-
Chương 1691-1695
Chương 1691 Không Ra Oai Sẽ Chết?
Nguy hiểm thứ ba là đám Lý Cường, Lý Cường chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế truy sát hắn. Dãy núi này có vẻ rất lớn, nhưng với tốc độ của Lý Cường, phỏng chừng chẳng mấy chốc đã lục soát khắp đại sơn, cuối cùng tìm ra hắn. - Nên ở đây hay đi vào sâu trong dãy núi? Lục Ly chiếm giữ sơn cốc, tay nhanh chóng ngưng tụ thành từng Thạch Đầu Nhân, hắn đã cảm ngộ được Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật tầng thứ ba. Mặc dù sức chiến đấu của đám người đá này không cao, nhưng có thể khiến tình cảnh trở nên loạn hơn, giúp hắn kéo dài thời gian, lợi dụng cơ hội. Nếu hắn xông vào sâu trong dãy núi, đi tìm đại đội phủ quân, dù Lý Cường có truy sát đến, cũng không dám giết hắn ở ngay trước mặt bao phủ quân? Nhưng đi sâu vào trong dãy núi rất dễ gặp phải ma sứ cường đại, ngoài ra còn có một khả năng- ngộ nhỡ Lý Cương kiên quyết ra tay, hắn nên phản kháng hay ngoan ngoãn chịu chết? Nếu như phản kháng, hắn chắc chắn phải mang Thần Thi ra. Một khi Thần Thi bị bại lộ có thể sẽ gặp phiền phức lớn, ngộ nhỡ Diệp thống lĩnh vừa mắt Thần Thi của hắn, hắn đương nhiên phải chết. - Quên đi, cứ đợi ở đây, nếu Lý Cường đến, liều mạng đánh một trận là được. Lục Ly gấp rút ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, hắn còn thả Lung đạo nhân ra ngoài, do dự một lát, Lục Ly lại thả Thần Thi ra khỏi Thiên Tà Châu, sau đó để hắn vào trong không gian giới. Làm xong những việc này, hắn im lặng chờ đợi. Hắn hít thở thật lâu, mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại căng thẳng đến cực điểm. Được trở thành phủ quân đường nhiên phải có thủ đoạn đặc biệt, sức chiến đấu chắc chắn phải mạnh hơn Thần Linh bình thường, bằng không đã không trở thành phủ quân. Xung quanh bao phủ lớp sương đen mỏng, bên trong cơ thể Lục Ly không tránh khỏi bị khói đen xâm nhập, hơn nữa khói đen đang nhanh chóng xâm nhập vào trong không gian linh hồn hắn. Vụt! Một lát sau, thanh tiểu đao màu bạc bên trong không gian linh hồn Lục Ly lóe sáng, toàn bộ năng lượng xâm nhập vào màu đen đều bị Long Ngân cắn nuốt. - Tốt rồi. Lục Ly đã yên tâm hẳn, chí ít hơi thở ác ma không thể ma hóa hắn, hắn có thể thoải mái đánh một trận. Địa điểm hắn chọn ẩn nấp rất đẹp, nằm giữa núi cao trùng điệp, hai bên đều có sơn đạo. Thần Bộc lao xuống nườm nượp, nhưng chỉ lao xuống hai bên sơn đạo, hắn thu liễm hơi thở nên không có Thần Bộc nào xông về phía hắn. - Không hay rồi. Chỉ lát sau bên trong núi, một lão giả lại vượt qua núi lớn xông thẳng về phía này. Trông tốc độ của hắn, rõ ràng cường đại hơn Thần Linh phổ thông rất nhiều. Hơn nữa cả người lão giả kia bị khói đen quấn quanh, trên người khắp nơi đều là máu đen, chắc hẳn là cường giả Quỷ Thần Tông đột phá vòng vây xông đến. - Hử? Còn chưa đến gần Lục Ly, đôi mắt đỏ ngầu đã thình lình quét tới, Lục Ly nhìn thấy trong lòng run lên, kẻ kia trên người cuồn cuộn sát khí, điên cuồng lao đến chỗ Lục Ly. - Lung đạo nhân, đi ngăn cản hắn, chú ý đừng để ma hóa! Lục Ly phất tay, đồng thời hắn điều thêm mười mấy Thạch Đầu Nhân đi ngăn cản. Thử xem có thể ngăn cản kẻ này, hoặc dẫn dụ hắn đi hay không, bằng không bên này xảy ra đại chiến rất dễ thu hút sự chú ý của phủ quân phụ cận. - Khà khà, ma vực bọn ta nằm sát bên Ác Ma Giới, nếu là ác ma cường đại ta còn sợ. Hơi thở Ác Ma của loại ma sứ này không làm gì được ta. Lung đạo nhân ngửa mặt lên trời rống lên vài tiếng, cơ thể phồng lên biến thành cự nhân cao vài chục trượng, ngạo nghễ hiên ngang phóng vọt về phía ma sứ. - Đệt, ngươi không ra oai thì sẽ chết? Lục Ly biến sắc, giận tím mặt, hận không thể cho Lung đạo nhân vài cái bạt tai. Mấy tiếng thét vang như vậy, sợ rằng sẽ thu hút phủ quân phụ cận đến? Rầm rập rầm rập! Vào lúc này đỉnh núi truyền đến vài tiếng nổ rung trời, sau đó một tiếng rống giận dữ vang lên: - Tông chủ Quỷ Thần Tông vẫn chưa chết hẳn, mau cho người đến vây giết hắn. Bằng không để hắn sống lại, sẽ gặp phiền phức lớn. Là âm thanh của Diệp thống lĩnh, trong lòng Lục Ly như trút được gánh nặng, câu này của Diệp thống lĩnh vang lên thật đúng lúc. Nếu không phủ quân phụ cận sẽ bị hấp dẫn đến đây, Lung đạo nhân là ma thú Ma Vực, rất dễ bị phủ quân tra xét đến, khi ấy sẽ phiền to. Ầm! Trụ đá cực lớn của Lung đạo nhân và ma sứ xông lên lớp lớp đập vào nhau, hắn và ma sứ kia đều bị đánh bay. Ma sứ kia trong tay cầm một thiết côn, mặc dù không thô to như của Lung đạo nhân nhưng chắc chắn là Thần Khí, bề mặt lấp lánh Thần quang. - Grào! Ma sứ bị đẩy lùi lại tiếp tục xông lên, trường côn màu xanh trong tay quét ngang, mấy Thạch Đầu Nhân xông lên bị đánh bay đi, có hai Thạch Đầu Nhân còn bị đánh nát. Lung đạo nhân tiếp tục phóng tới đại chiến với ma sứ, sức chiến đấu hai người tương đương nhau, người tám lạng kẻ nửa cân, đều đánh bay đối phương ra ngoài. - Tốc độ công kích và sức mạnh của hai người gần như hàng hàng nhau! Lục Ly âm thầm gật đầu, lúc trước khi chưa bị ma hóa, chắc chắn ma sứ này mạnh hơn Lung đạo nhân một bậc. Bây giờ đã bị ma hóa, coi như không còn linh hồn, chỉ có thể dựa vào cơ thể tác chiến, sức chiến đấu đương nhiên sẽ yếu bớt. Quan sát một lúc, Lục Ly không để ý nữa, hắn suy nghĩ một lát nói: - Lung đạo nhân, dẫn dụ ma sứ này đi, dẫn dụ xong thì trở về ngay. Lung đạo nhân gật đầu, những lần giao thủ sau đó, hắn khống chế cơ thể lùi về bên trái phía dưới, sau đó tốc độ xông lên chậm hơn, cứ như vậy không ngừng dẫn dụ ma sứ kia phóng về hướng khác. - Được rồi! Một lát sau, Lung đạo nhân dẫn dụ thành công ma sứ kia về bên trái phía sau hơn mười dặm, Lục Ly mới hơi yên tâm. Bên này chiến đấu như vậy vẫn chưa thấy phủ quân đến, xem ra phần lớn phủ quân đã xông lên đỉnh núi, không ai để ý hắn. - Không đúng! Ánh mắt Lục Ly bỗng nhiên nhìn sang bên phải, nơi sâu trong linh hồn hắn hiện lên nguy cơ trí mạng. Hắn không chút suy nghĩ, chiến giáp trên người hiện lên, khống chế mười mấy Thạch Đầu Nhân phóng sang bên phải. Xẹt xẹt!
Chương 1692 Tên Đã Lên Cung
Một tiếng xé gió sắc bén vang lên, thần niệm Lục Ly dò xét, nhìn thấy trong hư không xuất hiện một cây trường thương màu xanh lam, bề mặt thanh trường thương kia lóng lánh ba loại ánh sáng đỏ, vàng, xanh. Rầm rầm rầm! Từng Thạch Đầu Nhân phóng đi, nhưng trong chớp mắt đã bị trường thương đâm thủng, sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân có thể sánh với Thần Linh cấp thấp nhất, nhưng đối mặt với trường thương này giống như bã đậu, vừa chạm vào đã nát, không ảnh hưởng mảy may đến tốc độ tiến lên của trường thương. - Lợi hại! Thần niệm của Lục Ly thăm dò đến hai con mắt tam giác phía sau trường thương, trong mắt hắn tỏa ra sát cơ nồng nặc, phủ quân Tam Giác Nhãn quả nhiên âm hồn bất tán. Vụt! Thần binh xuất hiện trong tay hắn, không chút do dự, hắn đột ngột bổ tới, một đạo hào quang đỏ ngòm như máu lóe lên, Thiên Địa Chi Lực trấn áp bốn phía, tốc độ phủ quân Tam Giác Nhãn liền chậm đi. - Hạng nhãi nhép! Lý Cường cười gằn một tiếng, trường thương trong tay hắn rung lên, không gian bốn phía lập tức nổi sóng trùng điệp, Thiên Địa Chi Lực xung quanh bị đánh tan. Cơ thể Lý Cường xoay vòng xuống dưới, ung dung né tránh ánh đao đỏ như máu, cơ thể vọt tới Lục Ly nhanh như chớp. - Tại sao ngươi muốn giết ta? Cho dù chết cũng phải cho ta biết nguyên nhân? Lục Ly không bỏ chạy, nhấc trường đao lạnh lùng hỏi. Thoáng chốc Lý Cường đã đến gần, đập vỡ tan từng Thạch Đầu Nhân xông đến, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên: - Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có người bỏ ra trăm vạn Thần Nguyên mua mạng ngươi. - Là Nhan Thiên Cương? Lục Ly nở nụ cười trào phúng, nhẫn trong tay hơi lóe sáng, chuẩn bị thả Thần Thi ra bất cứ lúc nào. - Nhan Thiên Cương? Không quen biết! Lý Cường ngẩn ra, sau đó giễu cợt nói: - Nói cho ngươi biết cũng không sao, kẻ muốn mua mạng ngươi chính là Dực thống lĩnh của Khai Thiên Phủ phụ cận, mạng của tiểu tử ngươi đáng giá trăm vạn Thần Nguyên, ngươi có thể chết mà không hối tiếc. - Dực thống lĩnh? Dực Thần! Lục Ly vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ hắn tưởng Nhan Thiên Cương ra tay, không ngờ người rục rịch đầu tiên muốn giết hắn lại là Dực Thần? Dực thống lĩnh, xem ra cấp bậc của Dực Thần ngang hàng với Diệp thống lĩnh, chỉ là Thượng bảng Thần Linh mà thôi. Một Dực Thần đã có thể vận dụng năng lượng lớn như vậy? Nếu Nhan Thiên Cương ra tay sẽ có bao nhiêu phiền phức? Lục Ly không thể tưởng tượng, mà giờ khắc này hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Hắn nhìn Lý Cường đang càng lúc càng đến gần, thần niệm đảo quanh bốn phía, sau khi xác định không có phủ quân, nhẫn của hắn lóe sáng, một bộ Thần Thi không đầu xuất hiện ở bên ngoài. Vụt! Thần Thi vừa đi ra, trong nháy mắt đã hóa thành tia chớp lao tới Lý Cường, cùng lúc đó Lục Ly vung chiến đao trong tay lên, phóng thích sát chiêu của Sát Đế. - Hử? Lý Cường hơi run, ánh mắt nhìn Thần Thi lộ ra vẻ mờ mịt. Bởi vì hơi thở của Thần Thi rất mạnh mẽ, tốc độ biến thái vượt qua cả hắn. Là Thần Thi tức đã chết rồi, tại sao có hơi thở kinh khủng, tốc độ nhanh đến thế? Lẽ nào thi thể này là thi thể của đại năng Thần Giới? Nhưng Lục Ly là Thần Linh vừa mới phi thăng, sao có thể nắm giữ thi thể của đại năng Thần Giới? Lý Cường ngẩn ra trong chốc lát, hắn vốn cách Lục Ly không xa, Thần Thi đã vọt tới, hắn chỉ đành vung trường thương lên mạnh mẽ đâm vào ngực Thần Thi. Xẹt xẹt! Nhưng hắn quên mất một chuyện, lúc này Lục Ly đang phóng ra sát chiêu của Sát Đế, Thiên Địa Chi Lực bốn phía trấn áp hắn, tốc độ của hắn trở nên rất chậm. Trái lại Thần Thi không bị ảnh hưởng, đột ngột đấm một cú lên đầu hắn. Oành! Sức mạnh của Thần Thi rất lớn, Lý Cường bị một quyền đánh bay ra ngoài, sức mạnh cường đại và năng lượng kỳ dị trong nắm đấm của Thần Thi xâm nhập, Lý Cường cảm thấy cả đầu như sắp nổ tung. Ầm! Cơ thế Lý Cường đập vào dãy núi kêu ầm ầm, dãy núi bị đánh thành một lỗ thủng lớn. Thần niệm của Lục Ly quét tới phát hiện Lý Cường thất khiếu chảy máu, nhất thời mừng rỡ trong lòng, hạ lệnh: - Huyết Linh Nhi, giết Lý Cường, tuyệt đối không để hắn chạy thoát! Vèo! Gần như cùng lúc đó cơ thể Lục Ly lao lên, mau chóng phóng về phía đại sơn bên kia. Nhân lúc bệnh đòi mạng ngươi, phủ quân đại diện cho sức mạnh cầm quyền, giết rồi có gây hậu quả nghiêm trọng hay không? Lục Ly không rõ lắm, nhưng nếu Lý Cường muốn giết hắn, hắn sao có thể nương tay, cứ giết trước rồi nói sau. Ầm! Đại sơn nổ tung, Lý Cường phóng lên trời, bên dưới nón trụ đầu hắn bị máu tươi nhiễm đỏ. Đầu hắn lắc lư, con mắt nhắm chặt, thần trí dường như có chút không tỉnh táo. Xẹt xẹt! Thần Thi phóng lên trời, bên trong không gian Thần Giới Lục Ly không thể phi hành, nhưng Thần Thi dường như không bị ảnh hưởng, phi hành ở độ cao thấp rất dễ dàng. Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, Lý Cường rốt cuộc đã tỉnh táo, hắn nhìn thấy Lục Ly lại phóng thích sát chiêu của Sát Đế phối hợp cùng Thần Thi công kích, lập tức gào lên: - Lục Ly, không... Lê Lộc! Ngươi dám công kích phủ quân? Ngươi muốn chết sao? - Đê tiện! Lục Ly thầm mắng, Lý Cường rống to như thế, chắc chắn phủ quân xung quanh sẽ nghe thấy. Nếu Lý Cường chết, sau này món nợ đương nhiên sẽ tính lên đầu hắn. - Giết! Tên đã lắp vào cùng, không thể không bắn! Lục Ly mặc kệ hậu quả thế nào, ra lệnh cho Thần Thi. Cùng lắm giết xong, hắn lập tức đào tẩu, giữ lại Lý Cường sớm muộn gì cũng gặp họa. Rầm! Lý Cường lại bị đánh bay ra ngoài, Lục Ly và Thần Thi phối hợp rất ăn ý, sát chiêu của Sát Đế có thể trấn áp Lý Cường, tốc độ của Thần Thi rất nhanh, Lý Cường hiển nhiên không thể né tránh. - Dừng tay, Lê Lộc dừng tay! Không thể không nói sức phòng ngự của Lý Cường rất mạnh, bị Thần Thi đánh hai lần, hơn nữa còn nện vào đầu, nhưng đến giờ vẫn chưa chết. Hắn điên cuồng gào thét: - Lê Lộc, không được công kích, nếu không Diệp thống lĩnh sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, dừng tay! Ngươi đâu, cứu mạng, Lê Lộc tập kích phủ quân, hắn muốn giết ta! Vèo! Phía xa vang lên hai tiếng xé gió, nội tâm Lục Ly chìm xuống, có phủ quân bị tiếng kêu cứu của Lý Cường kinh động. Nếu như hai phủ quân đến đây, hôm nay hắn đừng mơ có thể sống sót rời khỏi đây.
Chương 1693 Ngăn Cản Ta Sẽ Chết
- Lục Ly, đừng giết ta! Lý Cường thấy Lục Ly lại lao đến, lần này hắn không rống to nữa mà hèn mọn nói: - Lục Ly, chỉ cần ngươi không giết ta, chuyện gì cũng có thể bàn. Ta sẽ bảo vệ ngươi hết mình, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, sau này ta sẽ không bao giờ tìm ngươi gây phiền phức nữa, còn có thể cho ngươi rất nhiều Thần Nguyên. Nếu ngươi giết ta, trừ chạy trốn ra thì chẳng còn đường nào khác... - Giết! Lục Ly mặt không cảm xúc, lòng dạ như sắt thép, sao hắn có thể tin những lời xằng bậy của Lý Cường. Phỏng chừng đợi đến khi hai phủ quân phụ cận xông tới, Lý Cường sẽ lập tức bắt tay cùng hai phủ quân tru diệt hắn. Ầm! Thần Thi lại nện một quyền lên đầu Lý Cường, lần này Lý Cường không cầm cự được, đầu nổ tung, thần giáp rơi ra khỏi người, lơ lửng giữa không trung. - Thần Thi, mang ta đi! Giết chết Lý Cường rồi, Lục Ly chỉ kịp cầm không gian giới, thần giáp thần binh đều không kịp lấy. Hắn ra lệnh cho tất cả Thạch Đầu Nhân còn lại phóng về phía hai phủ quân, còn hắn thì để Thần Thi mang theo phóng ra ngoài dãy núi. - Lung đạo nhân, trở về! Còn không đi, ngươi ở đây chờ chết. Thần Thi mau chóng phi hành ở độ cao thấp, phóng về phía Lung đạo nhân như một thanh kiếm sắc, lúc sắp đến gần Lung đạo nhân, Lục Ly gầm lên một tiếng. Lung đạo nhân không dây dưa cùng tên ma sứ kia, cơ thể phóng vọt về phía Thần Thi, hóa thành một hư ảnh biến mất giữa hai đầu lông mày Lục Ly. - Xông ra! Lục Ly vung trường đao về phía trước, hạ lệnh cho Thần Thi. Giết chết phủ quân là tội lớn, hắn biết nếu không trốn mau, hắn chắc chắn sẽ chết. Tốc độ của Thần Thi rất nhanh, trong thời gian hai cái chớp mắt đã vọt ra ngoài sơn mạch, hai phủ quân đuổi theo bị bỏ lại phía sau. - Ngăn Lê Lộc, hắn đánh chết phủ quân! Một phủ quân đuổi sau hét lên, ngoài dãy nhí có một đám Thần Linh khổ dịch, còn có một phủ quân ở bên đó. Chỉ cần giữ chân Lục Ly trong một tức thời gian, bọn hắn có thể đuổi kịp rồi. - Ạch... Ngoài dãy núi có mười mấy Thần Linh khổ dịch đang tụ tập, còn có một phủ quân. Nhìn thấy Lục Ly lao nhanh như chớp, phía sau là tiếng thét giận dữ của phủ quân, cả đám đều ngơ ngác. Trong mười mấy người này có Thần Linh phi thăng cùng đợt với Lục Ly, bọn hắn trợn trừng mắt nhìn Lục Ly, trên mặt là vẻ khiếp sợ. Lục Ly lại dám liều mạng như thế? Dám đánh giết cả phủ quân? Hắn đang muốn nghịch thiên ư? - Dừng lại! Phủ quân bên ngoài phản ứng kịp thời, cơ thể vọt lên trời, chỉ trường thương trong tay về phía Lục Ly: - Còn không dừng, tự gánh hậu quả! - Cút ngay! Trường thương trong tay Lục Ly sáng lên, nổi giận thét lớn: - Ai cản ta sẽ chết! Sinh tử mong manh, giờ khắc này đừng nói phủ quân, dù Diệp thống lĩnh đứng chắn phía trước, Lục Ly cũng sẽ liều mạng xông lên, nếu như dừng lại hắn sẽ chết. Xẹt xẹt! Một luồng ánh đao đỏ rực như máu lóe sáng, phủ quân kia đang chuẩn bị công kích, nhưng trước mắt chỉ thấy một màu đỏ, hắn đã tiến vào trong một thế giới máu. Có điều linh hồn hắn rất mạnh mẽ, thoáng chốc đã tỉnh ngộ. Hắn xoay người, Thiên Địa Chi Lực trấn áp hắn bị đánh tan, hắn mặc kệ đạo đao ảnh đỏ rực như máu, đột ngột đâm một thương vào Lục Ly. - Thần Thi, ngăn cản! Lục Ly truyền cho Huyết Linh Nhi một câu, Thần Thi xoay người, dùng lưng mình chặn lại một thương này. Ầm! Thần Thi bị đâm bay ra vài chục trượng, nhưng phủ quân kia vị đao ảnh đỏ máu đánh bay mấy trăm trượng. Bởi có Thần Thi chặn một thương này, Lục Ly không có bất kỳ thương tổn nào, chỉ thấy hơi khó thở do hơi thở công kích vừa nãy ép. - Đi! Lục Ly không dám dừng lại, để Thần Thi mang theo hắn chạy điên cuồng. Những Thần Linh khổ dịch bên ngoài phản ứng lại, lũ lượt giả vờ phóng công kích ngăn chặn Lục Ly. Có điều không người nào dám ra tay thật, Lục Ly còn có thể giết chết Thần Linh, hơn nữa một đao kia đã đánh bay phủ quân, bọn hắn có ngại sống quá lâu mới đi chặn Lục Ly. - Lê Lộc! Một trong hai phủ quân đuổi theo phía sau hét lớn: - Ngươi không trốn thoát đâu, một khi bị truy nã, tiểu đội săn giết của phủ vực sẽ mau chóng truy sát ngươi, sức chiến đấu ấy của ngươi không sống được mấy tháng! Lục Ly không để ý, để Thần Thi cấp tốc mang ra ngoài. Tốc độ của Thần Thi nhanh hơn phủ quân một bậc, nhưng ba phủ quân đuổi theo mãi không chịu dừng, hắn điên cuồng tháo chạy. Lục Ly không chọn đường, cứ để Thần Thi bay thẳng tắp, hiện tại mục đích quan trọng nhất của hắn là thoát khỏi truy binh sau lưng, những chuyện khác nói sau. - Huyết Linh Nhi, khá lắm! Nhận thấy truy binh phía sau bị bỏ lại càng xa, Lục Ly mới tạm bớt lo lắng. Huyết Linh Nhi nắm giữ bộ phận trận pháp của Thần Thi, khiến sức chiến đấu của Thần Thi tăng mạnh, tốc độ tăng vọt, bằng không dựa vào tốc độ của hắn chắc chắn chạy không thoát. Hắn không dám nghỉ ngơi, để Thần Thi tiếp tục bay điên cuồng, tuy rằng Thần Thi chỉ có thể bay giữa không trung ở độ cao mười mấy mét, nhưng phi hành chắc chắn nhanh hơn bôn ba trên mặt đất rất nhiều. Cứ tiếp tục như thế, thoát khỏi truy binh là chuyện đương nhiên. - Huyết Linh Nhi, chuyển hướng bay về phía trước bên trái! Lục Ly nhớ đại khái vị trí dãy núi Thương Viêm, ở phía trước bên phải, bởi vậy hắn để Thần Thi phi hành về phía trước bên trái. Ai biết trận chiến với Quỷ Thần Tông bao giờ kết thúc? Nếu như kết thúc sớm, Diệp thống lĩnh sẽ hạ lệnh để phủ quân cưỡi hư không thú truy sát. Tốc độ của hư không thú nhanh hơn Thần Thi rất rất nhiều, hắn không thể phi hành thẳng tắp được. Cũng may là chiến đấu bên Quỷ Thần Tông vẫn chưa kết thúc, bằng không dựa vào tốc độ của Thần Thi mà muốn chạy trốn, chẳng khác gì ngươi si nói mộng. Diệp thống lĩnh chỉ cần tổ chức vài con hư không thú tra xét xung quanh, không quá vài canh giờ đã tìm ra Lục Ly. Bên tai là tiếng gió gào thét, dãy núi nhanh chóng khuất ở phía sau, phía trước xuất hiện một mảnh rừng rậm, sương mù mờ mịt, tầm mắt Lục Ly cũng biến thành một mảnh mông lung. Thời khắc này tinh thần hắn có chút hoảng hốt, hắn không hối hận đã giết chết Lý Cường, chỉ là có chút mơ hồ đoạn đường sau này nên đi thế nào?
Chương 1694 Liều Một Phen
Không có tư cách phủ dân, hắn không thể tiến vào bất kì thành trì, phỏng chừng chẳng bao lâu sẽ bị phủ quân truy nã, tiểu đội săn giết phủ vực sẽ mau chóng hành động, hắn sẽ bị truy sát khắp nơi... Thần Giới mênh mông, thiên địa rộng lớn, nhưng Lục Ly cảm giác hắn không có một chốn an thân, thậm chí hắn còn không biết chạy về phương nào? Hắn chỉ biết nhất định phải chạy ra khỏi Thương Viêm Phủ, nhưng hắn không biết Thương Viêm Phủ rộng lớn bao nhiêu? Hắn nên đào tẩu từ phương hướng nào mới có thể nhanh chóng thoát khỏi Thương Viêm Phủ? Bầu trời xa xăm ảm đạm, dường như sắp mưa, trời đất một mảng mông lung, giống như tâm trạng của Lục Ly hiện tại. Lần đầu tiên hắn cảm thấy Thần Giới lại xa lạ như thế, hắn tựa như bị cả thế giới ruồng bỏ... Bay trốn được một canh giờ, thay đổi phương hướng ba lần, Lục Ly trầm tư sau một canh giờ rốt cuộc tỉnh táo lại, trong lòng có một vài suy nghĩ không rõ ràng. Bất luận thế nào, chuyện đầu tiên hắn cần làm là tiếp tục sống sót trong những cuộc truy sát tiếp theo. Có lẽ sẽ có hai đợt truy sát hắn, đợt thứ nhất là Diệp thống lĩnh phái người truy sát, đợt thứ hai là phủ vực phái tiểu đội săn giết truy sát. Nếu như hắn chỉ đơn thuần chạy trốn, phỏng chừng Diệp thống lĩnh sẽ không phái người truy sát với quy mô lớn, nhưng hắn lại giết chết Tam Giác Nhãn Lý Cường, đó là phủ quân, Diệp thống lĩnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Ít nhất cũng sẽ phái người truy sát hắn một trận, bằng không sẽ không thể báo cáo với cấp trên. Tiểu đội săn giết của phủ vực sẽ không truy sát nhanh như vậy, báo việc này lên phủ vực, rồi triệu tập tiểu đội săn giết đến cần ít nhất mười ngày nửa tháng? Mấy ngày nữa truy sát của Diệp thống lĩnh chắc chắn sẽ đến, dù sao tốc độ của hư không thú quá nhanh. - Cần phải tìm chỗ trốn! Con ngươi Lục Ly đảo vòng, chuẩn bị tìm kiếm địa điểm thích hợp. hắn biết nơi tầm thường chắc chắn không ổn, thần niệm của đám phủ quân kia vô cùng mạnh mẽ. Cho dù tìm được một vài sơn động, phỏng chừng cũng bị phủ quân tra xét. Grào grào! Đang mải suy nghĩ, bên trong một vùng biển phía trước đột nhiên phát ra một tiếng gào rung trời, sau đó một con thú lớn đứng thẳng dậy, còn cao hơn cả núi. Sau đó một con thú lớn giống như Huyết Viên, đầu giống sư tử, còn có hai sừng nhọn màu trắng. Trên bả vai có gai sắc nhọn, răng nanh rất dài, trên khuỷu tay và mười ngón đều có gai nhọn, hàn quang lóng lánh, liếc mắt cũng khiến người khác run sợ. Bề ngoài không dọa được Lục Ly, chủ yếu là do khí huyết. Khí huyết của cự thú này giống như một vầng huyết nguyệt, tuy rằng vẫn cách Lục Ly trăm dặm, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó thở. Vụt vụt vụt! Lục Ly gần như không do dự, không gian giới trong tay lóe sáng, thả ra mười mấy Thạch Đầu Nhân vừa ngưng tụ trên đường, khống chế Thạch Đầu Nhân tách nhau hướng về phía hoang thú. Vừa nãy trên đường hắn đã suy nghĩ gặp phải hoang thú nên ứng phó thế nào, hoang thú linh trí rất thấp, chỉ cần Thạch Đầu Nhân công kích chúng, hoang thú sẽ bị chọc giận, sau đó truy sát Thạch Đầu Nhân, hắn có thể lặng lẽ chạy trốn. Quả nhiên! Hai Thạch Đầu Nhân đi đầu phóng vào hoang thú, bởi vì Thạch Đầu Nhân không có hơi thở sinh mệnh, ban đầu hoang thú không để ý. Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lục Ly, kết quả bị một Thạch Đầu Nhân đánh trúng đầu. Sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân tuy rằng không mạnh, nhưng có thể so với Thần Linh, sức mạnh cũng tạm được. Một quyền này không thể làm hoang thú bị thương, nhưng lại khiến nó cảm thấy đau đớn. Grào grào! Hoang thú lập tức bị chọc nổi điên, vung vẩy móng vuốt lớn, bỗng nhiên vỗ vào người Thạch Đầu Nhân. Phòng ngự của Thạch Đầu Nhân rất mạnh, thế nhưng đã bị đập nát dễ dàng. Từng Thạch Đầu Nhân từ ba hướng xông vào hoang thú, hoang thú nổi giận ánh mắt khóa chặt vào đám người đá, không còn để ý đến Lục Ly. - Đi! Lục Ly để Thần Thi mang theo, phi hành sát theo đại sơn, đi vòng qua đại sơn, đợi đến lúc Thạch Đầu Nhân bên kia đã bị đánh nát hết, Thần Thi đã mang hắn tránh thoát rồi. - Huyết Linh Nhi, ngươi mang Thiên Tà Châu đi, ta đi vào ngưng tạo ít Thạch Đầu Nhân. Lục Ly lấy Thiên Tà Châu ra, đi vào. Thần Thi cầm Thiên Tà Châu tiếp tục chạy trốn. May mà hiện tại Thần Thi bị Huyết Linh Nhi chiếm cứ, coi như đã có linh hồn, bằng không nếu Lục Ly không không chế, ai biết Thần Thi sẽ bay đi đâu... Vụt! Sau khi tiến vào Thiên Tà Châu, Lục Ly thả Lung đạo nhân ra, để hắn luyện hóa Thanh Dương Kim và chăm sóc Tiểu Bạch. Lục Ly ném cho Lung đạo nhân mấy trăm viên Thanh Dương Kim, dù sao hiện giờ không cần về Thương Viêm Cốc, hắn cầm Thanh Dương Kim cũng vô dụng. Đưa cho Lung đạo luyện hóa để nâng cao sức chiến đấu của hắn, sau này có thể giúp hắn không ít chuyện. Kiểm tra Tiểu Bạch một hồi, Lục Ly bắt đầu ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, ngưng tạo được con nào đều truyền tống ra ngoài đại điện, hắn chuẩn bị lần này sẽ chất đầy Thạch Đầu Nhân ở đại điện, như vậy có thể phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng. Sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân không quá mạnh, nhưng có thể dùng để hấp dẫn hỏa lực của kẻ địch, dẫn dụ hoang thú. Đã làm quen tay, tốc độ ngưng tạo Thạch Đầu Nhân của Lục Ly rất nhanh, lần này hắn không ngưng tạo một trăm con, mà liên mạch ngưng tạo hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, chất đầy ở ngoài điện. Vốn dĩ trước đây Lục Ly chỉ có thể ngưng tạo một trăm Thạch Đầu Nhân, ngưng tạo nhiều hơn linh hồn hắn sẽ suy yếu. Hiện tại đã khác, hắn đã ngưng tụ thần hồn, thần hồn mạnh hơn không biết bao lần, dễ dàng ngưng tạo hai, ba trăm Thạch Đầu Nhâ. - Được rồi! Hao tốn gần nửa ngày, Lục Ly mới nghỉ ngơi trong thời gian một nén nhang, hắn không ra ngoài mà truyền âm cho Huyết Linh Nhi: - Trên đường vẫn an toàn chứ? - Không sao, có một con hoang thú đã bị ta bỏ lại! Huyết Linh Nhi truyền âm đến, sau đó bổ xung: - Có điều trên đường không phát hiện chỗ ẩn thân tốt, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra, bằng không phỏng chừng truy binh sắp đến rồi. Hơn nửa ngày trôi qua, trận chiến bên Quỷ Thần Tông chắc chắn đã kết thúc, Diệp thống lĩnh triệu tập hư không thú truy sát, tính ra nhiều nhất sau một ngày đã có hư không thú đuổi theo.
Chương 1695 Liều Một Phen
Lúc trước hắn cảm nhận một hồi tốc độ của hư không thú, ít nhất phải nhanh gấp mười lần Thần Thi, bởi vậy nếu tiếp tục chạy trốn như này, chắc chắn bị đuổi kịp. Lục Ly trở nên trầm tư, vừa chuẩn bị ra ngoài quan sát địa hình, Huyết Linh Nhi đột nhiên chuyển lời đến: - Không hay rồi, phía trước hình như là sào huyệt hoang thú, rất nhiều hoang thú, chủ nhân... Phiền to rồi! Thần niệm Lục Ly lập tức dò xét ra ngoài, phía trước là một bồn địa um tùm, lúc này trên bầu trời bồn địa có mấy chục hư ảnh đang bay lên. Toàn bộ đều là hoang thú trên lưng có hai cánh lớn, nhìn rất giống Kim Sí Đại Bằng Điểu, có điều da lông cả người đều màu u lam, hơn nữa còn có bốn mắt. - Hoảng cái gì? Lục Ly thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, bây giờ hắn có hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, có thể dẫn dụ mấy chục hoang thú một cách dễ dàng. Hoang thú linh trí rất thấp, hơn nữa lúc này Lục Ly đang ở trong Thiên Tà Châu, Thần Thi không có hơi thở sinh mệnh, vì thế trong mắt hoang thú Thạch Đầu Nhân và Thần Thi đều không khác nhau. - Chỗ tốt! Thần niệm Lục Ly quét vào bên trong bồn địa um tùm, hiện giờ bên trong bồn địa có từng luồng khói đen vây quanh, có thể ngăn cản thần niệm thăm dò của võ giả. - Liều một phen, sống chết đành dựa vào lần này! Con ngươi Lục Ly chuyển động, hắn đột nhiên làm ra một động tác kỳ dị, hắn đâm một đao vào ngực mình, khiến máu nhiễm đỏ thanh sam. Sau đó cơ thể hắn lóe sáng đi ra ngoài, xé nát thanh sam của mình vứt trên mặt đất. Vào lúc này Thiên Tà Châu sáng lấp lánh, ba mươi Thạch Đầu Nhân xông vào đám hoang thú kia, những Thạch Đầu Nhân còn lại chạy loạn bốn phương tám hướng. - Đi vào! Làm xong hết những chuyện này, Lục Ly mang theo Thần Thi tiến vào trong Thiên Tà Châu, sau đó không chế Thiên Tà Châu biến thành một cục đá nhỏ, im hơi lặng tiếng lăn xuống dưới, nằm lẫn vào bụi cỏ. Rầm rầm rầm! Những Thạch Đầu Nhân phong đi nhanh chóng bị những đại điểu hoang thú kia vồ nát, điều khiến Lục Ly mừng rỡ chính là- những đại điểu kia linh trí quả nhiên rất thấp, không để ý đến Thiên Tà Châu, chỉ đuổi theo Thạch Đầu Nhân ở bốn phía. - Hay! Lục Ly vô cùng mừng rỡ, im lặng khống chế Thiên Tà Châu lăn xuống mặt đất, từng bước lăn vào trong bồn địa. Hắn chuẩn bị đánh cược một lần, đánh cược những hoang thú kia không cảm ứng được sự tồn tại của Thiên Tà Châu, như vậy... Hắn có thể ẩn nấp trong bồn địa. Bồn địa này có nhiều hoang thú như vậy, theo lẽ thường nếu truy binh của Diệp thống lĩnh đến đây, cùng lắm chỉ thăm dò ở phụ cận, sẽ không huyết chiến cùng hoang thú. Thạch Đầu Nhân là thần thông của hắn, hắn còn vứt lại thanh sam nhiễm máu mình, bình thường truy binh phát hiện thanh sam và Thạch Đầu Nhân bị hủy diệt, chắc chắn sẽ tưởng rằng hắn đã chết trong bụng hoang thú, sẽ không đi vào trong bồn địa tra xét. Mấu chốt là trong bồn địa có khói đen, có thể ngăn cản thần niệm tra xét, Thiên Tà Châu lại có thể biến thành một cục đá nhỏ. Nếu như không tra xét kĩ, sẽ không phát hiện ra gợn sóng cấm chế của Thiên Tà Châu. Như vậy hắn có thể giấu giếm, yên lặng ẩn nấp tại đây, nếu như Diệp thống lĩnh cho rằng hắn đã chết, hắn có thể ung dung đào tẩu, rời khỏi Thương Viêm Phủ. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là những hoang thú kia không để ý đến Thiên Tà Châu. Nếu chúng nó phát hiện ra Thiên Tà Châu, cùng nhau công kích, Lục Ly chỉ đành tiếp tục tháo chạy. Thậm chí công kích của hoang thú quá mạnh mẽ, nếu như trong nháy mắt phá vỡ Thiên Tà Châu, hắn đành phải chết. Thiên Tà Châu im hơi lặng tiếng lăn vào trong bồn địa, điều làm Lục Ly vui mừng chính là hầu như hoang thú bên trong đều đi ra ngoài, chỉ còn dư lại một con tiểu hoang thú tựa như mới sinh. Con tiểu hoang thú này chỉ dài hơn một trượng, trong đôi mắt to toàn là sự tò mò, cánh vỗ mãi không bay lên được, chỉ đành ở bên trong chạy nhảy lung tung. Thiên Tà Châu lăn đến khiến tiểu hoang thú chú ý, nó trừng mắt liếc nhìn rồi nhào vào, duỗi móng vuốt nhỏ vỗ Thiên Tà Châu một cái. Lục Ly không dám khống chế Thiên Tà Châu chống lại, đành để Thiên Tà Châu thuận theo tự nhiên bị đánh bay ra ngoài, lăn xuống bên dưới một tảng đá. Tiểu hoang thú đi tới, con mắt to chăm chú nhìn Thiên Tà Châu, thấy Thiên Tà Châu bất động, nó lắc lư đầu, chiếm giữ vùng phụ cận, dựa vào tảng đá ngủ say mất. - Được! Lục Ly lặng lẽ dò thần niệm ra, vô cùng vui mừng, Thiên Tà Châu vừa hay bị tiểu hoang thú đè lên, đây hẳn là trạng thái an toàn nhất? Cho dù có người đến tra xét, cũng sẽ bị tiểu hoang thú thu hút sự chú ý, không ai phát hiện ra Thiên Tà Châu. Hộc hộc! Không bao lâu sau, tất cả hoang thú bay về, Lục Ly cảm ứng một phen, không dám gây ra bất kỳ động tĩnh nào, chỉ sợ đám hoang thú này phát hiện ra sự tồn tại của Thiên Tà Châu. - Tốt! May mắn chính là đám hoang thú kia trở về rồi đều không nhìn sang phía này, chỉ có một hoang thú liếc nhìn tiểu hoang thú, sau đó không để ý nữa. Vèo vèo! Sau khi quan sát một khoảng thời gian xác định nơi này an toàn, Lục Ly như trút được gánh nặng. Nơi này là chỗ ẩn nấp tốt nhất, đợi đến khi truy binh của Diệp thống lĩnh đến, xem xem có thể né tránh truy sát không. Dựa theo suy đoán của hắn, khả năng chín phần sẽ thoát khỏi truy nã, dù sao hắn cũng chỉ là hạng tép riu, giết chết một phủ quân, chuyện này nói lớn không lớn. Chủ yếu là Dực thống lĩnh muốn lấy mạng hắn, chứ không phải thống lĩnh hay trưởng lão của Thương Viêm Phủ, quyền thế và năng lượng của nàng chưa lớn như vậy, cùng lắm cũng chỉ thu mua một vài phủ quân. Tam Giác Nhãn đã bị hắn giết chết, phủ quân khác chắc chắn sẽ không dám liều mạng. - Thử luyện hóa tầng phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu? Lục Ly hơi dao động, vốn dĩ sau khi đạt được Thần cảnh, hắn đã có thể luyện hóa tầng phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu, nhưng trước nay không có thời gian. Giờ thì không sao, trước mắt rất an toàn, hắn đương nhiên phải luyện hóa Thiên Tà Châu ngay lập tức. Phong ấn Thiên Tà Châu tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng đều sẽ xuất hiện năng lực và thần thông mới, điều này khiến Lục Ly rất chờ mong.
Nguy hiểm thứ ba là đám Lý Cường, Lý Cường chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế truy sát hắn. Dãy núi này có vẻ rất lớn, nhưng với tốc độ của Lý Cường, phỏng chừng chẳng mấy chốc đã lục soát khắp đại sơn, cuối cùng tìm ra hắn. - Nên ở đây hay đi vào sâu trong dãy núi? Lục Ly chiếm giữ sơn cốc, tay nhanh chóng ngưng tụ thành từng Thạch Đầu Nhân, hắn đã cảm ngộ được Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật tầng thứ ba. Mặc dù sức chiến đấu của đám người đá này không cao, nhưng có thể khiến tình cảnh trở nên loạn hơn, giúp hắn kéo dài thời gian, lợi dụng cơ hội. Nếu hắn xông vào sâu trong dãy núi, đi tìm đại đội phủ quân, dù Lý Cường có truy sát đến, cũng không dám giết hắn ở ngay trước mặt bao phủ quân? Nhưng đi sâu vào trong dãy núi rất dễ gặp phải ma sứ cường đại, ngoài ra còn có một khả năng- ngộ nhỡ Lý Cương kiên quyết ra tay, hắn nên phản kháng hay ngoan ngoãn chịu chết? Nếu như phản kháng, hắn chắc chắn phải mang Thần Thi ra. Một khi Thần Thi bị bại lộ có thể sẽ gặp phiền phức lớn, ngộ nhỡ Diệp thống lĩnh vừa mắt Thần Thi của hắn, hắn đương nhiên phải chết. - Quên đi, cứ đợi ở đây, nếu Lý Cường đến, liều mạng đánh một trận là được. Lục Ly gấp rút ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, hắn còn thả Lung đạo nhân ra ngoài, do dự một lát, Lục Ly lại thả Thần Thi ra khỏi Thiên Tà Châu, sau đó để hắn vào trong không gian giới. Làm xong những việc này, hắn im lặng chờ đợi. Hắn hít thở thật lâu, mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại căng thẳng đến cực điểm. Được trở thành phủ quân đường nhiên phải có thủ đoạn đặc biệt, sức chiến đấu chắc chắn phải mạnh hơn Thần Linh bình thường, bằng không đã không trở thành phủ quân. Xung quanh bao phủ lớp sương đen mỏng, bên trong cơ thể Lục Ly không tránh khỏi bị khói đen xâm nhập, hơn nữa khói đen đang nhanh chóng xâm nhập vào trong không gian linh hồn hắn. Vụt! Một lát sau, thanh tiểu đao màu bạc bên trong không gian linh hồn Lục Ly lóe sáng, toàn bộ năng lượng xâm nhập vào màu đen đều bị Long Ngân cắn nuốt. - Tốt rồi. Lục Ly đã yên tâm hẳn, chí ít hơi thở ác ma không thể ma hóa hắn, hắn có thể thoải mái đánh một trận. Địa điểm hắn chọn ẩn nấp rất đẹp, nằm giữa núi cao trùng điệp, hai bên đều có sơn đạo. Thần Bộc lao xuống nườm nượp, nhưng chỉ lao xuống hai bên sơn đạo, hắn thu liễm hơi thở nên không có Thần Bộc nào xông về phía hắn. - Không hay rồi. Chỉ lát sau bên trong núi, một lão giả lại vượt qua núi lớn xông thẳng về phía này. Trông tốc độ của hắn, rõ ràng cường đại hơn Thần Linh phổ thông rất nhiều. Hơn nữa cả người lão giả kia bị khói đen quấn quanh, trên người khắp nơi đều là máu đen, chắc hẳn là cường giả Quỷ Thần Tông đột phá vòng vây xông đến. - Hử? Còn chưa đến gần Lục Ly, đôi mắt đỏ ngầu đã thình lình quét tới, Lục Ly nhìn thấy trong lòng run lên, kẻ kia trên người cuồn cuộn sát khí, điên cuồng lao đến chỗ Lục Ly. - Lung đạo nhân, đi ngăn cản hắn, chú ý đừng để ma hóa! Lục Ly phất tay, đồng thời hắn điều thêm mười mấy Thạch Đầu Nhân đi ngăn cản. Thử xem có thể ngăn cản kẻ này, hoặc dẫn dụ hắn đi hay không, bằng không bên này xảy ra đại chiến rất dễ thu hút sự chú ý của phủ quân phụ cận. - Khà khà, ma vực bọn ta nằm sát bên Ác Ma Giới, nếu là ác ma cường đại ta còn sợ. Hơi thở Ác Ma của loại ma sứ này không làm gì được ta. Lung đạo nhân ngửa mặt lên trời rống lên vài tiếng, cơ thể phồng lên biến thành cự nhân cao vài chục trượng, ngạo nghễ hiên ngang phóng vọt về phía ma sứ. - Đệt, ngươi không ra oai thì sẽ chết? Lục Ly biến sắc, giận tím mặt, hận không thể cho Lung đạo nhân vài cái bạt tai. Mấy tiếng thét vang như vậy, sợ rằng sẽ thu hút phủ quân phụ cận đến? Rầm rập rầm rập! Vào lúc này đỉnh núi truyền đến vài tiếng nổ rung trời, sau đó một tiếng rống giận dữ vang lên: - Tông chủ Quỷ Thần Tông vẫn chưa chết hẳn, mau cho người đến vây giết hắn. Bằng không để hắn sống lại, sẽ gặp phiền phức lớn. Là âm thanh của Diệp thống lĩnh, trong lòng Lục Ly như trút được gánh nặng, câu này của Diệp thống lĩnh vang lên thật đúng lúc. Nếu không phủ quân phụ cận sẽ bị hấp dẫn đến đây, Lung đạo nhân là ma thú Ma Vực, rất dễ bị phủ quân tra xét đến, khi ấy sẽ phiền to. Ầm! Trụ đá cực lớn của Lung đạo nhân và ma sứ xông lên lớp lớp đập vào nhau, hắn và ma sứ kia đều bị đánh bay. Ma sứ kia trong tay cầm một thiết côn, mặc dù không thô to như của Lung đạo nhân nhưng chắc chắn là Thần Khí, bề mặt lấp lánh Thần quang. - Grào! Ma sứ bị đẩy lùi lại tiếp tục xông lên, trường côn màu xanh trong tay quét ngang, mấy Thạch Đầu Nhân xông lên bị đánh bay đi, có hai Thạch Đầu Nhân còn bị đánh nát. Lung đạo nhân tiếp tục phóng tới đại chiến với ma sứ, sức chiến đấu hai người tương đương nhau, người tám lạng kẻ nửa cân, đều đánh bay đối phương ra ngoài. - Tốc độ công kích và sức mạnh của hai người gần như hàng hàng nhau! Lục Ly âm thầm gật đầu, lúc trước khi chưa bị ma hóa, chắc chắn ma sứ này mạnh hơn Lung đạo nhân một bậc. Bây giờ đã bị ma hóa, coi như không còn linh hồn, chỉ có thể dựa vào cơ thể tác chiến, sức chiến đấu đương nhiên sẽ yếu bớt. Quan sát một lúc, Lục Ly không để ý nữa, hắn suy nghĩ một lát nói: - Lung đạo nhân, dẫn dụ ma sứ này đi, dẫn dụ xong thì trở về ngay. Lung đạo nhân gật đầu, những lần giao thủ sau đó, hắn khống chế cơ thể lùi về bên trái phía dưới, sau đó tốc độ xông lên chậm hơn, cứ như vậy không ngừng dẫn dụ ma sứ kia phóng về hướng khác. - Được rồi! Một lát sau, Lung đạo nhân dẫn dụ thành công ma sứ kia về bên trái phía sau hơn mười dặm, Lục Ly mới hơi yên tâm. Bên này chiến đấu như vậy vẫn chưa thấy phủ quân đến, xem ra phần lớn phủ quân đã xông lên đỉnh núi, không ai để ý hắn. - Không đúng! Ánh mắt Lục Ly bỗng nhiên nhìn sang bên phải, nơi sâu trong linh hồn hắn hiện lên nguy cơ trí mạng. Hắn không chút suy nghĩ, chiến giáp trên người hiện lên, khống chế mười mấy Thạch Đầu Nhân phóng sang bên phải. Xẹt xẹt!
Chương 1692 Tên Đã Lên Cung
Một tiếng xé gió sắc bén vang lên, thần niệm Lục Ly dò xét, nhìn thấy trong hư không xuất hiện một cây trường thương màu xanh lam, bề mặt thanh trường thương kia lóng lánh ba loại ánh sáng đỏ, vàng, xanh. Rầm rầm rầm! Từng Thạch Đầu Nhân phóng đi, nhưng trong chớp mắt đã bị trường thương đâm thủng, sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân có thể sánh với Thần Linh cấp thấp nhất, nhưng đối mặt với trường thương này giống như bã đậu, vừa chạm vào đã nát, không ảnh hưởng mảy may đến tốc độ tiến lên của trường thương. - Lợi hại! Thần niệm của Lục Ly thăm dò đến hai con mắt tam giác phía sau trường thương, trong mắt hắn tỏa ra sát cơ nồng nặc, phủ quân Tam Giác Nhãn quả nhiên âm hồn bất tán. Vụt! Thần binh xuất hiện trong tay hắn, không chút do dự, hắn đột ngột bổ tới, một đạo hào quang đỏ ngòm như máu lóe lên, Thiên Địa Chi Lực trấn áp bốn phía, tốc độ phủ quân Tam Giác Nhãn liền chậm đi. - Hạng nhãi nhép! Lý Cường cười gằn một tiếng, trường thương trong tay hắn rung lên, không gian bốn phía lập tức nổi sóng trùng điệp, Thiên Địa Chi Lực xung quanh bị đánh tan. Cơ thể Lý Cường xoay vòng xuống dưới, ung dung né tránh ánh đao đỏ như máu, cơ thể vọt tới Lục Ly nhanh như chớp. - Tại sao ngươi muốn giết ta? Cho dù chết cũng phải cho ta biết nguyên nhân? Lục Ly không bỏ chạy, nhấc trường đao lạnh lùng hỏi. Thoáng chốc Lý Cường đã đến gần, đập vỡ tan từng Thạch Đầu Nhân xông đến, giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên: - Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có người bỏ ra trăm vạn Thần Nguyên mua mạng ngươi. - Là Nhan Thiên Cương? Lục Ly nở nụ cười trào phúng, nhẫn trong tay hơi lóe sáng, chuẩn bị thả Thần Thi ra bất cứ lúc nào. - Nhan Thiên Cương? Không quen biết! Lý Cường ngẩn ra, sau đó giễu cợt nói: - Nói cho ngươi biết cũng không sao, kẻ muốn mua mạng ngươi chính là Dực thống lĩnh của Khai Thiên Phủ phụ cận, mạng của tiểu tử ngươi đáng giá trăm vạn Thần Nguyên, ngươi có thể chết mà không hối tiếc. - Dực thống lĩnh? Dực Thần! Lục Ly vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ hắn tưởng Nhan Thiên Cương ra tay, không ngờ người rục rịch đầu tiên muốn giết hắn lại là Dực Thần? Dực thống lĩnh, xem ra cấp bậc của Dực Thần ngang hàng với Diệp thống lĩnh, chỉ là Thượng bảng Thần Linh mà thôi. Một Dực Thần đã có thể vận dụng năng lượng lớn như vậy? Nếu Nhan Thiên Cương ra tay sẽ có bao nhiêu phiền phức? Lục Ly không thể tưởng tượng, mà giờ khắc này hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Hắn nhìn Lý Cường đang càng lúc càng đến gần, thần niệm đảo quanh bốn phía, sau khi xác định không có phủ quân, nhẫn của hắn lóe sáng, một bộ Thần Thi không đầu xuất hiện ở bên ngoài. Vụt! Thần Thi vừa đi ra, trong nháy mắt đã hóa thành tia chớp lao tới Lý Cường, cùng lúc đó Lục Ly vung chiến đao trong tay lên, phóng thích sát chiêu của Sát Đế. - Hử? Lý Cường hơi run, ánh mắt nhìn Thần Thi lộ ra vẻ mờ mịt. Bởi vì hơi thở của Thần Thi rất mạnh mẽ, tốc độ biến thái vượt qua cả hắn. Là Thần Thi tức đã chết rồi, tại sao có hơi thở kinh khủng, tốc độ nhanh đến thế? Lẽ nào thi thể này là thi thể của đại năng Thần Giới? Nhưng Lục Ly là Thần Linh vừa mới phi thăng, sao có thể nắm giữ thi thể của đại năng Thần Giới? Lý Cường ngẩn ra trong chốc lát, hắn vốn cách Lục Ly không xa, Thần Thi đã vọt tới, hắn chỉ đành vung trường thương lên mạnh mẽ đâm vào ngực Thần Thi. Xẹt xẹt! Nhưng hắn quên mất một chuyện, lúc này Lục Ly đang phóng ra sát chiêu của Sát Đế, Thiên Địa Chi Lực bốn phía trấn áp hắn, tốc độ của hắn trở nên rất chậm. Trái lại Thần Thi không bị ảnh hưởng, đột ngột đấm một cú lên đầu hắn. Oành! Sức mạnh của Thần Thi rất lớn, Lý Cường bị một quyền đánh bay ra ngoài, sức mạnh cường đại và năng lượng kỳ dị trong nắm đấm của Thần Thi xâm nhập, Lý Cường cảm thấy cả đầu như sắp nổ tung. Ầm! Cơ thế Lý Cường đập vào dãy núi kêu ầm ầm, dãy núi bị đánh thành một lỗ thủng lớn. Thần niệm của Lục Ly quét tới phát hiện Lý Cường thất khiếu chảy máu, nhất thời mừng rỡ trong lòng, hạ lệnh: - Huyết Linh Nhi, giết Lý Cường, tuyệt đối không để hắn chạy thoát! Vèo! Gần như cùng lúc đó cơ thể Lục Ly lao lên, mau chóng phóng về phía đại sơn bên kia. Nhân lúc bệnh đòi mạng ngươi, phủ quân đại diện cho sức mạnh cầm quyền, giết rồi có gây hậu quả nghiêm trọng hay không? Lục Ly không rõ lắm, nhưng nếu Lý Cường muốn giết hắn, hắn sao có thể nương tay, cứ giết trước rồi nói sau. Ầm! Đại sơn nổ tung, Lý Cường phóng lên trời, bên dưới nón trụ đầu hắn bị máu tươi nhiễm đỏ. Đầu hắn lắc lư, con mắt nhắm chặt, thần trí dường như có chút không tỉnh táo. Xẹt xẹt! Thần Thi phóng lên trời, bên trong không gian Thần Giới Lục Ly không thể phi hành, nhưng Thần Thi dường như không bị ảnh hưởng, phi hành ở độ cao thấp rất dễ dàng. Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, Lý Cường rốt cuộc đã tỉnh táo, hắn nhìn thấy Lục Ly lại phóng thích sát chiêu của Sát Đế phối hợp cùng Thần Thi công kích, lập tức gào lên: - Lục Ly, không... Lê Lộc! Ngươi dám công kích phủ quân? Ngươi muốn chết sao? - Đê tiện! Lục Ly thầm mắng, Lý Cường rống to như thế, chắc chắn phủ quân xung quanh sẽ nghe thấy. Nếu Lý Cường chết, sau này món nợ đương nhiên sẽ tính lên đầu hắn. - Giết! Tên đã lắp vào cùng, không thể không bắn! Lục Ly mặc kệ hậu quả thế nào, ra lệnh cho Thần Thi. Cùng lắm giết xong, hắn lập tức đào tẩu, giữ lại Lý Cường sớm muộn gì cũng gặp họa. Rầm! Lý Cường lại bị đánh bay ra ngoài, Lục Ly và Thần Thi phối hợp rất ăn ý, sát chiêu của Sát Đế có thể trấn áp Lý Cường, tốc độ của Thần Thi rất nhanh, Lý Cường hiển nhiên không thể né tránh. - Dừng tay, Lê Lộc dừng tay! Không thể không nói sức phòng ngự của Lý Cường rất mạnh, bị Thần Thi đánh hai lần, hơn nữa còn nện vào đầu, nhưng đến giờ vẫn chưa chết. Hắn điên cuồng gào thét: - Lê Lộc, không được công kích, nếu không Diệp thống lĩnh sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, dừng tay! Ngươi đâu, cứu mạng, Lê Lộc tập kích phủ quân, hắn muốn giết ta! Vèo! Phía xa vang lên hai tiếng xé gió, nội tâm Lục Ly chìm xuống, có phủ quân bị tiếng kêu cứu của Lý Cường kinh động. Nếu như hai phủ quân đến đây, hôm nay hắn đừng mơ có thể sống sót rời khỏi đây.
Chương 1693 Ngăn Cản Ta Sẽ Chết
- Lục Ly, đừng giết ta! Lý Cường thấy Lục Ly lại lao đến, lần này hắn không rống to nữa mà hèn mọn nói: - Lục Ly, chỉ cần ngươi không giết ta, chuyện gì cũng có thể bàn. Ta sẽ bảo vệ ngươi hết mình, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, sau này ta sẽ không bao giờ tìm ngươi gây phiền phức nữa, còn có thể cho ngươi rất nhiều Thần Nguyên. Nếu ngươi giết ta, trừ chạy trốn ra thì chẳng còn đường nào khác... - Giết! Lục Ly mặt không cảm xúc, lòng dạ như sắt thép, sao hắn có thể tin những lời xằng bậy của Lý Cường. Phỏng chừng đợi đến khi hai phủ quân phụ cận xông tới, Lý Cường sẽ lập tức bắt tay cùng hai phủ quân tru diệt hắn. Ầm! Thần Thi lại nện một quyền lên đầu Lý Cường, lần này Lý Cường không cầm cự được, đầu nổ tung, thần giáp rơi ra khỏi người, lơ lửng giữa không trung. - Thần Thi, mang ta đi! Giết chết Lý Cường rồi, Lục Ly chỉ kịp cầm không gian giới, thần giáp thần binh đều không kịp lấy. Hắn ra lệnh cho tất cả Thạch Đầu Nhân còn lại phóng về phía hai phủ quân, còn hắn thì để Thần Thi mang theo phóng ra ngoài dãy núi. - Lung đạo nhân, trở về! Còn không đi, ngươi ở đây chờ chết. Thần Thi mau chóng phi hành ở độ cao thấp, phóng về phía Lung đạo nhân như một thanh kiếm sắc, lúc sắp đến gần Lung đạo nhân, Lục Ly gầm lên một tiếng. Lung đạo nhân không dây dưa cùng tên ma sứ kia, cơ thể phóng vọt về phía Thần Thi, hóa thành một hư ảnh biến mất giữa hai đầu lông mày Lục Ly. - Xông ra! Lục Ly vung trường đao về phía trước, hạ lệnh cho Thần Thi. Giết chết phủ quân là tội lớn, hắn biết nếu không trốn mau, hắn chắc chắn sẽ chết. Tốc độ của Thần Thi rất nhanh, trong thời gian hai cái chớp mắt đã vọt ra ngoài sơn mạch, hai phủ quân đuổi theo bị bỏ lại phía sau. - Ngăn Lê Lộc, hắn đánh chết phủ quân! Một phủ quân đuổi sau hét lên, ngoài dãy nhí có một đám Thần Linh khổ dịch, còn có một phủ quân ở bên đó. Chỉ cần giữ chân Lục Ly trong một tức thời gian, bọn hắn có thể đuổi kịp rồi. - Ạch... Ngoài dãy núi có mười mấy Thần Linh khổ dịch đang tụ tập, còn có một phủ quân. Nhìn thấy Lục Ly lao nhanh như chớp, phía sau là tiếng thét giận dữ của phủ quân, cả đám đều ngơ ngác. Trong mười mấy người này có Thần Linh phi thăng cùng đợt với Lục Ly, bọn hắn trợn trừng mắt nhìn Lục Ly, trên mặt là vẻ khiếp sợ. Lục Ly lại dám liều mạng như thế? Dám đánh giết cả phủ quân? Hắn đang muốn nghịch thiên ư? - Dừng lại! Phủ quân bên ngoài phản ứng kịp thời, cơ thể vọt lên trời, chỉ trường thương trong tay về phía Lục Ly: - Còn không dừng, tự gánh hậu quả! - Cút ngay! Trường thương trong tay Lục Ly sáng lên, nổi giận thét lớn: - Ai cản ta sẽ chết! Sinh tử mong manh, giờ khắc này đừng nói phủ quân, dù Diệp thống lĩnh đứng chắn phía trước, Lục Ly cũng sẽ liều mạng xông lên, nếu như dừng lại hắn sẽ chết. Xẹt xẹt! Một luồng ánh đao đỏ rực như máu lóe sáng, phủ quân kia đang chuẩn bị công kích, nhưng trước mắt chỉ thấy một màu đỏ, hắn đã tiến vào trong một thế giới máu. Có điều linh hồn hắn rất mạnh mẽ, thoáng chốc đã tỉnh ngộ. Hắn xoay người, Thiên Địa Chi Lực trấn áp hắn bị đánh tan, hắn mặc kệ đạo đao ảnh đỏ rực như máu, đột ngột đâm một thương vào Lục Ly. - Thần Thi, ngăn cản! Lục Ly truyền cho Huyết Linh Nhi một câu, Thần Thi xoay người, dùng lưng mình chặn lại một thương này. Ầm! Thần Thi bị đâm bay ra vài chục trượng, nhưng phủ quân kia vị đao ảnh đỏ máu đánh bay mấy trăm trượng. Bởi có Thần Thi chặn một thương này, Lục Ly không có bất kỳ thương tổn nào, chỉ thấy hơi khó thở do hơi thở công kích vừa nãy ép. - Đi! Lục Ly không dám dừng lại, để Thần Thi mang theo hắn chạy điên cuồng. Những Thần Linh khổ dịch bên ngoài phản ứng lại, lũ lượt giả vờ phóng công kích ngăn chặn Lục Ly. Có điều không người nào dám ra tay thật, Lục Ly còn có thể giết chết Thần Linh, hơn nữa một đao kia đã đánh bay phủ quân, bọn hắn có ngại sống quá lâu mới đi chặn Lục Ly. - Lê Lộc! Một trong hai phủ quân đuổi theo phía sau hét lớn: - Ngươi không trốn thoát đâu, một khi bị truy nã, tiểu đội săn giết của phủ vực sẽ mau chóng truy sát ngươi, sức chiến đấu ấy của ngươi không sống được mấy tháng! Lục Ly không để ý, để Thần Thi cấp tốc mang ra ngoài. Tốc độ của Thần Thi nhanh hơn phủ quân một bậc, nhưng ba phủ quân đuổi theo mãi không chịu dừng, hắn điên cuồng tháo chạy. Lục Ly không chọn đường, cứ để Thần Thi bay thẳng tắp, hiện tại mục đích quan trọng nhất của hắn là thoát khỏi truy binh sau lưng, những chuyện khác nói sau. - Huyết Linh Nhi, khá lắm! Nhận thấy truy binh phía sau bị bỏ lại càng xa, Lục Ly mới tạm bớt lo lắng. Huyết Linh Nhi nắm giữ bộ phận trận pháp của Thần Thi, khiến sức chiến đấu của Thần Thi tăng mạnh, tốc độ tăng vọt, bằng không dựa vào tốc độ của hắn chắc chắn chạy không thoát. Hắn không dám nghỉ ngơi, để Thần Thi tiếp tục bay điên cuồng, tuy rằng Thần Thi chỉ có thể bay giữa không trung ở độ cao mười mấy mét, nhưng phi hành chắc chắn nhanh hơn bôn ba trên mặt đất rất nhiều. Cứ tiếp tục như thế, thoát khỏi truy binh là chuyện đương nhiên. - Huyết Linh Nhi, chuyển hướng bay về phía trước bên trái! Lục Ly nhớ đại khái vị trí dãy núi Thương Viêm, ở phía trước bên phải, bởi vậy hắn để Thần Thi phi hành về phía trước bên trái. Ai biết trận chiến với Quỷ Thần Tông bao giờ kết thúc? Nếu như kết thúc sớm, Diệp thống lĩnh sẽ hạ lệnh để phủ quân cưỡi hư không thú truy sát. Tốc độ của hư không thú nhanh hơn Thần Thi rất rất nhiều, hắn không thể phi hành thẳng tắp được. Cũng may là chiến đấu bên Quỷ Thần Tông vẫn chưa kết thúc, bằng không dựa vào tốc độ của Thần Thi mà muốn chạy trốn, chẳng khác gì ngươi si nói mộng. Diệp thống lĩnh chỉ cần tổ chức vài con hư không thú tra xét xung quanh, không quá vài canh giờ đã tìm ra Lục Ly. Bên tai là tiếng gió gào thét, dãy núi nhanh chóng khuất ở phía sau, phía trước xuất hiện một mảnh rừng rậm, sương mù mờ mịt, tầm mắt Lục Ly cũng biến thành một mảnh mông lung. Thời khắc này tinh thần hắn có chút hoảng hốt, hắn không hối hận đã giết chết Lý Cường, chỉ là có chút mơ hồ đoạn đường sau này nên đi thế nào?
Chương 1694 Liều Một Phen
Không có tư cách phủ dân, hắn không thể tiến vào bất kì thành trì, phỏng chừng chẳng bao lâu sẽ bị phủ quân truy nã, tiểu đội săn giết phủ vực sẽ mau chóng hành động, hắn sẽ bị truy sát khắp nơi... Thần Giới mênh mông, thiên địa rộng lớn, nhưng Lục Ly cảm giác hắn không có một chốn an thân, thậm chí hắn còn không biết chạy về phương nào? Hắn chỉ biết nhất định phải chạy ra khỏi Thương Viêm Phủ, nhưng hắn không biết Thương Viêm Phủ rộng lớn bao nhiêu? Hắn nên đào tẩu từ phương hướng nào mới có thể nhanh chóng thoát khỏi Thương Viêm Phủ? Bầu trời xa xăm ảm đạm, dường như sắp mưa, trời đất một mảng mông lung, giống như tâm trạng của Lục Ly hiện tại. Lần đầu tiên hắn cảm thấy Thần Giới lại xa lạ như thế, hắn tựa như bị cả thế giới ruồng bỏ... Bay trốn được một canh giờ, thay đổi phương hướng ba lần, Lục Ly trầm tư sau một canh giờ rốt cuộc tỉnh táo lại, trong lòng có một vài suy nghĩ không rõ ràng. Bất luận thế nào, chuyện đầu tiên hắn cần làm là tiếp tục sống sót trong những cuộc truy sát tiếp theo. Có lẽ sẽ có hai đợt truy sát hắn, đợt thứ nhất là Diệp thống lĩnh phái người truy sát, đợt thứ hai là phủ vực phái tiểu đội săn giết truy sát. Nếu như hắn chỉ đơn thuần chạy trốn, phỏng chừng Diệp thống lĩnh sẽ không phái người truy sát với quy mô lớn, nhưng hắn lại giết chết Tam Giác Nhãn Lý Cường, đó là phủ quân, Diệp thống lĩnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Ít nhất cũng sẽ phái người truy sát hắn một trận, bằng không sẽ không thể báo cáo với cấp trên. Tiểu đội săn giết của phủ vực sẽ không truy sát nhanh như vậy, báo việc này lên phủ vực, rồi triệu tập tiểu đội săn giết đến cần ít nhất mười ngày nửa tháng? Mấy ngày nữa truy sát của Diệp thống lĩnh chắc chắn sẽ đến, dù sao tốc độ của hư không thú quá nhanh. - Cần phải tìm chỗ trốn! Con ngươi Lục Ly đảo vòng, chuẩn bị tìm kiếm địa điểm thích hợp. hắn biết nơi tầm thường chắc chắn không ổn, thần niệm của đám phủ quân kia vô cùng mạnh mẽ. Cho dù tìm được một vài sơn động, phỏng chừng cũng bị phủ quân tra xét. Grào grào! Đang mải suy nghĩ, bên trong một vùng biển phía trước đột nhiên phát ra một tiếng gào rung trời, sau đó một con thú lớn đứng thẳng dậy, còn cao hơn cả núi. Sau đó một con thú lớn giống như Huyết Viên, đầu giống sư tử, còn có hai sừng nhọn màu trắng. Trên bả vai có gai sắc nhọn, răng nanh rất dài, trên khuỷu tay và mười ngón đều có gai nhọn, hàn quang lóng lánh, liếc mắt cũng khiến người khác run sợ. Bề ngoài không dọa được Lục Ly, chủ yếu là do khí huyết. Khí huyết của cự thú này giống như một vầng huyết nguyệt, tuy rằng vẫn cách Lục Ly trăm dặm, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó thở. Vụt vụt vụt! Lục Ly gần như không do dự, không gian giới trong tay lóe sáng, thả ra mười mấy Thạch Đầu Nhân vừa ngưng tụ trên đường, khống chế Thạch Đầu Nhân tách nhau hướng về phía hoang thú. Vừa nãy trên đường hắn đã suy nghĩ gặp phải hoang thú nên ứng phó thế nào, hoang thú linh trí rất thấp, chỉ cần Thạch Đầu Nhân công kích chúng, hoang thú sẽ bị chọc giận, sau đó truy sát Thạch Đầu Nhân, hắn có thể lặng lẽ chạy trốn. Quả nhiên! Hai Thạch Đầu Nhân đi đầu phóng vào hoang thú, bởi vì Thạch Đầu Nhân không có hơi thở sinh mệnh, ban đầu hoang thú không để ý. Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lục Ly, kết quả bị một Thạch Đầu Nhân đánh trúng đầu. Sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân tuy rằng không mạnh, nhưng có thể so với Thần Linh, sức mạnh cũng tạm được. Một quyền này không thể làm hoang thú bị thương, nhưng lại khiến nó cảm thấy đau đớn. Grào grào! Hoang thú lập tức bị chọc nổi điên, vung vẩy móng vuốt lớn, bỗng nhiên vỗ vào người Thạch Đầu Nhân. Phòng ngự của Thạch Đầu Nhân rất mạnh, thế nhưng đã bị đập nát dễ dàng. Từng Thạch Đầu Nhân từ ba hướng xông vào hoang thú, hoang thú nổi giận ánh mắt khóa chặt vào đám người đá, không còn để ý đến Lục Ly. - Đi! Lục Ly để Thần Thi mang theo, phi hành sát theo đại sơn, đi vòng qua đại sơn, đợi đến lúc Thạch Đầu Nhân bên kia đã bị đánh nát hết, Thần Thi đã mang hắn tránh thoát rồi. - Huyết Linh Nhi, ngươi mang Thiên Tà Châu đi, ta đi vào ngưng tạo ít Thạch Đầu Nhân. Lục Ly lấy Thiên Tà Châu ra, đi vào. Thần Thi cầm Thiên Tà Châu tiếp tục chạy trốn. May mà hiện tại Thần Thi bị Huyết Linh Nhi chiếm cứ, coi như đã có linh hồn, bằng không nếu Lục Ly không không chế, ai biết Thần Thi sẽ bay đi đâu... Vụt! Sau khi tiến vào Thiên Tà Châu, Lục Ly thả Lung đạo nhân ra, để hắn luyện hóa Thanh Dương Kim và chăm sóc Tiểu Bạch. Lục Ly ném cho Lung đạo nhân mấy trăm viên Thanh Dương Kim, dù sao hiện giờ không cần về Thương Viêm Cốc, hắn cầm Thanh Dương Kim cũng vô dụng. Đưa cho Lung đạo luyện hóa để nâng cao sức chiến đấu của hắn, sau này có thể giúp hắn không ít chuyện. Kiểm tra Tiểu Bạch một hồi, Lục Ly bắt đầu ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, ngưng tạo được con nào đều truyền tống ra ngoài đại điện, hắn chuẩn bị lần này sẽ chất đầy Thạch Đầu Nhân ở đại điện, như vậy có thể phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng. Sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân không quá mạnh, nhưng có thể dùng để hấp dẫn hỏa lực của kẻ địch, dẫn dụ hoang thú. Đã làm quen tay, tốc độ ngưng tạo Thạch Đầu Nhân của Lục Ly rất nhanh, lần này hắn không ngưng tạo một trăm con, mà liên mạch ngưng tạo hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, chất đầy ở ngoài điện. Vốn dĩ trước đây Lục Ly chỉ có thể ngưng tạo một trăm Thạch Đầu Nhân, ngưng tạo nhiều hơn linh hồn hắn sẽ suy yếu. Hiện tại đã khác, hắn đã ngưng tụ thần hồn, thần hồn mạnh hơn không biết bao lần, dễ dàng ngưng tạo hai, ba trăm Thạch Đầu Nhâ. - Được rồi! Hao tốn gần nửa ngày, Lục Ly mới nghỉ ngơi trong thời gian một nén nhang, hắn không ra ngoài mà truyền âm cho Huyết Linh Nhi: - Trên đường vẫn an toàn chứ? - Không sao, có một con hoang thú đã bị ta bỏ lại! Huyết Linh Nhi truyền âm đến, sau đó bổ xung: - Có điều trên đường không phát hiện chỗ ẩn thân tốt, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra, bằng không phỏng chừng truy binh sắp đến rồi. Hơn nửa ngày trôi qua, trận chiến bên Quỷ Thần Tông chắc chắn đã kết thúc, Diệp thống lĩnh triệu tập hư không thú truy sát, tính ra nhiều nhất sau một ngày đã có hư không thú đuổi theo.
Chương 1695 Liều Một Phen
Lúc trước hắn cảm nhận một hồi tốc độ của hư không thú, ít nhất phải nhanh gấp mười lần Thần Thi, bởi vậy nếu tiếp tục chạy trốn như này, chắc chắn bị đuổi kịp. Lục Ly trở nên trầm tư, vừa chuẩn bị ra ngoài quan sát địa hình, Huyết Linh Nhi đột nhiên chuyển lời đến: - Không hay rồi, phía trước hình như là sào huyệt hoang thú, rất nhiều hoang thú, chủ nhân... Phiền to rồi! Thần niệm Lục Ly lập tức dò xét ra ngoài, phía trước là một bồn địa um tùm, lúc này trên bầu trời bồn địa có mấy chục hư ảnh đang bay lên. Toàn bộ đều là hoang thú trên lưng có hai cánh lớn, nhìn rất giống Kim Sí Đại Bằng Điểu, có điều da lông cả người đều màu u lam, hơn nữa còn có bốn mắt. - Hoảng cái gì? Lục Ly thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, bây giờ hắn có hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, có thể dẫn dụ mấy chục hoang thú một cách dễ dàng. Hoang thú linh trí rất thấp, hơn nữa lúc này Lục Ly đang ở trong Thiên Tà Châu, Thần Thi không có hơi thở sinh mệnh, vì thế trong mắt hoang thú Thạch Đầu Nhân và Thần Thi đều không khác nhau. - Chỗ tốt! Thần niệm Lục Ly quét vào bên trong bồn địa um tùm, hiện giờ bên trong bồn địa có từng luồng khói đen vây quanh, có thể ngăn cản thần niệm thăm dò của võ giả. - Liều một phen, sống chết đành dựa vào lần này! Con ngươi Lục Ly chuyển động, hắn đột nhiên làm ra một động tác kỳ dị, hắn đâm một đao vào ngực mình, khiến máu nhiễm đỏ thanh sam. Sau đó cơ thể hắn lóe sáng đi ra ngoài, xé nát thanh sam của mình vứt trên mặt đất. Vào lúc này Thiên Tà Châu sáng lấp lánh, ba mươi Thạch Đầu Nhân xông vào đám hoang thú kia, những Thạch Đầu Nhân còn lại chạy loạn bốn phương tám hướng. - Đi vào! Làm xong hết những chuyện này, Lục Ly mang theo Thần Thi tiến vào trong Thiên Tà Châu, sau đó không chế Thiên Tà Châu biến thành một cục đá nhỏ, im hơi lặng tiếng lăn xuống dưới, nằm lẫn vào bụi cỏ. Rầm rầm rầm! Những Thạch Đầu Nhân phong đi nhanh chóng bị những đại điểu hoang thú kia vồ nát, điều khiến Lục Ly mừng rỡ chính là- những đại điểu kia linh trí quả nhiên rất thấp, không để ý đến Thiên Tà Châu, chỉ đuổi theo Thạch Đầu Nhân ở bốn phía. - Hay! Lục Ly vô cùng mừng rỡ, im lặng khống chế Thiên Tà Châu lăn xuống mặt đất, từng bước lăn vào trong bồn địa. Hắn chuẩn bị đánh cược một lần, đánh cược những hoang thú kia không cảm ứng được sự tồn tại của Thiên Tà Châu, như vậy... Hắn có thể ẩn nấp trong bồn địa. Bồn địa này có nhiều hoang thú như vậy, theo lẽ thường nếu truy binh của Diệp thống lĩnh đến đây, cùng lắm chỉ thăm dò ở phụ cận, sẽ không huyết chiến cùng hoang thú. Thạch Đầu Nhân là thần thông của hắn, hắn còn vứt lại thanh sam nhiễm máu mình, bình thường truy binh phát hiện thanh sam và Thạch Đầu Nhân bị hủy diệt, chắc chắn sẽ tưởng rằng hắn đã chết trong bụng hoang thú, sẽ không đi vào trong bồn địa tra xét. Mấu chốt là trong bồn địa có khói đen, có thể ngăn cản thần niệm tra xét, Thiên Tà Châu lại có thể biến thành một cục đá nhỏ. Nếu như không tra xét kĩ, sẽ không phát hiện ra gợn sóng cấm chế của Thiên Tà Châu. Như vậy hắn có thể giấu giếm, yên lặng ẩn nấp tại đây, nếu như Diệp thống lĩnh cho rằng hắn đã chết, hắn có thể ung dung đào tẩu, rời khỏi Thương Viêm Phủ. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là những hoang thú kia không để ý đến Thiên Tà Châu. Nếu chúng nó phát hiện ra Thiên Tà Châu, cùng nhau công kích, Lục Ly chỉ đành tiếp tục tháo chạy. Thậm chí công kích của hoang thú quá mạnh mẽ, nếu như trong nháy mắt phá vỡ Thiên Tà Châu, hắn đành phải chết. Thiên Tà Châu im hơi lặng tiếng lăn vào trong bồn địa, điều làm Lục Ly vui mừng chính là hầu như hoang thú bên trong đều đi ra ngoài, chỉ còn dư lại một con tiểu hoang thú tựa như mới sinh. Con tiểu hoang thú này chỉ dài hơn một trượng, trong đôi mắt to toàn là sự tò mò, cánh vỗ mãi không bay lên được, chỉ đành ở bên trong chạy nhảy lung tung. Thiên Tà Châu lăn đến khiến tiểu hoang thú chú ý, nó trừng mắt liếc nhìn rồi nhào vào, duỗi móng vuốt nhỏ vỗ Thiên Tà Châu một cái. Lục Ly không dám khống chế Thiên Tà Châu chống lại, đành để Thiên Tà Châu thuận theo tự nhiên bị đánh bay ra ngoài, lăn xuống bên dưới một tảng đá. Tiểu hoang thú đi tới, con mắt to chăm chú nhìn Thiên Tà Châu, thấy Thiên Tà Châu bất động, nó lắc lư đầu, chiếm giữ vùng phụ cận, dựa vào tảng đá ngủ say mất. - Được! Lục Ly lặng lẽ dò thần niệm ra, vô cùng vui mừng, Thiên Tà Châu vừa hay bị tiểu hoang thú đè lên, đây hẳn là trạng thái an toàn nhất? Cho dù có người đến tra xét, cũng sẽ bị tiểu hoang thú thu hút sự chú ý, không ai phát hiện ra Thiên Tà Châu. Hộc hộc! Không bao lâu sau, tất cả hoang thú bay về, Lục Ly cảm ứng một phen, không dám gây ra bất kỳ động tĩnh nào, chỉ sợ đám hoang thú này phát hiện ra sự tồn tại của Thiên Tà Châu. - Tốt! May mắn chính là đám hoang thú kia trở về rồi đều không nhìn sang phía này, chỉ có một hoang thú liếc nhìn tiểu hoang thú, sau đó không để ý nữa. Vèo vèo! Sau khi quan sát một khoảng thời gian xác định nơi này an toàn, Lục Ly như trút được gánh nặng. Nơi này là chỗ ẩn nấp tốt nhất, đợi đến khi truy binh của Diệp thống lĩnh đến, xem xem có thể né tránh truy sát không. Dựa theo suy đoán của hắn, khả năng chín phần sẽ thoát khỏi truy nã, dù sao hắn cũng chỉ là hạng tép riu, giết chết một phủ quân, chuyện này nói lớn không lớn. Chủ yếu là Dực thống lĩnh muốn lấy mạng hắn, chứ không phải thống lĩnh hay trưởng lão của Thương Viêm Phủ, quyền thế và năng lượng của nàng chưa lớn như vậy, cùng lắm cũng chỉ thu mua một vài phủ quân. Tam Giác Nhãn đã bị hắn giết chết, phủ quân khác chắc chắn sẽ không dám liều mạng. - Thử luyện hóa tầng phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu? Lục Ly hơi dao động, vốn dĩ sau khi đạt được Thần cảnh, hắn đã có thể luyện hóa tầng phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu, nhưng trước nay không có thời gian. Giờ thì không sao, trước mắt rất an toàn, hắn đương nhiên phải luyện hóa Thiên Tà Châu ngay lập tức. Phong ấn Thiên Tà Châu tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng đều sẽ xuất hiện năng lực và thần thông mới, điều này khiến Lục Ly rất chờ mong.
Bình luận facebook