• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (2 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Đội trưởng

Haiz, Tô Hải làm vậy là hủy hoại nhà họ Tô rồi!

Nói cho cùng cũng vì bà quá nuông chiều Tô Hải, anh ta chỉ nói một câu đã khiến bà đưa ra quyết định quan trọng như thế!

Lúc bà Tô tuyên bố sẽ đầu tư, Tô Trường Hà hưng phấn suýt thì nhảy dựng lên.

Cuối cùng, dưới sự hỗ trợ của trưởng bối quản lý tài vụ ở nhà họ Tô, bốn trăm triệu tài chính của gia tộc đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của ông.

. . .

Thành phố Tây Xuyên, chung cư Thiên Hải.

Từng chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa chung cư, mười mấy cảnh sát cầm súng vây quanh nhà của Ngụy Minh Đông.

Nhà Ngụy Minh Đông ở tầng một, vậy nên rất dễ hình thành vòng vây.

Người dẫn đội là một nữ cảnh sát mặc đồng phục bó sát, vóc người được chăm chút cực kỳ tỉ mỉ.

"Chị Lan, bước tiếp theo làm thế nào?" Một nhân viên cảnh sát đi qua, khẽ hỏi.

Lúc nãy, cục cảnh sát thành phố Tây Xuyên nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia phát ra chín tiếng động, lần lượt ba dài ba ngắn, rõ ràng chính là tín hiệu cầu cứu.

Lúc đó, nhân viên cảnh sát lập tức điều tra tin tức về chủ nhân của số điện thoại này.

Chủ số điện thoại này tên Tô Diệu, năm nay 24 tuổi, là chủ công ty Duy Diệu.

Vu Lan là đội trưởng đội hình sự ở tổng cục thành phố Tây Xuyên, vụ án này, cô phải đích thân dẫn đội.

"Nâng cao cảnh giác, thông báo cho mọi người xung quanh không nên vây xem, phòng ngừa trường hợp kẻ bắt cóc có vũ khí sẽ làm hại người dân vô tội." Vu Lan nói: "Đồng thời điều tra xem người tên Tô Diệu này còn người nhà không, nếu có thì mau chóng thông báo cho họ!"

"Yes, madam!" Nhân viên cảnh sát gật đầu, làm theo lời Vu Lan.

Trong phòng, Ngụy Minh Đông lấy điện thoại di động của mình ra.

Anh ta nghĩ kĩ rồi, lát nữa sẽ ghi lại toàn bộ quá trình, sau này nếu Tô Diệu và Đường Tĩnh dám không nghe lời sẽ lấy video ra uy hiếp.

Ai ngờ, vừa mở điện thoại lên, điện thoại của anh ta đã báo pin yếu, sau đó tắt nguồn.

Chết tiệt, sớm không hết, muộn không hết, lại hết pin đúng vào lúc này.

Ngụy Minh Đông mắng một tiếng xui xẻo, sau đó kiên nhẫn sạc điện thoại một lát.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một giọng nữ.

"Người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, mau thả con tin ra sẽ được xử lý khoan hồng."

Một câu nói khiến ba phần hồn của Ngụy Minh Đông bay mất hai.

Anh ta run rẩy đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, lông trên người dựng hết lên.

Bên ngoài, mười mấy cảnh sát đã bao vây chặt nhà của anh ta.

"Con mẹ nó, hai con tiện nhân này." Ngụy Minh Đông sợ hãi, hai chân mềm nhũn, anh ta nhìn qua liền phát hiện chiếc điện thoại di động Tô Diệu giấu sau lưng.

Đều tại anh ta sơ ý, không thu điện thoại di động của hai người.

Xong rồi, giờ nói gì cũng đã muộn, nếu anh ta bị bắt thì nhất định sẽ phải ngồi tù.

Anh ta còn trẻ thế này, anh ta không muốn ngồi tù!

Anh ta suy nghĩ một lát, quyết định đã làm thì làm cho xong.

Anh ta vào phòng bếp cầm dao gọt trái cây ra, đặt trên cổ Tô Diệu, quát: "Mẹ mày, con tiện nhân, dù ông có chết cũng phải kéo mày theo làm đệm lưng!"

Mắng xong, Ngụy Minh Đông hét lớn: "Người bên ngoài nghe cho kĩ đây, mấy người rời khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ ra tay đấy!"

Lúc này, một nhân viên cảnh sát chạy từ cửa sổ sau nhà Ngụy Minh Đông đến cạnh Vu Lan: "Chị Lan, tên bắt cóc có vẻ rất kích động, đã kề dao lên cổ con tin rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Vu Lan không nói gì, bắt đầu suy nghĩ. Khu chung cư này xanh hóa rất tốt, nhiều cây cối, như vậy sẽ tăng thêm độ khó cho tay súng bắn tỉa, chướng ngại vật sẽ gây khó khăn trong việc xác định vị trí của tên bắt cóc.

Thứ hai, mặc dù bây giờ là buổi tối, nhưng càng ngày càng có nhiều người chạy tới hóng chuyện. Bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm như thế, áp lực của cô rất lớn!

Lúc Vu Lan đang lo lắng, trong đám người đột nhiên truyền tới một giọng nói.

"Ngụy Minh Đông, anh thả hai người họ ra, tôi sẽ vào đó làm con tin."

Mọi người theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy một thanh niên chạy xe điện ra khỏi đám đông.

Tất cả mọi người đều ngây ra, thanh niên này đúng là to gan, dám đặt bản thân vào nguy hiểm.

"Anh đang làm loạn đấy!" Vu Lan nhìn thấy thanh niên này thì nhanh chóng hiểu ra, chắc hẳn thanh niên này chính là người nhà của con tin: "Anh là người nhà của con tin đúng không, giải cứu con tin là trách nhiệm của chúng tôi, anh. . ."

"Ngụy Minh Đông, anh có nghe thấy không?"

Trần Dương không nhìn Vu Lan, vẫn tiếp tục hét: "Anh là đàn ông đấy, bắt cóc hai người phụ nữ thì có gì tài giỏi?"

Trong phòng, Tô Diệu nghe thấy giọng nói quen thuộc thì mũi bắt đầu cay cay, không ngờ anh lại muốn mạo hiểm đổi chỗ với mình.

"Trần Dương, anh đừng vào, anh ta có dao."

"Diệu Diệu, con đang làm cái gì thế?" Đường Tĩnh giận dữ nói: "Sao con lại không cho cậu ta vào, cậu ta vào rồi thì chúng ta có thể ra."

"Mẹ. . . chúng ta không thể hại anh ấy được!" Tô Diệu cười khổ.

"Hại cậu ta?" Đường Tĩnh lạnh lùng nói: "Cậu ta ở rể hai năm, là hai năm ăn uống miễn phí, hai năm trở thành ông lớn. Nếu cậu ta có chút lương tâm thì cũng nên báo đáp."

Ngụy Minh Đông mỉm cười nhìn Đường Tĩnh, bà ta đúng là ích kỉ, không ngờ có thể vì sự an toàn của bản thân mà nói ra những lời vô sỉ như vậy.

Bà ta đi đến bước đường này cũng coi như là gieo gió gặt bão.

Một người muốn đổi hai? Đừng có mơ!

"Ngụy Minh Đông, sao anh lại thảm bại thế?" Trần Dương đi tới trước cửa sổ thủy tinh, hét: "Anh thích vợ tôi, nhưng vợ tôi không thích anh. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, anh mau thả hai người họ ra, tôi vào đó làm con tin cho anh."

"Thằng phế vật này, mau câm miệng lại cho tao!"

Ngụy Minh Đông bị lời của Trần Dương chọc giận, tại sao thằng phế vật đó có thể có được nữ thần, còn mình thì không?

Chuyện này chính là cái gai trong lòng anh ta, anh ta cảm thấy mình thật sự rất thất bại, còn không bằng cả một tên phế vật.

"Tôi phế vật?" Trần Dương cười ha ha, nói: "Ngụy Minh Đông, giờ rốt cuộc ai mới là phế vật? Là ai hai bàn tay trắng, công ty đóng cửa?"

"Mẹ mày, mau ngậm miệng lại!" Ngụy Minh Đông bị kích thích, hai mắt đỏ bừng, vô cùng đáng sợ.

Tô Diệu nhìn Trần Dương qua cửa sổ thủy tinh, vô cùng cảm động.

Sao cô lại không biết Trần Dương làm vậy là vì muốn kích thích Ngụy Minh Đông, đổi con tin chứ?

Quả nhiên, Ngụy Minh Đông hoàn toàn bị chọc giận: "Không phải mày muốn đổi con tin sao? Vào đây, mày vào đây, đến lúc đó tao gác dao lên cổ mày, tao bảo mày làm gì thì mày phải làm đó."

"Anh có bản lĩnh thì mở cửa ra."

"Mày chờ đó!" Ngụy Minh Đông bị tức giận làm lú đầu, anh ta giữ lấy Tô Diệu, để cô chắn trước người, sau đó di chuyển từng bước một ra mở cửa phòng.

Trong vòng cảnh giác, Vu Lan không nhịn được nhìn Trần Dương thêm mấy lần.

Người đàn ông này đúng là có dũng khí, nguyện đặt bản thân vào nguy hiểm để thế chỗ vợ mình, không ngờ tình tiết cứ tưởng chỉ có trong tiểu thuyết và TV, hôm nay lại xảy ra ở ngoài đời.

"Chị Lan, làm sao bây giờ?" Nhân viên cảnh sát bên cạnh cô hỏi.

"Yêu cầu tổng cục tăng chi viện, giải tán quần chúng, sau đó tìm chuyên gia đàm phán tới đây, đừng để con tin bị thương." Vu Lan nói: "Còn nữa, cậu ngăn người tên Trần Dương kia lại trước đã, đừng để anh ta vào. Bây giờ tâm trạng của nghi phạm rất không ổn định, tôi sợ anh ta vào đó sẽ bị thương."

"Rõ!" Nhân viên cảnh sát gật đầu.

Theo mệnh lệnh của Vu Lan, nhân viên cảnh sát khuyên nhủ quần chúng vây xem giải tán, nhưng chẳng bao lâu sau, một đám người khác lại ào ào xông tới.

Những người tới không ai khác chính là người nhà họ Tô.

Tô Trường Hà mới nhận được tiền một lúc thì cảnh sát gọi điện thoại tới, nói vợ con ông bị bắt cóc. Tô Trường Hà lòng nóng như lửa đốt báo cáo với bà Tô xong, bà Tô liền mang mọi người đến hiện trường, mặc kệ cả tiệc sinh nhật.

Mọi người nhà họ Tô đứng ngoài vòng cảnh giác, sợ hãi nhìn Ngụy Minh Đông đang gác dao lên cổ Tô Diệu.

Lòng bà Tô run lên, tại sao. . . Tại sao tên bắt cóc này lại là Ngụy Minh Đông?

"Cảnh sát, có chuyện gì vậy, chúng tôi có quen tên bắt cóc đó. Cậu ta chính là cháu rể tương lai của tôi, sao cậu ta lại làm ra chuyện đáng xấu hổ đó được, có phải có hiểu lầm gì đó không?" Bà Tô đi tới cạnh Vu Lan, khẩn trương nói.

"Hiểu lầm? Đây không phải hiểu lầm!" Vu Lan liếc nhìn bà ta, nói: "Bà cũng thấy rồi đấy, người này đang kề dao lên cổ con tin, gây nguy hiểm đến tính mạng của con tin. Sự thật chứng minh, anh ta chính là một tên tội phạm."

"Chuyện này. . . Chuyện này. . ." Bà Tô bị nói đến mức á khẩu, không đáp lại được câu nào.
Chương 32: Giải cứu

“Chị cảnh sát, tôi xin chị, nhất định không thể để hai người bọn họ bị thương!” Tô Trường Hà sốt ruột tới mức mồ hôi đổ đầy đầu, lo lắng không thôi.

“Giải cứu con tin là trách nhiệm của chúng tôi, xin hãy yên tâm!” Vu Lan nói: “Hơn nữa đã có người đàn ông tên là Trần Dương quyết định đi vào đổi hai người ra.”

“Chuyện này có thật không?” Người của nhà họ Tô đều xúm vào.

“Vâng!” Vu Lan gật đầu.

“Thế thì mau để nó vào đi!” Tô Trường Hà vội nói: "Cảnh sát, Trần Dương làm con tin không có vấn đề gì cả, thế nhưng vợ và con gái của tôi thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!”

Loại người gì đây?

Thì ra mạng của vợ và con gái của ông là quý báu, còn mạng của người khác đều không đáng giá hay sao?

“Không được.” Vu Lan từ chối, nói: “Bây giờ tâm trạng của nghi phạm quá mức kích động, không thể đổi con tin được.”

Lúc này, bà Tô mở miệng nói: “Chị cảnh sát này, có điều chị không biết rồi, nhà họ Tô chúng tôi tuy không phải là quý tộc giàu có gì, nhưng cũng là gia tộc nổi tiếng ở Tây Xuyên. Tô Diệu và Đường Tĩnh từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng phải chịu khổ, cũng chưa từng gặp phải sóng to gió lớn gì. Hôm nay gặp phải tai bay vạ gió như thế này, tôi thật sự sợ hai đứa chúng nó không chịu nổi.”

Nói xong bà Tô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Thế nhưng Trần Dương thì khác, nó là một kẻ quê mùa, nhất định sẽ không sợ. Để nó vào rồi nhanh chóng thay cho hai người kia ra đi.”

Đây là lý luận kiểu gì vậy? Một người ngoài như Vu Lan nghe cũng thấy tức!

Lúc này Trần Dương bị hai vị cảnh sát ngăn cản nên không vào được, anh quay đầu lại nhìn Vu Lan rồi nói: “Chị cảnh sát, tôi là chồng của Tô Diệu, tôi có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy, cho tôi vào đi.”

Vu Lan cũng khó quyết định, dù sao Trần Dương cũng tự nguyện xin đi vào. Nếu mình ngăn cản không cho Trần Dương vào lại dẫn tới nghi phạm làm con tin bị thương thì coi như cô thất trách.

“Chị cảnh sát, chị có nghe thấy không, Trần Dương đã nói như thế rồi, chị mau đồng ý đi!” Bà Tô vội vàng nói.

“Đúng đó, chị cảnh sát, nếu như vợ và con gái tôi có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ khiếu nại chị…”

“Aiz!” Vu Lan thở dài, cân nhắc đi cân nhắc lại rồi mới gật đầu với Trần Dương, đồng ý lời cầu xin của anh.

Không bị cảnh sát ngăn cản nữa nên Trần Dương rảo bước đi vào.

“Thả người ra!”

“Nếu mày không sợ chết thì tao sẽ cho mày toại nguyện!” Ngụy Minh Đông cười khẩy, mở dây thừng của Đường Tĩnh và Tô Diệu ra, sau đó dí dao lên cổ Tô Diệu, đi tới bên cạnh Trần Dương, đẩy Tô Diệu ra rồi lại dí dao lên cổ anh.

“Hai người mau đi ra ngoài đi!” Trần Dương nói với Tô Diệu.

Cuối cùng Tô Diệu cũng không nhịn được mà rơi nước mắt… Người đàn ông này vì cứu mình mà đã bằng lòng làm con tin!

“Đừng để ý đến nó, đi nhanh!” Đường Tĩnh kéo Tô Diệu, không hề quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.

Trong khoảnh khắc hai người trốn được ra ngoài, Tô Trường Hà lập tức xông đến ôm lấy hai người, ông ta kích động đến chảy nước mắt: “Vợ, Diệu Diệu, không sao chứ, dọa anh sợ chết mất!”

“Bố, chúng con không có chuyện gì, nhưng Trần Dương, anh ấy…” Tô Diệu lo lắng nhìn Trần Dương đang bị kề dao vào cổ ở trong phòng.

Cái người chết tiệt này, thế mà không sợ một chút nào, lại còn nheo mắt cười nhìn mình nữa!

“Con để ý đến nó làm gì?” Đường Tĩnh lớn giọng, nói: “Nó chẳng qua chỉ là thằng ở rể, nó chết rồi thì vừa hay con có thể gả cho một người chồng tốt!”

“Đúng thế, đứa nhỏ này, sao cháu lại không hiểu chuyện vậy hả?” Bà Tô cũng đi đến, nói với Tô Diệu: “Được rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi, ta không muốn ở nơi này thêm một khắc nào nữa.”

Lúc này Vu Lan lại không thể nghe nổi nữa, những người này nói ra những lời như vậy có còn là người nữa hay không?

Trần Dương không để ý tới sống chết, đổi người nhà của các người ra ngoài, ngay cả chuyện anh ấy sống hay chết mà cũng không quan tâm. Đúng là không bằng cầm thú.

“Chuyên gia đàm phán đâu rồi? Chết rồi à? Sao còn chưa đến?” Vu Lan nổi giận, nói.

“Chị Lan, chuyên gia đàm phán đang trên đường đến rồi ạ, để đến đây phải cần một ít thời gian nữa!” Một cảnh sát đi tới, nói.

“Không, cháu không đi! Trần Dương vẫn còn ở bên trong.” Tô Diệu bướng bỉnh nói.

Nhưng sức của một mình cô quá nhỏ bé, căn bản không thể chống lại sự lôi kéo của những người nhà họ Tô. Rất nhanh cô đã bị người nhà họ Tô kéo ra khỏi khu nhà.

“Chị cảnh sát, con dâu và cháu gái của tôi đã được cứu ra rồi. Nếu như không có chuyện gì thì chúng tôi về trước đây.” Bà Tô quay lại nói với Vu Lan.

Đối với bà cụ này, Vu Lan thật sự không có gì để nói nhiều, thế nhưng nghĩ tới Trần Dương vẫn còn ở bên trong, cô bèn nói: “Nhưng Trần Dương vẫn còn ở bên trong, anh ấy không phải cháu rể của bà hay sao?”

“Không phải!” Bà Tô trả lời vô cùng kiên quyết, nói xong, hai người làm đỡ bà ta rời đi.

Cuộc nói chuyện ở bên ngoài rơi vào tai Trần Dương không sót một chữ nào.

“Ha ha ha, Trần Dương, mày thấy không, căn bản nhà họ Tô không thừa nhận mày, mày là đồ vô dụng!” Ngụy Minh Đông cười chảy cả nước mắt.

“Ha ha, bọn họ không thừa nhận thì có ích gì. Tao và Tô Diệu có giấy chứng nhận kết hôn do nhà nước công nhận, chúng tao là vợ chồng hợp pháp!” Trần Dương mỉm cười, nói: “Nhưng mà, hiện giờ sao mày lại thê thảm thế này đây? Tao nhớ ra rồi, có vẻ là mày bị nhà họ Trần đá ra.”

“Sao mày biết chuyện này?” Ngụy Minh Đông giật mình, nói.

Chuyện này trừ mẹ của mình và tộc trưởng của nhà họ Trần ra, ngay cả Tô Diệu và Đường Tĩnh cũng chỉ vừa mới biết, rốt cuộc sao tên vô dụng này lại biết?

“Có phải nhà họ Trần nói cho mày biết, mày chọc phải người không nên đụng vào đúng không?”

“Rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại biết rõ như vậy?” Ngụy Minh Đông đã hoàn toàn mất lý trí.

“Chị Lan, tâm trạng của nghi phạm đang vô cùng nóng nảy, chúng ta phải cẩn thận nghi phạm sẽ hại người!”

“Người này sao lại không biết giữ mồm giữ miệng vậy, vào lúc này còn kích thích nghi phạm, có phải anh ta không muốn sống nữa không?” Vu Lan lo lắng không thôi, cô nhìn chằm chằm vào cửa. Chuyên gia đàm phán của Cục mãi vẫn chưa đến, nếu tiếp tục thế này, e rằng Trần Dương sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

“Nhanh gọi hỏi chuyên gia đàm phán xem đã đến đâu rồi? Nói cho bọn họ biết, trong vòng ba phút nhất định phải chạy đến hiện trường!” Vu Lan tức giận, từ Cục đến đây nhiều nhất chỉ mười mấy phút. Hiện giờ đã sắp nửa tiếng rồi, ngay cả cái bóng cũng không thấy, khó trách cô muốn nổi bão.

Đúng lúc Vu Lan đang nghĩ có nên dùng biện pháp cưỡng chế để hạ gục nghi phạm nhằm bảo vệ con tin hay không, một cảnh sát vỗ vai cô, lộ rõ vẻ khiếp sợ, nói: “Chị… chị Lan, chị nhìn bên kia đi, nghi phạm, hình như nghi phạm đang quỳ với Trần Dương…”

Cái gì?

Quỳ với Trần Dương?

Vu Lan nhìn vào phòng thì phát hiện lúc này Ngụy Minh Đông đã bỏ con dao gọt hoa quả trong tay xuống, quỳ với Trần Dương!

Đây… rốt cuộc đây là tình huống mẹ gì vậy!

Một nhóm cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không nói ra nổi một câu.

Bọn họ phá án đã nhiều năm, có cảnh tượng nào mà chưa từng nhìn thấy chứ. Thế nhưng, hình ảnh ngày hôm nay lại là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Vốn tưởng hôm nay phải giằng co trong một thời gian dài, ai ngờ sau khi người tên là Trần Dương này đi vào, chỉ nói mấy câu đơn giản mà nghi phạm lại quỳ xuống đất để sám hối. Việc này còn lợi hại hơn cả chuyên gia đàm phán đó.

Trong phòng, Trần Dương cười nhìn Ngụy Minh Đông.

Vừa rồi, anh đã nói ra thân phận thật sự của mình cho Ngụy Minh Đông!

Lúc đầu dù thế nào Ngụy Minh Đông cũng không tin, thế nhưng Trần Dương rút thẻ ngân hàng với hạn mức trống ra thì anh ta đã hoàn toàn tan vỡ.

Hóa ra, người mà nhà họ Trần nói là không thể chọc nổi, chính là Trần Dương!

Không trách được, có người tặng cho Tô Diệu “Thiên Không Chi Thành”, hóa ra người ở rể bị ghét bỏ lại là đại thiếu gia nhà họ Trần!

“Đại thiếu gia, xin anh tha thứ cho tôi đi, mắt tôi mù rồi nên mới đắc tội với anh!” Ngụy Minh Đông hoàn toàn sụp đổ, một nhân vật lớn như Trần Dương, anh ta không thể đắc tội nổi, anh ta còn chưa muốn chết. Anh ta quỳ xuống đất, dập đầu rồi nói: “Đại thiếu gia, tôi xin bảo đảm với anh, sau này tôi không dám bám lấy thiếu phu nhân nữa. Tôi bảo đảm sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của anh!”

Trần Dương cúi đầu nhìn anh ta, nói: “Ngụy Minh Đông, muốn tao tha cho mày, được thôi. Chỉ cần mày thật sự ăn năn hối cải, tao có thể để gia tộc bỏ qua cho mày lần này. Thế nhưng, vấn đề bây giờ là, mày đã phạm tội. Mày nhìn bên ngoài mà xem, đều là cảnh sát.”

“Không sao, đại thiếu gia, tôi đã dừng cương trước bờ vực, họ sẽ xử lý nhẹ cho tôi.” Ngụy Minh Đông quỳ trên mặt đất, dập đầu tới rách cả da đầu.

“Được rồi, mày ra ngoài nhận tội đi.” Trần Dương vung tay, nói: “Nhớ kỹ lời của mày nói, từ bây giờ biến mất khỏi tầm mắt của tao.”

“Cảm ơn đại thiếu gia, cảm ơn đại thiếu gia!” Ngụy Minh Đông như bỏ được gánh nặng, không ngừng dập đầu nói cảm ơn với Trần Dương.

Anh ta thật sự quá sợ hãi cuộc sống của người nghèo rồi. Nếu có thể quay lại cuộc sống như cũ thì dù được sống ít hơn mười năm anh ta cũng đồng ý!
Chương 33: Đền tội

Ngụy Minh Đông đã đền tội!

Cảnh sát bao vây bên ngoài còng tay anh ta lại, đưa lên xe cảnh sát. Thứ chờ đợi anh ta chính là sự trừng phạt của pháp luật.

Vu Lan đi tới bên cạnh Trần Dương, nói thật, cô làm cảnh sát đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông dũng cảm như anh.

“Chị cảnh sát, còn có chuyện gì à?” Trần Dương hỏi.

“Xin chào, Trần tiên sinh, tôi là Vu Lan, đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố, xin hỏi anh có tiện về Cục cảnh sát với tôi để lập biên bản không?” Vu Lan hỏi.

“Thật ngại quá, tôi còn có vài chuyện, có thể tới vào hôm khác không?” Trần Dương mỉm cười, thật ra anh không có chuyện gì, mà là mệt rồi.

Các loại chuyện xảy ra trong hôm nay cũng làm anh hiểu rõ, anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, anh sẽ không trở về nhà họ Tô nữa. Mấy thứ đáng giá không tới vài đồng kia anh cũng không cần lắm.

Anh định mua một căn hộ ở gần công ty, cố gắng kinh doanh Huyễn Ngu để Huyễn Ngu trở thành một công ty giải trí hàng đầu trong nước.

Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Trần Dương, Vu Lan cũng không cưỡng ép mà nói: “Được, vậy đến lúc đó phía chúng tôi sẽ liên hệ với anh, hy vọng Trần tiên sinh có thể có thời gian rảnh.”

“Cảm ơn chị cảnh sát!” Trần Dương gật đầu rồi xoay người rời đi.

Ba ngày sau, trong trang viên nhà họ Tô.

Hôm nay, cuối cùng Tô Diệu đã đồng ý tới Huyễn Ngu để bàn bạc.

Cô ra mặt nên rất nhanh Huyễn Ngu đã đồng ý để nhà họ Tô nâng Lưu Nhị.

Đây là hạng mục lớn thế nên bà Tô đã triệu tập các tinh anh trong gia tộc để bàn bạc nên làm gì nâng Lưu Nhị lên.

“Thưa bà nội, cháu cảm thấy có thể để Lưu Nhị tham gia một chương trình tạp kỹ trước!” Tô Hải ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ không phải tiết mục ‘Tôi Là Ngôi Sao Lớn’ đang rất nổi hay sao, vừa hay có thể là chương trình ra mắt của Lưu Nhị luôn.”

“Tiểu Hải nói không sai, có thể đi theo con đường chương trình tạp kỹ.” Một tinh anh trong nhà họ Tô nhất trí.

Mọi người xung quanh cùng phát biểu ý kiến, chỉ có Tô Diệu mất tập trung. Cô thật sự không nghĩ ra, tại sao Huyễn Ngu chỉ nhận có một mình cô? Ngay cả tổng giám đốc của Huyễn Ngu mà cô còn chưa từng gặp mặt, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.

Còn nữa, rốt cuộc Thiên Không Chi Thành là ai tặng?

Cô chưa từng thấy rối loạn như bây giờ!

Còn Trần Dương, đã ba ngày rồi không thấy anh ấy, ba ngày nay anh ấy không về nhà, cũng không có tin tức gì, giống như đã bốc hơi rồi vậy.

Trong tâm trí cô toàn là hình ảnh ngày hôm ấy, Trần Dương làm con tin thay cho cô!

Hiện giờ, anh ấy có khỏe không?

Cô lắc đầu, ép bản thân mình không nhớ tới anh nữa, nhưng giống như cô bị ma ám vậy, không thể nào kiềm chế được mà vẫn nhớ tới anh.

“Đề nghị của mọi người đều rất tốt. Không bằng chúng ta hỏi thử ý kiến của Diệu Diệu.” Bà Tô nhìn Diệu Diệu: “Diệu Diệu, cháu cảm thấy thế nào?”

“Diệu Diệu?”

“Dạ, bà nội…” Tô Diệu hồi phục tinh thần, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

“Diệu Diệu, cháu làm sao vậy? Cứ mất tập trung như thế!” Bà Tô mở miệng hỏi.

“Thưa bà nội, không có chuyện gì ạ!” Tô Diệu ép mình cười rồi nói.

Cùng lúc đó, tập đoàn Huyễn Ngu.

Trần Dương cầm trong tay báo cáo doanh thu tài chính của tập đoàn Huyễn Ngu năm ngoái.

Điều nằm ngoài dự đoán của anh chính là, lợi nhuận ròng của tập đoàn Huyễn Ngu năm ngoái mới được một trăm năm mươi triệu.

Đối với tập đoàn Huyền Ngu, con số này thật sự quá không bình thường.

Một công ty giải trí có tên tuổi trong nước như Huyễn Ngu thì dù thế nào lợi nhuận một năm cũng sẽ không ít hơn một tỷ. Thế nên, trong này rất có vấn đề.

Ba ngày nay anh cũng lần mò hiểu hết về Huyễn Ngu, đã tổng kết ra một vài vấn đề.

Trong đó vấn đề lớn nhất chính là thời điểm em họ bên mẹ lúc tiếp nhận Huyễn Ngu đã chọn một chế độ quản lý rất không hợp lý. Tiếp đó chính là quản lý tài vụ lại xé lẻ, hơn nữa còn không chính quy. Một nhân viên bình thường của công ty đi công tác ba ngày lại có thể tiêu tốn hết mấy chục nghìn. Chuyện này quả thật không dám nghĩ!

Thế nên ba ngày nay, anh đã chỉnh đốn công ty vô cùng mãnh liệt, khai trừ một vài con chuột to trong công ty, sửa lại những chế độ không hợp lý, khiến cho chế độ của công ty càng thêm nhân tính hóa.

Sau đó, hoàn thiện thêm về chế độ chi trả, tránh nhân viên lạm dụng hóa đơn để ăn phần trăm!

Đồng thời, để ổn định lòng người, anh tuyên bố toàn bộ nhân viên ở lại được tăng 15% lương.

Lần này Trần Dương không chỉ đã tạo được sự uy nghiêm, mà còn mua được lòng người.

Làm cho hiệu suất làm việc của nhân viên công ty gia tăng không ít!

Sau khi chỉnh đốn xong các công việc của công ty, Trần Dương bắt đầu nghĩ làm thế nào để tận dụng hoàn hảo tài nguyên của công ty để tối đa hóa doanh thu.

Thế nên, anh đặt mục tiêu vào nâng Lưu Nhị.

Lưu Nhị vừa đẹp, giọng lại ngọt ngào, hơn nữa còn có khuôn mặt như mối tình đầu, chỉ cần nâng đúng chỗ thì nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc dù mình đã rời khỏi nhà họ Tô, thế nhưng vẫn có cảm tình với Tô Diệu.

Cho nên, vì nhớ tới tình cũ, Trần Dương vẫn cho giao cho Tô Diệu nâng Lưu Nhị, coi như làm chút chuyện cuối cùng cho cô.



Trang viên nhà họ Tô.

Thông qua nghiên cứu của mọi người, mọi người đều nhất trí cho rằng, Lưu Nhị thích hợp đi tham gia “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” nhất.

Nói thẳng ra, tiết mục này chính là một tiết mục tuyển chọn tài năng, giống như tiết mục Giọng Hát Hay vậy.

Người đầu tư phía sau tiết mục này là tập đoàn Huyễn Ngu, như vậy, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ.

Cuối cùng, phương án này đã xuất hiện trong tay của Trần Dương.

“Ha ha… đúng là một tính toán hay!” Trần Dương mỉm cười, nhà họ Tô này đúng là tính toán cẩn thận thật! Lợi dụng tài nguyên của Huyễn Ngu để mưu lợi cho bản thân, cũng thật phù hợp với đặc tính đục nước béo cò của nhà họ Tô.

Nhưng Trần Dương cũng không nói gì, nhà mình có một con đường tốt như thế thì sao không dùng cho nghệ sĩ của mình? Thế thì không phải là đồ ngu à!

Tiết mục “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” đã được đầu tư mấy tỷ! Một khi mở màn sẽ được đánh giá tốt ở rất nhiều nơi, trở thành một tiết mục mang tính hiện tượng.

Theo lý thuyết thì các tiết mục mang tính hiện tượng có nhắm mắt cũng có thể thu được tiền vốn thông qua tiền quảng cáo. Thế nhưng điều khiến Trần Dương muốn mỉa mai chính là, cách thức kinh doanh và vận hành của Huyễn Ngu thật sự quá ngu ngốc, thậm chí còn không thể thu hồi được chi phí.

Thế nên mới dẫn tới chuyện doanh thu của công ty năm ngoái mới chỉ là một trăm năm mươi triệu. Chuyện này đúng là đau.

Hơn nữa nhà tài trợ độc quyền cho tiết mục này vào năm ngoái mới cho ba trăm triệu, Trần Dương muốn chửi bậy. Một tiết mục nổi tiếng như thế mà không được mấy tỷ tài trợ, vậy mà còn ngại đi mời thầu.

Bất đắc dĩ Trần Dương phải tung tin để bắt đầu kêu gọi nhà tài trợ.

Anh hiểu, hiện giờ tiếng tăm của tiết mục đã có, mình có thể ngồi ra giá rồi.

Cuối cùng, hãng ô tô Mercedes Benz tài trợ một tỷ hai, thành công trở thành nhà tài trợ chính.

Một tỷ hai đã một lần nữa phá vỡ kỷ lục tài trợ trong ngành, nhất thời làm cho toàn bộ Hoa Hạ bùng nổ. Mùa hai của “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” còn chưa phát sóng mà đề tài đã bùng nổ, đồng thời xe Mercedes Benz cũng nghênh đón một làn sóng mua xe khá cao.

Cộng thêm vài nhà tài trợ khác, tổng cộng tiền quảng cáo của “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” lên tới một tỷ tám. Một lần nữa phá kỷ lục tiết mục tạp kỹ của Trung Quốc.

Sau khi kêu gọi tài trợ xong, tảng đá lớn trong lòng Trần Dương đã rơi xuống. Cứ như thế này thì lợi nhuận ròng của công ty ít nhất cũng phải trên một tỷ!

Hôm nay Trần Dương lái con xe điện của mình đi làm, anh thấy không ổn lắm. Mình là một tổng giám đốc lớn, mỗi ngày đều chạy xe điện đi làm không phải sẽ khiến người ta chế giễu hay sao?

Dừng xe xong, anh quyết định buổi nghỉ trưa sẽ đi mua xe.

Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, sau khi hết giờ làm việc, Trần Dương lái con xe điện của mình tới thẳng cửa hàng 4S của Mercedes Benz. Dù sao đó cũng là nhà tài trợ chính của “Tôi Là Ngôi Sao Lớn”, ông mất cân giò thì bà thò chai rượu, mình mua xe Mercedes Benz là được.

Trần Dương tốn nửa tiếng đồng hồ để lái từ Huyễn Ngu lái đến khu bán ô tô.

Sau khi dừng xe, Trần Dương đi vào cửa hàng 4S của Mercedes Benz.

Nhìn các kiểu dáng xe Mercedes trong sảnh lớn, nhất thời anh hơi lúng túng, rốt cuộc mình nên mua kiểu dáng nào đây?

Anh hết nhìn trái lại nhìn phải cũng không nghĩ ra nên mua chiếc nào.

“Đúng rồi, không bằng gọi người đến hỏi.” Trần Dương gọi: “Xin hỏi, có ai có thể giúp tôi giới thiệu về xe một chút không?”

Nói xong cũng không có ai để ý đến anh!

“Xin hỏi, có ai có thể giới thiệu xe cho tôi một chút không, tôi muốn mua…”

“Anh ồn ào ở đây làm gì? Không thấy chúng tôi đang nghỉ trưa hay sao?”

Lúc này một cô gái mặc đồng phục đi tới bên cạnh Trần Dương, nhíu mày nói!

“Nghỉ trưa?” Trần Dương nhìn xung quanh, chỉ vào mấy người khách: “Vậy tại sao bọn họ mua xe, lại có người tiếp đón?”

Cô gái kia thiếu kiên nhẫn nhìn anh, cô ta chắc chắn người này chính là công nhân làm ở nhà xưởng gần đây, nhân lúc nghỉ trưa chạy đến cửa hàng 4S để chụp trộm các nhân viên xinh đẹp trong cửa hàng. Loại người như thế này thật sự đáng ghê tởm!

“Thật ngại quá thưa tiên sinh, hiện giờ là lúc chúng tôi nghỉ trưa. Hơn nữa, xe của chúng tôi ở đây đều khá đắt, không có chiếc xe nào có giá thấp hơn ba trăm nghìn. Coi như mua trả góp thì tiền trả trước và tiền thuế bảo hiểm gộp vào cũng phải hơn một trăm nghìn. Anh xác định anh muốn mua xe sao?” Cô gái lại tiếp tục nói: “Thưa tiên sinh, nếu như anh không mua thì xin anh hãy rời đi!”

Mình đang bị người ta đuổi?

Anh đang định nói thì nhìn thấy một nam một nữ sóng vai đi vào.

Khi Trần Dương nhìn thấy rõ người đến thì sắc mặt anh lập tức thay đổi.

Tô Diệu?!

Ha ha, không ngờ mình mới rời đi có mấy ngày mà bên cạnh cô ấy đã có người đàn ông khác rồi!
Chương 34: Nhân tài

Người đàn ông ở bên cạnh Tô Diệu mặc âu phục, tay đeo đồng hồ, tóc được chải chuốt cẩn thận, trông dáng vẻ như những nhân sĩ thành công.

Tô Diệu đi bên cạnh người đàn ông đó, nụ cười trên mặt rất gượng ép, vừa nhìn đã biết không phải tự nguyện.

Người đàn ông này tên là Thẩm Hồng, không chỉ tuấn tú, lịch sự, mà còn nằm trong những người quản lý cao cấp của công ty ô tô Mercedes Benz, phụ trách quản lý khu vực thành phố Tây Xuyên.

Đường Tĩnh vô cùng hài lòng với anh ta, không chỉ tuổi nhỏ tài cao, mà còn môn đăng hộ đối.

Tuy người theo đuổi Tô Diệu nhiều không kể xiết, thế nhưng chỉ có Thẩm Hồng mới làm bà ta . Bởi hài lòng vậy, anh ta cũng trở thành ứng cử viên con rể tốt nhất trong lòng Đường Tĩnh.

“Quản lý Thẩm!”

Lúc này, cô nhân viên trước mặt Trần Dương nhìn thấy Thẩm Hồng tươi cười tiến lên đón tiếp, nhiệt tình đến không thể nhiệt tình hơn.

So sánh với thái độ của cô ta khi tiếp Trần Dương đúng là cách xa một trời một đất.

Thẩm Hồng gật đầu, hỏi thăm: “Tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu tới chưa?”

Cô nhân viên kia vội trả lời: “Vẫn chưa ạ, tôi vẫn trông ở sảnh, lúc này vẫn chưa thấy đến.”

“Ừm, bảo mọi người xốc tinh thần lên.” Thẩm Hồng giao phó một câu rồi quay sang nhìn Tô Diệu: “Chúng ta tới phòng làm việc chờ trước đi.”

Tô Diệu gật đầu, cũng không nói gì. Vốn dĩ cô không muốn giao tiếp với Thẩm Hồng, nếu không phải anh ta nói có quen với tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu thì căn bản cô sẽ không đến đây.

Cô cắn môi, hôm nay cô nhất định phải nhìn thấy tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu này, rốt cuộc là ai, tại sao chỉ nhận một mình cô!

Thế nhưng, chuyện mà Tô Diệu không biết là, Thẩm Hồng căn bản không quen tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

Bởi vì gần đây công ty Mercedes Benz đã ký hợp đồng thành công với Huyễn Ngu, tài trợ cho tiết mục “Tôi Là Ngôi Sao Lớn” nên tổng giám đốc khu vực châu Á mới giao nhiệm vụ này cho anh ta, để anh ta phụ trách ký hợp đồng với Huyễn Ngu. Tới lúc đó đương nhiên sẽ gặp.

Sở dĩ anh ta nói như vậy là để nâng cao thân phận của mình, khoe khoang với Tô Diệu.

Trần Dương nhìn Thẩm Hồng, công ty Mercedes Benz nói với mình, người phụ trách vụ hợp tác lần này là quản lý Thẩm.

“Ấy, sao anh vẫn còn đứng ở đây?” Cô nhân viên đón tiếp kia thấy Trần Dương vẫn còn đứng đó thì nhíu mày, không nhịn được nói: “Không phải tôi đã nói với anh, không mua được thì đừng đứng ở đây nữa hay sao.”

Thẩm Hồng nhìn Trần Dương, trên người thì mặc đồ bán ở vỉa hè, vừa nhìn đã biết là một tên nghèo rớt mùng tơi không có tiền.

Anh ta vừa đảo mắt đã nghĩ, đây không phải là một cơ hội tốt để khoe khoang hay sao? Anh ta gọi cô gái kia: “Một lát nữa tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu sẽ tới công ty, những người vớ vẩn như thế này đừng cho vào. Nhớ đâu va chạm với khách quý thì cô có thể chịu trách nhiệm được không?”

“Vâng vâng, quản lý Thẩm, tôi đuổi anh ta ra ngay.” Cô nhân viên kia liên tục gật đầu rồi quay sang nói với Trần Dương bằng giọng điệu không tốt: “Thưa tiên sinh, xin mời anh lập tức rời khỏi đây.”

Trần Dương không để ý đến cô ta mà nhìn về Tô Diệu đứng ở bên cạnh.

“Trần Dương?”

Lúc này Tô Diệu cũng nhìn thấy Trần Dương, cả người cô hơi run lên, vừa mừng vừa sợ. Cô đang định đi tới, thế nhưng nghĩ bên cạnh mình còn có Thẩm Hồng, nhất thời dừng bước lại.

Theo lý mà nói, mình thoát được người vô dụng này thì mình nên vui vẻ mới đúng. Nhưng mỗi khi tối đến, nhìn căn phòng trống trải, cô thấy trong lòng cũng trống rỗng.

Trần Dương mỉm cười, đưa mắt nhìn Thẩm Hồng, ánh mắt ấy có ý gì thì không cần nói cũng biết.

Nguy rồi, anh ấy hiểu nhầm rồi!

Tô Diệu vội vàng giải thích: “Trần Dương, anh đừng hiểu nhầm, Thẩm Dương là do mẹ tôi giới thiệu…”

“Ừm, anh biết rồi.” Không cần nói nhiều, chỉ cần một câu này là Trần Dương đã biết đây là chuyện do bố mẹ vợ của mình làm ra.

Bà ta thật sự nóng vội quá, mình mới rời đi được mấy ngày, thủ tục ly hôn cũng chưa làm mà đã rốt ruột tìm cho mình con rể mới rồi.

“Diệu Diệu à, đây là ai vậy?” Thẩm Hồng ngẩn ra, Tô Diệu là một nữ thần cao quý, sao lại quen loại khố rách áo ôm này?

Nhất thời Tô Diệu cũng không biết giới thiệu thế nào, dù sao hiện giờ bọn họ cũng chỉ bằng mặt mà không bằng lòng. Nói là vợ chồng thì lại đứng ở ranh giới ly hôn, nói không phải vợ chồng nhưng vẫn chưa li dị.

Trần Dương thản nhiên cười, trả lời thay cho cô: “Tôi tên là Trần Dương, là chồng của cô ấy, cái cách gọi Diệu Diệu này không phải là thứ anh có thể gọi, xin anh hãy tự trọng một chút.”

Thẩm Hồng ngẩn ra, sau đó mỉa mai nhìn Trần Dương, cười khẩy, nói: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra anh chính là kẻ vô dụng kia à.”

“Hai người đã sắp ly hôn rồi thì còn có tư cách gì nói rằng anh là chồng của em ấy?” Thẩm Hồng xem thường nhìn Trần Dương: “Tình hình của anh, cô Đường đã nói với tôi rồi. Ở rể nhà hộ Tô hai năm ma ngay cả tay của Tô Diệu cũng chưa từng cầm. Chính là một kẻ vô dụng không hơn không kém. Còn không biết ngại mà nói mình là chồng của em ấy? Em nói xem anh nói có đúng không? Diệu Diệu.”

Tô Diệu cắn môi, nói: “Thẩm Hồng, anh đừng nói nữa.”

“Được, nghe lời em.” Thẩm Hồng lại nói với Trần Dương: “Anh không biết xấu hổ thế nhưng Diệu Diệu còn cần mặt mũi.”

“Còn không đi ngoài mau đi?” Cô nhân viên ở bên cạnh khinh bỉ nói.

“Vừa rồi anh ta đến có nói muốn làm gì không?” Thẩm Hổng hỏi thăm.

Cô nhân viên trả lời: “Anh ta nói muốn mua xe, bảo tôi giới thiệu về xe cho anh ta một chút.”

“Ha ha, mua xe sao?”

Thẩm Hồng chợt cười ra tiếng: “Xe ở đây của chúng tôi lại không rẻ, anh cảm thấy anh có thể mua được hay sao?”

Anh ta đang muốn mỉa mai thêm đôi câu thì cửa sảnh lớn mở ra, một người đẹp cao ráo, thon gầy đi vào sảnh triển lãm.

Nhìn thấy người đẹp này, trên mặt Tô Diệu lộ ra nụ cười.

“Ôi, Diệu Diệu, sao cậu cũng ở đây!” Người đẹp kia kinh ngạc rồi rảo bước đi đến, ôm lấy Tô Diệu.

Người đẹp này không phải là ai khác, chính là bạn thân của Tô Diệu, Tôn Tuyết!

“Tiểu Tuyết, sao cậu lại đến đây?”

Tôn Tuyết mỉm cười, vui vẻ nói: “Gần đây chồng tớ làm ăn được nên đổi xe mới cho tớ, tớ đến để lấy xe.”

Chồng của Tôn Tuyết kinh doanh mảng khách sạn, đổi xe mới cho Tôn Tuyết chỉ là một chuyện bình thường.

“Ấy, sao cậu lại dẫn cả cái tên vô dụng nhà cậu đến thế, dẫn anh ta đến xem xe à…” Tôn Tuyết tinh mắt nhìn thấy Trần Dương đứng bên cạnh, không nhịn được bèn hỏi. Thế nhưng khi cô ta nhìn thấy Thẩm Hồng tuấn tú, lịch sự đứng bên cạnh Tô Diệu, nhất thời cô ta như nghĩ đến điều gì, vội vàng ôm miệng.

“Xin chào, tôi tên là Thẩm Hồng, là quản lý khu vực thành phố Tây Xuyên của hãng Mercedes Benz.” Thẩm Hồng đưa tay ra, nói với Tôn Tuyết: “Cô Đường giới thiệu cho tôi quen với Diệu Diệu.”

Nghe lời này Tôn Tuyết đã hiểu.

Cô ta đưa tay ra, bắt tay với Thẩm Hồng, ngạc nhiên nói: “Thế thì cũng thật là lợi hại, còn trẻ như vậy đã có thể làm quản lý khu vực.”

Nghe lời khen của Tôn Tuyết, Thẩm Hồng vô cùng hưởng thụ.

“Tôi nói cho anh biết nhé, tôi và Diệu Diệu là bạn rất thân đó. Lần này tôi đến lấy xe mới anh có cho tôi ưu đãi gì không, không biết chừng tôi vui vẻ sẽ giúp anh nói chuyện đó…”

“Ha ha, phải có ưu đãi chứ.” Thẩm Hồng mỉm cười, hơi đắc ý nhìn sang Trần Dương.

Đồ vô dụng, nhìn thấy chưa!

Hiện giờ mẹ của Tô Diệu, còn có bạn thân đều đứng về phía mình, anh ta lấy cái gì ra tranh với mình?

“Cảm ơn nhé!” Nhất thời, Tôn Tuyết hớn hở, trêu ghẹo: “Đến lúc anh và Diệu Diệu uống rượu mừng thì nhớ báo cho tôi biết đó!”

Nghe thấy câu này mặt Trần Dương sầm xuống.

Đệch, ông còn chưa ly hôn với Diệu Diệu đâu, thế mà cô đã nói trước mặt như thế, có phải là hơi quá đáng không?

Tô Diệu cũng lúng túng không thôi, vội vàng kéo Tôn Tuyết sang, trách móc: “Cậu nói lung tung gì đấy, tôi với anh ta còn chưa xem bát tự đâu.”

Tôn Tuyết cho rằng Tô Diệu đang ngại nên nói: “Chuyện này không phải là chuyện sớm hay muộn sao!”

“Tiểu Tuyết…” Tô Diệu sốt ruột giậm chân.

“Được rồi, biết da mặt cậu mỏng, không nói cậu nữa.” Nói rồi cô ta ghét bỏ nhìn Trần Dương: “Mà còn người nào đó, đúng là da mặt thật dày, Diệu Diệu đến hẹn hò, anh đến góp vui làm gì?”

Người như vậy, căn bản Trần Dương không để ý đến.

“Cô nói sai rồi, tôi vừa đi hẹn hò với Diệu Diệu về, tên này đã ở trong cửa hàng rồi. Tôi nghe nhân viên tiếp đón nói, anh ta tới cửa hàng để mua xe!”

“Trần Dương, được đó, không ngờ anh ở nhà họ Tô hai năm mà đã tích được tiền mua xe rồi. Nhưng tính ra thì cũng đúng thôi, mỗi ngày Diệu Diệu cho anh hai trăm, một tháng cũng có sáu nghìn, một năm cũng được bảy mươi hai nghìn, hai năm là hơn một trăm bốn mươi nghìn.” Tôn Tuyết tính toán như thế rồi bật cười: “Tính như vậy, anh không tốn một đồng nào, vừa hay có thể trả tiền ban đầu!”

Ha ha!

Các nhân viên tiêu thụ trong sảnh nghe vậy đều không nhịn được cười lên.

Hôm nay coi như bọn họ đã được mở rộng tầm mắt.

Bám váy đàn bà thì thôi đi, lại còn lấy hai trăm tiền tiêu vặt hàng ngày, da mặt đúng là dày đến cực điểm.

Nhìn mọi người đang cười to, Trần Dương thong thả nói: “Ai nói cho mọi người biết tôi muốn mua trả góp?”
Chương 35: Theo dõi

"Anh không mua trả góp, chẳng lẽ định trả hết một lần chắc?" Tôn Tuyết xì một tiếng rồi bật cười, cô ta kéo tay Tô Diệu hỏi: "Diệu Diệu, cậu nói cho tớ biết có phải anh ta biết cô Đường giới thiệu bạn trai cho cậu nên mới lén lút theo dõi cậu, đòi phí chia tay không? Anh ta tự tin như vậy có phải là do cậu cho anh ta tiền mua xe không thế?"

Ha ha, đòi phí chia tay? Trần Dương không nhịn được mà mỉm cười, có phải cô ta xem nhiều phim truyền hình quá rồi không vậy?

Tôn Tuyết cứ liên tục chế giễu Trần Dương, Tô Diệu cũng không nhìn cảnh này nổi nữa, cô kéo Tôn Tuyết lại: "Cậu đừng nói nữa, anh ấy...anh ấy không đòi tiền tớ đâu."

"Sợ cái gì chứ? Kể cả anh ta không đòi tiền cậu thì tớ vẫn cảm thấy tiếc thay cho cậu đấy." Tôn Tuyết tỏ vẻ trượng nghĩa mà nói: "Tên họ Trần này làm lỡ hai năm tuổi xuân của cậu, đến tận bây giờ còn bám lấy cậu không chịu buông tha, nếu anh ta còn là một người đàn ông thì nên buông tay để cậu theo đuổi hạnh phúc của cậu mới phải."

Trần Dương vẫn không đáp trả Tôn Tuyết, anh quay sang nhìn Thẩm Hồng: "Tôi vốn muốn mua chiếc xe đắt nhất trong cửa hàng của anh, mặc dù Mercedes-Benz không phải hãng xe bình dân cũng không phù hợp với tính cách của tôi nhưng lại khá phù hợp với người trẻ tuổi như tôi. Thế nhưng thái độ của mấy người thật sự khiến người ta quá thất vọng, cho nên không không muốn mua nữa."

"Anh không nói khoác thì sẽ chết đấy à?" Thẩm Hồng khinh thường nhìn Trần Dương: "Trước đây cô Đường nói anh chẳng có điểm nào tốt đẹp tôi còn không tin, một con người sao có thể biến chất như thế được, giờ thì tôi tin rồi. Nếu tôi là anh tôi sẽ không nói vớ vẩn như vậy đâu, con người đáng quý ở chỗ biết mình biết người, nếu anh còn muốn giữ lại chút mặt mũi thì mau cút nhanh."

Tôn Tuyết đứng ở một bên nghe Thẩm Hồng nói rồi gật đầu liên tục, cực kỳ đồng tình.

"Được rồi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian phí lời với anh nữa, anh mau biến khỏi mắt chúng tôi ngay, tôi và Diệu Diệu còn có chuyện nghiêm chỉnh cần bàn bạc."

Trần Dương mỉm cười quay sang nói với Thẩm Hồng: "Không cần anh phải đuổi, tôi mà đi rồi chỉ mong anh đừng có hối hận!"

Mặc dù Mercedes-Benz đã thỏa thuận hợp tác thành công với Huyễn Ngu nhưng vẫn chưa ký tên vào hợp đồng chính thức, nghĩa là bất cứ lúc nào Huyễn Ngu cũng có thể đổi công ty khác làm nhà tài trợ.

Trong túi của anh chính là bản hợp đồng của Huyễn Ngu và Mercedes-Benz.

Chỉ sợ Thẩm Hồng có nằm mơ cũng không ngờ người đang đứng trước mặt anh ta có thân phận gì.

"Tôi hối hận?" Thẩm Hồng bật cười, sao lại có người vô liêm sỉ đến thế này cơ chứ: "Có phải anh nhập vai quá rồi không? Nói khoác quen thành nghiện rồi đấy à? Nếu tôi thật sự hối hận tôi sẽ quỳ xuống gọi anh là bố, được chứ?"

"Anh tự nói đấy."

Trần Dương nhìn Thẩm Hồng đầy sâu xa sau đó quay người bước nhanh ra bên ngoài.

Thấy Trần Dương rời khỏi, Thẩm Hồng không nhịn được mà hừ một tiếng rồi quay sang nói với Tô Diệu: "Diệu Diệu, tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu sắp tới rồi, chúng ta vào văn phòng chờ trước đi."

"Hai người nói gì? Tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu?" Tôn Tuyết hỏi: "Chính là tập đoàn Huyễn Ngu quản lý vô số nghệ sĩ sao?"

Thẩm Hồng mỉm cười gật đầu.

"Diệu Diệu, cậu đúng là có phúc mà, quản lý Thẩm có bản lĩnh cao cường, quen biết cả tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, lần này cậu có thể hưởng phúc rồi." Thấy Thẩm Hồng gật đầu xác nhận, Tôn Tuyết ngưỡng mộ nói.

Tô Diệu mỉm cười không nói gì, hiện giờ trong lòng cô chỉ nghĩ tới Trần Dương, vốn không rảnh để ý tới người khác.

Thẩm Hồng thấy phản ứng của Tôn Tuyết thì càng tự cho là anh ta hơn người, có Đường Tĩnh và Tôn Tuyết giúp đỡ, anh ta tin rằng chẳng mấy chốc Tô Diệu sẽ nảy sinh tình cảm với anh ta.

Nếu Tô Diệu biết được suy nghĩ này của Thẩm Hồng, nhất định cô sẽ nói một câu: Anh nghĩ nhiều rồi.

"Xin lỗi, tôi nhớ ra còn chuyện quan trọng phải làm, không đợi tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu với anh nữa, để lần sau có cơ hội rồi gặp vậy."

Thẩm Hồng và Tôn Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì Tô Diệu đã xách túi lên rồi rời khỏi sảnh.

"Diệu Diệu?"

Thấy Tô Diệu bỏ đi chẳng thèm quay lại nhìn, Thẩm Hồng chẳng hiểu ra sao, chuyện này là thế nào chứ?

Bên ngoài cửa hàng Mercedes-Benz 4S.

Tô Diệu đuổi theo Trần Dương: "Trần Dương, đợi đã..."

Trần Dương vừa ngồi lên chiếc xe điện của anh, đang chuẩn bị rời khỏi cửa hàng thì nghe thấy tiếng Tô Diệu gọi từ phía sau.

Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Diệu đang chạy tới. Trần Dương lạnh nhạt nói: "Sao em lại ra đây? Không phải em có chuyện cần nói với tên quản lý Thẩm kia sao?"

Anh biết là Tô Diệu bị Đường Tĩnh tạo áp lực cho nên mới đi gặp mặt tên Thẩm Hồng này, nhưng trong lòng anh vẫn chẳng dễ chịu chút nào.

"Không phải như anh nghĩ đâu." Tô Diệu vội vàng giải thích: "Tôi tới gặp anh ta là vì anh ta nói có thể giới thiệu tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu với tôi, vì vậy tôi mới tới đây."

"Thật sao?" Trần Dương nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều.

"Mấy hôm nay anh đi đâu vậy? Tại sao không về nhà?" Giọng nói của Tô Diệu đầy sự quan tâm, còn có chút trách móc. Cô quan tâm là vì mấy ngày nay Trần Dương bặt vô âm tín, trách móc là vì anh không về nhà để cô một mình một phòng, anh không có ở đó cô thật sự không quen!

"Chẳng đi đâu cả, chỉ là tìm được một công việc bao ăn bao ở thôi!" Trần Dương đáp.

"Việc gì vậy?" Tô Diệu có chút ngạc nhiên, kết hôn hai năm cuối cùng anh cũng chịu phấn đấu rồi, chuyện này khiến cô có cảm giác mọi chuyện đang tốt lên.

Trần Dương bật cười: "Thì làm nhân viên bán hàng, bình thường thì ra ngoài chào hàng, thỉnh thoảng làm tài xế cho ông chủ, vừa rồi tôi tới đây để xem xe hơi giúp ông chủ."

Tô Diệu không hề nghi ngờ Trần Dương, anh ở rể nhà họ Tô hai năm, sao có thể mua được xe Mercedes-Benz chứ. Cho nên Trần Dương nói như vậy Tô Diệu cũng không nghi ngờ gì.

"Công ty chỗ anh làm về lĩnh vực gì thế? Ở đâu vậy?" Tô Diệu hỏi tiếp.

"Chỉ là một công ty nhỏ, tính cả ông chủ cũng chỉ có vài người." Trần Dương nói.

Thật ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Trần Dương suýt nữa thì ngả bài, nói cho Tô Diệu biết anh chính là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như làm như vậy không cần thiết, anh đã rời khỏi nhà họ Tô rồi, cuộc hôn nhân giữa anh và Tô Diệu cũng sắp kết thúc.

Trần Dương không muốn nói nhiều, Tô Diệu cũng không hỏi tiếp nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bâng quơ hỏi: "Trần Dương, anh định bao giờ mới về nhà?"

"Về nhà?" Trần Dương cười khổ, quay về để bị người ta khinh thường sao? Anh lắc đầu, nhất thời không biết nên trả lời Tô Diệu thế nào.

"Anh...anh không muốn quay về nữa sao?" Thấy Trần Dương do dự không hiểu sao Tô Diệu lại hoảng hốt, như thể có một thứ quan trọng sắp rời xa cô vậy.

"Mấy hôm nữa đã, hiện giờ anh rất bận, chờ anh thư thả rồi lại tới tìm em, được chứ?"

Ha!

Nghe Trần Dương nói vậy, Tô Diệu thở phào nhẹ nhõm rồi đột nhiên nhìn Trần Dương không chớp mắt.

"Sao thế, trên mặt anh dính gì à?" Trần Dương sờ mặt rồi hỏi.

"Trần Dương, tôi có chuyện muốn hỏi anh." Ánh mắt Tô Diệu nhìn Trần Dương rất phức tạp, cô hỏi: "Nhà họ Tô đối xử với anh như vậy, tại sao anh còn muốn làm con tin thay tôi, chẳng lẽ anh không sợ sao?"

"Sợ, sợ muốn chết ấy chứ!" Trần Dương khẽ mỉm cười rồi nói: "Nhưng anh lại sợ em bị thương hơn."

Nghe Trần Dương nói vậy, trái tim Tô Diệu run lên, từng cơn sóng nổi lên trong lòng cô càng lúc càng lớn khiến cô cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động, rất ngại ngùng!

Bầu không khí đột nhiên trở nên phức tạp, ánh mắt Tô Diệu nhìn Trần Dương cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cô đang định lên tiếng thì điện thoại đổ chuông.

Thấy người gọi tới là người của công ty Tô Diệu lập tức nghe điện thoại, nghe xong cô nhìn Trần Dương: "Ở công ty có chút việc gấp, tôi phải đi trước đây. Anh...phải chăm sóc tốt cho bản thân...nếu gặp phải chuyện gì khó khăn thì nhớ gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong, mặt Tô Diệu đỏ ửng lên, cô vội vàng lên xe. Không biết tại sao sau khi nói câu đó xong, tim cô đập rất nhanh.

Cùng lúc đó, tại cửa hàng Mercedes-Benz 4S.

Thẩm Hồng tiếc nuối tặng cho Tôn Tuyết chút ưu đãi, những ưu đãi này vượt quá quyền hạn của anh ta. Thực ra đây là ưu đãi Thẩm Hồng cho Tôn Tuyết, do Thẩm Hồng tự bỏ tiền ra bù lại nhưng để có được Tô Diệu, anh ta đành nhắm mắt cho không Tôn Tuyết.

Sau khi tiễn Tôn Tuyết đi, Thẩm Hồng tập trung toàn bộ nhân viên trong cửa hàng lại xếp thành hai hàng chỉnh tề, chờ tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

Nhưng bọn họ đứng ngây ngốc ở đó mười phút mà tới một bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Ai nấy đều đứng tới đau cả chân rồi, có người ai oán nói: "Quản lý Thẩm, chúng ta chờ lâu như vậy rồi, tại sao vị tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu này vẫn chưa tới vậy?"

Thẩm Hồng xem đồng hồ, đã hai giờ chiều rồi, chẳng phải bọn họ đã hẹn gặp vào lúc một giờ hay sao. Thẩm Hồng có chút sốt ruột, nói: “Mọi người chờ ở đây, tôi gọi điện thoại xem sao.”

Thẩm Hồng vào phòng làm việc của anh ta gọi điện thoại cho thư ký tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, Mễ Tuyết.

"Alo, trợ lý Mễ đấy à? Xin chào, tôi là đại diện cửa hàng Mercedes-Benz, Thẩm Hồng. Sáng nay cô nói một giờ chiều tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu sẽ đích thân tới đây bàn chuyện hợp tác, tôi muốn hỏi một chút, tổng giám đốc của các cô đã tới chưa vậy?"

"Đúng vậy, tổng giám đốc của chúng tôi đã qua đó rồi."

"À? Đã đi rồi sao? Nhưng chúng tôi chưa gặp anh ấy mà!" Thẩm Hồng ngẩn người, lại hỏi tiếp: "Xin hỏi, tổng giám đốc của các cô mặc đồ gì? Đi xe gì vậy?"

Mễ Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: "Tổng giám đốc mặc một bộ đồ bình thường, đi xe điện tới."

Mặc đồ bình thường, đi xe điện?

Không thể nào, Thẩm Hồng ngây người.

Lúc này, Mễ Tuyết lại nói tiếp: "Tổng giám đốc của chúng tôi rất khiêm tốn."

Thẩm Hồng đột nhiên hiểu ra, anh ta vội vàng nói: "Vậy được, cảm ơn trợ lý Mễ, tôi biết rồi."

Sau khi cúp máy, Thẩm Hồng vội vàng lao ra khỏi phòng làm việc.

Mặc đồ bình thường, đi xe điện, là người khiêm tốn...

Vừa rồi người chồng phế vật của Tô Diệu tên là Trần Dương, vị tổng giám đốc mới của tập đoàn Huyễn Ngu, hình như cũng họ Trần.

Mẹ nó, không phải chính là anh ta đấy chứ!

Thẩm Hồng chạy tới trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng: "Mau lên, mau mời người vừa rồi quay lại đây, tôi không cần biết mọi người dùng cách nào, kể cả có phải dùng kiệu khiêng anh ta thì cũng phải khiêng anh ta về đây cho tôi!"

"Quản lý Thẩm, mời ai về thế?" Mọi người đều bối rối nhìn Thẩm Hồng chẳng hiểu ra sao.

Thẩm Hồng sốt ruột nói: "Chính là cái kẻ bám váy phụ nữ kia!"

"Hả!" Mọi người đều kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom