-
Chương 2006-2010
Chương 2006 Đại trận vô hình
Cho nên, mặc dù trước mặt lít nhít đao nhân không nhìn thấy phần cuối, thì hắn cũng nhất định phải giết ra một con đường máu, phá vây mà ra. - Đúng rồi! Đột nhiên Lục Ly nghĩ đến một cái biện pháp, phòng ngự của Thần Thi cường đại như vậy, có lẽ những đao nhân này không cách nào tổn thương nó, vậy có phải hắn có thể tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, sau đó để Thần Thi mang theo mình phá vây rời đi hay không. Hơn nữa những đao nhân này cảm ứng thấy khí tức của hắn mới đi ra, nếu như thân thể của hắn tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, đao nhân sẽ không cách nào cảm ứng được khí tức sinh mệnh của hắn, có phải sẽ không công kích nữa hay không. Thiên Tà Châu trong tay hắn chợt lóe quang mang, muốn tiến vào trong hạt châu, rất nhanh hắn lại nở nụ cười khổ. Hắn suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù nơi này không có lực lượng thần bí trấn áp hắn, nhưng hình như trấn áp không gian thần khí, hắn căn bản không cách nào tiến vào bên trong Thiên Tà Châu. - Phi Độ Hư Không! Hắn thử hoạ trận trong không gian, nhìn xem có thể Phi Độ Hư Không rời đi hay không, kết quả không ra ngoài dự liệu của hắn. Không gian nơi này vô cùng vững chắc, hắn không có cách nào xé rách hư không nơi này. - Giết! Không có biện pháp, Lục Ly chỉ có thể vung Đồ Ma chiến đao lên lần lượt phóng thích không gian xoắn, đi theo phía sau Thần Thi giết ra một con đường máu, xông ra khỏi cái bình nguyên này. Phía trên bình nguyên mênh mông vô bờ, có từng bầy quái vật đao nhân chen chúc mà đến, giống như là bầy kiến, cuối đường chân trời toàn là đao nhân. Tuỳ ý đếm một chút cũng có thể nhìn thấy có ít nhất mười vạn đao nhân, đoán chừng lần này xuất động ít nhất trăm vạn đao nhân trở lên. Ở giữa đao nhân là một cỗ thi thể không đầu và một người mặc chiến giáp màu xanh da trời đang chật vật phá vây, vô số đao nhân chen chúc mà đến, vây chặt một thi một người ở bên trong. Một thi một người này rất dũng mãnh, thi thể không đầu mở đường ở phía trước, tựa như một Đại Kim Cương mạnh mẽ đâm tới, một quyền một tên đao nhân. Phàm là đao nhân gần người hoặc là bị nó đập thành mảnh vỡ, hoặc là bị đập ầm ầm bay ra ngoài. Thế nhưng dường như mục tiêu đao nhân không phải cỗ thi thể không đầu này, mà là người đàn ông mặc chiến giáp màu xanh da trời đi theo đằng sau. Tốc độ đao nhân rất nhanh, hơn nữa có thể chui xuống dưới đất, còn có rất nhiều đao nhân nhảy lên thật cao, từ trên không đột nhiên đánh xuống công kích võ giả kia. Chỗ nào cũng có các loại công kích, mỗi thời mỗi khắc đều có chiến đao bổ vào trên người nam tử. Cũng may lực phòng ngự của nam tử này cực kỳ khủng bố, chiến đao bổ vào trên người hắn đều sẽ bị bắn ngược trở ra, thân thể hắn không bị bất cứ tổn thương gì. Vị nam tử này không có công kích trên dưới trái phải phía sau đao nhân, mà một mực múa may một thanh chiến đao màu đen công kích đám đao nhân trước mặt. Hiện tại hắn đã không thèm để ý công kích của đao nhân, bởi vì đao nhân không cách nào phá mở chiến giáp của hắn. Đao nhân trảm không hết giết không dứt, hắn chẳng muốn đi giết nhiều, chỉ muốn mở một con đường hướng về phía trước, để Thần Thi ở trước mặt tiến lên thuận lợi hơn một chút. - Đến cùng cái bình nguyên này lớn như nào, có bao nhiêu đao nhân đây. Sau ba canh giờ, Lục Ly đau khổ lắc đầu, không biết hắn và Thần Thi đã đi về phía trước mấy chục vạn dặm, hủy đi mấy vạn đao nhân, nhưng đao nhân từ bốn phương tám hướng vẫn không dứt, nơi xa vẫn là lít nha lít nhít bóng đen như cũ. - Chẳng lẽ nơi này cũng có huyễn trận! Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý niệm, dường như nơi này cũng có huyễn trận, có thể Thần Thi và hắn vẫn luôn xoay quanh tại chỗ. - Huyết Linh Nhi phóng thích xúc tu vào lòng đất cảm ứng, cẩn thận đừng để đao nhân tổn thương xúc tu của ngươi. Lục Ly hạ một cái mệnh lệnh, thần niệm đảo qua trên người đao nhân đông như châu chấu ở bốn phía, hắn âm thầm sợ hãi thán phục Quỷ Vương giàu có. Bản thân hắn là Luyện Khí Sư, biết luyện khí cần rất nhiều tài liệu. Những đao nhân này đều là khôi lỗi rất cao cấp, khẳng định cần tài liệu rất trân quý, Quỷ Vương lại luyện chế nhiều đao nhân như vậy sẽ hao phí bao nhiêu tài liệu, bao nhiêu thời gian chứ? - Không đúng! Rất nhanh Lục Ly lại lắc đầu, những đao nhân này nhìn rất hung tàn, nhưng thật ra chiến lực tổng hợp lại chỉ có thể sánh ngang đại năng phổ thông Thần Giới. Nếu như đi đối chiến Đại Năng Thần Giới sẽ rất hữu hiệu, nhưng nếu như đi đánh giết Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì độ khó có chút lớn. Ít nhất tốc độ đao nhân không đáng chú ý, Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới có thể nhẹ nhàng chạy trốn. Năm đó thực lực Quỷ Vương là một trong những người mạnh nhất Thần Giới, đối với hắn mà nói dựa vào uy áp cũng có thể tươi sống ép chết Đại Năng Thần Giới. Nếu đã thế hắn luyện chế ra nhiều khôi lỗi cấp thấp như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là rảnh đến nhức trứng, không có việc gì nên luyện chơi, luyện chế đao nhân vì muốn tiêu hao tài liệu, nhiều tài liệu như vậy để lại cho tông môn hoặc là đệ tử gia tộc tu luyện không tốt hơn sao? Lục Ly không nghĩ ra, chỉ có thể bám theo Thần Thi tiếp tục đi tới. Tốc độ đi tới của Thần Thi trở nên chậm chạm, xúc tu nhô ra bắt đầu cảm ứng phía dưới mặt đất, tìm kiếm trận văn. - Không có! Một lát sau, thanh âm của Huyết Linh Nhi vang lên: - Phía dưới không có trận văn, có lẽ nơi này không có huyễn trận, mà đúng là lớn đến vô biên vô hạn. - Không có khả năng! Một cái tiểu thế giới có thể lớn bao nhiêu? Coi như Quỷ Vương có mạnh hơn nữa, hắn có thể luyện chế một cái tiểu thế giới lớn bằng Phủ Vực sao? Cho nên Lục Ly vẫn rất hoài nghi, nơi này có một cái huyễn trận, nếu không phải vậy tại sao lâu như thế còn không phá vây ra ngoài. Trước đó vùng bình nguyên kia cũng không bố trí trận văn trong lòng đất, mà bố trí bên trong hài cốt trên mặt đất. Hiện tại cái bình nguyên này không có nhiều hài cốt như vậy, hơn nữa toàn là vỡ vụn, Lục Ly nhìn thấy bốn sắc cũng phía cảnh vẫn luôn biến đổi, rất nhiều hài cốt bị Thần Thi dẫm đến vỡ nát, nhưng rõ ràng trận nhãn không có ở bên trên xương vỡ.
Chương 2007 Đại trận vô hình
Ngoại trừ xương vỡ ra, phía trên bình nguyên không có những vật khác. Không có trận văn vậy thì trừ phi đó là thiên địa thần trận, nếu không không ai bố trí được đại trận. - Tiếp tục phá vây về phía trước, ta sẽ cẩn thận suy ngẫm lại. Lục Ly phất tay, Thần Thi lập tức tăng nhanh tốc độ, Lục Ly theo sát phía sau. Lần này hắn không có công kích, mà một mực đi theo Thần Thi tiến lên, hắn cũng không thèm để ý đao nhân công kích từ bốn phía đến, mặc cho bọn hắn chém lên Kinh Lôi Giáp. Bản thân Kinh Lôi Giáp đã là siêu phẩm thần khí, về sau hấp thu năng lượng lôi điện, lực phòng ngự càng thêm khủng bố hơn. Có lẽ đã vượt qua siêu phẩm thần khí bình thường mấy lần, thậm chí gấp mười. Bị công kích mấy canh giờ, năng lượng bên trong Kinh Lôi Giáp chỉ giảm bớt một chút xíu, theo tiến độ này không có mấy tháng thì không thể phá nổi. Cứ như vậy Thần Thi một đường lao nhanh, Lục Ly theo sát phía sau, vô số đao nhân bị đánh bay. Lục Ly một mực trầm mặc không nói, ánh mắt và thần niệm liếc nhìn khắp nơi, tìm kiếm trận văn trận nhãn, suy tính đường ra ở nơi nào. Một ngày, ba ngày, sáu ngày! Sáu ngày sau, Thần Thi và Lục Ly vẫn bị vây ở bên trong vùng bình nguyên này, đao nhân đã bị hủy đi ba bốn mươi vạn. Đương nhiên có một nửa đao nhân ngưng tụ lại một lần nữa, tương đương với chỉ hoàn toàn hủy đi hai mươi vạn đao nhân. Đao nhân ở bốn phương tám hướng vẫn như thuỷ triều, nơi xa vẫn là bình nguyên, vẫn là đao nhân đen nghịt. Lục Ly tìm kiếm sáu ngày, suy tư sáu ngày nhưng không thu hoạch được gì, hắn không có phát hiện bất cứ cái trận nhãn và trận văn nào, giống như vùng bình nguyên này thật sự rộng lớn vô biên, đao nhân thật sự vĩnh viễn không dứt. - Không có trận nhãn, không có trận văn, nơi này ngoại trừ đao nhân ra không có thứ gì khác, chẳng lẽ nơi này thật sự có một cái thiên địa thần trận. Lục Ly mê mang ngẩng đầu, nhìn về phía đao nhân ở xa vô tận, nhức đầu xoa trán, tiện tay đánh bay mấy tên đao nhân sau lưng. Hắn là nhân vật bày trận cấp đại sư, có thể bố trí ra Vạn Long Tỏa Khung Đại Trận, trên phương diện bày trận cũng xem như nhân vật có tiếng tăm ở Thần Giới. Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra, huyễn trận nơi này bố trí như thế nào. Trong lòng hắn khẳng định, nơi này tuyệt đối có huyễn trận, còn là do Quỷ Vương bố trí ra, tuyệt đối không phải tự nhiên tồn tại. Quỷ Vương ở trên phương diện trận pháp hẳn là cấp bậc đại tông sư, có thể so sánh với tông chủ Thần Tượng Tông. - Đại trận vô hình, thủ pháp này quá lợi hại. Lục Ly lại cảm khái một tiếng, thân thể hắn đột nhiên bay vọt lên, đứng ở trên bả vai Thần Thi. Mặc dù như này sẽ nhận thêm càng nhiều công kích, thế nhưng tầm mắt sẽ thoáng hơn một chút. - Phanh phanh phanh! Hắn vung Đồ Ma chiến đao, đánh bay từng tên đao nhân đến gần, hắn chẳng muốn giết nữa, chỉ đánh bay đao nhân, không cho bọn hắn công kích. Năng lượng Kinh Lôi Giáp tiêu hao từng chút một, không thể tiếp tục cho đao nhân công kích nữa. Thần Thi cao ba trượng, Lục Ly đứng ở trên bả vai Thần Thi, tầm mắt lập tức trở nên trống trải. Hắn ở trên cao nhìn về phía xa, thấy xa xa toàn là đao nhân, thì càng cảm thấy đau đầu, thậm chí có chút hoa mắt, đao nhân lít nha lít nhít như kiến, đếm cũng đếm không hết. - Hả? Đột nhiên, lông mày Lục Ly nhíu lại, giống như trong mơ màng phát hiện ra cái gì, nhưng nhất thời nhớ không ra. Đồ Ma chiến đao trong tay hắn ngừng lại, kinh ngạc đứng ở bên trên Thần Thi. - Ầm! Mấy thanh chiến đao bổ vào trên đầu hắn, trọng lực cường đại đập bay hắn ra ngoài, hắn bởi vì đang suy nghĩ chuyện gì đó cho không có để ý, thân thể bỗng chốc bị rơi vào trong đám đao nhân ở đằng sau. - Phanh phanh phanh phanh! Mười mấy thanh chiến đao liên tục chém lên trên người hắn, nếu như hắn không có Kinh Lôi Giáp, đoán chừng giờ phút này đã bị chặt thành thịt nát. Thần Thi ngừng lại, Huyết Linh Nhi kinh ngạc truyền âm nói: - Chủ nhân, có phát hiện sao? Ánh mắt Lục Ly hơi mê mang một lát, thân thể phóng lên tận trời, sau khi liếc nhìn nơi xa một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên, cười ha hả: - Hay, hay, quả nhiên Quỷ Vương lợi hại, đại trận hoàn toàn là vô hình. Đúng là Quỷ Vương bố trí đại trận, thế nhưng đại trận không phải tử trận, mà là sinh trận, hạch tâm tạo thành sinh trận chính là đao nhân. Nếu vừa rồi Lục Ly không đứng ở trên thân thể Thần Thi, tuyệt đối không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, bởi vì đao nhân phía ngoài quá nhiều, lít nha lít nhít như kiến, ai sẽ nghĩ đến vấn đề xuất hiện ở trên người đao nhân. Phía trước Lục Ly và Thần Thi ba dặm có một đám đao nhân, đám đao nhân kia nhìn như đang không ngừng vọt tới chỗ Lục Ly, nhưng nếu như cẩn thận quan sát mà nói, sẽ phát hiện lúc bọn hắn tiến lên lại có quy luật nhất định. Bọn hắn lặng yên đan xen tiến lên, rồi lại thỉnh thoảng bị chen lấn lui một bước. Lúc đan xen, đao nhân phía sau sẽ bước qua bọn chúng xông lại, nói cách khác bọn chúng nhìn như không ngừng bước tới trước, nhưng thật ra là đang một mực dậm chân tại chỗ, bọn hắn chỉ đan xen vị trí, mấy ngàn tên đao nhân một mực làm thành một vòng tròn vây quanh Lục Ly và Thần Thi. Cả đời Thiên Linh Tử nghiên cứu trận pháp cấm chế, đối với Sinh Cấm cũng hơi có liên quan, bên trong tàng thư lưu lại cũng giới thiệu phương diện này. Thế nhưng Sinh Cấm rất khó bố trí, coi như Thiên Linh Tử cũng không quá am hiểu, Lục Ly không hiểu phương diện này, cho nên trước đó một mực không kịp phản ứng. - Quỷ Vương tuyệt đối là đại tông sư trong phương diện trận pháp cấm chế! Lục Ly khẳng định điểm này, chỉ dựa vào cái Sinh Cấm kia, hắn đã cảm giác trên phương diện trận pháp cấm chế Quỷ Vương mạnh hơn so với Thiên Linh Tử một cấp bậc. Thiên Linh Tử là Thần Tượng tông sư, thì Quỷ Vương chính là Thần Tượng đại tông sư. Mặc dù nhìn ra Sinh Cấm, nhưng không có nghĩa là có thể nhẹ nhàng phá nó, mấy ngàn cái đao nhân kia một mực ở bên ngoài Lục Ly và Thần Thi ba dặm. Giống như không phá được trận, mấy ngàn đao nhân này sẽ vĩnh viễn ở bên ngoài ba dặm, muốn phá trận nhất định phải hủy đao nhân bên ngoài ba dặm đi.
Chương 2008 Sinh lộ
Công kích của Lục Ly có thể ảnh hưởng ra bên ngoài ba dặm, nhưng lực phòng ngự của đao nhân không yếu, phía trước lại có nhiều đao nhân cản trở như vậy, chờ công kích của Lục Ly đến bên ngoài ba dặm thì đã sớm không còn uy lực. Cho nên nơi này có một cái vòng lặp vô hạn, không hủy đi đao nhân ở bên ngoài ba dặm thì không cách nào phá trận, hắn và Thần Thi vĩnh viễn không cách nào tới gần đao nhân ở bên ngoài ba dặm, công kích của Lục Ly và Thần Thi lại không đến. - Hây! Lục Ly nhảy lên thật cao, đột nhiên Đồ Ma chiến đao bổ ra hai đao về nơi xa, hai đạo không gian ba động nhanh chóng tản ra, không gian không ngừng nổi lên sóng gió kịch liệt giống như thủy triều. - Vù vù! Đáng tiếc, thân thể Lục Ly bay vọt lên, bốn phương tám hướng lập tức có vô số đao nhân bay vọt lên theo, không gian xoắn đều bị đao nhân chặn lại, căn bản không có cách nào công kích đao nhân bên ngoài ba dặm. - Huyết Linh Nhi, ngươi khống chế Thần Thi đi thử xem! Lục Ly bất động, Huyết Linh Nhi khống chế Thần Thi cuồng bạo phóng đi, hắn dùng song quyền điên cuồng đập bay từng tên đao nhân, rất nhanh đã xông ra ba dặm. - Kỳ lạ. Rõ ràng Lục Ly thấy được Thần Thi xông ra bên ngoài ba dặm, nhưng bên người nó lại không phải mấy ngàn đao nhân Sinh Cấm kia, mấy ngàn đao nhân đó đột nhiên biến mất, xuất hiện ở bên ngoài sáu dặm. - Trận trong trận, liên hoàn trận, mấy ngàn Sinh Cấm đao nhân kia là huyễn tượng có lẽ Sinh Cấm đao nhân chân chính đx ẩn núp đi. Lục Ly trầm tư một lát đưa ra kết luận, hắn có chút nhức đầu rồi, Quỷ Vương bày trận quá biến thái, cái này không phải thứ người có thể phá vỡ, mặc dù bây giờ hắn nhìn thấu một vài thứ, nhưng không làm nên chuyện gì, hắn căn bản không có cách phát hiện trận nhãn. - Không đúng. Lục Ly tiện tay đánh bay mấy tên đao nhân phía trước, trong mắt lộ ra một vòng kiên định. Bất luận trận sư gì bày trận cũng sẽ không bố trí Tử Cấm hẳn phải chết, nếu không cũng không cần phiền toái như thế. Dùng năng lực của Quỷ Vương, Lục Ly vừa tiến đến là có thể nhẹ nhàng dùng cấm chế giết chết. Quỷ Vương bố trí đại trận phức tạp như vậy, tự nhiên sẽ lưu lại một chút hi vọng sống, một đạo Sinh Môn. Cho nên Lục Ly vẫn có hi vọng sống tiếp, có điều phải nhìn xem hắn có tìm ra cái Sinh Môn này, có thể phá vỡ tầng tầng chướng ngại trước Sinh Môn hay không. - Huyết Linh Nhi, trở về đi! Sau khi hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi, Lục Ly đứng tại chỗ rơi vào trầm tư, hắn coi bốn phía như không có công kích, mặc cho từng thanh chiến đao bổ vào trên người hắn. Ánh mắt hắn chậm rãi đóng lại, tỉnh táo suy nghĩ, tìm kiếm đường ra. Thần Thi lao nhanh trở về, đứng bên người Lục Ly, thiết quyền công kích ra bốn phương tám hướng, đánh bay phá huỷ từng tên đao nhân chen chúc mà đến, cho Lục Ly đầy đủ thời gian suy nghĩ. Năng lực phá trận của Huyết Linh Nhi rất mạnh, nhưng cuối cùng nó vẫn không phải là người, không hiểu được cách dùng suy nghĩ của nhân loại đi phân tích, suy nghĩ sự tình. Nhân loại vòng vòng đạo đạo, nó không cách nào lý giải các loại tư duy kỳ dị. Lục Ly đứng tại chỗ trọn vẹn hai ba ngày, đột nhiên ánh mắt hắn mở ra, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Rốt cục hắn cũng nghĩ thông suốt một số chuyện, nghĩ ra mấu chốt phá trận. Rõ ràng đao nhân bên ngoài ba dặm là giả tượng, là sơ hở cố ý lộ ra, cố ý dẫn dắt người phá trận rơi vào cạm bẫy. Trận nhãn chân chính vẫn còn ở trên người đao nhân, thế nhưng không ở trên đao nhân phía xa, mà là ở trên người đao nhân bên cạnh. - Huyết Linh Nhi, công kích đao nhân xung quanh, triệt để hủy diệt tất cả đao nhân, không cho bọn hắn cơ hội ngưng tụ một lần nữa! Lục Ly quát khẽ trong lòng một tiếng, chính hắn cũng động thủ, đột nhiên bổ ra mấy đao với đao nhân ở bên cạnh, từng đạo không gian ba động phát tán ra, rất nhiều đao nhân bị xoắn nát. Cũng giống như trước đó, một số đao nhân không bị trực tiếp hủy đi sẽ ngưng tụ một lần nữa. Trước kia Lục Ly mặc kệ, nhưng bây giờ lại vung chiến đao lên đột nhiên bổ ra, triệt để xoắn nát mảnh vỡ đao nhân trên mặt đất. - Rầm rầm rầm! Huyết Linh Nhi hoàn toàn thi hành mệnh lệnh, triệt để hủy đi đao nhân xung quanh, không để lại một tên nào. Chém giết một trận, trong mắt Lục Ly càng ngày càng sáng, vung tay nói: - Đánh thẳng về phía trước, phá vây! Huyết Linh Nhi có chút không hiểu, tiếp tục đánh về phía trước là có thể phá vây sao? Huyễn trận chưa bị phá, làm sao có thể phá vòng vây ra ngoài chứ, Lục Ly không nói Huyết Linh Nhi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể khống chế Thần Thi vùi đầu phóng về phía trước. Lục Ly không có giải thích với Huyết Linh Nhi, một đường đi theo Thần Thi chạy nhanh, mỗi lần đều hoàn toàn đánh nát đao nhân, không cho bọn chúng cơ hội ngưng tụ một lần nữa. Nội tâm của hắn có một chút suy đoán mơ màng, nhưng hắn không thể xác định trăm phần trăm, chỉ có thể chờ đợi kết cục cuối cùng. Một canh giờ, năm canh giờ, hai ngày rưỡi! Đột nhiên phía trước xuất hiện một tòa núi cao lờ mờ, hai mắt Lục Ly lập tức sáng lên, thanh âm ngạc nhiên của Huyết Linh Nhi vang lên trong đầu Lục Ly: - Chủ nhân, vậy mà chúng ta chạy ra. - Ha ha ha! Lục Ly vui mừng cười ha hả, suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác, huyễn trận chân chính ở trên người những đao nhân ngưng tụ một lần nữa kia. Nếu như không hủy đi đao nhân ngưng tụ một lần nữa, sẽ vĩnh viễn bị vây ở bên trong huyễn trận, mấy ngàn đao nhân ở bên ngoài ba dặm chỉ là phép che mắt! Quỷ Vương thực sự lưu lại một con đường sống, may mắn Lục Ly hiểu rõ về trận pháp, nếu không tuyệt đối không phát hiện ra được trận nhãn tồn tại. Tiếp tục tiến lên, sau hai nén nhang rốt cục Lục Ly và Thần Thi cũng đến phía dưới một dãy núi khổng lồ. Lúc hai người vọt tới trước ngọn núi lớn, toàn bộ đao nhân phía sau biến mất vào trong lòng đất, chỉ để lại một loạt mảnh vỡ chiến đao. - Hô hô! Lục Ly mang theo Thần Thi xông lên đỉnh núi, quay đầu nhìn bình nguyên đằng sau một cái, hắn thở ra một hơi thật dài. Sau đó không quan tâm cái gì, ngã trên mặt đất ngủ thật say.
Chương 2009 Ngầm hạ độc thủ
Lục Ly đã tiến vào Quỷ Vương Điện hơn mười ngày, ba ngày trước bên trong Quỷ Vương Cốc đã không còn phun trào bảo vật. Rất nhiều người trong cốc đã rút lui, chỉ có một bộ phận người các thế lực lớn lưu lại để trông coi. Trong một tòa núi nhỏ bên ngoài cốc, có mười mấy người đang ẩn núp, từ xa nhìn vào sơn cốc, trong nhóm người này có một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, mắt to tròn gắt gao nhìn chằm chằm vào sơn cốc, giống như sợ lọt mất một người. Bên cạnh tiểu cô nương chính là Triệu Hỉ, hắn nhìn qua sơn cốc phát hiện nửa ngày không ai đi ra, liền suy nghĩ nói: - Hi nha đầu, nói không chừng điện chủ đã yên lặng trở về rồi, chúng ta vẫn nên trở lại Côn Luân Sơn đi. Ba ngày trước sơn cốc đã ngừng phun trào, nhiều người như vậy đều rút lui, nếu như Lục Ly còn sống nhất định đã sớm ra, bọn hắn lưu lại ký hiệu ở xung quanh, khẳng định Lục Ly sẽ tìm tới bọn hắn. Ba ngày mà Lục Ly cũng chưa ra, vậy thì chỉ có hai cái kết quả, hoặc là Lục Ly đã trở về, hoặc là hắn đã chết ở bên trong Quỷ Vương Cốc. - Tiếp tục chờ, nếu như ca đã trở về Côn Luân Sơn nhất định sẽ tới tìm chúng ta. Trì Hi Nhi lắc đầu quật cường áp vào trên núi nhỏ, sau khi Lục Ly đi không bao lâu nàng cảm giác nội tâm có chút hoảng loạn, cho nên nàng lập tức xuất quan đến tìm kiếm Lục Ly. Kết quả phát hiện Lục Ly căn bản không có bế quan, nàng rất thông minh, Triệu Hỉ không gạt được nàng. Triệu Hỉ vốn muốn nói Lục Ly ra ngoài có việc, rất nhanh sẽ trở về. Nhưng lần này nội tâm Trì Hi Nhi rất hoảng loạn, hơn nữa nàng dị thường quật cường, lấy cái chết ra bức bách, Triệu Hỉ không còn cách nào nên chỉ có thể mang theo nàng tới bên này chờ. Thời gian tiếp tục trôi qua một ngày, nhưng vẫn không có bất cứ bóng dáng gì của Lục Ly, mắt Trì Hi Nhi đã bắt đầu lặng yên rơi lệ. Nàng có loại cảm giác mơ hồ lần này Lục Ly đã xảy ra chuyện, nếu không không có khả năng lâu như vậy vẫn chưa đi ra. - Ta vào xem một chút. Triệu Hỉ có chút không đợi được nữa, nàng nhìn mười tên quân sĩ bên người một cái rồi phóng về phía Quỷ Vương Cốc, Trì Hi Nhi bắt đầu lo lắng, không tiếp tục nằm đợi ở trên núi nhỏ nữa, đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng sơn cốc. Sau ba nén hương, Triệu Hỉ từ trong sơn cốc lao ra, sắc mặt có chút âm trầm, hắn xông vào trong sơn cốc khua tay nói: - Trở về đi, bên trong gần như không có ai, chỉ có mấy quân sĩ ở lại trấn thủ, ta hỏi thăm một chút, bọn hắn nói người ở bên trong đã sớm rút lui. - Rút lui? Nước mắt trong mắt Trì Hi Nhi đã không nhịn được nữa, oa một cái khóc lên, thân thể cũng mềm nhũn ra, ngồi bệt trên mặt đất. Triệu Hỉ vội vàng ôm lấy nàng, vung tay lên nói: - Đi thôi, trở về trước đã. Hao tốn hơn một ngày thời gian, Triệu Hỉ và Trì Hi Nhi cũng về tới Côn Luân Sơn, Trì Hi Nhi nhìn thấy quân sĩ Đồ Thần Điện từ xa đã hỏi: - Ca của ta trở về chưa? - Điện chủ! Quân sĩ tuần tra mơ hồ lắc đầu nói: - Không phải điện chủ vẫn luôn ở trong điện không có đi ra sao? - Lộp bộp! Nội tâm Triệu Hỉ và Trì Hi Nhi hơi thất vọng một chút, đôi mắt hai người đều ảm đạm xuống. Không thấy Lục Ly bên trong Quỷ Vương Cốc, hắn cũng không trở về, khả năng Lục Ly chết đi rất lớn. - Hưu! Trì Hi Nhi có chút không tin tưởng phóng đến chỗ long mạch, Triệu Hỉ đi theo, sau khi tiến vào long mạch liền truyền tống về Côn Luân Sơn. Tiến về Côn Luân Sơn, Trì Hi Nhi lập tức xông vào trong cung điện Lục Ly như làn gió, nàng rất hi vọng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đáng tiếc bên trong đại điện vắng vẻ không có cái gì. - Haiz! Triệu Hỉ theo vào sau, nội tâm trầm xuống. Lục Ly là cốt lõi Đồ Thần Điện, nếu Lục Ly thật chết rồi, sớm muộn gì Đồ Thần Điện cũng chia năm xẻ bảy, có thể hắn và Trì Hi Nhi sẽ bị lục đại thế lực phân thây. - Hưu! Đúng lúc này, bầu trời nơi xa truyền đến một tiếng xé gió khiến Triệu Hỉ chú ý, rất nhiều quân sĩ bên trong Đồ Thần Điện lao ra âm thầm đề phòng. Tới là một chiếc phi loan, Triệu Hỉ vốn cho rằng là Lục Ly trở về, nhưng sau khi nhìn thấy phía trên phi loan có một chữ ""Bàn"", hắn âm thầm lắc đầu. Sau đó nội tâm lại run lên, người Bàn Vương Phủ đến Côn Luân Sơn làm cái gì? - Tất cả mọi người đi ra cung nghênh các đại nhân Bàn Vương Phủ! Nhìn thấy phi loan bay thẳng tới bên này, Triệu Hỉ phát ra một tiếng quát khẽ. Nếu đắc tội người Bàn Vương Phủ, sợ là Đồ Thần Điện sẽ lập tức bị hủy diệt. Từng đám võ giả bên trong các tòa thành bắn ra, đứng chỉnh tề sau lưng đám người Triệu Hỉ Trần Nhạc, Trì Hi Nhi cũng đi ra. Ánh mắt nhìn tới phi loan toàn là vẻ hi vọng, nàng rất hi vọng nhìn thấy Lục Ly từ bên trong phi loan bay ra ngoài. Lục Ly không có từ bên trong phi loan bay ra ngoài, mà là một lão giả bay ra, hắn uy nghiêm quét nhìn phía dưới một chút, trầm giọng hỏi: - Lục điện chủ ở đâu lão hủ Diệp Khai xin đi ra gặp mặt một lần. - Tham kiến đại nhân! Triệu Hỉ dẫn người quỳ một chân xuống hành lễ, thấy Diệp Khai không có bất kỳ biểu thị gì, hắn cắn răng đứng lên. Ngồi truyền tống trận đi long mạch, sau đó chạy như bay đến, đứng ở phía dưới phi loan. - Lục điện chủ của các ngươi đâu? Diệp Khai nhíu lông mày, mở miệng dò hỏi. Triệu Hỉ hơi suy nghĩ chắp tay nói: - Đại nhân, có thể nói chuyện riêng một chút không? Không thể để đệ tử Đồ Thần Điện biết chuyện Lục Ly mất tích,, nếu không sẽ lập tức xảy ra nhiễu loạn lớn. Diệp Khai khoát tay áo, thân thể bay vụt vào bên trong phi loan, chỉ để lại một câu nói: - Đi lên nói chuyện đi. Triệu Hỉ không có nửa điểm chần chờ thân thể bay vụt lên, người này tuyệt đối là người Bàn Vương Điện không sai, không có người nào ở U Yến Chi Địa dám giả mạo người Bàn Vương Điện. Còn có phải người Bàn Vương Điện đến tìm Lục Ly gây chuyện hay không, Triệu Hỉ cho rằng không có khả năng, nếu không người tới cũng không phải là một người, mà là một đội quân, giọng điệu Diệp Khai cũng rất khách khí.
Chương 2010 Bặc Thần Thiên Thuật
Sau khi tiến vào bên trong phi loan, Triệu Hỉ lại khom mình hành lễ dò hỏi lần nữa: - Vị đại nhân này, xin hỏi tìm điện chủ nhà ta có chuyện gì, hiện tại điện chủ nhà ta không tiện gặp khách lắm. - Không tiện gặp khách? Diệp Khai khoát tay áo nói: - Ngươi đi bẩm báo điện chủ nhà ngươi, cứ nói Diệp Khai tới, tự nhiên hắn sẽ ra gặp ta. Ta đại biểu tiểu thư nhà ta tới, ân tiểu thư nhà ta và điện chủ nhà ngươi là bằng hữu! - Bằng hữu? Triệu Hỉ lập tức có loại thụ sủng nhược kinh và cảm giác vinh dự. Có thể làm bằng hữu với tiểu thư Bàn Vương Phủ, chỉ sợ là tiểu thư bình thường nhất, thì giá trị bản thân Lục Ly cũng tăng gấp bội, địa vị Đồ Thần Điện cũng sẽ tăng nhiều. Truyền lời này ra, cho lục đại thế lực một trăm cái lá gan cũng không dám tiến đánh Đồ Thần Điện. - Điện chủ, điện chủ... Triệu Hỉ có chút chần chờ, không biết có nên nói ra sự tình của Lục Ly hay không. Trong lòng hắn biết rõ, Diệp Khai không có khả năng lừa hắn, so sánh với Bàn Vương Điện Đồ Thần Điện tựa như con sâu cái kiến, Diệp Khai không cần thiết lừa hắn. Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Hỉ, nội tâm Diệp Khai hơi lo lắng một chút dò hỏi: - Lục điện chủ xảy ra chuyện? Triệu Hỉ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Diệp Khai, cắn răng nói: - Nửa tháng trước điện chủ đi Quỷ Vương Cốc, đến bây giờ cũng chưa trở về. Ta tiến vào bên trong Quỷ Vương Cốc dò xét một chút, phát hiện bên trong đã không còn ai, hiện tại không rõ tung tích của điện chủ. - Quỷ Vương Cốc? Sắc mặt Diệp Khai trầm xuống, ánh mắt nhìn qua một cái cửa điện bên trái. Một nén nhang sau, cánh cửa kia vô thanh vô tức mở ra, một mỹ nữ che mặt yểu điệu đi ra, ánh mắt nàng thanh tịnh như nước, thế nhưng lại có lãnh ý nhàn nhạt. Trong tay nàng cầm mấy khối Quy Cốt kỳ dị, nàng nhìn Triệu Hỉ một chút sau đó nhìn qua Diệp Khai nói: - Lục điện chủ bị bức ép tiến vào Quỷ Vương Điện, lá gan Dương lão quái Thiên Hàn Cung thật to, biết rõ Lục điện chủ có Bàn Vương Lệnh, thế mà cũng dám âm thầm hạ độc thủ, ha ha. Không phải Bàn Vũ Thấm cố ý đến tìm Lục Ly, chỉ là gần đây đi Đông Phương Lộ vừa vặn đi qua Côn Luân Sơn. Nàng nghĩ đến chuyến này đi phía đông có chút ý tứ, muốn hỏi Lục Ly một chút có đi cùng hay không. Lại không nghĩ rằng Lục Ly không ở nhà, không chỉ không ở nhà, còn xảy ra chuyện. - Quỷ Vương Điện! Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Hỉ trở nên trắng bệch, hắn biết rõ Quỷ Vương Điện, trong lịch sử có vô số người tiến vào, cuối cùng chưa có một ai đi ra. Không ngờ Lục Ly lại tiến vào Quỷ Vương Điện, hắn còn có thể đi ra sao? - A, không đúng! Rất nhanh Triệu Hỉ đã kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn qua Bàn Vũ Thấm hỏi: - Vị tiểu thư này, làm sao ngài biết điện chủ nhà ta tiến vào Quỷ Vương Điện? Làm sao biết là Dương lão quái Thiên Hàn Cung mưu hại điện chủ nhà ta? Vừa rồi Diệp Khai còn xin Lục Ly ra gặp mặt, điều này nói rõ Bàn Vũ Thấm và Diệp Khai cũng không biết tình huống. Đã như vậy vì sao hiện tại Bàn Vũ Thấm lại kết luận như thế? Giống như lúc đó nàng thấy được cảnh tượng Dương lão quái mưu hại Lục Ly vậy. - Hừ! Thần sắc trong mắt Bàn Vũ Thấm đạm mạc không nói gì, Diệp Khai hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, khiển trách: - Nhân vật như đám kiến hôi các ngươi thì biết cái gì, tiểu thư nhà ta tinh thông Bặc Thần Thiên Thuật, có thể nhìn thấu thiên cơ, khẳng định vừa rồi tiểu thư đã bốc một quẻ, suy tính ra. - Bặc Thần Thiên Thuật. Triệu Hỉ khẽ giật mình, sau đó đôi mắt đột nhiên trợn to, hai chân mềm nhũn ra trực tiếp quỳ trên mặt đất, cúi xuống thật sâu nói: - Triệu Hỉ ngu dốt, mạo phạm thiên nhan, Triệu Hỉ đáng tội chết! Tuổi tác Triệu Hỉ không nhỏ, ngây người ở U Yến Chi Địa mấy trăm năm, ít nhiều cũng nghe nói qua một chút bí văn. Hắn vừa vặn nghe nói qua Bặc Thần Thiên Thuật, lúc này mới bị dọa thành cái dạng này. Bặc Thần Thiên Thuật là một loại thần thuật rất nghịch thiên, người biết loại thần thuật này không nhiều, người dùng càng ít. Toàn bộ U Yến Chi Địa chỉ có người Bàn gia hiểu, mà người Bàn gia biết cũng không nhiều, chỉ có đệ tử hạch tâm nhất mới có thể học được loại thần thuật này. Nói cách khác, thân phận Bàn Vũ Thấm siêu nhiên, là hậu bối hạch tâm, tiểu thư cao quý nhất Bàn Vương gia. Tiểu thư cao quý nhất Bàn Vương gia là cành vàng lá ngọc, là phượng hoàng. Loại tiểu nhân vật như Triệu Hỉ lại dám chất vấn Bàn Vũ Thấm, đây không phải là lão thọ tinh thắt cổ chán sống sao? Bàn Vũ Thấm không nhìn Triệu Hỉ, nàng đứng thẳng một lát, khoát tay với Diệp Khai nói: - Tạm thời tha cho Thiên Hàn Cung một lần, nếu như chúng ta từ phía đông trở về, Lục điện chủ vẫn chưa đi ra, vậy để Dương lão quái tự mình đưa đầu tới gặp. - Ra? Triệu Hỉ đang quỳ tưởng mình nghe lầm, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua Bàn Vũ Thấm nói: - Tiểu thư, ngài nói điện chủ nhà ta còn có thể ra sao? Diệp Khai cũng nghi ngờ nhìn qua Bàn Vũ Thấm, Quỷ Vương Điện tồn tại nhiều năm như vậy, người tiến vào không có trăm vạn cũng có mấy chục vạn, nhưng chưa một ai đi ra. Hơn nữa các thế lực còn phái tinh anh cao cấp nhất tiến vào, cuối cùng tất cả chết ở bên trong, Lục Ly có tài đức gì có thể từ bên trong đi ra. Ánh mắt Bàn Vũ Thấm nhìn lướt qua Triệu Hỉ, nói: - Ngươi cũng không phải là hiểu rõ điện chủ nhà ngươi lắm, đời này hắn sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, đi qua quá nhiều sóng to gió lớn. Hắn là một người rất kỳ lạ, có quá nhiều khả năng, ta cảm giác hắn có sáu thành khả năng từ bên trong đi ra. - A! Diệp Khai phát ra một tiếng thán phục, Bàn Vũ Thấm cảm ngộ Bặc Thần Thiên Thuật, khả năng cảm giác đoán đối với rất nhiều thứ đều rất mạnh, cho nên nàng có thể nhẹ nhàng khám phá thân phận Lục Ly, trên thực tế nàng cũng không có nhìn qua chân dung Lục Ly. Nàng đã nói như vậy, vậy thì khả năng Lục Ly đi ra tuyệt đối không chỉ có sáu thành, có thể sẽ đạt tới bảy thành. Bên trong Quỷ Vương Điện có rất nhiều chí bảo, nghe nói Quỷ Vương còn để lại truyền thừa, nếu như Lục Ly có thể kế thừa truyền thừa của Quỷ Vương, sẽ có thể nhất phi trùng thiên, đứng ngạo nghễ trên đỉnh U Yến Chi Địa.
Cho nên, mặc dù trước mặt lít nhít đao nhân không nhìn thấy phần cuối, thì hắn cũng nhất định phải giết ra một con đường máu, phá vây mà ra. - Đúng rồi! Đột nhiên Lục Ly nghĩ đến một cái biện pháp, phòng ngự của Thần Thi cường đại như vậy, có lẽ những đao nhân này không cách nào tổn thương nó, vậy có phải hắn có thể tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, sau đó để Thần Thi mang theo mình phá vây rời đi hay không. Hơn nữa những đao nhân này cảm ứng thấy khí tức của hắn mới đi ra, nếu như thân thể của hắn tiến vào bên trong Thiên Tà Châu, đao nhân sẽ không cách nào cảm ứng được khí tức sinh mệnh của hắn, có phải sẽ không công kích nữa hay không. Thiên Tà Châu trong tay hắn chợt lóe quang mang, muốn tiến vào trong hạt châu, rất nhanh hắn lại nở nụ cười khổ. Hắn suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù nơi này không có lực lượng thần bí trấn áp hắn, nhưng hình như trấn áp không gian thần khí, hắn căn bản không cách nào tiến vào bên trong Thiên Tà Châu. - Phi Độ Hư Không! Hắn thử hoạ trận trong không gian, nhìn xem có thể Phi Độ Hư Không rời đi hay không, kết quả không ra ngoài dự liệu của hắn. Không gian nơi này vô cùng vững chắc, hắn không có cách nào xé rách hư không nơi này. - Giết! Không có biện pháp, Lục Ly chỉ có thể vung Đồ Ma chiến đao lên lần lượt phóng thích không gian xoắn, đi theo phía sau Thần Thi giết ra một con đường máu, xông ra khỏi cái bình nguyên này. Phía trên bình nguyên mênh mông vô bờ, có từng bầy quái vật đao nhân chen chúc mà đến, giống như là bầy kiến, cuối đường chân trời toàn là đao nhân. Tuỳ ý đếm một chút cũng có thể nhìn thấy có ít nhất mười vạn đao nhân, đoán chừng lần này xuất động ít nhất trăm vạn đao nhân trở lên. Ở giữa đao nhân là một cỗ thi thể không đầu và một người mặc chiến giáp màu xanh da trời đang chật vật phá vây, vô số đao nhân chen chúc mà đến, vây chặt một thi một người ở bên trong. Một thi một người này rất dũng mãnh, thi thể không đầu mở đường ở phía trước, tựa như một Đại Kim Cương mạnh mẽ đâm tới, một quyền một tên đao nhân. Phàm là đao nhân gần người hoặc là bị nó đập thành mảnh vỡ, hoặc là bị đập ầm ầm bay ra ngoài. Thế nhưng dường như mục tiêu đao nhân không phải cỗ thi thể không đầu này, mà là người đàn ông mặc chiến giáp màu xanh da trời đi theo đằng sau. Tốc độ đao nhân rất nhanh, hơn nữa có thể chui xuống dưới đất, còn có rất nhiều đao nhân nhảy lên thật cao, từ trên không đột nhiên đánh xuống công kích võ giả kia. Chỗ nào cũng có các loại công kích, mỗi thời mỗi khắc đều có chiến đao bổ vào trên người nam tử. Cũng may lực phòng ngự của nam tử này cực kỳ khủng bố, chiến đao bổ vào trên người hắn đều sẽ bị bắn ngược trở ra, thân thể hắn không bị bất cứ tổn thương gì. Vị nam tử này không có công kích trên dưới trái phải phía sau đao nhân, mà một mực múa may một thanh chiến đao màu đen công kích đám đao nhân trước mặt. Hiện tại hắn đã không thèm để ý công kích của đao nhân, bởi vì đao nhân không cách nào phá mở chiến giáp của hắn. Đao nhân trảm không hết giết không dứt, hắn chẳng muốn đi giết nhiều, chỉ muốn mở một con đường hướng về phía trước, để Thần Thi ở trước mặt tiến lên thuận lợi hơn một chút. - Đến cùng cái bình nguyên này lớn như nào, có bao nhiêu đao nhân đây. Sau ba canh giờ, Lục Ly đau khổ lắc đầu, không biết hắn và Thần Thi đã đi về phía trước mấy chục vạn dặm, hủy đi mấy vạn đao nhân, nhưng đao nhân từ bốn phương tám hướng vẫn không dứt, nơi xa vẫn là lít nha lít nhít bóng đen như cũ. - Chẳng lẽ nơi này cũng có huyễn trận! Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái ý niệm, dường như nơi này cũng có huyễn trận, có thể Thần Thi và hắn vẫn luôn xoay quanh tại chỗ. - Huyết Linh Nhi phóng thích xúc tu vào lòng đất cảm ứng, cẩn thận đừng để đao nhân tổn thương xúc tu của ngươi. Lục Ly hạ một cái mệnh lệnh, thần niệm đảo qua trên người đao nhân đông như châu chấu ở bốn phía, hắn âm thầm sợ hãi thán phục Quỷ Vương giàu có. Bản thân hắn là Luyện Khí Sư, biết luyện khí cần rất nhiều tài liệu. Những đao nhân này đều là khôi lỗi rất cao cấp, khẳng định cần tài liệu rất trân quý, Quỷ Vương lại luyện chế nhiều đao nhân như vậy sẽ hao phí bao nhiêu tài liệu, bao nhiêu thời gian chứ? - Không đúng! Rất nhanh Lục Ly lại lắc đầu, những đao nhân này nhìn rất hung tàn, nhưng thật ra chiến lực tổng hợp lại chỉ có thể sánh ngang đại năng phổ thông Thần Giới. Nếu như đi đối chiến Đại Năng Thần Giới sẽ rất hữu hiệu, nhưng nếu như đi đánh giết Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì độ khó có chút lớn. Ít nhất tốc độ đao nhân không đáng chú ý, Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới có thể nhẹ nhàng chạy trốn. Năm đó thực lực Quỷ Vương là một trong những người mạnh nhất Thần Giới, đối với hắn mà nói dựa vào uy áp cũng có thể tươi sống ép chết Đại Năng Thần Giới. Nếu đã thế hắn luyện chế ra nhiều khôi lỗi cấp thấp như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là rảnh đến nhức trứng, không có việc gì nên luyện chơi, luyện chế đao nhân vì muốn tiêu hao tài liệu, nhiều tài liệu như vậy để lại cho tông môn hoặc là đệ tử gia tộc tu luyện không tốt hơn sao? Lục Ly không nghĩ ra, chỉ có thể bám theo Thần Thi tiếp tục đi tới. Tốc độ đi tới của Thần Thi trở nên chậm chạm, xúc tu nhô ra bắt đầu cảm ứng phía dưới mặt đất, tìm kiếm trận văn. - Không có! Một lát sau, thanh âm của Huyết Linh Nhi vang lên: - Phía dưới không có trận văn, có lẽ nơi này không có huyễn trận, mà đúng là lớn đến vô biên vô hạn. - Không có khả năng! Một cái tiểu thế giới có thể lớn bao nhiêu? Coi như Quỷ Vương có mạnh hơn nữa, hắn có thể luyện chế một cái tiểu thế giới lớn bằng Phủ Vực sao? Cho nên Lục Ly vẫn rất hoài nghi, nơi này có một cái huyễn trận, nếu không phải vậy tại sao lâu như thế còn không phá vây ra ngoài. Trước đó vùng bình nguyên kia cũng không bố trí trận văn trong lòng đất, mà bố trí bên trong hài cốt trên mặt đất. Hiện tại cái bình nguyên này không có nhiều hài cốt như vậy, hơn nữa toàn là vỡ vụn, Lục Ly nhìn thấy bốn sắc cũng phía cảnh vẫn luôn biến đổi, rất nhiều hài cốt bị Thần Thi dẫm đến vỡ nát, nhưng rõ ràng trận nhãn không có ở bên trên xương vỡ.
Chương 2007 Đại trận vô hình
Ngoại trừ xương vỡ ra, phía trên bình nguyên không có những vật khác. Không có trận văn vậy thì trừ phi đó là thiên địa thần trận, nếu không không ai bố trí được đại trận. - Tiếp tục phá vây về phía trước, ta sẽ cẩn thận suy ngẫm lại. Lục Ly phất tay, Thần Thi lập tức tăng nhanh tốc độ, Lục Ly theo sát phía sau. Lần này hắn không có công kích, mà một mực đi theo Thần Thi tiến lên, hắn cũng không thèm để ý đao nhân công kích từ bốn phía đến, mặc cho bọn hắn chém lên Kinh Lôi Giáp. Bản thân Kinh Lôi Giáp đã là siêu phẩm thần khí, về sau hấp thu năng lượng lôi điện, lực phòng ngự càng thêm khủng bố hơn. Có lẽ đã vượt qua siêu phẩm thần khí bình thường mấy lần, thậm chí gấp mười. Bị công kích mấy canh giờ, năng lượng bên trong Kinh Lôi Giáp chỉ giảm bớt một chút xíu, theo tiến độ này không có mấy tháng thì không thể phá nổi. Cứ như vậy Thần Thi một đường lao nhanh, Lục Ly theo sát phía sau, vô số đao nhân bị đánh bay. Lục Ly một mực trầm mặc không nói, ánh mắt và thần niệm liếc nhìn khắp nơi, tìm kiếm trận văn trận nhãn, suy tính đường ra ở nơi nào. Một ngày, ba ngày, sáu ngày! Sáu ngày sau, Thần Thi và Lục Ly vẫn bị vây ở bên trong vùng bình nguyên này, đao nhân đã bị hủy đi ba bốn mươi vạn. Đương nhiên có một nửa đao nhân ngưng tụ lại một lần nữa, tương đương với chỉ hoàn toàn hủy đi hai mươi vạn đao nhân. Đao nhân ở bốn phương tám hướng vẫn như thuỷ triều, nơi xa vẫn là bình nguyên, vẫn là đao nhân đen nghịt. Lục Ly tìm kiếm sáu ngày, suy tư sáu ngày nhưng không thu hoạch được gì, hắn không có phát hiện bất cứ cái trận nhãn và trận văn nào, giống như vùng bình nguyên này thật sự rộng lớn vô biên, đao nhân thật sự vĩnh viễn không dứt. - Không có trận nhãn, không có trận văn, nơi này ngoại trừ đao nhân ra không có thứ gì khác, chẳng lẽ nơi này thật sự có một cái thiên địa thần trận. Lục Ly mê mang ngẩng đầu, nhìn về phía đao nhân ở xa vô tận, nhức đầu xoa trán, tiện tay đánh bay mấy tên đao nhân sau lưng. Hắn là nhân vật bày trận cấp đại sư, có thể bố trí ra Vạn Long Tỏa Khung Đại Trận, trên phương diện bày trận cũng xem như nhân vật có tiếng tăm ở Thần Giới. Nhưng hắn vẫn không nghĩ ra, huyễn trận nơi này bố trí như thế nào. Trong lòng hắn khẳng định, nơi này tuyệt đối có huyễn trận, còn là do Quỷ Vương bố trí ra, tuyệt đối không phải tự nhiên tồn tại. Quỷ Vương ở trên phương diện trận pháp hẳn là cấp bậc đại tông sư, có thể so sánh với tông chủ Thần Tượng Tông. - Đại trận vô hình, thủ pháp này quá lợi hại. Lục Ly lại cảm khái một tiếng, thân thể hắn đột nhiên bay vọt lên, đứng ở trên bả vai Thần Thi. Mặc dù như này sẽ nhận thêm càng nhiều công kích, thế nhưng tầm mắt sẽ thoáng hơn một chút. - Phanh phanh phanh! Hắn vung Đồ Ma chiến đao, đánh bay từng tên đao nhân đến gần, hắn chẳng muốn giết nữa, chỉ đánh bay đao nhân, không cho bọn hắn công kích. Năng lượng Kinh Lôi Giáp tiêu hao từng chút một, không thể tiếp tục cho đao nhân công kích nữa. Thần Thi cao ba trượng, Lục Ly đứng ở trên bả vai Thần Thi, tầm mắt lập tức trở nên trống trải. Hắn ở trên cao nhìn về phía xa, thấy xa xa toàn là đao nhân, thì càng cảm thấy đau đầu, thậm chí có chút hoa mắt, đao nhân lít nha lít nhít như kiến, đếm cũng đếm không hết. - Hả? Đột nhiên, lông mày Lục Ly nhíu lại, giống như trong mơ màng phát hiện ra cái gì, nhưng nhất thời nhớ không ra. Đồ Ma chiến đao trong tay hắn ngừng lại, kinh ngạc đứng ở bên trên Thần Thi. - Ầm! Mấy thanh chiến đao bổ vào trên đầu hắn, trọng lực cường đại đập bay hắn ra ngoài, hắn bởi vì đang suy nghĩ chuyện gì đó cho không có để ý, thân thể bỗng chốc bị rơi vào trong đám đao nhân ở đằng sau. - Phanh phanh phanh phanh! Mười mấy thanh chiến đao liên tục chém lên trên người hắn, nếu như hắn không có Kinh Lôi Giáp, đoán chừng giờ phút này đã bị chặt thành thịt nát. Thần Thi ngừng lại, Huyết Linh Nhi kinh ngạc truyền âm nói: - Chủ nhân, có phát hiện sao? Ánh mắt Lục Ly hơi mê mang một lát, thân thể phóng lên tận trời, sau khi liếc nhìn nơi xa một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên, cười ha hả: - Hay, hay, quả nhiên Quỷ Vương lợi hại, đại trận hoàn toàn là vô hình. Đúng là Quỷ Vương bố trí đại trận, thế nhưng đại trận không phải tử trận, mà là sinh trận, hạch tâm tạo thành sinh trận chính là đao nhân. Nếu vừa rồi Lục Ly không đứng ở trên thân thể Thần Thi, tuyệt đối không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào, bởi vì đao nhân phía ngoài quá nhiều, lít nha lít nhít như kiến, ai sẽ nghĩ đến vấn đề xuất hiện ở trên người đao nhân. Phía trước Lục Ly và Thần Thi ba dặm có một đám đao nhân, đám đao nhân kia nhìn như đang không ngừng vọt tới chỗ Lục Ly, nhưng nếu như cẩn thận quan sát mà nói, sẽ phát hiện lúc bọn hắn tiến lên lại có quy luật nhất định. Bọn hắn lặng yên đan xen tiến lên, rồi lại thỉnh thoảng bị chen lấn lui một bước. Lúc đan xen, đao nhân phía sau sẽ bước qua bọn chúng xông lại, nói cách khác bọn chúng nhìn như không ngừng bước tới trước, nhưng thật ra là đang một mực dậm chân tại chỗ, bọn hắn chỉ đan xen vị trí, mấy ngàn tên đao nhân một mực làm thành một vòng tròn vây quanh Lục Ly và Thần Thi. Cả đời Thiên Linh Tử nghiên cứu trận pháp cấm chế, đối với Sinh Cấm cũng hơi có liên quan, bên trong tàng thư lưu lại cũng giới thiệu phương diện này. Thế nhưng Sinh Cấm rất khó bố trí, coi như Thiên Linh Tử cũng không quá am hiểu, Lục Ly không hiểu phương diện này, cho nên trước đó một mực không kịp phản ứng. - Quỷ Vương tuyệt đối là đại tông sư trong phương diện trận pháp cấm chế! Lục Ly khẳng định điểm này, chỉ dựa vào cái Sinh Cấm kia, hắn đã cảm giác trên phương diện trận pháp cấm chế Quỷ Vương mạnh hơn so với Thiên Linh Tử một cấp bậc. Thiên Linh Tử là Thần Tượng tông sư, thì Quỷ Vương chính là Thần Tượng đại tông sư. Mặc dù nhìn ra Sinh Cấm, nhưng không có nghĩa là có thể nhẹ nhàng phá nó, mấy ngàn cái đao nhân kia một mực ở bên ngoài Lục Ly và Thần Thi ba dặm. Giống như không phá được trận, mấy ngàn đao nhân này sẽ vĩnh viễn ở bên ngoài ba dặm, muốn phá trận nhất định phải hủy đao nhân bên ngoài ba dặm đi.
Chương 2008 Sinh lộ
Công kích của Lục Ly có thể ảnh hưởng ra bên ngoài ba dặm, nhưng lực phòng ngự của đao nhân không yếu, phía trước lại có nhiều đao nhân cản trở như vậy, chờ công kích của Lục Ly đến bên ngoài ba dặm thì đã sớm không còn uy lực. Cho nên nơi này có một cái vòng lặp vô hạn, không hủy đi đao nhân ở bên ngoài ba dặm thì không cách nào phá trận, hắn và Thần Thi vĩnh viễn không cách nào tới gần đao nhân ở bên ngoài ba dặm, công kích của Lục Ly và Thần Thi lại không đến. - Hây! Lục Ly nhảy lên thật cao, đột nhiên Đồ Ma chiến đao bổ ra hai đao về nơi xa, hai đạo không gian ba động nhanh chóng tản ra, không gian không ngừng nổi lên sóng gió kịch liệt giống như thủy triều. - Vù vù! Đáng tiếc, thân thể Lục Ly bay vọt lên, bốn phương tám hướng lập tức có vô số đao nhân bay vọt lên theo, không gian xoắn đều bị đao nhân chặn lại, căn bản không có cách nào công kích đao nhân bên ngoài ba dặm. - Huyết Linh Nhi, ngươi khống chế Thần Thi đi thử xem! Lục Ly bất động, Huyết Linh Nhi khống chế Thần Thi cuồng bạo phóng đi, hắn dùng song quyền điên cuồng đập bay từng tên đao nhân, rất nhanh đã xông ra ba dặm. - Kỳ lạ. Rõ ràng Lục Ly thấy được Thần Thi xông ra bên ngoài ba dặm, nhưng bên người nó lại không phải mấy ngàn đao nhân Sinh Cấm kia, mấy ngàn đao nhân đó đột nhiên biến mất, xuất hiện ở bên ngoài sáu dặm. - Trận trong trận, liên hoàn trận, mấy ngàn Sinh Cấm đao nhân kia là huyễn tượng có lẽ Sinh Cấm đao nhân chân chính đx ẩn núp đi. Lục Ly trầm tư một lát đưa ra kết luận, hắn có chút nhức đầu rồi, Quỷ Vương bày trận quá biến thái, cái này không phải thứ người có thể phá vỡ, mặc dù bây giờ hắn nhìn thấu một vài thứ, nhưng không làm nên chuyện gì, hắn căn bản không có cách phát hiện trận nhãn. - Không đúng. Lục Ly tiện tay đánh bay mấy tên đao nhân phía trước, trong mắt lộ ra một vòng kiên định. Bất luận trận sư gì bày trận cũng sẽ không bố trí Tử Cấm hẳn phải chết, nếu không cũng không cần phiền toái như thế. Dùng năng lực của Quỷ Vương, Lục Ly vừa tiến đến là có thể nhẹ nhàng dùng cấm chế giết chết. Quỷ Vương bố trí đại trận phức tạp như vậy, tự nhiên sẽ lưu lại một chút hi vọng sống, một đạo Sinh Môn. Cho nên Lục Ly vẫn có hi vọng sống tiếp, có điều phải nhìn xem hắn có tìm ra cái Sinh Môn này, có thể phá vỡ tầng tầng chướng ngại trước Sinh Môn hay không. - Huyết Linh Nhi, trở về đi! Sau khi hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi, Lục Ly đứng tại chỗ rơi vào trầm tư, hắn coi bốn phía như không có công kích, mặc cho từng thanh chiến đao bổ vào trên người hắn. Ánh mắt hắn chậm rãi đóng lại, tỉnh táo suy nghĩ, tìm kiếm đường ra. Thần Thi lao nhanh trở về, đứng bên người Lục Ly, thiết quyền công kích ra bốn phương tám hướng, đánh bay phá huỷ từng tên đao nhân chen chúc mà đến, cho Lục Ly đầy đủ thời gian suy nghĩ. Năng lực phá trận của Huyết Linh Nhi rất mạnh, nhưng cuối cùng nó vẫn không phải là người, không hiểu được cách dùng suy nghĩ của nhân loại đi phân tích, suy nghĩ sự tình. Nhân loại vòng vòng đạo đạo, nó không cách nào lý giải các loại tư duy kỳ dị. Lục Ly đứng tại chỗ trọn vẹn hai ba ngày, đột nhiên ánh mắt hắn mở ra, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Rốt cục hắn cũng nghĩ thông suốt một số chuyện, nghĩ ra mấu chốt phá trận. Rõ ràng đao nhân bên ngoài ba dặm là giả tượng, là sơ hở cố ý lộ ra, cố ý dẫn dắt người phá trận rơi vào cạm bẫy. Trận nhãn chân chính vẫn còn ở trên người đao nhân, thế nhưng không ở trên đao nhân phía xa, mà là ở trên người đao nhân bên cạnh. - Huyết Linh Nhi, công kích đao nhân xung quanh, triệt để hủy diệt tất cả đao nhân, không cho bọn hắn cơ hội ngưng tụ một lần nữa! Lục Ly quát khẽ trong lòng một tiếng, chính hắn cũng động thủ, đột nhiên bổ ra mấy đao với đao nhân ở bên cạnh, từng đạo không gian ba động phát tán ra, rất nhiều đao nhân bị xoắn nát. Cũng giống như trước đó, một số đao nhân không bị trực tiếp hủy đi sẽ ngưng tụ một lần nữa. Trước kia Lục Ly mặc kệ, nhưng bây giờ lại vung chiến đao lên đột nhiên bổ ra, triệt để xoắn nát mảnh vỡ đao nhân trên mặt đất. - Rầm rầm rầm! Huyết Linh Nhi hoàn toàn thi hành mệnh lệnh, triệt để hủy đi đao nhân xung quanh, không để lại một tên nào. Chém giết một trận, trong mắt Lục Ly càng ngày càng sáng, vung tay nói: - Đánh thẳng về phía trước, phá vây! Huyết Linh Nhi có chút không hiểu, tiếp tục đánh về phía trước là có thể phá vây sao? Huyễn trận chưa bị phá, làm sao có thể phá vòng vây ra ngoài chứ, Lục Ly không nói Huyết Linh Nhi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể khống chế Thần Thi vùi đầu phóng về phía trước. Lục Ly không có giải thích với Huyết Linh Nhi, một đường đi theo Thần Thi chạy nhanh, mỗi lần đều hoàn toàn đánh nát đao nhân, không cho bọn chúng cơ hội ngưng tụ một lần nữa. Nội tâm của hắn có một chút suy đoán mơ màng, nhưng hắn không thể xác định trăm phần trăm, chỉ có thể chờ đợi kết cục cuối cùng. Một canh giờ, năm canh giờ, hai ngày rưỡi! Đột nhiên phía trước xuất hiện một tòa núi cao lờ mờ, hai mắt Lục Ly lập tức sáng lên, thanh âm ngạc nhiên của Huyết Linh Nhi vang lên trong đầu Lục Ly: - Chủ nhân, vậy mà chúng ta chạy ra. - Ha ha ha! Lục Ly vui mừng cười ha hả, suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác, huyễn trận chân chính ở trên người những đao nhân ngưng tụ một lần nữa kia. Nếu như không hủy đi đao nhân ngưng tụ một lần nữa, sẽ vĩnh viễn bị vây ở bên trong huyễn trận, mấy ngàn đao nhân ở bên ngoài ba dặm chỉ là phép che mắt! Quỷ Vương thực sự lưu lại một con đường sống, may mắn Lục Ly hiểu rõ về trận pháp, nếu không tuyệt đối không phát hiện ra được trận nhãn tồn tại. Tiếp tục tiến lên, sau hai nén nhang rốt cục Lục Ly và Thần Thi cũng đến phía dưới một dãy núi khổng lồ. Lúc hai người vọt tới trước ngọn núi lớn, toàn bộ đao nhân phía sau biến mất vào trong lòng đất, chỉ để lại một loạt mảnh vỡ chiến đao. - Hô hô! Lục Ly mang theo Thần Thi xông lên đỉnh núi, quay đầu nhìn bình nguyên đằng sau một cái, hắn thở ra một hơi thật dài. Sau đó không quan tâm cái gì, ngã trên mặt đất ngủ thật say.
Chương 2009 Ngầm hạ độc thủ
Lục Ly đã tiến vào Quỷ Vương Điện hơn mười ngày, ba ngày trước bên trong Quỷ Vương Cốc đã không còn phun trào bảo vật. Rất nhiều người trong cốc đã rút lui, chỉ có một bộ phận người các thế lực lớn lưu lại để trông coi. Trong một tòa núi nhỏ bên ngoài cốc, có mười mấy người đang ẩn núp, từ xa nhìn vào sơn cốc, trong nhóm người này có một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, mắt to tròn gắt gao nhìn chằm chằm vào sơn cốc, giống như sợ lọt mất một người. Bên cạnh tiểu cô nương chính là Triệu Hỉ, hắn nhìn qua sơn cốc phát hiện nửa ngày không ai đi ra, liền suy nghĩ nói: - Hi nha đầu, nói không chừng điện chủ đã yên lặng trở về rồi, chúng ta vẫn nên trở lại Côn Luân Sơn đi. Ba ngày trước sơn cốc đã ngừng phun trào, nhiều người như vậy đều rút lui, nếu như Lục Ly còn sống nhất định đã sớm ra, bọn hắn lưu lại ký hiệu ở xung quanh, khẳng định Lục Ly sẽ tìm tới bọn hắn. Ba ngày mà Lục Ly cũng chưa ra, vậy thì chỉ có hai cái kết quả, hoặc là Lục Ly đã trở về, hoặc là hắn đã chết ở bên trong Quỷ Vương Cốc. - Tiếp tục chờ, nếu như ca đã trở về Côn Luân Sơn nhất định sẽ tới tìm chúng ta. Trì Hi Nhi lắc đầu quật cường áp vào trên núi nhỏ, sau khi Lục Ly đi không bao lâu nàng cảm giác nội tâm có chút hoảng loạn, cho nên nàng lập tức xuất quan đến tìm kiếm Lục Ly. Kết quả phát hiện Lục Ly căn bản không có bế quan, nàng rất thông minh, Triệu Hỉ không gạt được nàng. Triệu Hỉ vốn muốn nói Lục Ly ra ngoài có việc, rất nhanh sẽ trở về. Nhưng lần này nội tâm Trì Hi Nhi rất hoảng loạn, hơn nữa nàng dị thường quật cường, lấy cái chết ra bức bách, Triệu Hỉ không còn cách nào nên chỉ có thể mang theo nàng tới bên này chờ. Thời gian tiếp tục trôi qua một ngày, nhưng vẫn không có bất cứ bóng dáng gì của Lục Ly, mắt Trì Hi Nhi đã bắt đầu lặng yên rơi lệ. Nàng có loại cảm giác mơ hồ lần này Lục Ly đã xảy ra chuyện, nếu không không có khả năng lâu như vậy vẫn chưa đi ra. - Ta vào xem một chút. Triệu Hỉ có chút không đợi được nữa, nàng nhìn mười tên quân sĩ bên người một cái rồi phóng về phía Quỷ Vương Cốc, Trì Hi Nhi bắt đầu lo lắng, không tiếp tục nằm đợi ở trên núi nhỏ nữa, đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng sơn cốc. Sau ba nén hương, Triệu Hỉ từ trong sơn cốc lao ra, sắc mặt có chút âm trầm, hắn xông vào trong sơn cốc khua tay nói: - Trở về đi, bên trong gần như không có ai, chỉ có mấy quân sĩ ở lại trấn thủ, ta hỏi thăm một chút, bọn hắn nói người ở bên trong đã sớm rút lui. - Rút lui? Nước mắt trong mắt Trì Hi Nhi đã không nhịn được nữa, oa một cái khóc lên, thân thể cũng mềm nhũn ra, ngồi bệt trên mặt đất. Triệu Hỉ vội vàng ôm lấy nàng, vung tay lên nói: - Đi thôi, trở về trước đã. Hao tốn hơn một ngày thời gian, Triệu Hỉ và Trì Hi Nhi cũng về tới Côn Luân Sơn, Trì Hi Nhi nhìn thấy quân sĩ Đồ Thần Điện từ xa đã hỏi: - Ca của ta trở về chưa? - Điện chủ! Quân sĩ tuần tra mơ hồ lắc đầu nói: - Không phải điện chủ vẫn luôn ở trong điện không có đi ra sao? - Lộp bộp! Nội tâm Triệu Hỉ và Trì Hi Nhi hơi thất vọng một chút, đôi mắt hai người đều ảm đạm xuống. Không thấy Lục Ly bên trong Quỷ Vương Cốc, hắn cũng không trở về, khả năng Lục Ly chết đi rất lớn. - Hưu! Trì Hi Nhi có chút không tin tưởng phóng đến chỗ long mạch, Triệu Hỉ đi theo, sau khi tiến vào long mạch liền truyền tống về Côn Luân Sơn. Tiến về Côn Luân Sơn, Trì Hi Nhi lập tức xông vào trong cung điện Lục Ly như làn gió, nàng rất hi vọng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đáng tiếc bên trong đại điện vắng vẻ không có cái gì. - Haiz! Triệu Hỉ theo vào sau, nội tâm trầm xuống. Lục Ly là cốt lõi Đồ Thần Điện, nếu Lục Ly thật chết rồi, sớm muộn gì Đồ Thần Điện cũng chia năm xẻ bảy, có thể hắn và Trì Hi Nhi sẽ bị lục đại thế lực phân thây. - Hưu! Đúng lúc này, bầu trời nơi xa truyền đến một tiếng xé gió khiến Triệu Hỉ chú ý, rất nhiều quân sĩ bên trong Đồ Thần Điện lao ra âm thầm đề phòng. Tới là một chiếc phi loan, Triệu Hỉ vốn cho rằng là Lục Ly trở về, nhưng sau khi nhìn thấy phía trên phi loan có một chữ ""Bàn"", hắn âm thầm lắc đầu. Sau đó nội tâm lại run lên, người Bàn Vương Phủ đến Côn Luân Sơn làm cái gì? - Tất cả mọi người đi ra cung nghênh các đại nhân Bàn Vương Phủ! Nhìn thấy phi loan bay thẳng tới bên này, Triệu Hỉ phát ra một tiếng quát khẽ. Nếu đắc tội người Bàn Vương Phủ, sợ là Đồ Thần Điện sẽ lập tức bị hủy diệt. Từng đám võ giả bên trong các tòa thành bắn ra, đứng chỉnh tề sau lưng đám người Triệu Hỉ Trần Nhạc, Trì Hi Nhi cũng đi ra. Ánh mắt nhìn tới phi loan toàn là vẻ hi vọng, nàng rất hi vọng nhìn thấy Lục Ly từ bên trong phi loan bay ra ngoài. Lục Ly không có từ bên trong phi loan bay ra ngoài, mà là một lão giả bay ra, hắn uy nghiêm quét nhìn phía dưới một chút, trầm giọng hỏi: - Lục điện chủ ở đâu lão hủ Diệp Khai xin đi ra gặp mặt một lần. - Tham kiến đại nhân! Triệu Hỉ dẫn người quỳ một chân xuống hành lễ, thấy Diệp Khai không có bất kỳ biểu thị gì, hắn cắn răng đứng lên. Ngồi truyền tống trận đi long mạch, sau đó chạy như bay đến, đứng ở phía dưới phi loan. - Lục điện chủ của các ngươi đâu? Diệp Khai nhíu lông mày, mở miệng dò hỏi. Triệu Hỉ hơi suy nghĩ chắp tay nói: - Đại nhân, có thể nói chuyện riêng một chút không? Không thể để đệ tử Đồ Thần Điện biết chuyện Lục Ly mất tích,, nếu không sẽ lập tức xảy ra nhiễu loạn lớn. Diệp Khai khoát tay áo, thân thể bay vụt vào bên trong phi loan, chỉ để lại một câu nói: - Đi lên nói chuyện đi. Triệu Hỉ không có nửa điểm chần chờ thân thể bay vụt lên, người này tuyệt đối là người Bàn Vương Điện không sai, không có người nào ở U Yến Chi Địa dám giả mạo người Bàn Vương Điện. Còn có phải người Bàn Vương Điện đến tìm Lục Ly gây chuyện hay không, Triệu Hỉ cho rằng không có khả năng, nếu không người tới cũng không phải là một người, mà là một đội quân, giọng điệu Diệp Khai cũng rất khách khí.
Chương 2010 Bặc Thần Thiên Thuật
Sau khi tiến vào bên trong phi loan, Triệu Hỉ lại khom mình hành lễ dò hỏi lần nữa: - Vị đại nhân này, xin hỏi tìm điện chủ nhà ta có chuyện gì, hiện tại điện chủ nhà ta không tiện gặp khách lắm. - Không tiện gặp khách? Diệp Khai khoát tay áo nói: - Ngươi đi bẩm báo điện chủ nhà ngươi, cứ nói Diệp Khai tới, tự nhiên hắn sẽ ra gặp ta. Ta đại biểu tiểu thư nhà ta tới, ân tiểu thư nhà ta và điện chủ nhà ngươi là bằng hữu! - Bằng hữu? Triệu Hỉ lập tức có loại thụ sủng nhược kinh và cảm giác vinh dự. Có thể làm bằng hữu với tiểu thư Bàn Vương Phủ, chỉ sợ là tiểu thư bình thường nhất, thì giá trị bản thân Lục Ly cũng tăng gấp bội, địa vị Đồ Thần Điện cũng sẽ tăng nhiều. Truyền lời này ra, cho lục đại thế lực một trăm cái lá gan cũng không dám tiến đánh Đồ Thần Điện. - Điện chủ, điện chủ... Triệu Hỉ có chút chần chờ, không biết có nên nói ra sự tình của Lục Ly hay không. Trong lòng hắn biết rõ, Diệp Khai không có khả năng lừa hắn, so sánh với Bàn Vương Điện Đồ Thần Điện tựa như con sâu cái kiến, Diệp Khai không cần thiết lừa hắn. Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Hỉ, nội tâm Diệp Khai hơi lo lắng một chút dò hỏi: - Lục điện chủ xảy ra chuyện? Triệu Hỉ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Diệp Khai, cắn răng nói: - Nửa tháng trước điện chủ đi Quỷ Vương Cốc, đến bây giờ cũng chưa trở về. Ta tiến vào bên trong Quỷ Vương Cốc dò xét một chút, phát hiện bên trong đã không còn ai, hiện tại không rõ tung tích của điện chủ. - Quỷ Vương Cốc? Sắc mặt Diệp Khai trầm xuống, ánh mắt nhìn qua một cái cửa điện bên trái. Một nén nhang sau, cánh cửa kia vô thanh vô tức mở ra, một mỹ nữ che mặt yểu điệu đi ra, ánh mắt nàng thanh tịnh như nước, thế nhưng lại có lãnh ý nhàn nhạt. Trong tay nàng cầm mấy khối Quy Cốt kỳ dị, nàng nhìn Triệu Hỉ một chút sau đó nhìn qua Diệp Khai nói: - Lục điện chủ bị bức ép tiến vào Quỷ Vương Điện, lá gan Dương lão quái Thiên Hàn Cung thật to, biết rõ Lục điện chủ có Bàn Vương Lệnh, thế mà cũng dám âm thầm hạ độc thủ, ha ha. Không phải Bàn Vũ Thấm cố ý đến tìm Lục Ly, chỉ là gần đây đi Đông Phương Lộ vừa vặn đi qua Côn Luân Sơn. Nàng nghĩ đến chuyến này đi phía đông có chút ý tứ, muốn hỏi Lục Ly một chút có đi cùng hay không. Lại không nghĩ rằng Lục Ly không ở nhà, không chỉ không ở nhà, còn xảy ra chuyện. - Quỷ Vương Điện! Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Hỉ trở nên trắng bệch, hắn biết rõ Quỷ Vương Điện, trong lịch sử có vô số người tiến vào, cuối cùng chưa có một ai đi ra. Không ngờ Lục Ly lại tiến vào Quỷ Vương Điện, hắn còn có thể đi ra sao? - A, không đúng! Rất nhanh Triệu Hỉ đã kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn qua Bàn Vũ Thấm hỏi: - Vị tiểu thư này, làm sao ngài biết điện chủ nhà ta tiến vào Quỷ Vương Điện? Làm sao biết là Dương lão quái Thiên Hàn Cung mưu hại điện chủ nhà ta? Vừa rồi Diệp Khai còn xin Lục Ly ra gặp mặt, điều này nói rõ Bàn Vũ Thấm và Diệp Khai cũng không biết tình huống. Đã như vậy vì sao hiện tại Bàn Vũ Thấm lại kết luận như thế? Giống như lúc đó nàng thấy được cảnh tượng Dương lão quái mưu hại Lục Ly vậy. - Hừ! Thần sắc trong mắt Bàn Vũ Thấm đạm mạc không nói gì, Diệp Khai hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, khiển trách: - Nhân vật như đám kiến hôi các ngươi thì biết cái gì, tiểu thư nhà ta tinh thông Bặc Thần Thiên Thuật, có thể nhìn thấu thiên cơ, khẳng định vừa rồi tiểu thư đã bốc một quẻ, suy tính ra. - Bặc Thần Thiên Thuật. Triệu Hỉ khẽ giật mình, sau đó đôi mắt đột nhiên trợn to, hai chân mềm nhũn ra trực tiếp quỳ trên mặt đất, cúi xuống thật sâu nói: - Triệu Hỉ ngu dốt, mạo phạm thiên nhan, Triệu Hỉ đáng tội chết! Tuổi tác Triệu Hỉ không nhỏ, ngây người ở U Yến Chi Địa mấy trăm năm, ít nhiều cũng nghe nói qua một chút bí văn. Hắn vừa vặn nghe nói qua Bặc Thần Thiên Thuật, lúc này mới bị dọa thành cái dạng này. Bặc Thần Thiên Thuật là một loại thần thuật rất nghịch thiên, người biết loại thần thuật này không nhiều, người dùng càng ít. Toàn bộ U Yến Chi Địa chỉ có người Bàn gia hiểu, mà người Bàn gia biết cũng không nhiều, chỉ có đệ tử hạch tâm nhất mới có thể học được loại thần thuật này. Nói cách khác, thân phận Bàn Vũ Thấm siêu nhiên, là hậu bối hạch tâm, tiểu thư cao quý nhất Bàn Vương gia. Tiểu thư cao quý nhất Bàn Vương gia là cành vàng lá ngọc, là phượng hoàng. Loại tiểu nhân vật như Triệu Hỉ lại dám chất vấn Bàn Vũ Thấm, đây không phải là lão thọ tinh thắt cổ chán sống sao? Bàn Vũ Thấm không nhìn Triệu Hỉ, nàng đứng thẳng một lát, khoát tay với Diệp Khai nói: - Tạm thời tha cho Thiên Hàn Cung một lần, nếu như chúng ta từ phía đông trở về, Lục điện chủ vẫn chưa đi ra, vậy để Dương lão quái tự mình đưa đầu tới gặp. - Ra? Triệu Hỉ đang quỳ tưởng mình nghe lầm, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua Bàn Vũ Thấm nói: - Tiểu thư, ngài nói điện chủ nhà ta còn có thể ra sao? Diệp Khai cũng nghi ngờ nhìn qua Bàn Vũ Thấm, Quỷ Vương Điện tồn tại nhiều năm như vậy, người tiến vào không có trăm vạn cũng có mấy chục vạn, nhưng chưa một ai đi ra. Hơn nữa các thế lực còn phái tinh anh cao cấp nhất tiến vào, cuối cùng tất cả chết ở bên trong, Lục Ly có tài đức gì có thể từ bên trong đi ra. Ánh mắt Bàn Vũ Thấm nhìn lướt qua Triệu Hỉ, nói: - Ngươi cũng không phải là hiểu rõ điện chủ nhà ngươi lắm, đời này hắn sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, đi qua quá nhiều sóng to gió lớn. Hắn là một người rất kỳ lạ, có quá nhiều khả năng, ta cảm giác hắn có sáu thành khả năng từ bên trong đi ra. - A! Diệp Khai phát ra một tiếng thán phục, Bàn Vũ Thấm cảm ngộ Bặc Thần Thiên Thuật, khả năng cảm giác đoán đối với rất nhiều thứ đều rất mạnh, cho nên nàng có thể nhẹ nhàng khám phá thân phận Lục Ly, trên thực tế nàng cũng không có nhìn qua chân dung Lục Ly. Nàng đã nói như vậy, vậy thì khả năng Lục Ly đi ra tuyệt đối không chỉ có sáu thành, có thể sẽ đạt tới bảy thành. Bên trong Quỷ Vương Điện có rất nhiều chí bảo, nghe nói Quỷ Vương còn để lại truyền thừa, nếu như Lục Ly có thể kế thừa truyền thừa của Quỷ Vương, sẽ có thể nhất phi trùng thiên, đứng ngạo nghễ trên đỉnh U Yến Chi Địa.
Bình luận facebook