-
Chương 1706-1710
Chương 1706 Thần Binh Rời Vỏ
Thiên Tà Châu đã bị nàng luyện hóa hơn phân nửa, nàng cảm giác chỉ cần cho nàng thêm một ngày thời gian thì hạt châu này sẽ bị nàng khống chế hoàn toàn. Mưu toan lâu như vậy, hao tốn rất nhiều đánh đổi, nàng rốt cuộc sắp thành công rồi, cho dù là người có nội tâm như nàng cũng có chút phấn khích. Nghĩ đến bảo tàng Thiên Linh Tử để lại, nghĩ tới những tài vật giá trị liên thành, nghĩ đến mấy vạn cuốn bí tịch liên quan đến luyện khí, trận pháp cấm chế, khuôn mặt Dực Thần lại càng thêm ửng đỏ, mặt mày đều chứa nét cười giống như một quả phụ bao năm phòng đơn gối chiếc đang chờ đợi nam tử mình ngưỡng mộ đến sủng hạnh, kích động đến mức cả người đều run rẩy... - Tốt lắm! Nửa ngày sau Dực Thần đã cảm nhận được mối liên hệ tinh thần vẫn còn hơi yếu với Thiên Tà Châu, cơ thể nàng run rẩy kịch liệt, sau đó phóng thích thần niệm đi vào cảm ứng tình huống bên trong Thiên Tà Châu. - Hả? Trong không gian mờ ảo Dực Thần cảm ứng được bên trong Thiên Tà Châu có mấy đại điện, nàng còn cảm ứng được bên trong đại điện có vô số thư tịch cấm chế, còn có mấy phân điện chứa thần tài, nàng cũng thấy Thần Thi và Lung đạo nhân. - Lục Ly đâu? Nàng khẽ cau mày, nàng không hề phát hiện ra bóng dáng của Lục Ly ở trong mấy điện. Nàng tiếp tục thăm dò rốt cuộc cảm ứng được nội điện trung tâm, mới phát hiện ra Lục Ly đang ngồi xếp bằng phía trước một bộ xương khô, một tay hắn đang cầm lấy tay hài cốt, giống như... đang rót Thần Lực vào? - Bộ xương khô này? Dực Thần có kiến thức rộng rãi, cảm ứng một phen phát hiện ra bộ xương này không giống bình thường, bởi vì mỗi cái xương trên bộ xương đều giống như một cái thần binh, tuy rằng từ ngoài nhìn vào thì không có bất kỳ trận pháp cấm chế nào, nhưng bên trong mỗi cái xương đều mơ hồ có phù văn lấp lánh. Bộ xương không phóng thích ra hơi thở cường đại nhưng mỗi cái xương đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cảm giác giống như từng thanh Thần Khí sắc bén đang dần tỏa ra năng lực. - Lục Ly! Dực Thần ngay tức khắc truyền lời vào trong quát lớn: - Ngừng luyện hóa ngay, bằng không những thỏa thuận lúc trước của chúng ta hết hiệu lực, chờ đến khi ta luyện hóa được Thiên Tà Châu sẽ lập tức bóp chết ngươi! Lục Ly cảm ứng được có thần niệm quét vào, hắn liền biết Thiên Tà Châu đã bị Dực Thần luyện hóa, nhưng hắn ngoảnh mặt làm ngơ Dực Thần, tiếp tục điên cuồng rót Thần Lực vào bên trong bộ xương khô. Bởi vì... Giờ khắc này hắn đã có chút liên hệ Thần Linh mỏng manh với bộ xương, hắn sắp luyện hóa xong bộ xương này. - Huyết Linh Nhi, xuất toàn lực kéo dài thời gian, ngăn cản Dực Thần luyện hóa Thiên Tà Châu! Lục Ly âm thầm ra lệnh cho Huyết Linh Nhi rồi lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới Linh Không, tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không quan tâm. Hắn bây giờ đã là được ăn cả ngã về không, toàn bộ hi vọng đều đặt vào bộ bộ xương khô trước mặt này. - Lục Ly, dừng lại, dừng lại ngay lập tức! Tiếng thét của Dực Thần vọng vào trong căn nhà gỗ, nàng ở bên ngoài đẩy mạnh tốc độ luyện hóa Thiên Tà Châu, điên cuồng rót Thần Lực trong tay vào. Tuy rằng nàng không biết bộ xương kia có tác dụng gì nhưng nàng có một linh cảm không lành, tựa như mọi chuyện đang dần đi về hướng không thể nào không chế được... Vụt! Một canh giờ sau bộ xương đột nhiên tỏa hắc quang ra vạn trượng, trên bộ xương còn phóng thích ra một luồng hơi thở khủng bố đến cực điểm khiến cho Lục Ly ở trước mặt bị chấn động đến suýt ngã ra mặt đất. Con mắt Lục Ly đột nhiên choàng mở, liếc nhìn bộ xương trước mặt, cảm thụ hơi thở trên bộ xương, hắn bỗng nhiên có một cảm giác bộ xương này không giống với một bộ xương khô, mà càng giống với một thần binh sắc bén vô tận, lúc trước chỉ bị giấu trong lớp vỏ bọc, che đi năng lực. Hiện tại, thần binh này đã rút ra khỏi vỏ! - Ra tay! Đã có liên hệ tinh thần với bộ xương, Lục Ly không dám chần chờ thêm. Bất luận thế nào cũng phải thử liều mạng một phen, nếu như bộ xương không thể nào giết chết hoặc là đánh bại Dực Thần thì hắn cũng đành chấp nhận... Hắn lấy một khối Huyết Tinh Viêm từ trong hộp gỗ ra ném vào trong miệng bộ xương. Bộ xương này mở rộng miệng ngậm lấy Huyết Tinh Viêm, sau đó xương cốt trên người nó lại sáng lên, lần này phát ra từng luồng hào quang đỏ ngòm như máu. - Thật thần kỳ! Lục Ly thấy trên xương bộ xương xuất hiện những hoa văn đỏ như màu máu khiến cho bộ xương vốn đen xì này lại thành màu đen xen lẫn đỏ, lấp lánh sáng sủa. Lục Ly mơ hồ nhìn thấy bên trong xương có rất nhiều phù văn lóng lánh, mỗi chiếc xương dường như đều ẩn chứa sức mạnh cường đại. - Ra ngoài, giết! Một viên Huyết Viêm Tinh chỉ đủ để cho bộ xương phóng ra một chiêu, Lục Ly không dám bỏ lỡ quá nhiều thời gian, ngộ nhỡ năng lượng của Huyết Viêm Tinh lại tiêu hao hết? Hắn và Thiên Tà Châu chỉ còn chút liên hệ tinh thần mỏng manh, hắn không hề nghĩ ngợi truyền tống bộ xương ra ngoài. Cả hắn cũng vọt ra xuất hiện bên trong tiểu điện của Dực Thần. Vèo! Gần như cùng một lúc Lục Ly đồng thời truyền tống Lung đạo nhân và Thần Thi ra. Nếu như muốn động thủ thì phải xuất toàn lực ra ứng phó, nếu như lần này không thể đẩy lùi Dực Thần, kẻ phải chết sẽ là hắn. - Tự tìm chết! Dực Thần vẫn kịp thời phản ứng sự xuất hiện trong nháy mắt của Lục Ly, cánh tay đẹp đẽ của nàng phóng tới đầu Lục Ly nhanh như chớp. Cánh tay này rất đẹp nhưng sức mạnh thật khủng bố, ngay cả Thiên Tà Châu đều không thoát khỏi cánh tay này. - Công kích! Lục Ly vừa nhảy ra đã hô lớn ra lệnh đồng thời cho Lung đạo nhân, Thần Thi và bộ xương khô, trong tay hắn xuất hiện thần binh để phóng thích sát chiêu của Sát Đế. Xẹt xẹt! Nhưng mà điều hắn không lường trước được chính là hắn còn chưa kịp ra tay, bộ xương bên cạnh đã xông ra ngoài, duỗi bàn tay xương cốt lớn ra tóm lấy Dực Thần, tốc độ nhanh đến mức cả Lục Ly và Dực Thần đều không kịp phản ứng. Không sai! Dù là Dực Thần vào lúc này cũng phản ứng không kịp, nàng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, tiếp theo bàn tay đẹp của nàng bị một bàn tay xương xẩu bắt lấy.
Chương 1707 Tháo Chạy
Á! Một giây sau toàn bộ linh hồn của Dực Thần đều run rẩy, nàng thét lên một tiếng chói tai đau đớn, trong mắt đều là sự khiếp đảm và sợ hãi. Bởi vì cánh tay của nàng bị bàn tay xương cốt kia tóm lấy bị vò nát tươm như đậu. Kẹt kẹt kẹt! Lục Ly và Lung đạo nhân nhìn thấy một cảnh tượng khiến bọn họ trợn mắt há miệng, thân thể bộ xương lóe sáng, duỗi bàn tay xương cốt lớn ra so đấu với bàn tay Dực Thần. Không thấy bộ xương phóng thích thần thông đặc biệt gì mà bàn tay đẹp đẽ của Dực Thần đã biến thành sương máu. Hơn nữa bàn tay của bộ xương còn không ngừng chộp về phía trước, dưới ánh mắt chăm chú dõi nhìn của Lục Ly và Lung đạo nhân, cánh tay của Dực Thần từng đoạn từng đoạn bị đánh nát tươm. Bàn tay bộ xương vẫn đang chộp tới, dường như sắp tóm được bả vai trái của Dực Thần... - Trốn! Dực Thần không hổ là chiến sĩ tham gia vô số trận chiến, cường giả nằm trong Thần bảng uy danh lẫy lừng, cánh tay còn lại của nàng đột nhiên đánh ra một chưởng, thân thể lại đẩy lùi về phía sau. Cơ thể nàng bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, tốc độ cực nhanh, đánh thủng một lỗ hổng trong tiểu điện của hư không thú, người nhảy vọt ra giữa không trung. Vút! Dực Thần chạy ra khỏi hư không thú vẫn không dám dừng lại, ngọn lửa xanh lục trên người càng bùng lên mạnh mẽ, cơ thể biến mất ở bầu trời xa xăm với tốc độ cực khủng bố. Nàng để lại một câu tràn ngập sự oán độc và cừu hận: - Lục Ly, ta thề phải giết chết ngươi! Trong vòng mười năm không giết được ngươi ta vĩnh viễn rơi xuống Minh Vực, không thể tái sinh. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh! Lục Ly dẫn Lung đạo nhân, Thần Thi và bộ xương chạy ra khỏi Thiên Tà Châu, từ lúc bộ xương ra tay đến lúc Dực Thần bị thương phải rút lui chỉ diễn ra trong nháy mắt. Thậm chí ngay cả thần binh trong tay Lục Ly vẫn còn chưa kịp bổ xuống, Lung đạo nhân và Thần Thi cũng chưa kịp công kích. Bên trong tiểu điện hoàn toàn yên tĩnh, Lục Ly và Lung đạo nhân trợn tròn mắt, bộ xương công kích xong thì biến thành một pho tượng bất động, bên trong xương cốt đã không còn lưu chuyển bất kì tia sáng nào nữa. Thần Thi cũng không nhúc nhích, cho nên trong tiểu điện yên tĩnh đến phát sợ, chỉ còn dư lại lỗ thủng mà Dực Thần phá tan bị gió lớn thổi vù vù. Trên mặt đất toàn là máu tươi và thịt nát, móng vuốt của bộ xương cũng đang nhỏ máu, đó là máu của Dực Thần. Toàn bộ cánh tay của Dực Thần đã bị phế bỏ, tựa như không hề chút lực ngăn cản nào, bộ xương bóp nát cánh tay Dực Thần giống như bóp nát một quả dưa chuột... Nếu như vừa nãy Dực Thần phản ứng chậm hơn một hơi thở, thứ bị vò nát không phải là cánh tay mà chính là cơ thể nàng. Cơ thể Dực Thần mạnh đến mức nào? Chuyện này Lục Ly không biết, nhưng Lục Ly tận mắt nhìn thấy cánh tay Dực Thần có bọc nhuyễn giáp. Không cần nói cũng biết nhuyễn giáp chính là chiến giáp Thần Khí, hay nói cách khác, với sự công kích của bộ xương khô, chiến giáp Thần Khí cũng sẽ bị vò nát một cách dễ dàng! Suy luận ra được điều này, ánh mắt Lục Ly nhìn bộ xương càng thêm khiếp sợ. Vốn dĩ hắn còn cảm thấy Thiên Linh Tử gọi bộ xương này là - Chiến Thần Thanh Vô Tẫn- nghe thật buồn cười, lúc này mới phát hiện ra không có gì đáng cười cả, bộ xương này đúng thật là một chiến thần, một chiến thần đánh đâu thắng đó! Lục Ly tin rằng nếu như vừa nãy hắn ném vào trong miệng bộ xương hai khối Huyết Viêm Tinh thì chắc chắn Dực Thần không chạy thoát được. Có thể dễ dàng đánh giết cả Thượng bảng Thần Linh? Vậy sức chiến đấu của bộ xương này có thể sánh ngang với đại năng Thần Giới? Ực, ực! Lục Ly nuốt hai ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn bộ xương khô như đang nhìn một mỹ nhân tuyệt thế, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Bộ xương vốn dĩ xấu xí kinh khủng trong mắt hắn đã trở nên nhìn trông cực kỳ thuận mắt. - Đại nhân, đây... đây là... Lung đạo nhân giờ mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn bộ xương khô đầy vẻ sợ hãi. Tốc độ vừa nãy của bộ xương cùng với móng vuốt vồ nát cánh tay của Dực Thần kia đã dọa sợ hắn, sức chiến đấu của bộ xương đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. - Nói sau đi! Lục Ly không giải thích, thu bộ xương vào bên trong nội điện trung tâm của Thiên Tà Châu, hắn chỉ vào hư không thú nói: - Thứ đồ này ngươi biết khống chế không? Chúng ta rời đi ngay lập tức, ngộ nhỡ Dực Thần lại đuổi giết thì phiền to. - Để ta xem xét đã! Lung đạo nhân hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, ở trong nội điện tìm kiếm tới lui, giải thích: - Thông thường hư không thú đều bị luyện chế rồi, có lẽ sẽ có trung tâm điều khiển, chỉ cần tìm ra trung tâm điều khiển, bất kỳ ai cũng có thể khống chế. - Ngươi mau tìm đi! Lục Ly cầm Thiên Tà Châu rót Thần Lực vào, vừa nãy Thiên Tà Châu suýt chút nữa bị Dực Thần luyện hóa, hắn phải luyện hóa hết toàn bộ ấn ký tinh thần của Dực Thần để Thiên Tà Châu hoàn toàn bị hắn khống chế. - Tìm ra rồi! Một lúc sau Lung đạo nhân phát hiện một khối thủy tinh cầu, hắn nghiên cứu một hồi, hưng phấn nói: - Đại nhân, chỉ cần luyện hóa thủy tinh cầu này là có thể điều khiển hư không thú. - Mau luyện hóa ngay! Lục Ly khoát khoát tay nói: - Luyện hóa xong thì khống chế hư không thú bay về hướng đông bắc, Dực Thần chắc chắn sẽ không buông tha, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ đuổi theo sau. Phỏng chừng đến lúc nàng đuổi theo thì truy binh không chỉ có mỗi mình nàng đâu. - Đáng tiếc thay... Thần niệm của Lục Ly đảo vào bên trong phân điện chứa thần tài và tinh thạch của Thiên Tà Châu nhưng không phát hiện ra một viên Huyết Viêm Tinh nào. Hắn tổng cộng chỉ có sáu viên Huyết Viêm Tinh, vừa nãy dùng mất một viên, nếu như đưa hắn mấy trăm viên Huyết Viêm Tinh, cho dù Dực Thần có dẫn theo vài ba Thượng bảng Thần Linh đến đuổi giết hắn, hắn cũng không sợ. Nhưng mà hắn chỉ còn năm viên Huyết Viêm Tinh, chỉ được sử dụng lâu khô thêm năm lần, nếu như có sử dụng thì trong một thời gian ngắn cũng đủ để hắn bảo toàn cái mạng nhỏ của chính mình. Sự xuất hiện của Chiến Thần Thanh Vô Tẫn giúp Lục Ly vượt qua một lần hiểm nguy, cũng làm cho tâm trạng ngột ngạt khi ở Thần Giới của hắn sáng sủa lên đôi chút.
Chương 1708 Mười Mấy Năm
Tuy rằng Dực Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua nhưng ít ra Lục Ly vẫn còn có chút năng lực tự vệ. Sự cường đại của bộ xương này khiến Lục Ly và Lung đạo nhân lấy làm kinh ngạc, bởi lẽ lực phòng ngự của chiến giáp Thần Khí vô cùng mạnh mẽ, Thần Thi còn không phá được, vậy mà bộ xương lại dễ dàng bóp nát. Điều đáng tiếc chính là Huyết Viêm Tinh hơi ít, nhưng mà chỉ cần lần này thoát khỏi nguy khốn, đồng thời có thể tiến vào thành trì thành công là Lục Ly có thể mang thần tài trong kho châu báu của Thiên Tà Châu đi bán, sau đó nghĩ cách thu mua Huyết Viêm Tinh. Thần Linh trong Thần Giới ức vạn vạn, Thượng bảng Thần Linh có trăm vạn, tuy rằng không chắc tất cả Thần Linh cấp bậc này đều ở trong bảng, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ sức chiến đấu của Thần Linh cấp bậc này đều rất dũng mãnh. Bộ xương khô Chiến Thần Thanh Vô Tẫn mạnh hơn so với Thượng bảng Thần Linh, hơn nữa còn rất cường đại, lúc nó công kích rõ ràng Dực Thần cũng không phản ứng kịp. Cho nên bộ xương khô Chiến Thần là con át chủ bài của Lục Ly, là quân bài chưa ngả mạnh nhất của Lục Ly. Ở Thần Giới rất dễ gặp hư không thú, đây là một loại sinh mệnh kỳ dị, sau khi bị luyện hóa thì chẳng khác nào một cơ thể nửa sống, chỉ cần luyện hóa ra hạch tâm thì bất cứ ai cũng có thể điều khiển. Lung đạo nhân tốn mất nửa canh giờ mới luyện hóa xong, sau đó khống chế hư không thú bay xé gió, lỗ thủng bị Dực Thần đánh thủng kia cũng tự động phục hồi như cũ. Dựa theo kế hoạch ban đầu, Lục Ly lựa chọn bay về hướng đông bắc, đi qua Đông Kỳ Phủ, bên đó không phải địa bàn của Dực Thần. Khi rời khỏi Thương Viêm Thành hắn mới nghĩ cách trở thành phủ dân, có được tư cách tự do đi lại trong thành trì ở Thần Giới. - Huyết Linh Nhi, ngươi tiếp tục luyện hóa Thần Thi! Lục Ly xua tay với Thần Thi, trước mắt hắn vẫn dựa dẫm vào bộ xương khô kia, nhưng Thần Thi lại là sát khí có thể dựa dẫm lâu dài. Một khi Huyết Linh Nhi nắm giữ được toàn bộ pháp trận của Thần Thi, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng vọt, đoán không chừng sức chiến đầu không hề thua kém gì Chiến Thần Thanh Vô Tẫn. Hư không thú bay thẳng đi, Lung đạo nhân chưa vội luyện hóa Xích Mộc Lân mà tiếp tục nghiên cứu hư không thú. hư không thú có rất nhiều công năng, ví dụ như mở ra cấm chế, những thứ này đều cần phải khống chế. Tốc độ của hư không thú rất nhanh, Lục Ly để Lung đạo nhân bay một quãng thời gian lại hơi thay đổi phương hướng, làm như vậy để nếu Dực Thần có truy kích cũng phải mất nhiều thời gian hơn. Đồng thời Lục Ly còn để cho Lung đạo nhân tra rõ hư không thú, tránh cho Dực Thần còn lưu lại các loại ấn ký, từ đó dễ dàng lần theo bọn hắn. Grào grào! Bay chưa được bao lâu đã xuất hiện một con hoang thú, Lục Ly không có nhiều thời gian dây dưa cùng hoang thú, cũng không có tâm trạng đánh chết hoang thú lấy thần tài. Hắn thả vài Thạch Đầu Nhân ra dẫn dụ hoang thú, sau đó bay vòng qua. Bay được nửa ngày, phía trước xuất hiện một tòa tiểu thành, xung quanh thành trì có nhiều Thần Linh hơn chút,có điều trông thấy hư không thú không ai dám chặn lại. Dù sao ở Thần Giới những người có thể cưỡi hư không thú đã coi là nhân vật có địa vị, ngộ nhỡ trong đó có một vị đại năng Thần Giới, dây vào sẽ bị giết ngay lập tức. Lục Ly rất muốn vào thành! Vào thành rồi chắc chắn sẽ thấy các cửa hàng, chắc chắn còn có cả truyền tống trận, tốc độ rời đi của truyền tống trận nhanh hơn rất nhiều. Nhưng hắn không dám vào, không có thân phận phủ dân sẽ rất dễ bị phủ quân tóm lại. Mặt khác hắn còn giết chết phủ quân Thương Viêm Phủ, nếu như bị truy nã thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Né tránh thành trì tiếp tục bay đi, mấy ngày sau đó vẫn bình an vô sự. Tuy rằng liên tiếp gặp phải hoang thú nhưng chỉ là hoang thú cấp thấp nhất, để Thạch Đầu Nhân dẫn dụ là được. Lúc vừa mới đi ngang qua thành trì kia, Lục Ly tìm vị trí của mình trên bản đồ, hắn phát hiện ra một vấn đề vô cùng đau lòng, giờ khắc này... hắn đang ở trung bộ của Thương Viêm Phủ. Cưỡi hư không thú đi hết nửa phủ vực cần những một năm, hắn muốn đến Thần Kiếm Sơn phải ngang qua chín phủ vực, coi như trên đường vẫn bình an vô sự, hắn cũng phải mất thời gian là mười mấy năm! - Mười mấy năm... Lục Ly biết đối với Thần Linh mà nói, mười mấy năm chỉ là một cái chớp mắt, Thần Linh còn có thể sống được mấy vạn năm, mấy chục vạn năm cũng không có vấn đề. Nhưng từ khi sinh ra tới giờ Lục Ly mới được hơn ba mươi năm, bây giờ hắn tốn mất thời gian mười mấy năm đi đường? Vù vù! Lục Ly ngồi ở tiểu điện trong hư không thú, ánh mắt lại chìm vào hoang mang vô định, con đường phía trước bản thân nên đi thế nào, hắn cũng không biết. Dựa theo kế hoạch lúc trước của hắn, đi tới Thần Giới sẽ né tránh đám người truy sát hắn là Nhan Thiên Cương, Dực Thần, Man Thần, mau chóng đến Thần Kiếm Sơn tìm Đấu Thiên Đại Đế, sau đó ở Thần Kiếm Sơn tiềm tu nâng cao thực lực. Nhờ Đấu Thiên Đại Đế giúp đỡ tìm kiếm Lục Linh, chờ đến khi thực lực hắn nâng lên đến một trình độ nhất định sẽ dựa vào manh mối đi tìm Lục Linh. Tìm được Lục Linh rồi hắn sẽ nghĩ cách trở về Đấu Thiên Giới, hoặc là nghĩ cách mang Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đến Thần Giới, như vậy thật hoàn mỹ. Lý tưởng thì tươi đẹp, hiện thực lại vô cùng tàn khốc! Sự rộng lớn của Thần Giới vượt quá sức tưởng tượng của hắn, sau khi đạt được Thần Cảnh thực lực rất rất khó tăng lên. Thần Giới nơi đâu cũng có nguy cơ bỏ mạng, lại thêm sau lưng có truy binh, đủ loại vấn đề vây khốn giống như những tòa núi đè nặng lên vai hắn. Nhưng hắn không thể dừng bước, chỉ có thể gánh áp lực cực lớn bước từng bước tiến về phía trước, hoặc là sống trong huy hoàng, hoặc là rơi xuống vực thẳm tan xương nát thịt. - Quên đi, tiếp tục đọc sách! Lục Ly chui vào trong Thiên Tà Châu, quyết định bỏ ra mấy ngày đọc thư tịch về các loại trận pháp cấm chế để nội tâm được bình tĩnh, không được nôn nóng.
Chương 1709 Mộ Nguyệt Đế
Dù thế nào thì hiện tại hắn vẫn phải làm một chuyện, đó chính là rời Thương Viêm Phủ, ở đây trước sau gì cũng không an toàn. Hắn quên đi hết những chuyện bên ngoài, những chuyện đó đều giao cho Lung đạo nhân và Thần Thi, chỉ mang Tiểu Bạch theo bên người, cứ cách một khoảng thời gian lại đút cho nó một viên Thần Nguyên. Dường như hiện tại cơ thể Tiểu Bạch đã phục hồi đôi chút? Có điều hơi thở sinh mệnh vẫn vô cùng yếu ớt, nhưng không cần cách mấy ngày lại đút Thần Nguyên, cứ nửa tháng đút hai viên Thần Nguyên là có thể duy trì mạng nhỏ của nó. Ở trong đại điện đọc thư tịch được một ngày rưỡi, trong đầu Lục Ly vang lên âm thanh của Huyết Linh Nhi: - Chủ nhân, bên ngoài không ổn, sơn mạch phía trước có rất nhiều Thần Linh. Chúng ta nên thu hồi hư không thú, sau đó ngài mang chúng ta vào bên trong Thiên Tà Châu, lặng lẽ đi vòng qua. Cơ thể Lục Ly vụt ra ngoài, thần niệm quét tới phía xa, quả nhiên mơ hồ thăm dò được sơn mạch phía xa có rất nhiều Thần Linh. - Thu hư không thú lại! Lục Ly cân nhắc rồi gọi Lung đạo nhân thu hồi hư không thú lại, sau đó hắn thu Lung đạo nhân và Thần Thi vào bên trong Thiên Tà Châu, còn mình thì lặng lẽ lẻn xuống phía dưới. Lung đạo nhân là ma thú, vẻ ngoài của Thần Thi quá khác biệt, phía trước Thần Linh nhiều như vậy, chỗ nào cũng có tuần tra bay qua bay lại, rất dễ bị bắt gặp. Cho nên Lục Ly mới một mình mạo hiểm tiến lên, bằng không càng dễ bị bại lộ - Còn may chán, không phải phủ quân! Lục Ly thăm dò phía xa một phen, phát hiện Thần Linh bên kia mặc đủ loại chiến giáp, binh khí cũng rất đa dạng, đương nhiên không phải phủ quân. - Đi vòng ra xa chút! Lục Ly không muốn xảy ra tranh chấp với bất kỳ ai, đi thẳng một đường về bên trái, lại chịu khó đi vòng thêm vài con đường nữa, không nên xung đột với bất kì người nào ở phía trước, bằng này Thần Linh hắn chọc không nổi. - A! Lục Ly chỉ mới đi về phía trước được vỏn vẹn vài trăm dặm thì phát hiện ra bên trong ngọn núi phía trước chỗ nào cũng có người ẩn nấp, hơn nữa phía xa còn có người đang bay đến hướng này. Nhưng mà có rất nhiều người thăm dò hắn sau đó lại bỏ qua, chỉ thả thần niệm lướt qua, không có để ý đến hắn, tiếp tục lặng lẽ tiến sâu vào trong núi. - Nhiều người như vậy? Chẳng lẽ trong phiến núi lớn kia có dị bảo? Lục Ly cau mày suy nghĩ, nhưng rốt cuộc không nổi lên lòng ham muốn, không ai để ý hắn càng tốt, hắn im hơi lặng tiếng vòng qua là được. - Grào! Sau nửa nén nhang, sâu trong núi lớn đột nhiên vọng lên một tiếng rống rung trời, Lục Ly quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhưng chỉ một cảnh tượng mà cả đời này hắn khó quên... Bên trong ngọn núi lớn phía xa, một bóng đen phóng thẳng lên trời, bóng đen đó cao tới trăm trượng, lúc này vọt thẳng lên trăm trượng khiến Lục Ly ở cách đó rất xa vẫn cảm thấy đặc biệt bắt mắt. Cự nhân cao trăm trượng cả người ngăm đen, chỉ mỗi hàm răng trắng bóng, mắt màu xanh lục, những chỗ khác đều bị lớp vảy đen bao phủ. Hai tay hai chân kẻ này bị xích sắt đỏ giam cầm, bởi vậy tuy rằng đã phóng lên trời nhưng cũng chỉ vọt lên được trăm trượng, miệng hắn có bốn răng nanh, trên đầu lại có sừng, xem ra không giống với nhân loại bình thường. Cả người hắn tỏa ra sát khí nồng nặc, tuy rằng Lục Ly cách đó mấy trăm dặm nhưng vẫn bị sát khí nồng đậm làm run sợ. - Grào Grào! Hắn ngửa mặt lên trời gào thét không ngừng, vẻ mặt hung tợn, sát khí khủng bố, hung uy bất thế. Hơn nữa hai tay hai chân hắn vùng vẫy làm xích sắt rung động kịch liệt, không gian bị chấn động dữ dội khiến cho Lục Ly và người xung quanh đều kinh hãi. - Đây là ác ma sao? Sát khí khủng khiếp như thế, ít nhất cũng đạt cấp bậc Ma vương? Lục Ly thầm nghĩ, người kia cách xa như vậy mà hắn vẫn bị sát khí áp chế lạnh gai người. Nếu như bị ép đến gần, phỏng chừng đến can đảm giơ binh khí lên cũng không còn? Sức chiến đấu của tên này chắc chắn đạt đến đại năng cấp Thần Cảnh, Dực Thần cũng chưa có khí thế khủng bố đến thế. - Thủ Sơn Nô xuất hiện rồi! - Mộ Nguyệt Đế đã mở, nghìn năm mới mở một lần, bên trong có biết bao chí bảo! - Biết bao chí bảo? Ngươi dám vào ư? Hơn nữa... Cho dù ngươi dám thì có bao nhiêu người có thể bước vào? Ngươi có thể đứng vững trước khí thế của Thủ Sơn Nô mà xông vào không? - Đừng mơ tưởng hão huyền, chúng ta đã hơn trăm tuổi, không vào được, chỉ nên tụ tập ở đây xem trò vui thôi, bảy mươi hai Thần tông thì có tám tông đến, đều là đệ tử thiên tài nhất, cho dù có vào được cũng bị bọn hắn giết chết, xem trò vui là được rồi. - Ôi, mộ Đế Nguyệt đấy, nghìn năm mở một lần, nếu ta có thể đi vào thì tốt biết bao? Xung quanh không ngừng vang lên những âm thanh bàn tán, tiếng nói rất lớn, Lục Ly đều nghe thấy hết. Trên mặt hắn lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chả trách chỗ này lại tụ tập nhiều Thần Linh mà không có phủ quân, thì ra là muốn vào trong cổ cảnh tìm bảo vật. - Mộ Nguyệt Đế! Nếu được phong Đế thì chắc chắn là cấp bậc Thần Cảnh chí tôn. Bảy mươi hai Thần tông thì có tám tông đến, Thần Giới chí tôn không phải là chí tôn bình thường, bên trong chắc chắn có báu vật. Đó là chuyện đương nhiên! Có một Thủ Sơn Nô lợi hại bậc này trấn thủ phần mộ mình, hơn nữa chỉ là trấn thủ mặt ngoài, không cần nói cũng biết Nguyệt Đế này vô cùng mạnh mẽ, tàng bảo bên trong chắc chắn vô cùng dọa người. Lục Ly không mảy may thèm khát, thậm chí còn không có ý định qua bên đó liếc nhìn! Con người có lòng tham không đáy, dục vọng con người sẽ hại chết chính mình. Lục Ly bây giờ không lo nổi bản thân, Thần Dực có thể đuổi đến bất cứ lúc nào, thân phận bị bại lộ sẽ có phủ quân Thương Viêm Phủ đuổi giết. Cho nên hắn tựa hồ không mảy may dao động, âm thầm tạt ngang qua, định vòng ra sau dãy núi này chạy càng xa càng tốt. - Grào grào! Thủ Sơn Nô bên kia rống giận không ngừng, Lục Ly nhìn thấy thấp thoáng có vô số người xông tới Thủ Sơn Nô, dường như muốn liên thủ áp chế hắn, như thế người phe mình mới có thể vọt vào trong. Rầm rầm rầm rầm!
Chương 1710 Mộ Nguyệt Đế
Chẳng bao lâu bên đó đã ra tay, đánh vào Thủ Sơn Nô làm ánh sáng bay đầy trời, Lục Ly nhìn thấy hai cây roi khủng bố màu đen cuốn lấy hai chân Thủ Sơn Nô, bất thình lình kéo sang hai bên không cho hắn di chuyển. Vèo! Vào lúc này, phía bắc vang lên từng tiếng xé gió, sau đó từng chiếc chiến thuyền màu hoàng kim cực lớn gào thét xông tới. Tổng cộng có tám chiếc, trên mỗi chiếc thuyền chật kín người, tất cả đều là tuấn nam mĩ nữ mặc áo bào lộng lẫy khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết đến từ đại thế lực. - Những đệ tử thiên tài của Bát Đại Thần Tông xuất quân kìa! - Chà chà, đệ tử được Bát Đại Thần Tông phái đến đều thật trẻ, có lẽ chưa đến năm mươi tuổi, tất cả đều đạt cảnh giới cao như vậy? Phỏng chừng mấy người mạnh nhất đã đạt tới Thượng bảng Thần Linh? - Có nhìn thấy nữ tử quần trắng búi tóc nguyệt kế của Tuyết Sơn Cung không? Đó là Tuyết Sơn thánh nữ nổi danh lừng lẫy, xếp hạng thứ năm mươi vạn trong Thần bảng, ngươi đoán xem nàng ta bao tuổi? Hai mươi tám tuổi! Hơn nữa nàng ta còn là mĩ nhân nổi tiếng... - Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các lại càng nghịch thiên, năm này mới ba mươi mốt tuổi, xếp hạng ba mươi vạn trong Thần bảng. Nghe nói không đến mấy năm nữa hắn sẽ đạt tới cấp bậc đại năng Thần Giới, hơn nữa Lăng Tiêu Các còn hết lòng bồi dưỡng Lăng Phi Độ thành một Thần Giới chí tôn trong tương lai... - Lâu Thập Nhị là đệ tử cao cấp nhất của Yên Vũ Lâu cũng đâu kém. Hiện giờ xếp thứ bốn mươi vạn trong Thần bảng, năm nay mới hai mươi chín, chắc chắn là hạt giống Thần Giới chí tôn trong tương lai! Lục Ly vừa lặng lẽ rời đi vừa nghe người xung quanh bàn tán, thu được không ít tin tức. Tám chiếc chiến thuyền hoàng kim đi rất nhanh, chớp mắt đã tới chỗ Thủ Sơn Nô, Lục Ly còn không kịp nhìn tường tận. Trên tám chiếc thuyền đều là tuấn nam mĩ nữ, cho dù Lục Ly có nhìn kỹ một lượt cũng không nhận ra ai là ai. Có điều hơn hai mươi tuổi đã trở thành Thượng bảng Thần Linh, đám người này quả thật thiên tư bất phàm, lúc hắn hơn hai mươi tuổi còn chưa tu luyện đến Hóa Thần cảnh đây. - Đi! Lục Ly không dám dừng lại, âm thầm cắt ngang qua khe núi, thực lực của hắn không mạnh, mặc một bộ thanh bào bình thường, trên người không có bất kỳ đặc điểm nào nổi bật. Tuy rằng có rất nhiều người đảo thần niệm qua hắn, nhưng xung quanh có rất nhiều người, không ai để tâm đến hắn. - Đi vào! - Các đệ tử Lăng Tiêu Các nghe lệnh, tất cả xông vào! - Đệ tử Yên Vũ Lâu, mau vào! Các cường giả của đại thế lực bên kia dường như đã bị Thủ Sơn Nô áp chế, toàn bộ tuấn nam mĩ nữ trên tám chiến thuyền hoàng kim đều dồn dập xông vào, biến mất ở bên trong ngọn núi lớn. Cùng lúc đó, rất nhiều Thần Linh ẩn nấp ở núi gần đó cũng xông vào theo. Trong núi có một vực sâu đen ngòm, nuốt chửng lấy đám đệ tử trẻ tuổi xông vào. Lục Ly quay đầu liếc nhìn, sau đó tiếp tục cúi đầu đi về phía trước được mấy chục dặm, hắn đột nhiên đứng im tại chỗ. Bởi vì hắn hiện giờ bị một luồng thần niệm khóa chặt, hơn nữa luồng thần niệm này hết sức quen thuộc, chính là... thần niệm của Dực Thần! - Dực Thần đuổi kịp? Ánh mắt Lục Ly hướng về bên trái, nhìn ra thấy bầu trời phía xa có mấy bóng người, đứng đầu chính là mĩ nữ tuyệt sắc sau lưng có hai cánh. Không chỉ có mình Dực Thần, bên cạnh nàng còn có năm người khác. Cánh tay nàng đã chữa lành, lúc này thần niệm đã khóa chặt Lục Ly, sát khí trên người nhất thời không kìm được tỏa ra, khiến Lục Ly rét lạnh. - Đến nhanh lắm! Lòng Lục Ly chìm xuống, hắn không sợ Dực Thần đuổi theo, nhưng nàng mang theo năm người tới trợ giúp. Bộ xương Chiến Thần của Thiên Linh Tử rất mạnh, nhưng vấn đề là... Hắn chỉ còn dư năm viên Huyết Tinh Viêm, ngộ nhỡ dùng toàn bộ năm viên Huyết Tinh Viêm không đánh lại được sáu người Dực Thần thì sao? Quan trọng hơn là... Quanh đây có rất nhiều cường giả, một khi hắn sử dụng xương khô Chiến Thần, còn thả Thần Thi ra sẽ khiến vô số người chú ý. Đến lúc bị một đám cường giả để mắt tới, cho dù hắn có mười cái mạng cũng không thoát khỏi cái chết. - Mộ Nguyệt Đế! Đầu hắn tính toán điên cuồng, trong nháy mắt nảy ra một ý, hình như chỉ có người chưa đến một trăm tuổi mới có thể tiến vào mộ Nguyệt Đế? Dực Thần sống ở Thần Giới đã nhiều năm, chắc chắn không vào được, chỉ cần hắn xông vào mộ Nguyệt Đế sẽ có một tia hi vọng sống sót. - Đi! Đã hạ quyết tâm, Lục Ly lồng lên như một con sư tử điên cuồng, lao nhanh về hướng Thủ Sơn Nô. Lục Ly cách lối vào mộ Nguyệt Đế không xa, chỉ vài trăm dặm. Tốc độ của hắn tuy rằng kém xa Dực Thần nhưng Dực Thần chỉ cách hắn mấy trăm dặm, không thể đuổi kịp trong nháy mắt. - Grào grào! Thủ Sơn Nô bên kia vẫn đang gào thét điên cuồng, sát khí cuồn cuộn, có mấy cường giả gần đó đang khống chế nó. Lục Ly càng lúc càng tới gần, bị sát khí của Thủ Sơn Nô áp chế tốc độ chậm dần, khắp người cảm thấy lạnh thấu xương, nếu như không phải dốc hết sức lực, sợ rằng không thể nhấc nổi chân. Xung quanh liên tục có người xông vào vực sâu bên dưới Thủ Sơn Nô, Lục Ly lao đến, tuy rằng dẫn đến sự chú ý của vài người nhưng không ai ngăn cản hắn. Mộ Nguyệt Đế là nơi chỉ cần ngươi có thể vào, sẽ không ai cản ngươi. Bởi vì ngươi có thể vào không có nghĩa có thể tranh đoạt với đệ tứ tám đại Thần Tông, cũng không có nghĩa là ngươi còn sống trở về. Trong lịch sử tiến vào cổ cảnh này, tám chín phần chết ở bên trong, chút sức chiến đấu của Lục Ly cũng dám vào đoạt bảo? Trong suy nghĩ của rất nhiều cường giả đây không khác gì nộp mạng. Đám người Dực Thần phía sau Lục Ly cũng khiến cường giả bên này chú ý, nhưng mà Dực Thần chỉ là một Thượng bảng Thần Linh, dẫn theo năm võ giả cấp bậc phủ quân. Mặc dù rất nhiều cường giả chú ý nhưng không ai quản, nếu Dực Thần làm loạn, bọn họ vẫn có dễ dàng giết chết - Lục Ly, trong lịch sử những người tiến vào mộ Nguyệt Đế, mười người thì chín người chết trong đó, ngươi dám vào chắc chắn sẽ chết. Dực Thần trông thấy Lục Ly sắp xông vào vực sâu bên dưới Thủ Sơn Nô có chút cuống, môi khẽ động truyền âm cho Lục Ly.
Thiên Tà Châu đã bị nàng luyện hóa hơn phân nửa, nàng cảm giác chỉ cần cho nàng thêm một ngày thời gian thì hạt châu này sẽ bị nàng khống chế hoàn toàn. Mưu toan lâu như vậy, hao tốn rất nhiều đánh đổi, nàng rốt cuộc sắp thành công rồi, cho dù là người có nội tâm như nàng cũng có chút phấn khích. Nghĩ đến bảo tàng Thiên Linh Tử để lại, nghĩ tới những tài vật giá trị liên thành, nghĩ đến mấy vạn cuốn bí tịch liên quan đến luyện khí, trận pháp cấm chế, khuôn mặt Dực Thần lại càng thêm ửng đỏ, mặt mày đều chứa nét cười giống như một quả phụ bao năm phòng đơn gối chiếc đang chờ đợi nam tử mình ngưỡng mộ đến sủng hạnh, kích động đến mức cả người đều run rẩy... - Tốt lắm! Nửa ngày sau Dực Thần đã cảm nhận được mối liên hệ tinh thần vẫn còn hơi yếu với Thiên Tà Châu, cơ thể nàng run rẩy kịch liệt, sau đó phóng thích thần niệm đi vào cảm ứng tình huống bên trong Thiên Tà Châu. - Hả? Trong không gian mờ ảo Dực Thần cảm ứng được bên trong Thiên Tà Châu có mấy đại điện, nàng còn cảm ứng được bên trong đại điện có vô số thư tịch cấm chế, còn có mấy phân điện chứa thần tài, nàng cũng thấy Thần Thi và Lung đạo nhân. - Lục Ly đâu? Nàng khẽ cau mày, nàng không hề phát hiện ra bóng dáng của Lục Ly ở trong mấy điện. Nàng tiếp tục thăm dò rốt cuộc cảm ứng được nội điện trung tâm, mới phát hiện ra Lục Ly đang ngồi xếp bằng phía trước một bộ xương khô, một tay hắn đang cầm lấy tay hài cốt, giống như... đang rót Thần Lực vào? - Bộ xương khô này? Dực Thần có kiến thức rộng rãi, cảm ứng một phen phát hiện ra bộ xương này không giống bình thường, bởi vì mỗi cái xương trên bộ xương đều giống như một cái thần binh, tuy rằng từ ngoài nhìn vào thì không có bất kỳ trận pháp cấm chế nào, nhưng bên trong mỗi cái xương đều mơ hồ có phù văn lấp lánh. Bộ xương không phóng thích ra hơi thở cường đại nhưng mỗi cái xương đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cảm giác giống như từng thanh Thần Khí sắc bén đang dần tỏa ra năng lực. - Lục Ly! Dực Thần ngay tức khắc truyền lời vào trong quát lớn: - Ngừng luyện hóa ngay, bằng không những thỏa thuận lúc trước của chúng ta hết hiệu lực, chờ đến khi ta luyện hóa được Thiên Tà Châu sẽ lập tức bóp chết ngươi! Lục Ly cảm ứng được có thần niệm quét vào, hắn liền biết Thiên Tà Châu đã bị Dực Thần luyện hóa, nhưng hắn ngoảnh mặt làm ngơ Dực Thần, tiếp tục điên cuồng rót Thần Lực vào bên trong bộ xương khô. Bởi vì... Giờ khắc này hắn đã có chút liên hệ Thần Linh mỏng manh với bộ xương, hắn sắp luyện hóa xong bộ xương này. - Huyết Linh Nhi, xuất toàn lực kéo dài thời gian, ngăn cản Dực Thần luyện hóa Thiên Tà Châu! Lục Ly âm thầm ra lệnh cho Huyết Linh Nhi rồi lập tức tiến vào trạng thái cảnh giới Linh Không, tất cả mọi chuyện bên ngoài đều không quan tâm. Hắn bây giờ đã là được ăn cả ngã về không, toàn bộ hi vọng đều đặt vào bộ bộ xương khô trước mặt này. - Lục Ly, dừng lại, dừng lại ngay lập tức! Tiếng thét của Dực Thần vọng vào trong căn nhà gỗ, nàng ở bên ngoài đẩy mạnh tốc độ luyện hóa Thiên Tà Châu, điên cuồng rót Thần Lực trong tay vào. Tuy rằng nàng không biết bộ xương kia có tác dụng gì nhưng nàng có một linh cảm không lành, tựa như mọi chuyện đang dần đi về hướng không thể nào không chế được... Vụt! Một canh giờ sau bộ xương đột nhiên tỏa hắc quang ra vạn trượng, trên bộ xương còn phóng thích ra một luồng hơi thở khủng bố đến cực điểm khiến cho Lục Ly ở trước mặt bị chấn động đến suýt ngã ra mặt đất. Con mắt Lục Ly đột nhiên choàng mở, liếc nhìn bộ xương trước mặt, cảm thụ hơi thở trên bộ xương, hắn bỗng nhiên có một cảm giác bộ xương này không giống với một bộ xương khô, mà càng giống với một thần binh sắc bén vô tận, lúc trước chỉ bị giấu trong lớp vỏ bọc, che đi năng lực. Hiện tại, thần binh này đã rút ra khỏi vỏ! - Ra tay! Đã có liên hệ tinh thần với bộ xương, Lục Ly không dám chần chờ thêm. Bất luận thế nào cũng phải thử liều mạng một phen, nếu như bộ xương không thể nào giết chết hoặc là đánh bại Dực Thần thì hắn cũng đành chấp nhận... Hắn lấy một khối Huyết Tinh Viêm từ trong hộp gỗ ra ném vào trong miệng bộ xương. Bộ xương này mở rộng miệng ngậm lấy Huyết Tinh Viêm, sau đó xương cốt trên người nó lại sáng lên, lần này phát ra từng luồng hào quang đỏ ngòm như máu. - Thật thần kỳ! Lục Ly thấy trên xương bộ xương xuất hiện những hoa văn đỏ như màu máu khiến cho bộ xương vốn đen xì này lại thành màu đen xen lẫn đỏ, lấp lánh sáng sủa. Lục Ly mơ hồ nhìn thấy bên trong xương có rất nhiều phù văn lóng lánh, mỗi chiếc xương dường như đều ẩn chứa sức mạnh cường đại. - Ra ngoài, giết! Một viên Huyết Viêm Tinh chỉ đủ để cho bộ xương phóng ra một chiêu, Lục Ly không dám bỏ lỡ quá nhiều thời gian, ngộ nhỡ năng lượng của Huyết Viêm Tinh lại tiêu hao hết? Hắn và Thiên Tà Châu chỉ còn chút liên hệ tinh thần mỏng manh, hắn không hề nghĩ ngợi truyền tống bộ xương ra ngoài. Cả hắn cũng vọt ra xuất hiện bên trong tiểu điện của Dực Thần. Vèo! Gần như cùng một lúc Lục Ly đồng thời truyền tống Lung đạo nhân và Thần Thi ra. Nếu như muốn động thủ thì phải xuất toàn lực ra ứng phó, nếu như lần này không thể đẩy lùi Dực Thần, kẻ phải chết sẽ là hắn. - Tự tìm chết! Dực Thần vẫn kịp thời phản ứng sự xuất hiện trong nháy mắt của Lục Ly, cánh tay đẹp đẽ của nàng phóng tới đầu Lục Ly nhanh như chớp. Cánh tay này rất đẹp nhưng sức mạnh thật khủng bố, ngay cả Thiên Tà Châu đều không thoát khỏi cánh tay này. - Công kích! Lục Ly vừa nhảy ra đã hô lớn ra lệnh đồng thời cho Lung đạo nhân, Thần Thi và bộ xương khô, trong tay hắn xuất hiện thần binh để phóng thích sát chiêu của Sát Đế. Xẹt xẹt! Nhưng mà điều hắn không lường trước được chính là hắn còn chưa kịp ra tay, bộ xương bên cạnh đã xông ra ngoài, duỗi bàn tay xương cốt lớn ra tóm lấy Dực Thần, tốc độ nhanh đến mức cả Lục Ly và Dực Thần đều không kịp phản ứng. Không sai! Dù là Dực Thần vào lúc này cũng phản ứng không kịp, nàng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, tiếp theo bàn tay đẹp của nàng bị một bàn tay xương xẩu bắt lấy.
Chương 1707 Tháo Chạy
Á! Một giây sau toàn bộ linh hồn của Dực Thần đều run rẩy, nàng thét lên một tiếng chói tai đau đớn, trong mắt đều là sự khiếp đảm và sợ hãi. Bởi vì cánh tay của nàng bị bàn tay xương cốt kia tóm lấy bị vò nát tươm như đậu. Kẹt kẹt kẹt! Lục Ly và Lung đạo nhân nhìn thấy một cảnh tượng khiến bọn họ trợn mắt há miệng, thân thể bộ xương lóe sáng, duỗi bàn tay xương cốt lớn ra so đấu với bàn tay Dực Thần. Không thấy bộ xương phóng thích thần thông đặc biệt gì mà bàn tay đẹp đẽ của Dực Thần đã biến thành sương máu. Hơn nữa bàn tay của bộ xương còn không ngừng chộp về phía trước, dưới ánh mắt chăm chú dõi nhìn của Lục Ly và Lung đạo nhân, cánh tay của Dực Thần từng đoạn từng đoạn bị đánh nát tươm. Bàn tay bộ xương vẫn đang chộp tới, dường như sắp tóm được bả vai trái của Dực Thần... - Trốn! Dực Thần không hổ là chiến sĩ tham gia vô số trận chiến, cường giả nằm trong Thần bảng uy danh lẫy lừng, cánh tay còn lại của nàng đột nhiên đánh ra một chưởng, thân thể lại đẩy lùi về phía sau. Cơ thể nàng bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, tốc độ cực nhanh, đánh thủng một lỗ hổng trong tiểu điện của hư không thú, người nhảy vọt ra giữa không trung. Vút! Dực Thần chạy ra khỏi hư không thú vẫn không dám dừng lại, ngọn lửa xanh lục trên người càng bùng lên mạnh mẽ, cơ thể biến mất ở bầu trời xa xăm với tốc độ cực khủng bố. Nàng để lại một câu tràn ngập sự oán độc và cừu hận: - Lục Ly, ta thề phải giết chết ngươi! Trong vòng mười năm không giết được ngươi ta vĩnh viễn rơi xuống Minh Vực, không thể tái sinh. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh! Lục Ly dẫn Lung đạo nhân, Thần Thi và bộ xương chạy ra khỏi Thiên Tà Châu, từ lúc bộ xương ra tay đến lúc Dực Thần bị thương phải rút lui chỉ diễn ra trong nháy mắt. Thậm chí ngay cả thần binh trong tay Lục Ly vẫn còn chưa kịp bổ xuống, Lung đạo nhân và Thần Thi cũng chưa kịp công kích. Bên trong tiểu điện hoàn toàn yên tĩnh, Lục Ly và Lung đạo nhân trợn tròn mắt, bộ xương công kích xong thì biến thành một pho tượng bất động, bên trong xương cốt đã không còn lưu chuyển bất kì tia sáng nào nữa. Thần Thi cũng không nhúc nhích, cho nên trong tiểu điện yên tĩnh đến phát sợ, chỉ còn dư lại lỗ thủng mà Dực Thần phá tan bị gió lớn thổi vù vù. Trên mặt đất toàn là máu tươi và thịt nát, móng vuốt của bộ xương cũng đang nhỏ máu, đó là máu của Dực Thần. Toàn bộ cánh tay của Dực Thần đã bị phế bỏ, tựa như không hề chút lực ngăn cản nào, bộ xương bóp nát cánh tay Dực Thần giống như bóp nát một quả dưa chuột... Nếu như vừa nãy Dực Thần phản ứng chậm hơn một hơi thở, thứ bị vò nát không phải là cánh tay mà chính là cơ thể nàng. Cơ thể Dực Thần mạnh đến mức nào? Chuyện này Lục Ly không biết, nhưng Lục Ly tận mắt nhìn thấy cánh tay Dực Thần có bọc nhuyễn giáp. Không cần nói cũng biết nhuyễn giáp chính là chiến giáp Thần Khí, hay nói cách khác, với sự công kích của bộ xương khô, chiến giáp Thần Khí cũng sẽ bị vò nát một cách dễ dàng! Suy luận ra được điều này, ánh mắt Lục Ly nhìn bộ xương càng thêm khiếp sợ. Vốn dĩ hắn còn cảm thấy Thiên Linh Tử gọi bộ xương này là - Chiến Thần Thanh Vô Tẫn- nghe thật buồn cười, lúc này mới phát hiện ra không có gì đáng cười cả, bộ xương này đúng thật là một chiến thần, một chiến thần đánh đâu thắng đó! Lục Ly tin rằng nếu như vừa nãy hắn ném vào trong miệng bộ xương hai khối Huyết Viêm Tinh thì chắc chắn Dực Thần không chạy thoát được. Có thể dễ dàng đánh giết cả Thượng bảng Thần Linh? Vậy sức chiến đấu của bộ xương này có thể sánh ngang với đại năng Thần Giới? Ực, ực! Lục Ly nuốt hai ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn bộ xương khô như đang nhìn một mỹ nhân tuyệt thế, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Bộ xương vốn dĩ xấu xí kinh khủng trong mắt hắn đã trở nên nhìn trông cực kỳ thuận mắt. - Đại nhân, đây... đây là... Lung đạo nhân giờ mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn bộ xương khô đầy vẻ sợ hãi. Tốc độ vừa nãy của bộ xương cùng với móng vuốt vồ nát cánh tay của Dực Thần kia đã dọa sợ hắn, sức chiến đấu của bộ xương đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn. - Nói sau đi! Lục Ly không giải thích, thu bộ xương vào bên trong nội điện trung tâm của Thiên Tà Châu, hắn chỉ vào hư không thú nói: - Thứ đồ này ngươi biết khống chế không? Chúng ta rời đi ngay lập tức, ngộ nhỡ Dực Thần lại đuổi giết thì phiền to. - Để ta xem xét đã! Lung đạo nhân hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, ở trong nội điện tìm kiếm tới lui, giải thích: - Thông thường hư không thú đều bị luyện chế rồi, có lẽ sẽ có trung tâm điều khiển, chỉ cần tìm ra trung tâm điều khiển, bất kỳ ai cũng có thể khống chế. - Ngươi mau tìm đi! Lục Ly cầm Thiên Tà Châu rót Thần Lực vào, vừa nãy Thiên Tà Châu suýt chút nữa bị Dực Thần luyện hóa, hắn phải luyện hóa hết toàn bộ ấn ký tinh thần của Dực Thần để Thiên Tà Châu hoàn toàn bị hắn khống chế. - Tìm ra rồi! Một lúc sau Lung đạo nhân phát hiện một khối thủy tinh cầu, hắn nghiên cứu một hồi, hưng phấn nói: - Đại nhân, chỉ cần luyện hóa thủy tinh cầu này là có thể điều khiển hư không thú. - Mau luyện hóa ngay! Lục Ly khoát khoát tay nói: - Luyện hóa xong thì khống chế hư không thú bay về hướng đông bắc, Dực Thần chắc chắn sẽ không buông tha, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ đuổi theo sau. Phỏng chừng đến lúc nàng đuổi theo thì truy binh không chỉ có mỗi mình nàng đâu. - Đáng tiếc thay... Thần niệm của Lục Ly đảo vào bên trong phân điện chứa thần tài và tinh thạch của Thiên Tà Châu nhưng không phát hiện ra một viên Huyết Viêm Tinh nào. Hắn tổng cộng chỉ có sáu viên Huyết Viêm Tinh, vừa nãy dùng mất một viên, nếu như đưa hắn mấy trăm viên Huyết Viêm Tinh, cho dù Dực Thần có dẫn theo vài ba Thượng bảng Thần Linh đến đuổi giết hắn, hắn cũng không sợ. Nhưng mà hắn chỉ còn năm viên Huyết Viêm Tinh, chỉ được sử dụng lâu khô thêm năm lần, nếu như có sử dụng thì trong một thời gian ngắn cũng đủ để hắn bảo toàn cái mạng nhỏ của chính mình. Sự xuất hiện của Chiến Thần Thanh Vô Tẫn giúp Lục Ly vượt qua một lần hiểm nguy, cũng làm cho tâm trạng ngột ngạt khi ở Thần Giới của hắn sáng sủa lên đôi chút.
Chương 1708 Mười Mấy Năm
Tuy rằng Dực Thần chắc chắn sẽ không bỏ qua nhưng ít ra Lục Ly vẫn còn có chút năng lực tự vệ. Sự cường đại của bộ xương này khiến Lục Ly và Lung đạo nhân lấy làm kinh ngạc, bởi lẽ lực phòng ngự của chiến giáp Thần Khí vô cùng mạnh mẽ, Thần Thi còn không phá được, vậy mà bộ xương lại dễ dàng bóp nát. Điều đáng tiếc chính là Huyết Viêm Tinh hơi ít, nhưng mà chỉ cần lần này thoát khỏi nguy khốn, đồng thời có thể tiến vào thành trì thành công là Lục Ly có thể mang thần tài trong kho châu báu của Thiên Tà Châu đi bán, sau đó nghĩ cách thu mua Huyết Viêm Tinh. Thần Linh trong Thần Giới ức vạn vạn, Thượng bảng Thần Linh có trăm vạn, tuy rằng không chắc tất cả Thần Linh cấp bậc này đều ở trong bảng, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ sức chiến đấu của Thần Linh cấp bậc này đều rất dũng mãnh. Bộ xương khô Chiến Thần Thanh Vô Tẫn mạnh hơn so với Thượng bảng Thần Linh, hơn nữa còn rất cường đại, lúc nó công kích rõ ràng Dực Thần cũng không phản ứng kịp. Cho nên bộ xương khô Chiến Thần là con át chủ bài của Lục Ly, là quân bài chưa ngả mạnh nhất của Lục Ly. Ở Thần Giới rất dễ gặp hư không thú, đây là một loại sinh mệnh kỳ dị, sau khi bị luyện hóa thì chẳng khác nào một cơ thể nửa sống, chỉ cần luyện hóa ra hạch tâm thì bất cứ ai cũng có thể điều khiển. Lung đạo nhân tốn mất nửa canh giờ mới luyện hóa xong, sau đó khống chế hư không thú bay xé gió, lỗ thủng bị Dực Thần đánh thủng kia cũng tự động phục hồi như cũ. Dựa theo kế hoạch ban đầu, Lục Ly lựa chọn bay về hướng đông bắc, đi qua Đông Kỳ Phủ, bên đó không phải địa bàn của Dực Thần. Khi rời khỏi Thương Viêm Thành hắn mới nghĩ cách trở thành phủ dân, có được tư cách tự do đi lại trong thành trì ở Thần Giới. - Huyết Linh Nhi, ngươi tiếp tục luyện hóa Thần Thi! Lục Ly xua tay với Thần Thi, trước mắt hắn vẫn dựa dẫm vào bộ xương khô kia, nhưng Thần Thi lại là sát khí có thể dựa dẫm lâu dài. Một khi Huyết Linh Nhi nắm giữ được toàn bộ pháp trận của Thần Thi, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng vọt, đoán không chừng sức chiến đầu không hề thua kém gì Chiến Thần Thanh Vô Tẫn. Hư không thú bay thẳng đi, Lung đạo nhân chưa vội luyện hóa Xích Mộc Lân mà tiếp tục nghiên cứu hư không thú. hư không thú có rất nhiều công năng, ví dụ như mở ra cấm chế, những thứ này đều cần phải khống chế. Tốc độ của hư không thú rất nhanh, Lục Ly để Lung đạo nhân bay một quãng thời gian lại hơi thay đổi phương hướng, làm như vậy để nếu Dực Thần có truy kích cũng phải mất nhiều thời gian hơn. Đồng thời Lục Ly còn để cho Lung đạo nhân tra rõ hư không thú, tránh cho Dực Thần còn lưu lại các loại ấn ký, từ đó dễ dàng lần theo bọn hắn. Grào grào! Bay chưa được bao lâu đã xuất hiện một con hoang thú, Lục Ly không có nhiều thời gian dây dưa cùng hoang thú, cũng không có tâm trạng đánh chết hoang thú lấy thần tài. Hắn thả vài Thạch Đầu Nhân ra dẫn dụ hoang thú, sau đó bay vòng qua. Bay được nửa ngày, phía trước xuất hiện một tòa tiểu thành, xung quanh thành trì có nhiều Thần Linh hơn chút,có điều trông thấy hư không thú không ai dám chặn lại. Dù sao ở Thần Giới những người có thể cưỡi hư không thú đã coi là nhân vật có địa vị, ngộ nhỡ trong đó có một vị đại năng Thần Giới, dây vào sẽ bị giết ngay lập tức. Lục Ly rất muốn vào thành! Vào thành rồi chắc chắn sẽ thấy các cửa hàng, chắc chắn còn có cả truyền tống trận, tốc độ rời đi của truyền tống trận nhanh hơn rất nhiều. Nhưng hắn không dám vào, không có thân phận phủ dân sẽ rất dễ bị phủ quân tóm lại. Mặt khác hắn còn giết chết phủ quân Thương Viêm Phủ, nếu như bị truy nã thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Né tránh thành trì tiếp tục bay đi, mấy ngày sau đó vẫn bình an vô sự. Tuy rằng liên tiếp gặp phải hoang thú nhưng chỉ là hoang thú cấp thấp nhất, để Thạch Đầu Nhân dẫn dụ là được. Lúc vừa mới đi ngang qua thành trì kia, Lục Ly tìm vị trí của mình trên bản đồ, hắn phát hiện ra một vấn đề vô cùng đau lòng, giờ khắc này... hắn đang ở trung bộ của Thương Viêm Phủ. Cưỡi hư không thú đi hết nửa phủ vực cần những một năm, hắn muốn đến Thần Kiếm Sơn phải ngang qua chín phủ vực, coi như trên đường vẫn bình an vô sự, hắn cũng phải mất thời gian là mười mấy năm! - Mười mấy năm... Lục Ly biết đối với Thần Linh mà nói, mười mấy năm chỉ là một cái chớp mắt, Thần Linh còn có thể sống được mấy vạn năm, mấy chục vạn năm cũng không có vấn đề. Nhưng từ khi sinh ra tới giờ Lục Ly mới được hơn ba mươi năm, bây giờ hắn tốn mất thời gian mười mấy năm đi đường? Vù vù! Lục Ly ngồi ở tiểu điện trong hư không thú, ánh mắt lại chìm vào hoang mang vô định, con đường phía trước bản thân nên đi thế nào, hắn cũng không biết. Dựa theo kế hoạch lúc trước của hắn, đi tới Thần Giới sẽ né tránh đám người truy sát hắn là Nhan Thiên Cương, Dực Thần, Man Thần, mau chóng đến Thần Kiếm Sơn tìm Đấu Thiên Đại Đế, sau đó ở Thần Kiếm Sơn tiềm tu nâng cao thực lực. Nhờ Đấu Thiên Đại Đế giúp đỡ tìm kiếm Lục Linh, chờ đến khi thực lực hắn nâng lên đến một trình độ nhất định sẽ dựa vào manh mối đi tìm Lục Linh. Tìm được Lục Linh rồi hắn sẽ nghĩ cách trở về Đấu Thiên Giới, hoặc là nghĩ cách mang Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đến Thần Giới, như vậy thật hoàn mỹ. Lý tưởng thì tươi đẹp, hiện thực lại vô cùng tàn khốc! Sự rộng lớn của Thần Giới vượt quá sức tưởng tượng của hắn, sau khi đạt được Thần Cảnh thực lực rất rất khó tăng lên. Thần Giới nơi đâu cũng có nguy cơ bỏ mạng, lại thêm sau lưng có truy binh, đủ loại vấn đề vây khốn giống như những tòa núi đè nặng lên vai hắn. Nhưng hắn không thể dừng bước, chỉ có thể gánh áp lực cực lớn bước từng bước tiến về phía trước, hoặc là sống trong huy hoàng, hoặc là rơi xuống vực thẳm tan xương nát thịt. - Quên đi, tiếp tục đọc sách! Lục Ly chui vào trong Thiên Tà Châu, quyết định bỏ ra mấy ngày đọc thư tịch về các loại trận pháp cấm chế để nội tâm được bình tĩnh, không được nôn nóng.
Chương 1709 Mộ Nguyệt Đế
Dù thế nào thì hiện tại hắn vẫn phải làm một chuyện, đó chính là rời Thương Viêm Phủ, ở đây trước sau gì cũng không an toàn. Hắn quên đi hết những chuyện bên ngoài, những chuyện đó đều giao cho Lung đạo nhân và Thần Thi, chỉ mang Tiểu Bạch theo bên người, cứ cách một khoảng thời gian lại đút cho nó một viên Thần Nguyên. Dường như hiện tại cơ thể Tiểu Bạch đã phục hồi đôi chút? Có điều hơi thở sinh mệnh vẫn vô cùng yếu ớt, nhưng không cần cách mấy ngày lại đút Thần Nguyên, cứ nửa tháng đút hai viên Thần Nguyên là có thể duy trì mạng nhỏ của nó. Ở trong đại điện đọc thư tịch được một ngày rưỡi, trong đầu Lục Ly vang lên âm thanh của Huyết Linh Nhi: - Chủ nhân, bên ngoài không ổn, sơn mạch phía trước có rất nhiều Thần Linh. Chúng ta nên thu hồi hư không thú, sau đó ngài mang chúng ta vào bên trong Thiên Tà Châu, lặng lẽ đi vòng qua. Cơ thể Lục Ly vụt ra ngoài, thần niệm quét tới phía xa, quả nhiên mơ hồ thăm dò được sơn mạch phía xa có rất nhiều Thần Linh. - Thu hư không thú lại! Lục Ly cân nhắc rồi gọi Lung đạo nhân thu hồi hư không thú lại, sau đó hắn thu Lung đạo nhân và Thần Thi vào bên trong Thiên Tà Châu, còn mình thì lặng lẽ lẻn xuống phía dưới. Lung đạo nhân là ma thú, vẻ ngoài của Thần Thi quá khác biệt, phía trước Thần Linh nhiều như vậy, chỗ nào cũng có tuần tra bay qua bay lại, rất dễ bị bắt gặp. Cho nên Lục Ly mới một mình mạo hiểm tiến lên, bằng không càng dễ bị bại lộ - Còn may chán, không phải phủ quân! Lục Ly thăm dò phía xa một phen, phát hiện Thần Linh bên kia mặc đủ loại chiến giáp, binh khí cũng rất đa dạng, đương nhiên không phải phủ quân. - Đi vòng ra xa chút! Lục Ly không muốn xảy ra tranh chấp với bất kỳ ai, đi thẳng một đường về bên trái, lại chịu khó đi vòng thêm vài con đường nữa, không nên xung đột với bất kì người nào ở phía trước, bằng này Thần Linh hắn chọc không nổi. - A! Lục Ly chỉ mới đi về phía trước được vỏn vẹn vài trăm dặm thì phát hiện ra bên trong ngọn núi phía trước chỗ nào cũng có người ẩn nấp, hơn nữa phía xa còn có người đang bay đến hướng này. Nhưng mà có rất nhiều người thăm dò hắn sau đó lại bỏ qua, chỉ thả thần niệm lướt qua, không có để ý đến hắn, tiếp tục lặng lẽ tiến sâu vào trong núi. - Nhiều người như vậy? Chẳng lẽ trong phiến núi lớn kia có dị bảo? Lục Ly cau mày suy nghĩ, nhưng rốt cuộc không nổi lên lòng ham muốn, không ai để ý hắn càng tốt, hắn im hơi lặng tiếng vòng qua là được. - Grào! Sau nửa nén nhang, sâu trong núi lớn đột nhiên vọng lên một tiếng rống rung trời, Lục Ly quay đầu nhìn lại theo bản năng, nhưng chỉ một cảnh tượng mà cả đời này hắn khó quên... Bên trong ngọn núi lớn phía xa, một bóng đen phóng thẳng lên trời, bóng đen đó cao tới trăm trượng, lúc này vọt thẳng lên trăm trượng khiến Lục Ly ở cách đó rất xa vẫn cảm thấy đặc biệt bắt mắt. Cự nhân cao trăm trượng cả người ngăm đen, chỉ mỗi hàm răng trắng bóng, mắt màu xanh lục, những chỗ khác đều bị lớp vảy đen bao phủ. Hai tay hai chân kẻ này bị xích sắt đỏ giam cầm, bởi vậy tuy rằng đã phóng lên trời nhưng cũng chỉ vọt lên được trăm trượng, miệng hắn có bốn răng nanh, trên đầu lại có sừng, xem ra không giống với nhân loại bình thường. Cả người hắn tỏa ra sát khí nồng nặc, tuy rằng Lục Ly cách đó mấy trăm dặm nhưng vẫn bị sát khí nồng đậm làm run sợ. - Grào Grào! Hắn ngửa mặt lên trời gào thét không ngừng, vẻ mặt hung tợn, sát khí khủng bố, hung uy bất thế. Hơn nữa hai tay hai chân hắn vùng vẫy làm xích sắt rung động kịch liệt, không gian bị chấn động dữ dội khiến cho Lục Ly và người xung quanh đều kinh hãi. - Đây là ác ma sao? Sát khí khủng khiếp như thế, ít nhất cũng đạt cấp bậc Ma vương? Lục Ly thầm nghĩ, người kia cách xa như vậy mà hắn vẫn bị sát khí áp chế lạnh gai người. Nếu như bị ép đến gần, phỏng chừng đến can đảm giơ binh khí lên cũng không còn? Sức chiến đấu của tên này chắc chắn đạt đến đại năng cấp Thần Cảnh, Dực Thần cũng chưa có khí thế khủng bố đến thế. - Thủ Sơn Nô xuất hiện rồi! - Mộ Nguyệt Đế đã mở, nghìn năm mới mở một lần, bên trong có biết bao chí bảo! - Biết bao chí bảo? Ngươi dám vào ư? Hơn nữa... Cho dù ngươi dám thì có bao nhiêu người có thể bước vào? Ngươi có thể đứng vững trước khí thế của Thủ Sơn Nô mà xông vào không? - Đừng mơ tưởng hão huyền, chúng ta đã hơn trăm tuổi, không vào được, chỉ nên tụ tập ở đây xem trò vui thôi, bảy mươi hai Thần tông thì có tám tông đến, đều là đệ tử thiên tài nhất, cho dù có vào được cũng bị bọn hắn giết chết, xem trò vui là được rồi. - Ôi, mộ Đế Nguyệt đấy, nghìn năm mở một lần, nếu ta có thể đi vào thì tốt biết bao? Xung quanh không ngừng vang lên những âm thanh bàn tán, tiếng nói rất lớn, Lục Ly đều nghe thấy hết. Trên mặt hắn lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chả trách chỗ này lại tụ tập nhiều Thần Linh mà không có phủ quân, thì ra là muốn vào trong cổ cảnh tìm bảo vật. - Mộ Nguyệt Đế! Nếu được phong Đế thì chắc chắn là cấp bậc Thần Cảnh chí tôn. Bảy mươi hai Thần tông thì có tám tông đến, Thần Giới chí tôn không phải là chí tôn bình thường, bên trong chắc chắn có báu vật. Đó là chuyện đương nhiên! Có một Thủ Sơn Nô lợi hại bậc này trấn thủ phần mộ mình, hơn nữa chỉ là trấn thủ mặt ngoài, không cần nói cũng biết Nguyệt Đế này vô cùng mạnh mẽ, tàng bảo bên trong chắc chắn vô cùng dọa người. Lục Ly không mảy may thèm khát, thậm chí còn không có ý định qua bên đó liếc nhìn! Con người có lòng tham không đáy, dục vọng con người sẽ hại chết chính mình. Lục Ly bây giờ không lo nổi bản thân, Thần Dực có thể đuổi đến bất cứ lúc nào, thân phận bị bại lộ sẽ có phủ quân Thương Viêm Phủ đuổi giết. Cho nên hắn tựa hồ không mảy may dao động, âm thầm tạt ngang qua, định vòng ra sau dãy núi này chạy càng xa càng tốt. - Grào grào! Thủ Sơn Nô bên kia rống giận không ngừng, Lục Ly nhìn thấy thấp thoáng có vô số người xông tới Thủ Sơn Nô, dường như muốn liên thủ áp chế hắn, như thế người phe mình mới có thể vọt vào trong. Rầm rầm rầm rầm!
Chương 1710 Mộ Nguyệt Đế
Chẳng bao lâu bên đó đã ra tay, đánh vào Thủ Sơn Nô làm ánh sáng bay đầy trời, Lục Ly nhìn thấy hai cây roi khủng bố màu đen cuốn lấy hai chân Thủ Sơn Nô, bất thình lình kéo sang hai bên không cho hắn di chuyển. Vèo! Vào lúc này, phía bắc vang lên từng tiếng xé gió, sau đó từng chiếc chiến thuyền màu hoàng kim cực lớn gào thét xông tới. Tổng cộng có tám chiếc, trên mỗi chiếc thuyền chật kín người, tất cả đều là tuấn nam mĩ nữ mặc áo bào lộng lẫy khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết đến từ đại thế lực. - Những đệ tử thiên tài của Bát Đại Thần Tông xuất quân kìa! - Chà chà, đệ tử được Bát Đại Thần Tông phái đến đều thật trẻ, có lẽ chưa đến năm mươi tuổi, tất cả đều đạt cảnh giới cao như vậy? Phỏng chừng mấy người mạnh nhất đã đạt tới Thượng bảng Thần Linh? - Có nhìn thấy nữ tử quần trắng búi tóc nguyệt kế của Tuyết Sơn Cung không? Đó là Tuyết Sơn thánh nữ nổi danh lừng lẫy, xếp hạng thứ năm mươi vạn trong Thần bảng, ngươi đoán xem nàng ta bao tuổi? Hai mươi tám tuổi! Hơn nữa nàng ta còn là mĩ nhân nổi tiếng... - Lăng Phi Độ của Lăng Tiêu Các lại càng nghịch thiên, năm này mới ba mươi mốt tuổi, xếp hạng ba mươi vạn trong Thần bảng. Nghe nói không đến mấy năm nữa hắn sẽ đạt tới cấp bậc đại năng Thần Giới, hơn nữa Lăng Tiêu Các còn hết lòng bồi dưỡng Lăng Phi Độ thành một Thần Giới chí tôn trong tương lai... - Lâu Thập Nhị là đệ tử cao cấp nhất của Yên Vũ Lâu cũng đâu kém. Hiện giờ xếp thứ bốn mươi vạn trong Thần bảng, năm nay mới hai mươi chín, chắc chắn là hạt giống Thần Giới chí tôn trong tương lai! Lục Ly vừa lặng lẽ rời đi vừa nghe người xung quanh bàn tán, thu được không ít tin tức. Tám chiếc chiến thuyền hoàng kim đi rất nhanh, chớp mắt đã tới chỗ Thủ Sơn Nô, Lục Ly còn không kịp nhìn tường tận. Trên tám chiếc thuyền đều là tuấn nam mĩ nữ, cho dù Lục Ly có nhìn kỹ một lượt cũng không nhận ra ai là ai. Có điều hơn hai mươi tuổi đã trở thành Thượng bảng Thần Linh, đám người này quả thật thiên tư bất phàm, lúc hắn hơn hai mươi tuổi còn chưa tu luyện đến Hóa Thần cảnh đây. - Đi! Lục Ly không dám dừng lại, âm thầm cắt ngang qua khe núi, thực lực của hắn không mạnh, mặc một bộ thanh bào bình thường, trên người không có bất kỳ đặc điểm nào nổi bật. Tuy rằng có rất nhiều người đảo thần niệm qua hắn, nhưng xung quanh có rất nhiều người, không ai để tâm đến hắn. - Đi vào! - Các đệ tử Lăng Tiêu Các nghe lệnh, tất cả xông vào! - Đệ tử Yên Vũ Lâu, mau vào! Các cường giả của đại thế lực bên kia dường như đã bị Thủ Sơn Nô áp chế, toàn bộ tuấn nam mĩ nữ trên tám chiến thuyền hoàng kim đều dồn dập xông vào, biến mất ở bên trong ngọn núi lớn. Cùng lúc đó, rất nhiều Thần Linh ẩn nấp ở núi gần đó cũng xông vào theo. Trong núi có một vực sâu đen ngòm, nuốt chửng lấy đám đệ tử trẻ tuổi xông vào. Lục Ly quay đầu liếc nhìn, sau đó tiếp tục cúi đầu đi về phía trước được mấy chục dặm, hắn đột nhiên đứng im tại chỗ. Bởi vì hắn hiện giờ bị một luồng thần niệm khóa chặt, hơn nữa luồng thần niệm này hết sức quen thuộc, chính là... thần niệm của Dực Thần! - Dực Thần đuổi kịp? Ánh mắt Lục Ly hướng về bên trái, nhìn ra thấy bầu trời phía xa có mấy bóng người, đứng đầu chính là mĩ nữ tuyệt sắc sau lưng có hai cánh. Không chỉ có mình Dực Thần, bên cạnh nàng còn có năm người khác. Cánh tay nàng đã chữa lành, lúc này thần niệm đã khóa chặt Lục Ly, sát khí trên người nhất thời không kìm được tỏa ra, khiến Lục Ly rét lạnh. - Đến nhanh lắm! Lòng Lục Ly chìm xuống, hắn không sợ Dực Thần đuổi theo, nhưng nàng mang theo năm người tới trợ giúp. Bộ xương Chiến Thần của Thiên Linh Tử rất mạnh, nhưng vấn đề là... Hắn chỉ còn dư năm viên Huyết Tinh Viêm, ngộ nhỡ dùng toàn bộ năm viên Huyết Tinh Viêm không đánh lại được sáu người Dực Thần thì sao? Quan trọng hơn là... Quanh đây có rất nhiều cường giả, một khi hắn sử dụng xương khô Chiến Thần, còn thả Thần Thi ra sẽ khiến vô số người chú ý. Đến lúc bị một đám cường giả để mắt tới, cho dù hắn có mười cái mạng cũng không thoát khỏi cái chết. - Mộ Nguyệt Đế! Đầu hắn tính toán điên cuồng, trong nháy mắt nảy ra một ý, hình như chỉ có người chưa đến một trăm tuổi mới có thể tiến vào mộ Nguyệt Đế? Dực Thần sống ở Thần Giới đã nhiều năm, chắc chắn không vào được, chỉ cần hắn xông vào mộ Nguyệt Đế sẽ có một tia hi vọng sống sót. - Đi! Đã hạ quyết tâm, Lục Ly lồng lên như một con sư tử điên cuồng, lao nhanh về hướng Thủ Sơn Nô. Lục Ly cách lối vào mộ Nguyệt Đế không xa, chỉ vài trăm dặm. Tốc độ của hắn tuy rằng kém xa Dực Thần nhưng Dực Thần chỉ cách hắn mấy trăm dặm, không thể đuổi kịp trong nháy mắt. - Grào grào! Thủ Sơn Nô bên kia vẫn đang gào thét điên cuồng, sát khí cuồn cuộn, có mấy cường giả gần đó đang khống chế nó. Lục Ly càng lúc càng tới gần, bị sát khí của Thủ Sơn Nô áp chế tốc độ chậm dần, khắp người cảm thấy lạnh thấu xương, nếu như không phải dốc hết sức lực, sợ rằng không thể nhấc nổi chân. Xung quanh liên tục có người xông vào vực sâu bên dưới Thủ Sơn Nô, Lục Ly lao đến, tuy rằng dẫn đến sự chú ý của vài người nhưng không ai ngăn cản hắn. Mộ Nguyệt Đế là nơi chỉ cần ngươi có thể vào, sẽ không ai cản ngươi. Bởi vì ngươi có thể vào không có nghĩa có thể tranh đoạt với đệ tứ tám đại Thần Tông, cũng không có nghĩa là ngươi còn sống trở về. Trong lịch sử tiến vào cổ cảnh này, tám chín phần chết ở bên trong, chút sức chiến đấu của Lục Ly cũng dám vào đoạt bảo? Trong suy nghĩ của rất nhiều cường giả đây không khác gì nộp mạng. Đám người Dực Thần phía sau Lục Ly cũng khiến cường giả bên này chú ý, nhưng mà Dực Thần chỉ là một Thượng bảng Thần Linh, dẫn theo năm võ giả cấp bậc phủ quân. Mặc dù rất nhiều cường giả chú ý nhưng không ai quản, nếu Dực Thần làm loạn, bọn họ vẫn có dễ dàng giết chết - Lục Ly, trong lịch sử những người tiến vào mộ Nguyệt Đế, mười người thì chín người chết trong đó, ngươi dám vào chắc chắn sẽ chết. Dực Thần trông thấy Lục Ly sắp xông vào vực sâu bên dưới Thủ Sơn Nô có chút cuống, môi khẽ động truyền âm cho Lục Ly.
Bình luận facebook