-
Chương 3431-3435
Chương 3431 Trợn mắt nói lời bịa đặt
- Được rồi, đã bố trí xong, mọi người ở lại trong này đừng đi ra, nếu ta đoán không sai, Dã Nhân hẳn sẽ không cảm ứng được sự hiện diện của các ngươi, cũng rất khó phá mở Thần Văn đạo trường này. Ngay trước mắt hơn hai ngàn người, Hàn Sơn Cư Sĩ một mình bay đi, hắn thăm dò một mình sẽ càng thêm nhẹ nhàng, dù gặp phải đại quân Dã Nhân cũng có thể dễ dàng đào tẩu, chỉ cần tìm được lối ra, như vậy tất cả mọi người sẽ có thể cùng theo hắn trốn ra khỏi hiểm địa này. Hàn Sơn Cư Sĩ đi, hắn chỉ đi một mình, thực ra trong số còn lại cũng có người muốn đi theo, nhưng sau cùng đều ở lại. Một là quá nguy hiểm, hai là sợ liên lụy, một mình hắn đi sẽ càng dễ dàng, càng được tự do. Sau khi được đến xác nhận an toàn từ Huyết Linh Nhi, Lục Ly an tâm tìm một góc bế quan. Hắn cũng để Huyết Linh Nhi kiểm trắc tình hình chung quanh, đồng thời yên ắng bố trí một ít Thần Văn, tăng cường khả năng phòng hộ cho nơi này. Ở đây có nhiều người như vậy, hắn tin tưởng vạn nhất thật sự có Dã Nhân tấn công, chúng nhân sẽ lập tức kịp có phản ứng, chí ít Thần Văn đạo trường có thể ngăn cản một lát, không đến nỗi bị kích phá trong nháy mắt. Vài người tự tìm nơi bế quan, đại bộ phận còn lại thì tụm năm tụm ba lại với nhau, nghiên cứu thảo luận về tiểu thế giới này, tự hỏi đường ra tương lai. Ở trong mắt bọn họ, dù tiểu thế giới này rất lớn, lấy năng lực Hàn Sơn Cư Sĩ hẳn chỉ cần chừng một tháng là có thể đi nguyên một vòng, sau đó quay về. Thời gian một tháng quá ngắn, bọn họ lười nhác bế quan, dứt khoát cứ vậy chờ đợi. Lục Ly một bên tu luyện thần lực, một bên luyện hóa thần dược, hắn không sợ có người để mắt đến mình, thần dược hắn luyện hóa đều chỉ là thần dược bình thường. Võ giả cường đại không để vào trong mắt, võ giả cấp thấp thì hắn không cần phải bận tâm. Ngoài ra hắn còn lĩnh hội đại đạo chi ngấn và Trật Tự Thần Liên, đây là đột phá khẩu để đề thăng chiến lực. Vô Danh Yêu Đế từng nói qua, chỉ cần hắn có thể triệt để luyện hóa đạo Trật Tự Thần Liên này, chiến lực sẽ được tăng vọt. Bầu không khí trong sơn cốc có chút đè nén, số không nhiều nữ tu sĩ ở đây bỗng chốc trở thành tiêu điểm. Có bốn năm nữ vỏ giả mặc dù tuổi tác nhìn không còn trẻ, nhưng rất thoải mái, nói nói cười cười với đám đông chung quanh. Có lẽ bốn năm nữ tu sĩ kia cũng sợ chết ở đây, bởi thế rất chịu khó nịnh nọt đối với mấy tên cường giả Ngũ Kiếp, thậm chí len lén lấy ra không gian thần khí, mời cường giả Ngũ Kiếp đi vào “tâm sự” riêng. Những cường giả Ngũ Kiếp kia chắc cũng đợi ngán ở trong này, dứt khoát thay phiên tiến vào trong không gian Thần khí của mấy nữ tu, trao đổi “thâm sâu” một phen. Thần Văn đạo trường do Hàn Sơn Cư Sĩ tu kiến quả nhiên rất mạnh, chúng nhân an tĩnh ngây ngốc bên trong mười ngày, một mực không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Đã không có Dã Nhân đến tấn công sơn cốc, chúng nhân càng thêm yên tâm, lũ lượt tìm nơi bế quan tu luyện. - Ha ha, tiểu tử! Sau mười bảy ngày bế quan, Lục Ly bị người để mắt tới, ba tên võ giả Tứ Kiếp đỉnh phong tới chỗ hắn. Huyết Linh Nhi lập tức nhắc nhở Lục Ly, Lục Ly mở mắt, thấy ba người nhìn chằm chằm mình như nhìn cừu non đợi thịt, trong lòng hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn không đứng dậy ngay, mà lạnh lùng hỏi dò: - Ba vị có gì muốn làm? Trong ba người, một lão đầu bộ dạng hèn mọn mở miệng nói: - Hắc hắc, tiểu tử, thần dược ngươi nhiều thật nhỉ? Chúng ta thấy ngươi luyện hóa không ngừng, thần dược nhiều đến dùng không hết? Hay là chia chúng ta một chút? Trong lòng Lục Ly bất giác dâng lên cảm giác chán ghét, song không biểu lộ ra mà chỉ lạnh giọng nói: - Không nhiều, còn mấy chục gốc, ba vị có cần ta phân cho các ngươi một nửa? - Mấy chục gốc? Lão đầu hèn mọn khẽ cười giễu cợt nói: - Mười mấy ngày qua ngươi chắc đã luyện hóa trên trăm gốc rồi đúng không? Chúng ta cũng không cần nhiều, cho chúng ta mỗi người một trăm gốc là được. Thần dược trên thân Lục Ly rất nhiều, phân ra ba trăm gốc không phải việc khó, nhưng dựa vào cái gì mà hắn phải phân cho ba người này? Hơn nữa cho ba người này một trăm gốc, bọn hắn liệu có đòi thêm trăm gốc nữa? Liệu có càng nhiều người tới tìm hắn đòi hỏi? Bởi thế Lục Ly đương nhiên sẽ không đáp ứng, hắn lạnh giọng đáp: - Nếu ta không đưa, có phải các ngươi định trắng trợn cướp đoạt? Lục Ly thoáng đề cao thanh âm, dẫn lên người xung quanh chú ý, lão đầu hèn mọn kia lập tức phát nộ, vung tay quét tới Lục Ly. Mặc dù không vận chuyển thần lực, nhưng lực lượng lại đủ mười phần. - Hừ! Lục Ly phóng thích Bác Long Thuật, vung lấy nắm đấm hung hăng nện tới, lão đầu phản ứng cực nhanh, biến chưởng thành quyền, hung hăng đụng lên quyền của Lục Ly. Oanh! Thân hình Lục Ly không nhúc nhích dù chỉ một ly, lão đầu kia lại như bao tải rách bị đánh văng đi, một tay rõ ràng bị chấn đứt, lộn một vòng trên đất mới bò dậy được. - Muốn chết! Hai người còn lại giận tím mặt, đang định động thủ, nơi xa mấy tên cường giả Ngũ Kiếp lại đã quét mắt nhìn sang. Một người hừ lạnh nói: - Làm cái gì? Kẻ địch còn chưa giết đến cửa, các ngươi đã định nội chiến trước rồi? Trên tay lão đầu hèn mọn kia trào ra máu tươi, hắn liếc nhìn một lượt, nét mặt bi phẫn mở miệng nói với cường giả Ngũ Kiếp kia: - Thành đại nhân, tiểu tử này trộm lấy không gian giới chỉ của ta, còn ra tay đánh người! - ... Lục Ly sửng sốt, hôm nay hắn mới kiến thức cái gì gọi là trợn mắt nói lời bịa đặt, cái gì gọi là ăn không nói có. Hắn nhếch miệng đứng lên nói: - Lão cẩu, ngươi đừng tưởng chư vị đại nhân đều là kẻ ngu mà lừa bịp, vừa rồi rất nhiều người đều nhìn ở trong mắt, rõ ràng là ba người các ngươi muốn cướp đoạt thần dược của ta. Ta trộm lấy không gian giới chỉ của ngươi? Có cần ta lấy ra không gian giới chỉ, nhìn xem có tinh thần ấn ký của ngươi không? Lão đầu hèn mọn hừ lạnh một tiếng nói: - Ngươi trộm lấy không gian giới chỉ của ta, giờ tự nhiên không còn tinh thần ấn ký của ta nữa.
Chương 3432 Giết gà dọa khỉ
- Được! Lục Ly lấy ra không gian giới chỉ, sau đó nói: - Vậy ngươi nói xem bên trong có gì đi? Nếu ngươi nói rõ được, ta lập tức đưa không gian giới chỉ cho ngươi, nếu không nói được rõ ràng, vậy ngươi tự sát tạ tội đi. - Hừ, ai biết ngươi có chuyển dời đồ bên trong không? Lão đầu hèn mọn còn muốn giảo biện, cường giả Ngũ Kiếp mở miệng khi nãy đã khoát tay nói: - Đủ rồi! Ba đứa các ngươi thành thật chút, đừng có gây chuyện! - Thành đại nhân! Lão đầu hèn mọn vẫn oán giận nói: - Đây là chuyện riêng giữa chúng ta với tiểu tử này, để chúng ta tự mình xử lý đi. - Hả? Thành đại nhân kia quét mắt nhìn Lục Ly một lượt, hỏi: - Ngươi cảm thấy thế nào? Dụng ý Thành đại nhân rất rõ ràng, nếu Lục Ly đủ tự tin, hắn liền không can thiệp. Lục Ly khẽ cười nhẹ, chắp tay nói: - Đa tạ Thành đại nhân, việc này để chúng ta tự mình xử lý là được rồi. Không phải ba người các ngươi muốn cướp đoạt thần dược của ta ư? Tới mà lấy. Đừng nói ta không cảnh cáo các ngươi, một khi động thủ, sinh tử tự chịu. Trong sơn cốc có hai ngàn người, ngư long hỗn tạp, Lục Ly không muốn một mực bị người nhìn chằm chằm. Nếu ba người này đã muốn tìm chết, vậy hắn liền thành toàn bọn hắn, nhân tiện giết gà dọa khỉ. Xoát xoát xoát! Vô số ánh mắt quét tới, càng nhiều người vây tụ lại bên này, bầu không khí hiện tại vốn đang có chút đè nén, giờ có náo nhiệt miễn phí để xem, chúng nhân há có thể bỏ lỡ? Hơn nữa đây còn là một tên Tứ Kiếp sơ kỳ đối chiến ba tên Tứ Kiếp đỉnh phong, chuyện hiếm lạ như thế tự nhiên càng hấp dẫn người chú ý. - Giết chết hắn! Lão đầu hèn mọn hung tợn gầm lên, trong tay hiện ra một phương cổ ấn, lúc đang định thúc giục, hai chân Lục Ly chợt đạp mạnh, tung người như tên nhọn vọt tới, trong tay vung ra phi kiếm, đâm thẳng mắt trái người này. - Hả? Lão đầu hèn mọn phản ứng cực nhanh, tức tốc thúc giục tiểu ấn đánh tới phi kiếm, hai người còn lại cũng thả ra bảo vật đánh tới Lục Ly. Lục Ly lại không quản không nhìn, khoái tốc áp sát lão đầu hèn mọn kia, đột ngột giơ tay bắt lấy cánh tay đối phương, tay bên kia vung lên thiết quyền không ngừng nện lên đầu lão đầu hèn mọn. Rầm rầm rầm! Lão đầu hèn mọn đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, vội vàng đánh trả, nhưng Lục Ly trực tiếp không nhìn. Công kích từ hai người còn lại hắn cũng mặc kệ, nắm đấm như thiểm điện liên tục vung ra. Oanh! Sau khi chịu bảy tám quyền, lão đầu kia chống hết nổi, đầu nổ tung, chết thảm đương trường. Trong khi công kích của hắn và hai người khác lại ngay cả da Lục Ly đều không phá được. - Đại nhân, chúng ta sai rồi! - Đại nhân tha mạng, chúng ta không dám, đều là lão Kim nói, chúng ta chỉ làm theo hắn. Lão đầu hèn mọn vừa bị giết, hai người còn lại lập tức luống cuống, then chốt là vì bọn hắn tấn công mấy lần, trên thân Lục Ly lại chẳng có nửa điểm thương thế, cảnh này khiến hai người cảm thấy bản thân chỉ như đứa nhóc cầm nhánh cây gõ đánh thanh niên, bất lực mà không làm được gì. Nơi này bị Thần Văn phong bế, hai người muốn đi ra là điều rất khó, hơn nữa Lục Ly chỉ tung mấy quyền liền gõ chết cường giả mạnh nhất trong đám bọn họ, hai người làm sao trốn thoát được. Muốn sống, vậy chỉ còn nước quỳ gối xin tha. Thấy vô số người nhìn sang bên này, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia ảo não, xem ra những ngày bình tĩnh an dật đã không còn, sau này sẽ thành tiêu điểm chú ý của đám người ở đây. Nếu đã bị chú ý, Lục Ly liền không ẩn giấu thực lực nữa. Chính như Hàn Sơn Cư Sĩ nói, chỉ có chiến lực tuyệt đối, người khác mới sẽ sợ ngươi, mới sẽ không đánh chủ ý lên đầu ngươi. Ông! Lục Ly lấy ra nhuyễn kiếm, rung rung quét tới hai người, từng đạo sóng âm vô hình khuếch tán ra, hai người lập tức trúng chiêu lăn lộn dưới đất, phát ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết. Chỉ là tiếng kêu thảm không duy trì quá lâu, hai người lộn mấy vòng, sau đó thất khiếu bắt đầu đổ máu, trực tiếp chết đi, tử trạng vô cùng thê thảm, khiến người nhìn không rét mà run. - Cường giả linh hồn! Lần này rất nhiều người đều tận mắt thấy được công kích của Lục Ly, Lục Ly chỉ run rẩy trường kiếm một phen, hai người liền chết thảm đương trường, đây tuyệt đối là công kích linh hồn cường đại, tình trạng trước và sau khi chết của hai người đã chứng tỏ điểm này. Tứ Kiếp đỉnh phong bị diệt sát trong nháy mắt! Ánh mắt đám đông nhìn Lục Ly không khỏi có chút ý vị sâu xa, Lục Ly không chỉ có được khả năng phòng ngự siêu mạnh, Tứ Kiếp đỉnh phong đều không thể thương tổn dù chỉ chút da lông, lại còn tinh thông công kích linh hồn cường đại, trực tiếp miểu sát Tứ Kiếp đỉnh phong. Như vậy chiến lực Lục Ly tối thiểu cũng phải sánh ngang Ngũ Kiếp sơ kỳ, thậm chí cao hơn? Có lẽ là một cường giả ẩn tàng? Ánh mắt chúng nhân nhìn Lục Ly thoáng hiện vẻ kiêng dè, lần này tiến vào đây nhiều người như vậy, có hạng người ngọa hổ tàng long hạng cũng là điều dễ hiểu, rất nhiều người đều có thủ đoạn cường đại làm át chủ bài, đây là chuyện rất bình thường. Ông! Lục Ly thu lại ba bộ thi thể, trưng ra ở đây cũng không phải chuyện hay, quay đầu vứt ra ngoài là được. Không gian giới chỉ và bảo vật của ba người đều được hắn thu lại, sau đó tìm một góc bế quan tu luyện, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đám đông xung quanh. Đám đông chằm chằm nhìn hắn hồi lâu, không ai dám đi gây sự. Xem ra Lục Ly đánh giết ba người này hoàn toàn không dùng hết toàn lực, ai biết chiến lực thực tế của Lục Ly sẽ còn mạnh đến cỡ nào? Hơn nữa thực ra rất nhiều người đều không có ý tranh đấu hơn thua, rốt cuộc tất cả mọi người đang là châu chấu trên một sợi dây thừng, làm không khéo sau cùng đều phải chết, giờ còn đấu tới đấu lui làm cái gì? Chết nhiều thêm một người, thực lực tổng hợp của bọn hắn lại giảm đi một phần, đến lúc đó đối mặt Dã Nhân sẽ chết càng thảm. - Đều lo mà tập trung tu luyện cả đi, đừng có gây sự không đâu. Ai chủ động gây sự chính là muốn đối đầu với Thành Long Phong ta.
Chương 3433 Giết gà dọa khỉ
Tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia mở miệng, uy vọng người này rất cao, đám đông chung quanh dồn dập hưởng ứng. Chúng nhân chia nhau tìm chỗ tu luyện, tán gẫu. Mấy nữ tu sĩ thì vẫn tiếp tục du tẩu trong đám cường giả, có một nữ tu sĩ còn quét mắt nhìn Lục Ly mấy lần, chẳng qua sau cùng vẫn không đi qua trêu chọc. Thời gian dần trôi, chớp mắt đã nửa tháng qua đi, Hàn Sơn Cư Sĩ vẫn chưa trở về, cảnh này khiến tâm tình chúng nhân không khỏi có chút trầm thấp, mong là đừng xảy ra chuyện, Hàn Sơn Cư Sĩ đừng chết. Nửa tháng này không có Dã Nhân tới gần nơi đây, xem ra huyễn cảnh ở chỗ này rất mạnh, Dã Nhân không phát hiện được, mọi người ở trong đây vẫn an toàn. Chúng nhân không dám ra ngoài mà tiếp tục đợi ở bên trong, càng nhiều người bắt đầu chú tâm tu luyện, như thế cảm giác thời gian sẽ trôi qua nhanh chút. Lục Ly để Huyết Linh Nhi giám sát tình hình bốn phía, riêng hắn thì hoàn toàn chìm đắm vào lĩnh hội đại đạo chi ngấn. Hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn đan diệt thành một tấm lưới kỳ dị, hợp thành bức trận văn đồ huyền diệu mênh mông dị thường. Hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn đan xen với nhau, mấy đạo đại đạo chi ngấn tạo thành một bức tiểu hình, giữa các tiểu hình lại có kết nối với nhau, hình lớn chứa hình nhỏ, hình lớn lại tổ thành đại đồ siêu cấp, toàn bộ đại đạo chi ngấn mang đến cho Lục Ly cảm giác tựa như tinh không mênh mông, Vĩnh viễn không cách nào thấy rõ toàn cảnh. Hiện tại trong bức đại đồ này còn nhiều thêm một đường cong kỳ dị, chính là Trật Tự Thần Liên. Chính thứ này khiến cho trọn cả bức đại đồ càng thêm phần huyền diệu, Lục Ly không tự tin có thể lĩnh hội ngấn tích đại đạo này mà chỉ có thể từng bước mò mẫm. Thời gian lại đi qua hai tháng, Hàn Sơn Cư Sĩ vẫn chưa trở lại! Rất nhiều người đã không còn tâm tư tu luyện, thế giới này hẳn sẽ không rộng lớn vô biên, tốc độ Hàn Sơn Cư Sĩ nhanh như vậy, thời gian ba tháng đủ cho hắn lượn quanh vài vòng, nếu không xảy ra chuyện thì hẳn đã sớm quay về mới đúng. Có người ngồi không yên, rất nhiều người tụ tập lại với nhau để cùng thương nghị đối sách. Có người đề nghị phái nhân thủ đi ra tìm kiếm, có người đề nghị cả đám cùng nhau đi ra, cũng có người đề nghị chờ thêm mấy tháng, rốt cuộc ở trong này đang rất an toàn. Cuối cùng mấy cường giả Ngũ Kiếp ngồi lại với nhau thương nghị hồi lâu, có ba người quyết định đi ra một chuyến, ba người này đều là Ngũ Kiếp hậu kỳ và Ngũ Kiếp đỉnh phong, tốc độ rất nhanh, năng lực tự bảo vệ cũng rất mạnh. Chỉ là nơi này được Thần Văn phòng ngự che phủ, chúng nhân không biết làm sao mới có thể ra ngoài, rốt cuộc không thể cường hành phá mở được, Hàn Sơn Cư Sĩ lại không nói cho bọn hắn biết cách phá giải Thần Văn. - Ai hiểu Thần Văn, thử khống chế Thần Văn xem, đừng hủy đi! Lão Liễu quát khẽ, Lục Ly mở mắt, nghĩ nghĩ sau đó nói một tiếng với Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi sớm đã nghiên cứu triệt để Thần Văn nơi này, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế. Ông! Thần Văn lóe lên quang mang, Lục Ly mở miệng nói: - Được rồi, có thể đi ra! - Ách? Đám đông không khỏi kinh ngạc, không thấy Lục Ly có bất kỳ dị động nào, Thần Văn lại cứ thế nhẹ nhàng phá giải? Ba người kia bán tín bán nghi, thử bay đi, quả nhiên nhẹ nhàng bay thoát ra ngoài. Ông! Lục Ly để Huyết Linh Nhi khởi động lại Thần Văn, sau đó khoát tay nói: - Mọi người tiếp tục tu luyện đi, nếu muốn đi ra thì nói với ta một tiếng, đừng cường hành phá trận. Dứt lời, Lục Ly lần nữa nhắm mắt bế quan, cảnh này rơi vào trong mắt đám đông lại càng hiện vẻ cao thâm khó lường, rất nhiều người thậm chí còn hoài nghi liệu Lục Ly có phải là một lão ma siêu mạnh, chỉ là đang ẩn giấu cảnh giới và thực lực? Phải biết với thứ như Thần Văn, trừ lão ma ra, người bình thường không có quá nhiều thời gian đi lĩnh hội nghiên cứu. Tạo nghệ Lục Ly ở phương diện Thần Văn có vẻ mạnh vượt xa lẽ thường, không thấy có bất kỳ dị động nào, lại đã trực tiếp phá mở Thần Văn, cảm giác không khác gì lật tay là gió, trở tay là mưa. Hưu! Một nữ tu sĩ nhẹ nhàng lướt tới, quỳ gối sát bên Lục Ly, bầu ngực sung mãn dán lên cánh tay hắn, cười hì hì nói: - Ca ca, ngài có mệt không, hay là để Hỉ nhi bóp vai cho ngài? Lục Ly mở mắt, nhìn khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng trước mắt, không chỉ không có nửa điểm cảm giác động tâm, ngược lại còn có chút buồn nôn. Vị này tuổi tác không nhỏ, đoán chừng chí ít cũng phải mấy ngàn tuổi, lại tự xưng Hỉ nhi, còn gọi hắn ca ca, nghe mà nổi hết cả da gà. - Không cần không cần, ngươi cứ tu luyện đi. Lục Ly khoát tay, thấy nữ tu sĩ kia còn ra vẻ nũng nịu, nét mặt hắn lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: - Lời ta nói ngươi nghe không hiểu? Ý cười trên mặt nữ tu sĩ cứng lại, ngượng ngùng rời đi, miệng còn thầm thì: - Hung cái gì, không phải chỉ là lợi hại chút thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu... Ba tên cường giả đi ra, chúng nhân tiếp tục chờ đợi trong lo lắng bất an, lần chờ đợi này kéo dài ròng rã suốt bốn tháng. Đến tháng tư vẫn không có tin tức gì, cũng không thấy Dã Nhân đến tập kích nơi này, Hàn Sơn Cư Sĩ chưa trở về, ai nấy đều tưởng rằng hắn không về được nữa. Mọi người đều mê mang, cảm giác không còn có ai dẫn đầu, mặc dù nơi này vẫn có một ít cường giả Ngũ Kiếp đỉnh phong, nhưng ở chỗ này Ngũ Kiếp đỉnh phong không mấy tác dụng, nếu có thể sử dụng thần lực, như vậy Ngũ Kiếp đỉnh phong mới dùng được, bằng không Ngũ Kiếp đỉnh phong cũng chẳng khác gì Tứ Kiếp đỉnh phong cả. Ai nấy đều không có tâm tư đi ra, trước cứ tạm thời yên ắng chờ đợi trong đây một đoạn thời gian. Có lẽ ngày nào đó Hàn Sơn Cư Sĩ sẽ trở về thì sao? Có lẽ ba tên cường giả đi ra kia sẽ mang về chút tin tức thì sao? Chủ yếu nhất là, bọn họ đi ra thì có thể làm được gì? Đi ra trừ chịu chết ra thì còn ý nghĩa gì đâu? Bọn Hàn Sơn Cư Sĩ đều không về được, bọn hắn đi ra tuyệt đối hữu tử vô sinh.
Chương 3434 Tin dữ
Lục Ly tu luyện lâu vậy rồi, song vẫn không có bước đề thăng nào đáng kể, trừ thần lực và linh hồn đề thăng không sai, nhục thân cũng có chút tiến triển. Hắn liên tục luyện hóa thần dược, khiến càng nhiều người hoài nghi hắn là một lão ma, bằng không một tên Tứ Kiếp sơ kỳ nào có nhiều thần dược như vậy? Lục Ly lại vẫn an tâm ngẩn người trong tay, với hắn, có tu luyện ở đây thêm mấy năm cũng không sao, hắn cảm giác Hàn Sơn Cư Sĩ hẳn sẽ không dễ dàng chết vậy được, sở dĩ hắn tính đợi thêm một đoạn thời gian. Thời gian lại qua hơn hai tháng, bên ngoài Thần Văn chợt khẽ ba động, Lục Ly bị đánh thức. Huyết Linh Nhi cũng truyền âm tới nói: - Chủ nhân, một trong ba người đi ra trước đó đã trở về. - Thả hắn đi vào! Lục Ly vội hạ lệnh, đồng thời mở mắt đứng lên. Lục Ly một mực đê điệu tu luyện, hắn vừa có dị động lập tức dẫn lên rất nhiều người chú ý. Rất nhanh, bạch quang lấp lánh, một đạo bóng người vọt vào. - Ách? Chúng nhân bị kinh động, đảo mắt nhìn lại, sau khi thấy rõ người xông tới, ai nấy đều không khỏi vui mừng. Đám người lão Liễu phi thân lên, hướng bên kia quát khẽ nói: - Lão Thành, ngươi rốt cục đã trở về! Đám đông đứng dậy, nét mặt tràn đầy hỉ sắc, ba người đi ra rốt cục cũng có người trở về, tuy chỉ trở về một người, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Chẳng qua đợi khi nhìn thấy sắc mặt lão Thành, tức thì đều cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì sắc mặt lão Thành rất khó coi. - Đi vào nói đi, một lời khó nói hết! Lão Thành khẽ thở dài, cùng theo chúng nhân đi vào, vừa ngồi xuống, ngay câu đầu tiên lão Thành đã khiến tâm tình chúng nhân trầm xuống: - Cư sĩ đã về cõi tiên, ta tận mắt thấy di thể hắn bị treo trên một tòa thổ thành. Không chỉ hắn, còn có di thể Tượng Hùng Quân cùng bị treo lên... Oanh! Sắc mặt chúng nhân lập tức trắng bệch, Tượng Hùng Quân cũng là cường giả nổi danh, là tối cường giả trấn thủ Tượng Nha Thành, không ngờ cũng bị treo ở trên thành, điều này chứng tỏ cái gì? Chúng tỏ trong Dã Nhân có cường giả vô cùng khủng bố, Dã Nhân cũng biết hai người này là chí cường giả Nhân tộc, cố ý treo trên tường thành để đả kích sĩ khí phía Nhân tộc. Hai tên Lĩnh Chủ đều chết, bọn hắn còn có thể sống được ư? Lão Thành tiếp tục kể lại hết thảy thấy được lúc ra ngoài, ba người bọn họ một đường bị Dã Nhân truy sát, một đường đào vong, Dã Nhân cũng xuất động cường giả, nếu không phải lão Thành có chút thủ đoạn, e là cũng không về được. Hai người khác đều bị Dã Nhân đánh chết trên đường. Trên đường chạy trốn, lão Thành gặp được rất nhiều thi thể, sợ rằng về cơ bản hai ba mươi vạn người vào đây lần này đều chết sạch, số còn lại cùng lắm không đến mấy vạn người. Những người còn lại đều chỉ còn nước trốn đi, căn bản không cách nào đối kháng chính diện với Dã Nhân. Theo như lời lão Thành kể lại, số lượng Dã Nhân ở nơi này rất nhiều, bảo thủ dự tính cũng phải cỡ hai ba trăm vạn, chia làm mấy bộ lạc lớn. Dù rất lạc hậu, linh trí lại cực cao, rõ ràng đối với Nhân tộc ngoại lại, bọn hắn đều nhất trí giết không cần luận. Bôn tẩu lâu vậy rồi, song lão Thành vẫn không tìm được lối ra, có lẽ căn bản không có lối ra tồn tại! Nói xong, lão Thành lấy ra không gian Thần khí tiến vào nghỉ ngơi, đoạn thời gian này hắn lao tâm lao lực quá độ, thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi, một mực thấp thỏm trốn chạy. Lão Thành tiến vào nghỉ ngơi, chúng nhân sa vào trầm mặc, ai nấy đều cảm thấy bị âm ảnh tử vong bao phủ, hít thở không thông. Mấy nữ tu sĩ kia càng là khe khẽ run rẩy, trong mắt hiện đầy sợ hãi, nữ nhân là vậy, đa phần tố chất tâm lý đều không quá cao, hoảng loạn là điều có thể hiểu được. Chúng nhân không biết phải làm sao, ra ngoài thì chết, chẳng lẽ cả đời vĩnh viễn trốn ở trong này? Nhưng ở lại đây cũng được gì? Dù đột phá Lĩnh Chủ thì đã sao? Chẳng phải Hàn Sơn Cư Sĩ và Tượng Hùng Quân đều bị giết? Then chốt nhất là, không biết lối ra ở đâu, nếu biết ở đâu, bọn hắn còn có thể liều mình mạo hiểm xông đi ra, như thế chí ít còn có hi vọng sống sót ra ngoài. Tình tự khủng hoảng lan tràn trong sơn cốc, lúc này ngay cả Lục Ly đều có chút mê mang, không biết làm thế nào cho phải. Trong sơn cốc không ngừng rộ lên tiếng nghị luận, ầm ĩ như chợ, chúng nhân nhao nhao thảo luận, lại không ai tìm được cách gì hay. Hai ngày sau, có người chịu hết nổi bầu không khí trong này, mấy tên cường giả Ngũ Kiếp thương nghị một trận, quyết định ra ngoài tìm lối ra, bọn hắn đã không quản được quá nhiều, tiếp tục chờ đợi ở đây sớm muộn cũng sẽ điên mất. - Chúng ta cũng ra ngoài! Lại qua một ngày, lần nữa có mấy trăm võ giả đi ra, không khí nơi này quá đè nén, rất nhiều người sợ tiếp tục ở đây sẽ điên mất, không bằng ra ngoài oanh oanh liệt liệt chiến một trận, không chừng sẽ tìm được lối ra cũng nên. Chúng nhân ước định kỹ càng, lưu lại ngọc phù, nếu tìm được lối ra liền bóp nát ngọc phù, trên đường cũng lưu lại tiêu ký, như thế sẽ thuận tiện cho mọi người đi tìm. Năm ngày sau, lại có bốn năm trăm người đi ra, bọn họ đi thành từng nhóm, một lần mấy chục người, hoặc là hơn trăm người. Ai nấy đều rõ ràng, càng nhiều người ngược lại càng dễ xảy ra chuyện, từng nhóm tiểu bộ đội đi đường sẽ càng an toàn hơn chút. Đương nhiên... Ở cái thế giới này không có gì là an toàn, bất kỳ nơi nào đều có thể gặp phải Dã Nhân, chỉ xem ai may mắn, sống được càng lâu hơn một chút mà thôi. Lục Ly không đi ra, trong lòng hắn không quá nôn nóng, đồng thời cũng cần thời gian đi tu luyện. Đợi mấy ngày, người dám đi ra về cơ bản đều đi ra, bên trong chỉ còn lại chừng một ngàn người, những người còn lại đều đi, một ngàn người này rõ ràng đều không dám đi ra. Cường giả Ngũ Kiếp đi ra hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới ba mươi người, lão Liễu và lão Thành đều ở trong đó. Rất nhiều người không có ra ngoài, chủ yếu bởi hai người này, hai người này hẳn là tối cường giả ở đây. Lão Thành tỉnh lại, song không đi ra mà ngồi lại cùng lão Liễu, tập trung nghiên cứu tình hình.
Chương 3435 Đại phúc duyên
Cuối cùng hai người đều quyết định chờ thêm một đoạn thời gian, trước đợi nửa năm một năm, để Dã Nhân không càn quét gắt gao như trước, nếu người đi ra người vẫn không có tin tức gì mang về, vậy bọn hắn lại xuất động. - Ba năm! Lục Ly cũng tự định cho mình một mốc thời gian riêng, nếu không có gì ngoài, vậy liền ở lại tu luyện trong sơn cốc ba năm, nhìn xem ba năm này phương diện Trật Tự Thần Liên có thể có bước tiến triển gì không. Bất luận có tiến triển hay không, sau ba năm Lục Ly đều sẽ ra ngoài thăm dò thế giới này, nếu bị Dã Nhân giết chết, hắn cũng nhận. Hắn không khả năng một mực ở lại đây, như thế bất kỳ ai đoán chừng cũng sẽ phát điên mất. Thời gian ba năm, trong sơn cốc còn lại không đến ba trăm người, lão Liễu và lão Thành đều đi, rất nhiều cường giả Ngũ Kiếp đều đi, chỉ còn lại bảy tên cường giả Ngũ Kiếp, trong đó chỉ có một người là Ngũ Kiếp đỉnh phong. Không ngừng có người rời đi, nhưng không ai trở về, một người cũng không. Những người ra khỏi sơn cốc tựa như tiến vào Địa ngục, toàn bộ tan biến không thấy đâu. Bầu không khí trong sơn cốc càng lúc càng đè nén, đây cũng là nguyên nhân người trong sơn cốc càng lúc càng ít, số còn lại không đi, hoặc là nội tâm đủ cường đại, hoặc là... sợ chết. Rất rõ ràng, người sợ chết chiếm đại bộ phận! Mấy nữ tu sĩ kia chẳng đi một ai, cả ngày điên loan đảo phượng với số người sót lại, tựa hồ muốn hưởng thụ hoan lạc trong đoạn nhân sinh cuối cùng. Các nàng đã không để ý húy kỵ gì nữa, thậm chí có mấy người tới câu dẫn Lục Ly, nhưng đều bị Lục Ly quát đuổi đi. Đừng nói mấy nữ tử này từng câu kéo làm bậy với người khác ngay trước mặt hắn, thỉnh thoảng lại tiến vào trong Thần khí không gian hoan lạc, dù không có những chuyện đó, Lục Ly cũng nhìn các nàng không vừa mắt, hắn không cần dựa vào phương thức này để phát tiết đè nén trong lòng. Không sai! Trong lòng Lục Ly cũng rất đè nén, nguyên nhân chủ yếu là tu luyện không có tiến triển quá lớn, nhục thân và linh hồn đều có chỗ tăng trưởng, thần lực tăng trưởng cũng rất nhanh. Nhưng ở phương diện cảm ngộ đại đạo chi ngấn, thời gian ba năm qua hắn gần như không thu hoạch được gì đáng kể. Ở phương diện pháp tắc chân ý, Lục Ly một mực tự nhận có được ngộ tính rất mạnh, nhưng thời gian dài vậy rồi mà vẫn không có tiến triển, cảnh đó khiến hắn khó tránh khỏi cảm giác nhụt chí, từ đó sâu trong nội tâm nảy sinh lệ khí, dần dần sinh ra cảm xúc tiêu cực. - Đến lúc rời đi rồi! Lục Ly mở mắt, hắn biết tâm thái mình đang rất không tốt, tiếp tục tham ngộ cũng chỉ là lãng phí thời gian. Không bằng đi ra ngoài xông pha một phen, hắn không cho rằng mình sẽ dễ dàng chết đi vậy được. Đây không phải tự đại, mà là thế giới này không thể sử dụng thần lực, Lục Ly tự tin bằng vào nhục thân và công kích linh hồn của mình, chiến lực kỳ thật không kém gì cường giả cấp Lĩnh Chủ, chỉ cần hắn đê điệu không rêu rao, khả năng tiếp tục sống sót sẽ không quá thấp. Mấy năm nay ở phương diện Thần Văn, Huyết Linh Nhi càng lúc càng mạnh, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn phá giải khống chế được Thánh Hoàng chi nữ, nhưng hai đạo Thần Văn do Hàn Sơn Cư Sĩ bố trí thì nàng đã có thể nhẹ nhàng bố trí ra. Đã qua ba, bốn năm, nơi đây vẫn chưa bị phát hiện, chứng tỏ ở phương diện này Dã Nhân còn tương đối yếu, hắn tùy thời có thể để Huyết Linh Nhi bố trí một ít Thần Văn ẩn giấu đi. Lục Ly đứng dậy quét mắt nhìn đám người xung quanh, hành động đột nhiên này của hắn cũng dẫn lên mấy người chú ý, thấy hắn tựa hồ muốn đi ra ngoài, một người lập tức lo lắng nói: - Vị này đại nhân, ngài đây là muốn đi đâu? Mặc dù Lục Ly chỉ có cảnh giới Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng ở trong mắt rất nhiều, hắn đã là tồn tại không khác gì lão ma cường đại, vậy nên khi nói chuyện đều dùng tôn xưng. Người kia lên tiếng, tức thì đưa tới càng nhiều người chú ý, ngay cả tên Ngũ Kiếp đỉnh phong còn sót lại cũng mở mắt. - Ta muốn rời khỏi đây! Lục Ly vừa dứt lời, người trong sơn cốc dồn dập lộ ra vẻ khẩn trương, ở trong lòng bọn họ, Lục Ly đã là số cường giả không nhiều còn ở lại. Then chốt hơn nữa là Lục Ly còn hiểu Thần Văn, nếu Lục Ly rời đi, các nàng ở lại đây sẽ càng nguy hiểm. Sau này nếu các nàng muốn đi ra, vậy chỉ còn nước cường hành phá mở Thần Văn. Lục Ly nhìn ra lo lắng trong lòng chúng nhân, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: - Ta dạy các ngươi cách điều khiển Thần Văn, sau này các ngươi ra vào cũng thuận tiện. - Nhất định phải đi ra? Tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia đột nhiên mở miệng, Lục Ly khẽ gật đầu, lại không giải thích gì nhiều, hắn không định mang theo chúng nhân cùng đi, một mình hành động sẽ càng thêm an toàn. - Vậy ta đi cùng ngươi, thế nào? Ai ngờ tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia đột nhiên đề nghị. - Lộc đại nhân, ngài không thể bỏ lại chúng ta được, chúng ta đi cùng ngươi! - Đúng đúng, chúng ta không muốn ở lại trong sơn cốc này nữa, chúng ta đi theo Lộc đại nhân và vị đại nhân này! - Đi ra ngoài oanh oanh liệt liệt chiến mấy trận, chết thì chết, dù sao cũng tốt hơn là sống biệt khống trong này. Rất nhiều người hưởng ứng, Lộc đại nhân là Ngũ Kiếp đỉnh phong duy nhất còn lại, cũng là chủ tâm cốt trong lòng chúng nhân. Nếu Lộc đại nhân rời đi, bọn hắn đều cảm thấy nơi này không còn an toàn. Kẻ yếu đều có thói quen y phụ cường giả, gần đây áp lực trong lòng bọn họ đều rất lớn, tự nhiên vô thức muốn cùng đi theo cường giả. Điểm quan trọng nhất, ở lại trong đây, đa phần đều cảm thấy ngột ngạt, đều sợ bầu không khí khủng hoảng này làm cho điên mất. Đương nhiên, cũng có người bất động như núi, chí ít có hơn trăm người không lộ rõ ý định muốn ra ngoài. Lục Ly thoáng ngập ngừng, thâm tâm hắn có không muốn đi cùng chúng nhân, hắn đi một mình sẽ càng thêm an toàn. Nơi này không có nhiều cường giả, Ngũ Kiếp chỉ còn lại bảy người, trong đám này trừ tên Lộc đại nhân kia ra, những người khác đều không thể mang đến cho hắn trợ lực quá lớn, ngược lại còn sẽ trở thành liên lụy.
- Được rồi, đã bố trí xong, mọi người ở lại trong này đừng đi ra, nếu ta đoán không sai, Dã Nhân hẳn sẽ không cảm ứng được sự hiện diện của các ngươi, cũng rất khó phá mở Thần Văn đạo trường này. Ngay trước mắt hơn hai ngàn người, Hàn Sơn Cư Sĩ một mình bay đi, hắn thăm dò một mình sẽ càng thêm nhẹ nhàng, dù gặp phải đại quân Dã Nhân cũng có thể dễ dàng đào tẩu, chỉ cần tìm được lối ra, như vậy tất cả mọi người sẽ có thể cùng theo hắn trốn ra khỏi hiểm địa này. Hàn Sơn Cư Sĩ đi, hắn chỉ đi một mình, thực ra trong số còn lại cũng có người muốn đi theo, nhưng sau cùng đều ở lại. Một là quá nguy hiểm, hai là sợ liên lụy, một mình hắn đi sẽ càng dễ dàng, càng được tự do. Sau khi được đến xác nhận an toàn từ Huyết Linh Nhi, Lục Ly an tâm tìm một góc bế quan. Hắn cũng để Huyết Linh Nhi kiểm trắc tình hình chung quanh, đồng thời yên ắng bố trí một ít Thần Văn, tăng cường khả năng phòng hộ cho nơi này. Ở đây có nhiều người như vậy, hắn tin tưởng vạn nhất thật sự có Dã Nhân tấn công, chúng nhân sẽ lập tức kịp có phản ứng, chí ít Thần Văn đạo trường có thể ngăn cản một lát, không đến nỗi bị kích phá trong nháy mắt. Vài người tự tìm nơi bế quan, đại bộ phận còn lại thì tụm năm tụm ba lại với nhau, nghiên cứu thảo luận về tiểu thế giới này, tự hỏi đường ra tương lai. Ở trong mắt bọn họ, dù tiểu thế giới này rất lớn, lấy năng lực Hàn Sơn Cư Sĩ hẳn chỉ cần chừng một tháng là có thể đi nguyên một vòng, sau đó quay về. Thời gian một tháng quá ngắn, bọn họ lười nhác bế quan, dứt khoát cứ vậy chờ đợi. Lục Ly một bên tu luyện thần lực, một bên luyện hóa thần dược, hắn không sợ có người để mắt đến mình, thần dược hắn luyện hóa đều chỉ là thần dược bình thường. Võ giả cường đại không để vào trong mắt, võ giả cấp thấp thì hắn không cần phải bận tâm. Ngoài ra hắn còn lĩnh hội đại đạo chi ngấn và Trật Tự Thần Liên, đây là đột phá khẩu để đề thăng chiến lực. Vô Danh Yêu Đế từng nói qua, chỉ cần hắn có thể triệt để luyện hóa đạo Trật Tự Thần Liên này, chiến lực sẽ được tăng vọt. Bầu không khí trong sơn cốc có chút đè nén, số không nhiều nữ tu sĩ ở đây bỗng chốc trở thành tiêu điểm. Có bốn năm nữ vỏ giả mặc dù tuổi tác nhìn không còn trẻ, nhưng rất thoải mái, nói nói cười cười với đám đông chung quanh. Có lẽ bốn năm nữ tu sĩ kia cũng sợ chết ở đây, bởi thế rất chịu khó nịnh nọt đối với mấy tên cường giả Ngũ Kiếp, thậm chí len lén lấy ra không gian thần khí, mời cường giả Ngũ Kiếp đi vào “tâm sự” riêng. Những cường giả Ngũ Kiếp kia chắc cũng đợi ngán ở trong này, dứt khoát thay phiên tiến vào trong không gian Thần khí của mấy nữ tu, trao đổi “thâm sâu” một phen. Thần Văn đạo trường do Hàn Sơn Cư Sĩ tu kiến quả nhiên rất mạnh, chúng nhân an tĩnh ngây ngốc bên trong mười ngày, một mực không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Đã không có Dã Nhân đến tấn công sơn cốc, chúng nhân càng thêm yên tâm, lũ lượt tìm nơi bế quan tu luyện. - Ha ha, tiểu tử! Sau mười bảy ngày bế quan, Lục Ly bị người để mắt tới, ba tên võ giả Tứ Kiếp đỉnh phong tới chỗ hắn. Huyết Linh Nhi lập tức nhắc nhở Lục Ly, Lục Ly mở mắt, thấy ba người nhìn chằm chằm mình như nhìn cừu non đợi thịt, trong lòng hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn không đứng dậy ngay, mà lạnh lùng hỏi dò: - Ba vị có gì muốn làm? Trong ba người, một lão đầu bộ dạng hèn mọn mở miệng nói: - Hắc hắc, tiểu tử, thần dược ngươi nhiều thật nhỉ? Chúng ta thấy ngươi luyện hóa không ngừng, thần dược nhiều đến dùng không hết? Hay là chia chúng ta một chút? Trong lòng Lục Ly bất giác dâng lên cảm giác chán ghét, song không biểu lộ ra mà chỉ lạnh giọng nói: - Không nhiều, còn mấy chục gốc, ba vị có cần ta phân cho các ngươi một nửa? - Mấy chục gốc? Lão đầu hèn mọn khẽ cười giễu cợt nói: - Mười mấy ngày qua ngươi chắc đã luyện hóa trên trăm gốc rồi đúng không? Chúng ta cũng không cần nhiều, cho chúng ta mỗi người một trăm gốc là được. Thần dược trên thân Lục Ly rất nhiều, phân ra ba trăm gốc không phải việc khó, nhưng dựa vào cái gì mà hắn phải phân cho ba người này? Hơn nữa cho ba người này một trăm gốc, bọn hắn liệu có đòi thêm trăm gốc nữa? Liệu có càng nhiều người tới tìm hắn đòi hỏi? Bởi thế Lục Ly đương nhiên sẽ không đáp ứng, hắn lạnh giọng đáp: - Nếu ta không đưa, có phải các ngươi định trắng trợn cướp đoạt? Lục Ly thoáng đề cao thanh âm, dẫn lên người xung quanh chú ý, lão đầu hèn mọn kia lập tức phát nộ, vung tay quét tới Lục Ly. Mặc dù không vận chuyển thần lực, nhưng lực lượng lại đủ mười phần. - Hừ! Lục Ly phóng thích Bác Long Thuật, vung lấy nắm đấm hung hăng nện tới, lão đầu phản ứng cực nhanh, biến chưởng thành quyền, hung hăng đụng lên quyền của Lục Ly. Oanh! Thân hình Lục Ly không nhúc nhích dù chỉ một ly, lão đầu kia lại như bao tải rách bị đánh văng đi, một tay rõ ràng bị chấn đứt, lộn một vòng trên đất mới bò dậy được. - Muốn chết! Hai người còn lại giận tím mặt, đang định động thủ, nơi xa mấy tên cường giả Ngũ Kiếp lại đã quét mắt nhìn sang. Một người hừ lạnh nói: - Làm cái gì? Kẻ địch còn chưa giết đến cửa, các ngươi đã định nội chiến trước rồi? Trên tay lão đầu hèn mọn kia trào ra máu tươi, hắn liếc nhìn một lượt, nét mặt bi phẫn mở miệng nói với cường giả Ngũ Kiếp kia: - Thành đại nhân, tiểu tử này trộm lấy không gian giới chỉ của ta, còn ra tay đánh người! - ... Lục Ly sửng sốt, hôm nay hắn mới kiến thức cái gì gọi là trợn mắt nói lời bịa đặt, cái gì gọi là ăn không nói có. Hắn nhếch miệng đứng lên nói: - Lão cẩu, ngươi đừng tưởng chư vị đại nhân đều là kẻ ngu mà lừa bịp, vừa rồi rất nhiều người đều nhìn ở trong mắt, rõ ràng là ba người các ngươi muốn cướp đoạt thần dược của ta. Ta trộm lấy không gian giới chỉ của ngươi? Có cần ta lấy ra không gian giới chỉ, nhìn xem có tinh thần ấn ký của ngươi không? Lão đầu hèn mọn hừ lạnh một tiếng nói: - Ngươi trộm lấy không gian giới chỉ của ta, giờ tự nhiên không còn tinh thần ấn ký của ta nữa.
Chương 3432 Giết gà dọa khỉ
- Được! Lục Ly lấy ra không gian giới chỉ, sau đó nói: - Vậy ngươi nói xem bên trong có gì đi? Nếu ngươi nói rõ được, ta lập tức đưa không gian giới chỉ cho ngươi, nếu không nói được rõ ràng, vậy ngươi tự sát tạ tội đi. - Hừ, ai biết ngươi có chuyển dời đồ bên trong không? Lão đầu hèn mọn còn muốn giảo biện, cường giả Ngũ Kiếp mở miệng khi nãy đã khoát tay nói: - Đủ rồi! Ba đứa các ngươi thành thật chút, đừng có gây chuyện! - Thành đại nhân! Lão đầu hèn mọn vẫn oán giận nói: - Đây là chuyện riêng giữa chúng ta với tiểu tử này, để chúng ta tự mình xử lý đi. - Hả? Thành đại nhân kia quét mắt nhìn Lục Ly một lượt, hỏi: - Ngươi cảm thấy thế nào? Dụng ý Thành đại nhân rất rõ ràng, nếu Lục Ly đủ tự tin, hắn liền không can thiệp. Lục Ly khẽ cười nhẹ, chắp tay nói: - Đa tạ Thành đại nhân, việc này để chúng ta tự mình xử lý là được rồi. Không phải ba người các ngươi muốn cướp đoạt thần dược của ta ư? Tới mà lấy. Đừng nói ta không cảnh cáo các ngươi, một khi động thủ, sinh tử tự chịu. Trong sơn cốc có hai ngàn người, ngư long hỗn tạp, Lục Ly không muốn một mực bị người nhìn chằm chằm. Nếu ba người này đã muốn tìm chết, vậy hắn liền thành toàn bọn hắn, nhân tiện giết gà dọa khỉ. Xoát xoát xoát! Vô số ánh mắt quét tới, càng nhiều người vây tụ lại bên này, bầu không khí hiện tại vốn đang có chút đè nén, giờ có náo nhiệt miễn phí để xem, chúng nhân há có thể bỏ lỡ? Hơn nữa đây còn là một tên Tứ Kiếp sơ kỳ đối chiến ba tên Tứ Kiếp đỉnh phong, chuyện hiếm lạ như thế tự nhiên càng hấp dẫn người chú ý. - Giết chết hắn! Lão đầu hèn mọn hung tợn gầm lên, trong tay hiện ra một phương cổ ấn, lúc đang định thúc giục, hai chân Lục Ly chợt đạp mạnh, tung người như tên nhọn vọt tới, trong tay vung ra phi kiếm, đâm thẳng mắt trái người này. - Hả? Lão đầu hèn mọn phản ứng cực nhanh, tức tốc thúc giục tiểu ấn đánh tới phi kiếm, hai người còn lại cũng thả ra bảo vật đánh tới Lục Ly. Lục Ly lại không quản không nhìn, khoái tốc áp sát lão đầu hèn mọn kia, đột ngột giơ tay bắt lấy cánh tay đối phương, tay bên kia vung lên thiết quyền không ngừng nện lên đầu lão đầu hèn mọn. Rầm rầm rầm! Lão đầu hèn mọn đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, vội vàng đánh trả, nhưng Lục Ly trực tiếp không nhìn. Công kích từ hai người còn lại hắn cũng mặc kệ, nắm đấm như thiểm điện liên tục vung ra. Oanh! Sau khi chịu bảy tám quyền, lão đầu kia chống hết nổi, đầu nổ tung, chết thảm đương trường. Trong khi công kích của hắn và hai người khác lại ngay cả da Lục Ly đều không phá được. - Đại nhân, chúng ta sai rồi! - Đại nhân tha mạng, chúng ta không dám, đều là lão Kim nói, chúng ta chỉ làm theo hắn. Lão đầu hèn mọn vừa bị giết, hai người còn lại lập tức luống cuống, then chốt là vì bọn hắn tấn công mấy lần, trên thân Lục Ly lại chẳng có nửa điểm thương thế, cảnh này khiến hai người cảm thấy bản thân chỉ như đứa nhóc cầm nhánh cây gõ đánh thanh niên, bất lực mà không làm được gì. Nơi này bị Thần Văn phong bế, hai người muốn đi ra là điều rất khó, hơn nữa Lục Ly chỉ tung mấy quyền liền gõ chết cường giả mạnh nhất trong đám bọn họ, hai người làm sao trốn thoát được. Muốn sống, vậy chỉ còn nước quỳ gối xin tha. Thấy vô số người nhìn sang bên này, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia ảo não, xem ra những ngày bình tĩnh an dật đã không còn, sau này sẽ thành tiêu điểm chú ý của đám người ở đây. Nếu đã bị chú ý, Lục Ly liền không ẩn giấu thực lực nữa. Chính như Hàn Sơn Cư Sĩ nói, chỉ có chiến lực tuyệt đối, người khác mới sẽ sợ ngươi, mới sẽ không đánh chủ ý lên đầu ngươi. Ông! Lục Ly lấy ra nhuyễn kiếm, rung rung quét tới hai người, từng đạo sóng âm vô hình khuếch tán ra, hai người lập tức trúng chiêu lăn lộn dưới đất, phát ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết. Chỉ là tiếng kêu thảm không duy trì quá lâu, hai người lộn mấy vòng, sau đó thất khiếu bắt đầu đổ máu, trực tiếp chết đi, tử trạng vô cùng thê thảm, khiến người nhìn không rét mà run. - Cường giả linh hồn! Lần này rất nhiều người đều tận mắt thấy được công kích của Lục Ly, Lục Ly chỉ run rẩy trường kiếm một phen, hai người liền chết thảm đương trường, đây tuyệt đối là công kích linh hồn cường đại, tình trạng trước và sau khi chết của hai người đã chứng tỏ điểm này. Tứ Kiếp đỉnh phong bị diệt sát trong nháy mắt! Ánh mắt đám đông nhìn Lục Ly không khỏi có chút ý vị sâu xa, Lục Ly không chỉ có được khả năng phòng ngự siêu mạnh, Tứ Kiếp đỉnh phong đều không thể thương tổn dù chỉ chút da lông, lại còn tinh thông công kích linh hồn cường đại, trực tiếp miểu sát Tứ Kiếp đỉnh phong. Như vậy chiến lực Lục Ly tối thiểu cũng phải sánh ngang Ngũ Kiếp sơ kỳ, thậm chí cao hơn? Có lẽ là một cường giả ẩn tàng? Ánh mắt chúng nhân nhìn Lục Ly thoáng hiện vẻ kiêng dè, lần này tiến vào đây nhiều người như vậy, có hạng người ngọa hổ tàng long hạng cũng là điều dễ hiểu, rất nhiều người đều có thủ đoạn cường đại làm át chủ bài, đây là chuyện rất bình thường. Ông! Lục Ly thu lại ba bộ thi thể, trưng ra ở đây cũng không phải chuyện hay, quay đầu vứt ra ngoài là được. Không gian giới chỉ và bảo vật của ba người đều được hắn thu lại, sau đó tìm một góc bế quan tu luyện, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đám đông xung quanh. Đám đông chằm chằm nhìn hắn hồi lâu, không ai dám đi gây sự. Xem ra Lục Ly đánh giết ba người này hoàn toàn không dùng hết toàn lực, ai biết chiến lực thực tế của Lục Ly sẽ còn mạnh đến cỡ nào? Hơn nữa thực ra rất nhiều người đều không có ý tranh đấu hơn thua, rốt cuộc tất cả mọi người đang là châu chấu trên một sợi dây thừng, làm không khéo sau cùng đều phải chết, giờ còn đấu tới đấu lui làm cái gì? Chết nhiều thêm một người, thực lực tổng hợp của bọn hắn lại giảm đi một phần, đến lúc đó đối mặt Dã Nhân sẽ chết càng thảm. - Đều lo mà tập trung tu luyện cả đi, đừng có gây sự không đâu. Ai chủ động gây sự chính là muốn đối đầu với Thành Long Phong ta.
Chương 3433 Giết gà dọa khỉ
Tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia mở miệng, uy vọng người này rất cao, đám đông chung quanh dồn dập hưởng ứng. Chúng nhân chia nhau tìm chỗ tu luyện, tán gẫu. Mấy nữ tu sĩ thì vẫn tiếp tục du tẩu trong đám cường giả, có một nữ tu sĩ còn quét mắt nhìn Lục Ly mấy lần, chẳng qua sau cùng vẫn không đi qua trêu chọc. Thời gian dần trôi, chớp mắt đã nửa tháng qua đi, Hàn Sơn Cư Sĩ vẫn chưa trở về, cảnh này khiến tâm tình chúng nhân không khỏi có chút trầm thấp, mong là đừng xảy ra chuyện, Hàn Sơn Cư Sĩ đừng chết. Nửa tháng này không có Dã Nhân tới gần nơi đây, xem ra huyễn cảnh ở chỗ này rất mạnh, Dã Nhân không phát hiện được, mọi người ở trong đây vẫn an toàn. Chúng nhân không dám ra ngoài mà tiếp tục đợi ở bên trong, càng nhiều người bắt đầu chú tâm tu luyện, như thế cảm giác thời gian sẽ trôi qua nhanh chút. Lục Ly để Huyết Linh Nhi giám sát tình hình bốn phía, riêng hắn thì hoàn toàn chìm đắm vào lĩnh hội đại đạo chi ngấn. Hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn đan diệt thành một tấm lưới kỳ dị, hợp thành bức trận văn đồ huyền diệu mênh mông dị thường. Hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn đan xen với nhau, mấy đạo đại đạo chi ngấn tạo thành một bức tiểu hình, giữa các tiểu hình lại có kết nối với nhau, hình lớn chứa hình nhỏ, hình lớn lại tổ thành đại đồ siêu cấp, toàn bộ đại đạo chi ngấn mang đến cho Lục Ly cảm giác tựa như tinh không mênh mông, Vĩnh viễn không cách nào thấy rõ toàn cảnh. Hiện tại trong bức đại đồ này còn nhiều thêm một đường cong kỳ dị, chính là Trật Tự Thần Liên. Chính thứ này khiến cho trọn cả bức đại đồ càng thêm phần huyền diệu, Lục Ly không tự tin có thể lĩnh hội ngấn tích đại đạo này mà chỉ có thể từng bước mò mẫm. Thời gian lại đi qua hai tháng, Hàn Sơn Cư Sĩ vẫn chưa trở lại! Rất nhiều người đã không còn tâm tư tu luyện, thế giới này hẳn sẽ không rộng lớn vô biên, tốc độ Hàn Sơn Cư Sĩ nhanh như vậy, thời gian ba tháng đủ cho hắn lượn quanh vài vòng, nếu không xảy ra chuyện thì hẳn đã sớm quay về mới đúng. Có người ngồi không yên, rất nhiều người tụ tập lại với nhau để cùng thương nghị đối sách. Có người đề nghị phái nhân thủ đi ra tìm kiếm, có người đề nghị cả đám cùng nhau đi ra, cũng có người đề nghị chờ thêm mấy tháng, rốt cuộc ở trong này đang rất an toàn. Cuối cùng mấy cường giả Ngũ Kiếp ngồi lại với nhau thương nghị hồi lâu, có ba người quyết định đi ra một chuyến, ba người này đều là Ngũ Kiếp hậu kỳ và Ngũ Kiếp đỉnh phong, tốc độ rất nhanh, năng lực tự bảo vệ cũng rất mạnh. Chỉ là nơi này được Thần Văn phòng ngự che phủ, chúng nhân không biết làm sao mới có thể ra ngoài, rốt cuộc không thể cường hành phá mở được, Hàn Sơn Cư Sĩ lại không nói cho bọn hắn biết cách phá giải Thần Văn. - Ai hiểu Thần Văn, thử khống chế Thần Văn xem, đừng hủy đi! Lão Liễu quát khẽ, Lục Ly mở mắt, nghĩ nghĩ sau đó nói một tiếng với Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi sớm đã nghiên cứu triệt để Thần Văn nơi này, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng khống chế. Ông! Thần Văn lóe lên quang mang, Lục Ly mở miệng nói: - Được rồi, có thể đi ra! - Ách? Đám đông không khỏi kinh ngạc, không thấy Lục Ly có bất kỳ dị động nào, Thần Văn lại cứ thế nhẹ nhàng phá giải? Ba người kia bán tín bán nghi, thử bay đi, quả nhiên nhẹ nhàng bay thoát ra ngoài. Ông! Lục Ly để Huyết Linh Nhi khởi động lại Thần Văn, sau đó khoát tay nói: - Mọi người tiếp tục tu luyện đi, nếu muốn đi ra thì nói với ta một tiếng, đừng cường hành phá trận. Dứt lời, Lục Ly lần nữa nhắm mắt bế quan, cảnh này rơi vào trong mắt đám đông lại càng hiện vẻ cao thâm khó lường, rất nhiều người thậm chí còn hoài nghi liệu Lục Ly có phải là một lão ma siêu mạnh, chỉ là đang ẩn giấu cảnh giới và thực lực? Phải biết với thứ như Thần Văn, trừ lão ma ra, người bình thường không có quá nhiều thời gian đi lĩnh hội nghiên cứu. Tạo nghệ Lục Ly ở phương diện Thần Văn có vẻ mạnh vượt xa lẽ thường, không thấy có bất kỳ dị động nào, lại đã trực tiếp phá mở Thần Văn, cảm giác không khác gì lật tay là gió, trở tay là mưa. Hưu! Một nữ tu sĩ nhẹ nhàng lướt tới, quỳ gối sát bên Lục Ly, bầu ngực sung mãn dán lên cánh tay hắn, cười hì hì nói: - Ca ca, ngài có mệt không, hay là để Hỉ nhi bóp vai cho ngài? Lục Ly mở mắt, nhìn khuôn mặt nịnh nọt lấy lòng trước mắt, không chỉ không có nửa điểm cảm giác động tâm, ngược lại còn có chút buồn nôn. Vị này tuổi tác không nhỏ, đoán chừng chí ít cũng phải mấy ngàn tuổi, lại tự xưng Hỉ nhi, còn gọi hắn ca ca, nghe mà nổi hết cả da gà. - Không cần không cần, ngươi cứ tu luyện đi. Lục Ly khoát tay, thấy nữ tu sĩ kia còn ra vẻ nũng nịu, nét mặt hắn lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: - Lời ta nói ngươi nghe không hiểu? Ý cười trên mặt nữ tu sĩ cứng lại, ngượng ngùng rời đi, miệng còn thầm thì: - Hung cái gì, không phải chỉ là lợi hại chút thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu... Ba tên cường giả đi ra, chúng nhân tiếp tục chờ đợi trong lo lắng bất an, lần chờ đợi này kéo dài ròng rã suốt bốn tháng. Đến tháng tư vẫn không có tin tức gì, cũng không thấy Dã Nhân đến tập kích nơi này, Hàn Sơn Cư Sĩ chưa trở về, ai nấy đều tưởng rằng hắn không về được nữa. Mọi người đều mê mang, cảm giác không còn có ai dẫn đầu, mặc dù nơi này vẫn có một ít cường giả Ngũ Kiếp đỉnh phong, nhưng ở chỗ này Ngũ Kiếp đỉnh phong không mấy tác dụng, nếu có thể sử dụng thần lực, như vậy Ngũ Kiếp đỉnh phong mới dùng được, bằng không Ngũ Kiếp đỉnh phong cũng chẳng khác gì Tứ Kiếp đỉnh phong cả. Ai nấy đều không có tâm tư đi ra, trước cứ tạm thời yên ắng chờ đợi trong đây một đoạn thời gian. Có lẽ ngày nào đó Hàn Sơn Cư Sĩ sẽ trở về thì sao? Có lẽ ba tên cường giả đi ra kia sẽ mang về chút tin tức thì sao? Chủ yếu nhất là, bọn họ đi ra thì có thể làm được gì? Đi ra trừ chịu chết ra thì còn ý nghĩa gì đâu? Bọn Hàn Sơn Cư Sĩ đều không về được, bọn hắn đi ra tuyệt đối hữu tử vô sinh.
Chương 3434 Tin dữ
Lục Ly tu luyện lâu vậy rồi, song vẫn không có bước đề thăng nào đáng kể, trừ thần lực và linh hồn đề thăng không sai, nhục thân cũng có chút tiến triển. Hắn liên tục luyện hóa thần dược, khiến càng nhiều người hoài nghi hắn là một lão ma, bằng không một tên Tứ Kiếp sơ kỳ nào có nhiều thần dược như vậy? Lục Ly lại vẫn an tâm ngẩn người trong tay, với hắn, có tu luyện ở đây thêm mấy năm cũng không sao, hắn cảm giác Hàn Sơn Cư Sĩ hẳn sẽ không dễ dàng chết vậy được, sở dĩ hắn tính đợi thêm một đoạn thời gian. Thời gian lại qua hơn hai tháng, bên ngoài Thần Văn chợt khẽ ba động, Lục Ly bị đánh thức. Huyết Linh Nhi cũng truyền âm tới nói: - Chủ nhân, một trong ba người đi ra trước đó đã trở về. - Thả hắn đi vào! Lục Ly vội hạ lệnh, đồng thời mở mắt đứng lên. Lục Ly một mực đê điệu tu luyện, hắn vừa có dị động lập tức dẫn lên rất nhiều người chú ý. Rất nhanh, bạch quang lấp lánh, một đạo bóng người vọt vào. - Ách? Chúng nhân bị kinh động, đảo mắt nhìn lại, sau khi thấy rõ người xông tới, ai nấy đều không khỏi vui mừng. Đám người lão Liễu phi thân lên, hướng bên kia quát khẽ nói: - Lão Thành, ngươi rốt cục đã trở về! Đám đông đứng dậy, nét mặt tràn đầy hỉ sắc, ba người đi ra rốt cục cũng có người trở về, tuy chỉ trở về một người, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Chẳng qua đợi khi nhìn thấy sắc mặt lão Thành, tức thì đều cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì sắc mặt lão Thành rất khó coi. - Đi vào nói đi, một lời khó nói hết! Lão Thành khẽ thở dài, cùng theo chúng nhân đi vào, vừa ngồi xuống, ngay câu đầu tiên lão Thành đã khiến tâm tình chúng nhân trầm xuống: - Cư sĩ đã về cõi tiên, ta tận mắt thấy di thể hắn bị treo trên một tòa thổ thành. Không chỉ hắn, còn có di thể Tượng Hùng Quân cùng bị treo lên... Oanh! Sắc mặt chúng nhân lập tức trắng bệch, Tượng Hùng Quân cũng là cường giả nổi danh, là tối cường giả trấn thủ Tượng Nha Thành, không ngờ cũng bị treo ở trên thành, điều này chứng tỏ cái gì? Chúng tỏ trong Dã Nhân có cường giả vô cùng khủng bố, Dã Nhân cũng biết hai người này là chí cường giả Nhân tộc, cố ý treo trên tường thành để đả kích sĩ khí phía Nhân tộc. Hai tên Lĩnh Chủ đều chết, bọn hắn còn có thể sống được ư? Lão Thành tiếp tục kể lại hết thảy thấy được lúc ra ngoài, ba người bọn họ một đường bị Dã Nhân truy sát, một đường đào vong, Dã Nhân cũng xuất động cường giả, nếu không phải lão Thành có chút thủ đoạn, e là cũng không về được. Hai người khác đều bị Dã Nhân đánh chết trên đường. Trên đường chạy trốn, lão Thành gặp được rất nhiều thi thể, sợ rằng về cơ bản hai ba mươi vạn người vào đây lần này đều chết sạch, số còn lại cùng lắm không đến mấy vạn người. Những người còn lại đều chỉ còn nước trốn đi, căn bản không cách nào đối kháng chính diện với Dã Nhân. Theo như lời lão Thành kể lại, số lượng Dã Nhân ở nơi này rất nhiều, bảo thủ dự tính cũng phải cỡ hai ba trăm vạn, chia làm mấy bộ lạc lớn. Dù rất lạc hậu, linh trí lại cực cao, rõ ràng đối với Nhân tộc ngoại lại, bọn hắn đều nhất trí giết không cần luận. Bôn tẩu lâu vậy rồi, song lão Thành vẫn không tìm được lối ra, có lẽ căn bản không có lối ra tồn tại! Nói xong, lão Thành lấy ra không gian Thần khí tiến vào nghỉ ngơi, đoạn thời gian này hắn lao tâm lao lực quá độ, thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi, một mực thấp thỏm trốn chạy. Lão Thành tiến vào nghỉ ngơi, chúng nhân sa vào trầm mặc, ai nấy đều cảm thấy bị âm ảnh tử vong bao phủ, hít thở không thông. Mấy nữ tu sĩ kia càng là khe khẽ run rẩy, trong mắt hiện đầy sợ hãi, nữ nhân là vậy, đa phần tố chất tâm lý đều không quá cao, hoảng loạn là điều có thể hiểu được. Chúng nhân không biết phải làm sao, ra ngoài thì chết, chẳng lẽ cả đời vĩnh viễn trốn ở trong này? Nhưng ở lại đây cũng được gì? Dù đột phá Lĩnh Chủ thì đã sao? Chẳng phải Hàn Sơn Cư Sĩ và Tượng Hùng Quân đều bị giết? Then chốt nhất là, không biết lối ra ở đâu, nếu biết ở đâu, bọn hắn còn có thể liều mình mạo hiểm xông đi ra, như thế chí ít còn có hi vọng sống sót ra ngoài. Tình tự khủng hoảng lan tràn trong sơn cốc, lúc này ngay cả Lục Ly đều có chút mê mang, không biết làm thế nào cho phải. Trong sơn cốc không ngừng rộ lên tiếng nghị luận, ầm ĩ như chợ, chúng nhân nhao nhao thảo luận, lại không ai tìm được cách gì hay. Hai ngày sau, có người chịu hết nổi bầu không khí trong này, mấy tên cường giả Ngũ Kiếp thương nghị một trận, quyết định ra ngoài tìm lối ra, bọn hắn đã không quản được quá nhiều, tiếp tục chờ đợi ở đây sớm muộn cũng sẽ điên mất. - Chúng ta cũng ra ngoài! Lại qua một ngày, lần nữa có mấy trăm võ giả đi ra, không khí nơi này quá đè nén, rất nhiều người sợ tiếp tục ở đây sẽ điên mất, không bằng ra ngoài oanh oanh liệt liệt chiến một trận, không chừng sẽ tìm được lối ra cũng nên. Chúng nhân ước định kỹ càng, lưu lại ngọc phù, nếu tìm được lối ra liền bóp nát ngọc phù, trên đường cũng lưu lại tiêu ký, như thế sẽ thuận tiện cho mọi người đi tìm. Năm ngày sau, lại có bốn năm trăm người đi ra, bọn họ đi thành từng nhóm, một lần mấy chục người, hoặc là hơn trăm người. Ai nấy đều rõ ràng, càng nhiều người ngược lại càng dễ xảy ra chuyện, từng nhóm tiểu bộ đội đi đường sẽ càng an toàn hơn chút. Đương nhiên... Ở cái thế giới này không có gì là an toàn, bất kỳ nơi nào đều có thể gặp phải Dã Nhân, chỉ xem ai may mắn, sống được càng lâu hơn một chút mà thôi. Lục Ly không đi ra, trong lòng hắn không quá nôn nóng, đồng thời cũng cần thời gian đi tu luyện. Đợi mấy ngày, người dám đi ra về cơ bản đều đi ra, bên trong chỉ còn lại chừng một ngàn người, những người còn lại đều đi, một ngàn người này rõ ràng đều không dám đi ra. Cường giả Ngũ Kiếp đi ra hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới ba mươi người, lão Liễu và lão Thành đều ở trong đó. Rất nhiều người không có ra ngoài, chủ yếu bởi hai người này, hai người này hẳn là tối cường giả ở đây. Lão Thành tỉnh lại, song không đi ra mà ngồi lại cùng lão Liễu, tập trung nghiên cứu tình hình.
Chương 3435 Đại phúc duyên
Cuối cùng hai người đều quyết định chờ thêm một đoạn thời gian, trước đợi nửa năm một năm, để Dã Nhân không càn quét gắt gao như trước, nếu người đi ra người vẫn không có tin tức gì mang về, vậy bọn hắn lại xuất động. - Ba năm! Lục Ly cũng tự định cho mình một mốc thời gian riêng, nếu không có gì ngoài, vậy liền ở lại tu luyện trong sơn cốc ba năm, nhìn xem ba năm này phương diện Trật Tự Thần Liên có thể có bước tiến triển gì không. Bất luận có tiến triển hay không, sau ba năm Lục Ly đều sẽ ra ngoài thăm dò thế giới này, nếu bị Dã Nhân giết chết, hắn cũng nhận. Hắn không khả năng một mực ở lại đây, như thế bất kỳ ai đoán chừng cũng sẽ phát điên mất. Thời gian ba năm, trong sơn cốc còn lại không đến ba trăm người, lão Liễu và lão Thành đều đi, rất nhiều cường giả Ngũ Kiếp đều đi, chỉ còn lại bảy tên cường giả Ngũ Kiếp, trong đó chỉ có một người là Ngũ Kiếp đỉnh phong. Không ngừng có người rời đi, nhưng không ai trở về, một người cũng không. Những người ra khỏi sơn cốc tựa như tiến vào Địa ngục, toàn bộ tan biến không thấy đâu. Bầu không khí trong sơn cốc càng lúc càng đè nén, đây cũng là nguyên nhân người trong sơn cốc càng lúc càng ít, số còn lại không đi, hoặc là nội tâm đủ cường đại, hoặc là... sợ chết. Rất rõ ràng, người sợ chết chiếm đại bộ phận! Mấy nữ tu sĩ kia chẳng đi một ai, cả ngày điên loan đảo phượng với số người sót lại, tựa hồ muốn hưởng thụ hoan lạc trong đoạn nhân sinh cuối cùng. Các nàng đã không để ý húy kỵ gì nữa, thậm chí có mấy người tới câu dẫn Lục Ly, nhưng đều bị Lục Ly quát đuổi đi. Đừng nói mấy nữ tử này từng câu kéo làm bậy với người khác ngay trước mặt hắn, thỉnh thoảng lại tiến vào trong Thần khí không gian hoan lạc, dù không có những chuyện đó, Lục Ly cũng nhìn các nàng không vừa mắt, hắn không cần dựa vào phương thức này để phát tiết đè nén trong lòng. Không sai! Trong lòng Lục Ly cũng rất đè nén, nguyên nhân chủ yếu là tu luyện không có tiến triển quá lớn, nhục thân và linh hồn đều có chỗ tăng trưởng, thần lực tăng trưởng cũng rất nhanh. Nhưng ở phương diện cảm ngộ đại đạo chi ngấn, thời gian ba năm qua hắn gần như không thu hoạch được gì đáng kể. Ở phương diện pháp tắc chân ý, Lục Ly một mực tự nhận có được ngộ tính rất mạnh, nhưng thời gian dài vậy rồi mà vẫn không có tiến triển, cảnh đó khiến hắn khó tránh khỏi cảm giác nhụt chí, từ đó sâu trong nội tâm nảy sinh lệ khí, dần dần sinh ra cảm xúc tiêu cực. - Đến lúc rời đi rồi! Lục Ly mở mắt, hắn biết tâm thái mình đang rất không tốt, tiếp tục tham ngộ cũng chỉ là lãng phí thời gian. Không bằng đi ra ngoài xông pha một phen, hắn không cho rằng mình sẽ dễ dàng chết đi vậy được. Đây không phải tự đại, mà là thế giới này không thể sử dụng thần lực, Lục Ly tự tin bằng vào nhục thân và công kích linh hồn của mình, chiến lực kỳ thật không kém gì cường giả cấp Lĩnh Chủ, chỉ cần hắn đê điệu không rêu rao, khả năng tiếp tục sống sót sẽ không quá thấp. Mấy năm nay ở phương diện Thần Văn, Huyết Linh Nhi càng lúc càng mạnh, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn phá giải khống chế được Thánh Hoàng chi nữ, nhưng hai đạo Thần Văn do Hàn Sơn Cư Sĩ bố trí thì nàng đã có thể nhẹ nhàng bố trí ra. Đã qua ba, bốn năm, nơi đây vẫn chưa bị phát hiện, chứng tỏ ở phương diện này Dã Nhân còn tương đối yếu, hắn tùy thời có thể để Huyết Linh Nhi bố trí một ít Thần Văn ẩn giấu đi. Lục Ly đứng dậy quét mắt nhìn đám người xung quanh, hành động đột nhiên này của hắn cũng dẫn lên mấy người chú ý, thấy hắn tựa hồ muốn đi ra ngoài, một người lập tức lo lắng nói: - Vị này đại nhân, ngài đây là muốn đi đâu? Mặc dù Lục Ly chỉ có cảnh giới Tứ Kiếp sơ kỳ, nhưng ở trong mắt rất nhiều, hắn đã là tồn tại không khác gì lão ma cường đại, vậy nên khi nói chuyện đều dùng tôn xưng. Người kia lên tiếng, tức thì đưa tới càng nhiều người chú ý, ngay cả tên Ngũ Kiếp đỉnh phong còn sót lại cũng mở mắt. - Ta muốn rời khỏi đây! Lục Ly vừa dứt lời, người trong sơn cốc dồn dập lộ ra vẻ khẩn trương, ở trong lòng bọn họ, Lục Ly đã là số cường giả không nhiều còn ở lại. Then chốt hơn nữa là Lục Ly còn hiểu Thần Văn, nếu Lục Ly rời đi, các nàng ở lại đây sẽ càng nguy hiểm. Sau này nếu các nàng muốn đi ra, vậy chỉ còn nước cường hành phá mở Thần Văn. Lục Ly nhìn ra lo lắng trong lòng chúng nhân, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: - Ta dạy các ngươi cách điều khiển Thần Văn, sau này các ngươi ra vào cũng thuận tiện. - Nhất định phải đi ra? Tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia đột nhiên mở miệng, Lục Ly khẽ gật đầu, lại không giải thích gì nhiều, hắn không định mang theo chúng nhân cùng đi, một mình hành động sẽ càng thêm an toàn. - Vậy ta đi cùng ngươi, thế nào? Ai ngờ tên Ngũ Kiếp đỉnh phong kia đột nhiên đề nghị. - Lộc đại nhân, ngài không thể bỏ lại chúng ta được, chúng ta đi cùng ngươi! - Đúng đúng, chúng ta không muốn ở lại trong sơn cốc này nữa, chúng ta đi theo Lộc đại nhân và vị đại nhân này! - Đi ra ngoài oanh oanh liệt liệt chiến mấy trận, chết thì chết, dù sao cũng tốt hơn là sống biệt khống trong này. Rất nhiều người hưởng ứng, Lộc đại nhân là Ngũ Kiếp đỉnh phong duy nhất còn lại, cũng là chủ tâm cốt trong lòng chúng nhân. Nếu Lộc đại nhân rời đi, bọn hắn đều cảm thấy nơi này không còn an toàn. Kẻ yếu đều có thói quen y phụ cường giả, gần đây áp lực trong lòng bọn họ đều rất lớn, tự nhiên vô thức muốn cùng đi theo cường giả. Điểm quan trọng nhất, ở lại trong đây, đa phần đều cảm thấy ngột ngạt, đều sợ bầu không khí khủng hoảng này làm cho điên mất. Đương nhiên, cũng có người bất động như núi, chí ít có hơn trăm người không lộ rõ ý định muốn ra ngoài. Lục Ly thoáng ngập ngừng, thâm tâm hắn có không muốn đi cùng chúng nhân, hắn đi một mình sẽ càng thêm an toàn. Nơi này không có nhiều cường giả, Ngũ Kiếp chỉ còn lại bảy người, trong đám này trừ tên Lộc đại nhân kia ra, những người khác đều không thể mang đến cho hắn trợ lực quá lớn, ngược lại còn sẽ trở thành liên lụy.
Bình luận facebook