• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (2 Viewers)

  • Chương 181-185

Chương 181: Bà cô hắc ám

Nửa tháng sau, trưởng lão phái Nga My tên là Phương Di đã đến thành phố Tây Xuyên.

Phương Di năm nay 33 tuổi, có tài năng thiên bẩm, trước giờ phái Nga My chưa có một vị trưởng lão nào trẻ tuổi như vậy, hơn nữa phong thái khác người, khiến ngay cả Vu Lan cũng ngưỡng mộ vô cùng.

Hai năm trước sau khi cô ta đã phá vỡ được mức Tiên Thiên viên mãn, hiện giờ vẫn đang mắc kẹt ở đó.

Cho nên lần này xuống núi, Vu Lan muốn tặng người này một món quà gì đó.

Thứ đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là Phá Chướng Đan trong tay Trần Dương.

Nói thật, Trần Dương căn bản là không muốn cho, nên chỉ tiện mồm nói: “Thôi được, chuyện Phá Chướng Đan để mai nói, giờ tôi phải vào trường rồi”.

“Vậy, anh đừng quên đó, ngày mai tôi sẽ lại đến tìm anh!”, Vu Lan hô lớn về phía Trần Dương.

Khi Trần Dương đến lớp học, thì mọi người ngồi đã đầy lớp, bên trong nói chuyện ầm ĩ, chả khác nào cái chợ bán rau cả.

Anh vừa đi vào liền thấy Lý Thiên Bá đang vẫy tay gọi: “Tiểu Dương, lại đây!”

Lý Thiên Bá ngồi ở vị trí trung tâm, có thể nói đây là vị trí đẹp nhất trong lớp.

Tuy nhiên Trần Dương nhanh mắt phát hiện ra, ngồi phía trước họ chính là Tư Mã Yến Như, cô ấy toát lên một khí chất thanh tú, giống như một vầng sáng trong đêm, khiến Trần Dương không rời mắt.

Trần Dương quay lại nhìn cô ấy thêm lần nữa, giơ ngón tay cái về phía Lý Thiên Bá nói: “Chọn được vị trí quả không tồi nhỉ!”

Lý Thiên Bá nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười tinh quái.

Trong lúc cả lớp còn đang ồn ào, hỗn loạn, một cô gái tay ôm đống sách mặc bộ váy díp bước lên trên bục giảng.

Cô gái này tuổi chắc chưa đến 30, thân hình nóng bỏng khiến cho ai nấy nhìn cũng nuốt nước miếng “ừng ực”.

Thân hình vô cùng nở nang, giống như một quả đào chín căng mọng, chỉ cần bóp nhẹ một cái là nước sẽ chảy ra.

Đặc biệt là đôi mắt bồ câu, càng mê đắm lòng người, một cô gái yêu kiều như thế, nhưng lại có thể nhìn thấy sự uy nghiêm ngút trời.

Hai cực khác nhau nhưng lại tồn tại trong một con người.

“Mọi người im lặng!”

Cô ta đặt sách lên trên bàn: “Tôi tên là Hạ Lam, là trưởng lão của phái Vô Lượng Kiếm, cũng là chủ nhiệm của các em.”

Sao cơ!

Trưởng lão nội môn của Vô Lượng Kiếm phái, địa vị của cô ta thật là không tầm thường!

Ha ha ha!

Đúng là may mắn quá đi, vốn tưởng rằng có thể học cùng Tư Mã Yến Như đã là tốt rồi.

Ai ngờ lại có một cô chủ nhiệm nóng bỏng như này, nói ra chắc ai cũng phải ghen tị.

“Thưa cô, em có một câu muốn hỏi, cô có người yêu chưa?”

Lúc này, tiếng ai đó từ trong 1 góc vọng lại.

Vừa dứt lời, những học sinh nam khác trong phòng cũng rối rít bàn tán.

Kẻ dám hỏi câu này, tên là Tất Kiến, cũng có thể tạm gọi là công tử con nhà giàu, nhà cậu ta mở một hệ thống nhà hàng ở thành phố Tây Xuyên.

Trên bục giảng, Hạ Lam nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt liền nghiêm túc hơn nữa, cau mày lạnh lùng nói: “Cậu nói gì?”

Tất Kiến cười nhìn Hạ Lam, làm ra bộ dạng bị hớ, nói: “Cô giáo sao phải quan trọng hóa vấn đề lên thế…”

Cậu ta còn chưa nói hết thì một quyển sách đã đập thẳng vào mặt.

Một tiếng bụp thật lớn, khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Lực ném ra không hề nhẹ, đầu của Tất Kiến lúc này thấy ong ong, mòng mòng.

Hạ Lam lạnh lùng nói: “Nhớ lấy, sau này trong giờ học tôi không cho phép nói những chuyện không liên quan, có hiểu không!”

Vừa dứt lời, từ Hạ Lam toát ra một một luồng khí mạnh, cô ta đưa tay ra, có một lực nào đó khiến cuốn sách được ném đi lúc nãy bay trở lại.

Trời ạ, cương khí phát ra ngoài, Hạ Lam này quả nhiên xứng đáng tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác.

Chỉ vài giây, trong lớp liền yên tĩnh, không nghe thấy dù chỉ là một tiếng động.

Tất cả mọi người dường như nín thở, không ai dám ho he nửa lời!

Tất Kiến bị dọa sợ gần chết, toàn thân toát hết mồ hôi hột!

Thật không ai nghĩ tới, cô giáo Hạ này thực lực lại mạnh đến vậy, cảnh giới Phản Phác, cái này chỉ có thể là hàng đại tu sĩ, muốn bóp chết cậu ta cũng dễ như bóp một con gà con.

Trần Dương cũng thầm cảm thấy kinh hãi, anh vốn tưởng rằng mình đạt đến trình độ Tiên Thiên đã là lợi hại rồi, vậy mà cô giáo chủ nhiệm còn đạt đến Cảnh giới Phản Phác, anh cũng thầm hiểu ra rằng, những thầy cô giáo ở trường này chắc chắn ai nấy cũng đều là hàng đại tu sĩ.

Trời ạ, nếu như Hạ Lam này còn đạt đến cảnh giới Phản Phác, thì thầy hiệu trưởng sẽ? Cảnh giới Quy Chân?

Chẳng cần nói đến cảnh giới Quy Chân, ngay cả cảnh giới Phản Phác Trần Dương còn không phân định được.

Phải hiểu rằng, vượt qua được cảnh giới Phản Phác, chân khí trong cơ thể đều chuyển thành cương khí, ngay cả súng lục cũng khó có thể hạ gục họ, thì có thể thấy tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác lợi hại ra sao.

“Nhớ chưa!”, Hạ Lam nhìn Tất Kiến và nói, khiến cậu ta sợ run bần bật gật đầu rùm rụp: “Em nhớ rồi ạ, nhớ rồi ạ!”

Giải quyết xong Tất Kiến, Hạ Lam nhìn xuống dưới lớp lạnh lùng nói: “Lúc nãy ở cổng trường tôi nhìn thấy có người đánh nhau, là học sinh lớp này, là ai thì tự giác đứng lên, đừng để tôi phải ra tay”.

Dứt lời, không ít người trong phòng học nhìn về phía Lý Thiên Bá.

Vừa rồi ở cổng trường Lý Thiên Bá đã đánh Tào Bảo.

Lý Thiên Bá nhìn về phía những kẻ đó, trừng mắt nói: “Sao nhìn tôi làm gì?”

Bị anh ta trừng mắt lên nhìn như vậy, đám học sinh kia nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, mẹ kiếp, dám chọc giận Lý Thiên Bá, chắc hẳn là ngứa đòn.

Hạ Lam cười lớn, đưa tay lên chỉ về phía Lý Thiên Bá và Trần Dương: “Là hai cậu, đứng dậy cho tôi”.

Lý Thiên Bá trừng mắt nhìn những kẻ xung quanh, đều là mấy tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa.

Trần Dương nhìn Lý Thiên Bá, anh lắc đầu, tỏ ý nhắc Lý Thiên Bá nghe lời Hạ Lam mà đứng dậy.

“Cái cậu trên mặt có vết sẹo, là Lý Thiên Bá có phải không?”

Hạ Lam nhìn Lý Thiên Bá, lạnh lùng nói: “Cậu là cháu đích tôn nhà họ Lý nổi tiếng thành Tây Xuyên, tên của ông nội cậu là Lý Thế Hùng. Mười lăm năm trước nhà cậu và nhà họ Hoắc đã đánh nhau để tranh giành địa bàn. Trong cuộc tranh giành ấy, bố mẹ của cậu đã bị nhà họ Hoắc dựng nên một vụ tai nạn xe giả khiến cả 2 qua đời, tôi nói không sai chứ? Sau khi diệt được nhà họ Hoắc, thì gia đình cậu chính thức nắm quyền kiểm soát hơn một nửa thành phố Tây Xuyên, có đúng không? ”

Khỉ thật, hóa ra trong chuyện này ẩn chứa nhiều sự tình như vậy.

Khó trách trước đây đã từng nghe nói, khi xưa Tây Xuyên còn có một thế lực họ Hoắc, thì ra là đã bị nhà họ Lý tiêu diệt.

Khuôn mặt Lý Thiên Bá biến sắc, chuyện cha mẹ của anh ta là vết sẹo sâu trong lòng, anh ta nhìn Hạ Lam bằng ánh mắt không thiện cảm, nếu như không phải vì cô ta quá mạnh thì anh ta sẽ không để yên.

Nhìn thấy ánh mắt hung hãn của Lý Thiên Bá, Hạ Lam cũng không thèm để ý, phía sau sự phớt lờ đó là một sức mạnh rất lớn đã được mài giũa lên.

Bất kỳ ai cũng không dễ dàng đụng tới được.

Hạ Lam khoanh tay trước ngực, nhếch khóe miệng, nhìn xuống phía dưới và nói: “Trước khi mỗi người các em nhập học ở đây, thì bối cảnh gia đình đều đã được điều tra rõ ràng”.

“Tôi nắm rõ trong tay những tài liệu đó, nên muốn nhắc trước cho các em nhớ, không cần biết là thế lực của gia đình các em có lớn tới đâu, thì ở trong trường này đều cần thành khẩn một chút”.

Nói xong, Hạ Lam chuyển hướng nhìn về phía Trần Dương đang đứng bên cạnh Lý Thiên Bá: “Cậu là Trần Dương đúng không? Trong tài liệu ghi rõ, cậu là con rể của nhà họ Tô? Hai năm trước cậu đến làm rể nhà họ, thường ở nhà nấu cơm, hơn nữa đối với nhà họ Tô cậu không hề có tiếng nói, bố mẹ cậu hiện giờ vẫn đang ở quê sống vất vả, có đúng không?”

Hạ Lam liên tục đặt câu hỏi về phía Trần Dương, trong phòng ai nấy đều lặng thinh, rồi sau đó họ đồng loạt cười lớn, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt giễu cợt.

“Câm miệng lại hết cho tôi, sau này trong giờ học của tôi, nếu như tôi không cho nói thì không ai được lên tiếng”. Hạ Lam tức giận, lúc này một luồng cảnh giới Phản Phác toát ra, khiến ai nấy đều thấy khó thở.

“Mẹ kiếp, người phụ nữ này sao lại vô lý như vậy, cười cũng không cho cười là sao!”

Phía dưới bục giảng, ai nấy nhìn nhau, không dám hé răng.

Mẹ khỉ, còn tưởng may mắn lắm mới có cô chủ nhiệm xinh đẹp, kết quả đúng là gặp phải mụ hắc ám, tháng ngày sau này lại mệt mỏi rồi đây.

Không ít người thầm than trong lòng.

Hạ Lam liếc nhìn Trần Dương một cái, rồi nói: “Trần Dương, Lý Thiên Bá đánh người là đủ rồi, cậu còn tham gia góp vui làm gì? Dù sao cậu cũng chỉ là một chạn vương không tiếng nói, nếu đắc tội kẻ khác, thì liệu khá lên được sao?”

“Cô giáo, em không có ra tay…”

Trần Dương cảm thấy có chút không vui, anh không hề làm gì, vậy sao lại có thể đổ tội lên đầu anh được?

Hạ Lam cau mày nói: “Còn chối sao, xem ra hôm nay phải dạy cho hai cậu một bài học, hai cậu, ngày đầu tiên đến trường đã dám đánh nhau, cả hai đi ra sân thể dục hít đất một nghìn cái cho tôi”.

Mẹ kiếp, hít đất một nghìn cái!

Lý Thiên Bá vốn dĩ cảm thấy bực bội, giờ nghe lại còn phải đi hít đất, thì kể ra lúc đấy không đánh cho xong: “Sao cơ, hít đất một nghìn cái, cô dựa vào đâu vậy”.

Vừa nói dứt lời, Lý Thiên Bá cảm thấy người như đổ sụp, giống như đang phải khiêng một hòn núi lớn vậy.

“Phụp” một tiếng, Lý Thiên Bá đã quỳ sụp xuống đất.
Chương 182: Về nhà với em

Lý Thiên Bá trong nháy mắt đã quỳ sụp dưới đất.

Nam tử hán trên quỳ với trời, dưới quỳ với đất, giữa quỳ dưới cha mẹ, vậy mà Hạ Lam ỷ vào việc mình tu luyện cao siêu, ép anh ta phải quỳ xuống.

Việc này khiến Lý Thiên Bá khó lòng mà chịu nổi.

Lý Thiên Bá nổi giận đùng đùng, gầm lên một tiếng, giùng giằng muốn đứng lên.

“Uỵch” một tiếng, cảnh giới Phản Phác của Hạ Lam phóng ra hết bên ngoài.

Lý Thiên Bá lúc này nằm sõng soài trên mặt đất, không thể động đậy được.

Lần này, Trần Dương đã hiểu rõ, Hạ Lam đang muốn giết gà dọa khỉ, anh liền lao về phía Lý Thiên Bá nói nhỏ: “Lý Thiên Bá, tôi biết anh đang vô cùng tức giận, nhưng không thể lấy yếu đấu mạnh, anh vẫn nên…”

“Phụp!”

Trần Dương còn chưa nói hết câu, anh liền cảm nhận được có gì nó nặng đè lên người, Trần Dương cứ vậy mà quỳ xuống đất.

Mẹ kiếp, mụ đàn bà này không biết phân rõ đúng sai hay sao?

Tôi kêu Lý Thiên Bá nhận sai cũng là không đúng sao?

“Hai cậu, hoặc giờ cút ra ngoài hít đất cho tôi, hoặc là lập tức biến ngay đi, sau không cần đến nữa!”, Hạ Lam khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.

Khốn kiếp, nếu không phải vì không thể địch lại nổi Hạ Lam này, thì Lý Thiên Bá cũng muốn đánh lại cô ta, lúc này, Trần Dương vừa thở vừa nói: “Thôi bỏ đi, Thiên Bá, chúng ta nên chấp nhận hình phạt này”.

Chúng ta coi như đụng nhầm người rồi, tự dưng lại bị cô ta đem ra thị uy.

Lý Thiên Bá hít sâu một cái, lạnh lùng đi đến sân tập cùng Trần Dương.

Đến sân tập, Lý Thiên Bá liền bắt đầu hít đất, vết thương của anh ta còn chưa bình phục hoàn toàn, phải hít đất lúc này, ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến nó: “Mẹ kiếp, ông đây sẽ nhớ mối thù này với cô, dám làm tôi mất mặt như vậy, sớm muộn tôi cũng phải lấy lại vị trí của mình!”

Đường đường là một tiểu bá vương của Tây Xuyên, vậy mà lại phải quỳ trước mặt cả lớp, đúng là khiến Lý Thiên Bá không còn mặt mũi nào.

Trần Dương vừa hít đất, vừa nói: “Cô ta đã đạt đến cảnh giới Phản Phác, chúng ta còn kém cô ta quá nhiều, nếu muốn báo thù chỉ còn cách tu luyện, mấy chuyện này không nên nghĩ nhiều làm gì”.

Cùng lúc đó, Tào Bảo đang ngồi bên cửa sổ lớp Thiên Tự 20 trong tâm trạng nhàm chán thì hắn bỗng nhiên nhìn ra ngoài và thấy được cảnh tượng Trần Dương và Lý Thiên Bá đang phải hít đất, trong lòng vô cùng vui sướng.

Rồi hắn vui vẻ hô to về phía mọi người trong lớp: “Mọi người mau đến xem, cái thằng chạn vương đó ngay ngày đầu nhập học đã bị phạt hít đất, còn cả Lý Thiên Bá, anh ta cũng chịu chung hình phạt kìa.

Nghe thấy những lời của Tào Bảo, mọi người trong lớp đổ xô ra phía cửa kính, nhìn cảnh hai người họ đang hít đất, trông thật nhốn nháo.

“Ồ đúng rồi, chính là hắn”.

“Thật buồn cười, các cậu xem động tác của hắn kìa, trông chả khác nào con chó hoang đang đi tiểu cả!”

Ha ha ha, ai nấy nghe được đều cười rộ lên, tiếng cười khiến cho các lớp khác cũng phải chú ý, ai nấy đều hướng về phía sân tập.

Ngay cả Tô Diệu và Từ Tiểu Nhu cũng không thể bàng quan được, họ đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, khi cô nhìn thấy Trần Dương và Lý Thiên Bá thì sắc mặt không còn được tự nhiên.

Lần này thì hay rồi, Trần Dương phen này ngay ngày đầu tiên đi học đã bị phạt hít đất, chưa hết một ngày đã trở nên nổi tiếng khắp trường.

Còn thêm Tào Bảo thích chọc gậy bánh xe, giờ đây toàn bộ học viện Lục Phái đều biết đến Trần Dương lớp Thiên Tự 8 là một kẻ phế vật chuyên ăn bám.

Chỉ trong có một lúc, Trần Dương liền biến thành trò cười cho toàn bộ học viện Lục Phái.

Sau khoảng 40 phút thì hai người họ thực hiện xong hình phạt.

“Không ổn rồi, vết thương trên người tôi đã bị vỡ, giờ tôi phải đi thay băng mới.” Khi Lý Thiên Bá đứng dậy thì quần áo trên người anh ta đã dính rất nhiều máu rồi.

Cũng may là học viện Lục Phái này còn có phòng y tế, anh ta cùng Trần Dương đi đến đó, thay lại băng y tế khác.

Khi hai người họ quay trở lại lớp học, Hạ Lam không hề nói gì, cô ta phổ biến một số nội quy và quy định của trường, sau đó cho mọi người giải tán.

Vì hôm nay mới là ngày đầu tiên, nên còn có nhiều học sinh đến từ những thành phố khác, họ cần có thời gian để đến kí túc và sau giờ trưa họ có thể tự do hoạt động.

Lý Thiên Bá quàng tay lên cổ Trần Dương rồi cùng nhau rời lớp học, họ đang bàn đến chuyện trưa nay sẽ đi ăn ở đâu, thì thấy phía bên kia có một cô gái xinh đẹp.

Cô gái này không ai khác chính là Tô Diệu.

Tô Diệu khoác một chiếc túi xách, thấy hai người họ đang đi đến, liền vội vàng bước tới: “Trần Dương, chúng ta cùng nhau về nhà đi.”

Lý Thiên Bá thấy vậy liền buông Trần Dương ra, lặng lẽ đi qua một bên.

Trần Dương còn chưa nói gì, anh quay lại vỗ vai Lý Thiên Bá nói: “Thiên Bá, đi thôi, hôm nay tôi mời anh một bữa”.

Tô Diệu sốt ruột, vội kéo tay Trần Dương lại, cắn môi nói: “Trần Dương, em biết lỗi rồi mà, anh đừng giận nữa, chúng ta về nhà có được không”.

Trần Dương liền gạt tay Tô Diệu ra, lần này Tô Diệu cảm thấy vô cùng rối, cô kéo tay Trần Dương lại một lần nữa, nước mắt trực trào: “Trần Dương, em cầu xin anh mà, anh về nhà với em đi, em thực sự biết sai rồi...”

Trần Dương tỏ ra vô cảm, nói với Lý Thiên Bá: “Đi thôi, chúng ta đến khách sạn Vương Triều”.

Lý Thiên Bá chỉ biết lắc đầu nói: “Thôi, cậu với em dâu về nhà đi, mấy ngày nữa cậu mời tôi cũng chưa muộn.”

Nói đoạn, Lý Thiên Bá xoay người rời đi, lúc này ở lại chả khác nào kỳ đà cản mũi, chẳng vui vẻ gì.

“Trần Dương, anh đừng đi được không, cho em thêm một cơ hội đi mà?”, Tô Diệu vừa khóc vừa ôm lấy Trần Dương.

Mấy ngày hôm nay Tô Diệu đã suy nghĩ rất nhiều, cô hiểu ra được là có nhiều chuyện bản thân đã làm không đúng.

Nếu lần này không thể làm lành với Trần Dương, thì sau này hai người họ cũng coi như là không còn cơ hội nữa, cho nên Tô Diệu hạ quyết tâm nói: “Nếu anh không về cùng với em, thì từ giờ anh đi đâu em sẽ theo đến đó”.

Nhìn bộ dạng này thì có vẻ nếu như hôm nay Trần Dương không về nhà cùng Tô Diệu, thì cô sẽ một mực không buông.

Trần Dương thở dài, rút tay lại nói: “Được, vậy thì đi thôi”.

Nếu đơn giản là trở về cùng Tô Diệu thì cũng được, nhưng để anh có thể tha thứ cho cô thì quá khó.

Lần này, Tô Diệu đã làm anh tổn thương vô cùng.

Vậy nên trên đường trở về Trần Dương chỉ đăm chiêu, không nói lời nào.

Một tiếng sau, chiếc xe đưa hai người đến biệt thự Thiên Mộng Viên.

Sau khi xuống xe, Trần Dương nhìn xung quanh, có vẻ ưng ý.

Biệt thự này là do công ty Bất động sản Đại Thuận quản lý.

Đúng là không tồi, Lý Mật này quả là có mắt nhìn.

Mỗi căn biệt thự ở khu này đều được làm một cách tinh xảo, hơn nữa phong cách vô cùng khác lạ, nhưng kết tinh trong đó là một sự hài hòa diễm lệ, bước vào đây có cảm giác như bước đến chốn bồng lai tiên cảnh nào đó vậy.

Hơn nữa, trước đây anh có xem qua bảng doanh số tiêu thụ quý mà Lý Mật đưa cho, thì chưa đến một tháng mở bán, biệt thự Thiên Mộng Viên đã gần như được bán hết. Hiện giờ chỉ còn lại 2 căn, 2 căn này là do Trần Dương dặn cô ta giữ lại.

Tô Diệu kéo lấy cánh tay Trần Dương: “Nào, em sẽ đưa anh đi xem nhà mới của chúng ta”.

Trần Dương dừng bước nói: “Em đi về trước đi, anh đi mua bao thuốc lá”.

Trong khu biệt thự Thiên Mộng Viên này, có một siêu thị lớn được công ty Bất động sản Đại Thuận mở ra, sau này xung quanh đây còn có trường học, bệnh viện, Trần Dương dự tính sẽ biến khu này trở thành một vùng lãnh địa riêng.

Tuy Trần Dương nói là đi mua thuốc lá, nhưng thật ra anh đi mua ít đồ, đã lâu ngày không trở lại, nếu về tay không thì cũng cảm thấy ngại.

“Anh biết hút thuốc từ khi nào vậy”. Tô Diệu nhíu mày nói.

“Anh học được lúc bị giam ở trong tù”. Trần Dương thản nhiên đáp: “Tiện thể anh đi mua chút hoa quả nữa”.

Thấy Trần Dương không được vui, Tô Diệu nhanh chóng hiểu ra, khó khăn lắm cô mới khuyên được Trần Dương quay trở lại, sao có thể để anh tức giận bỏ đi được?

Hơn nữa, trong lời nói của Trần Dương có chút gì đó lạnh lùng, giống như lần này đến làm khách vậy.

“Thôi…không cần mua gì hết, nếu như anh muốn hút thuốc thì lát nữa e giúp anh đi mua!”

Trần Dương lắc đầu nói: “Không sao, anh tự đi mua được”.

Lần này cũng muốn về thăm bố mẹ, anh đã ra tù được mấy ngày, mà vẫn chưa có thời gian đến thăm họ, trong lòng vô cùng áy náy.

Biết rằng không cản được Trần Dương, Tô Diệu chỉ còn cách gật đầu nói: “Được, anh đi đi, nhưng anh nhất định phải hứa với em là mua đồ xong thì phải quay lại, không được đi đâu nữa đấy!”

Cô đã biết sợ mất Trần Dương nên mới nói vậy.

“Ừ!”

Trần Dương gật đầu rồi xoay người đi về hướng siêu thị.

Rốt cục, vừa đến nơi anh lại chạm mặt một người quen, anh còn chưa kịp nói gì, đối phương đã nhanh chóng bắt chuyện: “Ôi, trùng hợp nhỉ, anh cũng ở đây sao!”
Chương 183: Quay tiktok

Trần Dương vỗ đầu, đây không phải là cô gái lần trước anh gặp ở chợ đêm sao!

Anh đã thêm WeChat của cô ấy, và tên của cô ấy hình như là Lưu Xảo Xảo.

Trần Dương cười nói: "Ừ, sao cô lại ở đây?"

Lưu Xảo Xảo không ngờ rằng mình lại gặp được Trần Dương khi đến đây quay video.

“Tôi đến đây để quay Tiktok!” Nói xong, Lưu Xảo Xảo giơ điện thoại di động lên, hỏi: “Anh không biết sao, bất động sản Đại Thuận gần đây có tổ chức một sự kiện mang tên Mỹ Cảnh Thiên Mộng Viên, chỉ cần lượt xem và lượt thích trên Tiktok nhiều nhất, là có thể nhận được phần thưởng trị giá 100.000 nhân dân tệ! "

Sự kiện?

Trần Dương ngạc nhiên.

Một trăm nghìn là con số vô cùng lớn đối với Lưu Xảo Xảo, nếu có thể đoạt giải quán quân, cô ấy có thể yên tâm mà học tập rồi.

Vậy nên cô ấy đã mang theo hy vọng đó đến đây quay vài đoạn Tiktok.

Có vẻ Lưu Xảo Xảo khá hài lòng với những đoạn quay vừa rồi.

Sau đó, cô ấy cười và nói: "Anh cũng đến đây để quay Tiktok sao? Vậy thì anh phải nhanh lên, có nhiều người cũng quay lắm đấy!"

Lưu Xảo Xảo lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dương là khi anh mặc quần áo bình thường, cô ấy còn nghĩ rằng anh cũng là một sinh viên giống như mình.

Nên trong tiềm thức, cô ấy nghĩ rằng hôm nay Trần Dương đến đây để quay video.

Trần Dương sững sờ, sau đó bình tĩnh lại, còn chưa kịp nói gì.

Ngay lập tức nghe Lưu Xảo Xảo hỏi: "Mà này, anh cũng là sinh viên của Đại học Tây Xuyên à? Tôi đến từ khoa Phát thanh truyền hình. Anh đến từ khoa nào?"

"Tôi..”

Trần Dương đang định nói rằng anh đến từ học viện Lục Phái, nhưng chưa kịp nói gì, Lưu Xảo Xảo lại nói: “Nhân tiện, lần trước tôi chưa cảm ơn anh, dù gì anh cũng cũng đến đây để quay video, tôi dẫn anh đi một vòng nhé. Anh có biết khu biệt thự này quay video ở đâu đẹp nhất không?"

Trần Dương lắc đầu, đây là lần đầu tiên anh đến khu biệt thự này.

"Đi, theo tôi nào!"

Nói rồi, Lưu Xảo Xảo nắm tay Trần Dương và dẫn anh đến trước Biệt thự trung tâm số 1.

Lưu Xảo Xảo thả tay Trần Dương ra và nói: "Đẹp nhỉ, tôi vừa quay Tiktok ở đây đấy!"

Trần Dương gật đầu, Biệt thự trung tâm số 1 là đỉnh nhất của tòa nhà rồi, bên cạnh biệt thự không chỉ có một chiếc hồ nhân tạo, bên hồ cũng trồng rất nhiều liễu, dù đã hết Tết Trung thu nhưng sen trên hồ vẫn nở rộ. Lưu Xảo Xảo lấy điện thoại ra quay một đoạn video khác cho chính mình, sau đó cười hi hi đi tới chỗ Trần Dương: “Nào, đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp anh quay Tiktok!"

Trần Dương đột nhiên nhận ra cô gái này bị bệnh nói nhiều, nãy giờ đều là cô ấy nói, bản thân chả có cơ hội nào để mở miệng cả.

Nhưng cũng khá thú vị, Trần Dương mỉm cười, định lấy điện thoại di động ra, nhưng vừa cho tay vào túi quần, liền nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh chứa đầy quái khí.

“Ồ, đây không phải là Lưu Xảo Xảo à, sao cậu lại ở đây?"

Trần Dương quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái đang ở khá gần tiến lại.

Cô gái này khá xinh đẹp, mặc dù không trong sáng và dễ thương như Lưu Xảo Xảo, nhưng cô ta cũng khá quyến rũ, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng và chân đi một đôi giày cao gót cùng màu, trông rất xinh.

Tuy nhiên người đàn ông mà cô ta khoác tay thì hơi kỳ, vẻ mặt lấm la lấm lét, rất gầy, trông như một cây sậy vậy, hai hốc mắt lõm sâu, vừa nhìn đã biết là kẻ ăn chơi phóng túng.

Mặc dù trên tay đeo một chiếc đồng hồ to bằng vàng, ăn mặc nhìn giống hệt con người nhưng trông thì thật buồn cười.

"Hứa Thiến Thiến?"

Lưu Xảo Xảo hơi ngạc nhiên.

Cô gái tên Hứa Thiến Thiến này là bạn cùng lớp của cô ấy, xuất thân từ một gia đình trung bình và học lực kém.

Đối với cô ta, đại học là chiến trường để cô ta hốt bạc, trong hai năm qua, dựa vào nhan sắc của mình, cô ta đã câu được rất nhiều công tử nhà giàu.

Hứa Thiến Thiến soi xét Trần Dương từ trên xuống dưới một lượt, tặc lưỡi nói: "Đây là bạn trai của cậu à? Tệ quá, sao lại đưa anh ta đến đây? Tôi nói cậu chứ Xảo Xảo, mắt nhìn người của cậu kém thật đấy, đẹp trai thì sao, không có tiền cũng là đồ bỏ đi”.

Mặt Lưu Xảo Xảo đỏ bừng, vội xua tay: "Không phải, anh ấy không phải là bạn trai của tôi, chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, tôi tham gia sự kiện "Mỹ Cảnh Thiên Mộng Viên", nay tôi đến đây để quay Tiktok”.

Hứa Thiến Thiến chế nhạo: "Quay Tiktok? Thứ nhà quê như cậu quay Tiktok mà cũng có người xem á? Không sợ người ta cười vào mặt cho à!"

"Cậu…”

Lưu Xảo Xảo tức đến cứng họng.

Cùng là bạn học với nhau, có cần làm thế không!

Nhìn thấy Lưu Xảo Xảo tức đến đỏ bừng cả mặt, Hứa Thiến Thiến vô cùng hài lòng, cô ta nhếch mép cười, nắm lấy cánh tay của người đàn ông thô lỗ, cười nói: “Nhân tiện, Xảo Xảo, cậu không phải đến đây để quay Tiktok sao? Chỉ quay bên ngoài thì có ý nghĩa gì. Sự kiện lần này Đại Thuận tổ chức là để tuyên truyền, cậu quay mỗi bên ngoài thì có tác dụng gì, ai mà biết bên trong nó như nào!"

Nói xong, Hứa Thiến Thiến dừng một chút, tiếp tục: “Hay như này đi, lát nữa tôi có thể cho cậu đến nhà tôi quay, Lý Bình đã nói rồi, anh ấy định mua cho tôi một căn ở đây, lát nữa chúng ta đi xem nhé!"

Lưu Xảo Xảo lắc đầu nói: "Không ... không cần đâu”.

Cô ấy chỉ muốn kéo Trần Dương nhanh chóng rời đi, cô ấy không muốn Trần Dương nhìn thấy cảnh tượng mình bị người ta bắt nạt.

Trần Dương ở bên cạnh không chịu nổi nữa, lắc đầu nói: "Hình như tất cả biệt thự ở Thiên Mộng Viên đều bán hết rồi chứ nhỉ? Có còn nhà nào cho cô xem nữa đâu!"

Hứa Thiến Thiến lại tặc lưỡi, nhìn Trần Dương và nói: "Anh thì biết gì, tôi nói thật với anh, Lý Mật, tổng giám đốc của công ty Bất động sản Đại Thuận là chị họ của bạn trai tôi! Chị ấy nói rằng Thiên Mộng Viên hiện còn hai căn nữa. Một căn là biệt thự số 66 và căn còn lại là biệt thự số 88. Chị ấy nói chúng tôi có thể lựa chọn hai căn biệt thự này, hơn nữa còn bán cho chúng tôi với giá gốc”.

Vừa nói Hứa Thiến Thiến vừa không giấu được vẻ tự đắc: "Sao, gato đi!"

Người đàn ông thô lỗ này là em họ của Lý Mật? Lý Mật xinh đẹp như vậy, sao em họ cô ta lại trông thảm như thế cơ chứ?

Trần Dương nghe xong lời cô ta nói, lắc đầu, cười: "Gato? Tôi hoàn toàn không có tí gato nào. Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết là tôi có quyền quyết định với biệt thự ở đây. Hai người đừng có mơ đến hai căn biệt thự đó nữa”.

Hứa Thiến Thiến sửng sốt trong giây lát, chợt chỉ thẳng vào Trần Dương chửi bới: "Anh nói cái gì vậy? Anh nghĩ mình là ai? To mồm ghê nhỉ! Ồ, tôi hiểu rồi, anh là nhân viên mà chị họ sắp xếp đến đón chúng tôi đi xem nhà chứ gì? Không cần thể diện nữa à, dám nói những lời như vậy, có biết khách hàng là thượng đế không? Thật mất uy tín công ty Bất động sản Đại Thuận!"

Hứa Thiến Thiến đã nói rất to, hôm nay có rất nhiều người đến đây để tham gia sự kiện, và họ đã bị giọng nói đó thu hút.

Thấy người đến xem càng ngày càng nhiều, Lưu Xảo Xảo cảm thấy không ổn, khẽ kéo Trần Dương: "Tiền ... Tiền bối, đi thôi!"

"Đi? Đi đâu?", Lý Bình cười lạnh: "Một tên bán hàng quèn lại dám nói những lời như vậy, giờ tao sẽ gọi điện thoại cho chị họ của tao, cho mày cút luôn!"

Nên biết rằng, chế độ đãi ngộ của Bất động sản Đại Thuận đối với nhân viên là tốt nhất ở thành phố Tây Xuyên, cho dù có là nhân viên bán hàng thì mức lương cũng có thể so sánh với một chiếc vòng cổ bằng vàng.

Khó mà kiếm được một công việc như vậy ở Tây Xuyên. Hắn kêu Trần Dương tự mình quỳ trên mặt đất cầu xin, xem anh còn dám kiêu ngạo như vậy không!

Nói xong, hắn liền gọi cho chị họ là Lý Mật.

Điện thoại vừa kết nối, hắn liền mở miệng nói: "Chị ơi, bây giờ chị có rảnh không, em gặp có chút chuyện!"

“Ấy, đừng gọi, làm ơn!”, Lưu Xảo Xảo sốt ruột, cô ấy không ngờ mình có nhã ý kéo Trần Dương tới đây quay video mà lại xảy ra chuyện này.

Trong tiềm thức, cô ấy nghĩ rằng Trần Dương là thực tập sinh năm cuối, có thể xin được thực tập ở đơn vị tốt như vậy, là điều khó mà có được, nhất định không thể để anh bị đuổi việc!

Nghĩ đến đây, Lưu Xảo Xảo cắn môi, chạy tới chỗ hai người, khom lưng cúi đầu: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi, Trần Dương và tôi sẽ đi ngay!"

"Giờ sợ rồi à? Đi sớm làm gì?", Lý Bình hèn hạ nhìn Lưu Xảo Xảo, thấy Lưu Xảo Xảo trông cũng trẻ trung đáng yêu, liền nuốt nước bọt: "Tuy nhiên, cô đã thành tâm như thế, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa".

Vừa nói hắn vừa chỉ vào Trần Dương: "Như này, bây giờ cô bảo nó quỳ xuống, lạy tôi ba cái, tôi sẽ cho nó đi, thế nào? Hơn nữa, sau chuyện này tôi cũng sẽ không gây khó khăn gì cho nó!"

"Cậu chắc chứ?"

“Mày điếc à, không nghe thấy tao nói gì à?” Lý Bình khó chịu ra mặt, nói: “Nếu không phải nể mặt người đẹp, tao đã cho mày mất việc lâu rồi!”

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy bó sát, bước nhanh tới.

Người đó không phải Lý Mật thì còn ai vào đây nữa?

Cô ta bước nhanh chân, khi nghe em họ nói có chuyện gấp, cô ta vội vàng gác công việc sang một bên, vội vã chạy đến.

"Chị!"

Lý Bình vội vàng chào hỏi.

Lý Mật gật đầu, em họ cô ta là đứa con trai duy nhất trong nhà nên rất được chiều chuộng.

Vừa rồi nghe nói hắn muốn mua nhà nên Lý Mật để lại biệt thự số 66 và biệt thự số 88 để hắn lựa chọn, giá cả đương nhiên là bán giá thấp nhất.

"Chị ơi, đây là nhân viên bán hàng của công ty chị à. Nó vừa chống đối em, chị đuổi việc nó đi!", Lý Bình chỉ vào Trần Dương tức giận nói.

Lý Mật nhìn về hướng ngón tay của hắn, ngay lập tức ngớ ra, vội la lên: "Câm miệng!"

"Chị, sao chị lại mắng em!”, Lý Bình lo lắng nói:" Thằng này không phải là người chị sắp xếp đến đón em đi xem nhà sao? Vừa rồi nó nói năng thô lỗ với em, em không muốn nhìn thấy nó nữa, chị cho nó cuốn xéo ... "

“Bốp!” Một âm thanh giòn giã!

Lý Bình chưa kịp nói xong đã bị Lý Mật tát vào mặt một cái!

"Chị bảo mày câm miệng, mày không nghe thấy sao?"

Nói xong, Lý Mật bước nhanh đến chỗ Trần Dương và run rẩy nói: "Chủ ...chủ tịch Trần…"

Cái gì?

Lý Bình lúc này đã hoàn toàn choáng váng! Chị họ gọi nó...Gọi nó là Chủ tịch Trần?!

Cùng lúc đó, Lưu Xảo Xảo, người đang đứng bên cạnh, cũng ngây ra như phỗng.

Chuyện gì đây?

Tổng giám đốc công ty Đại Thuận, tại sao ... tại sao lại gọi anh ấy là chủ tịch Trần?

Trần Dương nhìn Lý Mật: "Em họ của cô rất được đấy. Nó vừa nói muốn tôi quỳ xuống xin lỗi nó. Cô nói xem, tôi có nên quỳ xuống không?"

Trần Dương nói xong, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Cô cũng được lắm, căn nhà tôi bảo cô để lại, cô còn dám tự mình bán cho người khác”.

"Toi…toi rồi!"

Lý Mật đầu óc trống rỗng, hai chân sợ đến mức mềm nhũn ra.

Lý Mật chưa kịp nói thì Lý Bình đã tỏ vẻ khiếp sợ, quỳ sụp xuống, lắp bắp nói: "Chủ.. chủ tịch Trần, tôi đáng chết, là tôi không tốt, là tôi có mắt như mù, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng so đo với tôi”.

Vừa nói chuyện hắn vừa tự tát vào mặt mình.

Lý Bình nhìn thấy chị họ sợ tới mức chân mềm nhũn ra rồi, lẽ nào còn không nhìn ra Trần Dương trước mặt chẳng phải là nhân viên bán hàng, anh rõ ràng là chủ tịch của công ty Bất động sản Đại Thuận!
Chương 184: Phù Du Công

Hứa Thiến Thiến ở bên cạnh cũng tái mặt vì sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Đầu óc cô ta trống rỗng, người này là ai? Tại sao Lý Bình lại quỳ xuống thế này?

Lúc này sắc mặt của những người xung quanh đều rất kinh ngạc, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của người khác.

Trần Dương nhìn Lý Bình cười: "Còn kêu tôi quỳ nữa không?"

Lý Bình nghe xong sợ đến mức liên tục xin tha thứ: "Chủ tịch Trần, em có mắt như mù, mạo phạm đến anh, anh nể mặt chị họ em, tha cho em với".

Nghe được những lời của Lý Bình, Lý Mật tức điên, thứ vô dụng này đúng là đồ ngu, không nhìn thấy chủ tịch Trần đang khó chịu đây sao?

Tất cả mọi thứ cô ta có được bây giờ đều do Trần Dương ban cho, nghĩ đến đây chân cô ta mềm nhũn ra, lấy hết can đảm bước đến chỗ Trần Dương, hốt hoảng nói: "Chủ… chủ tịch Trần, là tôi chưa tốt, tôi sẽ đuổi nó đi ngay ạ! "

Thực ra, nếu Trần Dương tức giận, cô ta sẽ không sợ đến thế, nhưng điệu bộ tươi cười của Trần Dương, làm cô ta không lường trước được điều gì.

Rõ ràng là anh đang vô cùng tức giận.

Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt thận trọng của Lý Mật, Trần Dương khẽ thở dài: "Em cô, cô tự xử lý đi, nhưng đừng có lặp lại chuyện này lần nữa đấy! Còn nữa, tiền thưởng quý này của cô sẽ bị cắt, coi như lấy công chuộc tội! "

"Vâng, chủ tịch Trần!"

Trần Dương đã trừng phạt mình rồi, có nghĩa là anh ta không thực sự tức giận, Lý Mật thầm trách mình, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi khiến cô mất cảnh giác.

Chính Trần Dương đã dặn dò kỹ là để lại hai căn hộ, cô ta đúng là ngu mới tự tiện bán cho Lý Bình, nghĩ đến đây, cô ta liền chán nản không thôi.

Lúc này, cô ta nhìn thấy Lý Bình đang khúm núm quỳ trên mặt đất, cơn giận trong cô ta lập tức bùng lên: "Còn quỳ ở đó để mà làm mất mặt nhau à, còn không mau đem con tiện nhân kia cút đi!"

Lý Bình sợ tới mức nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, cúi đầu khom lưng nói với Trần Dương: "Đội ơn, đội ơn chủ tịch Trần đại ân đại nghĩa!"

Nói xong hắn liền rời đi như thể chạy trốn, Hứa Thiến Thiến ở bên nhìn thấy Lý Bình đã đi rồi, vội vàng với theo định bắt lấy Lý Bình, nhưng cô ta còn chưa kịp chạm vào thì đã bị hắn đá văng ra: “ Mẹ kiếp, con đàn bà thối tha, cút ngay, nếu không phải vì mày, ông đây có xúc phạm đến chủ tịch Trần không? Tao nói cho mày biết, tao với mày kết thúc rồi!”, nói xong liền sải bước rời đi.

Hứa Thiến Thiến đang lăn lộn trên mặt đất, cô ta chả sợ mất thể diện, nếu Lý Bình thật sự không cần cô ta nữa, cô ta sẽ lập tức trở lại nguyên hình.

"Anh yêu à, đợi em, đợi em với...”

Đứng bên cạnh Trần Dương, Lưu Xảo Xảo nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, anh ấy... hóa ra lại ghê gớm đến thế, ngay cả đến tổng giám đốc của công ty bất động sản Đại Thuận cũng phải sợ anh ấy!

Lưu Xảo Xảo nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của Trần Dương, trong lòng chợt xấu hổ.

"Anh ấy trông đẹp trai quá!"

Trần Dương ở bên cạnh không hề để ý đến sự thay đổi của Lưu Xảo Xảo, xử lý xong chuyện, Trần Dương bảo Lý Mật về trước, sau đó tạm biệt Lưu Xảo Xảo, tới siêu thị mua một ít hoa quả rồi về nhà.

Kết quả là vừa bước vào biệt thự, liền gặp ngay Đường Tĩnh từ trong phòng bước ra.

Nhìn thấy Trần Dương quay lại, bà ta tức đến phát rồ, nhanh chóng đi tới đẩy anh ra: "Đồ rác rưởi, cút ra ngoài mau, đồ ăn trộm, nhà chúng tao không cho phép kẻ trộm vào nhà”.

Bị bắt vì ăn cắp đồ lót của phụ nữ.

Thật đáng xấu hổ.

Trần Dương bị bất ngờ không kịp phản kháng, trái cây trong tay lập tức rơi xuống, vãi ra đất.

Đường Tĩnh vẫn không có động tĩnh gì, cười lạnh: "Nghe cho rõ đây. Ngày mai mày và Diệu Diệu sẽ đến Cục dân chính ly hôn. Không dây dưa nữa...”

Trần Dương không nói gì, ngồi xổm xuống, lần lượt nhặt từng quả rơi vãi trên mặt đất.

Đúng lúc này, Tô Diệu nghe thấy tiếng động vội vàng từ trong phòng đi xuống, nhìn thấy Trần Dương bị mẹ chặn ở ngoài cửa, hoa quả rơi vãi khắp sàn nhà, cô vội vàng chạy tới: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Là con bảo anh ấy quay lại mà”.

Cái gì?

Là con đã gọi tên trộm này quay lại?

Đầu Đường Tĩnh mông lung khó hiểu.

Đứa con gái yêu của bà, nó chưa tỉnh ngủ sao?

Bà ta nhiều lần dặn dò rằng không được để cho tên rác rưởi này biết địa chỉ nhà mới, nhưng cô lại chủ động đưa anh về, bà ta sững sờ đứng đó, không biết nói gì.

Một lúc sau, lồng ngực của Đường Tĩnh quặn thắt, oán giận chỉ vào Tô Diệu, nói: "Đây là nghiệp duyên, sao con lại mù quáng như vậy? Công tử nhà họ Thẩm kia tốt như vậy, đã gặp mặt nhau rồi, không phải con đã nói cậu ta rất được sao? Còn nói muốn suy nghĩ chuyện ở bên cậu ta nữa sao?"

Tô Diệu chợt xấu hổ, lúc đó là do cô không hiểu được nội tình của sự việc đấy chứ?

Chuyện xảy ra vài ngày trước Tô Diệu đã không nói cho mẹ biết, cho nên bây giờ bà ta vẫn nghĩ Thẩm Lãng là con rể vàng trẻ tuổi và giàu có.

Thấy mẹ cứ nói hết cả ra, Tô Diệu vội vàng: "Mẹ, con nói con sẽ ở bên anh ta khi nào? Mẹ cứ nói lung tung thế? Dù thế nào, con ... con cũng sẽ không ly hôn với Trần Dương đâu”.

Đường Tĩnh tức giận, nắm lấy cánh tay Tô Diệu, sau đó đóng cửa lại: “Cậu đi đi, hôm nay tôi nhất định không cho cậu vào nhà”.

Đường Tĩnh rất kiên định, dù thế nào hôm nay cũng không cho Trần Dương vào, nhất định phải cho Tô Diệu ly hôn với thằng ăn trộm đấy.

Ở ngoài cửa, Trần Dương sờ sờ mũi, được lắm, dù sao thì anh cũng không muốn quay lại, giờ về nhà mình là tốt nhất.

Ngược lại, Trần Dương cảm thấy thoải mái, tự do, anh cũng không phải kẻ tâm thần, ngày nào cũng bị gọi tới gọi lui, chỉ tay vào mũi mà chửi bới, có quỷ mới chịu được.

Sau khi đến biệt thự trung tâm, Trần Dương lấy chìa khóa ra rồi bước vào, cái này là cái lúc nãy Lý Mật đưa cho anh.

Mở cửa nhà nhìn vào, chợt thấy vô cùng vắng lặng, anh gọi bố mẹ thì không thấy ai trả lời.

Đặt đồ lên trên bàn trà, mới thấy một tờ ghi chú bên trên.

Thì ra hai người đã về quê, mảnh giấy này là do hai người họ cố tình để lại, vì sợ Trần Dương khi về sẽ không tìm thấy mình.

Trần Dương nở nụ cười, đoán được hai người ở đây không có ai nói chuyện cùng, về quê tìm người buôn chuyện rồi.

Trần Dương sờ sờ bụng, mở tủ lạnh tìm thứ gì đó, ăn đại vài thứ.

Sau đó anh mãn nguyện nằm xuống ghế sô pha, lấy quyển "Diệu Thủ Không Không" mà Giáo chủ phu nhân đưa cho anh ra.

Tuy nói Diệu Thủ Không Không này là một cuốn sách về nghệ thuật ăn cắp, nhưng chủ nhân của kỹ thuật này là vua trộm Diệu Thủ Không Không. Dù xuất thân từ môn phái Cửu Lưu, nhưng ông ta trung thành và can đảm, tuyệt đối không bao giờ ăn cắp của cải bất chính.

Mở đầu là đoạn văn khuyên người hướng thiện, đừng trộm cắp của cải bất chính, cướp của người giàu chia cho người nghèo, kẻ hiểu biết sẽ cứu giúp thiên hạ, kẻ nghèo khổ thì chỉ biết lo thân.

"Chà, Diệu Thủ Không Không này thực sự là một tên trộm chính nghĩa!"

Trần Dương vốn vẫn còn chưa hứng thú cuốn sách này lắm, ngay lập tức khâm phục khi thấy những lời ông ta lưu lại để khuyên dạy thế hệ tương lai.

Thực ra, người nào cũng có cái hay và cái dở, điều đó tùy thuộc vào cách bạn nghĩ về nó.

Nghĩ đến đây, Trần Dương tĩnh tâm rồi tiếp tục đọc cuốn sách,

Trần Dương đã bị mê hoặc.

Diệu Thủ Không Không này không chỉ ghi lại hàng trăm kỹ thuật trộm cắp, mà quan trọng hơn, nó còn ghi lại phương thức tuyệt vời mà Diệu Thủ Không Không đã sử dụng.

Phù Du Công!

Sở dĩ Diệu Thủ Không Không có thể trộm được bất cứ thứ gì, đó là ngoại trừ tài trộm cắp tuyệt diệu của ông ta, công lao của Phù Du Công là vô cùng to lớn.

Vào thời cổ đại, mái nhà đều làm bằng ngói, Diệu Thủ Không Không sử dụng Phù Du Công không chỉ có thể bay trên mái nhà như đi trên mặt đất, mà còn không phát ra tiếng động nào.

“Đồ tốt, quả là đồ tốt, kỹ năng Phù Du Công này quả là hữu dụng!” Trần Dương như là gặp được bảo vật, mẹ nó, đây chính là thứ khinh công được nói đến trong truyền thuyết.

Trần Dương vô cùng phấn khích, vội vàng luyện tập theo lộ trình dài của Phù Du Công.

Sau khi luyện tập cả đêm, Trần Dương chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn tràn đầy năng lượng, cảm thấy có một luồng khí mát lạnh chạy dọc người mình, Trần Dương không khỏi bật cười, coi như đã biết được một chút về Phù Du Công rồi.

Anh mệt mỏi duỗi eo, điện thoại vang lên, là Tô Diệu gọi: "Trần Dương, anh cuối cùng cũng nghe máy rồi. Anh lại giận em sao?"

Trong điện thoại, giọng nói của Tô Diệu nghe vô cùng tủi thân và kiệt sức.

Trần Dương sững sờ, cầm điện thoại di động lên xem, phát hiện Tô Diệu đã gọi cho mình hàng chục cuộc, gửi hàng chục tin nhắn, nhưng anh không trả lời một tin nhắn nào.

Anh vỗ đầu giải thích: "À, tối qua ngủ say quá không nghe thấy chuông điện thoại”.

Tối qua anh mải mê tập luyện nên hoàn toàn không để ý tiếng chuông điện thoại.

“Thật không?”, giọng điệu của Tô Diệu nhẹ đi khi nghe thấy những lời của Trần Dương.

“Thật!”, Trần Dương nói.

“Tốt quá!”, Tô Diệu thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng Trần Dương lại giận mình, hôm qua là lần đầu tiên trong lịch sử cô cãi nhau với mẹ, cô nói nếu Trần Dương không được phép quay lại thì cô sẽ dọn ra ngoài. .

Đường Tĩnh không nói được cô, tức giận giậm chân, buông một câu: “Nếu mày không nghe lời mẹ, sẽ có ngày mày phải hối hận!”, sau đó, bà ta tức giận rời khỏi phòng.

Tô Diệu gần như cả đêm qua không ngủ, cô vô cùng sợ hãi, cô sợ Trần Dương sẽ thờ ơ với cô như mấy ngày trước, sợ anh sẽ rời xa cô.

Tô Diệu sụt sịt: "Dậy đi, sắp muộn học rồi. À, anh còn chưa ăn sáng đúng không, em làm bữa sáng cho anh, lát nữa sẽ mang tới!"

Nói xong cô liền cúp máy!
Chương 185: Xảy ra thêm rắc rối

Khi Trần Dương chạy đến lớp học, thì hầu hết mọi người gần như đã đông đủ cả.

Trời, sao Lý Thiên Bá còn chưa đến nhỉ? Cha này không phải là ngày đầu tiên đi học đã tính trốn tiết rồi chứ.

Thấy chỗ ngồi vẫn trống, Trần Dương hơi lo lắng, anh định bụng gọi cho Lý Thiên Bá thì thấy Hạ Lam ôm sách bước vào.

Trần Dương vội vàng cất điện thoại đi, ngồi về vị trí rồi gửi tin nhắn cho Lý Thiên Bá.

Hạ Lam đặt sách lên trên bàn, nói: “Tiết đầu tiên hôm nay, tôi sẽ giảng cho cả lớp nghe về nguồn gốc của sáu giáo phái lớn”, sau đó, Hạ Lam viết lên trên bảng bốn chữ to tướng là Vô Lượng Kiếm phái. Thực ra cô ta là trưởng lão của phái này nên bắt đầu bài giảng từ giáo phái của mình là điều tất nhiên.

Học viện Lục Phái vốn dĩ là tạo ra để chiêu mộ thêm đệ tử cho môn phái của mình, trách nhiệm của Hạ Lam chính là tìm ra và đào tạo được những đệ tử xuất chúng cho Vô Lượng Kiếm phái.

“Người khai sáng ra Vô Lượng Kiếm phái tên là Tống Triều, là sư tổ đầu tiên của môn phái…”

Hạ Lam giảng bài vô cùng nghiêm túc, trong lớp không ai dám làm gì, chuyện cô ta dạy dỗ Phó Thắng, Lý Thiên Bá, Trần Dương không ai là không nhớ.

Sau màn dạy dỗ đó thì còn ai dám làm bậy nữa.

Dù nói thế nào Hạ Lam cũng là một người đẹp, ngoại trừ tính khí có phần nóng nảy ra thì bài giảng cũng khá được đón nhận. Nói vậy chứ hiện giờ Trần Dương không có tâm trí đâu mà nghe giảng cả.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Lý Thiên Bá rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì, sao không thèm trả lời tin nhắn của mình.

Đang lúc Trần Dương cảm thấy sốt ruột, thì điện thoại rung lên một cái.

Là tin nhắn của Lý Thiên Bá!

Trần Dương, tôi là Tống Huyên, hiện giờ Lý Thiên Bá đang ở bệnh viện nhân dân số 5, anh mau tới đây đi!”

Cái gì? Ở bệnh viện? Khuôn mặt Trần Dương hoàn toàn biến sắc, không ngừng tự hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao, liệu có phải là người nhà họ Thẩm làm?”

“Không phải là nhà họ Thẩm, là do hai chị em Lý Lâm, Lý Hổ làm”.

Hai chị em nhà họ và Lý Thiên Bá có mối thù không đội trời chung, ai trong thành phố Tây Xuyên này cũng biết, nếu không phải là Lý Thiên Bá thiệt mạng, thì sẽ là hai chị em nhà đó.

Trưa ngày hôm qua, Lý Hổ nhận được tin tức, Lý Thiên Bá đã đến học viện Lục Phái theo học, chỉ có Tống Huyên ở nhà.

Sau khi biết được tin này, Lý Hổ vô cùng mừng rỡ, vậy nên trưa qua bọn chúng đã đem một đám người đến, mục đích là tiêu diệt nhà họ Lý.

Lúc đó ngoài Tống Huyên ra thì ông cụ Lý cũng ở đó, tuy nhiên Lý Thế Hùng nhờ việc dùng Phá Chướng Đan, nên ông ta đã đạt đến cấp độ Tiên Thiên rồi.

Nhờ vậy, một mình ông ta tạm thời đã đẩy lùi được lũ người đó.

Nhưng mà, dù nói gì đi chăng nữa thì năm nay Lý Thế Hùng đã ngoài bảy mươi, thêm vào đó, tên Lý Hổ kia cũng có được viên Phá Chướng Đan mà Trần Dương đã bán cho hắn, vậy nên hiện giờ hắn cũng thuộc hạng cao thủ Tiên Thiên, hắn lại còn trẻ hơn ông ta nữa.

Hai người đấu với nhau một hồi, Lý Thế Hùng không thể địch lại được, bị hắn đánh cho một chưởng bị thương, nôn ra rất nhiều máu, dù sao thì Lý Thế Hùng cũng đã ngăn được bọn chúng, nhân lúc chúng không để ý, ông ta đã đưa Tống Huyên trốn khỏi đó.

Sau khi Lý Thiên Bá về đến nhà, thấy đồ đạc tung tóe, hỗn loạn, anh ta nổi giận đùng đùng, lập tức triệu tập hơn ba trăm huynh đệ xông thẳng đến địa bàn của Lý Hổ.

Lý Hổ đã sớm đoán được Lý Thiên Bá sẽ đến để báo thù, nên trước đó đã cho người mai phục tứ phía.

Lý Thiên Bá vừa mới đạt đến Tiên Thiên, nên vẫn còn chưa ổn định, Lý Hổ thì đã phá vỡ được cảnh giới này từ 2 tháng trước rồi, có thể nói là đã hoàn toàn ổn định, hơn nữa Lý Thiên Bá còn đang bị thương, nên sau một hồi tranh đấu, anh ta đã bị chúng đánh cho bầm dập.

Nhưng lúc này sự tức giận của Lý Thiên Bá đang dâng cao, vậy nên anh ta liều mạng với đám Lý Hổ, trong chốc lát phía Lý Hổ cũng bị áp đảo, Lý Thiên Bá thừa cơ đó trốn thoát.

Nhìn thấy dòng tin nhắn Tống Huyên gửi cho mình, Trần Dương vô cùng tức giận.

Đáng ra khi đó không nên bán cho hai chị em nhà họ Phá Chướng Đan.

Trần Dương kìm lại nỗi tức giận, anh tìm số điện thoại của Lý Lâm, gửi đi đoạn tin nhắn: “Các người lại gây phiền toái cho nhà họ Lý sao?”

Khi Trần Dương vừa gửi tin nhắn đi, thì gửi thấy một mùi hương lạ, theo quán tính anh ngẩng đầu lên nhìn, chợt ngây người ra.

Không biết từ khi nào Hạ Lam đã đứng đó nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Lúc này, các học sinh khác trong lớp đều cảm thấy chẳng lành.

Đồ phế vật này, sao cậu dám sử dụng điện thoại trong lớp hả, gan cũng to quá nhỉ!

Hạ Lam giơ tay ra, lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại đây, ai cho phép cậu lén dùng trong giờ học hả?”

Trần Dương thở dài một cái: “Cô ơi đây là đại học, chứ có phải trường tiểu học hay cấp hai đâu, tại sao đến cái quyền này em cũng không có ạ?”

“Trong giờ học sử dụng điện thoại lại còn dám lý luận?”, Hạ Lam cau mày nói: “Cái đồ chạn vương như cậu, được vào học viện Lục Phái này đã là phúc phận rồi, vậy mà không lo học cho giỏi, lại còn ở đây gây rối, đường đường là một người đàn ông mà không có chút ý thức nào sao?”

Nói xong, Hạ Lam không thèm nhìn về phía anh, xoay người trở về bục giảng.

Trần Dương cũng không có lời nào để nói: “Cô là giáo viên mà lại đi làm nhục học sinh trước mặt bao nhiêu người như vậy, cái này gọi là đạo đức nghề nghiệp sao?”

Trần Dương thấy bực vô cùng, miệng thì nói là muốn tốt cho mình, nhưng lại phá hỏng chuyện thì đúng hơn?

Cái gì?

Tên tiểu tử này đám nói cô giáo như vậy!

Một tên chạn vương như cậu ta mà còn cần thể diện sao? Cả cái thành phố Tây Xuyên này có ai không biết cậu ta là kẻ ăn bám chứ?

Mấy người xung quanh đều nhìn Trần Dương.

Hạ Lam vô cùng tức giận, sau khi phá vỡ được cảnh giới Phản Phác, thì thính giác của cô ta vô cùng tốt, trong vòng bán kính 20m, cho dù là có một con muỗi bay ngang qua thôi cũng có thể nghe thấy được.

Tuy rằng Trần Dương chỉ lẩm bẩm, nhưng vẫn bị Hạ Lam nghe thấy rõ, trong nháy mắt cô ta như phát rồ lên.

“Bụp!”

Hạ Lam đập mạnh lên trên bàn, rồi chỉ tay ra ngoài cửa: “Cái đồ phế vật nhà cậu, mau ra ngoài cột cờ chịu phạt đứng cho tôi, đến khi nào biết lỗi rồi thì hẵng vào đây”.

Đi thì đi, lúc này Trần Dương cũng đang tức giận.

Giờ anh chỉ muốn nhanh chóng lấy được kinh thư, để sau này chẳng cần đến đây học làm gì nữa, dù sao thì vị trí của anh trong Nhật Nguyệt Thần Giáo và Thần Long Giáo cũng không phải tầm thường, lục đại phái thực tình cũng chẳng là cái thá gì.

Trong mấy tiết học ngày hôm nay.

Ngoài việc Hạ Lam giải thích nguồn gốc của Vô Lượng Kiếm phái ra, còn có căn thao võ lượng, cùng với quân tử lục nghệ.

Tuy nhiên phần lớn các giờ học, đều là mấy ông lão tóc đã bạc đến dạy.

Vừa giảng vừa gật gù đắc ý, toàn là mấy kiến thức về thời phong kiến, khiến ai nấy đều mơ màng buồn ngủ.

Tuy nhiên có một tiết học mà tất cả mọi người đều học rất nghiêm túc, đó chính là học về y học cổ đại.

Từ xưa thì y học và võ đạo gắn liền với nhau không thể tách rời, người này xem ra có vẻ khá tinh thông về y thuật.

Hơn nữa cô giáo dạy môn y học cổ đại này lại vô cùng hòa nhã, xinh đẹp không kém gì Hạ Lam, cũng tầm 30 tuổi.

Cái không giống với Hạ Lam ở đây chính là tính cách ôn hòa, nói chuyện đi vào lòng người vô cùng, không giống như giáo viên bình thường mà giống như một đại khuê tú thời cổ hơn.

Sau giờ học y học cổ đại, cả lớp ai ai cũng rất thích sự hiền hòa của cô.

Trần Dương đứng cả một ngày, người lả cả đi, chật vật mãi mới chịu được đến khi tan học, đang lúc anh quay lại phòng học thu dọn đồ đạc để đi tìm Lý Thiên Bá.

Thì đúng lúc này, có một cậu học sinh nam dáng người cao cao, vỗ vỗ tay đứng trên bục giảng nói: “Mọi người xin hãy chờ một lát, xin đừng về vội, tôi có chuyện muốn nói”.

Cậu học sinh này tên Đồng Quân, không phải là người gốc Tây Xuyên, nhưng cũng là một nhà danh giá, nên có thể xét cậu ta vào hạng công tử con nhà giàu.

Đồng Quân đảo mắt một vòng, sau đó nhìn về phía giữa phòng học nói: “Các bạn, chúng ta có thể học chung một lớp với nhau đó là duyên phận, vậy nên sau giờ học hôm nay mọi người xin đừng về vội, tôi muốn mời các bạn bữa cơm!”

“Ha ha, anh Quân muốn mời chúng ta ăn cơm, tốt quá!”, Một cậu học sinh đứng lên, lớn tiếng vỗ tay khen ngợi.

“Đúng vậy, anh Quân oách thật!”, Lại có thêm một học sinh khác đứng lên tán thưởng.

Hai người họ một gầy một béo, người béo tên là Vương Phàn, người gầy tên là Nghiêm Thọ, cho dù gia đình cũng khá giả, nhưng đứng trước mặt những công tử nhà giàu khác thì không đáng để nhắc đến.

Tuy nhiên Vương Phàn và Nghiêm Thọ đều khéo mồm khéo miệng, hai người vốn dĩ là bạn tốt, người tung kẻ hứng, chưa đến một ngày mà có thể kết bạn được với Đồng Quân, hơn nữa họ còn rất tự hào vì có thể làm chân sai vặt cho hắn.

Với danh nghĩa là đàn em, thì đại ca mời cơm đương nhiên bọn họ phải ra sức khen ngợi rồi.

Có hai người này khởi xướng, đám người còn lại đều rối rít phụ họa.

Ha ha, anh Quân thật oách!

“Cám ơn anh Quân, anh đúng là chơi lớn!”

Nghe được những lời tán tụng, trên mặt Đồng Quân lộ rõ vẻ vui mừng: “Nếu mọi người đã đồng ý như vậy, ngay bây giờ tôi sẽ đi mời cô giáo Hạ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom