• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 1926-1930

Chương 1926 Dẫn xà xuất động
Long mạch là mệnh căn của Đồ Thần Điện, hàng năm nơi đó có thể sản xuất rất nhiều tinh thạch, không có long mạch này, căn cơ Đồ Thần Điện sẽ hủy mất. Không thể cung cấp tài nguyên tu luyện cho thủ hạ, đám người dưới này dựa vào cái gì mà bán mạng cho ngươi? - Làm sao bây giờ? Trì Tuấn Phong không khỏi đau đầu, đây là dương mưu đường đường chính chính của Nguyệt Luân Cung. Nếu hắn dẫn người đến cướp lại long mạch, người Nguyệt Luân Cung liền sẽ đánh lên Côn Luân Sơn, công phá tổng bộ. Nhưng nếu bọn hắn bất động, đợi khi Nguyệt Luân Cung bố trí xong pháp trận ở chỗ long mạch, sau này muốn cướp về, Đồ Thần Điện phải trả ra cái giá cực lớn. - Điện chủ, chúng ta dẫn đội đi lấy lại long mạch, ngươi tọa trấn ở chỗ này! - Đúng đúng, đám nhãi nhép Tử Nhật Phủ, ta phải xé xác bọn hắn, không ngờ chúng lại dám ngấm ngầm xuống tay? - Điện chủ hạ lệnh đi, cùng lắm thì liều cá chết lưới rách, dù chết ta cũng phải diệt đám khốn khiếp Tử Nhật Phủ và Nguyệt Luân Cung! Mấy tên trưởng lão phẫn nộ kêu gào, trong mắt ai nấy đều chất đầy hồng quang và sát khí. Một thế lực cỏn con như Tử Nhật Phủ lại dám hạ độc thủ với bọn hắn, điều này khiến đám trưởng lão đều phát điên. - Đừng xung động! Trì Tuấn Phong khoát tay nói, vạn nhất long mạch là cạm bẫy thì sao? Đám trưởng lão này kéo tới đó mà gặp bất trắc, Đồ Thần Điện liền đi đứt, chỉ dựa vào mình hắn sao có thể chống đỡ được. - Phụ thân! Trì Hi Nhi chạy ra, nghe được chúng nhân nói chuyện, nàng khẩn trương siết lấy mép váy nói: - Hay là, ta đi nhờ Lục ca ca ra tay giúp đỡ? Lục ca ca rất lợi hại. Ánh mắt đám trưởng lão không khỏi sáng lên, Trì Tuấn Phong lại có chút xấu hổ, rốt cuộc Lục Ly chỉ tạm nương nhờ ở đây, không đòi hỏi tài nguyên của Đồ Thần Điện. Lần trước đã giúp rất nhiều, giờ còn muốn đi mời hắn tiếp?... đương nhiên trong lòng Trì Tuấn Phong cũng hi vọng Lục Ly tương trợ, chỉ là mặt mũi có chút thẹn ngượng mà thôi. Thấy bộ dạng do dự không quyết của Trì Tuấn Phong, Trì Hi Nhi chạy vụt ra, lao thẳng đến gian phòng Lục Ly, thần lực quán chú dùng sức nện lên cửa phòng. Rất nhanh, Lục Ly đẩy cửa đi ra, thấy Trì Hi Nhi thần sắc gấp gáp, vội ngồi xổm xuống mỉm cười nói: - Sao thế, Tiểu Hi, đừng gấp, có việc cứ nói từ từ. - Người xấu đến rồi! Trì Hi Nhi chỉ ra bên ngoài nói: - Người xấu Nguyệt Luân Cung tới, hình như còn có cả người xấu Tử Nhật Phủ. Phụ thân rất đau đầu, ta muốn xin đại ca ca hỗ trợ, phụ thân không tiện mở miệng nhờ vả. Lục Ly khẽ cười, Trì Tuấn Phong đúng là không tiện hạ mình đi cầu người, hắn cũng không có gì do dự, nắm lấy tay Trì Hi Nhi nói: - Đi thôi, xem xem tình hình thế nào! - Đa tạ Lục ca ca, ngươi tốt nhất! Trì Hi Nhi nhảy lên, hôn lên má Lục Ly một cái, Lục Ly nhếch môi cười khẽ, dắt nàng đi ra bên ngoài. Từ đằng xa, Trì Tuấn Phong thấy Lục Ly nắm tay Trì Hi Nhi đi đến, sắc mặt có chút xấu hổ, đợi Lục Ly tới liền chắp tay nói: - Lục tiểu ca, việc này... - Không cần nhiều lời! Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi nói: - Nể mặt tiểu Hi Nhi, ta sẽ không trơ mắt nhìn Đồ Thần Điện bị diệt đâu. Chỉ cần là chuyện trong khả năng, ta sẽ tận lực, nói qua một chút về tình hình hiện tại đi. Trì Tuấn Phong không tiếp tục nói nhảm, đại khái giới thiệu qua một lượt về tình hình, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó nói: - Các ngươi không thể động, cứ ở lại tọa trấn Côn Luân Sơn. Lần này rõ ràng là kẻ địch muốn dụ rắn ra khỏi hang, các ngươi vừa rời đi, Côn Luân Sơn e là giữ không được. Trì Tuấn Phong và mấy tên trưởng lão đều như có điều suy nghĩ, một tên trưởng lão cuống lên, hỏi: - Thế này không được, thế kia cũng không xong, Lục tiểu huynh đệ, ngươi nói xem, giờ phải làm sao? - Dễ thôi! Lục Ly nhún vai nói: - Các ngươi tọa trấn ở đây, đừng động, ta một mình tới chỗ long mạch bên kia, giúp các ngươi cướp về long mạch là xong. Đừng nói Trì Hi Nhi cầu Lục Ly, dù không cầu Lục Ly cũng sẽ ra tay tương trợ, đương nhiên là trong phạm vi khả năng cho phép. Nguyệt Luân Cung hay Tử Nhật Phủ cỏn con không phải là uy hiếp quá lớn đối với Lục Ly, Nguyệt Luân Cung cũng như Đồ Thần Điện, chỉ có một tên Đại Năng Thần Giới, Tử Nhật Phủ thậm chí còn không có. Lại nói dù có thì đã làm sao? Cùng lắm là Lục Ly lại tiêu tốn thêm một viên Lôi Thần Nộ mà thôi. Đồ Thần Điện mà bị hủy diệt, Trì Hi Nhi chỉ có hai kết cục, hoặc là trở lại bên người mẫu thân, hoặc là đi theo phụ thân lang bạt. Từ nhỏ nàng đã lớn lên bên cạnh Trì Tuấn Phong, nếu phải tới chỗ mẫu thân chắc nàng sẽ rất buồn. Con người Lục Ly chính là như vậy, với người hắn nhìn thuận mắt, hắn sẽ dốc hết tất cả, đừng nói chỉ giết giúp mấy tên. Lại nói chính hắn cũng cần một hoàn cảnh an tĩnh để tu luyện đề thăng thực lực, Côn Luân Sơn là một lựa chọn không sai. Còn về vì sao lại muốn hành động một mình, có hai nguyên nhân, một là rất rõ ràng đối phương đang cố ý dẫn rắn ra khỏi hang, sở dĩ càng nhiều người ở lại, Côn Lôn Sơn sẽ càng được an toàn. Hai là hắn không cần giúp đỡ, nhiều thêm một hai tên Thần Linh Thượng Bảng cũng chẳng mấy nghĩa lý. Nếu hắn không phải đối thủ của võ giả bên phía Tử Nhật Phủ, bên này có phái thêm bao nhiêu người đi qua đều không thay đổi được gì. Nhìn bộ dạng tự tin của Lục Ly, Trì Tuấn Phong yên tâm, hắn trịnh trọng chắp tay nói: - Đa tạ Lục tiểu ca, không nói mấy lời khách khí nữa, Trì mỗ cảm kích ở trong lòng. - Tiểu Hi, cùng theo cha ngươi đi! Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi, hỏi rõ ràng vị trí long mạch, sau đó một thân một mình chạy về phía sơn mạch bên trái. Đi đến nửa đường, xác định xung quanh không có ai, lập tức sử dụng Linh Ẩn Chiến Giáp, yên ắng tiềm hành xuống núi. Linh Ẩn Chiến Giáp không phải Siêu Cấp Đại Năng hoặc cường giả linh hồn thì không cách nào phát hiện ra được, dưới núi tuy có truy sát Nguyệt Luân Cung, nhưng đám này thì làm sao có thể phát hiện Lục Ly? Long mạch là mệnh căn của Đồ Thần Điện, hàng năm nơi đó có thể sản xuất rất nhiều tinh thạch, không có long mạch này, căn cơ Đồ Thần Điện sẽ hủy mất. Không thể cung cấp tài nguyên tu luyện cho thủ hạ, đám người dưới này dựa vào cái gì mà bán mạng cho ngươi? - Làm sao bây giờ? Trì Tuấn Phong không khỏi đau đầu, đây là dương mưu đường đường chính chính của Nguyệt Luân Cung. Nếu hắn dẫn người đến cướp lại long mạch, người Nguyệt Luân Cung liền sẽ đánh lên Côn Luân Sơn, công phá tổng bộ. Nhưng nếu bọn hắn bất động, đợi khi Nguyệt Luân Cung bố trí xong pháp trận ở chỗ long mạch, sau này muốn cướp về, Đồ Thần Điện phải trả ra cái giá cực lớn. - Điện chủ, chúng ta dẫn đội đi lấy lại long mạch, ngươi tọa trấn ở chỗ này! - Đúng đúng, đám nhãi nhép Tử Nhật Phủ, ta phải xé xác bọn hắn, không ngờ chúng lại dám ngấm ngầm xuống tay? - Điện chủ hạ lệnh đi, cùng lắm thì liều cá chết lưới rách, dù chết ta cũng phải diệt đám khốn khiếp Tử Nhật Phủ và Nguyệt Luân Cung! Mấy tên trưởng lão phẫn nộ kêu gào, trong mắt ai nấy đều chất đầy hồng quang và sát khí. Một thế lực cỏn con như Tử Nhật Phủ lại dám hạ độc thủ với bọn hắn, điều này khiến đám trưởng lão đều phát điên. - Đừng xung động! Trì Tuấn Phong khoát tay nói, vạn nhất long mạch là cạm bẫy thì sao? Đám trưởng lão này kéo tới đó mà gặp bất trắc, Đồ Thần Điện liền đi đứt, chỉ dựa vào mình hắn sao có thể chống đỡ được. - Phụ thân! Trì Hi Nhi chạy ra, nghe được chúng nhân nói chuyện, nàng khẩn trương siết lấy mép váy nói: - Hay là, ta đi nhờ Lục ca ca ra tay giúp đỡ? Lục ca ca rất lợi hại. Ánh mắt đám trưởng lão không khỏi sáng lên, Trì Tuấn Phong lại có chút xấu hổ, rốt cuộc Lục Ly chỉ tạm nương nhờ ở đây, không đòi hỏi tài nguyên của Đồ Thần Điện. Lần trước đã giúp rất nhiều, giờ còn muốn đi mời hắn tiếp?... đương nhiên trong lòng Trì Tuấn Phong cũng hi vọng Lục Ly tương trợ, chỉ là mặt mũi có chút thẹn ngượng mà thôi. Thấy bộ dạng do dự không quyết của Trì Tuấn Phong, Trì Hi Nhi chạy vụt ra, lao thẳng đến gian phòng Lục Ly, thần lực quán chú dùng sức nện lên cửa phòng. Rất nhanh, Lục Ly đẩy cửa đi ra, thấy Trì Hi Nhi thần sắc gấp gáp, vội ngồi xổm xuống mỉm cười nói: - Sao thế, Tiểu Hi, đừng gấp, có việc cứ nói từ từ. - Người xấu đến rồi! Trì Hi Nhi chỉ ra bên ngoài nói: - Người xấu Nguyệt Luân Cung tới, hình như còn có cả người xấu Tử Nhật Phủ. Phụ thân rất đau đầu, ta muốn xin đại ca ca hỗ trợ, phụ thân không tiện mở miệng nhờ vả. Lục Ly khẽ cười, Trì Tuấn Phong đúng là không tiện hạ mình đi cầu người, hắn cũng không có gì do dự, nắm lấy tay Trì Hi Nhi nói: - Đi thôi, xem xem tình hình thế nào! - Đa tạ Lục ca ca, ngươi tốt nhất! Trì Hi Nhi nhảy lên, hôn lên má Lục Ly một cái, Lục Ly nhếch môi cười khẽ, dắt nàng đi ra bên ngoài. Từ đằng xa, Trì Tuấn Phong thấy Lục Ly nắm tay Trì Hi Nhi đi đến, sắc mặt có chút xấu hổ, đợi Lục Ly tới liền chắp tay nói: - Lục tiểu ca, việc này... - Không cần nhiều lời! Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi nói: - Nể mặt tiểu Hi Nhi, ta sẽ không trơ mắt nhìn Đồ Thần Điện bị diệt đâu. Chỉ cần là chuyện trong khả năng, ta sẽ tận lực, nói qua một chút về tình hình hiện tại đi. Trì Tuấn Phong không tiếp tục nói nhảm, đại khái giới thiệu qua một lượt về tình hình, Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó nói: - Các ngươi không thể động, cứ ở lại tọa trấn Côn Luân Sơn. Lần này rõ ràng là kẻ địch muốn dụ rắn ra khỏi hang, các ngươi vừa rời đi, Côn Luân Sơn e là giữ không được. Trì Tuấn Phong và mấy tên trưởng lão đều như có điều suy nghĩ, một tên trưởng lão cuống lên, hỏi: - Thế này không được, thế kia cũng không xong, Lục tiểu huynh đệ, ngươi nói xem, giờ phải làm sao? - Dễ thôi! Lục Ly nhún vai nói: - Các ngươi tọa trấn ở đây, đừng động, ta một mình tới chỗ long mạch bên kia, giúp các ngươi cướp về long mạch là xong. Đừng nói Trì Hi Nhi cầu Lục Ly, dù không cầu Lục Ly cũng sẽ ra tay tương trợ, đương nhiên là trong phạm vi khả năng cho phép. Nguyệt Luân Cung hay Tử Nhật Phủ cỏn con không phải là uy hiếp quá lớn đối với Lục Ly, Nguyệt Luân Cung cũng như Đồ Thần Điện, chỉ có một tên Đại Năng Thần Giới, Tử Nhật Phủ thậm chí còn không có. Lại nói dù có thì đã làm sao? Cùng lắm là Lục Ly lại tiêu tốn thêm một viên Lôi Thần Nộ mà thôi. Đồ Thần Điện mà bị hủy diệt, Trì Hi Nhi chỉ có hai kết cục, hoặc là trở lại bên người mẫu thân, hoặc là đi theo phụ thân lang bạt. Từ nhỏ nàng đã lớn lên bên cạnh Trì Tuấn Phong, nếu phải tới chỗ mẫu thân chắc nàng sẽ rất buồn. Con người Lục Ly chính là như vậy, với người hắn nhìn thuận mắt, hắn sẽ dốc hết tất cả, đừng nói chỉ giết giúp mấy tên. Lại nói chính hắn cũng cần một hoàn cảnh an tĩnh để tu luyện đề thăng thực lực, Côn Luân Sơn là một lựa chọn không sai. Còn về vì sao lại muốn hành động một mình, có hai nguyên nhân, một là rất rõ ràng đối phương đang cố ý dẫn rắn ra khỏi hang, sở dĩ càng nhiều người ở lại, Côn Lôn Sơn sẽ càng được an toàn. Hai là hắn không cần giúp đỡ, nhiều thêm một hai tên Thần Linh Thượng Bảng cũng chẳng mấy nghĩa lý. Nếu hắn không phải đối thủ của võ giả bên phía Tử Nhật Phủ, bên này có phái thêm bao nhiêu người đi qua đều không thay đổi được gì. Nhìn bộ dạng tự tin của Lục Ly, Trì Tuấn Phong yên tâm, hắn trịnh trọng chắp tay nói: - Đa tạ Lục tiểu ca, không nói mấy lời khách khí nữa, Trì mỗ cảm kích ở trong lòng. - Tiểu Hi, cùng theo cha ngươi đi! Lục Ly xoa đầu Trì Hi Nhi, hỏi rõ ràng vị trí long mạch, sau đó một thân một mình chạy về phía sơn mạch bên trái. Đi đến nửa đường, xác định xung quanh không có ai, lập tức sử dụng Linh Ẩn Chiến Giáp, yên ắng tiềm hành xuống núi. Linh Ẩn Chiến Giáp không phải Siêu Cấp Đại Năng hoặc cường giả linh hồn thì không cách nào phát hiện ra được, dưới núi tuy có truy sát Nguyệt Luân Cung, nhưng đám này thì làm sao có thể phát hiện Lục Ly?
Chương 1927 Đại cục đã định
Long mạch nằm cách Côn Luân Sơn không xa, thật ra chỉ là một ngọn núi nhỏ, phía dưới ngọn núi phát hiện một dải linh mạch mà thôi. Lục Ly đến long mạch, phát hiện người bên này rất nhiều, khoảng chừng hơn nghìn, đoàn đoàn vây quanh ngọn núi. Hơn nữa ở đây còn có đại sư bố trận chính đang khoái tốc bố trí pháp trận phòng ngự. - Chiến thuật không sai! Lục Ly quan sát một lúc, không khỏi ngấm ngầm gật đầu, hắn hiểu rất sâu về pháp trận, trình độ đại sư đang bố trận kia cũng tạm được, uy lực đại trận bố trí ra hẳn sẽ không sai. Nếu để cho những đại trận này được bố trí thành công, muốn đánh hạ long mạch, phỏng chừng Đồ Thần Điện phải bỏ ra rất nhiều sinh mệnh võ giả. Thậm chí nếu phía Nguyệt Luân Cung phái thêm người tăng viện, có lẽ vĩnh viễn đều không đánh xuống được. Lục Ly có Huyết Tiên Đằng, muốn phá trận là điều hết sức đơn giản. Bởi thế hắn không quá căng thẳng, mà áp sát lại gần quan sát, xem địch nhân bố trí thế nào, thăm dò liệu còn viện quân ẩn núp không? - Hơn nghìn người, trong đó có mười lăm người mạnh nhất, đều tương đương với Thần Linh Thượng Bảng, tên mặc chiến giáp màu đỏ tía kia hẳn là thủ lĩnh Tử Nhật Phủ. Quan sát một lúc, trong lòng Lục Ly càng thêm tự tin, song hắn vẫn chưa quá yên tâm, bèn mở rộng phạm vi thăm dò vòng quanh long mạch thêm trăm dặm. Tốc độ hắn không sai, phạm vi trăm dặm chỉ tiêu tốn gần nửa canh giờ liền thăm dò xong xuôi. - Được rồi! Lục Ly quyết định động thủ, thân hình hắn như u hồ vọt vào bên trong. Hắn không đánh giết Thần Linh phía ngoài mà muốn bắt giặc trước bắt vua, trước đánh giết thủ lĩnh Tử Nhật Phủ và mười tên cường giả kia, như vậy đám ô hợp còn lại liền cũng dễ dàng xử lý. Nhẹ nhàng vượt qua quân sĩ tuần tra ngoại vi, tiến vào tiểu sơn, trong tay hắn nắm lấy Thiên Tà Châu, tùy thời chuẩn bị phóng thích Thần Thi, tay còn lại thì chuẩn bị rút ra Lôi Thần Nộ. Trong lòng hắn không hề quá căng thẳng, Linh Ẩn Chiến Giáp là siêu phẩm Thần khí, Thần Linh Thượng Bảng bình thường căn bản không cách nào miểu sát hắn. Vạn trượng, năm ngàn trượng, ngàn trượng! Đúng lúc này, Lục Ly đột nhiên giẫm phải một nét trận văn, vốn hắn lao tới không gây ra bất cứ động tĩnh gì, chỉ là nhất thời không cẩn thận dẫm lên trên trận văn, lập tức liền kinh động đến đại sư bố trận. - Có người! Ánh mắt tên đại sư bố trận bất thần quét về phía Lục Ly, mười tên cường giả thủ hộ bên cạnh tức thì bị kinh động. Ông! Thiên Tà Châu trong tay Lục Ly sáng lên lấp lánh, Thần Thi xuất hiện, như mãnh hổ gào thét lao đi, bắn thẳng tới đại sư bố trí. Có pháp trận đã bố trí xong, nếu kịp khởi động thì sẽ tương đối phiền hà. Ông! Khắc sau, Lục Ly lấy ra Chiến Thần Khô Lâu, như thiểm điện ném năm viên Huyết Viêm Tinh vào miệng nó, sau đó chỉ tới tên thủ lĩnh Tử Nhật Phủ quát lớn: - Giết chết hắn, sau đó đồ sát hết thảy người ở đây! Hưu! Chiến Thần Khô Lâu bay đi, tốc độ còn nhanh hơn cả Thần Thi, Thần Thi lao đi trước, Chiến Thần Khô Lâu thoáng chốc liền đã đuổi kịp tới. Giết! Bên kia, toàn bộ mười tên cường giả cũng động, ai nấy đồng loạt rút ra binh khí, phóng thích các loại chân ý nhằm tiêu diệt Thần Thi. Hơn nghìn người ở ngoại vi cũng bị kinh động, như đàn sói bay vụt đến, đoàn đoàn vây quanh Lục Ly và Thần Thi Chiến Thần Khô Lâu. Chẳng qua... Bọn hắn còn không kịp động thủ thì đã bị dọa sợ. Bởi vì thủ lĩnh Tử Nhật Phủ vốn định nhắm đến Thần Thi, vừa phát động công kích, lại bất ngờ bị Chiến Thần Khô Lâu lao đến chộp lấy cánh tay. Tạch tạch tạch! Thủ lĩnh Tử Nhật Phủ khoác chiến giáp Thượng phẩm Thần khí, song chớp mắt vẫn bị Chiến Thần Khô Lâu xoắn nát cánh tay, hắn phát ra một tiếng kêu thảm kịch liệt. Đang định lui nhanh, Huyết Linh Nhi đã bắt lấy chiến cơ, cường hành gánh lấy đòn tấn công từ mười mấy người, tung quyền đánh lên đầu thủ lĩnh Tử Nhật Phủ. Oanh! Đầu thủ lĩnh Tử Nhật nổ tung như trái dưa hấu, trong khi Thần Thi chỉ bị đánh lui mấy trượng, thậm chí lân phiến trên người không rớt xuống dù chỉ một mảnh. Hưu! Chiến Thần Khô Lâu như Quỷ Ảnh lướt đến, bàn tay xương nhẹ nhàng trảo tới, ngực một tên cường giả Tử Nhật Phủ bỗng chốc bị xuyên thủng. Bàn tay xương xuyên qua sau lưng người kia, trong tay còn nắm lấy một trái tim chảy máu. Tê tê! Đám Thần Linh Tử Nhật Phủ từ bên ngoài vọt tới vốn định công kích, nhưng lúc này ai nấy đều bị dọa cho hoảng thần. Phủ chủ và một tên trưởng lão bị miểu sát trong chớp mắt, cỗ thi thể màu vàng và bộ xương khô màu đen kia quá khủng bố, quá quỷ dị, khiến cả đám kinh hãi đứng ngây ra đó. Mười một tên cường giả Tử Nhật Phủ còn lại cũng bị dọa sợ, trong lòng thoáng ngập ngừng, một số đã nảy sinh ý định chạy trốn. Ầm! Thần Thi tung nắm đấm nện xuống, đầu đại sư bố trận nổ tung, ở bên ngoài Chiến Thần Khô Lâu lại giảo sát thêm một người, tốc độ nó quá nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người căn bản không kịp phản ứng. - Lui! Một người vung lên chiến đao trong tay nện trúng Chiến Thần Khô Lâu, lại phát hiện Khô Lâu chỉ bị đẩy lui một trượng, không chịu bất cứ thương tổn nào, khiến hắn không khỏi kinh hãi giật lùi ra sau. Thần Thi và Chiến Thần Khô Lâu quả thực đao thương bất nhập, hai khôi lỗi này đều có lực công kích hung tàn, lại thêm một tên cường giả ẩn thân gần đó đang nhìn chằm chằm. Bọn hắn không phải đứa ngốc, nếu còn không đi, e là tất cả đều phải chôn thây chỗ này. Ông! Lục Ly thả Lung đạo nhân ra, Lung đạo nhân đã sớm nhận được truyền âm, sau khi đi ra lập tức ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, trong tay hiện ra cột đá, hắc khí vờn quanh trên người. Hắn phóng tới một tên Thần Linh Tử Nhật Phủ ở phía ngoài, bế quan nhiều năm vậy rồi, Lung đạo nhân không khỏi ngứa ngáy tay chân, lúc này lại đi bắt nạt một đám Thần Linh bình thường, chuyện sung sướng như thế sao hắn có thể lỡ qua... - Trốn thôi... Không biết là ai hô lớn một tiếng, đám Thần Linh Tử Nhật Phủ còn lại chưa chiến đã tan tác, bại cục đã định. Sau đó liền là đơn phương giết hại, bởi vì Lục Ly chỉ ném cho Chiến Thần Khô Lâu năm viên Huyết Viêm Tinh, bởi thế đến khi lần nữa tru diệt hai người đều bất động. Chỉ có Thần Thi và Lung đạo nhân động thủ, chẳng qua sau đó Lục Ly cũng gia nhập vào trong đội ngũ truy sát.
Chương 1928 Dị biến
Đã lâu Lục Ly chưa động thủ, từ khi tới Thần Giới hắn gần như chỉ dựa vào Thần Thi và Chiến Thần Khô Lâu. Ở nhân gian bản thân hắn từng là cuồng nhân chiến đấu, đã lâu không chém giết qua, huyết dịch không khỏi sôi trào. Hắn lấy ra Đồ Ma chiến đao Cổ trưởng lão ban cho, nhắm đến mấy tên Thần Linh đang kháng cự, trực tiếp phóng thích Sát Đế chân ý. Xoẹt! Một đạo quang mang màu đỏ máu sáng lên, tròng mắt ba tên phía đối diện lập tức tràn ngập màu đỏ máu, đồng thời lực lượng thiên địa trấn áp xuống, sau cùng cả ba tên đều bị chém ngang eo. - Không sai! Đồ Ma chiến đao là Thần khí siêu phẩm, Lục Ly cảm thấy khi sử dụng chiến đao, uy lực Sát Đế chân ý được đề thăng không ít. Hơn nữa bên trong Đồ Ma chiến đao còn phong ấn một con Ly Long, nghe nói có thể đông kết kẻ địch, vừa rồi Lục Ly còn chưa dùng tới thần thông này. - Thử xem! Lục Ly thoáng thúc giục Khí Linh trong Đồ Ma chiến đao, con Ly Long kia lập tức du tẩu bên trong. Từng đạo đạo hàn khí âm u truyền ra, Lục Ly cảm thấy nhiệt độ bốn phía bỗng chốc hạ thấp mấy chục độ. Xuy xuy! Lục Ly rót vào thần lực, tiện tay bổ ra một đao, một đạo bạch khí từ bên trong gào thét lao ra, lan tràn như thiểm điện, rất nhanh liền đuổi kịp mấy tên Thần Linh đang bỏ chạy. - Bá đạo! Hàn khí bao trùm lên mấy tên Thần Linh, thoáng chốc liền có hai người bị đông kết, ba người mặc dù không bị đông kết, nhưng tốc độ cũng giảm mạnh, động tác chậm chạp đi nhiều. - Chết đi! Trường đao quét ngang, Lục Ly thả ra Sát Đế chân ý, một đạo đao quang màu đỏ máu bay đi, chặt đứt ngang eo năm người kia. - Không sai! Lục Ly khẽ gật đầu, tính ra chiến lực bản thân hắn hẳn đã vượt quá phủ quân bình thường, miễn cưỡng có thể tiến vào Thần Bảng. Đương nhiên, chiến lực của hắn chủ yếu là được Đồ Ma chiến đao gia trì, cộng thêm có chiến giáp Thần khí siêu phẩm, bằng không chiến lực hắn cũng chẳng khác phủ quân là mấy. Giết mấy người, khảo nghiệm chiến lực một phen, Lục Ly lười nhác động thủ nữa. Hắn truyền tin để Huyết Linh Nhi trở về, những Thần Linh phổ thông này có giết cũng vô dụng, thủ lĩnh Tử Nhật Phủ đã bị giết, Tử Nhật Phủ hẳn đang đứng trước nguy cơ giải tán, nói không chừng rất nhiều người đều sẽ không trở về, bắt đầu tìm đường ra khác. - Lung đạo nhân, giết một lúc rồi quay về, đừng say máu! Lục Ly truyền âm dặn dò Lung đạo nhân một câu, kẻ sau bế quan nhiều năm vậy rồi, chiến lực có chỗ đề thăng, lại phải buồn bực nhốt mình trong Thiên Tà Châu, nay đi ra muốn phát tiết một phen, Lục Ly có thể hiểu được. Lục Ly nghĩ nghĩ, giúp người giúp cho trót, bèn quay sang bố trú một huyễn trận và một sát trận ở phụ cận long mạch. Hắn định dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, thử xem học được nhiều tri thức pháp trận như vậy rồi, giờ thực hành liệu có thể bố trí ra đại trận lợi hại chút không. - Thử Cửu Long Trận xem sao! Lục Ly trầm tư một lát, quyết định bố trí một pháp trận phòng ngự, pháp trận này có thể tự mình hấp thu thiên địa linh khí, nếu thời gian dài không ai công kích, lực phòng ngự sẽ càng mạnh. Đợi đạt tới trạng thái mạnh nhất, e là Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới cũng phải công kích hơn nửa ngày mới có thể phá mở. Hắn bắt đầu bận rộn lu bù, lấy ra rất nhiều trận thạch bố trí quanh phụ cận. Hắn bày trận còn chưa lưu loát lắm, rốt cuộc khắc họa pháp trận và bố trận có chút khác biệt, bận rộn gần nửa canh giờ, còn phát hiện tính sai, liền phải bố trí lại lần nữa. - Tốt rồi! Đại trận này không tính quá phức tạp, trong tàng thứ Thiên Linh Tử thậm chí còn có đại trận phức tạp gấp mười thế này, bởi thế Lục Ly tiêu tốn chừng hơn một canh giờ liền bố trí thành công. - Lên! Hắn khởi động đại trận, trận thạch bốn phía lập tức phát sáng lên, từ chín hướng khác nhau, chín con Bạch Long gào thét bay lên, giao xoa cuốn lấy nhau giữa không trung, một vòng hộ tráo màu trắng theo đó hiện ra. - Được rồi! Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện đại trận không có vấn đề, hắn phủi tay nhìn lại bên ngoài, phát hiện Lung đạo nhân đã sớm trở về, thi thể xung quanh cũng đã bị Lung đạo nhân dọn đi. - Ồ? Qua lâu vậy rồi mà Đồ Thần Điện vẫn không phái người tới. Lục Ly bày trận ở chỗ này chính là để phòng ngừa Tử Nhật Phủ hoặc Nguyệt Luân Cung phản công. Lại không ngờ mãi không thấy, cũng không thấy Đồ Thần Điện phái người tới trấn thủ - Chẳng lẽ xảy ra chuyện? Trong lòng Lục Ly có dự cảm chẳng lành, bên này cách Đồ Thần Điện không xa, Trì Tuấn Phong biết mình đến đây, tại sao lại không phái người tới thăm dò? - Lung đạo nhân, ngươi ở lại trấn thủ chỗ này, có việc thì bóp nát ngọc phù báo tin! Lục Ly lấy ra một chiếc ngọc phù đưa cho Điếc đạo nhân, sau đó tung mình lao vút về Côn Luân Sơn, còn chưa tới Côn Luân Sơn, từ xa xa Lục Ly đã nghe được bên kia truyền đến từng đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất cũng rung động không ngừng. - Quả nhiên xảy ra chuyện! Trong lòng Lục Ly lộp bộp một tiếng, Đồ Thần Điện bị diệt hay không hắn không quan tâm, chỉ cần Trì Hi Nhi đừng xảy ra chuyện là được. Tiểu nha đầu kia rất đáng yêu, nếu bị người giết, Lục Ly thực sự không dám tưởng tượng. Hưu! Tốc độ hắn tăng nhanh thêm mấy phần, cấp tốc phóng tới Côn Luân Sơn, Linh Ẩn Chiến Giáp hiện ra, cả người ẩn đi, hắn không sử dụng thần niệm mà chỉ dựa vào hai mắt quan sát bốn phía. Chiến đấu đang xảy ra dưới Côn Luân Sơn, gần như toàn bộ người Đồ Thần Điện đều được xuất động tử chiến với phía Nguyệt Luân Cung. - Trì Tuấn Phong điên rồi ư? Lục Ly nghĩ không thông, đã bảo hắn tọa trấn Côn Luân Sơn, sao giờ lại triệu tập đại quân đánh đi ra? Trì Tuấn Phong biết mình tới long mạch, chờ hắn đắc thủ trở về hẵng khai chiến chẳng phải càng thêm nắm chắc? - Ô ô.... cha... cha... Lục Ly đột nhiên nghe được tiếng khóc thương tâm, thanh âm này hắn vô cùng quen tai, lập tức đảo mắt nhìn về hướng kia, chỉ thấy một cô bé đang bi thống kêu gào. - Tiểu Hi Nhi! Trì Hi Nhi bị Hỉ Bá ôm lấy, lại đang không ngừng giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm về một hướng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, tròng mắt bình thường vốn linh động, nay lại chất đầy vẻ tuyệt vọng và bi thống.
Chương 1929 Cung chủ Nguyệt Luân Cung
- Ách! Nội tâm Lục Ly khẽ run lên, thuận theo ánh mắt Trì Hi Nhi nhìn lại, quả nhiên thấy được trên mặt đất bên kia có một cỗ thi thể, mi tâm bị đâm một lỗ, sớm đã chết đi từ lâu, chính là Trì Tuấn Phong. - Chuyện gì xảy ra? Lục Ly tức thì cảm thấy không ổn, rất không ổn. Chiến lực Trì Tuấn Phong hẳn cũng không sai, còn khoác chiến giáp Thần khí siêu phẩm, lại là Đại Năng Thần Giới, làm sao có thể dễ dàng bị đánh chết vậy được. - Cha, cha... Tiếng khóc xé gan nứt phổi của Trì Hi Nhi tiếp tục truyền đến, Lục Ly không kịp nghĩ nhiều, bởi vì lúc này một đám người chính đang vây quanh Hỉ Bá, nếu hắn còn không cứu viện, Hỉ Bá nhất định sẽ bị giết, Trì Hi Nhi cũng nguy hiểm. Tình hình bên phía Đồ Thần Điện đang rất không ổn, tuy rất nhiều người đang điên cuồng tấn công, tròng mắt ai nấy lại đỏ ngầu như máu. Đại đa số đều sĩ khí đê mê, Trì Tuấn Phong chết mang đến cho bọn hắn ảnh hưởng cực lớn. Tình cảnh hệt như trước đây thủ lĩnh Tử Nhật Phủ bị Lục Ly đánh giết vậy, chủ tâm cốt không còn, sĩ khí tự nhiên giảm mạnh. - Tiểu Hi, đừng sợ, Lục ca ca đến rồi! Lục Ly nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhòa lệ kia của Trì Hi Nhi, trong lòng không khỏi đau nhói, phẫn nộ gầm lên một tiếng, thả ra Thần Thi và Chiến Thần Khô Lâu, chính hắn cũng như nộ long vút thẳng tới. - Lục ca ca! Trì Hi Nhi nhìn thấy Lục Ly, cảm giác như tìm được thân nhân duy nhất, nàng khóc càng thêm lớn tiếng, gào thét nói: - Lục ca ca, cha chết rồi, ngươi phải báo thù giúp hắn. - Lục Lẫm đại nhân! Hỉ Bá, mấy tên trưởng lão và võ giả Đồ Thần Điện thấy Lục Ly xuất hiện, sĩ khí lần nữa đại chấn, rất nhiều người vốn sinh tâm thoái ý, lúc này cũng đều hồi thần lại. Lục Ly vươn ngón tay chỉ vào hư không liền phá tan pháp trận của Nguyệt Luân Cung, dưới tay còn có hai bộ khôi lỗi đặc biệt lợi hại, chuyện này sớm đã truyền khắp. Ở trong mắt võ giả Đồ Thần Điện, Lục Ly tuy không mấy thân cận, lại là một võ giả thần bí cường đại, điểm này không cần hoài nghi. Sau khi Chiến Thần Khô Lâu xuất hiện, Lục Ly một hơi ném đi mười lăm viên Huyết Viêm Tinh, hạ lệnh cho Chiến Thần Khô Lâu chuyên đánh giết võ giả khoác chiến giáp màu đen của Nguyệt Luân Cung. Bên phía Nguyệt Luân Cung, chiến giáp võ giả đều thống nhất, thuần một màu đen. Trưởng lão thống lĩnh bọn hắn lại khoác chiến giáp màu xám đen, điểm này rất dễ phân biệt. Chiến Thần Khô Lâu không có linh trí, chỉ biết hoàn toàn làm theo chỉ thị từ Lục Ly. Võ giả phía Đồ Thần Điện đều khoác chiến giáp màu trắng bạc, chỉ có duy nhất Trì Hi Nhi là mặc nhuyễn giáp màu hồng phấn. Thần Thi lại không cần Lục Ly hạ lệnh, bởi vì linh trí Huyết Linh Nhi rất cao, không đợi Lục Ly hạ lệnh đã phóng tới chỗ Trì Hi Nhi. Lục Ly cũng hét lớn một tiếng, thân thể chợt lóe, tan biến khỏi chỗ cũ, chờ khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở ngay sát bên Trì Hi Nhi. Đồ Ma chiến đao trong tay sáng lên, một đạo đao mang màu đỏ máu gào thét bay ra, nương theo đao mang đỏ máu còn có hàn khí màu trắng. Đao mang chưa tới, hàn khí đã trước đông kết mấy tên võ giả Nguyệt Luân Cung. Oanh! Ba tên võ giả bị chém ngang lưng, Lục Ly không ngừng lấy một giây, trở tay vung đao sang hướng khác, lại một đạo đao mang màu đỏ máu sáng lên, ba tên võ giả nữa bị chém ngang lưng. Ầm! Thần Thi vung quyền đánh bay một tên Thần Linh, thân thể văng lên giữa không trung, nổ tung thành mưa máu. Đầu bên kia, Chiến Thần Khô Lâu càng thêm cường hoành, gần như một chiêu một mạng. Hơn nữa nó còn chuyên giết cường giả Nguyệt Luân Cung, tính đến lúc này đã nhẹ nhàng diệt sát một tên trưởng lão, hai tên thống lĩnh... Đương nhiên! Lục Ly và Thần Thi Chiến Thần Khô Lâu cũng phải gánh chịu đủ loại công kích, Lục Ly thì bị bảy tám tên võ giả vây đánh. Lực phòng ngự của Thần Thi và Chiến Thần Khô Lâu thế nào chắc không cần phải nói nhiều, Lục Ly cũng khoác chiến giáp Thần khí siêu phẩm, Thần Linh Thượng Bảng bình thường căn bản không đánh chết hắn được. Oanh! Lục Ly bị đánh bay, chẳng qua thân thể hắn lóe lên một cái rồi tan biến, khắc sau lại đã xuất hiện cách đó mấy dặm, vung lên Đồ Ma chiến đao tiếp tục quét ngang, ba người bị đánh chết, bốn năm người bị tạc bay, thế không thể ngăn. Bên phía Nguyệt Luân vốn đang chiếm giữ thế thượng phong tuyệt đối, nhưng sau khi Lục Ly xuất hiện, tình thế bỗng chốc nghịch chuyển. Đoàn chiến quy mô lớn thế này, sĩ khí là yếu tố then chốt nhất. Sĩ khí tăng vọt có thể phát huy chiến lực vượt quá trình độ vốn có, sĩ khí đê mê thì phát huy ra được ba thành chiến lực đã là không tệ lắm rồi. Binh hùng hùng một tên, tướng hùng hùng một tổ, tướng chính là hồn của binh, Trì Tuấn Phong chính là hồn của Đồ Thần Điện. Trì Tuấn Phong chết đi, Đồ Thần Điện mất đi linh hồn, nếu không phải Lục Ly xuất hiện kịp thời, e rằng lúc này võ giả Đồ Thần Điện đã bắt đầu chạy tán loạn. - Tiểu Hi, ta thu ngươi vào bên trong không gian giới chỉ, đừng sợ! Lục Ly vọt tới bên người Hỉ Bá dặn dò nói, Hỉ Bá thoáng ngập ngừng, song vẫn ném Trì Hi Nhi cho Lục Ly. Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu, thu Trì Hi Nhi vào bên trong, giờ không phải là lúc để trấn an nàng, trường diện hỗn loạn thế này, Trì Hi Nhi rất dễ bị ngộ sát. Vừa rồi nếu không nhờ Hỉ Bá, cộng thêm Nguyệt Luân Cung muốn bắt sống, sợ là Trì Hi Nhi sớm đã bị giết. Thu Trì Hi Nhi vào trong Thiên Tà Châu, trong lòng Lục Ly yên tâm hơn phân nửa, công kích cũng không còn nửa điểm ngập ngừng băn khoăn. Hắn không có cảm tình nào với Đồ Thần Điện, những người còn lại chết sống ra sao hắn không quan tâm, chỉ cần Trì Hi Nhi không sao là được. Phanh phanh phanh! Bên kia Chiến Thần Khô Lâu và Thần Thi vẫn đang tiếp tục đồ sát, Chiến Thần Khô Lâu đã đánh chết tám tên cường giả phía Nguyệt Luân Cung, tất cả đều là thống lĩnh trở lên, khiến sĩ khí võ giả Nguyệt Luân Cung không ngừng trượt xuống. - Hả? Lục Ly vừa mới tru diệt mấy tên Thần Linh bình thường, đột nhiên cảm giác được đằng sau có một đạo khí tức nguy hiểm đang cấp tốc áp sát lại gần. Hắn đang định tránh né, chợt một đạo cự lực từ sau lưng truyền đến, Lục Ly cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè xuống, cả người ngã lăn xuống đất.
Chương 1930 Chết cũng không đi
Lục Ly khoái tốc bắn lên, đảo mắt nhìn về phía người vừa tấn công mình, khóe miệng lộ ra hàn ý, cung chủ Nguyệt Luân Cung rốt cục lộ diện. Đây là một nam tử trung niên thân hình nhỏ nhắn, cả người tản mát ra khí tức âm lãnh, khoác chiến giáp màu xám đen, trong tay cầm một thanh chủy thủ tản mát ra u quang. Đại Năng Thần Giới! Trong lòng Lục Ly lại không có quá nhiều e ngại, hắn oanh sát Đại Năng Thần Giới nhiều lắm rồi. Chẳng qua một kích vừa rồi uy lực thực sự rất lớn, pháp trận trong Linh Ẩn Chiến Giáp đều ẩn ẩn có dấu hiệu bị chấn hỏng. Đoán chừng nếu mặc cho đối phương công kích mấy lần, Linh Ẩn Chiến Giáp liền phải phế. Ông! Lục Ly thu lại Linh Ẩn Chiến Giáp, ngoài thân hiện ra một bộ chiến giáp màu xanh da trời, so ra thì năng lực phòng ngự của Kinh Lôi Giáp mạnh hơn Linh Ẩn Chiến Giáp nhiều. Bộ chiến giáp này hấp thu rất nhiều lực lượng lôi điện, dù mặc cho cung chủ Nguyệt Luân Cung liên tục tấn công mấy vạn lần đều không sao. Sau khi xuất hiện, cung chủ Nguyệt Luân Cung không hề ra tay với những người còn lại, mà đứng xa xa đối diện với Lục Ly. Lục Ly không cam tâm yếu thế nhìn hắn, bốn phía không ai dám công kích hai người, trường diện trở nên cực kỳ quỷ dị. Lục Ly trầm tư thoáng chốc rồi mở miệng nói: - Cung chủ Nguyệt Luân Cung? Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó đơn đấu? Cung chủ Nguyệt Luân Cung cũng đang có ý này, giao chiến với Lục Ly ở đây, hai khôi lỗi kia tất sẽ can dự, hắn rất khó giành được phần thắng. Hơn nữa động thủ ở chỗ này cũng rất dễ ngộ thương người nhà. Thế là hắn bèn khẽ gật đầu bay vụt sang bên trái. Lục Ly lập tức đuổi theo, tốc độ cung chủ Nguyệt Luân Cung rất nhanh, thoáng chốc đã bay vụt ra xa mấy trăm dặm. Lục Ly theo sát ngay sau, đột nhiên cung chủ Nguyệt Luân Cung dừng lại, thân hình quặt ngược thành một đường cong, dán sát mặt đất bay vụt tới. Chủy thủ trong tay khua múa, cảm giác như mấy trăm thanh chủy thủ đang lắc lư, cực kỳ gai mắt, Lục Ly bất giác nhắm mắt lại. Thiên Tà Châu trong tay hắn lóe lên quang mang, một viên Lôi Thần Nộ hiện ra, hắn đã đáp ứng Trì Hi Nhi báo thù cho phụ thân nàng, không cần nói cũng biết, người có thể đánh giết Trì Tuấn Phong chỉ có thể là tên cung chủ này, bởi thế hắn chuẩn bị dùng ra một viên Lôi Thần Nộ. Năm dặm, ba dặm, một dặm! Lôi Thần Nộ trong tay Lục Ly sáng lên, đang định dẫn bạo, lúc này cung chủ Nguyệt Luân Cung cũng kịp phản ứng. Sâu trong linh hồn hắn truyền đến cảm giác nguy cơ trí mạng, hắn không chút do dự, thân hình hơi lắc, tan biến khỏi chỗ cũ, khắc sau đã xuất hiện cách đó hai mươi dặm. - Thuấn di? Lục Ly thầm hô đáng tiếc, ánh mắt lại lộ vẻ giễu cợt, nhàn nhạt nói: - Cung chủ Nguyệt Luân Cung, sao ngươi nhát gan vậy? Ta đứng im đây cho ngươi giết, ngươi lại không dám giết. Có giỏi thì đừng trốn, trong vòng mười chiêu mà không chém giết được ngươi, ta không phải họ Lục! Dứt lời, sát khí trên thân Lục Ly cuộn trào lên, chậm rãi bước đến chỗ cung chủ Nguyệt Luân Cung, trong tay hắn hiện ra mười viên Lôi Thần Nộ, tất cả đều lấp lánh hào quang màu u lam, nhìn cực kỳ dọa người. Ô ô! Tròng mắt cung chủ Nguyệt Luân Cung chớp qua một tia tinh mang, đột nhiên lấy ra một chiếc kèn lệnh thổi lên. Chính hắn cũng không quay đầu, cứ thế chạy vội về nơi xa. Chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi. Cung chủ Nguyệt Luân Cung vừa nhìn liền biết là loại người âm lãnh hiếu sát, loại người này thường không thích khai chiến chính diện, tính nhạy bén đối với nguy hiểm cũng mạnh hơn người thường, gặp phải nguy hiểm chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Lôi Thần Nộ khiến hắn cảm nhận được nguy cơ trí mạng, đến sau Lục Ly lấy ra mười viên Lôi Thần Nộ, hắn càng triệt để bị dọa sợ. Trên người Lục Ly có Thần khí siêu phẩm, rất khó đánh giết được, bởi thế hắn liền quả quyết rút lui. Hắn thổi lên kèn lệnh, võ giả phía Nguyệt Luân Cung tự nhiên vô tâm ham chiến, dồn dập triệt thoái ra sau, rất nhanh liền chạy không còn bóng dáng, bỏ lại thi thể đầy đất. Lục Ly không đuổi theo, mà có đuổi cũng rất khó đuổi kịp, thần niệm hắn thăm dò qua một lượt, phát hiện Trì Hi Nhi đã ngất đi. Lắc đầu quay trở về chiến trường, đám người Hỉ Bá xông tới, Lục Ly quét mắt nhìn toàn trường, phát hiện rất nhiều người ánh mắt mờ mịt, nản lòng thoái chí. Cái chết Trì Tuấn Phong mang đến cho bọn hắn đả kích rất lớn, có người còn quỳ gối trước thi thể Trì Tuấn Phong, xem ra Trì Tuấn Phong làm điện chủ rất được lòng thuộc hạ. Cảm quan của Lục Ly đối với Trì Tuấn Phong cũng tạm, nghe qua chuyện xưa về hắn, đối với tao ngộ của hắn tính là có chút đồng tình. Lúc này thấy hắn chết thảm như vậy, khó tránh khỏi có chút thương cảm. - Lục đại nhân, ngài giết Nguyệt Ảnh rồi ư? Hỉ Bá thần sắc bi phẫn, chắp tay hỏi dò, ánh mắt ba tên trưởng lão còn lại cũng mang đầy hi vọng nhìn Lục Ly. Nếu giết được cung chủ Nguyệt Luân Cung, chí ít Đồ Thần Điện tạm thời không phải lo bị tiêu diệt. - Vẫn chưa! Lục Ly lắc đầu nói: - Hắn rất giảo hoạt, vừa thấy tình thế không ổn liền lập tức rút lui, tốc độ hắn rất nhanh, lại hiểu thuật tiềm ẩn, ta đuổi không kịp. Đám Hỉ Bá không giấu được vẻ thất vọng, sắc mặt ba tên trưởng lão đều hết sức khó coi, thậm chí còn có chút oán giận. Lục Ly quét nhìn một cái, khoát tay nói: - Trước quét dọn chiến trường, để Trì điện chủ nhập thổ vi an, huynh đệ bị thương cũng phải cần tranh thủ trị liệu. Nói xong, Lục Ly liền mặc kệ đám người ở đây, một mình đi lên Côn Luân Sơn, trong đầu đang nghĩ lát nữa Trì Hi Nhi tỉnh lại nên trấn an thế nào. Một cô bé từ nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, lớn lên cùng với phụ thân, bây giờ phụ thân đột nhiên qua đời, Lục Ly thực sự không biết Trì Hi Nhi có thể chịu đựng được hay không? - Nghe Lục đại nhân! Hỉ Bá nhìn qua toàn trường, thấy rất nhiều người đều lộ vẻ mờ mịt bèn khoát tay lớn tiếng nói: - Trì điện chủ chết rồi, nhưng hắn có đại ân với chúng ta, dù sau này các huynh đệ mỗi người một ngả, cũng phải trước để Trì điện chủ nhập thổ vi an cái đã... Lời này của Hỉ Bá nói đến tận cùng vấn đề, điện chủ một thế lực chết rồi, ba tên trưởng lão lại đều không có thực lực và uy vọng tuyệt đối đủ để dẫn dắt chúng nhân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom