• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (3 Viewers)

  • Chương 186-190

Chương 186: Có phải cậu ăn trộm được ở đâu?

Vương Triều là khách sạn lớn nhất ở thành phố Tây Xuyên.

Đây là lần đầu tiên Đồng Quân mời khách, nên hắn không thể chọn chỗ nào làm mất mặt bản thân được.

Nghe Đồng Quân nói muốn mời mọi người đến khách sạn Vương Triều ăn, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi, hưởng ứng nhiệt tình.

Trong lớp học thì có đến 1/3 là các cậu ấm cô chiêu, nên hầu như bọn họ đều có xe riêng.

Còn những người không có thì cũng không cần bắt taxi, vì hai người ngồi một xe là đủ.

Buổi sáng Trần Dương hay đi cùng xe với Tô Diệu đến trường, nên hôm nay phải đi nhờ xe rồi.

Có điều giờ xe nào cũng kín chỗ.

Trần Dương nhìn một lượt thì thấy xe của họ hầu như đều là dòng xe thể thao, không gian nhỏ, không ngồi được nhiều người, chỉ có xe của Đồng Quân là xe việt dã, nên còn ngồi được nhiều người một chút.

Vương Phàn ngồi ở ghế phụ phía trước, Nghiêm Thọ thì ngồi cùng Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều ngồi ghế sau, tuy nhiên xe của Đồng Quân tương đối lớn, ghế sau có ngồi đến 4 người thì vẫn thoải mái.

Nghĩ vậy, Trần Dương mở cửa xe, định bụng bước lên.

Khi Trần Dương mở cửa xe, Lâm Phi liền xua tay: “Cậu bị mù à, không thấy ghế đã chật rồi hay sao?”

“Đâu có đâu!”, Trần Dương chỉ vào vị trí trống nói: “Không phải là còn chỗ hay sao?”

Lâm Phi cười lớn nói: “Nhìn cậu ăn mặc rách rưới như vậy, ngồi lên xe mà không sợ làm bẩn xe của Đồng Quân hay sao? Cậu nên tự bắt taxi mà đi, đừng ở đây mà tự làm xấu mặt mình”.

Lúc này, Đồng Quân cũng quay lại nói: “Trần Dương, Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều đã nói như vậy, thì cậu nên bắt taxi đi, nếu như không có tiền thì để tôi trả cho!”

Nghe thấy Đồng Quân nói vậy, mấy người kia đều hùa theo tâng bốc: “Sướng thế còn gì, bắt taxi mà còn có người trả tiền cho, lại còn có tài xế riêng, hâm mộ quá!”

“Đúng vậy, cậu nên biết điều một chút, mau bắt taxi đi, còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ muốn mọi người phải chờ mình cậu hay sao?”

Nghe những lời cay nghiệt mà mấy người này nói, Trần Dương chỉ còn biết lắc đầu, chuyện đến khách sạn Vương Triều ăn đã là gì? Nếu anh muốn, ngày nào chả có thể đến đó ăn!

Anh còn đang không muốn đi đây này!

Lúc này Hạ Lam lái xe tới, lạnh lùng nói: “Cậu lên xe tôi ngồi đi”.

Chiếc xe Hạ Lam lái là chiếc Volkswagen Passat màu đen, nhìn có vẻ là bản cổ.

Trần Dương không hiểu được, sao một người xinh đẹp như này lại lái một chiếc xe cổ lỗ sĩ như vậy.

Thực sự thì Trần Dương cũng không muốn, nhưng mà tính cách của cô ta hung hãn như vậy, nên đành phải nghe theo.

Tuy nhiên, dù nói thế nào thì trên xe của Hạ Lam có một mùi rất dễ chịu, mùi này là từ trên người cô ta tỏa ra.

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Dương, Hạ Lam trừng mắt: “Nhìn cái gì nữa, tôi móc lòi con ngươi của cậu ra bây giờ”.

Trần Dương ngượng ngùng cười một tiếng, sờ sờ mũi, người phụ nữ này đẹp thì có đẹp, nhưng tính cách hung hãn quá, nhìn thôi mà cũng không cho nữa!

Trần Dương nhìn về phía khác, không nhìn trực diện Hạ Lam nữa.

Cả hai người trên đường không nói với nhau câu nào, một lúc sau chiếc xe dừng lại ở khách sạn Vương Triều.

Đoàn người nối đuôi nhau đi vào khách sạn, Đồng Quân lớn tiếng gọi người phục vụ lên: “Cho tôi một phòng VIP nhất của khách sạn”.

Cả lớp có chừng một trăm người, nếu muốn tìm chỗ nào chứa đủ thì quả thật chỉ có phòng vip nhất của khách sạn Vương Triều mới chứa được, những nơi khác đâu thể nào có phòng lớn như vậy.

Người phục vụ tiến tới, vô cùng cung kính lịch sự nói: “Chào anh, xin anh hãy xuất trình thẻ Chí Tôn ạ”.

Phòng VIP có thể chứa hàng trăm người thì khách sạn Vương Triều lúc nào cũng có, tuy nhiên những phòng này là để ông chủ Chu Hữu Danh chuyên dùng để tiếp đãi khách quý, vậy nên người bình thường thì không thể vào được.

Ngoài những người mà Chu Hữu Danh dẫn đến ra, thì những người khác ai muốn sử dụng dịch vụ này đều cần phải xuất trình thẻ Chí Tôn.

Thẻ của khách sạn Vương Triều được phân ra làm 3 loại, loại thứ nhất là thẻ hội viên, thứ 2 là thẻ khách quý, thứ 3 là thẻ Chí Tôn.

Thẻ hội viên thì sẽ có thể ngồi ăn ở lầu 1, thẻ khách quý thì có thể lên lầu 2, chỉ có thể Chí Tôn mới có quyền lợi bao trọn phòng.

Đồng Quân không hề hốt hoảng, hắn cười một tiếng, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền tặng cho nhân viên phục vụ: “Đây, coi như là tiền típ tôi cho riêng, đặt phòng nhanh lên, tiền thì đây không thiếu”.

Nhân viên phục vụ không nhận mấy đồng tiền đó, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi anh, nếu như anh không có thẻ Chí Tôn, anh không thể đặt phòng vip được ạ!”

Không thể nào, không lẽ không có thẻ Chí Tôn thì không đặt được phòng sao?

Trong lớp mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Đồng Quân cũng ngây người ra, sao lại quy tắc vậy nhỉ, mình muốn đặt phòng VIP, vậy mà lại còn phải cần có thẻ Chí Tôn.

Nhưng mà cái tên thẻ Chí Tôn nghe cũng hoành tráng, nếu như mình làm một cái thì đến lúc có tới đây ăn cơm, khi thanh toán đưa thẻ đó ra thì trông cũng rất gì và này nọ đấy.

Suy nghĩ một lát, Đồng Quân chợt cười nói: “Vậy thì như này đi, làm một thẻ Chí Tôn hết bao nhiêu tiền, cứ đưa ra một cái giá, tôi sẽ làm”.

Thẻ Chí Tôn này, chắc chỉ hết vài trăm nghìn tệ thôi chứ mấy, số tiền cỏn con ấy là gì so với hắn.

Nhân viên phục vụ vẫn lắc đầu: “Thật xin lỗi anh, thẻ Chí Tôn này chỉ có ông chủ của chúng tôi mới làm được, hiện giờ ông ấy không ở đây, hay là như này, anh làm tạm một thẻ khách quý trước đi?”

Sao cơ?

Chỉ có ông chủ của các cô mới làm được thẻ Chí Tôn sao?

Đồng Quân không còn lời nào để nói, nếu không phải là do hắn mạnh miệng mời, thì hắn đã đi chỗ khác từ lâu rồi.

Làm thế nào bây giờ, giờ ai cũng nhìn hắn chằm chằm, Đồng Quân cố tỏ ra là ổn, nhưng trong thâm tâm hắn đang vô cùng hoảng loạn. Thời gian cứ thế trôi qua, bầu không khí cũng dần trở nên căng thẳng, vừa lúc đó, Tư Mã Yến Như lên tiếng: “Hay là như vậy đi, tôi sẽ gọi cho ông chủ của các cô”.

Thấy Tư Mã Yến Như lên tiếng, tất cả mọi người đều chú ý nhìn.

Dù sao thì, Tư Mã Yến Như cũng là con nhà danh giá, là thiên kim tiểu thư.

Thân phận và địa vị cao quý không phải ai cũng sánh được, nên khi cô ấy nói vậy ai nấy đều nghĩ là vấn đề sẽ được giải quyết.

Đồng Quân ngây ra một lát, sau mừng rỡ nói: “Vậy thì tốt quá, làm phiền cô Tư Mã rồi”.

Mặc dù Đồng Quân cũng là con cháu nhà đại gia, nhưng hắn cũng tự hiểu được sự chênh lệch giữa hắn và Tư Mã Yến Như.

Nhân viên phục vụ khẽ khom người, nói: “Thì ra cô đây là bạn của ông chủ, vậy thì tốt quá, chỉ cần có thể gọi được cho ông ấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết”.

Tư Mã Yến Như gật đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Hữu Danh.

Tuy nhiên, chuyện mà mọi người không ngờ đến được chính là đầu dây bên kia không bắt máy.

Tại sao lại không gọi được thế này?

Lần này tất cả mọi người đều ngây ra.

Trên gương mặt của Đồng Quân lộ rõ sự lúng túng.

Nhân viên phục vụ hơi cúi người, cười tủm nói: “Thật là vô cùng xin lỗi cô, nếu không có sự chỉ thị của ông chủ, tôi không có quyền đặt phòng VIP cho các vị”.

Nghe nhân viên phục vụ nói vậy, Tư Mã Yến Như không nói gì, chỉ biết gật đầu rồi đứng sang một bên.

Lần này ai nấy đều lo lắng.

Ngay cả Tư Mã Yến Như ra tay mà cũng không giải quyết được.

Lúc này, không ít người tỏ ra thất vọng.

Thấy tình hình căng thẳng, Trần Dương từ trong đám người đi ra, rút một tấm thẻ ra từ trong túi, đưa cho nhân viên phục vụ: “Chào cô, phiền cô xem giúp tôi xem tấm thẻ này có thể dùng được không!”

Tấm thẻ này anh có được là do trước đây Chu Hữu Danh đã cố sống cố chết nhét vào tay anh.

Trần Dương cũng không biết dùng để làm gì.

Anh chưa dùng đến bao giờ nhưng vẫn mang theo trên người.

Tên này điên rồi sao?

Chuyện mà ngay cả đến Đồng Quân và Tư Mã Yến Như đều không giải quyết được, một tên ở rể như cậu ta lại dám ra mặt sao?

Tất cả mọi người nhìn Trần Dương, ai nấy đều tỏ rõ sự khinh rẻ.

“Trần Dương, cậu cũng thật là nhiều chuyện, có biết đây là chỗ nào không, đâu phải chỗ cho cậu tùy ý làm loạn?”

Lúc này, Lâm Phi tiến lại, giật lấy chiếc thẻ trong tay Trần Dương, không nhịn được cười nói: “Thật tình, cái thẻ rách đen xì xì này, chắc là cậu lấy được ở đâu rồi mang đến đây tưởng dùng được hả?”

Ha ha, cái tên Trần Dương quả đúng là thích làm trò cười, dám lấy một tấm thẻ sắt vớ vẩn ở đâu đến mang ra đây khoe khoang.

Cả lớp cười phá lên hưởng ứng lời của Lâm Phi.

“Trả thẻ lại cho tôi”, Trần Dương tỏ ý muốn lấy thẻ về.

“Làm sao, bị tôi nói trúng rồi chứ gì?”

Lâm Phi cười nhạo một tiếng, rồi đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ: “Cô xem giúp tôi tấm thẻ này, có thể dùng để đặt phòng vip được không”.

Nghe thấy vậy, cả lớp ai nấy đều không nhịn được cười.

Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ.

Mắt cô ta mở to ra, trời…Đây chẳng phải là thẻ Chí Tôn hay sao?

Nhân viên phục vụ nhìn tấm thẻ đen một cách chăm chú, đây chính xác là thẻ Chí Tôn, khi cầm lấy tấm thẻ này, cô ta còn cảm thấy bối rối.

Nhưng chỉ một giây thôi, cô ta lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt đầy cung kính nhìn Lâm Phi nói: “Thưa cô, xin hỏi tấm thẻ này là của cô sao?”

Lâm Phi còn tưởng rằng cô nhân viên nhận ra đây là thẻ giả, nên xua tay phủ nhận, chỉ về phía Trần Dương nói: “Không không, tấm thẻ này là của hắn, không phải của tôi”.

Lúc này, mọi người trong lớp đều nghĩ rằng cô nhân viên này nhận ra đây là chiếc thẻ giả.

Nhưng không, bọn họ ai nấy đều sững người.

Cô phục vụ vội vàng đi đến trước mặt Trần Dương, cúi gập xuống, vô cùng cung kính nói: “Thưa anh, khách hàng VIP của khách sạn chúng tôi, chúng tôi không biết hôm nay anh đến, xin thứ lỗi cho thái độ phục vụ chưa được tốt”.

Nói xong, cô gái liền khom người cười nói: “Mời anh đi theo tôi ạ, tôi sẽ dẫn anh đến phòng VIP!”

Sao cơ?

Nhìn thấy như vậy, ai nấy không khỏi sửng sốt.

Điều này….sao có thể?

Không ít kẻ dụi dụi mắt, bọn họ tưởng rằng mình nhìn lầm.

Tên này chỉ là một thằng ở rể, sao hắn có thể có thẻ Chí Tôn trong tay được?

Nhưng nãy cô nhân viên kia đã nói, đây đích thị là thẻ Chí Tôn?

Tất cả mọi người chỉ còn biết trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng ra được, người nào người nấy không tin vào mắt mình.

Chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?

Không lẽ tấm thẻ này là do vợ cậu ta đưa cho?

Không đúng, dù vợ cậu ta có đẹp, thì cũng chẳng liên quan đến việc có tấm thẻ này.

Nhà họ Tô ở Tây Xuyên này, xét cho cùng cũng chỉ là gia tộc hạng 2, không lý nào có tấm thẻ này được!

Nếu như vậy thì tấm thẻ này rốt cuộc là từ đâu mà ra?

Lúc này, Vương Phàn, tên đàn em của Đồng Quân lên tiếng nói: “Trần Dương, cậu mau nói đi, làm sao cậu có được tấm thẻ này, có phải cậu đã ăn trộm được ở đâu?"
Chương 187: Tôi tát vỡ mồm cậu ra bây giờ

“Nói mau, cậu trộm tấm thẻ này từ đâu?”, lúc này Nghiêm Thọ vội lao về phía trước, chỉ vào mặt Trần Dương nói.

Trần Dương thấy hai người này thật nực cười, mẹ kiếp, đã có lòng tốt lấy thẻ ra để giúp bọn họ đặt phòng VIP, vậy mà đến một lời cảm ơn cũng không có, lại còn chỉ thẳng mặt ý nói mình ăn trộm ở đâu nữa chứ.

Trần Dương lấy thẻ về, cười nhạt một tiếng: “Nếu các cậu có bản lĩnh thì đi trộm hộ tôi cái”.

“Cậu…”

Vương Phàn và Nghiêm Thọ cứng họng, đi trộm thẻ Chí Tôn ư?

Bọn họ đâu có gan lớn đến vậy, tầm bọn họ thì sao quen nổi người nào có thẻ Chí Tôn?

Thấy hai người này á khẩu không trả lời được, phía sau có tiếng ai đó nói: “Nếu không phải là ăn trộm được thì cậu nói đi, cậu lấy đâu ra thẻ Chí Tôn này?”

“Đúng vậy, chớ cả vú lấp miệng em!”

“Theo như tôi thấy, thẻ này nhất định là cậu ta lấy được ở đâu…”

Thấy có người lên tiếng, những người khác cũng thi nhau đoán già đoán non.

Sau khi lấy thẻ về, Trần Dương thở dài ngao ngán: “Đây là thẻ của bạn tôi!”

Sao cơ?

Là thẻ của bạn cậu ta?

Vương Phàn và Nghiêm Thọ cười phá lên, những người khác cũng đều bĩu môi cười.

Trời, vòng vo nửa ngày thì ra là thẻ của bạn.

Mẹ khỉ, tên này cũng giỏi làm bộ thật, không biết bạn của cậu ta là ai, làm gì có ai muốn kết bạn với một tên bỏ đi như thế.

Chắc mắt họ bị mù rồi !

Tuy cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, nhưng Trần Dương lại vô cùng thản nhiên, mấy cái loại ếch ngồi đáy giếng này mình có tranh cãi với họ cũng chả để làm gì?

Sau khi vào được phòng VIP, Đồng Quân cầm lấy menu, nói với mọi người: “Mọi người cứ gọi tự nhiên nhé, chọn thoải mái, hôm nay là lần đầu tiên tôi mời mọi người, nên nhất định phải làm một bữa no nê”.

Cho dù cái nhìn của mấy người này có chút thiển cận, nhưng dù sao cũng là con nhà có điều kiện, nên quy tắc trên bàn ăn họ đều hiểu.

Đầu tiên là phải kính thầy kính cô, Hạ Lam ngồi đây, nên đương nhiên là mời cô ta gọi món trước rồi, quy tắc kính sư này cũng nằm trong giáo điều đầu tiên của học viện Lục Phái.

Thấy học sinh đều nhìn mình, Hạ Lam gật đầu đắc ý, khẽ mỉm cười, cô ta gạt menu sang một bên nói: “Các em gọi đi, nhớ lát nữa gọi cho tôi một chút đồ ăn chay là được!”

Nghe lời cô giáo, Đồng Quân liền đưa menu cho các bạn nữ xinh đẹp khác trong lớp.

Tư Mã Yến Như chỉ ngồi lặng yên, cô ấy chúi đầu vào điện thoại, không biết là đang nói chuyện với ai.

Lâm Phi và Lâm Kiều thì có vẻ rất hào hứng, họ cầm menu lên và chỉ vào phần đồ uống rồi nói: “Rượu này nhìn quen thật đó, hình như là đã được uống ở đâu đó rồi!”

Lúc này, một học sinh nữ khác đứng bên cạnh Lâm Phi nhìn thấy thốt lên: “Trời, khách sạn Vương Triều hoành tráng quá đi, đến rượu vang đỏ Chateau Mouton Rothschild năm 1945 họ cũng có, rượu này số lượng có hạn, tôi đã từng nhìn thấy trên một tạp chí nào đó, nghe nói vị của nó phải gọi là thượng hạng luôn!”

Hai chị em Lâm Phi thực ra cũng chưa từng được uống loại rượu này bao giờ, nhưng theo những gì học sinh nữ kia nói, thì rượu này chắc chắn rất ngon, họ phân vân xem có nên gọi hay không?

Suy nghĩ một lát, Lâm Phi nói với Đồng Quân: “Đồng Quân, hay chúng ta gọi loại rượu này đi?”

Đồng Quân không thèm nhìn giá, mạnh miệng nói: “Các cậu muốn gọi gì thì cứ gọi, không cần phải tiết kiệm cho tôi đâu!”

Thấy Đồng Quân phung phí như vậy, mấy cô gái cũng mắt tròn mắt dẹt.

Rượu vang đỏ Chateau Mouton Rothschild sản xuất năm 1945?

Nghe thấy vậy, trong lòng Trần Dương thầm cười trộm.

Mấy tháng trước, lão gia nhà họ Tô đã tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, Tô Hải đã gọi hơn hai mươi chai, xài hết hơn hai chục triệu!

Cho dù hai chị em Lâm Phi cũng không hiểu lắm về loại rượu này, nhưng giá lên đến hơn một triệu một chai cơ mà.

Vậy nên họ cũng không khách khí, gọi luôn khoảng mười chai.

Ban đầu Đồng Quân cho rằng một chai đắt lắm thì cũng chỉ mấy chục nghìn tệ, nhưng khi nhân viên đem rượu lên, họ mang theo cả menu rượu, Đồng Quân mới nhìn giá thì đầu óc bỗng cảm thấy trống rỗng!

Mẹ kiếp, rượu này tận hơn một triệu tệ một chai sao?

Hai cô ả này quả thực là không khách khí, gọi một phát đi toi chục triệu tệ của hắn.

Nhưng mà lời đã nói ra sao rút lại được, giờ lòng hắn đau như cắt, nhưng cũng chỉ dám ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nghĩ đoạn, hắn đứng lên, nâng ly rượu trong tay lên nói: “Nào, hôm nay mọi người đến đây dùng cơm chính là nể mặt Đồng Quân tôi, tôi xin mời mọi người một ly!”

Ai nấy đều rối rít nâng ly.

Bầu không khí dần trở nên sôi động.

Mọi người cụng ly rồi chúc nhau, khiến Đồng Quân cũng nở mày nở mũi.

Lúc này hai tên đàn em của Đồng Quân là Vương Phàn và Nghiêm Thọ cũng ở bên cạnh chúc đại ca của chúng, nào là người như Đồng Quân hiếm có khó tìm, khen hắn lên chín tầng mây.

Đồng Quân nghe thấy họ tâng bốc như vậy sướng đỏ cả mặt.

Sau khi mọi người cụng ly chán chê, thức ăn cũng đã được bưng lên đầy bàn.

Đồng Quân đứng lên cười lớn, hắn lấy ra từ trong túi quần một hộp gỗ và đi đến bên cạnh Hạ Lam: “Thưa cô, đây là món quà mà em đã chuẩn bị cho cô, ba năm tới mong nhận được sự giúp đỡ của cô. Đây là một chút lòng thành của em, mong cô nhận lấy!”

Ấn tượng của đám học sinh trong lớp về Đồng Quân lại tăng thêm đôi phần, chiêu trò đối nhân xử thế của hắn quả không tồi.

Ngay cả Tư Mã Yến Như cũng phải để ý đến hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của Tư Mã Yến Như đang nhìn mình, Đồng Quân cũng cảm thấy nhẹ người.

Hạ Lam cười một tiếng: “Đồng Quân, chuyện cô dạy dỗ các em là bổn phận, cũng là trách nhiệm của cô, em có tấm lòng như vậy là cô cảm thấy vui rồi, không cần quà tặng gì đâu”.

Cái tên Đồng Quân này quả thực khá hiểu chuyện, cũng được các học sinh khác trong lớp hoan nghênh.

Thế nhưng, thân làm thầy, cô ta sao có thể nhận món quà này trước mặt cả lớp được.

Như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt!

Đồng Quân vừa cười vừa lắc đầu: “Thưa cô, xin cô đừng vội từ chối lòng thành của em, cô thử xem xem trong đây là cái gì đã ạ!”

Vừa nói, hắn vừa mở hộp gỗ ra.

Trong hộp đựng một viên đan dược màu vàng.

Hạ Lam nhíu mày một cái, đây là loại đan dược gì? Không hiểu sao cô ta cảm thấy khá quen mắt, không biết là đã nhìn thấy ở nơi nào rồi!

Trần Dương đứng bên cạnh, anh sờ sờ cằm, bắt đầu suy tư.

Nếu như anh nhìn không nhầm thì cái này giống như Thiên Linh Hộ Cương hoàn.

Trong “Thiên Kim Dược Phương” có ghi lại, Thiên Linh Hộ Cương hoàn là một loại đan dược cao cấp.

Nhưng mà, Thiên Linh Hộ Cương hoàn hình dáng tròn trong suốt, nếu đem chiếu dưới ánh sáng mặt trời sẽ thấy hiện lên ánh vàng.

Còn viên đan dược trước mắt anh lại có màu tương đối đục, trông thô, bên ngoài không được mịn, trông không giống Thiên Linh Hộ Cương hoàn cho lắm.

Hay là mình nhìn nhầm?

Đồng Quân có chút đắc ý nói: “Thưa cô, viên thuốc này có tên là Thiên Linh Hộ Cương, em tình cờ có được từ một vị cao nhân, viên Thiên Linh Hộ Cương này sẽ không có tác dụng với những người chưa đạt đến cảnh giới Phản Phác, chỉ có những người đã đạt đến cảnh giới này thì dùng mới có hiệu quả. Viên Thiên Linh Hộ Cương này, không chỉ có thể tôi luyện căn cốt của tu sĩ, quan trọng nhất là, tinh luyện được cương khí của người đó”.

Sao cơ?

Tẩy luyện căn cốt, tinh luyện cương khí?

Nghe Đồng Quân nói, ai nấy đều phải trầm trồ, nếu đúng như theo lời hắn ta nói thì viên đan dược này thật là diệu kỳ.

Hạ Lam đã là đại tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác sơ kì.

Nếu như dùng viên Thiên Linh Hộ Cương này để tẩy luyện căn cốt, tinh luyện cương khí, thì chẳng phải thực lực lại càng tăng lên sao?

Tuy Hạ Lam cố tỏ ra vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng cô ta lại thấy vô cùng hứng thú.

Cô ta đã từng nhìn thấy Thiên Linh Hộ Cương hoàn ở một cuốn sách cổ nào đó, viên này chính là một loại đan dược cao cấp, chỉ có tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác thì mới có thể dùng được, sau khi dùng viên đan dược này thì thực lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Cương khí phân ra 4 loại màu, loại thứ nhất là Vô Sắc Cương (không màu), loại thứ 2 là Thanh Cương (màu lục), loại thứ 3 là Lam Cương (màu lam), loại thứ 4 chính là Tử Cương (màu tím).

Cô ta đã phá vỡ được cảnh giới Phản Phác, tuy nhiên vì tố chất có hạn, nên mới chỉ có thể luyện đến Vô Sắc Cương.

Nếu cùng là những tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác, thì cô ta sẽ không là gì so với những người đã đạt đến tu sĩ Thanh Cương,

Thấy tâm trí của Hạ Lam giao động, Đồng Quân cười cười và đưa viên Thiên Linh Hộ Cương về phía cô ta: “Thưa cô, mong cô nhận lấy ạ, đây là tấm lòng của em, học sinh tặng giáo viên quà thì âu cũng là để biểu lộ sự kính trọng”.

Nghe thấy mấy lời này của Đồng Quân, mọi người xung quanh đều gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, cô nhận lấy đi ạ!”

“Cô, cô mau nhận lấy đi!”

Thấy học sinh ai nấy đều nói vậy Hạ Lam cũng không từ chối nữa, cô ta vui vẻ nhận lấy Thiên Linh Hộ Cương hoàn.

“Cô, hay là cô uống luôn bây giờ đi, để cho chúng em được mở rộng tầm mắt, xem như nào là tôi luyện căn cốt, tinh luyện cương khí.”, lúc này Vương Phàn lên tiếng.

“Đúng vậy đó cô, cho chúng em chiêm ngưỡng đi ạ!”, thấy Vương Phàn lên tiếng nên Nghiêm Thọ cũng không thể thiếu phần.

Cho dù nhiều người không nói ra, nhưng ai nấy đều tỏ ra háo hức, Hạ Lam khó lòng mà từ chối.

Suy nghĩ một lát, Hạ Lam khẽ mỉm cười, cô quyết định dùng viên Thiên Linh Hộ Cương.

“Cô, cô đừng uống”.

Đúng lúc Hạ Lam định bỏ viên Thiên Linh Hộ Cương vào miệng, thì Trần Dương lên tiếng ngăn cản.

“Trần Dương, có vấn đề gì không?”

Hạ Lam cau mày, có chút không vui.

Ánh mắt của những học sinh khác cũng đổ dồn về phía Trần Dương, ai nấy cau mày khó hiểu, không biết tên Trần Dương này lại định dở trò quỷ gì!

Trần Dương lắc đầu nói một cách nghiêm túc: “Cô, viên Thiên Linh Hộ Cương trong tay cô có vấn đề, không thể uống được!”

Sao cơ?

Viên đan dược này có vấn đề? Có vấn đề gì chứ!

Mọi người ai nấy đều chuyển ánh mắt sang phía Đồng Quân.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét từ mọi người, Đồng Quân tức giận nói: “Trần Dương, cậu nói bậy bạ cái gì thế? Viên đan dược này sao có thể có vấn đề được, cậu còn ăn nói linh tinh, tôi tát vỡ mồm cậu ra bây giờ!”
Chương 188: Mau xin lỗi

“Trần Dương cậu bị điên hay sao mà lại nói viên đan dược này có vấn đề, nó là tấm lòng của Đồng Quân đó? Có phải đầu cậu có vấn đề rồi không?”, Vương Phàn bất bình nói.

Nghiêm Thọ cũng lên tiếng phụ theo: “Đúng vậy, anh Quân đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được viên thuốc này tặng cô giáo, vậy mà cậu còn đứng đây nói mấy lời đó”.

Trần Dương liếc nhìn hai người họ, nhưng rồi cũng chẳng thèm để ý, nhìn về phía Đồng Quân nói: “Viên thuốc cậu đưa cho cô quả thực là Thiên Linh Hộ Cương, nhưng mà, viên thuốc này đã bị hỏng rồi!”

Có tiếng xì xầm!

Trần Dương vừa dứt lời, ai nấy đều xôn xao.

Không thể nào, tại sao tên ở rể này lại nói viên Thiên Linh Hộ Cương này bị hỏng chứ!

Hay là giả?

Cảm nhận được xung quanh ai nấy đang nhìn mình với ánh mắt dò xét, Trần Dương lạnh lùng nói: “Thiên Linh Hộ Cương là loại đan dược cao cấp, nguyên liệu làm ra vô cùng quý báu, người bình thường về cơ bản là khó mà luyện ra được, nếu mang soi dưới ánh đèn, thì sẽ thấy một màu trong suốt và ở giữa sẽ sáng lên một ánh màu vàng”.

Sau đó, Trần Dương ngừng lại một lát rồi nói: “Hơn nữa, viên đan dược trên tay cậu có màu hơi đục, bề ngoài thì không được bằng phẳng mịn màng, nếu như tôi không nhầm, thì viên thuốc này đã bị luyện hỏng”.

Sau khi Trần Dương nói xong, toàn bộ căn phòng đều trở nên im lặng, đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Khuôn mặt Đồng Quân biến sắc hẳn, rồi hắn đập mạnh xuống bàn: “Cậu ăn nói bậy bạ gì vậy, cậu có phải thầy luyện đan đâu, làm sao có thể biết được đây là một viên bị luyện hỏng?”

Cái tên ở rể này, hắn tự cho mình là thầy luyện đan hay sao, dám ở đây mà khoác lác.

Trần Dương cười mỉa: “Những viên đan bình thường đều có một mùi thơm nhẹ, cậu ngửi viên Thiên Linh Hộ Canh này xem, chẳng những không có mùi thơm nhẹ, ngược lại đầy mùi thuốc bắc”.

Đồng Quân cười nhạt nói: “Cậu đã từng nhìn thấy Thiên Linh Hộ Cương hay sao? Sao cậu biết nó có mùi thơm nhẹ hay không, biết đâu thuốc chính hiệu thì mùi sẽ như này?”

Trần Dương cũng bất ngờ, anh lắc đầu nói: “Tôi chưa nhìn thấy bao giờ”.

Trần Dương chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Linh Hộ Cương, chẳng qua là vì anh chưa luyện bao giờ.

Có điều dựa vào trực giác của một nhà luyện đan, anh có linh cảm viên đan dược này có vấn đề, bởi lúc anh mới học luyện Phá Chướng Đan cũng bị hỏng, khi đó viên đan dược cũng có hình thù như này.

“Chưa nhìn thấy bao giờ vậy mà dám nói lung tung sao?”, Đồng Quân cười nhạo một tiếng, bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ: “Theo như tôi thấy, cậu ghen tị vì tôi tặng cho cô viên thuốc quý như vậy, nên cậu mới khua môi múa mép, định lòe mọi người”.

“Ha ha ha, đúng là nực cười!”

“Trần Dương, cậu không đến gánh xiếc làm trò hề, mà lại đến học viện Lục Phái này thật là uổng phí nhân tài!”

Đồng Quân nói xong, ai nấy đều cười hùa theo, họ giễu cợt Trần Dương.

Tên Trần Dương này quả đúng là ngu xuẩn.

Lúc này Hạ Lam thở dài, thầm nghĩ sao mình có thể tin lời của tên ở rể này được nhỉ.

Nghĩ đoạn, cô ta bỏ viên đan dược vào miệng, sau đó vận cương khí trong cơ thể để chuyển hóa viên đan dược.

Sau khi Hạ Lam nuốt vào, Đồng Quân cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tức giận nhìn Trần Dương, cái thằng điên này, suýt chút nữa là nó phá hỏng mọi tâm huyết của mình, mình nhất định phải làm nhục nó mới được.

Nghĩ lát Đồng Quân nháy mắt với Vương Phàn và Nghiêm Thọ, hai kẻ kia ngầm hiểu nên gật đầu.

Chợt Vương Phàn đứng lên chỉ vào Trần Dương nói: “Trần Dương, cậu bêu xấu anh Quân trước mặt mọi người, còn không mau xin lỗi đi?”

“Đúng vậy, mau xin lỗi đi!”, phía bên kia Nghiêm Thọ cũng hưởng ứng theo: “Không hiểu nhà họ Tô nghĩ gì, loại tư chất thấp kém như cậu ta mà cũng chấp nhận cho được?”

Ha ha ha!

Hai tên này vừa dứt lời, thì những bạn học khác cũng cười rộ theo.

Ai nấy đều ôm bụng, dậm chân cười lớn.

Lúc này Lâm Phi cũng hùa theo nói: “Cậu mau xin lỗi đi, đúng là loại ở rể đê hèn, tôi thấy thật sự bị sỉ nhục khi học chung lớp với cậu!”

Lúc này, Hạ Lam tuy đang tập trung vận khí để chuyển hóa viên đan dược nhưng cũng nhìn Trần Dương, trong ánh mắt cô ta tỏ rõ sự thất vọng.

Trước mặt cả lớp mà lại đi bôi nhọ bạn học, tên Trần Dương này không những là một kẻ thấp hèn, mà nhân cách còn vô cùng thối nát, không thể nào chấp nhận được.

“Thôi được rồi, được rồi. Tôi không cần lời xin lỗi của cậu ta đâu, mọi người đừng vì cậu ta mà mất hứng nhé”. Lúc này Đồng Quân nói tiếp: “Tôi là người rộng lượng, nên không muốn chấp kẻ nông cạn, thấp hèn”.

“Được, đúng là anh Quân rộng lượng hơn người!”

“Có thể học cùng một người như anh Quân, là vinh hạnh của lớp chúng ta!”

Vương Phàn cùng Nghiêm Thọ lại tiếp tục kẻ tung người hứng, những học sinh khác cũng mỗi người ra vào một câu, khiến Đồng Quân nghe cũng thấy sướng tai.

Lát sau cả đám cũng quên bẵng mất chuyện này, mọi người chẳng còn ai để ý đến Trần Dương nữa, họ ly cụng ly, vừa nói vừa cười, Trần Dương bị cô lập một góc, anh thấy thật nhàm chán.

Bữa này ở lại ăn cũng chả có ý nghĩa gì, Trần Dương liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Kết quả anh vừa đi đến đầu cầu thang, thì thấy ba tên Đồng Quân, Vương Phàn, Nghiêm Thọ đang lén lút bàn với nhau chuyện gì đó.

Trần Dương cũng thấy tò mò nên bước nhè nhẹ, từ sau khi anh đạt đến Tiên Thiên, thì giác quan của anh trở nên vô cùng nhạy bén, chỉ một chút gió thoảng qua thôi cũng có thể cảm nhận được.

“Khỉ thật, con bé Lâm Phi đó, sao nó lại gọi loại rượu đắt như vậy, một chai thôi cũng hơn triệu tệ.”, Đồng Quân bực mình nói: “Mẹ nhà nó, bữa này chắc ít nhất cũng phải hơn hai chục triệu”.

“Hơn hai chục triệu?”

Vương Phàn và Nghiêm Thọ nghe thấy mà lạnh sống lưng, sao lại đắt như vậy.

Nhà bọn họ tuy cũng có chút tiền, nhưng 1 tháng tiền tiêu vặt cũng chỉ đến hai, ba mươi nghìn tệ là cùng.

Một bữa cơm, hai chục triệu, lý đâu ra vậy, tài sản của nhà Nghiêm Thọ may ra mới được hơn ba mươi triệu tệ, vậy là một bữa cơm thôi cũng ngang bằng nuốt trôi sản nghiệp nhà họ Nghiêm rồi.

Sự chênh lệch này lớn quá!

Vương Phàn cùng Nghiêm Thọ hai người họ trố mắt nhìn nhau, quả thật, đứng trước đám con nhà giàu này, hai người đó không là cái gì hết.

Đồng Quân thở dài: “Trước khi tôi nhập học ở đây, bố tôi đưa cho có mười triệu tiền tiêu vặt, bữa nhậu này ít thì cũng phải hai chục triệu, làm sao mà đủ đây!”

Đồng Quân vô cùng rầu rĩ, ai nghĩ đâu mời cả lớp một bữa cơm ở khách sạn Vương Triều thôi mà đi tong mấy chục triệu.

Đều là do con bé Lâm Phi đó, nếu không phải tại cô ta, thì ta đâu có rơi vào tình cảnh này?

Bây giờ mọi người cũng sắp ăn xong rồi, nếu như ta không trả được khoản này, thì sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được.

Lúc này, Nghiêm Thọ vỗ trán một cái rồi đi đến cạnh Đồng Quân nói: “Anh Quân, em có cách này, chút nữa chúng ta vào uống nhiều một chút, uống say được thì càng tốt, sau đó chúng ta nằm một chỗ giả bộ say, bọn họ có gọi cũng không tỉnh, thì họ sẽ tự giác trả tiền”.

“Đúng rồi, trong lớp toàn con nhà giàu như vậy, nhất định sẽ có người có tiền.”, Vương Phàn liền vội gật đầu.

Đồng Quân thở dài nói: “Chiêu giả say này có được không vậy? Bữa nhậu này hơn hai chục triệu đó, liệu ai có thể trả nổi?”

Hai ngày nay, Đồng Quân cũng đã đi thăm dò được gia cảnh của những học sinh khác.

Trong lớp quả là có mấy người con nhà đại gia, nhưng mà trong chốc lát bảo họ bỏ ra hai chục triệu như thế thì thật là khó!

Nghiêm Thọ vò đầu bứt tai, lúc này Vương Phàn bỗng như nghĩ ra ý gì đó, hắn ta vô cùng kích động nói: “Có, những người khác có thể không nhưng nhất định người này có!”

“Là ai?”, Đồng Quân dồn dập hỏi.

Vương phàn nhíu mày, cười nói: “Chính là Tư Mã Yến Như, cô ấy dù gì cũng là thiên kim đại tiểu thư con nhà giàu ở Kinh Thành, hai chục triệu so với cô ấy sẽ chẳng là gì hết, nếu lúc đó không ai chịu đứng ra trả tiền, thì nhất định cô ấy sẽ trả”.

Đồng Quân nhíu mày một cái, nói một cách chần chừ: “Để cô ấy trả sao, có vẻ không ổn đâu?”

Tư Mã Yến Như dù sao cũng là thiên kim nhà Tư Mã, thân phận cao quý, để cô ấy trả giúp thì đúng là mất thể diện quá.
Chương 189: Xin tiền

Vương Phàn để ý thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Đồng Quân, hắn hiểu là Đồng Quân đang nghĩ gì, hắn lên tiếng an ủi: “Anh Quân, anh không cần lo lắng, em hiểu là anh sợ Tư Mã Yến Như sẽ hiểu nhầm, cô ấy giống như là nữ thần trong lòng anh vậy, nhưng chuyện lần này là ngoài ý muốn. Hôm nay anh uống say, cô ấy trả tiền giúp anh thì e rằng sẽ khiến cô ấy có ấn tượng không tốt thật. Nhưng ngày mai, anh đến xin lỗi cô ấy, nói là hôm nay do anh vui quá nên uống say, rồi giải thích cho cô ấy hiểu, sau đó anh chuyển tiền trả cho cô ấy là xong”.

Vương Phàn nói trong tâm trạng căng thẳng, sau đó hắn ta hít một hơi dài, đoạn nói tiếp: “Anh chỉ cần khéo một chút, thì cái nhìn của cô ấy về anh cũng sẽ khác, cũng nhân cơ hội trả tiền mà tiếp cận cô ấy, rồi xin số để liên lạc, cảm ơn vì cô ấy đã giúp anh hôm nay, chẳng phải…”

Chưa dứt lời Vương Phàn liền cười một cách bỉ ổi.

Đôi mắt Đồng Quân sáng lên, hắn cảm thấy Vương Phàn nói cũng có lý.

Hắn cười lớn, vỗ vỗ lên vai Vương Phàn khen ngợi: “Tên não quả dưa nhà cậu vậy mà cũng nhanh trí phết, cách này đúng là rất hay, vậy thì cứ làm theo như cậu nói đi!”

Hắn thấy rất vui, làm vậy vừa giải quyết được khó khăn trước mắt, lại vừa có cơ hội để xin số của nữ thần.

Hơn nữa còn tạo được một ấn tượng sâu đậm trong lòng cô ấy, quả đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Ba người họ nhìn nhau, thầm hiểu được ý của đối phương.

Sau khi tìm ra được giải pháp, ba người họ trở về phòng vip.

Nghe được kế hoạch của ba người này, Trần Dương không nhịn được cười.

Mẹ khỉ, thì ra là tên này không đủ tiền trả, đúng là một lũ xấu xa.

Lại còn định để Tư Mã Yến Như trả hộ cho hả?

Nằm mơ đi!

Trần Dương cười nhạt một tiếng, anh quay người trở về phòng vip, cùng lúc đó Tư Mã Yến Như đi từ phía đối diện ra.

Trần Dương không cẩn thận đã va phải cô ấy!

Woa!

Thật là thơm!

“Ôi!”

Tư Mã Yến Như trượt chân, người cô ấy nghiêng về một bên trực ngã xuống, Trần Dương nhanh mắt quàng tay qua eo cô ấy .

Được ôm người đẹp, Trần Dương cũng thấy chút rung động, khi anh đỡ Tư Mã Yến Như dậy thì cũng nhanh tay áp dụng chiêu “Lưu Vân Thủ” được viết trong cuốn Diệu Thủ Không Không, nhanh chóng lấy được điện thoại và ví tiền của Tư Mã Yến Như.

Trong quyển “Diệu Thủ Không Không” thì ngoài Phù Du Công ra, còn có Thiết Thuật, Lưu Vân Thủ.

Nếu dùng chiêu Lưu Vân Thủ trong lúc đánh lộn, thì cũng có thể coi là một chiến thuật.

Nhưng dù sao anh cũng chưa thấy quen với chiêu Lưu Vân Thủ này cho lắm.

Lúc nãy khi móc lấy điện thoại và ví, anh vô tình chạm phải cặp mông tròn trịa của Tư Mã Yến Như.

Cú va đó, cũng khiến cả hai thần hồn điên đảo, Trần Dương cũng thấy ngại ngùng, anh vội vàng quay ra xin lỗi Tư Mã Yến Như: “Xin lỗi cô Tư Mã, tôi không biết là cô ở phía sau nên đã va phải cô!”

Lúc nói chuyện, Trần Dương cũng lén nhìn Tư Mã Yến Như.

Cô gái này thật đẹp.

Bình thường vốn dĩ cô ấy đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành rồi, giờ có chút rượu vào khuôn mặt đỏ hây hây, trông hấp dẫn mê người.

Tư Mã Yến Như nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn, tên này vừa rồi dám sờ soạng người mình.

Cô ấy định nổi cáu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Trần Dương, nên hiểu là anh không cố ý.

Nghĩ vậy, Tư Mã Yến Như lạnh lùng nói: “Không sao!”, rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Tư Mã Yến Như không biết rằng điện thoại di động cùng ví tiền của mình đã bị Trần Dương lấy mất.

Sau khi trở lại phòng VIP.

Anh chỉ ngồi một chỗ, bình thản nhìn Đồng Quân uống hết ly này đến ly kia, chỉ trong chốc lát hắn ta đã nằm gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự, cho dù ai gọi thì hắn cũng không nhúc nhích.

Lần này, mọi người đều trợn tròn mắt.

Mẹ kiếp, rõ ràng mời mọi người ăn cơm, vậy mà cái tên chủ trì lại bất tỉnh nhân sự thế này, thì còn làm ăn gì được nữa?

Rồi chốc nữa ai sẽ trả tiền?

Thấy vậy, Vương Phàn và Nghiêm Thọ nhìn nhau cười, cũng phụ họa theo.

Lúc này, Vương Phàn chân nam đá chân xiêu đi đến, lay lay Đồng Quân đang nằm vật ra đó, nói: “Anh Quân, anh tỉnh lại đi, chúng ta phải về rồi”.

Đồng Quân giống như say đứ đừ rồi, không nhúc nhích, thậm chí hắn còn lăn ra đất.

Lúc lăn xuống đất đầu hắn đập vào góc bàn, đau thiếu chút nữa là kêu lên rồi.

Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân không đủ tiền trả, thì lại cố nhẫn nhịn.

“Trời, anh Quân uống say quá rồi!”, Lúc này Nghiêm Thọ đi tới, vội vàng đỡ Đồng Quân từ dưới đất lên: “Mọi người nhìn này, anh Quân vui quá nên say tới mức đầu va vào thành bàn mà cũng không biết gì”.

Cái tên Đồng Quân này cũng được đấy, để trốn việc phải trả tiền mà hắn nghĩ ra cả cách này.

Nhìn thấy quả u to đùng trên đầu Đồng Quân, Trần Dương không nhịn được cười, anh đưa ngón cái lên tỏ vẻ khâm phục.

Những người khác không biết nên họ cho rằng Đồng Quân đã uống quá say.

Thậm chí có người còn giúp Nghiêm Thọ đỡ Đồng Quân dậy.

Lúc này, có một người lên tiếng: “Làm thế nào bây giờ? Anh Quân đã uống say mất rồi, chút xíu nữa ai sẽ trả tiền”.

“Mọi người từ từ!”, lúc này Hạ Lam đứng lên đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ: “Cho tôi xem hóa đơn!”

Phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài, lát sau mang theo hóa đơn đi vào, cung kính nói: “Thưa cô, bàn tiệc này hôm nay tổng cộng hết mười tám triệu tệ ạ”.

Sao cơ?

Bữa cơm này mà mười tám triệu?

Nghe được con số từ miệng nhân viên phục vụ, ai nấy trong phòng đều lặng người.

Sao lại nhiều vậy nhỉ.

Trong số bọn họ có không ít con nhà giàu, nhưng một bữa ăn cùng lắm chỉ vài trăm ngàn, mười tám triệu, nếu mà cha mẹ họ biết thì chắc đánh gãy chân họ mất.

Thấy vậy Vương Phàn lên tiếng: “Cái gì, tận mười tám triệu tệ, sao lại đắt vậy, tiền tiêu vặt một năm của tôi cũng mới chỉ có hai triệu tệ thôi à!”

Nghe Vương Phàn nói vậy, ai nấy đều im lặng.

Mười tám triệu tệ lận, họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Trong lúc bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, Tư Mã Yến Như đứng dậy nói: “Thôi không sao, bữa ăn này tôi sẽ trả!”

Nghe thấy Tư Mã Yến Như nói vậy, ai nấy đều mừng thầm.

Không ít học sinh nam nhìn Tư Mã Yến Như với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, quả nhiên vẫn là nữ thần chất nhất.

Không hổ danh là tiểu thư nhà Tư Mã ở kinh thành, tay tiêu tiền và khí chất của cô ấy khó ai mà sánh được.

Tư Mã Yến Như vừa mở túi xách ra thì chợt cau mày lại.

“Há!”

Sao ví và điện thoại của mình lại không thấy đâu?

Chuyện gì thế này, lúc nãy ở dưới lầu rõ ràng cô ấy còn dùng để gọi điện thoại cho Chu Hữu Danh, giờ sao lại mất rồi?

Nếu như là người khác rơi ví tiền, mất điện thoại thì sẽ luống cuống.

Nhưng Tư Mã Yến Như vẫn giữ được thần thái bình tĩnh đó, ngẩng đầu nhìn mọi người, cười trừ nói: “Điện thoại và ví của tôi bị rơi mất rồi, nên không thể trả được”.

Tư Mã Yến Như này quả đúng là không tầm thường, cô ấy nói ra một cách thoải mái, không có chút gì cảm thấy mất mặt cả.

Tuy nhiên mọi người không ai trách Tư Mã Yến Như cả, ngược lại còn an ủi cô ấy: “Thôi, bạn học Tư Mã đừng lo lắng, cậu thử nghĩ lại xem, liệu có phải rơi ở đâu đó không”.

“Đúng rồi, cậu nghĩ lại xem sao, hay là chúng ta cùng tìm đi”.

Một học sinh nam lên tiếng chủ đích để lấy lòng Tư Mã Yến Như, làm cho các học sinh nữ khác có chút ghen tị.

Rõ ràng là mình cũng chả kém cô ấy , vậy mà lại không để ý đến mình?

Có mỗi cái điện thoại di động thôi mà, có cần làm lớn chuyện vậy không?

Tư Mã Yến Như không nói gì, nhưng trong phòng lại bắt đầu rối cả lên.

Cô nhân viên phục vụ chớp chớp mắt, hỏi: “Xin hỏi, hôm nay ai sẽ trả tiền vậy ạ?”

Lúc này, ai nấy đều im lặng, nếu Tư Mã Yến Như không trả được thì đồng nghĩa với việc họ phải góp tiền lại trả sao?

Nhưng bữa này rõ ràng là do Đồng Quân mời mà, số tiền gần hai chục triệu, bọn họ lấy đâu ra.

Nghe thấy mọi người nói ra nói vào, Đồng Quân tuy còn giả say nằm ở một góc có vẻ sắp không tiếp tục giả bộ được nữa.

Chết tiệt, nếu cứ giả vờ say như này, thì hình tượng của ta cũng sẽ mất hết.

Nghĩ đến đó, Đồng Quân không biết phải làm như thế nào, nếu không tìm ra được cách nào chỉ chỉ còn cách cầu cứu bố hắn.

Sau đó, Đồng Quân động đậy người, ôm đầu làm ra vẻ đau lắm rồi mở to mắt nói: “Trời ạ, đầu tôi đau quá, sao lại có thể đau thế này được nhỉ!”

Sau khi nói xong, hắn thấy mọi người không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cười gượng, nói: “Xin lỗi mọi người, nãy tôi uống say quá, mọi người đã ăn xong rồi đúng không, giờ tôi đi thanh toán tiền nhé!”

Vừa nói, Đồng Quân vừa lôi điện thoại ra gọi cho bố hắn, hắn gượng gạo mở lời: “Xin lỗi mọi người, bữa ăn này tổng cộng hết mười tám triệu, hiện tại toàn bộ tiền của tôi đều đem đi đầu tư rồi nên không có đủ, để tôi gọi điện thoại cho bố tôi đã, mọi người chờ một lát nhé!”

Bố của Đồng Quân tên là Đồng Đại Tiền, ông ta làm về gia công quần áo hàng hiệu, còn được mọi người gọi là ông trùm quần áo.

Chẳng mấy chốc bên kia đã nghe máy.

Trong giây phút đó, Đồng Quân lấy hết dũng khí nói: “Bố, bố có thể chuyển qua cho con hai mươi triệu được không, con đang cần gấp!”

“Cái gì, lại xin tiền hả?”

Đồng Đại Tiền tức giận, quát lớn: “Mày là cái đồ mất dạy, mấy hôm trước tao vừa chuyển cho mày mười triệu tệ xong, không phải là mày lại tiêu hết rồi đấy chứ? Đồ bỏ đi, Đồng Đại Tiền tao đã tạo ra nghiệp gì mà lại có thằng con vô dụng như mày cơ chứ!”
Chương 190: Có hiệu quả không?

Cùng lúc đó, bên trong trang viên nhà họ Trần.

Ông cụ Trần hào sảng ngồi trên ghế thái sư, vừa đưa tay khẽ vuốt chòm râu, vừa nhìn các đệ tử nhà họ Trần đang rèn luyện gân cốt trong trường tập võ.

Ở trung tâm của trường tập võ, có bảy người trên tay cầm bảo kiếm, đang luyện tập kiếm trận.

Thứ bọn họ luyện tập chính là Chân Võ Hàng Ma Đại Trận mà ngày đó Nguyên Chẩn Đầu Đà tặng cho ông cụ Trần!

Trong số bảy người này, ngoài cháu trai thứ hai Trần Toàn, cháu dâu thứ Lương Khiết, và Trần Lỗi, bốn người còn lại cũng đều là những tinh anh trẻ tuổi của nhà họ Trần. Thời gian luyện tập của bảy người tuy ngắn ngủi, thế nhưng sức mạnh đã bộc lộ ra ngoài, bình thường cao thủ cảnh giới Thiên Tiên mà đối mặt với Chân Võ Hàng Ma Đại Trận này cũng chỉ có thể thất bạn tan tác mà trở về.

Trần Thiên Tông đứng cạnh ông cụ, phấn khích nói với ông cụ Trần: "Bố, Chân Võ Hàng Ma Trận của phái Võ Đang này quả thực lợi hại, có trận pháp này, nhà họ Trần chúng ta từ nay về sau có thể kê cao gối mà ngủ rồi!"

Bảy người này, hiện tại mới chỉ là Hậu Thiên trung cấp, sau khi hợp thành Chân Võ Hàng Ma Trận, sức mạnh bộc phát, thậm chí có thể vây hãm Tiên Thiên sơ cấp!

Nếu thực lực của bọn họ tăng tới Tiên Thiên, sức mạnh của trận pháp ấy sẽ bùng nổ, e rằng ngay cả những tu sĩ cảnh giới Phản Phác cũng có thể đối phó được.

Ông cụ Trần vuốt râu, cười ha ha một tiếng: "Đó là đương nhiên, Chân Võ Hàng Ma Đại Trận này là do đại đệ tử của Trương Tam Phong người sáng lập ra phái Võ Đang Tống Viễn Kiều đã dựa vào Thất Tinh Trận của Toàn Chân Thất Tử tạo ra, lực sát thương thuộc hàng vô cùng mạnh, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ khi đó.

“Vâng vâng vâng, bố quả thực hiểu nhiều biết rộng.” Trần Thiên Tông vội vã nịnh bợ, khiến ông cụ thấy vô cùng vui vẻ.

Vài phút sau, bảy người đã tập luyện xong.

Trần Toàn ném thanh kiếm dài trong tay cho đệ tử nhà họ Trần, đến trước mặt ông cụ Trần chắp tay thở dốc nói: "Thưa ông, chúng cháu đã học xong Chân Võ Hàng Ma Đại Trận rồi ạ!"

"Tốt, tốt, tốt!"

Ông cụ Trần không ngớt lời khen tốt, sau đó hài lòng nhìn Trần Toàn: "Cháu làm tốt lắm, không phụ sự kỳ vọng của ông, ông tin tưởng trong tương lai không xa, nhà họ Trần chúng ta nhất định sẽ được rạng danh trong tay các cháu".

"Ông yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ không làm hỏng danh tiếng của ông".

Ông cụ Trần cười một tiếng, khẽ vuốt chòm râu: "Tốt lắm, đấy mới là khí phách mà con cháu nhà họ Trần chúng ta nên có!"

Đang lúc ông cụ Trần còn muốn khích lệ Trần Toàn thêm vài câu, thì một đệ tử nhà họ Trần vội vàng chạy tới, không ngừng kêu to: "Thưa lão gia, có khách đến thăm, là...là..."

Hắn ta còn chưa nói hết, một nhóm chị em đã bước vào cổng trang viên nhà họ Trần.

Thoáng cái, tất cả người nhà họ Trần đều không khỏi chuyển sự chú ý qua đó.

Hít.

Lúc này, những người đàn ông nhà họ Trần ai nấy đều hít một hơi thật sâu.

Chết tiệt, sao mà nhiều người đẹp thế!

Ông cụ Trần kinh ngạc nhìn nhóm người này, sau đó đứng dậy nói: "Thì ra là Thanh Uyển sư thái của phái Nga My, lỡ không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa!"

Thanh Uyển sư thái là đại trưởng lão ngoại môn của phái Nga My.

Những người sau lưng cô ta đều là đệ tử của phái Nga My.

Sư tổ của phái Nga My Quách Tương và Trương Tam Phong vốn quen biết đã lâu, hai phái có mối quan hệ mật thiết, mấy năm trước, ông cụ Trần lên núi Võ Đang, tình cờ gặp Thanh Uyển sư thái.

Thanh Uyển sư thái hất cây phất trần trong tay, nói: "Trần lão tiên sinh, mấy năm không gặp, công lực của ông ngày càng thâm hậu, thật đáng mừng!"

"Haha, là sư thái mới đúng chứ. Lúc tôi lên núi thì sư thái đã là Thiên Tiên cao cấp rồi, lần này e rằng còn tiến thêm một bước lớn hơn, đạt đến mức siêu phàm nhập nhánh rồi ấy chứ?"

Thanh Uyển sư thái mỉm cười, không nói gì.

Trần lão gia cười nói: "Không biết sư thái đường xa tới đây, là có gì muốn làm, hay là có chuyện gì?"

Thanh Uyển sư thái thật thà nói: "Trần lão tiên sinh, tôi và hơn ba mươi đệ tử ở đây, muốn làm phiền ông một thời gian có được không?"

Thì ra là Học viện Lục Phái vì muốn đảm bảo an toàn cho học sinh, cho nên mỗi môn phái đều cử trưởng lão và đệ tử tới để trấn thủ Tây Xuyên lâu dài.

Bởi vì sợ đệ tử tà giáo làm hại học sinh của học viện.

Nhưng mà, đệ tử phái Nga My đều là nữ, hơn nữa Học viện Lục Phái mới thành lập, ký túc xá dành riêng cho nhân viên còn chưa xây xong.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, không chỉ có phái Nga My những môn phái khác cũng sẽ đến các gia tộc để tá túc, người mà phái Nga My tìm là ông cụ Trần, dù sao Thanh Uyển sư thái và ông cụ Trần cũng có giao tình.

Hơn nữa, ông cụ Trần là đệ tử Võ Đang, cùng đệ tử Nga Mi như thể chân tay, tá túc một thời gian, cũng không lo bị người khác nói xấu.

Thấy ông cụ Trần không nói gì, Thanh Uyển lại nói: "Trần lão tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ không ăn không ngồi rồi ở đây đâu, đệ tử Nga My chúng tôi cũng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của mọi người..."

Ông cụ Trần vẫn không nói gì, nhíu mày, vuốt chòm râu theo thói quen, trong chốc lát khó mà có thể quyết định.

Nếu là trước đây, ông đương nhiên lập tức đồng ý, nhưng hiện tại nhà họ Trần đã ngấm ngầm gia nhập Thần Long Giáo.

Nếu bị bọn họ biết được mình đã đưa gia tộc vào Thần Long Giáo, e rằng ngay hôm sau nhà họ Trần sẽ bị sáu đại môn phái tiêu diệt.

Nhưng mà... quan hệ giữa phái Nga My và phái Võ Đang tốt như vậy, nếu mình từ chối, chỉ sợ người trong giang hồ biết chuyện sẽ nói mình là kẻ vong ơn phụ nghĩa.

Ông cụ Trần đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không được.

Đang lúc ông cụ Trần tiến thoái lưỡng nam, Trần Toàn bước ra, ghé vào bên tai ông nói: "Ông, vẫn nên đồng ý với Thanh Uyển sư thái, người ta đã nghìn dặm xa xôi tới đây rồi, nếu không cho vào cửa rồi chuyện này bị người khác biết, thì sẽ nói nhà họ Trần chúng ta thế nào?", Trần Toàn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Hắn nhìn các mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, béo gầy đủ cả, nhìn mà chảy nước miếng, bao nhiêu mỹ nữ thế này, nếu ở nhà họ Trần thì chẳng phải là thích quá rồi hay sao?

Đến lúc đó, nói không chừng còn có cơ hội nếm thử hương vị của đệ tử phái Nga My, nghĩ đến đây, Trần Toàn không khỏi kích động.

"Ôi!", ông cụ Trần thở dài, tầm nhìn của đứa cháu thứ hai này nói cho cùng vẫn thực sự là thiển cận, không nhìn tới được những thứ to lớn hơn.

Nếu Trần Dương ở đây...Mà...Thôi bỏ đi, tên nghiệp chướng đó đã không còn là người nhà họ Trần nữa rồi.

Trong phút chốc, trong lòng ông cụ Trần cảm thấy khá khó chịu, khoát tay một cái, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Thanh Uyển sư thái nghìn dặm xa xô tới đây, đương nhiên nhà họ Trần phải hoanh nghênh rồi."

Bỏ đi bỏ đi, cứ đồng ý trước rồi tính vậy.

Thanh Uyển sư thái khẽ thi lễ, cười nói: "Tôi xin thay mặt chúng đệ tử của phái Nga My cảm ơn Trần lão tiên sinh, vậy thì, sau này phải làm phiền rồi."

"Người đâu, đưa sư thái và mọi người đi tẩy bụi trần, bảo nhà bếp làm thêm đồ ăn chay, tối nay ta làm tiệc đón gió tẩy trần cho sư thái!"

Ông cụ Trần lên tiếng, từ trên xuống dưới nhà họ Trần lập tức tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc đón tiếp tối nay.

Lúc này, ở khách sạn Vương Triều, trong phòng VIP Chí Tôn.

Trong điện thoại, Đồng Đại Tiền mắng Đồng Quân đến vuốt mặt không kịp: "Thằng con phá nhà phá cửa này, tao nói cho mày biết hai mươi triệu này tao chuyển cho mày, nhưng trong nửa năm mày không được gọi cho tao nữa!"

Nói xong "tút" một tiếng cúp máy.

Đồng Quân xấu hổ vô cùng, cũng may chẳng bao lâu sau bố hắn đã chuyển tiền tới.

Thật sự là ức chế không thể nào mà chịu nổi, lúc tính tiền, trái tim Đồng Quân đang rỉ máu.

Tính tiền xong, Lâm Phi vừa đi vừa nói với Hạ Lam: "Thưa cô, cô ăn Thiên Linh Hộ Cương hoàn xong, có cảm thấy cảm giác mãnh liệt gì không, có cảm thấy căn cốt của mình tăng lên không?"

Hạ Lam lắc đầu, có hơi sững sờ nói: "Không có cảm giác gì."

Cái gì?

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chẳng phải đã nói Thiên Linh Hộ Cương hoàn có tác dụng tôi luyện căn cốt, tinh luyện cương khí sao?

Chẳng lẽ đúng như Trần Dương nói, viên thuốc này là đan dược bị hỏng?

Mọi người đều vô thức quay sang nhìn Trần Dương.

Hạ Lam có chút không xác định nói: "Có lẽ phải mất một thời gian đan dược mới có tác dụng, đợi đến mai xem có hiệu quả không."

Đan dược mà Đồng Quân tặng cho mình trước mặt cả lớp, hẳn không thể là giả được.

Nghĩ vậy, Hạ Lam nói với Trần Dương: "Trần Dương, sau này cậu không được nói lung tung, Đồng Quân mời cậu ăn cơm không nói, cậu còn vu oan thuốc của người ta tặng là giả, Đồng Quân không so đo với cậu là vì cậu ấy rộng lượng, nếu là người khác thì cậu ăn đòn rồi đấy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom