• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long tế chí tôn (1 Viewer)

  • Chương 176-180

Chương 176: Nợ máu trả bằng máu

Chín giờ tối, trước quán bar Shepherd. Mấy trăm đệ tử Thần Long Giáo đã đến đây để nhận lệnh. Cầm đầu là một người đàn ông to lớn đầu trọc có râu quai nón, người này không phải ai khác, mà chính là người Trần Dương đã đề bạt lên phó Hương chủ, Khuê Tử!

Một chiếc Mercedes-Benz 4S lái đến và dừng lại trước mặt mọi người.

"Hương chủ, mọi người đến đủ rồi." Khuê Tử vội vàng đi tới, giúp Trần Dương mở cửa xe, cung kính xin chỉ thị.

Trần Dương gật đầu: "Tốt lắm, mọi người cứ chờ ở đây đã , tôi vào trong thăm dò trước."

Nhiều người như vậy mà cùng vào, có khi chưa tìm được người thì đã đặt bản thân vào nguy hiểm rồi.

Vì vậy, Trần Dương quyết định đi vào tìm hiểu trước đã rồi tính sau. Không thể không khen việc kinh doanh của quán bar Shepherd này rất tốt, chỉ sau vài ngày khai trương đã chật kín người, ngang ngửa với các quán bar có uy tín. Lúc này là lúc nhộn nhịp nhất quán bar, nam nữ trên sàn nhảy ôm nhau, lắc lư điên cuồng, ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc ồn ào gần như đốt cháy cả bầu không khí. Trần Dương cau mày, thành thật mà nói, anh không thích những nơi kiểu này cho lắm. Sau khi nhìn quanh sàn nhảy và ghế ngồi một vòng cũng không tìm thấy Thẩm Lãng, Trần Dương suy nghĩ một chút rồi nhấc chân bước lên tầng hai.

Cùng lúc đó, Tô Diệu dưới sự giật dây của Thẩm Lãng,

Đã uống hết ly rượu bị pha thuốc.

Vừa uống xong, Tô Diệu cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể rã rời.

Không đúng, rượu này có vấn đề.

Tô Diệu lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cô cắn mạnh môi dưới, cố gắng làm cho mình tỉnh táo.

Đúng lúc này, Hà Bất Quy đang ở bên cạnh nở nụ cười xấu xa, lăo đi tới bên cạnh cô, kề sát mũi vào tóc Tô Diệu hít một hơi thật sâu: “Thơm quá, người đẹp, em say rồi đúng không, có muốn anh dìu em về phòng nghỉ không? "

"Ông… ông cút đi." Tô Diệu nổi hết cả da gà.

Hà Bất Quy cười ha hả, không những không đi, mà còn đưa tay gian tà sờ sờ khuôn mặt mịn màng của cô: "Không ngờ lại là một trái ớt nhỏ, tính khí bạo như thế, anh thích!” Tô Diệu vừa sợ vừa tức giận, muốn đứng dậy rời đi. Nhưng cô phát hiện ra rằng mình dùng hết sức cũng không thể gượng dậy được, chuyện gì đang xảy ra thế này! "Thẩm Lãng, giúp tôi đuổi lão đi.” Tô Diệu nói với Thẩm Lãng ở bên cạnh.

Thẩm Lãng lắc đầu, thở dài nói: "Diệu Diệu, ông Hà là khách quý của nhà họ Thẩm, Hà Bất Quy rất thích cô, cô ngủ với ông ta một đêm đi."

Hả?!

Tô Diệu tưởng mình nghe lầm, không thể tin được nhìn hắn: "Thẩm Lãng, anh vừa nói cái gì!"

"Tôi nói là, ông Hà là khách quý của tôi, nên là cô ngủ với ông ta một đêm, nhớ phục vụ cho tốt vào đấy." Sau đó Thẩm Lãng còn nói thêm: “Trong rượu cô vừa uống tôi đã bỏ thuốc vào, cho nên cô đừng chống đối nữa, thiết đãi ông Hà cho tốt, chỉ cần ông Hà hài lòng, tôi sẽ cho cô 30 triệu tiền bồi thường."

“Anh… sao anh có thể làm như vậy!” Tô Diệu tuyệt vọng.

"Người đẹp đã nghe thấy chưa, tốt hơn hết là hãy ngoan ngoãn phục vụ anh đi". Nói xong lão liền vươn tay ra ôm Tô Diệu, ghé sát vào tóc cô, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê nói: "Người đẹp, người em thơm quá, anh không nhịn được nữa rồi… "

"Cút đi, đừng đụng vào tôi!" Tô Diệu hối hận rồi, cô không ngờ Thẩm Lãng lại khốn nạn như vậy, Lý Thiên Bá nói đúng, tên Thẩm Lãng này ngay từ đầu đãkhông hề tử tế gì rồi. Nhưng mà bây giờ nói cái gì cũng là thừa. Hà Bất Quy đắc ý cười lớn, lập tức xốc Tô Diệu lên vai, nói với Thẩm Lãng đang ở bên cạnh: "Thẩm thiếu gia, tôi đi trước, nói chuyện với cậu sau!”

Tô Diệu đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cô như cá nằm trên thớt, mặc người làm thịt, vừa nghĩ tới mình bị gã vấy bẩn! Cô không kìm được nữa, nước mắt ngay lập tức trào ra. Thẩm Lãng gật đầu cười nói: "Anh Hà chơi vui vẻ, có chuyện gì cần cứ gọi cho tôi!"

"Được!" Hà Bất Quy vui vẻ gật đầu rồi vác Tô Diệu rời đi. "Ầm!" Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra từ ngoài, một người từ bên ngoài xông vào, giật lấy Tô Diệu đang bị Hà Bất Quy vác trên vai.

Trần Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận, một tay đỡ Tô Diệu, tức giận nói: "Sao cô lại ở đây?"

"Em...em..."

Nhìn thấy người tới là Trần Dương, Tô Diệu vô cùng mừng rỡ, nước mắt rơi lã chã, cô như chết đuối vớ được cọc: "Trần Dương, mau... đưa em ra khỏi đây..." Sắc mặt Trần Dương rất khó chịu, mặc dù rất tức giận, nhưng bây giờ đã là lúc nào rồi, anh đỡ Tô Diệu chuẩn bị đưa cô đi.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Lãng cười lạnh đứng lên, chặn đường Trần Dương: "Buông người phụ nữ trong tay mày ra rồi cút ngay ra ngoài, tao có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu không thì..."

Nếu không thì sao?

Trần Dương híp mắt, sát khí tỏa ra ngùn ngụt: "Mày là Thẩm Lãng đúng không?"

“Đúng, tao đây." Thẩm Lãng lúc này cũng phản ứng lại, hắn nhìn Trần Dương từ trên xuống dưới, sau đó nhếch mép cười lạnh, nói: "Nếu tao đoán không lầm, mày hẳn là bạn của Lý Thiên Bá, sao nào, đến để trả thù cho thằng phế vật kia à? "

Phế vật?

Phế con mẹ mày!

Lửa giận trong lòng Trần Dương lập tức bùng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng thế, hôm nay tao sẽ thay anh em tao nợ máu trả bằng máu!"

"Trần Dương, anh đang nói gì đó!" Tô Diệu sốt ruột, cô vội vàng nói: "Anh đừng mạnh miệng, anh thật sự cho rằng mình trộm đồ lót nữ, ăn một lần cơm tù là thành người của xã hội à? Bọn họ không phải người mà anh có thể đối phó đâu, mau đưa em rời khỏi đây đi." Tô Diệu đã sốt ruột lắm rồi, lúc này Trần Dương vẫn còn mắt sưng mày xỉa, còn không thèm nhìn đây là đâu nữa!

Hơn nữa, Lý Thiên Bá ghê gớm như vậy, ngày hôm qua anh ta còn bị người ta đánh cho tàn phế, anh chỉ là người bình thường, anh lấy cái gì để liều mạng với người ta?

“Nợ máu trả bằng máu?” Thẩm Lãng như nghe được một câu chuyện hài, ôm bụng cười không ngừng, đột nhiên hắn ngưng cười, vỗ tay vài cái.

Trong nháy mắt, hai ba chục tên đàn ông to lắm từ bên ngoài xông vào, bao vây Trần Dương!

“Chờ đã, đừng ra tay vội, nhỡ vô tình làm tổn thương mỹ nhân của tôi là không được đâu." Lúc này, Hà Bất Quy lên tiếng, lão bước tới bên cạnh Trần Dương cười nói: "Nhãi con không muốn chết thì ngoan ngoãn hiến thân cho tao, nếu không thì ..." Bốp! Hà Bất Quy còn chưa nói hết lời đã bị ăn một cú đấm của Trần Dương!

Cú đấm này rất nhanh và mạnh, Hà Bất Quy còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay đi, đập mạnh vào tường.

"Thằng nhãi con muốn chết à!" Hà Bất Quy bò dạy, máu mũi chảy ròng ròng, mặt sưng như đầu heo.

Sau khi ra đòn thành công, Trần Dương không nói gì, bảo vệ Tô Diệu ở phía sau anh.

Anh lẩm nhẩm ba tiếng trong miệng, Thích Tần liền xuất hiện trong tay anh!

"Muốn chết? Để xem hôm nay ai chết!" Trần Dương vừa dứt lời liền bước một bước thật xa, đâm Thích Tần về phía Thẩm Lãng!

"Người đâu, giết chết nó cho tao!" Thẩm Lãng hét to một tiếng, lùi về phía sau.

Lời vừa dứt, mười mấy người đàn ông to lớn lao thẳng vào Trần Dương.

Mà ở bên kia, Khuê Tử nhận được tín hiệu từ Trần Dương, mang theo mấy trăm đệ tử Thần Long Giáo, cầm vũ khí trong tay xông vào quán bar Shepherd!

"Hương chủ!"

"To gan lắm, dám ra tay với Hương chủ của chúng tao, phải chết!"

Gần ba trăm đệ tử Thần Long Giáo tay cầm vũ khí liều chết xông tới! "Một đứa cũng không tha, ta muốn bọn chúng phải chết hết."

"Xoẹt!"

Dứt lời, Khuê Tử lao vào đám người bắt đầu chém giết!

Tất cả đệ tử Thần Long Giáo đều là tu sĩ, chỉ trong hai phút ngắn ngủ, toàn bộ người của Thẩm Lãng đều bị hạ gục. Hà Bất Quy ăn phải mấy nhát đao, không biết là sống hay chết.

Lúc này, Thẩm Lãng cuộn mình trên sô pha kinh hãi, vẻ mặt hoảng hốt! "Người anh em này, tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi và tiểu thư Tô Diệu không có gì cả, tôi chỉ là fan hâm mộ của cô ấy. Anh đừng hiểu lầm!" Thẩm Lãng bị trúng mấy nhát dao, nhưng vết thương không sâu, trong hai phút ngắn ngủi vừa rồi, hắn cảm thấy mình thực sự đang đứng trên bờ vực của cái chết, cảm giác đó thực sự rất khủng khiếp, hắn không muốn chết!

Hiểu lầm?

Trần Dương cầm Thích Tần trong tay, vô cảm bước tới chỗ Thẩm Lãng: "Mày nói với tao là hiểu lầm? Người Anh em của tao vẫn đang ở bệnh viện, mà mẹ nó mày nói với tao là hiểu lầm?!"

Nói rồi cầm Thích Tần đâm mạnh vào bắp đùi hắn!

"Phập!"

Tiếng dao đâm vào da thịt, đùi của Thẩm Lãng đã bị đâm thủng! "Mày chém người anh em tao bao nhiêu nhát dao, tao sẽ trả lại cho mày gấp mười lần!” Trần Dương nổi sát tâm, đâm xuống liên tiếp.

Không biết Thẩm Lãng đã bị đâm bao nhiêu nhát dao, trên người đã có bao nhiêu lỗ thủng, lúc này hắn đã trở thành một người làm từ máu, đã ngất đi từ lâu, nhưng Trần Dương vẫn không dừng lại! Đệ tử Thần Long Giáo nhìn Trần Dương, trong mắt dường như lộ ra một chút sợ hãi. Hương chủ ác quá, đây là muốn lăng trì hắn luôn rồi!

Hai mươi phút sau.

Trần Dương máu me khắp người bước ra khỏi quán bar. "Trần Dương, anh chờ một chút..." Tô Diệu vội vã bắt kịp, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Cảnh tượng đẫm máu vừa rồi, cô đã nôn hết rượu trong bụng.

Lúc này thuốc trong người cô cũng đã hết, ít nhất cô cũng có thể đi bộ. Trên người Trần Dương dính rất nhiều máu, hiện tại chỉ muốn đi tắm rửa thay quần áo, anh chẳng muốn để ý tới tiếng gọi của Tô Diệu nữa rồi!

Nhìn thấy Trần Dương mặc kệ mình, Tô Diệu cắn răng bước nhanh hơn, kéo lấy cánh tay Trần Dương: "Trần Dương, xin lỗi, là em không tốt, đều là lỗi của em, anh đừng đi..."
Chương 177: Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao

Trần Dương hất tay Tô Diệu ra, lạnh lùng nhìn cô rồi nói: "Bây giờ cô biết sai thì muộn rồi! Tối hôm qua khi Thiên Bá định đưa cô đi, thì cô làm cái gì? Tên Thẩm Lãng đó căn bản không phải người tốt lành gì, cô chẳng những không đi, còn trách Thiên Bá chõ mõm vào chuyện của cô”.

Những câu chất vấn của Trần Dương, khiến trong lòng Tô Diệu cảm thấy rất hổ thẹn, thế nhưng cô vẫn cứ tức giận, giải thích: "Em xin lỗi cũng xin lỗi rồi, anh còn muốn gì nữa! Tại sao anh cứ bênh người ngoài? Nếu em biết Thẩm Lãng là người như vậy thì sẽ xảy ra chuyện này chắc? Hơn nữa, Thẩm Lãng đã tặng hàng trăm nghìn tệ tiền quà trong lúc em livestream, một người hâm mộ như hắn xin được gặp mặt em, làm sao em có thể từ chối được, từ chối thì sau này làm sao em livestream được nữa".

Trần Dương nghe cô vẫn còn ngụy biện, trong lòng cảm thấy thất vọng vô cùng.

Nghĩ đến chuyện gặp phải trong khoảng thời gian này, Tô Diệu không kìm được khóc thút thít, đôi mắt bỗng ngấn lệ: "Anh có biết em đã bị bà đuổi khỏi gia tộc không, lúc em cần anh nhất thì anh ở đâu? Anh đã giúp được em cái gì? Từ khi anh xuất hiện đến giờ anh chỉ trách móc em, mắng mỏ em..."

Nói rồi, nước mắt cô lã chã rơi xuống.

Nếu là trước đây, Trần Dương sẽ cảm thấy đau lòng.

Nhưng bây giờ, Trần Dương lại thờ ơ với nước mắt của cô.

Mặt anh không chút dao động nói: "Cô nói tôi không giúp cô? Ha ha, cô nghĩ rằng vì sao cô có thể nổi tiếng? Thẩm Lãng tiêu bao nhiêu tiền chứ? Còn chẳng bằng số lẻ tôi đưa cho cô!"

Trần Dương vừa dứt lời, Tô Diệu đã nín khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Dương, vẻ mặt u sầu.

Lập tức, cơ thể của cô run lên, cô đột nhiên nghĩ tới cái tên Diệu Dương ở đầu bảng.

Diệu Dương, Diệu Dương... Tô Diệu, Trần Dương, đây không phải tên cô và Trần Dương kết hợp lại sao!

Trần Dương, Trần Dương chính là Diệu Dương!

Trong lòng Tô Diệu dâng lên một trận sóng lớn hoảng loạn, kéo theo sau chính là hối hận, sao cô có thể ngu ngốc như vậy, cái tên rõ ràng như vậy mà cô không hề nghĩ tới!

"Sao em lại ngốc như vậy chứ, Trần Dương, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi!" Tô Diệu ôm cánh tay Trần Dương, đau khổ khẩn cầu.

"Tha thứ? Tôi làm sao tha thứ cho cô được! Vì cô mà cả nửa đời sau của Thiên Bá sẽ phải ngồi trên xe lăn, anh ấy bị Thẩm Lãng đánh cho tàn phế rồi, tàn phế rồi cô có biết không!" Trần Dương hất tay cô ra, lái xe đi thẳng, không ngoái đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần.

"Trần Dương... Đừng bỏ rơi em!"

Tô Diệu khóc rũ rượi.

Cô không nhớ mình về nhà bằng cách nào, thần trí cứ như trên mây.

Cô tự giam mình trong phòng, nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, trong lòng hối hận vô cùng.

Khi Lý Thiên Bá đến kéo mình đi, tại sao mình lại bị ma xui quỷ khiến thế nào mà không đi chứ?

Nghĩ đến đây, Tô Diệu cảm thấy hối hận không nói nên lời.

Nhưng mà, không phải Trần Dương trộm đồ nên bị đi tù sao? Tại sao anh ấy lại ra ngoài sớm như vậy, còn nữa…anh ấy tìm đâu ra nhiều người như vậy?

...

Thành phố Tây Xuyên nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, chuyện đại công tử Thẩm Lãng nhà họ Thẩm bị chém trong quán bar Shepherd, sau một đêm đã lan ra khắp thành phố Tây Xuyên.

Nghe kể, đại thiếu gia họ Thẩm đã bị chém hơn bốn trăm nhát dao, toàn thân bị chém cho tan xương nát thịt rồi, điều rợn người chính là mỗi vết chém đều tránh được yếu điểm.

Thậm chí còn nghe nói, của quý của đại thiếu gia họ Thẩm đã bị cắt mất, đồng nghĩa với việc giờ hắn ta chẳng khác nào thái giám.

Không hiểu mối thâm thù này lớn đến như nào, tới mức phải ra tay ác như vậy, dù muốn giết cũng không nhất thiết phải hành hạ người ta như thế.

Nghe nói sau khi được đưa đến bệnh viện, Thẩm Lãng cấp cứu một ngày một đêm, hiện tại đã là ngày thứ ba, vẫn còn nằm trong phòng ICU tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Những người nghe tin đồn này không khỏi sợ tới nổi da gà, họ cũng thầm kinh hãi, chuyện này là ai làm, tại sao không thể điều tra ra được?

Nhưng mà, dám ra tay với người của nhà họ Thẩm như thế, thì chắc chắn là kẻ thù của nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm là một nhà danh giá, gia tộc bình thường nào có thể so sánh!

Ngoài vụ việc thiếu gia nhà họ Thẩm bị chém trọng thương, còn một chuyện khác được quan tâm.

Đó chính là hôm qua Học viện Lục Phái đã mở cửa tuyển sinh rồi.

Học viện Lục Phái do phái Võ Đang lãnh đạo và được thành lập cùng với năm phái lớn khác, người đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học viện là Trương Viễn Kiều của phái Võ Đang.

Trương Viễn Kiều là con trai của tông sư Trương Bất Tứ, và cũng là đại đệ tử đương đại của phái Võ Đang, ở phái Võ Đang, và thậm chí cả trên giang hồ, ông ta cũng là người đức cao vọng trọng.

Giáo viên của học viện Lục Phái cũng là các trưởng lão tới từ sáu môn phái, trường được bảo vệ bởi đệ tử của sau môn phái, không ngoa khi nói Học viện Lục Phái là nơi an toàn nhất ở thành phố Tây Xuyên này, không đâu sánh bằng!

Học viện lục phải chỉ chọn thiên tài tu luyện, không ngừng gửi những nhân tài mới cho sáu môn phái, hơn nữa họ có thiên phú xuất sắc, một khi đã vào Học viện Lục Pháo, bọn họ chính là đệ tử nội môn!

Đệ tử nội môn chính là trung tâm của môn phái, đệ tử ngoại môn hoàn toàn không thể so sánh.

Hằng tháng không chỉ có linh đan diệu dược hỗ trợ tu luyện, gia tộc của họ cũng sẽ được môn phái che chở, đây quả thực là một bước lên tiên.

Thử hỏi, gia tộc nào không bị hấp dẫn cơ chứ, chuyện này liên quan đến sự phồn vinh kéo dài của gia tộc đó.

Thế là khi Học viện Lục Phái thành lập, cả thành phố Tây Xuyên đều sôi sùng sục.

Phàm là nhà nào có chút điều kiện,

Thì đều ước có thể đưa con của mình vào trong đó.

Đặc biệt những gia tộc ở thành phố Tây Xuyên này vô cùng khôn khéo, làm sao có thể bỏ qua cơ hội khiến cho gia tộc càng thêm vững mạnh này được.

Vì vậy, chưa đến một ngày, đã có hàng chục nghìn người ở thành phố Tây Xuyên đăng ký vào Học viện Lục Phái!

Ngay cả những gia tộc ở một số thành phố xung quanh cũng hay tin, rồi đưa con em của gia tộc mình qua.

Không ngoa khi nói rằng chỉ chưa đầy một ngày, Học viện Lục Phái đã trở thành học viện lớn nhất thành phố Tây Xuyên!

Hiệu trưởng của các trường cao đẳng và đại học khác ở thành phố Tây Xuyên đều vô cùng ghen tị, nhưng họ biết rằng thành công của Học viện Lục Phái không thể sao chép được, dù sao thì bọn họ cũng không có bản lĩnh lớn tới nỗi mời được trưởng lão của cả sáu môn phái lớn tới dạy học.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện Nhân Dân số Năm thành phố Tây Xuyên.

Tống Huyên ngồi trước giường bệnh, nói chuyện với Lý Thiên Bá, kể cho anh ấy nghe về những chuyện đã xảy ra ở Tây Xuyên trong hai ngày qua.

Mặc dù cô ấy tỏ ra rất bình thường, nhưng trong lòng cô lại vô cùng lo lắng, hôm nay viện trưởng Lam kéo cô sang một bên nói với cô rằng Lý Thiên Bá không thể đứng dậy được, mặc dù dây chằng ở chân đã nối, nhưng dây thần kinh đã bị tổn thương, không thể bình phục dễ dàng được.

Vì vậy, Lam Khê nói với cô ấy, rằng hãy chuẩn bị tinh thần nếu Lý Thiên Bá cả đời này không thể đứng dậy được.

Sau khi nghe những lời của Lam Khê, Tống Huyên không khóc mà chỉ yên lặng ở bên cạnh Lý Thiên Bá, cô ấy tin rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, chồng của cô nhất định có thể đứng lên một lần nữa.

"Thiên Bá, viện trưởng Lâm đã nói với em là chỉ cần hồi phục tốt, vẫn có khả năng đứng dậy được rất lớn.", Tống Huyên nhẹ giọng an ủi, chỉ là khi nói ra lời này, trong lòng cô lại không có chút cảm giác nào.

Lý Thiên Bá chỉ cười, không nói gì.

Anh ấy biết rất rõ, gân chân của mình đã bị chém đứt, muốn đứng dậy không thể dễ dàng như vậy.

Nhưng mà, Lý Thiên Bá không hối hận chút nào.

Nếu gặp phải chuyện như vậy một lần nữa, anh ta vẫn sẽ ra mặt.

Anh ta không thể nhìn vợ của anh em mình bị kẻ khốn làm nhục.

Không khí trong phòng bệnh trở nên có hơi nặng nề, khiến người ta thấy hơi bí bách, ngay lúc Tống Huyên đang định trêu chọc Lý Thiên Bá, thì điện thoại di động của cô ấy vang lên.

"A lô, có chuyện gì thế!"

Tống Huyên bước đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

"Chị cả, có tin tốt..."

"Cái gì, em nói cái gì! Tốt quá, thật tốt quá!"

"Sao thế?", Thấy Tống Huyên kích động như vậy, Lý Thiên Bá không khỏi tò mò hỏi.

Tống Huyên cúp điện thoại, bước tới trước mặt Lý Thiên Bá, mừng rỡ nói: "Đàn em gọi điện nói với em, tên Thẩm Lãng kia đã bị chém tới bốn trăm nhát dao trong quán bar Shepherd, đến cả của quý cũng bị chém đứt, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu".

"Haha, tuyệt vời, đúng là quả báo!"

Cái gì?

Thẩm Lãng bị chém hơn 400 nhát dao, đến cả của quý cũng bị chém đứt? Vậy thì... hắn không phải thành thái giám rồi hả?

Lý Thiên Bá sững sờ, lập tức dùng sức hít một hơi, lại nói: "Tốt tốt tốt!"

Cơn giận trong lòng anh cuối cùng cũng nguôi đi không ít, nhưng mà ai lại to gan như vậy, dám chém cả của quý của thiếu gia nhà họ Thẩm.

Tống Huyên lắc đầu: "Bọn họ nói là không biết, nghe nói bây giờ cả thành phố Tây Xuyên đều đang bàn tán chuyện này, bọn họ cũng đang đoán xem rốt cuộc là ai ra tay, thật sự là quá vừa lòng người, em đoán, tên Thẩm Lãng này quá ngang ngược nên đã chọc phải người không nên chọc rồi".

Lý Thiên Bá gật đầu, không nói gì, những gì Tống Huyên thực ra trùng khớp với những gì anh ta nghĩ, đang lúc Lý Thiên Bá định nói, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Hóa ra là Trần Dương đang vội vội vàng vàng đi vào, cầm trên tay hai miếng cao dán màu đen, bước tới trước giường bệnh: "Thiên Bá, mau bôi miếng cao này vào".

"Đây là loại thuốc cao gì thế, mùi khó chịu quá!", Tống Huyên bóp mũi nói.

"Tiểu Dương, chân của tôi còn đang băng..."

Chưa kịp nói xong, Trần Dương đã tháo băng trên chân anh ta ra, sau đó dán thuốc cao lên.

Ngay sau khi bôi thuốc cao, từ vết thương kéo đến một cơn đau dữ dội.

"Ưm!"

Lý Thiên Bá hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt đau xót nói: "Tiểu Dương, cậu bôi cao gì cho tôi thế? Sao lại châm chích như vậy, mùi còn nồng như thế!"

"Châm chích, châm chích là đúng rồi, thuốc cao này là thần dược, nó còn có một cái tên mà nói ra thì chắc chắn anh từng nghe qua.", Trần Dương cười bí hiểm nói: "Muốn biết thuốc cao này tên là gì không?"

Tên là gì?

"Này nha, anh đừng có vòng vo nữa!", Tống Huyên ở một bên nói.

"Hì hì, thuốc cao này tên là “Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao”!"

"Cái gì, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao?"
Chương 178: Khỏi bệnh

Chết tiệt!

Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao?

Lý Thiên Bá mở to mắt, đây không phải là thần dược trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” sao?

Tống Huyên ở bên cạnh cũng mang một vẻ mặt vô cùng hoang mang, cái này là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao sao? Đồ giả đấy chứ nhỉ?

Sau khi rửa sạch miếng cao dán trên tay, Trần Dương cười nói: “Đúng vậy, đây là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao.

Đêm qua, Trần Dương trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng luôn nghĩ tới vết thương của Lý Thiên Bá, nên lấy “Thiên Kim Dược Phương” ra xem và tìm thấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này.

“Thiên Kim Dược Phương” viết rất chi tiết, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này là một loại thuốc bí mật của tổ tiên họ Mật, có thể nối xương và nối mạch, cũng có tác dụng kỳ diệu với gân chân bị người ta cắt đứt của Lý Thiên Bá.

Tuy nhiên, để điều chế ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cần có hơn trăm loại dược liệu, trong đó có một số loại rất hiếm thấy trên thế giới.

May mắn thay, Trần Dương đã thu thập được linh dược trên Băng Hỏa Đảo, những linh dược này vừa vặn có thể dùng để điều chế ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, đối với những dược liệu kém quan trọng khác, Trần Dương sẽ mua trực tiếp ở tiệm thuốc.

Một viên đan dược bình thường Trần Dương điều chế trong một hai giờ là đủ rồi, nhưng điều chế Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao phức tạp hơn thế nhiều, Trần Dương đã làm sáu tiếng đồng hồ, đấy là anh còn phải thi triển chân khí mới có thể điều chế ra được.

Nếu lúc này nếu anh vẫn ở trong cảnh giới Hậu Thiên, thì e rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Cả đêm không ngủ, sau khi làm xong cao dán, Trần Dương vội vã đến bệnh viện và đắp miếng cao lên chân của Lý Thiên Bá.

“Thứ đồ chơi này thực sự có tác dụng sao? Sao lại có mùi nặng hơn cả cao da chó thế!”

Vẻ mặt Lý Thiên Bá tỏ vẻ chán ghét, ngay cả Tống Huyên ở bên cạnh cũng không chịu nổi cái mùi này xông lên mũi, nhẹ nhàng tới hít thở bên cửa sổ.

Trần Dương này thiếu suy nghĩ quá, thứ này mà dính vào chân, sẽ không nhiễm trùng vết thương đấy chứ, Tống Huyên lo lắng nghĩ ngợi.

Trần Dương cũng không nói gì nhiều, sự thật có luôn sức thuyết phục hơn.

Khoảng ba phút sau, bàn chân của Lý Thiên Bá bắt đầu tê và ngứa, như thể có thứ gì đó từ bên trong sắp chui ra.

“Ai da, Tiểu Dương, sao lại thế này!” Lý Thiên Bá định lột ra.

Trần Dương nhanh chóng giữ tay anh ta lại: “Kiên trì thêm chút đi, một lát nữa sẽ ổn!”

Tống Huyên cũng rất lo lắng, nhưng vì tin tưởng vào Trần Dương nên cô ta không ngăn cản anh.

Vài phút sau, chân của Lý Thiên Bá dường như có cảm giác!

Anh ta ngoe nguẩy ngón chân của mình, chuyển động rồi, chuyển động rồi!

Tống Huyên che miệng, nước mắt ngay lập tức trào ra: “Chồng, chân anh có thể cử động rồi...”

Lam Khê trước đó đã nói rất rõ ràng rằng Lý Thiên Bá bị thương quá nặng, dây chằng gân chân của anh ta đã bị đứt, nếu có thể sống sót thì anh ta quả thực là đã được Bồ tát phù hộ, về phần bình phục thì đành phải thuận theo mệnh trời thôi.

Nhưng bây giờ, đôi chân của Lý Thiên Bá thực sự có thể chuyển động rồi.

Trong khi Tống Huyên còn đang vô cùng xúc động, Lý Thiên Bá đã ngay lập tức xoay mình từ trên giường bệnh xuống, đứng vững vàng trên mặt đất!

Hơn nữa, Lý Thiên Bá đã bắt đầu cất bước đi về phía trước, chỉ là mỗi bước đi, anh ta đều cắn răng chịu đựng, bởi vì nó liên quan đến những vết thương khác trên cơ thể, rất đau.

“Tôi không sao rồi, haha, tôi có thể đi lại được rồi ...” Chỉ có Chúa mới biết Lý Thiên Bá bây giờ phấn khích như thế nào, Lý Thiên Bá đã không khóc khi bị mấy chục người bao vây, vậy mà bây giờ anh ta lại rơi nước mắt.

“Tôi cuối cùng cũng không phải dùng xe lăn nữa rồi, quá tốt rồi!”, Lý Thiên Bá nhìn Trần Dương bằng đôi mắt đỏ hoe: “Cám ơn cậu, Tiểu Dương, nếu không có cậu, cả đời này tôi chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi!”

Nhìn thấy Lý Thiên Bá có thể đi lại trở lại, Trần Dương cảm thấy nhẹ nhõm, cũng vô cùng vui mừng, cuối cùng anh cũng không phải hổ thẹn nữa rồi!

Ở bên cạnh, Tống Huyên sững sờ, chỉ mất mấy phút, không đến mười phút đồng hồ, Lý Thiên Bá đã từ một người khuyết tật mang đôi chân không hề có cảm giác, bây giờ lại có thể đi lại trên mặt đất như vậy, quả thật là quá sốc.

Điều này...điều này thật sự quá kì diệu!

Sau khi chân của Lý Thiên Bá lành hẳn, anh ta không muốn ở lại bệnh viện nữa, anh ta cảm thấy xương mình sắp rỉ ra đến nơi rồi, anh ta lau nước mắt, cười toe toét nói: “Đi đi đi, mau xuất viện thôi. Tôi ở đây sắp phát điên lên rồi”.

Nói rồi, không thèm thay áo bệnh nhân trên người ra, anh ta bước ra ngoài với những bước dài. Cảm giác thật tuyệt vời khi lại có thể bước đi!

Tám giờ tối, Trần Dương theo hẹn đến trang viên của Lý Thiên Bá.

Vết thương của Lý Thiên Bá đã bình phục, nhà họ Lý ai ai cũng đều rất vui mừng, đặc biệt là ông cụ Lý, vui mừng khôn xiết.

Ông ta vui mừng đến mức lấy ra loại rượu quý giá mà ông ta đã giấu kỹ hơn 40 năm ra.

Nhất là hôm nay nhà còn có hai vị khách, lại càng vui hơn nữa.

Bàn ăn trong đại sảnh, lúc này có sáu người ngồi, đặc biệt là ngoài Trần Dương và Lý Thiên Bá ra, còn có thêm hai mỹ nữ nữa!

Hai người đẹp gợi cảm và nóng bỏng này là hai chị em họ của Lý Thiên Bá.

Chị cả là Lâm Phi, và em là Lâm Kiều Kiều.

Lâm Phi là một người đẹp nóng bỏng với bộ ngực nở và cặp mông to.

Lâm Kiều Kiều lại có khuôn mặt búp bê, nhưng ngực của cô ta cũng chẳng hề nhỏ hơn Lâm Phi, cô gái này đúng kiểu mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh trong truyền thuyết .

Biết tin anh họ Lý Thiên Bá bị thương, hai cô gái rất lo lắng nên đã đặc biệt đến thăm.

Khi hai người đến, nhìn thấy anh họ khỏe như vâm, họ cũng rất lấy làm vui mừng.

Tuy nhiên, hai cô gái vốn dĩ đang vui vẻ bỗng trở nên khó chịu khi nhìn thấy Trần Dương.

Người này đúng thật là, ăn mặc toàn đồ rẻ tiền, nhìn lôi thôi lếch thếch, toát lên vẻ keo kiệt bủn xỉn, trong lòng hai cô gái rất không vui, anh họ nghĩ gì thế không biết, sao lại để loại người này ngồi lên mâm trên ăn cơm cơ chứ?

Hơn nữa anh họ có vẻ như là vì tên nghèo kiết xác này nên mới bị thương.

Nghĩ đến đây, hai cô gái thấy Trần Dương càng khó coi, thể hiện sự chán ghét ra mặt, nếu là người có sĩ diện, hắn nên về đi mới phải.

Trần Dương sao có thể không cảm nhận được sự khó chịu của hai người họ cơ chứ, nhưng anh vẫn hiên ngang ngồi yên vị ở trên cao, nâng ly cạn chén cùng với ông của Lý Thiên Bá đấy thôi.

Sau nhiều lần chén anh chén tôi, Lý Thế Hùng mỉm cười và nói với Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, cháu đã nghe nói về học viện Lục Phái chưa?”

“Nghe rồi ạ, là học viện tu sĩ được sáu phái lớn cùng thành lập”.

“Đúng rồi!”, Lý Thế Hùng vuốt râu, cười, nói: “Ngày hôm qua ông đã đăng ký cho ba người các cháu. Cháu cùng Phi Phi và Kiều Kiều, các cháu đều phải đến đó học”.

Khi Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều nghe thấy điều này, liền vô cùng thích thú, có thể cùng đi học với anh họ, điều này hoàn toàn phù hợp bởi hai người đã ngưỡng mộ Lý Thiên Bá từ khi còn nhỏ.

Hơn nữa, mắt nhìn của ông cụ Lý rất tốt, ông ta nói như vậy hẳn là có lý do.

Chỉ cần Lý Thiên Bá bước vào học viện Lục Phái, với tài năng và tố chất của mình, anh ta nhất định sẽ bộc lộ được hết tài năng.

Đợi đến khi vào học viện Lục Phái, nhà họ sẽ nhận được sự che chở của học viện Lục Phái, đến lúc đó, đừng nói là nhà họ Thẩm, đến mười cái nhà họ Thẩm, anh ta cũng không sợ.

Lý Thiên Bá cau mày và nói: “Ông, nếu cháu đến học viện Lục Phái, thì việc làm ăn nhà chúng ta tính sao đây?”

Ông đã lui về phía sau nhiều năm, hơn nữa cũng đã đến tuổi dưỡng già rồi, không thể để ông trở lại chốn giang hồ nữa.

Lý Thế Hùng mỉm cười, nhìn Tống Huyên ở bên cạnh: “Cháu đến học viện Lục Phái rồi, ở nhà không phải còn Huyên Huyên sao? Cháu cứ đi đi”.

Tống Huyên nắm lấy tay Lý Thiên Bá hàm ý rằng anh ta hãy cứ yên tâm đi.

Không còn nỗi lo ở nhà, mặt Lý Thiên Bá cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, anh ta nhìn về phía Trần Dương: “Tiểu Dương, ý cậu sao, có muốn cùng tôi đi học không?”

“Đương nhiên, làm sao có thể thiếu tôi được!”, Trần Dương cười cười, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Mễ Tuyết, yêu cầu cô ấy đăng ký hộ mình.

“Haha, người anh em, đến uống một ly với tôi nào!”, Lý Thiên Bá tự rót cho mình một ly đầy, uống cạn, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Tống Huyên cũng tươi cười, quan hệ giữa hai người họ tốt thật đấy.

Nhưng như này cũng tốt, có Trần Dương chăm sóc, hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Nhưng mà, lúc này, Lâm Phi lại cong môi, khinh thường nói: “Trần Dương, học viện Lục Phái không phải ai muốn vào cũng được đâu. Một tên thảm hại như cậu, biết tu sĩ là gì không? Nói cậu đọc hết hai cuốn tiểu thuyết võ hiệp thì may ra mới có thể hiểu được”.

“Đúng, đúng, đúng!”, Lâm Kiều Kiều ở một bên nói phụ họa theo: “Hơn nữa, cậu có đủ tiền đóng học phí không? Nghe nói học phí một học kỳ là hơn 100.000 tệ!”

Trần Dương lắc lắc đầu, cười, lại là kiểu người đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài đây mà.

Anh không biết phải nói gì, trên đời này có rất nhiều người như vậy, nếu ai cũng để ý thì anh làm sao mà đọ lại được.

Bỏ qua lời nói của hai người họ, Trần Dương lấy từ trong người ra một viên Phá Chướng Đan, đưa cho Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, viên thuốc này là cho anh”.

Tại cuộc đấu giá của nhà họ Đinh, Lý Thiên Bá muốn tranh giá Phá Chướng Đan, nhưng đã bị Trần Dương ngăn lại.

Sao viên đan dược này lại quen vậy...

Lý Thiên Bá nhìn kỹ, cảm thấy như thể đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

“Anh họ, mau vứt viên đất đấy đi”.

“Ừ, nhìn viên đất đen xì xì này, thật kinh tởm!”

Khi hai cô gái lên tiếng ngăn cản Lý Thiên Bá uống viên thuốc, Lý Thế Hùng ở một bên đột nhiên đứng lên.

“Thiên Bá, cho ông xem viên đan dược trong tay cháu!”

Lý Thiên Bá không nghĩ gì nhiều, đưa viên thuốc!

“Cái này...cái này thật ra là...”

Cầm nó trong tay, mắt Lý Thế Hùng đột nhiên mở to, như thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó phi thường.
Chương 179: Phô trương

“Chúa ơi, đây...đây là Phá Chướng Đan!", sau khi nhà họ Lý phất lên, Lý Thế Hùng cũng đã tu luyện được hơn 20 năm. Từ mười năm trước, ông ta đã đạt đến Hậu Thiên viên mãn rồi. Ông ta biết rằng mình xuất phát muộn màng và tài năng thì kém hơn những người khác.

Ông ta gần như không có hy vọng đột phá.

Vài năm trước, ông ta tình cờ nghe được từ một người bạn nói rằng trên đời này có một loại đan dược thần kỳ tên là Phá Chướng Đan, chỉ với một viên có thể giúp con người ta phá vỡ cảnh giới.

Biết trên đời có loại thuốc thần kỳ như vậy, Lý Thế Hùng đã tận dụng mọi mối quan hệ của mình để tìm kiếm, mười năm trôi qua mà vẫn không có tin tức gì.

Viên duy nhất là viên xuất hiện trong buổi đấu giá của nhà họ Đinh, mặc dù ông ta chưa tận mắt nhìn thấy nhưng cũng đã được xem ảnh nên chỉ cần nhìn thấy Phá Chướng Đan thì có thể nhận ra ngay lập tức!

Cái gì?

Phá Chướng Đan?

Cái viên đất này hóa ra là Phá Chướng Đan?

Lý Thiên Bá đã từng tham gia vào cuộc đấu giá của nhà họ Đinh, nên biết rằng trong cuộc đấu giá của nhà họ Đinh, một viên Phá Chướng Đan được bán ra với giá ngất ngưởng 5,5 tỷ.

Không ngờ Tiểu Dương lại có viên linh đan thần kì như vậy, chẳng trách lúc đó cậu ấy đã ngăn mình tranh giá!

Lý Thiên Bá ngay lập tức hiểu ra, trong lòng anh ta vô cùng xúc động.

Hai chị em Lâm Phi nhìn Trần Dương với vẻ mặt khó tin.

Không phải đấy chứ, tên nghèo hèn này có Phá Chướng Đan á?

Lâm Phi cười lạnh: "Cậu lấy đâu ra một thứ quý giá như vậy? Ai mà biết đấy có phải đồ ăn trộm hay không!"

Bình thường Trần Dương nhẫn nhịn khá tốt, nhưng lúc này cũng có chút tức giận, nói như vậy chẳng khác nào chỉ thẳng mặt nói anh là đồ ăn trộm!

Lý Thế Hùng sốt ruột nhìn Lý Thiên Bá: "Cháu trai ngoan, mau ăn đi, nhà họ Lý của ta cuối cùng cũng sắp có một tu sĩ Tiên Thiên rồi!"

Lý Thế Hùng vui mừng khôn xiết, đó là cảnh giới Tiên Thiên, chỉ cần Lý Thiên Bá đột phá đến Tiên Thiên, trong vòng ba thế hệ của nhà họ Lý sẽ không phải lo lắng nữa.

"Ông, ông bị mắc kẹt trong Hậu Thiên viên mãn nhiều năm rồi, hay là ông dùng đi, cháu vẫn còn trẻ, vẫn còn có thời gian”.

Lời đề nghị của Lý Thiên Bá khiến Lý Thế Hùng vô cùng xúc động, nhưng ông ta đã già rồi, đã về hưu, đột phá Tiên Thiên thì sao chứ, kiếp này không thể lên cảnh giới Phản Phác được nữa.

Nhưng Lý Thiên Bá thì khác.

Anh ta còn trẻ, trong kiếp này nói không chừng có thể đột phá lên cảnh giới Phản Phác, đó sẽ là một đại tu sĩ thực sự.

Một gia tộc mà có đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn trấn thủ thì sẽ thành Thế gia, nếu có đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác thì chắc chắn sẽ là người xuất sắc nhất trong Thế gia.

Vì vậy, lý trí nói với ông ta rằng khôn ngoan nhất là giao cho Lý Thiên Bá dùng: "Ông đã già rồi, tương lai nhà họ Lý sẽ giao lại cho cháu. Chỉ khi cảnh giới của cháu tăng lên, cháu mới có thể dẫn dắt nhà họ Lý tiến xa hơn”.

"Không, ông dùng đi!"

“Không”, ông cụ Lý nói rất kiên quyết.

Nhìn hai người nhường nhau, Trần Dương mỉm cười, anh lấy ra thêm một viên Phá Chướng Đan nữa như làm ảo thuật: "Được rồi, đừng nhường nhau nữa, tình cờ tôi còn một viên nữa đây!"

Cái gì?

Còn một viên nữa?

Lão gia và Lý Thiên Bá cùng quay đầu lại, thậm chí Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều cũng nhìn anh với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ, Trần Dương mỉm cười mà không giải thích gì thêm, đưa Phá Chướng Đan vào tay Lý Thiên Bá: "Mỗi người một viên, vừa khéo!"

"Tiểu Dương, cậu...”, Lý Thiên Bá kích động nhìn Trần Dương, phấn khích nói không nên lời.

Nhưng anh ta cũng không nói gì nhiều, bạn tốt thì hiểu nhau, uống đan dược xong, Lý Thiên Bá âm thầm ghi nhớ chân tình ở sâu trong lòng.

Lý Thế Hùng nhận được viên đan thần kỳ, hai tay run lên vì phấn khích, ông ta quyết định thắp hương tắm rửa, điều chỉnh trạng thái của mình sao cho phù hợp nhất với việc uống nó. Vì vậy, ông ta chào tạm biệt Trần Dương, vội vàng xuống khỏi bàn, cùng quản gia trở lại trang viên ở ngoại thành.

Ngay khi ông cụ Lý rời đi, Lâm Phi ở đằng sau sốt sắng nhìn Trần Dương: "Cậu còn Phá Chướng Đan không?"

Cô ta và em gái Lâm Kiều Kiều cũng bị mắc kẹt trong Hậu Thiên viên mãn rất lâu rồi.

Nhìn thấy Trần Dương lấy ra hai viên Phá Chướng Đan, suy nghĩ ngay lập tức lung lay.

Lúc này, Lâm Kiều Kiều không nhịn được nữa, nói: "Nhanh lên, đưa cho chúng tôi một viên đi”.

Giọng điệu đó, thái độ đó, ai không biết thì sẽ nghĩ rằng Trần Dương đang mắc nợ họ!

“Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên có hai viên, bây giờ hết rồi.”, Trần Dương nói đại một lý do.

Anh thực ra là còn một viên nữa, nhưng tại sao anh lại phải cho hai người bọn họ?

Anh không phải bố của bọn họ nên cũng chả tội gì phải chiều họ, hơn nữa một viên thuốc này giá 5,5 tỷ.

Đưa năm tỷ rưỡi cho người lạ, anh không hào phóng như vậy!

Vẻ mặt của Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều thay đổi trong nháy mắt, Lâm Phi không khỏi chế nhạo: "Đúng rồi, viên thuốc thần kì này cũng chẳng phải cứ ra đường là có mà nhặt về, có thể có tận hai viên, chắc là đã làm chuyện không hay gì rồi!"

“Đúng vậy, đúng vậy”. Lâm Kiều Kiều đồng ý: “Cậu thật là can đảm, dám trộm cả loại bảo vật này mà không sợ bị bắt giết cơ đấy”.

Trần Dương không thèm để ý đến sự chế giễu của hai người bọn họ, chỉ thản nhiên nói: "Đồ ăn trộm mà hai người cũng dám hỏi tôi, vậy hai người không phải là đồng phạm sao?"

"Cậu...”

Lời nói của anh làm cho Lâm Phi tức giận đến đỏ bừng cả mặt, lập tức đứng lên nói với Lý Thiên Bá: "Anh họ, chúng em có việc, về trước đây!"

Sau đó, hai chị em đứng dậy và rời khỏi đại sảnh.

....

Sáng sớm hôm sau, Trần Dương và Lý Thiên Bá đã bị Tống Huyên đánh thức, hôm qua họ uống rượu say đến tận khuya mới lăn ra ngủ.

Tống Huyên nhìn hai người đang ngủ say nằm trên bàn, bất lực lắc đầu, tiến đến: “Chồng, Trần Dương, dậy đi, biết giờ là mấy giờ rồi không, hôm nay còn phải đến học viện Lục Phái báo danh đấy”.

Nghe thấy giọng nói của vợ, Lý Thiên Bá giật mình ngồi bật dậy: "Đúng, đúng, đúng, suýt chút nữa quên việc chính, Tiểu Dương, dậy mau, tắm một cái, rồi chúng ta nhanh đến đó nào!"

Hôm nay là ngày học viện Lục Phái chính thức mở cửa, lúc này, ở cổng vào học viện Lục Phái, đậu đầy ô tô tư nhân.

Những người có thể vào học tại học viện Lục Phái đều là những người nhà có điều kiện, chỉ riêng mức học phí cao ngất ngưởng 200.000 chỉ trong học kỳ đã có thể sàng lọc hơn 90% các gia đình.

Hàng loạt học sinh nối đuôi nhau nườm nượp bước vào học viện.

Những người có thể đến đây học đều là những công tử giàu có, cuộc sống giàu sang, ăn mặc đẹp đẽ, dù có xấu xí thì cũng đã được lớp trang điểm đậm che đi rồi.

Nhiều công tử giàu có túm tụm lại với nhau, quan sát các sinh viên ra vào trường.

"Các bạn học nữ của học viện Lục Phái thật xinh đẹp, bạn nào bạn nấy đều xinh xắn, được đến đây để đi học, quả thật là hạnh phúc”.

"Đúng, đúng, nhìn bạn nữ mặc váy siêu ngắn, đùi dài trắng nõn nà kìa!"

Trên thực tế, có thể đến đây để học, có phải là học sinh thực sự hay không, không quan trọng, điều quan trọng là có thể vào học viện Lục Phái và được một trong sáu phái lớn để ý hay không!

"Mau nhìn kìa!"

Lúc này, trong đám đông đột nhiên phát ra một tiếng hô kinh ngạc.

Theo sau âm thanh, một chiếc Porsche 911 từ cổng trường đi vào.

"Mẹ nó, Porsche 911!"

"Xe này giá hơn ba triệu đúng không?!"

"Chiếc xe này ngầu quá!"

Lúc này, sau khi xe dừng hẳn, một nam thanh niên đeo kính râm bước xuống. Người này không phải Tào Bảo, thì còn có thể là ai nữa!

Lúc này, hắn đang mặc một bộ vest Armani, trên tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe và một cặp kính Tyrannosaurus. Bộ dạng này là muốn khoe của đây mà!

Nhiều cô gái đã nhìn Tào Bảo với ánh mắt đầy mê mẩn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Vu Lan đứng bên cạnh Tào Bảo, họ liền tự mình xấu hổ.

Tào Bảo rất thích cảm giác được nhiều người ngưỡng mộ này, cảm giác giàu có thật tuyệt.

Lúc này, một chiếc Ferrari màu đen phóng tới, tiếng động cơ gầm rú khiến người ta bất giác chú ý đến.

"Chết tiệt, đây là Ferrari 812!"

"Ngầu quá, chiếc xe này giá hơn năm triệu cơ đấy!"

Ferrari, chịu ảnh hưởng của bộ phim Hương Giang, khi Ferrari xuất hiện, mắt của những nam sinh này sáng lên.

Ferrari làm một cú cua tuyệt đẹp, xe dừng lại, sau đó một thanh niên đẹp trai bước xuống.

"Chết tiệt, đây không phải là đại thiếu gia nhà họ Phó sao? Anh ta cũng đến đây học sao!"

Nhà họ Phó, là trùm ngành công nghiệp chế biến ở thành phố Tây Xuyên, có nhà máy ở nhiều thành phố lân cận và có hàng trăm nghìn nhân viên. Đây chắc chắn là một trong những gia tộc hạng nhất nhì ở thành phố Tây Xuyên.

Và Phó Thắng là đại thiếu gia của nhà họ Phó.

Phó Thắng trẻ trung giàu có, vẻ ngoài điển trai, với chiếc Ferrari 812, anh ta ngay lập tức thu hút vô số fan nhí.

"Mọi người mau nhìn kìa!"

Lúc này, một người khác trong đám đông hô lên, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom dài, đang từ từ tiến đến.

Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa là, theo sau hai bên xe có hàng trăm người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen, chạy theo thành xe, đều đặn và có trật tự!

Mẹ kiếp, ai đây? Phô trương như này cũng quá lắm rồi!

Tất cả những người có mặt đều sững sờ!

Đây đâu phải đến trường để học, người không biết còn tưởng rằng là đại ca nào đó tới tuần tra cơ!
Chương 180: Xin đan thêm một lần nữa

Trong lúc mọi người đang bàn luận rôm rả.

Chiếc ô tô dừng lại, mấy trăm người đàn ông lực lưỡng đứng ở hai bên xe, một người quản gia chừng 50 tuổi, mặc chiếc áo đuôi tôm, đeo đôi găng tay màu trắng chạy đến mở cửa xe.

Sau đó, một cô gái mặc sườn xám vô cùng xinh đẹp bước ra, tay để lên lên cánh tay của quản gia, chậm rãi bước từ trên xe xuống.

Khi mọi người nhìn thấy nhan sắc của cô gái ấy, những người đàn ông đứng đó không khỏi nuốt nước bọt.

Trời ạ, sao lại đẹp vậy!

Giống như một cô khuê nữ bước ra từ trong tranh vậy.

Cô gái ấy khoác lên người bộ sườn xám đầy quý tộc, đặc biệt là đôi chân thon dài như ngọc, trắng mịn màng. “Trời ơi, đây…không phải là Tư Mã Yến Như, là tiểu thư của nhà Tư Mã đó hay sao!”

“Sao…cô ấy lại có thể tới đây nhỉ? Không lẽ là đến học?”

Lúc này có một cậu con nhà giàu nhận ra cô ấy, liền thất thanh hét lên.

Nghe thấy vậy, những người xung quanh đều như đứng hình.

Nhà Tư Mã ở Kinh Thành, tương truyền là con cháu của Tư Mã Ý trong thời Tam Quốc, dòng họ này được lưu truyền đến nay đã hơn một nghìn năm, là một gia đình danh giá, tài sản của họ trải khắp đất nước! Thậm chí ở nước ngoài cũng có.

Hơn nữa, theo như tin đồn, thì nhà Tư Mã này có mấy vị trưởng bối, đều là những cao thủ kiếm phái!

Tư Mã Yến Như này là con nhà danh gia vọng tộc, nếu như lấy được cô ấy thì cả đời này không cần lo cơm ăn áo mặc, kể cả ở rể nhà đó thì cũng là một vinh dự.

Khi mọi người còn đang ngắm nhìn Tư Mã Yến Như một cách thòm thèm, thì có một tiếng phát ra từ trong đám người: “Mọi người mau tới xem, đã có bảng danh sách chia lớp rồi!”

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều lao đến vây quanh.

Sau khi danh sách chia lớp được công bố không lâu, thì từ cổng có một chiếc xe Mercedes đi đến.

Nhìn bên ngoài thì là một xe thể thao hạng sang, xe Mercedes 4S nhập khẩu của Trần Dương, trông khó mà rời mắt được.

Sau khi Trần Dương và Lý Thiên Bá xuống xe, hai người họ đều hết hồn.

Ôi, sao lại nhiều người vậy!

Thấy quảng trường trước mắt họ toàn người là người, cả hai đều ngẩn ra.

Hai người họ phải khó khăn lắm mới chen vào được, họ nhìn thấy tên mình trong danh sách chia lớp: “Tiểu Dương, chúng ta được chia học cùng lớp rồi, còn có Phi Phi và Kiều Kiều nữa, bốn chúng ta đều cùng 1 lớp”.

Trần Dương xem thật kỹ, cả bốn người bọn họ đều học lớp Thiên Tự 8.

Học viện Lục Phái được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, mỗi một cấp lại chia ra làm 20 lớp học, mỗi lớp học thì sẽ có 100 người.

“Trần Dương!”

Lúc này, có một tiếng nói tràn đầy sự vui mừng từ đâu đó vọng lại, rồi có một làn hương tỏa ra, ai nấy ngửi phải đều mê mẩn.

Không ai khác đó chính là Tô Diệu.

Thấy Trần Dương, Tô Diệu vô cùng mừng rỡ, cô bước lên nắm lấy đôi tay của anh: “Trần Dương, em gửi tin nhắn, gọi điện cho anh sao anh không nghe, cũng chẳng nhắn lại, hay là anh vẫn giận em đó? Em biết em sai rồi, em nhận sai được chưa, anh tha lỗi cho em được không?”

Lúc này bộ dạng của Tô Diệu như đang làm nũng vậy, kéo nhẹ lấy tay của Trần Dương vừa nói vừa lắc lư.

Trần Dương nhìn Tô Diệu như không có gì xảy ra, cũng không nói lời nào.

Lúc này, Lý Thiên Bá đi tới, thấy bầu không khí có chút gượng gạo, anh ta liền chủ động chào hỏi: “Em dâu, sao cũng ở đây à!”

Lần này Thiên Bá bị thương, cũng là do Tô Diệu mà ra, nhưng cô là vợ của Trần Dương, Lý Thiên Bá thân làm anh, sao có thể tính toán với em mình được.

Hơn nữa ngoài việc Trần Dương đã nhiều lần cứu vợ chồng họ ra, thì anh còn cho Thiên Bá và ông cụ Lý Phá Chướng Đan, để họ có thể nhanh chóng luyện đến Tiên Thiên.

Lần này bị thương, cũng coi như trong họa có phúc.

“À, Lý Thiên Bá?”

Giây phút nhìn thấy Lý Thiên Bá, Tô Diệu ngây người ra.

Sao anh ta có thể ở đây được, không phải là bị 40 phát chém đến mức đứt cả dây chằng rồi sao…Nhưng nhìn như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy?

Sau đó, Tô Diệu trấn tĩnh lại, giọng nhỏ nhẹ xin lỗi: “Thật xin lỗi anh, tối hôm đó, là do…”

Tô Diệu còn chưa nói dứt câu, Lý Thiên Bá gạt tay nói: “Xin lỗi gì chứ, cũng là do cô bị kẻ gian che mắt, chỉ cần không sao là tốt rồi…”

Nghe những lời này của Lý Thiên Bá, Tô Diệu vừa vui vừa cảm thấy hổ thẹn, cô quay đầu nhìn về phía Trần Dương, thấy anh vẫn làm ra vẻ mặt không quan tâm, lòng cô như lửa đốt.

“Trần Dương, anh đừng im lặng vậy được không, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi…”

Nếu chỉ là chuyện bình thường, Trần Dương có lẽ đã tha thứ cho cô, nhưng lần này thì anh thực sự tức giận.

Dù là người dễ mềm lòng, nhưng sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn mà thôi.

Nhớ tới việc Lý Thiên Bá vì cứu cô mà bị chém hơn 40 nhát, anh không khỏi trách bản thân mình.

Sau khi mọi chuyện diễn ra, nghe Lam Khê kể lại, cuộc phẫu thuật đã diễn ra 1 ngày 1 đêm, lượng máu truyền là hơn 8000ml, bằng tổng lượng máu của cơ thể hai người trưởng thành.

Nếu như dễ dàng tha thứ cho Tô Diệu, thì trong lòng anh cũng thấy không ổn.

Hơn nữa, qua chuyện lần này, Trần Dương mới có cơ hội nhìn lại cuộc hôn nhân giữa hai người họ, có lẽ là đã sai ngay từ đầu.

Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, bỗng có tiếng ai vọng tới.

“Ôi, đây không phải là Trần Dương hay sao, một thằng ở rể như mày, sao không ở nhà nấu cơm giặt giũ, lại chạy đến học viện Lục Phái để làm gì”.

Trần Dương nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tào Bảo đang cười híp mắt đi tới, bên cạnh hắn là Vu Lan.

Trần Dương cũng chẳng có hứng đáp lại hắn, anh xoay người về không nói câu nào.

Loại người như hắn thì càng để ý hắn càng thích thú.

Thấy Trần Dương phớt lờ mình, Tào Bảo vô cùng tức giận, hừ, dám làm lơ tao, mày cứ chờ đó!

Lúc này, hắn bỗng nói to với mọi người xung quanh: “Mọi người mau lại xem, thằng nhãi này chính là con rể nhà họ Tô, chắc mọi người cũng đã từng nghe về hắn đúng không, đây chính là chạn vương nổi tiếng thành phố Tây Xuyên, mọi người mau lại xem nào!”

Hắn ta nói rất lớn, khiến không ít người xung quanh ngước nhìn!

Hôn lễ nhà họ khi đó quả thực là quá nổi tiếng, không ai là không biết con rể nhà họ Tô nổi tiếng bám váy đàn bà.

Vu Lan cau mày, quay sang phía Tào Bảo nói: “Anh làm gì vậy hả, tại sao lại cứ thích nhắm vào Trần Dương?”

Vu Lan đến đây không phải là để đi học, cô ta đến với vai trò đội trưởng đội cảnh sát.

Hơn nữa, bản thân cô ta cũng là đại sư tỷ của phái Nga My, đâu cần tới mấy chỗ này học làm gì.

Cô ta đến đây là do Tào Bảo đến nhờ vả, thấy phiền phức quá nên mới đưa hắn đến đây.

“Không lẽ tôi nói sai sao?”, Tào Bảo bĩu môi nói: “Ở Tây Xuyên này có ai là không biết hắn ta đâu cơ chứ !”

Trần Dương vẫn chẳng thèm để ý, nhưng Lý Thiên Bá thì không nhịn được, chỉ thẳng Tào Bảo mà mắng: “Mày nói lại một lần nữa xem nào, Trần Dương là anh em của tao, mày ăn phải gan hổ rồi à! Hay là bị ngứa mồm!”

Tào Bảo nhìn thấy Lý Thiên Bá, thì liền sợ rụt vòi lại, nhưng mà giờ quanh đây nhiều người như vậy, nếu hắn cứ thế rút lui, thì mất thể diện biết bao.

Nghĩ đến đây, Tào Bảo gân cổ nói: “Lý Thiên Bá, người em nói là Trần Dương, chứ không phải là anh, anh cũng nhiều chuyện quá rồi đấy.”

Ngoài miệng thì hắn nói vậy thôi, chứ trong lòng thì thấp thỏm, bởi nhà họ Tào đâu có cửa nào dám đắc tội với nhà họ Lý.

“Muốn ăn đòn à!”

Lý Thiên Bá nổi giận, vả Tào Bảo một phát thật mạnh.

“Bụp!”

Tào Bảo dập đầu xuống đất, trong nháy mắt má hắn sưng lên.

Những người xung quanh đều lui lại về phía sau sợ bị vạ lây.

Thấy Lý Thiên Bá ra tay, Trần Dương đi đến ngăn cản: “Thiên Bá như vậy là đủ rồi, không cần đánh hắn cho bẩn tay”.

“Tiểu Dương, tên này năm lần bảy lượt làm khó cậu, nếu tôi không cho hắn một bài học, thì hắn vẫn sẽ không biết trời cao đất dày là gì!”, vừa nói Lý Thiên Bá vừa đá vào đầu hắn, khiến Tào Bảo ngã sõng soài.

Trần Dương trong lòng thấy vô cùng cảm động!

“Trần Dương, Lý Thiên Bá, hai cậu mau dừng tay!”

Lúc này, Vu Lan tiến tới: “Hai người cũng thật là quá đáng, sao có thể ra tay đánh người như vậy?”

Tào Bảo mặc dù nói ra những lời khó nghe, nhưng cũng không nên đánh anh ấy như vậy, hơn nữa anh ấy là vị hôn phu của tôi, các cậu làm vậy còn ra thể thống gì.

Lý Thiên Bá còn đá thêm một phát vào mông Tào Bảo nữa: “Mày hãy nhớ rõ, nếu còn một lần như vậy nữa, thì không có chuyện bị đánh nhẹ như ngày hôm nay đâu”.

Sau khi dạy dỗ Tào Bảo xong, Lý Thiên Bá cũng bớt đi được chút tức tối.

Tào Bảo ôm mặt, chỉ còn biết kêu “đau quá”. Vu Lan thấy Lý Thiên Bá đã dừng tay, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Vu Lan đi đến bên cạnh Trần Dương, kéo anh đến một góc khuất.

“Ban ngày ban mặt, lôi lôi kéo kéo như vậy ra thể thống gì!” Trần Dương vung tay ra nói.

Ở góc này tương đối kín, không mấy người để ý, lúc này Vu Lan mới hạ thấp giọng nói: “Trần Dương, tôi muốn nhờ anh chuyện này!”

“Lại chuyện gì nữa đây?”, Mỗi lần cô Vu Lan này tìm tới mình thì chẳng có chuyện gì là tốt đẹp cả.

Vu Lan ngượng ngùng nói: “Chuyện đó…Anh có thể cho tôi thêm 1 viên Phá Chướng Đan?”

Cái gì?

Lại xin Phá Chướng Đan?

Phá Chướng Đan Quý giá như vậy, vậy mà nói muốn là có được sao? Thật mấy người này coi mình là đi làm từ thiện thì phải!

Trần Dương lắc đầu: “Hiện giờ tôi không mang theo người, để sau nói đi”.

Thật ra trên người anh có mang theo 1 viên, nhưng anh không muốn cho!

Vu Lan kéo lấy cánh tay Trần Dương, lay lay nói: “Trần Dương, tôi biết anh nhất định sẽ có cách, anh giúp tôi đi được không!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom