-
Chương 2106-2110
Chương 2106 Gian tế
Trì Hi Nhi lấy xuống mặt nạ, cười ngọt ngào nói: - Hôm nay ta không đi ra, chỉ ở trong hậu viện này, không đeo mặt nạ được không? - Được! Lục Ly khẽ gật đầu, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi, gần đây liên tục Phi Độ Hư Không khiến tinh thần hắn có chút mỏi mệt. Giờ hắn đã về Thần Giới, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chiến đấu, tinh thần suy nhược rốt cục không phải chuyện tốt, bởi thế hắn muốn trước nghỉ ngơi một phen. Trì Hi Nhi lại không mệt mỏi, một mình đi lòng vòng trong hậu viện, còn nếm thử rất nhiều đồ ăn vặt được chuẩn bị sẵn. Mọi thứ bên này đều khác xa U Yến chi địa, Trì Hi Nhi rất hưng phấn. Bên vách núi có một gốc đại thụ, dưới đại thụ có đu dây, đánh đu ngay bên bờ vực là một trò rất vui. Trì Hi Nhi tuổi nhỏ ham chơi, cứ thế một mình đung đưa tới lui, phát ra từng đạo tiếng cười như chuông bạc. Lục Ly bị tiếng cười kinh động, liếc mắt nhìn sang, khẽ cười một tiếng, sau đó lại tiếp tục bế quan nghỉ ngơi. Tiếng cười Trì Hi Nhi không lớn, song phụ cận lại có mấy nơi sân viện, trong sân có mấy vị khách nhân nghỉ tạm, lập tức liền hấp dẫn mấy đạo thần niệm quét tới. Thấy chỉ là một tiểu cô nương đang chơi đùa, rất nhiều thần niệm vô thanh vô tức thu về. Chỉ là trong tiểu viện bên trái, một công tử tuổi trẻ lại không thu hồi thần niệm, hắn vừa thấy được Trì Hi Nhi lập tức kinh là thiên nhân, cả người đứng ngây ra đó. Năm xưa dung mạo Trì Hi Nhi từng khiến Ngọc Linh Long mê say, công tử tuổi trẻ bình thường há có thể không bị hấp dẫn? - Ách .. Phát hiện thấy có rất nhiều thần niệm thăm dò tới, trên mặt Trì Hi Nhi chớp qua một tia hoảng loạn. Sau khi thấy thần niệm công tử trẻ tuổi kia cứ một mực khóa chặt nơi này, nàng vội vàng nhảy xuống xích đu, đeo lên mặt nạ, thần tình có chút căng thẳng, chạy về bên người Lục Ly, ngồi xuống. Lục Ly nhận thấy dị thường, mở mắt nhìn Trì Hi Nhi hỏi: - Hi Nhi, sao thế. Trì Hi Nhi mím môi một cái, cười cười nói: - Không có gì, ca, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta cũng tu luyện. Lục Ly không nghĩ nhiều, lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi, Trì Hi Nhi cũng làm như không có việc gì, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh Lục Ly. Chỉ là, lát sau trên gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia phẫn nộ, bởi vì thần niệm tên công tử trẻ tuổi kia vẫn một mực tập trung vào nàng, khiến nàng rất không thoải mái. Nàng không tiện nói cho Lục Ly, chỉ biết nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc nhìn bên kia, sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Tên công tử tựa hồ cũng nhận thấy Trì Hi Nhi bất mãn, thần niệm thu về. Lúc Trì Hi Nhi tưởng là đã xong, tên công tử lại dẫn theo một lão giả đằng không lao lên, bay thẳng đến sân viện bên này. Sân viện này vốn có cấm chế, nhưng Lục Ly không mở ra, bởi vì sắp lập tức phải đi, bởi thế cũng không nghĩ nhiều. Lại không ngờ hai người kia nhắm thẳng bên này bay tới, Lục Ly lập tức bị kinh động, mở mắt ra, trong mắt lấp lánh hàn quang, như một con Cự Long chợt tỉnh giấc. Công tử kia bị mắt lạnh Lục Ly quét qua, cảm giác như bị một con hung thú nhắm đến, cả người hắn khẽ run lên, bước chân ngừng lại. Trong mắt lão giả sau lưng chợt lóe lên hàn quang, thần sắc thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khí tức Lục Ly chỉ là Đại Năng Thần Giới, không ngờ lại có được uy thế cường đại đến vậy, khiến Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới như hắn đều cảm nhận được một tia nguy cơ. Rất nhanh Lục Ly liền thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày, công tử kia có Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo, xem ra cũng là công tử gia tộc siêu cấp. Hắn mới vừa quay lại Thần Giới, nếu lập tức thống hạ sát thủ, khả năng sẽ không hay cho lắm. Bên kia, công tử trẻ tuổi lại nổi giận, hắn cũng là Đại Năng Thần Giới, sau lưng còn có một vị cường giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo, thế mà lại bị Lục Ly dọa sợ, điều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt. Thành phủ hắn tương đối sâu, sắc mặt thoáng chốc khôi phục bình thường, đi đến bên ngoài đình viện, chắp tay nói: - Tại hạ Tào Thất Kiếm, mạo muội bái phỏng hai vị, còn mong rộng lòng tha thứ. Vị công tử và tiểu thư này, tại hạ rất thích kết giao bằng hữu, không biết liệu có thể ngồi xuống kết bạn với hai vị không? Trì Hi Nhi cúi đầu, ngồi ở bên người Lục Ly không thốt nửa lời. Thường thường những lúc đi cùng Lục Ly nàng rất ít khi nói chuyện, hết thảy đều giao cho Lục Ly xử lý. Lục Ly nhàn nhạt quét nhìn Tào Thất Kiếm một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không có quá nhiều tình tự ba động, hắn thoáng ngừng một lát rồi nói: - Không đi cửa chính đã trực tiếp tiến vào sân viện người khác để bái phỏng? Ta đang nghỉ ngơi, mời hai vị về cho. Nhớ đến dị trạng vừa nãy của Trì Hi Nhi, giờ Lục Ly mới kịp có phản ứng. Nếu không phải nghĩ đến nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn chắc đã không dễ nói chuyện như vậy. Hắn nén giận, đối phương lại có vẻ không lĩnh tình, ngược lại sắc mặt còn hiện vẻ khó coi. Tên Tào Thất Kiếm này khả năng có chút danh khí, hắn tự báo gia môn, Lục Ly lại không phản ứng, còn trực tiếp để hai người rời đi, chẳng hề nể mặt chút nào. Tào Thất Kiếm quay sang nhìn lão giả sau lưng, lão giả hừ lạnh một tiếng nói: - Công tử nhà ta chính là tuấn kiệt có tên trong top một trăm Thiên Tài Bảng, Tào gia cũng là đại gia tộc nổi danh ở bắc bộ Thần Giới, ở bắc bộ này có ai là không nể mặt Tào gia chúng ta. Hai vị lạnh nhạt với công tử nhà ta như thế, chẳng lẽ không sợ rước phải tai họa. Lúc nói chuyện, khí tức trên thân tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới này tràn ra, cuồng bạo trấn áp xuống, khiến Trì Hi Nhi hô hấp có chút khó khăn. Lục Ly triệt để phát nộ, đột ngột đứng dậy, mắt lạnh nhìn ra ngoài, quát khẽ nói: - Người Vân Tuyết Điện đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy? Để người ngoài tùy tiện xông vào tiểu viện ta như thế hả? - Ha ha ha! Nghe được câu này, Tào Thất Kiếm bật cười ha hả, lão giả đằng sau cũng nhếch mép lộ ra ý cười giễu cợt, Tào Thất Kiếm chắp tay ra sau lưng, thần tình ngạo nghễ không lên tiếng, lão giả phía sau liền hợp thời mở miệng nói:
Chương 2107 Ngươi nghĩ nhiều
- Xem ra hai vị là từ nơi khác tới, các ngươi không biết Vân Tuyết Điện này là một trong những sản nghiệp của Tào gia chúng ta? - Hả? Lục Ly phát hiện bên ngoài có rất nhiều thần niệm đang quét vào, binh sĩ Vân Tuyết Điện lại không thấy có phản ứng gì, ánh mắt tức thì chuyển lạnh. Thiên Tà Châu trong tay hắn lóe lên quang mang, sau khi thu vào Trì Hi Nhi liền mắt lạnh nhìn hai người, nói: - Mời các ngươi rời khỏi nhà ta ngay lập tức, nếu không tự gánh lấy hậu quả. - Tự gánh lấy hậu quả? Ý cười giễu cợt nơi khóe miệng Tào Thất Kiếm càng đậm, Lục Ly và Trì Hi Nhi đều nhìn rất lạ mặt, hơn nữa cũng không tự báo gia môn, hẳn không phải xuất thiên đại gia tộc siêu cấp. Còn một điểm nữa, nếu là đại gia tộc siêu cấp, bên người sao có thể không mang theo hộ vệ? Bởi thế ánh mắt hắn cũng chuyển lạnh, quát khẽ nói: - Người đâu, ta hoài nghi người này là gian tế U Yến chi địa, mau bắt lại cho ta! Hưu hưu hưu! Từ bên ngoài, vô số quân sĩ lập tức bay vụt đến, ngoài ra còn có mấy tên Đại Năng Thần Giới cũng tiến vào, đoàn đoàn vây quanh Lục Ly. Trong tay lão giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới hiện ra một thanh trường đao, sát khí đằng đằng nhìn Lục Ly, tùy thời chuẩn bị ra tay. - Gian tế? Khóe miệng Lục Ly khẽ nhếch lên, người này ngược lại rất biết gài bẫy, trước chụp mũ Lục Ly là gian tế, như vậy dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể phủi sạch trách nhiệm. Chẳng qua hắn đúng là mới vừa đi ra từ U Yến chi địa, kỳ thật cũng có thể tính là gian tế. - Không sai, hắn chính là gian tế! Một tên quản sự đột nhiên từ tiền viện chạy tới, chỉ vào Lục Ly nói: - Người này vừa mới mua ngọc phù thân phận, hơn nữa còn nghe ngóng tin tức Thần Giới. Nếu không phải là người U Yến chi địa, tại sao lại không có ngọc phù thân phận? Tại sao lại không biết chuyện Thần Giới được? - Hả? Ý cười mỉa mai trên mặt Tào Thất Kiếm càng đậm, hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Lục Ly thật có khả năng là gian tế, thế là lập tức phất tay ra lệnh với đám người đằng sau: - Bắt lại! - Chờ đã! Lục Ly vung tay lên, sau đó quát lớn: - Tất cả mọi người có mặt trong Vân Tuyết Điện nghe đây, nếu không phải là người Vân Tuyết Điện, mời lập tức rời đi. Bằng không đợi lát nữa bị giết lầm, cũng đừng trách ta vô tình! Dứt lời, trên thân Lục Ly tràn ra sát khí ngút trời. Bởi vì hắn giết quá nhiều người, cộng thêm cảm ngộ Sát Đế chân ý, bởi thế sát khí nồng đậm và dọa người dị thường. Hưu hưu hưu! Tiếng quát của Lục Ly rất lớn, kinh hách rất nhiều người, thần niệm bọn hắn dò xét tình hình bên này, đại bộ phận khách nhân lập tức đi xuống dưới núi. Khí tức Lục Ly là Đại Năng Thần Giới, nhưng sát khí lại nồng đậm như thế, cộng thêm bên phía Tào Thất Kiếm có Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, bằng với hai bên là thần tiên đánh nhau, võ giả bình thường sao dám tới gần? - Nếu ngươi đã sợ liên luỵ vô tội, vậy chúng ta đi ra ngoài chơi đùa chơi đùa...? Tròng mắt Tào Thất Kiếm khẽ chuyển, hỏi nói. Rốt cuộc nơi này cũng là sản nghiệp nhà hắn, động thủ ở đây sẽ hủy đi không ít đồ đạc, tóm lại không được tốt cho lắm. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt một tiếng, ba tòa Thần Sơn gào thét lao ra từ trong Thiên Tà Châu, cấp tốc phi hành quanh người hắn. Đồng thời Kinh Lôi Giáp phù hiện ngoài thân, Đồ Ma Đao cũng được lấy ra. Hây! Hắn tiện tay quét ngang, một đạo đao mang màu đỏ máu sáng lên, gào thét lao đến tiền viện, tên quản sự kia chính đang đứng ở cửa tiền điện. Đối phương biết chuyện hắn muốn tới Tuyết Ưng sơn mạch, bởi thế người này nhất định phải giết, chỉ như vậy hắn mới không lộ hành tung. Rầm rầm rầm! Bên kia chỉ có bảy tám tên quân sĩ, đều là võ giả bình thường. Hiện tại thần lực Lục Ly vô cùng hùng hậu, sát chiêu Sát Đế cực kì bá đạo. Nháy mắt, bảy tám quân sĩ và cả tên quản sự đều bị miểu sát, đao mang tiếp tục gào thét lao tới, hủy đi từng thành bảo cung điện xung quanh. - Bắt lại! Tào Thất Kiếm rống lên giận dữ, lão giả bên cạnh hắn lại không động, bởi vì nhiệm vụ của lão giả là bảo hộ Tào Thất Kiếm. Vân Tuyết Điện có mấy trăm võ giả, Đại Năng Thần Giới cũng có bảy tám người, không lý nào lại không bắt được một mình Lục Ly. - Trấn áp! Thấy đám người xung quanh định động thủ, tuy Lục Ly không sợ, song hắn không muốn bị cả đám vây công. Hai tay hắn trùng trùng phất tới, nháy mắt, một cỗ lực lượng vô hình trấn áp xuống, ai nấy đều không động đậy được! - Hả? Sắc mặt tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới kia tức thì đại biến, bởi vì chính hắn đều không thể di động. Thần lực trong người hắn điên cuồng vận chuyển, miệng môi mấp máy truyền âm nói: - Vị công tử này, có gì từ từ nói chuyện, đừng làm loạn! - Đi! Lục Ly vung tay lên, một tòa Thần Sơn gào thét lao đi, không biến quá lớn, chỉ trướng lên chừng trăm trượng, như một cỗ máy chiến tranh nghiền áp tới trước mặt. Rầm rầm rầm Phàm là bị Thần Sơn đụng phải, hết thảy cung điện thành bảo đều lập tức nổ thành phấn vụn, rất nhiều võ giả cũng bị nện chết tươi. Chỉ mấy nhịp thở, Thần Sơn đã lăn vài vòng trên đỉnh núi, gần như không còn một tòa kiến trúc nào là còn nguyên vẹn, tất cả đều bị nện nát. - Chết đi! Đồ Ma chiến đao trong tay Lục Ly liên tục chém xuống, từng đạo không gian gợn sóng tán rải ra, sau đó từng tên võ giả lần lượt nổ tung, ngay cả đám Đại Năng Thần Giới đều gánh không được, cứ thế nổ thành huyết vụ. Chỉ sau nửa nén hương! Chớp mắt ngắn ngủi, toàn bộ Vân Tuyết Điện đã biến thành địa ngục, trừ Tào Thất Kiếm và mấy người bên cạnh ra, toàn bộ người trên núi đều bị chém giết sạch. Có lẽ một phần trong đó vốn không phải người Vân Tuyết Điện, nhưng Lục Ly đã khuyến cáo qua, còn dám lưu lại xem náo nhiệt tất phải trả giá đắt, bọn hắn phải tự chịu hậu quả với lựa chọn của mình. Lục Ly quyết định nhổ cỏ tận gốc, tất cả người ở nơi đây đều phải chết, miễn cho tin tức tiết lộ ra ngoài. Sau khi giết sạch đám người kia, hắn mới nhìn về phía Tào Thất Kiếm, khóe môi nhếch lên, mở miệng nói: - Công tử Tào gia đúng không? Tào gia các ngươi rất cường đại? Ngươi tưởng rằng mình có thể muốn làm gì thì làm?
Chương 2108 Ngươi nghĩ nhiều
- Ngươi cảm thấy ở Thần Giới này không ai có thể chống lại Tào gia các ngươi? Trong mắt ta, Tào gia các ngươi đến cái rắm cũng không bằng, ở Thần Giới, gia tộc mạnh hơn các ngươi nhiều lắm, muốn hủy diệt gia tộc các ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Lúc nói chuyện, Lục Ly để không gian chi lực tan biến, đám người Tào Thất Kiếm đã có thể cử động. Chỉ là không ai dám động, bọn hắn đều bị thủ đoạn của Lục Ly làm cho kinh hãi. Lật tay liền trấn áp tất cả chúng nhân, ngay cả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đều không động được, chẳng lẽ thực lực người này đã đạt đến Thần Giới Chí Tôn? Tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới kia vốn định lập tức mang theo Tào Thất Kiếm rời đi, chẳng qua sau cùng hắn vẫn không dám nhúc nhích, nếu Lục Ly đã có thể nhẹ nhàng trấn áp bọn hắn, như vậy hắn chắc chắn trốn không được. Hắn cắn răng, chắp tay nói: - Vị đại nhân này, chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân, việc này là chúng ta sai, chúng ta trịnh trọng xin lỗi. Đại nhân có yêu cầu gì cứ việc nói ra, Tào gia chúng ta nhất định tận lực thỏa mãn. - Xin lỗi? Lục Ly cười lên một tiếng giễu cợt, chỉ Đồ Ma Đao vào đám người đã chết, nói: - Nếu xin lỗi hữu dụng, những người này đâu cần phải chết. Yêu cầu? Yêu cầu của ta rất đơn giản, để Tào Thất Kiếm tự phế tu vi, Tào gia các ngươi bồi thường ta một ngàn ức thần nguyên, chuyện này liền dừng ở đây! - Một ngàn ức? Hai mắt Tào Thất Kiếm tối sầm, thiếu chút ngất đi. Ở bắc bộ, Tào gia đúng là đại gia tộc siêu cấp, nhưng bắt bọn hắn một hơi xuất ra ngàn ức thần nguyên quả thật có chút khó khăn. Hơn nữa vì một tên công tử bồi thường mà bồi thường ngàn ức? E là tộc trưởng sẽ không đồng ý, bọn hắn tình nguyện vứt bỏ Tào Thất Kiếm. Hơn nữa còn phải tự phế tu vi... Nếu tu vi hắn bị phế, vậy thì dù Tào gia có dùng tới thiên tài địa bảo giúp hắn chữa trị, không gian tiến bộ sau này cũng sẽ hạn chế, đời này sợ là chỉ dừng bước ở Đại Năng Thần Giới. Tào gia làm sao có thể vì một tên con cháu không có tiền đồ mà tiêu tốn tận ngàn ức thần nguyên được? Tròng mắt hắn bỗng chốc đỏ ngầu, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, mở miệng nói: - Vị công tử này, ngươi đừng quá phận! Cơ mặt lão giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới khẽ co giật, Lục Ly đây là muốn bức Tào Thất Kiếm đi vào tử lộ. Tròng mắt hắn đảo mấy lượt, một lúc sau mới nói: - Đại nhân, yêu cầu này của ngài quá làm khó, ngươi xem có thể làm vậy được không? Ngươi thả cho Thất công tử một con đường sống, chuyện thần nguyên ta có thể đi hiệp thương với gia tộc, sẽ tận lực đưa cho đại nhân một câu trả lời mãn ý... - Được, ta có thể lui một bước. Lục Ly nhíu mày, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt nói: - Ta thả các ngươi đi, sau đó các ngươi bồi ta mười ức thần nguyên? Vậy được không? - Hả... Chúng nhân hơi ngớ, sao Lục Ly lại đột nhiên đổi ý, một hơi từ ngàn ức biến thành mười ức? Tào Thất Kiếm phản ứng rất nhanh, vội vàng gật đầu nói: - Có thể, ta có thể cho ngươi mười ức thần nguyên, chẳng qua cầm thần nguyên xong, ngươi tuyệt đối không được truyền chuyện hôm nay ra ngoài, cũng không thể... - Không hay! Lão giả bên người Tào Thất Kiếm lại chợt biến sắc, tên Tào Thất Kiếm đầu đất này, chết đến lâm đầu còn dám uy hiếp Lục Ly? Hơn nữa hắn cảm thấy Lục Ly đưa ra con số mười ức thần nguyên, tựa hồ là đang cố ý trêu đùa Tào Thất Kiếm... - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, tay vung lên, một đạo lực vô hình lần nữa trấn áp xuống, tiếp đó Đồ Ma chiến đao trong tay hắn bổ ra trước hai nhát, trêu đùa nói: - Ngươi nghĩ nhiều, hôm nay ta không có ý định để các ngươi còn sống rời khỏi chỗ này, chết đi! Rầm rầm rầm! Uy lực Không Gian Giảo quá lớn, mấy tên quân sĩ đứng chắn phía trước, bao gồm cả một tên Đại Năng Thần Giới bỗng chốc đều bị xoắn thành thịt nát. Tào Thất Kiếm trơ mắt nhìn mấy người trước mắt lần lượt nổ tung, linh hồn hắn không khỏi run rẩy, hắn biết mình lập tức cũng sẽ như những người này, nổ thành thịt nát, triệt để chết đi. - Không, đừng mà... Hắn vốn đang bị trấn áp, nói chuyện đều không nói được, nhưng lúc này hắn lại cường hành hô lên mấy từ. Vốn hắn còn muốn tiếp tục rống nói, ngàn ức thần nguyên không phải là không thể được thương lượng, nhưng không gian ba động đã tràn đến đây, sau đó hắn không còn kêu lên được nữa. Hắn phát hiện chiến pháp Thần khí siêu phẩm trên người bị xé nứt, tiếp sau nhục thân hắn cũng bị lực lượng không gian vặn vẹo cường đại xé thành mảnh nhỏ... - Công tử! Lão giả phát ra một tiếng bi hống, hắn biết mình cũng không sống nổi, bởi thế không hề liều mạng đi phản công, hắn cố gắng lấy ra một viên ngọc phù từ bên hông, trùng trùng bóp nát. Giờ hắn chỉ có thể thông báo cho Tào gia, để cường giả Tào gia nhanh chóng tới giết đi Lục Ly, báo thù cho bọn hắn. Tộc Vương Tào gia là Thần Giới Chí Tôn, trưởng lão Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng có hơn mười, có thể tính là đại thế lực. Hây! Lục Ly lần nữa bổ ra hai đao, không gian ba động tràn đi, chém giết nốt lão giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Vừa rồi hắn há mồm đòi ngàn ức thần nguyên chỉ là đùa nghịch Tào Thất Kiếm, đương nhiên nếu đối phương thật có thể đưa ra ngàn ức thần nguyên, Lục Ly cũng có thể không giết người. Giảo sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới xong, thân hình Lục Ly lóe lên, thu lại không gian giới chỉ của người này, sau đó trầm ngâm một lát rồi quyết định lập tức Phi Độ Hư Không rời đi. Giờ mà tiến vào truyền tống trận trong thành tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, làm vậy rất dễ bại lộ hành tung. Hắn chọn Phi Độ Hư Không về hướng nam, lần này vận khí không tốt cho lắm, xuất hiện ở ngay sát bên một bộ lạc. Vừa lúc phụ cận có người, một đám người chính đang đồng tâm hiệp lực liên thủ đánh giết Hoang thú. Lục Ly khoác Linh Ẩn Chiến Giáp, còn bóc mở trạng thái ẩn thân, bởi thế lúc hắn đi ra không ai chú ý tới cả. Chỉ là rất nhiều người nhìn thấy cánh cửa nhỏ màu vàng hiện lên, ai nấy đều rất ngạc nhiên, trên trời sao lại xuất hiện một cánh cửa màu vàng được?
Chương 2109 Hạnh phúc
Lục Ly vừa đi ra liền thấy có người, theo bản năng định ra tay, chém giết sạch đám người quanh đây, miễn cho tin tức tiết lộ. Nhưng hắn thấy đây chỉ là một đám Thần Linh cấp thấp, trong đó còn có thiếu niên thiếu nữ và hai tên lão giả tuổi tác rất lớn. Ngao ngao! Một con Hoang thú chính đang tứ ngược xung quanh, đã chém giết không ít võ giả, ngoài ra còn có không ít nam nữ trẻ tuổi chết gục dưới chân Hoang thú. Nhân kia đám người kia còn đang ngạc nhiên, Hoang thú cường hành đâm tới, lợi trảo quét qua, lại đánh chết mấy tên võ giả. Đám võ giả còn lại mắt đỏ ngầu, lập tức lao lên chém giết Hoang thú, Lục Ly vốn định giết người, nhưng nhìn thấy cảnh này hắn lại do dự. Đám người này hoàn toàn vô tội, bọn họ khác với đám truy tung hắn trước kia. Hơn nữa đây rõ ràng đều là kẻ yếu, còn có người già trẻ nhỏ, Lục Ly sao nỡ nhẫn tâm thống hạ sát thủ cho được? Ngao... Hoang thú hoành hành tứ ngược, chỉ chớp mắt lại đã đồ sát hai người, Lục Ly nhìn mà không khỏi khó chịu, nhưng hắn lại không thể động thủ, nếu không trạng thái ẩn thân sẽ lập tức biến mất. Nghĩ nghĩ, hắn liền tiềm hành về phía Hoang thú hình con báo kia, chân sau khẽ đạp lên đầu Hoang thú, sau đó bay về nơi xa. Hắn không động thủ, bởi thế không bại lộ thân hình, Hoang thú kia lại bị kinh động, nó cảm giác được khí tức Lục Ly, tức thì gào thét đuổi theo. - A... Thấy Hoang thú đột nhiên chạy về nơi xa, trong mắt con dân bộ lạc đều hiện đầy vẻ kinh ngạc, con Hoang thú này rõ ràng đang chiếm thượng, sao lại đột nhiên bỏ đi? Ngay khi chúng nhân còn đang mờ mịt, nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ trầm muộn, mấy người bên này lập tức đi qua dò la, lại phát hiện Hoang thú đã bị chém giết từ lúc nào. - Chuyện gì thế này? Bọn họ dạo quanh phụ cận một vòng, sau đó quay về bẩm báo. Tộc trưởng bộ lạc là một lão giả chiến lực tương đương phủ quân, hắn trầm tư một lát rồi mở miệng nói: “ - Chắc là có cường giả nào đó ra tay giúp chúng ta giết đi Hoang thú. - Cường giả? Đám thiếu nam thiếu nữ lập tức lộ ra vẻ sùng bái, bộ lạc bọn hắn chết nhiều người như vậy, lại vẫn không thể đánh giết Hoang thú. Trong khi vị cường giả kia vô thanh vô tức, thậm chí bọn hắn đều không thấy được bóng người, lại đã ra tay đánh chết Hoang thú rồi. - Tộc trưởng gia gia! Một thiếu nữ xoa xoa máu trên mặt, hiếu kì hỏi: - Nếu vị đại nhân kia đã giúp chúng ta chém giết Hoang thú, tại sao lại không lộ diện? Cũng tiện cho chúng ta cảm tạ một phen, ta rất hiếu kì, vị đại nhân này rốt cục là ai? - Đừng nói nữa! Tộc trưởng vung tay lên, sắc mặt sâm nghiêm nói: - Đại nhân không lộ diện tự nhiên có cái lý của hắn, chúng ta đừng suy đoán bậy bạ, cũng không thể nói lung tung. Việc này các ngươi giữ mồm giữ miệng nghiêm chút, cứ xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Vừa rồi cũng không thấy cánh cửa màu vàng nào hiện ra cả, ai dám lắm mồm, xử lý theo tộc quy. Tộc trưởng có vẻ rất uy nghiêm, cả đám tộc nhân lập tức cấm như hến, không ai còn dám lắm mồm. Bên kia Lục Ly đứng lại quan sát một lúc, ngấm ngầm gật đầu. Tên tộc trưởng này hẳn cũng có chút hoài nghi thân phận hắn, chỉ là không dám nghĩ lung tung, càng không dám báo lên. Hắn biết nếu lắm mồm về chuyện này, với chiến lực Lục Ly, muốn đồ sát cả bộ lạc bọn hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu tin tức đã không tiết ra ngoài, Lục Ly cũng yên tâm. Hắn xoay người rời đi, đi được chừng trăm dặm, xác định phụ cận không có ai, hắn lần nữa Phi Độ Hư Không, lần này là hướng về phía đông bắc. Vận khí không sai, đi ra không gặp phải bất cứ người nào. Lục Ly yên tâm thả ra Trì Hi Nhi, sau đó mang theo nàng hướng đến thành trì gần đó. Hắn không dám loạn Phi Độ Hư Không, nếu không rất dễ bại lộ thân phận. . Mang theo Trì Hi Nhi tới Thần Giới, không thể cứ một mực nhốt nàng trong Thiên Tà Châu được. Trì Hi Nhi chính đang tuổi thiếu nữ, lại rất hiếu kỳ với Thần Giới. Nếu đã quyết định truyền tống mà đi, Lục Ly tự nhiên sẽ thả nàng ra, để nàng ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Lục Ly đổi một thân chiến giáp, mặt nạ da người trên mặt đổi thành một trung niên uy nghiêm. Trì Hi Nhi cũng đổi trang phục, dưới sự chỉ dẫn của Lục Ly, hóa thành một chủng tộc kỳ dị, chải tóc đuôi ngựa, đeo lên đủ thứ vật phẩm trang sức quái dị, mặt nạ Ngân Hồ cũng biến hóa một phen, trở nên có chút yêu ma hóa, nhìn hoàn toàn giống hệt một nữ tử chủng tộc đặc thù. Trì Hi Nhi hỏi vài câu về chuyện ở Vân Tuyết Điện, Lục Ly tùy tiện giải thích một phen, Trì Hi Nhi suy nghĩ đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đi theo Lục Ly tới một thành trì gần đó. Bên người Lục Ly có ngọc phù thân phận mua được khi trước, tên quản sự kia đã bị giết, người biết chuyện đều bị diệt khẩu, thế nên Lục Ly không lo lắng kẻ địch sẽ căn cứ ngọc phù thân phận truy tung theo. Tiến thành, Trì Hi Nhi lập tức hoan hỉ không thôi. U Yến chi địa chỉ có chín tòa thành trì, lại đều là nơi ở của Thần Vương. Khi còn bé nàng rất muốn tới Bàn Vương Thành nhìn xem, nhưng Trì Tuấn Phong không mang nàng đi, lần này đặt chân tới thành trì Thần Giới, nàng cảm thấy hết thảy đều thú vị mới mẻ. - Ha ha, đây chỉ là một toà tiểu thành thôi! Lục Ly nắm tay Trì Hi Nhi đi tới, nhìn từ bên ngoài hắn hệt như một người cha hiền từ nắm tay con gái mình. Hắn sủng nịnh nhìn sang Trì Hi Nhi nói: - Chúng ta trước truyền tống mấy chục lần, chờ đến đại thành trì ta sẽ dẫn ngươi đi chơi, trong đại thành trì có rất nhiều rất nhiều nơi để chơi, vui lắm. - Tốt quá, tốt quá! Mắt Trì Hi Nhi tức thì cười thành vành trăng khuyết, nàng nắm tay Lục Ly đi tới đi lui trên phố, nhìn người đến người đi trước mắt, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác hạnh phúc dị thường, nàng nghĩ nếu có thể cứ mãi được thế này thì tốt biết mấy... Chuyện đám người Tào Thất Kiếm bị giết, Vân Tuyết Điện bị san thành bình địa dẫn lên oanh động rất lớn ở bắc bộ Thần Giới. Tào gia tuy không thể tính là bá chủ tuyệt đối ở bắc bộ, nhưng cũng là một trong những bá chủ, tộc trưởng chính là một vị Thần Giới Chí Tôn.
Chương 2110 Ba năm
Con em trực hệ gia tộc bị giết, thậm chí cả một trưởng lão Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng chết theo, việc này không khác gì hung hăng bạt tai lên mặt Tào gia, đánh cho tất cả tộc nhân Tào gia đều phẫn nộ không thôi. Tộc trưởng Tào gia đại nộ, xuất động mười mấy tên trưởng lão đến Vân Tuyết Điện điều tra tình hình. Võ giả cấp thấp đào tẩu được hôm đó đều bị tìm đến, nhưng sau mấy ngày điều tra, tình báo thu được lại rất hạn chế. Bọn hắn chỉ biết được tướng mạo đại khái của Lục Ly, ngoài ra còn dẫn theo một nữ tử đeo mặt nạ, bề ngoài hai người đều có chiến lực Đại Năng Thần Giới. Sau khi chân dung Lục Ly được vẽ ra, Tình Báo Đường Tào gia lập tức hành động, kết quả lại không thu hoạch được gì. Tình Báo Đường đối chiếu chân dung với tất cả cường giả thế hệ trẻ tại Thần Giới, nhưng không thấy ai là có khả năng phù hợp cả. Đến sau Trì Hi Nhi bị thu vào, không nói chuyện cũng không ra tay. Bởi thế Tào gia đặt Lục Ly làm mục tiêu trọng điểm, điều tập vô số nhân lực vật lực, mang theo chân dung Lục Ly bắt đầu bố ra một tấm lưới cực lớn ở bắc bộ Thần Giới, quyết phải tìm cho được Lục Ly. Lúc này Lục Ly đã liên tục truyền tống hơn trăm lần, đi tới mặt đông nam Thần Giới. Hắn xác định tình hình gần đây còn tính an toàn, liền mang theo Trì Hi Nhi đi vào nghỉ ngơi trong một tòa đại thành. Tòa đại thành này rất phồn hoa, có đủ loại cửa hàng, tửu quán, trà lâu, chỗ du ngoạn chi cũng không thiếu. Trì Hi Nhi nghỉ ngơi nửa ngày liền kéo lấy Lục Ly chơi đùa một lượt khắp thành. Mua rất nhiều vật phẩm mà theo như Lục Ly thấy thì chẳng có chút tác dụng gì. Lục Ly không thiếu thần nguyên, trên người hắn tùy tiện tính ra cũng mấy chục ức. Bởi thế chỉ cần Trì Hi Nhi lộ vẻ yêu thích, Lục Ly liền trực tiếp mua cho nàng. Chơi trong thành nguyên một ngày, Trì Hi Nhi vừa lòng thỏa ý theo Lục Ly về lại khách sạn. Trên mặt nàng chất đầy vẻ hạnh phúc, lúc Lục Ly đưa đến cửa định rời đi, nàng đột nhiên nắm chặt lấy tay Lục Ly nói: - Ca, hôm nay là ngày ta vui nhất, cám ơn ngươi! - Không cần nói cảm ơn. Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi, ôn nhu nói: - Là ca vô năng, không thể mang đến cho ngươi cuộc sống yên ổn, khiến ngươi ngày ngày sống trong lo lắng bất an! - Không! Trì Hi Nhi đột nhiên vươn ra một ngón tay chắn miệng Lục Ly nói: - Ca, ngươi đừng nói vậy. Ngươi không có nghĩa vụ phải trợ giúp ta, mấy năm này nếu không nhờ ca, không biết ta còn có dũng khí để sống tiếp không. Ca đã cho ta rất nhiều, ta lại không trợ giúp được gì, nếu muốn nói xin lỗi, phải là Hi Nhi nói mới đúng! - Được, không nói chuyện này nữa! Lục Ly mỉm cười nói: - Nếu ta là ca ngươi, làm gì cũng đều hẳn nên. Sau này ta cũng sẽ cố gắng, để ngươi sống được càng tốt. Ta sẽ tìm cơ hội giết chết Nguyệt Ảnh, báo thù giúp phụ thân ngươi. - Ừ, ta tin tưởng ca! Trì Hi Nhi trùng trùng gật đầu, sau đó ánh mắt khẽ chuyển, chợt trở nên nhu tình như nước, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, gom hết dũng khí nói: - Ca, trước kia ngươi nói ta còn nhỏ, giờ ta còn nhỏ nữa không? Trong lúc nói chuyện, Trì Hi Nhi ưỡn ngực lên, nếu trước kia chỉ là mầm non mới nhú, lúc này lại đã tương đối có quy mô. Lục Ly theo bản năng quét mắt xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng như hoa của nàng, trong lòng hắn bất giác có chút rung động. Thiếu nữ mỉm cười e thẹn, mắt đầy nhu tình, hoàn cảnh động người như thế, Lục Ly cũng là nam nhân bình thường, sao có thể giữ được bình tĩnh? Chỉ là Lục Ly cừu địch khắp thiên hạ, sao có tâm tư nói chuyện yêu đương? Trì Hi Nhi là một cô gái tốt, hắn một mực đối đãi như với muội muội, bởi thế nhất thời tư duy không thể kịp chuyển biến. Chính hắn có thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào, không chừng sẽ liên lụy cả đời Trì Hi Nhi. Thế nên hắn trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng nói: - Hi Nhi, ngươi tiếp xúc với bên ngoài chưa đủ nhiều, thực ra trên thế giới này có rất nhiều nam tử ưu tú, cũng càng thích hợp với ngươi hơn ta. Ta cảm thấy, ngươi hẳn nên tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ nhiều hơn, cho mình thêm nhiều lựa chọn hơn. Ngươi không có quá nhiều trải nghiệm nhân sinh, có lẽ chỉ là chưa phân biệt được giữa ưa thích, ỷ lại và yêu ... Đừng mù quáng làm ra quyết định, ngươi hẳn nên cho mình thêm càng nhiều thời gian để lựa chọn. - Không! Tròng mắt Trì Hi Nhi thoáng đỏ lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ quật cường, ngước mắt nhìn Lục Ly nói: - Ca, ta đã nghĩ rất kỹ, dù thiên hạ này có ngàn ngàn vạn vạn nam tử ưu tú thì đã sao? Đối với ta mà nói, ca chính là nam tử tốt nhất trên đời. Ưa thích, ỷ lại và yêu đúng thật là có khác biệt, nhưng ta rất xác định, tình cảm ta dành cho ca là tình yêu, là tình yêu thuần túy nhất. Mất đi ca, hoặc ca không cần ta nữa, ta nghĩ ta sẽ chết, ta sẽ như một đóa hoa rời khỏi mặt đất, chậm rãi tàn lụi, cuối cùng khô héo, biến thành một đống đất bùn... - Ca, ngươi muốn Hi Nhi đi! Trì Hi Nhi đột nhiên đưa tay ôm lấy Lục Ly, chân thành nói: - Hi Nhi không nhỏ, không phải trẻ con, ta rất rõ ràng tình yêu nam nữ và tình cảm huynh muội có gì khác nhau. Hi Nhi thích ngươi, yêu ngươi, ngươi là phu quân lý tưởng nhất của ta, là tình lang đáng để Hi Nhi trả ra hết thảy, ca... Nước mắt yên ắng chảy xuống trên mặt Trì Hi Nhi, bộ dạng đáng thương tội nghiệp kia hệt như một chú chó nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ, Lục Ly dù ý chí sắt đá đến mấy cũng phải mềm lòng. Hắn trầm ngâm thoáng chốc rồi đưa tay giúp Trì Hi Nhi lau đi nước mắt, sau đó ôn nhu hôn lên trán nàng một cái, nghiêm mặt nói: - Thế này đi, Hi Nhi, ta cho ngươi thời gian ba năm, ngươi cũng cho ta thời gian ba năm. Nếu ba năm sau ngươi còn không thay đổi ý định, ta có thể không coi ngươi là muội muội nữa, ta muốn ngươi... - Ba năm? Trên mặt Trì Hi Nhi chớp qua một tia thất vọng, song rất nhanh liền kiên định gật đầu nói: - Được, ta chờ, đừng nói ba năm. Chỉ cần ca muốn ta, ba mươi năm ta cũng chờ! - Nha đầu ngốc!
Trì Hi Nhi lấy xuống mặt nạ, cười ngọt ngào nói: - Hôm nay ta không đi ra, chỉ ở trong hậu viện này, không đeo mặt nạ được không? - Được! Lục Ly khẽ gật đầu, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi, gần đây liên tục Phi Độ Hư Không khiến tinh thần hắn có chút mỏi mệt. Giờ hắn đã về Thần Giới, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chiến đấu, tinh thần suy nhược rốt cục không phải chuyện tốt, bởi thế hắn muốn trước nghỉ ngơi một phen. Trì Hi Nhi lại không mệt mỏi, một mình đi lòng vòng trong hậu viện, còn nếm thử rất nhiều đồ ăn vặt được chuẩn bị sẵn. Mọi thứ bên này đều khác xa U Yến chi địa, Trì Hi Nhi rất hưng phấn. Bên vách núi có một gốc đại thụ, dưới đại thụ có đu dây, đánh đu ngay bên bờ vực là một trò rất vui. Trì Hi Nhi tuổi nhỏ ham chơi, cứ thế một mình đung đưa tới lui, phát ra từng đạo tiếng cười như chuông bạc. Lục Ly bị tiếng cười kinh động, liếc mắt nhìn sang, khẽ cười một tiếng, sau đó lại tiếp tục bế quan nghỉ ngơi. Tiếng cười Trì Hi Nhi không lớn, song phụ cận lại có mấy nơi sân viện, trong sân có mấy vị khách nhân nghỉ tạm, lập tức liền hấp dẫn mấy đạo thần niệm quét tới. Thấy chỉ là một tiểu cô nương đang chơi đùa, rất nhiều thần niệm vô thanh vô tức thu về. Chỉ là trong tiểu viện bên trái, một công tử tuổi trẻ lại không thu hồi thần niệm, hắn vừa thấy được Trì Hi Nhi lập tức kinh là thiên nhân, cả người đứng ngây ra đó. Năm xưa dung mạo Trì Hi Nhi từng khiến Ngọc Linh Long mê say, công tử tuổi trẻ bình thường há có thể không bị hấp dẫn? - Ách .. Phát hiện thấy có rất nhiều thần niệm thăm dò tới, trên mặt Trì Hi Nhi chớp qua một tia hoảng loạn. Sau khi thấy thần niệm công tử trẻ tuổi kia cứ một mực khóa chặt nơi này, nàng vội vàng nhảy xuống xích đu, đeo lên mặt nạ, thần tình có chút căng thẳng, chạy về bên người Lục Ly, ngồi xuống. Lục Ly nhận thấy dị thường, mở mắt nhìn Trì Hi Nhi hỏi: - Hi Nhi, sao thế. Trì Hi Nhi mím môi một cái, cười cười nói: - Không có gì, ca, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta cũng tu luyện. Lục Ly không nghĩ nhiều, lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi, Trì Hi Nhi cũng làm như không có việc gì, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh Lục Ly. Chỉ là, lát sau trên gương mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia phẫn nộ, bởi vì thần niệm tên công tử trẻ tuổi kia vẫn một mực tập trung vào nàng, khiến nàng rất không thoải mái. Nàng không tiện nói cho Lục Ly, chỉ biết nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc nhìn bên kia, sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện. Tên công tử tựa hồ cũng nhận thấy Trì Hi Nhi bất mãn, thần niệm thu về. Lúc Trì Hi Nhi tưởng là đã xong, tên công tử lại dẫn theo một lão giả đằng không lao lên, bay thẳng đến sân viện bên này. Sân viện này vốn có cấm chế, nhưng Lục Ly không mở ra, bởi vì sắp lập tức phải đi, bởi thế cũng không nghĩ nhiều. Lại không ngờ hai người kia nhắm thẳng bên này bay tới, Lục Ly lập tức bị kinh động, mở mắt ra, trong mắt lấp lánh hàn quang, như một con Cự Long chợt tỉnh giấc. Công tử kia bị mắt lạnh Lục Ly quét qua, cảm giác như bị một con hung thú nhắm đến, cả người hắn khẽ run lên, bước chân ngừng lại. Trong mắt lão giả sau lưng chợt lóe lên hàn quang, thần sắc thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khí tức Lục Ly chỉ là Đại Năng Thần Giới, không ngờ lại có được uy thế cường đại đến vậy, khiến Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới như hắn đều cảm nhận được một tia nguy cơ. Rất nhanh Lục Ly liền thu hồi ánh mắt, khẽ nhíu mày, công tử kia có Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo, xem ra cũng là công tử gia tộc siêu cấp. Hắn mới vừa quay lại Thần Giới, nếu lập tức thống hạ sát thủ, khả năng sẽ không hay cho lắm. Bên kia, công tử trẻ tuổi lại nổi giận, hắn cũng là Đại Năng Thần Giới, sau lưng còn có một vị cường giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo, thế mà lại bị Lục Ly dọa sợ, điều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt. Thành phủ hắn tương đối sâu, sắc mặt thoáng chốc khôi phục bình thường, đi đến bên ngoài đình viện, chắp tay nói: - Tại hạ Tào Thất Kiếm, mạo muội bái phỏng hai vị, còn mong rộng lòng tha thứ. Vị công tử và tiểu thư này, tại hạ rất thích kết giao bằng hữu, không biết liệu có thể ngồi xuống kết bạn với hai vị không? Trì Hi Nhi cúi đầu, ngồi ở bên người Lục Ly không thốt nửa lời. Thường thường những lúc đi cùng Lục Ly nàng rất ít khi nói chuyện, hết thảy đều giao cho Lục Ly xử lý. Lục Ly nhàn nhạt quét nhìn Tào Thất Kiếm một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không có quá nhiều tình tự ba động, hắn thoáng ngừng một lát rồi nói: - Không đi cửa chính đã trực tiếp tiến vào sân viện người khác để bái phỏng? Ta đang nghỉ ngơi, mời hai vị về cho. Nhớ đến dị trạng vừa nãy của Trì Hi Nhi, giờ Lục Ly mới kịp có phản ứng. Nếu không phải nghĩ đến nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn chắc đã không dễ nói chuyện như vậy. Hắn nén giận, đối phương lại có vẻ không lĩnh tình, ngược lại sắc mặt còn hiện vẻ khó coi. Tên Tào Thất Kiếm này khả năng có chút danh khí, hắn tự báo gia môn, Lục Ly lại không phản ứng, còn trực tiếp để hai người rời đi, chẳng hề nể mặt chút nào. Tào Thất Kiếm quay sang nhìn lão giả sau lưng, lão giả hừ lạnh một tiếng nói: - Công tử nhà ta chính là tuấn kiệt có tên trong top một trăm Thiên Tài Bảng, Tào gia cũng là đại gia tộc nổi danh ở bắc bộ Thần Giới, ở bắc bộ này có ai là không nể mặt Tào gia chúng ta. Hai vị lạnh nhạt với công tử nhà ta như thế, chẳng lẽ không sợ rước phải tai họa. Lúc nói chuyện, khí tức trên thân tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới này tràn ra, cuồng bạo trấn áp xuống, khiến Trì Hi Nhi hô hấp có chút khó khăn. Lục Ly triệt để phát nộ, đột ngột đứng dậy, mắt lạnh nhìn ra ngoài, quát khẽ nói: - Người Vân Tuyết Điện đâu? Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy? Để người ngoài tùy tiện xông vào tiểu viện ta như thế hả? - Ha ha ha! Nghe được câu này, Tào Thất Kiếm bật cười ha hả, lão giả đằng sau cũng nhếch mép lộ ra ý cười giễu cợt, Tào Thất Kiếm chắp tay ra sau lưng, thần tình ngạo nghễ không lên tiếng, lão giả phía sau liền hợp thời mở miệng nói:
Chương 2107 Ngươi nghĩ nhiều
- Xem ra hai vị là từ nơi khác tới, các ngươi không biết Vân Tuyết Điện này là một trong những sản nghiệp của Tào gia chúng ta? - Hả? Lục Ly phát hiện bên ngoài có rất nhiều thần niệm đang quét vào, binh sĩ Vân Tuyết Điện lại không thấy có phản ứng gì, ánh mắt tức thì chuyển lạnh. Thiên Tà Châu trong tay hắn lóe lên quang mang, sau khi thu vào Trì Hi Nhi liền mắt lạnh nhìn hai người, nói: - Mời các ngươi rời khỏi nhà ta ngay lập tức, nếu không tự gánh lấy hậu quả. - Tự gánh lấy hậu quả? Ý cười giễu cợt nơi khóe miệng Tào Thất Kiếm càng đậm, Lục Ly và Trì Hi Nhi đều nhìn rất lạ mặt, hơn nữa cũng không tự báo gia môn, hẳn không phải xuất thiên đại gia tộc siêu cấp. Còn một điểm nữa, nếu là đại gia tộc siêu cấp, bên người sao có thể không mang theo hộ vệ? Bởi thế ánh mắt hắn cũng chuyển lạnh, quát khẽ nói: - Người đâu, ta hoài nghi người này là gian tế U Yến chi địa, mau bắt lại cho ta! Hưu hưu hưu! Từ bên ngoài, vô số quân sĩ lập tức bay vụt đến, ngoài ra còn có mấy tên Đại Năng Thần Giới cũng tiến vào, đoàn đoàn vây quanh Lục Ly. Trong tay lão giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới hiện ra một thanh trường đao, sát khí đằng đằng nhìn Lục Ly, tùy thời chuẩn bị ra tay. - Gian tế? Khóe miệng Lục Ly khẽ nhếch lên, người này ngược lại rất biết gài bẫy, trước chụp mũ Lục Ly là gian tế, như vậy dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể phủi sạch trách nhiệm. Chẳng qua hắn đúng là mới vừa đi ra từ U Yến chi địa, kỳ thật cũng có thể tính là gian tế. - Không sai, hắn chính là gian tế! Một tên quản sự đột nhiên từ tiền viện chạy tới, chỉ vào Lục Ly nói: - Người này vừa mới mua ngọc phù thân phận, hơn nữa còn nghe ngóng tin tức Thần Giới. Nếu không phải là người U Yến chi địa, tại sao lại không có ngọc phù thân phận? Tại sao lại không biết chuyện Thần Giới được? - Hả? Ý cười mỉa mai trên mặt Tào Thất Kiếm càng đậm, hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Lục Ly thật có khả năng là gian tế, thế là lập tức phất tay ra lệnh với đám người đằng sau: - Bắt lại! - Chờ đã! Lục Ly vung tay lên, sau đó quát lớn: - Tất cả mọi người có mặt trong Vân Tuyết Điện nghe đây, nếu không phải là người Vân Tuyết Điện, mời lập tức rời đi. Bằng không đợi lát nữa bị giết lầm, cũng đừng trách ta vô tình! Dứt lời, trên thân Lục Ly tràn ra sát khí ngút trời. Bởi vì hắn giết quá nhiều người, cộng thêm cảm ngộ Sát Đế chân ý, bởi thế sát khí nồng đậm và dọa người dị thường. Hưu hưu hưu! Tiếng quát của Lục Ly rất lớn, kinh hách rất nhiều người, thần niệm bọn hắn dò xét tình hình bên này, đại bộ phận khách nhân lập tức đi xuống dưới núi. Khí tức Lục Ly là Đại Năng Thần Giới, nhưng sát khí lại nồng đậm như thế, cộng thêm bên phía Tào Thất Kiếm có Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, bằng với hai bên là thần tiên đánh nhau, võ giả bình thường sao dám tới gần? - Nếu ngươi đã sợ liên luỵ vô tội, vậy chúng ta đi ra ngoài chơi đùa chơi đùa...? Tròng mắt Tào Thất Kiếm khẽ chuyển, hỏi nói. Rốt cuộc nơi này cũng là sản nghiệp nhà hắn, động thủ ở đây sẽ hủy đi không ít đồ đạc, tóm lại không được tốt cho lắm. - Ha ha! Lục Ly cười nhạt một tiếng, ba tòa Thần Sơn gào thét lao ra từ trong Thiên Tà Châu, cấp tốc phi hành quanh người hắn. Đồng thời Kinh Lôi Giáp phù hiện ngoài thân, Đồ Ma Đao cũng được lấy ra. Hây! Hắn tiện tay quét ngang, một đạo đao mang màu đỏ máu sáng lên, gào thét lao đến tiền viện, tên quản sự kia chính đang đứng ở cửa tiền điện. Đối phương biết chuyện hắn muốn tới Tuyết Ưng sơn mạch, bởi thế người này nhất định phải giết, chỉ như vậy hắn mới không lộ hành tung. Rầm rầm rầm! Bên kia chỉ có bảy tám tên quân sĩ, đều là võ giả bình thường. Hiện tại thần lực Lục Ly vô cùng hùng hậu, sát chiêu Sát Đế cực kì bá đạo. Nháy mắt, bảy tám quân sĩ và cả tên quản sự đều bị miểu sát, đao mang tiếp tục gào thét lao tới, hủy đi từng thành bảo cung điện xung quanh. - Bắt lại! Tào Thất Kiếm rống lên giận dữ, lão giả bên cạnh hắn lại không động, bởi vì nhiệm vụ của lão giả là bảo hộ Tào Thất Kiếm. Vân Tuyết Điện có mấy trăm võ giả, Đại Năng Thần Giới cũng có bảy tám người, không lý nào lại không bắt được một mình Lục Ly. - Trấn áp! Thấy đám người xung quanh định động thủ, tuy Lục Ly không sợ, song hắn không muốn bị cả đám vây công. Hai tay hắn trùng trùng phất tới, nháy mắt, một cỗ lực lượng vô hình trấn áp xuống, ai nấy đều không động đậy được! - Hả? Sắc mặt tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới kia tức thì đại biến, bởi vì chính hắn đều không thể di động. Thần lực trong người hắn điên cuồng vận chuyển, miệng môi mấp máy truyền âm nói: - Vị công tử này, có gì từ từ nói chuyện, đừng làm loạn! - Đi! Lục Ly vung tay lên, một tòa Thần Sơn gào thét lao đi, không biến quá lớn, chỉ trướng lên chừng trăm trượng, như một cỗ máy chiến tranh nghiền áp tới trước mặt. Rầm rầm rầm Phàm là bị Thần Sơn đụng phải, hết thảy cung điện thành bảo đều lập tức nổ thành phấn vụn, rất nhiều võ giả cũng bị nện chết tươi. Chỉ mấy nhịp thở, Thần Sơn đã lăn vài vòng trên đỉnh núi, gần như không còn một tòa kiến trúc nào là còn nguyên vẹn, tất cả đều bị nện nát. - Chết đi! Đồ Ma chiến đao trong tay Lục Ly liên tục chém xuống, từng đạo không gian gợn sóng tán rải ra, sau đó từng tên võ giả lần lượt nổ tung, ngay cả đám Đại Năng Thần Giới đều gánh không được, cứ thế nổ thành huyết vụ. Chỉ sau nửa nén hương! Chớp mắt ngắn ngủi, toàn bộ Vân Tuyết Điện đã biến thành địa ngục, trừ Tào Thất Kiếm và mấy người bên cạnh ra, toàn bộ người trên núi đều bị chém giết sạch. Có lẽ một phần trong đó vốn không phải người Vân Tuyết Điện, nhưng Lục Ly đã khuyến cáo qua, còn dám lưu lại xem náo nhiệt tất phải trả giá đắt, bọn hắn phải tự chịu hậu quả với lựa chọn của mình. Lục Ly quyết định nhổ cỏ tận gốc, tất cả người ở nơi đây đều phải chết, miễn cho tin tức tiết lộ ra ngoài. Sau khi giết sạch đám người kia, hắn mới nhìn về phía Tào Thất Kiếm, khóe môi nhếch lên, mở miệng nói: - Công tử Tào gia đúng không? Tào gia các ngươi rất cường đại? Ngươi tưởng rằng mình có thể muốn làm gì thì làm?
Chương 2108 Ngươi nghĩ nhiều
- Ngươi cảm thấy ở Thần Giới này không ai có thể chống lại Tào gia các ngươi? Trong mắt ta, Tào gia các ngươi đến cái rắm cũng không bằng, ở Thần Giới, gia tộc mạnh hơn các ngươi nhiều lắm, muốn hủy diệt gia tộc các ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Lúc nói chuyện, Lục Ly để không gian chi lực tan biến, đám người Tào Thất Kiếm đã có thể cử động. Chỉ là không ai dám động, bọn hắn đều bị thủ đoạn của Lục Ly làm cho kinh hãi. Lật tay liền trấn áp tất cả chúng nhân, ngay cả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đều không động được, chẳng lẽ thực lực người này đã đạt đến Thần Giới Chí Tôn? Tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới kia vốn định lập tức mang theo Tào Thất Kiếm rời đi, chẳng qua sau cùng hắn vẫn không dám nhúc nhích, nếu Lục Ly đã có thể nhẹ nhàng trấn áp bọn hắn, như vậy hắn chắc chắn trốn không được. Hắn cắn răng, chắp tay nói: - Vị đại nhân này, chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân, việc này là chúng ta sai, chúng ta trịnh trọng xin lỗi. Đại nhân có yêu cầu gì cứ việc nói ra, Tào gia chúng ta nhất định tận lực thỏa mãn. - Xin lỗi? Lục Ly cười lên một tiếng giễu cợt, chỉ Đồ Ma Đao vào đám người đã chết, nói: - Nếu xin lỗi hữu dụng, những người này đâu cần phải chết. Yêu cầu? Yêu cầu của ta rất đơn giản, để Tào Thất Kiếm tự phế tu vi, Tào gia các ngươi bồi thường ta một ngàn ức thần nguyên, chuyện này liền dừng ở đây! - Một ngàn ức? Hai mắt Tào Thất Kiếm tối sầm, thiếu chút ngất đi. Ở bắc bộ, Tào gia đúng là đại gia tộc siêu cấp, nhưng bắt bọn hắn một hơi xuất ra ngàn ức thần nguyên quả thật có chút khó khăn. Hơn nữa vì một tên công tử bồi thường mà bồi thường ngàn ức? E là tộc trưởng sẽ không đồng ý, bọn hắn tình nguyện vứt bỏ Tào Thất Kiếm. Hơn nữa còn phải tự phế tu vi... Nếu tu vi hắn bị phế, vậy thì dù Tào gia có dùng tới thiên tài địa bảo giúp hắn chữa trị, không gian tiến bộ sau này cũng sẽ hạn chế, đời này sợ là chỉ dừng bước ở Đại Năng Thần Giới. Tào gia làm sao có thể vì một tên con cháu không có tiền đồ mà tiêu tốn tận ngàn ức thần nguyên được? Tròng mắt hắn bỗng chốc đỏ ngầu, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, mở miệng nói: - Vị công tử này, ngươi đừng quá phận! Cơ mặt lão giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới khẽ co giật, Lục Ly đây là muốn bức Tào Thất Kiếm đi vào tử lộ. Tròng mắt hắn đảo mấy lượt, một lúc sau mới nói: - Đại nhân, yêu cầu này của ngài quá làm khó, ngươi xem có thể làm vậy được không? Ngươi thả cho Thất công tử một con đường sống, chuyện thần nguyên ta có thể đi hiệp thương với gia tộc, sẽ tận lực đưa cho đại nhân một câu trả lời mãn ý... - Được, ta có thể lui một bước. Lục Ly nhíu mày, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt nói: - Ta thả các ngươi đi, sau đó các ngươi bồi ta mười ức thần nguyên? Vậy được không? - Hả... Chúng nhân hơi ngớ, sao Lục Ly lại đột nhiên đổi ý, một hơi từ ngàn ức biến thành mười ức? Tào Thất Kiếm phản ứng rất nhanh, vội vàng gật đầu nói: - Có thể, ta có thể cho ngươi mười ức thần nguyên, chẳng qua cầm thần nguyên xong, ngươi tuyệt đối không được truyền chuyện hôm nay ra ngoài, cũng không thể... - Không hay! Lão giả bên người Tào Thất Kiếm lại chợt biến sắc, tên Tào Thất Kiếm đầu đất này, chết đến lâm đầu còn dám uy hiếp Lục Ly? Hơn nữa hắn cảm thấy Lục Ly đưa ra con số mười ức thần nguyên, tựa hồ là đang cố ý trêu đùa Tào Thất Kiếm... - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, tay vung lên, một đạo lực vô hình lần nữa trấn áp xuống, tiếp đó Đồ Ma chiến đao trong tay hắn bổ ra trước hai nhát, trêu đùa nói: - Ngươi nghĩ nhiều, hôm nay ta không có ý định để các ngươi còn sống rời khỏi chỗ này, chết đi! Rầm rầm rầm! Uy lực Không Gian Giảo quá lớn, mấy tên quân sĩ đứng chắn phía trước, bao gồm cả một tên Đại Năng Thần Giới bỗng chốc đều bị xoắn thành thịt nát. Tào Thất Kiếm trơ mắt nhìn mấy người trước mắt lần lượt nổ tung, linh hồn hắn không khỏi run rẩy, hắn biết mình lập tức cũng sẽ như những người này, nổ thành thịt nát, triệt để chết đi. - Không, đừng mà... Hắn vốn đang bị trấn áp, nói chuyện đều không nói được, nhưng lúc này hắn lại cường hành hô lên mấy từ. Vốn hắn còn muốn tiếp tục rống nói, ngàn ức thần nguyên không phải là không thể được thương lượng, nhưng không gian ba động đã tràn đến đây, sau đó hắn không còn kêu lên được nữa. Hắn phát hiện chiến pháp Thần khí siêu phẩm trên người bị xé nứt, tiếp sau nhục thân hắn cũng bị lực lượng không gian vặn vẹo cường đại xé thành mảnh nhỏ... - Công tử! Lão giả phát ra một tiếng bi hống, hắn biết mình cũng không sống nổi, bởi thế không hề liều mạng đi phản công, hắn cố gắng lấy ra một viên ngọc phù từ bên hông, trùng trùng bóp nát. Giờ hắn chỉ có thể thông báo cho Tào gia, để cường giả Tào gia nhanh chóng tới giết đi Lục Ly, báo thù cho bọn hắn. Tộc Vương Tào gia là Thần Giới Chí Tôn, trưởng lão Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng có hơn mười, có thể tính là đại thế lực. Hây! Lục Ly lần nữa bổ ra hai đao, không gian ba động tràn đi, chém giết nốt lão giả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Vừa rồi hắn há mồm đòi ngàn ức thần nguyên chỉ là đùa nghịch Tào Thất Kiếm, đương nhiên nếu đối phương thật có thể đưa ra ngàn ức thần nguyên, Lục Ly cũng có thể không giết người. Giảo sát Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới xong, thân hình Lục Ly lóe lên, thu lại không gian giới chỉ của người này, sau đó trầm ngâm một lát rồi quyết định lập tức Phi Độ Hư Không rời đi. Giờ mà tiến vào truyền tống trận trong thành tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, làm vậy rất dễ bại lộ hành tung. Hắn chọn Phi Độ Hư Không về hướng nam, lần này vận khí không tốt cho lắm, xuất hiện ở ngay sát bên một bộ lạc. Vừa lúc phụ cận có người, một đám người chính đang đồng tâm hiệp lực liên thủ đánh giết Hoang thú. Lục Ly khoác Linh Ẩn Chiến Giáp, còn bóc mở trạng thái ẩn thân, bởi thế lúc hắn đi ra không ai chú ý tới cả. Chỉ là rất nhiều người nhìn thấy cánh cửa nhỏ màu vàng hiện lên, ai nấy đều rất ngạc nhiên, trên trời sao lại xuất hiện một cánh cửa màu vàng được?
Chương 2109 Hạnh phúc
Lục Ly vừa đi ra liền thấy có người, theo bản năng định ra tay, chém giết sạch đám người quanh đây, miễn cho tin tức tiết lộ. Nhưng hắn thấy đây chỉ là một đám Thần Linh cấp thấp, trong đó còn có thiếu niên thiếu nữ và hai tên lão giả tuổi tác rất lớn. Ngao ngao! Một con Hoang thú chính đang tứ ngược xung quanh, đã chém giết không ít võ giả, ngoài ra còn có không ít nam nữ trẻ tuổi chết gục dưới chân Hoang thú. Nhân kia đám người kia còn đang ngạc nhiên, Hoang thú cường hành đâm tới, lợi trảo quét qua, lại đánh chết mấy tên võ giả. Đám võ giả còn lại mắt đỏ ngầu, lập tức lao lên chém giết Hoang thú, Lục Ly vốn định giết người, nhưng nhìn thấy cảnh này hắn lại do dự. Đám người này hoàn toàn vô tội, bọn họ khác với đám truy tung hắn trước kia. Hơn nữa đây rõ ràng đều là kẻ yếu, còn có người già trẻ nhỏ, Lục Ly sao nỡ nhẫn tâm thống hạ sát thủ cho được? Ngao... Hoang thú hoành hành tứ ngược, chỉ chớp mắt lại đã đồ sát hai người, Lục Ly nhìn mà không khỏi khó chịu, nhưng hắn lại không thể động thủ, nếu không trạng thái ẩn thân sẽ lập tức biến mất. Nghĩ nghĩ, hắn liền tiềm hành về phía Hoang thú hình con báo kia, chân sau khẽ đạp lên đầu Hoang thú, sau đó bay về nơi xa. Hắn không động thủ, bởi thế không bại lộ thân hình, Hoang thú kia lại bị kinh động, nó cảm giác được khí tức Lục Ly, tức thì gào thét đuổi theo. - A... Thấy Hoang thú đột nhiên chạy về nơi xa, trong mắt con dân bộ lạc đều hiện đầy vẻ kinh ngạc, con Hoang thú này rõ ràng đang chiếm thượng, sao lại đột nhiên bỏ đi? Ngay khi chúng nhân còn đang mờ mịt, nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ trầm muộn, mấy người bên này lập tức đi qua dò la, lại phát hiện Hoang thú đã bị chém giết từ lúc nào. - Chuyện gì thế này? Bọn họ dạo quanh phụ cận một vòng, sau đó quay về bẩm báo. Tộc trưởng bộ lạc là một lão giả chiến lực tương đương phủ quân, hắn trầm tư một lát rồi mở miệng nói: “ - Chắc là có cường giả nào đó ra tay giúp chúng ta giết đi Hoang thú. - Cường giả? Đám thiếu nam thiếu nữ lập tức lộ ra vẻ sùng bái, bộ lạc bọn hắn chết nhiều người như vậy, lại vẫn không thể đánh giết Hoang thú. Trong khi vị cường giả kia vô thanh vô tức, thậm chí bọn hắn đều không thấy được bóng người, lại đã ra tay đánh chết Hoang thú rồi. - Tộc trưởng gia gia! Một thiếu nữ xoa xoa máu trên mặt, hiếu kì hỏi: - Nếu vị đại nhân kia đã giúp chúng ta chém giết Hoang thú, tại sao lại không lộ diện? Cũng tiện cho chúng ta cảm tạ một phen, ta rất hiếu kì, vị đại nhân này rốt cục là ai? - Đừng nói nữa! Tộc trưởng vung tay lên, sắc mặt sâm nghiêm nói: - Đại nhân không lộ diện tự nhiên có cái lý của hắn, chúng ta đừng suy đoán bậy bạ, cũng không thể nói lung tung. Việc này các ngươi giữ mồm giữ miệng nghiêm chút, cứ xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Vừa rồi cũng không thấy cánh cửa màu vàng nào hiện ra cả, ai dám lắm mồm, xử lý theo tộc quy. Tộc trưởng có vẻ rất uy nghiêm, cả đám tộc nhân lập tức cấm như hến, không ai còn dám lắm mồm. Bên kia Lục Ly đứng lại quan sát một lúc, ngấm ngầm gật đầu. Tên tộc trưởng này hẳn cũng có chút hoài nghi thân phận hắn, chỉ là không dám nghĩ lung tung, càng không dám báo lên. Hắn biết nếu lắm mồm về chuyện này, với chiến lực Lục Ly, muốn đồ sát cả bộ lạc bọn hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu tin tức đã không tiết ra ngoài, Lục Ly cũng yên tâm. Hắn xoay người rời đi, đi được chừng trăm dặm, xác định phụ cận không có ai, hắn lần nữa Phi Độ Hư Không, lần này là hướng về phía đông bắc. Vận khí không sai, đi ra không gặp phải bất cứ người nào. Lục Ly yên tâm thả ra Trì Hi Nhi, sau đó mang theo nàng hướng đến thành trì gần đó. Hắn không dám loạn Phi Độ Hư Không, nếu không rất dễ bại lộ thân phận. . Mang theo Trì Hi Nhi tới Thần Giới, không thể cứ một mực nhốt nàng trong Thiên Tà Châu được. Trì Hi Nhi chính đang tuổi thiếu nữ, lại rất hiếu kỳ với Thần Giới. Nếu đã quyết định truyền tống mà đi, Lục Ly tự nhiên sẽ thả nàng ra, để nàng ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Lục Ly đổi một thân chiến giáp, mặt nạ da người trên mặt đổi thành một trung niên uy nghiêm. Trì Hi Nhi cũng đổi trang phục, dưới sự chỉ dẫn của Lục Ly, hóa thành một chủng tộc kỳ dị, chải tóc đuôi ngựa, đeo lên đủ thứ vật phẩm trang sức quái dị, mặt nạ Ngân Hồ cũng biến hóa một phen, trở nên có chút yêu ma hóa, nhìn hoàn toàn giống hệt một nữ tử chủng tộc đặc thù. Trì Hi Nhi hỏi vài câu về chuyện ở Vân Tuyết Điện, Lục Ly tùy tiện giải thích một phen, Trì Hi Nhi suy nghĩ đơn thuần, cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đi theo Lục Ly tới một thành trì gần đó. Bên người Lục Ly có ngọc phù thân phận mua được khi trước, tên quản sự kia đã bị giết, người biết chuyện đều bị diệt khẩu, thế nên Lục Ly không lo lắng kẻ địch sẽ căn cứ ngọc phù thân phận truy tung theo. Tiến thành, Trì Hi Nhi lập tức hoan hỉ không thôi. U Yến chi địa chỉ có chín tòa thành trì, lại đều là nơi ở của Thần Vương. Khi còn bé nàng rất muốn tới Bàn Vương Thành nhìn xem, nhưng Trì Tuấn Phong không mang nàng đi, lần này đặt chân tới thành trì Thần Giới, nàng cảm thấy hết thảy đều thú vị mới mẻ. - Ha ha, đây chỉ là một toà tiểu thành thôi! Lục Ly nắm tay Trì Hi Nhi đi tới, nhìn từ bên ngoài hắn hệt như một người cha hiền từ nắm tay con gái mình. Hắn sủng nịnh nhìn sang Trì Hi Nhi nói: - Chúng ta trước truyền tống mấy chục lần, chờ đến đại thành trì ta sẽ dẫn ngươi đi chơi, trong đại thành trì có rất nhiều rất nhiều nơi để chơi, vui lắm. - Tốt quá, tốt quá! Mắt Trì Hi Nhi tức thì cười thành vành trăng khuyết, nàng nắm tay Lục Ly đi tới đi lui trên phố, nhìn người đến người đi trước mắt, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác hạnh phúc dị thường, nàng nghĩ nếu có thể cứ mãi được thế này thì tốt biết mấy... Chuyện đám người Tào Thất Kiếm bị giết, Vân Tuyết Điện bị san thành bình địa dẫn lên oanh động rất lớn ở bắc bộ Thần Giới. Tào gia tuy không thể tính là bá chủ tuyệt đối ở bắc bộ, nhưng cũng là một trong những bá chủ, tộc trưởng chính là một vị Thần Giới Chí Tôn.
Chương 2110 Ba năm
Con em trực hệ gia tộc bị giết, thậm chí cả một trưởng lão Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng chết theo, việc này không khác gì hung hăng bạt tai lên mặt Tào gia, đánh cho tất cả tộc nhân Tào gia đều phẫn nộ không thôi. Tộc trưởng Tào gia đại nộ, xuất động mười mấy tên trưởng lão đến Vân Tuyết Điện điều tra tình hình. Võ giả cấp thấp đào tẩu được hôm đó đều bị tìm đến, nhưng sau mấy ngày điều tra, tình báo thu được lại rất hạn chế. Bọn hắn chỉ biết được tướng mạo đại khái của Lục Ly, ngoài ra còn dẫn theo một nữ tử đeo mặt nạ, bề ngoài hai người đều có chiến lực Đại Năng Thần Giới. Sau khi chân dung Lục Ly được vẽ ra, Tình Báo Đường Tào gia lập tức hành động, kết quả lại không thu hoạch được gì. Tình Báo Đường đối chiếu chân dung với tất cả cường giả thế hệ trẻ tại Thần Giới, nhưng không thấy ai là có khả năng phù hợp cả. Đến sau Trì Hi Nhi bị thu vào, không nói chuyện cũng không ra tay. Bởi thế Tào gia đặt Lục Ly làm mục tiêu trọng điểm, điều tập vô số nhân lực vật lực, mang theo chân dung Lục Ly bắt đầu bố ra một tấm lưới cực lớn ở bắc bộ Thần Giới, quyết phải tìm cho được Lục Ly. Lúc này Lục Ly đã liên tục truyền tống hơn trăm lần, đi tới mặt đông nam Thần Giới. Hắn xác định tình hình gần đây còn tính an toàn, liền mang theo Trì Hi Nhi đi vào nghỉ ngơi trong một tòa đại thành. Tòa đại thành này rất phồn hoa, có đủ loại cửa hàng, tửu quán, trà lâu, chỗ du ngoạn chi cũng không thiếu. Trì Hi Nhi nghỉ ngơi nửa ngày liền kéo lấy Lục Ly chơi đùa một lượt khắp thành. Mua rất nhiều vật phẩm mà theo như Lục Ly thấy thì chẳng có chút tác dụng gì. Lục Ly không thiếu thần nguyên, trên người hắn tùy tiện tính ra cũng mấy chục ức. Bởi thế chỉ cần Trì Hi Nhi lộ vẻ yêu thích, Lục Ly liền trực tiếp mua cho nàng. Chơi trong thành nguyên một ngày, Trì Hi Nhi vừa lòng thỏa ý theo Lục Ly về lại khách sạn. Trên mặt nàng chất đầy vẻ hạnh phúc, lúc Lục Ly đưa đến cửa định rời đi, nàng đột nhiên nắm chặt lấy tay Lục Ly nói: - Ca, hôm nay là ngày ta vui nhất, cám ơn ngươi! - Không cần nói cảm ơn. Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi, ôn nhu nói: - Là ca vô năng, không thể mang đến cho ngươi cuộc sống yên ổn, khiến ngươi ngày ngày sống trong lo lắng bất an! - Không! Trì Hi Nhi đột nhiên vươn ra một ngón tay chắn miệng Lục Ly nói: - Ca, ngươi đừng nói vậy. Ngươi không có nghĩa vụ phải trợ giúp ta, mấy năm này nếu không nhờ ca, không biết ta còn có dũng khí để sống tiếp không. Ca đã cho ta rất nhiều, ta lại không trợ giúp được gì, nếu muốn nói xin lỗi, phải là Hi Nhi nói mới đúng! - Được, không nói chuyện này nữa! Lục Ly mỉm cười nói: - Nếu ta là ca ngươi, làm gì cũng đều hẳn nên. Sau này ta cũng sẽ cố gắng, để ngươi sống được càng tốt. Ta sẽ tìm cơ hội giết chết Nguyệt Ảnh, báo thù giúp phụ thân ngươi. - Ừ, ta tin tưởng ca! Trì Hi Nhi trùng trùng gật đầu, sau đó ánh mắt khẽ chuyển, chợt trở nên nhu tình như nước, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, gom hết dũng khí nói: - Ca, trước kia ngươi nói ta còn nhỏ, giờ ta còn nhỏ nữa không? Trong lúc nói chuyện, Trì Hi Nhi ưỡn ngực lên, nếu trước kia chỉ là mầm non mới nhú, lúc này lại đã tương đối có quy mô. Lục Ly theo bản năng quét mắt xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng như hoa của nàng, trong lòng hắn bất giác có chút rung động. Thiếu nữ mỉm cười e thẹn, mắt đầy nhu tình, hoàn cảnh động người như thế, Lục Ly cũng là nam nhân bình thường, sao có thể giữ được bình tĩnh? Chỉ là Lục Ly cừu địch khắp thiên hạ, sao có tâm tư nói chuyện yêu đương? Trì Hi Nhi là một cô gái tốt, hắn một mực đối đãi như với muội muội, bởi thế nhất thời tư duy không thể kịp chuyển biến. Chính hắn có thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào, không chừng sẽ liên lụy cả đời Trì Hi Nhi. Thế nên hắn trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng nói: - Hi Nhi, ngươi tiếp xúc với bên ngoài chưa đủ nhiều, thực ra trên thế giới này có rất nhiều nam tử ưu tú, cũng càng thích hợp với ngươi hơn ta. Ta cảm thấy, ngươi hẳn nên tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ nhiều hơn, cho mình thêm nhiều lựa chọn hơn. Ngươi không có quá nhiều trải nghiệm nhân sinh, có lẽ chỉ là chưa phân biệt được giữa ưa thích, ỷ lại và yêu ... Đừng mù quáng làm ra quyết định, ngươi hẳn nên cho mình thêm càng nhiều thời gian để lựa chọn. - Không! Tròng mắt Trì Hi Nhi thoáng đỏ lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ quật cường, ngước mắt nhìn Lục Ly nói: - Ca, ta đã nghĩ rất kỹ, dù thiên hạ này có ngàn ngàn vạn vạn nam tử ưu tú thì đã sao? Đối với ta mà nói, ca chính là nam tử tốt nhất trên đời. Ưa thích, ỷ lại và yêu đúng thật là có khác biệt, nhưng ta rất xác định, tình cảm ta dành cho ca là tình yêu, là tình yêu thuần túy nhất. Mất đi ca, hoặc ca không cần ta nữa, ta nghĩ ta sẽ chết, ta sẽ như một đóa hoa rời khỏi mặt đất, chậm rãi tàn lụi, cuối cùng khô héo, biến thành một đống đất bùn... - Ca, ngươi muốn Hi Nhi đi! Trì Hi Nhi đột nhiên đưa tay ôm lấy Lục Ly, chân thành nói: - Hi Nhi không nhỏ, không phải trẻ con, ta rất rõ ràng tình yêu nam nữ và tình cảm huynh muội có gì khác nhau. Hi Nhi thích ngươi, yêu ngươi, ngươi là phu quân lý tưởng nhất của ta, là tình lang đáng để Hi Nhi trả ra hết thảy, ca... Nước mắt yên ắng chảy xuống trên mặt Trì Hi Nhi, bộ dạng đáng thương tội nghiệp kia hệt như một chú chó nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ, Lục Ly dù ý chí sắt đá đến mấy cũng phải mềm lòng. Hắn trầm ngâm thoáng chốc rồi đưa tay giúp Trì Hi Nhi lau đi nước mắt, sau đó ôn nhu hôn lên trán nàng một cái, nghiêm mặt nói: - Thế này đi, Hi Nhi, ta cho ngươi thời gian ba năm, ngươi cũng cho ta thời gian ba năm. Nếu ba năm sau ngươi còn không thay đổi ý định, ta có thể không coi ngươi là muội muội nữa, ta muốn ngươi... - Ba năm? Trên mặt Trì Hi Nhi chớp qua một tia thất vọng, song rất nhanh liền kiên định gật đầu nói: - Được, ta chờ, đừng nói ba năm. Chỉ cần ca muốn ta, ba mươi năm ta cũng chờ! - Nha đầu ngốc!