"Ra ngoài đi"
Anh kéo tay cô lại. Không hời hợt, không siết chặt.
"Ly... Anh chỉ muốn nghe"
"Không phải lúc này"
Cô đẩy cửa bước ra ngoài bỏ lại bàn tay Vũ còn chơ vơ phía sau chưa bỏ xuống.
Anh nhìn theo, không giữ cô lại nữa vì Trúc Ly mà anh biết không phải cô gái có thể cương ép.
"Sao vậy? Anh Vũ đâu?"
Diệp vừa dọn thức ăn lên bàn vừa hỏi khi thấy cô đi ra một mình. Mặt cô lạnh tanh không trả lời câu hỏi của Diệp. Nhìn dáng vẻ lì lợm đó của cô nhỏ cũng hiểu cô và Vũ không còn đủ hòa bình để ngồi chung một bàn ăn.
"Anh còn có việc phải làm. Diệp, em ở lại ăn cơm với Ly anh về trước"
"Anh Vũ..."
Diệp gọi với theo nhưng Vũ đã ra đến cửa. Anh chờ đợi Trúc Ly giữ anh ở lại còn cô vẫn giữ nguyên nét mặt hời hợt không chút cảm xúc ấy. Anh thở dài thất vọng ra về.
"Ly... Sao mày..."
"Tao không muốn nói gì vào lúc này đâu Diệp"
Diệp gắp thức ăn bỏ vào bát cho cô không nói gì thêm vì hơn ai hết nhỏ hiểu Trúc Ly.
Bố Ly mất vì tai nạn xe khi cô vừa lên lớp 4, mẹ cô vì thế phải bận bịu một mình chăm lo cho cô. Thời gian hai mẹ con không nhiều. Cô không thể ra ngoài vào ban ngày vì căn bệnh XP đang mang, mẹ cô lại nhiều công việc. Dù thương con, lo lắng cho con nhưng cũng vì tương lai của cô sau này bà đành hy sinh thời gian của hai người.
Những lúc ấy, người thay bà bên cô là Ngọc Diệp và Thế Vũ.
Vũ quen cô trong một buổi triển lãm sách ở trung tâm thành phố. Qua tiếp xúc, anh thích tính cách thẳng thắn, lạnh lùng nhưng rất quan tâm người khác của cô. Biết được căn bệnh của cô và hoàn cảnh gia đình. Hơn thế, cô còn có niềm đam mê với công việc viết lách. Trùng hợp, gia đình anh có tòa soạn. Anh tạo điều kiện cho cô theo đuổi niềm đam mê và cũng được gần gũi cô hơn.