• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Nịnh nọt

"Rè rè ~"

Điện thoại đổ chuông chưa được hai lần, thì Ngụy Minh Đông bắt máy.

Để Từ Tiểu Nhu nghe được, Tô Diệu còn cố ý mở loa ngoài.

Đường Tĩnh liếc nhìn người gọi tới, lập tức mở cờ trong bụng, bà mỉm cười nói: "Con gái ngoan, thì ra dây chuyền của con là do Minh Đông tặng cho con sao. Minh Đông tốt với con quá, người đàn ông như vậy, con đã chiếm được Minh Đông thì phải giữ cho chặt."

Giọng của bà ta rất lớn, những người ngồi ở mấy bàn bên cạnh đều nghe thấy cả, mọi người liên tục quay lại nhìn.

Đường Tĩnh cố ý nói cho Trần Dương nghe, so với Ngụy Minh Đông, anh thật sự chẳng ra sao.

Mà lúc này, Ngụy Minh Đông đang cầm một suất hộp cơm, ngồi xổm ở bên đường ăn ngấu nghiến.

Tô Diệu gọi điện thoại tới khiến anh ta rất bất ngờ, chẳng lẽ cô ấy không biết anh ta đã phá sản rồi hay sao?

Anh ta và cơm vào miệng, nghĩ ngợi, rốt cuộc anh ta đắc tội với ai, mà đến cả nhà họ Trần cũng không gánh nổi anh ta.

Luận về vai vế, mẹ của anh ta là em gái của trưởng tộc nhà họ Trần cơ đấy, mặc dù chỉ là nhánh phụ, nhưng địa vị cũng không hề thấp.

Anh ta cầu xin mẹ đi tìm trưởng tộc, trưởng tộc cũng rất dè dặt, nói thẳng là anh ta đắc tội với người không nên đắc tội.

Ngụy Minh Đông của hiện tại, nghèo tới nỗi đến con chó nhìn thấy anh ta cũng ghét bỏ.

Mặc dù anh ta không biết Tô Diệu gọi điện thoại cho anh ta để làm gì, nhưng anh ta vẫn bắt máy: "Alo, Diệu Diệu."

"Minh Đông, ‘Trái Tim Mùa Thu’ anh tặng tôi đã nhận được rồi, rất đẹp, anh...có lòng rồi." Tô Diệu hơi đỏ mặt rồi nói tiếp: "Tôi muốn hỏi anh một chút, anh có thể mua được một chiếc dây chuyền ‘Thiên Không Chi Thành’ khác không?"

"Trái Tim Mùa Thu?" Ngụy Minh Đông ngẩn người, nói: "Diệu Diệu, em đang nói chiếc dây chuyền mà anh bỏ ra hai trăm nghìn tệ nhờ người ta mô phỏng theo sao?"

"Là hàng nhái?"

"Đúng vậy, mấy hôm trước anh muốn đưa nó cho em, chẳng phải đã bị gã chồng vô dụng của cô ném đi sao?" Ngụy Minh Đông bật cười, nói: "Sợi dây chuyền đó giờ còn đang ở nhà anh đây, nếu em muốn thì anh tiện thể bán cho em là được."

"Bán cho tôi?"

Tô Diệu có chút mơ hồ, nghe khẩu khí của Ngụy Minh Đông, thì có vẻ sợi dây chuyền cô đang đeo không phải do anh ta tặng cô rồi.

"Tiền công làm sợi dây chuyền đó, thêm cả chi phí vật liệu tổng cộng là năm trăm nghìn tệ, chúng ta là người quen, anh lấy của em bốn chín nghìn tệ vậy." Ngụy Minh Đông vui vẻ, hiện giờ anh ta đã nghèo lắm rồi, bán sợi dây chuyền này đi, còn có thể thu về ít vốn.

"Cảm ơn, không cần đâu."

Nói xong, Tô Diệu cúp điện thoại.

Dường như mọi chuyện có chút phức tạp, rốt cuộc là ai tặng sợi dây chuyền này cho cô vậy?

Đột nhiên, Tô Diệu nhìn sang Trần Dương đang ngồi ở bàn.

Chẳng lẽ...là anh ta?

Cô chợt nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó sau khi ném đồ mà Ngụy Minh Đông tặng cho cô đi, Trần Dương nói anh muốn tặng "Thiên Không Chi Thành" thật cho cô...

Thật sự là anh ta sao?

Tô Diệu không nhịn được mà nhìn sang Trần Dương.

Trần Dương sờ sờ cái bụng của anh, ăn no quá đi mất, cả một bàn thức ăn ngon, chẳng ai cướp của anh cả.

Nếu như bọn họ không ghét anh thì tốt hơn rồi.

Trần Dương lau miệng, hài lòng ợ một tiếng thật no nê, thì đúng lúc nhìn thấy Tô Diệu đang nhìn anh, Trần Dương mỉm cười.

"Thật là, mình đang nghĩ gì vậy, làm sao mà anh ta tặng mình món đồ quý giá như vậy được cơ chứ? Đúng là nằm mơ giữa ba ngày mà." Tô Diệu cảm thán một tiếng, không đoán mò nữa.

"Ừm, trâm cài tóc cô gái này đang dùng trông cũng khá thú vị đấy, hình như là một món đồ cổ." Trần Dương nhìn Từ Tiểu Nhu, cô cài một chiếc trâm cài tóc điêu khắc bạch ngọc, nhìn phong cách này thì hẳn là đồ từ thời nhà Minh, đây là một món đồ cổ.

Có câu nói, thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim.

Nhà họ Trần đầu tư vào rất nhiều món đồ cổ quý giá, mưa dầm thấm lâu, Trần Dương cũng có năng lực phân biệt đồ cổ.

Sau đó, nhà họ Trần còn đặc biệt mời vị đệ nhất giám định bảo vật ở Hoa Hạ, thầy Vương Càn tới làm sư phụ giám định bảo vật cho nhà họ Trần.

Khi đó, cứ tới kỳ nghỉ hè là Trần Dương lại tới chỗ ông ấy học tập.

Nếu anh không nhìn nhầm, thì trâm cài tóc mà Từ Tiểu Nhu đang dùng hẳn là được điêu khắc từ ngọc bích, nhìn kiểu dáng thì hẳn là đồ thời nhà Minh, hơn nữa còn là quý tộc hoàng gia mới có thể dùng.

Bất kỳ món đồ cổ nào, chỉ cần liên quan tới hoàng gia thì giá trị đều rất đáng sợ, nếu đem nó đi bán đấu giá, ít nhất cũng phải lên tới mười triệu, còn là mười triệu đô la.

"Được rồi, mọi người đều im lặng một chút đi."

Lúc này, bà Tô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, bà kéo tay Tô Diệu, hiền từ nói: "Diệu Diệu, mau nói cho bà biết, làm thế nào mà cháu thương lượng với tập đoàn Huyễn Ngu được vậy?"

Tô Diệu đứng dậy, thái độ có chút lúng túng, cô suy nghĩ một chút, rồi thành thật nói: "Hôm...hôm đó sau khi cháu tới tập đoàn Huyễn Ngu, đợi ở phòng họp mấy phút, đến cả tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Huyễn Ngu còn chưa thấy đâu, thì trợ lý tổng giám đốc tới nói với cháu, bọn họ muốn hợp tác với chúng ta."

"Cái gì!"

"Còn có chuyện tốt như vậy sao!"

"Tôi không nghe nhầm đấy chứ?"

"Thì ra cô ta chẳng làm gì cả mà cũng thành công ký được hợp đồng, như vậy cũng dễ dàng quá rồi!"

"Phải đấy phải đấy, tôi còn tưởng cô ta lợi hại thế nào, sớm biết đơn giản như vậy thì tôi đã tới rồi."

Tô Diệu vừa nói xong, mọi người liền bàn tán ồn ào cả lên.

Nghe những lời nghi ngờ và gièm pha kia, Tô Hải đang ngồi trong đám đông liền đứng dậy, đi tới trước mặt lão thái thái nhà họ Tô, nhỏ giọng nói: "Bà nội, hôm đó sau khi cháu bị tập đoàn Huyễn Ngu đuổi cả người lẫn quà đi, chúng ta lại phái Tô Diệu qua đó, nhất định là tập đoàn Huyễn Ngu bị thành ý của nhà họ Tô chúng ta làm cảm động, cho nên mới đồng ý hợp tác với nhà họ Tô chúng ta."

Nói xong, anh ta lại nói tiếp: "Kể cả lần này người tới tập đoàn Huyễn Ngu không phải Tô Diệu, mà là người khác, thì nhất định cũng sẽ thương lượng thành công. Cho nên, bà nội, hy vọng bà minh giám."

Ý của Tô Hải rất đơn giản, anh ta đang muốn cướp một chút công lao.

Bà Tô, từ trước tới giờ đều yêu thương Tô Hải, nghe anh ta nói vậy, bà càng tán thành mà nói: "Tiểu Hải nói không sai, Diệu Diệu à, nếu không phải Tiểu Hải ra mặt trước, cháu cũng không thể dễ dàng ký được hợp đồng với tập đoàn Huyễn Ngu như vậy được, ta thấy, công lao này cháu và Tiểu Hải mỗi người xứng đáng một nửa."

Có bà Tô thiên vị, Tô Hải càng đắc ý, anh ta ngang nhiên nói: "Bà nội, là con cháu nhà họ Tô, vì sự nghiệp của gia tộc, cháu chịu oan ức một chút có đáng là gì."

"Không tệ, con cháu nhà họ Tô chúng ta nên như vậy mới phải." Bà Tô gật gù tán thưởng.

Nghe lời khen của bà Tô, Tô Hải lại càng hăng hái: "Bà nội, cháu nghe nói gần đây tập đoàn Huyễn Ngu vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới, tên là Lưu Nhị. Cô ấy rất xinh đẹp, cháu đoán là, nhất định tập đoàn Huyễn Ngu sẽ tập trung nâng đỡ cô ấy, nếu bọn họ giao nghệ sĩ này cho nhà họ Tô chúng ta quản lý, nhất định có thể kiếm về cho gia tộc không ít tiền! Cháu tự nguyện thay mặt nhà họ Tô, ngày mai tới đàm phán với tập đoàn Huyễn Ngu."

"Được." Bà Tô càng nhìn Tô Hải càng hài lòng: "Tiểu Hải lớn thật rồi, có thể chia sẻ gánh nặng gia tộc với bà nội rồi."

Trong lòng Tô Diệu và Đường Tĩnh đều có chút khó chịu, hôm nay rõ ràng là tiệc mừng công của Tô Diệu, tại sao cuối cùng, công lao bị chia bớt một nửa thì thôi, đến danh tiếng cũng bị Tô Hải cướp mất chứ.

Hiện giờ nhà họ Tô đã thành công đạt được thỏa thuận bước đầu với tập đoàn Huyễn Ngu rồi, ngày mai Tô Hải tới tập đoàn Huyễn Ngu đàm phán, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thành công, đến lúc đó toàn bộ công lao, đều thuộc về anh ta rồi.

Tô Diệu âm thầm thở dài một tiếng, ai bảo cô không phải con trai, cũng không được bà nội yêu thích chứ.

"Bà nội, hôm nay là ngày vui, bữa cơm này cứ tính cho cháu đi." Tô Hải hăm hở nói: "Nhất định mọi người phải ăn uống cho thỏa thích, nếu không tức là không nể mặt Tô Hải rồi."

"Phục vụ, đem rượu lên." Tô Hải quay về phía người phục vụ gọi lớn.

Nghe thấy anh ta gọi, hai người phục vụ mặc Hán phục, cầm menu đi tới.

"Tiên sinh, đây là menu, xin hỏi anh muốn dùng rượu gì?"

"Bỏ menu đi." Tô Hải đẩy menu trước mặt ra: "Đúng là không có mắt nhìn, hôm nay tôi đang vui, đem loại rượu đắt nhất ở đây lên cho tôi, mỗi bàn một bình, không phải rượu đắt nhất thì đừng có đem ra."

“Vâng thưa tiên sinh, mời anh chờ một chút.”

Chỉ một lát sau, một loạt người phục vụ mặc bộ Hán phục thời Tùy Đường bưng rượu lên, trắng lóa cả một góc, khiến mọi người nhìn tới trợn cả mắt.

Tô Hải đứng lên, giơ cao ly rượu rồi nói: "Hôm nay là ngày nhà họ Tô chúng ta bay cao, tôi thay mặt bà nội, mời mọi người một ly."

Hiện giờ, địa vị của Tô Hải rất cao, bà Tô đã nói rõ là bà muốn bồi dưỡng Tô Hải trở thành người thừa kế gia tộc, giờ không không nịnh nọt Tô Hải, thì bao giờ nịnh đây?

Thế là mọi người ào ào nâng ly lên, không ngớt lời khen ngợi, bầu không khí cũng được đẩy lên cao trào nhất.

Tô Hải, không có gì bất ngờ, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, sau mấy lượt uống rượu, anh ta đã hơi say.

Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, anh ta gọi người phục vụ tới.

"Tính tiền, quẹt thẻ."

Tô Hải rút thẻ ngân hàng ra theo cái kiểu mà anh ta tự cho là phong độ, nhìn Từ Tiểu Nhu đang ngồi bên cạnh, người đẹp ở bên, cơ hội tốt như vậy sao anh ta có thể buông tha được cơ chứ.

"Trời ạ, là thẻ Vạn phu trưởng!"

Nhìn thấy thẻ ngân hàng của Tô Hải, một người nhận ra rồi hô lên.
Chương 12: Bách phu trưởng

Có được thẻ ngân hàng Bách phu trưởng thì tài sản của người đó cũng phải có một triệu; còn Thiên phu trưởng, thì số dư phải có năm triệu; Vạn phu trưởng, số dư trong thẻ ngân hàng nhất định không ít hơn mười triệu!

Toàn bộ tài sản của Tô Hải, có khoảng ba nghìn.

Nhưng trong ba nghìn này có hơn một nửa là bất động sản và cổ phiếu.

Để làm tấm thẻ này, Tô Hải đã tích góp suốt bốn năm năm liền mới có tư cách để làm thẻ.

Đây là thứ đại diện cho thân phận và tiền tài, bây giờ không đem ra khoe khoang thì chờ tới khi nào mới khoe đây.

Đúng như dự đoán, nhìn thấy thẻ ngân hàng của Tô Hải, đến cả Từ Tiểu Nhu cũng không kiềm chế được mà chăm chú nhìn thêm một lúc.

Đúng là nhà họ Từ giàu có, nhưng đồ cổ chiếm tới hai phần ba tài sản.

Tài chính của gia tộc đều nằm trong tay bố cô cả.

Ngoài việc thu mua đồ cổ thì số tiền mà cô có thể chi tiêu riêng, cũng không tới mười triệu.

Nếu cô muốn mua "Thiên Không Chi Thành", thì chỉ có thể bán hết số đồ cổ mà cô thu mua cất giữ trong hai năm qua để đổi thành tiền mặt mà thôi.

Cảm nhận được ánh mắt của Từ Tiểu Nhu, Tô Hải rất sung sướng, mỉm cười đầy đắc ý.

Anh ta quay sang nói với người phục vụ: "Cầm thẻ đi quẹt đi, nhưng có một bàn tính riêng ra cho tôi."

Tô Hải chỉ tay về phía bàn của Trần Dương, người ngồi ở bàn đó đều là con cháu họ xa của nhà họ Tô, kể cả đắc tội với tất cả những người ngồi bàn đó, Tô Hải cũng chẳng để tâm.

"Có biết tại sao tôi lại không trả tiền bàn này không?" Tô Hải đứng dậy quay về phía bàn của Trần Dương rồi nói: "Mấy người muốn trách thì trách Trần Dương, là hắn ta làm liên lụy đến mọi người. Nếu không phải do hắn không hiểu quy tắc, không nhường chỗ cho tổng giám đốc Từ, bất lịch sự với khách quý, thì tôi cũng chẳng làm như vậy. Ai không biết chuyện còn tưởng Tô Hải tôi đây là người nhỏ mọn, nhưng hôm nay, cho dù có phá hỏng danh tiếng của mình, thì tôi cũng phải giáo huấn thứ vô dụng này, để hắn biết thế nào gọi là quy củ."

Tô Hải vừa nói xong, mọi người ào ào nhìn về phía Trần Dương, ánh mắt của ai nấy đều như thể sắp bùng cháy rồi.

Trần Dương cũng không hề xấu hổ, anh tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện này.

"Hừ, thứ phế vật không làm nên trò trống gì." Tô Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Từ Tiểu Như: "Giám đốc Từ, để cô chê cười rồi."

Từ Tiểu Nhu mỉm cười, không nói gì.

Sau khi đưa thẻ cho người phục vụ, Tô Hải nói tiếp: "Giám đốc Từ, không phải cô thích "Thiên Không Chi Thành" sao, tôi quen biết nhiều bạn bè, tôi sẽ hỏi thăm một chút, có lẽ có thể mua giúp cô đấy!"

Cơ hội giành lấy ấn tượng tốt thế này, đương nhiên Tô Hải sẽ không bỏ qua.

Anh ta cứ nói vậy trước đã, cho dù có mua được hay không, thì Từ Tiểu Nhu cũng phải nhận một ân tình của anh ta, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con chim.

"Cảm ơn anh." Từ Tiểu Nhu lịch sự đáp.

"Cô khách khí quá, đây là chuyện tôi nên làm mà." Tô Hải mỉm cười, anh ta còn đang muốn nịnh hót thêm mấy câu, thì một người phục vụ nhanh chân đi tới trước mặt Tô Hải, cúi chào một cái rồi nói: "Tiên sinh, thật ngại quá, phiền anh đổi thẻ khác để thanh toán hóa đơn."

"Sao cơ?" Tô Hải tưởng anh ta nghe nhầm, nói: "Cô bảo tôi đổi thẻ thanh toán?"

"Phải thưa tiên sinh, bởi vì thẻ này của anh... số dư không đủ, không đủ thanh toán..."

Người phục vụ còn chưa nói hết, thì Tô Hải đã lớn tiếng hét lên: "Cô nói láo, trong thẻ của tôi có 10.5 triệu tệ, sao có thể không đủ được?"

"Xin...xin lỗi tiên sinh, lần này hóa đơn của anh tổng cộng hết ba mươi hai triệu tệ."

Nghe người phục vụ nói xong, Trần Dương suýt chút nữa cười phun cả nước miếng.

Vừa rồi khi người phục vụ đem rượu lên anh đã phát hiện ra, bọn họ đem rượu vang đỏ từ năm 1945 của lò rượu Mouton, thương hiệu rượu này không thường gặp như Lafite, La Romanee-Conti.

Nhưng vào năm 1997, phòng đấu giá Caltex ra giá trên trời tới hai mươi ba nghìn đô la, trải qua hai mươi năm tới ngày hôm nay, cho nên một chai rượu có giá tới hơn một triệu.

Mỗi bàn một bình, vậy là hai mươi bình rồi.

Chuyện này, Trần Dương chỉ muốn nói một câu đáng đời, Tô Hải được người ta khen vài câu, đã chẳng biết trời đất gì nữa rồi.

"Cô đang lừa tôi phải không?" Tô Hải hoảng hồn, anh ta đứng dậy nói với người phục vụ: "Nhà họ Tô chúng tôi, tính cả khách mời, tổng cộng có hai trăm người, cứ cho là mỗi người hết mười nghìn thì cũng chỉ hơn hai triệu mà thôi, sao có thể lên tới hơn hai mươi triệu cơ chứ, mấy người lừa đảo đấy à, mau gọi quản lý tới đây, tôi phải khiếu nại."

Không có lựa chọn khác.

Người phục vụ đành phải gọi quản lý tới.

Quản lý là một người khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta đi tới trước mặt Tô Hải, nói: "Chào tiên sinh, xin hỏi anh có chỗ nào thắc mắc?"

"Tôi thắc mắc cái gì sao?" Tô Hải chỉ vào mặt người quản lý rồi nói: "Anh nói cho tôi biết, chúng tôi chừng này người sao có thể có hóa đơn những ba hai triệu chứ? Đây là lừa đảo, mấy người có tin tôi tìm phóng viên tới vạch trần mấy người không hả?"

Người quản lý cũng không vội, anh ta thản nhiên cúi người nói: "Tiên sinh bình tĩnh, đừng tức giận, tôi sẽ lấy hóa đơn tới đây, anh sẽ hiểu thôi."

Rất nhanh, người phục vụ đem hóa đơn tới, người quản lý đưa hóa đơn cho Tô Hải rồi nói: "Tiên sinh, đây là hóa đơn thanh toán của anh, hai mươi tám bàn tiệc tổng cộng hết năm trăm nghìn tệ. Còn lại 31.5 triệu tệ, là tiền rượu."

"Anh cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc phải không, rượu gì mà những 31.5 triệu tệ chứ?" Lửa giận trong người Tô Hải bốc lên, anh ta lập tức túm cổ áo người quản lý mà nói: "Hôm nay anh mà không nói rõ ra cho tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đây."

"Tiên sinh, quân tử động khẩu không động thủ." Người quản lý mặt không đổi sắc, anh ta giữ khoảng cách với Tô Hải, nói: "Rượu mà anh gọi là rượu vang đỏ loại "có giới hạn" được sản xuất từ lò rượu Chateau Mouton Rothschild của Pháp, mỗi năm chỉ sản xuất một nghìn chai, giá thị trường là 1 triệu 260 nghìn một chai, tổng cộng anh gọi hai mươi tám chai, chúng tôi lấy giá này đã là ưu đãi cho anh rồi."

"Tôi bảo mấy người đem loại rượu đắt như vậy lên lúc nào hả?" Tô Hải tức giận nói: "Nhà hàng của mấy người chèn ép khách hàng, tôi phải khiếu nại các người."

Người quản lý lạnh lùng nhìn Tô Hải, mặc dù anh ta còn trẻ tuổi, nhưng anh ta cũng đã gặp không ít nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Tây Xuyên. Nhưng loại người không có tiền mà lại thích thể hiện thế này, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải.

Mặc dù phải đối mặt với kẻ trơ trẽn như Tô Hải, nhưng tố chất chuyên nghiệp vẫn khiến anh ta duy trì nụ cười: "Phiền tiên sinh tỉnh táo một chút. Đầu tiên, chính anh là người bảo phục vụ đem loại rượu đắt nhất lên, chuyện này chúng tôi có máy quay giám sát làm chứng. Thứ hai, rượu mà chúng tôi cung cấp, đều là rượu được sản xuất ở lò rượu Chateau Mouton Rothschild, chuyện này anh có thể yên tâm. Thứ ba, vuốt mặt thì phải nể mũi, phiền anh tôn trọng tôi một chút."

Người quản lý vừa nói xong, thì mấy chục người đàn ông cao lớn, từ bên ngoài xông vào.

Ai nấy đều mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, to cao khỏe mạnh, dáng người lực lưỡng.

Bọn họ là bảo vệ của nhà hàng Vương Triều, là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố Tây Xuyên, hầu như không có kẻ nào không có mắt dám gây sự ở đây.

Người ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết ông chủ nhà hàng Vương Triều có quan hệ rộng rãi, quen biết cả xã hội đen lẫn dân làm ăn hợp pháp. Dám gây sự ở đây, trừ phi là kẻ ăn gan hùm mật báo.

Đứng sau những người này còn có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mặc trang phục thời nhà Đường, trong tay xoay hai viên đầu sư tử.

Đây không phải ai khác, mà chính là ông chủ của nhà hàng Vương Triều, Chu Hữu Danh.

Chu Hữu Danh vừa dẫn bảo vệ tới, người nhà họ Tô đều hoảng sợ.

Đừng thấy dáng vẻ vô hại của anh ta mà lầm, ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh ta lòng dạ độc ác, người đắc tội với anh ta không chết thì cũng tàn tật.

Sau lưng Tô Hải lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, người này bá chủ Tây Xuyên, là Chu Hữu Danh đấy.

Ông chủ xuất hiện, khiến người quản lý chẳng hề nể mặt Tô Hải nữa: "Nhà họ Tô mấy người cũng là gia tộc hạng ba có tiếng ở Tây Xuyên, rượu là anh tự gọi lên, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?"

"Hiểu lầm!" Tô Hải nhanh chóng gật đầu rồi cúi người nói: "Đây đều là hiểu lầm cả, sao chúng tôi có thể quỵt nợ được chứ, chúng tôi trả tiền, chúng tôi trả tiền..."

Nhưng, cả người anh ta chỉ có 10.5 triệu, còn 21.5 triệu, có đem bán anh ta cũng chẳng lấy ra nổi.

Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ! Nếu không trả tiền thì sẽ trở thành đi vào ngang nhiên, đi ra bầm dập mất.

Tô Hải chợt nhìn thấy bà Tô, anh ta bò tới trước mặt bà, cầu xin: "Bà nội, giúp cháu với..."

"Thật là." Bà Tô thở dài một tiếng, được người ta đỡ đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Hữu Danh, run rẩy cúi chào anh ta: "Tổng giám đốc Chu, chuyện này là nhà họ Tô chúng tôi không phải, cháu tôi còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, là do người làm bà như tôi không dạy tốt, tôi thay nó xin lỗi. Chúng tôi sẽ trả tiền."

Thấy bà Tô cúi người xin lỗi một người trẻ tuổi hơn bà, con cháu nhà họ Tô hết sức khó chịu, đều do Tô Hải không có tiền mà còn thích thể hiện, nhất định phải gọi loại rượu đắt nhất.

Vừa rồi có mấy người của nhà họ Tô lên mạng tìm kiếm, đúng là hơn một triệu một chai rượu.

Sau khi bà Tô xin lỗi xong, Tô Hải và con cháu nhà họ Tô cũng tới trước mặt ông ta không ngừng xin lỗi, chỉ lo Chu Hữu Danh không vui, sẽ bắt bọn họ lại.

Chỉ còn Trần Dương là không đi qua đó, anh ở một bên nhìn cảnh tượng này cảm thấy có chút buồn chán, Trần Dương đứng dậy đi về phía cửa.

Điều khiến Trần Dương bất ngờ là người không có địa vị gì năm xưa đứng trước cửa nhà họ Trần khổ sở cầu xin được hợp tác, nay nhảy một cái đã trở thành nhân vật lớn nhất ở thành phố Tây Xuyên, đúng là vận mệnh biến hóa thất thường mà.

Khi đó anh đầu tư cho Chu Hữu Danh năm trăm nghìn tệ quả là không uổng phí, anh cũng không nhìn nhầm người, Chu Hữu Danh này đúng là không phải kẻ tầm thường.

Anh không muốn anh và Chu Hữu Danh nhận ra nhau trong tình cảnh này, không còn cách nào khác phải khom người, lặng lẽ đi ra cửa.
Chương 13: Hại chết

Chu Hữu Danh đi về phía Trần Dương.

Người nhà họ Tô tức giận ra mặt, mẹ nó, tên Trần Dương này là đồ ngốc đấy à?

Mọi người đều đang xin lỗi, chỉ mong Chu Hữu Danh bỏ qua cho yên chuyện, còn anh ta thì tốt rồi, không chỉ không xin lỗi, mà còn muốn trốn đi! Như vậy chẳng phải rảnh rỗi kiếm chuyện sao.

"Tô Diệu, còn không mau bảo người chồng ngu ngốc của cháu xin lỗi tổng giám đốc Chu đi, đã là lúc nào rồi, còn muốn trốn?"

"Cậu ta làm như vậy là muốn hại chết nhà họ Tô chúng ta mà."

"Phải đấy, cả nhà đều khuyên cháu mau ly hôn với cậu ta đi, sao cháu cứ không nghe lời thế?"

"Cậu ta trốn đi bị tổng giám đốc Chu bắt được, lần này chắc chắn tổng giám đốc sẽ tức giận cho mà xem. Đến lúc đó, người xui xẻo chẳng phải nhà họ Tô chúng ta sao." Lúc này, mấy người phụ nữ là con cháu nhà họ Tô đứng ra, chỉ vào Tô Diệu mà quở trách.

Tô Diệu cũng không kiềm chế được nữa, gặp phải tình cảnh này mà Trần Dương lại muốn trốn, khiến cô vừa tức giận vừa xấu hổ muốn chết, chỉ hận không thể chui vào cái khe nào cho xong.

Tô Hải thấy sắc mặt Chu Hữu Danh không ổn thì vội vàng đi tới nói: "Tổng giám đốc Chu, xin anh bớt giận, tên này là kẻ ở rể nhà họ Tô chúng tôi, hắn ăn không uống không ở nhà họ Tô, chính là một tên phế vật. Hắn ta muốn trốn là chuyện của hắn, không liên quan tới nhà họ Tô chúng tôi đâu. Anh nhất định đừng vì hắn mà..."

"Mẹ nó, câm miệng, cút đi!" Chu Hữu Danh vốn không lên tiếng giờ sắc mặt đột nhiên xấu đi, đạp một cước khiến Tô Hải ngã lăn xuống đất.

"Ôi." Tô Hải rên lên vì đau đớn, anh ta ngã xuống đất, bị Chu Hữu Danh đạp vào mông, Tô Hải dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Chu Hữu Danh.

Chu Hữu Danh dụi mắt, anh ta không ngờ kiếp này anh ta vẫn có thể gặp lại cậu thiếu niên này, mà không đúng, giờ cậu ấy đã là thanh niên rồi.

Mười năm trước, khi Chu Hữu Danh mới bước đầu xây dựng sự nghiệp, vì không đủ tiền, nên anh ta đã tìm tới rất nhiều nhà đầu tư, nhưng chẳng có ai đồng ý đầu tư tiền cho anh ta cả, dù sao khi đó anh ta cũng chỉ là một tên lưu manh.

Trong lúc anh ta bị dồn vào đường cùng, đại thiếu gia của nhà họ Trần, một thiếu niên mười lăm tuổi, dùng năm trăm nghìn giúp anh ta, hơn nữa cậu ấy còn không lấy lại tiền.

Nếu không nhờ có số tiền đó, thì có lẽ anh ta đã lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.

Uống nước nhớ nguồn, mười năm nay Chu Hữu Danh không dám quên ơn tri ngộ của người thiếu niên ấy.

Hai năm trước, khi khai trương khách sạn Vương Triều, anh ta đem theo quà biếu tới nhà họ Trần một chuyến, muốn mời Trần Dương tới cắt băng khánh thành, nhưng cậu thiếu niên năm đó đã bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà, chẳng biết đã đi đâu.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Chu Hữu Danh vẫn có thể nhận ra ngay!

"Đại...đại thiếu gia, là cậu sao?"

Mười năm, giờ đây ân nhân đang đứng trước mặt, Chu Hữu Danh run rẩy không nói nên lời. Mười năm nay, có sóng to gió lớn gì mà anh ta chưa từng gặp phải cơ chứ, nhưng hiện giờ anh ta lại căng thẳng tới mức không biết nên để tay thế nào.

Xong, vẫn bị người ta nhận ra rồi!

Trần Dương thở dài một hơi, anh biết mình tránh không thoát, đành xoay người lại, đối mặt với Chu Hữu Danh.

"Đại thiếu gia, đúng là cậu rồi..."

Còn chưa nói hết câu, Chu Hữu Danh đã "huỵch" một tiếng, quỳ xuống đất!

"Mười năm rồi, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi, tôi tìm cậu ròng rã hai năm, ông trời có mắt, cuối cùng cũng để tôi tìm được cậu rồi." Chu Hữu Danh cực kỳ kích động, giọng nói nghẹn ngào hẳn đi: "Ơn tri ngộ, cả đời không quên."

Yên lặng!

Lặng ngắt như tờ!

Khoảnh khắc này, đại sảnh nhà hàng Vương Triều yên lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều há to miệng!

Kinh ngạc!

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm kinh ngạc tới ngây người!

Ông chủ của nhà hàng Vương Triều, giờ lại quỳ trước mặt tên phế vật của nhà họ Tô, từ xúc động tới nghẹn ngào.

Còn Trần Dương thì chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, thản nhiên như không, mặt không biến sắc.

Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?

"Ôi tổng giám đốc Chu, sao anh lại bất cẩn như vậy chứ, tôi đỡ anh dậy, nhanh nào." Trần Dương vội vàng khom lưng xuống đỡ Chu Hữu Danh dậy, liều mạng nháy mắt với anh ta.

Chu Hữu Danh là người thông minh, anh ta lập tức hiểu ý Trần Dương, cậu ấy làm như vậy tức là không muốn để lộ thân phận của mình.

Trong trường hợp này, anh ta không thể làm gì khác ngoài nói: "Sao sàn nhà lại trơn thế này hả? Tiểu Vương, còn không cho người đi lau sạch sàn nhà đi?"'

Người quản lý tên là Tiểu Vương thấy Chu Hữu Danh ngã thì giật cả mình, vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, tổng giám đốc Chu."

Sau khi đứng dậy, Chu Hữu Danh vỗ vai Trần Dương, nói: "Thật ngại quá, người anh em, tôi nhận nhầm người rồi."

"Không sao, tổng giám đốc Chu." Trần Dương thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Nhưng lần sau anh phải nhìn cho kỹ đấy nhé."

"Ồ."

Nghe cuộc nói chuyện của hai người, tất cả mọi người nhà họ Tô thở phào nhẹ nhõm, thì ra là do sàn trơn nên Chu Hữu Danh bị ngã.

"Dọa chết tôi rồi, tôi đã nói rồi mà, làm sao mà tên phế vật này có thể quen biết tổng giám đốc Chu được cơ chứ, thì ra là nhận nhầm người!"

Người nhà họ Tô bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Đột nhiên, bà Tô gõ cây gậy mấy cái rồi nói: "Mọi người yên lặng cả đi, nghe ta nói đây. Ba mươi hai triệu ngày hôm nay, không thể để Tiểu Hải gánh một mình được!"

Tô Hải nghe vậy thì mặt mày hớn hở hắn, quả nhiên, vẫn là bà nội thương anh ta mà.

"Tôi tính là, hôm nay tổng cộng có hai trăm người, trong đó có một trăm năm mươi người là người nhà họ Tô." Bà Tô thở một hơi rồi nói: "Chúng ta không thể để khách mời trả tiền được, cho nên ba mươi hai triệu này, con cháu nhà họ Tô chúng ta chia đều."

Nghe bà Tô nói vậy, những vị khách bị mời tới đây lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn họ ào ào khen ngợi bà Tô hiểu đạo lý.

"Bà nội, chia đều như vậy, mỗi người đều phải trả khoảng 210 nghìn tệ." Tô Hải nói với bà Tô.

"Vậy thì được rồi, mỗi người cứ bỏ ra 210 nghìn tệ để trả tiền đi."

Người nhà họ Tô vội vàng gật đầu, mỗi người bỏ ra 210 nghìn tệ, đối với một gia tộc hạng ba như nhà họ Tô, không phải quá đắt đỏ, nhưng vẫn có không ít người đau lòng ra mặt.

Sắc mặt của Tô Diệu và Đường Tĩnh cũng xấu hẳn đi, hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra được sự lúng túng trong mắt người kia.

Trước đây công ty bị lỗ tám triệu, hai người dùng hết số tiền trong nhà còn lại để bù vào, giờ lại bảo bọn họ bỏ ra mấy trăm nghìn, bọn họ vốn không thể bỏ ra nổi.

"Tô Diệu, sao sắc mặt của cô lại xấu thế này? Không phải đến mấy trăm nghìn mà cô cũng không bỏ ra nổi chứ?" Tô Hải đi tới, cố tình nói lớn tiếng.

Đương nhiên anh ta biết là Tô Diệu đã không còn tiền nữa rồi, anh ta hỏi như vậy, chính là muốn khiến Tô Diệu xấu mặt trước mặt mọi người.

"Tôi...tôi..." Bị người ta vạch trần suy nghĩ trong đầu, mặt Tô Diệu đỏ bừng lên. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: "Tôi...tôi quên không đem theo thẻ ngân hàng rồi!"

"Cái gì? Quên mang thẻ ngân hàng?" Tô Hải cười ha hả, nói: "Lý do này của cô không tệ, vậy tôi cứ coi như cô quên mang thẻ ngân hàng đi."

"Tiểu Hải à, mẹ con nhà cô ra ngoài gấp, không mang tiền mặt theo...cháu xem..."

"Cô Đường Tĩnh, không phải cô cũng quên mang thẻ ngân hàng đấy chứ?" Tô Hải giả vờ tỏ ra giật mình rồi nói: "Không phải hai người đã thông đồng với nhau từ trước rồi đấy chứ."

"Tiểu Hải, cháu..." Đường Tĩnh lúng túng nói không nên lời, hôm nay bà mất hết mặt mũi rồi.

"Ha ha ha!" Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà cười lên, đột nhiên, trong đám đông có người nói: "Tôi thấy, chắc chắn Trần Dương cũng không mang tiền đâu, một nhà ba người bọn họ cũng thật là kỳ lạ, thông đồng với nhau từ trước tới đây ăn chùa đấy."

Nghe mọi người chế giễu, sắc mặt Tô Diệu trắng bệch, trong lúc cô không biết phải làm thế nào, thì Trần Dương đi tới, đứng trước mặt cô rồi nói: "Tôi đem theo thẻ ngân hàng, mấy người..."

Anh còn chưa nói dứt câu, Tô Hải đã giật lấy thẻ ngân hàng trong tay anh, đưa cho người phục vụ đứng bên cạnh rồi nói: "Mau lên mau lên, mau cầm đi quẹt thẻ đi, xem có thể trả được 630 nghìn không!"

"Tô Hải, mau trả thẻ đây!" Tô Diệu sốt sắng tới nỗi sắp khóc tới nơi.

Mỗi ngày cô cho Trần Dương hai trăm tệ tiền tiêu vặt, trong thẻ của anh ta sao có thể có 630 nghìn tệ chứ, tên này rõ ràng là muốn làm cô mất mặt mà.

Tô Diệu có thể tưởng tượng được cảnh, bọn họ bị người ta cười nhạo, như vậy thì cô hoàn toàn không thể ngóc đầu lên ở nhà họ Tô thật rồi.

Trong lúc mọi người đều đang chờ xem kịch vui thì Từ Tiểu Nhu đang ngồi ở một bên chậm rãi đứng dậy, vẻ hoảng hốt bao phủ gương mặt xinh đẹp của cô!

"Tôi...tôi không bị hoa mắt đấy chứ, đây không phải thẻ Tử Kim Đế Vương sao!"

Tiếng cười nhạo rộn lên trong đại sảnh, lập tức lặng ngắt như tờ.

Từ Tiểu Nhu, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!
Chương 14: Thẻ Đế vương

“Thẻ Tử...Tử Kim Đế Vương?”

“Đây là thẻ gì, sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe đến!” Đám người nhà họ Tô ở bên cạnh nghi ngờ nói.

Thế nhưng, Từ Tiếu Nhu nói như vậy càng làm cho ánh mắt của mọi người tập trung vào tấm thẻ ngân hàng mà người phục vụ đang cầm trên tay.

Tấm thẻ ngân hàng này rất sang, toàn bộ thẻ là màu tím, đám mây màu vàng trên mặt thẻ được dát bằng vàng. Cả tấm thẻ được chế tác từ vàng tím, sau lưng thẻ dùng chữ triện nhỏ viết hai chữ: Trần Dương.

Đây thật sự là thẻ Tử Kim Đế Vương!

Nếu như nói thẻ Vạn phu trưởng của Tô Hải phải có số dư trên chục triệu, vậy thì tấm thẻ Tử Kim Đế Vương cao cấp nhất do ngân hàng này phát hành phải cần số dư hai tỷ.

Sự chênh lệch của Tô Hải và Trần Dương ít nhất cũng là một trăm Vạn phu trưởng.

Tấm thẻ Tử Kim Đế Vương này ngay cả Chu Hữu Danh cũng không có tư cách làm, số người sở hữu ở toàn bộ thành phố Tây Xuyên e rằng không đếm đủ một bàn tay.

Tô Diệu và Đường Tĩnh cũng bị Từ Tiểu Nhu làm cho giật mình, họ ngẩn ra nhìn tấm thẻ ngân hàng kia mà không nói nên lời.

“Xí, ai biết là thật hay là giả, không chừng tấm thẻ này là hàng giả đó!” Không biết ai ở trong đám người đột nhiên nói một câu như vậy.

Một câu nói nhất thời đã khiến mọi người bắt đầu xôn xao.

“Đúng thế, nó chỉ là một thằng khố rách áo ôm thì sao có thể sở hữu thẻ Tử Kim Đế Vương được!”

“Đúng đó, tấm thẻ này chắc chắn là giả, nó đã cố ý tìm người làm giả rồi.”

“Không sai, đúng là như thế.”

Cứ như vậy, mỗi một người anh nói một câu, tôi nói một câu, lột trần “chân tướng” thật sự.

“Trần Dương, tuy mày hơi nghèo lại hơi vô dụng, nhưng cũng không cần vì thể diện mà giả vờ làm người có tiền đâu.” Tô Hải chế giễu hết mức: “Trên đời này có hai chuyện không thể giấu được, một là ho khan, hai là nghèo. Mày vẫn nên chấp nhận số mệnh đi, đồ vô dụng.”

Lời của anh ta, căn bản Trần Dương không hề để trong lòng, anh mỉm cười mà không nói gì.

Lúc này, Tô Diệu ở bên cạnh đi tới, cô thấy bóng lưng người phục vụ rời đi bèn nắm lấy cánh tay Trần Dương, lo lắng nói: “Nhanh, nhanh lấy lại thẻ ngân hàng về đi. Anh đưa cho người ta một tấm thẻ ngân hàng giả mà không thấy mất mặt à.”

“Lấy về? Sao lại phải lấy về!?” Trần Dương mỉm cười, nói: “Nhỡ đâu thật sự quẹt được thì sao?”

Anh vừa dứt lời, mọi người lại phá lên cười.

“Ha ha ha, đúng là buồn cười chết mất!”

“Ôi ôi, mau đỡ tôi, tôi cười đau hết cả bụng rồi.”

“Lấy một tấm thẻ ngân hàng giả cho người ta quẹt thì sao người ta có thể quẹt được chứ?”

“Đừng cười, nhỡ đâu thật sự quẹt được thì sao…”



Sau khi thanh toán hóa đơn, người của nhà họ Tô lần lượt rời đi, Chu Hữu Danh đợi người đi gần hết thì lặng lẽ kéo Trần Dương lại, lôi anh lên xe.

“Đại thiếu gia, mười năm không gặp… Cậu đã lớn rồi…” Chu Hữu Danh kích động nên nói năng lộn xộn, anh ta vừa lái xe vừa nói với Trần Dương.

“Anh… không tồi, tôi không nhìn nhầm người.” Trần Dương thản nhiên nói.

“Nhờ sự ban ân của cậu, không có sự giúp đỡ của cậu ban đầu thì không thể có Chu Hữu Danh ngày hôm nay.” Nghe thấy lời khích lệ của Trần Dương, Chu Hữu Danh vui vẻ như một đứa trẻ.

“Nhưng mà anh định đưa tôi đi đâu?”

“Cậu cứ ngồi yên, một lát nữa cậu sẽ biết…” Chu Hữu danh kích động tới mức tay cũng run rẩy.

“Cứ bí bí mật mật…” Trần Dương thắt chặt dây an toàn rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ấy ấy, anh đừng kích động như thế, lái xe đàng hoàng… chú ý xe phía trước…”

Xe đi như bay rồi dừng lại trước cửa quán bar Muses, quán bar này là hộp đêm cao cấp nhất thành phố Tây Xuyên.

Tới đây chơi mà không phá tám đến chục nghìn thì ngay cả cửa chính của quán bar cũng không dám vào.

Sau khi xuống xe, cửa quán bar đỗ đầy những chiếc xe thể thao sang trọng, những người này tới đây đều là để thư giãn hoặc là để tìm con mồi.

“Tại sao lại đến đây?” Trần Dương nhíu mày, anh thật sự không thích nơi hỗn tạp thế này.

“Ở đây có người quen của cậu.” Chu Hữu Danh cười rồi nói: “Triệu Hà Cầu, cậu còn nhớ chứ? Ông chủ quán bar Muses chính là ông ta.”

Triệu Hà Cầu?

Trần Dương nghĩ một lát thì nhớ ra người này.

Mấy năm trước, khi anh vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Trần đã từng tiếp xúc với người này, lúc đó Triệu Hà Cầu chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ không đáng nhắc tới ở trong nhà họ Trần. Bởi vì ông ta đã từng nhiều lần buông ra những lời nói làm người ta phải kinh ngạc nên Trần Dương cảm thấy người này là một nhân tài có thể đào tạo, bèn cất nhắc ông ta làm chủ quản.

Ông ta theo học bên cạnh Trần Dương hai năm thì từ chức ra ngoài xây dựng sự nghiệp.

“Đại thiếu gia, cậu đi vào trước đi, cậu chờ tôi ở trong phòng bao Chí Tôn nhé.” Chu Hữu Danh kính cẩn nói: “Tôi và Triệu Hà Cầu chuẩn bị cho cậu một niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ này, nhất định cậu sẽ thích.”

Không đợi Trần Dương nói gì thì Chu Hữu Danh đã xoay người rời đi.

“Cái ông Chu Hữu Danh này…” Trần Dương lắc đầu, xoay người đi vào quán bar.

Quán bar Muses không hổ là quán bar đông khách nhất của thành phố Tây Xuyên, ngay cả các em gái đứng cửa tiếp khách cũng là những người đẹp được tuyển chọn tỉ mỉ.

Tâm trạng Trần Dương rất tốt, anh nheo mắt cười đi vào trong.

Lúc này khách ở trong quán bar rất đông, tiếng người vô cùng ồn ào, các chàng trai, cô gái đang tùy tiện đung đưa cơ thể mình trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc để phát tiết tinh lực quá dư thừa của mình.

Đệch, vì sao cứ thấy không hợp với mình nhỉ, lẽ nào mình không theo kịp thời đại? Trần Dương ngẫm nghĩ, vẫn nên tìm được phòng bao Chí Tôn trước rồi nói sau đi.

Ngay lúc anh đang tìm phòng bao, một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng: “Ôi chao, đây không phải là Trần Dương sao? Kẻ vô dụng như mày lại dám lén lút sau lưng Diệu Diệu tới quán bar mua vui à?”

Trần Dương nhìn về phía phát ra giọng nói.

Chỉ thấy một cô gái cao gầy, mặc váy da bó sát màu đen đang đứng ở sau lưng mình.

Ánh sáng trong quán bar hơi tối, khi tới gần Trần Dương mới phát hiện ra cô gái này là Lý Mật.

“Tôi còn tưởng là ai, đây không phải là cô con gái mà hai ngày trước tôi mới nhận hay sao.” Trần Dương cười rồi nói: “Nhìn thấy tôi còn không mau gọi bố à!”

“Mày câm miệng cho tao!” Sắc mặt Lý Mật tối sầm, vì ký kết hợp đồng nên hôm nay cô ta cố ý mới khách hàng lớn đến quán bar uống rượu. Nếu như vị khách này ký với mình thì ít nhất cô ta có thể kiếm được hai triệu tiền chia phần trăm.

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ được mình đến quán bar lại gặp phải Trần Dương.

“Mày có tin bây giờ tao gọi điện ngay cho Diệu Diệu không?”

“Cô gọi đi, tôi làm việc đàng hoàng ngay thẳng, không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy thì sao phải sợ?” Trần Dương mỉm cười, không hề để ý tới sự uy hiếp của cô ta.

“Mày…” Nhất thời Lý Mật nghẹn giọng, không nói ra lời. Thấy mình không uy hiếp được Trần Dương nên cô ta mở miệng giễu cợt: “Quán bar Muses là nơi mà thằng khố rách áo ôm như mày có thể đến à? Mày không sợ mình không trả nổi hóa đơn, đến lúc đó còn phải bảo Diệu Diệu tới lấy tiền chuộc người à?”

“Cô lo tôi có tiền hay không à?” Trần Dương nháy mắt với cô ta: “Tôi lại muốn biết, cô định lúc nào thì gọi tôi là bố!”

“Thằng nhóc, mày nói chuyện với cô Lý như thế à? Có tin tao dạy dỗ mày không?” Lúc này không biết có một người đàn ông cao to từ đâu đi tới bên cạnh Lý Mật, nói: “Cô Lý, có cần tôi dạy cho nó biết cách làm người như thế nào không?”

Lý Mật mỉm cười, nói: “Trần Dương, biết anh chàng mạnh mẽ ở bên cạnh tao là ai không? Anh ấy là trưởng đội bảo vệ của quán bar Muses, mày nói xin lỗi tao thì tao sẽ tha cho mày, thế nào?”

Trưởng đội bảo vệ này tên là Tôn Cường, chính là khách hàng lớn của Lý Mật.

Nói dễ nghe thì là trưởng đội bảo vệ, nói khó nghe một chút thì chính là người coi sàn.

Thân hình Tôn Cường cao to, mặt mũi bặm trợn, trông rất dữ tợn, gã là người khác nổi tiếng trong các hộp đêm ở thành phố Tây Xuyên.

Hộp đêm là nơi hỗn tạp, loại người gì cũng có, không có người có thể giữ hiện trạng thì đúng là không ổn.

“Thằng nhóc, mày không nghe thấy cô Lý nói à? Nhanh xin lỗi đi!” Mắt Tôn Cường lộ ra sự dữ tợn, giọng nói cũng không có ý tốt.

Xin lỗi?

Trần Dương cười lắc đầu, không nói tiếp mà hỏi ngược lại: “Xin hỏi, phòng bao Chí Tôn ở đâu?”

“À, cứ đi thẳng về phía trước, đi tới cuối đường là có thể thấy!” Tôn Cường ngẩn ra, trả lời theo bản năng.

“Cảm ơn.” Trần Dương gật đầu, cứ thế đi thẳng về phía phòng bao Chí Tôn.

Lúc này Tôn Cường cũng tỉnh táo lại, gã vội vàng quát: “Thằng nhóc kia, mày đứng lại cho tao!”
Chương 15: Khách sạn Vương Triều

Trần Dương cứ thế đi mà không thèm quay đầu lại.

Khi mở cửa phòng bao cao cấp ra, bên trong trang trí vô cùng xa hoa. Tất cả đồ vật đều là đồ được đặt làm riêng cho cá nhân, rất cao cấp, ngay cả bồn cầu trong phòng cũng được mạ vàng.

Căn phòng bao này dù có tiền cũng không vào được.

Lúc này Trần Dương đã ngồi ở trong đó, bình chân như vại tự rót cốc trà rồi uống.

Ừm, không tồi, là lá trà Mao Tiêm của Tây Hồ sau cơn mưa.

Một ngụm nước chè vào miệng, trong đắng có ngọt, mùi thơm ngát còn vương trong miệng.

“Khốn kiếp, sao mày dám…” Tôn Cường nhìn Trần Dương ngồi đàng hoàng ngay ngắn trên ghế sofa uống trà, nhất thời tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nơi này là nơi bình thường ông chủ tiếp đón khách quý, thằng con nuôi của ông chủ là gã cũng không có tư cách vào đây, sao thằng này… sao thằng này dám vào!

Xem như gã đã rõ, thằng này đến đây chịu ngược đãi đây mà!

Ha ha ha, lần này Trần Dương chết chắc rồi!

Loại phòng bao này là nơi mà thằng vô dụng này có thể vào sao?

Vừa rồi nói chuyện với Tôn Cường đã nghe gã nói về phòng bao này. Phòng bao này bình thường không mở cho người ngoài, hơn nữa đã hơn nửa năm không có ai ngồi.

“Đờ mờ thằng chó, có phải mày muốn chết không?” Tôn Cường nổi giận gầm lên, lập tức túm lấy cổ áo Trần Dương.

Dù sao hôm nay cha nuôi cũng không có trong quán, nếu như đánh thằng này một trận trước mặt nữ thần Mật Mật thì chắc nữ thần sẽ cảm thấy mình rất có khí chất đàn ông nhỉ.

Đúng lúc này, hơn hai mươi gã đàn ông cao lớn nghe thấy tiếng gầm của Tôn Cường bèn lũ lượt tràn vào phòng bao. Những người này đều là cấp dưới tới trông coi quán của Tôn Cường.

“Anh Cường, có người đến gây sự ạ?” Đám đàn ông to cao dồn dập mở miệng hỏi.

“Ha ha, thằng đần này đến gây sự, nhưng đã bị tao tóm rồi.” Tôn Cường nhìn Trần Dương bằng ánh mắt miệt thị rồi nói với Lý Mật: “Cô Lý, có cần tôi đánh cho thằng này một trận để cô hả giận không?”

Lý Mật nhìn dáng vẻ không để tâm của Trần Dương, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, cô ta nhớ tới mấy lần mình đều bị mất mặt ở chỗ Trần Dương thì lại càng tức.

Cô ta tức giận giậm chân: “Bắt nó quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó ném nó ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy thằng vô dụng này.”

“Thằng chó, mày điếc à? Còn không quỳ xuống xin lỗi cô Lý nhanh?” Tôn Cường quát: “Có phải mày ngứa da không?”

“Anh em, cho thằng này phát sáng đi…”

Vừa dứt lời, đám đàn ông to lớn phía sau dồn dập lấy côn điện ở bên hông ra.

Tia lửa điện màu xanh nổ “lốp bốp” trong không khí.

“Thấy chưa, mày chọn quỳ xuống xin lỗi, hay là chọn bị điện giật đến tiểu tiện không khống chế được…” Tôn Cường dài giọng: “Cơ hội chỉ có một, mày nên nghĩ cho kỹ…”

Lý Mật cảm thấy sự bực bội trong lòng giảm đi không ít, cô ta lấy điện thoại di động trong túi ra. Chỉ cần Trần Dương quỳ xuống xin lỗi thì cô ta sẽ chụp dáng vẻ hèn mọn này của nó, gửi cho Tô Diệu.

“Nếu như tôi không quỳ thì sao?” Thế mà Trần Dương lại cười, nhưng nếu như nhìn vào mặt anh thì có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang dần trở nên lạnh lẽo.

“Không quỳ? Ha ha…” Tôn Cường cười gằn, nói: “Thế thì đánh cho mày quỳ!”

Nói rồi Tôn Cường dùng một tay túm lấy cổ áo Trần Dương, một tay khác vung nắm đấm về phía mặt của Trần Dương.

“Nghiệp chướng, nhanh dừng lại cho tao!”

Tiếng gào lên đột ngột khiến cho Tôn Cường khựng lại.

Sau đó có bốn, năm người đi từ ngoài vào trong phòng bao.

Khi nhìn thấy mấy người này, những người ở trong phòng đều sững sờ.

Ông chủ quán bar Muses, Triệu Hà Cầu!

Ông chủ khách sạn lớn Vương Triều, Chu Hữu Danh!

Ông chủ công ty bất động sản Quốc Bang của thành phố Tây Xuyên, Lưu Quốc Bang!

Tổng giám đốc công ty Lệ Nhân, Trương Lệ Nhân!

Tổng giám đốc công ty năng lượng Giang Nam, Thạch Lỗi!

Những người này, tùy tiện một người đều là những ông chủ trong nhà có cả mấy tỷ!

Nhìn thấy những người này, Trần Dương hiểu ý nở nụ cười.

Đây đều là những người bạn cũ nhiều năm không gặp mà, mình đã giúp đỡ bọn họ lúc đầu bọn họ mới gây dựng sự nghiệp. Bây giờ bọn họ đều có danh tiếng lớn trong từng lĩnh vực của từng người.

Điều này nói rõ, lúc trước mình không nhìn nhầm người!

“Nghiệp chướng!” Triệu Hà Cầu tiến lên phía trước, vung một cái tát vào mặt Tôn Cường. Tên nghiệp chướng này lại dám ra tay với đại thiếu gia, đúng là coi trời bằng vung.

“Chát!”

Cái tát này Triệu Hà Cầu dùng lực mạnh, Tôn Cường bị tát liền lảo đảo, trong nháy mắt, mặt của gã đã sưng vù lên.

“Cha nuôi, sao cha lại đánh con!” Tôn Cường ôm mặt, ấm ức nói: “Là thằng khố rách áo ôm này tới đây kiếm chuyện, con mới…”

Gã còn chưa nói xong thì một lòng bàn tay khác đã vụt đến.

“Chát!”

Bên mặt còn lại của Tôn Cường cũng sưng lên, gã thấy mặt mình đã tê dại tới mức không còn cảm giác.

“Nghiệt súc, còn dám ngụy biện à!” Triệu Hà Cầu giận dữ gào lên: “Rõ ràng là mày ra tay trước, còn dám đổi trắng thay đen à. Có phải mày thấy cánh mày đủ cứng rồi nên ngay cả tao mày cũng không để vào mắt đúng không.”

“Cha nuôi!”

Tôn Cường ôm mặt, ấm ức nói: “Cha nuôi, con là con nuôi của cha mà, vì sao cha lại vì một người ngoài mà đánh con…”

Người ngoài! Mẹ mày chứ người ngoài!

Triệu Hà Cầu tức giận đến run rẩy cả người, ông ta chỉ vào mũi Tôn Cường, mắng: “Mở to cái mắt của mày mà xem cho rõ, vị này là đại thiếu gia của nhà họ Trần, là ân nhân của Triệu Hà Cầu tao, nếu không có đại thiếu gia, thì sẽ không có tao bây giờ! Tiền lọt ra khỏi kẽ tay của đại thiếu gia cũng đủ cho mày ăn cả đời!”

Cái gì?

Thằng… thằng khố rách áo ôm này mà lại là đại thiếu gia nhà họ Trần sao!

Vèo một cái, bên trong phòng bao yên lặng như tờ, tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Tôn Cường hoàn toàn há hốc mồm, bình thường gã thường nghe cha nuôi nói, ông ta có thành tựu như ngày hôm nay là nhờ đại thiếu gia nhà họ Trần. Nếu không vì đại thiếu gia thưởng thức và ủng hộ thì sẽ không có ông ta ngày hôm nay.

Gã có nằm mơ cũng không ngờ, một thằng khố rách áo ôm mở quán bán ở vỉa hè lại là đại thiếu gia nhà họ Trần!

Vào lúc này, gã hối hận phát điên.

Lý Mật cũng trợn trừng mắt!

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, thằng con rể vô dụng mặc người bắt nạt, bình thường bị mình nói nọ nói kia lại là đại thiếu gia nhà họ Trần.

Cô ta nghĩ hiện giờ mình đang nằm mơ, thế nhưng trực giác nói cho cô ta biết, đây đều là sự thật.

Nhìn những ông chủ cao cấp này vẫn hết sức cung kính trước mặt Trần Dương, cô ta cảm thấy chân mình mềm nhũn. Trong cổ họng giống như bị thứ gì làm cho nghẹn lại, không nói nổi một câu.

“Đại thiếu gia, tôi sai rồi, cầu xin cậu tha thứ cho tôi, đại thiếu gia…” Chân Tôn Cường mềm nhũn, gã quỳ thẳng xuống đất, dùng tay chỉ vào Lý Mật ở bên cạnh, nói: “Đại thiếu gia, đều là do ả đàn bà này, nếu không phải vì ả thì tôi cũng sẽ không nhằm vào cậu!”

Chân Lý Mật mềm nhũn, cô ta lùi về sau hai bước, run giọng, nói: “Sao có thể trách tôi được? Tôi mời anh uống rượu là để ký hợp đồng, cũng không bắt anh phải ra tay đánh người!”

Lý Mật đi làm ở một công ty trang trí, trong một bữa tiệc rượu thì quen Tôn Cường, cũng trong tiệc rượu đó Tôn Cường lỡ miệng nói quán bar Muses cần sửa chữa.

Câu nói này đã bị Lý Mật đang hơi say nhớ kỹ trong lòng.

Sau khi dùng các cách thức để làm quen Tôn Cường, cô ta định tự nhận hợp đồng làm ăn này. Nếu nhận được thì ít nhất cũng có thể kiếm hơn hai triệu.

Món hời lớn như thế thì sao cô ta có thể từ bỏ được!

“Ký con mẹ mày!” Tôn Cường ôm mặt đứng dậy, lớn tiếng gào lên với Lý Mật: “Đều là do con yêu tinh mày hại người, mê hoặc tao, bắt tao nhằm vào đại thiếu gia! Tao nói cho mày biết, hợp đồng làm ăn lần này mày đừng có nghĩ đến, mày hại tao thảm như thế này, nhất định tao sẽ nói cho tổng giám đốc của mày biết, con đàn bà ăn cây táo rào cây sung như mày cứ chờ bị kiện đi!”

Tôn Cường vừa dứt lời thì khuôn mặt rạng rỡ của Lý Mật trong nháy mắt đã không còn hột máu.

Công ty có quy định rõ ràng, nếu nhân viên tự nhận hợp đồng, nhẹ thì trừ lương, đuổi việc, nặng thì bị kiện ra tòa.

Trang trí Muses là một việc làm ăn lớn, hiện giờ đã tổn hại tới lợi ích của công ty, nếu công ty truy cứu trách nhiệm thì nhất định mình sẽ ngồi tù.

Cô ta còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, cô ta không muốn phải ngồi tù!

“Trần… đại thiếu gia…” Lý Mật tiến lên phía trước, kéo cánh tay Trần Dương, cầu khẩn như đang làm nũng: “Đại thiếu gia, tôi sai rồi… anh, anh có thể tha thứ cho tôi không…” Giọng nói kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, không chú ý nghe thì căn bản sẽ không nghe thấy.

Lúc này cô ta giống như một con thiên nga đã cúi thấp cái đầu kiêu ngạo xuống. Dù cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ có một ngày như thế này, phải khúm núm xin lỗi một thằng oắt vô dụng.

Trần Dương nheo mắt nhìn cô ta, cười: “Không phải cô vừa mới nói, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô hay sao?”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Xin anh tha thứ cho tôi!” Lý Mật thấy Trần Dương còn không mở lời bèn nhắc tới Tô Diệu: “Đại thiếu gia, anh đừng để anh ta nói cho tổng giám đốc của chúng tôi. Tôi còn trẻ, tôi không muốn ngồi tù. Tôi xin anh, anh nể tình Diệu Diệu, tha cho tôi lần này đi…”

Nói xong, chân Lý Mật mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.

“Bỏ qua cho cô? Được!” Trần Dương mỉm cười, anh cúi đầu nhìn Lý Mật rồi nói: “Thế nhưng chúng ta còn một món nợ cần phải tính!”

Còn một món nợ?

Trong đầu Lý Mật chợt nhớ tới điều gì đó. Cô ta cười khổ sở, nói: “Đại thiếu gia, tôi…”

“Trông dáng vẻ này thì cô còn chưa hiểu rõ thì phải, tôi thấy chuyện này phải truy cứu đến cùng…”

“Bố!”

Không chờ Trần Dương nói xong, Lý Mật đã gọi ra!

“Giọng quá nhỏ, tôi không nghe rõ!” Trần Dương móc lỗ tai, nói.

“Bố!”

Lý Mật gần như rống lên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom