiên Khôn vô cùng khó chịu.
Mẹ kiếp, lại còn kéo tay hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Chẳng phải chú Từ đã nói tên này là chạn vương hay sao, sao Từ Tiểu Nhu lại tỏ ra thân thiết với hắn như vậy.
Trần Dương lắc đầu một cái, cười nói: “Không cần đâu, nãy giờ tôi đã xem kỹ rồi, bức tranh này không tệ, chữ viết cũng mang được thần thái của Triệu Cát, tuy nhiên để so với tranh thật của Triệu Cát thì còn kém xa”.
Cái gì?
Ý cậu ta bức tranh này là hàng giả sao?
Trong nháy mắt ai nấy đều ngây người nhìn Trần Dương.
Mặt người đàn ông họ Triệu cũng biến sắc, tức giận nói: “Này cậu, cậu chớ phán bừa? Đây chính là bảo vật Hoàng Đế ngự ban, được tổ tiên nhà tôi lưu truyền lại!”
Lúc này hai cậu con trai của người đàn ông họ Triệu kia nhìn Trần Dương với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, nói: “Anh nói rõ ràng ra xem nào, ý anh nói chúng tôi bán đồ giả sao? Đây là tội bôi nhọ danh dự người khác đấy”.
Nghe vậy đám người xung quanh rối rít gật đầu.
Đúng vậy, chính là tội bôi nhọ danh dự người khác.
Lúc này Diệp Thiên Khôn không thể im lặng được nữa, anh ta giận đùng đùng nói: “Trần Dương, thầy của tôi chính là Triệu Nhất Qua, hội trưởng hiệp hội giám định đồ cổ thành phố Đông Nam, đồ thật rành rành ra như vậy, lẽ nào tôi lại nhầm được sao?”
Xì xào!
Diệp Thiên Khôn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang phía anh ta.
Cái gì?
Cậu thanh niên này chính là học trò của Triệu Nhất Qua bậc thầy giám định đồ cổ sao?
Thầy Triệu Nhất Qua, không chỉ là hội trưởng hiệp hội giám định đồ cổ thành phố Đông Nam, hơn nữa ông ta còn là bậc thầy giám định nổi tiếng trong nước, ông ta chính là cây đa cây đề trong giới đồ cổ!
Bảo sao cậu ta mới trẻ như vậy mà đã nhận được chứng chỉ chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp của quốc gia, đúng là thầy nào trò nấy.
Học trò của thầy Triệu lẽ nào còn có thể nhìn sai được?
Không còn nghi ngờ gì nữa, bức tranh “Vân Yên Điệp Chướng Đồ” này nhất định là thật!
Lúc này Trần Dương và Diệp Thiên Khôn ai cũng cho mình là đúng, Từ Tiểu Nhu cũng thấy căng thẳng: “Trần Dương, bức tranh này là giả sao?”
Trần Dương cười, chậm rãi nói: “Tôi nói bức tranh này là giả bao giờ?”
Vừa dứt lời, ai nấy đều tỏ ra sửng sốt.
Chưa từng nói bức tranh này là giả? Vậy ý cậu ta là nãy giờ cậu ta nói đùa à?
Lẽ nào cậu ta mang mọi người ra làm trò đùa?
“Sao? Ý cậu nói bức tranh này không phải là giả, mà là được bắt chước lại sao?”
Diệp Thiên Khôn có vẻ đã hiểu ra, tên nhãi này đang đứng đây phét lác.
Ba bố con nhà họ Triệu kia tức giận vô cùng, đây là vật báu gia truyền nhà từ đời tổ tiên nhà họ, nếu không phải vì hai cậu con trai đã lớn muốn cưới vợ, thì ông ta cũng không đem ra bán đâu!
“Này cậu, cậu nói bức tranh này là bắt chước, vậy thì cần có chứng cứ, nếu không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt cậu lại”.
“Đúng vậy, phải có bằng chứng cụ thể chứ”.
Thấy nhiều người xung quanh lên tiếng mắng Trần Dương, Diệp Thiên Khôn cười nói: “Trần Dương, tôi thân là chuyên gia giám định đồ cổ cao cấp được nhà nước công nhận, tôi dám chịu trách nhiệm về lời nói của mình, cậu dám không?”
“Sao không dám?”, Trần Dương cũng cười lạnh, anh chờ đó!
Vừa nói Trần Dương vừa cầm một cốc nước lạnh đến tạt thẳng vào bức tranh.
Trời ạ, thằng cha này điên rồi?
Ai lại đi tạt thẳng nước vào bức tranh thế cơ chứ, lẽ nào cậu ta không hiểu nếu bức tranh bị ướt, mực sẽ dễ bị nhòe hay sao?
Mặt ba cha con nhà họ Triệu kia lập tức biến sắc, bọn họ muốn lao đến ngăn lại nhưng không kịp.
Phía góc phải của bức tranh đã bị ướt.
Tất cả mọi người đều không tin nổi nhìn Trần Dương, thằng cha này sao dám…sao cậu ta dám đối xử với vật báu quốc gia như vậy.
Trần Dương cười một tiếng, chỉ vào chỗ đã bị ngấm nước: “Mọi người xem đi, có phải nổi lên mấy chữ nhỏ không?”
Vừa nói Trần Dương vừa lùi lại, rồi không ít người xúm đến, bọn họ nhìn xong đều ngẩn người ra.
Trời ơi!
Đúng là có mấy chữ nhỏ thật.
“Tuyên Hòa Họa Viện. Tuyên Hòa Duệ Lãm”, Diệp Thiên Khôn đọc từng chữ một.
Trần Dương hít thật sâu rồi tiếp: “Cả đời vừa Tống Huy Tông để lại rất nhiều tác phẩm, chỉ trong “Tuyên Hòa Duệ Lãm” thôi cũng đã có hàng nghìn cuốn, còn có tổng cộng hơn 15.000 bức tranh, thêm nguồn tại liệu ghi chép khác, thì con số còn lớn hơn nhiều, tương đương với số tác phẩm của mười mấy nhà họa sỹ vẽ cả đời. Thực ra thì có rất nhiều tác phẩm của ông là được người trong viện tranh Tuyên Hòa thay ông vẽ, ngay cả vào thời đó thì tác phẩm của vua Tống Huy Tông thật hay không đã khó phân định được”.
Nói đến đây, Trần Dương chỉ vào tám chữ này nói: “Tám chữ nhỏ này đủ để chứng minh bức tranh này không phải đồ thật”.
Trần Dương vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều yên lặng.
Từ Tiểu Nhu nhìn Trần Dương với ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thương.
Cô ấy biết là Trần Dương nhất định không thể sai được…
Diệp Thiên Khôn siết chặt nắm đấm, muốn phản bác lại, nhưng anh ta không biết phải ra tay như nào.
Lẽ nào đường đường là học sinh của bậc thầy giám định đồ cổ mà lại thua một thằng chạn vương hay sao?
Nghĩ vậy, Diệp Thiên Khôn đi đến trước mặt Trần Dương, lạnh lùng nói: “Không đúng, tôi vẫn cảm thấy bức tranh này là thật, giờ tôi sẽ nhờ đến thầy của tôi”.
Thật ra Triệu Nhất Qua chính là cháu đời thứ 20 của Tống Huy Tông, nếu như muốn nhắc đến ai tinh thông đổ cổ đời Nam Bắc Tống nhất thì đó chính là Triệu Nhất Qua.
Nói đoạn, anh ta lấy điện thoại ra gọi video call cho Triệu Nhất Qua.
Rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy, một người đàn ông mặc bộ đồ Mao, đôi mắt sáng quoắc xuất hiện trong điện thoại.
Trời!
Đúng là bậc thầy giám định Triệu Nhất Qua đây rồi!
Xung quanh không ít người đều kinh ngạc hô lên thành tiếng.
“Thiên Khôn, tìm thầy có chuyện gì vậy? ”
Diệp Thiên Khôn nhanh chóng quay bức họa cho Triệu Nhất Qua xem: “Thưa thầy, ở đây có một bức tranh của vua Tống Huy Tông, con quay cho thầy xem ạ”.
Ồ?
Nghe thấy cái tên vua Tống Huy Tông, tinh thần Triệu Nhất Qua phấn chấn hẳn, khi nhìn thấy bức tranh ông ta kinh hãi hô lớn: “Vân Yên Điệp Chướng Đồ sao? Tuyệt, chính xác là Sâu Kim Thể, những nét mờ ảo tuyệt đỉnh , đây chính là bút tích thật của Tống Huy Tông”.
Thân là cháu đời thứ 20 của vua Tống Huy Tông, chả lẽ ông ta lại không nhận ra được bút tích của tổ tiên truyền lại.
Ông ta chỉ nhìn thôi mà đã có thể kết luận ngay thì đây tuyệt đối là hàng thật!
Nói xong ông ta liền hỏi: “Thiên Khôn, tranh này là của ai vậy?”
Diệp Thiên Khôn vội vã quay điện thoại về phía ba cha con nhà họ Triệu: “Chính là bọn họ thầy ạ, nghe họ nói thì đây là bảo vật được tổ tiên truyền lại. Đúng rồi, thật là trùng hợp, bọn họ cũng họ Triệu”.
Người đàn ông trung niên họ Triệu kia thấy Triệu Nhất Qua thì tiến lên nói: “Xin chào thầy Triệu, tôi tên Triệu Cổ Nguyên, là cháu đời thứ 20 của Ngụy Vương”.
“Hả? Là Cổ tự phái sao?”, Triệu Nhất Qua ngẩn người, ông ta là Thái tổ phái, đến đời ông ta thì là Nghi phái, vậy nên tên gốc là Triệu Nghi Qua, tuy nhiên sau khi ông ta bái sư học đạo thì thầy của ông ta lại lấy một chữ nhất, lúc này mới đổi tên thành Triệu Nhất Qua!
“Nói vậy chúng ta là họ hàng xa rồi!”, Triệu Nhất Qua không ngờ rằng nhờ việc giám định lần này ông ta có thể gặp được họ hàng.
Xì xào!
Lúc này ai nấy đều xôn xao.
Mẹ kiếp, thì ra ông bán tranh này cùng đời với thầy Triệu, cũng có thể coi là họ hàng xa.
Hơn nữa ngay cả thầy Triệu cũng đã nói là thật thì không lý nào giả được!
Thêm nữa Triệu Cổ Nguyên cũng đã nói bức tranh này của tổ tiên nhà họ là được vua Tống Huy Tông ban thưởng, chuyện này đến 8,9 phần là thật.
“Cậu kia, cậu đã nghe thấy chưa?”, Triệu Cổ Nguyên ngẩng đầu lên nói với Trần Dương: “Mau xin lỗi cho tôi!”
“Ông Triệu đừng nóng giận”, Từ Tiểu Nhu thấy vậy liền vội vàng bước đến nói: “Bức tranh này 300 triệu phải không, giờ chúng ta ký giấy, tôi sẽ chuyển tiền ngay…”
Cô ấy còn chưa dứt lời thì Trần Dương đã tiến đến trước mặt Triệu Cổ Nguyên, nói về phía đầu video bên kia: “Triệu Nhất Qua, ông nhìn xem tôi là ai, hay mắt ông mù rồi? Lẽ nào tám chữ Tuyên Hòa Họa Viện. Tuyên Hòa Duệ Lãm nhỏ quá nên không nhìn thấy sao? Tranh này chính là do viện tranh Tuyên Hòa vẽ phỏng lại”.
Diệp Thiên Khôn nổi giận, chỉ Trần Dương mắng: “Trần Dương cái thằng vô giáo dục này? Sao mày lại dám nói chuyện với thầy tao như vậy?”
Một thằng chạn vương vậy mà dám dở cái giọng đó ra với một cây đa cây đề trong giới đồ cổ hay sao, thật là quá đáng.
Những người có mặt ở đó đều lên tiếng chỉ trích Trần Dương.
“Mau xin lỗi thầy Triệu đi!”
“Mau xin lỗi…”
Lúc này Từ Tiểu Nhu cũng thấy lo lắng, cô ấy vội vàng đi đến chỗ Trần Dương: “Trần Dương, anh mau xin lỗi thầy Triệu đi!”
Vừa lúc đó, Triệu Nhất Qua đột nhiên hô lớn: “Sư huynh, sao sư huynh cũng ở đây?”
Cái gì?
Thầy Triệu…sao lại gọi hắn…là sư huynh?
Chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?
Bình luận facebook