-
Chương 1931-1935
Chương 1931 Chết cũng không đi
Bởi thế Đồ Thần Điện rất có thể sẽ giải tán, mặc kệ sau cùng như thế nào, Trì Tuấn Phong còn chưa xuống mồ, mọi người đều cảm thấy chưa thể rời đi ngay bây giờ. Cung chủ Nguyệt Luân Cung chưa chết, lúc nào cũng có thể quyển thổ trùng lai, Đồ Thần Điện e là khó mà giữ được, ở lại đây chỉ có con đường chết. Bởi thế ngay cả ba tên trưởng lão đều đang âm thầm tính toán đường ra, đợi sau khi Trì Tuấn Phong xuống mồ rồi thì nên đi đâu về đâu... Quét dọn chiến trường, thu dọn di thể, cứu chữa thương binh, sau một ngày bận rộn, cuối cùng Trì Tuấn Phong cũng được an trí vào trong một bộ quan tài hoàng kim. Trì Hi Nhi tỉnh lại, mới đầu nàng khóc lóc một lúc, nhưng rất nhanh sau đó liền kìm nước mắt, để Lục Ly mang tới linh đường, mặc vào đồ tang bắt đầu túc trực bên linh cữu Trì Tuấn Phong. Nhìn thân ảnh gầy yếu đơn bạc quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, thần sắc quật cường của nàng, trong lòng Lục Ly không khỏi càng thêm thương yêu. Mỹ lệ, ôn nhu, đơn thuần, thiện lương, kiên cường... Gần như tất cả ưu điểm của nhân loại đều hội tụ trên người cô bé này, chỉ cần là người bình thường đều sẽ yêu thích nàng, lúc này nhìn nàng cố nén không khóc, nét mặt quật cường quỳ gối ở đó, càng khiến người sinh lòng thương yêu. - Đợi Trì Tuấn Phong xuống mồ xong liền đưa nha đầu này tới chỗ mẫu thân nàng! Lục Ly trầm tư một lúc liền đưa ra quyết định, Côn Luân Sơn đã không thể ở lâu, Đồ Thần Điện chẳng mấy chốc sẽ tán, hắn cũng không thể ở lại chỗ này. Trì Hi Nhi còn có mẫu thân, ông ngoại còn là cường giả, mang đến bên kia, nàng sẽ có điều kiện trưởng thành càng tốt. Không ngừng có người tiến đến thăm viếng, Trì Hi Nhi thân là gia thuộc lần lượt quỳ lạy đáp lễ, thân hình nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại lay động, như thể có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào, khiến Lục Ly nhìn mà đau lòng không thôi. Đây mới chỉ là một đứa trẻ trên dưới mười tuổi, không ngờ lại có ý chí lực cường đại như thế. Bận rộn một ngày, cuối cùng Trì Tuấn Phong được táng ở sau Côn Luân Sơn, võ giả chết đi cũng táng ở nơi đó, Trì Hi Nhi lại lần nữa ngất đi. Lục Ly an trí nàng cẩn thận, sau đó mới có cơ hội hỏi dò Hỉ Bá, rốt cục Trì Tuấn Phong đã chết như thế nào! Nói đến đây Hỉ Bá liền giận dữ không thôi, nghe giải thích qua một lần Lục Ly mới hiểu được, thì ra là có nội gián, một tên trưởng lão bị mua chuộc, đương thời hắn bắt cóc Trì Hi Nhi mang xuống núi. Trì Tuấn Phong lập tức dẫn người truy sát, kết quả bị Nguyệt Ảnh mai phục, tên trưởng lão kia còn muốn vỗ chết Trì Hi Nhi. Vì cứu Trì Hi Nhi, Trì Tuấn Phong cắn răng nhận một kích mạnh nhất của Nguyệt Ảnh, bị trực tiếp đâm chết, chẳng qua tên trưởng lão kia cũng bị Trì Tuấn Phong đánh chết, Trì Hi Nhi thì được Hỉ Bá cùng theo cứu ra... - Liên hoàn kế! Lục Ly không khỏi bội phục Nguyệt Ảnh, kẻ này cũng là nhân vật, nếu lần này không phải là hắn, đoán chừng Đồ Thần Điện đã xong đời. Vốn Đồ Thần Điện tựa hồ mạnh hơn Nguyệt Luân Cung một chút, không ngờ sau cùng lại thiếu chút bị Nguyệt Luân Cung diệt đi. - Ta chuẩn bị mang tiểu Hi Nhi tới chỗ mẫu thân nàng, sau đó sẽ rời khỏi Côn Luân Sơn, các ngươi cũng tự tính toán đường ra đi. Lục Ly dặn dò Hỉ Bá một tiếng, sắc mặt Hỉ Bá âm tình bất định, ngập ngừng khoảnh khắc mới nói: - Ta chỉ sợ tiểu Hi Nhi có oán niệm đối với mẫu thân và ông ngoại, sẽ không chịu đi... - Không sao đâu! Lục Ly khoát tay, phụ thân Trì Hi Nhi chết rồi, giờ nàng không có bất kỳ thân nhân nào ở đây, làm sao có thể không muốn tới chỗ mẫu thân. Lục Ly quay lưng đi về, nhìn Trì Hi Nhi nằm trên giường một cái, sau đó khoanh chân ngồi xếp bằng chờ đợi nàng tỉnh lại. - Cha, cha! Nửa ngày sau, Trì Hi Nhi mơ hồ tỉnh dậy, nét mặt tràn đầy hoảng sợ kêu to, nước mắt trượt xuống như mưa, thân hình nhỏ nhắn rung động kịch liệt. Lục Ly vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên giường giữ chặt tay Trì Hi Nhi, ôn nhu trấn an nói: - Tiểu Hi Nhi đừng sợ, đại ca ca ở đây! - Lục ca ca! Trì Hi Nhi ngước mắt nhìn Lục Ly, lập tức oa oa khóc lớn, gắt gao ôm chặt Lục Ly, sợ hắn biến mất. Lục Ly ôn nhu trấn an, qua hơn nửa canh giờ, Trì Hi Nhi mới miễn cưỡng trấn định lại. Lục Ly nhìn nàng mấy lần, mãi lúc sau mới mở miệng nói: - Trì Hi Nhi, hai ngày nữa ta dẫn ngươi đi Thiên Đế Phong, ngươi đi tìm mẫu thân và ông ngoại đi. - Mẫu thân ông ngoại? Thân mình Trì Hi Nhi khẽ run rẩy, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ phẫn nộ, trong mắt đầy vẻ kiên định, giọng nàng cũng đột nhiên chuyển lạnh, không ngừng lắc đầu nói: - Không đi, có chết ta cũng không đi tìm bọn họ. - Ách? Lục Ly không khỏi kinh ngạc, Hỉ Bá nói Trì Hi Nhi có oán khí, lại không ngờ oán khí lớn đến vậy? Hắn nghi hoặc hỏi ngược lại: - Vì cái gì? Đấy chính là mẫu thân ngươi! - Nàng không phải mẫu thân ta, người kia cũng không phải ông ngoại ta! Trong mắt Trì Hi Nhi toàn là hận ý khắc cốt minh tâm, lạnh giọng nói: - Từ lúc sinh ra đến khi năm tuổi ta mới gặp được nàng một lần, cái người gọi là ông ngoại kia còn nhìn ta rất không thuận mắt, ta kêu hắn ông ngoại hắn cũng không trả lời. Nếu không phải hắn, cha mẹ ta sao lại tách ra? Phụ thân ta sao lại chết? Lúc đám người xấu Nguyệt Luân Cung kia xâm nhập, ta đi Thiên Đế Phong mấy lần, quỳ xuống cầu hắn giúp phụ thân ta một lần, hắn đều không thèm nhìn ta lấy một lần. Hừ, giờ phụ thân ta chết rồi, ta có chết cũng không đi Thiên Đế Phong... Trì Tuấn Phong chết rồi, tiểu nha đầu này tựa hồ bỗng trưởng thành lên nhiều. Tư tưởng cũng trở nên thành thục dị thường, trong mắt toàn là vẻ kiên định và oán hận, khiến Lục Ly không khỏi kêu khổ trong lòng. - Không đi Thiên Đế phong! Lục Ly vuốt vuốt trán nói: - Vậy ngươi đi đâu? Côn Luân Sơn này đã không an toàn, sớm muộn cũng sẽ bị Nguyệt Luân Cung công chiếm. - Ta không đi đâu cả, ta ở lại Côn Luân Sơn! Trì Hi Nhi siết chặt nắm tay nhỏ nhắn nói: - Đây là cơ nghiệp cha lưu lại, ta muốn thay hắn thủ hộ, dù chết ta cũng phải chết cùng một chỗ với cha.
Chương 1932 Tân điện chủ
Trì Hi Nhi tuổi tác còn nhỏ, bình thường nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng trong cốt tủy lại kiên cường dị thường, Lục Ly thuyết phục nàng rất nhiều lần, nhưng sau cùng vẫn không cách nào thay đổi được suy nghĩ của nàng. Lục Ly quay đầu để Hỉ Bá và mấy tên trưởng lão đi thuyết phục nàng, kết quả nàng trực tiếp lấy ra chủy thủ nói, nếu dám mang nàng đến Thiên Đế phong, nàng liền tự sát. Mặt dù cánh tay nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định phi thường. Cái chết của Trì Tuấn Phong khiến tính cách Trì Hi Nhi đại biến, trên thế giới này Trì Tuấn Phong là người thân nhất của nàng, nàng hận Nguyệt Luân Cung, đồng thời cũng càng hận ông ngoại. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nàng lại rất rõ ràng ông ngoại mình cường đại đến cỡ nào. Chỉ cần ông ngoại lên tiếng, thậm chí không cần xuất thủ, cho Nguyệt Ảnh mấy lá gan cũng không dám động đến Đồ Thần Điện. Bởi thế Trì Hi Nhi nhận định là ông ngoại mình đã gián tiếp hại chết Trì Tuấn Phong, đừng nói đi Thiên Đế Phong, sợ là sau này có cơ hội sẽ còn tới cửa giúp phụ thân nàng đòi lại công đạo. Đám người Hỉ Bá thuyết phục không có hiệu quả liền lui ra, tìm đến Lục Ly, Lục Ly ngồi uống trà trong đình ở hậu viện, thấy bốn người mặt ủ mày chau, không khỏi nhướng mày hỏi: - Không khuyên được? - Đúng vậy! Hỉ Bá thở dài, lắc đầu nói: - Đứa nhỏ này ngoài mềm trong cứng, trong cốt tủy rất quật cường, hơn nữa còn thông minh phi thường, hiểu được rất nhiều. Muốn cường hành mang nàng đi Thiên Đế Phong là điều không thể, dù đi phỏng chừng cũng sẽ xảy ra chuyện. Lục Ly nhíu mày càng chặt, Hỉ Bá và ba tên trưởng lão còn lại liếc nhau, bốn người đột nhiên đồng loạt quỳ gối xuống, Hỉ Bá thần sắc chân thành nhìn Lục Ly nói: - Lục đại nhân, xin ngài nể mặt tiểu Hi Nhi, giúp chúng ta một tay, cũng giúp tiểu Hi Nhi một tay. - Hả? Nét mặt Lục Ly trầm xuống, khá là không vui nói: - Các ngươi làm gì vậy? Đứng lên cả đi, ta không thích dạng này! Lục Ly ghét nhất là người khác bức hiếp mình, hắn hận nhất là loại lấy đạo đức bắt cóc. Bởi thế sắc mặt mới rất không dễ nhìn, nếu đám người này còn như vậy, hắn liền sẽ phất tay rời đi. Bọn Hỉ Bá nhìn hiểu, vội vàng lúng túng đứng lên, Hỉ Bá mở miệng nói: - Là thế này, chúng ta muốn mời Lục đại nhân là điện chủ Đồ Thần Điện, lãnh đạo và dẫn dắt chúng ta. Tiểu Hi Nhi không chịu đi, chúng ta cũng không có quá nhiều chỗ để đi, nếu Lục đại nhân không chịu lưu lại, chúng ta chỉ có con đường chết. - Điện chủ? Lục Ly thoáng cả kinh, thì ra bốn người có chủ ý này, không ngờ lại tính toán lên đầu mình, còn giả mượn danh nghĩa Trì Hi Nhi. Lục Ly trầm mặc, nghĩ nghĩ một lúc liền cũng hiểu được tại sao bốn người phải muốn mời mình làm điện chủ. Bốn người chắc không phải không có chỗ để đi, tiểu thế lực ở U Yến chi địa nhiều lắm, bốn người muốn đi thế lực nào mà chẳng được. Bọn hắn muốn lưu lại Côn Luân Sơn nhất định là bởi coi trọng lợi ích nơi này, hoặc là coi trọng long mạch có thể kiếm được không ít thần nguyên. Ở trong mắt bọn hắn, Lục Ly giống như nhân sĩ tiêu dao, vô dục vô cầu, ở tại Đồ Thần Điện lâu vậy rồi, nhưng chưa từng hỏi qua Đồ Thần Điện dù chỉ một chút tài nguyên. Lục Ly thân khoác chiến giáp siêu phẩm, tay cầm Thần binh siêu phẩm, khôi lỗi lại cường đại như vậy, rõ ràng là đi ra từ đại thế lực lớn. Nói cách khác Lục Ly ngại mắt với mấy thứ của Đồ Thần Điện, nếu Lục Ly lưu lại, không chỉ có thể đương cự với Nguyệt Luân Cung mà bọn hắn còn có thể mặc ý chia đều tài nguyên Đồ Thần Điện. Lục Ly hai lần đánh lui Nguyệt Luân Cung tấn công, còn đơn độc đối chiến rồi đánh lui Nguyệt Ảnh, một thân một mình đi đoạt về long mạch. Điều này chứng tỏ một mình Lục Ly liền đã có thể chống lại Tử Nhật Phủ, lực áp Nguyệt Luân Cung. Thực lực cường đại như thế, còn không để ý tới tài nguyên Đồ Thần Điện, lão đạo tốt vậy biết đi đâu mà tìm? Lục Ly nhíu mày trầm tư, khiến trong lòng đám người Hỉ Bá không khỏi thấp thỏm, lo lắng bất an. Nếu Lục Ly khăng khăng muốn rời đi, Đồ Thần Điện chỉ còn nước giải tán, ai cũng không cách nào trụ vững trước áp lực từ Nguyệt Luân Cung. Lục Ly trầm mặc suy nghĩ, thật ra hắn cũng không phải đặc biệt muốn lưu lại Côn Luân Sơn, bởi vì không gian phát triển của nơi này quá nhỏ. Bản ý Lục Ly là muốn gia nhập đại thế lực nào đó, như thế một là có thể lợi dụng tài nguyên của đại thế lực lớn, hai là có thể tham dự chiến đấu ở đẳng cấp cao hơn, qua đó đề thăng chiến lực bản thân. Ở trong một đầm nước nhỏ đấu với đám tôm tép cỏn con, dù ngươi có thể trở thành Vương trong ao đầm thì sau cùng có thể có tiền đồ gì được? Đại thế lực có đại cách cục, có rất nhiều thứ để học tập, có thể đề thăng nhiều khía cạnh mà bản thân còn thiếu hụt. Lục Ly vốn chỉ muốn ở lại Côn Luân Sơn chừng một hai năm, tăng thêm chút thực lực, tìm hiểu chút tình hình rồi rời đi, không ngờ Trì Tuấn Phong lại bị giết... Lục Ly không muốn an phận trong xó xỉnh, mục tiêu của hắn rất xa rất lớn, hắn muốn trở thành cường giả đỉnh cấp, muốn đủ thực lực đối kháng với bốn đại thế lực siêu thần. Hắn muốn trấn áp Thời Không Phủ và Thần Tượng Tông, bằng không cả đời này hắn đều không cách nào trở lại Thần Giới, không cách nào trở lại Địa Hoàng Giới, không tìm được Lục Linh. Bởi thế Hỉ Bá mời hắn làm điện chủ Đồ Thần Điện, trong lòng Lục Ly vốn định cự tuyệt. Chẳng qua nghĩ đến Trì Hi Nhi, nội tâm Lục Ly lại mềm xuống. Nếu hắn rời đi, e là tiểu nha đầu khiến người thương yêu này phải chết ở Côn Luân Sơn. Qua trọn ba nén hương, Lục Ly lắc đầu nói: - Thôi, thôi, vậy ta tạm thời lưu lại Côn Luân Sơn là được, chẳng qua ta có mấy điều kiện! Bọn Hỉ Bá đợi một lúc lâu, trong lòng tưởng chừng đã tuyệt vọng, lại không ngờ sau cùng Lục Ly lại đáp ứng. Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, lập tức thần sắc tràn đầy kinh hỉ nói: - Ngài nói, chúng ta nghe. - Thứ nhất! Trong lòng Lục Ly sớm có phương án, mở miệng nói: - Tất cả các ngươi phải tuyệt đối nghe lời ta, nếu có nửa điểm ngỗ nghịch, hoặc trong bóng tối làm chút chuyện trái với ý chí của ta, giết không cần luận.
Chương 1933 Thiên Ngục Trận
Nghe được lời mang theo sát khí đằng đằng này của Lục Ly, mặc dù khí tức hắn không quá mạnh, sát khí lại nồng đậm dị thường. Bốn người vội trùng trùng gật đầu, Hỉ Bá nói: - Đây là tự nhiên, chúng ta đều sẽ tuân lệnh điện chủ. - Thứ hai! Lục Ly tiếp tục nói: - Bình thường mọi sự vụ lớn nhỏ trong điện không được tới phiền ta, mấy người các ngươi quản lý cho tốt là được, xảy ra sai sót gì, ta cũng sẽ giết người! - Vâng! Đám người Hỉ Bá lập tức khom lưng lĩnh mệnh, Lục Ly nói vậy ngược lại khiến bọn hắn không khỏi mừng thầm. Lục Ly không quản sự, đồng nghĩa với Đồ Thần Điện là của bốn người bọn hắn, tất cả tài nguyên đều được bốn người mặc ý chi phối. - Thứ ba! Lục Ly dừng một lúc rồi nói tiếp: - Nếu có nơi tốt hơn, ta sẽ có thể rời đi bất cứ lúc nào, đến lúc đó các ngươi tuyệt đối không được nói nhảm. - Ách? Bọn Hỉ Bá thoáng ngập ngừng, Lục Ly có thể rời đi bất cứ lúc nào? Điều này khiến trong lòng chúng nhân như đánh trống, nếu việc này mà truyền ra, đến lúc đó Đồ Thần Điện nhất định sẽ quân tâm bất ổn. - Được rồi ! Đám Hỉ Bá nhìn nhau mấy lần, cuối cùng đều gật đầu đành chịu. Lục Ly muốn đi ai có thể cường hành lưu hắn lại? Hắn nguyện ý lưu lại, chí ít sẽ chống đỡ được áp lực từ Nguyệt Luân Cung, Đồ Thần Điện sẽ có vài ba năm yên ổn. - Điện chủ ngồi tạm! Đám Hỉ Bá dùng ánh mắt trao đổi một cái, sau đó Hỉ Bá đứng ra nói: - Chúng ta đi an bài, thông báo chuyện này cho mọi người, ta nghĩ rất nhiều người nghe được tin này đều sẽ cao hứng, nguyện ý lưu lại. - Không cần tận lực thuyết phục! Lục Ly bá đạo khoát tay chặn lại: - Tin tưởng lời ta thì ở lại, không tin tưởng ta cũng không cần cưỡng ép, phát một ít thần nguyên để bọn hắn rời đi. Ta cần một đám thủ hạ tuyệt đối trung thành, ta cũng cam đoan chỉ cần ngày nào ta còn ở đây, Nguyệt Luân Cung tuyệt đối không công lên được Côn Luân Sơn. Rất nhanh, tin tức Lục Ly làm điện chủ truyền ra, nhất thời đa số người Đồ Thần Điện vui mừng khôn xiết, rốt cuộc đã ở trong Đồ Thần Điện nhiều năm vậy rồi, đại bộ phận đều có cảm tình với nơi này. Rời khỏi Đồ Thần Điện, bọn hắn cần gia nhập thế lực khác, dám làm độc hành hiệp ở U Yến chi địa, về cơ bản bằng với đi tự sát. Gia nhập thế lực còn lại, quay về làm bang chúng bình thường? Khả năng còn sống khổ hơn cả bây giờ. Đương nhiên cũng có người nghi ngờ, thậm chí có người lan truyền thuyết âm mưu, nói liệu có phải Lục Ly sớm đã muốn mưu đoạt cơ nghiệp Đồ Thần Điện? Ngoài ra, tính cách Lục Ly khá lạnh lùng, vạn nhất làm điện chủ sẽ thành một tên bạo quân thì sao? Còn có một số người hoài nghi chiến lực Lục Ly, bởi vì khí tức Lục Ly không phải quá đặc biệt cường đại, vạn nhất Lục Ly đấu không lại Nguyệt Ảnh, đến lúc đó rất nhiều người sẽ bị liên lụy mà chết. Một bộ phận người lựa chọn rời đi, điểm này Lục Ly đã nói rất rõ ràng, không nguyện ý theo hắn có thể lập tức rời đi. Hai điều thiết luật Lục Ly ban bố bọn hắn cũng biết, thế nên đi rất dứt khoát. Hỉ Bá nói chuyện Lục Ly nguyện ý lưu lại cho Trì Hi Nhi, thần sắc Trì Hi Nhi chấn phấn hẳn lên, lập tức tìm đến Lục Ly. - Lục ca ca, nếu ngươi muốn đi, không cần cố kỵ Hi Nhi! Trì Hi Nhi tròng mắt đỏ ngầu nhìn Lục Ly nói: - Ngươi đã trợ giúp Hi Nhi đủ nhiều, Hi Nhi không muốn thiếu nợ ngươi thêm nữa. Nhìn thân hình gầy yếu nhỏ nhắn, nhìn gương mặt còn chưa lau hết nước mắt kia, trên mặt Lục Ly thoáng hiện lên ý cười nhu hòa, nói: - Không hoàn toàn là bởi vì ngươi, Lục ca ca cũng cần một nơi để tu luyện, ở Côn Luân Sơn này ta rất thoải mái. Hi Nhi đừng lo, cha ngươi không có ở đây, nhưng ca ca vẫn còn, ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn đến ngươi. - Cảm ơn ca! Lần này Trì Hi Nhi không gọi “Lục ca ca” mà chỉ gọi một chữ ca, ngữ khí thân cận lên nhiều. Mặc dù Lục Ly lớn tuổi hơn nàng không ít, nhưng nhìn Lục Ly có vẻ vẫn rất trẻ, càng giống như một vị đại ca ca. - Ngươi phải kiên cường! Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi nói: - Mỗi ngày ở U Yến chi địa lại có không ít người chết đi, chúng ta thân làm võ giả, liền nên xem nhẹ sinh tử. Ngươi phải nỗ lực tu luyện báo thù cho cha, còn phải trở nên càng mạnh để sau này tới Thiên Đế Phong nói cho ông ngoại ngươi biết, năm đó hắn sai rồi! - Ừm! Trì Hi Nhi trùng trùng gật đầu, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, dánh hình đơn bạc mà yếu đuối, bóng lưng lại thẳng tắp dị thường. Ngày thứ hai, Lục Ly triệu tập tất cả bang chúng, tổng cộng khoảng hai ngàn người, trước kia Đồ Thần Điện có bốn ngàn người, mấy lần đại chiến chết mất một phần, hôm qua lại chạy một phần, giờ chỉ còn lại những người này. - Ta cũng không nhiều lời! Lục Ly thần sắc lạnh lùng liếc nhìn hai ngàn người trên quảng trường, trầm giọng nói: - Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là điện chủ Đồ Thần Điện, nếu có ai không phục, hiện tại có thể rời đi, ta đưa tặng một ngàn thần nguyên! Toàn trường không ai lên tiếng, cũng không ai dám động, khí trường Lục Ly rất mạnh, không hề yếu thua Trì Tuấn Phong. Mặc dù khí tức không mạnh, khí tràng lại đủ cường đại, cộng thêm trước đó Lục Ly từng giết nhiều cường giả như vậy, trong lòng chúng nhân đều cảm thấy đây là một vị cường giả. - Rất tốt! Lục Ly vung tay hô nói: - Không ai đi, sau này các ngươi đều là huynh đệ của Lục Lẫm ta, sau này chúng ta vinh nhục cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia, phú quý cùng tồn. Người phía dưới cùng giơ tay lên đồng thanh hô to: - Vinh nhục cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia, phú quý cùng tồn! Hai ngàn người cùng theo hét lớn, tiếng kêu chấn thiên động địa, vang vọng tầng mây. Hô tận mười mấy tiếng, Lục Ly giơ tay đè ép xuống, toàn trường lập tức an tĩnh lại, hắn nói tiếp: - Nguyệt Luân Cung nhiều lần khiêu khích tấn công, Trì điện chủ bị sát hại tàn nhẫn, thù này chúng ta không thể nào quên, cục tức này chúng ta không thể nuốt xuống. Cho nên mục tiêu lớn nhất trong thời gian này của chúng ta chính là công hạ Nguyệt Luân Cung, đánh giết Nguyệt Ảnh, báo thù cho Trì điện chủ, các ngươi có lá gan này không?
Chương 1934 Thiên Ngục Trận
Thứ võ giả U Yến chi địa không sợ nhất chính là chém giết, bởi vì đây là chuyện nhiều quá thành quen, ngày ngày đều xảy ra. Lục Ly thiêu đốt lên nhiệt huyết trong lòng chúng nhân, toàn trường lần nữa rống giận: - Báo thù, báo thù! Để chúng nhân hô một lúc, sau đó Lục Ly lần nữa giơ tay đè xuống, liếc mắt nhìn quanh một lượt nói: - Muốn báo thù, bằng vào chiến lực các ngươi thì còn chưa đủ, bởi thế các ngươi nhất định phải mạnh lên. Ta chuẩn bị phong sơn một năm, lấy ra toàn bộ thần tài Đồ Thần Điện đi đổi lấy đan dược linh dược cần thiết cho các ngươi tu luyện, cho các ngươi đề thăng chiến lực. Một năm sau chúng ta xuất binh, kiếm chỉ Nguyệt Luân Cung! - Ách? Nghe được lời này của Lục Ly, sắc mặt Hỉ Bá và ba tên trưởng lão đều đen lại, kỳ thực mục đích bọn hắn lưu lại đây chính là muốn ngấp nghé tài phú của Đồ Thần Điện và tinh mạch long mạch sản xuất ra. Giờ Lục Ly lại cầm hết thảy đi bán, giúp cho đám bang chúng đề thăng chiến lực... Lục Ly lạnh lùng quét nhìn, bốn người Hỉ Bá vội vàng cúi đầu xuống, nếu chọc giận Lục Ly, vậy thì chết chắc. Trước đó Lục Ly cũng đã nói rồi, dám ngỗ nghịch ý chí hắn, giết không cần luận. Bang chúng phía dưới lại đều hoan hỉ không thôi, bởi vì trước đây Đồ Thần Điện chỉ cấp cho bọn hắn chút ít tài nguyên và bổng lộc, giờ Lục Ly lại cầm hết thần nguyên đi mua sắm lượng lớn đan dược linh dược, trực tiếp giúp bọn hắn tăng lên chiến lực... Mục đích gia nhập thế lực là gì? Chẳng lẽ chỉ để bán mạng giúp người khác? Còn không phải là vì tài nguyên, vì đề thăng chiến lực? Ánh mắt chúng nhân nhìn Lục Ly bất giác nóng lên, đi theo lão đại này không chỉ có canh uống, tựa hồ còn có thịt ăn... - Triệu Hỉ! Lục Ly quát khẽ một tiếng, Hỉ Bá vội vàng vượt qua đám đông bước ra, khom lưng nói: - Điện chủ, có thuộc hạ! Lục Ly mặt không biểu tình hạ lệnh: - Sau này ngươi chính là trưởng lão nội vụ, tổng quản tạp vụ trong điện, nếu dám tham ô dù chỉ một viên thần nguyên, tự gánh lấy hậu quả! Nội tâm Hỉ Bá khẽ run lên, lần nữa khom lưng nói: - Thuộc hạ lĩnh mệnh. - Trần Nhạc! Lục Ly nhìn sang một tên trưởng lão khác nói: - Ngươi là trưởng lão Chiến Đường, phụ trách tác chiến, thủ vệ Côn Luân Sơn long mạch và các sự vụ liên quan... - Trương Vân, ngươi là trưởng lão Tình Báo Đường, trừ phương diện tình báo, ngươi còn phải phụ trách... Lục Ly lần lượt phân công cho bốn tên trưởng lão, để mấy người bọn hắn chia nhau quản lí hết thảy sự vụ trong Đồ Thần Điện. Lục Ly không muốn bị những việc vặt này quấn thân, làm chậm trễ tu luyện. Sau khi để bang chúng tán đi, Lục Ly triệu tập lại bốn tên trưởng lão, cả đám vòng quanh Côn Luân Sơn chuyển mấy vòng, đám trưởng lão không khỏi có chút buồn bực, lại không dám hỏi nhiều. - Đi chuẩn bị vật liệu bố trận! Lục Ly quay sang nhìn Triệu Hỉ nói: - Mặc dù đại trận Côn Luân Sơn cũng tạm được, nhưng chỉ mạnh ở phương diện phòng ngự, chứ không được bố trí huyễn trận và sát trận. Hơn nữa đại trận phòng ngự này cũng tương đối yếu, nếu Nguyệt Ảnh thật muốn dẫn người cường hành tấn công, nửa tháng liền có thể phá mở. - Ách? Triệu Hỉ và ba tên trưởng lão còn lại liếc nhau, ai nấy đều hơi ngớ, Triệu Hỉ hỏi: - Điện chủ, ngài còn biết bố trận? - Hiểu sơ một chút! Lục Ly hờ hững nói: - Trên người ta không có vật liệu bố trận, chỗ các ngươi chắc cũng không nhiều, bởi thế chỉ có thể tùy ý bố trí một cái. Cứ chọn bố trí Thiên Ngục Trận đi, trận này có thể chống đỡ Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới công kích một tháng! Tê tê! Bốn tên trưởng lão đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cục vị điện chủ này có lai lịch thế nào, tuỳ ý bố trận liền có thể ngăn cản Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới công kích một tháng? Tiếp sau Lục Ly lại bồi thêm một câu, khiến bốn người triệt để trợn mắt há mồm, Lục Ly nhìn về nơi xa nói: - Ta còn có thể bố trí một sát trận, Nguyệt Ảnh dám đi vào, nháy mắt liền có thể miểu sát. Lục Ly được đến tất cả tàng thư của Thiên Linh Tử, còn cả tàng thư Cổ trưởng lão, tàng thư của Thần Khí Các cũng bị hắn nhìn hơn phân nửa. Đống này Huyết Linh Nhi đều đã tham ngộ qua, đồng thời truyền thâu cho hắn, bằng với chính hắn tự thân tham ngộ. Tri thức lý luận của Lục Ly đã mạnh phi thường, với kiểu đại trận phòng ngự xen lẫn huyễn trận sát trận thế này, hắn có thể tuỳ tiện nghĩ ra mấy trăm loại, chỉ là đa phần đại trận đều có yêu cầu về vật liệu rất nghiêm ngặt. Chính hắn không có vật liệu, Đồ Thần Điện phỏng chừng cũng không có, bởi thế chỉ có thể bố trí ra một loại thích hợp. Triệu Hỉ đến trong kho hàng lật tìm vật liệu bố trận, mang hết tất cả đến, Lục Ly nhìn qua một lượt, thấy miễn cưỡng cũng đủ dùng, liền bắt đầu mang theo bốn tên trưởng lão bày trận. Đại trận hắn bố trí ra sẽ bao phủ trọn cả Côn Luân Sơn, bởi thế Trận Cơ được cấu kiến phức tạp dị thường. Trận bố ra quá lớn, chỉ cần một trận thạch sai rồi, rất có thể sẽ dẫn đến sai một ly đi một dặm. Hắn mang theo mấy tên trưởng lão vòng quanh Côn Luân Sơn mấy chục vòng, thậm chí có tên trưởng lão sinh lòng hoài nghi, Lục Ly là đang bày trận hay đang cố bố nghi trận, phô trương thanh thế? Ngày thứ hai, Lục Ly phủi tay nói: - Tốt, xong rồi! Đám Triệu Hỉ ngơ ngác nhìn quanh, không thấy có bất cứ động tĩnh gì, Triệu Hỉ không khỏi nghi hoặc tròn mắt nói: - Điện chủ, trận đâu? - Lên! Lục Ly quát khẽ một tiếng, tiện tay đánh ra một đạo thần lực, mặt đất dưới chân lập tức sáng lên một đạo quang mang, tiếp đó đạo quang mang kia men theo sườn núi chạy dọc về nơi xa. Cảnh tượng hệt như dưới đất đang có một con Kim Long du tẩu, cực kỳ đẹp mắt song cũng rất dọa người, khiến mấy tên quân sĩ tuần tra kinh hãi không thôi. Ong ong! Không chỉ là một con quang long, dưới đất chậm rãi xuất hiện thêm mấy con quang long du tẩu, xoay vòng quanh khắp Côn Luân Sơn, kim quang nhàn nhạt lan tràn ra, cuối cùng dung hợp lại với nhau, tạo thành một hộ tráo màu vàng, chụp ngược trên đầu Côn Luân Sơn. - Ồ!
Chương 1935 Bố trận
Đại bộ phận bang chúng bị kinh động, ngơ ngác nhìn lên quang tráo màu vàng giữa không trung, ai nấy đều cảm giác được bên trong ẩn chứa năng lượng cường đại. Trong hộ tráo ẩn ẩn có tự phù màu ám kim lấp lánh, những tự phù kia nối liền với nhau như một sợi xích sắt, hoàn toàn khóa chặt bầu trời Côn Luân Sơn. - Thiên Ngục Trận đại thành! Lục Ly cảm ứng một phen, ngấm ngầm gật đầu, mặc dù lần đầu bố trí đại trận này nên hiệu suất tương đối thấp, song rốt cục vẫn bố trí thành công. Đại trận này có thể tự mình hấp thu thiên địa linh khí bổ sung năng lượng, lực phòng ngự mạnh hơn Cửu Long Trận nhiều, chỉ cần mất mấy ngày hấp thu thiên địa linh khí, chống đỡ một tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới bình thường công kích một tháng hẳn không thành vấn đề. - Triệu Hỉ, ngươi ra ngoài công kích thử xem! Lục Ly quay đầu hạ lệnh với Triệu Hỉ, kẻ sau bắn ra. Từ bên trong đại trận phòng ngự phóng ra ngoài không hề chịu chút hạn chế nào, điều này khiến ánh mắt mấy tên trưởng lão còn lại đều lộ vẻ kinh nghi, rốt cục trận này có hữu dụng không? - Ầm! Triệu Hỉ cũng hoài nghi, bởi thế không dám phóng thích công kích cường đại nhất, sau khi bay ra ngoài đại trận chỉ khẽ đưa tay vỗ tới một cái. Ầm! Một tiếng vang trầm thấp, Triệu Hỉ cảm thấy như mình vừa nện phải ván sắt, vòng hộ tráo không có bất kỳ ba động nào, ngược lại tay hắn bị phản chấn hất văng. - Ồ! Ba tên trưởng lão không khỏi kinh ngạc, phía ngoài, trong tay Triệu Hỉ hiện ra một thanh trường kiếm, bắt đầu dùng chân ý công kích. Trên trường kiếm sáng lên từng đạo gợn sóng, tiếp đó thủy khí quanh bốn phía bị trường kiếm hấp dẫn, đột nhiên chém xuống, giữa không trung, từng con Thủy Long gào thét bay ra, ầm ầm nện lên hộ tráo. Phanh phanh phanh! Từng tiếng trầm muộn vang lên, hộ tráo không chỉ không bị phá mở, thậm chí chẳng hề có chút rung động nào, quả thực cường đại đến đáng sợ. - Tốt, vào đi, bằng vào chiến lực của ngươi, mặc ngươi công kích mấy vạn năm đều không phá nổi! Lục Ly nhàn nhạt nói, hắn đánh ra một đạo thần lực, đại trận mờ dần, Triệu Hỉ vội vàng đi vào. - Mạnh thật! Triệu Hỉ và ba tên trưởng lão nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, có đại trận này chí ít có thể bảo chứng Côn Luân Sơn an toàn. Côn Luân Sơn vốn là một nơi Phúc Địa, bên trong có thể dựng dục rất nhiều thần tài, chỉ cần giữ được Côn Luân Sơn, bằng với bảo toàn căn cơ cho Đồ Thần Điện. - Thần tài! Nghĩ tới đây, Triệu Hỉ lập tức linh cơ khẽ động hỏi: - Điện chủ, ngài có thể bố trí Tụ Linh Trận không? Nếu linh khí ở Côn Luân Sơn càng thêm đậm đặc chút, linh dược trong này sẽ sinh trưởng càng nhanh. - Cái này thì đơn giản! Lục Ly không bày trận, chỉ lấy ra một chiếc thiết bàn đưa cho Triệu Hỉ nói: - Đây là Tụ Linh Bàn, ngươi ném vào trong quảng trường, chỉ cần mở ra, linh khí trong Côn Luân Sơn sẽ nồng nặc hơn bên ngoài gấp mấy trăm lần. - Mấy trăm lần? Triệu Hỉ và mấy tên trưởng lão không khỏi cả kinh, trước kia Trì Tuấn Phong từng mời người đến hỗ trợ bố trí Tụ Linh Trận ở Côn Luân Sơn, nhưng thiên địa linh khí chỉ có thể nồng nặc hơn bên ngoài năm mươi lần. Lục Ly tuỳ tiện lấy ra một chiếc thiết bàn lại có được thần thông tụ linh cường đại đến vậy. Triệu Hỉ tuân theo chỉ thị của Lục Ly, đặt viên bàn vào trong quảng trường, sau đó mở ra Tụ Linh Bàn. Mâm lớn vừa mở ra, thiên địa bốn phía chợt khẽ chấn động, đám người Triệu Hỉ có thể cảm giác được rõ ràng, thiên địa linh khí trong phạm vi ngàn dặm tựa hồ đều bị kéo đến chỗ này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được thiên địa linh khí trong quảng trường dần trở nên nồng nặc. Oa! Trên quảng trường sớm đã tụ tập rất nhiều bang chúng, cảm ứng được thiên địa linh khí dần trở nên nồng đậm, chúng nhân không khỏi kích động, tân điện chủ quả nhiên lợi hại, đồng thời cũng đích thật một lòng lo nghĩ cho bọn hắn. Thiên địa linh khí nồng nặc, tốc độ tu luyện thần lực sẽ càng nhanh, hơn nữa thân thể thời gian dài ở trong môi trường thiên địa linh khí nồng đậm như thế cũng sẽ càng thêm cường đại. Thần lực và thân thể mạnh lên, thực lực theo đó đề thăng, phóng thích các loại thủ đoạn công kích hay phòng ngự, uy lực đều sẽ tăng lên. - Điện chủ quá lợi hại! - Đúng vậy, vừa rồi Triệu Hỉ trưởng lão đánh mãi mà không phá được thần trận, điện chủ còn nói Triệu Hỉ trưởng lão có công kích mấy vạn năm cũng không phá được, thật là lợi hại! - Thiên địa linh khí nồng đậm thế này, về sau tốc độ tu luyện có thể tăng lên gấp trăm lần. - Tốc độ sinh trưởng của linh dược trong dược điền ở hậu sơn cũng sẽ được tăng lên nhiều. Phỏng chừng sau một tháng liền có thể thành thục một nhóm, chậc chậc... Quảng trường rộ lên tiếng cảm thán, Trì Hi Nhi đi ra, nghe được lời này của chúng nhân, ánh mắt nàng nhìn Lục Ly càng thêm phần sùng bái. Lục Ly không để ý tới đám bang chúng, mang theo mấy người Triệu Hỉ tiếp tục bận rộn, hắn còn cần bố trí thêm một huyễn trận và sát trận nữa. Huyễn trận thì đơn giản, sát trận lại rất khó bố trí ra được, nếu bố trí thuận lợi, sát trận chính là đại sát khí để đánh giết kẻ địch tới xâm phạm. - Quay đầu còn phải kiến tạo một truyền tống trận nối thông tới long mạch. Ừ, chỗ long mạch cũng phải bố trí huyễn trận và sát trận. Tạm thời Lục Ly không muốn đi khai chiến với Nguyệt Luân Cung, chính hắn muốn đề thăng thực lực cũng cần thời gian. Võ giả Đồ Thần Điện lại tử thương rất nhiều, cường giả cũng chiến tử không ít. Nhất định phải bồi dưỡng thêm một nhóm cường giả, như vậy mới đủ thực lực khai chiến với Nguyệt Luân Cung. Lục Ly đáp ứng Trì Hi Nhi báo thù thay phụ thân nàng, hắn lại không muốn dùng tới Lôi Thần Nộ, làm thế rất dễ bại lộ thân phận. Bởi vậy chỉ còn cách đề thăng thực lực tổng hợp của bản thân và Đồ Thần Điện, sau đó dẫn người cường hành đánh lên Nguyệt Luân Sơn. Bỏ ra tận tám ngày, cuối cùng Lục Ly cũng bố trí xong một sát trận, một huyễn trận trên Côn Luân Sơn. Ngoài ra còn kiến tạo một truyền tống trận nối liền với long mạch. Đồng thời bên phía long mạch cũng bố trí xong, hiện tại Côn Luân Sơn và long mạch đã như thùng sắt, nước cũng không hắt vào được.
Bởi thế Đồ Thần Điện rất có thể sẽ giải tán, mặc kệ sau cùng như thế nào, Trì Tuấn Phong còn chưa xuống mồ, mọi người đều cảm thấy chưa thể rời đi ngay bây giờ. Cung chủ Nguyệt Luân Cung chưa chết, lúc nào cũng có thể quyển thổ trùng lai, Đồ Thần Điện e là khó mà giữ được, ở lại đây chỉ có con đường chết. Bởi thế ngay cả ba tên trưởng lão đều đang âm thầm tính toán đường ra, đợi sau khi Trì Tuấn Phong xuống mồ rồi thì nên đi đâu về đâu... Quét dọn chiến trường, thu dọn di thể, cứu chữa thương binh, sau một ngày bận rộn, cuối cùng Trì Tuấn Phong cũng được an trí vào trong một bộ quan tài hoàng kim. Trì Hi Nhi tỉnh lại, mới đầu nàng khóc lóc một lúc, nhưng rất nhanh sau đó liền kìm nước mắt, để Lục Ly mang tới linh đường, mặc vào đồ tang bắt đầu túc trực bên linh cữu Trì Tuấn Phong. Nhìn thân ảnh gầy yếu đơn bạc quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, thần sắc quật cường của nàng, trong lòng Lục Ly không khỏi càng thêm thương yêu. Mỹ lệ, ôn nhu, đơn thuần, thiện lương, kiên cường... Gần như tất cả ưu điểm của nhân loại đều hội tụ trên người cô bé này, chỉ cần là người bình thường đều sẽ yêu thích nàng, lúc này nhìn nàng cố nén không khóc, nét mặt quật cường quỳ gối ở đó, càng khiến người sinh lòng thương yêu. - Đợi Trì Tuấn Phong xuống mồ xong liền đưa nha đầu này tới chỗ mẫu thân nàng! Lục Ly trầm tư một lúc liền đưa ra quyết định, Côn Luân Sơn đã không thể ở lâu, Đồ Thần Điện chẳng mấy chốc sẽ tán, hắn cũng không thể ở lại chỗ này. Trì Hi Nhi còn có mẫu thân, ông ngoại còn là cường giả, mang đến bên kia, nàng sẽ có điều kiện trưởng thành càng tốt. Không ngừng có người tiến đến thăm viếng, Trì Hi Nhi thân là gia thuộc lần lượt quỳ lạy đáp lễ, thân hình nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại lay động, như thể có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào, khiến Lục Ly nhìn mà đau lòng không thôi. Đây mới chỉ là một đứa trẻ trên dưới mười tuổi, không ngờ lại có ý chí lực cường đại như thế. Bận rộn một ngày, cuối cùng Trì Tuấn Phong được táng ở sau Côn Luân Sơn, võ giả chết đi cũng táng ở nơi đó, Trì Hi Nhi lại lần nữa ngất đi. Lục Ly an trí nàng cẩn thận, sau đó mới có cơ hội hỏi dò Hỉ Bá, rốt cục Trì Tuấn Phong đã chết như thế nào! Nói đến đây Hỉ Bá liền giận dữ không thôi, nghe giải thích qua một lần Lục Ly mới hiểu được, thì ra là có nội gián, một tên trưởng lão bị mua chuộc, đương thời hắn bắt cóc Trì Hi Nhi mang xuống núi. Trì Tuấn Phong lập tức dẫn người truy sát, kết quả bị Nguyệt Ảnh mai phục, tên trưởng lão kia còn muốn vỗ chết Trì Hi Nhi. Vì cứu Trì Hi Nhi, Trì Tuấn Phong cắn răng nhận một kích mạnh nhất của Nguyệt Ảnh, bị trực tiếp đâm chết, chẳng qua tên trưởng lão kia cũng bị Trì Tuấn Phong đánh chết, Trì Hi Nhi thì được Hỉ Bá cùng theo cứu ra... - Liên hoàn kế! Lục Ly không khỏi bội phục Nguyệt Ảnh, kẻ này cũng là nhân vật, nếu lần này không phải là hắn, đoán chừng Đồ Thần Điện đã xong đời. Vốn Đồ Thần Điện tựa hồ mạnh hơn Nguyệt Luân Cung một chút, không ngờ sau cùng lại thiếu chút bị Nguyệt Luân Cung diệt đi. - Ta chuẩn bị mang tiểu Hi Nhi tới chỗ mẫu thân nàng, sau đó sẽ rời khỏi Côn Luân Sơn, các ngươi cũng tự tính toán đường ra đi. Lục Ly dặn dò Hỉ Bá một tiếng, sắc mặt Hỉ Bá âm tình bất định, ngập ngừng khoảnh khắc mới nói: - Ta chỉ sợ tiểu Hi Nhi có oán niệm đối với mẫu thân và ông ngoại, sẽ không chịu đi... - Không sao đâu! Lục Ly khoát tay, phụ thân Trì Hi Nhi chết rồi, giờ nàng không có bất kỳ thân nhân nào ở đây, làm sao có thể không muốn tới chỗ mẫu thân. Lục Ly quay lưng đi về, nhìn Trì Hi Nhi nằm trên giường một cái, sau đó khoanh chân ngồi xếp bằng chờ đợi nàng tỉnh lại. - Cha, cha! Nửa ngày sau, Trì Hi Nhi mơ hồ tỉnh dậy, nét mặt tràn đầy hoảng sợ kêu to, nước mắt trượt xuống như mưa, thân hình nhỏ nhắn rung động kịch liệt. Lục Ly vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên giường giữ chặt tay Trì Hi Nhi, ôn nhu trấn an nói: - Tiểu Hi Nhi đừng sợ, đại ca ca ở đây! - Lục ca ca! Trì Hi Nhi ngước mắt nhìn Lục Ly, lập tức oa oa khóc lớn, gắt gao ôm chặt Lục Ly, sợ hắn biến mất. Lục Ly ôn nhu trấn an, qua hơn nửa canh giờ, Trì Hi Nhi mới miễn cưỡng trấn định lại. Lục Ly nhìn nàng mấy lần, mãi lúc sau mới mở miệng nói: - Trì Hi Nhi, hai ngày nữa ta dẫn ngươi đi Thiên Đế Phong, ngươi đi tìm mẫu thân và ông ngoại đi. - Mẫu thân ông ngoại? Thân mình Trì Hi Nhi khẽ run rẩy, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ phẫn nộ, trong mắt đầy vẻ kiên định, giọng nàng cũng đột nhiên chuyển lạnh, không ngừng lắc đầu nói: - Không đi, có chết ta cũng không đi tìm bọn họ. - Ách? Lục Ly không khỏi kinh ngạc, Hỉ Bá nói Trì Hi Nhi có oán khí, lại không ngờ oán khí lớn đến vậy? Hắn nghi hoặc hỏi ngược lại: - Vì cái gì? Đấy chính là mẫu thân ngươi! - Nàng không phải mẫu thân ta, người kia cũng không phải ông ngoại ta! Trong mắt Trì Hi Nhi toàn là hận ý khắc cốt minh tâm, lạnh giọng nói: - Từ lúc sinh ra đến khi năm tuổi ta mới gặp được nàng một lần, cái người gọi là ông ngoại kia còn nhìn ta rất không thuận mắt, ta kêu hắn ông ngoại hắn cũng không trả lời. Nếu không phải hắn, cha mẹ ta sao lại tách ra? Phụ thân ta sao lại chết? Lúc đám người xấu Nguyệt Luân Cung kia xâm nhập, ta đi Thiên Đế Phong mấy lần, quỳ xuống cầu hắn giúp phụ thân ta một lần, hắn đều không thèm nhìn ta lấy một lần. Hừ, giờ phụ thân ta chết rồi, ta có chết cũng không đi Thiên Đế Phong... Trì Tuấn Phong chết rồi, tiểu nha đầu này tựa hồ bỗng trưởng thành lên nhiều. Tư tưởng cũng trở nên thành thục dị thường, trong mắt toàn là vẻ kiên định và oán hận, khiến Lục Ly không khỏi kêu khổ trong lòng. - Không đi Thiên Đế phong! Lục Ly vuốt vuốt trán nói: - Vậy ngươi đi đâu? Côn Luân Sơn này đã không an toàn, sớm muộn cũng sẽ bị Nguyệt Luân Cung công chiếm. - Ta không đi đâu cả, ta ở lại Côn Luân Sơn! Trì Hi Nhi siết chặt nắm tay nhỏ nhắn nói: - Đây là cơ nghiệp cha lưu lại, ta muốn thay hắn thủ hộ, dù chết ta cũng phải chết cùng một chỗ với cha.
Chương 1932 Tân điện chủ
Trì Hi Nhi tuổi tác còn nhỏ, bình thường nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng trong cốt tủy lại kiên cường dị thường, Lục Ly thuyết phục nàng rất nhiều lần, nhưng sau cùng vẫn không cách nào thay đổi được suy nghĩ của nàng. Lục Ly quay đầu để Hỉ Bá và mấy tên trưởng lão đi thuyết phục nàng, kết quả nàng trực tiếp lấy ra chủy thủ nói, nếu dám mang nàng đến Thiên Đế phong, nàng liền tự sát. Mặt dù cánh tay nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định phi thường. Cái chết của Trì Tuấn Phong khiến tính cách Trì Hi Nhi đại biến, trên thế giới này Trì Tuấn Phong là người thân nhất của nàng, nàng hận Nguyệt Luân Cung, đồng thời cũng càng hận ông ngoại. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nàng lại rất rõ ràng ông ngoại mình cường đại đến cỡ nào. Chỉ cần ông ngoại lên tiếng, thậm chí không cần xuất thủ, cho Nguyệt Ảnh mấy lá gan cũng không dám động đến Đồ Thần Điện. Bởi thế Trì Hi Nhi nhận định là ông ngoại mình đã gián tiếp hại chết Trì Tuấn Phong, đừng nói đi Thiên Đế Phong, sợ là sau này có cơ hội sẽ còn tới cửa giúp phụ thân nàng đòi lại công đạo. Đám người Hỉ Bá thuyết phục không có hiệu quả liền lui ra, tìm đến Lục Ly, Lục Ly ngồi uống trà trong đình ở hậu viện, thấy bốn người mặt ủ mày chau, không khỏi nhướng mày hỏi: - Không khuyên được? - Đúng vậy! Hỉ Bá thở dài, lắc đầu nói: - Đứa nhỏ này ngoài mềm trong cứng, trong cốt tủy rất quật cường, hơn nữa còn thông minh phi thường, hiểu được rất nhiều. Muốn cường hành mang nàng đi Thiên Đế Phong là điều không thể, dù đi phỏng chừng cũng sẽ xảy ra chuyện. Lục Ly nhíu mày càng chặt, Hỉ Bá và ba tên trưởng lão còn lại liếc nhau, bốn người đột nhiên đồng loạt quỳ gối xuống, Hỉ Bá thần sắc chân thành nhìn Lục Ly nói: - Lục đại nhân, xin ngài nể mặt tiểu Hi Nhi, giúp chúng ta một tay, cũng giúp tiểu Hi Nhi một tay. - Hả? Nét mặt Lục Ly trầm xuống, khá là không vui nói: - Các ngươi làm gì vậy? Đứng lên cả đi, ta không thích dạng này! Lục Ly ghét nhất là người khác bức hiếp mình, hắn hận nhất là loại lấy đạo đức bắt cóc. Bởi thế sắc mặt mới rất không dễ nhìn, nếu đám người này còn như vậy, hắn liền sẽ phất tay rời đi. Bọn Hỉ Bá nhìn hiểu, vội vàng lúng túng đứng lên, Hỉ Bá mở miệng nói: - Là thế này, chúng ta muốn mời Lục đại nhân là điện chủ Đồ Thần Điện, lãnh đạo và dẫn dắt chúng ta. Tiểu Hi Nhi không chịu đi, chúng ta cũng không có quá nhiều chỗ để đi, nếu Lục đại nhân không chịu lưu lại, chúng ta chỉ có con đường chết. - Điện chủ? Lục Ly thoáng cả kinh, thì ra bốn người có chủ ý này, không ngờ lại tính toán lên đầu mình, còn giả mượn danh nghĩa Trì Hi Nhi. Lục Ly trầm mặc, nghĩ nghĩ một lúc liền cũng hiểu được tại sao bốn người phải muốn mời mình làm điện chủ. Bốn người chắc không phải không có chỗ để đi, tiểu thế lực ở U Yến chi địa nhiều lắm, bốn người muốn đi thế lực nào mà chẳng được. Bọn hắn muốn lưu lại Côn Luân Sơn nhất định là bởi coi trọng lợi ích nơi này, hoặc là coi trọng long mạch có thể kiếm được không ít thần nguyên. Ở trong mắt bọn hắn, Lục Ly giống như nhân sĩ tiêu dao, vô dục vô cầu, ở tại Đồ Thần Điện lâu vậy rồi, nhưng chưa từng hỏi qua Đồ Thần Điện dù chỉ một chút tài nguyên. Lục Ly thân khoác chiến giáp siêu phẩm, tay cầm Thần binh siêu phẩm, khôi lỗi lại cường đại như vậy, rõ ràng là đi ra từ đại thế lực lớn. Nói cách khác Lục Ly ngại mắt với mấy thứ của Đồ Thần Điện, nếu Lục Ly lưu lại, không chỉ có thể đương cự với Nguyệt Luân Cung mà bọn hắn còn có thể mặc ý chia đều tài nguyên Đồ Thần Điện. Lục Ly hai lần đánh lui Nguyệt Luân Cung tấn công, còn đơn độc đối chiến rồi đánh lui Nguyệt Ảnh, một thân một mình đi đoạt về long mạch. Điều này chứng tỏ một mình Lục Ly liền đã có thể chống lại Tử Nhật Phủ, lực áp Nguyệt Luân Cung. Thực lực cường đại như thế, còn không để ý tới tài nguyên Đồ Thần Điện, lão đạo tốt vậy biết đi đâu mà tìm? Lục Ly nhíu mày trầm tư, khiến trong lòng đám người Hỉ Bá không khỏi thấp thỏm, lo lắng bất an. Nếu Lục Ly khăng khăng muốn rời đi, Đồ Thần Điện chỉ còn nước giải tán, ai cũng không cách nào trụ vững trước áp lực từ Nguyệt Luân Cung. Lục Ly trầm mặc suy nghĩ, thật ra hắn cũng không phải đặc biệt muốn lưu lại Côn Luân Sơn, bởi vì không gian phát triển của nơi này quá nhỏ. Bản ý Lục Ly là muốn gia nhập đại thế lực nào đó, như thế một là có thể lợi dụng tài nguyên của đại thế lực lớn, hai là có thể tham dự chiến đấu ở đẳng cấp cao hơn, qua đó đề thăng chiến lực bản thân. Ở trong một đầm nước nhỏ đấu với đám tôm tép cỏn con, dù ngươi có thể trở thành Vương trong ao đầm thì sau cùng có thể có tiền đồ gì được? Đại thế lực có đại cách cục, có rất nhiều thứ để học tập, có thể đề thăng nhiều khía cạnh mà bản thân còn thiếu hụt. Lục Ly vốn chỉ muốn ở lại Côn Luân Sơn chừng một hai năm, tăng thêm chút thực lực, tìm hiểu chút tình hình rồi rời đi, không ngờ Trì Tuấn Phong lại bị giết... Lục Ly không muốn an phận trong xó xỉnh, mục tiêu của hắn rất xa rất lớn, hắn muốn trở thành cường giả đỉnh cấp, muốn đủ thực lực đối kháng với bốn đại thế lực siêu thần. Hắn muốn trấn áp Thời Không Phủ và Thần Tượng Tông, bằng không cả đời này hắn đều không cách nào trở lại Thần Giới, không cách nào trở lại Địa Hoàng Giới, không tìm được Lục Linh. Bởi thế Hỉ Bá mời hắn làm điện chủ Đồ Thần Điện, trong lòng Lục Ly vốn định cự tuyệt. Chẳng qua nghĩ đến Trì Hi Nhi, nội tâm Lục Ly lại mềm xuống. Nếu hắn rời đi, e là tiểu nha đầu khiến người thương yêu này phải chết ở Côn Luân Sơn. Qua trọn ba nén hương, Lục Ly lắc đầu nói: - Thôi, thôi, vậy ta tạm thời lưu lại Côn Luân Sơn là được, chẳng qua ta có mấy điều kiện! Bọn Hỉ Bá đợi một lúc lâu, trong lòng tưởng chừng đã tuyệt vọng, lại không ngờ sau cùng Lục Ly lại đáp ứng. Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, lập tức thần sắc tràn đầy kinh hỉ nói: - Ngài nói, chúng ta nghe. - Thứ nhất! Trong lòng Lục Ly sớm có phương án, mở miệng nói: - Tất cả các ngươi phải tuyệt đối nghe lời ta, nếu có nửa điểm ngỗ nghịch, hoặc trong bóng tối làm chút chuyện trái với ý chí của ta, giết không cần luận.
Chương 1933 Thiên Ngục Trận
Nghe được lời mang theo sát khí đằng đằng này của Lục Ly, mặc dù khí tức hắn không quá mạnh, sát khí lại nồng đậm dị thường. Bốn người vội trùng trùng gật đầu, Hỉ Bá nói: - Đây là tự nhiên, chúng ta đều sẽ tuân lệnh điện chủ. - Thứ hai! Lục Ly tiếp tục nói: - Bình thường mọi sự vụ lớn nhỏ trong điện không được tới phiền ta, mấy người các ngươi quản lý cho tốt là được, xảy ra sai sót gì, ta cũng sẽ giết người! - Vâng! Đám người Hỉ Bá lập tức khom lưng lĩnh mệnh, Lục Ly nói vậy ngược lại khiến bọn hắn không khỏi mừng thầm. Lục Ly không quản sự, đồng nghĩa với Đồ Thần Điện là của bốn người bọn hắn, tất cả tài nguyên đều được bốn người mặc ý chi phối. - Thứ ba! Lục Ly dừng một lúc rồi nói tiếp: - Nếu có nơi tốt hơn, ta sẽ có thể rời đi bất cứ lúc nào, đến lúc đó các ngươi tuyệt đối không được nói nhảm. - Ách? Bọn Hỉ Bá thoáng ngập ngừng, Lục Ly có thể rời đi bất cứ lúc nào? Điều này khiến trong lòng chúng nhân như đánh trống, nếu việc này mà truyền ra, đến lúc đó Đồ Thần Điện nhất định sẽ quân tâm bất ổn. - Được rồi ! Đám Hỉ Bá nhìn nhau mấy lần, cuối cùng đều gật đầu đành chịu. Lục Ly muốn đi ai có thể cường hành lưu hắn lại? Hắn nguyện ý lưu lại, chí ít sẽ chống đỡ được áp lực từ Nguyệt Luân Cung, Đồ Thần Điện sẽ có vài ba năm yên ổn. - Điện chủ ngồi tạm! Đám Hỉ Bá dùng ánh mắt trao đổi một cái, sau đó Hỉ Bá đứng ra nói: - Chúng ta đi an bài, thông báo chuyện này cho mọi người, ta nghĩ rất nhiều người nghe được tin này đều sẽ cao hứng, nguyện ý lưu lại. - Không cần tận lực thuyết phục! Lục Ly bá đạo khoát tay chặn lại: - Tin tưởng lời ta thì ở lại, không tin tưởng ta cũng không cần cưỡng ép, phát một ít thần nguyên để bọn hắn rời đi. Ta cần một đám thủ hạ tuyệt đối trung thành, ta cũng cam đoan chỉ cần ngày nào ta còn ở đây, Nguyệt Luân Cung tuyệt đối không công lên được Côn Luân Sơn. Rất nhanh, tin tức Lục Ly làm điện chủ truyền ra, nhất thời đa số người Đồ Thần Điện vui mừng khôn xiết, rốt cuộc đã ở trong Đồ Thần Điện nhiều năm vậy rồi, đại bộ phận đều có cảm tình với nơi này. Rời khỏi Đồ Thần Điện, bọn hắn cần gia nhập thế lực khác, dám làm độc hành hiệp ở U Yến chi địa, về cơ bản bằng với đi tự sát. Gia nhập thế lực còn lại, quay về làm bang chúng bình thường? Khả năng còn sống khổ hơn cả bây giờ. Đương nhiên cũng có người nghi ngờ, thậm chí có người lan truyền thuyết âm mưu, nói liệu có phải Lục Ly sớm đã muốn mưu đoạt cơ nghiệp Đồ Thần Điện? Ngoài ra, tính cách Lục Ly khá lạnh lùng, vạn nhất làm điện chủ sẽ thành một tên bạo quân thì sao? Còn có một số người hoài nghi chiến lực Lục Ly, bởi vì khí tức Lục Ly không phải quá đặc biệt cường đại, vạn nhất Lục Ly đấu không lại Nguyệt Ảnh, đến lúc đó rất nhiều người sẽ bị liên lụy mà chết. Một bộ phận người lựa chọn rời đi, điểm này Lục Ly đã nói rất rõ ràng, không nguyện ý theo hắn có thể lập tức rời đi. Hai điều thiết luật Lục Ly ban bố bọn hắn cũng biết, thế nên đi rất dứt khoát. Hỉ Bá nói chuyện Lục Ly nguyện ý lưu lại cho Trì Hi Nhi, thần sắc Trì Hi Nhi chấn phấn hẳn lên, lập tức tìm đến Lục Ly. - Lục ca ca, nếu ngươi muốn đi, không cần cố kỵ Hi Nhi! Trì Hi Nhi tròng mắt đỏ ngầu nhìn Lục Ly nói: - Ngươi đã trợ giúp Hi Nhi đủ nhiều, Hi Nhi không muốn thiếu nợ ngươi thêm nữa. Nhìn thân hình gầy yếu nhỏ nhắn, nhìn gương mặt còn chưa lau hết nước mắt kia, trên mặt Lục Ly thoáng hiện lên ý cười nhu hòa, nói: - Không hoàn toàn là bởi vì ngươi, Lục ca ca cũng cần một nơi để tu luyện, ở Côn Luân Sơn này ta rất thoải mái. Hi Nhi đừng lo, cha ngươi không có ở đây, nhưng ca ca vẫn còn, ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn đến ngươi. - Cảm ơn ca! Lần này Trì Hi Nhi không gọi “Lục ca ca” mà chỉ gọi một chữ ca, ngữ khí thân cận lên nhiều. Mặc dù Lục Ly lớn tuổi hơn nàng không ít, nhưng nhìn Lục Ly có vẻ vẫn rất trẻ, càng giống như một vị đại ca ca. - Ngươi phải kiên cường! Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi nói: - Mỗi ngày ở U Yến chi địa lại có không ít người chết đi, chúng ta thân làm võ giả, liền nên xem nhẹ sinh tử. Ngươi phải nỗ lực tu luyện báo thù cho cha, còn phải trở nên càng mạnh để sau này tới Thiên Đế Phong nói cho ông ngoại ngươi biết, năm đó hắn sai rồi! - Ừm! Trì Hi Nhi trùng trùng gật đầu, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, dánh hình đơn bạc mà yếu đuối, bóng lưng lại thẳng tắp dị thường. Ngày thứ hai, Lục Ly triệu tập tất cả bang chúng, tổng cộng khoảng hai ngàn người, trước kia Đồ Thần Điện có bốn ngàn người, mấy lần đại chiến chết mất một phần, hôm qua lại chạy một phần, giờ chỉ còn lại những người này. - Ta cũng không nhiều lời! Lục Ly thần sắc lạnh lùng liếc nhìn hai ngàn người trên quảng trường, trầm giọng nói: - Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là điện chủ Đồ Thần Điện, nếu có ai không phục, hiện tại có thể rời đi, ta đưa tặng một ngàn thần nguyên! Toàn trường không ai lên tiếng, cũng không ai dám động, khí trường Lục Ly rất mạnh, không hề yếu thua Trì Tuấn Phong. Mặc dù khí tức không mạnh, khí tràng lại đủ cường đại, cộng thêm trước đó Lục Ly từng giết nhiều cường giả như vậy, trong lòng chúng nhân đều cảm thấy đây là một vị cường giả. - Rất tốt! Lục Ly vung tay hô nói: - Không ai đi, sau này các ngươi đều là huynh đệ của Lục Lẫm ta, sau này chúng ta vinh nhục cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia, phú quý cùng tồn. Người phía dưới cùng giơ tay lên đồng thanh hô to: - Vinh nhục cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia, phú quý cùng tồn! Hai ngàn người cùng theo hét lớn, tiếng kêu chấn thiên động địa, vang vọng tầng mây. Hô tận mười mấy tiếng, Lục Ly giơ tay đè ép xuống, toàn trường lập tức an tĩnh lại, hắn nói tiếp: - Nguyệt Luân Cung nhiều lần khiêu khích tấn công, Trì điện chủ bị sát hại tàn nhẫn, thù này chúng ta không thể nào quên, cục tức này chúng ta không thể nuốt xuống. Cho nên mục tiêu lớn nhất trong thời gian này của chúng ta chính là công hạ Nguyệt Luân Cung, đánh giết Nguyệt Ảnh, báo thù cho Trì điện chủ, các ngươi có lá gan này không?
Chương 1934 Thiên Ngục Trận
Thứ võ giả U Yến chi địa không sợ nhất chính là chém giết, bởi vì đây là chuyện nhiều quá thành quen, ngày ngày đều xảy ra. Lục Ly thiêu đốt lên nhiệt huyết trong lòng chúng nhân, toàn trường lần nữa rống giận: - Báo thù, báo thù! Để chúng nhân hô một lúc, sau đó Lục Ly lần nữa giơ tay đè xuống, liếc mắt nhìn quanh một lượt nói: - Muốn báo thù, bằng vào chiến lực các ngươi thì còn chưa đủ, bởi thế các ngươi nhất định phải mạnh lên. Ta chuẩn bị phong sơn một năm, lấy ra toàn bộ thần tài Đồ Thần Điện đi đổi lấy đan dược linh dược cần thiết cho các ngươi tu luyện, cho các ngươi đề thăng chiến lực. Một năm sau chúng ta xuất binh, kiếm chỉ Nguyệt Luân Cung! - Ách? Nghe được lời này của Lục Ly, sắc mặt Hỉ Bá và ba tên trưởng lão đều đen lại, kỳ thực mục đích bọn hắn lưu lại đây chính là muốn ngấp nghé tài phú của Đồ Thần Điện và tinh mạch long mạch sản xuất ra. Giờ Lục Ly lại cầm hết thảy đi bán, giúp cho đám bang chúng đề thăng chiến lực... Lục Ly lạnh lùng quét nhìn, bốn người Hỉ Bá vội vàng cúi đầu xuống, nếu chọc giận Lục Ly, vậy thì chết chắc. Trước đó Lục Ly cũng đã nói rồi, dám ngỗ nghịch ý chí hắn, giết không cần luận. Bang chúng phía dưới lại đều hoan hỉ không thôi, bởi vì trước đây Đồ Thần Điện chỉ cấp cho bọn hắn chút ít tài nguyên và bổng lộc, giờ Lục Ly lại cầm hết thần nguyên đi mua sắm lượng lớn đan dược linh dược, trực tiếp giúp bọn hắn tăng lên chiến lực... Mục đích gia nhập thế lực là gì? Chẳng lẽ chỉ để bán mạng giúp người khác? Còn không phải là vì tài nguyên, vì đề thăng chiến lực? Ánh mắt chúng nhân nhìn Lục Ly bất giác nóng lên, đi theo lão đại này không chỉ có canh uống, tựa hồ còn có thịt ăn... - Triệu Hỉ! Lục Ly quát khẽ một tiếng, Hỉ Bá vội vàng vượt qua đám đông bước ra, khom lưng nói: - Điện chủ, có thuộc hạ! Lục Ly mặt không biểu tình hạ lệnh: - Sau này ngươi chính là trưởng lão nội vụ, tổng quản tạp vụ trong điện, nếu dám tham ô dù chỉ một viên thần nguyên, tự gánh lấy hậu quả! Nội tâm Hỉ Bá khẽ run lên, lần nữa khom lưng nói: - Thuộc hạ lĩnh mệnh. - Trần Nhạc! Lục Ly nhìn sang một tên trưởng lão khác nói: - Ngươi là trưởng lão Chiến Đường, phụ trách tác chiến, thủ vệ Côn Luân Sơn long mạch và các sự vụ liên quan... - Trương Vân, ngươi là trưởng lão Tình Báo Đường, trừ phương diện tình báo, ngươi còn phải phụ trách... Lục Ly lần lượt phân công cho bốn tên trưởng lão, để mấy người bọn hắn chia nhau quản lí hết thảy sự vụ trong Đồ Thần Điện. Lục Ly không muốn bị những việc vặt này quấn thân, làm chậm trễ tu luyện. Sau khi để bang chúng tán đi, Lục Ly triệu tập lại bốn tên trưởng lão, cả đám vòng quanh Côn Luân Sơn chuyển mấy vòng, đám trưởng lão không khỏi có chút buồn bực, lại không dám hỏi nhiều. - Đi chuẩn bị vật liệu bố trận! Lục Ly quay sang nhìn Triệu Hỉ nói: - Mặc dù đại trận Côn Luân Sơn cũng tạm được, nhưng chỉ mạnh ở phương diện phòng ngự, chứ không được bố trí huyễn trận và sát trận. Hơn nữa đại trận phòng ngự này cũng tương đối yếu, nếu Nguyệt Ảnh thật muốn dẫn người cường hành tấn công, nửa tháng liền có thể phá mở. - Ách? Triệu Hỉ và ba tên trưởng lão còn lại liếc nhau, ai nấy đều hơi ngớ, Triệu Hỉ hỏi: - Điện chủ, ngài còn biết bố trận? - Hiểu sơ một chút! Lục Ly hờ hững nói: - Trên người ta không có vật liệu bố trận, chỗ các ngươi chắc cũng không nhiều, bởi thế chỉ có thể tùy ý bố trí một cái. Cứ chọn bố trí Thiên Ngục Trận đi, trận này có thể chống đỡ Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới công kích một tháng! Tê tê! Bốn tên trưởng lão đồng loạt hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cục vị điện chủ này có lai lịch thế nào, tuỳ ý bố trận liền có thể ngăn cản Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới công kích một tháng? Tiếp sau Lục Ly lại bồi thêm một câu, khiến bốn người triệt để trợn mắt há mồm, Lục Ly nhìn về nơi xa nói: - Ta còn có thể bố trí một sát trận, Nguyệt Ảnh dám đi vào, nháy mắt liền có thể miểu sát. Lục Ly được đến tất cả tàng thư của Thiên Linh Tử, còn cả tàng thư Cổ trưởng lão, tàng thư của Thần Khí Các cũng bị hắn nhìn hơn phân nửa. Đống này Huyết Linh Nhi đều đã tham ngộ qua, đồng thời truyền thâu cho hắn, bằng với chính hắn tự thân tham ngộ. Tri thức lý luận của Lục Ly đã mạnh phi thường, với kiểu đại trận phòng ngự xen lẫn huyễn trận sát trận thế này, hắn có thể tuỳ tiện nghĩ ra mấy trăm loại, chỉ là đa phần đại trận đều có yêu cầu về vật liệu rất nghiêm ngặt. Chính hắn không có vật liệu, Đồ Thần Điện phỏng chừng cũng không có, bởi thế chỉ có thể bố trí ra một loại thích hợp. Triệu Hỉ đến trong kho hàng lật tìm vật liệu bố trận, mang hết tất cả đến, Lục Ly nhìn qua một lượt, thấy miễn cưỡng cũng đủ dùng, liền bắt đầu mang theo bốn tên trưởng lão bày trận. Đại trận hắn bố trí ra sẽ bao phủ trọn cả Côn Luân Sơn, bởi thế Trận Cơ được cấu kiến phức tạp dị thường. Trận bố ra quá lớn, chỉ cần một trận thạch sai rồi, rất có thể sẽ dẫn đến sai một ly đi một dặm. Hắn mang theo mấy tên trưởng lão vòng quanh Côn Luân Sơn mấy chục vòng, thậm chí có tên trưởng lão sinh lòng hoài nghi, Lục Ly là đang bày trận hay đang cố bố nghi trận, phô trương thanh thế? Ngày thứ hai, Lục Ly phủi tay nói: - Tốt, xong rồi! Đám Triệu Hỉ ngơ ngác nhìn quanh, không thấy có bất cứ động tĩnh gì, Triệu Hỉ không khỏi nghi hoặc tròn mắt nói: - Điện chủ, trận đâu? - Lên! Lục Ly quát khẽ một tiếng, tiện tay đánh ra một đạo thần lực, mặt đất dưới chân lập tức sáng lên một đạo quang mang, tiếp đó đạo quang mang kia men theo sườn núi chạy dọc về nơi xa. Cảnh tượng hệt như dưới đất đang có một con Kim Long du tẩu, cực kỳ đẹp mắt song cũng rất dọa người, khiến mấy tên quân sĩ tuần tra kinh hãi không thôi. Ong ong! Không chỉ là một con quang long, dưới đất chậm rãi xuất hiện thêm mấy con quang long du tẩu, xoay vòng quanh khắp Côn Luân Sơn, kim quang nhàn nhạt lan tràn ra, cuối cùng dung hợp lại với nhau, tạo thành một hộ tráo màu vàng, chụp ngược trên đầu Côn Luân Sơn. - Ồ!
Chương 1935 Bố trận
Đại bộ phận bang chúng bị kinh động, ngơ ngác nhìn lên quang tráo màu vàng giữa không trung, ai nấy đều cảm giác được bên trong ẩn chứa năng lượng cường đại. Trong hộ tráo ẩn ẩn có tự phù màu ám kim lấp lánh, những tự phù kia nối liền với nhau như một sợi xích sắt, hoàn toàn khóa chặt bầu trời Côn Luân Sơn. - Thiên Ngục Trận đại thành! Lục Ly cảm ứng một phen, ngấm ngầm gật đầu, mặc dù lần đầu bố trí đại trận này nên hiệu suất tương đối thấp, song rốt cục vẫn bố trí thành công. Đại trận này có thể tự mình hấp thu thiên địa linh khí bổ sung năng lượng, lực phòng ngự mạnh hơn Cửu Long Trận nhiều, chỉ cần mất mấy ngày hấp thu thiên địa linh khí, chống đỡ một tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới bình thường công kích một tháng hẳn không thành vấn đề. - Triệu Hỉ, ngươi ra ngoài công kích thử xem! Lục Ly quay đầu hạ lệnh với Triệu Hỉ, kẻ sau bắn ra. Từ bên trong đại trận phòng ngự phóng ra ngoài không hề chịu chút hạn chế nào, điều này khiến ánh mắt mấy tên trưởng lão còn lại đều lộ vẻ kinh nghi, rốt cục trận này có hữu dụng không? - Ầm! Triệu Hỉ cũng hoài nghi, bởi thế không dám phóng thích công kích cường đại nhất, sau khi bay ra ngoài đại trận chỉ khẽ đưa tay vỗ tới một cái. Ầm! Một tiếng vang trầm thấp, Triệu Hỉ cảm thấy như mình vừa nện phải ván sắt, vòng hộ tráo không có bất kỳ ba động nào, ngược lại tay hắn bị phản chấn hất văng. - Ồ! Ba tên trưởng lão không khỏi kinh ngạc, phía ngoài, trong tay Triệu Hỉ hiện ra một thanh trường kiếm, bắt đầu dùng chân ý công kích. Trên trường kiếm sáng lên từng đạo gợn sóng, tiếp đó thủy khí quanh bốn phía bị trường kiếm hấp dẫn, đột nhiên chém xuống, giữa không trung, từng con Thủy Long gào thét bay ra, ầm ầm nện lên hộ tráo. Phanh phanh phanh! Từng tiếng trầm muộn vang lên, hộ tráo không chỉ không bị phá mở, thậm chí chẳng hề có chút rung động nào, quả thực cường đại đến đáng sợ. - Tốt, vào đi, bằng vào chiến lực của ngươi, mặc ngươi công kích mấy vạn năm đều không phá nổi! Lục Ly nhàn nhạt nói, hắn đánh ra một đạo thần lực, đại trận mờ dần, Triệu Hỉ vội vàng đi vào. - Mạnh thật! Triệu Hỉ và ba tên trưởng lão nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, có đại trận này chí ít có thể bảo chứng Côn Luân Sơn an toàn. Côn Luân Sơn vốn là một nơi Phúc Địa, bên trong có thể dựng dục rất nhiều thần tài, chỉ cần giữ được Côn Luân Sơn, bằng với bảo toàn căn cơ cho Đồ Thần Điện. - Thần tài! Nghĩ tới đây, Triệu Hỉ lập tức linh cơ khẽ động hỏi: - Điện chủ, ngài có thể bố trí Tụ Linh Trận không? Nếu linh khí ở Côn Luân Sơn càng thêm đậm đặc chút, linh dược trong này sẽ sinh trưởng càng nhanh. - Cái này thì đơn giản! Lục Ly không bày trận, chỉ lấy ra một chiếc thiết bàn đưa cho Triệu Hỉ nói: - Đây là Tụ Linh Bàn, ngươi ném vào trong quảng trường, chỉ cần mở ra, linh khí trong Côn Luân Sơn sẽ nồng nặc hơn bên ngoài gấp mấy trăm lần. - Mấy trăm lần? Triệu Hỉ và mấy tên trưởng lão không khỏi cả kinh, trước kia Trì Tuấn Phong từng mời người đến hỗ trợ bố trí Tụ Linh Trận ở Côn Luân Sơn, nhưng thiên địa linh khí chỉ có thể nồng nặc hơn bên ngoài năm mươi lần. Lục Ly tuỳ tiện lấy ra một chiếc thiết bàn lại có được thần thông tụ linh cường đại đến vậy. Triệu Hỉ tuân theo chỉ thị của Lục Ly, đặt viên bàn vào trong quảng trường, sau đó mở ra Tụ Linh Bàn. Mâm lớn vừa mở ra, thiên địa bốn phía chợt khẽ chấn động, đám người Triệu Hỉ có thể cảm giác được rõ ràng, thiên địa linh khí trong phạm vi ngàn dặm tựa hồ đều bị kéo đến chỗ này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được thiên địa linh khí trong quảng trường dần trở nên nồng nặc. Oa! Trên quảng trường sớm đã tụ tập rất nhiều bang chúng, cảm ứng được thiên địa linh khí dần trở nên nồng đậm, chúng nhân không khỏi kích động, tân điện chủ quả nhiên lợi hại, đồng thời cũng đích thật một lòng lo nghĩ cho bọn hắn. Thiên địa linh khí nồng nặc, tốc độ tu luyện thần lực sẽ càng nhanh, hơn nữa thân thể thời gian dài ở trong môi trường thiên địa linh khí nồng đậm như thế cũng sẽ càng thêm cường đại. Thần lực và thân thể mạnh lên, thực lực theo đó đề thăng, phóng thích các loại thủ đoạn công kích hay phòng ngự, uy lực đều sẽ tăng lên. - Điện chủ quá lợi hại! - Đúng vậy, vừa rồi Triệu Hỉ trưởng lão đánh mãi mà không phá được thần trận, điện chủ còn nói Triệu Hỉ trưởng lão có công kích mấy vạn năm cũng không phá được, thật là lợi hại! - Thiên địa linh khí nồng đậm thế này, về sau tốc độ tu luyện có thể tăng lên gấp trăm lần. - Tốc độ sinh trưởng của linh dược trong dược điền ở hậu sơn cũng sẽ được tăng lên nhiều. Phỏng chừng sau một tháng liền có thể thành thục một nhóm, chậc chậc... Quảng trường rộ lên tiếng cảm thán, Trì Hi Nhi đi ra, nghe được lời này của chúng nhân, ánh mắt nàng nhìn Lục Ly càng thêm phần sùng bái. Lục Ly không để ý tới đám bang chúng, mang theo mấy người Triệu Hỉ tiếp tục bận rộn, hắn còn cần bố trí thêm một huyễn trận và sát trận nữa. Huyễn trận thì đơn giản, sát trận lại rất khó bố trí ra được, nếu bố trí thuận lợi, sát trận chính là đại sát khí để đánh giết kẻ địch tới xâm phạm. - Quay đầu còn phải kiến tạo một truyền tống trận nối thông tới long mạch. Ừ, chỗ long mạch cũng phải bố trí huyễn trận và sát trận. Tạm thời Lục Ly không muốn đi khai chiến với Nguyệt Luân Cung, chính hắn muốn đề thăng thực lực cũng cần thời gian. Võ giả Đồ Thần Điện lại tử thương rất nhiều, cường giả cũng chiến tử không ít. Nhất định phải bồi dưỡng thêm một nhóm cường giả, như vậy mới đủ thực lực khai chiến với Nguyệt Luân Cung. Lục Ly đáp ứng Trì Hi Nhi báo thù thay phụ thân nàng, hắn lại không muốn dùng tới Lôi Thần Nộ, làm thế rất dễ bại lộ thân phận. Bởi vậy chỉ còn cách đề thăng thực lực tổng hợp của bản thân và Đồ Thần Điện, sau đó dẫn người cường hành đánh lên Nguyệt Luân Sơn. Bỏ ra tận tám ngày, cuối cùng Lục Ly cũng bố trí xong một sát trận, một huyễn trận trên Côn Luân Sơn. Ngoài ra còn kiến tạo một truyền tống trận nối liền với long mạch. Đồng thời bên phía long mạch cũng bố trí xong, hiện tại Côn Luân Sơn và long mạch đã như thùng sắt, nước cũng không hắt vào được.
Bình luận facebook