-
Chương 4
"Tao..."
"Mày đừng hy vọng để rồi lại thất vọng" - Diệp chặn họng cô
"Hy vọng chuyện gì?" - Vũ đứng ngay ngoài cửa. Anh đã nghe được phần nào câu chuyện của hai người.
"Anh Vũ..." - Diệp ngập ngừng nhìn anh
"Không ai nói với anh phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng người khác hay sao?" - cô nói cứng nhưng không giám nhìn anh. Cô sợ anh sẽ nhận ra sự khác thường nơi mắt mình. Vũ là người rất tinh ý.
"Còn hai người đang nói chuyện quan trọng gì mà không khóa cửa?"
"Cũng trưa rồi mày ở lại ăn trưa chứ?" - cô dúi nhẹ vào tay Diệp lảng sang chuyện khác khi thấy mặt Vũ đã xa xầm.
"Không... à tất nhiên rồi. Bố mẹ tao đi công tác chưa về. Để tao ra ngoài chuẩn bị"
Diệp ra khỏi phòng không quên đóng chặt cửa. Tiếp xúc lâu Diệp cũng phần nào hiểu được tính Vũ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến cô nhất định Vũ sẽ không bỏ qua.
"Ly"
"Chuyện gì?" - cô vẫn không nhìn anh
"Em biết anh đang muốn nói về chuyện gì đúng không?"
"Còn em, không muốn nói"
"Anh ấy? Người em và Diệp nói đến là ai?"
"Vũ... Không phải chuyện của anh"
Cô đóng chặt laptop thay vì mở sẵn như mọi khi.
"Chuyện của em sẽ là chuyện của anh"
"Ai cho anh cái quyền vô lí đó?'
Cô quay mặt đối diện với anh. Mặt đối mặt. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ giận dữ vì thái độ của cô. Dù biết tính cô lạnh nhạt nhưng những câu nói lần này quả thật nặng nề.
"Anh không quan trọng chút nào với em sao Lý?"
"Vũ..."
Anh xoáy sâu vào mắt cô. Đôi mắt thường ngày nhìn anh đầy lạnh nhạt vẫn giương lên. Nhưng giờ đang có một cơn sóng nhỏ gờn gợn.
"Có không?"
Có không? Chính cô cũng không biết. Cô không phủ nhận cô có rung động dù chưa lần nào đối tốt với anh. Nhưng nói là quan trọng liệu có phải cô đang dối lòng?
"Mày đừng hy vọng để rồi lại thất vọng" - Diệp chặn họng cô
"Hy vọng chuyện gì?" - Vũ đứng ngay ngoài cửa. Anh đã nghe được phần nào câu chuyện của hai người.
"Anh Vũ..." - Diệp ngập ngừng nhìn anh
"Không ai nói với anh phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng người khác hay sao?" - cô nói cứng nhưng không giám nhìn anh. Cô sợ anh sẽ nhận ra sự khác thường nơi mắt mình. Vũ là người rất tinh ý.
"Còn hai người đang nói chuyện quan trọng gì mà không khóa cửa?"
"Cũng trưa rồi mày ở lại ăn trưa chứ?" - cô dúi nhẹ vào tay Diệp lảng sang chuyện khác khi thấy mặt Vũ đã xa xầm.
"Không... à tất nhiên rồi. Bố mẹ tao đi công tác chưa về. Để tao ra ngoài chuẩn bị"
Diệp ra khỏi phòng không quên đóng chặt cửa. Tiếp xúc lâu Diệp cũng phần nào hiểu được tính Vũ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến cô nhất định Vũ sẽ không bỏ qua.
"Ly"
"Chuyện gì?" - cô vẫn không nhìn anh
"Em biết anh đang muốn nói về chuyện gì đúng không?"
"Còn em, không muốn nói"
"Anh ấy? Người em và Diệp nói đến là ai?"
"Vũ... Không phải chuyện của anh"
Cô đóng chặt laptop thay vì mở sẵn như mọi khi.
"Chuyện của em sẽ là chuyện của anh"
"Ai cho anh cái quyền vô lí đó?'
Cô quay mặt đối diện với anh. Mặt đối mặt. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ giận dữ vì thái độ của cô. Dù biết tính cô lạnh nhạt nhưng những câu nói lần này quả thật nặng nề.
"Anh không quan trọng chút nào với em sao Lý?"
"Vũ..."
Anh xoáy sâu vào mắt cô. Đôi mắt thường ngày nhìn anh đầy lạnh nhạt vẫn giương lên. Nhưng giờ đang có một cơn sóng nhỏ gờn gợn.
"Có không?"
Có không? Chính cô cũng không biết. Cô không phủ nhận cô có rung động dù chưa lần nào đối tốt với anh. Nhưng nói là quan trọng liệu có phải cô đang dối lòng?
Bình luận facebook