• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (8 Viewers)

  • Chương 1696-1700

Chương 1696 Tầng Phong Ấn Thứ Năm
Sau khi luyện hóa xong tầng phong ấn thứ năm, Thiên Tà Châu sẽ mang đến cho hắn thứ gì tốt? Hắn rót Thần Lực vào bên trong Thiên Tà Châu, hạt châu hơi sáng lên, có điều rất yếu ớt, chưa đủ khiến hoang thú khác chú ý. Đương nhiên cũng do hoang thú linh trí thấp, bọn chúng chỉ đặc biệt mẫn cảm với hơi thở sinh mệnh. Thiên Tà Châu hơi lóe sáng, trừ phi hoang thú nhìn thấy mới chú ý, nhưng bây giờ đã bị che kín, hoang thú khác đương nhiên không để ý. Lục Ly cảm ứng một phen, hoàn toàn yên tâm mới tăng tốc luyện hóa Thiên Tà Châu, đồng thời vừa tu luyện Thần Lực. Sau nửa canh giờ luyện hóa, Lục Ly tự biết trong lòng, mặc dù hiện tại hắn có Thần Lực nhưng muốn hoàn toàn luyện hóa tầng phong ấn thứ năm phải tiêu tốn một khoảng thời gian, ít nhất là hai, ba tháng, phong ấn của Hằng Đế rất mạnh mẽ. - Hằng Đế cấp bậc gì? Đế vị của hắn được tự phong ở Cửu Giới hay đến Thần Giới rồi mới được phong? Lục Ly nghĩ tới một vấn đề, tại Thần Giới được phong Đế đều là tuyệt đinh nhân vật! Ví dụ như Tử Đế, Sát Đế, nếu như sức chiến đấu của Hằng Đế sánh ngang với Sát Đế, Tử Đế thì tại sao lại chết dễ dàng như thế? Suy đoán một phen, Lục Ly cảm thấy Hằng Đế hẳn là phong Đế ở phàm nhân giới, võ giả Cửu Giới gọi thành quen, cũng giống như Đấu Thiên Đại Đế vậy. Xem ra sức chiến đấu của Hằng Đế không quá mạnh, nhưng cũng không yếu, phỏng chừng đạt đến đại năng Thần Giới, nếu không phong ấn đã không lợi hại như vậy. Sau khi luyện hóa nửa ngày, Lục Ly có chút chán nản, bởi vì chốc chốc hắn lại phải tra xét tình hình bên ngoài. Thế nên hắn không thể chuyên tâm tham ngộ chân ý, tu luyện Thần Lực và luyện hóa Thiên Tà Châu đều không cần tốn quá nhiều tâm thần, chỉ cần máy móc tu luyện và rót Thần Lực vào là được. - Xem sách về trận pháp cấm chế? Lục Ly suy nghĩ một lát, cơ thể truyền tống đến đại điện kia, vừa tu luyện vừa rót Thần Lực, vừa lấy sách ra chăm chú đọc. Vốn dĩ hắn có rất ít hứng thú với loại thư tịch này, gần đây không hiểu sao lại cảm thấy hứng thú. Bởi vì những thư tịch trận pháp cấm chế này có rất nhiều đạo lý thiên địa. Đại đạo tương thông, cấm chế trận pháp sáng tạo thế nào? Không phải là mô phỏng theo quy tắc thiên địa sao? Suy cho cùng trận pháp cấm chế đều mượn công kích, phòng ngự của Thiên Địa Chi Lực, hoặc là phóng thích đủ loại thần thông. Điều này cũng giống như võ giả cảm ngộ Thiên Địa Pháp Tắc, Bản Nguyên Chân Ý, đều có cái hay như nhau. Tuy rằng hiện tại xem những sách trận pháp cấm chế này, không giúp nhiều hắn trong việc cảm ngộ chân ý, nhưng Lục Ly tin rằng sau này chắc chắn sẽ rất có ích. Còn những thư tịch khác, hắn có thể nghĩ cách rèn đúc Thần Khí. Nếu có thể rèn đúc ra Thần Khí phẩm chất cao, không chỉ trợ giúp cho sức chiến đấu của hắn, mà hắn còn có được rất nhiều Thần Nguyên. Ở Thần Giới, không có Thần Nguyên nửa bước khó đi, nếu như hắn có rất nhiều Thần Nguyên, hắn không chỉ có thể khiến Thời Không Phủ đưa hắn trở về Cửu Giới, mà còn có thể mua chuộc lượng lớn võ giả, giúp hắn tìm Lục Linh! Điều khiến Lục Ly ngoài ý chính là tròn bốn ngày trôi qua, không có bất kỳ truy binh nào đuổi đến. Theo lẽ thường, tốc độ hư không thú nhanh như vậy, sớm đã có truy binh đến dò xét rồi chứ? Lục Ly không quan tâm, tiếp tục nhàn nhã đọc sách, vừa luyện hóa Thiên Tà Châu, tu luyện Thần Lực. Dù sao nơi này là địa điểm thích hợp để ẩn nấp, nếu như nấp ở đây còn bị phát hiện, thì chính là số trời an bài, hắn dự định ẩn nấp ở đây nửa năm quan sát tình hình, xem xem nên đi đường nào. Vút! Grào grào! Lại qua ba ngày trôi qua, xa xa truyền đến một tiếng xé gió, sau đó hoang thú bên này bị kinh động, toàn bộ hoang thú bay lên trời, gào thét xông về phía tây bắc. - Đến rồi! Lục Ly vội vàng dừng luyện hóa Thiên Tà Châu, thông qua Thiên Tà Châu cảm ứng một phen, hắn phát hiện tiểu hoang thú cũng bị kinh động, nhưng không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên tò mò nhìn về phía tây bắc.. Bên trên bồn địa lởn vởn khói đen, những khói đen này là do hoang thú phun ra, ngăn cản thần niệm Lục Ly tra xét. Lục Ly không dám tra xét quá công khai, chỉ có thể lắng nghe động tĩnh bên ngoài phán đoán tình hình. Rầm rầm rầm! Bên ngoài xảy ra chiến đấu, nghe thấy tiếng hoang thú không ngừng rống giận, Lục Ly mơ hồ còn nghe thấy tiếng thét của võ giả. Tựa như nghe thấy mấy chữ - xiêm y- , - Thạch Đầu Nhân- , nhưng khoảng cách quá xa, hoang thú lại liên tục gào rống, hắn không nghe rõ ràng. - Ừm... Lắng nghe một lát, Lục Ly nghe thấy âm thanh đánh nhau càng lúc càng xa, hắn hơi yên tâm trở lại. Xem ra đây là tuần phủ khám xét không muốn tử chiến với đám hoang thú này, tra xét đến Thạch Đầu Nhân và huyết y thì bắt đầu rút lui, hắn an tâm phần nào. - Không đúng! Hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, tiếp theo tiểu hoang thú giật mình ngửa mặt lên trời gào to. Lục Ly không dám dò thần niệm, nhưng hắn cảm giác được có người đang tiến vào bồn địa, rõ ràng chưa từ bỏ ý định, mạo hiểm vào trong dò xét. Lục Ly không dám thăm dò, thậm chí còn không dám cảm ứng tình hình bên ngoài, lúc này nếu có chút dị động, rất dễ bị lũ do thám phát hiện. Dám im hơi lặng tiếng tiến vào bồn địa chắc chắn là cao thủ trong nghề do thám. Nhưng tiểu hoang thú rống to vài tiếng, đám hoang thú phía xa giật mình, bên đó vang lên vài tiếng rống giận dữ, mấy con hoang thú bay trở về. Kẻ tiến vào là một phủ quân, hắn nghe thấy xa xa có tiếng hoang thú rống, nhưng không kinh hoảng, nhanh chóng tạt qua bồn địa, thần niệm quét ra xung quanh, thăm dò bồn địa một vòng mới chạy trốn đi từ một phía khác. Grào grào! Một vài con hoang thú bay tới, lập tức đi truy sát phủ quân kia, khi ấy Lục Ly mới dám cảm ứng tình hình bốn phía xung quanh. Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, ai biết được phủ quân kia có biết đến sự tồn tại của Thiên Tà Châu hay không. Nếu như phát hiện, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ có rất nhiều phủ quân tập trung đến đây. Nơi này có mấy chục con hoang thú nhìn rất dọa người, nhưng chỉ cần triệu tập hơn trăm phủ quân đến là có thể dễ dàng giết chết toàn bộ.
Chương 1697 Phú Khả Địch Quốc
- Nên rời đi hay là vẫn tiếp tục nán lại? Lục Ly băn khoăn chần chờ, nếu rời đi chưa chắc sẽ tìm được một chỗ ẩn thân tốt như này, nhưng không đi ngộ nhỡ bị mấy chục phủ quân bao vây, hắn cầm chắc cái chết. Tiếng gào rống của đám hoang thú ngày càng xa, sau nửa canh giờ tất cả hoang thú đều quay trở về, chỉ chết một con hoang thú. Xem ra bên đó phủ quân không nhiều nên không liều mạng. - Quên đi, vẫn chưa đến lúc phải đi, tiếp tục nán lại. Lục Ly trầm ngâm một phen, quyết định tiếp tục ẩn nấp ở đây. Bởi vì ai biết được ở phụ cận có bao nhiêu phủ quân đang khám xét, bây giờ hắn mạo muội đi ra ngoài rất nguy hiểm, càng dễ bị phủ quân phát hiện ra. Quyết định rồi hắn không để ý đến nữa, tiếp tục đọc sách và luyện hóa Thiên Tà Châu. Mấy ngày sau đó thật yên tĩnh, không có bất cứ phủ quân nào đến đây, điều này khiến cho trái tim lơ lửng giữa không trung của Lục Ly được thả xuống. Lại tám ngày nữa trôi qua, Lục Ly bị quấy rầy bởi vì cả đám hoang thú đều vọt lên trời, lũ lượt bay về phương nam, rõ ràng đang có người đến gần. - Tình hình sao vậy? Lục Ly hơi nhướng mày, yên lặng cảm ứng thông qua Thiên Tà Châu, chẳng bao lâu hắn đã phát hiện có người tiến vào bồn địa, thần niệm vẫn luôn quét ra xung quanh. Gào gào! Tiểu hoang thú nổi giận rống to, có mấy hoang thú ở phía xa bay về, người này lập tức bỏ chạy. - Không đúng lắm... Lục Ly đặt quyển sách đang cầm trên tay lên bàn, trong mắt đầy sự nghi hoặc, tại sao phủ quân vẫn chưa hết hi vọng? Chẳng lẽ đang nghi ngờ? Đã nghi ngờ sao không triệu tập một lượng lớn phủ quân đến đây càn quét hết đám hoang thú? - Đúng rồi! Con ngươi của Lục Ly đảo một vòng, sau đó đột nhiên sáng tỏ mấu chốt của sự việc. Phủ quân này chắc chắn không phải đi vào tìm kiếm hắn mà là đi tìm kiếm di vật của hắn. Nói cách khác hắn ta đang tìm kiếm Thiên Tà Châu! Dực Thần vẫn luôn ngấp nghé Thiên Tà Châu của hắn, ở Đấu Thiên Giới đã không chịu từ bỏ, sau đó chiếm đoạt thân thể Tử Liên Nhi muốn cướp đoạt Thiên Tà Châu. Lần này nàng chịu tốn kém trăm vạn Thần Nguyên thậm chí còn nhiều hơn đó để chặm đánh giết hắn, chắc chắn không phải để xả lửa giận trong lòng, mấu chốt chính là... Thiên Tà Châu! Phỏng chừng Dực Thần biết được Thiên Tà Châu có lai lịch rất lớn, cho nên mới không tiếc giá nào hòng đoạt được Thiên Tà Châu. Không cần biết Lục Ly có chết ở đây hay không nhưng Thiên Tà Châu chắc chắn sẽ ở đây, cho nên mới phái người năm lần bảy lượt đến thăm dò. Hắn ngụy trang bản thân bị hoang thú đánh chết, vậy thì không gian giới, Thiên Tà Châu của hắn chắc chắn vẫn còn ở lại bên trong bồn địa. Kẻ địch đương nhiên chưa hết hi vọng, còn không ngừng tìm đến truy dò. Nếu như truy dò không ra, không khéo sẽ nghĩ cách giết chết hết cả đám hoang thú. - Làm sao bây giờ? Lục Ly cau mày trầm tư, hiện giờ xem ra đối phương vẫn chưa phái nhiều người, nhiều lắm cũng chỉ vài ba tên, nếu không cũng sẽ không lùa hoang thú đi mà đánh chết toàn bộ. Hắn bây giờ không thể di chuyển, nếu di chuyển sẽ bị lộ tẩy, thám báo tiến vào lại không lấy đi Thiên Tà Châu, có lẽ là chưa phát hiện ra. Tiểu hoang thú lại khoanh chân ngồi lên Thiên Tà Châu bên dưới, thám báo bị tiểu hoang thú hấp dẫn sự chú ý mà không để ý đến Thiên Tà Châu. Lấy tĩnh chế động. Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành kiên trì chờ đợi, tùy cơ ứng biến. Hắn bây giờ không thể nông nổi làm liều, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Non nửa ngày trôi qua, đám hoang thú kia lại bay trở về, Lục Ly im lặng cảm ứng một hồi thấy có chút đau đầu. Bởi vì vừa rồi mất đi một con hoang thú, xem ra mấy tên phủ quân này đang từ từ càn quét đám hoang thú, chuẩn bị lật tung bồn địa ra rà soát, hoặc là mổ bụng xác chết của đám hoang thú... Rất có khả năng bọn chúng hoài nghi mình bị hoang thú nuốt sống, không gian giới và Thiên Tà Châu đều bị hoang thú nuốt vào bụng. Bọn chúng ít người, chỉ có thể giết chết từng con hoang thú một, từ từ tìm kiếm. Không ngoài dự đoán của Lục Ly! Hôm sau đám hoang thú lại bay ra ngoài, sau đó phủ quân kia lại tới bồn địa, nhưng chỉ mới thăm dò một lượt đã bị hoang thú rượt đuổi. Qua nửa ngày đám hoang thú trở về, lại chết mất một con! Theo Lục Ly suy đoán, bọn chúng đang chủ trương giết dần giết mòn cả đám hoang thú, cho dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm ra Thiên Tà Châu. Nửa ngày sau hoang thú lại bị dẫn dụ ra ngoài, nhưng lần này không có kẻ nào tiến vào bồn địa dò xét. Có lẽ dò xét mấy lần không thấy kết quả, tưởng rằng Lục Ly đã bị hoang thú nuốt sống, Thiên Tà Châu nằm trong bụng đám hoang thú này. - Lung đạo nhân, thực lực của ngươi gia tăng thế nào? Lục Ly truyền tống đến Lung đạo nhân đang tu luyện một câu dò hỏi, Lung đạo nhân giật mình tỉnh lại, giải thích: - Luyện hóa được mười mấy viên Thanh Dương Kim, thực lực có nâng cao một chút, nếu chỉ dựa vào Thanh Dương Kim mà muốn nhanh chóng gia tăng thực lực thì rất khó. Nếu có thần tài khác thì phỏng chừng nâng lên rất nhanh, nhưng mà hiện giờ chúng ta không thể tìm được thần tài. - Thần tài? Con mắt Lục Ly sáng ngời, đứng lên nói: - Ngươi đi theo ta. Lục Ly dẫn Lung đạo nhân tiến vào phân điện thứ ba trong đại điện, nơi này chứa rất nhiều loại thần tài, có những loại thần tài mà hơi thở tỏa ra còn dọa sợ Lục Ly. - Ớ... Lung đạo nhân đi vào cũng bị dọa sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy một con ngươi, có cảm giác linh hồn hắn giống như sắp bị hút vào trong đó, dọa hắn phải lùi về sau ba bước. - Đừng nhìn con mắt đó, bộ não ở bên kia cũng đừng nhìn, mau tìm thần tài mà ngươi thấy cần thiết, chỗ này không thể ở lâu, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Tiếng nói của Lục Ly vang lên, Lung đạo nhân ổn định tâm thần nhanh chóng dò xét, một lát cả cả người hắn đều run lên, kích động nói: - Xích Lân Mộc, nơi này lại có Xích Lân Mộc, đây chính là thần tài đỉnh cấp nhất đấy. Ngay cả Ma Vương đại nhân của bọn ta còn khó có được tuyệt thế thần tài...
Chương 1698 Xuất Kích
Lục Ly quét mắt nhìn Lung đạo nhân hỏi: - Vật này rất có ích với chuyện tu luyện của ngươi? - Đương nhiên rất có ích! Lung đạo nhân gật mạnh đầu nói: - Đại nhân, những thần tài này của ngài lấy từ đâu? Sợ rằng đại năng Thần Giới cũng không có được? Mà nơi này của ngài lại có những ba gốc Xích Lân Mộc, giá trị liên thành, không khéo một gốc ít nhất cũng đáng giá trăm vạn Thần Nguyên. - Giá trị đến thế? Lục Ly giật nảy mình, nơi này thần tài chất đầy như núi, nếu như mỗi loại đều có giá mấy trăm nghìn Thần Nguyên thì hắn sẽ phát tài. Những thứ thần tài này không phải hắn tự nhiên có, phỏng chừng cũng không phải của Hằng Đế mà do Thần Tượng tông sư Thiên Linh Tử thu thập được. Không ngờ rằng Thiên Linh Tử lại giàu có như vậy? Lẽ nào Thần Tượng tông sư đều giàu nứt khố đổ vách? - Được rồi, ngươi đừng hỏi quá nhiều, mau lấy Xích Lân Mộc rồi đi ra ngoài! Lục Ly phẩy tay áo, thân thể Lung đạo nhân lóe lên bắt lấy ba cành cây hình thù kì quái màu đỏ thẫm rồi vọt ra ngoài, mặt mày mừng rỡ khuôn nguôi, suýt chút nữa quỳ xuống lạy Lục Ly. - Mau chóng luyện hóa! Lục Ly khoát tay áo nói: - Nhiều nhất là một tháng chúng ta sẽ có một trận ác chiến, nếu như không giết được kẻ địch thì người chết chính là chúng ta. Grào grào! Lũ hoang thú bị chọc giận không ngừng lao ra ngoài, phủ quân bên ngoài thủ đoạn rất lão luyện, mỗi lần đều có thể đào tẩu dễ dàng, mỗi lần còn giữ lại được một hai con hoang thú. Hoang thú bên trong bồn địa càng ngày càng ít, mười ngày trôi qua, hoang thú ít đi một nửa, Lục Ly luyện hóa phong ấn Thiên Tà Châu lâu như vậy mà vẫn chỉ luyện hóa được một phần ba. Trông thấy hoang thú ngày càng ít, Lục Ly không còn cách nào ngoại trừ tiếp tục luyện hóa Thiên Tà Châu. Chỉ đành cố gắng ngưng tụ thêm thật nhiều Thạch Đầu Nhân, đồng thời hi vọng thực lực của Lung đạo nhân mau chóng gia tăng. Huyết Linh Nhi chăm chỉ lĩnh hội trận pháp luyện hóa Thần Thi, nhưng trận pháp bên trong Thần Thi quá phức tạp huyền diệu, Huyết Linh Nhi lĩnh hội đã lâu mới gần thông hiểu được tầng ngoài của trận pháp. Nếu muốn không chế được khu vực trung tâm trận pháp để sức chiến đấu của Thần Thi tăng vọt thì chắc chắn cần rất nhiều thời gian. Theo lời Huyết Linh Nhi nói, ngắn thì mất tầm mấy tháng đến một năm, dài không thì biết đến bao giờ. Sức chiến đấu hiện giờ của Thần Thi chỉ đánh giết được một phủ quân thông thường, cùng lắm sức chiến đấu cũng chỉ ngang hàng với Thượng bảng Thần Linh. Khoảng thời gian này nhờ có tìm hiểu, Lục Ly mới biết được đôi chút về sức chiến đấu của Thần Linh cấp thấp. Sức chiến đấu của Thần Linh cấp thấp có giới hạn rất mơ hồ, tuy rằng đều là Thần Linh nhưng mỗi người nắm giữ chân ý và thần thuật không giống nhau, thời gian tu luyện kẻ dài người ngắn, cho nên dù cảnh giới đều ngang nhau nhưng sức chiến đấu lại cách nhau một trời một vực. Thần Linh có thực lực thấp nhất là người vừa mới phi thăng, cảm ngộ những chân ý thông thường, không có thần thuật cường đại, trong những Thần Linh phi thăng cùng thời điểm với hắn thì quá nửa là cấp bậc này. Tiếp đến chính là Thần Linh cấp bậc như hắn, nắm giữ Sát Đế Chân Ý cũng coi như có chút sức chiến đấu, chắc chắn có thể đánh giết Thần Linh cấp bậc thấp nhất. Sau đó thì đến phủ quân, muốn trở thành một thủ quân, mỗi người cần phải có thủ đoạn và năng lực đặc biệt, sức chiến đấu thông thường không yếu, nếu hiện tại Lục Ly chiến đấu một mình, không có Thần Thi và Lung đạo nhân thì chắc chắn không phải đối thủ của phủ quân. Bên trên phủ quân là Thượng bảng Thần Linh, những người được xếp vào hàng Thượng bảng Thần Linh đều là cường giả, Thần Linh trong Thần Giới ức ức vạn, nhưng mà chỉ có trăm vạn người được xếp vào bảng. Trăm vạn người này đương nhiên phải có thủ đoạn đặc biệt, sức chiến đấu tổng hợp trên từng phương diện cũng rất mạnh. Dực Thần rõ ràng chính là một Thượng bảng Thần Linh! Lục Ly không hề lo lắng về mấy phủ quân bên ngoài, điều hắn lo lắng nhất chính là Dực Thần có tới hay không? Nếu như Dực Thần ở bên ngoài thì lần này hắn gặp rắc rối lớn, cho dù trong thời gian ngắn sức chiến đấu của Lung đạo nhân có gia tăng thì hắn vẫn chết. Sức chiến đấu của một người không thể tăng vọt, đặc biệt là khi đạt được cấp bậc Thần Linh, mỗi lần muốn thăng cấp đều gặp vô vàn khó khăn. Hiện tại sức chiến đấu của Lung đạo nhân không khác hắn là mấy, cho dù có luyện hóa được Xích Mộc Lân, cùng lắm sức chiến đấu cũng chỉ có thể vượt mặt phủ quân, so với Thượng bảng Thần Linh thì còn kém xa... Ba ngày nữa lại trôi qua, Lung đạo nhân cuối cùng đã luyện hóa xong một gốc Xích Mộc Lân hoàn chỉnh, hắn không nghỉ ngơi dưỡng sức mà tiếp tục luyện hóa gốc Xích Mộc Lân thứ hai. Lục Ly không đành lòng quấy rầy hắn, chỉ đành tiếp tục luyện hóa Thiên Tà Châu, nhẫn nại xem xét thư tịch về trận pháp cấm chế bên ngoài. Grào grào! Hoang thú bên ngoài ngày càng suy giảm, nhưng hoang thú này linh trí rất thấp, tuy sức chiến đấu rất mạnh nhưng một khi bị nắm giữ nhược điểm sẽ rất dễ bị giết chết. Người là linh hồn, là chúa tể của vạn vật, điều quan trọng chính là người có linh trí cao, biết tìm tòi chân lý từ trong trời đất, biết cách dựa vào sức mạnh của trời đất, biết cách sử dụng chiến thuật chiến lược. Mười ngày trôi qua! Hoang thú chỉ còn sót lại năm con, con tiểu hoang thú kia trở nên nôn nóng không yên, đã không còn ngồi lên Thiên Tà Châu nữa mà chảy nhảy lung tung. May mà phủ quân kia không tiến vào bồn địa, nhưng mà chỉ còn sót lại vào con hoang thú, đoán chừng kẻ địch cũng sắp đi vào. Bên ngoài thấp thoáng bóng người, đám hoang thú nổi giận xông ra, thần niệm Lục Ly quét tới Lung đạo nhân, hắn hiện tại đang luyện hóa gốc Xích Lân Mộc thứ hai, Lục Ly lên tiếng cắt ngang Lung đạo nhân: - Gốc còn lại đừng luyện hóa, không có thời gian. Ngươi cứ ổn định cảnh giới trước, thực lực của ngươi bây giờ đã tăng bao nhiêu? Lung đạo nhân không trả lời, ngồi khoanh chân trong thời gian ba nén nhang mới mở mắt ra, trong tròng mắt hắn lóe lên thần quang, rõ ràng tinh khí thần đã được nâng cao rất nhiều, cả người đều tỏa ra một luồng hơi thở dũng mãnh. Shhh!
Chương 1699 Xuất Kích
Hắn hít một hơi thật sâu, đứng lên hoạt động gân cốt một lúc, xương cốt cả người kêu lên răng rắc, hắn khom người nhếch miệng cười với Lục Ly: - Tăng lên rất nhiều, thân thể mạnh mẽ hơn ít nhất mười lần. Đại nhân yên tâm, dù có đối mặt với mấy tên phủ quân ta cũng không sao, chỉ cần không phải Thượng bảng Thần Linh, mấy phủ quân thông thường không đánh giết được ta. - E rằng có Thượng bảng Thần Linh... Lục Ly khẽ cười khổ một tiếng, trầm tư trong chốc lát, hắn mở miệng nói: - Bọn chúng bây giờ đang dẫn vài con hoang thú đi ra, nhân lúc bọn chúng giết chết hai ba con hoang thú cuối cùng thì ngươi ra ngoài thăm dò. Nếu có thể cứ lén ra tay đánh chết bọn chúng. Còn nếu... Có Thượng bảng Thần Linh, ngươi cố gắng kéo dài thời gian để ta im lặng trốn đi trước, sau đó ngươi dựa vào cảm ứng tinh thần với ta mà đuổi theo. - Được! Lung đạo nhân vô cùng tự tin gật đầu đáp lại, Lục Ly suy nghĩ một hồi vẫn chưa yên tâm, dặn dò Huyết Linh Nhi: - Lát nữa ngươi đi ra ngoài cùng với Lung đạo nhân, phối hợp với nhau, nếu đối phương có Thượng bảng Thần Linh thì tuyệt đối không được liều mạng, cứ nghĩ cách trốn thoát trước. Bản thân Lục Ly có thể đào tẩu, tuy rằng tốc độ không đủ nhanh nhưng có Lung đạo nhân và Thần Thi kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài được nửa canh giờ là hắn có thể chạy thoát đủ xa rồi. Một lúc lâu sau đó, người bên Diệp thống lĩnh đã sớm rút lui. Có lẽ tiểu đội săn giết của Phủ Vực sẽ không hành động, dù sao hắn cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, hơn nữa còn ngụy trang bản thân đã chết. Đợi đến khi hoang thú lại bị dụ ra ngoài, Thiên Tà Châu sáng lên, sau đó Thần Thi và Lung đạo nhân xuất hiện ở bên ngoài. Tiểu hoang thú đang nhảy nhót ở gần đó, nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện hai quái nhân, nhất thời sợ bắn lên, lăn vài vòng trên đất. Vút! Không ngờ nó có phản ứng, Thiên Tà Châu sáng lên, hóa thành một tia sáng đỏ bay vụt về phương xa. Lung đạo nhân sợ tiểu hoang thú kêu to, lấy một cột đá ra đập ngất nó. - Đi! Lung đạo nhân biết Thần Thi đã bị Huyết Tiên Đằng khống chế, hắn vung tay, cùng Thần Thi lặng lẽ phóng tới chỗ hoang thú bên kia. Vèo! Thiên Tà Châu men sát vào núi lớn bay về hướng ngược lại, chẳng mấy chốc đã biến mất ở phương xa. Lung đạo nhân cùng Thần Thi mò mẫm tới hướng bên kia, nhìn thấy xa xa có ba phủ quân đang đại chiến cùng ba con hoang thú. Lung đạo nhân liếc nhìn mấy lần, trong lòng đã hạ quyết tâm, ba phủ quân này đều là phủ quân của Thương Viêm Phủ, chỉ là phủ quân bình thường chứ không phải là Thượng bảng Thần Linh. - Giết! Ba phủ quân đang bất phân thắng bại với hoang thú, chính là thời cơ tốt nhất để đánh lén, Lung đạo nhân bèn biến thân, cơ thể lập tức cao lên hai mươi trượng, hơi thở hùng hậu như hoang thú, giống hệt như một con hoang thú đang đứng thẳng. Hắn vung trụ đá vô cùng lớn lên vọt tới, Thần Thi lén lút lẻn đi từ một hướng khác, nhăm nhăm vào một phủ quân khác định đánh lén. - Ma thú Ma Vực? Ba tên phủ quân bên kia đang chém giết hoang thú nhìn thấy Lung đạo nhân phi tới thì trợn tròn mắt. Sao đột nhiên lại xuất hiện một con Ma thú Ma Vực? Ma Vực không phải nằm phía tây Thần Giới ư? Sao chỗ này có thể xuất hiện một con Ma thú? Hơn nữa còn mạnh mẽ như vậy? Vèo! Thần Thi ở một bên khác bắt đầu đánh lén, ba phủ quân kia liếc nhìn Thần Thi, lập tức có một tên rống to: - Lục Ly chưa chết, chúng ta bị lừa rồi, mau thông báo Dực thống lĩnh! Ầm! Một tên bóp nát khối ngọc phù trông như ngọc thạch ở trong tay, nhưng mà một giây sau bất thình lình đầu hắn bị Lung đạo nhân đánh tới, tuy rằng có mang thần khôi nhưng lập tức bị đánh tới vỡ nát, máu tươi chảy ròng ròng. Ầm! Thần Thi đắc thủ, một quyền đánh bay một phủ quân ra ngoài. Phủ quân này thật xui xẻo, bị đánh bay tới móng vuốt của hoang thú, hoang thú còn khách sáo gì sao? Móng vuốt cào điên cuồng lên đầu hắn, đầu hắn chẳng mấy chốc đã nổ tung. - Trốn! Hai phủ quân còn lại không dám nán lại nữa, giống như con thỏ trạm trán phải diều hâu, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. - Đuổi theo! Lung đạo nhân trở tay vung trụ đá đập bay một hoang thú, giống như một con sư tử điên cuồng gào thét truy sát. Truy sát rất thuận lợi, sức chiến đấu của Lung đạo nhân quả nhiên tăng lên không ít. Cơ thể trở nên mạnh mẽ, sức phòng ngự của hắn cũng được nâng cao, sức chiến đấu vượt mặt phủ quân thông thường. Xích Mộc Lân là thần tài cao cấp, ma thú Ma Vực chủ yếu dựa vào cơ thể cường đại của bản thân, có được thần tài cấp bậc này, sức chiến đấu của bất kì ma thú nào trong Ma Vực cũng được tăng vọt. Sau khi đánh chết hai phủ quân, Lung đạo nhân và Thân Thi đưa xác phủ quân đi tiêu hủy, sau đó lập tức đuổi theo hướng Lục Ly. Lục Ly đã chạy trốn được một lúc, tốc độ của hắn tuy rằng không nhanh nhưng đã chạy được trăm vạn dặm. Phải mất nửa canh giờ Lung đạo nhân và Thân Thi mới đuổi kịp Lục Ly. - Vào trong Thiên Tà Châu rồi nói. Lục Ly mang Lung đạo nhân tiến vào Thiên Tà Châu, để Thần Thi mang Thiên Tà Châu bay đi, vừa bước vào bên trong Lục Ly đã dò hỏi tình hình cụ thể. - Mau thông báo Dực thống lĩnh? Nghe thấy Lung đạo nhân thuật lại câu nói của phủ quân kia, sắc mặt Lục Ly chìm xuống. Thông báo Dực thống lĩnh? Điều này chứng tỏ Dực Thần đã tới Thương Viêm Phủ? Bằng không Dực Thần ở mãi tận Khai Thiên Phủ, thông báo cũng vô ích. - May mà Dực Thần không có mặt, nếu không ngươi cùng Thần Thi đều xong đời! Lục Ly khẽ thở ra một hơi, Dực Thần có thể trở thành thống lĩnh của Khai Thiên Phủ, còn có thể dễ dàng lấy ra vài trăm vạn Thần Nguyên, điều này chứng tỏ cuộc sống của Dực Thần khá sung túc. Muốn sống cuộc sống sung túc ở Thần Giới cần phải có sức chiến đấu cường đại. - Cứ bỏ chạy trước đã! Cho dù nói thế nào thì vẫn phải mau chóng rời khỏi nơi này. Chạy càng xa càng tốt, bằng không để Dực Thần đuổi kịp sẽ rất phiền phức. Vụt! Lục Ly dẫn Tiểu Bạch và Lung đạo nhân đi vào trong đại điện, hắn cầm thư tịch của trận pháp cấm chế lên xem xét, đồng thời vừa luyện hóa Thiên Tà Châu.
Chương 1700 Địa Đồ
Giá mà trước lúc Dực Thần đuổi đến, hắn có thể luyện hóa được lớp phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu, hoặc là hắn có thể gia tăng hơn nữa năng lực phòng vệ. - Lung đạo nhân, ngươi luyện hóa gốc Xích Mộc Lân thứ ba! Lục Ly đưa mắt liếc nhìn Lung đạo nhân ý bảo hắn tu luyện, Thần Thi mang Thiên Tà Châu đi, chỉ cần không đụng phải đám hoang thú lớn thì chắc sẽ không xảy ra chuyện, còn nếu xảy ra chuyện thì để Lung đạo nhân ra ngoài hỗ trợ là được. Cho Tiểu Bạch ăn một viên Thần Nguyên, Lục Ly tiếp tục đọc sách, một tay áp lên trên vách tường đại điện rót Thần Lực vào, luyện hóa phong ấn Thiên Tà Châu. Mấy ngày kế tiếp rất yên ổn, Thần Thi lại không biết phương hướng chỉ bay bừa, trên đường có gặp một thành trì nhưng Thần Thi không dám tới gần, sợ bị phủ quân phát hiện sẽ truy sát. Ở phụ cận thành trì, Lục Ly ra ngoài ngó nghiêng một chút, thành trì Thần Giới thật lớn, còn lớn hơn so với thành Thần Hoàng. Từ xa đã có thể cảm nhận được hơi thở tang thương, cổ lão, vĩnh cửu, bên trong hẳn là rất náo nhiệt, nhưng Lục Ly chỉ đứng nhìn từ xa, không dám tới gần một bước. - Huyết Linh Nhi, ngươi lưu ý một chút, xem xem phụ cận có gặp phải Thần Linh đơn độc hay Thần Bộc nào không! Lục Ly đăm chiêu rồi dặn dò Huyết Linh Nhi một câu, hắn hiện tại hoàn toàn không cảm nhận được phương hướng, không biết đang chạy về phương nào, cũng không biết đi hướng nào mới có thể rời khỏi Thương Viêm Phủ. Thương Viêm Phủ hay bất cứ thành trì nào hắn đều không đi vào được, toàn bộ Thương Viêm Phủ đều không an toàn. Hắn chỉ đành rời Thương Viêm Phủ trước, đi đến phủ vực khác mới nghĩ cách làm giả thân phận phủ dân, như vậy mới có thể tự do ra vào thành trì, mới có thể nghĩ cách đi Thần Kiếm Sơn. Chỗ dựa lớn nhất của hắn ở Thần Giới là Đấu Thiên Đại Đế, chỉ khi đến được Thần Kiếm Sơn hắn mới thực sự được an toàn, mới có thể triển khai tu luyện, mới có thể mượn sức mạnh của Thần Kiếm Tông đi tìm Lục Linh. - Phải đi Thần Kiếm Sơn! Lục Ly lại lần nữa giữ vững tâm niệm này, hắn tiếp tục luyện hóa Thiên Tà Châu, hiện tại chỉ mong Dực Thần không lần theo tìm được đến chỗ hắn. - Chủ nhân! Hai ngày sau Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền đến: - Phía trước có một đội ngũ đang săn giết hoang thú, chỉ là Thần Linh bình thường, tổng cộng có sáu người. Đều là Thần Linh trẻ tuổi, có khả năng đang đi lịch luyện. - À? Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát, thân thể lóe lên đi ra ngoài, hắn thu Thần Thi vào, chuẩn bị một thân một mình đi qua dò hỏi, như thế mới không bứt dây động rừng. Thần niệm của hắn lẳng lặng thăm dò một phen, sau đó nghênh ngang bay về bên đó. Sáu người kia đang vây đánh một con hoang thú cực lớn, tất cả đều là Thần Linh, nhìn qua còn rất trẻ, nhưng mà đều mặc thần giáp cầm thần binh, uy phong lẫm liệt, khí độ bất phàm. Sáu người có năm nam và một nữ tử xinh đẹp. Nữ tử kia không ra tay, chỉ đứng một bên xem cuộc vui, năm nam tử trẻ trung vây đánh con hoang thú kia rất có thực lực. Hoang thú rất cường đại nhưng năm nam tử đều mỗi người một thủ đoạn, sức chiến đấu rất mạnh. Hoang thú đã bị thương, máu chảy thành vũng, lúc nào cũng có khả năng bị đánh chết. - Hả? Lục Ly hiên ngang đến đây đương nhiên làm kinh động đến đám người, cả lũ dùng ánh mắt lạnh lùng quét tới, có chút đề phòng. Có điều nhìn thấy Lục Ly chỉ có một mình, hơn nữa hơi thở không cường đại, hơi thở sinh mệnh còn rất trẻ, cả đám mới yên tâm trở lại. Ầm! Đợi đến lúc Lục Ly đi đến, hoang thú bị một kích trùng trùng điệp điệp của một thanh niên áo vàng đánh chết. Thanh niên áo vàng phất phất tay với hai người còn lại, hai người lập tức bắt đầu mổ xẻ hoang thú, còn hắn đi tới phía trước nữ tử xinh đẹp, ánh mắt nhìn Lục Ly, lạnh băng hỏi: - Ngươi là ai? Lục Ly đứng phía trước cách nhóm người này mấy trăm mét, chắp tay nói: - Chư vị tốt lành, tại hạ đi lịch luyện bị lạc đường. Muốn hỏi xin chư vị một bức địa đồ, ừm... Ta có thể lấy Thần Nguyên mua lại. - Địa đồ? Thanh niên áo vàng hừ lạnh một tiếng, bá đạo phất tay nói: - Không có, cút! Lục Ly ngượng ngùng sờ sờ mũi, tên này quá bá đạo. Chỉ hỏi một bức địa đồ thôi, lại còn lấy Thần Nguyên ra mua, không vừa mắt đã bắt người ta cút xéo? Hắn nhẫn nại, lại lần nữa chắp tay nói: - Mong các ngươi giúp đỡ, chỉ là một bức địa đồ thôi, các ngươi muốn bao nhiêu Thần Nguyên mới bán cho ta? - Thần Nguyên? Thanh niên áo vàng giễu cợt đáp: - Bản công tử không thiếu Thần Nguyên, thấy ngươi lấm la lấm lét không phải hạng tốt lành gì. Lịch luyện? Với chút sức chiến đấu cỏn con của người mà còn dám hành tẩu ở Đại Hoang? Còn không xéo, ta sẽ không khách khí đâu. - Rượu mời không uống thích uống rượu phạt? Sắc mặt Lục Ly chìm xuống, tốn bao nước miếng mà không nể nang mặt mũi, còn tưởng hắn sợ bọn chúng? Lục Ly lấy thần binh ra, chỉ vào thanh niên áo vàng nói: - Chút sức chiến đấu cỏn con của ta? Các hạ có muốn thử không? - Ha ha ha! Thanh niên áo vàng cười lớn, gương mặt dương dương tự đắc liếc nhìn mấy người còn lại, cười nói: - Chỉ bằng ngươi? Được đấy, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ cho ngươi địa đồ! Xẹt xẹt! Lục Ly không khách khí mà phóng ra sát chiêu của Sát Đế. Không gian xung quanh lập tức nổi lên gợn sóng, một luồng ánh đao đỏ rực như máu gào thét bay ra, tầm mắt của thanh niên áo vàng bị thế giới đỏ máu chiếm cứ. - Á~ Tiểu thư xinh đẹp bên cạnh thanh niên tóc vàng bị dọa sợ, cuống quýt tránh né ra phía xa. May mà người Lục Ly khóa chặt là hắn, nếu không tiểu thư này chắc chắn không thể nào nhúc nhích. Ầm! Không ngoài dự đoán, thanh niên áo vàng không kịp phản ứng, bị ánh đao bổ thẳng người bay ra ngoài. Mặc dù không bị thương nặng nhưng khóe miệng vẫn phun ra một ngụm máu tươi. - Bây giờ có thể đưa ta địa đồ chứ? Lục Ly thu đao lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào hắn, ai ngờ rằng tên này giận tím mặt, vung tay lên nói: - Tất cả ra tay, giết chết tên rác rưởi này. - Chỉ bằng các ngươi? Lục Ly nhìn một đám đằng đằng sát khí xông tới, tiểu thư xinh đẹp kia cũng lấy ra một chiến đao màu đỏ, chuẩn bị vây giết hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom