-
Chương 1986-1990
Chương 1986 Gánh hết trách nhiệm
Hạ thống lĩnh chạy vội đến, thấy Lục Ly không sao mới thở phào một hơi. Hắn không kịp nghĩ nhiều, khuỵu gối quỳ xuống với Lục Ly, quát khẽ nói: - Hạ Tri Văn tham kiến đại nhân, tại hạ tới chậm, kinh nhiễu đại nhân, mong đại nhân thứ tội! - Ách? Bàn Ninh và Dương tiểu thư Vương thống lĩnh đều sửng sốt, Hạ thống lĩnh điên rồi? Sao lại quỳ xuống với Lục Ly, lấy thân phận Hạ thống lĩnh, thậm chí đều không cần quỳ với Bàn Ninh. Võ giả vây xem xung quanh cũng đều ngơ ngác, vốn tưởng là đám người Bàn Ninh đến, Lục Ly tất phải chết không nghi ngờ, rốt cuộc trong lịch sử rất ít người dám đối địch với Bàn gia mà còn có thể sống sót. Không ngờ tình thế bỗng chốc nghịch chuyển, thống lĩnh Bàn Vương Phủ lại quỳ xuống với Lục Ly. Hạ thống lĩnh thấy Vương thống lĩnh và đám quân sĩ không nhúc nhích, vội vàng nháy mắt ra hiệu, sau đó thấp giọng nói: - Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới bái kiến đại nhân, thỉnh cầu hắn thứ tội, trên người đại nhân có Bàn Vương Lệnh. - Cái gì? Bọn Vương thống lĩnh biến sắc, hai chân mềm nhũn, toàn thân không ngừng run rẩy, ánh mắt Vương thống lĩnh lấp lóe mấy lần, nghĩ đại sự như thế chắc Hạ thống lĩnh không gạt mình, liền vội cắn răng quỳ nói: - Vương An không biết thân phận đại nhân, có chỗ mạo phạm, Vương An tội đáng chết! Bịch, bịch! Hai tên thống lĩnh đều quỳ, những quân sĩ kia lập tức cũng quỳ xuống xuống, cả đám đồng loạt quát khẽ: - Chúng ta tội đáng chết! - Bàn Vương Lệnh? Bàn Ninh cảm giác ông trời đang đùa với mình, bản thân hắn là con em Bàn gia, tự nhiên biết rất rõ về Bàn Vương Lệnh. Bàn Vương nhất mạch đã tồn tại ở U Yến chi địa mấy trăm vạn năm, trải qua rất nhiều đời Bàn Vương, nhưng trước nay chỉ có tổng cộng ba mươi tấm Bàn Vương Lệnh, đủ thấy lệnh bài này trân quý cỡ nào. Có được Bàn Vương Lệnh không chỉ là có được thân phận đặc biệt, là khách nhân tôn quý của Bàn gia, mà còn có rất nhiều đặc quyền, xét theo ý nghĩa nào đó thì được Bàn Vương Phủ bảo hộ toàn diện. Thế mà vừa rồi hắn lại muốn giết một vị khách quý có được Bàn Vương Lệnh, chuyện này mà truyền về trong gia tộc, e là thân phận công tử của hắn phải bị hủy, biến thành một tên đệ tử Bàn gia bình thường, cả đời không cách nào ngẩng đầu. Thậm chí nếu gia tộc phạt nặng, có khi nửa đời còn lại của hắn phải sống trong lao ngục. - Không đúng... Rất nhanh Bàn Ninh liền hồi thần lại, trong mắt hắn chớp qua vẻ giễu cợt, Bàn Vương Lệnh tôn quý như thế, làm sao có thể rơi vào tay người này? Bàn Ninh biết người có được Bàn Vương Lệnh đều là chí cường giả, hoặc là cao tầng Bàn gia. Khí tức Lục Ly yếu như vậy, hơn nữa còn không phải công tử danh môn, hắn đào đâu ra Bàn Vương Lệnh? Công tử hào môn ở tây nam bộ Bàn Ninh gần như nhẵn mặt hết cả, dù Lục Ly đeo lên mặt nạ, nhưng nếu là công tử hào môn, hắn tất sẽ nhận ra, hắn có thể xác định Lục Ly tuyệt đối không phải xuất thân từ thế lực siêu cấp. Lại nói! Dương Lệ Nhi chỉ là con gái cung chủ Thiên Hàn Cung, một thế lực thượng phẩm. Nếu Lục Ly thân phận siêu nhiên, chỉ cần lộ ra thân phận, có cho Dương Lệ Nhi một trăm lá gan cũng không dám trêu chọc hắn. Còn nữa, vừa rồi hắn dẫn người tới, Lục Ly lại vẫn không lộ ra Bàn Vương Lệnh, còn định ra tay giết quân sĩ Bàn Vương Phủ. Nếu là khách quý của Bàn gia, há lại đi giết gia nô chủ nhân? Sau một hồi suy tính, Bàn Ninh được đến kết luận, Bàn Vương Lệnh trên người Lục Ly là giả, hoặc là ngoài ý đạt được, chứ tuyệt đối không phải người thực sự sở hữu Bàn Vương Lệnh. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn dâng lên chút lòng tin, hắn thoáng ngừng một lúc, sau đó lạnh lùng nói: - Vị đại nhân này, ngươi có thể đưa ra Bàn Vương Lệnh cho chúng ta kiểm nghiệm một phen được không?! - Bàn Vương Lệnh là cái gì? Lục Ly ngơ ngác hỏi lại, hắn cũng không biết Bàn Vương Lệnh là thứ gì, bởi thế mới có chút mơ hồ. Song hắn phản ứng rất nhanh, xem ra tấm lệnh bài Bàn Vũ Thấm đưa cho chính là Bàn Vương Lệnh, không thì đã không khiến đám người Hạ thống lĩnh kinh hãi đến thế. Lục Ly hỏi câu này khiến Bàn Ninh càng thêm xác định Bàn Vương Lệnh trên người Lục Ly là giả hoặc nhặt được. Trong lòng bọn Hạ thống lĩnh cũng có chút kinh nghi, Lục Ly cầm Bàn Vương Lệnh, lại không biết lai lịch Bàn Vương Lệnh? Ông! Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, một chiếc lệnh bài nhỏ nhắn hiện ra trong tay, hắn giương lên lệnh bài hỏi: - Là tấm này à? - Cái này? Bàn Ninh hơi ngớ, mắt nhìn chằm chằm chữ “Bàn” trên lệnh bài, chữ này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, bên trong cất chứa một cỗ ý vị đặc thù, khiến người cảm nhận được sự bất phàm. - Là thật! Bàn Ninh chưa từng gặp qua Bàn Vương Lệnh, nhưng hắn vừa nhìn liền có thể kết luận lệnh bài này là thật. Chỉ là Lục Ly không biết Bàn Vương Lệnh, điều này khiến Bàn Ninh xác định, rất có thể đây là nhặt được, thậm chí là đoạt được bằng con đường không chính đáng. Nói cách khác, Lục Ly không phải chủ nhân thực sự của tấm Bàn Vương Lệnh này. Nghĩ đến đây, trong lòng Bàn Ninh an tâm đi nhiều, hắn mắt lạnh nhìn Lục Ly hỏi: - Bàn Vương Lệnh này ngươi từ đâu mà có? Là Bàn Vương đích thân trao tặng ngươi hay tiên tổ gia tộc đưa cho ngươi? Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó lắc đầu nói: - Lệnh bài này không phải Bàn Vương cho ta, cũng không phải tiên tổ đưa cho? Lục Ly còn chưa dứt lời, Bàn Ninh đã lập tức truy hỏi: - Vậy ngươi được đến Bàn Vương Lệnh này bằng con đường không chính đáng? Là nhặt được hay là trộm được ở đâu? Lục Ly tròn mắt, thậm chí lười phải giải thích, thằng ngu này muốn chụp mũ mình? Muốn xúi giục Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh giết mình? Thật tưởng hắn là bùn nặn, có thể tùy ý nhào nặn? Lục Ly lười nhác trả lời, mắt nhìn chằm chằm Bàn Ninh nói: - Bàn Ninh công tử, đúng không? Nếu ngươi muốn giết ta thì cứ việc nói thẳng, Lục mỗ không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện! - Ha ha ha! Bàn Ninh bật cười ha hả, đưa tay chỉ vào Lục Ly nói: - Các ngươi đều nghe thấy hắn nói không? Bàn Vương Lệnh này lịch mơ hồ, ta hoài nghi là hắn trộm được. Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh, bắt hắn lại cho ta!
Chương 1987 Thực chí danh quy (hoàn toàn xứng đáng)
Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh nhìn nhau, cả hai đều không dám động, vạn nhất Bàn Vương Lệnh của Lục Ly là được đến từ con đường hợp pháp, hai người mà động, e là chết thế nào đều không biết. - Lỗ tai các ngươi điếc hết cả rồi? Thấy hai người không nhúc nhích, Bàn Ninh lập tức cả giận nói: - Lập tức bắt lại người này cho ta, xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta gánh hết trách nhiệm! Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh vẫn không nhúc nhích, đám quân sĩ tại trường tự nhiên cũng không dám động, giữa lúc Bàn Ninh sắp phát điên, một tiếng nói lạnh lùng vang lên: - Gánh hết trách nhiệm? Bàn Ninh, trách nhiệm này ngươi gánh không được, bắt lại Bàn Ninh cho bản tọa! Toàn trường đồng loạt quay đầu nhìn về phía đằng sau, Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh thấy một lão giả tóc xám dẫn người đi đến, lập tức sắc mặt đại biến. Hai người vội lần nữa dẫn người quỳ xuống, quát khẽ nói: - Thuộc hạ tham kiến Thập Cửu trưởng lão. - Thập Cửu trưởng lão?! Nét mặt khôi ngô của Bàn Ninh tức thì khó coi hơn cả người chết, vị lão giả này là Thập Cửu trưởng lão Bàn Vương Phủ, còn là đường chủ Hình Luật Đường, là sát thần trong lòng tất cả con cháu Bàn gia. - Bắt lại! Thập Cửu trưởng lão lạnh lùng nhìn Bàn Ninh, phất phất tay, mấy tên võ giả chạy vội tới, trực tiếp bắt lại Bàn Ninh. Bàn Ninh không dám nói nửa lời, quỳ trên mặt đất nét mặt trắng bệch, hắn biết đời này của mình e là đi đứt, ngày sau khó mà ra mặt ở Bàn gia được nữa. Mấy người đi theo Bàn Ninh cũng quỳ trên đất, cúi đầu ủ rũ, nét mặt như tro tàn. Dương Lệ Nhi đã ngừng khóc, nhưng bộ dáng còn khó coi hơn cả khóc, nàng nên quỳ hay là không nên quỳ đây? Vạn nhất Lục Ly truy cứu đi xuống, muốn động thủ giết nàng, người Bàn Vương Phủ liệu có quản không? Bịch! Dương Lệ Nhi sợ hãi, cuối cùng vẫn quỳ xuống, không dám hó hé nửa lời, đám người nàng dẫn đến cũng quỳ xuống theo, toàn thân khẽ run rẩy, trong lòng sợ hãi không thôi. Lục Ly không nhìn bọn hắn mà đảo mắt nhìn về phía Diệp Khai sau lưng Thập Cửu trưởng lão. Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Khai, hắn liền hiểu ra hết thảy. Bàn Vũ Thấm có địa vị siêu nhiên ở Bàn Vương Phủ, rất có thể là đệ tử trực hệ, bằng không không khả năng có được Bàn Vương Lệnh, càng không khả năng mời được một vị trưởng lão đi ra. Thập Cửu trưởng lão quét mắt nhìn Lục Ly một lượt, lại không nói gì thêm, chỉ khua tay nói: - Mang về! Mang theo bọn Bàn Ninh, Thập Cửu trưởng lão nghênh ngang rời đi, bỏ một mình Diệp Khai ở lại. Đám người Hạ thống lĩnh thở phào một hơi, Thập Cửu trưởng lão không truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, xem ra chỉ cần Lục Ly không truy cứu, việc này coi như đi qua. - Vị đại nhân này, Vương An có mắt không tròng, mời đại nhân trách tội! Vương thống lĩnh rất thông minh, trùng trùng dập đầu với Lục Ly, hơn nữa còn trực tiếp thỉnh tội, đây là lấy lui làm tiến. Đám quân sĩ cũng dập đầu xuống theo, Dương Lệ Nhi miệng môi mấp máy, ấp úng nói: - Cái này... vị đại nhân này, Dương Lệ Nhi mắt mù, mắt chó nhìn người thấp, xin ngài tha cho ta. Lục Ly hờ hững đứng đó, trong mắt không có tia tình tự chập chờn nào. Bàn Ninh bị mang đi, hắn đã không còn phẫn nộ như trước. Lại nói hắn cũng không bị thương tổn gì, ngược lại còn giết mấy người Thiên Hàn Cung, thế là bèn khoát tay nói: - Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh, đều là hiểu lầm, làm rõ là được rồi, chư vị đứng dậy cả đi. - Đa tạ đại nhân! Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh đều như trút được gánh nặng, cả đám vội hành lễ sau đó mới đứng dậy, Lục Ly khoát tay nói: - Các ngươi giải tán cả đi. Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh chắp tay lui lại, dẫn toàn bộ đám quân sĩ rút đi, Dương Lệ Nhi và mấy tên hộ vệ lại không dám đứng dây. Thân thể mềm mại run rẩy quỳ trên đất, ngọn song phong đẫy đà rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thêm mấy phần đáng thương. - Diệp quản sự, làm phiền! Lục Ly không nhìn bọn Dương Lệ Nhi, cũng không tiếp tục hạ sát thủ, giết chết Dương Lệ Nhi chẳng khác nào triệt để kết thù với Thiên Hàn Cung. Vốn chỉ xuất phát từ một chuyện nhỏ, hắn không muốn tiếp tục truy cứu chuyện bé xé ra to. - Lục thiếu, mời! Diệp Khai hiểu ý Lục Ly, làm ra tư thế thỉnh mời, Lục Ly gật đầu lạnh lùng đi theo Diệp Khai rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn Dương Lệ Nhi lấy một lần. Hô hô! Đợi Lục Ly đi rồi, Dương Lệ Nhi mới ngồi bệt trên đất, thở dốc hổn hển, cảm giác cứ như vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan. Chẳng qua rất nhanh nàng lại phẫn nộ, đến sau Lục Ly không nhìn nàng lấy một lần, cũng không nói nửa lời, nàng cảm thấy bị người xem thường. Nàng cảm thấy mình hệt như con giun cái kiến, Lục Ly thậm chí lười phải nhấc chân giẫm chết nàng... - Họ Lục, ngươi chờ đấy! Dương Lệ Nhi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ly dần khuất xa, cắn răng nghiến lợi thì thào tự nhủ: - Sau này sẽ có một ngày, bản tiểu thư báo nỗi nhục hôm nay, đền trả ngươi gấp trăm gấp nghìn lần. - Người này là ai? Võ giả vây xem xung quanh đã ít đi nhiều, một phần không dám tiếp tục vây xem, một phần ẩn núp đi. Nhưng lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một nỗi nghi hoặc, Lục Ly rốt cục là ai? Thập Cửu trưởng lão đều đi ra, điều này chứng tỏ Bàn Vương Lệnh trong tay Lục Ly là thật, là được đến qua con đường hợp pháp, là hoàn toàn hữu hiệu. Nhưng thực lực Lục Ly lại hơi thấp chút, hơn nữa còn không có danh tiếng gì. Chỉ cần nổi danh ở tây nam bộ U Yến chi địa, về cơ bản người người đều nghe nói qua, nhưng Lục Ly lại rất lạ mặt. Qua miệng những người này, rất nhanh tin tức đã truyền khắp Bàn Vương Thành, trong thành bắt đầu nghị luận không ngừng. Rốt cuộc chuyện hôm nay quá tà hồ, nhất là sự tồn tại của Bàn Vương Lệnh ... … Lúc này Lục Ly đã tiến vào Bàn Vương Điện, Diệp Khai dẫn hắn đi vào trong một thiền điện, Bàn Vũ Thấm sớm đã chờ sẵn ở bên trong. Bàn Vũ Thấm không che mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra ý cười nhàn nhạt, Lục Ly vừa thấy gương mặt kia, trong lòng bất giác cảm thấy thanh bình. Khí tức đặc biệt trên thân nữ tử này luôn có thể khiến người cảm giác được an bình, rất là dễ chịu.
Chương 1988 Ghế trống chờ đợi
- Tới rồi? Bàn Vũ Thấm đứng dậy, không đi ra nghênh đón mà chỉ khẽ gật đầu, Lục Ly gỡ xuống mặt nạ mỉm cười nói: - Tới rồi! - Ngồi đi... Bàn Vũ Thấm tùy ý nói, Lục Ly cũng tùy ý ngồi xuống. Sau đó Bàn Vũ Thấm bưng chén rượu lên, từ xa xa kính một cái nói: - Ta thay mặt Bàn Ninh xin lỗi ngươi! - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, lắc đầu nói: - Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không cần nghiêm túc như vậy. Ngoài ra, Thấm tiểu thư ngươi có chút không hiền hậu nha. Bàn Vũ Thấm hiển nhiên là một nữ tử cực kì thông minh, vừa nghe liền đoán được ý ở trong lời Lục Ly, nàng hì hì cười nói: - Ta vẫn luôn cho rằng mượn nhờ uy danh gia tộc không phải chuyện vinh quang gì, Lục công tử bằng vào bản thân xông ra uy danh lớn thế này mới thực sự là hào kiệt. Dựa vào uy danh gia tộc đi ra làm mưa làm gió, đó là chuyện chỉ kẻ vô năng mới đi làm. Lục công tử kết giao bằng hữu với ta, là bởi vì con người ta, chứ không phải vì thân phận ta, đúng không nào? - Miệng mồm ghê đấy! Lục Ly lắc đầu cười khổ, không muốn tiếp tục đấu võ mồm với Bàn Vũ Thấm, giới chỉ trên tay hắn lóe lên quang mang, lấy ra Bàn Vương Lệnh đặt trên bàn, nói: - Thứ này quá quý giá, hơn nữa ta được đến nó danh bất chính, ngôn bất thuận, vốn ta chỉ tưởng nó là một tấm ngọc phù đưa tin, thế nên ta không thể nhận. Ừ, ta không quen ăn cơm mềm, cũng không phải mặt trắng nhỏ. - Hì hì! Bàn Vũ Thấm nghịch ngợm cười nói: - Ngươi sao lại thành ăn cơm mềm? Hơn nữa ta cũng không bao được đại năng bất phàm như ngươi... Lời còn chưa dứt, Bàn Vũ Thấm đã cảm thấy không thích hợp, nói thế này khác gì ám chỉ có ý muốn bao nuôi Lục Ly. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, tính là chiếm chút thượng phong trong lúc đấu võ mồm, hắn cười tủm tỉm nói: - Nếu là người khác muốn bao ta, ta nhất định cự tuyệt, nhưng nếu là Thấm tiểu thư, ta có thể cân nhắc... Mặt Bàn Vũ Thấm càng đỏ hơn, lườm nhìn Lục Ly một cái, trên gương mặt xinh đẹp nhiều thêm một tia vũ mị phong tình. Sau đó nàng nghiêm mặt nói: - Lục công tử, Bàn Vương Lệnh này là ta đại biểu Bàn Vương tặng cho ngươi, bằng vào thân phận và uy vọng của ngươi, cùng với những chuyện ngươi đã làm, hoàn toàn đủ tư cách trở thành quý khách của Bàn Vương Phủ chúng ta, ngươi có được Bàn Vương Lệnh là hoàn toàn xứng đáng. Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, ta có thể xin ý kiến Bàn Vương, công khai tặng cho ngươi! - Không cần, không cần! Lục Ly không ngừng khoát tay, nếu hắn bị Bàn Vương triệu kiến, đến lúc đó chẳng phải thân phận sẽ lập tức truyền khắp U Yến chi địa. Chuyện hôm nay đã náo đủ lớn, hắn còn sợ sẽ bại lộ thân phận. - Nha đầu này có thể đại biểu Bàn Vương đưa tặng Bàn Vương Lệnh, không lẽ là con cháu trực hệ của Bàn Vương? Trong lòng Lục Ly ngấm ngầm suy đoán, Bàn Vũ Thấm có thể mời đến một tên trưởng lão tay nắm thực quyền, thân phận khẳng định bất phàm. Chỉ là chính như Bàn Vũ Thấm vừa nói, hắn kết giao bằng hữu không liên quan gì đến thân phận địa vị, nếu Bàn Vũ Thấm đã không muốn nói, vậy hắn cũng không hỏi. Dưới sự can dự của Bàn Vũ Thấm, sự tình thoáng chốc liền lắng xuống. Mặc dù rất nhiều người vẫn đang suy đoán thân phận Lục Ly, nhưng Lục Ly đeo mặt nạ, lại vừa mới đến U Yến chi địa không lâu, bởi thế không ai biết được. Chuyện bên Thần Giới, rất nhiều người ở U Yến chi địa đều không biết, chỉ có một ít thế lực siêu cấp hoặc người đoạn thời gian trước vừa khéo tới Thần Giới mới biết được. Vậy nên không ai liên tưởng đến Lục Ly, cũng không biết tới cái tên Lục Ly. Chủ yếu là Bàn Vương Lệnh không phải thứ có thể dễ dàng phát ra, rất nhiều người đều luồn sừng trâu, tưởng Lục Ly là hậu nhân cường giả nào đó, trên người cầm theo Bàn Vương Lệnh do tiên tổ truyền cho. Lần theo manh mối này mà suy đoán, sau cùng khẳng định không thu hoạch được gì. Lục Ly không hỏi dò Bàn Vũ Thấm chuyện thần bia, bởi vì thần bia cấp thấp Lục Ly cũng có, thần bia đắt đỏ hắn lại mua không nổi. Nếu Bàn Vũ Thấm cho hắn chiết khấu quá cao, chính hắn cũng ngại. - Lục công tử, vừa rồi ngươi mới đi U Yến Điện? Hắn không nhắc, Bàn Vũ Thấm lại nhắc đến việc này, Lục Ly lập tức không khỏi lúng túng. Bởi vì trong Bàn Vương Điện cái gì cũng có, Lục Ly lại không đi làm ăn với Bàn Vương Điện mà chạy tới U Yến Điện, kể ra thật không phải phép... Lục Ly còn chưa biết nên đáp lời thế nào, Bàn Vũ Thấm đã khẽ cười nói tiếp: - Ngươi đừng hiểu lầm, ta biết ngươi có ý tốt không muốn chiếm tiện nghi của chúng ta, ngươi có tự tôn và ngạo khí của mình, ta có thể hiểu được. Vậy đi, sau này mua đồ cứ tới Bàn Vương Điện, ta chiết khấu cho ngươi mười phần trăm, như thế chúng ta vẫn có thể kiếm một chút, thần tài bình thường cũng có hai ba thành lợi nhuận. Nàng nói vậy Lục Ly liền đỡ lúng túng phần nào, hắn nhìn Bàn Vũ Thấm, không khỏi ngấm ngầm gật đầu. Cô gái này không chỉ cực kì thông minh, còn rất hiểu nhân tâm, không biết sau này ai sẽ có phúc khí lấy được nàng. Hắn trầm tư một lúc, sau cùng nhịn không được cảm khái nói: - Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhìn một lần khuynh thành, nhìn lần nữa khuynh quốc*, mấy câu thi từ ở quê hương ta này, nói chính là ngươi. Thấm tiểu thư, ngươi là một trong số ít nữ tử ưu tú mà ta từng gặp. (xuất từ thành ngữ khuynh nước khuynh thành) Bàn Vũ Thấm được Lục Ly tán dương như thế, nét mặt thoáng ửng đỏ, hàng lông mi dài khẽ run run, dừng một lát nàng nhịn không được hiếu kì hỏi: - Một trong? Lục công tử chắc là có rất nhiều hồng nhan tri kỷ? Ngươi cảm thấy nữ tử nào là ưu tú nhất, nàng là người thế nào? - Ưu tú nhất? Lục Ly hơi ngớ, trong đầu bất giác hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của một người, trên mặt thoáng hiện vẻ cô đơn và nhớ nhung, trầm mặc suốt nguyên một nén hương mới thở dài nói: - Nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng ta chính là tỷ tỷ của ta. Nàng vừa thiện lương vừa ôn nhu, xinh đẹp như tiên nữ, trí tuệ vô song, đối đãi địch nhân lại tâm ngoan thủ lạt, thiết huyết vô tình, ừ, đối với bản thân nàng cũng rất hung ác, đã từng lấy đao cắt thịt nơi bắp đùi ăn sống...
Chương 1989 Ghế trống chờ đợi
- A? Bàn Vũ Thấm nghe mà không khỏi động dung, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ kinh ngạc và không dám tin tưởng, trong đầu ẩn ẩn hiện ra hình ảnh một nữ tử mỹ lệ. Đợi lúc Lục Ly thần sắc cô đơn cúi đầu xuống không nói gì thêm, nàng mới nhẹ giọng hỏi: - Lục công tử, vậy giờ tỷ tỷ ngươi... - Mất tích! Lục Ly miễn cưỡng cười nói: - Nàng đến từ Thần Giới, thật ra là được phụ thân ta thu dưỡng, không phải tỷ tỷ ruột của ta. Đến sau nàng đột nhiên mất tích, ta hoài nghi là nàng được gia tộc ở Thần Giới mang về. - À... Bàn Vũ Thấm khẽ thở phào một hơi, nếu chỉ là mất tích, hẳn là sẽ có cơ hội tìm về được. Nàng nhíu mày nói: - Lục công tử, có thể nói ta nghe cố sự về tỷ tỷ ngươi được không? Vì sao nàng phải cắt bắp bắp chân ăn sống? Lục Ly nhìn vào đôi mắt hiếu kỳ của Bàn Vũ Thấm, trầm ngâm một lát rồi nói: - Bởi vì ta và tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên trong bộ lạc, phụ thân bị nhốt ở một tuyệt địa, mẫu thân chết rồi, ông ngoại cũng chết rồi, hai tỷ đệ chúng ta nương tựa vào nhau, năm đó... Nhắc đến chuyện này, Lục Ly tựa như mở ra chế độ máy hát. Có lẽ hắn cũng cần tìm người để trút bầu tâm sự, làm dịu áp lực và nỗi nhớ nhung trong lòng. Không nghi ngờ, Bàn Vũ Thấm là một người nghe không sai, hai người cứ thế nói chuyện suốt nửa canh giờ mới kể xong cố sự về Lục Linh. Bàn Vũ Thấm lẳng lặng lắng nghe, nửa ngày sau mới cảm khái nói: - Tỷ tỷ ngươi đúng là... kỳ nữ tử! - Ừm! Lục Ly cũng khẽ thở ra một hơi, nhìn sang Bàn Vũ Thấm nói: - Cám ơn ngươi đã lắng nghe, nói ra rồi trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều. - Lục công tử đừng nản lòng! Bàn Vũ Thấm an ủi: - Rồi sẽ có một ngày ngươi và tỷ tỷ gặp lại được nhau, ta tin tưởng ông trời sẽ không tàn nhẫn vậy đâu, tỷ tỷ ngươi chắc cũng sẽ nghĩ mọi cách tới tìm ngươi. - Ừm! Lục Ly trùng trùng gật đầu rồi chợt đứng bật dậy, trong mắt sáng rực quang mang, thần tình vô cùng kiên quyết, chém đinh chặt sắt nói: - Rồi sẽ có ngày ta giết về Thần Giới, trấn áp tứ đại thế lực siêu thần, tìm ra tỷ tỷ. Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Bàn Vũ Thấm sẽ chỉ cười trừ. Chẳng qua lúc này chứng kiến thần thái trên mặt Lục Ly, nhìn ánh mắt kiên định kia, nàng bất giác nảy sinh lòng tin mãnh liệt đối với Lục Ly. Nàng cũng đứng dậy theo, khí tức trên thân tràn ra, trầm giọng nói: - Tính cả ta nữa, năm đó Bàn gia chúng ta cũng là danh môn vọng tộc ở Thần Giới, đến sau bị tứ đại thế lực siêu thần hãm hại mới phải bất đắc dĩ đi tới U Yến chi địa. Con cháu Bàn gia chúng ta từ nhỏ đều lập qua lời thề, cả đời dốc sức lớn mạnh gia tộc, cường đại tự thân, sau đó giết về Thần Giới, đây là giấc mộng trong lòng tất cả con em Bàn gia chúng ta! - Hả? Lục Ly đột nhiên phát hiện khí tức tràn ra trên thân Bàn Vũ Thấm rất cường đại, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi tan biến, song vẫn khiến trong lòng hắn khẽ run lên. Khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy Bàn Vũ Thấm không giống Thần Linh bình thường, ngược lại càng giống như là một Đại Năng Thần Giới cường đại, thậm chí sánh ngang cả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. - Cô nàng này có bảo vật đặc thù ẩn giấu đi khí tức? Trong lòng Lục Ly không khỏi có chút hoài nghi, nghĩ đến thân phận địa vị siêu nhiên của Bàn Vũ Thấm, hắn càng thêm chắc chắn điểm này. Chẳng qua nếu Bàn Vũ Thấm đã không nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. - Trước khoan nói chuyện này! Lục Ly lắc đầu, bưng chén rượu trên bàn dốc một ngụm, nghĩ nghĩ sau đó lấy ra một chiếc không gian giới chỉ, đưa cho Bàn Vũ Thấm nói: - Trong này có mười ức thần nguyên, ngươi xem có thể mua được thần tài gì, ta muốn nhanh chóng đề thăng chiến lực cho võ giả Đồ Thần Điện. Lục Ly không giấu giếm chuyện hắn cư trú ở Đồ Thần Điện, Bàn Vũ Thấm muốn tra là điều quá sức đơn giản, giấu giếm cũng chẳng nghĩa lý gì. - Đi mời Diệp Khai tới đây! Bàn Vũ Thấm phất phất tay với thị nữ ngoài cửa, sau đó nghĩ nghĩ rồi nói: - Đồ Thần Điện quá nhỏ, dù ngươi có thể giúp bọn hắn đề thăng chiến lực gấp mười gấp trăm, cũng sẽ không quá đáng kể. Nếu ngươi muốn gia nhập đại thế lực, ta có thể dẫn tiến, vị trí trưởng lão khẳng định là có... Bàn Vũ Thấm nói rất mơ hồ, lại cũng biểu đạt ý tứ rõ ràng. Nếu Lục Ly muốn gia nhập Bàn Vương Phủ, Bàn Vũ Thấm có thể bảo chứng cho hắn một ghế trưởng lão. Trưởng lão Bàn Vương Phủ! Như thế hắn liền có thể hô phong hoán vũ ở tây nam bộ U Yến chi địa, dù là phóng mắt ra khắp U Yến chi địa cũng không mấy người dám đánh chủ ý lên đầu Lục Ly, rốt cuộc Bàn Vương chính là một trong chín đại bá chủ. Nếu là lúc trước, Lục Ly sẽ không cân nhắc mà lập tức đáp ứng ngay. Rốt cuộc có Bàn Vũ Thấm ở đây, hắn gia nhập Bàn Vương Phủ có thể bảo đảm không bị xa lánh, nhưng giờ hắn lại không quá muốn gia nhập thế lực nào cả. Ở Côn Luân Sơn hắn có cảm giác của nhà, bắt hắn vứt bỏ bọn họ gia nhập thế lực khác, điều này hoàn toàn trái với nguyên tắc làm người của hắn. Còn một điểm nữa, Thần Tượng Tông khiến hắn cảm nhận được sự vô tình của đại thế lực, bởi thế trong lòng hắn thực ra luôn có chút bài xích đối với đại thế lực. Vậy nên hắn mới miễn cưỡng cười nói: - Đợi ngày nào đó ta lăn lộn hết nổi, lại đến mời Thấm tiểu thư dẫn tiến. - Được rồi! Bàn Vũ Thấm không tiếp tục nói nhảm, nàng biết người như Lục Ly có ngạo cốt. Nếu không phải chính hắn muốn gia nhập Bàn Vương Phủ, bất kỳ ai cũng đều không thể bức hắn được cả. Bỏ ra mười ức thần nguyên, Lục Ly mua về một đống lớn thần tài, đủ loại đan dược, thần thuật, thần giáp, thiên tài địa bảo, linh hồn bồi bổ đan dược... vân vân. Mười ức thần nguyên đổi về tận mười chiếc không gian giới chỉ đầy ắp, có những thần tài thần thuật này, dự tính võ giả Đồ Thần Điện có dùng mấy chục năm cũng không hết được. Lục Ly cáo từ rời đi, lúc ra cửa mặt nạ Ngân Hồ thoáng biến ảo, hóa thành mặt quỷ, đồng thời bên ngoài cơ thể hiện ra Long Khải, như thể biến thành một người khác.
Chương 1990 Sống không bằng chết
Nếu không phải người quen thuộc khí tức sinh mệnh của hắn, khẳng định sẽ không nhận ra. Hắn yên ắng rời đi từ một cửa thành khác, sau đó lập tức tiến vào trạng thái tiềm ẩn, phóng vút về Côn Luân Sơn. Bôn tẩu vạn dặm, Lục Ly lượn vòng trở về, thăm dò mấy lượt, xác định không ai theo dõi mới yên tâm tiếp tục bôn tẩu. Ba ngày sau, ở Bàn Vương Thành chuyện về Lục Ly dần lắng lại, chủ yếu là vì đại bộ phận người đoán không ra thân phận Lục Ly, chuyện này cuối cùng chỉ thành nghi án. Cộng thêm gần đây U Yến điện bắt đầu tổ chức đấu giá bảo vật giành được trong Quỷ Vương Cốc, nghe nói bên trong có một tấm thần bia siêu phẩm, gần như tất cả người Bàn Vương Thành đều bị sự kiện lần này hấp dẫn chú ý. Lại qua tám ngày, một chiếc Phi Loan chiến xa đi tới bên ngoài Bàn Vương Thành, trong chiến xa ngồi bảy tám người. Đợi lúc bảy tám người này bay vụt xuống, Hạ Thống lĩnh trực ở cửa thành lập tức lộ ra ý cười, bước đến nghênh đón. - Chào Nguyên cung chủ, chào Nguyên trưởng lão và chư vị trưởng lão! Hạ thống lĩnh chủ động hành lễ, bởi vì người đến là cung chủ Phá Thiên Cung Nguyên Ngọc Ngọc. Nguyên Ngọc Ngọc tựa hồ có chút quan hệ với mấy tên trưởng lão Bàn Vương Điện, Hạ thống lĩnh tự nhiên không dám đắc tội. Tâm tình Nguyên Ngọc Ngọc lại chẳng mấy vui vẻ, trên mặt không có ý cười, nàng nhìn Nguyên Thường Thường một cái, kẻ sau lập tức kéo Hạ thống lĩnh sang một bên, hỏi: - Hạ thống lĩnh, mấy ngày gần đây ngươi có gặp một thanh niên tóc trắng vào thành, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc không? - Là hắn?! Hạ thống lĩnh hơi ngớ, gật đầu nói: - Trước mấy ngày hắn tới Bàn Vương Thành, còn thiếu chút dẫn lên đại sự. - Hả? Nguyên Ngọc Ngọc đứng bên nghe được, trên mặt lập tức lóe lên hàn quang, đi tới nói: - Hạ thống lĩnh, ngươi có thể biết hiện tại hắn đang ở đâu trong thành không? Nếu vẫn ở trong thành, phiền ngươi lập tức bắt hắn giúp ta, bản cung tất có hậu tạ! - Bắt hắn? Hạ thống lĩnh khẽ run lên, tưởng là nghe lầm, hai mắt mở to hỏi: - Ngươi có chắc là muốn bắt hắn? Nguyên Ngọc Ngọc nghe mà không khỏi mơ hồ, lạnh lùng gật đầu nói: - Làm sao? Có vấn đề gì à? Bản cung không chỉ muốn bắt hắn, bản cung còn muốn lột da hắn, rút hắn gân, chỉ như thế mới có thể giải mối hận trong lòng ta. Nguyên Thường Thường cũng tiếp lời: - Người này tội nghiệt sâu nặng, dám khiêu hấn Phá Thiên Cung chúng ta, không giết người này, Phá Thiên Cung chúng ta tuyệt không bỏ qua! - Tuyệt không bỏ qua? Hạ thống lĩnh lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, âm dương quái khí nói: - Lần này chắc các ngươi không được như ý nguyện rồi, người này không động vào được, động người này Phá Thiên Cung các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu! - Cái gì? Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường liếc nhau, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc, tưởng là Hạ thống lĩnh đang đùa mình. Lục Ly chỉ là thủ lĩnh một thế lực trung phẩm, chiến lực tổng hợp chỉ tương đương Đại Năng Thần Giới. Hạ thống lĩnh lại nói động hắn Phá Thiên Cung không gánh nổi hậu quả? Xác định Hạ thống lĩnh không phải đang đùa, Nguyên Ngọc Ngọc cười lạnh nói: - Thật không? Vậy Hạ thống lĩnh nói xem, rốt cục người này có chỗ nào thần kỳ? Hay là chỗ dựa nào cường đại mà Phá Thiên Cung chúng ta đều không thể trêu chọc? - Ha ha! Hạ thống lĩnh cười lạnh, chỉ chỉ Bàn Vương Thành nói: - Chỗ dựa của người này ở ngay trong thành, các ngươi có chọc nổi không? - Cái này... Nguyên Ngọc Ngọc, Nguyên Thường Thường và đám trưởng lão đều khẽ biến sắc, Nguyên Thường Thường trầm giọng hỏi: - Là vị trưởng lão nào muốn bảo vệ hắn? Không lý nào, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, sao lại có trưởng lão coi trọng? Chẳng lẽ là bởi vì Vạn Long Tỏa Khung đại trận? Cũng không đúng... Bàn Vương Thành có được pháp trận lợi hại hơn cả Vạn Long Tỏa Khung đại trận, bởi thế Nguyên Thường Thường mới nghĩ không thông, tại sao lại có đại nhân vật Bàn Vương Phủ coi trọng Lục Ly. - Trưởng lão? Hừ! Hạ thống lĩnh hừ lạnh một tiếng nói: - Cụ thể thế nào ta không tiện nói nhiều, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết một chuyện, mấy ngày trước vị kia từng phát sinh xung đột với đại tiểu thư Thiên Hàn Cung Dương Lệ Nhi. Đến sau Bàn Ninh công tử còn ra mặt giúp Dương Lệ Nhi, nhưng lúc này Bàn Ninh công tử đang bị Nội Vụ Đường hạ lệnh cấm túc ngàn năm. Người này... các ngươi chọc không nổi! - Cái này... Nguyên Ngọc Ngọc, Nguyên Thường Thường và mấy vị trưởng lão triệt để kinh hãi, không ngờ Lục Ly lại có thể đánh lật một vị công tử Bàn gia, chẳng lẽ hắn thật sự có bối cảnh thông thiên. Nguyên Ngọc Ngọc trầm ngâm một lát rồi quay sang Nguyên Thường Thường nháy mắt ra dấu, kẻ sau đưa tay lắc lắc cánh tay Hạ thống lĩnh, bộ ngực đầy đặn chen đến biến hình, yên ắng đưa đi qua một chiếc không gian giới chỉ, thỏ thẻ nói: - Hạ thống lĩnh, ngươi nói rõ cho chúng ta được không, rốt cục người kia có địa vị gì? Hạ Thống lĩnh bất động thanh sắc thu lấy không gian giới chỉ, thần niệm quét qua phát hiện bên trong có ngàn vạn thần nguyên, sắc mặt thoáng hòa hoãn phần nào. Hắn ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: - Trên người hắn có Bàn Vương Lệnh, hơn nữa còn là hàng thật một trăm phần trăm. Bàn Ninh đắc tội hắn, bị Thập Bát trưởng lão mang đi cấm túc. Nếu các ngươi không tin, cứ việc vào thành tùy tiện dò la, rất nhiều người trong thành đều biết việc này. - Bàn Vương Lệnh! Sắc mặt đám người Nguyên Ngọc Ngọc bỗng chợt tái nhợt, trong mắt Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường chất đầy vẻ không dám tin tưởng. Một tên thủ lĩnh tiểu thế lực như Lục Ly làm sao có thể có được Bàn Vương Lệnh, điều này thực sự quá hoang đường. Hạ thống lĩnh đã quay lưng về lại trước cửa thành, đám người Nguyên Ngọc Ngọc lại vẫn đứng ngây ra như phỗng. Trầm mặc suốt tận một nén hương, cuối cùng Nguyên Ngọc Ngọc mới vung tay lên nói: - Vào thành! Cả đám cấp tốc vào thành, sau đó bắt đầu dò la tin tức, quả nhiên rất nhiều người trong thành đều biết việc này, gần như ai ai cũng biết chuyện Lục Ly có được Bàn Vương Lệnh. Ầm! Trong một tòa thành bảo, sau khi được đến tin tức chứng thực, Nguyên Ngọc Ngọc không khỏi phẫn nộ, vung chưởng nện nát chiếc bàn trước mắt, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ phẫn hận.
Hạ thống lĩnh chạy vội đến, thấy Lục Ly không sao mới thở phào một hơi. Hắn không kịp nghĩ nhiều, khuỵu gối quỳ xuống với Lục Ly, quát khẽ nói: - Hạ Tri Văn tham kiến đại nhân, tại hạ tới chậm, kinh nhiễu đại nhân, mong đại nhân thứ tội! - Ách? Bàn Ninh và Dương tiểu thư Vương thống lĩnh đều sửng sốt, Hạ thống lĩnh điên rồi? Sao lại quỳ xuống với Lục Ly, lấy thân phận Hạ thống lĩnh, thậm chí đều không cần quỳ với Bàn Ninh. Võ giả vây xem xung quanh cũng đều ngơ ngác, vốn tưởng là đám người Bàn Ninh đến, Lục Ly tất phải chết không nghi ngờ, rốt cuộc trong lịch sử rất ít người dám đối địch với Bàn gia mà còn có thể sống sót. Không ngờ tình thế bỗng chốc nghịch chuyển, thống lĩnh Bàn Vương Phủ lại quỳ xuống với Lục Ly. Hạ thống lĩnh thấy Vương thống lĩnh và đám quân sĩ không nhúc nhích, vội vàng nháy mắt ra hiệu, sau đó thấp giọng nói: - Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới bái kiến đại nhân, thỉnh cầu hắn thứ tội, trên người đại nhân có Bàn Vương Lệnh. - Cái gì? Bọn Vương thống lĩnh biến sắc, hai chân mềm nhũn, toàn thân không ngừng run rẩy, ánh mắt Vương thống lĩnh lấp lóe mấy lần, nghĩ đại sự như thế chắc Hạ thống lĩnh không gạt mình, liền vội cắn răng quỳ nói: - Vương An không biết thân phận đại nhân, có chỗ mạo phạm, Vương An tội đáng chết! Bịch, bịch! Hai tên thống lĩnh đều quỳ, những quân sĩ kia lập tức cũng quỳ xuống xuống, cả đám đồng loạt quát khẽ: - Chúng ta tội đáng chết! - Bàn Vương Lệnh? Bàn Ninh cảm giác ông trời đang đùa với mình, bản thân hắn là con em Bàn gia, tự nhiên biết rất rõ về Bàn Vương Lệnh. Bàn Vương nhất mạch đã tồn tại ở U Yến chi địa mấy trăm vạn năm, trải qua rất nhiều đời Bàn Vương, nhưng trước nay chỉ có tổng cộng ba mươi tấm Bàn Vương Lệnh, đủ thấy lệnh bài này trân quý cỡ nào. Có được Bàn Vương Lệnh không chỉ là có được thân phận đặc biệt, là khách nhân tôn quý của Bàn gia, mà còn có rất nhiều đặc quyền, xét theo ý nghĩa nào đó thì được Bàn Vương Phủ bảo hộ toàn diện. Thế mà vừa rồi hắn lại muốn giết một vị khách quý có được Bàn Vương Lệnh, chuyện này mà truyền về trong gia tộc, e là thân phận công tử của hắn phải bị hủy, biến thành một tên đệ tử Bàn gia bình thường, cả đời không cách nào ngẩng đầu. Thậm chí nếu gia tộc phạt nặng, có khi nửa đời còn lại của hắn phải sống trong lao ngục. - Không đúng... Rất nhanh Bàn Ninh liền hồi thần lại, trong mắt hắn chớp qua vẻ giễu cợt, Bàn Vương Lệnh tôn quý như thế, làm sao có thể rơi vào tay người này? Bàn Ninh biết người có được Bàn Vương Lệnh đều là chí cường giả, hoặc là cao tầng Bàn gia. Khí tức Lục Ly yếu như vậy, hơn nữa còn không phải công tử danh môn, hắn đào đâu ra Bàn Vương Lệnh? Công tử hào môn ở tây nam bộ Bàn Ninh gần như nhẵn mặt hết cả, dù Lục Ly đeo lên mặt nạ, nhưng nếu là công tử hào môn, hắn tất sẽ nhận ra, hắn có thể xác định Lục Ly tuyệt đối không phải xuất thân từ thế lực siêu cấp. Lại nói! Dương Lệ Nhi chỉ là con gái cung chủ Thiên Hàn Cung, một thế lực thượng phẩm. Nếu Lục Ly thân phận siêu nhiên, chỉ cần lộ ra thân phận, có cho Dương Lệ Nhi một trăm lá gan cũng không dám trêu chọc hắn. Còn nữa, vừa rồi hắn dẫn người tới, Lục Ly lại vẫn không lộ ra Bàn Vương Lệnh, còn định ra tay giết quân sĩ Bàn Vương Phủ. Nếu là khách quý của Bàn gia, há lại đi giết gia nô chủ nhân? Sau một hồi suy tính, Bàn Ninh được đến kết luận, Bàn Vương Lệnh trên người Lục Ly là giả, hoặc là ngoài ý đạt được, chứ tuyệt đối không phải người thực sự sở hữu Bàn Vương Lệnh. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn dâng lên chút lòng tin, hắn thoáng ngừng một lúc, sau đó lạnh lùng nói: - Vị đại nhân này, ngươi có thể đưa ra Bàn Vương Lệnh cho chúng ta kiểm nghiệm một phen được không?! - Bàn Vương Lệnh là cái gì? Lục Ly ngơ ngác hỏi lại, hắn cũng không biết Bàn Vương Lệnh là thứ gì, bởi thế mới có chút mơ hồ. Song hắn phản ứng rất nhanh, xem ra tấm lệnh bài Bàn Vũ Thấm đưa cho chính là Bàn Vương Lệnh, không thì đã không khiến đám người Hạ thống lĩnh kinh hãi đến thế. Lục Ly hỏi câu này khiến Bàn Ninh càng thêm xác định Bàn Vương Lệnh trên người Lục Ly là giả hoặc nhặt được. Trong lòng bọn Hạ thống lĩnh cũng có chút kinh nghi, Lục Ly cầm Bàn Vương Lệnh, lại không biết lai lịch Bàn Vương Lệnh? Ông! Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, một chiếc lệnh bài nhỏ nhắn hiện ra trong tay, hắn giương lên lệnh bài hỏi: - Là tấm này à? - Cái này? Bàn Ninh hơi ngớ, mắt nhìn chằm chằm chữ “Bàn” trên lệnh bài, chữ này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, bên trong cất chứa một cỗ ý vị đặc thù, khiến người cảm nhận được sự bất phàm. - Là thật! Bàn Ninh chưa từng gặp qua Bàn Vương Lệnh, nhưng hắn vừa nhìn liền có thể kết luận lệnh bài này là thật. Chỉ là Lục Ly không biết Bàn Vương Lệnh, điều này khiến Bàn Ninh xác định, rất có thể đây là nhặt được, thậm chí là đoạt được bằng con đường không chính đáng. Nói cách khác, Lục Ly không phải chủ nhân thực sự của tấm Bàn Vương Lệnh này. Nghĩ đến đây, trong lòng Bàn Ninh an tâm đi nhiều, hắn mắt lạnh nhìn Lục Ly hỏi: - Bàn Vương Lệnh này ngươi từ đâu mà có? Là Bàn Vương đích thân trao tặng ngươi hay tiên tổ gia tộc đưa cho ngươi? Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó lắc đầu nói: - Lệnh bài này không phải Bàn Vương cho ta, cũng không phải tiên tổ đưa cho? Lục Ly còn chưa dứt lời, Bàn Ninh đã lập tức truy hỏi: - Vậy ngươi được đến Bàn Vương Lệnh này bằng con đường không chính đáng? Là nhặt được hay là trộm được ở đâu? Lục Ly tròn mắt, thậm chí lười phải giải thích, thằng ngu này muốn chụp mũ mình? Muốn xúi giục Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh giết mình? Thật tưởng hắn là bùn nặn, có thể tùy ý nhào nặn? Lục Ly lười nhác trả lời, mắt nhìn chằm chằm Bàn Ninh nói: - Bàn Ninh công tử, đúng không? Nếu ngươi muốn giết ta thì cứ việc nói thẳng, Lục mỗ không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện! - Ha ha ha! Bàn Ninh bật cười ha hả, đưa tay chỉ vào Lục Ly nói: - Các ngươi đều nghe thấy hắn nói không? Bàn Vương Lệnh này lịch mơ hồ, ta hoài nghi là hắn trộm được. Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh, bắt hắn lại cho ta!
Chương 1987 Thực chí danh quy (hoàn toàn xứng đáng)
Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh nhìn nhau, cả hai đều không dám động, vạn nhất Bàn Vương Lệnh của Lục Ly là được đến từ con đường hợp pháp, hai người mà động, e là chết thế nào đều không biết. - Lỗ tai các ngươi điếc hết cả rồi? Thấy hai người không nhúc nhích, Bàn Ninh lập tức cả giận nói: - Lập tức bắt lại người này cho ta, xảy ra bất kỳ chuyện gì, ta gánh hết trách nhiệm! Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh vẫn không nhúc nhích, đám quân sĩ tại trường tự nhiên cũng không dám động, giữa lúc Bàn Ninh sắp phát điên, một tiếng nói lạnh lùng vang lên: - Gánh hết trách nhiệm? Bàn Ninh, trách nhiệm này ngươi gánh không được, bắt lại Bàn Ninh cho bản tọa! Toàn trường đồng loạt quay đầu nhìn về phía đằng sau, Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh thấy một lão giả tóc xám dẫn người đi đến, lập tức sắc mặt đại biến. Hai người vội lần nữa dẫn người quỳ xuống, quát khẽ nói: - Thuộc hạ tham kiến Thập Cửu trưởng lão. - Thập Cửu trưởng lão?! Nét mặt khôi ngô của Bàn Ninh tức thì khó coi hơn cả người chết, vị lão giả này là Thập Cửu trưởng lão Bàn Vương Phủ, còn là đường chủ Hình Luật Đường, là sát thần trong lòng tất cả con cháu Bàn gia. - Bắt lại! Thập Cửu trưởng lão lạnh lùng nhìn Bàn Ninh, phất phất tay, mấy tên võ giả chạy vội tới, trực tiếp bắt lại Bàn Ninh. Bàn Ninh không dám nói nửa lời, quỳ trên mặt đất nét mặt trắng bệch, hắn biết đời này của mình e là đi đứt, ngày sau khó mà ra mặt ở Bàn gia được nữa. Mấy người đi theo Bàn Ninh cũng quỳ trên đất, cúi đầu ủ rũ, nét mặt như tro tàn. Dương Lệ Nhi đã ngừng khóc, nhưng bộ dáng còn khó coi hơn cả khóc, nàng nên quỳ hay là không nên quỳ đây? Vạn nhất Lục Ly truy cứu đi xuống, muốn động thủ giết nàng, người Bàn Vương Phủ liệu có quản không? Bịch! Dương Lệ Nhi sợ hãi, cuối cùng vẫn quỳ xuống, không dám hó hé nửa lời, đám người nàng dẫn đến cũng quỳ xuống theo, toàn thân khẽ run rẩy, trong lòng sợ hãi không thôi. Lục Ly không nhìn bọn hắn mà đảo mắt nhìn về phía Diệp Khai sau lưng Thập Cửu trưởng lão. Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Khai, hắn liền hiểu ra hết thảy. Bàn Vũ Thấm có địa vị siêu nhiên ở Bàn Vương Phủ, rất có thể là đệ tử trực hệ, bằng không không khả năng có được Bàn Vương Lệnh, càng không khả năng mời được một vị trưởng lão đi ra. Thập Cửu trưởng lão quét mắt nhìn Lục Ly một lượt, lại không nói gì thêm, chỉ khua tay nói: - Mang về! Mang theo bọn Bàn Ninh, Thập Cửu trưởng lão nghênh ngang rời đi, bỏ một mình Diệp Khai ở lại. Đám người Hạ thống lĩnh thở phào một hơi, Thập Cửu trưởng lão không truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, xem ra chỉ cần Lục Ly không truy cứu, việc này coi như đi qua. - Vị đại nhân này, Vương An có mắt không tròng, mời đại nhân trách tội! Vương thống lĩnh rất thông minh, trùng trùng dập đầu với Lục Ly, hơn nữa còn trực tiếp thỉnh tội, đây là lấy lui làm tiến. Đám quân sĩ cũng dập đầu xuống theo, Dương Lệ Nhi miệng môi mấp máy, ấp úng nói: - Cái này... vị đại nhân này, Dương Lệ Nhi mắt mù, mắt chó nhìn người thấp, xin ngài tha cho ta. Lục Ly hờ hững đứng đó, trong mắt không có tia tình tự chập chờn nào. Bàn Ninh bị mang đi, hắn đã không còn phẫn nộ như trước. Lại nói hắn cũng không bị thương tổn gì, ngược lại còn giết mấy người Thiên Hàn Cung, thế là bèn khoát tay nói: - Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh, đều là hiểu lầm, làm rõ là được rồi, chư vị đứng dậy cả đi. - Đa tạ đại nhân! Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh đều như trút được gánh nặng, cả đám vội hành lễ sau đó mới đứng dậy, Lục Ly khoát tay nói: - Các ngươi giải tán cả đi. Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh chắp tay lui lại, dẫn toàn bộ đám quân sĩ rút đi, Dương Lệ Nhi và mấy tên hộ vệ lại không dám đứng dây. Thân thể mềm mại run rẩy quỳ trên đất, ngọn song phong đẫy đà rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều thêm mấy phần đáng thương. - Diệp quản sự, làm phiền! Lục Ly không nhìn bọn Dương Lệ Nhi, cũng không tiếp tục hạ sát thủ, giết chết Dương Lệ Nhi chẳng khác nào triệt để kết thù với Thiên Hàn Cung. Vốn chỉ xuất phát từ một chuyện nhỏ, hắn không muốn tiếp tục truy cứu chuyện bé xé ra to. - Lục thiếu, mời! Diệp Khai hiểu ý Lục Ly, làm ra tư thế thỉnh mời, Lục Ly gật đầu lạnh lùng đi theo Diệp Khai rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn Dương Lệ Nhi lấy một lần. Hô hô! Đợi Lục Ly đi rồi, Dương Lệ Nhi mới ngồi bệt trên đất, thở dốc hổn hển, cảm giác cứ như vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan. Chẳng qua rất nhanh nàng lại phẫn nộ, đến sau Lục Ly không nhìn nàng lấy một lần, cũng không nói nửa lời, nàng cảm thấy bị người xem thường. Nàng cảm thấy mình hệt như con giun cái kiến, Lục Ly thậm chí lười phải nhấc chân giẫm chết nàng... - Họ Lục, ngươi chờ đấy! Dương Lệ Nhi dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lục Ly dần khuất xa, cắn răng nghiến lợi thì thào tự nhủ: - Sau này sẽ có một ngày, bản tiểu thư báo nỗi nhục hôm nay, đền trả ngươi gấp trăm gấp nghìn lần. - Người này là ai? Võ giả vây xem xung quanh đã ít đi nhiều, một phần không dám tiếp tục vây xem, một phần ẩn núp đi. Nhưng lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một nỗi nghi hoặc, Lục Ly rốt cục là ai? Thập Cửu trưởng lão đều đi ra, điều này chứng tỏ Bàn Vương Lệnh trong tay Lục Ly là thật, là được đến qua con đường hợp pháp, là hoàn toàn hữu hiệu. Nhưng thực lực Lục Ly lại hơi thấp chút, hơn nữa còn không có danh tiếng gì. Chỉ cần nổi danh ở tây nam bộ U Yến chi địa, về cơ bản người người đều nghe nói qua, nhưng Lục Ly lại rất lạ mặt. Qua miệng những người này, rất nhanh tin tức đã truyền khắp Bàn Vương Thành, trong thành bắt đầu nghị luận không ngừng. Rốt cuộc chuyện hôm nay quá tà hồ, nhất là sự tồn tại của Bàn Vương Lệnh ... … Lúc này Lục Ly đã tiến vào Bàn Vương Điện, Diệp Khai dẫn hắn đi vào trong một thiền điện, Bàn Vũ Thấm sớm đã chờ sẵn ở bên trong. Bàn Vũ Thấm không che mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra ý cười nhàn nhạt, Lục Ly vừa thấy gương mặt kia, trong lòng bất giác cảm thấy thanh bình. Khí tức đặc biệt trên thân nữ tử này luôn có thể khiến người cảm giác được an bình, rất là dễ chịu.
Chương 1988 Ghế trống chờ đợi
- Tới rồi? Bàn Vũ Thấm đứng dậy, không đi ra nghênh đón mà chỉ khẽ gật đầu, Lục Ly gỡ xuống mặt nạ mỉm cười nói: - Tới rồi! - Ngồi đi... Bàn Vũ Thấm tùy ý nói, Lục Ly cũng tùy ý ngồi xuống. Sau đó Bàn Vũ Thấm bưng chén rượu lên, từ xa xa kính một cái nói: - Ta thay mặt Bàn Ninh xin lỗi ngươi! - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, lắc đầu nói: - Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không cần nghiêm túc như vậy. Ngoài ra, Thấm tiểu thư ngươi có chút không hiền hậu nha. Bàn Vũ Thấm hiển nhiên là một nữ tử cực kì thông minh, vừa nghe liền đoán được ý ở trong lời Lục Ly, nàng hì hì cười nói: - Ta vẫn luôn cho rằng mượn nhờ uy danh gia tộc không phải chuyện vinh quang gì, Lục công tử bằng vào bản thân xông ra uy danh lớn thế này mới thực sự là hào kiệt. Dựa vào uy danh gia tộc đi ra làm mưa làm gió, đó là chuyện chỉ kẻ vô năng mới đi làm. Lục công tử kết giao bằng hữu với ta, là bởi vì con người ta, chứ không phải vì thân phận ta, đúng không nào? - Miệng mồm ghê đấy! Lục Ly lắc đầu cười khổ, không muốn tiếp tục đấu võ mồm với Bàn Vũ Thấm, giới chỉ trên tay hắn lóe lên quang mang, lấy ra Bàn Vương Lệnh đặt trên bàn, nói: - Thứ này quá quý giá, hơn nữa ta được đến nó danh bất chính, ngôn bất thuận, vốn ta chỉ tưởng nó là một tấm ngọc phù đưa tin, thế nên ta không thể nhận. Ừ, ta không quen ăn cơm mềm, cũng không phải mặt trắng nhỏ. - Hì hì! Bàn Vũ Thấm nghịch ngợm cười nói: - Ngươi sao lại thành ăn cơm mềm? Hơn nữa ta cũng không bao được đại năng bất phàm như ngươi... Lời còn chưa dứt, Bàn Vũ Thấm đã cảm thấy không thích hợp, nói thế này khác gì ám chỉ có ý muốn bao nuôi Lục Ly. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, tính là chiếm chút thượng phong trong lúc đấu võ mồm, hắn cười tủm tỉm nói: - Nếu là người khác muốn bao ta, ta nhất định cự tuyệt, nhưng nếu là Thấm tiểu thư, ta có thể cân nhắc... Mặt Bàn Vũ Thấm càng đỏ hơn, lườm nhìn Lục Ly một cái, trên gương mặt xinh đẹp nhiều thêm một tia vũ mị phong tình. Sau đó nàng nghiêm mặt nói: - Lục công tử, Bàn Vương Lệnh này là ta đại biểu Bàn Vương tặng cho ngươi, bằng vào thân phận và uy vọng của ngươi, cùng với những chuyện ngươi đã làm, hoàn toàn đủ tư cách trở thành quý khách của Bàn Vương Phủ chúng ta, ngươi có được Bàn Vương Lệnh là hoàn toàn xứng đáng. Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, ta có thể xin ý kiến Bàn Vương, công khai tặng cho ngươi! - Không cần, không cần! Lục Ly không ngừng khoát tay, nếu hắn bị Bàn Vương triệu kiến, đến lúc đó chẳng phải thân phận sẽ lập tức truyền khắp U Yến chi địa. Chuyện hôm nay đã náo đủ lớn, hắn còn sợ sẽ bại lộ thân phận. - Nha đầu này có thể đại biểu Bàn Vương đưa tặng Bàn Vương Lệnh, không lẽ là con cháu trực hệ của Bàn Vương? Trong lòng Lục Ly ngấm ngầm suy đoán, Bàn Vũ Thấm có thể mời đến một tên trưởng lão tay nắm thực quyền, thân phận khẳng định bất phàm. Chỉ là chính như Bàn Vũ Thấm vừa nói, hắn kết giao bằng hữu không liên quan gì đến thân phận địa vị, nếu Bàn Vũ Thấm đã không muốn nói, vậy hắn cũng không hỏi. Dưới sự can dự của Bàn Vũ Thấm, sự tình thoáng chốc liền lắng xuống. Mặc dù rất nhiều người vẫn đang suy đoán thân phận Lục Ly, nhưng Lục Ly đeo mặt nạ, lại vừa mới đến U Yến chi địa không lâu, bởi thế không ai biết được. Chuyện bên Thần Giới, rất nhiều người ở U Yến chi địa đều không biết, chỉ có một ít thế lực siêu cấp hoặc người đoạn thời gian trước vừa khéo tới Thần Giới mới biết được. Vậy nên không ai liên tưởng đến Lục Ly, cũng không biết tới cái tên Lục Ly. Chủ yếu là Bàn Vương Lệnh không phải thứ có thể dễ dàng phát ra, rất nhiều người đều luồn sừng trâu, tưởng Lục Ly là hậu nhân cường giả nào đó, trên người cầm theo Bàn Vương Lệnh do tiên tổ truyền cho. Lần theo manh mối này mà suy đoán, sau cùng khẳng định không thu hoạch được gì. Lục Ly không hỏi dò Bàn Vũ Thấm chuyện thần bia, bởi vì thần bia cấp thấp Lục Ly cũng có, thần bia đắt đỏ hắn lại mua không nổi. Nếu Bàn Vũ Thấm cho hắn chiết khấu quá cao, chính hắn cũng ngại. - Lục công tử, vừa rồi ngươi mới đi U Yến Điện? Hắn không nhắc, Bàn Vũ Thấm lại nhắc đến việc này, Lục Ly lập tức không khỏi lúng túng. Bởi vì trong Bàn Vương Điện cái gì cũng có, Lục Ly lại không đi làm ăn với Bàn Vương Điện mà chạy tới U Yến Điện, kể ra thật không phải phép... Lục Ly còn chưa biết nên đáp lời thế nào, Bàn Vũ Thấm đã khẽ cười nói tiếp: - Ngươi đừng hiểu lầm, ta biết ngươi có ý tốt không muốn chiếm tiện nghi của chúng ta, ngươi có tự tôn và ngạo khí của mình, ta có thể hiểu được. Vậy đi, sau này mua đồ cứ tới Bàn Vương Điện, ta chiết khấu cho ngươi mười phần trăm, như thế chúng ta vẫn có thể kiếm một chút, thần tài bình thường cũng có hai ba thành lợi nhuận. Nàng nói vậy Lục Ly liền đỡ lúng túng phần nào, hắn nhìn Bàn Vũ Thấm, không khỏi ngấm ngầm gật đầu. Cô gái này không chỉ cực kì thông minh, còn rất hiểu nhân tâm, không biết sau này ai sẽ có phúc khí lấy được nàng. Hắn trầm tư một lúc, sau cùng nhịn không được cảm khái nói: - Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhìn một lần khuynh thành, nhìn lần nữa khuynh quốc*, mấy câu thi từ ở quê hương ta này, nói chính là ngươi. Thấm tiểu thư, ngươi là một trong số ít nữ tử ưu tú mà ta từng gặp. (xuất từ thành ngữ khuynh nước khuynh thành) Bàn Vũ Thấm được Lục Ly tán dương như thế, nét mặt thoáng ửng đỏ, hàng lông mi dài khẽ run run, dừng một lát nàng nhịn không được hiếu kì hỏi: - Một trong? Lục công tử chắc là có rất nhiều hồng nhan tri kỷ? Ngươi cảm thấy nữ tử nào là ưu tú nhất, nàng là người thế nào? - Ưu tú nhất? Lục Ly hơi ngớ, trong đầu bất giác hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của một người, trên mặt thoáng hiện vẻ cô đơn và nhớ nhung, trầm mặc suốt nguyên một nén hương mới thở dài nói: - Nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng ta chính là tỷ tỷ của ta. Nàng vừa thiện lương vừa ôn nhu, xinh đẹp như tiên nữ, trí tuệ vô song, đối đãi địch nhân lại tâm ngoan thủ lạt, thiết huyết vô tình, ừ, đối với bản thân nàng cũng rất hung ác, đã từng lấy đao cắt thịt nơi bắp đùi ăn sống...
Chương 1989 Ghế trống chờ đợi
- A? Bàn Vũ Thấm nghe mà không khỏi động dung, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ kinh ngạc và không dám tin tưởng, trong đầu ẩn ẩn hiện ra hình ảnh một nữ tử mỹ lệ. Đợi lúc Lục Ly thần sắc cô đơn cúi đầu xuống không nói gì thêm, nàng mới nhẹ giọng hỏi: - Lục công tử, vậy giờ tỷ tỷ ngươi... - Mất tích! Lục Ly miễn cưỡng cười nói: - Nàng đến từ Thần Giới, thật ra là được phụ thân ta thu dưỡng, không phải tỷ tỷ ruột của ta. Đến sau nàng đột nhiên mất tích, ta hoài nghi là nàng được gia tộc ở Thần Giới mang về. - À... Bàn Vũ Thấm khẽ thở phào một hơi, nếu chỉ là mất tích, hẳn là sẽ có cơ hội tìm về được. Nàng nhíu mày nói: - Lục công tử, có thể nói ta nghe cố sự về tỷ tỷ ngươi được không? Vì sao nàng phải cắt bắp bắp chân ăn sống? Lục Ly nhìn vào đôi mắt hiếu kỳ của Bàn Vũ Thấm, trầm ngâm một lát rồi nói: - Bởi vì ta và tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên trong bộ lạc, phụ thân bị nhốt ở một tuyệt địa, mẫu thân chết rồi, ông ngoại cũng chết rồi, hai tỷ đệ chúng ta nương tựa vào nhau, năm đó... Nhắc đến chuyện này, Lục Ly tựa như mở ra chế độ máy hát. Có lẽ hắn cũng cần tìm người để trút bầu tâm sự, làm dịu áp lực và nỗi nhớ nhung trong lòng. Không nghi ngờ, Bàn Vũ Thấm là một người nghe không sai, hai người cứ thế nói chuyện suốt nửa canh giờ mới kể xong cố sự về Lục Linh. Bàn Vũ Thấm lẳng lặng lắng nghe, nửa ngày sau mới cảm khái nói: - Tỷ tỷ ngươi đúng là... kỳ nữ tử! - Ừm! Lục Ly cũng khẽ thở ra một hơi, nhìn sang Bàn Vũ Thấm nói: - Cám ơn ngươi đã lắng nghe, nói ra rồi trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều. - Lục công tử đừng nản lòng! Bàn Vũ Thấm an ủi: - Rồi sẽ có một ngày ngươi và tỷ tỷ gặp lại được nhau, ta tin tưởng ông trời sẽ không tàn nhẫn vậy đâu, tỷ tỷ ngươi chắc cũng sẽ nghĩ mọi cách tới tìm ngươi. - Ừm! Lục Ly trùng trùng gật đầu rồi chợt đứng bật dậy, trong mắt sáng rực quang mang, thần tình vô cùng kiên quyết, chém đinh chặt sắt nói: - Rồi sẽ có ngày ta giết về Thần Giới, trấn áp tứ đại thế lực siêu thần, tìm ra tỷ tỷ. Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Bàn Vũ Thấm sẽ chỉ cười trừ. Chẳng qua lúc này chứng kiến thần thái trên mặt Lục Ly, nhìn ánh mắt kiên định kia, nàng bất giác nảy sinh lòng tin mãnh liệt đối với Lục Ly. Nàng cũng đứng dậy theo, khí tức trên thân tràn ra, trầm giọng nói: - Tính cả ta nữa, năm đó Bàn gia chúng ta cũng là danh môn vọng tộc ở Thần Giới, đến sau bị tứ đại thế lực siêu thần hãm hại mới phải bất đắc dĩ đi tới U Yến chi địa. Con cháu Bàn gia chúng ta từ nhỏ đều lập qua lời thề, cả đời dốc sức lớn mạnh gia tộc, cường đại tự thân, sau đó giết về Thần Giới, đây là giấc mộng trong lòng tất cả con em Bàn gia chúng ta! - Hả? Lục Ly đột nhiên phát hiện khí tức tràn ra trên thân Bàn Vũ Thấm rất cường đại, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi tan biến, song vẫn khiến trong lòng hắn khẽ run lên. Khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy Bàn Vũ Thấm không giống Thần Linh bình thường, ngược lại càng giống như là một Đại Năng Thần Giới cường đại, thậm chí sánh ngang cả Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. - Cô nàng này có bảo vật đặc thù ẩn giấu đi khí tức? Trong lòng Lục Ly không khỏi có chút hoài nghi, nghĩ đến thân phận địa vị siêu nhiên của Bàn Vũ Thấm, hắn càng thêm chắc chắn điểm này. Chẳng qua nếu Bàn Vũ Thấm đã không nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều. - Trước khoan nói chuyện này! Lục Ly lắc đầu, bưng chén rượu trên bàn dốc một ngụm, nghĩ nghĩ sau đó lấy ra một chiếc không gian giới chỉ, đưa cho Bàn Vũ Thấm nói: - Trong này có mười ức thần nguyên, ngươi xem có thể mua được thần tài gì, ta muốn nhanh chóng đề thăng chiến lực cho võ giả Đồ Thần Điện. Lục Ly không giấu giếm chuyện hắn cư trú ở Đồ Thần Điện, Bàn Vũ Thấm muốn tra là điều quá sức đơn giản, giấu giếm cũng chẳng nghĩa lý gì. - Đi mời Diệp Khai tới đây! Bàn Vũ Thấm phất phất tay với thị nữ ngoài cửa, sau đó nghĩ nghĩ rồi nói: - Đồ Thần Điện quá nhỏ, dù ngươi có thể giúp bọn hắn đề thăng chiến lực gấp mười gấp trăm, cũng sẽ không quá đáng kể. Nếu ngươi muốn gia nhập đại thế lực, ta có thể dẫn tiến, vị trí trưởng lão khẳng định là có... Bàn Vũ Thấm nói rất mơ hồ, lại cũng biểu đạt ý tứ rõ ràng. Nếu Lục Ly muốn gia nhập Bàn Vương Phủ, Bàn Vũ Thấm có thể bảo chứng cho hắn một ghế trưởng lão. Trưởng lão Bàn Vương Phủ! Như thế hắn liền có thể hô phong hoán vũ ở tây nam bộ U Yến chi địa, dù là phóng mắt ra khắp U Yến chi địa cũng không mấy người dám đánh chủ ý lên đầu Lục Ly, rốt cuộc Bàn Vương chính là một trong chín đại bá chủ. Nếu là lúc trước, Lục Ly sẽ không cân nhắc mà lập tức đáp ứng ngay. Rốt cuộc có Bàn Vũ Thấm ở đây, hắn gia nhập Bàn Vương Phủ có thể bảo đảm không bị xa lánh, nhưng giờ hắn lại không quá muốn gia nhập thế lực nào cả. Ở Côn Luân Sơn hắn có cảm giác của nhà, bắt hắn vứt bỏ bọn họ gia nhập thế lực khác, điều này hoàn toàn trái với nguyên tắc làm người của hắn. Còn một điểm nữa, Thần Tượng Tông khiến hắn cảm nhận được sự vô tình của đại thế lực, bởi thế trong lòng hắn thực ra luôn có chút bài xích đối với đại thế lực. Vậy nên hắn mới miễn cưỡng cười nói: - Đợi ngày nào đó ta lăn lộn hết nổi, lại đến mời Thấm tiểu thư dẫn tiến. - Được rồi! Bàn Vũ Thấm không tiếp tục nói nhảm, nàng biết người như Lục Ly có ngạo cốt. Nếu không phải chính hắn muốn gia nhập Bàn Vương Phủ, bất kỳ ai cũng đều không thể bức hắn được cả. Bỏ ra mười ức thần nguyên, Lục Ly mua về một đống lớn thần tài, đủ loại đan dược, thần thuật, thần giáp, thiên tài địa bảo, linh hồn bồi bổ đan dược... vân vân. Mười ức thần nguyên đổi về tận mười chiếc không gian giới chỉ đầy ắp, có những thần tài thần thuật này, dự tính võ giả Đồ Thần Điện có dùng mấy chục năm cũng không hết được. Lục Ly cáo từ rời đi, lúc ra cửa mặt nạ Ngân Hồ thoáng biến ảo, hóa thành mặt quỷ, đồng thời bên ngoài cơ thể hiện ra Long Khải, như thể biến thành một người khác.
Chương 1990 Sống không bằng chết
Nếu không phải người quen thuộc khí tức sinh mệnh của hắn, khẳng định sẽ không nhận ra. Hắn yên ắng rời đi từ một cửa thành khác, sau đó lập tức tiến vào trạng thái tiềm ẩn, phóng vút về Côn Luân Sơn. Bôn tẩu vạn dặm, Lục Ly lượn vòng trở về, thăm dò mấy lượt, xác định không ai theo dõi mới yên tâm tiếp tục bôn tẩu. Ba ngày sau, ở Bàn Vương Thành chuyện về Lục Ly dần lắng lại, chủ yếu là vì đại bộ phận người đoán không ra thân phận Lục Ly, chuyện này cuối cùng chỉ thành nghi án. Cộng thêm gần đây U Yến điện bắt đầu tổ chức đấu giá bảo vật giành được trong Quỷ Vương Cốc, nghe nói bên trong có một tấm thần bia siêu phẩm, gần như tất cả người Bàn Vương Thành đều bị sự kiện lần này hấp dẫn chú ý. Lại qua tám ngày, một chiếc Phi Loan chiến xa đi tới bên ngoài Bàn Vương Thành, trong chiến xa ngồi bảy tám người. Đợi lúc bảy tám người này bay vụt xuống, Hạ Thống lĩnh trực ở cửa thành lập tức lộ ra ý cười, bước đến nghênh đón. - Chào Nguyên cung chủ, chào Nguyên trưởng lão và chư vị trưởng lão! Hạ thống lĩnh chủ động hành lễ, bởi vì người đến là cung chủ Phá Thiên Cung Nguyên Ngọc Ngọc. Nguyên Ngọc Ngọc tựa hồ có chút quan hệ với mấy tên trưởng lão Bàn Vương Điện, Hạ thống lĩnh tự nhiên không dám đắc tội. Tâm tình Nguyên Ngọc Ngọc lại chẳng mấy vui vẻ, trên mặt không có ý cười, nàng nhìn Nguyên Thường Thường một cái, kẻ sau lập tức kéo Hạ thống lĩnh sang một bên, hỏi: - Hạ thống lĩnh, mấy ngày gần đây ngươi có gặp một thanh niên tóc trắng vào thành, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc không? - Là hắn?! Hạ thống lĩnh hơi ngớ, gật đầu nói: - Trước mấy ngày hắn tới Bàn Vương Thành, còn thiếu chút dẫn lên đại sự. - Hả? Nguyên Ngọc Ngọc đứng bên nghe được, trên mặt lập tức lóe lên hàn quang, đi tới nói: - Hạ thống lĩnh, ngươi có thể biết hiện tại hắn đang ở đâu trong thành không? Nếu vẫn ở trong thành, phiền ngươi lập tức bắt hắn giúp ta, bản cung tất có hậu tạ! - Bắt hắn? Hạ thống lĩnh khẽ run lên, tưởng là nghe lầm, hai mắt mở to hỏi: - Ngươi có chắc là muốn bắt hắn? Nguyên Ngọc Ngọc nghe mà không khỏi mơ hồ, lạnh lùng gật đầu nói: - Làm sao? Có vấn đề gì à? Bản cung không chỉ muốn bắt hắn, bản cung còn muốn lột da hắn, rút hắn gân, chỉ như thế mới có thể giải mối hận trong lòng ta. Nguyên Thường Thường cũng tiếp lời: - Người này tội nghiệt sâu nặng, dám khiêu hấn Phá Thiên Cung chúng ta, không giết người này, Phá Thiên Cung chúng ta tuyệt không bỏ qua! - Tuyệt không bỏ qua? Hạ thống lĩnh lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, âm dương quái khí nói: - Lần này chắc các ngươi không được như ý nguyện rồi, người này không động vào được, động người này Phá Thiên Cung các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu! - Cái gì? Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường liếc nhau, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc, tưởng là Hạ thống lĩnh đang đùa mình. Lục Ly chỉ là thủ lĩnh một thế lực trung phẩm, chiến lực tổng hợp chỉ tương đương Đại Năng Thần Giới. Hạ thống lĩnh lại nói động hắn Phá Thiên Cung không gánh nổi hậu quả? Xác định Hạ thống lĩnh không phải đang đùa, Nguyên Ngọc Ngọc cười lạnh nói: - Thật không? Vậy Hạ thống lĩnh nói xem, rốt cục người này có chỗ nào thần kỳ? Hay là chỗ dựa nào cường đại mà Phá Thiên Cung chúng ta đều không thể trêu chọc? - Ha ha! Hạ thống lĩnh cười lạnh, chỉ chỉ Bàn Vương Thành nói: - Chỗ dựa của người này ở ngay trong thành, các ngươi có chọc nổi không? - Cái này... Nguyên Ngọc Ngọc, Nguyên Thường Thường và đám trưởng lão đều khẽ biến sắc, Nguyên Thường Thường trầm giọng hỏi: - Là vị trưởng lão nào muốn bảo vệ hắn? Không lý nào, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, sao lại có trưởng lão coi trọng? Chẳng lẽ là bởi vì Vạn Long Tỏa Khung đại trận? Cũng không đúng... Bàn Vương Thành có được pháp trận lợi hại hơn cả Vạn Long Tỏa Khung đại trận, bởi thế Nguyên Thường Thường mới nghĩ không thông, tại sao lại có đại nhân vật Bàn Vương Phủ coi trọng Lục Ly. - Trưởng lão? Hừ! Hạ thống lĩnh hừ lạnh một tiếng nói: - Cụ thể thế nào ta không tiện nói nhiều, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết một chuyện, mấy ngày trước vị kia từng phát sinh xung đột với đại tiểu thư Thiên Hàn Cung Dương Lệ Nhi. Đến sau Bàn Ninh công tử còn ra mặt giúp Dương Lệ Nhi, nhưng lúc này Bàn Ninh công tử đang bị Nội Vụ Đường hạ lệnh cấm túc ngàn năm. Người này... các ngươi chọc không nổi! - Cái này... Nguyên Ngọc Ngọc, Nguyên Thường Thường và mấy vị trưởng lão triệt để kinh hãi, không ngờ Lục Ly lại có thể đánh lật một vị công tử Bàn gia, chẳng lẽ hắn thật sự có bối cảnh thông thiên. Nguyên Ngọc Ngọc trầm ngâm một lát rồi quay sang Nguyên Thường Thường nháy mắt ra dấu, kẻ sau đưa tay lắc lắc cánh tay Hạ thống lĩnh, bộ ngực đầy đặn chen đến biến hình, yên ắng đưa đi qua một chiếc không gian giới chỉ, thỏ thẻ nói: - Hạ thống lĩnh, ngươi nói rõ cho chúng ta được không, rốt cục người kia có địa vị gì? Hạ Thống lĩnh bất động thanh sắc thu lấy không gian giới chỉ, thần niệm quét qua phát hiện bên trong có ngàn vạn thần nguyên, sắc mặt thoáng hòa hoãn phần nào. Hắn ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở: - Trên người hắn có Bàn Vương Lệnh, hơn nữa còn là hàng thật một trăm phần trăm. Bàn Ninh đắc tội hắn, bị Thập Bát trưởng lão mang đi cấm túc. Nếu các ngươi không tin, cứ việc vào thành tùy tiện dò la, rất nhiều người trong thành đều biết việc này. - Bàn Vương Lệnh! Sắc mặt đám người Nguyên Ngọc Ngọc bỗng chợt tái nhợt, trong mắt Nguyên Ngọc Ngọc và Nguyên Thường Thường chất đầy vẻ không dám tin tưởng. Một tên thủ lĩnh tiểu thế lực như Lục Ly làm sao có thể có được Bàn Vương Lệnh, điều này thực sự quá hoang đường. Hạ thống lĩnh đã quay lưng về lại trước cửa thành, đám người Nguyên Ngọc Ngọc lại vẫn đứng ngây ra như phỗng. Trầm mặc suốt tận một nén hương, cuối cùng Nguyên Ngọc Ngọc mới vung tay lên nói: - Vào thành! Cả đám cấp tốc vào thành, sau đó bắt đầu dò la tin tức, quả nhiên rất nhiều người trong thành đều biết việc này, gần như ai ai cũng biết chuyện Lục Ly có được Bàn Vương Lệnh. Ầm! Trong một tòa thành bảo, sau khi được đến tin tức chứng thực, Nguyên Ngọc Ngọc không khỏi phẫn nộ, vung chưởng nện nát chiếc bàn trước mắt, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ phẫn hận.
Bình luận facebook