-
Chương 1306-1310
Chương 1306 Trấn áp 1
- Oanh! Thân thể cao lớn của Âm Quỳ Thú thoáng bay lên, tầng tầng lớp lớp lân phiến ở ngực vỡ vụn, thân thể của nó bay lên không, ầm ầm bay đi, cuối cùng hung hăng nện xuống phía trên Vũ Thần Cốc. - Lợi hại! Lục Ly âm thầm gật đầu, không còn khinh thường nữa, thân thể chợt lóe lên tiến vào bên trong Thiên Tà Châu. - Ồ? Tiếng kinh nghi của Dực Thần lập tức vang lên: - Giới diện nho nhỏ lại có thần khí? Phẩm cấp còn không tệ nữa, tốt, tốt! Cái thần khí này là của bổn tôn rồi! - Oanh! Mi tâm Dực Thần sáng lấp lánh, lần này không có bắn ra bạch quang, mà là một đạo lục quang nhu hòa, thoáng bao phủ Dạ Nghê Thường bò lổm ngổm trên mặt đất. Thân thể mềm mại của Dạ Nghê Thường rung động lên, giống như đang thừa nhận vô tận thống khổ, gương mặt đẹp của nàng đều trở nên dữ tợn, nhưng cố cắn răng không quay cuồng trên mặt đất. - Xem ra Dực Thần muốn truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, sau đó để Dạ Nghê Thường tới tấn công Thiên Tà Châu? Lục Ly dùng thần niệm quét nhìn một phen, nội tâm âm thầm tính toán, đôi mắt hắn chớp loé nội tâm rối rắm. Hắn không xác định Dực Thần có thể truyền được bao nhiêu lực lượng cho Dạ Nghê Thường, nhưng nếu như lực lượng đủ cường đại mà nói, có lẽ thật sự có thể phá vỡ Thiên Tà Châu. - Haiz! Lúc này hai vị trưởng lão Vũ Tộc đều quỳ ở trên mặt đất, nhìn Dạ Nghê Thường không ngừng trở nên mạnh mẽ, bọn họ vừa mừng như điên lại vừa lo lắng. Mừng vì Dạ Nghê Thường có được lực lượng đối chiến Lục Ly, lo lắng chính là Dạ Nghê Thường có thể sẽ vì vậy mà trả giá cực lớn, thậm chí có khả năng vẫn lạc. - Không thể đợi thêm nữa rồi! Lục Ly quyết định chú ý rất nhanh, đột nhiên khống chế Thiên Tà Châu va chạm vào pho tượng Dực Thần. Không sai, hắn lựa chọn tấn công pho tượng Dực Thần! Dực Thần không thể nào hạ xuống Đấu Thiên Giới, nhiều nhất chỉ là một sợi phân thân, coi như là phân thân cũng không thể trống rỗng tới Đấu Thiên Giới, nhất định cần cầu nối nào đó. Pho tượng kia chính là cầu nối. Chỉ cần hủy diệt pho tượng, Dực Thần sẽ không có cầu nối liên thông Đấu Thiên Giới nữa, như vậy sẽ không thể tiếp tục truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường. - Hưu! Thiên Tà Châu đón gió bành trướng, biến thành một quả cầu lớn, đột nhiên va chạm về phía pho tượng Dực Thần. Dưới tốc cao như thế lực va đập sẽ rất khủng bố, nếu như đây chỉ là tượng đá phổ thông, cho dù lớn hơn gấp mười lần cũng sẽ bị đụng vỡ nát. - Hừ! Tiếng cười lạnh của Dực Thần vang lên, bên trong toàn là sự châm chọc và đùa cợt: - Tiểu tử, mặc dù không biết ngươi lấy được thần khí này ở đâu, nhưng dựa vào năng lực của ngươi, nhiều nhất chỉ phát huy được một thành uy lực của thần khí này? Ngươi cho rằng cầm thần khí, là ngươi có thể kháng cự Chân Thần sao? Bổn tôn sẽ để ngươi kiến thức cái gì là thần lực! Đột nhiên pho tượng Dực Thần rực sáng, tiếp theo một tia sáng bắn thẳng lên trời, ngưng tụ thành một bàn tay xinh đẹp ở giữa không trung. Bàn tay kia tựa như tồn tại chân thực, không giống hư ảnh chút nào. Bàn tay to nhẹ nhàng chộp tới Thiên Tà Châu, tốc độ thoạt nhìn vô cùng chậm, động tác dịu dàng như nước, giống như một vị thê tử đang đưa tay vuốt ve mặt trượng phu vậy. Tốc độ Thiên Tà Châu rất nhanh, so sánh với bàn tay chậm rì kia quả thực là khác một trời một vực, nhưng bàn tay xinh đẹp này lại ung dung bắt được Thiên Tà Châu. Sau đó bất luận Thiên Tà Châu rung động như thế nào, vẫn không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay kia, giống như Tôn Ngộ Không không cách nào nhảy ra khỏi tay Như Lai Phật Tổ vậy. Nội tâm Lục Ly chấn động không gì sánh được, không chỉ bởi vì Thiên Tà Châu không cách nào thoát khỏi bàn tay xinh đẹp kia, mà là bởi vì bên trong bàn tay lớn kia truyền đến từng đạo thần lực, bắt đầu vô thanh vô tức luyện hóa Thiên Tà Châu. Thiên Tà Châu bị Lục Ly luyện hóa rồi, đã có liên hệ tinh thần với hắn, nhưng lúc này Lục Ly lại cảm giác liên hệ tinh thần đang biến mất từng điểm từng điểm. Giống như không bao lâu nữa, Thiên Tà Châu sẽ mất đi liên hệ với Lục Ly, bị Dực Thần triệt để luyện hóa vậy. - Quả nhiên không thể khinh thường lực lượng Chân Thần, cho dù là một sợi phân thân cũng vậy! Lục Ly âm thầm cảm khái, không ngờ vị Dực Thần này chỉ phân chia một sợi phân thân tới đây, lại có thể phóng thích ra thần thông kinh thiên như vậy. Cường giả Đấu Thiên Giới tựa như từng con kiến hôi, vươn một ngón tay ra cũng có thể ung dung nghiền ép tới chết. - Grào grào! Âm Quỳ Thú từ bên trong Vũ Thần Cốc gầm gừ xông lên, chỉ tiếc nó vừa mới xông lên, trong mắt pho tượng Dực Thần lại hiện lên một đạo bạch quang, Âm Quỳ Thú lại bị nện bay xuống một lần nữa, lần này thụ thương càng thêm nghiêm trọng. - Chỉ có thể sử dụng Sát Đế chi huyết rồi! Lục Ly khẽ thở dài, Dực Thần còn đang truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, nếu như vẫn không ngăn cản mà nói... có lẽ chiến lực Dạ Nghê Thường có thể đạt đến tình trạng rất khủng bố. Hắn nhất định phải lập tức hủy diệt pho tượng Dực Thần, nếu không tất cả đều đã muộn. - Hay là dùng giọt Sát Đế chi huyết bị bốc hơi năng lượng kia! Lúc trước Lục Ly tìm hiểu sát chiêu bên trong Sát Đế chi huyết ba tháng, năng lượng bên trong bị bốc hơi một ít rồi, như vậy tổn hại đối với thân thể sẽ không quá mạnh. Hắn lấy ra Sát Đế chi huyết, ánh mắt nhìn về phía Tôn trưởng lão và Kha Mang ở bên trong nói: - Lát nữa ta sẽ phục dụng một loại linh dược, có thể nâng cao chiến lực trong thời gian ngắn, nhưng sau khi dược lực tiêu hao có lẽ ta sẽ hôn mê. Cho nên chờ ta kích sát cường địch bên ngoài xong, chuyện về sau liền giao cho các ngươi. Kha Mang, ngươi chịu trách nhiệm phá vỡ đại trận Vũ Thần Cốc, giải cứu ông nội của ta, sau khi giải cứu xong các ngươi lập tức ẩn nấp đi, đợi đến khi có nắm chắc tuyệt đối lại ra tay, nếu như tình huống của ta rất nghiêm trọng, Tôn trưởng lão lập tức đưa ta về Thí Ma Thành! - Vâng, điện chủ! - Thánh chủ, ngài yên tâm. Hai người đồng thời khom người, Lục Ly lấy ra Sát Đế chi huyết lập tức nuốt vào.
Chương 1307 Trấn áp 2
Sát Đế chi huyết vừa xuất hiện, một luồng sát khí khủng bố tràn ngập toàn bộ tiểu điện trong Thiên Tà Châu, khiến ánh mắt Kha Mang và Tôn trưởng lão trở nên huyết hồng, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình. Cũng may thân thể Lục Ly chợt lóe lên xông ra ngoài, sát khí biến mất, Tôn trưởng lão và Kha Mang thở dốc từng ngụm, thấp thỏm chờ đợi Lục Ly kích sát cường địch bên ngoài, sau đó truyền tống bọn họ ra. - Oanh! Thân thể Lục Ly xuất hiện bên ngoài Thiên Tà Châu, Sát Đế chi huyết trên người hắn đã lan tràn ra toàn thân hắn. Có lẽ do lần trước phục dụng một giọt, hoặc có lẽ là do ngân long huyết mạch, nên lần này Sát Đế chi huyết không có quá mức nóng nảy, không khiến cho hắn có cảm giác tự bạo, ngược lại một luồng lực lượng cường đại trong nháy mắt dũng mãnh tràn ngập toàn thân, giờ khắc này hắn cảm giác có thể một quyền phá vỡ hư không! - Phá! Quả thật hắn đã làm như vậy, hắn vung ra một quyền về phía trước, Thiên Tà Châu đã được thu vào, lúc này hắn xuất hiện ở phía trên bàn tay xinh đẹp. - Ồ? Một âm thanh sửng sốt truyền đến, Dực Thần kinh ngạc truyền âm nói: - Lực lượng này? Đây không phải lực lượng của ngươi! - Oanh! Lục Ly đánh ra một quyền, thiên địa huyền lực ở bốn phía đều bị tác động, không gian phía trước chấn động kịch liệt, nơi nắm tay đi qua không gian đều bị xé rách, cảm giác như thật sự đập vỡ phiến thiên không này vậy. Bàn tay xinh đẹp kia ở dưới một quyền này, trong nháy mắt bị phá thành mảnh nhỏ, nhanh chóng tan rã. - Đây là lực lượng của siêu cấp đại năng, tiểu tử, làm sao ngươi lấy được nó? Chuyện này không thể nào... làm sao thân thể ngươi có thể chịu được lực lượng cường đại như thế? Âm thanh kinh ngạc của Dực Thần vang lên lần nữa, hai vị Địa Tiên Vũ Tộc đều bị kinh động rồi, trong mắt toàn vẻ kinh ngạc nhìn sang bên này. Thế nhưng sau khi hai người liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, hai người cảm giác không nhận ra Lục Ly, kia không phải vương giả nhân tộc, mà là một tôn thần ma! - Hừ! Lục Ly khẽ hừ lạnh, ánh mắt nhìn lướt qua pho tượng Dực Thần nói: - Không có gì là không thể, tồn tại tức là chân lý! Dực Thần, không phải ngươi muốn thần khí trong tay ta sao? Ngươi có thể thoải mái tới đây đoạt! Sau khi luyện hóa Sát Đế chi huyết, Lục Ly cảm giác toàn thân mình đều có lực lượng dùng không hết, đừng nói một sợi phân thân của Dực Thần, cho dù bản tôn Dực Thần ở đây, hắn cũng có thể một quyền đánh nát. - Ha ha! Dực Thần cười lạnh, nàng đùa cợt truyền âm nói: - Tiểu tử, con kiến hôi chính là con kiến hôi, ngươi cho rằng nhận được một chút năng lượng của đại năng thần giới, là có thể lật trời sao? Bản tôn muốn giết ngươi lật tay là có thể trấn áp! - Phải không? Lục Ly lạnh nhạt đáp lại một câu, thân thể chợt lóe lên bay về phía pho tượng Dực Thần, triệu tập lực lượng Sát Đế chi huyết, đột nhiên vung ra một quyền, muốn một quyền đánh vỡ pho tượng Dực Thần. - Xì xì! Pho tượng chấn động kịch liệt, trong pho tượng còn nứt ra một vết nứt to lớn. Một luồng khí tức hùng hậu từ trong pho tượng xuất hiện, bạch quang lấp lánh, đột nhiên phía trước Lục Ly xuất hiện một bàn tay xinh đẹp chụp về phía Lục Ly. - Lực lượng bàn tay này mạnh hơn gấp mấy lần! Lục Ly cảm thấy một trận đè nén, bên trong linh hồn truyền đến cảm giác nguy hiểm, pho tượng Dực Thần đã nứt ra rồi, đây rõ ràng là Dực Thần vận dụng tối đa năng lượng, cố gắng một chiêu chém giết Lục Ly. - Phá!! Lúc này muốn trốn tránh cũng không kịp nữa rồi, Lục Ly chỉ có thể điên cuồng triệu tập năng lượng Sát Đế chi huyết, rồi nặng nề đánh về phía bàn tay kia. - Oanh! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, tiếp theo một luồng sóng khí cuồn cuộn ra, chấn cho hai vị trưởng lão Vũ Tộc ở gần đó đều bị hộc máu bay đi. - Phốc... Cùng nhau bay ngược còn có Lục Ly, xương cánh tay Lục Ly liên tiếp vỡ vụn, vậy mà bị lực lượng cường đại chấn gẫy. Mặc dù bàn tay Dực Thần ngưng tụ cũng vỡ vụn, nhưng rõ ràng lần này Dực Thần thắng. - Ha ha! Rất nhanh âm thanh đùa cợt của Dực Thần lại vang lên: - Tiểu tử, nếu như không phải pho tượng kia quá yếu, lực lượng bản tôn có thể ngưng tụ quá ít, thì vừa rồi đã có thể một chưởng đập chết ngươi. Ngươi có biết một chưởng vừa rồi chẳng qua là một phần vạn lực lượng của bản tôn không? Nếu như ngươi tới Thần Giới mà nói... Bản tôn dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi! - Một phần vạn? Trong lúc bay ngược, mắt Lục Ly lộ ra một chút kinh ngạc, một phần vạn lực lượng đã kinh khủng như thế, nếu vậy bản tôn Dực Thần mạnh bao nhiêu? - Cứ như vậy bại sao? Sau khi Lục Ly bay ra ngoài ngàn trượng mới ổn định thân hình, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Hắn thua dưới tay một vị thần linh cũng không mất thể diện, vấn đề là nếu như hắn không cách nào đánh tan cỗ phân thân thần linh này... Đợi Dạ Nghê Thường có được lực lượng truyền thừa của Dực Thần, tận thế của hắn và đám người Lục Chính Dương đã tới rồi... - Để Tiểu Bạch đi ra thử một chút? Lục Ly trầm ngâm một lúc, phát hiện chỉ còn một biện pháp. Đợi lát nữa hắn xông lên chống đỡ Dực Thần công kích, sau đó để Tiểu Bạch tập kích, chỉ cần cắn đứt cổ pho tượng Dực Thần, Dực Thần sẽ không có cầu nối tới nơi đây, tự nhiên tất cả vấn đề được giải quyết dễ dàng rồi. Trong lúc điện quang hoả thạch, hắn quyết định chủ ý, truyền thần niệm vào Thiên Tà Châu, đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say, để nó tùy thời chuẩn bị xuất thủ. - Hưu! Thân thể hắn nổ bắn ra, tốc độ đạt đến cực hạn, lần này hắn lấy ra một thanh chiến đao bán thần khí. Chuẩn bị đánh nghi binh, hắn không muốn cái tay còn lại bị Dực Thần phế bỏ. - Không biết tự lượng sức mình! Âm thanh đùa cợt của Dực Thần lại truyền đến, pho tượng chấn động kịch liệt, tiếp theo lại sáng lên vạn trượng, tùy thời chuẩn bị đánh bay Lục Ly. Năm trăm trượng, ba trăm trượng, trăm trượng! Lục Ly vung chiến đao, đột nhiên bổ một đao về phía trước, mặc dù là đánh nghi binh, nhưng hắn vẫn vận dụng năng lượng bên trong Sát Đế chi huyết, một đạo đao mang đỏ như máu gào thét bay đi, xé rách không gian phía trước ra một vết nứt khổng lồ, chém thẳng vào pho tượng Dực Thần.
Chương 1308 Sát Đế chân ý
- Hừ! Trong pho tượng Dực Thần truyền đến một tiếng hừ lạnh, sau đó ngưng tụ một bàn tay to lớn, tiếp tục đánh về phía Lục Ly. - Tốt! Trong nháy mắt chiến đao trong tay Lục Ly biến mất, sau đó Thiên Tà Châu chợt lóe sáng, Tiểu Bạch xuất hiện, Lục Ly quát lên: - Tiểu Bạch, cắn nát pho tượng kia! - Hưu! Tiểu Bạch hóa thành một đạo bạch quang từ dưới đất phóng đi, thoáng cái đã vọt tới phía dưới pho tượng, Lục Ly thì lấy ra một cái tấm chắn thánh giai chống đỡ ở phía trước. Dưới cái nhìn của Lục Ly, Dực Thần muốn phóng thích công kích cần phải có thời gian. Bởi vì nàng cần truyền lực lượng từ Thần Giới tới đây, dù sao chuyện này cũng không phải là bản tôn của nàng. Nàng vừa mới phóng ra tấn công cường đại, nên vô lực đối phó Tiểu Bạch? Sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều... Trên pho tượng Dực Thần chợt lóe lên tia sáng, một đạo kiếm khí xuất hiện bắn thẳng đến chỗ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức bị đánh bay, hơn nữa toàn thân đầm đìa máu tươi, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vậy mà hôn mê ở giữa không trung. - Tiểu Bạch! - Oanh! Lục Ly cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, tấm chắn trong tay lập tức vỡ vụn, thân thể hắn lại bị nện bay ra ngoài lần nữa. Lần này tay lại bị thương, thế nhưng tấm chắn thánh giai cũng chặn được một ít lực lượng, xương chẳng qua là bị chấn thương, không có rạn nứt, có điều lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương, trong miệng phun ra một búng máu tươi. Thật ra thương thế của hắn không sao cả, lúc này bên trong thân thể hắn toàn là năng lượng Sát Đế chi huyết, lực phòng ngự nhục thân gia tăng mấy lần, năng lượng Dực Thần có thể động dụng chỉ có từng đó, vẫn không thể dễ dàng chấn giết hắn. Hắn quan tâm chính là Tiểu Bạch! Thần niệm hắn quét tới trước tiên, phát hiện Tiểu Bạch chẳng qua là ngất đi, chứ không bị giết chết nên hơi yên tâm lại. Lực phòng ngự của Tiểu Bạch yếu hơn so với Âm Quỳ Thú một ít, Âm Quỳ Thú không trụ được công kích của Dực Thần, tự nhiên Tiểu Bạch càng không được. - Oanh! Dực Thần vẫn đang không ngừng truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, hơi thở của nàng càng lúc càng mạnh, lúc này đã có thể sánh bằng Hóa Thần rồi. Nếu như chậm trễ nữa, đoán chừng nhiều nhất là nửa nén hương thời gian Lục Ly cũng không chịu được Dạ Nghê Thường công kích. Vấn đề là lúc này hắn thúc thủ vô sách! Bây giờ hắn đang giao chiến cùng một vị thần linh, mặc dù chỉ là một một sợi phân thân thần linh, những cũng làm cho hắn chính thức thấy được sự cường đại của thần linh. Nếu như không phải hắn có năng lượng Sát Đế chi huyết tăng phúc, lúc này đã sớm bị Dực Thần chụp chết rồi. - Chẳng lẽ năng lượng bên trong giọt Sát Đế chi huyết này bốc hơi quá nhiều? Chẳng lẽ ta phải nuốt giọt Sát Đế chi huyết còn lại, mới có thể phá vỡ pho tượng kia? Trong đầu Lục Ly điên cuồng vận chuyển, nhưng có chút không nỡ, nếu như dùng xong giọt Sát Đế chi huyết cuối cùng, hắn sẽ không có cơ hội cảm ngộ sát chiêu của Sát Đế nữa. Hồi tưởng lại cảnh tượng bên trong Sát Đế chi huyết, hồi tưởng lại công kích kinh thiên của Sát Đế, nội tâm Lục Ly không ngừng hâm mộ. Nếu như ba tháng trước hắn có thể cảm ngộ một ít bề ngoài, phỏng chừng lúc này sẽ ứng phó vô cùng dễ dàng. - Sát chiêu Sát Đế? Đột nhiên nội tâm Lục Ly hơi động, hắn nhớ lại vừa rồi hắn lấy ra chiến đao bán thần khí vung ra một đao kia, lại hồi tưởng Sát Đế vung ra một đao, hắn không hiểu trong linh hồn có một chút xúc động. Dường như... Hắn có một loại cảm giác thuần thục với sát chiêu của Sát Đế, lúc này hắn cũng có thể thả ra! - Thử một chút! Từ trước đến giờ Lục Ly là người làm việc dứt khoát, hơn nữa hắn cảm thấy, lúc này bên trong thân thể của hắn chảy xuôi Sát Đế chi huyết, có lẽ trong máu này có một ít tinh thần ấn ký Sát Đế lưu lại? Có lẽ hắn có thể thật sự thả ra sát chiêu cường đại của Sát Đế cũng chưa biết chừng. - Hống! Thân thể hắn lại bắn lên một lần nữa, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao bán thần khí. Chiến đao này không có hoa lệ như Long Đế Thần Binh, đen nhánh, lại vô cùng nặng nề. Đây là chiến lợi phẩm từ trong tay một vị trưởng lão Thí Ma Điện, Lục Ly vẫn luôn ưa thích dùng đao, nên để lại cây đao này. - Ha ha! Hai vị trưởng lão Vũ Tộc ẩn nấp ở nơi xa thấy Lục Ly lại tiến tới, thì lộ ra vẻ châm chọc, dưới cái nhìn của bọn họ Dực Thần là thần linh, Lục Ly là một phàm nhân lại dám chiến đấu cùng thần linh? Con kiến hôi cũng muốn rung trời! - Chỉ cần Lục Ly chết rồi, dựa vào tư chất của ngũ công chúa đoán chừng không mất bao lâu sẽ có thể đột phá Hóa Thần? Hơn nữa lần này Dực Thần ngưng tụ phân thân, nói không chừng có thể truyền cho ngũ công chúa một ít thần thông. Hắc hắc... Không cần mấy năm, ngũ công chúa quật khởi, thịnh thế Vũ Tộc chúng ta sẽ tới! Một vị trưởng lão Vũ Tộc âm thầm kích động, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, muốn nhìn một chút xem lần này Lục Ly bị đánh ra như thế nào, sẽ nhận thương tổn gì? - Hưu! Lục Ly đã bay đến phía trước pho tượng mấy trăm trượng rồi, pho tượng phát ra tia sáng vạn trượng, tùy thời chuẩn bị tấn công đánh bay Lục Ly. - Hống! Lục Ly truyền huyền lực và năng lượng Sát Đế chi huyết vào bên trong chiến đao bán thần khí, sau đó chợt quát to một tiếng, rồi đột nhiên nhắm hai mắt lại. Trong đầu hắn hiện lên một bức tranh, hiện ra cảnh tượng Sát Đế vung vẩy chiến đao, hắn cũng không nhiều nghĩ, chỉ vung chiến đao ra theo bản năng. - Xoẹt! Một đạo âm thanh vải vóc bị xé vang lên, hết sức chói tai, vào giờ khắc này thanh chiến đao khổng lồ kia giống như ngưng tụ ở giữa không trung, thời gian xung quanh trở nên hết sức chậm chạp. - Xuy! Hình ảnh khiến hai vị trưởng lão Vũ Tộc khiếp sợ đã xuất hiện, đột nhiên thiên địa huyền khí từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía chiến đao, toàn bộ thiên địa đều bị tác động, một luồng lực lượng khủng bố trấn áp toàn trường. Lực chú ý của mọi người đều bị thanh chiến đao vạch phá trường không kia hấp dẫn, bao gồm cả Dạ Nghê Thường đang bò lổm ngổm trên mặt đất cũng khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chiến đao. - Chuyện này...
Chương 1309 Chỉ có thể chết
Giọng nói kinh ngạc của Dực Thần vang lên, sau đó không dám tin nói: - Đây là... Sát Đế chân ý, không có khả năng, Sát Đế đã chết mười vạn năm rồi, không có khả năng! - Xuy! Một tia sáng màu đỏ như máu xuất hiện bên trong chiến đao, trực tiếp bổ vào phía trên đại thủ ấn Dực Thần đánh ra, sau đó như lưỡi dao sắc bén phá vỡ vải vóc, ung dung bổ đôi đại thủ ấn, cuối cùng tia sáng màu đỏ như máu kia bổ vào phía trên pho tượng Dực Thần. - Phanh! Một đạo thanh âm nặng nề nổ vang, pho tượng Dực Thần chia năm xẻ bảy, hóa thành đá vụn đầy trời bắn tung toé mà đi, luồng thần uy nhàn nhạt bao phủ khắp nơi kia cũng biến mất không thấy. - Tốt, tốt, tốt! Cuối cùng Dực Thần cũng truyền đến một câu nói, thanh âm từ từ trở nên yếu bớt, cuối cùng nhỏ đến mức khó thể nghe, giống như đang biến mất ở trong thiên địa: - Tiểu tử, ngươi rất không tệ, dám chém một sợi phân thân của ta. Tốt nhất ngươi không nên tới Thần Giới, nếu không bản tôn sẽ giết ngươi, sẽ giết ngươi... Thanh âm của Dực Thần càng ngày càng nhỏ, luồng thần uy quen thuộc kia hoàn toàn biến mất, hai vị trưởng lão Vũ Tộc và Dạ Nghê Thường đều ngơ ngác. Trong mắt ba người toàn là vẻ khiếp sợ, ánh mắt khóa lại Lục Ly, cảm giác không nhận ra hắn. Vậy mà Lục Ly có thể dùng một chiêu phá vỡ công kích của Dực Thần, sau đó còn chém vỡ pho tượng kia, quan trọng nhất là cuối cùng Dực Thần nói Lục Ly chém một sợi phân thân của nàng. Một phàm nhân chém phân thân của thần, chuyện này giống như một con kiến hôi chọc trời ra một lỗ thủng vậy, điều này làm cho Dạ Nghê Thường và hai vị trưởng lão không dám tin vào mắt của mình! - Một chiêu kia... Hai vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, hồi tưởng lại một chiêu vừa rồi của Lục Ly, thân thể hai người hơi rung động. Thoạt nhìn một chiêu vừa rồi vô cùng đơn giản, nhưng hai người đều cảm nhận được đồ vật vô cùng phức tạp, huyền diệu từ bên trong, tựa như một võ giả Huyền Vũ cảnh nhìn thấy Quân Hầu cảnh phóng thích áo nghĩa vậy. Mặc dù không rõ, nhưng cảm giác rất mãnh liệt! Hai người không hiểu kia là vật gì, nhưng tuyệt đối mạnh hơn cao cấp hơn so với áo nghĩa. Nói một cách khác, một chiêu vừa rồi của Lục Ly đã vượt ra khỏi tầng thứ áo nghĩa, so với cửu phẩm áo nghĩa cũng khủng bố hơn vô số lần. - Chẳng lẽ Lục Ly được Đấu Thiên Đại Đế phụ thể? Kết luận duy nhất hai vị trưởng lão đưa ra chính là cái này, nếu không căn bản không giải thích được tại sao Lục Ly có thể phát ra sát chiêu kinh khủng như thế, càng đừng nói bây giờ Lục Ly mới chỉ là Nhân Hoàng chi cảnh. - Bại rồi, bại rồi, thất bại thảm hại! Dạ Nghê Thường chậm rãi đứng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót, ánh mắt nhìn Lục Ly nhắm mắt đứng ngạo nghễ giữa không trung, nàng... Tâm phục khẩu phục. Thực ra chiến lực lúc này của nàng rất cao, nàng có được thần lực do Dực Thần truyền thừa, bản thân nàng cảm giác có thể ung dung quét ngang toàn bộ Địa Tiên, thậm chí Thiên Kiêu phổ thông cũng có thể chém giết. Nhưng Lục Ly là Thiên Kiêu phổ thông sao? Lục Ly là mãnh nhân có thể một đao chém giết phân thân Dực Thần, đừng nói sử dụng một chiêu vừa rồi, cho dù hắn tùy ý bổ ra một đao, Dạ Nghê Thường cũng cảm giác không cách nào tiếp được. Lục Ly phục dụng Sát Đế chi huyết, hơi thở quá kinh khủng, nàng cảm giác nội tâm không thể nhấc lên chiến ý đối với Lục Ly. - Ha ha, đúng là ta suy nghĩ nhiều... Dạ Nghê Thường cười tự giễu, Lục Ly trẻ tuổi như thế đã trở thành vương giả nhân tộc, có thể trấn áp Đại Ma Thần, thuần phục Âm Quỳ Thú, nàng có thể kích sát nhân vật như thế sao? Thực ra nàng không biết, Đại Ma Thần đã bị Lục Ly chém chết. Nàng mấp máy miệng, nói: - Lục điện chủ, ngươi thắng! Lục Ly không mở mắt ra, làm như không nghe thấy lời nói của Dạ Nghê Thường. Hắn không phải trêu chọc, mà là hắn đang hồi tưởng một đao vừa rồi. Vậy mà hắn lại đánh ra được sát chiêu của Sát Đế, mặc dù có một chút khác biệt với sát chiêu chân chính trong hình ảnh của Sát Đế, còn thiếu rất nhiều rất nhiều nữa... Nhưng một đao vừa rồi đã có vài phần bóng dáng sát chiêu của Sát Đế rồi, cũng chính là sờ tới một chút bề ngoài. Sát chiêu cường đại như thế, cơ hội tốt như vậy tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Cho nên hắn tĩnh tâm xuống trước, khắc ghi một chiêu vừa rồi vào trong nội tâm, nếu như có thể triệt để nắm giữ, lực công kích của hắn đem sẽ có thể tăng lên diện rộng. Sau khi hồi tưởng mười mấy lần, xác định đã ghi nhớ hết toàn bộ chi tiết xuống, lúc này Lục Ly mới mở mắt. Hắn không thể không mở ra, bởi vì Sát Đế chi huyết đang tiêu hao sinh mệnh nguyên lực của hắn, thời gian càng kéo dài, sinh mệnh nguyên lực của hắn hao tổn càng nhiều, có lẽ sẽ suy yếu đến cực hạn giống như lần trước, thân thể gặp thương tổn cực lớn. Ánh mắt hắn nhìn về phía Dạ Nghê Thường, nhàn nhạt nói: - Không sai, ta thắng, vậy nên hiện tại ngũ công chúa điện hạ... ngươi lựa chọn thần phục ta, hay là... Chết? Dạ Nghê Thường mấp máy miệng, miễn cưỡng cười nói: - Nếu như lúc này ta không phải thống soái Vũ Tộc, có lẽ ta có thể ngoan ngoãn đi theo ngươi trở về Thần Châu đại địa, trở về Dạ gia. Nhưng ta là thống soái Vũ Tộc, cho nên ta không thể thần phục, chỉ có thể... Chết! Nhìn bộ mặt quyết tuyệt của Dạ Nghê Thường, nội tâm Lục Ly thở dài, biết nói gì cũng vô dụng rồi. Cô gái này quá cương liệt, nàng không muốn để cho người trong thiên hạ khinh thường Vũ Tộc, nàng lựa chọn dùng cái chết của nàng, giữ lại một chút tôn nghiêm sau cùng cho Vũ Tộc. - Lục điện chủ! Lục Ly không nói chuyện, đột nhiên Dạ Nghê Thường khom người nói: - Mặc dù cái thỉnh cầu này có một chút mạo muội, nhưng Nghê Thường vẫn muốn nói, xin ngươi cố hết sức đối xử tử tế với thường dân Vũ Tộc, hai tộc giao chiến, thường dân vô tội! - Ừ, ta đồng ý với ngươi! Lục Ly không do dự, sảng khoái gật đầu nói, Dạ Nghê Thường đứng thẳng lên lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ. Nàng không nói thêm cái gì nữa, trên người lại toát ra bạch sắc hỏa diễm, tuy toàn thân nàng đang cháy, nhưng nàng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngược lại luôn luôn tươi cười nhìn Lục Ly.
Chương 1310 Đột phá 1
- Ngũ công chúa! Hai vị trưởng lão Vũ Tộc thất thanh tru lớn lên, nước mắt tuôn ra đầy mặt, quỳ trên mặt đất không ngừng khóc thảm. Dạ Nghê Thường không nhìn bọn họ, chỉ mỉm cười nhìn Lục Ly, càng ngày bạch sắc hỏa diễm trên thân thể nàng càng nhiều, nửa người đã bị đốt thành tro tàn rồi, ánh mắt của nàng cũng càng lúc càng ảm đạm. - Haiz... Lục Ly khẽ thở dài, nhưng không nói gì cả, đây là lựa chọn của Dạ Nghê Thường, hắn không cứu được nàng, chỉ có thể nhìn nàng rời đi, vĩnh viễn rời đi. - Lục Ly, đây là một loại bí pháp, linh hồn của ta có tỷ lệ vô cùng nhỏ còn sót lại, chuyển thế trọng tu. Tại thời điểm Dạ Nghê Thường sắp hóa thành hư vô, đột nhiên một đạo thanh âm thật nhỏ truyền đến bên tai Lục Ly: - Nếu như Nghê Thường có thể chuyển thế trùng sinh mà nói... nhất định ta sẽ tới tìm ngươi, lần sau... Nghê Thường chắc chắn không thua ngươi! - Bồng! Đột nhiên bạch sắc hỏa diễm trên thân thể Dạ Nghê Thường bùng lên, cả người nàng hoàn toàn bị đốt thành tro tàn, một đạo khói trắng lượn lờ bay lên, vờn quanh không trung chốc lát, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa. Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía khói trắng biến mất, trên mặt lộ ra một vòng phức tạp, đột nhiên hét to: - Dạ Nghê Thường, Lục Ly ta chờ ngươi, sẽ chờ ngươi đến chiến thắng ta! - Ngũ công chúa... Hai vị trưởng lão Vũ Tộc vẫn còn quỳ trên mặt đất gào khóc bi thương, đột nhiên lúc này Âm Quỳ Thú từ phía dưới bay vụt lên, vừa rồi nó bị dính thương thế nghiêm trọng, rốt cục cũng khôi phục được một ít, cảm ứng được thần uy Dực Thần biến mất, nó lập tức chạy nhanh mà đến. - Grào grào! Ánh mắt nó lạnh như băng quét nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người hai vị trưởng lão. Mắt nó lộ ra vẻ nổi giận, giống như muốn phát tiết lửa giận lên người hai vị trưởng lão. - Phanh! Thân thể nó chợt lóe lên, vung móng vuốt khổng lồ, tươi sống chụp chết hai vị Địa Tiên Vũ Tộc. - Âm Quỳ Thú, thu! Lục Ly đã nhận ra cử động của Âm Quỳ Thú, nhưng không có ngăn cản, mà thu hồi Âm Quỳ Thú. Thiên Tà Châu chợt lóe sáng, Tôn trưởng lão và Kha Mang xuất hiện, Lục Ly quát khẽ nói: - Đi theo ta! - Hưu! Lục Ly bay vụt xuống, chiến đao bán thần khí trong tay rực rỡ thần quang, hắn vung chiến đao nặng nề bổ về phía màn hào quang màu vàng trên quảng trường Vũ Thần Cốc. - Oanh! Màn hào quang màu vàng lay động kịch liệt, đám người Lục Chính Dương bên trong đều đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi nhìn Lục Ly. Lục Ly không nói một lời liên tục bổ trường đao trong tay ra, mỗi lần đều vận dụng Sát Đế chi huyết, uy lực mười phần. Sau khi bổ ra mười đao, rốt cục màn hào quang màu vàng cũng vỡ vụn. - Tốt rồi! Lục Ly như trút được gánh nặng, thân thể chợt lóe lên thu Tiểu Bạch đang hôn mê vào Thiên Tà Châu, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại ngồi dưới đất, phất tay nói: - Tôn trưởng lão, Kha Mang, dựa theo lời nhắn nhủ của ta với các ngươi xử lý đi. Rất nhanh hắn đã hôn mê, để lại Lục Chính Dương và một đám lão quái vật, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, khuôn mặt đầy vẻ áy náy và tự trách... Lục Ly đã dặn dò, tự nhiên mọi người phải làm theo, hơn nữa lúc này các vị trưởng lão vô cùng suy yếu, cho nên mọi người lập tức mang theo Lục Ly rút lui. Sau khi bay khỏi Vũ Thần Cốc vạn dặm, mọi người tìm được rồi một cái sơn cốc để ẩn nấp, đám người Lục Chính Dương bắt đầu bế quan chữa thương, Kha Mang thì dùng linh dược chữa trị cho Lục Ly, Tôn trưởng lão cảnh giới ở xung quanh. Thực ra cũng không cần phải cảnh giới nữa, lúc này đại quân Vũ Tộc đều đã phân tán chạy đi rồi, căn bản không ai dám lộ đầu. Xung quanh Vũ Thần Cốc luôn có thám báo ẩn nấp, kết quả trận chiến giữa Lục Ly và Dạ Nghê Thường đã sớm truyền đến các lộ đại quân. Tin tức truyền đến, toàn bộ đại quân Vũ Tộc lập tức xôn xao, sau đó đều kinh hoàng không ngớt. Ba vị vương tử phân biệt ở trong một đạo đại quân, sau khi nhận được tin tức không có chần chờ, dẫn đầu thủ hạ trung thành của riêng mình chạy trốn! Vương tộc Vũ Tộc có một cái tiểu thế giới rất lớn, bên trong cái tiểu thế giới kia có một ít con dân và vô số tài phú linh tài, phần lớn con cháu Vương tộc đã được sớm dời đi vào. Cho nên sau khi ba vị vương tử tiến vào, vẫn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý. Ba vị vương tử trốn đi nhưng không có dần theo tất cả quân đội. Thật ra quân đội này là do các đại gia tộc tạo bên trong Vũ Tộc tạo thành, tự nhiên bọn họ cũng bắt đầu tự tính đường lui, dồn dập mang theo thủ hạ của mình truyền tống về, chuẩn bị đường lui. Chỉ mất ba ngày thời gian tin tức đã truyền khắp toàn bộ Tây Vũ đại địa, lần này các đại gia tộc ở Tây Vũ đại địa đã triệt để tuyệt vọng, bắt đầu dồn dập suy nghĩ đường lui. Gia tộc chiếm cứ tiểu thế giới thì dời vào bên trong tiểu thế giới, không có thì hoặc là chuẩn bị tử chiến đến cùng, hoặc là chuẩn bị đầu hàng nhân tộc. - Điện chủ uy vũ! - Điện chủ vạn tuế vạn vạn tuế! - Điện chủ thần uy, vô địch thiên hạ! Bên trong một sơn mạch tòa khổng lồ phía đông Tây Vũ đại địa, có mấy chục vạn quân đội nhân tộc ẩn núp, trong quân luôn có thám báo dò xét tình huống bốn phía, tin tức Lục Ly đại thắng truyền khắp toàn bộ thành trì Vũ Tộc, bọn họ cũng nhanh chóng nhận được tin tức. Bên này vẫn còn ba vị trưởng lão Thí Ma Điện sống sót, ba người nhận được tin tức ý nghĩ đầu tiên chính là dẫn theo đại quân bắt đầu quét ngang Tây Vũ đại địa, một đường giết tới Vũ Thần Cốc hội hợp cùng đám người Lục Ly. Thế nhưng có một vị trưởng lão tương đối thận trọng, hắn nói liên hệ đám người Lục Ly trước, sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục Ly rồi mới tiếp tục hành động. Lần trước bọn họ ra quyết sách sai lầm, nếu như lần này lại xuất hiện sai lầm, bọn họ sẽ không còn mặt mũi đi gặp Lục Ly nữa. Hai vị trưởng lão khác suy nghĩ một chút, cũng quyết định thận trọng một chút, dù sao lúc này Vũ Tộc đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong tình huống biết rõ phải chết sẽ phản công rất kịch liệt. Nếu như vài chục vạn quân đội này đều bị chết, sau khi Lục Ly biết được tin tức nhất định bọn họ sẽ rất thảm.
- Oanh! Thân thể cao lớn của Âm Quỳ Thú thoáng bay lên, tầng tầng lớp lớp lân phiến ở ngực vỡ vụn, thân thể của nó bay lên không, ầm ầm bay đi, cuối cùng hung hăng nện xuống phía trên Vũ Thần Cốc. - Lợi hại! Lục Ly âm thầm gật đầu, không còn khinh thường nữa, thân thể chợt lóe lên tiến vào bên trong Thiên Tà Châu. - Ồ? Tiếng kinh nghi của Dực Thần lập tức vang lên: - Giới diện nho nhỏ lại có thần khí? Phẩm cấp còn không tệ nữa, tốt, tốt! Cái thần khí này là của bổn tôn rồi! - Oanh! Mi tâm Dực Thần sáng lấp lánh, lần này không có bắn ra bạch quang, mà là một đạo lục quang nhu hòa, thoáng bao phủ Dạ Nghê Thường bò lổm ngổm trên mặt đất. Thân thể mềm mại của Dạ Nghê Thường rung động lên, giống như đang thừa nhận vô tận thống khổ, gương mặt đẹp của nàng đều trở nên dữ tợn, nhưng cố cắn răng không quay cuồng trên mặt đất. - Xem ra Dực Thần muốn truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, sau đó để Dạ Nghê Thường tới tấn công Thiên Tà Châu? Lục Ly dùng thần niệm quét nhìn một phen, nội tâm âm thầm tính toán, đôi mắt hắn chớp loé nội tâm rối rắm. Hắn không xác định Dực Thần có thể truyền được bao nhiêu lực lượng cho Dạ Nghê Thường, nhưng nếu như lực lượng đủ cường đại mà nói, có lẽ thật sự có thể phá vỡ Thiên Tà Châu. - Haiz! Lúc này hai vị trưởng lão Vũ Tộc đều quỳ ở trên mặt đất, nhìn Dạ Nghê Thường không ngừng trở nên mạnh mẽ, bọn họ vừa mừng như điên lại vừa lo lắng. Mừng vì Dạ Nghê Thường có được lực lượng đối chiến Lục Ly, lo lắng chính là Dạ Nghê Thường có thể sẽ vì vậy mà trả giá cực lớn, thậm chí có khả năng vẫn lạc. - Không thể đợi thêm nữa rồi! Lục Ly quyết định chú ý rất nhanh, đột nhiên khống chế Thiên Tà Châu va chạm vào pho tượng Dực Thần. Không sai, hắn lựa chọn tấn công pho tượng Dực Thần! Dực Thần không thể nào hạ xuống Đấu Thiên Giới, nhiều nhất chỉ là một sợi phân thân, coi như là phân thân cũng không thể trống rỗng tới Đấu Thiên Giới, nhất định cần cầu nối nào đó. Pho tượng kia chính là cầu nối. Chỉ cần hủy diệt pho tượng, Dực Thần sẽ không có cầu nối liên thông Đấu Thiên Giới nữa, như vậy sẽ không thể tiếp tục truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường. - Hưu! Thiên Tà Châu đón gió bành trướng, biến thành một quả cầu lớn, đột nhiên va chạm về phía pho tượng Dực Thần. Dưới tốc cao như thế lực va đập sẽ rất khủng bố, nếu như đây chỉ là tượng đá phổ thông, cho dù lớn hơn gấp mười lần cũng sẽ bị đụng vỡ nát. - Hừ! Tiếng cười lạnh của Dực Thần vang lên, bên trong toàn là sự châm chọc và đùa cợt: - Tiểu tử, mặc dù không biết ngươi lấy được thần khí này ở đâu, nhưng dựa vào năng lực của ngươi, nhiều nhất chỉ phát huy được một thành uy lực của thần khí này? Ngươi cho rằng cầm thần khí, là ngươi có thể kháng cự Chân Thần sao? Bổn tôn sẽ để ngươi kiến thức cái gì là thần lực! Đột nhiên pho tượng Dực Thần rực sáng, tiếp theo một tia sáng bắn thẳng lên trời, ngưng tụ thành một bàn tay xinh đẹp ở giữa không trung. Bàn tay kia tựa như tồn tại chân thực, không giống hư ảnh chút nào. Bàn tay to nhẹ nhàng chộp tới Thiên Tà Châu, tốc độ thoạt nhìn vô cùng chậm, động tác dịu dàng như nước, giống như một vị thê tử đang đưa tay vuốt ve mặt trượng phu vậy. Tốc độ Thiên Tà Châu rất nhanh, so sánh với bàn tay chậm rì kia quả thực là khác một trời một vực, nhưng bàn tay xinh đẹp này lại ung dung bắt được Thiên Tà Châu. Sau đó bất luận Thiên Tà Châu rung động như thế nào, vẫn không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay kia, giống như Tôn Ngộ Không không cách nào nhảy ra khỏi tay Như Lai Phật Tổ vậy. Nội tâm Lục Ly chấn động không gì sánh được, không chỉ bởi vì Thiên Tà Châu không cách nào thoát khỏi bàn tay xinh đẹp kia, mà là bởi vì bên trong bàn tay lớn kia truyền đến từng đạo thần lực, bắt đầu vô thanh vô tức luyện hóa Thiên Tà Châu. Thiên Tà Châu bị Lục Ly luyện hóa rồi, đã có liên hệ tinh thần với hắn, nhưng lúc này Lục Ly lại cảm giác liên hệ tinh thần đang biến mất từng điểm từng điểm. Giống như không bao lâu nữa, Thiên Tà Châu sẽ mất đi liên hệ với Lục Ly, bị Dực Thần triệt để luyện hóa vậy. - Quả nhiên không thể khinh thường lực lượng Chân Thần, cho dù là một sợi phân thân cũng vậy! Lục Ly âm thầm cảm khái, không ngờ vị Dực Thần này chỉ phân chia một sợi phân thân tới đây, lại có thể phóng thích ra thần thông kinh thiên như vậy. Cường giả Đấu Thiên Giới tựa như từng con kiến hôi, vươn một ngón tay ra cũng có thể ung dung nghiền ép tới chết. - Grào grào! Âm Quỳ Thú từ bên trong Vũ Thần Cốc gầm gừ xông lên, chỉ tiếc nó vừa mới xông lên, trong mắt pho tượng Dực Thần lại hiện lên một đạo bạch quang, Âm Quỳ Thú lại bị nện bay xuống một lần nữa, lần này thụ thương càng thêm nghiêm trọng. - Chỉ có thể sử dụng Sát Đế chi huyết rồi! Lục Ly khẽ thở dài, Dực Thần còn đang truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, nếu như vẫn không ngăn cản mà nói... có lẽ chiến lực Dạ Nghê Thường có thể đạt đến tình trạng rất khủng bố. Hắn nhất định phải lập tức hủy diệt pho tượng Dực Thần, nếu không tất cả đều đã muộn. - Hay là dùng giọt Sát Đế chi huyết bị bốc hơi năng lượng kia! Lúc trước Lục Ly tìm hiểu sát chiêu bên trong Sát Đế chi huyết ba tháng, năng lượng bên trong bị bốc hơi một ít rồi, như vậy tổn hại đối với thân thể sẽ không quá mạnh. Hắn lấy ra Sát Đế chi huyết, ánh mắt nhìn về phía Tôn trưởng lão và Kha Mang ở bên trong nói: - Lát nữa ta sẽ phục dụng một loại linh dược, có thể nâng cao chiến lực trong thời gian ngắn, nhưng sau khi dược lực tiêu hao có lẽ ta sẽ hôn mê. Cho nên chờ ta kích sát cường địch bên ngoài xong, chuyện về sau liền giao cho các ngươi. Kha Mang, ngươi chịu trách nhiệm phá vỡ đại trận Vũ Thần Cốc, giải cứu ông nội của ta, sau khi giải cứu xong các ngươi lập tức ẩn nấp đi, đợi đến khi có nắm chắc tuyệt đối lại ra tay, nếu như tình huống của ta rất nghiêm trọng, Tôn trưởng lão lập tức đưa ta về Thí Ma Thành! - Vâng, điện chủ! - Thánh chủ, ngài yên tâm. Hai người đồng thời khom người, Lục Ly lấy ra Sát Đế chi huyết lập tức nuốt vào.
Chương 1307 Trấn áp 2
Sát Đế chi huyết vừa xuất hiện, một luồng sát khí khủng bố tràn ngập toàn bộ tiểu điện trong Thiên Tà Châu, khiến ánh mắt Kha Mang và Tôn trưởng lão trở nên huyết hồng, thiếu chút nữa không khống chế được chính mình. Cũng may thân thể Lục Ly chợt lóe lên xông ra ngoài, sát khí biến mất, Tôn trưởng lão và Kha Mang thở dốc từng ngụm, thấp thỏm chờ đợi Lục Ly kích sát cường địch bên ngoài, sau đó truyền tống bọn họ ra. - Oanh! Thân thể Lục Ly xuất hiện bên ngoài Thiên Tà Châu, Sát Đế chi huyết trên người hắn đã lan tràn ra toàn thân hắn. Có lẽ do lần trước phục dụng một giọt, hoặc có lẽ là do ngân long huyết mạch, nên lần này Sát Đế chi huyết không có quá mức nóng nảy, không khiến cho hắn có cảm giác tự bạo, ngược lại một luồng lực lượng cường đại trong nháy mắt dũng mãnh tràn ngập toàn thân, giờ khắc này hắn cảm giác có thể một quyền phá vỡ hư không! - Phá! Quả thật hắn đã làm như vậy, hắn vung ra một quyền về phía trước, Thiên Tà Châu đã được thu vào, lúc này hắn xuất hiện ở phía trên bàn tay xinh đẹp. - Ồ? Một âm thanh sửng sốt truyền đến, Dực Thần kinh ngạc truyền âm nói: - Lực lượng này? Đây không phải lực lượng của ngươi! - Oanh! Lục Ly đánh ra một quyền, thiên địa huyền lực ở bốn phía đều bị tác động, không gian phía trước chấn động kịch liệt, nơi nắm tay đi qua không gian đều bị xé rách, cảm giác như thật sự đập vỡ phiến thiên không này vậy. Bàn tay xinh đẹp kia ở dưới một quyền này, trong nháy mắt bị phá thành mảnh nhỏ, nhanh chóng tan rã. - Đây là lực lượng của siêu cấp đại năng, tiểu tử, làm sao ngươi lấy được nó? Chuyện này không thể nào... làm sao thân thể ngươi có thể chịu được lực lượng cường đại như thế? Âm thanh kinh ngạc của Dực Thần vang lên lần nữa, hai vị Địa Tiên Vũ Tộc đều bị kinh động rồi, trong mắt toàn vẻ kinh ngạc nhìn sang bên này. Thế nhưng sau khi hai người liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, hai người cảm giác không nhận ra Lục Ly, kia không phải vương giả nhân tộc, mà là một tôn thần ma! - Hừ! Lục Ly khẽ hừ lạnh, ánh mắt nhìn lướt qua pho tượng Dực Thần nói: - Không có gì là không thể, tồn tại tức là chân lý! Dực Thần, không phải ngươi muốn thần khí trong tay ta sao? Ngươi có thể thoải mái tới đây đoạt! Sau khi luyện hóa Sát Đế chi huyết, Lục Ly cảm giác toàn thân mình đều có lực lượng dùng không hết, đừng nói một sợi phân thân của Dực Thần, cho dù bản tôn Dực Thần ở đây, hắn cũng có thể một quyền đánh nát. - Ha ha! Dực Thần cười lạnh, nàng đùa cợt truyền âm nói: - Tiểu tử, con kiến hôi chính là con kiến hôi, ngươi cho rằng nhận được một chút năng lượng của đại năng thần giới, là có thể lật trời sao? Bản tôn muốn giết ngươi lật tay là có thể trấn áp! - Phải không? Lục Ly lạnh nhạt đáp lại một câu, thân thể chợt lóe lên bay về phía pho tượng Dực Thần, triệu tập lực lượng Sát Đế chi huyết, đột nhiên vung ra một quyền, muốn một quyền đánh vỡ pho tượng Dực Thần. - Xì xì! Pho tượng chấn động kịch liệt, trong pho tượng còn nứt ra một vết nứt to lớn. Một luồng khí tức hùng hậu từ trong pho tượng xuất hiện, bạch quang lấp lánh, đột nhiên phía trước Lục Ly xuất hiện một bàn tay xinh đẹp chụp về phía Lục Ly. - Lực lượng bàn tay này mạnh hơn gấp mấy lần! Lục Ly cảm thấy một trận đè nén, bên trong linh hồn truyền đến cảm giác nguy hiểm, pho tượng Dực Thần đã nứt ra rồi, đây rõ ràng là Dực Thần vận dụng tối đa năng lượng, cố gắng một chiêu chém giết Lục Ly. - Phá!! Lúc này muốn trốn tránh cũng không kịp nữa rồi, Lục Ly chỉ có thể điên cuồng triệu tập năng lượng Sát Đế chi huyết, rồi nặng nề đánh về phía bàn tay kia. - Oanh! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, tiếp theo một luồng sóng khí cuồn cuộn ra, chấn cho hai vị trưởng lão Vũ Tộc ở gần đó đều bị hộc máu bay đi. - Phốc... Cùng nhau bay ngược còn có Lục Ly, xương cánh tay Lục Ly liên tiếp vỡ vụn, vậy mà bị lực lượng cường đại chấn gẫy. Mặc dù bàn tay Dực Thần ngưng tụ cũng vỡ vụn, nhưng rõ ràng lần này Dực Thần thắng. - Ha ha! Rất nhanh âm thanh đùa cợt của Dực Thần lại vang lên: - Tiểu tử, nếu như không phải pho tượng kia quá yếu, lực lượng bản tôn có thể ngưng tụ quá ít, thì vừa rồi đã có thể một chưởng đập chết ngươi. Ngươi có biết một chưởng vừa rồi chẳng qua là một phần vạn lực lượng của bản tôn không? Nếu như ngươi tới Thần Giới mà nói... Bản tôn dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi! - Một phần vạn? Trong lúc bay ngược, mắt Lục Ly lộ ra một chút kinh ngạc, một phần vạn lực lượng đã kinh khủng như thế, nếu vậy bản tôn Dực Thần mạnh bao nhiêu? - Cứ như vậy bại sao? Sau khi Lục Ly bay ra ngoài ngàn trượng mới ổn định thân hình, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Hắn thua dưới tay một vị thần linh cũng không mất thể diện, vấn đề là nếu như hắn không cách nào đánh tan cỗ phân thân thần linh này... Đợi Dạ Nghê Thường có được lực lượng truyền thừa của Dực Thần, tận thế của hắn và đám người Lục Chính Dương đã tới rồi... - Để Tiểu Bạch đi ra thử một chút? Lục Ly trầm ngâm một lúc, phát hiện chỉ còn một biện pháp. Đợi lát nữa hắn xông lên chống đỡ Dực Thần công kích, sau đó để Tiểu Bạch tập kích, chỉ cần cắn đứt cổ pho tượng Dực Thần, Dực Thần sẽ không có cầu nối tới nơi đây, tự nhiên tất cả vấn đề được giải quyết dễ dàng rồi. Trong lúc điện quang hoả thạch, hắn quyết định chủ ý, truyền thần niệm vào Thiên Tà Châu, đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say, để nó tùy thời chuẩn bị xuất thủ. - Hưu! Thân thể hắn nổ bắn ra, tốc độ đạt đến cực hạn, lần này hắn lấy ra một thanh chiến đao bán thần khí. Chuẩn bị đánh nghi binh, hắn không muốn cái tay còn lại bị Dực Thần phế bỏ. - Không biết tự lượng sức mình! Âm thanh đùa cợt của Dực Thần lại truyền đến, pho tượng chấn động kịch liệt, tiếp theo lại sáng lên vạn trượng, tùy thời chuẩn bị đánh bay Lục Ly. Năm trăm trượng, ba trăm trượng, trăm trượng! Lục Ly vung chiến đao, đột nhiên bổ một đao về phía trước, mặc dù là đánh nghi binh, nhưng hắn vẫn vận dụng năng lượng bên trong Sát Đế chi huyết, một đạo đao mang đỏ như máu gào thét bay đi, xé rách không gian phía trước ra một vết nứt khổng lồ, chém thẳng vào pho tượng Dực Thần.
Chương 1308 Sát Đế chân ý
- Hừ! Trong pho tượng Dực Thần truyền đến một tiếng hừ lạnh, sau đó ngưng tụ một bàn tay to lớn, tiếp tục đánh về phía Lục Ly. - Tốt! Trong nháy mắt chiến đao trong tay Lục Ly biến mất, sau đó Thiên Tà Châu chợt lóe sáng, Tiểu Bạch xuất hiện, Lục Ly quát lên: - Tiểu Bạch, cắn nát pho tượng kia! - Hưu! Tiểu Bạch hóa thành một đạo bạch quang từ dưới đất phóng đi, thoáng cái đã vọt tới phía dưới pho tượng, Lục Ly thì lấy ra một cái tấm chắn thánh giai chống đỡ ở phía trước. Dưới cái nhìn của Lục Ly, Dực Thần muốn phóng thích công kích cần phải có thời gian. Bởi vì nàng cần truyền lực lượng từ Thần Giới tới đây, dù sao chuyện này cũng không phải là bản tôn của nàng. Nàng vừa mới phóng ra tấn công cường đại, nên vô lực đối phó Tiểu Bạch? Sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều... Trên pho tượng Dực Thần chợt lóe lên tia sáng, một đạo kiếm khí xuất hiện bắn thẳng đến chỗ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức bị đánh bay, hơn nữa toàn thân đầm đìa máu tươi, phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vậy mà hôn mê ở giữa không trung. - Tiểu Bạch! - Oanh! Lục Ly cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, tấm chắn trong tay lập tức vỡ vụn, thân thể hắn lại bị nện bay ra ngoài lần nữa. Lần này tay lại bị thương, thế nhưng tấm chắn thánh giai cũng chặn được một ít lực lượng, xương chẳng qua là bị chấn thương, không có rạn nứt, có điều lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương, trong miệng phun ra một búng máu tươi. Thật ra thương thế của hắn không sao cả, lúc này bên trong thân thể hắn toàn là năng lượng Sát Đế chi huyết, lực phòng ngự nhục thân gia tăng mấy lần, năng lượng Dực Thần có thể động dụng chỉ có từng đó, vẫn không thể dễ dàng chấn giết hắn. Hắn quan tâm chính là Tiểu Bạch! Thần niệm hắn quét tới trước tiên, phát hiện Tiểu Bạch chẳng qua là ngất đi, chứ không bị giết chết nên hơi yên tâm lại. Lực phòng ngự của Tiểu Bạch yếu hơn so với Âm Quỳ Thú một ít, Âm Quỳ Thú không trụ được công kích của Dực Thần, tự nhiên Tiểu Bạch càng không được. - Oanh! Dực Thần vẫn đang không ngừng truyền lực lượng cho Dạ Nghê Thường, hơi thở của nàng càng lúc càng mạnh, lúc này đã có thể sánh bằng Hóa Thần rồi. Nếu như chậm trễ nữa, đoán chừng nhiều nhất là nửa nén hương thời gian Lục Ly cũng không chịu được Dạ Nghê Thường công kích. Vấn đề là lúc này hắn thúc thủ vô sách! Bây giờ hắn đang giao chiến cùng một vị thần linh, mặc dù chỉ là một một sợi phân thân thần linh, những cũng làm cho hắn chính thức thấy được sự cường đại của thần linh. Nếu như không phải hắn có năng lượng Sát Đế chi huyết tăng phúc, lúc này đã sớm bị Dực Thần chụp chết rồi. - Chẳng lẽ năng lượng bên trong giọt Sát Đế chi huyết này bốc hơi quá nhiều? Chẳng lẽ ta phải nuốt giọt Sát Đế chi huyết còn lại, mới có thể phá vỡ pho tượng kia? Trong đầu Lục Ly điên cuồng vận chuyển, nhưng có chút không nỡ, nếu như dùng xong giọt Sát Đế chi huyết cuối cùng, hắn sẽ không có cơ hội cảm ngộ sát chiêu của Sát Đế nữa. Hồi tưởng lại cảnh tượng bên trong Sát Đế chi huyết, hồi tưởng lại công kích kinh thiên của Sát Đế, nội tâm Lục Ly không ngừng hâm mộ. Nếu như ba tháng trước hắn có thể cảm ngộ một ít bề ngoài, phỏng chừng lúc này sẽ ứng phó vô cùng dễ dàng. - Sát chiêu Sát Đế? Đột nhiên nội tâm Lục Ly hơi động, hắn nhớ lại vừa rồi hắn lấy ra chiến đao bán thần khí vung ra một đao kia, lại hồi tưởng Sát Đế vung ra một đao, hắn không hiểu trong linh hồn có một chút xúc động. Dường như... Hắn có một loại cảm giác thuần thục với sát chiêu của Sát Đế, lúc này hắn cũng có thể thả ra! - Thử một chút! Từ trước đến giờ Lục Ly là người làm việc dứt khoát, hơn nữa hắn cảm thấy, lúc này bên trong thân thể của hắn chảy xuôi Sát Đế chi huyết, có lẽ trong máu này có một ít tinh thần ấn ký Sát Đế lưu lại? Có lẽ hắn có thể thật sự thả ra sát chiêu cường đại của Sát Đế cũng chưa biết chừng. - Hống! Thân thể hắn lại bắn lên một lần nữa, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao bán thần khí. Chiến đao này không có hoa lệ như Long Đế Thần Binh, đen nhánh, lại vô cùng nặng nề. Đây là chiến lợi phẩm từ trong tay một vị trưởng lão Thí Ma Điện, Lục Ly vẫn luôn ưa thích dùng đao, nên để lại cây đao này. - Ha ha! Hai vị trưởng lão Vũ Tộc ẩn nấp ở nơi xa thấy Lục Ly lại tiến tới, thì lộ ra vẻ châm chọc, dưới cái nhìn của bọn họ Dực Thần là thần linh, Lục Ly là một phàm nhân lại dám chiến đấu cùng thần linh? Con kiến hôi cũng muốn rung trời! - Chỉ cần Lục Ly chết rồi, dựa vào tư chất của ngũ công chúa đoán chừng không mất bao lâu sẽ có thể đột phá Hóa Thần? Hơn nữa lần này Dực Thần ngưng tụ phân thân, nói không chừng có thể truyền cho ngũ công chúa một ít thần thông. Hắc hắc... Không cần mấy năm, ngũ công chúa quật khởi, thịnh thế Vũ Tộc chúng ta sẽ tới! Một vị trưởng lão Vũ Tộc âm thầm kích động, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, muốn nhìn một chút xem lần này Lục Ly bị đánh ra như thế nào, sẽ nhận thương tổn gì? - Hưu! Lục Ly đã bay đến phía trước pho tượng mấy trăm trượng rồi, pho tượng phát ra tia sáng vạn trượng, tùy thời chuẩn bị tấn công đánh bay Lục Ly. - Hống! Lục Ly truyền huyền lực và năng lượng Sát Đế chi huyết vào bên trong chiến đao bán thần khí, sau đó chợt quát to một tiếng, rồi đột nhiên nhắm hai mắt lại. Trong đầu hắn hiện lên một bức tranh, hiện ra cảnh tượng Sát Đế vung vẩy chiến đao, hắn cũng không nhiều nghĩ, chỉ vung chiến đao ra theo bản năng. - Xoẹt! Một đạo âm thanh vải vóc bị xé vang lên, hết sức chói tai, vào giờ khắc này thanh chiến đao khổng lồ kia giống như ngưng tụ ở giữa không trung, thời gian xung quanh trở nên hết sức chậm chạp. - Xuy! Hình ảnh khiến hai vị trưởng lão Vũ Tộc khiếp sợ đã xuất hiện, đột nhiên thiên địa huyền khí từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía chiến đao, toàn bộ thiên địa đều bị tác động, một luồng lực lượng khủng bố trấn áp toàn trường. Lực chú ý của mọi người đều bị thanh chiến đao vạch phá trường không kia hấp dẫn, bao gồm cả Dạ Nghê Thường đang bò lổm ngổm trên mặt đất cũng khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm chiến đao. - Chuyện này...
Chương 1309 Chỉ có thể chết
Giọng nói kinh ngạc của Dực Thần vang lên, sau đó không dám tin nói: - Đây là... Sát Đế chân ý, không có khả năng, Sát Đế đã chết mười vạn năm rồi, không có khả năng! - Xuy! Một tia sáng màu đỏ như máu xuất hiện bên trong chiến đao, trực tiếp bổ vào phía trên đại thủ ấn Dực Thần đánh ra, sau đó như lưỡi dao sắc bén phá vỡ vải vóc, ung dung bổ đôi đại thủ ấn, cuối cùng tia sáng màu đỏ như máu kia bổ vào phía trên pho tượng Dực Thần. - Phanh! Một đạo thanh âm nặng nề nổ vang, pho tượng Dực Thần chia năm xẻ bảy, hóa thành đá vụn đầy trời bắn tung toé mà đi, luồng thần uy nhàn nhạt bao phủ khắp nơi kia cũng biến mất không thấy. - Tốt, tốt, tốt! Cuối cùng Dực Thần cũng truyền đến một câu nói, thanh âm từ từ trở nên yếu bớt, cuối cùng nhỏ đến mức khó thể nghe, giống như đang biến mất ở trong thiên địa: - Tiểu tử, ngươi rất không tệ, dám chém một sợi phân thân của ta. Tốt nhất ngươi không nên tới Thần Giới, nếu không bản tôn sẽ giết ngươi, sẽ giết ngươi... Thanh âm của Dực Thần càng ngày càng nhỏ, luồng thần uy quen thuộc kia hoàn toàn biến mất, hai vị trưởng lão Vũ Tộc và Dạ Nghê Thường đều ngơ ngác. Trong mắt ba người toàn là vẻ khiếp sợ, ánh mắt khóa lại Lục Ly, cảm giác không nhận ra hắn. Vậy mà Lục Ly có thể dùng một chiêu phá vỡ công kích của Dực Thần, sau đó còn chém vỡ pho tượng kia, quan trọng nhất là cuối cùng Dực Thần nói Lục Ly chém một sợi phân thân của nàng. Một phàm nhân chém phân thân của thần, chuyện này giống như một con kiến hôi chọc trời ra một lỗ thủng vậy, điều này làm cho Dạ Nghê Thường và hai vị trưởng lão không dám tin vào mắt của mình! - Một chiêu kia... Hai vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, hồi tưởng lại một chiêu vừa rồi của Lục Ly, thân thể hai người hơi rung động. Thoạt nhìn một chiêu vừa rồi vô cùng đơn giản, nhưng hai người đều cảm nhận được đồ vật vô cùng phức tạp, huyền diệu từ bên trong, tựa như một võ giả Huyền Vũ cảnh nhìn thấy Quân Hầu cảnh phóng thích áo nghĩa vậy. Mặc dù không rõ, nhưng cảm giác rất mãnh liệt! Hai người không hiểu kia là vật gì, nhưng tuyệt đối mạnh hơn cao cấp hơn so với áo nghĩa. Nói một cách khác, một chiêu vừa rồi của Lục Ly đã vượt ra khỏi tầng thứ áo nghĩa, so với cửu phẩm áo nghĩa cũng khủng bố hơn vô số lần. - Chẳng lẽ Lục Ly được Đấu Thiên Đại Đế phụ thể? Kết luận duy nhất hai vị trưởng lão đưa ra chính là cái này, nếu không căn bản không giải thích được tại sao Lục Ly có thể phát ra sát chiêu kinh khủng như thế, càng đừng nói bây giờ Lục Ly mới chỉ là Nhân Hoàng chi cảnh. - Bại rồi, bại rồi, thất bại thảm hại! Dạ Nghê Thường chậm rãi đứng lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót, ánh mắt nhìn Lục Ly nhắm mắt đứng ngạo nghễ giữa không trung, nàng... Tâm phục khẩu phục. Thực ra chiến lực lúc này của nàng rất cao, nàng có được thần lực do Dực Thần truyền thừa, bản thân nàng cảm giác có thể ung dung quét ngang toàn bộ Địa Tiên, thậm chí Thiên Kiêu phổ thông cũng có thể chém giết. Nhưng Lục Ly là Thiên Kiêu phổ thông sao? Lục Ly là mãnh nhân có thể một đao chém giết phân thân Dực Thần, đừng nói sử dụng một chiêu vừa rồi, cho dù hắn tùy ý bổ ra một đao, Dạ Nghê Thường cũng cảm giác không cách nào tiếp được. Lục Ly phục dụng Sát Đế chi huyết, hơi thở quá kinh khủng, nàng cảm giác nội tâm không thể nhấc lên chiến ý đối với Lục Ly. - Ha ha, đúng là ta suy nghĩ nhiều... Dạ Nghê Thường cười tự giễu, Lục Ly trẻ tuổi như thế đã trở thành vương giả nhân tộc, có thể trấn áp Đại Ma Thần, thuần phục Âm Quỳ Thú, nàng có thể kích sát nhân vật như thế sao? Thực ra nàng không biết, Đại Ma Thần đã bị Lục Ly chém chết. Nàng mấp máy miệng, nói: - Lục điện chủ, ngươi thắng! Lục Ly không mở mắt ra, làm như không nghe thấy lời nói của Dạ Nghê Thường. Hắn không phải trêu chọc, mà là hắn đang hồi tưởng một đao vừa rồi. Vậy mà hắn lại đánh ra được sát chiêu của Sát Đế, mặc dù có một chút khác biệt với sát chiêu chân chính trong hình ảnh của Sát Đế, còn thiếu rất nhiều rất nhiều nữa... Nhưng một đao vừa rồi đã có vài phần bóng dáng sát chiêu của Sát Đế rồi, cũng chính là sờ tới một chút bề ngoài. Sát chiêu cường đại như thế, cơ hội tốt như vậy tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Cho nên hắn tĩnh tâm xuống trước, khắc ghi một chiêu vừa rồi vào trong nội tâm, nếu như có thể triệt để nắm giữ, lực công kích của hắn đem sẽ có thể tăng lên diện rộng. Sau khi hồi tưởng mười mấy lần, xác định đã ghi nhớ hết toàn bộ chi tiết xuống, lúc này Lục Ly mới mở mắt. Hắn không thể không mở ra, bởi vì Sát Đế chi huyết đang tiêu hao sinh mệnh nguyên lực của hắn, thời gian càng kéo dài, sinh mệnh nguyên lực của hắn hao tổn càng nhiều, có lẽ sẽ suy yếu đến cực hạn giống như lần trước, thân thể gặp thương tổn cực lớn. Ánh mắt hắn nhìn về phía Dạ Nghê Thường, nhàn nhạt nói: - Không sai, ta thắng, vậy nên hiện tại ngũ công chúa điện hạ... ngươi lựa chọn thần phục ta, hay là... Chết? Dạ Nghê Thường mấp máy miệng, miễn cưỡng cười nói: - Nếu như lúc này ta không phải thống soái Vũ Tộc, có lẽ ta có thể ngoan ngoãn đi theo ngươi trở về Thần Châu đại địa, trở về Dạ gia. Nhưng ta là thống soái Vũ Tộc, cho nên ta không thể thần phục, chỉ có thể... Chết! Nhìn bộ mặt quyết tuyệt của Dạ Nghê Thường, nội tâm Lục Ly thở dài, biết nói gì cũng vô dụng rồi. Cô gái này quá cương liệt, nàng không muốn để cho người trong thiên hạ khinh thường Vũ Tộc, nàng lựa chọn dùng cái chết của nàng, giữ lại một chút tôn nghiêm sau cùng cho Vũ Tộc. - Lục điện chủ! Lục Ly không nói chuyện, đột nhiên Dạ Nghê Thường khom người nói: - Mặc dù cái thỉnh cầu này có một chút mạo muội, nhưng Nghê Thường vẫn muốn nói, xin ngươi cố hết sức đối xử tử tế với thường dân Vũ Tộc, hai tộc giao chiến, thường dân vô tội! - Ừ, ta đồng ý với ngươi! Lục Ly không do dự, sảng khoái gật đầu nói, Dạ Nghê Thường đứng thẳng lên lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ. Nàng không nói thêm cái gì nữa, trên người lại toát ra bạch sắc hỏa diễm, tuy toàn thân nàng đang cháy, nhưng nàng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, ngược lại luôn luôn tươi cười nhìn Lục Ly.
Chương 1310 Đột phá 1
- Ngũ công chúa! Hai vị trưởng lão Vũ Tộc thất thanh tru lớn lên, nước mắt tuôn ra đầy mặt, quỳ trên mặt đất không ngừng khóc thảm. Dạ Nghê Thường không nhìn bọn họ, chỉ mỉm cười nhìn Lục Ly, càng ngày bạch sắc hỏa diễm trên thân thể nàng càng nhiều, nửa người đã bị đốt thành tro tàn rồi, ánh mắt của nàng cũng càng lúc càng ảm đạm. - Haiz... Lục Ly khẽ thở dài, nhưng không nói gì cả, đây là lựa chọn của Dạ Nghê Thường, hắn không cứu được nàng, chỉ có thể nhìn nàng rời đi, vĩnh viễn rời đi. - Lục Ly, đây là một loại bí pháp, linh hồn của ta có tỷ lệ vô cùng nhỏ còn sót lại, chuyển thế trọng tu. Tại thời điểm Dạ Nghê Thường sắp hóa thành hư vô, đột nhiên một đạo thanh âm thật nhỏ truyền đến bên tai Lục Ly: - Nếu như Nghê Thường có thể chuyển thế trùng sinh mà nói... nhất định ta sẽ tới tìm ngươi, lần sau... Nghê Thường chắc chắn không thua ngươi! - Bồng! Đột nhiên bạch sắc hỏa diễm trên thân thể Dạ Nghê Thường bùng lên, cả người nàng hoàn toàn bị đốt thành tro tàn, một đạo khói trắng lượn lờ bay lên, vờn quanh không trung chốc lát, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa. Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía khói trắng biến mất, trên mặt lộ ra một vòng phức tạp, đột nhiên hét to: - Dạ Nghê Thường, Lục Ly ta chờ ngươi, sẽ chờ ngươi đến chiến thắng ta! - Ngũ công chúa... Hai vị trưởng lão Vũ Tộc vẫn còn quỳ trên mặt đất gào khóc bi thương, đột nhiên lúc này Âm Quỳ Thú từ phía dưới bay vụt lên, vừa rồi nó bị dính thương thế nghiêm trọng, rốt cục cũng khôi phục được một ít, cảm ứng được thần uy Dực Thần biến mất, nó lập tức chạy nhanh mà đến. - Grào grào! Ánh mắt nó lạnh như băng quét nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người hai vị trưởng lão. Mắt nó lộ ra vẻ nổi giận, giống như muốn phát tiết lửa giận lên người hai vị trưởng lão. - Phanh! Thân thể nó chợt lóe lên, vung móng vuốt khổng lồ, tươi sống chụp chết hai vị Địa Tiên Vũ Tộc. - Âm Quỳ Thú, thu! Lục Ly đã nhận ra cử động của Âm Quỳ Thú, nhưng không có ngăn cản, mà thu hồi Âm Quỳ Thú. Thiên Tà Châu chợt lóe sáng, Tôn trưởng lão và Kha Mang xuất hiện, Lục Ly quát khẽ nói: - Đi theo ta! - Hưu! Lục Ly bay vụt xuống, chiến đao bán thần khí trong tay rực rỡ thần quang, hắn vung chiến đao nặng nề bổ về phía màn hào quang màu vàng trên quảng trường Vũ Thần Cốc. - Oanh! Màn hào quang màu vàng lay động kịch liệt, đám người Lục Chính Dương bên trong đều đứng lên, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi nhìn Lục Ly. Lục Ly không nói một lời liên tục bổ trường đao trong tay ra, mỗi lần đều vận dụng Sát Đế chi huyết, uy lực mười phần. Sau khi bổ ra mười đao, rốt cục màn hào quang màu vàng cũng vỡ vụn. - Tốt rồi! Lục Ly như trút được gánh nặng, thân thể chợt lóe lên thu Tiểu Bạch đang hôn mê vào Thiên Tà Châu, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại ngồi dưới đất, phất tay nói: - Tôn trưởng lão, Kha Mang, dựa theo lời nhắn nhủ của ta với các ngươi xử lý đi. Rất nhanh hắn đã hôn mê, để lại Lục Chính Dương và một đám lão quái vật, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, khuôn mặt đầy vẻ áy náy và tự trách... Lục Ly đã dặn dò, tự nhiên mọi người phải làm theo, hơn nữa lúc này các vị trưởng lão vô cùng suy yếu, cho nên mọi người lập tức mang theo Lục Ly rút lui. Sau khi bay khỏi Vũ Thần Cốc vạn dặm, mọi người tìm được rồi một cái sơn cốc để ẩn nấp, đám người Lục Chính Dương bắt đầu bế quan chữa thương, Kha Mang thì dùng linh dược chữa trị cho Lục Ly, Tôn trưởng lão cảnh giới ở xung quanh. Thực ra cũng không cần phải cảnh giới nữa, lúc này đại quân Vũ Tộc đều đã phân tán chạy đi rồi, căn bản không ai dám lộ đầu. Xung quanh Vũ Thần Cốc luôn có thám báo ẩn nấp, kết quả trận chiến giữa Lục Ly và Dạ Nghê Thường đã sớm truyền đến các lộ đại quân. Tin tức truyền đến, toàn bộ đại quân Vũ Tộc lập tức xôn xao, sau đó đều kinh hoàng không ngớt. Ba vị vương tử phân biệt ở trong một đạo đại quân, sau khi nhận được tin tức không có chần chờ, dẫn đầu thủ hạ trung thành của riêng mình chạy trốn! Vương tộc Vũ Tộc có một cái tiểu thế giới rất lớn, bên trong cái tiểu thế giới kia có một ít con dân và vô số tài phú linh tài, phần lớn con cháu Vương tộc đã được sớm dời đi vào. Cho nên sau khi ba vị vương tử tiến vào, vẫn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý. Ba vị vương tử trốn đi nhưng không có dần theo tất cả quân đội. Thật ra quân đội này là do các đại gia tộc tạo bên trong Vũ Tộc tạo thành, tự nhiên bọn họ cũng bắt đầu tự tính đường lui, dồn dập mang theo thủ hạ của mình truyền tống về, chuẩn bị đường lui. Chỉ mất ba ngày thời gian tin tức đã truyền khắp toàn bộ Tây Vũ đại địa, lần này các đại gia tộc ở Tây Vũ đại địa đã triệt để tuyệt vọng, bắt đầu dồn dập suy nghĩ đường lui. Gia tộc chiếm cứ tiểu thế giới thì dời vào bên trong tiểu thế giới, không có thì hoặc là chuẩn bị tử chiến đến cùng, hoặc là chuẩn bị đầu hàng nhân tộc. - Điện chủ uy vũ! - Điện chủ vạn tuế vạn vạn tuế! - Điện chủ thần uy, vô địch thiên hạ! Bên trong một sơn mạch tòa khổng lồ phía đông Tây Vũ đại địa, có mấy chục vạn quân đội nhân tộc ẩn núp, trong quân luôn có thám báo dò xét tình huống bốn phía, tin tức Lục Ly đại thắng truyền khắp toàn bộ thành trì Vũ Tộc, bọn họ cũng nhanh chóng nhận được tin tức. Bên này vẫn còn ba vị trưởng lão Thí Ma Điện sống sót, ba người nhận được tin tức ý nghĩ đầu tiên chính là dẫn theo đại quân bắt đầu quét ngang Tây Vũ đại địa, một đường giết tới Vũ Thần Cốc hội hợp cùng đám người Lục Ly. Thế nhưng có một vị trưởng lão tương đối thận trọng, hắn nói liên hệ đám người Lục Ly trước, sau khi nhận được mệnh lệnh của Lục Ly rồi mới tiếp tục hành động. Lần trước bọn họ ra quyết sách sai lầm, nếu như lần này lại xuất hiện sai lầm, bọn họ sẽ không còn mặt mũi đi gặp Lục Ly nữa. Hai vị trưởng lão khác suy nghĩ một chút, cũng quyết định thận trọng một chút, dù sao lúc này Vũ Tộc đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong tình huống biết rõ phải chết sẽ phản công rất kịch liệt. Nếu như vài chục vạn quân đội này đều bị chết, sau khi Lục Ly biết được tin tức nhất định bọn họ sẽ rất thảm.
Bình luận facebook