-
Chương 1701-1705
Chương 1701 Chấm Dứt Ân Oán
Khuôn mặt Lục Ly rét buốt, sát khí trên người ép tới nồng đậm tràn trời ngập đất, quát lớn: - Dám động thủ thì đừng trách ta đánh chết toàn bộ các ngươi. Sát khí trên người Lục Ly quá nồng đậm, đặc biệt sau khi cảm ngộ được sát chiêu của Sát Đế thì càng thêm khủng bố. Hắn bộc lộ năng lực khiến cho cả đám giật nảy mình, sáu người cảm thấy giờ khắc này Lục Ly không giống một Thần Linh mà càng giống một con hoang thú bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống người ta. Thanh niên áo vàng vốn tưởng Lục Ly chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, đoán chừng là thám tử của một phương thế lực nào đó, ai ngờ rằng khí thể của Lục Ly lại mạnh đến thế? Hơn nữa thủ đoạn vừa nãy cũng rất dọa người, xem ra có chút lai lịch. Mấy người bọn hắn cũng có lai lịch, mặc dù không sợ Lục Ly nhưng chẳng may thật sự bị giết chết, thế thì chết quá oan uổng. Hắn cố nhịn lửa giận xuống nói: - Tại hạ là Thác Bạt Diệp của Thiên Kiếm Sơn, rốt cuộc các hạ là ai? - Thiên Kiếm Sơn? Lục Ly chưa từng nghe qua, không phải là một tông phái của Thương Viêm Phủ chứ? Hắn lạnh lùng đáp lại: - Thiên Kiếm Sơn thì đã sao? Ta không muốn đối địch với mấy người các ngươi, chỉ muốn một bức địa đồ mà thôi! Nữ tử xinh đẹp có chút sợ hãi thấp giọng nói: - Diệp ca, cứ cho hắn một phần địa đồ đi, sư tôn có nói chúng ta ra ngoài không được gây chuyện. - Gây chuyện? Thác Bạt Diệp cười gằn nói: - Chúng ta gây chuyện ư? Là hắn chủ động gây sự chứ? Nếu mới như vậy đã nhận thua, Thiên Kiếm Sơn của chúng ta sau này còn ngẩng đầu làm người được sao? Lão Tam, chuyển lời về tông phái gọi thêm người đến đây. Một thanh niên lập tức lấy ra một khối ngọc phù đẹp đẽ định bóp nát, Lục Ly thấy tình hình sắp không khống chế được nữa, nghĩ một chút bèn lợi dụng Long Ngâm Thần Kỹ hét lớn: - Dám động đậy không? Ta lập tức giết chết các ngươi! Long Ngâm Thần Kỹ không có tác dụng quá lớn nhưng âm thanh vô cùng vang dội, chấn động đến mức màng nhĩ mọi người đau nhói, thân thể run rẩy. Lục Ly nhấc thần binh, chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ngọc phù trong tay thanh niên nói: - Ngươi dám bóp nát ta sẽ giết chết ngươi, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao địa đồ ra hoặc chết! Lục Ly từng bước từng bước ép sát, khí thế trên người mỗi lúc một mạnh mẽ, mặc dù nhìn có vẻ phô trương thanh thế nhưng lại khiến sáu người cảm thấy áp lực rất lớn. Từ lúc Lục Ly xuất đạo đến nay, dường như đều lấy giết chóc để nâng cao địa vị, đã có quá nhiều người chết dưới tay hắn rồi. Hắn lâu nay luôn ở vị trí trên cao, uy nghi khí thế đều rất mạnh, mấy thanh niên này hiển nhiên chỉ khép nép dưới sự che chở của bậc cha chú mà lớn lên, ngay lập tức bị dọa cứng người. - Ta đếm đến ba, không giao bản đồ ra ta sẽ giết chết ngươi! Lục Ly tiếp tục áp sát, âm thanh lạnh buốt như băng tuyết vạn năm, giọng nói của hắn giống như của ác ma đến từ địa ngục: - Một, hai, ba... - Ta đưa! Thác Bạt Diệp rốt cuộc chịu thua, lấy ra một phần địa đồ ném cho Lục Ly, sau đó cảm thấy vô cùng uất ức, cắn răng nói: - Các hạ có dám để lại tên họ không? Sau này Thiên Kiếm Sơn bọn ta cũng dễ dàng tìm đến địa bàn. Lục Ly nhận lấy địa đồ, lướt nhìn một lượt không để ý đến Thác Bạt Diệp, cơ thể hắn vọt lên phóng về phương xa. Thác Bạt Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám đi truy sát Lục Ly, khí thế vừa nãy của Lục Ly không hề yếu hớn các trưởng lão ở Thiên Kiếm Sơn, hắn vừa nãy quả thật bị dọa sợ. - Người này rốt cuộc là ai? Trẻ tuổi mà lại có khí thế mạnh mẽ như vậy? Nữ tử xinh đẹp chớp mắt một cái, trong con ngươi xinh đẹp ánh lên một tia khác thường, đáng tiếc Lục Ly đã biến mất ở trong một dãy núi đằng xa. - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mổ xẻ hoang thú, chuẩn bị quay về! Thác Bạt Diệp thấy cả đám không nhúc nhích thì giận dỗi ra lệnh. Mấy người còn lại vội vã xẻ thịt hoang thú, thu thập hết thảy thần tài lại rồi đốt lửa nướng thịt ăn một bữa. Ăn uống no nê, mọi người không có tâm trạng tiếp tục săn giết hoang thú nữa mà bay về hướng đông, bên đó có một tiểu thành, bọn họ có thể truyền tống quay về Thiên Kiếm Sơn. Bôn ba bốn năm canh giờ, đằng xa có một con hư không thú bay tới. Mấy người cũng không để mắt tới nó. Nhưng mà lúc này hư không thú dừng lại há to cái miệng lớn, bên trong có một nữ tử xinh đẹp bay ra. - Hơi thở thật mạnh mẽ, không chừng thấp nhất cũng là Thượng bảng Thần Linh? Sáu người liếc nhìn nữ tử thì thấy sau lưng nàng còn có một đôi cánh, có lẽ không phải nhân loại bình thường. Sáu người vội vàng khom người hành lễ đầy vẻ khách khí, gặp mặt cường giả phải cung kính, đây là lời răn dạy của bậc trưởng bối lúc bọn hắn xuất môn. Bằng không nếu chọc giận đến cường giả, chết như nào cũng không biết. - Các ngươi từng gặp thấy người này không? Nữ tử lấy ra một bức chân dung, lạnh lùng hỏi. Đám người Thác Bạt Diệp ngẩng đầu lên nhìn, thấy chân dung là của Lục Ly, con mắt sáng ngời, Thác Bạt Diệp trả lời: - Từng thấy, nửa ngày trước vừa vặn gặp được. - Ồ? Sát khí trên người nữ tử lóe lên, trầm giọng hỏi: - Ở chỗ nào, hắn chạy trốn về hướng nào? - Chạy trốn? Sáu người liếc mắt nhìn nhau, Thác Bạt Diệp mừng rỡ, xem ra vị cường giả này muốn truy sát Lục Ly. Thác Bạt Diệp lập tức đáp lại: - Chính là chỗ ngọn núi hình rắn kia, hắn còn đả thương ta, đòi ta một phần địa đồ phía nam của Thần Giới. Đại nhân, hắn chạy trốn về phía tây bắc, ngài mau đuổi theo. - Đòi một phần địa đồ? Lục nữ tử hơi gật đầu, khóe miệng lộ ra nét cười quyến rũ, đám người Thác Bạt Diệp nhìn đến mê mẩn. Cho dù coi như nữ tử này tuổi tác không còn trẻ, nhưng đối với Thần Linh mà nói, đều có cuộc đời dài dằng dặc, ung dung sống được mấy vạn mấy chục vạn năm. Cho nên tuổi tác không có ảnh hưởng lớn, chủ yếu là nhìn bề ngoài và cơ thể trông trẻ trung thì sẽ không vấn đề. Ở Thần Giới thực lực vẫn là quan trọng nhất, người không có thực lực tương xứng, cho dù tuổi tác có ngang nhau thì thân phận và địa vị vẫn cách nhau một trời một vực, đương nhiên không có khả năng kết thành đao lữ.
Chương 1702 Con Sâu Cái Kiến
Nữ tử tóc xanh có đôi cánh xinh đẹp này cùng đám người Thác Bạt Diệp hoàn toàn không cùng cảnh giới với nhau, thực lực hoàn toàn không ngang hàng nhau, đám người Thác Bạt Diệp cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Đương nhiên cũng vì sự khác biệt giữa thân phận thực lực mới khiến đám Thác Bạt Diệp có lòng muốn chinh phục. Vụt! Nữ tử tiến vào trong hư không thú, hư không thú mau chóng bay về hướng tây bắc, trong nháy mắt đã biến mất ở bầu trời xa xăm. Hừ hừ! Thác Bạt Diệp nhìn thấy hư không thú rời đi, ánh mắt lộ ra sát ý. Tốc độ của hư không thú nhanh bậc này, không khéo mấy ngày sau sẽ đuổi kịp Lục Ly. Một Thượng bảng Thần Linh truy sát một Thần Linh thông thường, Lục Ly còn có thể sống được sao? Lúc này Lục Ly đang ở bên trong Thiên Tà Châu, Thần Thi mang theo Thiên Tà Châu chạy trốn, hắn cũng chưa biết nguy hiểm đang đến gần, phía sau có một Thượng bảng Thần Linh đang ngày càng đuổi tới gần hắn. Địa đồ mà hắn đang cầm trên tay chính là địa đồ phía nam của Thần Giới. Địa đồ này không được làm tỉ mỉ, nhưng phủ vực nào cũng có, thế lực của các đại tông phái ở phía nam Thần Giới cũng được ghi rõ, còn có một vài địa hình kỳ lạ, các đại thành trì cũng được ghi chú rõ ràng. - Thượng Viêm Phủ ở tận cùng phía nam, bên cạnh quả nhiên là Khai Thiên Phủ. Ách... Thần Kiếm Sơn cách xa như vậy? Lục Ly liếc nhìn địa đồ mấy lần, có chút đau đầu, Thần Kiếm Sơn ở hướng đông bắc của địa đồ. Từ Thương Viêm Phủ đi Thần Kiếm Sơn thì ít nhất phải ngang qua chín phủ vực, phủ vực ở Thần Giới rộng đến bao nhiêu? Lục Ly căn bản không dám tưởng tượng. - Phía tây bắc lại đúng là Khai Thiên Phủ, Huyết Linh Nhi bay về phía đông! Lục Ly nhìn lướt qua địa đồ, sai Huyết Linh Nhi sửa lại phương hướng. Muốn ra khỏi Thương Viêm Phủ thì đường ngắn nhất là đi qua Khai Phong Phủ, nhưng Khai Phong Phủ lại là phủ vực của Dực Thần, Lục Ly sao có thể tự chui đầu vào lưới? Hơn nữa Thần Kiếm Sơn ở phía đông bắc, hắn chỉ đành đi qua Đông Kỳ Phủ ở phía đông bắc. Cũng may... Lục Ly thay đổi phương hướng, nếu không lâu nhất là nửa ngày sau sẽ bị truy binh truy đuổi. Nhưng mà may mắn của hắn chỉ duy trì được trong vẻn vẹn tám ngày, tám ngày sau ở phía sau truyền đến tiếng xé gió, Huyết Linh Nhi nhanh nhạy lập tức báo cho Lục Ly biết. Lục Ly thu Thần Thi vào, Thiên Tà Châu biến thành một viên đá bình thường lăn vào trong một ngọn núi lớn. - Ha ha! Một giây sau nội tâm Lục Ly lập tức chìm xuống, hắn nghe được âm thanh rất quen thuộc, chính là giọng nói của Dực Thần: - Lục Ly, đừng có ẩn nấp nữa, ân oán giữa chúng ta nên chấm dứt rồi! Lục Ly dùng thần niệm quét ra thì thấy một nữ tử xinh đẹp bay ra từ trong cái miệng rộng của hư không thú. Dực Thần giống hệt với pho tượng ở Vũ Thần Cốc, dung nhan tuyệt mỹ, mái tóc màu xanh, sau lưng còn có đôi cánh chim màu lục. Khóe miệng nàng cong lên thành nụ cười khiến người ta say đắm, bình thản nhìn Lục Ly giống như gặp lại tình lang xa cách lâu ngày... Thực ra Dực Thần vẫn luôn chú ý tới Lục Ly, chú ý tới chuyện của Đấu Thiên Giới và Cửu Giới, bởi nàng để mắt đến Thiên Tà Châu hơn cả Nhan Thiên Cương, mặt khác nàng còn cảm thấy vô cùng hứng thú với Sát Đế Chân Ý. Nàng từng có được một phần tư liệu, trên đó có ghi lại chi tiết những tác dụng kì diệu của Thiên Tà Châu. Nàng không quan tâm Thiên Tà Châu là Thần Khí siêu phẩm, cái nàng quan tâm chính là bảo tàng cất giấu trong Thiên Tà Châu, quan tâm tới những thần tài mà Thiên Linh Tử lưu lại và hàng vạn quyển thư tịch cấm chế ở bên trong đại điện... Mặc dù nàng không biết được tường tận Thiên Linh Tử lưu lại bao nhiêu bảo tàng, nhưng nàng có thăm dò được chút ít tình báo. So với Lục Ly thì nàng càng hiểu rõ giá trị của những món đồ mà Thiên Linh Tử lưu lại, có được bảo tàng của Thiên Linh Tử còn giá trị hơn cả mười món Thần Khí siêu phẩm. Còn có Sát Đế Chân Ý, đó là chân ý do Thần Giới chí tôn sáng tạo, nếu có thể lấy được chút thông tin từ chỗ Lục Ly, cảm ngộ được Sát Đế Chân Ý, nàng có thể sẽ đạt được tầm cao năm đó của Sát Đế. Dù là Sát Đế Chân Ý hay Thiên Tà Châu đều khiến Dực Thần không tiếc giá nào hòng đoạt được. Cho nên từ khi biết Lục Ly sắp phi thăng nàng đã bắt đầu sắp đặt cho mấy người đi thăm dò xung quanh. Thương Viêm Phủ ở ngay cạnh Khai Thiên Phủ, Lục Ly vừa vặn phi thăng đến Thương Viêm Phủ, nàng biết được tin này liền đến ngay lập tức. Đồng thời mua chuộc vài phủ quân như Tam Giác Nhãn Lý Cường chỉ để tóm được Lục Ly, đoạt lấy Thiên Tà Châu. Nhìn Thiên Tà Châu ở phía dưới, cả tâm linh và thân thể Dực Thần đều thấy vui thích. Giống như lần đầu tiên gặp phải nam tử khiến nàng động tâm nhất, những khổ cực và trả giá trong khoảng thời gian này quả thực đều đáng giá. So với Dực Thần đang vui sướng thì Lục Ly lại đau đầu, không biết sức chiến đấu của một Thượng bảng Thần Linh mạnh hơn phủ quân gấp bao nhiêu lần, dựa vào Thần Thi và Lung đạo nhân có thể ứng phó được không? - Đáng tiếc thay, nếu như cho ta mười ngày nửa tháng thì tốt! Lục Ly âm thầm tiếc rẻ, phong ấn của Thiên Tà Châu đã luyện hóa được quá bảy phần, lâu nhất là nửa tháng nữa sẽ luyện hóa xong. Lung đạo nhân và Thần Thi có thể chống đỡ được nửa tháng không? Phòng ngự của Thần Thi cũng mạnh, còn Lung đạo nhân không khéo sẽ bị đánh chết tươi. - Dực Thần! Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, quyết định kéo dài thời gian, hắn mở miệng nói: - Ta biết ngươi muốn thứ gì, ta có thể giao Thiên Tà Châu cho ngươi, nhưng ta có một yêu cầu! Dực Thần không thèm để tâm, ung dung đáp: - Nói! Lục Ly vừa luyện hóa Thiên Tà Châu vừa nói: - Ta muốn được sống, ngươi mang ta đến Thần Kiếm Sơn, đến gần Thần Kiếm Sơn rồi ta sẽ giao Thiên Tà Châu cho ngươi ngay lập tức. - Ha ha ha! Dực Thần duyên dáng cười một tiếng, ngực rung động mãnh liệt, nàng mặc bộ nhuyễn giáp màu xanh lục, ngực phập phồng nhấp nhô trông cực kỳ mê người. Không thể không nói, mặc dù là kẻ địch nhưng khí chất và dung mạo của Dực Thần đều khiến một nam nhân như Lục Ly rất thưởng thức.
Chương 1703 Con Sâu Cái Kiến
Nhưng mà vì chuyện của Tử Liên Nhi, Lục Ly và nàng đã là tử thù không thể hóa giải. Dực Thần cười duyên một trận, nói: - Lục Ly, danh hiệu của Đấu Thiên Tôn Giả ta từng nghe qua, Tông chủ Thần Kiếm Tông, đại năng Thần Giới. Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta? Ta đưa ngươi đến Thần Kiếm Sơn, sau đó để Đấu Thiên Tôn Giả đánh giết ta? - Vậy ngươi nói bây giờ nên phải thế nào? Lục Ly dùng vấn đề khó hỏi ngược lại Dực Thần: - Ta muốn được sống, có thể giao cho ngươi Thiên Tà Châu, nhưng sao có thể đảm bảo ngươi giữ lại mạng sống cho ta? - Tính mạng không thành vấn đề! Dực Thần vuốt ve hoa thêu, mái tóc màu xanh lục tung bay dập dờn như sóng nước trông thật đẹp đẽ, nàng từ tốn nói: - Ngươi trở thành Thần nô của ta trong mười năm, ta sẽ hạ Chủ Thần Huyết Thệ, mười năm sau để ngươi an toàn rời đi, như vậy rất công bằng nhỉ? Ngươi nên biết rằng Chủ Thần Huyết Thệ là lời thề uy nghiêm nhất trong Thần Giới, đã lập Chủ Thần Huyết Thệ mà dám vi phạm thì chắc chắn sẽ phải chết. - Làm nô? Lục Ly cười nhạt, kiên quyết từ chối nói: - Chuyện này không cần bàn luận, ngươi có thể giết ta, ta cũng có thể khiến Thiên Tà Châu tự bạo, ngươi cứ thử đánh cược mà xem! - Tự bạo? Nụ cười bên khóe miệng Dực Thần càng thêm ngọt ngào, nàng nhún vai đáp: - Vậy ngươi cứ để Thiên Tà Châu tự bạo đi? Hay ngươi đang cười nhạo ta ngu ngốc, Thiên Tà Châu vốn dĩ không thể tự bạo, ta còn hiểu rõ Thiên Tà Châu hơn cả ngươi. Lục Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi, Dực Thần quá thông minh, nhưng mà hắn vốn đang muốn kéo dài thời gian nên mới thuận miệng nói chuyện phiếm với Dực Thần: - Ngươi đổi điều kiện khác đi, chuyện này không thể đáp ứng ngươi. Dực Thần trầm tư một lúc mới nói: - Ta đưa ngươi vào thành, ở trong thành tuyệt đối không được động võ. Hơn nữa đây còn là Thương Viêm Phủ, ta đưa ngươi ít Thần Nguyên, ngươi có thể sinh sống ở trong thành. Nhưng mà ngươi nhất định phải cho ta phương pháp lĩnh ngộ Sát Đế Chân Ý, Thiên Tà Châu cũng phải giao cho ta. - Sát Đế Chân Ý? Lục Ly bĩu môi, ham muốn của Dực Thần thật lớn! Đưa hắn vào trong thành? Hắn lại nếu ra một thắc mắc: - Ta đã giết chết phủ quân của Thương Viêm Phủ, ta cũng không có tư cách phủ dân, sao ta có thể vào được thành? Vào được thành rồi cũng sẽ bị giết ngay lập tức nhỉ? - Chuyện này thì dễ! Dực Thần không hề để điều này vào mắt nói: - Ở Thần Giới chỉ cần có Thần Nguyên thì chuyện gì cũng xong xuôi. Ngươi giết chết một phủ quân chỉ là chút chuyện vặt mà thôi, Diệp thống lĩnh sẽ không báo cáo. Thân phận của phủ dân thì ta giúp ngươi mua là được. Phía đông bắc có một tòa đại thành, thành chủ là một đại tướng khai phủ của Thương Viêm Phủ, ta không dám làm bậy ở trong thành. Thế nào? Ta rất có thành ý đúng không? - Đại thành? Lục Ly có chút dao động, chủ yếu là đi tòa thành trì đó phải cần có thời gian, hắn có thể kéo dài một chút thời gian. Tiến vào thành trì Dực Thần lại không dám động võ, đợi đến lúc hắn có được tư cách của phủ dân là có thể vọt thẳng vào trong thành. Hắn dò hỏi: - Là thành trì nào để ta xem chút? - Thành Thanh Viêm! Dực Thần giải thích, Lục Ly nhìn vào bản đồ, quả nhiên ở gần đây có đánh dấu, đi đến nơi đó chắc chắn sẽ tiêu tốn mấy ngày thời gian. - Được! Lục Ly lên tiếng đáp ứng: - Vậy đến thành trì đó trước, ngươi giúp ta làm xong thân phận phủ dân, ta mới đưa ngươi Thiên Tà Châu. - Thế ngươi đi vào bên trong hư không thú đi, hạt châu của ngươi bay quá chậm! Dực Thần rất sảng khoái đáp lại, trong lòng Lục Ly hơi chần chừ, từ chối đáp: - Tự ta bay đi, ai biết được ngươi có quỷ kế gì hay không? - Hừ! Dực Thần hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buốt giá, lạnh giọng nói: - Không được phép từ chối! Vèo vèo! Dực Thần đột nhiên duỗi một cánh tay ngọc ngà xinh đẹp ra, trong hư không xuất hiện một thủ ấn to lớn đẹp đẽ nắm chặt lấy Thiên Tà Châu, mau chóng thu trở lại. Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu chống trả, nhưng Thiên Tà Châu hoàn toàn bị khống chế, bị cánh tay kia bắt lấy bay về phía Dực Thần, sau đó bị ném vào bên trong cái miệng rộng của hư không thú. Vèo! Một ánh sáng lóe lên, Thiên Tà Châu xuất hiện ở một tiểu điện bên trong người hư không thú. Dực Thần đi theo nói: - Lục Ly, không nên đấu trí cùng ta, nếu ta muốn luyện hóa Thiên Tà Châu thì chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể luyện hóa xong xuôi. Đế lúc đó muốn bóp chết ngươi chỉ giống như bóp chết một con kiến. Từ chỗ này bay đến thành Thanh Viêm mất khoảng mười ngày, nếu như trong thời gian này ngươi không giúp ta lĩnh hội Sát Đế Chân Ý, đến lúc đến ngoài thành trì rồi ta sẽ bóp chết ngươi! Hư không thú lóe sáng, nhanh chóng xé gió bay đi, Dực Thần duỗi một cánh tay đẹp đẽ nắm lấy Thiên Tà Châu, bắt đầu chậm rãi luyện hóa Thiên Tà Châu. Khóe miệng nàng ôm lấy một nụ cười nhàn nhạt nói: - Ta cho ngươi thời gian mười ngày, nếu như trong mười ngày không khiến ta thấy hài lòng thì ngươi không chỉ không sống được mà còn bị ta luyện hóa thành quỷ nô, khiến ngươi cả đời này đều không thể sinh sống, chỉ có thể trở thành khí linh trong binh khí của ta. Cảm nhận được Thiên Tà Châu đang bị Dực Thần chậm rãi luyện hóa, trong lòng Lục Ly là một mảng cay đắng. Vốn dĩ hắn còn tưởng vẫn còn chút hi vọng, bây giờ mới biết đối mặt với sức mạnh chân chính, hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến, Dực Thần muốn nhào nặn hắn ra sao cũng không có cách nào phản kháng... Hư không thú mau chóng xé trời bay đi, Dực Thần khoan thai ngồi trong một tiểu điện, một tay bưng trà lên uống, tay còn lại nắm lấy Thiên Tà Châu, trên tay có có sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, chậm rãi luyện hóa. Trên thực tế! Dực Thần có thể gia tăng cường độ luyện hóa, có điều nàng sợ sẽ khiến Lục Ly phản kháng quyết liệt, nàng chỉ muốn lấy nước ấm luộc một con ếch, từng chút một công phá tuyến phòng ngự trong lòng Lục Ly. Quan trọng nhất là nàng sợ Lục Ly hủy hết bảo tàng bên trong, đặc biệt là thư tịch mà Thiên Linh Tử lưu lại, đây chính là bảo tàng quý giá nhất.
Chương 1704 Chiến Thần Thanh Vô Tẫn
Lục Ly ở bên trong mau chóng luyện hóa lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu, đồng thời lại cảm ứng được toàn bộ Thiên Tà Châu đang bị người ta luyện hóa... Nếu như Thiên Tà Châu bị Dực Thần luyện hóa, cho dù hắn có luyện hóa xong lớp phong ấn thứ năm cũng chỉ làm lợi cho Dực Thần. Nhưng hắn có thể làm gì đây? Hắn bây giờ như một hoang thú bị vây khốn trong lồng, hoàn toàn không có bất kì phản kháng nào. Lung đạo nhân đang luyện hóa gốc Xích Mộc Lân cuối cùng, nhưng cho dù để hắn luyện hóa thêm dăm ba gốc nữa cũng vô ích, dẫu sao thực lực cũng cách nhau rất xa. Từ thủ đoạn của Dực Thần có thể thấy sức chiến đấu của Lung đạo nhân hoàn toàn không có gì nổi bật. Thần Thi? Nếu như cho Huyết Linh Nhi thời gian, hoặc là vẫn còn chút hi vọng, đợi đến khi hắn hoàn toàn khống chế trận pháp bên trong Thần Thi thì đã có thể đánh với Dực Thần một trận rồi. - Khống chế? Nghĩ đến điều này nội tâm Lục Ly đột nhiên bừng tỉnh, Huyết Linh Nhi có thể khống chế trận pháp cấm chế? Năm đó nó có thể không chế Thần thành, nếu như để nó hỗ trợ luyện hóa lớp phong ấn thứ năm, tốc độ luyện hóa có thể nhanh hơn không? Tuy rằng luyện hóa lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu chưa chắc đã mang đến cho Lục Ly tác dụng rất lớn, nhưng đây là niềm hi vọng duy nhất của Lục Ly. - Huyết Linh Nhi! Lục Ly thốt lên truyền lời tới Huyết Linh Nhi: - Ngươi có thể giúp ta tăng nhanh tốc độ luyện hóa phong ấn Thiên Tà Châu không? Huyết Linh Nhi và Lục Ly có mối liên hệ tinh thần, cho nên Lục Ly đang làm gì nó đều có thể hiểu được đôi chút. Nó im lặng trong chốc lát mới truyền lời đến: - Ta phải tra xét một chút, chủ nhân cho ta ít thời gian. Trên tay Thần Thi lóe lên một luồng ánh sáng đỏ như máu, tiếp đó một sợi dây leo từ trong tay Thần Thi bò ra thăm dò, chui vào trong vách tường đại điện. Lục Ly trong lòng thấp thỏm không yên, hiện tại hi vọng duy nhất đều đặt vào Huyết Tiên Đằng. Nếu như Huyết Tiên Đằng không có cách thì hắn chỉ đành mặc cho Dực Thần xử trí, sống chết của bản thân hoàn toàn bị Dực Thần khống chế. Từng giờ khắc trôi qua, nửa ngày sau Huyết Tiên Đằng vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì, Lục Ly ngoài tiếp tục luyện hóa phong ấn ra cũng không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng. Một ngày sau! Lục Ly giật bắn người vì hắn phát hiện ra tốc độ luyện hóa phong ấn lại tăng lên không chỉ gấp mười lần, phong ấn này đang tan rã với tốc độ cực nhanh. - Hay, Huyết Linh Nhi, là ngươi hỗ trợ? Lục Ly mừng rỡ, truyền lời đến Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi truyền âm lại: - Đúng, chủ nhân, ta đã thăm dò tường tận tình huống của phong ấn, hơi thay đổi lại sắp xếp của trận pháp bên trong, hiện tại luyện hóa đã dễ dàng rồi chứ? - Làm tốt lắm! Lục Ly khen ngợi một câu, sau đó không nói thêm cầu nào nữa, toàn tâm toàn lực đi luyện hóa lớp phong ấn thứ năm. Đáng lẽ hắn còn cần ít nhất là mười ngày mới có thể luyện hóa xong phong ấn, với sự giúp đỡ của Huyết Linh Nhi, tốc độ tăng lên mười lần, hiện tại phỏng chừng nhiều nhất hai ngày đã có thể luyện hóa. - Đúng rồi! Lục Ly suy nghĩ một chút rồi lại truyền lời đến Huyết Linh Nhi: - Ngươi giúp ta quản chế Thiên Tà Châu một hồi, Dực Thần đang luyện hóa Thiên Tà Châu. Nếu như có thể... Ngươi ngăn cản giúp ta, kéo dài thời gian nàng luyện hóa. - Được! Huyết Linh Nhi tiếp tục nhô xúc tua thăm dò ra cảm ứng pháp trận bên trong Thiên Tà Châu, Lục Ly hết sức chăm chú luyện hóa lớp phong ấn thứ năm. Một ngày, hai ngày qua đi! Lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu đột nhiên bị vỡ tan, trong đầu Lục Ly bất ngờ xuất hiện một vài thông tin. Cùng lúc đó vách tường bên trái đại điện ánh lên ánh sáng lấp lánh, trên vách tường nguyên vẹn lại... đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. - Ách! Lục Ly sắp xếp lại thông tin ở trong đầu, sau đó ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa lớn vừa xuất hiện. Luyện hóa xong lớp phong ấn thứ năm, Thiên Tà Châu lại không xuất hiện thêm công dụng mới, chỉ xuất hiện một nội điện trung tâm chính là cánh cửa vừa xuất hiện kia. - Nội điện trung tâm này có thứ gì? Lục Ly hơi nhướng mày, cả người căng thẳng đến cực điểm, bởi vì nếu như nội điện trung tâm này không có đồ tốt, hoặc đồ bên trong không thể giúp hắn đối phó Dực Thần thì hắn sẽ không bao giờ có được cơ hội trở mình. Két! Hắn bước tới bên ngoài cánh cửa lớn vừa xuất hiện, nhẹ đẩy một tay, cánh cửa im hơi lặng tiếng mở ra. Lục Ly bước vào, cảm thấy bạch quang lóe lên, hắn lại xuất hiện trong một sơn cốc đẹp đẽ. - Đây là... Lục Ly cảm thấy vô cùng quỷ quái, vừa nãy hắn còn ở trong đại điện, sao tiến một bước vào đại điện trung tâm đã đến được bên trong sơn cốc này rồi? Lẽ nào hắn không còn ở bên trong Thiên Tà Châu nữa? - Không đúng! Ta vẫn còn ở bên trong Thiên Tà Châu! Lục Ly cảm ứng một hồi, hiện tại hắn vẫn ở bên trong Thiên Tà Châu như cũ, sơn cốc này cũng ở trong Thiên Tà Châu, chỉ là trong một không gian đặc biệt mà thôi. - Lợi hại! Lục Ly âm thầm cảm thán không ngớt, bên trong một hạt châu có rất nhiều đại điện đã đành, lại còn có thế luyện chế ra một không gian đặc biệt. Nhìn trông không khác gì với sơn cốc ngoài đời thật, thậm chí bên trong còn có cây xanh cùng hồ nước... Lục Ly không có tâm trạng đi thưởng thức phong cảnh bên trong sơn cốc, hắn liếc nhìn vào bên trong một lượt, chẳng mấy chốc ánh mắt dán chặt vào một căn nhà gỗ bên cạnh hồ nước. Bên trong sơn cốc này không có gì cả, nơi có khả năng cất giấu bảo vật chỉ có thể là căn nhà gỗ kia. Hắn chậm rãi bước đến nhà gỗ, thần niệm muốn thăm dò vào bên trong lại phát hiện ra có cấm chế ngăn cản, không thể xem xét tình hình bên trong. Cạch! Hắn khẽ đẩy cửa gỗ ra, cảnh cửa lại tự động mở toang, ánh mắt Lục Ly liếc vào bên trong, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, bị dọa giật nảy mình. Bời vì... Hắn nhìn thấy bên trong có một bóng người! Không đúng, không phải là một người, mà là hài cốt của một người.
Chương 1705 Thần Binh Rời Vỏ
Hài cốt ngồi xếp bằng trên mặt đất, đưa lưng về phía Lục Ly, ngồi trên một chiếc đệm hương bồ, trong gian phòng ánh sáng lờ mờ cho nên nhìn rất dọa người. - Chẳng lẽ đây là di cốt của Thiên Linh Tử? Lục Ly ổn định lại tinh thần, nhưng không dám mạo muội tiến vào mà hướng hài cốt cúi người ba cái. Nghĩa tử là nghĩa tận, hơn nữa Thiên Tà Châu của Thiên Linh Tử đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Sau khi cúi người Lục Ly mới chậm rãi tiến vào, đánh giá bên trong vài lần, chẳng bao lâu ánh mắt hắn rơi vào một chiếc bàn hình vuông phía trước hài cốt. Bởi vì bên trong nhà gỗ không có đồ đạc nào khác, duy nhất chỉ có một bộ hài cốt cùng với một quyển da thú và một hộp gỗ nhỏ đặt bên trên mặt bàn. Đi vòng qua bộ hài cốt, Lục Ly bước tới phía trước chiếc bàn gỗ cầm quyển da thú và chiếc hộp gỗ lên, bên trên quyển da thú viết năm chữ lớn làm Lục Ly có chút mơ hồ, trên đó viết - Chiến Thần Thanh Vô Tẫn. - Chiến Thần? Thanh Vô Tẫn? Lục Ly chớp mắt, mở quyển da thú ra nhìn lướt dòng chữ bên trong, sau đó đôi mắt lại trợn ngược lần nữa, nhìn bộ xương khô ngồi xếp bằng, vẻ mặt giống như vừa gặp thấy quỷ. Dựa theo những gì quyển da thú nói, bộ xương này không phải hài cốt bình thường, càng không phải di cốt của Thiên Linh Tử mà là sát khí cường đại, Thiên Linh Tử phải đánh đổi một cái giá cực đắt mới luyện chế thành. Hắn còn gọi bộ xương này bằng một cái tên rất thô bạo, gọi là Chiến Thần Thanh Vô Tẫn... Bộ xương này là chiến thần? Hay là đại sát khí? Lục Ly chớp mắt một cái, nhìn trông không khác với xương khô của người chết là mấy, cảm giác Thiên Linh Tử đang sỉ nhục trí thông minh của hắn. Nếu như nói là thi thể giống như Thần Thi, bên trong có chứa pháp trận cường đại, sở hữu một thân thể mạnh mẽ thì còn dễ hiểu. Đây lại chỉ là một bộ hài cốt, những xương kia cũng không có bất kỳ phù văn trận pháp gì, Lục Ly cảm thấy đánh bừa một quyền xuống không khéo xương này cũng nát tươm? Lại nói, cho dù xương cốt này rất cứng rắn thì đã sao? Một bộ hài cốt có thể làm được gì? Nó không có bất kỳ trận pháp năng lượng nào, chẳng lẽ cầm bộ xương cốt quất chết kẻ địch? Lục Ly lại liếc nhìn quyển da thú thêm lần nữa, xem hết một lượt các chữ bên trong, xem đi xem lại đúng ba lần, trong mắt Lục Ly vẫn còn có vẻ không dám tin tưởng. Theo như những gì Thiên Linh Tử ghi chép lại, bộ xương này có sức chiến đấu rất mạnh. Nhưng mỗi lần cử động đều hao tốn một khối Huyết Viêm Tinh, hơn nữa mỗi khối Huyết Viêm Tinh chỉ đủ để bộ xương phóng ra một chiêu, cho nên không đến thời khắc then chốt thì không nên dùng bộ xương này. Còn bộ xương này mạnh đến mức nào? Điều này Lục Ly chưa biết, trên đó cũng không thấy viết. Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, mở hộp gỗ ra thì thấy ở bên trong có sáu viên tinh thạch đỏ như máu, hắn lấy ra xem, cau mày lẩm nhẩm nói: - Lẽ nào đây chính là Huyết Viêm Tinh? - Mặc kệ! Lục Ly cũng hết cách, tạm thời ngựa chết đã thành ngựa sống. Hắn chậm rãi duỗi một tay, nắm chặt lấy tay của bộ xương, sau đó chậm rãi rót Thần Lực vào trong hài cốt, trên quyển da thú có nói muốn sử dụng bộ xương này thì nhất định phải luyện hóa nó... Rót Thần Lực vào được một lúc mà vẫn chưa thấy bộ xương phản ứng gì, Lục Ly ngồi xếp bằng đối mặt với nó, cảm giác bản thân giống như một gã ngốc, hắn lại hoài nghi đấy có phải là Thiên Linh Tử đang cố ý trêu đùa hắn? - Ồ! Đã có động tĩnh! Sau khi rót Thần Lực được nửa canh giờ, Lục Ly đột nhiên phát hiện ra xương cốt của bộ xương đang bắt đầu phát ra vài tia sáng nhàn nhạt, giống như thần binh đang bắt đầu hơi lộ ra năng lực. - Tiếp tục! Lục Ly có chút kích động rót thêm Thần Lực vào. Trên hài cốt ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, nội tâm Lục Ly mỗi lúc một kích động, hóa ra Thiên Linh Tử không lừa hắn? Bộ hài cốt này thực sự là một cỗ đại sát khí? Từng giờ từng khắc trôi qua, hài cốt tuy rằng đang từ từ phát sáng, nhưng lại cảm thấy không sản sinh ra mối liên hệ tinh thần. Lục Ly cũng không nóng lòng, Dực Thần cần thời gian để luyện hóa Thiên Tà Châu, hắn vẫn còn cơ hội. Một ngày, hai ngày, ba ngày! Chuyện làm Lục Ly bất lực chính là tuy rằng mỗi cái xương của bộ xương này đều sáng lên, mỗi cái đều tựa như đã biến thành một thần binh sắc bén, nhưng lại không hình thành liên hệ tinh thần với hắn. Nếu không có liên hệ tinh thần thì không thể không chế được bộ xương này. Sáu ngày ròng rã trôi qua, Dực Thần đã luyện hóa Thiên Tà Châu được sáu ngày, Lục Ly cảm ứng tình hình thấy Thiên Tà Châu đã bị Dực Thần luyện hóa được phân nửa. Mối liên hệ tinh thần giữa Thiên Tà Châu và hắn ngày càng yếu, không biết chừng một hai hôm nữa Thiên Tà Châu sẽ biến thành vật trong tay Dực Thần. Một khi Thiên Tà Châu bị Dực Thần đoạt được, nàng sẽ không còn bất kỳ e ngại nào, Lục Ly sẽ bị nàng khống chế trong lòng bàn tay. Muốn nhào nặn Lục Ly ra sao cũng được, chỉ dựa vào Lung đạo nhân và Thần Thi thì không thể nào ngăn cản được Dực Thần. Trong khoảng thời gian sáu ngày này Dực Thần không nói với hắn một câu nào, cũng không dò hỏi đến chuyện Sát Đế Chân Ý. Điều này chứng tỏ Dực Thần không gấp gáp, rõ ràng nàng dự định lấy Thiên Tà Châu trước, sau đó nắm Lục Ly vào trong lòng bàn tay mới chậm rãi tra hỏi, hoặc là soát hồn... Không có cách nào, Lục Ly hiện tại như đang cheo leo trên vách núi, hoặc là bò lên trên, hoặc là thịt nát xương tan. Bây giờ toàn bộ hi vọng của hắn đều gửi gắm vào bộ hài cốt này, nếu như không thể luyện hóa, hoặc là luyện hóa nhưng không có tác dụng, hắn chỉ có thể thịt nát xương tan. Hắn không còn quan tâm đến điều gì nữa, cũng không phân tâm về chuyện Thiên Tà Châu mà toàn tâm toàn lực luyện hóa hài cốt, điên cuồng rót Thần Lực trong cơ thể vào hài cốt. Thời gian lẳng lặng trôi qua, lại hai ngày nữa qua đi, Dực Thần bên trong hư không thú đặt chén trà trên tay xuống, dung nhan tuyệt mĩ xuất hiện một mảng đỏ bừng.
Khuôn mặt Lục Ly rét buốt, sát khí trên người ép tới nồng đậm tràn trời ngập đất, quát lớn: - Dám động thủ thì đừng trách ta đánh chết toàn bộ các ngươi. Sát khí trên người Lục Ly quá nồng đậm, đặc biệt sau khi cảm ngộ được sát chiêu của Sát Đế thì càng thêm khủng bố. Hắn bộc lộ năng lực khiến cho cả đám giật nảy mình, sáu người cảm thấy giờ khắc này Lục Ly không giống một Thần Linh mà càng giống một con hoang thú bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt sống người ta. Thanh niên áo vàng vốn tưởng Lục Ly chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, đoán chừng là thám tử của một phương thế lực nào đó, ai ngờ rằng khí thể của Lục Ly lại mạnh đến thế? Hơn nữa thủ đoạn vừa nãy cũng rất dọa người, xem ra có chút lai lịch. Mấy người bọn hắn cũng có lai lịch, mặc dù không sợ Lục Ly nhưng chẳng may thật sự bị giết chết, thế thì chết quá oan uổng. Hắn cố nhịn lửa giận xuống nói: - Tại hạ là Thác Bạt Diệp của Thiên Kiếm Sơn, rốt cuộc các hạ là ai? - Thiên Kiếm Sơn? Lục Ly chưa từng nghe qua, không phải là một tông phái của Thương Viêm Phủ chứ? Hắn lạnh lùng đáp lại: - Thiên Kiếm Sơn thì đã sao? Ta không muốn đối địch với mấy người các ngươi, chỉ muốn một bức địa đồ mà thôi! Nữ tử xinh đẹp có chút sợ hãi thấp giọng nói: - Diệp ca, cứ cho hắn một phần địa đồ đi, sư tôn có nói chúng ta ra ngoài không được gây chuyện. - Gây chuyện? Thác Bạt Diệp cười gằn nói: - Chúng ta gây chuyện ư? Là hắn chủ động gây sự chứ? Nếu mới như vậy đã nhận thua, Thiên Kiếm Sơn của chúng ta sau này còn ngẩng đầu làm người được sao? Lão Tam, chuyển lời về tông phái gọi thêm người đến đây. Một thanh niên lập tức lấy ra một khối ngọc phù đẹp đẽ định bóp nát, Lục Ly thấy tình hình sắp không khống chế được nữa, nghĩ một chút bèn lợi dụng Long Ngâm Thần Kỹ hét lớn: - Dám động đậy không? Ta lập tức giết chết các ngươi! Long Ngâm Thần Kỹ không có tác dụng quá lớn nhưng âm thanh vô cùng vang dội, chấn động đến mức màng nhĩ mọi người đau nhói, thân thể run rẩy. Lục Ly nhấc thần binh, chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ngọc phù trong tay thanh niên nói: - Ngươi dám bóp nát ta sẽ giết chết ngươi, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao địa đồ ra hoặc chết! Lục Ly từng bước từng bước ép sát, khí thế trên người mỗi lúc một mạnh mẽ, mặc dù nhìn có vẻ phô trương thanh thế nhưng lại khiến sáu người cảm thấy áp lực rất lớn. Từ lúc Lục Ly xuất đạo đến nay, dường như đều lấy giết chóc để nâng cao địa vị, đã có quá nhiều người chết dưới tay hắn rồi. Hắn lâu nay luôn ở vị trí trên cao, uy nghi khí thế đều rất mạnh, mấy thanh niên này hiển nhiên chỉ khép nép dưới sự che chở của bậc cha chú mà lớn lên, ngay lập tức bị dọa cứng người. - Ta đếm đến ba, không giao bản đồ ra ta sẽ giết chết ngươi! Lục Ly tiếp tục áp sát, âm thanh lạnh buốt như băng tuyết vạn năm, giọng nói của hắn giống như của ác ma đến từ địa ngục: - Một, hai, ba... - Ta đưa! Thác Bạt Diệp rốt cuộc chịu thua, lấy ra một phần địa đồ ném cho Lục Ly, sau đó cảm thấy vô cùng uất ức, cắn răng nói: - Các hạ có dám để lại tên họ không? Sau này Thiên Kiếm Sơn bọn ta cũng dễ dàng tìm đến địa bàn. Lục Ly nhận lấy địa đồ, lướt nhìn một lượt không để ý đến Thác Bạt Diệp, cơ thể hắn vọt lên phóng về phương xa. Thác Bạt Diệp tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám đi truy sát Lục Ly, khí thế vừa nãy của Lục Ly không hề yếu hớn các trưởng lão ở Thiên Kiếm Sơn, hắn vừa nãy quả thật bị dọa sợ. - Người này rốt cuộc là ai? Trẻ tuổi mà lại có khí thế mạnh mẽ như vậy? Nữ tử xinh đẹp chớp mắt một cái, trong con ngươi xinh đẹp ánh lên một tia khác thường, đáng tiếc Lục Ly đã biến mất ở trong một dãy núi đằng xa. - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mổ xẻ hoang thú, chuẩn bị quay về! Thác Bạt Diệp thấy cả đám không nhúc nhích thì giận dỗi ra lệnh. Mấy người còn lại vội vã xẻ thịt hoang thú, thu thập hết thảy thần tài lại rồi đốt lửa nướng thịt ăn một bữa. Ăn uống no nê, mọi người không có tâm trạng tiếp tục săn giết hoang thú nữa mà bay về hướng đông, bên đó có một tiểu thành, bọn họ có thể truyền tống quay về Thiên Kiếm Sơn. Bôn ba bốn năm canh giờ, đằng xa có một con hư không thú bay tới. Mấy người cũng không để mắt tới nó. Nhưng mà lúc này hư không thú dừng lại há to cái miệng lớn, bên trong có một nữ tử xinh đẹp bay ra. - Hơi thở thật mạnh mẽ, không chừng thấp nhất cũng là Thượng bảng Thần Linh? Sáu người liếc nhìn nữ tử thì thấy sau lưng nàng còn có một đôi cánh, có lẽ không phải nhân loại bình thường. Sáu người vội vàng khom người hành lễ đầy vẻ khách khí, gặp mặt cường giả phải cung kính, đây là lời răn dạy của bậc trưởng bối lúc bọn hắn xuất môn. Bằng không nếu chọc giận đến cường giả, chết như nào cũng không biết. - Các ngươi từng gặp thấy người này không? Nữ tử lấy ra một bức chân dung, lạnh lùng hỏi. Đám người Thác Bạt Diệp ngẩng đầu lên nhìn, thấy chân dung là của Lục Ly, con mắt sáng ngời, Thác Bạt Diệp trả lời: - Từng thấy, nửa ngày trước vừa vặn gặp được. - Ồ? Sát khí trên người nữ tử lóe lên, trầm giọng hỏi: - Ở chỗ nào, hắn chạy trốn về hướng nào? - Chạy trốn? Sáu người liếc mắt nhìn nhau, Thác Bạt Diệp mừng rỡ, xem ra vị cường giả này muốn truy sát Lục Ly. Thác Bạt Diệp lập tức đáp lại: - Chính là chỗ ngọn núi hình rắn kia, hắn còn đả thương ta, đòi ta một phần địa đồ phía nam của Thần Giới. Đại nhân, hắn chạy trốn về phía tây bắc, ngài mau đuổi theo. - Đòi một phần địa đồ? Lục nữ tử hơi gật đầu, khóe miệng lộ ra nét cười quyến rũ, đám người Thác Bạt Diệp nhìn đến mê mẩn. Cho dù coi như nữ tử này tuổi tác không còn trẻ, nhưng đối với Thần Linh mà nói, đều có cuộc đời dài dằng dặc, ung dung sống được mấy vạn mấy chục vạn năm. Cho nên tuổi tác không có ảnh hưởng lớn, chủ yếu là nhìn bề ngoài và cơ thể trông trẻ trung thì sẽ không vấn đề. Ở Thần Giới thực lực vẫn là quan trọng nhất, người không có thực lực tương xứng, cho dù tuổi tác có ngang nhau thì thân phận và địa vị vẫn cách nhau một trời một vực, đương nhiên không có khả năng kết thành đao lữ.
Chương 1702 Con Sâu Cái Kiến
Nữ tử tóc xanh có đôi cánh xinh đẹp này cùng đám người Thác Bạt Diệp hoàn toàn không cùng cảnh giới với nhau, thực lực hoàn toàn không ngang hàng nhau, đám người Thác Bạt Diệp cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Đương nhiên cũng vì sự khác biệt giữa thân phận thực lực mới khiến đám Thác Bạt Diệp có lòng muốn chinh phục. Vụt! Nữ tử tiến vào trong hư không thú, hư không thú mau chóng bay về hướng tây bắc, trong nháy mắt đã biến mất ở bầu trời xa xăm. Hừ hừ! Thác Bạt Diệp nhìn thấy hư không thú rời đi, ánh mắt lộ ra sát ý. Tốc độ của hư không thú nhanh bậc này, không khéo mấy ngày sau sẽ đuổi kịp Lục Ly. Một Thượng bảng Thần Linh truy sát một Thần Linh thông thường, Lục Ly còn có thể sống được sao? Lúc này Lục Ly đang ở bên trong Thiên Tà Châu, Thần Thi mang theo Thiên Tà Châu chạy trốn, hắn cũng chưa biết nguy hiểm đang đến gần, phía sau có một Thượng bảng Thần Linh đang ngày càng đuổi tới gần hắn. Địa đồ mà hắn đang cầm trên tay chính là địa đồ phía nam của Thần Giới. Địa đồ này không được làm tỉ mỉ, nhưng phủ vực nào cũng có, thế lực của các đại tông phái ở phía nam Thần Giới cũng được ghi rõ, còn có một vài địa hình kỳ lạ, các đại thành trì cũng được ghi chú rõ ràng. - Thượng Viêm Phủ ở tận cùng phía nam, bên cạnh quả nhiên là Khai Thiên Phủ. Ách... Thần Kiếm Sơn cách xa như vậy? Lục Ly liếc nhìn địa đồ mấy lần, có chút đau đầu, Thần Kiếm Sơn ở hướng đông bắc của địa đồ. Từ Thương Viêm Phủ đi Thần Kiếm Sơn thì ít nhất phải ngang qua chín phủ vực, phủ vực ở Thần Giới rộng đến bao nhiêu? Lục Ly căn bản không dám tưởng tượng. - Phía tây bắc lại đúng là Khai Thiên Phủ, Huyết Linh Nhi bay về phía đông! Lục Ly nhìn lướt qua địa đồ, sai Huyết Linh Nhi sửa lại phương hướng. Muốn ra khỏi Thương Viêm Phủ thì đường ngắn nhất là đi qua Khai Phong Phủ, nhưng Khai Phong Phủ lại là phủ vực của Dực Thần, Lục Ly sao có thể tự chui đầu vào lưới? Hơn nữa Thần Kiếm Sơn ở phía đông bắc, hắn chỉ đành đi qua Đông Kỳ Phủ ở phía đông bắc. Cũng may... Lục Ly thay đổi phương hướng, nếu không lâu nhất là nửa ngày sau sẽ bị truy binh truy đuổi. Nhưng mà may mắn của hắn chỉ duy trì được trong vẻn vẹn tám ngày, tám ngày sau ở phía sau truyền đến tiếng xé gió, Huyết Linh Nhi nhanh nhạy lập tức báo cho Lục Ly biết. Lục Ly thu Thần Thi vào, Thiên Tà Châu biến thành một viên đá bình thường lăn vào trong một ngọn núi lớn. - Ha ha! Một giây sau nội tâm Lục Ly lập tức chìm xuống, hắn nghe được âm thanh rất quen thuộc, chính là giọng nói của Dực Thần: - Lục Ly, đừng có ẩn nấp nữa, ân oán giữa chúng ta nên chấm dứt rồi! Lục Ly dùng thần niệm quét ra thì thấy một nữ tử xinh đẹp bay ra từ trong cái miệng rộng của hư không thú. Dực Thần giống hệt với pho tượng ở Vũ Thần Cốc, dung nhan tuyệt mỹ, mái tóc màu xanh, sau lưng còn có đôi cánh chim màu lục. Khóe miệng nàng cong lên thành nụ cười khiến người ta say đắm, bình thản nhìn Lục Ly giống như gặp lại tình lang xa cách lâu ngày... Thực ra Dực Thần vẫn luôn chú ý tới Lục Ly, chú ý tới chuyện của Đấu Thiên Giới và Cửu Giới, bởi nàng để mắt đến Thiên Tà Châu hơn cả Nhan Thiên Cương, mặt khác nàng còn cảm thấy vô cùng hứng thú với Sát Đế Chân Ý. Nàng từng có được một phần tư liệu, trên đó có ghi lại chi tiết những tác dụng kì diệu của Thiên Tà Châu. Nàng không quan tâm Thiên Tà Châu là Thần Khí siêu phẩm, cái nàng quan tâm chính là bảo tàng cất giấu trong Thiên Tà Châu, quan tâm tới những thần tài mà Thiên Linh Tử lưu lại và hàng vạn quyển thư tịch cấm chế ở bên trong đại điện... Mặc dù nàng không biết được tường tận Thiên Linh Tử lưu lại bao nhiêu bảo tàng, nhưng nàng có thăm dò được chút ít tình báo. So với Lục Ly thì nàng càng hiểu rõ giá trị của những món đồ mà Thiên Linh Tử lưu lại, có được bảo tàng của Thiên Linh Tử còn giá trị hơn cả mười món Thần Khí siêu phẩm. Còn có Sát Đế Chân Ý, đó là chân ý do Thần Giới chí tôn sáng tạo, nếu có thể lấy được chút thông tin từ chỗ Lục Ly, cảm ngộ được Sát Đế Chân Ý, nàng có thể sẽ đạt được tầm cao năm đó của Sát Đế. Dù là Sát Đế Chân Ý hay Thiên Tà Châu đều khiến Dực Thần không tiếc giá nào hòng đoạt được. Cho nên từ khi biết Lục Ly sắp phi thăng nàng đã bắt đầu sắp đặt cho mấy người đi thăm dò xung quanh. Thương Viêm Phủ ở ngay cạnh Khai Thiên Phủ, Lục Ly vừa vặn phi thăng đến Thương Viêm Phủ, nàng biết được tin này liền đến ngay lập tức. Đồng thời mua chuộc vài phủ quân như Tam Giác Nhãn Lý Cường chỉ để tóm được Lục Ly, đoạt lấy Thiên Tà Châu. Nhìn Thiên Tà Châu ở phía dưới, cả tâm linh và thân thể Dực Thần đều thấy vui thích. Giống như lần đầu tiên gặp phải nam tử khiến nàng động tâm nhất, những khổ cực và trả giá trong khoảng thời gian này quả thực đều đáng giá. So với Dực Thần đang vui sướng thì Lục Ly lại đau đầu, không biết sức chiến đấu của một Thượng bảng Thần Linh mạnh hơn phủ quân gấp bao nhiêu lần, dựa vào Thần Thi và Lung đạo nhân có thể ứng phó được không? - Đáng tiếc thay, nếu như cho ta mười ngày nửa tháng thì tốt! Lục Ly âm thầm tiếc rẻ, phong ấn của Thiên Tà Châu đã luyện hóa được quá bảy phần, lâu nhất là nửa tháng nữa sẽ luyện hóa xong. Lung đạo nhân và Thần Thi có thể chống đỡ được nửa tháng không? Phòng ngự của Thần Thi cũng mạnh, còn Lung đạo nhân không khéo sẽ bị đánh chết tươi. - Dực Thần! Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, quyết định kéo dài thời gian, hắn mở miệng nói: - Ta biết ngươi muốn thứ gì, ta có thể giao Thiên Tà Châu cho ngươi, nhưng ta có một yêu cầu! Dực Thần không thèm để tâm, ung dung đáp: - Nói! Lục Ly vừa luyện hóa Thiên Tà Châu vừa nói: - Ta muốn được sống, ngươi mang ta đến Thần Kiếm Sơn, đến gần Thần Kiếm Sơn rồi ta sẽ giao Thiên Tà Châu cho ngươi ngay lập tức. - Ha ha ha! Dực Thần duyên dáng cười một tiếng, ngực rung động mãnh liệt, nàng mặc bộ nhuyễn giáp màu xanh lục, ngực phập phồng nhấp nhô trông cực kỳ mê người. Không thể không nói, mặc dù là kẻ địch nhưng khí chất và dung mạo của Dực Thần đều khiến một nam nhân như Lục Ly rất thưởng thức.
Chương 1703 Con Sâu Cái Kiến
Nhưng mà vì chuyện của Tử Liên Nhi, Lục Ly và nàng đã là tử thù không thể hóa giải. Dực Thần cười duyên một trận, nói: - Lục Ly, danh hiệu của Đấu Thiên Tôn Giả ta từng nghe qua, Tông chủ Thần Kiếm Tông, đại năng Thần Giới. Ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta? Ta đưa ngươi đến Thần Kiếm Sơn, sau đó để Đấu Thiên Tôn Giả đánh giết ta? - Vậy ngươi nói bây giờ nên phải thế nào? Lục Ly dùng vấn đề khó hỏi ngược lại Dực Thần: - Ta muốn được sống, có thể giao cho ngươi Thiên Tà Châu, nhưng sao có thể đảm bảo ngươi giữ lại mạng sống cho ta? - Tính mạng không thành vấn đề! Dực Thần vuốt ve hoa thêu, mái tóc màu xanh lục tung bay dập dờn như sóng nước trông thật đẹp đẽ, nàng từ tốn nói: - Ngươi trở thành Thần nô của ta trong mười năm, ta sẽ hạ Chủ Thần Huyết Thệ, mười năm sau để ngươi an toàn rời đi, như vậy rất công bằng nhỉ? Ngươi nên biết rằng Chủ Thần Huyết Thệ là lời thề uy nghiêm nhất trong Thần Giới, đã lập Chủ Thần Huyết Thệ mà dám vi phạm thì chắc chắn sẽ phải chết. - Làm nô? Lục Ly cười nhạt, kiên quyết từ chối nói: - Chuyện này không cần bàn luận, ngươi có thể giết ta, ta cũng có thể khiến Thiên Tà Châu tự bạo, ngươi cứ thử đánh cược mà xem! - Tự bạo? Nụ cười bên khóe miệng Dực Thần càng thêm ngọt ngào, nàng nhún vai đáp: - Vậy ngươi cứ để Thiên Tà Châu tự bạo đi? Hay ngươi đang cười nhạo ta ngu ngốc, Thiên Tà Châu vốn dĩ không thể tự bạo, ta còn hiểu rõ Thiên Tà Châu hơn cả ngươi. Lục Ly bất đắc dĩ thở dài một hơi, Dực Thần quá thông minh, nhưng mà hắn vốn đang muốn kéo dài thời gian nên mới thuận miệng nói chuyện phiếm với Dực Thần: - Ngươi đổi điều kiện khác đi, chuyện này không thể đáp ứng ngươi. Dực Thần trầm tư một lúc mới nói: - Ta đưa ngươi vào thành, ở trong thành tuyệt đối không được động võ. Hơn nữa đây còn là Thương Viêm Phủ, ta đưa ngươi ít Thần Nguyên, ngươi có thể sinh sống ở trong thành. Nhưng mà ngươi nhất định phải cho ta phương pháp lĩnh ngộ Sát Đế Chân Ý, Thiên Tà Châu cũng phải giao cho ta. - Sát Đế Chân Ý? Lục Ly bĩu môi, ham muốn của Dực Thần thật lớn! Đưa hắn vào trong thành? Hắn lại nếu ra một thắc mắc: - Ta đã giết chết phủ quân của Thương Viêm Phủ, ta cũng không có tư cách phủ dân, sao ta có thể vào được thành? Vào được thành rồi cũng sẽ bị giết ngay lập tức nhỉ? - Chuyện này thì dễ! Dực Thần không hề để điều này vào mắt nói: - Ở Thần Giới chỉ cần có Thần Nguyên thì chuyện gì cũng xong xuôi. Ngươi giết chết một phủ quân chỉ là chút chuyện vặt mà thôi, Diệp thống lĩnh sẽ không báo cáo. Thân phận của phủ dân thì ta giúp ngươi mua là được. Phía đông bắc có một tòa đại thành, thành chủ là một đại tướng khai phủ của Thương Viêm Phủ, ta không dám làm bậy ở trong thành. Thế nào? Ta rất có thành ý đúng không? - Đại thành? Lục Ly có chút dao động, chủ yếu là đi tòa thành trì đó phải cần có thời gian, hắn có thể kéo dài một chút thời gian. Tiến vào thành trì Dực Thần lại không dám động võ, đợi đến lúc hắn có được tư cách của phủ dân là có thể vọt thẳng vào trong thành. Hắn dò hỏi: - Là thành trì nào để ta xem chút? - Thành Thanh Viêm! Dực Thần giải thích, Lục Ly nhìn vào bản đồ, quả nhiên ở gần đây có đánh dấu, đi đến nơi đó chắc chắn sẽ tiêu tốn mấy ngày thời gian. - Được! Lục Ly lên tiếng đáp ứng: - Vậy đến thành trì đó trước, ngươi giúp ta làm xong thân phận phủ dân, ta mới đưa ngươi Thiên Tà Châu. - Thế ngươi đi vào bên trong hư không thú đi, hạt châu của ngươi bay quá chậm! Dực Thần rất sảng khoái đáp lại, trong lòng Lục Ly hơi chần chừ, từ chối đáp: - Tự ta bay đi, ai biết được ngươi có quỷ kế gì hay không? - Hừ! Dực Thần hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buốt giá, lạnh giọng nói: - Không được phép từ chối! Vèo vèo! Dực Thần đột nhiên duỗi một cánh tay ngọc ngà xinh đẹp ra, trong hư không xuất hiện một thủ ấn to lớn đẹp đẽ nắm chặt lấy Thiên Tà Châu, mau chóng thu trở lại. Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu chống trả, nhưng Thiên Tà Châu hoàn toàn bị khống chế, bị cánh tay kia bắt lấy bay về phía Dực Thần, sau đó bị ném vào bên trong cái miệng rộng của hư không thú. Vèo! Một ánh sáng lóe lên, Thiên Tà Châu xuất hiện ở một tiểu điện bên trong người hư không thú. Dực Thần đi theo nói: - Lục Ly, không nên đấu trí cùng ta, nếu ta muốn luyện hóa Thiên Tà Châu thì chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể luyện hóa xong xuôi. Đế lúc đó muốn bóp chết ngươi chỉ giống như bóp chết một con kiến. Từ chỗ này bay đến thành Thanh Viêm mất khoảng mười ngày, nếu như trong thời gian này ngươi không giúp ta lĩnh hội Sát Đế Chân Ý, đến lúc đến ngoài thành trì rồi ta sẽ bóp chết ngươi! Hư không thú lóe sáng, nhanh chóng xé gió bay đi, Dực Thần duỗi một cánh tay đẹp đẽ nắm lấy Thiên Tà Châu, bắt đầu chậm rãi luyện hóa Thiên Tà Châu. Khóe miệng nàng ôm lấy một nụ cười nhàn nhạt nói: - Ta cho ngươi thời gian mười ngày, nếu như trong mười ngày không khiến ta thấy hài lòng thì ngươi không chỉ không sống được mà còn bị ta luyện hóa thành quỷ nô, khiến ngươi cả đời này đều không thể sinh sống, chỉ có thể trở thành khí linh trong binh khí của ta. Cảm nhận được Thiên Tà Châu đang bị Dực Thần chậm rãi luyện hóa, trong lòng Lục Ly là một mảng cay đắng. Vốn dĩ hắn còn tưởng vẫn còn chút hi vọng, bây giờ mới biết đối mặt với sức mạnh chân chính, hắn chẳng khác nào con sâu cái kiến, Dực Thần muốn nhào nặn hắn ra sao cũng không có cách nào phản kháng... Hư không thú mau chóng xé trời bay đi, Dực Thần khoan thai ngồi trong một tiểu điện, một tay bưng trà lên uống, tay còn lại nắm lấy Thiên Tà Châu, trên tay có có sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, chậm rãi luyện hóa. Trên thực tế! Dực Thần có thể gia tăng cường độ luyện hóa, có điều nàng sợ sẽ khiến Lục Ly phản kháng quyết liệt, nàng chỉ muốn lấy nước ấm luộc một con ếch, từng chút một công phá tuyến phòng ngự trong lòng Lục Ly. Quan trọng nhất là nàng sợ Lục Ly hủy hết bảo tàng bên trong, đặc biệt là thư tịch mà Thiên Linh Tử lưu lại, đây chính là bảo tàng quý giá nhất.
Chương 1704 Chiến Thần Thanh Vô Tẫn
Lục Ly ở bên trong mau chóng luyện hóa lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu, đồng thời lại cảm ứng được toàn bộ Thiên Tà Châu đang bị người ta luyện hóa... Nếu như Thiên Tà Châu bị Dực Thần luyện hóa, cho dù hắn có luyện hóa xong lớp phong ấn thứ năm cũng chỉ làm lợi cho Dực Thần. Nhưng hắn có thể làm gì đây? Hắn bây giờ như một hoang thú bị vây khốn trong lồng, hoàn toàn không có bất kì phản kháng nào. Lung đạo nhân đang luyện hóa gốc Xích Mộc Lân cuối cùng, nhưng cho dù để hắn luyện hóa thêm dăm ba gốc nữa cũng vô ích, dẫu sao thực lực cũng cách nhau rất xa. Từ thủ đoạn của Dực Thần có thể thấy sức chiến đấu của Lung đạo nhân hoàn toàn không có gì nổi bật. Thần Thi? Nếu như cho Huyết Linh Nhi thời gian, hoặc là vẫn còn chút hi vọng, đợi đến khi hắn hoàn toàn khống chế trận pháp bên trong Thần Thi thì đã có thể đánh với Dực Thần một trận rồi. - Khống chế? Nghĩ đến điều này nội tâm Lục Ly đột nhiên bừng tỉnh, Huyết Linh Nhi có thể khống chế trận pháp cấm chế? Năm đó nó có thể không chế Thần thành, nếu như để nó hỗ trợ luyện hóa lớp phong ấn thứ năm, tốc độ luyện hóa có thể nhanh hơn không? Tuy rằng luyện hóa lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu chưa chắc đã mang đến cho Lục Ly tác dụng rất lớn, nhưng đây là niềm hi vọng duy nhất của Lục Ly. - Huyết Linh Nhi! Lục Ly thốt lên truyền lời tới Huyết Linh Nhi: - Ngươi có thể giúp ta tăng nhanh tốc độ luyện hóa phong ấn Thiên Tà Châu không? Huyết Linh Nhi và Lục Ly có mối liên hệ tinh thần, cho nên Lục Ly đang làm gì nó đều có thể hiểu được đôi chút. Nó im lặng trong chốc lát mới truyền lời đến: - Ta phải tra xét một chút, chủ nhân cho ta ít thời gian. Trên tay Thần Thi lóe lên một luồng ánh sáng đỏ như máu, tiếp đó một sợi dây leo từ trong tay Thần Thi bò ra thăm dò, chui vào trong vách tường đại điện. Lục Ly trong lòng thấp thỏm không yên, hiện tại hi vọng duy nhất đều đặt vào Huyết Tiên Đằng. Nếu như Huyết Tiên Đằng không có cách thì hắn chỉ đành mặc cho Dực Thần xử trí, sống chết của bản thân hoàn toàn bị Dực Thần khống chế. Từng giờ khắc trôi qua, nửa ngày sau Huyết Tiên Đằng vẫn chưa có bất kỳ phản ứng gì, Lục Ly ngoài tiếp tục luyện hóa phong ấn ra cũng không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng. Một ngày sau! Lục Ly giật bắn người vì hắn phát hiện ra tốc độ luyện hóa phong ấn lại tăng lên không chỉ gấp mười lần, phong ấn này đang tan rã với tốc độ cực nhanh. - Hay, Huyết Linh Nhi, là ngươi hỗ trợ? Lục Ly mừng rỡ, truyền lời đến Huyết Linh Nhi, Huyết Linh Nhi truyền âm lại: - Đúng, chủ nhân, ta đã thăm dò tường tận tình huống của phong ấn, hơi thay đổi lại sắp xếp của trận pháp bên trong, hiện tại luyện hóa đã dễ dàng rồi chứ? - Làm tốt lắm! Lục Ly khen ngợi một câu, sau đó không nói thêm cầu nào nữa, toàn tâm toàn lực đi luyện hóa lớp phong ấn thứ năm. Đáng lẽ hắn còn cần ít nhất là mười ngày mới có thể luyện hóa xong phong ấn, với sự giúp đỡ của Huyết Linh Nhi, tốc độ tăng lên mười lần, hiện tại phỏng chừng nhiều nhất hai ngày đã có thể luyện hóa. - Đúng rồi! Lục Ly suy nghĩ một chút rồi lại truyền lời đến Huyết Linh Nhi: - Ngươi giúp ta quản chế Thiên Tà Châu một hồi, Dực Thần đang luyện hóa Thiên Tà Châu. Nếu như có thể... Ngươi ngăn cản giúp ta, kéo dài thời gian nàng luyện hóa. - Được! Huyết Linh Nhi tiếp tục nhô xúc tua thăm dò ra cảm ứng pháp trận bên trong Thiên Tà Châu, Lục Ly hết sức chăm chú luyện hóa lớp phong ấn thứ năm. Một ngày, hai ngày qua đi! Lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu đột nhiên bị vỡ tan, trong đầu Lục Ly bất ngờ xuất hiện một vài thông tin. Cùng lúc đó vách tường bên trái đại điện ánh lên ánh sáng lấp lánh, trên vách tường nguyên vẹn lại... đột nhiên xuất hiện một cánh cửa. - Ách! Lục Ly sắp xếp lại thông tin ở trong đầu, sau đó ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa lớn vừa xuất hiện. Luyện hóa xong lớp phong ấn thứ năm, Thiên Tà Châu lại không xuất hiện thêm công dụng mới, chỉ xuất hiện một nội điện trung tâm chính là cánh cửa vừa xuất hiện kia. - Nội điện trung tâm này có thứ gì? Lục Ly hơi nhướng mày, cả người căng thẳng đến cực điểm, bởi vì nếu như nội điện trung tâm này không có đồ tốt, hoặc đồ bên trong không thể giúp hắn đối phó Dực Thần thì hắn sẽ không bao giờ có được cơ hội trở mình. Két! Hắn bước tới bên ngoài cánh cửa lớn vừa xuất hiện, nhẹ đẩy một tay, cánh cửa im hơi lặng tiếng mở ra. Lục Ly bước vào, cảm thấy bạch quang lóe lên, hắn lại xuất hiện trong một sơn cốc đẹp đẽ. - Đây là... Lục Ly cảm thấy vô cùng quỷ quái, vừa nãy hắn còn ở trong đại điện, sao tiến một bước vào đại điện trung tâm đã đến được bên trong sơn cốc này rồi? Lẽ nào hắn không còn ở bên trong Thiên Tà Châu nữa? - Không đúng! Ta vẫn còn ở bên trong Thiên Tà Châu! Lục Ly cảm ứng một hồi, hiện tại hắn vẫn ở bên trong Thiên Tà Châu như cũ, sơn cốc này cũng ở trong Thiên Tà Châu, chỉ là trong một không gian đặc biệt mà thôi. - Lợi hại! Lục Ly âm thầm cảm thán không ngớt, bên trong một hạt châu có rất nhiều đại điện đã đành, lại còn có thế luyện chế ra một không gian đặc biệt. Nhìn trông không khác gì với sơn cốc ngoài đời thật, thậm chí bên trong còn có cây xanh cùng hồ nước... Lục Ly không có tâm trạng đi thưởng thức phong cảnh bên trong sơn cốc, hắn liếc nhìn vào bên trong một lượt, chẳng mấy chốc ánh mắt dán chặt vào một căn nhà gỗ bên cạnh hồ nước. Bên trong sơn cốc này không có gì cả, nơi có khả năng cất giấu bảo vật chỉ có thể là căn nhà gỗ kia. Hắn chậm rãi bước đến nhà gỗ, thần niệm muốn thăm dò vào bên trong lại phát hiện ra có cấm chế ngăn cản, không thể xem xét tình hình bên trong. Cạch! Hắn khẽ đẩy cửa gỗ ra, cảnh cửa lại tự động mở toang, ánh mắt Lục Ly liếc vào bên trong, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, bị dọa giật nảy mình. Bời vì... Hắn nhìn thấy bên trong có một bóng người! Không đúng, không phải là một người, mà là hài cốt của một người.
Chương 1705 Thần Binh Rời Vỏ
Hài cốt ngồi xếp bằng trên mặt đất, đưa lưng về phía Lục Ly, ngồi trên một chiếc đệm hương bồ, trong gian phòng ánh sáng lờ mờ cho nên nhìn rất dọa người. - Chẳng lẽ đây là di cốt của Thiên Linh Tử? Lục Ly ổn định lại tinh thần, nhưng không dám mạo muội tiến vào mà hướng hài cốt cúi người ba cái. Nghĩa tử là nghĩa tận, hơn nữa Thiên Tà Châu của Thiên Linh Tử đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Sau khi cúi người Lục Ly mới chậm rãi tiến vào, đánh giá bên trong vài lần, chẳng bao lâu ánh mắt hắn rơi vào một chiếc bàn hình vuông phía trước hài cốt. Bởi vì bên trong nhà gỗ không có đồ đạc nào khác, duy nhất chỉ có một bộ hài cốt cùng với một quyển da thú và một hộp gỗ nhỏ đặt bên trên mặt bàn. Đi vòng qua bộ hài cốt, Lục Ly bước tới phía trước chiếc bàn gỗ cầm quyển da thú và chiếc hộp gỗ lên, bên trên quyển da thú viết năm chữ lớn làm Lục Ly có chút mơ hồ, trên đó viết - Chiến Thần Thanh Vô Tẫn. - Chiến Thần? Thanh Vô Tẫn? Lục Ly chớp mắt, mở quyển da thú ra nhìn lướt dòng chữ bên trong, sau đó đôi mắt lại trợn ngược lần nữa, nhìn bộ xương khô ngồi xếp bằng, vẻ mặt giống như vừa gặp thấy quỷ. Dựa theo những gì quyển da thú nói, bộ xương này không phải hài cốt bình thường, càng không phải di cốt của Thiên Linh Tử mà là sát khí cường đại, Thiên Linh Tử phải đánh đổi một cái giá cực đắt mới luyện chế thành. Hắn còn gọi bộ xương này bằng một cái tên rất thô bạo, gọi là Chiến Thần Thanh Vô Tẫn... Bộ xương này là chiến thần? Hay là đại sát khí? Lục Ly chớp mắt một cái, nhìn trông không khác với xương khô của người chết là mấy, cảm giác Thiên Linh Tử đang sỉ nhục trí thông minh của hắn. Nếu như nói là thi thể giống như Thần Thi, bên trong có chứa pháp trận cường đại, sở hữu một thân thể mạnh mẽ thì còn dễ hiểu. Đây lại chỉ là một bộ hài cốt, những xương kia cũng không có bất kỳ phù văn trận pháp gì, Lục Ly cảm thấy đánh bừa một quyền xuống không khéo xương này cũng nát tươm? Lại nói, cho dù xương cốt này rất cứng rắn thì đã sao? Một bộ hài cốt có thể làm được gì? Nó không có bất kỳ trận pháp năng lượng nào, chẳng lẽ cầm bộ xương cốt quất chết kẻ địch? Lục Ly lại liếc nhìn quyển da thú thêm lần nữa, xem hết một lượt các chữ bên trong, xem đi xem lại đúng ba lần, trong mắt Lục Ly vẫn còn có vẻ không dám tin tưởng. Theo như những gì Thiên Linh Tử ghi chép lại, bộ xương này có sức chiến đấu rất mạnh. Nhưng mỗi lần cử động đều hao tốn một khối Huyết Viêm Tinh, hơn nữa mỗi khối Huyết Viêm Tinh chỉ đủ để bộ xương phóng ra một chiêu, cho nên không đến thời khắc then chốt thì không nên dùng bộ xương này. Còn bộ xương này mạnh đến mức nào? Điều này Lục Ly chưa biết, trên đó cũng không thấy viết. Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, mở hộp gỗ ra thì thấy ở bên trong có sáu viên tinh thạch đỏ như máu, hắn lấy ra xem, cau mày lẩm nhẩm nói: - Lẽ nào đây chính là Huyết Viêm Tinh? - Mặc kệ! Lục Ly cũng hết cách, tạm thời ngựa chết đã thành ngựa sống. Hắn chậm rãi duỗi một tay, nắm chặt lấy tay của bộ xương, sau đó chậm rãi rót Thần Lực vào trong hài cốt, trên quyển da thú có nói muốn sử dụng bộ xương này thì nhất định phải luyện hóa nó... Rót Thần Lực vào được một lúc mà vẫn chưa thấy bộ xương phản ứng gì, Lục Ly ngồi xếp bằng đối mặt với nó, cảm giác bản thân giống như một gã ngốc, hắn lại hoài nghi đấy có phải là Thiên Linh Tử đang cố ý trêu đùa hắn? - Ồ! Đã có động tĩnh! Sau khi rót Thần Lực được nửa canh giờ, Lục Ly đột nhiên phát hiện ra xương cốt của bộ xương đang bắt đầu phát ra vài tia sáng nhàn nhạt, giống như thần binh đang bắt đầu hơi lộ ra năng lực. - Tiếp tục! Lục Ly có chút kích động rót thêm Thần Lực vào. Trên hài cốt ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, nội tâm Lục Ly mỗi lúc một kích động, hóa ra Thiên Linh Tử không lừa hắn? Bộ hài cốt này thực sự là một cỗ đại sát khí? Từng giờ từng khắc trôi qua, hài cốt tuy rằng đang từ từ phát sáng, nhưng lại cảm thấy không sản sinh ra mối liên hệ tinh thần. Lục Ly cũng không nóng lòng, Dực Thần cần thời gian để luyện hóa Thiên Tà Châu, hắn vẫn còn cơ hội. Một ngày, hai ngày, ba ngày! Chuyện làm Lục Ly bất lực chính là tuy rằng mỗi cái xương của bộ xương này đều sáng lên, mỗi cái đều tựa như đã biến thành một thần binh sắc bén, nhưng lại không hình thành liên hệ tinh thần với hắn. Nếu không có liên hệ tinh thần thì không thể không chế được bộ xương này. Sáu ngày ròng rã trôi qua, Dực Thần đã luyện hóa Thiên Tà Châu được sáu ngày, Lục Ly cảm ứng tình hình thấy Thiên Tà Châu đã bị Dực Thần luyện hóa được phân nửa. Mối liên hệ tinh thần giữa Thiên Tà Châu và hắn ngày càng yếu, không biết chừng một hai hôm nữa Thiên Tà Châu sẽ biến thành vật trong tay Dực Thần. Một khi Thiên Tà Châu bị Dực Thần đoạt được, nàng sẽ không còn bất kỳ e ngại nào, Lục Ly sẽ bị nàng khống chế trong lòng bàn tay. Muốn nhào nặn Lục Ly ra sao cũng được, chỉ dựa vào Lung đạo nhân và Thần Thi thì không thể nào ngăn cản được Dực Thần. Trong khoảng thời gian sáu ngày này Dực Thần không nói với hắn một câu nào, cũng không dò hỏi đến chuyện Sát Đế Chân Ý. Điều này chứng tỏ Dực Thần không gấp gáp, rõ ràng nàng dự định lấy Thiên Tà Châu trước, sau đó nắm Lục Ly vào trong lòng bàn tay mới chậm rãi tra hỏi, hoặc là soát hồn... Không có cách nào, Lục Ly hiện tại như đang cheo leo trên vách núi, hoặc là bò lên trên, hoặc là thịt nát xương tan. Bây giờ toàn bộ hi vọng của hắn đều gửi gắm vào bộ hài cốt này, nếu như không thể luyện hóa, hoặc là luyện hóa nhưng không có tác dụng, hắn chỉ có thể thịt nát xương tan. Hắn không còn quan tâm đến điều gì nữa, cũng không phân tâm về chuyện Thiên Tà Châu mà toàn tâm toàn lực luyện hóa hài cốt, điên cuồng rót Thần Lực trong cơ thể vào hài cốt. Thời gian lẳng lặng trôi qua, lại hai ngày nữa qua đi, Dực Thần bên trong hư không thú đặt chén trà trên tay xuống, dung nhan tuyệt mĩ xuất hiện một mảng đỏ bừng.