-
Chương 2156-2160
Chương 2156 Sát chiêu Kiếm Ngân
Nét mặt Lục Ly từ từ vặn vẹo, tròng mắt chuyển hồng, nhịp thở dần trở nên gấp rút. Hiện tại hắn còn chưa thể động, tình cảnh này rất dễ bức người phát điên, rất dễ khiến người tinh thần sụp đổ. - Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ cục diện còn chưa xấu như mình tưởng tượng đâu... Lục Ly tự an ủi bản thân, hắn cố gắng nghĩ theo hướng tốt. Như vậy hắn sẽ vơi bớt phần nào hoảng loạn, không đến nỗi quá mức sợ hãi, đến độ bức điên chính mình. - Đúng rồi! Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hình như thời không hắc động cũng chia làm mấy loại, có một loại thời không hắc động mà ở trong đó tốc độ thời gian trôi đi đặc biệt chậm, ở bên trong vạn năm, bên ngoài lại mới chỉ qua một năm. Nếu thời không hắc động mà hắn đang ở lúc này là loại kia, như vậy có lẽ dù hắn ở trong này cả ngàn năm, bên ngoài cũng chỉ mới qua một tháng... - Cũng có thể! Lục Ly an ủi chính mình, giờ trừ nghĩ như thế ra, hắn đã chẳng còn biết gửi gắm hi vọng vào đâu. Bởi vì ai cũng không biết, tốc độ trời gian trôi đi trong thời không hắc động này là nhanh hay chậm, vạn nhất hắn ở trong này trăm năm, bên ngoài lại đã qua mười vạn năm thì sao? Chờ hắn đi ra mọi thứ sớm đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất... Trôi đi trôi đi! Lục Ly như một viên vẫn thạch, không ngừng bay đi trong hư không, vĩnh viễn không có điểm dừng, có lẽ phải chờ khi thiêu đốt sạch sẽ hết thảy năng lượng, biến thành tro tàn mới có thể dừng lại. Một người lao đi trong màn đen tối tăm, không thấy được gì, không nghe được gì, thân thể cũng không động đậy được, càng không biết điểm đến cuối cùng sẽ là nơi nào... Cảm giác đó rất dễ khiến người sụp đổ, nếu không phải năng lực chịu đựng của tâm lý Lục Ly tương đối mạnh, lúc này e là sớm đã điên mất. Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất chính là, lao đi trong thời không hắc động khiến người không phân rõ đâu là chân thực đâu là hư ảo, cảm giác đó khiến người vô cùng bực bội, vô cùng bứt rút. - Đã trôi qua bao nhiêu năm? Năm năm, hay là mười năm? Địa Hoàng Giới vẫn còn chứ? Thái gia gia, gia gia, phụ thân, Linh Nhi, Thu Tuyết, Hạ Sương, các ngươi còn sống không? Lục Ly lần nữa tỉnh lại từ trong bế quan, trạng thái tinh thần của hắn càng lúc càng kém, bởi vì hắn phát hiện mình vẫn đang trôi đi. Chính hắn cảm thấy chí ít đã phải qua mấy năm, nếu đúng thật là đã qua mấy năm, như vậy Địa Hoàng Giới liền triệt để đi đứt. Hắn chẳng còn tâm tình đâu mà tu luyện nữa, ngơ ngác cứ như người mất hồn. Hắn không phải Thánh Nhân, không thể một mực kiên cường tiếp tục, hắn cũng sẽ bi thương, cũng sẽ thất lạc, cũng sẽ mê mang, cũng sẽ cảm thấy bất lực. Đoạn thời gian trước hắn một mực đè nén cảm xúc, đến lúc này rốt cục bộc phát ra, hắn chẳng làm gì nữa cả, tâm tình dần trở nên cực kỳ bi quan, cực kỳ khổ sở. Hắn bắt đầu nghĩ lung tung, tinh thần đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, hắn rất có thể sẽ biến thành người điên, thậm chí chết đi. Đến lúc đó hắn sẽ thành một bộ thây khô, trôi đi vô định trong thời không hắc động xa xưa này... Tùy theo thời gian đẩy dời, thần tình Lục Ly càng lúc càng khó coi, tròng mắt cũng dần trở nên tản mạn, tinh thần uể oải, không còn chút sức sống nào. Năm ngày, mười ngày! Nét mặt Lục Ly bỗng trở nên dữ tợn, tròng mắt biến đỏ, càng lúc càng đỏ. Trong cổ họng không ngừng phát ra từng hồi tiếng gầm rú trầm thấp, như là một con dã thú bị trói buộc muốn giãy thoát khỏi xích sắt. Ngao ngao! Hắn không ngừng rống giận, không ngừng giãy dụa, trong lòng chất đầy lệ khí, chất đầy sát ý. Hắn hận không thể xé rách hết thảy sinh vật xung quanh, hủy đi hết thảy, xé toang cả mảnh hư không này. Lục Ly đã đến giai đoạn nguy hiểm nhất, hắn đã mất đi lý trí, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ biến thành người điên. Tư duy trong đầu bị lệ khí tràn ngập, triệt để lạc mất chính mình. Ông! Đúng lúc này, Long hồn trong đầu Lục Ly đột nhiên phát sáng, tiếp đó một chùm quang mang nhu hòa bao phủ toàn bộ linh hồn, bên cạnh đó còn có một đạo năng lượng tinh khiết tiến vào linh hồn Lục Ly. Tựa như người sắp chết khát uống được một giọt nước ngọt! Toàn bộ linh hồn Lục Ly được sống lại, lệ khí và cảm xúc tiêu cực trong đầu hắn dần biến mất, dần được tịnh hóa. Hồng quang trong mắt cũng từ từ tan biến, vẻ dữ tợn trên mặt được thay bằng thần thái bình tĩnh. Một nén hương sau, Lục Ly lần nữa mở mắt, ánh mắt hắn bình tĩnh dị thường. Thậm chí có thể nói là bình tĩnh đến đáng sợ, bình tĩnh như một con thú đang chăm chú săn mồi. Hắn kinh ngạc nhìn lên hư không đen nhánh, chẳng làm gì cả, cứ vậy nhìn chằm chằm một canh giờ, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện. Hắn đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, bất luận Địa Hoàng Giới liệu có xảy ra chuyện hay không, bất kể đã trôi qua bao năm. Chí ít hiện tại hắn không đi ra được, không động đậy được, cái gì cũng không làm được. Hắn chỉ có thể tu luyện, chỉ có thể trở nên mạnh hơn, chỉ có cường đại lên mới có thể đi ra thời không hắc động này. Nếu đi ra, Địa Hoàng Giới lại đã bị hủy diệt, tất cả mọi người đã bị giết. Vậy hắn liền phải báo thù thay cho người đã chết, phải truy sát bọn La Diệp đến cùng, đây mới là chuyện hắn phải làm. Bi thương chẳng nghĩa lý gì cả, uể oải cũng không thể thay đổi cục diện, chỉ có trở nên cường đại, mới có thể làm được chuyện mà hắn muốn làm. Nghĩ thông mọi chuyện, Lục Ly tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, lần này hắn hoàn toàn tập trung bế quan, không nghĩ ngợi gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý cảm ngộ sát chiêu Kiếm Ngân. Lúc này trong lòng hắn chỉ một hai ý niệm, đó chính là cảm ngộ sát chiêu Kiếm Ngân, trở nên cường đại, sau đó thoát ly thời không hắc động. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, khí tức trên người dần trở nên cực kỳ hư nhược. Hắn tựa hồ biến thành một viên đá, một viên lưu tinh bay về nơi xa, trôi đi không biết điểm dừng... ... Mười năm, ba mươi năm, bốn mươi sáu năm! Trong cảm giác của Lục Ly, hắn đã trôi đi trong thời không hắc động này bốn mươi sáu năm, cụ thể khả năng sẽ có lệch lạc, cũng có thể là hắn cảm giác sai lầm.
Chương 2157 Bảy mươi năm
Hôm nay hắn mở mắt ra, trong mắt ngập tràn tinh mang, bởi vì hắn rốt cục đã hoàn thành cảm ngộ bốn loại chân ý trong sát chiêu Kiếm Ngân, đồng thời còn dung hợp chúng lại. Hắn rất tự tin, nếu lúc này có thể động, hắn nhất định có thể phóng ra sát chiêu “Kiếm Ngân” với bảy thành uy lực của Quỷ Vương. Bởi vì tu luyện nhiều năm, thần đan hắn đã chuyển thành màu vàng, thần lực bên trong vô cùng hùng hậu. Tính ra, lúc này ở phương diện thần lực hắn đã tương đương với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Đáng tiếc duy nhất chính là linh hồn hắn còn yếu chút, bởi vì hắn không động được, không cách nào luyện hóa linh dược bồi bổ linh hồn. Mấy năm này đều là tu luyện thần lực, linh hồn tuy có tự động tăng trưởng, tốc độ tăng trưởng cũng tạm được, nhưng so với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì vẫn còn kém chút. Sát chiêu Kiếm Ngân rất cường đại, uy lực cụ thể thế nào Lục Ly còn chưa biết, nhưng chém giết Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới hẳn là không vấn đề. Chẳng qua đối với cục diện bây giờ của Lục Ly mà nói thì tựa hồ không có tác dụng gì quá lớn, bởi vì hắn phát hiện mình vẫn đang trôi đi... - Xem ra thời không hắc động này vĩnh viễn không có điểm cuối, nếu còn không nghĩ cách, khả năng ta sẽ trôi ở trong này vạn năm, trăm vạn năm, thậm chí vĩnh viễn... Trước đó Lục Ly một mực tập trung tham ngộ sát chiêu Kiếm Ngân, bởi thế không có thời gian đi nghĩ nhiều. Bây giờ sát chiêu Kiếm Ngân đại thành, cuối cùng hắn đã có thời gian nghĩ về chuyện thời không hắc động. Quan điểm trước đây của hắn là sai lầm, tưởng rằng thời không hắc động sẽ mang hắn đến một nơi thần bí nào đó, hắn cứ trôi đi trôi đi, cuối cùng sẽ trôi đến điểm cuối. Bây giờ mới nhận ra, thời không hắc động có thể là một đường hầm không thời gian, vĩnh viễn không có điểm cuối. Một khi sa vào liền sẽ một mực bị trói buộc bên trong, vĩnh viễn trôi nổi... - Thật thần kỳ! Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, bởi vì dựa theo tốc độ hiện tại, nếu hắn đã bay mấy chục năm, hẳn là có thể vòng quanh Thần Giới mấy chục vòng, làm sao đường hầm không thời gian này lại dài vậy được? - Chẳng lẽ trong đây có huyễn cảnh tự nhiên, thực ra ta không hề trôi đi mà vẫn một mực ở nguyên tại chỗ, chỉ là cảm giác như đang trôi đi thôi. Trong đầu Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó truyền âm cho Huyết Linh Nhi. Để Huyết Linh Nhi thăm dò không gian bốn phía, nhìn xem có cấm chế tồn tại hay không. Ông! Không gian giới chỉ trong tay Lục Ly khẽ sáng lên, một xúc tu màu đỏ máu thò ra, tìm kiếm quanh bốn phía, Huyết Linh Nhi là Linh Thể, không có thực thể nên không bị lực lượng nơi này trói buộc. Xúc tu không ngừng vươn ra, dò xét khắp bốn phương tám hướng, phạm vi lên tới cả trăm dặm, mãi lúc sau mới từ từ thu hồi lại. - Chủ nhân, phụ cận không có bất kỳ cấm chế ba động nào! Huyết Linh Nhi bẩm báo nói: - Phụ cận trừ hư không ra thì chỉ có mỗi hư không, không còn gì nữa hết, không trận văn, không trận nhãn, không có gì cả! - Không có? Lục Ly chớp chớp mắt, nghĩ mãi mà vẫn không thông, nếu không có cấm chế, vậy tại sao thời không hắc động này lại dài vậy được? Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường. - Thời không? Thời gian và không gian? Không đúng... Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, nơi này chính là thời không hắc động, thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc ở nơi này khác với bên ngoài, có lẽ vấn đề là ở đây! Trong quyển cổ tịch Đấu Thiên Đại Đế đưa cho khi trước có miêu tả qua một ít về thời không hắc động, nói thời gian trong thời không hắc động có khả năng trôi qua rất chậm, ở bên trong vạn năm, bên ngoài mới đi qua một năm. Cũng có khả năng trôi qua rất nhanh, bên trong một năm bên ngoài đã vạn năm. Bởi thế... Lục Ly đang nghĩ, hắn trôi đi ở trong tay mấy chục năm, nhưng mãi vẫn không đến được điểm cuối, nguyên nhân liệu có phải là do thời gian trôi qua quá chậm. Có lẽ thực ra đường hầm không thời gian này rất ngắn, chỉ chừng vài trăm dặm, nhưng bởi vì tốc độ thời gian trôi qua chậm gấp vạn lần, vậy nên mấy chục năm qua hắn chỉ di động một quãng rất gần. Nếu quả thật là như vậy, về lý hoàn toàn nói được thông! Tỷ như Giải Trĩ Vương năm đó! Giải Trĩ Vương có một loại thiên phú thần thông, nó phun ra khí lưu màu xanh, khi xưa Lục Ly từng bị nhốt trong khí lưu màu xanh đó, mặc dù khí lưu chỉ bao trùm phương viên vài dặm, nhưng Lục Ly muốn bay ra ngoài lại cần thời gian rất lâu, bởi vì tốc độ thời gian trôi đi trong khí lưu màu xanh cực chậm. - Nếu thật như thế thì tốt quá! Mắt Lục Ly sáng rực lên, nếu đúng thật là vậy, hắn ở bên trong mấy chục năm, nhưng bên ngoài lại rất có thể chỉ mới qua một hai ngày, thậm chí chỉ mới qua mấy canh giờ cũng không chừng! - Phải mau nghĩ cách ra ngoài! Trong lòng Lục Ly không khỏi có chút kích động, nếu hắn tìm được cách phá mở đường hầm không thời gian, xông ra bên ngoài, như vậy Địa Hoàng Giới còn có thể cứu được, hắn vẫn còn cơ hội tiến đến Địa Hoàng Giới. Chỉ là Làm sao để ra ngoài đây? Thân thể hắn hoàn toàn không thể động, có thể thấy trong này có một cỗ lực lượng trói buộc rất cường đại. Hơn nữa, dù hắn có thể trụ vững trước lực lượng trói buộc thì cũng nhất định phải bay ngược trở về mới có thể quay lại lối vào thời không hắc động. Hắn đã vào đây mấy chục năm, đồng nghĩa còn phải tiêu tốn mấy chục năm mới có thể bay ra ngoài. - Thân thể ta bị trấn áp, hẳn là do không gian chi lực nơi đây? Thời gian trôi qua chậm như vậy, ta muốn ra ngoài, vậy nhất định phải nghĩ cách lĩnh hội một loại thời gian pháp tắc... Trong đầu Lục Ly hiện ra một ý tưởng, hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, lần này không phải đi lĩnh hội, mà là đi cảm ứng tình hình chung quanh, cảm ứng biến hóa của không gian và thời gian bốn phía. Năm ngày, một tháng, nửa năm! Lục Ly rốt cục mở mắt ra, hắn cảm giác được có gì đó không đúng, tỷ như xung quanh không có không gian ba động, chẳng phải hắn đang cấp tốc trôi đi ư? Tại sao lại không thấy có bất kỳ không gian ba động nào?
Chương 2158 Bảy mươi năm
Cả thời gian nữa, hắn đang không ngừng trôi đi, lại gần như không cảm giác thấy thời gian trôi đi, hiện tại hắn có thể khẳng định thời gian nơi này tuyệt đối trôi qua chậm hơn bên ngoài, chỉ là không biết cụ thể chậm thua bao nhiêu lần. Hắn có thể cảm giác được không gian dị động, cùng với thời gian trôi qua, dù sao lưu tốc không thời gian trong đây rất chậm, hắn cũng không vội. Cùng lắm thì lại tiêu tốn mấy chục năm, cảm ngộ Thời Gian Không Gian Pháp Tắc, phá mở thời không lỗ hắc động đi ra. Có hướng đi, Lục Ly bắt tay vào tham ngộ liền dễ dàng nhiều. Hơn nữa ở trong trạng thái Huyền Linh chi cảnh, hắn sẽ càng thêm hòa hợp với thiên địa, càng thêm rõ ràng thấu triệt pháp tắc quanh bốn phía, quá trình thâm ngộ nhờ đó càng thêm đơn giản. Ba năm sau, hắn thành công lĩnh hội nhập môn một loại chân ý Không Gian Pháp Tắc. Hắn càng thêm chấn phấn, bởi vì chỉ cần lĩnh hội đại thành loại chân ý Không Gian Pháp Tắc này, thân thể hắn liền có thể động, sẽ không bị bất cứ trói buộc nào nữa. Chín năm sau! Lục Ly một mực bất động cuối cùng cũng động, hắn mở mắt ra, đồng thời thân thể sáng lên một đạo quang mang, tiếp đó cả người hắn như cuồng long bay vụt lên. Mặc dù vẫn bị hấp lực cường đại kéo về nơi xa, nhưng chí ít hắn đã có thể động. - Rất tốt! Lục Ly hoạt động gân cốt một phen, trong lòng không khỏi hớn hở, có thể di động, chứng minh ý tưởng của hắn là chính xác, suy đoán lúc trước cũng là chính xác. Chỉ cần hắn tham ngộ thêm Thời Gian Pháp Tắc nữa là có thể đi ra. Nguyên nhân khiến hắn cao hứng còn có một điểm nữa! Suy đoán của hắn chính xác, vậy chứng tỏ tốc độ thời gian trôi qua nơi đây rất chậm, hắn đã ở lại trong này mấy chục năm, nhưng không chừng bên ngoài chỉ mới qua một hai ngày, như thế Địa Hoàng Giới còn có thể cứu được. - Vẫn phải cảm tạ Long hồn! Lục Ly cảm khái, nếu không nhờ Long hồn, lúc này e rằng hắn đã sớm điên rồi, chết rồi, làm sao có thể tiếp tục kiên trì được đến bây giờ? - Long hồn này đến cùng là bảo vật cấp bậc gì? Chẳng lẽ là Hồng Linh Thiên Bảo? Gia tộc tỷ tỷ rốt cuộc mạnh đến cỡ nào? Lục Ly lại nghĩ tới một vấn đề khác, Long hồn là do răng thú biến thành, răng thú là thứ gia tộc Lục Linh đưa cho để bảo vệ nàng. Từ điểm này có thể thấy gia tộc Lục Linh rất cường đại. - Được rồi, tiếp tục tu luyện! Nghỉ ngơi mấy canh giờ, Lục Ly tiếp tục tập trung tinh thần tu luyện, hiện tại hắn tu luyện đã không còn cảm thấy có chút nào mệt mỏi, ngược lại động lực đủ cả mười phần, dù liên tục bế quan mấy chục năm cũng chỉ nhẹ nhàng như một cái chớp mắt. Bởi vì hắn thấy được hi vọng, thấy được ánh rạng đông, tu luyện trong trạng thái như thế làm sao có thể mỏi mệt cho được? Ngược lại tùy theo thời gian đẩy dời, thực lực tăng lên, hắn lại càng thêm tự tin, càng thêm phấn chấn. Trong hư không bốn phía toàn là một màu đen kịt, khiến cảm giác của con người trở nên hư ảo không chân thực, ở đây trôi đi rất chậm, nhưng với Lục Ly thì lại cảm thấy trôi đi quá nhanh. Chớp mắt lại thêm mười năm đi qua, Lục Ly rốt cục nhập môn Thời Gian Pháp Tắc. Hắn càng thêm kích động, mỗi lần chỉ dừng lại nghỉ ngơi mấy canh giờ, sau đó lần nữa bắt tay vào bế quan. Lại qua tám năm, Lục Ly mở mắt ra, khóe miệng mấp máy, động tác có hơi cứng ngắc. Hắn đã quên bao nhiêu năm mình không cười, cơ thịt trên mặt đều cứng hết cả. Nhếch môi, cười nhẹ, sau đó nụ cười từ từ biến lớn, biến thành cười to, cuồng tiếu, cuối cùng hắn đứng dậy ngửa mặt lên trời cuồng tiếu! Thân thể hắn vẫn đang bị hút về nơi xa, một thân áo bào bị cuồng phong thổi bay phất phới, mái đầu bạc trắng cũng bị thổi cho bay múa. Hắn ngửa mặt lên trời cười to không ngừng, phát tiết toàn bộ lệ khí, cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng bao năm qua. - Hơn bảy mươi năm... Nét mặt Lục Ly không giấu được thổn thức, râu dưới cằm đều dài đến bụng dưới, mái tóc bạc trắng cũng sắp rủ đến chân, hắn cảm thấy mình đã biến thành một lão giả. Bị nhốt trong này hơn bảy mươi năm, từ lúc sinh ra đến trước lúc vào đây hắn cũng chỉ mới sống mấy chục năm mà thôi. Nếu tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này chậm thua bên ngoài vạn thì còn đỡ, nếu nhanh hơn bên ngoài vạn lần, vậy bằng với hắn ở bên trong hơn bảy mươi năm, bên ngoài lại đã qua đi hơn bảy mươi vạn năm. Hơn bảy mươi vạn năm! Thế giới bên ngoài biến thành thế nào? Bằng hữu còn sống hay đều đã chết? Lục Linh còn sống hay không? Tất cả đều là chưa biết. Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc liền lắc đầu, trong tay sáng lên một đạo quang mang, tiếp đó quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng đột ngột vung lên cao không, quát khẽ: - Thời gian ngừng lại đi! Lục Ly đánh ra một đạo cột sáng, cột sáng kia xuyên thẳng hư không, tiếp đó tản ra như là thác nước, hình thành nên một quang tráo chụp ngược xuống, cuối cùng làm thành màn hào quang hình bầu dục bao phủ lấy Lục Ly bao. Chuyện thần kỳ xảy ra, thân hình Lục Ly đột nhiên bất động, không còn bị cỗ hấp lực cường đại kia hút về nơi xa. Tròng mắt Lục Ly sáng đến dọa người, bật cười ha hả nói: - Khổ tu bảy mươi năm, cuối cùng không tính lãng phí, đi ra thôi! Tiêu tốn hơn bảy mươi năm, Lục Ly rốt cục cũng phá mở thời không hắc động. Thực ra sở dĩ hắn có thể phá mở nhanh như vậy, một phần nguyên nhân là bởi bản thân hắn có hiểu biết rất sâu đối với chân ý Không Gian Pháp Tắc, đồng thời trước đó hắn cũng tiếp xúc qua thiên phú thần thông thời gian của Giải Trĩ Vương, cho nên mới thuận lợi như vậy. Đương nhiên, trạng thái Huyền Linh chi cảnh cũng giúp hắn rất nhiều, ở trong trạng thái này, hắn càng gần gũi với thiên địa, càng dễ đi cảm nhận thế giới xung quanh. Hưu! Hắn thu lại ba tòa Thần Sơn, tung người như lợi kiếm lao vút về nơi xa, tốc độ phải nhanh hơn trước mấy chục lần. Hiện tại thần lực hắn vô cùng hùng hậu, không khác gì Siêu Cấp Đại Năng bình thường, hắn tự tin ở phương diện pháp tắc chân ý sẽ không quá yếu. Sai biệt duy nhất chính là linh hồn hơi yếu. Chỉ cần linh hồn đề thăng, hắn hẳn sẽ là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới chân chính.
Chương 2159 Quỷ Vương Trảm
Hơn bảy mươi năm, từ Đại Năng Thần Giới đề thăng đến Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, đối với Lục Ly mà nói, tốc độ này có lẽ hơi chậm. Nhưng đối với rất nhiều người Thần Giới mà nói, tốc độ này đã là nghịch thiên. Bất quá đối với Thần Giới và một ít yêu nghiệt ở U Yến chi địa mà nói, chiến lực Lục Ly còn chưa đủ xem. Tỷ như đệ nhất Thiên Tài Bảng Lục Linh, trước đó Lục Linh sớm đã là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, xếp hạng top năm trăm trên Thần Bảng. Còn có Bàn Vũ Thấm, Tề Thiếu Bạch, Thanh Loan... vân vân... những người này đều là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hơn nữa còn chưa đủ trăm tuổi, tính là người trẻ tuổi. Ở nhân gian ba mươi tuổi trở xuống mới tính là người trẻ tuổi, ở Thần giới một trăm tuổi trở xuống lại đều là người trẻ tuổi, một ngàn tuổi trở xuống mới tính thanh niên, nếu trên mười vạn tuổi mới có thể coi là lão nhân... Thần Linh có được sinh mệnh dài dằng dặc, dưới tình huống bình thường, đạt tới Đại Năng Thần Giới, sống trên mấy chục vạn tuổi đều không áp lực, đạt tới Thần Giới Chí Tôn gần như thành là tồn tại bất tử. Hưu! Tốc độ Lục Ly đạt tới cực hạn, ngoài thân hiện ra hộ tráo màu trắng, bao phủ quang người khiến cho hấp lực cường đại mất đi tác dụng, lưu tốc thời gian chung quanh tựa hồ cũng biến mất. - Cửa động! Phi hành vẻn vẹn hai ngày, Lục Ly thấy được trước mặt có một cửa hang, mắt hắn sáng lên, xem ra phỏng đoán trước đó hoàn toàn chính xác. Kỳ thực đường hầm thời không này không hề quá dài, sở dĩ bay lâu như vậy vẫn không tới được đáy, là bởi lưu tốc thời gian trong đường hầm không thời gian quá chậm, so với bên ngoài thì chậm thua không biết mấy ngàn vạn lần. Thế nên nhìn có vẻ hắn bay rất nhanh, thực ra chỉ phi hành cự ly không bao xa. Nói cách khác, kỳ thật hắn chỉ bay hai ngày, nhưng lưu tốc thời gian chậm đi mấy ngàn vạn lần, bởi thế Lục Ly mới cảm giác qua hơn bảy mươi năm, trên thực tế bên ngoài chỉ mới đi qua hai ngày! - Hai ngày, thật thần kỳ! Thiên hạ rộng lớn, không thiếu điều kỳ lạ, Lục Ly cảm khái một tiếng, thế giới này còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật? Khó trách vô số cường giả lại muốn tới trong hư không loạn lưu tìm kiếm. Chỉ là nơi này quá mức nguy hiểm, nếu nơi hắn tiến vào không phải thời gian biến chậm, mà là thời gian biến nhanh thì sao? Ngây ngốc ở bên trong ngốc một năm, bên ngoài có thể đã qua vạn năm, nếu bị nhốt ở trong đó trên trăm năm, sau khi ra ngoài bên ngoài đã qua trăm vạn năm, thế giới đều biến dạng, những người quen thuộc đều chết cả, cục diện đáng sợ đó chắc khiến người ta điên mất. Hưu! Lục Ly tung người bắn ra cửa động, nhìn thấy nơi xa vừa khéo có một cỗ thời gian loạn lưu bay qua, hắn bất giác có cảm giác muốn rơi lệ. Có lẽ bên ngoài chỉ mới qua mấy ngày, nhưng hắn ở bên trong lại đã qua đằng đẳng hơn bảy mươi năm. Hắn đến Thần Giới mới mấy chục năm, mấy chục năm đó hắn trải qua bao nhiêu là chuyện? Đi qua đoạn đường bao xa, đến qua bao nhiêu nơi? Giờ lại ở trong đó mệt nhọc hơn bảy mươi năm. sờ lên râu dài trên cằm, đủ loại cảm xúc tuôn lên trong đầu, không biết nên nói gì cho phải. - A, a, a... Hắn ngửa mặt lên trời rống ba tiếng, phát tiết tâm tình đè nén trong lòng. Ba tiếng này không dùng Long Ngâm thần kỹ hô lên, lại vẫn vang vọng phương viên trăm dặm, có thể thấy tiếng rống Lục Ly lớn đến cỡ nào, trong lòng đè nén đến mức nào. - Ồ? Trong hư không mấy chục trăm dặm nơi xa có một viên vẫn thạch, một người đang ngồi xếp bằng trên vẫn thạch, bên cạnh còn có một con cự thú ngồi xổm, cự thú kia chính là không gian Thần thú truy sát Lục Ly khi trước. Nghe được tiếng kêu của Lục Ly, không gian Thần thú mở mắt đứng dậy, trên người tràn ra khí tức cuồng bạo, trong mắt ẩn ẩn có chút tức giận. - Đại Thô, hơi an chớ nóng! Người thần bí giơ tay lên một cái, không gian Thần thú lập tức lắc đầu vẫy đuôi, khôn khéo vô cùng. Thân hình người thần bí vẫn một mảnh mông lung, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo, đến cả vóc người đều không thấy được rõ ràng. Hắn ngẩng đầu nhìn ra nơi xa một lúc, tựa hồ có thể xuyên qua hư không thấy được Lục Ly, nhìn một lát hắn gật đầu nói: - Thiên tư tiểu tử này quả nhiên không sai, mới đi vào mấy ngày, xem ra có vẻ còn chưa tiến xuống dưới đáy thời không hắc động. Khí tức mạnh lên, thần lực hùng hậu, có thể đi ra từ trong thời không hắc động, hoặc là cảm ngộ được Không Gian Pháp Tắc cường đại, hoặc là cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc cường đại, hoặc là cảm ngộ cả hai loại. Tiểu tử này đúng là nhân tài đáng kể bồi dưỡng, khó trách tiểu thư một mực vương vấn. Cũng khó trách... năm đó chủ nhân lựa chọn hắn! - Ồ? Lão giả đột nhiên lần nữa phát ra tiếng kinh nghi, ngước mắt nhìn về hướng Lục Ly. Bên kia Lục Ly rút ra Đồ Ma chiến đao, bất thần nhắm hư không bổ ra một đao. Đao kia kéo ra một đạo lưu quang hẹp dài, đao quang vừa ra lập tức khiên động thiên địa chi thế, hư không quanh bốn phương tám hướng tầng tầng chấn động, thiên địa linh khí tuôn trào hết về bên kia. Đao này Lục Ly không phải trực tiếp chém xuống, mà là thoáng ngưng lại giữa hư không một nhịp lần, sau đó ngoặt sang hướng khác. Khoảnh khắc đao thế dừng lại, hư không bốn phía chấn động càng thêm lợi hại, càng nhiều lực lượng thiên địa bị dẫn dắt tới, khiến không gian Thần thú an tĩnh ngồi bên cạnh đều trở nên có chút nóng nảy. Xoẹt! Đao quang lần nữa ngưng lại giữa trời, sau đó chuyển hướng, kéo ra một đạo đường cong, hư không bốn phía lần nữa chấn động, rất nhiều thiên địa chi lực bị dẫn dắt. Uy thế đao này theo đó đạt đến đỉnh phong, rất có kinh lôi chi thế, diệt thế chi uy. Hưu! Đao quang lướt tới nơi ra, sau cùng bất thần bổ tới trên vẫn thạch trước mặt, cách Lục Ly chừng mười dặm. Vẫn thạch kia ầm vang nổ tung, nháy mắt hóa thành phấn vụn, không gian bốn phía bị xé ra từng đạo khe nứt nhỏ bé. - Chậc chậc, Quỷ Vương Trảm! Người thần bí cảm khái một tiếng, bất ngờ đứng bật lên, gật đầu nói: - Có thể lĩnh hội sát chiêu thành danh của Quỷ Vương, xem ra tiểu tử này đã có thể nhẹ nhàng quét ngang đại bộ phận Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, xếp hạng trên Thần Bảng hẳn cũng có thể vào được top một trăm năm mươi.
Chương 2160 Hư Không Trùng
- Ừ, đối chiến La Diệp dù không thể thắng, nhưng chí ít cũng đủ sức đánh một trận, không sai! Người thần bí cảm khái một tiếng, trầm ngâm thoáng chốc rồi nói: - Nếu tiểu tử ngươi đã có thể khiến cho bản tọa bất ngờ, vậy bản tọa giúp ngươi một tay! Lúc nói chuyện, lão giả đột nhiên đưa tay nắm tới hư không bên trái, một cảnh khiến người kinh hãi xảy ra. Nơi xa một đạo thời không loạn lưu vốn đang bay về bên trái, nhưng sau khi bàn tay kia trảo tới, nó lại bỗng chợt đổi hướng, bay thẳng về phía Lục Ly. - Hả? Bên kia, Lục Ly mới vừa bổ ra sát chiêu “Kiếm Ngân”, còn chưa kịp cảm khái, đột nhiên nhìn thấy một đạo lưu quang chớp qua. Tiếp đó lưu quang kia bay vụt đến, thoáng chốc liền bao trùm lấy hắn, cuốn về chân trời nơi xa, rất nhanh liền tan biến trong hư không ngút ngàn. - Tốc độ nhanh thật! Lục Ly bị đoàn lưu quang bao bọc cuốn về nơi xa, hắn cảm ứng bên ngoài một phen, phát hiện tốc độ lưu quang nhanh đến dọa người.. Hơn nữa không chỉ tốc độ nhanh, càng quan trọng hơn là... lưu quang này rõ ràng ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc, nói cách khác lưu quang tựa hồ vừa phi hành vừa đang truy đuổi thời gian! - Hi vọng là thời gian loạn lưu. Hay là thời gian nghịch lưu! Lục Ly không khỏi căng thẳng, vội lập tức ngồi xếp bằng cảm ứng, rất nhanh trên mặt hắn lộ ra vẻ kích động, hắn có thể cảm nhận được tốc độ thời gian trôi đi bên ngoài chậm thua so với bên trong. Nói cách khác đây là thời gian loạn lưu, không phải nghịch lưu. - Sao lại trùng hợp vậy được? Vận khí ta tốt thế ư? Cứ vậy đột nhiên bị thời không loạn lưu đánh trúng? Lục Ly âm thầm kinh nghi, thật ra trước đó gặp phải không gian Thần thú hắn đã có chút hoài nghi, bởi vì lúc ở giao giới giữa Thần Giới và U Yến chi địa, không gian Thần thú ở dưới vực sâu kia rõ ràng nhìn thấy hắn, lại không công kích hắn, cứ thế để mặc hắn nhẹ nhàng Phi Độ Hư Không rời đi. Hắn cảm thấy hai con không gian Thần thú thật ra là một, lần trước không gian Thần thú thả cho hắn đường sống, thậm chí có thể nói là đúng thời khắc then chốt cứu hắn một mạng. Lần này không gian Thần thú lại xuất hiện, hắn lại bởi thế vừa khéo tiến vào thời không hắc động, ở lại bên trong hơn bảy mươi năm, bên ngoài lại chỉ mới qua mấy ngày. Giờ mới vừa đi ra từ thời không hắc động, hắn lại bị lưu quang đụng phải, lưu quang này còn là thời không loạn lưu? Tất cả chuyện tốt đều “vừa khéo” đụng vào hắn. Nếu hắn thật sự có vận khí tốt đến vậy, là con cưng của trời, vậy hắn đã không đến nỗi trải qua bao nhiêu là trắc trở, La Diệp cũng sẽ không đi Hỗn Độn Luyện Ngục giết người, mà vừa đi ra liền đã bị sét đánh chết... Lục Ly quay đầu nhìn về hư không nơi xa một cái, trong tăm tối, hắn cảm giác được có một bàn tay thần bí đang thúc đẩy hết thảy. Chủ nhân bàn tay thần bí này đã từng cứu mạng hắn, ban cho hắn thần thuật Phi Độ Hư Không, giúp hắn tránh khỏi truy tung từ đám người Báo trưởng lão? Người thần bí kia giúp hắn rất rất nhiều, nhưng lại không chịu lộ diện, Lục Ly đoán, hoặc là thực lực mình chưa đủ mạnh, còn không có tư cách gặp được người thần bí kia. Hoặc là thân phận người thần bí không tiện dể gặp hắn, nói đến cùng vấn đề vẫn là thực lực. Chỉ cần thực lực hắn đủ mạnh, vậy thì chẳng có gì là không tiện cả. - Không nghĩ nữa! Hắn lắc đầu, quay mắt nhìn về phương xa, trong đầu phù hiện địa đồ bên phía Cửu Giới, chờ đợi lưu quang đến bên kia. Nếu lỡ qua, hắn sẽ không còn cơ hội đi cứu người nhà tộc nhân nữa. Tốc độ lưu quang quá nhanh, bởi thế Lục Ly gần như không cảm thấy được thời gian đang trôi qua. Đương nhiên bên ngoài thời gian trôi qua rất chậm, ở trong lưu quang Lục Ly vẫn cảm giác trải qua rất lâu rất lâu. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng địa đồ, so sánh đối chiếu với bên ngoài, tự nhiên không dám tiếp tục tu luyện. Thời gian loạn lưu này chớp mắt liền đã qua cả năm ánh sáng, ai biết một giây sau sẽ đến nơi nào? Không biết qua bao lâu, Lục Ly cảm giác thời gian trong lưu quang có chút rối loạn, hắn như là xuyên qua thời không, truy đuổi thời gian, khiến cho cảm giác về thời gian dần trở nên hỗn loạn, đây là một cảm giác rất huyền diệu, thậm chí có thể nói là quái dị. - Hẳn nên không xa! Lục Ly thấy được trước mặt có một viên cầu cực lớn, viên cầu tản phát ánh sáng và hơi nóng, còn là quang mang màu đỏ lửa, nhiệt độ hẳn rất cao. Trong cổ tịch có ghi chép về viên cầu này, nó tên Hồng Ma Cầu, nghe nói vô cùng khủng cố, Thần Giới Chí Tôn tiến vào bên trong đều chết không biết bao nhiêu mà kể. Cũng may lưu quang cách bên kia tương đối xa, nháy mắt liền đã bay vụt qua. Mắt Lục Ly gắt gao nhìn chằm chằm trước mặt, theo như trên địa đồ hư không, lại hướng về phía trước không xa sẽ xuất hiện rất nhiều cột sáng cực lớn, đâm xuyên thiên địa hư không, đó chính là Hỗn Độn Luyện Ngục, cầu nối giữa Thần Giới và nhân gian. - Đến rồi! Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lục Ly đột nhiên sáng lên, trước mặt hiện ra một cột sáng cực lớn, cột sáng kia dựng đứng, đường kính chí ít phải đến mấy vạn dặm, còn về chiều cao thì không biết bao nhiêu mà kể, chỉ biết nhìn không thấy đâu là điểm cuối. - Hỗn Độn Luyện Ngục! Lục Ly không khỏi kích động, theo như ghi chú trên bản đồ, sau Hồng Ma Cầu chính là năm mươi ba cột sáng màu trắng kết nối với Cửu Giới. Lưu quang tiếp tục lao nhanh, nó như thể mọc mắt, tự động rẽ ngoặt, vòng qua cột sáng thứ nhất, tiếp tục phi hành về phía trước. - Thứ hai, thứ ba... thứ mười... ba mươi... Lục Ly yên ắng nhẩm đếm, trong lòng càng thêm kích động, lúc bay qua cột sáng thứ năm mươi hai, Lục Ly quát lớn: - Đi! Hắn đột nhiên vung tay đánh ra một đạo thần lực, quang tráo hiện ra ngoài thân, tiếp đó tung mình nhảy ra ngoài. Muốn đi ra từ trong thời gian loạn lưu không phải chuyện dễ dàng, may mắn hắn cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc, nếu không sẽ giống như ở trong khí lưu màu xanh do Giải Trĩ Vương phun ra, nhìn không bao xa, lại phải phi hành cực lâu. Vận dụng Thời Gian Pháp Tắc, nháy mắt Lục Ly đã bay vụt ra, lúc ra ngoài, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Nét mặt Lục Ly từ từ vặn vẹo, tròng mắt chuyển hồng, nhịp thở dần trở nên gấp rút. Hiện tại hắn còn chưa thể động, tình cảnh này rất dễ bức người phát điên, rất dễ khiến người tinh thần sụp đổ. - Bình tĩnh, bình tĩnh, có lẽ cục diện còn chưa xấu như mình tưởng tượng đâu... Lục Ly tự an ủi bản thân, hắn cố gắng nghĩ theo hướng tốt. Như vậy hắn sẽ vơi bớt phần nào hoảng loạn, không đến nỗi quá mức sợ hãi, đến độ bức điên chính mình. - Đúng rồi! Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hình như thời không hắc động cũng chia làm mấy loại, có một loại thời không hắc động mà ở trong đó tốc độ thời gian trôi đi đặc biệt chậm, ở bên trong vạn năm, bên ngoài lại mới chỉ qua một năm. Nếu thời không hắc động mà hắn đang ở lúc này là loại kia, như vậy có lẽ dù hắn ở trong này cả ngàn năm, bên ngoài cũng chỉ mới qua một tháng... - Cũng có thể! Lục Ly an ủi chính mình, giờ trừ nghĩ như thế ra, hắn đã chẳng còn biết gửi gắm hi vọng vào đâu. Bởi vì ai cũng không biết, tốc độ trời gian trôi đi trong thời không hắc động này là nhanh hay chậm, vạn nhất hắn ở trong này trăm năm, bên ngoài lại đã qua mười vạn năm thì sao? Chờ hắn đi ra mọi thứ sớm đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất... Trôi đi trôi đi! Lục Ly như một viên vẫn thạch, không ngừng bay đi trong hư không, vĩnh viễn không có điểm dừng, có lẽ phải chờ khi thiêu đốt sạch sẽ hết thảy năng lượng, biến thành tro tàn mới có thể dừng lại. Một người lao đi trong màn đen tối tăm, không thấy được gì, không nghe được gì, thân thể cũng không động đậy được, càng không biết điểm đến cuối cùng sẽ là nơi nào... Cảm giác đó rất dễ khiến người sụp đổ, nếu không phải năng lực chịu đựng của tâm lý Lục Ly tương đối mạnh, lúc này e là sớm đã điên mất. Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất chính là, lao đi trong thời không hắc động khiến người không phân rõ đâu là chân thực đâu là hư ảo, cảm giác đó khiến người vô cùng bực bội, vô cùng bứt rút. - Đã trôi qua bao nhiêu năm? Năm năm, hay là mười năm? Địa Hoàng Giới vẫn còn chứ? Thái gia gia, gia gia, phụ thân, Linh Nhi, Thu Tuyết, Hạ Sương, các ngươi còn sống không? Lục Ly lần nữa tỉnh lại từ trong bế quan, trạng thái tinh thần của hắn càng lúc càng kém, bởi vì hắn phát hiện mình vẫn đang trôi đi. Chính hắn cảm thấy chí ít đã phải qua mấy năm, nếu đúng thật là đã qua mấy năm, như vậy Địa Hoàng Giới liền triệt để đi đứt. Hắn chẳng còn tâm tình đâu mà tu luyện nữa, ngơ ngác cứ như người mất hồn. Hắn không phải Thánh Nhân, không thể một mực kiên cường tiếp tục, hắn cũng sẽ bi thương, cũng sẽ thất lạc, cũng sẽ mê mang, cũng sẽ cảm thấy bất lực. Đoạn thời gian trước hắn một mực đè nén cảm xúc, đến lúc này rốt cục bộc phát ra, hắn chẳng làm gì nữa cả, tâm tình dần trở nên cực kỳ bi quan, cực kỳ khổ sở. Hắn bắt đầu nghĩ lung tung, tinh thần đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, hắn rất có thể sẽ biến thành người điên, thậm chí chết đi. Đến lúc đó hắn sẽ thành một bộ thây khô, trôi đi vô định trong thời không hắc động xa xưa này... Tùy theo thời gian đẩy dời, thần tình Lục Ly càng lúc càng khó coi, tròng mắt cũng dần trở nên tản mạn, tinh thần uể oải, không còn chút sức sống nào. Năm ngày, mười ngày! Nét mặt Lục Ly bỗng trở nên dữ tợn, tròng mắt biến đỏ, càng lúc càng đỏ. Trong cổ họng không ngừng phát ra từng hồi tiếng gầm rú trầm thấp, như là một con dã thú bị trói buộc muốn giãy thoát khỏi xích sắt. Ngao ngao! Hắn không ngừng rống giận, không ngừng giãy dụa, trong lòng chất đầy lệ khí, chất đầy sát ý. Hắn hận không thể xé rách hết thảy sinh vật xung quanh, hủy đi hết thảy, xé toang cả mảnh hư không này. Lục Ly đã đến giai đoạn nguy hiểm nhất, hắn đã mất đi lý trí, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ biến thành người điên. Tư duy trong đầu bị lệ khí tràn ngập, triệt để lạc mất chính mình. Ông! Đúng lúc này, Long hồn trong đầu Lục Ly đột nhiên phát sáng, tiếp đó một chùm quang mang nhu hòa bao phủ toàn bộ linh hồn, bên cạnh đó còn có một đạo năng lượng tinh khiết tiến vào linh hồn Lục Ly. Tựa như người sắp chết khát uống được một giọt nước ngọt! Toàn bộ linh hồn Lục Ly được sống lại, lệ khí và cảm xúc tiêu cực trong đầu hắn dần biến mất, dần được tịnh hóa. Hồng quang trong mắt cũng từ từ tan biến, vẻ dữ tợn trên mặt được thay bằng thần thái bình tĩnh. Một nén hương sau, Lục Ly lần nữa mở mắt, ánh mắt hắn bình tĩnh dị thường. Thậm chí có thể nói là bình tĩnh đến đáng sợ, bình tĩnh như một con thú đang chăm chú săn mồi. Hắn kinh ngạc nhìn lên hư không đen nhánh, chẳng làm gì cả, cứ vậy nhìn chằm chằm một canh giờ, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện. Hắn đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, bất luận Địa Hoàng Giới liệu có xảy ra chuyện hay không, bất kể đã trôi qua bao năm. Chí ít hiện tại hắn không đi ra được, không động đậy được, cái gì cũng không làm được. Hắn chỉ có thể tu luyện, chỉ có thể trở nên mạnh hơn, chỉ có cường đại lên mới có thể đi ra thời không hắc động này. Nếu đi ra, Địa Hoàng Giới lại đã bị hủy diệt, tất cả mọi người đã bị giết. Vậy hắn liền phải báo thù thay cho người đã chết, phải truy sát bọn La Diệp đến cùng, đây mới là chuyện hắn phải làm. Bi thương chẳng nghĩa lý gì cả, uể oải cũng không thể thay đổi cục diện, chỉ có trở nên cường đại, mới có thể làm được chuyện mà hắn muốn làm. Nghĩ thông mọi chuyện, Lục Ly tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, lần này hắn hoàn toàn tập trung bế quan, không nghĩ ngợi gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý cảm ngộ sát chiêu Kiếm Ngân. Lúc này trong lòng hắn chỉ một hai ý niệm, đó chính là cảm ngộ sát chiêu Kiếm Ngân, trở nên cường đại, sau đó thoát ly thời không hắc động. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, khí tức trên người dần trở nên cực kỳ hư nhược. Hắn tựa hồ biến thành một viên đá, một viên lưu tinh bay về nơi xa, trôi đi không biết điểm dừng... ... Mười năm, ba mươi năm, bốn mươi sáu năm! Trong cảm giác của Lục Ly, hắn đã trôi đi trong thời không hắc động này bốn mươi sáu năm, cụ thể khả năng sẽ có lệch lạc, cũng có thể là hắn cảm giác sai lầm.
Chương 2157 Bảy mươi năm
Hôm nay hắn mở mắt ra, trong mắt ngập tràn tinh mang, bởi vì hắn rốt cục đã hoàn thành cảm ngộ bốn loại chân ý trong sát chiêu Kiếm Ngân, đồng thời còn dung hợp chúng lại. Hắn rất tự tin, nếu lúc này có thể động, hắn nhất định có thể phóng ra sát chiêu “Kiếm Ngân” với bảy thành uy lực của Quỷ Vương. Bởi vì tu luyện nhiều năm, thần đan hắn đã chuyển thành màu vàng, thần lực bên trong vô cùng hùng hậu. Tính ra, lúc này ở phương diện thần lực hắn đã tương đương với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Đáng tiếc duy nhất chính là linh hồn hắn còn yếu chút, bởi vì hắn không động được, không cách nào luyện hóa linh dược bồi bổ linh hồn. Mấy năm này đều là tu luyện thần lực, linh hồn tuy có tự động tăng trưởng, tốc độ tăng trưởng cũng tạm được, nhưng so với Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì vẫn còn kém chút. Sát chiêu Kiếm Ngân rất cường đại, uy lực cụ thể thế nào Lục Ly còn chưa biết, nhưng chém giết Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới hẳn là không vấn đề. Chẳng qua đối với cục diện bây giờ của Lục Ly mà nói thì tựa hồ không có tác dụng gì quá lớn, bởi vì hắn phát hiện mình vẫn đang trôi đi... - Xem ra thời không hắc động này vĩnh viễn không có điểm cuối, nếu còn không nghĩ cách, khả năng ta sẽ trôi ở trong này vạn năm, trăm vạn năm, thậm chí vĩnh viễn... Trước đó Lục Ly một mực tập trung tham ngộ sát chiêu Kiếm Ngân, bởi thế không có thời gian đi nghĩ nhiều. Bây giờ sát chiêu Kiếm Ngân đại thành, cuối cùng hắn đã có thời gian nghĩ về chuyện thời không hắc động. Quan điểm trước đây của hắn là sai lầm, tưởng rằng thời không hắc động sẽ mang hắn đến một nơi thần bí nào đó, hắn cứ trôi đi trôi đi, cuối cùng sẽ trôi đến điểm cuối. Bây giờ mới nhận ra, thời không hắc động có thể là một đường hầm không thời gian, vĩnh viễn không có điểm cuối. Một khi sa vào liền sẽ một mực bị trói buộc bên trong, vĩnh viễn trôi nổi... - Thật thần kỳ! Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, bởi vì dựa theo tốc độ hiện tại, nếu hắn đã bay mấy chục năm, hẳn là có thể vòng quanh Thần Giới mấy chục vòng, làm sao đường hầm không thời gian này lại dài vậy được? - Chẳng lẽ trong đây có huyễn cảnh tự nhiên, thực ra ta không hề trôi đi mà vẫn một mực ở nguyên tại chỗ, chỉ là cảm giác như đang trôi đi thôi. Trong đầu Lục Ly nghĩ đến một khả năng, hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó truyền âm cho Huyết Linh Nhi. Để Huyết Linh Nhi thăm dò không gian bốn phía, nhìn xem có cấm chế tồn tại hay không. Ông! Không gian giới chỉ trong tay Lục Ly khẽ sáng lên, một xúc tu màu đỏ máu thò ra, tìm kiếm quanh bốn phía, Huyết Linh Nhi là Linh Thể, không có thực thể nên không bị lực lượng nơi này trói buộc. Xúc tu không ngừng vươn ra, dò xét khắp bốn phương tám hướng, phạm vi lên tới cả trăm dặm, mãi lúc sau mới từ từ thu hồi lại. - Chủ nhân, phụ cận không có bất kỳ cấm chế ba động nào! Huyết Linh Nhi bẩm báo nói: - Phụ cận trừ hư không ra thì chỉ có mỗi hư không, không còn gì nữa hết, không trận văn, không trận nhãn, không có gì cả! - Không có? Lục Ly chớp chớp mắt, nghĩ mãi mà vẫn không thông, nếu không có cấm chế, vậy tại sao thời không hắc động này lại dài vậy được? Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường. - Thời không? Thời gian và không gian? Không đúng... Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, nơi này chính là thời không hắc động, thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc ở nơi này khác với bên ngoài, có lẽ vấn đề là ở đây! Trong quyển cổ tịch Đấu Thiên Đại Đế đưa cho khi trước có miêu tả qua một ít về thời không hắc động, nói thời gian trong thời không hắc động có khả năng trôi qua rất chậm, ở bên trong vạn năm, bên ngoài mới đi qua một năm. Cũng có khả năng trôi qua rất nhanh, bên trong một năm bên ngoài đã vạn năm. Bởi thế... Lục Ly đang nghĩ, hắn trôi đi ở trong tay mấy chục năm, nhưng mãi vẫn không đến được điểm cuối, nguyên nhân liệu có phải là do thời gian trôi qua quá chậm. Có lẽ thực ra đường hầm không thời gian này rất ngắn, chỉ chừng vài trăm dặm, nhưng bởi vì tốc độ thời gian trôi qua chậm gấp vạn lần, vậy nên mấy chục năm qua hắn chỉ di động một quãng rất gần. Nếu quả thật là như vậy, về lý hoàn toàn nói được thông! Tỷ như Giải Trĩ Vương năm đó! Giải Trĩ Vương có một loại thiên phú thần thông, nó phun ra khí lưu màu xanh, khi xưa Lục Ly từng bị nhốt trong khí lưu màu xanh đó, mặc dù khí lưu chỉ bao trùm phương viên vài dặm, nhưng Lục Ly muốn bay ra ngoài lại cần thời gian rất lâu, bởi vì tốc độ thời gian trôi đi trong khí lưu màu xanh cực chậm. - Nếu thật như thế thì tốt quá! Mắt Lục Ly sáng rực lên, nếu đúng thật là vậy, hắn ở bên trong mấy chục năm, nhưng bên ngoài lại rất có thể chỉ mới qua một hai ngày, thậm chí chỉ mới qua mấy canh giờ cũng không chừng! - Phải mau nghĩ cách ra ngoài! Trong lòng Lục Ly không khỏi có chút kích động, nếu hắn tìm được cách phá mở đường hầm không thời gian, xông ra bên ngoài, như vậy Địa Hoàng Giới còn có thể cứu được, hắn vẫn còn cơ hội tiến đến Địa Hoàng Giới. Chỉ là Làm sao để ra ngoài đây? Thân thể hắn hoàn toàn không thể động, có thể thấy trong này có một cỗ lực lượng trói buộc rất cường đại. Hơn nữa, dù hắn có thể trụ vững trước lực lượng trói buộc thì cũng nhất định phải bay ngược trở về mới có thể quay lại lối vào thời không hắc động. Hắn đã vào đây mấy chục năm, đồng nghĩa còn phải tiêu tốn mấy chục năm mới có thể bay ra ngoài. - Thân thể ta bị trấn áp, hẳn là do không gian chi lực nơi đây? Thời gian trôi qua chậm như vậy, ta muốn ra ngoài, vậy nhất định phải nghĩ cách lĩnh hội một loại thời gian pháp tắc... Trong đầu Lục Ly hiện ra một ý tưởng, hắn trầm tư thoáng chốc, sau đó tiến vào trạng thái Huyền Linh chi cảnh, lần này không phải đi lĩnh hội, mà là đi cảm ứng tình hình chung quanh, cảm ứng biến hóa của không gian và thời gian bốn phía. Năm ngày, một tháng, nửa năm! Lục Ly rốt cục mở mắt ra, hắn cảm giác được có gì đó không đúng, tỷ như xung quanh không có không gian ba động, chẳng phải hắn đang cấp tốc trôi đi ư? Tại sao lại không thấy có bất kỳ không gian ba động nào?
Chương 2158 Bảy mươi năm
Cả thời gian nữa, hắn đang không ngừng trôi đi, lại gần như không cảm giác thấy thời gian trôi đi, hiện tại hắn có thể khẳng định thời gian nơi này tuyệt đối trôi qua chậm hơn bên ngoài, chỉ là không biết cụ thể chậm thua bao nhiêu lần. Hắn có thể cảm giác được không gian dị động, cùng với thời gian trôi qua, dù sao lưu tốc không thời gian trong đây rất chậm, hắn cũng không vội. Cùng lắm thì lại tiêu tốn mấy chục năm, cảm ngộ Thời Gian Không Gian Pháp Tắc, phá mở thời không lỗ hắc động đi ra. Có hướng đi, Lục Ly bắt tay vào tham ngộ liền dễ dàng nhiều. Hơn nữa ở trong trạng thái Huyền Linh chi cảnh, hắn sẽ càng thêm hòa hợp với thiên địa, càng thêm rõ ràng thấu triệt pháp tắc quanh bốn phía, quá trình thâm ngộ nhờ đó càng thêm đơn giản. Ba năm sau, hắn thành công lĩnh hội nhập môn một loại chân ý Không Gian Pháp Tắc. Hắn càng thêm chấn phấn, bởi vì chỉ cần lĩnh hội đại thành loại chân ý Không Gian Pháp Tắc này, thân thể hắn liền có thể động, sẽ không bị bất cứ trói buộc nào nữa. Chín năm sau! Lục Ly một mực bất động cuối cùng cũng động, hắn mở mắt ra, đồng thời thân thể sáng lên một đạo quang mang, tiếp đó cả người hắn như cuồng long bay vụt lên. Mặc dù vẫn bị hấp lực cường đại kéo về nơi xa, nhưng chí ít hắn đã có thể động. - Rất tốt! Lục Ly hoạt động gân cốt một phen, trong lòng không khỏi hớn hở, có thể di động, chứng minh ý tưởng của hắn là chính xác, suy đoán lúc trước cũng là chính xác. Chỉ cần hắn tham ngộ thêm Thời Gian Pháp Tắc nữa là có thể đi ra. Nguyên nhân khiến hắn cao hứng còn có một điểm nữa! Suy đoán của hắn chính xác, vậy chứng tỏ tốc độ thời gian trôi qua nơi đây rất chậm, hắn đã ở lại trong này mấy chục năm, nhưng không chừng bên ngoài chỉ mới qua một hai ngày, như thế Địa Hoàng Giới còn có thể cứu được. - Vẫn phải cảm tạ Long hồn! Lục Ly cảm khái, nếu không nhờ Long hồn, lúc này e rằng hắn đã sớm điên rồi, chết rồi, làm sao có thể tiếp tục kiên trì được đến bây giờ? - Long hồn này đến cùng là bảo vật cấp bậc gì? Chẳng lẽ là Hồng Linh Thiên Bảo? Gia tộc tỷ tỷ rốt cuộc mạnh đến cỡ nào? Lục Ly lại nghĩ tới một vấn đề khác, Long hồn là do răng thú biến thành, răng thú là thứ gia tộc Lục Linh đưa cho để bảo vệ nàng. Từ điểm này có thể thấy gia tộc Lục Linh rất cường đại. - Được rồi, tiếp tục tu luyện! Nghỉ ngơi mấy canh giờ, Lục Ly tiếp tục tập trung tinh thần tu luyện, hiện tại hắn tu luyện đã không còn cảm thấy có chút nào mệt mỏi, ngược lại động lực đủ cả mười phần, dù liên tục bế quan mấy chục năm cũng chỉ nhẹ nhàng như một cái chớp mắt. Bởi vì hắn thấy được hi vọng, thấy được ánh rạng đông, tu luyện trong trạng thái như thế làm sao có thể mỏi mệt cho được? Ngược lại tùy theo thời gian đẩy dời, thực lực tăng lên, hắn lại càng thêm tự tin, càng thêm phấn chấn. Trong hư không bốn phía toàn là một màu đen kịt, khiến cảm giác của con người trở nên hư ảo không chân thực, ở đây trôi đi rất chậm, nhưng với Lục Ly thì lại cảm thấy trôi đi quá nhanh. Chớp mắt lại thêm mười năm đi qua, Lục Ly rốt cục nhập môn Thời Gian Pháp Tắc. Hắn càng thêm kích động, mỗi lần chỉ dừng lại nghỉ ngơi mấy canh giờ, sau đó lần nữa bắt tay vào bế quan. Lại qua tám năm, Lục Ly mở mắt ra, khóe miệng mấp máy, động tác có hơi cứng ngắc. Hắn đã quên bao nhiêu năm mình không cười, cơ thịt trên mặt đều cứng hết cả. Nhếch môi, cười nhẹ, sau đó nụ cười từ từ biến lớn, biến thành cười to, cuồng tiếu, cuối cùng hắn đứng dậy ngửa mặt lên trời cuồng tiếu! Thân thể hắn vẫn đang bị hút về nơi xa, một thân áo bào bị cuồng phong thổi bay phất phới, mái đầu bạc trắng cũng bị thổi cho bay múa. Hắn ngửa mặt lên trời cười to không ngừng, phát tiết toàn bộ lệ khí, cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng bao năm qua. - Hơn bảy mươi năm... Nét mặt Lục Ly không giấu được thổn thức, râu dưới cằm đều dài đến bụng dưới, mái tóc bạc trắng cũng sắp rủ đến chân, hắn cảm thấy mình đã biến thành một lão giả. Bị nhốt trong này hơn bảy mươi năm, từ lúc sinh ra đến trước lúc vào đây hắn cũng chỉ mới sống mấy chục năm mà thôi. Nếu tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này chậm thua bên ngoài vạn thì còn đỡ, nếu nhanh hơn bên ngoài vạn lần, vậy bằng với hắn ở bên trong hơn bảy mươi năm, bên ngoài lại đã qua đi hơn bảy mươi vạn năm. Hơn bảy mươi vạn năm! Thế giới bên ngoài biến thành thế nào? Bằng hữu còn sống hay đều đã chết? Lục Linh còn sống hay không? Tất cả đều là chưa biết. Lục Ly nghĩ nghĩ một lúc liền lắc đầu, trong tay sáng lên một đạo quang mang, tiếp đó quang mang càng lúc càng sáng, cuối cùng đột ngột vung lên cao không, quát khẽ: - Thời gian ngừng lại đi! Lục Ly đánh ra một đạo cột sáng, cột sáng kia xuyên thẳng hư không, tiếp đó tản ra như là thác nước, hình thành nên một quang tráo chụp ngược xuống, cuối cùng làm thành màn hào quang hình bầu dục bao phủ lấy Lục Ly bao. Chuyện thần kỳ xảy ra, thân hình Lục Ly đột nhiên bất động, không còn bị cỗ hấp lực cường đại kia hút về nơi xa. Tròng mắt Lục Ly sáng đến dọa người, bật cười ha hả nói: - Khổ tu bảy mươi năm, cuối cùng không tính lãng phí, đi ra thôi! Tiêu tốn hơn bảy mươi năm, Lục Ly rốt cục cũng phá mở thời không hắc động. Thực ra sở dĩ hắn có thể phá mở nhanh như vậy, một phần nguyên nhân là bởi bản thân hắn có hiểu biết rất sâu đối với chân ý Không Gian Pháp Tắc, đồng thời trước đó hắn cũng tiếp xúc qua thiên phú thần thông thời gian của Giải Trĩ Vương, cho nên mới thuận lợi như vậy. Đương nhiên, trạng thái Huyền Linh chi cảnh cũng giúp hắn rất nhiều, ở trong trạng thái này, hắn càng gần gũi với thiên địa, càng dễ đi cảm nhận thế giới xung quanh. Hưu! Hắn thu lại ba tòa Thần Sơn, tung người như lợi kiếm lao vút về nơi xa, tốc độ phải nhanh hơn trước mấy chục lần. Hiện tại thần lực hắn vô cùng hùng hậu, không khác gì Siêu Cấp Đại Năng bình thường, hắn tự tin ở phương diện pháp tắc chân ý sẽ không quá yếu. Sai biệt duy nhất chính là linh hồn hơi yếu. Chỉ cần linh hồn đề thăng, hắn hẳn sẽ là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới chân chính.
Chương 2159 Quỷ Vương Trảm
Hơn bảy mươi năm, từ Đại Năng Thần Giới đề thăng đến Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, đối với Lục Ly mà nói, tốc độ này có lẽ hơi chậm. Nhưng đối với rất nhiều người Thần Giới mà nói, tốc độ này đã là nghịch thiên. Bất quá đối với Thần Giới và một ít yêu nghiệt ở U Yến chi địa mà nói, chiến lực Lục Ly còn chưa đủ xem. Tỷ như đệ nhất Thiên Tài Bảng Lục Linh, trước đó Lục Linh sớm đã là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, xếp hạng top năm trăm trên Thần Bảng. Còn có Bàn Vũ Thấm, Tề Thiếu Bạch, Thanh Loan... vân vân... những người này đều là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hơn nữa còn chưa đủ trăm tuổi, tính là người trẻ tuổi. Ở nhân gian ba mươi tuổi trở xuống mới tính là người trẻ tuổi, ở Thần giới một trăm tuổi trở xuống lại đều là người trẻ tuổi, một ngàn tuổi trở xuống mới tính thanh niên, nếu trên mười vạn tuổi mới có thể coi là lão nhân... Thần Linh có được sinh mệnh dài dằng dặc, dưới tình huống bình thường, đạt tới Đại Năng Thần Giới, sống trên mấy chục vạn tuổi đều không áp lực, đạt tới Thần Giới Chí Tôn gần như thành là tồn tại bất tử. Hưu! Tốc độ Lục Ly đạt tới cực hạn, ngoài thân hiện ra hộ tráo màu trắng, bao phủ quang người khiến cho hấp lực cường đại mất đi tác dụng, lưu tốc thời gian chung quanh tựa hồ cũng biến mất. - Cửa động! Phi hành vẻn vẹn hai ngày, Lục Ly thấy được trước mặt có một cửa hang, mắt hắn sáng lên, xem ra phỏng đoán trước đó hoàn toàn chính xác. Kỳ thực đường hầm thời không này không hề quá dài, sở dĩ bay lâu như vậy vẫn không tới được đáy, là bởi lưu tốc thời gian trong đường hầm không thời gian quá chậm, so với bên ngoài thì chậm thua không biết mấy ngàn vạn lần. Thế nên nhìn có vẻ hắn bay rất nhanh, thực ra chỉ phi hành cự ly không bao xa. Nói cách khác, kỳ thật hắn chỉ bay hai ngày, nhưng lưu tốc thời gian chậm đi mấy ngàn vạn lần, bởi thế Lục Ly mới cảm giác qua hơn bảy mươi năm, trên thực tế bên ngoài chỉ mới đi qua hai ngày! - Hai ngày, thật thần kỳ! Thiên hạ rộng lớn, không thiếu điều kỳ lạ, Lục Ly cảm khái một tiếng, thế giới này còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật? Khó trách vô số cường giả lại muốn tới trong hư không loạn lưu tìm kiếm. Chỉ là nơi này quá mức nguy hiểm, nếu nơi hắn tiến vào không phải thời gian biến chậm, mà là thời gian biến nhanh thì sao? Ngây ngốc ở bên trong ngốc một năm, bên ngoài có thể đã qua vạn năm, nếu bị nhốt ở trong đó trên trăm năm, sau khi ra ngoài bên ngoài đã qua trăm vạn năm, thế giới đều biến dạng, những người quen thuộc đều chết cả, cục diện đáng sợ đó chắc khiến người ta điên mất. Hưu! Lục Ly tung người bắn ra cửa động, nhìn thấy nơi xa vừa khéo có một cỗ thời gian loạn lưu bay qua, hắn bất giác có cảm giác muốn rơi lệ. Có lẽ bên ngoài chỉ mới qua mấy ngày, nhưng hắn ở bên trong lại đã qua đằng đẳng hơn bảy mươi năm. Hắn đến Thần Giới mới mấy chục năm, mấy chục năm đó hắn trải qua bao nhiêu là chuyện? Đi qua đoạn đường bao xa, đến qua bao nhiêu nơi? Giờ lại ở trong đó mệt nhọc hơn bảy mươi năm. sờ lên râu dài trên cằm, đủ loại cảm xúc tuôn lên trong đầu, không biết nên nói gì cho phải. - A, a, a... Hắn ngửa mặt lên trời rống ba tiếng, phát tiết tâm tình đè nén trong lòng. Ba tiếng này không dùng Long Ngâm thần kỹ hô lên, lại vẫn vang vọng phương viên trăm dặm, có thể thấy tiếng rống Lục Ly lớn đến cỡ nào, trong lòng đè nén đến mức nào. - Ồ? Trong hư không mấy chục trăm dặm nơi xa có một viên vẫn thạch, một người đang ngồi xếp bằng trên vẫn thạch, bên cạnh còn có một con cự thú ngồi xổm, cự thú kia chính là không gian Thần thú truy sát Lục Ly khi trước. Nghe được tiếng kêu của Lục Ly, không gian Thần thú mở mắt đứng dậy, trên người tràn ra khí tức cuồng bạo, trong mắt ẩn ẩn có chút tức giận. - Đại Thô, hơi an chớ nóng! Người thần bí giơ tay lên một cái, không gian Thần thú lập tức lắc đầu vẫy đuôi, khôn khéo vô cùng. Thân hình người thần bí vẫn một mảnh mông lung, hoàn toàn không thấy rõ tướng mạo, đến cả vóc người đều không thấy được rõ ràng. Hắn ngẩng đầu nhìn ra nơi xa một lúc, tựa hồ có thể xuyên qua hư không thấy được Lục Ly, nhìn một lát hắn gật đầu nói: - Thiên tư tiểu tử này quả nhiên không sai, mới đi vào mấy ngày, xem ra có vẻ còn chưa tiến xuống dưới đáy thời không hắc động. Khí tức mạnh lên, thần lực hùng hậu, có thể đi ra từ trong thời không hắc động, hoặc là cảm ngộ được Không Gian Pháp Tắc cường đại, hoặc là cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc cường đại, hoặc là cảm ngộ cả hai loại. Tiểu tử này đúng là nhân tài đáng kể bồi dưỡng, khó trách tiểu thư một mực vương vấn. Cũng khó trách... năm đó chủ nhân lựa chọn hắn! - Ồ? Lão giả đột nhiên lần nữa phát ra tiếng kinh nghi, ngước mắt nhìn về hướng Lục Ly. Bên kia Lục Ly rút ra Đồ Ma chiến đao, bất thần nhắm hư không bổ ra một đao. Đao kia kéo ra một đạo lưu quang hẹp dài, đao quang vừa ra lập tức khiên động thiên địa chi thế, hư không quanh bốn phương tám hướng tầng tầng chấn động, thiên địa linh khí tuôn trào hết về bên kia. Đao này Lục Ly không phải trực tiếp chém xuống, mà là thoáng ngưng lại giữa hư không một nhịp lần, sau đó ngoặt sang hướng khác. Khoảnh khắc đao thế dừng lại, hư không bốn phía chấn động càng thêm lợi hại, càng nhiều lực lượng thiên địa bị dẫn dắt tới, khiến không gian Thần thú an tĩnh ngồi bên cạnh đều trở nên có chút nóng nảy. Xoẹt! Đao quang lần nữa ngưng lại giữa trời, sau đó chuyển hướng, kéo ra một đạo đường cong, hư không bốn phía lần nữa chấn động, rất nhiều thiên địa chi lực bị dẫn dắt. Uy thế đao này theo đó đạt đến đỉnh phong, rất có kinh lôi chi thế, diệt thế chi uy. Hưu! Đao quang lướt tới nơi ra, sau cùng bất thần bổ tới trên vẫn thạch trước mặt, cách Lục Ly chừng mười dặm. Vẫn thạch kia ầm vang nổ tung, nháy mắt hóa thành phấn vụn, không gian bốn phía bị xé ra từng đạo khe nứt nhỏ bé. - Chậc chậc, Quỷ Vương Trảm! Người thần bí cảm khái một tiếng, bất ngờ đứng bật lên, gật đầu nói: - Có thể lĩnh hội sát chiêu thành danh của Quỷ Vương, xem ra tiểu tử này đã có thể nhẹ nhàng quét ngang đại bộ phận Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, xếp hạng trên Thần Bảng hẳn cũng có thể vào được top một trăm năm mươi.
Chương 2160 Hư Không Trùng
- Ừ, đối chiến La Diệp dù không thể thắng, nhưng chí ít cũng đủ sức đánh một trận, không sai! Người thần bí cảm khái một tiếng, trầm ngâm thoáng chốc rồi nói: - Nếu tiểu tử ngươi đã có thể khiến cho bản tọa bất ngờ, vậy bản tọa giúp ngươi một tay! Lúc nói chuyện, lão giả đột nhiên đưa tay nắm tới hư không bên trái, một cảnh khiến người kinh hãi xảy ra. Nơi xa một đạo thời không loạn lưu vốn đang bay về bên trái, nhưng sau khi bàn tay kia trảo tới, nó lại bỗng chợt đổi hướng, bay thẳng về phía Lục Ly. - Hả? Bên kia, Lục Ly mới vừa bổ ra sát chiêu “Kiếm Ngân”, còn chưa kịp cảm khái, đột nhiên nhìn thấy một đạo lưu quang chớp qua. Tiếp đó lưu quang kia bay vụt đến, thoáng chốc liền bao trùm lấy hắn, cuốn về chân trời nơi xa, rất nhanh liền tan biến trong hư không ngút ngàn. - Tốc độ nhanh thật! Lục Ly bị đoàn lưu quang bao bọc cuốn về nơi xa, hắn cảm ứng bên ngoài một phen, phát hiện tốc độ lưu quang nhanh đến dọa người.. Hơn nữa không chỉ tốc độ nhanh, càng quan trọng hơn là... lưu quang này rõ ràng ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc, nói cách khác lưu quang tựa hồ vừa phi hành vừa đang truy đuổi thời gian! - Hi vọng là thời gian loạn lưu. Hay là thời gian nghịch lưu! Lục Ly không khỏi căng thẳng, vội lập tức ngồi xếp bằng cảm ứng, rất nhanh trên mặt hắn lộ ra vẻ kích động, hắn có thể cảm nhận được tốc độ thời gian trôi đi bên ngoài chậm thua so với bên trong. Nói cách khác đây là thời gian loạn lưu, không phải nghịch lưu. - Sao lại trùng hợp vậy được? Vận khí ta tốt thế ư? Cứ vậy đột nhiên bị thời không loạn lưu đánh trúng? Lục Ly âm thầm kinh nghi, thật ra trước đó gặp phải không gian Thần thú hắn đã có chút hoài nghi, bởi vì lúc ở giao giới giữa Thần Giới và U Yến chi địa, không gian Thần thú ở dưới vực sâu kia rõ ràng nhìn thấy hắn, lại không công kích hắn, cứ thế để mặc hắn nhẹ nhàng Phi Độ Hư Không rời đi. Hắn cảm thấy hai con không gian Thần thú thật ra là một, lần trước không gian Thần thú thả cho hắn đường sống, thậm chí có thể nói là đúng thời khắc then chốt cứu hắn một mạng. Lần này không gian Thần thú lại xuất hiện, hắn lại bởi thế vừa khéo tiến vào thời không hắc động, ở lại bên trong hơn bảy mươi năm, bên ngoài lại chỉ mới qua mấy ngày. Giờ mới vừa đi ra từ thời không hắc động, hắn lại bị lưu quang đụng phải, lưu quang này còn là thời không loạn lưu? Tất cả chuyện tốt đều “vừa khéo” đụng vào hắn. Nếu hắn thật sự có vận khí tốt đến vậy, là con cưng của trời, vậy hắn đã không đến nỗi trải qua bao nhiêu là trắc trở, La Diệp cũng sẽ không đi Hỗn Độn Luyện Ngục giết người, mà vừa đi ra liền đã bị sét đánh chết... Lục Ly quay đầu nhìn về hư không nơi xa một cái, trong tăm tối, hắn cảm giác được có một bàn tay thần bí đang thúc đẩy hết thảy. Chủ nhân bàn tay thần bí này đã từng cứu mạng hắn, ban cho hắn thần thuật Phi Độ Hư Không, giúp hắn tránh khỏi truy tung từ đám người Báo trưởng lão? Người thần bí kia giúp hắn rất rất nhiều, nhưng lại không chịu lộ diện, Lục Ly đoán, hoặc là thực lực mình chưa đủ mạnh, còn không có tư cách gặp được người thần bí kia. Hoặc là thân phận người thần bí không tiện dể gặp hắn, nói đến cùng vấn đề vẫn là thực lực. Chỉ cần thực lực hắn đủ mạnh, vậy thì chẳng có gì là không tiện cả. - Không nghĩ nữa! Hắn lắc đầu, quay mắt nhìn về phương xa, trong đầu phù hiện địa đồ bên phía Cửu Giới, chờ đợi lưu quang đến bên kia. Nếu lỡ qua, hắn sẽ không còn cơ hội đi cứu người nhà tộc nhân nữa. Tốc độ lưu quang quá nhanh, bởi thế Lục Ly gần như không cảm thấy được thời gian đang trôi qua. Đương nhiên bên ngoài thời gian trôi qua rất chậm, ở trong lưu quang Lục Ly vẫn cảm giác trải qua rất lâu rất lâu. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng địa đồ, so sánh đối chiếu với bên ngoài, tự nhiên không dám tiếp tục tu luyện. Thời gian loạn lưu này chớp mắt liền đã qua cả năm ánh sáng, ai biết một giây sau sẽ đến nơi nào? Không biết qua bao lâu, Lục Ly cảm giác thời gian trong lưu quang có chút rối loạn, hắn như là xuyên qua thời không, truy đuổi thời gian, khiến cho cảm giác về thời gian dần trở nên hỗn loạn, đây là một cảm giác rất huyền diệu, thậm chí có thể nói là quái dị. - Hẳn nên không xa! Lục Ly thấy được trước mặt có một viên cầu cực lớn, viên cầu tản phát ánh sáng và hơi nóng, còn là quang mang màu đỏ lửa, nhiệt độ hẳn rất cao. Trong cổ tịch có ghi chép về viên cầu này, nó tên Hồng Ma Cầu, nghe nói vô cùng khủng cố, Thần Giới Chí Tôn tiến vào bên trong đều chết không biết bao nhiêu mà kể. Cũng may lưu quang cách bên kia tương đối xa, nháy mắt liền đã bay vụt qua. Mắt Lục Ly gắt gao nhìn chằm chằm trước mặt, theo như trên địa đồ hư không, lại hướng về phía trước không xa sẽ xuất hiện rất nhiều cột sáng cực lớn, đâm xuyên thiên địa hư không, đó chính là Hỗn Độn Luyện Ngục, cầu nối giữa Thần Giới và nhân gian. - Đến rồi! Không biết qua bao lâu, ánh mắt Lục Ly đột nhiên sáng lên, trước mặt hiện ra một cột sáng cực lớn, cột sáng kia dựng đứng, đường kính chí ít phải đến mấy vạn dặm, còn về chiều cao thì không biết bao nhiêu mà kể, chỉ biết nhìn không thấy đâu là điểm cuối. - Hỗn Độn Luyện Ngục! Lục Ly không khỏi kích động, theo như ghi chú trên bản đồ, sau Hồng Ma Cầu chính là năm mươi ba cột sáng màu trắng kết nối với Cửu Giới. Lưu quang tiếp tục lao nhanh, nó như thể mọc mắt, tự động rẽ ngoặt, vòng qua cột sáng thứ nhất, tiếp tục phi hành về phía trước. - Thứ hai, thứ ba... thứ mười... ba mươi... Lục Ly yên ắng nhẩm đếm, trong lòng càng thêm kích động, lúc bay qua cột sáng thứ năm mươi hai, Lục Ly quát lớn: - Đi! Hắn đột nhiên vung tay đánh ra một đạo thần lực, quang tráo hiện ra ngoài thân, tiếp đó tung mình nhảy ra ngoài. Muốn đi ra từ trong thời gian loạn lưu không phải chuyện dễ dàng, may mắn hắn cảm ngộ Thời Gian Pháp Tắc, nếu không sẽ giống như ở trong khí lưu màu xanh do Giải Trĩ Vương phun ra, nhìn không bao xa, lại phải phi hành cực lâu. Vận dụng Thời Gian Pháp Tắc, nháy mắt Lục Ly đã bay vụt ra, lúc ra ngoài, hắn đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Bình luận facebook