• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (4 Viewers)

  • Chương 1726-1730

Chương 1726 Phệ Thần Trùng
Lục Ly mở miệng nói, sau đó chậm rãi bước vòng quanh người Lung đạo nhân. Kết quả Lung đạo nhân vẫn không tài nào cảm ứng được, bốn phía xung quanh đều không có một chút gợn sóng. - Đồ tốt! Lục Ly kích động trong lòng, nếu như Chiến giáp Linh Ẩn chỉ là ẩn thân thông thường thì không có quá nhiều công dụng. Hiện tại ngay cả bước đi cũng không gây nên chuyển động trong không gian? Chuyện này dường như không hợp lý lắm... Lục Ly không phải quỷ hồn, hắn là người đang sống sờ sờ, người bước đi trong không gian cho dù không khiến không gian rung động thì chí ít phải khiến gió lay động chứ? Thần niệm của Lung đạo nhân không quá mạnh, nhưng chuyển động nhẹ trong không gian, lay động của gió chắc chắn có thể cảm ứng được. Chuyện này chỉ có một giải thích, đó là Chiến giáp Linh Ẩn nắm giữ thuộc tính vô cùng kỳ dị, bên trong có pháp trận cực kỳ đặc biệt, khiến người ta ẩn thân hoàn toàn, biến mất không tăm hơi, không lưu lại bất kỳ dấu vết. - Đồ tốt, đồ tốt! Lục Ly đi vòng quanh Lung đạo nhân với tốc độ mỗi lúc một nhanh, nhưng hắn vẫn không gây nên bất kỳ chuyển động trong không gian, Lung đạo nhân vẫn không cách nào cảm ứng được. Xẹt xẹt! Lục Ly thả một tia Thần Lực ra bên ngoài, thử công kích một hồi. Có điều lúc này không gian hơi động, Lung đạo nhân cảm ứng được, liền lách người sang bên cạnh. - Ừm, không công kích thì không để lại bất kỳ dấu vết nào. Một khi công kích sẽ bại lộ ngay lập tức. Chiến giáp màu trắng trên người Lục Ly lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lung đạo nhân, hắn hài lòng khẽ vuốt thần giáp trên người nói: - Linh Ẩn, Linh Ẩn, thần giáp này quả là danh xứng với thực! - Cực phẩm chiến giáp là đây! Lung đạo nhân sáng rực hai mắt, nhìn chằm chằm vào chiến giáp trên người Lục Ly, lấy làm kỳ lạ tấm tắc: - Bước đi đều không gây ra bất kỳ chuyển động nào trong không gian? Thần giáp này là Cực phẩm Thần Khí? Lục Ly hơi gật đầu, Lung đạo nhân lại cảm khái: - Hạ phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm,Thánh phẩm. Thánh phẩm Thần Khí có thể gặp không thể cầu, Cực phẩm Thần Khí là đỉnh cấp Thần Khí, đại nhân lại đoạt được hai cái. Có được phẩm Thần Khí này, có lẽ Thượng bảng Thần Linh thông thường không thể giết được ngươi. - Cũng không hẳn... Lục Ly lắc lắc đầu, Thần Linh ức ức vạn, Thượng bảng Thần Linh chỉ có trăm vạn, mỗi Thượng bảng Thần Linh đều không thể xem thường, chắc chắn đều có thủ đoạn đặc biệt. Nếu như chỉ nhờ một phẩm thần giáp mà có thể chống đỡ Thượng bảng Thần Linh, vậy Thượng bảng Thần Linh chẳng phải quá yếu sao? Nếu như thế, phải chăng bất kỳ ai có một phẩm chiến giáp Thần Khí cùng một phẩm thần binh thì sức chiến đấu sẽ sánh ngang với Thượng bảng Thần Linh? Người khác Lục Ly không biết, nhưng Lục Ly tin chắc ba người Lăng Phi Độ, Tuyết Thánh Nữ và Lâu Thập Nhị sẽ có phẩm Thần Khí. Đối với thế lực đại tông phái mà nói, thu được một vài đỉnh cấp Thần Khí không phải chuyện khó. - Được rồi, các ngươi đi vào đi, chăm sóc Tiểu Bạch cẩn thận! Lục Ly thu Lung đạo nhân và Thần Thi vào, nhớ đến Tiểu Bạch hắn lại nhớ đến Tuyết Thánh Nữ, đáng tiếc vừa nãy không có cơ hội, nếu nhờ Tuyết Thánh Nữ ra tay, chắc chắn trị khỏi cho Tiểu Bạch. Đứng trong đại điện một lát, Lục Ly quyết định tiến vào ải tiếp theo, đã qua mấy ngày, theo lẽ thường đám người Lăng Phi Độ đã đi xa. Với thực lực và tốc độ của hắn, chắc chắn không đuổi kịp mọi người. - Đi! Lục Ly nhanh chóng bay về phía trước, cơ thể lóe lên xông vào bên trong cánh cửa. Một tia sáng trắng lóe lên, hắn xuất hiện dưới chân một ngọn núi cao không thấy đỉnh. - Xem ra muốn xông qua ải này thì phải men theo sơn đạo lên tới đỉnh núi! Lục Ly ngẩng đầu nhìn đường núi quanh co khúc khuỷu trước mặt, thấy đỉnh núi tối mờ mờ ẩn hiện, rất nhiều nơi bị khói đen bao phủ, thần niệm bị hạn chế thăm dò, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng. Xem ra cửa này rất khó vượt qua, dựa vào chút khôn vặt là không thể, phải hoàn toàn dựa vào thực lực mà vượt qua. Núi cao sừng sững, nhìn không thấy đỉnh, khắp nơi điều lượn lờ khói đen khiến sơn đạo như ẩn như hiện. Sơn đạo lại rất rộng rãi, hai bên đều có đá tảng, ý của cửa ải này rõ ràng là dựa vào thực lực của bản thân để đi lên đỉnh núi. Lục Ly không hành động liều lĩnh mà cẩn thận dò xét cảm ứng, hắn thả ra một vài Thạch Đầu Nhân chậm rãi đi trước dò đường. Vèo! Lục Ly cũng thả Lung đạo nhân và Thần Thi ra, ra lệnh với bọn họ: - Đi theo ta, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ, sơn đạo này chắc chắn có rất nhiều yêu ma quỷ quái, chúng ta phải chuẩn bị khổ chiến thật tốt. Xẹt xẹt! Lung đạo nhân lập tức biến thân, trong tay xuất hiện một cây cột đá, ung dung ngạo nghễ đi trước, Thần Thi khiêm tốn đi cạnh Lục Ly, Lục Ly phất tay, mọi người chậm rãi đi lên. Vù vù! Sau khi đi tới sơn đạo, Lục Ly đắn đo một lát lại thả ra mười mấy Thạch Đầu Nhân bao quanh người hắn. Sức chiến đấu của Thạch Đầu Nhân không tính là mạnh nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn có thể kéo dài được chút thời gian, để hắn có thêm thời gian ứng phó. Phía trước có mười Thạch Đầu Nhân đi dò đường, âm thanh giẫm trên sơn đạo vang lên nặng nề, vang vọng không ngớt. Lục Ly dùng thần niệm tra xét mọi nơi, quét xung quanh bốn phía, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Trăm trượng, nghìn trượng, hai nghìn trượng! Đi về phía trước ròng rã hai nghìn trượng, trên đường lại không thấy bất kỳ động tĩnh nào, cũng không có quái vật xông ra hay phát động cấm chế. - Có biến... Đang lúc Lục Ly có chú buồn bực, sơn đạo phía trước rốt cuộc đã xuất hiện ít tình huống khác lạ. Thần niệm Lục Ly thăm dò thấy sơn đạo phía trước có dấu vết công kích, trên đất còn có rất nhiều xác chết côn trùng nhỏ. Côn trùng màu vàng sậm, lưng có hai cánh, lít nhít khắp nơi, thần niệm Lục Ly dò xét phía trước một lượt, phát hiện thấy những nơi thăm dò đến đều là côn trùng. - Xem ra là nhóm Lâu Thập Nhị đã đánh chết chúng! Lục Ly khẽ gật đầu, trong lòng hơi cảm thấy may mắn. Nếu như giống với cửa thứ nhất, đám côn trùng này chết rồi thì sẽ không xuất hiện nữa, như vậy cũng tốt, hắn có thể ung dung lên đỉnh núi.
Chương 1727 Không Thể Phá Hủy
Lung đạo nhân dùng thần niệm dò xét đám côn trùng kia, hắn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi những thứ này là quái vật nào. Vù vù vù! Thạch Đầu Nhân đi trước đã bước tới chỗ có xác chết côn trùng, tâm trạng cảm thấy may mắn của Lục Ly bị phá vỡ. Hai bên khe núi xuất hiện từng tiếng kêu vù vù, sau đó vô số côn trùng to bằng đầu ngón tay màu vàng sậm bay ra, chen chúc nhau lao đến Thạch Đầu Nhân. - Công kích! Lục Ly ra lệnh cho đám Thạch Đầu Nhân, mười Thạch Đầu Nhân điên cuồng phóng đi, vung nắm đấm về phía đám côn trùng. Vèo vèo! Chuyện khiến Lục Ly và Lung đạo nhân khiếp sợ đã xuất hiện, đám côn trung chen chúc nhau vây kín Thạch Đầu Nhân, sau đó bằng mắt thường cũng thấy được Thạch Đầu Nhân dần nhỏ đi, cả người đều bị gặm cắn, trong chớp mắt mười Thạch Đầu Nhân đã biến mất. - phệ thần trùng! Cơ thể cường tráng của Lung đạo nhân run lẩy bẩy, răng môi va nhau cầm cập, ánh mặt hoảng sợ, nhìn Lục Ly nói: - Đại nhân, đây là phệ thần trùng, đứng thứ chín trong bảng Thập Giới Thập Đại Độc Trùng, mau lui về, chúng ta không chống lại được. - Khủng bố như vậy? Lục Ly khẽ cau mày, không phải trên đất đâu đâu cũng có xác trùng sau? Đám Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ sao có thể đánh chết chúng dễ dàng đến thế? - Quả thật rất khủng bố, cho dù có mặc chiến giáp Thần Khí cũng chưa chắc đã chịu được, nếu ta đi lên chắc chắn sẽ chết! Khóe miệng Lung đạo nhân co rúm, Lục Ly không chế đám Thạch Đầu Nhân bên cạnh xông lên, hắn dẫn theo Lung đạo nhân và Thần Thi chậm rãi lùi về sau. - Người của Tam Thần Tông sao giết được chúng? Đám phệ thần trùng này chắc chắn có nhược điểm gì đó, ngươi có biết nhược điểm của chúng không? Vừa lùi về sau Lục Ly vừa dò hỏi. Lung đạo nhân cười khổ: - Nếu như có được linh hồn công kích cường đại thì có thể đánh giết phệ thần trùng rất dễ dàng, linh hồn công kích... Ngươi và ta đều không am hiểu. - Khó trách! Lục Ly bỗng nhiên bừng tỉnh, Tam Thần Tông nhiều đệ tử như vậy, đều là con cháu đỉnh cấp của tam tông, không chỉ có trong tay các loại bảo vật, phỏng chửng không ít người biết được linh hồn công kích cường đại? - Làm sao bây giờ? Lục Ly cau mày, chẳng lẽ sử dụng thần giáp Linh Ẩn thử xem có thể lén lút đi qua hay không? Nhưng nếu thần giáp Linh Ẩn không có tác dụng, có lẽ hắn sẽ bị đám côn trùng gặm sống. Chiến giáp Linh Ẩn rất lợi hại, có khả năng biến mất ngay giữa không trung, thần niệm hoàn toàn không thăm dò được, cho dù bước đi cũng không khiến không gian rung động. Nhưng nó lại có một vấn đề! Vừa nãy để lấy được chiến giáp Linh Ẩn hắn dường như đã đắc tội người thủ mộ Nguyệt Đế? Thử nghĩ xem người thủ mộ sẽ tốt bụng như vậy không? Cố ý tặng hắn một thần giáp có thể vượt qua cửa này một cách dễ dàng? Chẳng lẽ người thủ mộ bị Lục Ly ép nhượng bộ, hắn trái lại còn lấy ơn báo oán, tặng miễn phí cho Lục Ly một kiện chí bảo? Để Lục Ly thuận lợi vượt qua cửa ải thứ ba? Hoặc là đưa Lục Ly thuận lợi đi tới cửa ải cuối cùng, để hắn lấy được truyền thừa của Nguyệt Đế? Trên đời này có chuyện tốt như vậy ư? Đương nhiên sẽ không, sự khác thường này khiến Lục Ly cảm thấy có nguy hiểm đang ẩn giấu, ngửi ra được mùi vị của âm mưu. Thế nên... Tuyệt đối không thể sử dụng chiến giáp Linh Ẩn, bằng không rất có thể hắn sẽ bị phệ thần trùng cắn gặm không còn chút xương thừa. Lục Ly không biết công kích linh hồn, Lung đạo nhân không dám tiến lên, Thạch Đầu Nhân lên bao nhiêu chết bấy nhiêu? Chẳng lẽ cưỡi Thiền Tà Châu bay ngang qua? Lục Ly nghĩ có lẽ sẽ không dễ dàng, nhưng đây cũng là một cách, hắn quyết định thử một lần. Hắn lui về phía sau khoảng cách mấy nghìn trượng, cơ thể lóe lên tiến vào trong Thiên Tà Châu, Lung đạo nhân và Thần Thi cùng thu vào. Sau khi tiến vào hắn không dám hành động liều lĩnh mà bắt đầu ngưng tạo Thạch Đầu Nhân, Thạch Đầu Nhân tuy rằng không có tác dụng nhưng vừa nãy vẫn có thể kéo dài thời gian. Vừa ngưng tụ Thạch Đầu Nhân, thần niệm của Lục Ly vừa ra ngoài thăm dò, sau khi phát hiện phệ thần trùng không bay đến hắn mới bớt lo lắng. Mất nửa canh giờ, Lục Ly đã ngưng tụ được hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, hắn quyết định hành động, khống chế Thiên Tà Châu bay chầm chậm, men theo sơn đạo bay về phía trước. Ở bên đường phía xa, tất cả phệ thần trùng đều biến mất, Lục Ly không chế Thiên Tà Châu bay mỗi lúc một gần, nội tâm căng thẳng vô cùng. Nghìn trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượng! Vèo! Lục Ly truyền tống ra ngoài hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, âm thầm ra lệnh cho Thạch Đầu Nhân, men theo sơn đạo phóng nhanh hết tốc độ. Vèo Vèo vèo! Hơn trăm Thạch Đầu Nhân phóng như bay về phía trước, tốc độ đạt tới cực hạn, Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu mau chóng theo sát phía sau, chuẩn bị trà trộn trong đám Thạch Đầu Nhân cùng xông lên. Vù vù vù! Thạch Đầu Nhân vừa vọt lên, giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, hai bên sơn đạo có vô số phệ thần trùng chen chúc nhau bay ra, đông nghìn nghịt không thấy điểm cuối, vây chặt lấy Thạch Đầu Nhân. - Không xong, rút lui! Lục Ly dùng thần niệm dò thấy mấy chục con phệ thần trùng bay tới chỗ Thiên Tà Châu, sau một hồi vây kín Thiên Tà Châu, Thiên Tà Châu lập tức sáng rực, năng lượng bên trong tụt giảm bằng tốc độ khủng khiếp. Lục Ly cảm ứng một hồi thấy công kích của những phệ thần trùng này cực kỳ hung ác. Nếu như mặc cho phệ thần trùng công kích, cùng lắm sau mấy nén hương, năng lượng của Thiên Tà Châu sẽ tiêu hao hết, cuối cùng sẽ bị gặm thành từng mảnh vụn! Vù vù vù! Lục Ly truyền tống toàn bộ Thạch Đầu Nhân còn lại ra ngoài, khống chế Thiên Tà Châu mau chóng lùi về phía sau. Cũng may phệ thần trùng bị Thạch Đầu Nhân hấp dẫn, Thiên Tà Châu lăn mấy vòng trên đất, rũ hết toàn bộ phệ thần trùng đang leo lên phía trên. Vụt! Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu lùi về sau như một tia chớp, trên đường còn thả ra Thạch Đầu Nhân hấp dẫn sự chú ý của phệ thần trùng. Mãi đến khi hắn bay tới dưới chân núi, mấy lần xác định phệ thần trùng không đuổi theo mới há miệng thở dốc như trút được gánh nặng. - Hộc...
Chương 1728 Không Thể Phá Hủy
Lục Ly thở dốc, Lung đạo nhân thấy vậy biết đường này không qua được, hắn day day trán nói: - Đại nhân, mộ Nguyệt Đế này quá biến thái, cửa này căn bản không thể vượt qua, nếu không thì chúng ta tu luyện ở đây ngàn năm cũng được? Lúc trước Lục Ly từng nói ngắn gọn vài câu về tình hình mộ Nguyệt Đế cho Lung đạo nhân, đối với Lung đạo nhân mà nói, thời gian nghìn năm chẳng là gì, ma thú Ma Vực còn sống đến mấy trăm nghìn năm. Hắn không muốn mạo hiểm, Lục Ly chết thì hắn chắc chắn cũng phải chết. - Nghìn năm... Khóe miệng Lục Ly lộ ra nụ cười khổ sở, nghìn năm không phải một năm, cũng không phải mười năm, nếu như chỉ là mấy năm thì nhẫn nại một chút sẽ qua. Cho dù là mười năm, Lục Ly cũng sẽ cắn răng chịu đựng. Nhưng là nghìn năm, đối với Lục Ly mà nói đây là khoảng thời gian dài cỡ nào, lâu đời đến cỡ nào. Một mình hắn cô độc ở đây tu luyện ngàn năm? Hắn tin chắc bản thân sẽ phát điên. phệ thần trùng đông như kiến, lực công kích lại quá mạnh mẽ, hắn hiện tại trừ cách dùng chiến giáp Linh Ẩn đi xuyên qua thì không còn bất kỳ cách nào khác. Nhưng một khi sử dụng chiến giáp Linh Ẩn, Lục Ly sẽ không có đường lui, nếu như thần giáp bị gặm nát, theo đó phệ thần trùng cũng sẽ gặm nát hắn. - Huyết Linh Nhi, ngươi có cách gì không? Lục Ly thuận miệng truyền âm hỏi Huyết Linh Nhi một câu, Huyết Linh Nhi im lặng không truyền âm lại, Lục Ly cũng không ôm hi vọng nhiều, chỉ thuận miệng hỏi một câu. - Có! Điều khiến Lục Ly kinh ngạc chính là Huyết Linh Nhi đáp lại một câu chắc nịch, Lục Ly còn tưởng rằng nghe nhầm. Huyết Linh Nhi lại truyền âm đến: - Thực ra không phải ta có cách, mà dựa vào... Thần Thi này của chủ nhân! - Thần Thi? Lục Ly nhíu mày, sau đó ánh mắt sáng lên, dò hỏi: - Ý ngươi là Thần Thi có thể chịu được phệ thần trùng? - Ta cảm thấy có thể! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân đừng quá kinh thường Thần Thi, dựa vào trực giác của ta, phệ thần trùng sẽ không phá được Thần Thi, ngay cả lớp vảy phía ngoài cũng không phá được! - Sao có thể... Lục Ly có chút không dám tin, tuy rằng Tử Đế từng nói cơ thể hắn là cơ thể mạnh nhất trong Thần Giới Tam Trọng Thiên. Nhưng vừa nãy Lục Ly đã được cảm nhận sâu sắc lực công kịch của phệ thần trùng, phòng ngự của Thiên Tà Châu có chống được không? Năng lượng tiêu hao đến mức nhanh hơn nước chảy. - Chủ nhân có thể thử xem sao! Huyết Linh Nhi rất tự tin truyền âm đến: - Bằng hiểu biết của ta về Thần Thi, chắc chắn không xảy ra chuyện gì. - Được! Tuy rằng không quá tin tưởng nhưng chỉ cần Thần Thi rút lui nhanh, chắc hẳn sẽ không bị phá hủy. Lục Ly vội vàng đi ngưng tạo Thạch Đầu Nhân, mấy trăm Thạch Đầu Nhân có thể giúp Thần Thi kéo dài thời gian, lực công kích mà Thần Thi hứng chịu sẽ không còn quá mạnh. Hao tốn nửa canh giờ, Lục Ly đã ngưng tụ được hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, hắn tiếp tục khống chế Thiên Tà Châu bay đi, chờ đến chỗ phệ thần trùng ẩn nấp thì dừng lại. - Huyết Linh Nhi ra ngoài, đợi lát nữa ta để Thạch Đầu Nhân xông ra trước thì ngươi đi theo, tốc độ không cần quá nhanh, nếu như không chịu được thì phải lùi ngay lập tức, biết chưa? Lục Ly dặn dò một câu, sau khi Huyết Linh Nhi đáp lại, hắn thả ra hơn trăm Thạch Đầu Nhân, chầm chậm phóng vào bên trong. Vèo! Thần Thi ở giữa đám Thạch Đầu Nhân, vừa bước về phía trước hơn trăm trượng, khe đá hai bên có vô số phệ thần trùng ào ào xông ra, bắt đầu cắn gặm Thạch Đầu Nhân điên cuồng. Lục Ly nín thở, thần niệm khóa chặt vào Thần Thi ở giữa đám Thạch Đầu Nhân, không dám thở mạnh. Hắn phát hiện có mấy chục con phệ thần trùng bay tới chỗ Thần Thi, bò lên trên người Thần Thi bắt đầu cắn gặm. - Tốt! Cơ thể Lục Ly đột nhiên rung lên, bởi vì hắn phát hiện phệ thần trùng không thể phá vỡ phòng ngự của Thần Thi, ngay cả vảy bên ngoài Thần Thi cũng không thể cắn gặm. Thần Thi đứng im tại chỗ, vảy màu hoàng kim lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, lưng thẳng tắp như một thanh kiếm dựng đứng, giống như một vị chiến thần vô địch. - Chủ nhân, không sao rồi! Âm thanh của Huyết Linh Nhi đúng lúc vang trong đầu Lục Ly, vô cùng tự tin nói: - Thân thể này... Cường đại đến đáng sợ, căn bản không có cách phá hủy! Chủ nhân có thể để Thần Thi cầm theo Thiên Tà Châu đi ngang qua sơn đạo! Toàn bộ Thạch Đầu Nhân đều bị phá hủy, Thần Thi vẫn đứng ngạo nghễ trên thông đạo, khắp người đều bị phệ thần trùng bao vây. Huyết Linh Nhi chưa vội khống chế Thần Thi lui về mà kiểm tra qua lại nhiều lần, dù sao bây giờ vẫn có thể rút lui, nếu khi vào sâu trong sơn đạo mới xuất hiện sự cố thì Lục Ly, Lung đạo nhân và nó đều chết. Kiểm tra đúng nửa canh giờ, Thần Thi chậm rãi lùi về sau, Lục Ly thả Thạch Đầu Nhân ra hấp dẫn sự chú ý của phệ thần trùng, Thần Thi lắc người rũ sạch phệ thần trùng. - Không có vấn đề gì! Âm thanh của Huyết Linh Nhi vang lên trong đầu Lục Ly: - Ta nãy giờ cảm ứng tình hình của Thần Thi, có thể khẳng định phệ thần trùng không phá được phòng ngự của Thần Thi. - Được! Lục Ly tăng thêm tự tin, thu Thần Thi vào, sau đó mau chóng khống chế Thiên Tà Châu lùi về. Đợi đến khi phệ thần trùng không đuổi theo nữa, Lục Ly tiếp tục ngưng tụ Thạch Đầu Nhân. Lần này sau khi ngưng tụ mấy trăm Thạch Đầu Nhân, Lục Ly chưa vội thả ra ngoài mà truyền tống Thần Thi ra ngoài, một tay nắm chặt Thiên Tà Châu. Bàn tay Thần Thi rất lớn, bao kín toàn bộ Thiên Tà Châu, không có một khe hở để phệ thần trùng công kích. - Đi! Lục Ly ra lệnh, Thần Thi lập tức phóng về phía trước như gió lốc, vọt một phát nhảy vào bên kia sơn đạo, phệ thần trùng từ hai bên ào ra đông nghịt. Thần Thi liều mạng lao tới, xua hết toàn bộ phệ thần trùng. - Xông, xông lên! Lục Ly rống to, nội tâm căng thẳng đến cực điểm, thần niệm vẫn luôn khóa chặt lên Thần Thi, chỉ lo xuất hiện vấn đề. Đây không phải trò đùa, hai bên sơn đạo có vô số phệ thần trùng xông ra như kiến, nhìn không thấy điểm cuối, một khi Thần Thi không chịu được, tất cả chấm hết.
Chương 1729 Lần Này Thì Hay Rồi!
Tốc độ Thần Thi đạt đến cực hạn, men theo sơn đạo phóng điên cuồng, phía trước sơn đạo có vô số phệ thần trùng bị đẩy ra, đông nghìn nghịt vô cùng đáng sợ. Thần niệm Lục Ly phát hiện cả đoạn đường đều là xác chết phệ thần trùng, đám này chắc hẳn là bị người của Tam Thần Tông đánh chết. Thần Thi xông vào sơn đạo được mấy nghìn trượng, Lục Ly liền thấy mấy nghìn trượng đều là xác phệ thần trùng, hắn lấy làm lạ, không biết người của Tam Thần Tông xông vào thế nào? Lục Ly có thể tưởng tượng được cảnh hơn một trăm người xông lên sơn đạo như bão lốc, trước sau trái phải đều là phệ thần trùng đông như kiến. Không cẩn thận sẽ bị phệ thần trùng bao vây, khi ấy đừng nói đến thi cốt, ngay cả chút cặn vụn cũng không còn... Oành! Thần Thi như một cỗ máy chiến tranh đả xung hữu đột, cho dù có bao nhiêu phệ thần trùng lao đến đều bị đánh bay, Thần Thi lao lên đỉnh núi như một mũi tên với khí thế không gì có thể ngăn cản. - Nhanh, nhanh, nhanh! Tim Lục Ly nhảy lên tận cổ, không dám thở mạnh, thần niệm quét ra theo bước chân của Thần Thi. Năm hơi thở, mười hơi thở, mười lăm hơi thở! Thời gian vẻn vẹn mười lăm hơi thở trôi qua, Thần Thi đã sắp vọt lên đỉnh núi. Với tốc độ của Thần Thi, mười lăm hơi thở đã là quá chậm, nếu không phải sơn đạo quanh co khúc khuỷu, phỏng chừng sớm đã vọt lên đỉnh núi. Chỉ là mười mấy hơi thở nhưng Lục Ly cảm thấy như mười năm trôi qua, lúc Thần Thi phóng ra khỏi sơn đạo, đứng trên đỉnh núi, phệ thần trùng phía sau đã biến mất trong khe đá hai bên sơn đạo, Lục Ly rã rời ngồi bệt bên trong Thiên Tà Châu, hít thở hổn hển. Đỉnh núi có một truyền tống môn lóng lánh bạch quang nhàn nhạt, Lục Ly nhìn thấy cánh cửa này cảm thấy thân thuộc lạ thường. Lại qua một cửa, không dễ tý nào. Ngồi một lúc bên trong Thiên Tà Châu, Lục Ly không liều lĩnh bước vào mà để Thần Thi mang theo Thiên Tà Châu đi vào truyền tống môn. Vụt! Một tia sáng lóe lên, Thần Thi xuất hiện trong một thế giới xa lạ. Thần niệm của Lục Ly quét ra, phát hiện bên ngoài là một mảng mờ mịt, thần niệm bị hạn chế thăm dò, chỉ có thể thăm dò trong phạm vi trăm trượng. - Chuyện này... Lúc Lục Ly thăm dò đất dưới chân, phát hiện mặt đất không phải đất cát hay đá tảng, cũng không phải nước biển, thứ hắn tra xét được dưới chân Thần Thi cũng chỉ là một mảnh mờ mịt. Toàn bộ không gian dường như đều mông lung vô tận, hết thảy đều có cảm giác không chân thực, giống như hư huyễn cùng hiện thực đan xen nhau. Ảo cảnh! Thứ khiến Lục Ly đau đầu nhất đã xuất hiện, bất kỳ bảo địa nào đều thích sắp xếp ảo cảnh mê trận, mộ Long Đế cũng vậy, cấm địa Cổ Thần cũng thế, nhưng rõ ràng ảo cảnh trong mộ Nguyệt Đế càng thêm kinh khủng, nơi này thậm chí ngay cả mặt đất cũng không thể tra xét tường tận... Vụt! Lục Ly từ trong Thiên Tà Châu nhảy vọt ra rồi thu Thần Thi vào. Hắn không phát hiện nơi này có bất cứ nguy hiểm nào, hơn nữa hắn đã có chiến giáp Linh Ẩn, các công kích thông thường không hề hấn. Hắn khom người xuống sờ soạng dưới chân, tay cảm nhận được một mảng lành lạnh, hơn nữa cứng rắn dị thường. Lục Ly nghĩ ngợi một lát rồi lấy chiến đao ra bổ xuống, một tia lửa lóe lên, chiến đao bật ngược trở lại. Nhìn vào mặt đất vẫn thấy một mảng mông lung, Lục Ly đứng lên nhìn ra xung quanh, đập vào mắt cũng là một mảng miên man vô tận. Hắn chỉ cảm thấy nơi này thật choáng váng, không phân biệt được đông tây nam bắc, không nhìn ra phương hướng, không nhận ra bây giờ đang là hiện thực hay là trong hư huyễn... - Đi vòng quanh xem sao! Lục Ly nhìn một lượt rồi thôi, sợ bản thân nhìn đến hôn mê, bốn phía xung quanh đều là một mảng mông lung mờ mịt, cảm giác này vô cùng buồn nôn, khiến người ta cảm thấy cáu kỉnh. Hắn nhắm mắt bước đi về phía trước, hắn cảm thấy mặt đất luôn bằng phẳng, còn bằng phẳng hơn cả mặt nước. Hắn vẫn bước về phía trước, cảnh sắc xung quanh vẫn y nguyên thế, vĩnh viễn là một mảng mênh mông... - Lợi hại! Lục Ly cảm khái trong lòng, ảo trận này quá lợi hại, căn bản không biết phá giải thế nào, phỏng chừng người bình thường ở trong này sẽ bị ép đến điên? - Không biết đám Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ đã đi đâu? Lục Ly có chút ngạc nhiên, hắn cảm thấy cửa ải này rất khó vượt qua, theo lẽ thường người của Tam Thần Tông có lẽ vẫn ở trong này. - Đi xung quanh tìm xem sao! Chiến giáp Linh Ẩn trên người Lục Ly lóe lên, cơ thể hắn biến mất giữa không trung. Cơ thể hắn giống như u hồ đang chạy loạn, không quan tâm đến phương hướng, tùy ý bôn ba, cứ đến đâu thì đến. Sau một nén nhang bôn ba, Lục Ly thấy cảnh sắc vẫn như cũ, mặt đất bóng loáng bằng phẳng, tựa như nơi này trải rộng đến vô biên. - Tăng tốc! Lục Ly tăng nhanh tốc độ, cứ đi lung tung, ải này chắc hẳn không nguy hiểm, huyễn trận chính là thứ khủng bố nhất. Nếu như không phá được trận, sợ rằng sẽ bị nhốt ở đây nghìn năm. Lục Ly lại nghĩ đến người của Tam Thần Tông, ít nhất nhiều người sẽ không thấy cô độc, lại còn có thể cùng nhau nghĩ cách. Hắn tin tưởng đám Tuyết Thánh Nữ, Lâu Thập Nhị là đệ tử đỉnh cấp của Tuyết Sơn Cung và Yên Vũ Lâu chắc chắn sẽ có thủ đoạn đặc biệt, đoán chừng có thể phá giải huyễn trận. Vèo! Lục Ly nhắm mắt đi bừa, thỉnh thoảng còn thay đổi phương hướng, bôn ba vô định, đi tới đâu cũng được. Một nén hương, hai nén hương, nửa canh giờ! Nội tâm Lục Ly chìm xuống, tốc độ của hắn không coi là quá nhanh, nhưng nửa canh giờ có thể đi được bao xa? Trong nửa canh giờ mà hắn lại không thấy bóng ma nào, cho dù là một bộ thi thể cũng không thấy. - Huyễn trận ở đây và huyễn trận của Kha Mang đều tuyệt diệu như nhau! Lục Ly kết luận được một sự thật đó là cho dù hắn có đi như nào, cuối cùng vẫn trở lại địa điểm ban đầu. Nói cách khác, cho dù Lục Ly có đi thế nào cũng chỉ là đi vòng quanh, nếu không sao lại không gặp lấy một bóng người... Trầm tư trong chốc lát Lục Ly nhếch môi, nửa ngày sau mới phun ra vài chữ: - Lần này thì hay rồi!
Chương 1730 Ba tầng huyễn trận
Vèo vèo! Bên trong thế giới hoàn toàn mông lung, một thân ảnh đang chạy vội, hắn giống như là một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, thoắt cái chạy qua bên này, thoắt cái chạy qua bên kia, vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng còn nghĩ linh tinh vài thứ, giống như một người bị bệnh thần kinh. - Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Chạy lần nữa chỉ trong chốc lát, người kia ngừng lại, trong mắt đều là vẻ mờ mịt. Lúc nãy hắn vứt rất nhiều thứ trên mặt đất, vì muốn chứng thực xem có phải mình đi tới đi lui hay không, kết quả chạy hết một canh giờ, vậy mà không thấy bất cứ vật gì mà hắn vứt xuống. Nói cách khác, không phải hắn đi về điểm ban đầu, cũng không phải đi vòng vòng quanh một chỗ nhỏ bé. Nhưng tốc độ hắn nhanh như vậy, trong khoảng thời gian này cũng không biết đã chạy bao xa, chẳng lẽ huyễn cảnh này thật sự vô biên vô tận sao? - Thạch Đầu Nhân! Lục Ly trầm ngâm một lát, từ trong không gian giới thả ra mười con Thạch Đầu Nhân, sau đó khống chế Thạch Đầu Nhân chạy ra bốn phương tám hướng. Sau đó hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi. Hắn muốn xem thử những Thạch Đầu Nhân này cuối cùng có trở về hay không? Nếu như đường đi bên trong huyễn trận này không tăng, thì những Thạch Đầu Nhân này sẽ vòng trở về. Nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ! Vẻ kinh ngạc và mơ hồ trên mặt Lục Ly càng ngày càng nhiều, tốc độ Thạch Đầu Nhân rất nhanh, nếu như bọn chúng đi vòng trở lại thì đã sớm quay về. Bây giờ một con Thạch Đầu Nhân cũng chưa xuất hiện, điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ huyễn cảnh này đúng là vô biên vô hạn, lớn đến mức không thể tưởng tượng. Chuyện Lục Ly lo lắng nhất đã xảy ra, nếu như huyễn cảnh này thật sự lớn đến mức vô biên vô tận, vậy sẽ rất khó gặp được những người khác ở trong này, mà huyễn cảnh lại lớn như vậy đi ra ngoài thế nào? Làm sao phá vỡ huyễn cảnh này? Tưởng tượng một chút, bên trong một thế giới mênh mông vô tận, không có bất kỳ sự sống nào, không có hoa cỏ cây cối, thậm chí nơi này còn không có phong cảnh khác, chỉ có khung cảnh mông lung! Một người đi đi lại lại trong cái thế giới này một năm, hai năm, thậm chí trăm năm, thế giới hắn nhìn thấy vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn là khung cảnh mông lung. Cuối cùng người đó sẽ như thế nào? Tự sát hoặc là điên rồi! Cho dù là người có ý chí mạnh mẽ, cho dù là người có tâm trí kiên định, cuối cùng cũng rất khó giữ vững tâm trí của mình. Dù sao là người có tư tưởng, có tình cảm với vạn vật thì sẽ vui vẻ, sẽ thống khổ, sẽ sầu não, cũng sẽ cô độc... Đừng nói trăm năm, Lục Ly chỉ ở trong đây mấy canh giờ, hiện tại hắn cũng có chút phát điên. Hắn không thể nào tưởng tượng nổi cảnh sẽ ở thế giới này một năm, mười năm, trăm năm, nghìn năm, hắn có thể chắc chắn hắn tuyệt đối sẽ điên mất. Ù... Ù... Ù…! Hắn quả quyết đi vào bên trong Thiên Tà Châu, chí ít ở bên trong Thiên Tà Châu sẽ không nhìn thấy khung cảnh mông lung này nữa, ở trong này có thể thảnh thơi một chút, không đến mức càng ngày càng nôn nóng đến phát điên. - Đại nhân, tình hình nghiêm trọng lắm sao? Sau khi nhìn thấy Lục Ly đi vào với sắc mặt cực kỳ khó coi, Điếc đạo nhân quan tâm hỏi. Lục Ly nhẹ nhàng gật đầu diễn tả tình huống bên ngoài một lần, Điếc đạo nhân cũng trợn tròn mắt, ma thú ở Ma Vực chỉ chuyên tâm vào cơ thể, những thứ chân ý với thần thuật này cũng không am hiểu lắm, chứ nói chi là trận pháp cấm chế. - Ngươi cũng đừng lo, ta sẽ nghĩ cách, ngươi tu luyện tiếp đi. Lục Ly khoát tay áo, hắn trầm tư một lát thân thể lóe lên đi vào bên trong đại điện cấm chế, hắn nhìn mấy vạn bản tàng thư bên trong đại điện, mới bớt lo một chút, ít nhất không phải là hắn không có một chút hi vọng nào. Nếu Thiên Linh Tử là Thần Tượng Tông Sư, mấy vạn quyển sách ở nơi này chắc chắn có sách về phương diện trận pháp cấm chế, cho dù hết đường có thế đi, thì hắn cũng có thể tốn thời gian mười mấy năm để đọc hết toàn bộ sách. Chờ trình độ trận pháp cấm chế của hắn đạt tới một tình trạng nhất định, có lẽ còn có hi vọng phá vỡ huyễn cảnh của nơi này. Tuy nhiên, nếu có cách Lục Ly chắc chắn sẽ không muốn đọc sách ở đây tới vài chục năm. Dù sao hắn còn rất trẻ tuổi, tính tình vẫn rất háo thắng. Trong thời gian mười mấy năm cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Đấu Thiên Giới và Địa Hoàng Giới có thể xảy ra chuyện hay không cũng chưa biết. - Huyết Linh Nhi, ngươi có cách gì không? Lục Ly truyền lời cho Huyết Linh Nhi, sau đó được truyền lời lại: - Không biết, ta ra ngoài thử một chút xem sao? - Được, ngươi ra ngoài xem thử một chút đi. Lục Ly thả Thần Thi ra, Huyết Linh Nhi nhô xúc tu ra xâm nhập vào lòng đất. Lòng đất cứng rắn một cách kỳ lạ, thần binh cũng không phá nổi. Tuy nhiên xúc tu của Huyết Linh Nhi là hư ảnh nên có thể nhẹ nhõm tiến vào. Lục Ly nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, để mình bình tĩnh lại, hắn bắt đầu sắp xếp những loại sách liên quan tới huyễn cảnh ở bên trong đại điện, coi thử xem có thể tìm được phương pháp phá giải hay không. Loại sách này rất nhiều, tốn ba canh giờ, Lục Ly tìm được hơn một nghìn bản, hắn kiên nhẫn bắt đầu lật xem từng quyển. Tuy nhiên chỉ đọc một lát hắn lại ngừng, bởi vì quyển sách này quá cao thâm, dùng trình độ hiểu biết về trận pháp cấm chế trước mắt của hắn còn chưa thể đọc hiểu hoàn toàn... Lật sách, xem xét! Chỗ nào không hiểu thì bù lại kiến thức cho phương diện đó, Lục Ly quên đi thế giới bên ngoài, quên đi Huyết Linh Nhi, một lòng lặng yên trong biển kiến thức trận pháp cấm chế mênh mông. Thời gian bất tri bất giác trôi qua mấy ngày, Lục Ly lặng yên trong sách cấm chế cũng không có thời gian quan tâm, cho đến khi truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên, mới khiến hắn giật mình tỉnh lại. - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi truyền lời: - Huyễn trận ở đây rất lợi hại, muốn phá vỡ hoàn toàn, chỉ dựa vào năng lực của ta thì không được. Tuy nhiên ta có thể nghĩ cách phá ngoại vi huyễn trận. - Ngoại vi huyễn trận là sao? Lục Ly không hiểu hỏi: - Ý của ngươi là nơi này có rất nhiều huyễn trận à? - Đúng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom