• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Long Đế Bất Diệt (2 Viewers)

  • Chương 1316-1320

Chương 1316 Tàn bạo
- Ta đi gọi Âm Quỳ Thú và Tiểu Bạch đi sao. Lục Ly suy nghĩ quyết định vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao công kích mạnh nhất của hắn là Linh Phong. Nếu như đầu Thú Thần kia không để ý linh hồn công kích, hắn đi cũng không có ý nghĩa gì, Âm Quỳ Thú đi theo sẽ có thể ung dung chụp chết Thú Thần. Mọi người lập tức đi đến Hỏa Ngục một chuyến, sau mang theo Âm Quỳ Thú và Tiểu Bạch, mọi người mới một đường truyền tống đến Thí Ma Thành, rồi lại đi vòng qua Đông Doanh đại địa, tiến vào cái tiểu thế giới kia tìm kiếm Thú Thần. Tiểu thế giới nằm ở phía đông bắc Đông Doanh đại địa, cái tiểu thế giới này vẫn rất nổi danh trong Ma Tộc, được Ma Tộc xưng là Minh Thần Giới. Bởi vì ngàn năm gần đây có rất nhiều Ma Tộc tiến vào cái tiểu thế giới này đều chết hết, đối với Ma Tộc bình thường nơi đây chính là Minh Giới, tiến vào hẳn phải chết. Trưởng lão Thí Ma Điện nghe nói Lục Ly muốn tìm Thú Thần, lúc này mới tìm kiếm trong Ma Tộc một phen, cuối cùng biết được nơi này có Thú Thần. Sau khi đám người Lục Ly tiến vào Đông Doanh đại địa, cũng không có lập tức truyền tống, mà mang theo ba người du ngoạn ở xung quanh một phen. Mặc dù lần trước Khương Ỷ Linh Bạch Thu Tuyết đi theo Lục Ly tới Đông Doanh đại địa, nhưng chẳng bao giờ Lục Ly cho các nàng ra ngoài, cho nên không có thời gian thưởng thức phong thổ Đông Doanh đại địa. Nhiệt độ ở Đông Doanh đại địa tương đối cao, cho nên vẻ ngoài thực động vật nơi đây và Thần Châu đại địa có khác biệt rất lớn. Gần cửa ra vào có một cái phong cảnh, đó là một mảnh rừng Anh Hoa, mọi người từ xa bay tới thấy một mảnh biển hoa, trong mắt tam nữ nhất thời loé lên dị sắc, mọi cô gái đều thích hoa, huống chi bên này có biển hoa mênh mông vô bờ chứ? - Thật là đẹp! Bạch Hạ Sương bay đi, đám người Khương Ỷ Linh theo sát phía sau, Lục Ly mỉm cười đuổi theo, năm người Tôn trưởng lão đi theo phía sau đều biết điều ngừng lại, bắt đầu tuần tra đề phòng xung quanh. Sau khi du ngoạn trong biển hoa hơn một canh giờ, tam nữ thoả mãn trở về, ba người biết Lục Ly tới đây để giết Thú Thần, nên không dám làm trễ chuyện của Lục Ly. - Đi! Lục Ly vung tay lên mang theo một nhóm người bay đến thành trì gần đó, chuẩn bị một đường truyền tống đến tiểu thế giới ở phía đông bắc. - Sẹt sẹt sẹt... Phi hành được một đoạn thời gian, đột nhiên phía trước truyền đến từng tiếng bước chân nặng nề, đám người Lục Ly dùng thần niệm quét qua, sắc mặt Lục Ly Khương Ỷ Linh Bạch Thu Tuyết lập tức trở nên khó coi. Nơi xa là một đội ngũ vận chuyển, có khoảng mấy ngàn người, kéo ra một đường thẳng tắp, vô số Ma Tộc đeo xích sắt đang ra sức kéo từng chiếc quáng xa. Quáng xa đều rất dài rất lớn, dài đến cả mấy trăm trượng, phía trên đặt từng khối tinh thạch bạch sắc khổng lồ, từ xa nhìn lại giống như là từng ngọn núi nhỏ. Mỗi một chiếc quáng xa đều có mười mấy Ma Tộc lôi kéo, những Ma Tộc này đều gầy như que củi, áo rách quần manh, trên lưng trên đầu còn có vô số vết roi, đây là dấu vết bị người đánh. Bốn phía đội ngũ đều có một nhóm quân sĩ nhân tộc, cưỡi huyền thú chạy qua chạy lại, không ngừng vung roi, lớn tiếng tức giận chửi mắng, thúc giục Ma Tộc nhanh chóng đi về phía trước. - Phanh! Lúc đám người Lục Ly dùng thần niệm quét qua, có một tên Ma Tộc giống như không còn sức lực nữa, thân thể thoáng ngã xuống đất, một quân sĩ nhân tộc ở gần đó lập tức nện tầng tầng lớp lớp roi xuống, trực tiếp đánh vỡ đầu tên Ma Tộc này, khắp nơi đều là óc, quân sĩ nhân tộc ở xung quanh lại không ngừng cười to... - Oẹ! Thần niệm Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết rất mạnh, lập tức nhìn thấy một màn này, hai người đều có chút xung động muốn nôn mửa. Hơn nữa phía dưới rất nhiều Ma Tộc đều không được che kín, hai người dò xét đến, cảm giác vô cùng chán ghét, vô cùng không thoải mái. - Hỏng rồi! Nội tâm đám người Tôn trưởng lão trầm xuống, bọn họ đều biết quân sĩ trấn thủ bên này đối đãi Ma Tộc không chút khách khí. Đánh chửi là nhẹ nhất, rất nhiều quân sĩ động một chút là trực tiếp ngược đãi Ma Tộc, những trưởng lão Thí Ma Điện này đều biết, thế nhưng dù sao chúng cũng là dị tộc nên bọn họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt. - Đi bên này! Lục Ly thấy Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết không thoải mái, lại không muốn làm cho Bạch Hạ Sương chán ghét nữa. Nên hắn nghiêm mặt mang theo mọi người bay sang phương hướng khác, nội tâm cũng không có quá tức giận, chỉ bảo đám người Tôn trưởng lão trở về nghiêm túc chấn chỉnh. Hắn vươn tay ra nắm tay hai người, để Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết dễ chịu hơn một ít, trong con ngươi Bạch Hạ Sương có một chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng không hỏi quá nhiều. Sau khi phi hành nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một cái thành nhỏ, Lục Ly hơi thở phào nhẹ nhõm. Một mạch truyền tống trong thành, sẽ không cần phải nhìn hình ảnh như vừa rồi nữa, nếu không đám người Khương Ỷ Linh sẽ càng chán ghét. Trên thực tế, hắn suy nghĩ nhiều rồi... Bởi vì tốc độ mọi người rất nhanh, cho nên thoáng cái đã bay vụt đến vùng trời phía trên thành trì, Lục Ly và mấy cái trưởng lão dùng thần niệm quét xuống, ba người Bạch Hạ Sương cũng tò mò quét nhìn một phen, kết quả sắc mặt tất cả mọi người đại biến. - Ba ba ba... - Ô ô ô! - Đại nhân, tha cho ta đi, đại nhân đừng đánh nữa... - Á á... Bên trong thành có rất nhiều trang viên lớn, nhưng đám người Lục Ly đều thấy được hình ảnh giống nhau trong các trang viên này, từng đám quân sĩ nhân tộc đang ngược đãi Ma Tộc. Rất nhiều quân sĩ nhân tộc đang cường bạo phụ nữ Ma Tộc, hơn nữa không phải ở bên trong phòng, mà là ngay trong trang viên. Càng làm cho mắt Lục Ly bốc hỏa chính là, một lão đầu Quân Hầu cảnh đang cưỡng hiếp mấy ấu nữ Ma Tộc trong một cái trang viên, thoạt nhìn những ấu nữ kia nhiều nhất chỉ có tám chín tuổi, tất cả đều gào khóc. Có một ấu nữ Ma Tộc muốn chạy trốn, lại bị lão giả kia một đao chém đứt bắp đùi, ấu nữ không ngừng gào thét trên mặt đất, hình ảnh kia khiến Lục Ly không đành lòng nhìn thẳng... - Oẹ... Bạch Thu Tuyết phát hiện trong một cái trang viên, có một đám quân sĩ đang rút gân lột da vài cô gái Ma Tộc, nàng cũng nhịn không được nữa, khom người xuống nôn mửa.
Chương 1317 Đưa các ngươi xuống Địa ngục 1
Bởi vì phía dưới là thành trì, nên nàng chỉ có dùng quần áo che miệng lại, sắc mặt vô cùng khó coi. - Phu quân, thật buồn nôn, thật là tàn nhẫn! Sau khi Bạch Hạ Sương liếc mắt mấy lần, lập tức không dám nhìn nữa xoay người ôm lấy Lục Ly, thân thể mềm mại đều đang run rẩy. Khương Ỷ Linh khá hơn một chút, nhưng sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nàng nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thẳng. - Điện chủ! Đám người Tôn trưởng lão nhìn lướt qua Lục Ly, thấy hàn ý trong mắt của hắn, toàn bộ đều bị hù doạ, dồn dập quỳ ở giữa không trung quát khẽ: - Điện chủ, bọn ta có tội, xin điện chủ trách phạt! - Phanh! Lục Ly nhấc chân đạp một cước về phía Tôn trưởng lão, trực tiếp đạp bay Tôn trưởng lão ra ngoài, hắn nổi giận nói: - Không phải các ngươi có tội, mà là đều đáng chết! - Điện chủ bớt giận! Bốn người còn lại đều không dám ngẩng đầu, cho dù lúc này Lục Ly giết bọn họ, họ cũng không dám nói thêm cái gì. - Á... Rốt cục người ở trong các trang viên phía dưới cũng tỉnh lại, dồn dập hướng ánh mắt nhìn sang bên này. Lục Ly nhìn cũng không nhìn bọn họ, vung tay nói: - Tôn trưởng lão, ta cho các ngươi một nén nhang thời gian, giết hết toàn bộ người vừa mới vi phạm pháp lệnh, nếu như những người đó còn chưa có chết, vậy thì các ngươi chết đi. Sau khi nói xong, Lục Ly mang theo tam nữ bay ra khỏi thành, hắn nhìn sắc mặt Bạch Thu Tuyết khó coi không gì sánh được, có một ít tự trách nói: - Xin lỗi Thu tuyết, Ỷ Linh, Sương nhi, ta không biết đám người kia lại vô pháp vô thiên như vậy, nhất định ta sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này. - Vâng! Bạch Thu Tuyết gật đầu, Khương Ỷ Linh lại cười khổ nói: - Phu quân, chuyện này cũng không trách chàng, chàng mặc kệ mọi chuyện, làm sao có thể trách chàng chứ? Là một ít trưởng lão quá dung túng mà thôi, haiz! - Hưu hưu hưu! Đám người Lục Ly đợi ở ngoài thành chốc lát, mấy người Tôn trưởng lão đã bay trở lại, Tôn trưởng lão bị Lục Ly đạp một cước nhưng không có bất kỳ bất mãn nào, khom người hành lễ trước mặt Lục Ly nói: - Điện chủ, toàn bộ người vi phạm pháp lệnh đã bị xử tử, bên trong thành đã được sửa sang lại, ngài và mấy vị phu nhân có thể vào thành. - Không vào nữa! Lục Ly bá đạo vung tay lên nói: - Bảo tất cả trưởng lão chịu trách nhiệm Đông Doanh đại địa quay lại đây, nếu như trong vòng ba ngày không tới, bảo bọn họ tự sát đi. - Dạ! Đám người Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, nội tâm khẽ thở dài, lần này Lục Ly thật sự nổi giận rồi, sợ là không ít người sẽ bị tội. Lục Ly đã từng hạ mệnh lệnh, không được hành hạ thường dân Ma Tộc đến chết, càng không thể vi phạm pháp lệnh, làm ra sự tình không bằng cầm thú. Lúc ấy Lục Chính Dương quản lý chuyện bên này, Lục Chính Dương rất coi trọng còn ban bố một số quân pháp, khi đó lực uy hiếp mạnh đến nỗi, không người nào dám làm xằng làm bậy. Nhưng về sau Lục Chính Dương muốn công chiếm Vũ Tộc, cho nên không quản sự tình Ma Tộc bên này. Tiếp sau đám người Lục Chính Dương bị vây khốn ở Vũ Tộc, Lục Ly đi Tây Vũ đại địa, toàn bộ lực chú ý của nhân tộc đều hướng về Tây Vũ đại địa, hoàn toàn không có ai giám thị Đông Doanh đại địa bên này. Ma tộc và nhân tộc là tử thù, năm đó nhân tộc suýt bị Đại Ma Thần huỷ diệt. Nếu như Đại Ma Thần phá Thí Ma Thành, kết cục nhân tộc sẽ rất thảm, vô số võ giả nhân tộc có thể bị giết chết, rất nhiều thường dân sẽ trở thành nô lệ, phụ nữ nhân tộc cũng sẽ bị Ma Tộc tùy ý khinh nhờn hành hạ đến chết... Vì vậy thù hận giữa nhân tộc và Ma Tộc rất sâu, những năm này không biết có bao nhiêu người chết ở trong tay Ma Tộc. Một khi không có người giám thị, tự nhiên quân đội bên này bắt đầu phát tiết lửa giận trong lòng. Vừa bắt đầu chẳng qua chỉ là đánh chửi, về sau là ngược đãi, cuối cùng cũng có Ma Tộc bị giết... Có ba người chịu trách nhiệm Ma Tộc bên này, một người là trưởng lão Lục gia, một người là trưởng lão Khương gia và một người là trưởng lão Thí Ma Điện. Trên căn bản lợi ích của Đông Doanh đại địa bị Lục gia Khương gia và Thí Ma Điện chia cắt rồi, Lục gia còn chiếm phần lớn. Cũng không phải là ba người không nhận được tin tức, nói có nhân ngược đãi Ma Tộc, nhưng ba người cũng không có quá để ý. Đầu tiên Ma Tộc là tử địch, giết một người ít một người, cho dù toàn bộ chết hết, bọn họ cũng sẽ không để ý, ngược lại cảm thấy không có hậu hoạn. Ma tộc bẩm sinh âm hiểm xảo trá, chủng tộc như vậy phải sớm bị diệt tộc rồi. Mặt khác có quá nhiều quân đội đóng ở đây, rời xa Trung Châu phồn hoa, coi như là cực kỳ khổ cực. Nội tâm đám quân sĩ có oán khí, ba người cũng có thể hiểu, nên không coi là chuyện to tát, mặc kệ tất cả. Ba người vừa mặc kệ, phía dưới liền không thể thu thập nữa, hơn nữa nơi này có một ít con cháu chi thứ Lục gia, ở trong lòng bọn họ bây giờ Lục gia là đệ nhất gia tộc, bọn họ là gia tộc, là người tôn quý nhất Đấu Thiên Giới. Tự nhiên những con cháu Lục gia này muốn hưởng thụ, cho nên người phía dưới thức thời đưa lên một ít mỹ nữ Ma Tộc, chuyện này vừa diễn ra tại Đông Doanh đại địa liền không thể ngăn cản được, chính vì vậy mới xuất hiện cục diện mà đám người Lục Ly vừa nhìn qua... Mặc dù bên trong thành nhỏ đã sớm thu thập xong, Lục Ly lại sợ đám người Khương Ỷ Linh vào thành thấy hình ảnh chán ghét, nên khăng khăng đóng quân ở ngoài thành. Mấy ngày qua Lục Ly mang theo ba người đi bộ du ngoạn ở xung quanh, xung quanh cũng có một chút phong cảnh đặc biệt, khiến tâm tình tam nữ khá hơn một chút. Xế chiều ngày thứ ba, thống soái tối cao ở Đông Doanh đại địa, ba vị trưởng lão đều tới, Tôn trưởng lão tới đây đưa tin từ sớm, nhưng Lục Ly không để ý đến, mà để ba người kia chờ ở trong thành. Đợi đến lúc hoàng hôn, Lục Ly mới mang theo ba người đi vào trong thành. Bên trong thành đã sớm rực rỡ hẳn lên, ngay cả đường phố cũng được quét dọn một phen, trên đường toàn là quân sĩ tuần tra chỉnh tề, thoạt nhìn không có gì khác biệt với thành trì nhân tộc.
Chương 1318 Đưa các ngươi xuống Địa ngục 2
Ba vị thống soái Đông Doanh đại địa chờ ngay trên quảng trường, phía sau có khoảng hơn trăm người đi theo, Lục Ly nhìn lướt qua thấy có chút quen mắt, có một số là con cháu chi thứ Lục gia. - Ly thiếu! Người trấn thủ ở đây chính là một vị trưởng lão Lục gia, gọi là Lục Thiên Nhẫn. Mặc dù cảnh giới chỉ có Nhân Hoàng đỉnh phong, nhưng hắn là một trong những trưởng lão Lục gia, ai dám khinh thường hắn? Tính ra Lục Thiên Nhẫn còn ngang hàng với gia gia Lục Ly, thế nhưng chi thứ này hơi xa với chi thứ của Lục Chính Dương, hắn tươi cười chào đón từ xa nói: - Lần này ngươi tới đây sao không nói trước? Để ta tiện dẫn người đi nghênh đón ngươi sớm. - Ly thiếu khoẻ, Linh Nhi khoẻ! Người Khương gia ở đây cũng là một vị Nhân Hoàng đỉnh phong, gọi là Khương Hồng Vũ, người này còn là đường thúc của Khương Ỷ Linh, thấy Lục Ly và Khương Ỷ Linh thì cười tủm tỉm, còn âm thầm nháy mắt ra dấu với Khương Ỷ Linh. - Điện chủ! Người còn lại là một lão giả, cảnh giới Địa Tiên chi cảnh, một trong những trưởng lão Thí Ma Điện, quả thật hắn là Địa Tiên duy nhất ở lại Đông Doanh đại địa. Dù sao bên này cũng không có cường giả Ma Tộc, để lại một vị Địa Tiên trấn giữ là đủ. Gương mặt Lục Ly lạnh nhạt, căn bản không có ý tứ chào hỏi ba người, ánh mắt hắn quét nhìn hơn trăm người sau lưng ba người, sau khi nhìn lướt qua, lạnh giọng nói: - Trong số các ngươi, ai hành hạ thường dân Ma Tộc đến chết đứng sang bên trái, cường bạo phụ nữ Ma Tộc đứng sang bên phải. Ta chỉ cho các ngươi một lần cơ hội, nếu như sau này bị ta điều tra ra, không chỉ có các ngươi phải chết, mà cả nhà các ngươi cũng sẽ bị liên lụy! - Xoạt xoạt xoạt... Sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi, nụ cười trên mặt Lục Thiên Nhẫn Khương Hồng Vũ cứng lại, hết sức lúng túng. Lục Thiên Nhẫn suy nghĩ một chút đi đến bên cạnh Lục Ly nói: - Ly thiếu, dù sao cũng không phải chuyện lớn, không cần như vậy... - Không phải chuyện lớn? Khóe miệng Lục Ly lộ ra một chút đùa cợt, quét nhìn đám người nói: - Có lẽ ở trong mắt các ngươi, Ma Tộc là tử địch của nhân tộc ta, Ma Tộc đều phải bị thiên đao vạn quả, trảm tận giết tuyệt? Các ngươi coi Ma Tộc là dị tộc, ẩn giấu dã tâm lang sói, cho nên có thể không coi bọn họ là người, có thể tùy ý giết hại? Có thể tùy ý cường gian sao? Lục Ly gằn giọng kéo dài chữ “sao” cuối cùng, khiến nhóm người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng không có ai dám nói tiếp. Nhưng có một số người vẫn không cho là đúng, giống như Ma Tộc nên bị thiên đao vạn quả, không nên coi bọn họ như người. - Vạn vật có linh! Lục Ly trầm giọng nói: - Khác biệt lớn nhất giữa con người và dã thú huyền thú là cái gì? Đó chính là người có linh hồn, người có trí tuệ, người có văn minh, người có đạo nghĩa, người hiểu lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu như ngươi làm một người, lại ăn tươi nuốt sống, không mặc quần áo, tùy ý giết chóc giống như dã thú, ngươi còn là người sao? - Nhân tộc chỉ là một chủng tộc, chúng ta ở trong mắt Ma Tộc, Vũ Tộc, Vu Tộc Mãnh Mã Tộc và các chủng tộc khác cũng không có khác biệt, nói một cách khác nhân tộc không hề cao quý, nhân tộc và các chủng tộc còn lại giống nhau, đều bình đẳng! - Cũng có thể nói như này... kỳ thực toàn bộ chủng tộc viễn cổ cũng có thể gọi là nhân tộc, bởi vì những... chủng tộc viễn cổ này và nhân tộc giống nhau, đều có trí tuệ, có văn minh của họ, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ. Các tộc chiến tranh không phân ra chính nghĩa và tà ác, bởi vì đứng ở lập trường của hai bên đó đều là chính nghĩa! - Thời kỳ viễn cổ, nhân tộc thế yếu, vạn tộc mọc lên như rừng, khi đó nhân tộc thường xuyên bị ức hiếp, bị ngược đãi, bị lăng nhục, nhưng đây là chuyện rất bình thường, bởi vì nhân tộc quá yếu, chủng tộc viễn cổ quá mạnh. Nhưng về sau nhân tộc từ từ quật khởi, Đấu Thiên Đại Đế quét ngang Đấu Thiên Giới, nhân tộc chúng ta đứng ở đỉnh Đấu Thiên Giới, trảm tận giết tuyệt rất nhiều chủng tộc viễn cổ, đuổi Ma Tộc Vũ Tộc Man Tộc Vu Tộc chạy tới vùng đất cằn sỏi đá. Nếu như đứng ở trên lập trường tứ tộc và rất nhiều chủng tộc viễn cổ, nhân tộc chúng ta là tà ác, thậm chí là vạn ác, là ma quỷ! Lục Ly nói một lúc rồi dừng lại, ánh mắt lại quét nhìn mọi người một lần nữa, nói: - Các ngươi cảm thấy, các ngươi và rất nhiều quân sĩ làm những chuyện như vậy ở Đông Doanh đại địa, thì trong mắt thường dân Ma Tộc các ngươi là cái gì? Có giống từng đám ác ma, từng đám ma quỷ không? Hai tộc giao chiến, cũng giống như hai đại gia tộc giao chiến vậy, chém giết đối phó võ giả không có gì đáng trách, nhưng nếu như các ngươi chặn giết thường dân tay trói gà không chặt của đối phương, cường bạo phụ nữ Ma Tộc, các ngươi cảm thấy các ngươi còn là người sao? Trên người các ngươi còn nhân tính sao? Nếu như... Các ngươi ngay cả nhân tính cũng không có, vậy các ngươi có cái gì khác ma quỷ? Lục Ly nói xong lời cuối cùng ngữ khí trở nên vô cùng lạnh lẽo, giống như một thanh chiến đao ra khỏi vỏ, khiến rất nhiều người cảm giác không dám đứng, hắn nhìn đám người chung quanh nói: - Các ngươi đã biến thành ma quỷ, không bằng... để ta đưa các ngươi xuống Địa ngục, được không? Lúc trước sát khí của Lục Ly đã rất khủng bố rồi, về sau trở thành điện chủ Thí Ma Điện, trở thành nhân tộc đệ nhất nhân thì uy nghiêm càng thêm nặng. Hắn vừa tức giận mọi người lập tức cảm thấy như một tòa núi lớn ép xuống, rất nhiều người đều không thở nổi. Lục Thiên Nhẫn vốn định nói cái gì, nhưng nghe Lục Ly nói xong thì không dám lắm mồm nữa. Mặc dù tính ra hắn ngang hàng với gia gia Lục Ly, nhưng không thân với Lục Ly, Lục Chính Đàn đều bị Lục Ly gián tiếp làm chết khô, làm sao Lục Ly lại quan tâm quan hệ thân thích với hắn? Giọng nói lạnh như băng của Lục Ly vang lên lần nữa: - Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng! Hành hạ Ma Tộc đến chết đi sang bên trái, cường bạo phụ nữ Ma Tộc đi sang bên phải, hai chuyện đều làm thì đứng phía trước! Lần này không người nào dám chần chờ, có bốn tên con cháu Lục gia đứng dậy đi về phía trước mặt, bốn người quỳ một chân xuống đất cúi đầu xin tội.
Chương 1319 Kỷ sở bất dục
- Ly thiếu, chúng ta có tội, thẹn với Ly thiếu, xin trách phạt! Lục Ly liếc mắt nhìn bốn người một cái không nói gì, ánh mắt nhìn sang những người còn lại. Một vài đệ tử Khương gia lộ vẻ đáng thương nhìn Khương Ỷ Linh, hi vọng Khương Ỷ Linh lên tiếng khuyên một chút. Nhưng Khương Ỷ Linh làm như không thấy, mấy người chỉ có cắn răng đứng dậy, phân biệt đi sang hai bên trái phải và phía trước, tất cả mọi người trầm mặc quỳ xuống, không nói một lời. Những người còn lại lục tục đi ra, hoặc là đứng bên trái hoặc là đứng bên phải, đa số người đều đứng ở phía trước... Cuối cùng. Hơn một trăm người vậy mà chỉ có hơn mười người còn đứng tại chỗ, những người còn lại đều phân biệt đứng ở ba cái trận doanh, ít nhất có hơn sáu mươi người đứng phía trước. Vẻ mặt Lục Ly càng thêm âm trầm, không ngờ có nhiều tướng lĩnh thành chủ quản sự phạm vào chuyện này như vậy, trên không nghiêm, còn muốn đám quân sĩ phía dưới tuân thủ kỷ luật sao? Lục Ly nhìn về phía Lục Thiên Nhẫn, Khương Hồng Vũ và Địa Tiên Thí Ma Điện, lạnh giọng nói: - Ba người các ngươi thì sao? Cũng đứng thành hàng đi chứ? - Chúng ta... Sắc mặt Lục Thiên Nhẫn Khương Hồng Vũ lập tức trở nên hết sức khó coi, chỉ có trưởng lão Thí Ma Điện là mặt không đổi sắc, hiển nhiên không thẹn với lương tâm. - Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, đừng cho lời ta nói là gió thổi qua, nếu ta muốn giết người, ai cũng không ngăn được! Lục Ly nghiêm nghị nói, chiến đao “Lãnh Phong” xuất hiện trong tay, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ thấp đi nhiều. Khương Hồng Vũ lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Khương Ỷ Linh lần nữa, dù sao hắn cũng là đường thúc Khương Ỷ Linh. Nếu như lần này bị phạt, sau này làm sao ngẩng đầu làm người? Sự tình truyền đi uy vọng của hắn ở Khương gia cũng sẽ giảm. - Đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng! Rốt cục Khương Ỷ Linh cũng mở miệng nói chuyện, ngữ khí vô cùng lạnh nhạt: - Đừng nói ngươi, cho dù phụ thân ở đây, chỉ cần là Lục Ly quyết định, ta cũng sẽ không xin tha cho hắn. Sắc mặt Khương Hồng Vũ hoàn toàn trở nên ảm đạm, chỉ có thể cắn răng đi tới trước Lục Ly, cuối cùng tràn đầy xấu hổ quỳ gối xuống. - Haiz... Lục Thiên Nhẫn thở dài, đi tới bên trái quỳ một chân xuống, mặc cho Lục Ly xử trí. - Tôn trưởng lão! Lục Ly quát lên: - Người phía trước, chém đứt tứ chi, sau đó để Thí Ma Điện mang người về, thông báo các gia tộc... vĩnh viễn không thu nhận những người này! Xoạt xoạt! Thân thể đám người Khương Hồng Vũ quỳ gối trước mặt Lục Ly run rẩy kịch liệt, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ. Chém đứt tứ chi? Đó là thống khổ bực nào, tứ chi bị chặt là sự thống khổ về thể xác, Lục Ly truyền lời cho các gia tộc chính là hủy diệt tiền đồ mọi người. Vĩnh viễn không thu nhận! Lục Ly nói không có gia tộc nào dám không nghe, như vậy sau này bọn họ không cách nào đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì ở trong gia tộc, không có bất cứ quyền thế gì, không cách nào dựa vào tài nguyên gia tộc, nhờ vào lực lượng của gia tộc nữa... - Ly thiếu thứ tội, Ly thiếu tha mạng! Khương Hồng Vũ lập tức tru lớn lên, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ trên mặt đất, những người còn lại thấy thế cũng dồn dập dập đầu cầu xin tha thứ theo. Lục Ly không nhìn bọn họ, Thiên Tà Châu trong tay chợt lóe thu Khương Ỷ Linh Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương vào. Sau đó ánh mắt đảo qua Tôn trưởng lão, người sau bất đắc dĩ thở dài thân thể chớp động, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao động thủ với Khương Hồng Vũ đầu tiên. - Hả? Khương Hồng Vũ muốn tránh né theo bản năng, nhưng hắn chỉ là Nhân Hoàng đỉnh phong, Tôn trưởng lão là Địa Tiên hậu kỳ, hắn chỉ thấy từng ánh đao hiện lên tay chân của hắn đã bị chặt đứt. - Xíu xíu! Thân thể bốn vị trưởng lão còn lại chợt lóe lên, vây quanh nhóm người vào, một vị trưởng lão đằng đằng sát khí nói: - Ai dám lộn xộn? Giết chết bất luận tội! Trong số những người còn lại có người vốn định chạy trốn hoặc là tránh né, nhưng lúc này không dám động nữa, chỉ có thể nhìn Tôn trưởng lão bổ xuống từng đao. Không mất bao lâu trên mặt đất toàn là phần còn lại của tay chân đã bị cụt, máu tươi phun lung tung, hơn mười người quay cuồng kêu thảm thiết trên mặt đất, khiến vô số quân sĩ trên quảng trường thấy vậy kinh hồn táng đảm. - Người bên phải, chém đứt hai chân, đưa về gia tộc của mình, vĩnh viễn không thu nhận! - Người bên trái, chém đứt hai tay, đưa về gia tộc của mình, xét xử cụ thể. Lục Ly hạ đạt hai cái mệnh lệnh, đồ đao của Tôn trưởng lão lại động, từng ánh đao sáng lên, vô số tay chân lại bị chém đứt, hơn trăm người đều thống khổ tru lớn, thê thảm không nỡ nhìn. Gương mặt Lục Ly không biểu cảm, thoạt nhìn vô cùng máu lạnh, ánh mắt hắn quét qua các quân sĩ ở phía xa, âm thanh không mang theo một chút tâm tình vang lên: - Tất cả các ngươi nhớ kỹ, hành hạ thường dân đến chết, cường bạo phụ nữ, là những chuyện mà chỉ có người cặn bã mới có thể làm ra, hơn nữa làm ô uế đạo tâm của các ngươi, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với võ giả tu luyện. Nếu một tên võ giả chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu, chỉ biết hưởng thụ, thì cuộc đời tuyệt đối không có thành tựu quá cao, không có tâm kiên định, không có tâm chống lại các loại hấp dẫn, không có tâm tuân thủ nghiêm ngặt chủ tâm, làm sao các ngươi có thể vươn tới mây xanh? Sau khi Lục Ly nói xong, ánh mắt nhìn sang trưởng lão Thí Ma Điện trấn thủ Ma Tộc nói: - Chuyện về sau ngươi tới xử lý, ngươi mang lời ta nói truyền đi, nếu như sau này còn có tình huống như thế phát sinh, Lục Ly ta tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay. - Vâng, điện chủ! Trưởng lão Thí Ma Điện vội vàng khom người, Lục Ly mang theo đám người Tôn trưởng lão nghênh ngang rời đi, trực tiếp tiến vào truyền tống trận truyền tống về phía bắc. - Người đâu! Trưởng lão Thí Ma Điện quát khẽ một tiếng: - Trước tiên chữa trị cho tất cả mọi người, sau khi chữa trị xong đưa tất cả đến Thí Ma Điện, giao cho trưởng lão Khương Thiên Thuận, mang ý tứ của điện chủ chuyển cáo cho hắn. Mặt khác... lập tức truyền báo việc này cho chấp pháp trưởng lão. - Chấp pháp trưởng lão? Lục Thiên Nhẫn và Khương Hồng Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, một khi báo cho chuyện này chấp pháp trưởng lão, hai người sẽ triệt để xong đời.
Chương 1320 Minh Thần Giới
Đừng nói sau này không thể tiếp tục nổi danh sợ là nửa đời sau sẽ gặp tai ương lao ngục. - Oanh! Lục Ly liên tục truyền tống hơn trăm lần, đã tới bên ngoài tiểu thế giới ở phía bắc, Lục Ly thả đám người Khương Ỷ Linh ra. Hắn cũng không có mạo muội tiến vào, mà chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, đợi tinh khí thần đạt đến đỉnh phong, mới tiến vào tiểu thế giới. - Phu quân! Mặc dù Bạch Thu Tuyết không nhìn thấy một màn cuối cùng, nhưng nàng có thể đoán được chuyện phát sinh phía sau. Lục Ly đã thật sự nổi giận, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên nàng cắn môi nói: - Chàng như vậy... có quá mức nghiêm nghị hay không, có ảnh hưởng đối với danh dự của ngươi hay không? Dù nói như thế nào thì họ cũng đều là dị tộc. - Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người! Lục Ly nghiêm nghị nói: - Thực ra rất nhiều người trong chúng ta khi còn bé đều rất thiện lương, ghét ác như cừu, đối với một số người xấu vô cùng chán ghét căm hận. Nhưng theo thời gian trôi qua, bị cái xã hội này ảnh hưởng, thường thường sẽ biến thành người mình căm hận khi còn bé. - Lần này ta nghiêm nghị như thế, thực ra cũng không phải đồng tình với Ma Tộc, mà là cho nhân tộc một cái cảnh cáo, năm đó các chủng tộc viễn cổ bạo hành đối với nhân tộc chúng ta, chúng ta gọi những chủng tộc viễn cổ kia là ma đầu, ác ma. Hiện tại chúng ta cũng biến thành ma đầu ác ma, cứ thế mãi có lẽ nhân tộc sẽ biến thành Ma Tộc tiếp theo, cũng có thể ở mấy trăm mấy ngàn năm sau, hoàn toàn bị huỷ diệt, bị diệt tộc! Nhân tính! Đây là thứ Lục Ly cho rằng rất quan trọng, Lục Ly cảm thấy sở dĩ người là người, quan trọng nhất là có nhân tính. Nếu như ngay cả nhân tính cũng không có, vậy thì không thể gọi là người. Lần này Lục Ly tàn nhẫn như thế, một là cảm thấy họ đối đãi với thường dân và phụ nữ Ma Tộc quá mức tàn nhẫn. Đặc biệt hắn muốn giữ lại nhân tính tốt đẹp nhất cho nhân tộc, không thể để cho nhân tính nhân tộc trở nên tàn bạo hung ác, quên mất phẩm chất “chân thiện mỹ” tốt đẹp nhất của người. Thử nghĩ một chút, hàng năm nhân tộc không ngừng ngược đãi Ma Tộc Vũ Tộc, không ngừng bạo hành các tộc, tâm tính con người sẽ từ từ thay đổi. Sẽ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có lẽ mấy chục năm sau tâm tính toàn bộ nhân tộc cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, đến lúc đó nhân tộc còn là người sao? Khi đó nhân tộc đều biến thành thứ giống như dã thú, không biết phân rõ phải trái, khát máu hiếu sát, dâm tà vô độ. Nhân tộc như vậy không cần các chủng tộc còn lại huỷ diệt, chính bọn họ sẽ tự huỷ diệt mình. Kết quả như vậy không phải thứ Lục Ly muốn nhìn, cho nên hắn mới dùng quyền uy tuyệt đối của mình giết gà dọa khỉ, dùng một ít con cháu Lục gia và Khương gia dạy dỗ người trong khắp thiên hạ rằng... làm như vậy là không được, ít nhất chỉ cần Lục Ly hắn còn tồn tại một ngày, ai dám làm xằng làm bậy sẽ phải thừa nhận hậu quả nghiêm trọng. - Phu quân làm đúng! Sau khi Lục Ly giải thích cẩn thận một lần, Bạch Hạ Sương là người thứ nhất vỗ tay khen ngợi, thực ra nàng cũng không quá hiểu, nàng cảm thấy chuyện Lục Ly làm đều đúng... - Điện chủ nhìn xa trông rộng, đại nhân đại nghĩa, bọn ta bội phục! Đám người Tôn trưởng lão hoàn toàn hiểu ra, khom người xuống thật sâu. Mọi người lộ vẻ nghiêm nghị, nội tâm không ngừng cảm thấy may mắn, nếu như không phải Lục Ly ý thức được điểm này, kéo dài đi xuống sẽ thật sự xảy ra vấn đề lớn. - Ừ! Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết đều đã nghĩ thông suốt, đôi mắt đẹp nhìn nhau sáng lên, ánh mắt nhìn Lục Ly trở nên khác biệt. Lục Ly mới có chừng ấy tuổi, nhưng lại có thể nghĩ sâu xa như vậy, điểm này làm cho các nàng càng bội phục, càng sùng bái. - Đi thôi, đi gặp đầu Thú Thần này! Lục Ly nghỉ ngơi một hồi, ném sự tình Đông Doanh đại địa sang một bên. Hắn nhìn đám người Tôn trưởng lão vung tay lên, năm người lập tức bay về phía một tòa sơn mạch nơi xa, bên kia có một cái sơn động rất lớn, trong sơn động có mây mù lượn lờ, ở đó có một cái truyền tống trận, nối tiếp Minh Thần Giới. Lục Ly không có ý định thu tam nữ vào trong Thiên Tà Châu, lần này đồng ý mang các nàng đi du ngoạn, một con Thú Thần mà thôi, Lục Ly cũng không quá lo lắng. - Hưu hưu hưu! Vào trong sơn động, đám người Tôn trưởng lão đi phía trước dò đường, trong tay bọn họ đều có ngọc phù, lúc nào cũng có thể cảnh báo Lục Ly. - Oa, oa! Bên trong sơn động toàn là sương trắng, cảnh vật như ẩn như hiện, hơn nữa lần này là đi giết Thú Thần, hết sức mạo hiểm nên kích thích Bạch Hạ Sương hưng phấn kêu oa oa gọi, trên mặt đẹp toàn là màu đỏ ửng. - Được rồi, Sương nhi đừng hô to gọi nhỏ, sẽ ảnh hưởng phu quân. Bạch Thu Tuyết kéo tay Bạch Hạ Sương cười nói, cảnh giới của nàng chỉ là Nhân Hoàng trung kỳ, Thiên Mị Thuật chậm chạp không có tiến vào đệ tam trọng, cho nên chiến lực không hề mạnh, lần này đối thủ là Thú Thần, tự nhiên không dám khinh thường. - Tiểu Bạch! Lục Ly đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say bên trong Thiên Tà Châu, bảo nó đứng ở trên bả vai Bạch Hạ Sương, dặn dò: - Ngươi chịu trách nhiệm bảo hộ mấy người Sương nhi, đợi lát nữa có một tên gia hỏa, ta phải xuất thủ. - Xích xích! Tiểu Bạch chẳng hề để ý đứng ở trên bả vai Bạch Hạ Sương, trong tam nữ nó thân cận với Bạch Hạ Sương nhất, năm đó Lục Ly thường xuyên ném Tiểu Bạch vào Hoang Giới, nhất định là đi theo Bạch Hạ Sương. - Hì hì, Tiểu Bạch thật lợi hại. Bạch Hạ Sương rất ưa thích Tiểu Bạch, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch, khiến Tiểu Bạch càng thêm ngông cuồng tự đại. - Đi thôi! Đám người Tôn trưởng lão ở phía trước đã tới cửa ra vào, Lục Ly mang theo ba người đi tới, gật đầu với đám người Tôn trưởng lão, năm người lập tức nối đuôi nhau đi trước dò đường. Chỉ chốc lát sau một khối ngọc phù trong tay Lục Ly sáng lên, Lục Ly hơi gật đầu nói: - An toàn, vào thôi. Ba người Bạch Hạ Sương càng thêm hưng phấn, Lục Ly dẫn theo ba người cùng nhau bước chân vào, một đạo bạch quang hiện lên ba người xuất hiện trong một cái thế giới kỳ lạ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom